Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 350: Chương 350



“Cháu yêu của bà đây rồi!” Vốn đang trò chuyện với con dâu, Trương Thụy Phân thấy cháu gái, không ngồi yên được nữa, mắt đầy lệ ôm chặt lấy cháu gái: "Cuối cùng cũng về rồi, không về nữa bà phải xin ra đảo thăm cháu đấy!"

Cố Thiết Trụ mắt sáng ngời nhìn cháu gái, ho khan vài tiếng: "Bà lúc nhỏ cháu từng trộm khoai lang của Vương Đại Ma ở đầu làng, kiểm tra lý lịch chắc không qua đâu."

Cố Khanh Khanh vốn hơi khó chịu, nghe ông nội chọc bà nội mà buồn cười, cô an ủi bà: "Cháu đã về rồi mà, bà ơi, cháu muốn ăn bánh của bà và thím Hai làm."

"Biết rồi, bà biết mà, bà có chuẩn bị hẹ làm tương cho cháu ăn với bánh." Trương Thụy Phân vỗ nhẹ lưng cháu gái, cẩn thận nhìn cháu gái, xác nhận cháu gái không gầy đi, nụ cười với cháu rể càng tươi hơn.

Thời Như Sương nhận đứa bé từ tay con rể, nói với em dâu: "Khanh Khanh nói trong điện tín đứa nhỏ này giống A Đại, sao chị thấy nó có nét giống Xán Dương hồi nhỏ nhỉ?"

Hai đứa nhỏ được bế qua bế lại, cuối cùng không còn xác định được đứa nào ra đứa nào nữa, Hàn Liên Tâm cũng ôm một đứa, tự dưng hoảng quá: "Em thì cứ thấy hai đứa cứ như một ấy."

Cả nhà họ Cố cười ha hả vui vẻ.

Cố Thiết Trụ trò chuyện với cháu rể vài câu, không biết từ lúc nào trong túi ông có một gói thuốc Đại Tiền Môn, ông trả lại thuốc cho cháu rể: "Ông hút t.h.u.ố.c lá sợi này thôi, hút cái này ông không quen."

Trương Thụy Phân lườm ông một cái, giật lấy thuốc nhét vào túi Sở Đại: "Ông cháu là heo rừng ăn không nổi thức ăn mịn, cho ông ấy cũng phí, con giữ mà dùng."

"Con đã cai thuốc rồi." Sở Đại cười, lại nhét thuốc vào túi cha vợ." Cố Kim cười hì hì không từ chối.

Ông không hút thuốc không ảnh hưởng ông giữ t.h.u.ố.c lá chia cho các ông bạn, được dịp lên mặt nha.

Chỉ hơn một tháng nữa là đến Tết rồi!

Thuốc tốt thế này phát ra ngoài có mặt mũi chứ sao.

"Đừng nói nữa, nói thêm nữa thức ăn nguội hết." Cố Tài bưng đĩa ốc om vịt cuối cùng ra, xoa xoa tay: "Mau ăn cơm đi, sắp một giờ rồi, ăn xong để Khanh Khanh, A Đại và... và A Tuy nghỉ ngơi."

Lời tự dưng bị khựng lại một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gọi cả nhà ngồi vào chỗ, Cố Thiết Trụ cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi cháu gái và hai cháu ngoại, cùng Tần Vũ bàn chuyện hôn sự của hai nhà.

Sau khi thảo luận xong sính lễ và của hồi môn, họ mới bắt đầu ăn cơm, Cố Khanh Khanh đã ăn gần no, tựa lưng vào ghế, xoa bụng.

Bụng căng, n.g.ự.c cũng hơi căng.

Đoàn Đoàn và Niên Niên uống sữa bột ngày càng nhiều, uống sữa mẹ ít đi.

Cô đang cân nhắc có nên cai sữa cho hai đứa nhỏ không.

Sở Đại ăn cơm từ tốn, cầm đũa nói chuyện với anh em họ bên cạnh, nhờ ban đầu vừa đến đã cùng anh em họ lên núi chặt củi, về chẻ củi, làm việc đồng áng, anh được lòng mọi người trong nhà họ Cố.

Đoàn Đoàn và Niên Niên không cần cô lo lắng, chú thím trong nhà hết ôm đứa này lại ôm đứa kia, cô không cần phải động vào, Trương Vũ Tình còn hỏi cô sữa bột để đâu.

Về nhà thật tốt.

Ăn cơm xong, nghe trưởng bối trò chuyện, cô thấy hơi buồn ngủ, đẩy đẩy vào cánh tay chồng: "Em đi ngủ một chút, anh cứ từ từ ăn."

"Phòng cuối tầng hai bên phải là của con, chăn đã trải sẵn, con tự đi đi nhé." Thời Như Sương chỉ quan tâm đến cháu ngoại thôi, lười để ý con gái nữa.

"Con biết rồi." Cố Khanh Khanh đứng dậy, vỗ vai Thẩm Tuy: "Em có muốn đi nghỉ không?"

Thẩm Tuy lắc đầu: "Em theo anh rể là được."

"Được, vậy kệ em nha!"

Cô tự mình đi dạo trong sân một vòng, không thay đổi nhiều so với trước, vẫn có một nhà kho và một mái hiên che nắng, nhà kho thường để nông cụ và dụng cụ làm mộc của chú hai cô.

Lên tầng hai, đến phòng cuối bên phải, đẩy cửa ra cô biết ngay đây là phòng dành cho mình.

Chăn ga trên giường là gấm long phụng bách tử đỏ đồ từ lúc cưới, giờ chạm vào vẫn mịn màng, trông như mới.

Cô mở chăn ra, cởi áo khoác ngồi lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, nhanh chóng thiếp đi.

Sở Đại lên phòng lúc hơn hai giờ chiều, sàn gỗ trên lầu là loại gỗ tự mình xẻ bào nhẵn, đi nặng chân một chút là dưới nhà cũng nghe thấy.

Anh cố ý bước nhẹ nhàng, ngồi bên giường nhìn nửa khuôn mặt vợ lộ bên ngoài chăn.

Do bị chăn đè, gương mặt cô ửng hồng, chân mày giãn ra, ngủ rất ngon.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua tóc cô, cuối cùng dừng lại trên má, vén tóc lòa xòa sau tai.

Nhìn một lúc, anh cúi xuống h*n l*n ch*p m** cô, rồi cởi cúc áo dạ, lên giường ôm vợ ngủ.

Cái mũi Cố Khanh Khanh nhúc nhích, ngửi thấy mùi kẹo ngọt quen thuộc, cứ thế chui vào lòng anh, khi tay nhỏ định lần xuống dưới thì bị anh nắm lấy, ngón tay thon dài v**t v* lòng bàn tay cô, luồn vào kẽ tay, mười ngón đan nhau.

Cố Khanh Khanh rõ ràng không thoải mái, chân mày khẽ cau lại, anh hôn lên đuôi mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ đi."

Thói quen này vì hai đứa nhỏ mà cô đã kiềm chế lâu rồi, Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, trước khi biết đi chắc chắn ngủ cùng cha mẹ, anh sợ cô không kiềm chế được làm bậy trước mặt con.

Cố Khanh Khanh được anh dỗ dành trở nên ngoan ngoãn, nằm trên n.g.ự.c ấm áp của anh ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều.

Người nhà họ Cố vây quanh hai đứa trẻ, không ai quan tâm đến họ, hiện đang là mùa đông, mọi người không ra đồng làm việc, đều ở nhà.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 351: Chương 351



Chị em dâu tụ tập nói chuyện rôm rả, Tiền Quế Hoa nghe tin Cố Khanh Khanh về cũng chạy qua góp vui, nhìn hai đứa bé trắng trẻo xinh đẹp mà ghen tị.

"Khanh Khanh nhà em có phúc thật. Gả cho quân nhân, sinh một cái là sinh đôi, đỡ biết bao nhiêu vất vả." Bà cầm tách trà cảm thán.

"Con gái chị cũng không kém, lấy chồng là con công nhân, nghe nói con rể đã tiếp nhận công việc của cha, giờ lương mỗi tháng cũng có hơn hai mươi đồng nhỉ." Thời Như Sương tay cầm bình sữa cho cháu trai uống, trò chuyện.

"Ôi chao, sao sánh được với nhà Sở Đại nhà em chứ." Nói vậy chứ nụ cười trên mặt Tiền Quế Hoa vẫn rạng rỡ, rõ ràng rất hài lòng với cuộc hôn nhân này của con gái.

Thực ra trước đây bà có ý định gả con gái cho hai anh em nhà họ Cố, ai ngờ Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt đến giờ vẫn chưa động tĩnh gì, rõ ràng không có ý định yêu đương.

Hai đứa đều là sĩ quan trong quân đội, không vội, còn con gái bà Tiểu Ngư không chờ được. Mà bà nghe hai anh em nhà họ Cố quá quyết đoán, người trong nhà đều nghe theo hai đứa đó, càng không ép hai đứa kết hôn.

Cho nên bà nhờ chị dâu nhà họ Tần, thông qua Tần Hổ giúp con gái Triệu Ngư tìm cho con một gia đình công nhân.

Đứa nhỏ kia đẹp trai, miệng ngọt, từ thành phố xuống nông thôn mà không ngại việc đồng áng, giúp đỡ gia đình bà làm việc không nói còn bảo chờ Tiểu Cách lớn sẽ nghĩ cách để Tiểu Cách vào xưởng sắt thép làm công nhân.

Mùa thu năm ngoái đã kết hôn, cách đây không lâu vừa sinh được một cậu con trai béo tốt. Tiểu Ngư còn đang ở nhà chồng ở cữ chứ không nghe tin Cố Khanh Khanh chắc chắn sẽ về nhà một chuyến thăm bạn.

Thời Như Sương sao có thể không biết, cô chỉ giờ vờ ngu ngơ ba phải thôi. Trong nhà ba đứa con đều tự quyết định hôn sự của mình, còn phải qua sự đồng ý của con trai lớn.

Cô không muốn can thiệp quá nhiều, đối tượng của Khanh Khanh do anh hai tìm, anh cả đồng ý, chẳng phải rất tốt sao, vợ chồng hòa thuận, Sở Đại là đứa trẻ rất tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Thúy Phân hỏi: "Vợ thằng cả, Khanh Khanh ở nhà mấy ngày con đã hỏi chưa? Để mẹ xem có kịp làm hai đôi giày bông cho hai đứa nhỏ không, mùa đông phương Nam chắc cũng lạnh."

"Chút nữa con sẽ hỏi, mẹ đừng mân mê nữa, để con làm cho."

"Mỗi người làm một đôi, như vậy sẽ nhanh hơn. Còn phải đan hai đôi tất len nữa, không để hai đứa nhỏ lạnh được."

"Vâng, đều nghe mẹ."

Thời Như Sương thấy Tiền Quế Hoa uống xong nước còn nhai luôn cả bã trà, hỏi: "Tết này Tiểu Ngư chắc sẽ mang con về nhà ngoại chúc tết chứ?"

"Chắc là thế, Khanh Khanh lúc đó sẽ về không? Hai chị em cũng hai năm không gặp rồi, lần trước tôi đi thăm Tiểu Ngư sinh con, con bé nhắc mãi Khanh Khanh đấy!"

"Sẽ về, giờ nó đang ở quân khu phương Nam, đi lại cũng gần, đến lúc đó tôi sẽ bảo cha nó gửi điện báo cho nhà thông gia, mời họ cùng đón Tết."

Tết năm ngoái Sở Uyên mang theo cảnh vệ mang theo túi lớn túi nhỏ đến, từ những chi tiết này có thể thấy nhà họ Sở có tâm.

"Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ nói với Tiểu Ngư một tiếng, hai chị em chắc chắn có nhiều chuyện để nói." Thực ra bà muốn gặp Cố Khanh Khanh, Tiền Quế Hoa thực sự thích đứa trẻ này, cái miệng từ nhỏ đã ngọt ngào, cười lên thì đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm trên trời.

Rất đáng yêu, nhìn có hảo cảm dữ lắm.

"Tôi về nấu cơm trước, lần sau trò chuyện tiếp." Chỉ vài bước chân thôi, Tiền Quế Hoa vẫy tay ra hiệu không cần tiễn, thong thả bước ra khỏi cổng.

Hàn Liên Tâm ghé vào chọc cháu trai: "Từ khi Tiểu Ngư kết hôn, bà ấy thảnh thơi hẳn, trước đây còn muốn tìm quân nhân cho con mình, không biết sao lại thông suốt thay đổi ý định."

"Công nhân cũng không tệ, không có hộ khẩu thành phố, quân nhân xuất ngũ cũng phải về nguyên quán." Tần Vũ cùng Cố Thiết Trụ định xong kế hoạch, định rút t.h.u.ố.c lá mà thấy nhà có hai đứa trẻ, liền kẹp thuốc vào tai nói: "Hôn sự của A Hùng nhà chú chắc đã định ngày rồi chứ? Cháu thấy ngày 20 tháng chạp là ngày tốt, hay tổ chức chung một lần luôn, đỡ mất công làm hai lần."

Hàn Liên Tâm nhìn con trai cả ngồi ở góc cười ngớ ngẩn với Sở Đại, gọi: "A Hùng, con với Tôn thanh niên trí thức kia sao rồi? Người ta có ý định kết hôn không? Nếu có thì nhà chúng ta tìm nhà mẹ đẻ con gái người ta xin hỏi cưới, đừng để con gái nhà người ta thiệt thòi."

Cố Hùng gãi đầu: "Mẹ, nhà của Viên Viên xa lắm, không tiện đi."

"Có gì mà không tiện, bác cả là đội trưởng đội sản xuất, viết một tờ giấy giới thiệu là được rồi. Hơn nữa Tôn thanh niên trí thức có chỉ tiêu được về thành phố, giờ tự nguyện ở lại giúp đỡ xây dựng nông thôn, mai mẹ đến chỗ thanh niên trí thức tìm, định hôn sự của các con luôn."

Tam đại đồng đường, Cố Hùng là thế hệ thứ ba lớn tuổi nhất. Cả chú út Cố bảo sắp kết hôn rồi, còn không cưới nữa thì muộn quá. Con của chú ba Viện Triều đã đính hôn với một cô gái bên nhà ngoại rồi, điều kiện của thôn Đại Truân Tử giờ tốt lắm, người ta đều muốn gả con gái sang bên này.

"Đều nghe mẹ." Cố Hùng chỉ cười ngớ ngẩn.

Tần Vũ đi rồi, mọi người trong nhà ai làm việc nấy.

Nghe nói nôi và ghế ngồi cháu gái để trên đảo không mang về, Cố Ngân muốn làm mới cho hai cháu, ông mang bào gỗ ra sân bào gỗ.

Đến tối ăn cơm, Sở Đại nói: "Ông bà nội, trong quân đội có vài vị trí văn chức trống, con muốn để các anh đi, ông bà thấy thế nào?"

Cố Khanh Khanh không ngờ chồng lại nói vậy, gương mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Dưới gầm bàn, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ.

Cố Thiết Trụ tay run, suýt rơi đũa, hai ông bà đưa mắt nhìn nhau.

Xác nhận xong, ông hỏi hai con trai thằng hai và thằng ba: "Các con nghĩ sao?"

Hàn Liên Tâm không ngừng thúc vào tay chồng, lòng vui mừng lắm.

Ôi trời ơi! Còn nghĩ gì nữa, đây là chuyện tốt! Vào quân đội là vinh dự! Văn chức là bộ đội rồi! Quang tông diệu tổ nở mày nở mặt biết bao nhiêu. Hơn nữa mỗi tháng còn có nhiều tiền trợ cấp nữa.

Trương Vũ Tình cũng vui mừng nhìn Cố Tài.

Cố Ngân vốn ít nói, lắc đầu: "Con biết lòng tốt của A Đại, A Đại muốn kéo các canh trai một phen, nhà mình đi được nhưng không thể đi hết, mỗi nhà đi một người là được rồi."

Cố Tài bình tĩnh gật đầu: "Ông thông gia là Tư lệnh Quân khu, cho hết anh em bên vợ vào quân đội sẽ bị nói là lạm dụng quyền lực, ảnh hưởng không tốt."

Sở Đại cười: "Các anh đủ điều kiện vào văn chức, dựa vào thực lực không ai nói gì được."

Suy nghĩ một lúc, Cố Thiết Trụ quyết định: "Mỗi nhà đi một người, ai đi thì để mấy anh em tự mình quyết định. Ông chỉ nói một câu, vào quân khu không làm mất mặt chú thông gia và em rể các con. không làm được thì cút về nhà làm ruộng!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 352: Chương 352



Thấy thái độ của ông nội kiên quyết, Sở Đại không khuyên nhủ thêm: "Tất cả nghe theo ông nội."

Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình dù có chút thất vọng nhưng nghĩ lại, một người đi cũng tốt. Đây là em gái Khanh Khanh nhớ thương các anh ở nhà, lát nữa cô phải về thương lượng các con mình ai đi.

Bữa cơm này ăn rất hòa thuận, trong lúc đó Cố Kim đề cập đến một số việc cần làm sau Tết trong đội sản xuất và hỏi ý kiến mọi người, thỉnh thoảng Cố Thiết Trụ cũng đưa ra một vài gợi ý.

Cố Khanh Khanh không chú ý lắm, để mặc cho phía đàn ông trò chuyện, Sở Đại không cần bế con, một tay đặt trên lưng ghế sau cô, tay kia đặt trên bàn, ăn no rồi thì nói chuyện với các anh em nhà họ Cố.

Qua cuộc trò chuyện, anh biết chuyện con cả của chú hai là Cố Hùng và con của chú ba là Viện Triều không định đi quân khu, họ sắp kết hôn và muốn ở nhà, bây giờ trong đội sản xuất cũng có nhiều việc cần làm, hai người có sức lực, mỗi ngày kiếm được khá nhiều công điểm.

"Bây giờ đội chúng ta còn dư xi măng, con nghĩ nên sửa đường, cùng đội sản xuất Hồng Kỳ bên cạnh trồng thêm gì đó, sau này đường dễ đi cũng tiện vận chuyển." Cố Kim gãi đầu, nói ra ý tưởng của mình.

Nhân lực đã sẵn sàng, hơn một tháng nữa là Tết, đến lúc đó lại chia lương thực, thịt, cá, tiền và phiếu, Toán Bàn hai hôm nay đã bắt đầu tính toán sổ sách của đội năm nay.

Sở Đại lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên hai anh em nhỏ trong tay bà nội và mẹ vợ, chú ba chu đáo nấu cháo thịt bằm cho hai đứa nhỏ, chúng ăn rất vui vẻ.

"Bây giờ xi măng không thiếu, đi Ủy ban Vật tư và nhà máy phân phối xi măng đều có thể mua được, thôn ta cũng không thường dùng, chủ yếu là chính phủ sửa đường mới cần nhiều. Chúng ta cần có chút xíu xi măng, số này chính phủ không thấy có vấn đề gì đâu. Con đã xin phép và viết báo cáo lên công xã, tổ chức đã đồng ý rồi."

Cố Kim vẫn giữ nụ cười ngây ngô: "Con nghĩ sau Tết rồi bắt đầu làm, sau này trời mưa không sợ trẻ con ra ngoài chơi bùn lầy nữa."

Nghe nói con trai đã nộp báo cáo xin phép đã được công xã đồng ý, Cố Thiết Trụ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy chuyện này phải cẩn thận một chút.

"Cạch — cạch — cạch" Cửa phòng khách bị gõ mạnh, rõ ràng là rất gấp gáp.

Cả nhà họ Cố đang trò chuyện vui vẻ sau bữa cơm đều dừng lại, Sở Đại đứng dậy đi mở cửa.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, Sở Đại nhìn thanh niên cao lớn bên ngoài, nhận ra được người đến: "Anh Hổ à?"

"Phải, là tôi". Tần Hỗ biết bọn họ đã về nhưng không có thời gian hàn huyên, chạy đến trước mặt Cố Kim nói: "Chú, trên kia có người đến, đang đi khắp thôn chúng ta điều tra, nói rằng có người tố cáo chú và cha cháu tham ô, cha cháu bảo cháu mau đến tìm chú."

Cố Kim ngẩn người, ông không ngồi yên được: "Cha, con đi xem sao."

Cố Thiết Trụ cũng không ngồi yên được: "Cha đi cùng con."

Sở Đại thấy già trẻ trong nhà lục tục đi hết, Cố Khanh Khanh ánh mắt đầy lo lắng: "Không sao đâu, anh đi xem thế nào, em ở nhà trông con, đừng ra ngoài trời lạnh."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Anh có cần mặc thêm áo không?"

"Không cần." Anh bước nhanh ra ngoài.

Cố Khanh Khanh đóng cửa nhà chính, thấy mẹ thất thần lo lắng, cô ngồi xuống cạnh mẹ: "Mẹ đừng lo, cha là người thế nào cả thôn chúng ta đều biết, lãnh đạo trên kia cũng sẽ điều tra rõ ràng."

Thời Như Sương cau mày, nhìn đôi mắt trong veo của cháu ngoại, dần dần thư giãn: "Mẹ biết rồi."

Ngoài trời tuyết rơi dày, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn còn sót lại rọi xuống đường, không cần đèn pin, tuyết chính là đèn đường tốt nhất.

Sở Đại theo sau cha vợ, bước đi từng bước đi về phía trước.

Chưa đến nhà họ Trương, đã thấy một đám người tụ tập, Trần Quế Hoa chồng là chú Triệu Tam thấy Cố Kim liền kéo ông sang một bên: "Không biết ai ác ý thiếu đạo đức vậy chứ, chắc là ghen tị với đội sản xuất chúng ta sống tốt quá. Những người này từ tỉnh xuống, hai xe con đậu ở đầu thôn chúng ta, anh cẩn thận một chút."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Kim gật đầu, thôn dân thấy anh đến liền tự động tách ra hai bên, để anh đi qua.

Lần này là người từ tỉnh xuống, không thông báo cho công xã bởi vì trong đơn tố cáo nói rằng đội trưởng và bí thư chi bộ đội sản xuất Vô Địch hối lộ công xã để giữ vững chức vụ này.

Sở Đại thấy mười mấy người mặc đồ Trung Sơn màu đen phía sau còn có cảnh sát, anh biết rằng chuyện này không đơn giản.

Nếu hôm nay không điều tra rõ, công an sẽ bắt người đi luôn.

Một đồng chí chịu trách nhiệm ghi chép cầm một cuốn sổ dày, ghi lại lời khai từ miệng thôn dân, bất đắc dĩ đưa cho lãnh đạo xem.

Lãnh đạo nhìn qua ánh đèn ấm trong sân nhà họ Trương, sắc mặt không đổi, giọng điệu ôn hòa: "Các đồng chí, có vấn đề gì cứ mạnh dạn phản ánh với chúng tôi, nói thật, đừng sợ bị trả thù, đồng chí công an đều ở đây."

Tần Võ vừa đến, lúc nãy nghe tin ông liền bảo con trai đi tìm Cố Kim, trong lòng ông hiểu rõ Cố đồ ngốc ngoài mặt thì khờ khờ chứ đầu óc nhanh nhạy, miệng lưỡi khéo léo.

Không ngờ vừa đến đã nghe câu này, tức đến mức suýt nữa tức điên.

Ông là cựu quân nhân, tính nóng nảy, trực tiếp đẩy đám người tiến về phía lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn: "Ông nói vậy là có ý gì?!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 353: Chương 353



Thấy ông bạn không kiềm chế được, Cố Kim nhanh chóng tiến lên kéo tay anh, nói nhỏ: "Tần lặn nước này, những đồng chí này từ tỉnh xuống để tìm hiểu tình hình, có rắm cũng mau nghẹn xuống!"

Nói xong, ông cười tươi bước tới bắt tay lãnh đạo mặc áo Trung Sơn: "Chào đồng chí, tôi là đội trưởng đội sản xuất Vô Địch, Cố Kim, đây là bí thư chi bộ, Tần Võ, chúng tôi đều là nông dân thật thà, không quyền không thế, không ức h.i.ế.p bà con, các đồng chí cứ yên tâm."

Tần Võ bên cạnh nghe vậy cũng hừ một tiếng: "Chúng tôi nghe theo đảng, đưa thôn dân đến cuộc sống tốt hơn, không làm mấy chuyện bẩn thỉu đó."

Lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn động tác dừng lại một nhịp, chân thành xin lỗi: "Là lỗi của chúng tôi, chưa điều tra rõ đã nói bậy. Mấy ngày trước có đơn tố cáo trực tiếp vượt qua thành phố đến tỉnh, nói rằng các ông hai năm qua lợi dụng chức vụ mưu đồ quyền riêng, khắp nơi trồng cây công nghiệp, toàn bộ tiền để vào túi của các ông ..."

"Chó má!" Tần Võ không chịu nổi nữa, trong lòng ông ấm ức muốn chết, hai năm nay chạy khắp nơi lên núi đập đá xây đê, xuống ruộng khai hoang cấy lúa hái bông, làm đủ mọi việc, đổi lại là gì? Ông còn định chửi bậy ầm lên thì bị Cố Kim dẫm mạnh một cái.

Cố Kim vẫn giữ nụ cười ngây ngô, gãi đầu: "Đây là vu khống mà, các vị lãnh đạo, chắc các vị đã hỏi không ít thôn dân rồi nhỉ? Có hỏi ra gì không?" Ánh mắt ông dừng lại trên người đồng chí cầm cuốn sổ.

"Tôi có thể xem những lời cáo buộc chúng tôi không?"

Sở Đại đứng sau, thấy cha vợ bình tĩnh, thành thạo xử lý tình huống nên anh không mở miệng nói cái gì.

Anh cảm thấy công xã sắp xếp người khá ổn, sắp xếp cha vợ và chú Tần hợp tác với nhau.

Đồng chí cầm cuốn sổ hơi do dự, Trương Bất Phàm từ sau lưng anh ta ló đầu ra: "Lão Cố, tôi không nói xấu anh đâu, chỉ là nhắc đến việc lần đó tôi trộm gà bị bắt, anh trai tôi đánh tôi rồi ông còn lén dẫm lên chân tôi hai cái, không công bằng chút nào."

Trương Nhậm kéo tai anh ta sang một bên: "Ít làm mấy cái chuyện mất mặt đi."

"Đau đau đau— Anh ơi, em cưới vợ rồi cho em chút thể diện được không?!"

Lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn gật đầu: "Đồng chí Tiểu Võ, cho đồng chí Cố Kim xem."

Lãnh đạo nói vậy người kia không do dự nữa, đưa cuốn sổ cho Cố Kim.

Cố Kim nương theo ánh đèn để xem, gật gật đầu, trả lại cuốn sổ.

Sở Đại nhờ lợi thế chiều cao, đứng sau dễ dàng nhìn thấy từng dòng chữ thanh tú trong cuốn sổ, đều là những lời khen ngợi cha vợ và chú Tần.

Anh nhướng mày, cúi đầu nói chuyện với Cố Bảo đứng sau.

"Các vị lãnh đạo ăn cơm chưa?"

Mọi người thấy anh hỏi như vậy có người nhíu mày nghĩ anh định hối lộ lãnh đạo từ tỉnh xuống này, định mở miệng thì nghe anh nói: "Nếu ăn rồi thì cùng đi quanh thôn một vòng. Cây công nghiệp đội sản xuất trồng các vị lãnh đạo chắc chưa thấy qua đúng chứ?"

Lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài, gật đầu: "Cũng được."

Ông có ấn tượng sâu sắc về đội sản xuất Vô Địch này, xã An Bình thường xuyên khen ngợi đội sản xuất này với các lãnh đạo bên trên.

Cố Kim thấy vậy, nói với em trai: "A Bảo, đi nhà Toán Bàn bảo ông ấy mang sổ sách đến đại đội, chúng ta sẽ qua đó sau."

"Đi ngay." Cố Bảo chạy ra ngoài nhanh như tia chớp.

Mọi người lại rời sân nhà họ Trương, Cố Kim nhét tay vào túi cười tươi đi bên cạnh lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn: "Nếu các ngài đến năm ngoái chúng tôi vẫn ở nhà tranh vách đất, năm nay khác rồi, theo lời kêu gọi của Đảng, chúng tôi đều làm việc chăm chỉ, quyết tâm cho các xã viên có cuộc sống no ấm."

Lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn nghe vậy mới chú ý đến những căn nhà gạch đỏ hai tầng xung quanh.

Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kỹ mới ngỡ ngàng.

Họ đi qua con đường nhỏ bên cạnh toàn là nhà gạch đỏ, bên ngoài sơn trắng, hòa với màu tuyết trông rất đẹp.

Ông nhíu mày: "Ở nông thôn xây nhà gạch đỏ tôi cũng từng thấy, phần lớn là nhà có người làm ở nhà máy quốc doanh, cũng phải dành mấy năm tiền lương mới xây được nhà gạch đỏ, mà là nhà tầng trệt, đội các ông có nhiều người làm ở nhà máy quốc doanh vậy sao?"

Nghe ông ta nói vậy, thôn dân đi cùng đều cười: "Chúng tôi đều là nông dân, bao đời là bần nông, con cái còn chưa học xong đã xuống đồng làm việc, nào đâu làm được công nhân."

Các vị lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn càng không hiểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, hai lãnh đạo công xã nghe tin đã đạp xe đến, một người đỗ xe bên cạnh, người kia nhảy xuống từ ghế sau.

Họ tiến tới: "Bí thư Chu, sao ông lại đến đây?"

Lãnh đạo mặc đồ Trung Sơn nhìn qua cảnh sát phía sau: "Có người tố cáo công xã và đội trưởng đội sản xuất Vô Địch cấu kết chiếm đoạt tài sản công, chúng tôi đến kiểm tra."

Lãnh đạo công xã hỏi chuyện nhìn thấy công an theo phía sau, nghiêm mặt nói: "Mời các đồng chí cảnh sát cứ kiểm tra, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp."

Ông không biện hộ gì thêm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 354: Chương 354



Lãnh đạo mặc áo Trung Sơn gật đầu, tiếp tục đi theo Cố Kim.

Suốt con đường này đều là những ngôi nhà hai tầng làm bằng gạch đỏ, mỗi nhà đều có cấu trúc gần như giống nhau, ông ấy cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng hỏi thẳng: “Đồng chí Cố Kim, bây giờ ở nông thôn cũng không thể giàu có đến mức này phải không? Nhà nào cũng có thể ở nhà gạch đỏ.”

“Đúng vậy.” Lãnh đạo của công xã nhanh chóng nói: “Đội sản xuất Vô Địch tự xây lò gạch để nung gạch, sản lượng mỗi ngày rất lớn, thậm chí còn cung cấp cho các nhà máy gạch gần đó, gạch dư thì để lại cho thôn dân xây nhà, tất cả đều đã được công xã phê duyệt.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn tiền bạc thì sao?” Một đồng chí đeo kính, vẫn im lặng từ nãy giờ, hỏi.

“Một phần để đổi công điểm cho đội sản xuất, phần lớn nộp lên công xã để cung cấp cho Sở Tài chính địa phương, tất cả đều có ghi chép trong sổ sách, đồng chí đừng nóng vội, lát nữa đến đại đội để kế toán của chúng tôi cho đồng chí xem sổ sách rồi sẽ rõ.” Cố Kim dẫn họ đi tiếp, đến khu vực trồng dược liệu và ao cá ở cuối thôn.

Cơ sở trồng dược liệu được xây dựng kiểu nhà kính lớn, Cố Khanh Khanh đi Binh Đoàn Xây Dựng dựng nhà kính trồng rau là học từ Mạnh Nam. Bây giờ họ sử dụng càng thành thạo hơn.

“Đội trưởng Cố?” Năm thanh niên trí thức ở nhà thanh niên trí thức vừa mới ăn cơm xong, vì khu vực cuối làng khá xa, không biết có chuyện gì xảy ra, nghe thấy tiếng bên ngoài nên Mạnh Nam và Trương Thanh ra xem.

“Đây là?” Nhiều người như vậy, còn có cả công an, bọn họ giật mình.

“Lãnh đạo từ tỉnh thành đến.” Cố Kim không nói nhiều, kéo hai người họ giới thiệu: “Đây là hai thanh niên trí thức đã xuống nông thôn mấy năm trước, Trương Thanh và Mạnh Nam. Trồng dược liệu, nuôi cá, nung gạch và sản xuất xi măng đều do họ từng bước thử nghiệm. Các xã viên của đội sản xuất có thể sống đủ ăn đủ mặc, xây nhà đẹp ngoài sự chăm chỉ cần cù của thôn dân ra thì không thể thiếu sự giúp đỡ của họ.”

“Trương thanh niên trí thức, Mạnh thanh niên trí thức, chào các đồng chí." Lãnh đạo đi đầu bắt tay với bọn họ.

“Chào đồng chí.” Trương Thanh liếc nhìn Mạnh Nam, ra hiệu bằng ánh mắt rằng những người này không phải đơn giản, đừng bị vẻ ngoài hiền hòa đánh lừa.

Mạnh Nam khẽ gật đầu, khi thấy Sở Đại đứng sau Cố Kim thì mắt sáng lên.

Em gái Khanh Khanh đã về rồi sao?!

Người đàn ông mỉm cười gật đầu chào anh.

Thấy anh ấy thong dong bình tĩnh, Mạnh Nam không còn lo lắng nhiều.

Cố Kim dẫn họ vào nhà kính giới thiệu các loại dược liệu, sau đó dẫn họ đi xem cây ăn quả trên sườn đồi ở thôn Đại Truân Tử và Đại Câu Tử. Sau đó cùng nhau đến đại đội.

Toàn bộ quá trình, Tần Võ luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đồng chí bên cạnh cầm cuốn sổ muốn nói chuyện với ông mấy lần ông đều lạnh mặt không thèm để ý.

Đồng chí kia lúng túng, đành cất cuốn sổ da đi.

Người giữ sổ sách đã đợi sẵn ở đại đội, trên bàn là sổ sách chồng nhất. Thấy Cố Kim đến, ông lập tức đứng dậy: “Đại đội trưởng.”

Cố Kim phủi tuyết trên quần áo, cười hiền hòa gật đầu với ông ấy: “Đây là lãnh đạo từ tỉnh thành đến, ông mang hết sổ sách ra đây để các đồng chí kiểm tra.”

Đồng chí đeo kính nhìn lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen đứng đầu, thấy ông gật đầu, liền ra hiệu cho các đồng chí ngồi xuống đối chiếu sổ sách.

Tần Võ không buồn ngồi chung với họ, ngồi sang một bàn khác.

Cố Thiết Trụ không đi cùng, ông đang trò chuyện với bà con, chỉ có Sở Đại đi cùng cha vợ và Cố Bảo, người đi gọi Toán Bàn đến.

Cố Kim nhìn hai người họ, gãi đầu nói: “Chúng ta pha trà nóng mời các đồng chí đi, trời lạnh thế này đến một chuyến không dễ dàng gì.”

Sở Đại gật đầu, theo sau cha.

Một lãnh đạo của công xã cũng theo Cố Kim đi pha trà, không ngừng nói: “Lão Cố à, đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”

Thấy ông ta hơi run, Cố Kim cười rót trà nóng đưa cho ông ta, “Tôi không lo lắng, ông uống trà nóng làm ấm người trước đi.”

“À, được.”

Sở Đại đứng bên cạnh, cảm thấy buồn cười.

Cố Kim rót thêm mấy ly nước để Sở Đại và Cố Bảo mang đến cho lãnh đạo tỉnh và công an. Khi lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen nhận ly sứ, đột nhiên hỏi: “Đồng chí trẻ, cậu đã từng đi lính phải không?”

Sở Đại gật đầu.

Một đồng chí khác của công xã nói: “Cậu ấy ở Binh Đoàn Xây Dựng, sau đó được điều đến quân khu phương Nam. Đúng rồi, cha cậu ấy là Sở Uyên, Tư lệnh quân khu phương Nam, và cha vợ cậu ấy là đồng chí Cố Kim.”

Thấy lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên, đồng chí của công xã liền giải thích: “Lãnh đạo, hai con trai của đồng chí Cố Kim đều ở quân đội, con trai lớn ở quân khu phương Nam làm là một phi công, con trai thứ hai ở Binh Đoàn Xây Dựng. Ngài xem một đồng chí như vậy làm sao có thể vì một vài lợi ích nhỏ mà hủy hoại tương lai của cả gia đình?”

Nghe vậy, ngay cả công an đứng bên cũng đưa mắt nhìn sang, gật đầu đồng tình.

Không ngờ đại đội trưởng của đội sản xuất Vô Địch có thế lực đến như vậy, sau lưng là các đồng chí quân nhân đang làm việc trong quân đội.

Lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen im lặng một lát, trong lòng có thể nhận định là có người cử báo bừa bãi, đồng nghiệp bên cạnh hỏi ông có cần tiếp tục kiểm tra sổ sách không, ông gật đầu.

Chủ yếu là cũng muốn biết đội sản xuất mà công xã An Bình khen ngợi này có khả năng gì mà có thể để các xã viên đều ở nhà hai tầng xây bằng gạch đỏ.

Tần Võ ngậm điếu thuốc Đại Tiền Môn do Sở Đại đưa, chân ngồi vắt chéo, lạnh lùng hừ một tiếng, ai mà không biết người đã vào quân đội phải qua thẩm tra chính trị chứ?
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 355: Chương 355



Đồng chí của công xã rất thân quen với họ, rất hiểu về Cố Kim và Tần Võ. Sự hợp tác ăn ý của hai người giúp họ làm công xã nở mày nở mặt trước các công xã khác. Cố Kim trông có vẻ hiền lành, còn Tần Võ thì nóng tính.

Tần Võ tất nhiều lần cãi vã với lãnh đạo công xã, ông ta là con lừa cứng đầu.

Nhưng toàn là các đồng chí lão làng có ý tốt, toàn tâm toàn ý vì xã viên, có điều là miệng lưỡi nói chuyện không dễ nghe mà thôi.

Mười mấy người tính toán đến khoảng hai giờ sáng mới xong một nửa, đồng chí đeo kính nói: “Bí thư Chu, hiện tại sổ sách không có vấn đề, mỗi khoản thu chi đều được ghi lại, tiền điện của đại đội cũng rất rõ ràng, ở đây có một khoản hai hào mà tôi không hiểu là từ đâu ra.”

Theo lý, đại đội chỉ có chi chứ không có thu vào.

Người giữ sổ sách đeo một chiếc bàn tính lớn trên cổ, đi lại phát ra tiếng lách cách, ông bước đến sau lưng đồng chí đeo kính hỏi: “Ở đâu?”

Đồng chí đeo kính chỉ cho anh ta xem, anh ta liếc nhìn rồi ồ một tiếng, “Đó là bí thư Tần và đội trưởng Cố cãi nhau về việc lương thực, bí thư Tần đập vỡ một chiếc cốc sứ, tự bỏ tiền túi ra bù vào.”

Lãnh đạo công xã không nhịn được cười, bổ sung: “Đồng chí Tần tính tình là như vậy…”

Hiểu rõ về khoản thu nhập này, đồng chí đeo kính cũng không còn gì để hỏi, một chiếc cốc sứ mà cũng rõ ràng như vậy, bọn họ phải thán phục, đồng thời xấu hổ không thôi.

Lãnh đạo mặc áo đen thấy Cố Bảo đang ngáp, nói: “Các cậu về ngủ trước đi, chúng tôi ở lại đây là được rồi.”

Cố Kim nhìn Cố Bảo: “Em về báo cho cha mẹ biết, đừng lo lắng, ngủ sớm đi. A Đại à …”

“Con ở lại với cha.” Sở Đại nói trước khi cha nói xong.

“Được.” Cố Kim không từ chối, để Cố Bảo về trước.

Tần Võ ngáp liên tục, gục xuống bàn ngủ gật, Cố Kim kéo Sở Đại ngồi cạnh, thì thầm với con rể: “Con không biết đâu, Tần lặn nước này dựa vào việc Tiểu Lê chuẩn bị gả cho chú nhỏ con mà cứ đòi cha gọi hắn là chú.”

Thấy cha không quá lo lắng về việc lãnh đạo tỉnh đến kiểm tra, Sở Đại cười nói chuyện với cha ít chuyện vụn vặt trên đảo.

Liên quan đến con gái và con trai út mới nhận này, Cố Kim nghe rất chăm chú.

Cứ như vậy cho đến hơn năm giờ sáng, bầu trời dần sáng rõ bởi ánh sáng từ tuyết dày bên ngoài phản chiếu vào.

Đồng chí đeo kính cùng những người khác như trút được gánh nặng, đóng sổ sách lại: “Đội trưởng Cố và bí thư Tần nói đúng, sổ sách rõ ràng đến từng hào, thu nhập từ dược liệu và gạch, xi măng một phần để cuối năm đổi công điểm cho xã viên, phần lớn thông qua công xã giao cho Sở Tài chính địa phương để hỗ trợ quân đội địa phương, đây là biên lai của Sở Tài chính, con dấu là thật.”

Anh thấy kỳ lạ, hiếm khi có sổ sách rõ ràng như vậy, không khỏi nhìn người giữ sổ sách đeo cái bàn tính trên cổ đang cuộn tròn ở góc ngủ gật, đúng là một nhân tài.

Những người khác xếp lại sổ sách, cảm thán: “Đội sản xuất Vô Địch thật khó lường, mỗi năm không những không thiếu lương thực nộp mà còn nộp thêm hai vạn năm ngàn cân lương thực.”

Cố Kim không buồn ngủ chút nào, ông xoa tay cười: “Chúng tôi đủ ăn là được, phần còn lại giao cho cục lương thực để phân phối cho quân đội, quân nhân ở tiền tuyến chiến đấu, chúng tôi không thể để các đồng chí đói bụng.”

Đặc biệt là gần đây, một số nơi bị hạn hán, đừng nói dân thường, quân đội cũng phải tiết kiệm, hiện tại biên giới vẫn đang có chiến sự, họ thà ăn ít đi cũng không để chiến sĩ lên chiến trường đói bụng. Điều này đều đã được bàn bạc và biểu quyết thông qua với các xã viên, mọi người đều đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen đứng dậy, trang trọng bắt tay ông: “Đội trưởng Cố, tư tưởng giác ngộ của đồng chí rất cao.” Nhìn người đàn ông bên cạnh dáng đứng thẳng thắp, ánh mắt sáng như sao, ông nói tiếp: “Cũng không lạ khi ông dạy được những đứa con tốt như vậy.”

“Đây là điều đương nhiên.” Cố Kim vẫn cười hiền lành, chân im lặng đạp nhẹ vào chân Tần Võ.

Tần Võ nhăn mặt, lẩm bẩm lau mặt từ từ đứng dậy.

Đã kiểm tra rõ ràng, thật ra Cố Kim không cảm thấy có gì, hai đồng chí của công xã thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

May mà Cố Kim và Tần Võ thật sự tận tâm vì công, nếu không hôm nay cả đại đội và công xã sẽ bị tận diệt.

Tiễn lãnh đạo tỉnh ra đến đầu thôn, lãnh đạo mặc áo đen nhìn sâu vào cảnh vật trước mắt: “Các đồng chí làm rất tốt, làm rạng danh đội sản xuất, công xã thậm chí cả tỉnh mình. Kinh tế tập thể sôi nổi, hừng hực khí thế giúp xã viên no ấm còn có thể hỗ trợ lại cho quốc gia, rất tốt. Tôi sẽ về viết báo cáo chi tiết lên trung ương, phổ biến mô hình kinh tế tập thể của đội sản xuất Vô Địch trên toàn quốc.”

Cố Kim chỉ cười gãi đầu: “Phiền các lãnh đạo đi xa đến đây một chuyến, hay ở lại ăn sáng rồi hãy đi? Yên tâm, tuyệt đối không phải hối lộ đâu.”

Các đồng chí mặc áo Trung Sơn đều cười, ngay cả công an cũng nhếch miệng cười.

“Không cần đâu, chúng tôi sẽ đến nhà khách thị trấn.”

Thấy hai đồng chí của công xã đạp xe đến, lãnh đạo mặc áo Trung Sơn vỗ vai Cố Kim: “Làm tốt nhé, đóng góp nhiều cho quốc gia.”

Cố Kim thật thà: “Thật ra năm ngoái tôi đã muốn từ chức rồi…”

Không biết từ lúc nào có thôn dân quanh quẩn chỗ này, nghe thế họ nhảy dựng quát ầm lên: "Đừng có mơ, lãnh đạo, đội trưởng Cố chỉ đùa thôi, ông ấy nói cả đời sẽ cống hiến cho quốc gia, cho công xã và đội sản xuất.”

Cố Kim: “…”

Lãnh đạo mặc áo đen và đồng chí bên cạnh nhìn nhau cười ha hả.

Hai chiếc xe đen biển số tỉnh thành biến mất trong tuyết trắng, các đồng chí của công xã cũng đạp xe theo sau, đồng chí ngồi sau không quên quay lại lớn tiếng nhắc nhở: “Lão Cố, tháng sau đừng quên nộp báo cáo quyết toán cuối năm nhé ~”

Những lời còn lại bị gió cuốn đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 356: Chương 356



Nhìn theo họ biến mất ở cuối con đường, Cố Kim xỏ tay vào túi hỏi Tần Võ đang ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh: “Tần lặn nước này, vừa rồi đồng chí Triệu Dương của công xã nói gì với ông vậy?”

Tần Võ liếc mắt nhìn ông ta, không vui đáp: “Ông ấy bảo ông mắt tinh thật, nịnh bợ lãnh đạo mà còn để ý tới tôi.”

“Tôi có nịnh đâu, toàn nói oan uổng tôi.” Cố Kim cười hì hì phản bác.

“Lão Triệu bảo đây là lần đầu tiên ông ấy tỉnh táo suốt đêm không ngủ được, hỏi tôi sao lớn gan thế, nằm bò lên bàn mà ngủ luôn." Tần Võ từ trong túi móc ra một điếu thuốc, quẹt diêm châm lửa, nói: “Ông không để ý thấy ông ấy run run suốt đêm à? Sợ đến toát mồ hôi, quần áo ướt nhẹp, lạnh cứng luôn.”

Cố Kim cười hì hì: “Thôi được rồi, cậu cũng về ngủ đi, Sở Đại, chúng ta cũng về nhà thôi con.”

Thôn dân phía sau càng ngày càng đông, ai cũng đến hỏi kết quả, ông vẫy tay: “Mọi người không thấy lạnh à, chúng ta ngay thẳng, sợ gì, đều đã làm rõ rồi, về đi thôi. Tháng sau là quyết toán, ai g.i.ế.c lợn, ai bắt cá thì nhớ kỹ, tối hai mươi chín tháng chạp tập trung ở đại đội.”

“Được.!” Thôn dân reo hò.

Cố Kim cười lắc đầu, xỏ tay vào túi dẫn Sở Đại về nhà.

Sở Đại lần đầu tiên thấy rõ tài năng của cha vợ, trong khi Cố Thanh Liệt còn nghĩ cha mình ngốc nghếch, thực ra cậu ta mới là người ngốc nhất trong nhà.

Trên con đường quanh co, lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen ngồi ở ghế sau xe, nhận cuốn sổ bìa da từ đồng chí Tiểu Võ, ghi lại toàn bộ quá trình kiểm tra sổ sách.

Đồng chí đeo kính bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Bí thư Chu, ngài thấy ba chiếc máy kéo ngoài trụ sở đại đội không? Đội sản xuất Vô Địch thật sự rất giàu có.”

“Điều này tôi không để ý.” Lãnh đạo áo đen cười nhẹ, đóng cuốn sổ bìa da trả lại cho Tiểu Võ, xoa xoa lông mày mệt mỏi: “Trời tối quá.”

“Sổ sách của họ rõ ràng, tiếc là không mang theo máy ảnh, nếu không thì chụp lại cũng có thể làm mẫu, sau này bộ tài chính cũng nên ghi sổ như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều rắc rối.”

“Các cậu ở bộ tài chính chỉ quan tâm đến sổ sách.” Có người lẩm bẩm: “Tiếc là không có cơ hội xem ruộng lúa của họ, lại gặp phải trời tuyết, thật muốn biết họ làm thế nào để tăng sản lượng.”

“Sẽ có cơ hội đến thăm lần nữa.” Hàm ý bí thư Chu sâu xa: "Các đồng chí, bây giờ hãy nghĩ cách viết báo cáo cho trung ương, mô hình này nên được khen ngợi, làm gương cho tất cả các đội sản xuất khác.”

Có người bên cạnh hiểu ý: “Ngày mai tôi sẽ liên hệ với tòa soạn báo Kinh Hoa.”

Sở Đại về đến nhà, Cố Khanh Khanh vẫn chưa dậy.

Anh sợ mang hơi lạnh truyền sang vợ và bọn trẻ, cởi áo khoác, anh thay đồ ngủ, ngồi sưởi ấm bên lò than trong phòng xua đi hết hàn khí rồi mới lên giường ôm vợ vào lòng.

Hai đứa nhỏ ngủ bên trong, Cố Khanh Khanh quay lưng về phía anh.

Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, cô mơ màng mở mắt: “Anh à?”

“Ừ.” Sở Đại đáp lại, bàn tay lớn đặt trên eo vợ siết chặt: “Ngủ đi.”

Bây giờ đã hơn sáu giờ, sắp bảy giờ rồi, người nhà họ Cố từ lúc Cố Bảo về nhà lúc hai giờ sáng mới lục đục đi ngủ, giờ này vẫn chưa dậy.

Bữa sáng hôm nay chắc cũng phải hoãn lại.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Sở Đại nhắm mắt, ôm người phụ nữ trong lòng ngủ say.

Người tỉnh dậy sớm nhất lại là hai anh em Đoàn Đoàn và Niên Niên, chúng không ồn ào, ở trong chăn nhìn nhau, Đoàn Đoàn còn vươn tay chạm vào má em trai rồi cười toe toét.

Niên Niên ở trong chăn đạp chân vào anh trai rồi cũng cười theo.

8 rưỡi sáng, Cố Khanh Khanh dậy cho Đại Bảo và Nhị Bảo đi tiểu, sợ chúng bị lạnh nên cô ôm ra gần lò sưởi mặc quần áo.

Đoàn Đoàn đã mặc xong quần áo được đặt ở bên trong, bé con tự bò lên người cha, để lại từng dấu nước miếng ướt át trên mặt của anh.

Cuối cùng bị anh vớt nhét vào trong chăn, chân nhỏ vẫn không yên đạp đạp lên chân cha.

9 giờ, cả gia đình thức dậy, Sở Đại ngủ được hơn hai tiếng đồng hồ, tinh thần phấn chấn, mắt sáng ngời.

Trương Thúy Phân nhận lấy đứa trẻ từ tay cháu gái: “Nhanh ăn sáng đi, A Đại đưa Niên Niên cho mẹ đi con, chú ba con hấp trứng cho hai đứa nhỏ ăn nơi đấy."

Sở Đại gật đầu làm theo.

Giờ hai đứa trẻ đã dễ phân biệt, anh trai hoạt bát, gặp ai cũng múa tay múa chân cười không ngớt, em trai trầm tĩnh hơn, không nghịch ngợm nhiều như vậy.

Bữa sáng gồm có bánh hẹ, cháo thịt nạc và màn thầu ngô, bên cạnh còn có dưa muối và củ cải muối.

Cả nhà ngồi quanh bàn tròn lớn trong phòng khách, Cố Bảo hỏi anh trai: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh?"

Cố Thiết Trụ và cùng hai người anh trai nữa trong nhà nhìn về phía này.

Cố Kim nhận chén cháo thịt nạc từ con gái, uống một ngụm cho ấm bụng: “A Đại, con cũng mau ăn đi, lạnh cóng cả đêm rồi.”

“Mọi chuyện không có gì, có người tố cáo anh và Tần Võ tham ô mà thôi, có Toán Bàn ghi từng khoản rõ ràng cả việc Tần Võ làm rơi cái ca tráng men phải đền cho đại đội. Người từ tỉnh xuống ngồi tính cả đêm, sổ sách không tìm ra vấn đề gì nên không sao."

Cố Thiết Trụ vẫn còn kinh hãi: “Ở cổng nhà Trương Bất Phàm thấy công an là cha biết có chuyện lớn rồi. Việc này phải cảm ơn Toán Bàn viết sổ sách rõ ràng, sổ sách mà lung tung thì e là cả đám các con đều dính vào hết rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 357: Chương 357



Cố Tài hỏi: “Anh cả, anh có biết ai là người cử báo không?”

“Không biết, nghe lãnh đạo nói là người nọ gửi thư cử báo." Cố Kim dùng đũa gắp một miếng bánh, cuốn dưa muối đưa cho vào miệng: “Không cần quan tâm nhiều, công xã và công an sẽ điều tra, chúng ta nên bàn xem tháng sau tổ chức đám cưới vẻ vang cho A Bảo, hôm nay cha vợ nó tức tối dữ lắm."

Cố Thiết Trụ ngạc nhiên: “Sao vậy?”

“Tính tình hắn làm sao cha biết mà, cãi nhau với lãnh đạo.” Cố Kim uống hết cháo, ăn xong bánh, lau miệng đứng lên: “Con phải đến đại đội, Tần Võ và Toán Bàn đều đang đợi con. Cha mẹ thương lượng thật kỹ, lễ cưới này đừng để Tần Võ mất mặt.”

“Biết rồi, biết rồi.” Cố Thiết Trụ vẫy tay: “Những chuyện này không cần con lo, con lo việc của đại đội là được rồi, mau đi đi.”

"Vâng, Khanh Khanh, nhà chú Tần có khoai lang tím, lát nữa cha hỏi ông ấy xin hai củ về cho con, con thích ăn khoai lang tím nướng nhất mà.”

“Cảm ơn cha!” Cố Khanh Khanh cười tít mắt.

Cố Kim còn trêu đùa hai cháu ngoại, rồi mới thong thả đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng khách.

Bây giờ tuyết đã ngừng rơi, tuyết ngoài trời rất dày, trong nhà có mấy lò sưởi, không quá lạnh.

Mấy anh em Cố Hùng không ngồi yên một chỗ được muốn đi bổ củi, không quên gọi Sở Đại. Những người còn lại ra vườn sau hái rau, rau sau khi bị sương và tuyết đọng lại một lớp ăn ngọt dữ lắm.

Sở Đại vui vẻ đi theo, đến nhà vợ là phải thể hiện thật tốt, Chử Chiêu đã nói với anh vậy.

Cố Ngân cũng ra chòi tiếp tục làm nôi, Cố Tài đi giúp.

Cố Khanh Khanh thấy mấy người đàn ông ra ngoài, cô cứ bình tĩnh ngồi ăn.

Thời Như Sương thấy con gái ăn hai miếng bánh rán, một chén cháo thịt, trong tay còn cầm một cái màn thầu, lời đến miệng lại nuốt xuống, nhìn cháu ngoại trong lòng nuốt hết trở vào.

Cũng chỉ là ăn nhiều một chút thôi mà, nhà nuôi nổi, mặc kệ con bé đi.

Cố Khanh Khanh ăn hai má phồng lên, nhìn mẹ đang đút canh trứng cho con trai: “Mẹ, anh hai nói đợi đánh thêm vài trận lập công lớn sẽ xin điều về quân khu phương Nam, mẹ có muốn qua ở với chúng con không?”

Thời Như Sương hơi động lòng, đứa con gái cưng ở đó, con trai lớn và hai cháu ngoại cũng ở đó, bà vẫn lắc đầu: “Cha con ở nhà mẹ không yên tâm, công việc ở đại đội lúc nào cũng bận, tháng sau là tháng chạp, sau Tết lại phải làm việc, nếu Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ mẹ sẽ qua chăm sóc, bây giờ chúng cũng sắp biết đi rồi, dễ chăm, mẹ ở nhà chăm sóc cha con."

Cố Khanh Khanh nghe xong, nuốt miếng màn thầu, cầm cái ca nước của chồng uống một ngụm nước ấm, cô gật gật đầu không cố cưỡng ép mẹ: “Vậy lúc nào rảnh mẹ đến thăm chúng con nhé!”

“Được, bây giờ các con về cũng tiện mà, đi chỉ nửa ngày đường, muốn ăn gì nói với mẹ, hai ngày tới mẹ chuẩn bị để các con mang đi."

“Đúng vậy Khanh Khanh, con thích ăn gì, thím hai làm cho con." Tối qua cô và Trương Vũ Tình nhàn rỗi nên đan áo len cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, tuy tính cách cô thô nhưng mấy việc tỉ mỉ này làm cũng khá lắm.

Hai năm nay chồng và con trai ra đồng làm không biết mòn bao nhiêu đôi giày vải, khâu vá đều do cô làm.

“Con muốn củ cải chua mẹ làm, bánh rán của thím hai, nếu thím ba làm thêm ít bánh hoa táo thì tốt quá, mềm mịn, hai đứa nhỏ cũng ăn được.”

Nghe cháu gái nhắc đến hết mọi người trong nhà, Trương Thúy Phân cố ý nghiêm mặt: “Thế còn bà nội? Đồ bà nội làm không hợp khẩu vị con nữa à?”

Cố Khanh Khanh lập tức ôm tay bà làm nũng: “Không phải mà, đồ bà làm con đều thích, con chỉ sợ bà vất vả thôi, bà còn phải làm giày nhỏ cho Đại Bảo, Nhị Bảo nữa.”

Trương Thúy Phân đưa tay đẩy cái trán cháu gái, nói với chắt ngoại: “Đoàn Đoàn, nhìn mẹ con xem, đã là mẹ của hai đứa rồi mà còn đáng yêu thế, cả thôn nói mẹ con miệng ngọt không có sai."

Cố Khanh Khanh ngượng ngùng lè lưỡi: “Dù là mẹ của mấy đứa con thì con vẫn là cháu gái được bà thương yêu nhất, đúng không thím hai?"

“Đúng rồi, Khanh Khanh nói đúng, dù có mẹ của bao nhiêu đứa cũng là đứa nhỏ bảo bối của nhà họ Cố hết. Chiều nay con bế bọn trẻ qua nhà ông nội cả, ông nội hai, mọi người đều nhớ thương con lắm đấy."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Ăn trưa xong con sẽ đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời Như Sương cũng nói: “Ông bà ngoại con không biết con về, năm ngoái mẹ đi chúc Tết bà ngoại cứ lo con ở đảo sống không tốt, có hai miếng thịt khô là do mợ lớn con gửi cho con, con đã ăn hết chưa?”

“Sớm đã ăn hết rồi, bảo sao con thấy không giống thịt nhà mình, thịt săn chắc hơn nhiều. Lúc đó Cẩu Đản còn ở trên đảo, con ở sau vườn trồng ít tỏi, xào cọng tỏi non với thịt khô ăn ngon ơi là ngon."

“Con cũng biết sống lắm nhé!" Thời Như Sương cười nhẹ, cái chén cháo trứng đã gần hết, cô dùng muỗng vét vét số còn lại đút cho cháu trai.

Niên Niên ăn một miếng, cái miệng nhỏ nuốt ừng ực trông thỏa mãn lắm.

“Con còn nuôi gà rừng nữa, là Sở Đại, anh hai và mấy anh trong Binh Đoàn lên núi bắt cho con. Con mang về nuôi nở ra tận hai mươi con lận. Tiếc là không mang về được, con để lại cho mấy chị bạn thân." Nói đến đây cô tiếc mấy con gà dữ lắm, mà thôi để lại cho mọi người cô chấp nhận. Cho chị A Niệm với mẹ Tiểu Hoan mỗi người hai con, có cả phần cháu trai nhỏ để thằng bé mang hai con về, cảm ơn thằng bé hai năm nay thỉnh thoảng bắt hải sản mang đến cho cô.”

Thời Như Sương cười cười: “Con đi đâu cũng sống tốt, bạn bè đầy ra. Con bế Niên Niên đi, mẹ đi lấy giày mẹ móc đêm qua thử thử xem thế nào.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh nhận lấy con trai, thơm lên má trắng nõn của con trai một cái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 358: Chương 358



Trong nhà rất ấm áp, Niên Niên ngồi trong lòng mẹ đạp đạp cái chân nhỏ, Trương Vũ Tình đựng nước ấm vào bình sữa cho nhóc con uống: "Thím thấy hai anh em hiếu động quá, có điều Tiểu Bảo có vẻ ngoan hơn một chút so với Đại Bảo.”

Cố Khanh Khanh cầm bình sữa đặt vào miệng con trai, cười nói: “Đúng thế, Đại Bảo thực sự rất nghịch ngợm, trước đó anh hai còn nói cháu giống cậu, con đang xem xem có đứa nào giống anh cả không, kết quả giống hết Cẩu Đản."

Trương Vũ Tình cười ha hả bổ thêm một đao: “Cũng có thể giống mẹ chúng nó.”

Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Con thấy con hồi nhỏ ngoan lắm mà."

Vừa nói xong, Hàn Liên Tâm và bà nội bật cười theo, Đại Bảo trong lòng bà nội cũng đập đập bàn cười theo.

Cố Khanh Khanh lẩm bẩm hai câu, lấy bình sữa ra khỏi miệng con trai, thằng bé uống nhiều nước và sữa bột dễ tè dầm, bây giờ trời lạnh tã khó khô quá, đêm qua tè ướt vừa giặt xong còn phơi cạnh bếp lửa.

Thời Như Sương cầm hai đôi giày nhỏ mới móc một nửa, cô cúi xuống thử vào chân cháu ngoại, vừa vặn.

“Vừa vặn, không cần sửa, tối nay mẹ sẽ làm thêm lớp đế cứng, sắp tới Đoàn Đoàn và Niên Niên biết đi rồi, giày đế mềm không tốt cho hai đứa nhỏ đi lại."

“Đều nghe mẹ mà."

Trước đây, Đoàn Đoàn và Niên Niên hay ngủ ban ngày rồi quấy vào đêm, bây giờ Cố Khanh Khanh không cho chúng ngủ nhiều ban ngày, cô luôn bế trên tay đùa giỡn, đến tối khoảng tám giờ, hai anh em dụi mắt dựa vào vai cha mẹ buồn ngủ.

Sáng ăn sáng muộn, kéo đến cơm trưa cũng muộn, đến khoảng hai giờ chiều mới ăn trưa, ăn xong Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình dọn bàn, Thời Như Sương dẫn con gái con rể cùng hai cháu ngoại sang nhà anh em của ông nội, Cố Thiết Chùy và Cố Thiết Thạch.

Hai thằng bé trắng trẻo, đáng yêu quá mức khiến ai cũng thích, lúc về trong bọc đầy bao lì xì đỏ.

Cố Khanh Khanh mệt mỏi: "Mẹ ơi, con lên phòng ngủ một lát, ăn tối mẹ gọi con nha."

“Được, đi ngủ đi, A Đại, con mang bếp than và bình nước nóng lên trên phòng đi con, mẹ sợ Đại Bảo và Nhị Bảo muốn uống sữa bột.” Thời Như Sương cho thêm vài cục than vào bếp lửa, nói với con rể.

“Vâng.”

Anh một tay bế con lên lầu, Cố Khanh Khanh đặt Đoàn Đoàn và Niên Niên lên giường, c** đ* đạc quấn trên người con ra, chồng cô vòng xuống dưới mang đồ lên.

Khi anh quay lại, phòng đã ấm lên, rèm dày đã kéo lại, ngăn cách cái lạnh bên ngoài.

Anh rót cốc nước cười nói: “Vẫn quen với phòng em ngủ từ nhỏ, dù không rộng như phòng này, cửa sổ dán giấy báo không nhìn rõ bên ngoài, nhưng lại thấy thoải mái.”

Cố Khanh Khanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh: “Chỉ ở mấy ngày khi cưới thôi mà đã quen rồi?”

Anh không đổi sắc mặt: “Phòng đó có mùi của em.”

Cố Khanh Khanh đặt hai thằng bé vào chăn, chúng lại tự bò dậy, không cởi áo nên không lo lạnh, cô mặc kệ hai anh em bò lung tung.

“Thật sao? Vậy bây giờ trên người em không có mùi đó nữa à?”

“Khác chứ, trước kia là mùi bồ kết, bây giờ là... mùi sữa.” Anh nuốt nước, yết hầu chuyển động, bàn tay với các khớp xương rõ ràng thả cái ly bên cạnh bàn, ngồi sát mép giường giường, chân trái chạm đất, chân phải co lên gác ở mép giường.

Anh nghiêng đầu nói chuyện với vợ, nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt đầy ý cười: “Nhưng anh rất thích mùi này.”

Cô gái tựa vào lòng anh, khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh ôm Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ đi, trên người chúng nó cũng có mùi này đó.”

“Không giống.” Sở Đại ôm cô từ phía sau, ngón tay dài luồn qua khe tay cô, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, thì thầm bên tai: “Anh thích em hơn…”

Nghe xong câu cuối, mặt cô gái đỏ bừng, không khỏi nhắc nhở: “Hai đứa nhỏ còn ở đây, anh kiềm chế chút đi.”

“Ừm.” Anh đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, thở dài: “Anh sẽ cố gắng.”

Hai đứa nhỏ có thể tự chơi, giường được chắn bởi lưng ghế, Cố Khanh Khanh hơi mệt, nói với anh: “Em ngủ một lát.”

Sở Đại gật đầu: “Ngủ đi, anh trông chúng nó.”

Cố Khanh Khanh yên tâm cởi áo khoác chui vào chăn.

Đoàn Đoàn và Niên Niên bò qua lại trên giường, anh trai không ngoan còn thích sờ sờ vào mặt em trai, thường bị nụ hôn ướt nhẹp của em đáp lại.

Anh cúi nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái nhỏ, không nhịn được cũng đưa tay sờ mặt cô một cái, làm cô nhíu mày lẩm bẩm, anh cười vui vẻ.

Nhưng niềm vui không kéo dài vì hai con trai đều bò về phía anh, một đứa còn bôi nước miếng lên quần anh.

Anh một tay bế một đứa, đặt lên đùi để chúng đối diện nhau, Niên Niên không ngồi vững đổ vào người anh trai, miệng không ngừng gọi: “Anh ~ anh ~”

Đoàn Đoàn dùng tay mập vỗ cái bụp lên đầu em trai.

Sở Đại nhìn hai anh em đánh nhau lên tinh thần, anh tựa vào đầu giường cười nhìn Niên Niên duỗi chân đáp trả.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 359: Chương 359



Anh là con một, chỉ có anh em họ, mà vì không sống chung gần nhau nên không quá thân, chơi từ nhỏ cũng chỉ có Chử Chiến và Bạch Diên.

Nghĩ đến Bạch Diên, ánh mắt anh sâu thẳm, khóe miệng đang cong cũng dần thẳng lại.

Khi anh đang trầm tư, má đột nhiên có cảm giác ấm áp, anh quay lại, hai đứa nhỏ mỗi bên bám vào người anh mà hôn lên má anh.

Sở Đại không khách sáo, hôn lại hai con trai một cái, Đoàn Đoàn cười khanh khách, mắt cười cong cong y hệt mẹ nó.

Đứa kia đã bò khỏi đùi anh, chui vào lòng mẹ tìm sữa.

Cố Khanh Khanh dù đang ngủ, vẫn kéo áo thành thạo, Tiểu Bảo lập tức bò đến b.ú sữa ngon lành.

Anh và con trai lớn nhìn nhau, Đoàn Đoàn cũng kêu la đói rồi, bị anh vỗ m.ô.n.g leo xuống người anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt anh tối lại, yết hầu chuyển động lên xuống, cố gắng rời mắt, tay che mắt con trai lớn, không đang biết dỗ dành ai: “Ngoan, chúng ta không nhìn, cũng không thèm.”

Cố Khanh Khanh ngủ đến hơn năm giờ, Niên Niên ăn no ngủ say, anh lớn cũng được Sở Đại cho uống sữa bột no ngủ bên cạnh em trai.

Cô ngáp một cái, phát hiện trên eo mình là cánh tay gầy của anh, hơi nghiêng đầu, cọ cọ vào gương mặt ấm áp.

“Em dậy rồi?”

“... Vâng.” Cố Khanh Khanh lại ngáp: “Mấy giờ rồi?”

Anh giơ tay nhìn: “Năm giờ rưỡi, dậy chưa?”

Cô luyến tiếc ổ chăn ấm áp, đề nghị: “Mẹ chưa gọi ăn cơm, hay ngủ thêm lát nữa?”

Anh gật đầu, định ngồi dậy: “Em ngủ đi, anh xuống bếp.”

Cô kéo tay anh, cười khổ: “Không phải chứ, chúng ta có mấy đứa con rồi, anh còn chăm chỉ như hồi mới đến nhà em vậy à.”

“Đây không phải là việc nên làm sao?” Anh mang tất, cầm áo khoác trên ghế, cúi xuống hôn vợ một cái: “Em ngủ thêm chút đi, ăn cơm anh gọi.”

Cô hơi ngồi dậy ôm eo anh, mặt dán vào lưng anh: “Ở lại với em hai phút, hai phút thôi, anh bấm giờ đi.”

Sở Đại buồn cười.

“Cốc cốc —” tiếng gõ cửa vang lên.

Anh liếc nhìn vợ một cái, cô vợ nhỏ cô ngoan ngoãn buông tay, ý cười trong mắt càng sâu hơn, anh đi mở cửa.

Anh gật đầu chào: “Thím hai."

“Ừ, vừa rồi thím Ba hấp ít bánh hoa táo bảo thím mang cho bọn nhỏ trước.” Cô thò đầu vào nhìn: “Đoàn Đoàn, Niên Niên dậy chưa? Khanh Khanh đâu?”

Anh quay lại nhìn, cô gái nhỏ đã chui vào chăn, che luôn cái đầu, bất đắc dĩ anh nói: "Đang trong ổ chăn rồi thím."

Hàn Liên Tâm dặn dò: “Ừ, trưa ăn muộn, tối cũng phải bảy tám giờ mới ăn, cái này cho bọn nhỏ ăn trước. Khanh Khanh muốn ngủ thì để con bé ngủ thêm, phụ nữ sau sinh mệt mỏi buồn ngủ lắm, tối còn phải chăm con thiếu ngủ, con đừng trách con bé nhé."

Khanh Khanh từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, một mình ở đảo xa xôi mang thai sinh con, lại sinh đôi, bao khổ cực có thể tưởng tượng, gia đình ai cũng thương con bé, giờ phải chăm hai đứa trẻ, cô sợ Sở Đại không hiểu nỗi khổ của Khanh Khanh.

“Thím hai, con biết.” Sở Đại không nói buổi tối chủ yếu là anh chăm con, Khanh Khanh cưới anh chịu nhiều khổ cực, anh cũng thấy nợ cô, nghiêm túc nói: “Con sẽ đối tốt với Khanh Khanh.”

Hàn Liên Tâm gật đầu hài lòng, đưa bánh hoa táo cho anh: “Thím còn phải nhào bột nướng bánh, Khanh Khanh thích ăn bánh thím làm, các con ở nhà không lâu, thím muốn làm cho con bé ăn nhiều chút, nào các con về cũng mang theo nhiều chút về."

“Vâng, cảm ơn thím hai.” Sở Đại không từ chối lòng tốt của thím, đợi tiếng bước chân biến mất ở cầu thang mới đóng cửa.

Nhìn hai miếng bánh hoa táo mềm mịn, anh cảm thấy ấm lòng.

Ở nhà họ Cố anh lúc nào cũng thấy thoải mái, các thím thật thà nhiệt tình, đối xử rất tốt với Khanh Khanh và hai đứa nhỏ.

Với anh cũng yêu ai yêu cả đường đi, ở đây anh cảm thấy có gia đình, khó trách mấy năm nay cha anh đều đến thôn Đại Truân Tử đón năm mới, phỏng chừng tháng sau cũng sẽ đến đây.

Cũng tốt, đến lúc đó cả nhà đều đến, bây giờ anh chuyển về Bộ Chỉ huy Hải quân, không còn bận rộn như trước.

Về quân khu phương Nam còn phải hỏi quân y xem trẻ một tuổi có thể uống sữa tươi không, hôm nay ngày mười bảy, đến hai mươi ba Đoàn Đoàn, Niên Niên tròn một tuổi, nếu uống được anh định đặt sữa tươi cho các con uống mỗi ngày, không được thì để sau lớn chút nữa rồi tính.

“Anh?” Cố Khanh Khanh lại thò đầu ra khỏi chăn: “Thím hai nói gì với anh?” Vừa rồi hai đứa nhỏ dậy, cô trốn trong chăn chơi trốn tìm với chúng.

Hai đứa nhỏ từ chăn bò ra, giơ tay về phía cha kêu liên tục: “Bế~”

“Thím mang ít bánh hoa táo bảo anh đừng mắng em ngủ nướng.” Anh đặt bát bánh xuống, hai đứa trẻ mặc ít quần áo, anh bế con lớn mặc áo len nhỏ vào cho con trai.

“Cho đi tè trước đi anh, Đoàn Đoàn chiều nay chưa tè.” Cô nhắc nhở.

“Mặc áo vào đã, bên ngoài lạnh.” Anh mặc quần áo và mang giày nhỏ xinh cho con, cánh tay gầy mạnh mẽ bế cậu bé ra ngoài.

Bên cạnh có nhà vệ sinh, nhưng trong nhà ấm hơn, ra ngoài gió lạnh, không biết có phải từ khe cửa sổ chui vào không.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back