Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 360: Chương 360



Sở Đại bế con trai lớn vào nhà vệ sinh rồi quay trở lại rất nhanh. Hai đứa nhỏ rất sợ lạnh, luôn tìm cách rúc vào lòng cha.

Cố Khanh Khanh vừa mặc quần áo xong cho con trai nhỏ, đang định nhờ chồng bế con trai đi tè thì "xì" tiếng nước chảy. Nhìn xuống, thấy con trai nhỏ đã tè ra quần luôn rồi. May là cô đang bế ở cạnh giường nên không phải thay ga giường.

Hai vợ chồng nhìn nhau bất lực, Sở Đại thở dài đặt con trai lớn lên giường cho tự chơi. Anh lấy vài cái quần từ tủ quần áo ra đặt lên ghế cạnh lò sưởi để phơi cho mau khô.

Cố Khanh Khanh đã c** q**n ướt của con trai nhỏ, thay bỉm trước khi chồng đưa quần đến. Cô mặc từng lớp quần từ quần trong bằng cotton đến quần len và cuối cùng là quần ngoài. Bé Niên Niên nằm trên đùi mẹ, chân nhỏ co giật, miệng không ngừng ê ê a a.

"Niên Niên ngoan, sắp xong rồi, bà Hai làm bánh hoa táo cho các con ăn, mềm và ngon lắm." Cố Khanh Khanh nhanh chóng mặc quần cho con rồi bế lên, thở phào nhẹ nhõm, đưa bé con cho Sở Đại.

Hai anh em nghịch phải dùng lực rất lớn mới ôm nổi, ôm lâu mỏi tay, chỉ có Sở Đại là kiên nhẫn với chúng. Sở Đại ngồi bên giường, bế một đứa, để một đứa nằm trên chân. Cố Khanh Khanh lấy một miếng bánh hoa táo từ trong chén.

Mỗi miếng bánh khá to, mềm xốp, có màu đỏ sẫm của táo tàu, thơm ngọt. Cô thèm nhỏ dãi nhưng cuối cùng tình mẫu tử chiếm ưu thế, cô bẻ một miếng nhỏ cho hai anh em đang thèm nhỏ dải.

Đoàn Đoàn và Niên Niên được ăn gương mặt thích lắm. Cố Khanh Khanh lại bẻ một miếng đưa cho chồng: "Khi nào chúng ta về nhà ảnh nhỉ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nuốt miếng bánh, lòng suy nghĩ, anh dễ bị những lời nói vô tình của vợ làm lay động: "Hai ngày nữa, ở lại thêm chút cho mẹ và các thím bế Đoàn Đoàn và Niên Niên nhiều hơn."

Họ rời đảo vào ngày 15, buổi tối là đến được quân khu phương Nam, sáng hôm sau đi tàu hỏa đến nơi đây, hôm nay là 17. Kỳ nghỉ mới bắt đầu từ hôm qua. Còn ba ngày nữa.

Ngày 20 chúng ta về quân khu. Anh do dự một lúc: "Em có muốn tổ chức sinh nhật một tuổi cho Đoàn Đoàn. Niên Niên ở đây không?"

"Hả?" Cô nhìn anh ngạc nhiên.

"Nếu em muốn ở lại lâu hơn, anh sẽ về trước." Anh nhét miếng bánh hoa táo vào miệng con trai lớn.

"Không, mẹ con em chắc chắn sẽ đi cùng anh. Anh ở đâu, chúng ta ở đó." Cố Khanh Khanh cũng ăn một miếng bánh, không ngọt, rất ngon.

Mẹ cô muốn ở lại nhà chăm sóc cha nên không muốn đi quân khu với cô. Cô cũng muốn ở bên cạnh chồng. Bé con trong lòng Sở Đại áp mặt vào cô, Cố Khanh Khanh hôn bé con một cái: "Đúng không, bé cưng? Chúng ta ở cạnh cha để cha đi làm về có cơm nóng ăn, tốt biết bao."

Ánh mắt Sở Đại tràng đầy niềm vui, tốt quá.

Ngày hôm sau, Cố Khanh Khanh đến chỗ thanh niên trí thức gặp Tôn Viên Viên và các thanh niên trí thức khác, cô rất vui khi họ chọn ở lại đội sản xuất. Mạnh Nam và Trương Thanh cùng Vu Thừa Phong nói họ sẽ định cư ở làng thôn Đại Truân Tử, còn Tôn Viên Viên không cần phải nói, chị ấy là chị dâu tương lai của cô. Hàn Liên Tâm nói muốn đến nhà chị ấy để dạm ngõ mới biết chị ấy hầu như không còn người thân.

Diệp Tử thích Tần Hổ, điều này khiến Cố Khanh Khanh ngạc nhiên. Cô về nhà cảm thán với chồng: "Thật không ngờ chị Viên Viên và chị Diệp Tử lại có liên hệ với gia đình chúng ta như vậy."

Tôn Viên Viên thích Cố Hùng, Tần Lê và Cố Bảo đã đính hôn, Diệp Tử lại lấy em trai của Tần Lê là Tần Hổ.

Chồng cô chỉ hôn lên trán cô và nói: "Anh cũng lần đầu thấy các thanh niên trí thức và dân làng hòa thuận với nhau như vậy."

Những ngày này anh ra ngoài cùng các anh em Cố Hùng, thường gặp Mạnh Nam và các đồng chí thanh niên trí thức khác đi kiểm tra các cây dược liệu và cây ăn quả trên đồi. Thôn dân đã quen nói chuyện quanh quanh thông với bọn họ. Đôi khi bên thanh niên trí thức bận rộn không kịp nấu cơm thôn dân còn mang thức ăn nhà mình đến cho bọn họ.

Bây giờ nhà không thiếu ăn thiếu mặt phần lớn là nhờ các thanh niên trí thức. Bọn họ làm được nhiều, có đủ tiền để đổi công điểm, năm nay không có gì bất ngờ sẽ là một cái tết đầy đủ, no ấm.

Hai năm nay, mỗi dịp lễ Tết đều chia thịt lợn và cá, dù không nhiều song năm sau vẫn luôn tốt hơn năm trước đó nhiều, cuộc sống càng ngày càng có hi vọng.

Thôn Đại Truân Tử và Đại Câu Tử không còn ai lười biếng, ngay cả người nổi tiếng lười biếng như Trương Bất Phàm cũng kiếm được nhiều công điểm nhờ việc chăn bò, huống chi là các thanh niên trí thức khỏe mạnh cơ chứ.

Những ngày ở nhà ngắn ngủi thực ấm áp. Tối ngày 19, Cố Khanh Khanh thu dọn hành lý.

Thật ra cũng không có gì nhiều để dọn, quần áo của hai đứa trẻ phải để ngoài để có thể thay ngay khi cần, chủ yếu là thu dọn quần áo của cô và chồng.

Cô cũng nói với Thẩm Tuy rằng tối nay phải dọn dẹp sách vở, ngày mai sẽ về quân khu.

Sở Đại ngồi trên giường chơi với hai con. Có lẽ vì anh chăm nhiều nên chúng rất quấn cha, thường có một đứa nằm trên chân, một đứa bám trên người anh. Dấu nước miếng ướt nhẹp khắp nơi khiến Cố Khanh Khanh có chút ghen tị.

Trong lúc bận rộn chăm con anh hỏi: "Nhà chú hai, chú ba đã quyết định ai sẽ đi cùng chúng ta chưa?"

"Anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông, còn những anh khác ở lại giúp đỡ gia đình. Có người học nghề mộc từ chú hai, có người học nấu ăn từ chú ba." Cố Khanh Khanh gấp quần áo bỏ vào túi hành lý: "Thực sự có gây lại phiền phức gì cho cha và anh không?"

"Không." Sở Đại cười: "Tất cả đều dựa vào năng lực của bọn họ mà vào làm việc, không có phiền."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 361: Chương 361



"Vậy thì tốt." Cố Khanh Khanh nhìn chiếc áo xanh quân đội của chồng, chỗ này chỗ kia đều có miếng vá. Cô cầm áo lên: "Chiếc áo này theo anh lâu rồi nhỉ? Từ khi ở Binh Đoàn Xây Dựng đến đảo Bạch Sa, có thể coi là chiến hữu cũ của anh rồi phải không?"

Anh theo lời vợ đáp lời: "Ừ, là chiến hữu cũ của anh."

"Hay em giữ lại làm kỷ vật gia truyền nhé." Cố Khanh Khanh cười: "Để cho Đoàn Đoàn hay Niên Niên?"

Anh nhìn cô bất đắc dĩ: "Em không thấy nó cũ rách rồi à?"

"Không mà." Cô cầm áo ngửi: "Có mùi ngọt ngào của kẹo sữa."

Anh cười nhìn cô: "Vậy em giữ đi, đừng cho con, khi anh không ở nhà em ôm mà ngủ."

"Sở Đại." Cô đột nhiên nghiêm túc, đi đến trước mặt anh, chọc chọc vào n.g.ự.c anh: "Anh có vấn đề."

"Hả?" Anh ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Khi ở đảo Bạch Sa anh chưa bao giờ qua đêm không về, giờ mới về quân khu đã nghĩ đến không về nhà rồi?"

Cô nghiêm túc nói: "Đồng chí Sở Đại , suy nghĩ của anh bây giờ rất nguy hiểm."

Sở Đại nghe giọng cô, bật cười: "Biết em giống gì không?"

"Là vợ anh nha!" Cô chớp mắt.

"Không, giống thanh tra từ trên xuống duy trì trật tự." Anh xoa đầu con trai, kéo cái tay bé con đang cho vào miệng ra.

Không biết là ngứa răng hay sao, hai đứa nhỏ cứ cái gì nhét được vào miệng là nhét hết.

Cố Ngân nói sẽ làm hai cây mài để hai đứa nhỏ nghiến răng, chiều nay đã đi chặt một cành cây tiêu, giờ vẫn đang mài.

Cố Khanh Khanh nhào lên người Sở Đại, nhìn hai đứa con tố cáo: "Đoàn Đoàn, Niên Niên, cha các con không cần chúng ta nữa rồi, cha các con định buổi tối không về nhà, còn bảo mẹ con mình ôm áo cha mà ngủ."

Anh đặt tay lên lưng cô, vuốt vuốt: "Anh không có ý đó, buổi trưa anh thường không ở nhà, tối làm sao có thể không về cho được, có cô vợ xinh đẹp, hai nhóc con siêu quậy ở nhà chờ anh mà."

"Cần phải về nhà."

Cô nghe anh nói, khẽ hừ một tiếng, nhấc mình lên rồi ngồi trong lòng anh chơi với hai con trai.

Một lúc sau, cô nói: "Thật ra em thấy anh rất tốt, em nói muốn về nhà mẹ để anh liền mang cô về nhà, trước kia em muốn gì anh cũng không từ chối, trừ..."

"Cô ngập ngừng." Sở Đại biết cô ám chỉ gì, cười: "Đoàn Đoàn, Niên Niên còn nhỏ, phải ngủ cùng chúng ta, không tiện."

Cô thở dài trong vòng tay anh: "Phải chờ đến khi nào mới tiện đây."

Anh liếc nhìn cô: "Chờ thêm chút nữa, đến khi hai tuổi sẽ để Thẩm Tuy chăm."

"Được thôi." Cô thở dài: "Nói thật, em có chút không muốn về, ở đây không phải nấu ăn, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng có người chăm, mỗi ngày đồ ăn đầy đủ, anh cũng ở bên cạnh em."

Anh mân mê tóc cô, bé con bò lên cạnh giường bị anh dùng chân ngăn lại, cười nhẹ: "Anh cũng có chút nghiện cuộc sống này."

---

Ngày 20 tháng Chạp.

Từ sáng sớm, bếp nhà họ Cố đã bận rộn, khói bếp bốc lên cuồn cuộn, người làm bánh nướng, người làm bánh bao. Thời Như Sương rửa sạch hộp đựng rau dưa, chuẩn bị đựng dưa cải và dưa chua để con gái mang đến quân khu.

"Chị dâu, em nhớ lần trước còn làm một hũ tương ớt chưa ăn phải không? Để cho Khanh Khanh mang đi, em nghe nói miền Nam ít ăn ớt lắm, Khanh Khanh thích ăn cay sao mà chịu được, ngày thường xào rau, nấu mì thêm một chút cho ngon."

"Được, chị đi tìm." Nói rồi cô định đi vào kho.

"Vợ thằng cả đừng tìm, ở đây này." Trương Thúy Phân cầm một cái lọ thủy tinh: "Thằng ba con ngửi xem có bị hỏng không?"

Cố Tài là đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, mũi rất thính, thấy mẹ mở nắp lọ, anh cúi xuống ngửi: "Chưa hỏng, làm từ lúc nào vậy nhỉ?"

Trương Vũ Tình ngẩn ra: "Trung thu phải không?"

Mọi người nhìn nhau, Cố Tài tiếp tục xào rau: "Không sao, chưa mở nắp thì ăn được."

"Vậy được, cái này cũng để Khanh Khanh mang đi, mẹ nhớ còn có rau khô nữa, đúng không? Có hai anh họ của con bé đi cùng, không lo không có ai xách đồ.

Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông ngồi cạnh bếp lò nấu rượu, không dám lên tiếng.

Bà nội và mọi người muốn dùng họ như lừa của đội sản xuất ấy, muốn mang hết của cải đi.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại bế con xuống đã thấy bốn, năm túi lớn trên sàn nhà, còn có nôi và ghế ngồi cho trẻ em để nhà cô mang đi.

"Có thể mang hết không?" Cố Khanh Khanh hỏi Cố Bảo: "Chú nhỏ, sao nhiều đồ thế?"

"Cái này nhiều à?" Cố Bảo bế Đoàn Đoàn từ tay cô: "Chú thấy còn ít đấy, các con đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 362: Chương 362



Sau bữa ăn, mọi người trong nhà họ Cố không vội vàng rời đi, họ ngồi quanh bàn.

Sở Đại và mọi người sẽ đi đến ga tàu vào lúc 10 giờ sáng, cả gia đình đều muốn ở lại thêm chút nữa.

Cố Thiết Trụ cứ mãi dặn dò: "Kiến Quốc, Vệ Đông, hai anh em khi vào quân khu phải chăm chỉ làm việc, không được ỷ thế vì chỉ huy quân khu là chú mình mà lười biếng, thủ đoạn, gian dối. Có rảnh giúp em gái chăm sóc cháu trai, nghe rõ chưa?"

"Dạ, nghe rõ rồi, nghe rõ rồi." Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông cùng đáp lại, sau đó lại bị bố mẹ căn dặn thêm một hồi lâu.

Trương Thúy Phân và mọi người nhét vào túi hành lý những đôi giày len và tất len mà họ đã đan cho bọn trẻ trong mấy ngày qua: "Chỉ kịp làm vài đôi này thôi, trẻ con lớn nhanh, cuối tháng sau các con sẽ về nhà ăn Tết phải không? Lúc đó sẽ đan thêm vài chiếc áo len cho bọn trẻ. Áo lên mà Đoàn Đoàn và Niên Niên mặc trông đẹp thật, cái kia là dệt, người khác tặng hả con?"

"Đúng rồi bà." Cố Khanh Khanh mở túi hành lý, nói: "Ở đảo, các chị em đã cho nhiều quần áo cũ, mặc rất thoải mái."

"Áo len nên mặc áo mới, giữ ấm tốt hơn, giặt nhiều lần cũng không bị mất hơi ấm, chỉ là đan rất tốn công, bà ngoại bây giờ không còn khéo tay, mắt cũng không còn tốt nữa." Trương Thúy Phân lẩm bẩm, trong lòng Cố Khanh Khanh ấm áp lắm.

"Làm sao thế được, bà ngoại đan đẹp nhất, Đoàn Đoàn và Niên Niên đều thích lắm, về đến quân khu con sẽ cho chúng mặc hàng ngày."

"Được rồi." Sau một hồi mới kéo được khóa túi, Trương Thúy Phân nhìn con trai cả: "Mấy giờ rồi? Con xem giờ rồi bảo Hùng Nhi lái máy cày đưa mọi người ra ga tàu, đội sản xuất còn phải mua phân bón."

"Mới 8 giờ 32 thôi, vẫn còn sớm, ngồi thêm chút nữa." Cố Kim cười lớn, ôm đứa cháu ngoại, dùng cằm râu ria cọ vào má mềm mại của bé con, Đoàn Đoàn quay mặt đi." Cố Kim bị Thời Như Sương vỗ vào sau đầu: "Không sợ đ.â.m vào Đoàn Đoàn à."

"Làm sao được, hôm trước anh đã cạo râu rồi." Cố Kim nghe vậy sờ cằm, rồi cười ngượng ngùng: "Sao lại mọc nhanh thế này, đ.â.m vào bảo bối của chúng ta rồi, ông ngoại không tốt, thương thương con."

Niên Niên ở trong tay Cố Tài, anh quen làm bếp, tay lắc lắc chảo, bế Niên Niên lắc lư, khiến cậu bé cười tít mắt.

Cố Khanh Khanh bị mẹ và các cô kéo vào phòng, Thời Như Sương đưa cho cô ít tiền và phiếu lương: "Bình thường đừng để mình và hai đứa bé bị thiệt thòi, có chuyện gì thì gửi điện báo về nhà ..." Nói đến đây cô không kìm được nước mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh lòng chua xót, nhét lại tiền: "Mẹ yên tâm, con không bị thiệt thòi đâu, trợ cấp của Sở Đại đều do con giữ, mấy năm ở đảo cũng không phải tốn kém nhiều, tiết kiệm được kha khá. Anh cả, anh hai thường cho con tiền, con đủ dùng, mẹ giữ lại đi."

Thấy con gái kiên quyết, Thời Như Sương không ép, lau khô mắt: "A Đại là đứa trẻ tốt, cả nhà đều thấy được thằng bé đối xử tốt với con, con cũng phải đối xử tốt với chồng, chồng con ra trận không dễ dàng gì, bình thường con đừng bắt nạt nó."

Cố Khanh Khanh không kìm được nói lớn: "Mẹ! Con nào có bắt nạt anh ấy, sao trong mắt mọi người con như tiểu bá vương vậy sao, nhìn anh ấy cao to mạnh mẽ như thế, con nào dám bắt nạt anh ấy."

Hàn Liên cười lớn: "Thím thấy hai vợ chồng như vợ chồng son ấy, rất thú vị."

Trương Vũ Tình cũng cười theo.

Cố Khanh Khanh mím môi: "Con thật sự không bắt nạt anh ấy mà."

"Biết rồi biết rồi." Thời Như Sương qua loa hai câu: "Các con về ăn Tết nên mẹ cũng không nói nhiều nữa, dù sao tháng sau là gặp lại, mẹ chỉ không biết anh trai con có về được không."

Từ lần trước khi Cố Khanh Khanh kết hôn, hai anh trai về nhà một chuyến, đã hai năm trôi qua, lần đó Cố Thanh Liệt bị thương phải nghỉ ngơi một thời gian, còn Cố Xán Dương thì không có ngày nghỉ.

Lần trước Chử Chiêu có nói vì em gái kết hôn, anh ấy đã sử dụng hết ngày nghỉ phép trong hai năm.

"Đến lúc đó con sẽ hỏi họ, Cẩu Thặng chắc là có phép." Cố Khanh Khanh cũng không quá chắc chắn, việc này có thể hỏi, dù sao cũng đều ở quân khu.

"Bảo bối Khanh Khanh à —" Cố Bảo ngoài cửa gọi: "Xách đồ lên đi thôi, chú nhỏ đưa con."

Thời Như Sương cũng không nói nhiều nữa, ba người chị dâu đi theo ra ngoài, nhà họ Cố xách túi lớn túi nhỏ lũ lượt đi đến đầu làng, Cố Hùng đã đến đại đội lấy máy kéo.

Thôn dân cũng đến tiễn, Cố Khanh Khanh là con cháu trong thôn, mọi người nhìn con bé lớn lên cho đến bây giờ, nhà họ Cố và thôn dân quan hệ khá tốt, đặc biệt là Tiền Quế Hoa nắm tay Cố Khanh Khanh nói chuyện một lúc lâu: "Tết nhất định phải về, Tiểu Ngư sẽ về nhà mẹ để, lúc đó hai chị em lâu ngày không gặp hàn huyên."

"Con biết rồi, thím Triệu." Cố Khanh Khanh cười: "Tháng sau thím gặp lại con rồi mà, lúc đó không chừng con còn đến nhà thím cọ cơm nữa đó."

Tiền Quế Hoa hào sảng nói: "Được, thím làm cho con bánh chẻo, bánh nướng."

Mấy bà thím đang trò chuyện xung quanh nghe thấy cũng cười rộ.

Để vợ của Triệu Tam vắt cổ chày ra nước mà mở miệng ra nói thế không dễ đâu.

Các thanh niên tri thức cũng đến, Cố Khanh Khanh có chút tiếc nuối: "Chị Viên Viên, tháng sau em có lẽ không kịp về dự đám cưới của chị với anh cả nhà em nhưng chắc chắn em sẽ gửi quà mừng cưới về. Em sẽ đến tiệm may xem có vải nào đẹp để may áo cô dâu cho chị."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 363: Chương 363



Sở Đại năm trước đã đưa cô đến tiệm may đó, vải nhiều, thợ may giỏi, chiếc áo bông của cô đã mặc mấy năm vẫn như mới, không bị xù lông.

"Được, cảm ơn em Khanh Khanh." Tôn Viên Viên ôm chặt cô.

Cố Khanh Khanh lại trò chuyện với Diệp Tử và Mạnh Nam một lúc, Cố Hùng lái máy cày đến, Cố Khanh Khanh tạm biệt gia đình và hàng xóm cùng Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông xách đồ lên máy kéo.

Thẩm Tuy ôm cháu ngoại lên máy cày kéo trước, mấy ngày nay cậu đều ở trên lầu, ngoài ăn cơm là học bài. Có lẽ là do không quen với không khí náo nhiệt ở đây, cậu thấy vẫn là ở cạnh chị với anh rể vẫn là tự tại nhất.

Nhà họ Cố biết Thẩm Tuy tính cách cô độc, không gượng ép.

Những ngày này, Đoàn Đoàn, Niên Niên được bà ngoại và các thím bế, mọi người trong nhà thay phiên nhau ôm, không đến lượt cậu.

Niên Niên trong lòng cậu rất ngoan, dù sao cũng là người thường gần gũi, có lẽ vì mấy ngày không được bế nên thỉnh thoảng lại cọ cọ mặt vào cậu làm nũng.

Đồ đạc nhiều quá, mang theo hai giỏ xách, còn có nôi, Cố Bảo và Cố Kim đều muốn đi cùng ra nhà ga, giúp mang đồ lên tàu lửa, đến được ga Nam Dương sẽ có người đến đón.

Lên máy kéo, cảnh vật sau lưng dần dần xa, lần này lòng Cố Khanh Khanh không thấy buồn, tháng sau lại về, sau này có thể thường xuyên về nhà.

Hôm nay không có tuyết, gió vẫn lớn, Cố Khanh Khanh quấn bé con thật kín, chưa đến nửa tiếng đã đến ga tàu.

Cố Kim và mọi người xách đồ vào ga, thu hút vô vàng ánh nhìn.

Bởi vì nhà họ xách quá nhiều đồ, mấy người đàn ông hai tay đầy ắp.

Mang hết đồ lên tàu, Cố Kim lại không nỡ rời hai cháu ngoại: "Đoàn Đoàn và Niên Niên phải ngoan nhé, đợi ông ngoại nghỉ hưu sẽ đến quân khu thăm hai bảo bối của chúng ta."

Cố Khanh Khanh đứng bên cạnh chỉnh lại: "Là ba chứ?"

"Đúng, ba người." Sự buồn bã trên mặt Cố Kim bị nụ cười che lấp, ông gãi đầu: "Cha suýt quên, còn có Khanh Khanh của chúng ta mà."

Cố Khanh Khanh muốn nói gì đó mà thôi, cuối cùng chỉ cọ đầu vào tay cha, dáng vẻ ỷ lại vô cùng.

Cố Hùng và Cố Bảo lén lút nhét tiền vào túi em gái và cháu gái mà cô lại trả lại, cô thật bất đắc dĩ: "Con có tiền, thật mà."

Sở Đại nghe xong có chút muốn cười.

Hành khách xung quanh cũng ngỡ ngàng không hiểu, cô gái này sao vậy, gia đình đưa tiền lại không nhận, thật không biết nên nói sao.

Họ nhìn sang người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh.

Chắc là chồng người ta kiếm được nhiều tiền.

Cố Hùng gãi đầu: "Thôi được, Khanh Khanh, ở quân khu em phải tự chăm sóc bản thân, chăm sóc tốt hai đứa nhỏ."

Người bên cạnh hiểu ra, quân khu à, hiểu rồi.

Tàu sắp khởi hành, Cố Kim dặn dò con gái, con rể và hai cháu vài câu, cùng Cố Hùng và mọi người xuống tàu, tàu bắt đầu khởi hành, Cố Kim và mọi người vẫn đứng trên sân ga vẫy tay cho đến khi đoàn tàu khuất dạng.

Hai bé con cũng dựa vào cửa sổ tàu ê ê a a nhìn phía cửa sổ tay vẫy vẫy.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Sở Đại, Thẩm Tuy và Cố Kiến Quốc ngồi đối diện, Cố Vệ Đông ngồi hàng khác trò chuyện với một hành khách xa lạ.

Cố Vệ Đông ăn nói khéo, cả một đoạn đường nói chuyện không ngừng nghỉ.

Hai giờ rưỡi chiều, đến quân khu Nam Dương, ngửi thấy mùi mặn trong không khí, lòng Thẩm Tuy cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ra khỏi ga đã có một chiếc xe tải quân dụng Đông Phương Hồng Quân chờ bên ngoài, Chử Chiêu mở cửa xe nhảy xuống, nhìn thấy có mấy người mà cả đóng đồ, anh kêu lên: "Ối trời ơi —"

"Lão Sở này, cậu đi cướp nhà cha vợ về à, cái thói xấu này không được đâu."

Sở Đại không thèm để ý: "Mau chuyển đồ, tí nữa tôi giới thiệu."

"Được." Chử Chiêu nhìn chằm chằm vào cặp song sinh: "Chị dâu nhỏ, chị lợi hại quá!"

Cố Khanh Khanh cười: "Cậu cũng có thể, mau tìm vợ đi."

Chử Chiêu lập tức im lặng, nhanh chóng chuyển đồ lên xe.

Về đến quân khu là ba giờ, Sở Đại dùng chân đá nhẹ cửa cổng, bé con trong lòng Cố Khanh Khanh đã ngủ, đứa nhỏ trong tay Thẩm Tuy cũng ngáp ngắn ngáp dài, dựa vào vai cậu út như muốn ngủ đến nơi.

Sở Uyên đang ở bộ chỉ huy, nhà không có ai, Chử Chiêu giúp chuyển đồ vào sân: "Tối tí nữa tôi qua, bây giờ tôi phải đến Bộ chỉ huy không quân."

"Đi đi." Sở Đại gật đầu, anh dẫn Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông lên lầu ba.

"Anh Kiến Quốc, anh Vệ Đông, tạm thời các anh ở đây, đợi xét duyệt xong có thể ở doanh trại." Sở Đại chỉ vào phòng bên cạnh: "Đây là phòng của Thẩm Tuy, kia là phòng sách, còn có phòng vệ sinh, các anh cần gì cứ nói."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Phiền chú rồi, em rể. Cố Kiến Quốc xoa tay: "Hai anh không cần gì, em mau xuống với em gái đi, hai anh tự sửa sang lại chút là được."

"Được, có chuyện gì cứ tìm em." Sở Đại gật đầu, bước xuống lầu.

"Được nha!"

Ngồi tàu hơn bốn tiếng, Cố Khanh Khanh mệt mỏi rã rời, cô vội bế con vào phòng đặt lên giường.

Cô nói với Thẩm Tuy ở bên cạnh: "A Tuy, em cũng đi ngủ chút đi, tối khi nào ăn cơm chị gọi."

Sở Đại mang nôi vào phòng, nói với cậu bé: "Qua Tết em sẽ học trường trung học con em quân nhân trong quân khu, thủ tục hai ngày nữa anh sẽ đi làm."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 364: Chương 364



Thẩm Tuy gật đầu: "Đều nghe theo anh rể."

Cậu đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Quân khu phương Nam khá lạnh, đỡ hơn thành phố Diêm một chút, ở đây không có tuyết, nhìn ra ngoài cây cối xanh tốt um tùm.

Hai đứa nhỏ đều đã ngủ, giường cũ của Sở Đại đã được chuyển sang phòng khác, giờ chiếc giường lớn rộng hai mét này là đồ cưới mà Cố Ngân làm cho cháu gái, kèm theo là hai tủ đầu giường có ngăn kéo và bàn trang điểm.

Bên cạnh còn có cái bàn đi kèm, cái chậu rửa mặt trong phòng tắm cũng vậy đều là đồ cưới Cố Ngân làm cho cháu gái.

Cố Khanh Khanh ngáp liên tục, thấy anh mang nôi vào, nói: "Anh cũng ngủ một lát đi, chiều chúng ta đi chợ và Cung Tiêu Xã mua ít gạo và rau."

Ra khỏi đảo, lương thực, diêm, dầu đều cần phiếu, may mà mấy năm nay đã tích cóp được nhiều, có chợ là mấy đội sản xuất gần đó mang rau đến bán, giá không đắt lắm, nấu cơm cho cả nhà ăn tốn không bao nhiêu tiền đồ ăn.

Cô nghĩ nhà nhiều người như vậy, thay vì ăn ở nhà ăn chi bằng tự mình nấu.

"Được, lần này mua đủ gạo, mai anh sẽ chào hỏi với sĩ quan hậu cần quản lý chỗ nhà ăn một tiếng, để khi anh ấy mua rau sẽ mua giúp nhà ta một phần. Nhờ anh Kiến Quốc hoặc anh Vệ Đông mang về, tiền anh lo, em không phải nhọc lòng."

Sở Đại cởi áo khoác treo lên lưng ghế bên cạnh, bước tới giường ngồi xuống.

Cố Khanh Khanh gật đầu như gà mổ thóc, chui vào chăn ôm con ngủ ngon lành.

Khoảng bốn giờ hơn gần năm giờ, hai đứa nhỏ giao cho hai cậu Kiến Quốc và Vệ Đông trông, Cố Khanh Khanh mới có thể ra ngoài cùng Sở Đại mua rau.

Hiếm khi hai người ra ngoài cùng nhau, vì ở quân khu, cô ngại nắm tay anh, chỉ có thể đút tay vào túi đi theo bên cạnh anh, trên cổ đeo cái khăn quàng đỏ thím Dư làm cho cô, đôi lông mày lộ ra bên ngoài.

Sở Đại cũng mặc thường phục, sau khi xuất trình giấy thông hành, dễ dàng ra ngoài quân khu.

Cố Khanh Khanh có chút tò mò: "Cái này trước đây hình như anh có lấy ra cho anh hai?"

"Ừ, lúc kết hôn ở chỗ này mấy ngày, anh sợ cậu ấy muốn ra ngoài, có giấy thông hành thuận tiện hơn.” Sở Đại thấy nửa khuôn mặt của vợ vùi trong khăn quàng cười khẽ: "Người nhà quân nhân đều có, về sẽ đưa em."

"Tốt quá."

Chợ cách đại viện không xa, rau xanh và hải sản đủ loại, hai hào sáu mua được hai túi lớn, tỏi non, rau chân vịt, củ cải, rong biển, còn có ngao và tôm, những thứ này ở biển không đáng giá, chủ quầy còn tặng hai mớ hành và một bó rau mùi.

Lại đến cửa hàng dùng phiếu mua một cân đường trắng, bảy hào tám. Sợ nhỡ có đau đầu sốt cô còn mua một lọ dầu vạn kim năm xu, rồi mua hai cân muối ba hào. Dùng phiếu dầu mua một cân sáu dầu, cuối cùng lấy phiếu gạo mười cân tiêu thêm một đồng năm mua mười cân gạo, đương nhiên còn mua cả nước tương, nửa cân thịt, tổng hết ba mao năm.

Phiếu thịt, phiếu gạo các loại phiếu, Cố Khanh Khanh mấy năm nay tích cóp được không ít, trên đảo phiếu gạo không dùng cô tiết kiệm lại hết.

Cô đã chuyển khẩu, là hộ khẩu tại thị trấn Nam Dương, sổ lương mỗi tháng có ba mươi cân gạo, có thể đến trạm lương mua thẳng, cộng thêm phiếu gạo có trong tay không đến mức phải dè xẻn.

Nhưng phiếu gạo của cô là do chồng, các anh trai tắm m.á.u quân thù đổi lấy, cô không dám phung phí.

"Mua đủ chưa?" Người đàn ông xách hai túi nilon lớn, nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Khanh Khanh đếm đếm trên các đầu ngón tay những món muốn mua, miệng lẩm bẩm đi ra: "Lần sau chúng ta ra ngoài phải tự chuẩn bị giỏ xách đồ..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại cười, ừ một tiếng.

Hai bóng dáng một cao một thấp đi men theo quầy hàng đi về phía trước, Sở Đại nhìn thấy cái gì đó, nhướng mày hỏi cô: "Nhà còn không?"

"Hả? "Cố Khanh Khanh không biết anh nói gì, thấy anh dừng bước, theo ánh mắt anh nhìn tới, rơi vào một chiếc hộp sắt, cô có phần mơ hồ, cô không hiểu.

Rất nhanh, cô nhìn rõ dòng chữ đỏ trên đó, rồi không biết là xấu hổ hay tức giận: "Hết rồi hết rồi, mau về nấu cơm."

Sở Đại nhíu mày: "Anh nhớ vẫn còn hai hộp mà? Hết rồi à? Em rút xuống hai cái."

"..." Cố Khanh Khanh muốn câm nín, tai sau ửng đỏ: "Muốn rút anh rút, em không muốn mất mặt."

"Tay anh xách đồ, không tiện." Người đàn ông lắc lắc đồ trong tay, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc: "Em lấy xuống giúp anh, vợ à."

Cố Khanh Khanh vừa định bước đi giả vờ không quen biết người đàn ông này đã nghe người phía sau giọng điệu nhàn nhạt: "Ồ, em không dám nha."

Bước chân bỗng khựng lại, chân vừa bước ra lại thu về, quay đầu nhìn bóng người đi qua đi lại, cô nghiến răng nghiến lợi.

Rút tay khỏi túi: "Con cũng sinh hai đứa rồi, có gì mà không dám, Sở Đại tối nay anh không dùng anh chính là đồ vô dụng."

Sở Đại không để ý lời hăm dọa đó, cười: "Ừ, hai hộp đủ không? Rửa rồi dùng lại?"

Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh, rút hai cái rồi do dự một chút, lại rút thêm một cái, đối diện ánh mắt trêu chọc của anh ấy, cô nhét vào trong túi áo trước n.g.ự.c anh ấy, tự mình lấy kẹo trong túi ra ngậm để che dấu sự bối rối.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 365: Chương 365



Về đến quân khu, Cố Khanh Khanh không thèm để ý đến Sở Đại, người đàn ông chậm rãi theo sau cô, mặt mày vui vẻ.

Đây là nơi anh lớn lên, giờ không chỉ có vợ, còn có hai đứa con.

Đôi mắt đen như mực cười càng sâu. Đến nhà bếp, anh rửa rau, cô thái rau, Cố Khanh Khanh vẫn không hờn dỗi thêm được nói chuyện với anh: "Sở Đại, ở đây không mua được ớt! Sau này làm sao đây, không ăn cay anh chịu được không?"

Anh đã quen với cô, lúc thì gọi anh, lúc thì gọi là Sở Đại, vừa định nói anh vốn không ăn cay, nhưng cô không quan tâm đến câu trả lời của anh, lẩm bẩm: "Em không chịu được, em nhất định phải ăn cay, hay chúng ta trồng ít ớt trong sân, cha chắc sẽ đồng ý nhỉ?"

Sở Đại bất đắc dĩ: "Đây là nhà em, em muốn trồng gì thì trồng, lấp đầy đất trong sân cha cũng không nói gì."

"Ồ, vậy được." Cố Khanh Khanh chần thịt qua nước nóng rồi cắt thành lát mỏng, chuẩn bị làm thịt xào tỏi non: "Mai em sẽ gieo hạt."

Cô mang từ đảo về vài quả ớt khô, có thể dùng rồi.

Anh nhắc nhở: "Mùa này trồng không được."

"Dựng cái nhà kính là được mà.” Cố Khanh Khanh không quan tâm: "Chẳng phải việc gì khó, không phải có anh sao, anh à?"

Sở Đại: "..."

Sáu giờ, vừa nấu cơm xong đồ ăn chưa kịp bày lên bàn, Sở Uyên đã từ bộ chỉ huy về.

Hai đứa cháu ở nhà, ông nhớ thương hai cháu, trước đây hận không thể ngày ngày ở bộ chỉ huy, giờ chỉ thấy thời gian dài dằng dặc, muốn về nhà ôm cháu.

Ông luôn xa cách con trai vậy mà hai cháu trai là bảo bối, là tâm can của ôm, vô cùng thân thiết, hai đứa nhỏ trong tay Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông lần lượt đến tay ông.

Căn nhà tràn ngập tiếng cười, Cố Khanh Khanh từ nhà bếp lấy chén đũa: "Ăn cơm thôi."

Hai năm trước, Sở Uyên và Tiểu Hủ đã nếm thử tay nghề của cô, lần này có chút băn khoăn.

Cả nhà ngồi ngay ngắn trước bàn, quy tắc nhà họ Cố là trưởng bối trong nhà chưa động đũa lớp trẻ không được động, Sở Đại lười biếng dựa vào lưng ghế, tay ôm Đoàn Đoàn đút cháo thịt bằm cho con.

Cố Khanh Khanh cũng ôm Niên Niên, cầm thìa nhìn người ngồi đầu bàn nghi ngờ: "Cha ơi, cha ăn đi ạ!"

"…Được." Sở Uyên lần đầu thấy cuộc đời khó khăn đến vậy, đánh trận bao nhiêu năm giờ còn phải chịu khổ thế này, mặt nghiêm trọng gắp một con nghêu xào cho vào miệng.

"Ừ?" Đũa đặt vỏ nghêu lên bàn, ông lại gắp miếng thịt.

Ngoài dự đoán là rất ngon.

"Khanh Khanh, tay nghề con không tệ, buổi sáng và buổi trưa cha ăn ở nhà ăn, tối về nhà ăn cơm." Ông biết Sở Đại chuyển đến bộ chỉ huy hải quân sẽ rất bận, trưa chắc sẽ không về.

"Vâng ạ." Cố Khanh Khanh giữ tay nhỏ của con không cho nghịch: "Các anh cũng ăn nhanh đi, mai còn phải đến nhà ăn làm việc."

Mấy cái nhà ăn yêu cầu người quản lý sổ sách, Sở Đại ngày mai sẽ đưa người đến báo danh.

Thẩm Tuy ăn uống rất yên lặng, không phát ra tiếng động, thỉnh thoảng nhìn chị và anh rể bế cháu ngoại, rồi ăn nhanh hơn, cậu nghĩ mình nên ăn nhanh để bế cháu cho chị ăn cơm.

Ăn cơm chừng năm phút, cậu đặt chén đũa xuống, đi tới bên Cố Khanh Khanh chìa tay: "Chị, đưa em bế."

Niên Niên đã uống xong cháo thịt băm, Cố Khanh Khanh giao con cho thằng bé: "Cẩn thận đừng để bé tè lên người."

"Em biết." Anh bế Niên Niên đến sofa xem TV.

Thẩm Tuy từ chiều đã tìm hiểu cách mở TV rồi chỉnh kênh, từ lúc ấy cứ dán mặt ở trước TV, Cố Khanh Khanh thấy em ấy toàn xem tin tức nên không nói cái gì.

Trẻ con mà, thích mới lạ, hơn nữa Thẩm Tuy không phải đứa khiến người ta lo lắng, bài vở cậu bé đều gọn gàng ngăn nắp có kế hoạch.

Sở Đại cũng mặc kệ.

Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông cũng ăn xong, Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại được bế đi, trên bàn chỉ còn ba người, Tiểu Hủ đi đun nước trong bếp rồi.

"Ở đảo có thể làm đoàn trưởng, lần này về chỉ làm phó đoàn, Sở Đại, con có kế hoạch gì không?" Ăn xong, Sở Uyên đặt đũa hỏi.

"Nửa năm nữa tàu Tuy Ninh sẽ hạ thủy." Anh nói một câu chẳng liên quan, tay còn đang bận bóc tôm cho vợ.

Sở Uyên mặt giãn ra, lệnh điều con trai vào Bộ Trang bị của Tổng bộ Tư lệnh Hải quân qua tay ông, nghĩ chút ông có thể hiểu được con trai đang tính toán cái gì.

"Ở bộ trang bị, cán bộ cơ sở thấp nhất là cấp phó đoàn, nhóc con, muốn làm chỉ huy giỏi thì phải học hỏi đám lão già đó, thu lại kiêu ngạo của con, như vậy mới không thiệt thòi."

Sở Đại không nói, nhìn sắc mặt có vẻ đồng ý với lời khuyên của cha.

Cố Khanh Khanh ăn xong dọn bàn đi vào bếp, cô không để Sở Đại rửa chén, để anh ở lại nói chuyện với cha.

Mùa đông nước lạnh, may mà Tiểu Hủ đun nước, rửa bát không vất vả, từ đảo xuống cô vẫn giữ thói quen, nước rửa rau thường để lại trong chậu, để đó còn rửa tay, tưới rau, dội nhà vệ sinh.

Quân khu phương Nam đã lắp ống nước máy, vặn vòi là có nước ngọt chảy ra liên tục, song cô vẫn giữ thói quen tiết kiệm.

Rửa chén xong, nghĩ đến mình ngồi nửa ngày tàu lửa sẽ ám mùi than, lúc còn ở thôn Đại Truân Tử quá lạnh cũng không tắm mấy, cô lên lầu vào phòng lấy đồ cho chồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại vẫn ngồi ở bàn nói chuyện với cha, cảnh vệ pha trà cho họ, ngón tay trắng trẻo của người đàn ông đặt trên cốc sứ xanh quân đội, nghe tiếng bước chân trên lầu, anh ngước lên nhìn bóng dáng biến mất ở góc cầu thang.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 366: Chương 366



Tiếng bước chân dần xa, Sở Đại vô thức chạm tay trái vào túi áo. Anh cúi đầu cười nhẹ.

Cố Khanh Khanh vốn định tìm quần áo ra để tắm, giờ hai đứa nhỏ có cậu đưa đi chơi, đúng là thời điểm tốt. Nhưng nhìn tủ quần áo bị lục tung vì tìm đồ cho hai đứa nhỏ, cô bắt đầu sắp xếp lại. Cô không thấy bực bội gì cơ mà nếu xếp gọn thì sẽ dễ tìm đồ hơn.

Dọn dẹp một lúc mới nhận ra, trong tủ nhiều quần áo của hai đứa nhỏ nhất, có cả quần áo cũ các chị dâu trên đảo cho và quần áo mẹ và các thím đan cho mang về. Nghĩ đến đây, cô nhớ ra còn có hũ ớt băm, đợi lúc nào rảnh rỗi làm vài món quê cho Cẩu Thặng ăn, còn những món khác chắc không thể thêm ớt tùy tiện được, băm chút ớt để hấp cá biển chắc được nhỉ?

Suy nghĩ của cô cứ thế trôi đi trôi đi xa bị tiếng bước chân trầm ổn kéo về. Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa lên đầu cô, quanh chóp mũi tràn ngập mùi bồ kết dịu dịu.

“Em tắm trước hay anh tắm trước?” Cô vẫn đang cầm quần áo.

“... Cùng tắm đi.” Người đàn ông cười: “Không phải em tiết kiệm nước sao?”

“Đó là ở trên đảo!” Tay anh siết chặt cô hơn, Cố Khanh Khanh đánh đánh vào mu bàn tay anh: “Anh không tắm thì để em tắm, lát nữa hai đứa nhỏ lại đòi bế.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ừ một tiếng, chậm rãi thả tay ra.

Cố Khanh Khanh vào nhà tắm vừa định đóng cửa thì anh đưa tay chặn cửa, rồi lẻn vào. Nhà tắm chưa bật đèn, cô bị anh ép vào cửa, ôm chặt trong lòng.

Cô im lặng một lúc: “Em chưa lấy quần áo cho anh.”

“Em tắm xong thì ra lấy cho anh.”

“Em thấy thế không ổn, trong nhà có người.”

“Ở dưới lầu cả rồi, sợ gì?”

Thẩm Tuy và Cố Kiến Quốc đang chăm chú xem TV, chắc chắn sẽ không lên lầu lúc này, còn Sở Uyên và Tiểu Hủ thì càng không cần phải nói, e là chỉ có khi nào cần xây thêm một tầng mới lên đây.

Anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cười khẽ: “Đợi Đoàn Đoàn và Niên Niên lên thì không còn cơ hội đâu, em suy xét một chút, hửm?”

Trong bóng tối, các giác quan như được phóng đại, mùi kẹo sữa ngọt ngào từ người anh xông vào mũi cô. Cố Khanh Khanh im lặng một lúc lâu, khi anh chuẩn bị nói, cô kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Trong không gian chật hẹp, tiếng thở nặng nề rõ ràng hơn, anh từ từ cởi áo sơ mi, hôn lên môi cô. Trong tiếng nước chảy rí rách, anh lấy từ túi bên cạnh ra thứ gì đó, xé ra.

Một tiếng rưỡi sau, cô mở cửa nhà tắm, thò đầu nhìn, xác nhận không có ai mới bước ra, chân bước đi hơi loạng choạng.

Sáng hôm sau, ánh nắng hiếm hoi len qua bệ cửa sổ vào nhà, Cố Khanh Khanh sờ sang bên cạnh, chăn đã lạnh ngắt, cô thở dài, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện hai đứa nhỏ đã thức dậy, quần áo chỉnh tề, đang tự chơi với nhau.

Hai đứa nhỏ đã dậy từ lâu, chắc là Sở Đại mặc quần áo cho con, rồi vây giường lại bằng ghế không để con ngã.

Hai đứa nhỏ thấy mẹ dậy, m.ô.n.g uốn éo về phía cô, miệng bi bô: “A a ~ mẹ ~”

Cố Khanh Khanh bế con trai lớn lên, ngón tay lau nước miếng bên miệng con, phát hiện còn có dấu sữa, chắc đã được uống sữa bột no nê.

“Đoàn Đoàn dậy khi nào vậy? Cha cho hai đứa đi vệ sinh chưa?” Cô cúi xuống sờ m.ô.n.g của Niên Niên, tã vẫn khô ráo.

Chơi với hai đứa một lúc, cô mặc quần áo dậy, để hai đứa nhỏ trên giường, rồi mở cửa gọi với lên lầu: “A Tuy?”

Thẩm Tuy ngồi thẳng lưng luyện chữ, nghe thấy tiếng gọi, đặt bút lông xuống, nhặt tờ báo bên cạnh để lên bàn: “Đến đây, chị.”

Nghe thấy tiếng em ấy, Cố Khanh Khanh mới yên tâm. May mà có A Tuy ở nhà giúp cô chăm con, nếu không cô không thể xoay sở nổi.

Thẩm Tuy bế Niên Niên đi theo sau cô xuống lầu, Cố Khanh Khanh hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, anh Tiểu Hủ mang bữa sáng từ nhà ăn lại đây, dùng hộp giữ nhiệt đựng, chắc vẫn còn nóng.” Cậu đặt Niên Niên vào ghế ngồi, rồi đón lấy Đoàn Đoàn từ tay chị gái: “Anh rể nói anh ấy cùng hai anh đến nhà ăn rồi, trưa không về ăn cơm, bảo em trưa đến nhà ăn ăn cơm tiện thể mang nguyên liệu bữa tối về."

“Được, ngoài trời nắng to, lát nữa em trông hai cháu trai xíu nha, chị ôm chăn ra ngoài phơi."

Cố Khanh Khanh mở hộp ra thấy cháo hải sản còn ấm, liếc thấy hai đứa nhỏ chăm chú xem TV do Thẩm Tuy vừa bật, đoán rằng chúng cũng chưa đói, lát nữa cô sẽ nấu chút cháo mịn cho hai đứa nhỏ ăn.

Cô chậm rãi ăn cháo, thỉnh thoảng nhìn hai đứa nhỏ, trên ghế treo các món đồ gỗ nhỏ. Có một quả bóng khắc rỗng, bên trong có khối gỗ vuông nhỏ, Niên Niên lắc qua lắc lại, khối gỗ lăn trong quả bóng, kêu leng keng, leng keng.

Đoàn Đoàn và Niên Niên rất thích chơi với c** nh*, Cố Khanh Khanh cũng thấy lạ, không cần cậu phải làm trò, hai đứa nhỏ cứ vui cười ngây ngô, còn đứng dậy, tay khua khua.

Cô cứ nhìn cảnh đó mà cười mỉm.

Ăn xong cháo hải sản, cô dậy rửa hộp cơm, rồi lên lầu lấy chăn đem phơi ngoài ban công, xong xuôi cô quay lại lấy ga trải giường.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 367: Chương 367



Đây là căn nhà trong cùng. Mỗi căn nhà ách nhau không quá rộng, đứng trên tầng hai có thể nhìn thấy tình hình phía trước. Có chị dâu đang phơi quần áo trong sân, có người đứng ngoài trò chuyện, Cố Khanh Khanh vốn là liếc nhìn sơ qua, bỗng nhiên cô thấy một phụ nữ mặc quân phục màu xanh lá, bóng dáng có vẻ quen thuộc. Khi cô muốn nhìn kỹ thì người nọ đã đi vào trong nhà.

Cô không nghĩ nhiều, vừa rồi hỏi Thẩm Tuy em ấy cũng muốn phơi chăn, cô lên tầng ba lấy chăn của em ấy ra phơi.

Xong xuôi, cô nghĩ đến việc trồng ớt, cô phân vân không biết trồng ở sân trước hay sân sau, sân trước nắng tốt, thích hợp làm nhà kính, còn sân sau rộng rãi, thổ nhưỡng tốt, tương đối thích hợp hơn. Cuối cùng cô vẫn chọn sân sau, không có lý do gì khác, chủ yếu là không muốn khi người khác đến thăm Sở tư lệnh tự dưng thấy nhà toàn nhà kính trồng rau che hết khoảng sân phía trước, thấy không ổn lắm.

“A Tuy, chị ra chỗ quân nhu mượn cái cuốc, em ở nhà trông Đoàn Đoàn và Niên Niên, trong nồi có bánh hoa táo thím ba làm, hai đứa nhỏ đói thì em lấy cho hai cháu ăn nhé." Thẩm Tuy làm việc cẩn thận, cô rất yên tâm.

“Vâng.”

Cố Khanh Khanh ra khỏi sân, ánh nắng khiến cô dễ chịu, nheo mắt, ánh nắng mùa đông thật thoải mái, nghĩ đến tháng sau về quê ăn Tết, cô càng vui vẻ, bước đi thật nhẹ nhàng.

Bên ngoài có chị dâu đang nói chuyện, lúc đi ngang qua cô có cười cười chào hỏi. Cô nhận ra họ không thân thiện lắm, trong lòng có chút nghi hoặc. Mà cô cũng không phải người mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, không để ý đến nên thấy chẳng có gì.

Quân khu có nhiều đội tuần tra, hỏi một đồng chí là tìm được quân nhu ở đâu ngay.

Cô vác cuốc đi về thu hút nhiều người nhìn mình, nghĩ bụng lần sau phải mua cuốc để ở nhà mình dùng mới được.

Mùa đông, ngày 23 tháng chạp, Đoàn Đoàn và Niên Niên tròn một tuổi.

Cố Khanh Khanh dậy sớm hấp màn thầu, trứng gà đỏ. Hai đứa nhỏ được cậu đưa đi chơi.

Sở Đại nói ban ngày không ai ở nhà, không thể đón tuổi mới với các con, đợi tối bày hai bàn mời các trưởng bối thân thiết lại cùng ăn bữa cơm.

Cố Khanh Khanh thấy vậy cũng được, không cần mang thức ăn từ nhà ăn về, buổi sáng cô cùng Thẩm Tuy mỗi người bế một đứa đi ra chợ, Thẩm Tuy còn xách theo cái giỏ.

Cố Khanh Khanh thấy em trai ở nhà lâu quá chắc chán lắm, muốn kéo em trai ra ngoài đi dạo.

Chợ đông người, các chị dâu thích tự mình nấu cơm ăn. Quân khu phương Nam rộng lớn, khu nhà cô ở chỉ dành cho quân nhân từ cấp sư đoàn trở lên, còn nhiều khu nhà khác ở những nơi khác.

Thấy các chị dâu cười nói vui vẻ, cô nhớ những ngày ở đảo cùng Hứa Niệm, mẹ Tiểu Hoan, ánh mắt thoáng buồn, rồi nhanh chóng thu lại cảm xúc.

“A Tuy, em muốn ăn gì? Em chọn món, chị nấu cho em ăn.” Cố Khanh Khanh hỏi cậu thiếu niên cao gần đến cằm mình.

Thẩm Tuy mười ba tuổi, qua năm mới mười bốn, vốn cao và gầy, được Cố Khanh Khanh chăm sóc mặt mới có chút thịt, cô rất hài lòng.

Cô đã bàn với Sở Đại, đặt ba phần sữa tươi, nếu hai đứa nhỏ không uống thì cho Thẩm Tuy uống, em trai đang tuổi ăn tuổi lớn cần bổ sung dinh dưỡng.

“Cà tím kho, đậu que xào.” Hai năm qua, cậu học cách sống như gia đình với chị và anh rể, nói chuyện khá tự nhiên.

“Sao toàn món chay thế, bên kia có bán cá, ăn hấp cá đi, lát nữa xem có xương ống không, mua về hầm canh.”

“Nghe chị hết.”

Cố Khanh Khanh trông không phải xinh đẹp, nhưng gương mặt nhìn rất ưa nhìn, gương mặt tròn tròn đôi mắt to trong sáng, nói chuyện thì ngọt. Mở miệng nói chuyện là một tiếng chú, một tiếng thím, trong cái giỏ rau có không ít hành, rau thơm còn có cà chua tặng thêm.

Thẩm Tuy khá nổi bật, cao gầy như cây thông, nét mặt hơi non nhưng đã có vài phần lễ độ. Chỉ có đôi mắt phượng dài hẹp liếc qua mang chút xa cách.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tính khí bướng bỉnh đã sớm bị chị gái hòa tan, sau đó ở cùng anh rể, được thầy Tần dạy dỗ, tính tình càng thêm nhu hòa.

“Đúng là không có ớt, tối nay anh cả sẽ qua ăn cơm, phải làm món đầu cá hấp ớt. Có lẽ còn phải đi trạm lương mua ít bột mì, làm mì sợi ăn với nước sốt, ngon lắm...” Cô lẩm bẩm nói chuyện với cậu thiếu niên bên cạnh, cậu bé kiên nhẫn đáp lời.

Mua xong rau, hai chị em đến cung tiêu xã mua trứng, xương ống rồi đến trạm lương thực. Về nhà đã mười hai giờ, Cố Kiến Quốc mang cơm đến đặt ở trên bàn.

Thực đơn hôm nay phong phú, thịt kho khoai tây, rau cải xào và canh tôm khô rong biển.

Cố Khanh Khanh vào bếp hấp trứng cho hai đứa nhỏ, đợi hai chị em ăn xong trứng hấp cũng đã chín, hai người mỗi người bế một đứa, Đoàn Đoàn ăn xong trứng hấp là đến cơn buồn ngủ, trong lòng mẹ ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt không mở ra nổi nữa.

Cố Khanh Khanh bế bé lên lầu đặt vào nôi, Thẩm Tuy bế Niên Niên tinh thần phấn chấn ngồi chơi trên ghế.

“Chị đi chuẩn bị đồ ăn tối nhé, A Tuy nhà chúng ta thích ăn cà tím kho, chị nhớ kỹ rồi nè."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 368: Chương 368



Trên bếp có cà tím, đậu que, rau chân vịt, tỏi tươi, củ cải, tỏi khô, tôm, cá, hành lá, rau mùi, cà chua, xương ống lớn và một cân thịt, à đúng rồi, còn có trứng gà nữa.

Suy nghĩ một chút, cô lên thực đơn:

Cà tím kho, đậu que xào, rau chân vịt xào, tỏi non xào thịt, trứng xào cà chua, không có ớt không làm được tôm xào cay thì làm tôm luộc, hành lá và rau mùi làm nước chấm.

Đầu cá thì dùng ớt xắt nhỏ nhà trồng được hấp lên. Thân cá thì hấp với gừng thái sợi, hành thái sợi, Các trưởng bối đến tối nay chắc là chiến hữu cũ của cha, họ quen khẩu vị nhạt của món ăn miền Nam.

Xương ống lớn để hầm canh với đuôi cá, củ cải cho vào nấu chung cho ngọt nước.

Làm thêm món trứng thịt băm hấp cho hai bé nữa, như vậy chắc là đủ rồi.

Cô mở cửa sổ cho thoáng khí, gió thổi vào mát mẻ nhẹ nhàng, không quá lạnh.

Có lẽ ở đảo lâu rồi, mùi cá mặn trong không khí cũng đã quen, thậm chí còn thấy khá dễ chịu.

Không có Hứa Niệm giúp, cô không chỉ phải rửa rau mà còn phải thái rau, rồi chia các nguyên liệu ra từng loại, bận rộn đến hơn ba giờ chiều.

Cố Xán Dương tối qua thực hiện nhiệm vụ bay, sáng sớm bảy giờ mới về đến căn cứ không quân, nghỉ ngơi đến chiều lấy lại tinh thần rồi đến đại viện.

"Khanh Khanh." Trong tay anh cầm ít đồ, tiện tay đặt lên bàn nhỏ bên cạnh.

"Vâng?" Cố Khanh Khanh đang thái rau, quay lại nhìn là anh trai mình, mặt mày hớn hở: "Hôm nay anh đến sớm vậy."

"Ừ." Cố Xán Dương liếc nhìn con d.a.o trong tay em gái, mở vòi nước rửa tay, sau đó nhận d.a.o từ tay em gái: "Phải thái gì? Để anh."

"Gừng thái chỉ." Cố Khanh Khanh nhanh chóng nhường chỗ, mình đứng bên cạnh bóc tỏi: "Đoàn Đoàn và Niên Niên đang ngủ trên lầu, lát nữa anh lên xem đi, hai đứa bám A Tuy cả một ngày rồi."

"Được." Cố Xán Dương nghe em gái lải nhải, bàn tay dài, trắng nõn hơi cong áp nhẹ lên lát gừng mỏng, rồi thái thành sợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến chuyện Cẩu Đản nói, cô thăm dò: "Anh ơi?"

"Ừ."

"Cái kia, cái nữ đồng chí b.ắ.n tỉa kia là chuyện như thế nào?"

Động tác của Cố Xán Dương dừng lại, liếc nhìn em, trong ánh mắt lạnh lùng không thấy cảm xúc: "Ai nói vậy."

"Cẩu Đản." Cô không do dự bán đứng anh hai: "Cũng gần một năm rồi đúng không? Hai người thế nào rồi nha!"

Cố Xán Dương thu ánh mắt lại, dùng ngón tay cái quét đi sợi gừng dính trên dao: "Tạm thời không nghĩ đến."

"Ồ." Cố Khanh Khanh không dám hỏi thêm, nghe ý này là không thành? Tạm thời không nghĩ đến là có cảm tình nhưng vì lý do khác nên tạm gác lại hay sao ta?

Tâm tư của anh cả luôn khó đoán, Cố Khanh Khanh lắc đầu, chuyện của Cẩu Thặng cô không dám can thiệp, ngay cả khi anh nói cả đời này không kết hôn phỏng chừng cha mẹ cũng không nói gì.

Hai anh em nói chuyện một chút về chuyện trong nhà, Cố Khanh Khanh không kìm được cảm thán: "Anh, nhà mình thay đổi nhiều lắm, trong thôn toàn là nhà gạch đỏ hai tầng, anh biết gạch ở đâu ra không? Anh Mạnh Nam bọn họ tự mình làm đấy, còn có xi măng và vôi nữa."

Cố Xán Dương thái tiếp cà tím và củ cải, xong xuôi cho vào cái rổ bên cạnh, rửa sạch d.a.o và treo lên, anh gật đầu không để ý lắm, tỏ vẻ mình đang nghe.

"Mẹ bảo em hỏi anh Tết này có về được không, nếu được thì tháng sau chúng ta cùng về." Cố Khanh Khanh đặt xương ống lớn và gừng vào nồi luộc sơ qua: "Thím hai cùng mọi người đều rất nhớ anh."

Người đàn ông im lặng một lúc, nói: "Có lẽ không được, Tết này anh phải trực."

"Cũng được." Giọng cô có chút thất vọng nhưng nhanh chóng che giấu đi, chuyển đề tài: "Cẩu Đản nói nếu thắng thêm vài trận nữa lập công anh ấy sẽ xin điều về quân khu phương Nam, lúc đó em có thể thường xuyên gặp hai anh rồi."

Nói rồi cô lại kể lể: "Cẩu Đản luôn nói anh ấy giống anh, cơ mà em thấy em mới giống anh nhất, đúng không anh?"

Đôi mắt đen láy của Cố Xán Dương nhìn chằm chằm em gái một lúc rồi đột nhiên khẽ cười: "Anh cũng thấy Thanh Liệt tương đối giống anh hơn."

"Anh cả!" Cố Khanh Khanh giậm chân, tức giận ném bó rau chân vịt đã rửa sạch vào cái rổ.

Thấy động tác của em gái, đáy mắt Cố Xán Dương mang theo ý cười. Xem ra Sở Đại đối xử với em gái rất tốt, trước mặt người nhà vẫn giữ tính cách bướng bỉnh, dù làm mẹ hai đứa trẻ vẫn còn giữ nét ngây ngô, hồn nhiên.

Trước đây anh không mấy hài lòng về Sở Đại, nhất là khi hắn đưa em gái mình đi đảo hoang. Sở Đại có một điểm giống anh, luôn sẵn sàng hy sinh trên chiến trường.

Vì vậy, những người như thế thường dễ để người thân bên cạnh phải chịu thiệt thòi, anh thực sự không có ý định kết hôn sinh con, nhà họ Cố nhiều con trai có thêm anh không nhiều, ít đi anh cũng không thiếu.

Anh luôn lo lắng Sở Đại sẽ làm tổn thương em gái mình, khiến em gái thương tâm.

Ít nhất đến giờ, người em rể này làm rất tốt. Rời đảo có phần vì suy nghĩ cho vợ con.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 369: Chương 369



Năm giờ chiều, Sở Uyên về đầu tiên, sau ông là một nhóm chiến hữu: "Hai đứa Đoàn Đoàn, Niên Niên giống tôi lắm, các ông còn nhớ tôi hồi trẻ trông như thế nào không, lát nữa nhìn sẽ biết."

Những người này bình thường ít gặp nhau, nhất là cuối năm, các nước láng giềng biết Tết sắp đến nên cố tình gây chuyện, các quân khu lớn đều phải tăng cường bố trí chiến lược.

Ngoại trừ Chử Chiến trong số họ chưa ai gặp hai hai bảo bối cục cưng của thủ trưởng.

Có người hỏi nhỏ: "Lão Chữ này, có giống thật không?"

Chử Chiến hạ thấp giọng: "Nghe ông ấy nói làm cái gì, hồi trẻ ông ấy trông như cái gì các ông còn không biết, tiểu bạch kiểm, nhìn còn không khỏe mạnh, uy phong bằng tôi nữa."

"… Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu."

Chử Chiến hừ một tiếng, không thèm phản ứng.

Cố Xán Dương từ trên lầu xuống, anh và Thẩm Tuy bế hai đứa nhỏ giao lại cho các đồng chí già.

Tư lệnh lục quân Tiêu Hồi nhìn chằm chằm hai đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu một lúc lâu, lại nhìn vị tư lệnh cười lên gương mặt đầy nếp nhăn, mặt thô ráp như vỏ cây, ông im lặng hồi lâu.

"Sao? Hai đứa cháu tôi giống tôi không?" Hai mắt Sở Uyên chằm chằm nhìn vào ông.

"..." Tiêu Hồi đột nhiên nhớ lại mấy trăm đồng thủ trượng mượn năm ngoái đến giờ còn chưa trả, ông ấy nói gì nhỉ, cuối năm mới quyết toán sổ sách, nhíu mày: "Giống."

Sở Uyên cười sảng khoái, từ khi có hai cháu, vị tư lệnh quân khu nghiêm khắc ngày xưa đã không còn, ngoại trừ trước mặt Sở Đại ra thì ông vẫn giữ cái dáng vẻ này.

Cứ nhìn thấy con trai là mặt mày ông nhíu lại, không thể kìm chế được.

Chử Chiến giơ ngón tay cái: "Nói dối mà không chớp mắt, giỏi."

Mặt Tiêu Hồi giật giật, không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại về nhà lúc hơn sáu giờ, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông không về sớm được như vậy, hai anh em họ thường về khuya, nhà ăn phải có người trực 24/24, làm văn chức cũng phải liên tục tính toán chi phí bữa ăn cho lần mua sắm tiếp theo.

Người đàn ông chào các chú bác rồi đi thẳng vào bếp.

"Về rồi à?" Cố Khanh Khanh nhìn anh một cái: "Giúp em lấy cái tô lớn đựng canh trong nồi mang ngoài, nóng quá nên em để đợi anh về làm."

"Được." Nghe cô nói, khóe miệng anh nhếch lên vui vẻ, có người đàn ông nào mà không thích cảm giác vợ ỷ lại, dựa dẫm vào mình đâu.

Anh thừa nhận mình là người trần tục.

Mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên, nhận lấy muôi từ tay cô, anh khuấy xương và củ cải trắng, hỏi bâng quơ: "Em cho muối chưa?"



Không nghe thấy trả lời, anh quay lại nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.

Có chút bất đắc dĩ lại buồn cười: "Đưa muối cho anh."

Thức ăn lần lượt được mang lên bàn, Thẩm Tuy vào phụ dọn chén đũa lên bàn. Đợt rời khỏi đảo cô mang theo ít đậu phộng rang, giờ có nguyên liệu trộn một đĩa rong biển.

"Vất vả rồi Khanh Khanh." Thấy con dâu đi ra, Sở Uyên cười nói: "Bận cả ngày rồi, ngồi xuống ăn đi."

"Không vất vả, cũng không biết có hợp khẩu vị các chú, các bác không, nếu không ngon xin đừng trách con nha!" Cố Khanh Khanh đặt đĩa xuống, định bế Niên Niên trong tay Sở Đại đi.

"Em ăn trước đi." Anh không đưa con cho cô, kéo ghế cho vợ ngồi: "Bận cả ngày rồi, mệt không?"

Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Chiều có anh cả giúp thái rau, hai đứa nhỏ đều do A Tuy chăm, không mệt lắm."

Sở Đại nghiêng đầu nhìn Cố Xán Dương: "Anh cho Đoàn Đoàn ăn trứng thịt băm đi, nó đói rồi."

Cô gái bên cạnh trừng mắt nhìn Sở Đại: "Sao anh có thể nói chuyện với anh vợ mình như vậy thế nhợ!"

Lúc này Cố Khanh Khanh mới để ý thấy bên cạnh anh cả còn có một cô gái, trông tuổi tác gần bằng cô, dáng vẻ anh khí lắm, tóc ngắn gọn gàng.

Không giống kiểu khuôn mặt nhu hòa như Cố Khanh Khanh, cũng không giống đường nét góc cạnh như Sở Đại.

Khí chất rất đặc biệt, khi nhìn qua ánh mắt của cô ấy như có ngọn lửa đang bùng cháy, có cảm giác cô ấy là người nhiệt huyết sôi nổi.

Đang định nhỏ giọng hỏi Sở Đại cô ấy là ai, thì nghe anh nói: "Đau lòng sao? Vậy anh đổi giọng, anh cả ơi, nhờ anh cho Đoàn Đoàn ăn canh trứng thịt băm nhé! Vô cùng cảm ơn."

Cô gái lại tức giận trừng mắt nhìn anh, vì có Cố Xán Dương nên phải kiềm chế tính nóng nảy lại.

Cố Khanh Khanh ngẩn ra một lúc, dường như cô đã biết cô ấy là ai rồi, thấy anh trai không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, cô thở dài.

Cô và cô gái anh khí kia là người ăn cơm xong sớm nhất: "Niên Niên đưa em bế, anh ăn cơm đi."

Thấy vợ ăn xong rồi, Sở Đại đưa con cho vợ, anh nghiêng người sang nói chuyện với Thẩm Tuy.

Cố Khanh Khanh bế con đến ngồi ở sofa, cô gái kia cũng đi theo, tò mò nhìn Niên Niên uống nước: "Thằng bé thực sự rất giống anh Sở, mặt mũi hình như còn có chút giống Cố Xán Dương."

Nghe cô ấy nhắc đến Cẩu Thặng, Cố Khanh Khanh mắt hơi động, cười gật đầu: "Mọi người đều nói cháu trai giống cậu, khó trách có phần giống anh trai chị."

Cô gái ồ một tiếng, ngồi bên cạnh, định đưa tay chạm vào mặt Niên Niên, mà thấy tay mình có vết chai, lại nhìn gương mặt mịn màng của đứa bé, cô thu tay lại: "Sao không thấy chị đi lại quanh quân khu."

"Phải chăm con nên không đi được." Thấy cô ấy tính cách thẳng thắn không câu nệ, Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy hôm trước chị ra ngoài, thái độ mấy thím đối với chị có vẻ lạnh nhạt lắm."

"Không có gì lạ." Cô gái chống cằm nhìn Niên Niên uống nước, nói: "Chị biết Bạch Dung chứ, cùng lớn lên trong khu đại viện này. Ở chỗ này quan hệ giữa các trưởng bối khá thân cận, coi lớp nhỏ như con cháu nhà mình vậy. Bạch Dung thích anh Sở cho nên các thím khó mà gần gũi với chị."

Cố Khanh Khanh giãn mày, cuối cùng cũng giải tỏa được nghi vấn trong lòng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back