Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 340: Chương 340



Vào khoảng hơn mười giờ tối, Sở Đại trở về, Cố Khanh Khanh nghe thấy cổng sân "két" một tiếng rồi được đẩy ra.

Cô đang bế một đứa nhỏ, Thẩm Tuy bế một đứa. Nhìn thấy Thẩm Tuy nhẹ nhàng dỗ dành cháu nhỏ trong tay, Cố Khanh Khanh không nhịn được cười.

Người đàn ông bước nhanh vào, Cố Khanh Khanh liếc thấy vết thương trên má anh: "Anh bị làm sao thế..."

"Chỉ là vết trầy xước, không sao." Sở Đại đón lấy con trai nhỏ từ tay Thẩm Tuy, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt đứa bé trong lòng: "Triệu Trạch cũng về rồi, ngày mai hầm giúp anh nồi canh gà đem cho Trần Giải Phóng và Dụ Thế."

"Được, để em hầm. Em thật không ngờ Dự doanh trưởng lại đỡ cho anh." Cố Khanh Khanh lắc đầu, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Cô không có ấn tượng tốt về vợ của Dự doanh trưởng, mỗi khi nhìn thấy thái độ của Dự Thế ở doanh trại cô lại thấy bực mình, bây giờ cô thực sự không biết nên nói gì cho phải.

"Em nghe nói họ bị gãy hai xương sườn, không phải thương tích nặng, hai người họ về nhà dưỡng thương hay ở lại trạm y tế?

"Họ ở trạm y tế để tiện thay thuốc. Ngày mai anh sẽ mang canh gà qua cho bọn họ." Anh quay đầu nói với Thẩm Tuy: "Đi làm bài tập đi."

Chờ Thẩm Tuy lên lầu, một tay anh ôm con trai nhỏ, một tay khoác vai vợ đi vào phòng ngủ.

Trên đảo ẩm ướt, tường nhà đều bị ẩm, những tờ báo cô dán trước đó đều đã bị ướt đã bóc đi rồi.

Dạo này hai đứa trẻ không còn ngủ sát tường nữa, chúng đều ngủ giữa bố mẹ, Sở Đại phải kéo giường ra xa tường một chút để tránh hơi ẩm.

"Trần Giải Phóng có thể sắp kết hôn rồi." Anh ngồi xuống, bế con trai, đột nhiên nói một câu như vậy.

Cố Khanh Khanh phải mất một lúc mới phản ứng lại: "Thật vậy chăng? Sao... nhanh vậy?"

"Quân y Dương đã đ.â.m thủng lớp giấy dán cửa sổ kia rồi, Trần Giải Phóng vui mừng đến mức không biết đường về, hận không thể ở lại trạm y tế mãi." Ngón tay của anh bị con trai nắm chặt, khóe mệnh anh nhếch lên vui vẻ.

"Vẫn là quân y Dương chủ động nha! Anh Giải Phóng quá ngây ngô." Cố Khanh Khanh nhếch môi: "Họ có nói khi nào sẽ tổ chức lễ cưới chưa?"

"Chờ Trần Giải Phóng dưỡng thương đã, vài ngày tới sẽ nộp báo cáo kết hôn." Sở Đại ngồi dựa vào ghế, trong ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi: "Dạo này anh về muộn, không cần đợi anh ăn cơm."

"Vâng." Cố Khanh Khanh không hỏi nhiều, hai đứa nhỏ ngủ ngày nhiều, tối lại quậy phá, sau khi cho bú, hai vợ chồng bế đi quanh phòng khách vài vòng, khoảng hai tiếng sau chúng mới chịu ngủ.

"Anh đi tắm trước đi, để Niên Niên vào nôi đi."

Cố Khanh Khanh đặt con trai lớn lên giường, xung quanh dùng chăn bao lại, sau đó đến tủ lấy quần áo cho chồng.

"Được." Sở Đại nhẹ nhàng đẩy nôi, đợi con trai ngủ yên mới đi đến sau lưng vợ, vòng tay ôm eo cô, cúi nhẹ người, đặt cằm lên vai cô, nhắm mắt lại.

Cố Khanh Khanh cầm áo sơ mi của chồng, chậm rãi treo lại móc, tai nghe tiếng thở ấm áp của anh, cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, cô không thúc giục chỉ đứng yên bên anh.

Mười phút sau, anh từ từ mở mắt, cơ thể thả lỏng khi ngửi thấy mùi sữa nhè nhẹ trên người vợ.

"Anh đi tắm đây." Anh hôn nhẹ lên má cô rồi đứng thẳng dậy.

Cô nghi ngờ hỏi: "Vâng! Cố Khanh Khanh đưa quần áo cho anh: "Ngoài vết thương trên mặt ra, anh không bị thương chỗ nào khác chứ?"

"Chỉ vài vết xước nhỏ, bị đá vụn cắt, không sao, anh biết mà." Anh lại hôn nhẹ lên tóc vợ rồi đi vào phòng tắm.

Cố Khanh Khanh nhìn theo một lúc rồi thu lại ánh mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đau lòng đương nhiên là đau lòng, từ khi lên đảo hơn một năm nay, anh đã bị thương không ít lần.

Thở dài, cô ngồi xuống bên giường, nhìn con trai nhỏ trong nôi và con trai lớn trên giường, ánh mắt dịu dàng.

---

Nửa tháng sau, Trần Giải Phóng mặc bộ quân phục màu xám hải quân, trước n.g.ự.c đeo bông hoa đỏ lớn, trông rạng rỡ tinh thần lắm.

Hôm nay anh kết hôn, mời em gái và Hứa Niệm làm chủ bếp. Tiểu Ngư và hai đứa nhỏ đã được các chú Binh Đoàn thay phiên nhau ôm, không cần hai người lo lắng.

Người đến không nhiều, chỉ có hơn chục người trong Binh Đoàn và mười mấy người trên đảo có quan hệ tốt, ngoài ra còn có Khương Thắng, có cả Vu Thành và Bạch Đào cũng đến.

Trần Giải Phóng nhìn thấy họ có phần ngạc nhiên, trước đây anh nói chuyện không mấy khách sáo với Vu Nguyễn, cứ tưởng Vu Thành sẽ không đến, ai ngờ anh ấy lại đến.

Song Trần Giải Phóng không có gì ý kiến gì, khách đến là quý, ngày vui của mình, anh cười hớn hở mời thuốc.

Vu Thành nhận lấy thuốc, nói: "Chuyện trước đây không cần nhắc lại, chúc anh và Dương quân y trăm năm hạnh phúc."

Xem ra là đến để làm lành.

Trần Giải Phóng gật đầu, vỗ vai anh: "Đều là anh em cùng doanh, tôi cũng có chỗ không đúng, anh đừng để bụng."

"Ừm."

Ở bên kia, Sở Đại ngậm điếu thuốc, không hút, nhìn mấy anh em lần lượt ôm hai đứa con mình.

Anh cười: "Thích thì tự sinh, một năm nữa muốn ôm cũng không được đâu."

"Anh thật sự muốn rời đảo à." Có người nói: "Anh em chúng ta không ở Binh Đoàn Xây Dựng thì cũng ở trên đảo, anh đi rồi muốn gặp cũng khó."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 341: Chương 341



"Đi đâu cũng là quân nhân, cùng trải qua chiến đấu đều là anh em." Sở Đại dựa vào tường, ngón tay thon dài gỡ điếu thuốc khỏi miệng, lơ đãng nghịch điếu thuốc.

Anh đã lâu không hút thuốc, từ khi kết hôn với Cố Khanh Khanh, anh đã bắt đầu cai thuốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn không nghiện nặng, không hút cũng không sao, bây giờ vợ con bên cạnh càng không thể hút.

Anh em tán gẫu và phát thuốc, anh nhận lấy cũng chỉ cài lên tai, đôi khi tâm trạng không tốt, ngậm điếu thuốc cũng đỡ phần nào.

"Được đi, xem sau này tôi có thể điều về Tổng quân khu tìm anh không, haizzz."

Sở Đại ừm một tiếng: "Chờ các cậu đến."

Tiệc cưới rất náo nhiệt, Khương Thắng là người khéo ăn nói, bằng không không thể đảm nhiệm được vai trò chỉ đạo viên.

Các món ăn tối rất hợp khẩu vị, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm từ bếp ra ngoài, nhìn đôi vợ chồng mới bên ngoài đang mời rượu, hai người nhìn nhau cười.

Cố Khanh Khanh tháo tạp dề, duỗi tay: "Lần bị thương này của anh Giải Phóng đáng giá quá nhỉ?"

"Đúng vậy, thoáng một cái đã cưới được vợ, tôi thấy dáng vẻ anh ấy, không lâu nữa sẽ có tin vui, xem em gái có kịp nhìn thấy con anh ấy ra đời không?"

"Chuyện này thật khó nói, nếu anh ấy nhanh chút thì còn nhận được bao lì xì đỏ của em, chậm thì không kịp rồi." Cố Khanh Khanh lấy cốc tráng men bên cạnh, tự mình rót một cốc nước uống cạn: "Trước đây thấy ở gần bi cũng tốt, giờ cứ đến mùa này không tài nào chịu nổi. Chăn phơi ngoài mấy ngày không khô nổi, quần áo cũng nào cũng đọng một lớp muối trắng."

Nếu chỉ là quần áo người lớn thì không đáng lo, nhưng bây giờ tã của trẻ con thay ra mỗi ngày rất nhiều.

Hứa Niệm nói: "Đúng đấy, tường bị nước thấm hết rồi, em nhớ bảo Thẩm Tuy trên lầu đừng mở cửa sổ, mở cửa sổ sàn gỗ cũng bị hỏng cho xem."

"Em biết rồi."

"Ê, hai người nói gì vậy?! Nhanh lại đây, cả ngày bận rộn mà chưa ăn miếng cơm nóng nào." Trần Giải Phóng giơ tay đẩy hai người ra ngoài: "Hai vị này là đầu bếp chính của tiệc cưới hôm nay, không cần giới thiệu mọi người đều biết, anh em chưa kết hôn mau mau nhanh tay, đợi Khanh Khanh rời đảo, Hứa Niệm một mình không làm nổi đâu, các anh kết hôn chỉ có thể ăn cơm to do lão Chu ở nhà ăn nấu thôi."

Triệu Trạch ôm Tiểu Ngư, nhìn Sở Đại bên cạnh cười: "Nhìn anh ấy kìa, cưới vợ mà vui vẻ đến muốn bay lên trời rồi."

"Khi anh cưới vợ cũng vui vậy mà." Ánh mắt Sở Đại dừng lại trên người vợ mình, gật gật đầu.

Cố Khanh Khanh kéo Hứa Niệm ngồi cạnh hai người đàn ông: "Đoàn Đoàn và Niên Niên đâu?"

"Ở đó kìa." Sở Đại hất cằm, chỉ sang bàn khác.

Cố Khanh Khanh nhìn, bật cười.

Đám đàn ông thay nhau dỗ dành hai đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt rất phong phú.

Cô cũng không muốn đi ôm, một là yên tâm với các anh trai, bọn họ ngã cũng không để hai đứa nhỏ bị gì đâu. Hai là nấu cơm mệt quá, khó có giây phút thảnh thơi, chỉ muốn ăn cơm ngon miệng miếng thôi.

Trần Giải Phóng và Dương Tâm đến mời rượu: "Khanh Khanh, anh chị thật sự phải cảm ơn em."

Cố Khanh Khanh giả vờ ngây ngô: "Cảm ơn em nấu ăn à? Hứa Niệm cũng nấu mà."

"Không chỉ việc đó." Trần Giải Phóng liếc Vu Thành bên kia, hắng giọng: "Em biết mà, anh phải cảm ơn em."

"Được nha! Cố Khanh Khanh cầm lon nước ngọt Sở Đại rót, đứng lên cụng ly với anh, cười nhìn Dương Tâm mặc quân phục gương mặt đỏ rực: "Lấy nước thay rượu, chúc anh chị vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử."

Sở Đại cũng đứng lên cụng ly với Trần Giải Phóng: "Sau này đừng ngây ngô nữa."

"Biết rồi biết rồi, vợ tôi ở đây, giữ chút mặt mũi cho tôi đi." Trần Giải Phóng lẩm bẩm, nhìn người bên cạnh càng đỏ mặt, lòng anh vui vẻ, khóe miệng không ngừng cười nổi.

Cả khách và chủ nhà đều vui vẻ.

Thời gian trôi qua, đông về, tháng 12 âm lịch.

Căn cứ hải quân trên đảo đã hoàn thành, t** ch**n và máy bay vận tải thường xuyên qua lại. Trong đại hội tuyên dương, Dụ Thế thăng chức Đoàn trưởng đoàn hải quân đóng quân trên đảo, Trương Kiến Thiết là phó đoàn trường, Vu Thành là doanh trưởng doanh một, Trần Giải Phóng là doanh trưởng doanh hai.

Không ngoài dự đoán, Khương Thắng là đoàn chính ủy.

Đối với Sở Đại, người chỉ được tuyên dương mà không được giao chức vụ, mọi người đều chọn cách im lặng.

Bọn họ biết cấp trên có sắp xếp khác.

Thời gian rời đảo sớm hơn hai tháng so với dự kiến, Sở Đại đi thăm căn cứ chứa b.o.m dưới lòng đất được xây dựng trong một năm qua.

Những hầm chứa quân sự này nằm dưới chân núi cao, kiên cố và nghiêm ngặt, trong hầm có nhiều lối đi thông suốt.

Từ lúc đào hầm đến khi hoàn thành, 53 chiến sĩ trẻ đã hy sinh, số người bị thương vô số kể.

Trụ sở chỉ huy quân sự và khu huấn luyện quân sự trên đảo được ẩn dấu trong rừng rậm, hòn đảo cô đơn này, nằm ở cực nam của đất nước, dưới lòng đất ẩn chứa thiên quân vạn mã, y như một con thú dữ nằm dưới nước, luôn sẵn sàng vọt ra đánh trả kẻ thù xâm lược.

Sở Đại nhìn vào kho tên lửa dày đặc và kho chứa tên lửa, tay đặt lên bức tường lạnh lẽo, ánh mắt lộ rõ sự không nỡ mà cũng có phần khoan khoái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 342: Chương 342



Tối ngày mười bốn tháng Chạp.

"Ngày mai thuyền vật tư sẽ đến vào lúc hai giờ chiều, những thứ cần dọn thì mau chóng dọn dẹp đi, sáng mai em sẽ giặt chăn ga phơi bên ngoài, khô rồi nhờ chị A Niệm thu vào là được." Cố Khanh Khanh tay cầm một cái bát sứ nhỏ đút cho Niên Niên đứng dựa vào ghế ăn canh trứng.

Hiện tại thuyền vật tư vẫn là mỗi tháng hai chuyến, thời gian cố định vào ngày mười lăm và ba mươi.

Còn có một đứa bé nhỏ bám vào chân của cha nó, đầu gối trên đùi của cha, miệng phun bong bóng.

"Ừ, chỗ ông Tần sáng mai bảo A Tuy đi chào ông ấy một tiếng. Ông ấy hai tháng nữa mới rời đảo." Người đàn ông để mặc đứa nhỏ nghịch ngợm g*** h** ch*n mình, thong thả ăn cơm.

Hai đứa nhỏ có thể dựa vào vật gì đó đứng vững, vẫn chưa biết đi, nói chuyện cũng chỉ nói được từ đơn.

"Cha ~ cha! Bế bế~" Tiếng trẻ con non nớt, khuôn mặt nhỏ vùi vào chân cha cọ qua cọ lại." Sở Đại một tay nắm lấy lưng con trai nhấc lên đùi mình, đặt đũa xuống cầm chén canh trứng đút cho con.

Hai anh em lông mày mắt mũi càng ngày càng giống Sở Đại, nhưng tính cách của em trai lại ngoan hơn anh trai, không có tính nghịch ngợm.

"Chị, em ăn xong rồi, còn chút bài tập chưa làm xong, sáng mai em phải nộp cho thầy." Thẩm Tuy đứng dậy, thu dọn chén đũa vào bếp, lúc ra ngoài nói: "Lát nữa em rửa chén, anh chị đừng động nha!"

Thiếu niên mặt mày tươi sáng, trong đáy mắt sớm không còn u ám như trước, cũng đã có một nhóm bạn tốt.

Cố Khanh Khanh gật đầu, cười nói: "Đừng quên nói lời tạm biệt với các anh em của em, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại."

Sở Đại sau này rất có khả năng sẽ ở quân khu phương Nam không điều động nữa, con cái của quân nhân trên đảo cơ bản lớn lên đều sẽ nhập ngũ, sớm muộn sẽ gặp lại nhau.

"Em biết rồi ạ!" Thẩm Tuy vốn dĩ cũng định làm xong bài tập rồi rửa chén xong sẽ đi chào hỏi bạn bè một tiếng. Sáng mai không có thời gian, phải ở nhà dọn dẹp sạch sẽ.

Đút canh trứng cho con xong, Cố Khanh Khanh đặt chén xuống, bế con trai để nó đứng trên đùi mình, quay mặt con về phía mình: "Niên Niên ngày mai sẽ gặp ông nội rồi, mấy ngày nay ông nội ngày nào cũng điện báo hỏi hai đứa bé khi nào về nhà đó nha."

Sở Đại vẫn đang đút cho con trai lớn, mặt mày cười nhạt: "Cũng chỉ đối với hai đứa nhỏ mới quan tâm như vậy."

Cố Khanh Khanh chậc một tiếng, nhìn anh: "Anh ghen à? Không phải chứ anh. Kẹo mà cha gửi đều là cho anh mà."

Đoàn Đoàn đưa tay chạm vào cằm cha, râu xanh cọ vào tay nó đau, nó lại đưa bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình lên miệng cha: "Thổi ~ thổi."

Sở Đại miễn cưỡng thổi vào tay con trai một cái, nhóc con liền cười rộ lên, lộ ra hai cái răng cửa trắng nõn.

Sau đó nhóc còn còn "chụt" một cái hôn lên cằm cha, để lại một vệt nước miếng dài.

Ánh mắt Sở Đại cười hiền hòa, hừ một tiếng: "Đây chẳng phải là nhờ phúc của em và hai đứa con sao."

Cố Khanh Khanh lắc đầu cười, giống như lơ đãng nói: "Ngôi nhà này em đã hứa để lại cho mẹ Tiểu Hoan, ngày mai chúng ta đi thì họ sẽ chuyển đến."

"Được thôi, để không cũng lãng phí, anh còn tưởng em sẽ để lại cho Hứa Niệm." Những việc này anh chưa bao giờ quản đến, đều nghe vợ.

"Chị A Niệm nói chị ấy sinh thêm một đứa nữa là không định sinh nữa, nhà đủ phòng rồi, thật ra chị ấy cũng thèm khát miếng đất vườn sau của em, cà tím, bắp cải đều có thể thu hoạch rồi. Nhà mẹ Tiểu Hoan đông người, ba đứa con không cần phải chen chúc nhau ngủ."

Chuyển đến đây, có lẽ cũng sẽ cân nhắc sinh đứa thứ tư, mẹ Nhị Béo sinh một cô con gái trắng trẻo mập mạp làm cô thèm ghê gớm.

"Đến quân khu phương Nam sẽ không có Hứa Niệm thường xuyên đến nói chuyện với em, có buồn không?" Anh hỏi.

Sau khi sinh con vợ ít khi ra ngoài, ở nhà hai đứa nhỏ không dễ trông, đều là Hứa Niệm đến tìm vợ nói chuyện linh tinh.

Cô dặn dò: "Không buồn đâu! Có anh cả nữa mà, anh không cần lo cho em, lúc đó yên tâm làm nhiệm vụ là được, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."

"Ừ, được."

Một nhà bốn người ngồi bên bàn ăn, hai vợ chồng mỗi người bế một đứa con, nét mặt hiền hòa.

Vào phòng, đặt Niên Niên lên giường để chồng trông, Cố Khanh Khanh kiễng chân lấy túi hành lý từ trên tủ xuống, mở tủ quần áo, nói với chồng: "Quần áo cũ của Niên Niên và Đoàn Đoàn có mang theo không? Có vẻ không đủ chỗ rồi."

Quần áo của hai đứa nhỏ rất nhiều, sau này cũng không làm thêm quần áo mới, các chị dâu khu Bắc và khu Nam cho cô và Hứa Niệm rất nhiều quần áo cũ của con cái mình.

"Để lại cho Trần Giải Phóng đi, con nhà cậu ấy vài tháng nữa cũng sinh rồi." Người đàn ông một tay ôm một đứa ngồi bên giường, đứa nhỏ trên giường còn không ngừng chui vào lòng anh.

"Vậy được, tối nay em sẽ dọn hết ra, quần áo nhỏ thì anh mang sang nhà anh Giải Phóng, quần áo lớn thì mang sang cho mẹ Nhị Béo." Dù sao những quần áo này sau cũng sẽ được lưu thông quanh đảo, không lãng phí.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được." Sở Đại vỗ cái m.ô.n.g của Niên Niên, cười mắng: "Đợi con lớn chút nữa sẽ tự ngủ, xem lúc đó con chui vào lòng ai."

Hai vợ chồng nói chuyện không đâu vào đâu, trong phòng có bếp lò nên không lạnh, Cố Khanh Khanh xếp gọn quần áo không dùng của con mình theo kích cỡ đặt trên ghế, sáng mai cho vào túi nilon đưa cho các chị dâu là xong.

Quần áo của bọn trẻ chưa thu vào hết, hai đứa nhỏ thường xuyên tè dầm, phải để lại hai bộ thay đổi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 343: Chương 343



Quần áo của Sở Đại không nhiều, chỉ có vài bộ quân phục và quân phục lục quân mang từ đất liền đến, còn có vài bộ đồ ngủ nhờ mẹ Tiểu Hoan làm giúp.

Quần áo của cô ngược lại nhiều hơn của chồng, gần bằng quần áo của hai đứa nhỏ, cô cũng giật mình: "Em không hay biết mình có nhiều quần áo đến vậy luôn á."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nhìn thoáng qua, cười gật đầu: "Quần áo này anh cũng chưa thấy em mặc nhiều, chắc là có cái lúc em mặc lúc mang thai, bây giờ to quá mặc không vừa."

"Để đó đi, để dành đó mai mốt mặc." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm.

"Hửm?" Sở Đại nhướng mày đầy ẩn ý.

Cố Khanh Khanh nhìn anh ngẩn ngơ hồi lâu, mới phản ứng lại, lắp bắp: "Chẳng lẽ không phải sao? Anh không định sinh thêm con với em nữa à?"

Anh cười rộn lên, giày đầu hổ và tất của Niên Niên bị chính cậu con trai đạp dãy ra, anh bắt lấy chân nó nhét vào chăn, nói: "Tùy em, em muốn sinh thì sinh."

Lúc đó tính sau, người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Bây giờ hai đứa nhỏ đã khiến em mệt không chịu nổi rồi."

Dọn dẹp đến cuối, thấy dưới tủ còn sót lại hai hộp đồ, cô bĩu môi: "Anh."

Sở Đại ngồi trên giường, theo ánh mắt của cô nhìn sang, không thể cấm anh cười: "Chuyện này em không thể trách anh, anh cũng rất buồn."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn hai đứa con trong lòng anh, thở dài một hơi.

Đến khi đi ngủ, hai đứa trẻ đều muốn chui vào lòng mẹ, Niên Niên ngửi thấy mùi sữa trên người mẹ đói không chịu nổi.

Chân đạp anh trai phía sau.

Cố Khanh Khanh có chút bất lực: "Sở Đại, đây là đứa con ngoan của anh sao?!"

Anh đang pha sữa bột, thử nhiệt độ thuận tay đưa bình sữa cho con trai lớn, để nó tự ôm lấy uống.

"..." Anh liếc mắt sang, yết hầu vô thức chuyển động, tự chủ động rời mắt khỏi vợ.

Ngày mười lăm tháng chạp.

Hai vợ chồng dậy từ sớm, mấy đứa nhỏ còn đang ngủ say trên giường.

Thẩm Tuy đã đến nhà ông Tần, căn nhà phía trước, Sở Đại mang quần áo cũ của con đi tặng, lúc về thì mang về bữa sáng từ nhà ăn.

Ăn sáng xong, người giặt chăn thì giặt chăn, người quét nhà thì quét nhà. Đến gần 9h vừa ngồi nghỉ ngơi một lát thì Hứa Niệm đến rồi.

Biết trước sẽ rời đảo, rau nhà đã đủ ăn, hơn nửa tháng nhà cô không nhờ thuyền vật tư mang đồ đến cho nhà mình rồi.

Trong tủ còn sót lại mấy hộp trái cây, Cố Khanh Khanh lấy cho Hứa Niệm: "Cũng không biết Tiểu Ngư có ăn được không, chị hỏi Dương quân y thử xem nha, nếu không ăn được thì chị ăn."

Tiểu Ngư một tuổi rưỡi, theo chân mẹ đi quanh quẩn đây đó, dáng vẻ giống cha nó Triệu Trạch bảy tám phần, nom gầy hơn mấy đứa trẻ trên đảo, không được mập mạp khảu khỉnh lắm.

"Được, luôn lấy của em chị cũng ngại, sáng nay chị dạy sớm làm năm cái bánh trứng hẹ, luộc mười cái trứng, hấp năm trái bắp để em mang lên thuyền ăn." Nói rồi, cô đưa cái túi vải xanh thô trong tay cho em ấy.

Cố Khanh Khanh nhận lấy, cảm nhận hơi ấm bên trong, cắn môi, ôm Hứa Niệm nói: "Chị nhất định phải nhớ nhờ anh Triệu gửi điện báo cho em, hoặc viết thư cũng được, thiếu gì nói cho em biết, em nhờ thuyền vật tư mang đến."

"Biết rồi biết rồi." Hứa Niệm cũng lén lau nước mắt, lòng vô cùng không nỡ để Cố Khanh Khanh đi, nhưng mệnh lệnh điều động bên trên, không thể làm gì được.

"Khanh Khanh, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Là trên tàu hỏa đi thành phố Biên, chị không mang thức ăn, em cho chị một trái bắp, còn cho Tiểu Húc nhà thím Dư một cái bánh màn thầu trắng tinh."

"Lúc đó chị rất kinh ngạc, một cô gái trẻ ra ngoài mà sao không đề phòng gì như vậy."

Lương thực không chỉ khi đó mà bây giờ vẫn còn vô cùng quý giá, em ấy lại tùy tiện cho hai người lạ.

"Nhớ chứ." Cố Khanh Khanh dựa vào vai chị, buồn bực nói: "Em thấy chị héo hon biết ngay là chưa ăn, Tiểu Húc khi đó còn nhỏ, bánh thím Dư mang vừa cứng vừa lạnh nó không ăn được khóc liên tục, màn thầu mềm, khi đó bà và mẹ em mang cho em rất nhiều đồ ăn, sắp đến Binh Đoàn một mình em ăn không hết, đến nơi rồi anh hai sẽ không để em đói bụng."

Hứa Niệm ngẩn ra, vỗ lưng em ấy: "Thật ra lúc đó chị thấy em ngốc lắm, có thức ăn mà không giữ lại, cứ đem ra chia cho mọi người, rộng rãi như vậy không sợ bị người xấu để ý."

Có lẽ đó cũng là lý do nhân duyên của Cố Khanh Khanh tốt, luôn được người khác đối đãi thật lòng, Hứa Niệm nghĩ như vậy.

Ngay cả vợ của Trương Kiến Thiết, người thích chiếm mấy cái lợi nhỏ nhỏ cũng mắt nhắm mắt mở để A Tháp đưa hải sản cho Cố Khanh Khanh.

Bởi vì em ấy có một trái tim thuần khiết, đối xử với người đều nhiệt tình, chân thành.

"Nếu lúc đó em không ngốc nghếch như vậy, cũng không kết giao được với chị và thím Dư tốt như thế nha!" Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Cha em đã liên hệ với đồng chí nhân viên bảo vệ tàu rồi, chị không chú ý cái chú đó thường xuyên đi lại quanh chúng ta sao."

Hứa Niệm nghĩ lại, hình như đúng thật, bật cười thành tiếng.

"Hóa ra Khanh Khanh của chúng ta không thật sự ngốc như thế."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 344: Chương 344



Cố Khanh Khanh bị câu nói của chị ấy mà buồn cười, đẩy chị ấy ra, ngồi xuống ôm Tiểu Ngư mà kể khổ: “Bé yêu, mẹ con nói thím ngốc, con có thấy thím ngốc không?”

Tiểu Ngư lắc lắc cái đầu nhỏ, để lại một nụ hôn ướt át trên má thím nhỏ.

Hứa Niệm cười bế con trai lên: “Nhóc con, con không sợ chú con thấy rồi sẽ ghen tị à.”

“Đúng vậy, Tiểu Ngư, chú con là một lọ dấm chua, ngay cả với con ruột cũng ghen đấy.” Triệu Trạch từ ngoài cửa bước vào, mỉm cười đứng cạnh Hứa Niệm, nhìn quanh: “Lão Sở đâu rồi?”

“Bị hai vợ chồng các cậu kẻ xướng người họa chọc anh ấy xấu hổ trốn lên lầu rồi."

Cố Khanh Khanh cười tít mắt.

Người đàn ông vừa lúc từ trên lầu đi xuống, tay ôm một cái hộp giấy lớn.

“Nói gì về anh đấy?” Anh hỏi.

Thấy đôi chân dài bước từ trên xuống, Triệu Trạch nói: “Không có gì, anh đang cầm gì đấy? Trông có vẻ nặng.”

“Sách của A Tuy và tập ghi chép, thằng bé nói muốn mang đi."

“Anh không thấy nặng sao.”

Người đàn ông chỉ cười nhẹ, đặt cái hộp lên bàn: “Hôm nay cậu không đến trạm y tế à?”

“Đưa anh đi mà, chúng ta là anh em nhiều năm, anh đi rồi thì tôi phải tiễn chứ, căn cứ quân sự đã hoàn thành rồi, trên đảo không có thương binh, chỉ có thân nhân binh lính thỉnh thoảng đau đầu nhức mỏi thôi. Đừng lo, trạm y tế luôn có người trực ban.”

Sở Đại gật đầu, nghe thấy trong phòng có tiếng khóc của trẻ con, anh nhìn Cố Khanh Khanh rồi cùng vào phòng ngủ, bế ra hai đứa bé vừa thức dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sữa bột đã được pha sẵn, giữ ấm trong bình nước nóng, lấy ra là có thể uống ngay.

Hai đứa bé được cha mẹ bế trong lòng, mắt vẫn còn ngái ngủ, lười biếng uống sữa.

Triệu Trạch nhìn hai anh em sinh đôi giống hệt nhau, không khỏi cảm thán: “Đây chính là gen của cặp song sinh sao? Tôi chưa từng thấy ai giống nhau đến vậy đâu, Khanh Khanh, lão Cố và anh cả nhà em giống nhau y đúc sao?"

Anh chưa gặp Cố Xán Dương nên không biết trông anh ấy như thế nào.

“Không, hoàn toàn khác biệt.” Cố Khanh Khanh cười: “Anh cả em cực kỳ đẹp trai, đẹp trai y như Sở Đại vậy, còn anh hai em thì… ừm.” Cô lảng tránh quay mặt đi chỗ khác.

Triệu Trạch hiểu ra: “À, anh hai em giống em. Anh cứ tưởng ba anh em nhà em giống nhau như đúc.”

Cố Khanh Khanh: “……” Ánh mắt cô có chút u oán.

Người đàn ông bên cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Hai anh em nhà họ đều cảm thấy mình giống anh cả, sợ bị người ta nói họ giống nhau." Sở Đại nhìn Triệu Trạch ngơ ngác, tốt bụng giải thích.

“Cậu nói vậy tôi càng tò mò, trước đây tôi đã thấy cậu giỏi lắm rồi, sau đó nghe chuyện của Cố Xán Dương tôi mới thấm thía cái câu, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."

(Câu "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" là một thành ngữ gốc Hán, dịch ra có nghĩa là "ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời". Ý nghĩa của câu này là muốn nhắc nhở rằng dù mình có giỏi giang hay đạt được những thành tựu lớn thế nào, vẫn luôn có người khác giỏi hơn hoặc điều kiện khác tốt hơn. Điều này khuyên chúng ta nên khiêm tốn, không nên tự mãn và luôn cố gắng phấn đấu hơn nữa.)

Sở Đại gật đầu cười.

Đồ đạc trong nhà đã được thu xếp gần hết, Thẩm Tuy và ông Tần đã hẹn nhau hai tháng sau gặp nhau ở quân khu phương Nam.

Những người trong Binh Đoàn cũng đã đến, giúp họ mang đồ ra bến tàu.

Chăn đệm vốn thuộc vật tư của quân đội, họ không mang đi, những thứ lặt vặt trong nhà như nồi niêu xoong chảo cũng để lại cho Hứa Niệm và mẹ của Tiểu Hoan.

Đến bến tàu, Cố Khanh Khanh không ngờ gặp Trương Tháp.

“Cháu trai nhỏ?” Cố Khanh Khanh hơi ngạc nhiên.

Trương Tháp chạy lại, từ trong túi móc ra một cái túi bọc bằng nilon và báo cũ, đưa cho cô.

“Thím nhỏ ơi, đây là khoai lang nướng mẹ cháu làm, thím mang lên thuyền ăn nha!”

Nhìn ánh mắt sáng trong của cậu, Cố Khanh Khanh đưa tay nhận, xoa đầu cậu bé: “Cảm ơn cháu, cháu trai nhỏ.”

Theo phản xạ cô muốn lấy kẹo từ túi ra, phát hiện không có. Cô xoay người tìm trên người chồng đang ôm con, lấy ra một nắm kẹo sữa thỏ trắng, nhét vào tay Trương Tháp, dịu dàng nói: “Đây là lần cuối cùng thím nhỏ cho cháu kẹo trước khi cháu đến quân khu phương Nam, đừng từ chối.”

Trương Tháp sững lại, rồi gật đầu.

Sau đó, cậu đến trước mặt người đàn ông, ngước lên nói: “Chú, đợi cháu mười sáu tuổi sẽ đi Binh Đoàn Xây Dựng, đợi thắng trận rồi sẽ xin điều về quân khu phương Nam.”

Sở Đại gật đầu cười: “Được, chú thím đợi cháu ở quân khu phương Nam.”

Trương Tháp gật đầu thật mạnh, rồi quay ánh mắt sang Thẩm Tuy đang bế cháu ngoại, cậu chỉ khẽ gật đầu chào.

Hai giờ, thuyền vật tư đến rồi.

Trần Giải Phóng và những người khác giúp mang đồ lên tàu, miệng vẫn lẩm bẩm: “Lão Sở, chúng tôi không ở đấy, cậu phải đối xử tốt với Khanh Khanh, nếu không chúng tôi và lão Cố sẽ rất đau lòng đó nha!”

Có người bên cạnh bị lời nói ngọt ngào của anh ta làm phát ghê, run rẩy nổi da gà, tức giận nói: “Anh bị làm sao vậy, làm cha rồi đầu óc cũng hỏng à? Em gái Khanh Khanh có anh trai ruột ở quân khu, anh nói xem lão Sở dám đối xử tệ với em ấy không?”

“Ừm.” Sở Đại thành thật gật đầu: “Tôi không dám.”

Mọi người cười ồ lên.

Hứa Niệm bịn rịn nắm tay Cố Khanh Khanh dặn dò: “Đến nơi nhớ gửi điện báo cho chị. Em hứa sau này lên đảo thăm chị, nhớ đừng đợi chị rời đảo đến tìm em thì không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau.”

“Được, em biết rồi.” Cố Khanh Khanh rưng rưng nước mắt, cô ôm Hứa Niệm, nằm trên vai chị ấy định nói gì đó thì thấy mẹ của Tiểu Hoan và mẹ của Nhị Béo bế con đang vẫy tay với cô, Bạch Đào cũng mỉm cười với cô.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 345: Chương 345



Lòng Cố Khanh Khanh chùng xuống, cô và Bạch Đào đã thật lâu không qua lại, thật không ngờ hôm nay chị ấy cố ý đến đây đưa tiễn cô.

“Các đồng chí, thuyền sắp khởi hành, những người cần lên thì lên thuyền thôi, cần xuống thì xuống, có duyên sẽ gặp lại, đều là người trong quân đội, muốn gặp lại không khó.” Thuyền trưởng mặc quân phục màu xám đi tới, cười lớn hô lên.

Cố Khanh Khanh buông Hứa Niệm, chạy lên bờ nói vài lời với mẹ của Tiểu Hoan, mẹ của Nhị Béo và Bạch Đào, tay nhiều ra thêm mấy cái túi, rồi vội vàng chạy lên thuyền.

Hứa Niệm và mọi người đều đã xuống thuyền, đứng bên bờ cười vẫy tay chào tạm biệt.

Thuyền chở vật tư từ từ rời bến, Cố Khanh Khanh nhìn đảo dần dần xa khỏi tầm mắt, lòng buồn man mát.

Sở Đại và Thẩm Tuy bế hai đứa bé, hai người đàn ông nhìn nhau, Thẩm Tuy khẽ nhướng mày về phía chị gái, ra hiệu cho anh rể dỗ dành chị.

Người đàn ông liếc nhìn cậu cười.

“Khanh Khanh.” Anh suy nghĩ một lúc, mở lời: “Anh có năm ngày nghỉ phép, cùng em về thăm nhà nhé? Đúng lúc A Tuy chưa từng đến thôn Đại Truân Tử, em ấy cũng rất muốn đi."

Thẩm Tuy: “……”

Thực ra cậu cũng có chút muốn đi, chỉ cần ở cùng chị gái, anh rể và hai cháu, đi đâu cũng được.

Quả nhiên, Cố Khanh Khanh lập tức bị dời sự chú ý: “Thật không? Gần hai năm rồi em chưa gặp cha mẹ, em nhớ cả nhà lắm."

“Thật.” Thấy ánh mắt mong chờ của cô, lòng Sở Đại cảm thấy khó chịu, xen lẫn chút áy náy.

Nếu không phải vì anh, cô cũng không phải xa nhà hàng ngàn dặm, chịu khổ cùng anh trên đảo.

Cố Khanh Khanh đầu óc toàn là về nhà gặp ba mẹ, nỗi buồn ly biệt vơi bớt phần nào.

Trên thuyền suốt hơn bảy tiếng, hai bé rất ngoan, không khóc, đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc bám vào thành giường đứng chơi với cha và cậu.

9 giờ 35 phút tối, mắt nhìn thấy quân khu phương Nam càng gần, ngọn hải đăng phía trước như cột mốc.

Sở Đại cảm thấy hơi lo lắng, nhìn cô vợ nhỏ đang nói chuyện với con trai và cậu em vợ, anh cẩn thận quan sát khuôn mặt tròn trịa của vợ.

Như vậy chắc là ổn… phải không?

Anh cả chắc sẽ không thấy cô ấy gầy hơn đâu nhỉ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không quên lần trước khi cùng Cố Thanh Liệt dẫn vợ đến không quân, câu đầu tiên anh cả nói là “Gầy.”

Lúc đó Cố Thanh Liệt mặt mũi tái mét, đến nhà ăn không quân đứng ngồi không yên.

Cố Khanh Khanh không biết bề ngoài bình tĩnh của chồng lại chứa một trái tim dậy sóng như biển rộng, cô nhớ quê nhà, chỉ muốn về nhà ngay.

Nhưng có lẽ sẽ ở lại quân khu phương Nam một hai ngày, tính ra thời gian về nhà chỉ còn ba ngày.

Nếu mẹ có thể ở luôn bên cạnh cô thì tốt quá.

Cô thầm thở dài.

9 giờ 57 phút tối, thuyền cập bến quân khu, nơi đây sáng như ban ngày, binh lính tuần tra qua lại, trạm gác trên các tòa nhà cao bên cạnh liên tục dùng đèn pha soi mặt biển.

Sở Uyên đã không thể chờ đợi nổi, ông nôn nóng gặp hai đứa cháu nội, Chử Chiến ăn cơm chiều xong đã bị ông kéo đến đây đứng bên bờ biển chịu gió lạnh ba bốn tiếng chờ.

“Tình cảm ông với đời cháu rõ ràng quá, trước đây đối với Sở Đại đâu có quan tâm thế này.” Chử Chiến vừa than phiền: “Ngày mai còn có cuộc thi quân sự, tôi mà bị cảm không đi được là tại ông đấy.”

Bình thường hai người nói chuyện không quá câu nệ.

Sở Uyên liếc nhìn ông bạn một cái, hừ lạnh: “Trước đây mặc đồ mỏng leo núi đánh giặc không thấy ông kêu, giờ làm quân trưởng mười mấy năm sống sung sướng trở nên yếu đuối rồi? Lão Chử, ông không được."

Chử Quân trưởng chỉ muốn về nhà quấn trong chăn ấm, sáng sớm mai dậy sớm động viên chiến sĩ không quân, ông đáp bừa: “Ừ… tôi không ổn rồi, chỉ có ông, lão Sở ông giỏi nhất. Ông giờ còn có thể một mình mang s.ú.n.g đi đánh kẻ địch tan tác không dám xâm phạm.”

Sở Uyên hít mũi, không thèm đáp lại.

Mùa đông ở biển thật sự lạnh, Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi tất thối trong không khí là biết mình đã vào khu vực quân khu.

Cố Khanh Khanh vừa ló đầu ra, Sở Uyên đứng không yên, ông vỗ vai Sở Chiến: “Ông nhìn xem đó có phải con dâu tôi không?”

Thuyền ngược sáng nhìn không rõ, Chử Chiến nheo mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng dứt khoát gọi to với trạm gác trên cao: “Lính gác, đèn pha!”

Bị ánh sáng chiếu vào mặt, Cố Khanh Khanh hơi bối rối, Sở Đại ngay sau đó ôm con đi ra, phản ứng nhanh, đưa tay che mắt Đoàn Đoàn, Niên Niên để tránh bị chói.

Trên bờ có hai người, một người đứng thẳng người có vẻ rụt rè một người vui vẻ cười cười vẫy tay về hướng này. Thấy rõ là ai, tự dưng anh không biết nên nói gì.

Anh thật không hiểu, trên đời này còn có chuyện hoang đường nào mà cha và chú Chử không làm được hay không?

Thuyền vừa cập bến, Tiểu hủ chạy đến giúp đỡ mang đồ xuống.

“Cha, chú Chữ.” Cố Khanh Khanh cười tươi như hoa chào hỏi.

“Khanh Khanh, vất vả cho con, về là tốt rồi.” Sở Uyên thấy hai đứa cháu sinh đôi giống như y đúc trong tay con trai và Thẩm Tuy, mắt không rời nổi.

“Cha, chú Chữ.” Sở Đại cũng gật đầu, rồi nói với Thẩm Tuy không biết mở miệng gọi thế nào lặng im đứng bên cạnh: "Gọi chú."

“Chú ạ!” Giọng nói Thẩm Tuy khá bình đạm, không nghe được cảm xúc gì trong đó.

“Ừ.”

Sở Uyên nhìn cậu bé thêm một cái.

“Cậu nhóc! Thật làm cha cậu tự hào!” Chử Chiến biết căn cứ quân sự trên đảo đã hoàn thành, ông vỗ vai cháu trai, lớn giọng: “Đừng đứng đây nữa, về nhà nói đi.” Chỗ này quá lạnh.”

Sở Đại biết cha và chú Chử trước kia đánh giặc ăn gió nằm sương để lại trong người không ít bệnh vặt, chịu không nổi khí lạnh. Anh đưa Đoàn Đoàn đang ôm trong tay cho cha. Thẩm Tuy đưa Niên Niên cho Chử Chiến. Hai anh em cùng nhau mang hành lý về.

Sở Uyên bị nhét đứa bé mềm mại vào vòng tay bối rối nhìn Chử Chiến.

Chử Chiến cũng không biết làm sao, hai ông già nửa đời chinh chiến nhìn nhau, bàn tay thô ráp cẩn thận ôm cháu, nâng niu như báu vật.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 346: Chương 346



Từ bến tàu đến quân khu mất nửa giờ lái xe. Tiểu Hủ cảnh vệ xếp hành lý vào cốp xe. Sau khi mọi người lên xe, anh đạp ga, xe chạy ổn định trên con đường rộng lớn.

Bến tàu họ cập bến là bến tàu quân sự thuộc quân khu phương Nam, bến tàu dân sự nằm ở phía bên kia. Đội thuyền hải quân cập bến đúng giờ để bổ sung nhu yếu phẩm. Tàu đổ bộ Nam Dương, trọng tải 338 tấn, vừa cập bến trước thuyền vật tư chở hàng ra đảo.

Tất cả ánh mắt của Sở Uyên dán vào đứa cháu nội lớn trong lòng. Có lẽ vì huyết mạch tương liên, Đoàn Đoàn không hề khóc hay quấy, khuôn mặt nhỏ liên tục cọ vào má của ông nội, còn cười tươi để lộ bốn chiếc răng cửa nhỏ như hạt gạo nếp trắng ở hàm trên và hàm dưới.

Trái tim của người đàn ông sắt đá cả đời đã sớm tan chảy, hoàn toàn không để ý đến việc con trai và con dâu vẫn đang ở đó, không còn rụt rè như trước, liên tục gọi: "Kinh Hồng nhà chúng ta".

Chử Chiến bên cạnh, cũng không khá hơn gì, ôm chặt Niên Niên không chịu buông tay.

Thậm chí ông còn nghĩ đến việc tìm đối tượng để Chử Chiêu kết hôn sớm chút, ôm muốn ôm cháu rồi.

Tiểu Hủ lái xe chuyên dụng của tư lệnh quân khu. Vì quân khu phương Nam là tổng chiến khu, để đề phòng, khi vào quân khu, anh vẫn hạ cửa sổ xe xuống để trình giấy thông hành cho lính gác kiểm tra.

Xe vào quân khu phương Nam, dừng lại trước cổng quân khu.

Hai ông già ôm hai đứa trẻ xuống xe trước, Sở Đại và Thẩm Tuy đi lấy hành lý từ cốp xe. Cố Khanh Khanh ngồi ghế phụ, ngáp một cái rồi chuẩn bị xuống xe. Ánh mắt cô lia một vòng, cô nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng tắp trong bóng tối đằng xa xa.

Cô tỉnh ngủ ngay lập tức, mở cửa xe, giọng vui mừng không kiềm chế được: “Anh cả?!”

Cô bước nhanh tới và nhảy vào lòng anh cả của cô.

Cố Xán Dương vững vàng đỡ được em gái, đôi mắt lạnh băng băng đánh giá em gái một vòng, nở nụ cười: “Thật tốt.”

Về nhà là tốt rồi.

Cố Khanh Khanh dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh trai, có chút ấm ức: “Em đã gần hai năm không gặp anh, anh cũng không lên đảo thăm em, bắt em phải về để gặp anh. Cẩu Đản còn tốt hơn anh.”

“Ừ, là lỗi của anh.” Cố Xán Dương xoa đầu em gái trong lòng.

Sở Đại xách hành lý tới, thấy sắc mặt anh cả bình thường, lòng thầm nhẹ nhõm: “Anh cả.”

Cố Xán Dương đáp “Ừ”, ánh mắt rơi vào cậu bé bên cạnh.

Khi Cố Khanh Khanh quyết định nhận nuôi Thẩm Tuy và chuyển hộ khẩu của cậu bé về đây, cô đã báo ngay cho gia đình và hai anh trai. Cố Xán Dương biết về thân thế của cậu bé.

“Anh cả.” Cậu bé chào hỏi, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

Cố Xán Dương khẽ gật đầu.

“Bên ngoài lạnh lắm, về nhà trước đi.” Sở Uyên ôm cháu nội lớn, nói: “Xán Dương, con cũng tới, ở lại trễ chút rồi về quân khu không quân."

Cố Xán Dương vốn chỉ định ghé thăm em gái rồi đi, ngày mai anh còn có nhiệm vụ, nhưng khi thấy đứa bé mềm mại trong lòng thủ trưởng, anh vẫn gật đầu, theo mọi người vào đại viện.

Đến tòa nhà màu trắng cuối cùng, Cố Khanh Khanh nhìn một cái, cô quay sang thì thầm với người đàn ông bên cạnh: “Có vẻ hơi khác so với trước đây.”

Sở Đại sớm đã nhận ra, anh liếc qua người đang dỗ dành cháu trai, giọng lơ đãng: “Đã thêm một tầng, có lẽ là công trình mới xây dựng của Sở tư lệnh."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ, bảo sao em cứ thấy có gì đó khác khác so với trước đây.”

Chử Chiến cười ha hả: “Với cấp bậc của A Đại khi về cũng có thể xin một căn nhà ở đại viện. Cha cháu không nỡ xa hai cháu trai nên đã xây thêm một tầng, như vậy là đủ chỗ ở rồi.”

Sở Uyên nhăn mặt, sửa lại: “Tôi không muốn lãng phí tài nguyên của quân khu.”

“Đúng vậy, Thủ trưởng nói gì cũng đúng.” Chử Chiến lười biếng vạch trần ông ta, sợ rằng ông ta lại mượn cớ giao lưu nghiệm chiến đấu mà mượn bảo bối của ông từ cho quân đoàn dã chiến.

Vào trong nhà, Sở Đại và mọi người đi lên tầng trên cất đồ trước. Tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng làm việc và một phòng khách. Anh đặt hành lý xuống sàn phòng ngủ, dẫn Thẩm Tuy lên tầng ba xem qua.

Phải nói rằng Sở Uyên làm việc khá đáng tin. Tầng ba có ba phòng ngủ và một phòng làm việc, ít hơn tầng hai một phòng khách mà vẫn có đầy đủ ban công.

Anh hỏi Thẩm Tuy: “Em muốn ở phòng nào?”

Thẩm Tuy nghĩ đến việc hai cháu trai sau này sẽ ở riêng trên tầng, không do dự: “Tầng ba.”

“Được, em tự chọn một phòng và sắp xếp đồ đạc của mình đi. Phòng làm việc đó bây giờ là của em.” Sở Đại không dài dòng, để cậu bé tự mình lo liệu.

Sở Uyên sợ họ trên thuyền không ăn gì, cố ý bảo Tiểu Hủ ra nhà ăn mang cơm về, mở hộp giữ nhiệt vẫn còn nóng.

“Khanh Khanh, lại đây ăn cơm trước đi con, không vội làm mấy việc này.” Sở Uyên nói với Cố Khanh Khanh đang lục lọi trong túi hành lý.

“Con đến ngay. Cha con muốn pha sữa cho Đoàn Đoàn và Niên Niên uống trước. Hai đứa nhỏ ở trên thuyền quấy cả buổi chiều, giờ uống sữa xong chắc hai đứa sẽ ngủ." Cố Khanh Khanh ngồi xuống tìm bình sữa, xách túi sữa bột đi vào bếp.

“Lão Sở, trời cũng đã khuya rồi, ông và gia đình đoàn tụ đi. Tôi phải về trước.” Chử Chiến đặt Niên Niên vào tay Cố Xán Dương, nói: “Về sớm chút nghỉ ngơi.”

Cố Xán Dương gật đầu. Bởi vì có tầng quan hệ với Cố Khanh Khanh anh và Chử Chiến, quân trưởng không quân xưng hô như chú cháu ngoài đời, không câu nệ. Chử Chiến thật sự rất quý anh chàng này, nếu nhà ông có con gái thì tốt... Haizz.

Nếu Chử Chiêu là con gái, nói không chừng sẽ mang về cho ông một chàng rể xuất sắc như Cố Xán Dương.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 347: Chương 347



Niên Niên buồn ngủ, mắt lờ đờ tựa vào vai cậu cả. Thằng bé vừa cử động, cái khóa trên cổ kêu leng keng leng keng.

Ánh mắt Cố Xán Dương dịu lại, tay phải đỡ m.ô.n.g mềm mại của thằng bé, tay trái bảo vệ lưng thằng bé.

Sở Đại và Thẩm Tuy lần lượt đi xuống. Anh giúp Cố Khanh Khanh pha hai bình sữa, cầm bình sữa ấm bước về phía cha mình.

Anh đưa bình sữa, Đoàn Đoàn liền ôm lấy, Ánh mắt Sở Uyên yêu thương trìu mến nhìn cháu nội, nhìn thấy con trai mình thì nhanh chóng dời mắt đi, không buồn nhìn thêm.

Sở Đại cười khẩy, bước đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi ăn cơm, Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lát rồi nói với Sở Uyên: “Cha, A Đại nói anh ấy được nghỉ năm ngày, con định lúc đó dẫn Đoàn Đoàn và Niên Niên về nhà thăm cha mẹ con, được không cha?"

Sở Uyên liếc nhìn Sở Đại, gật đầu: “Tất nhiên là được, tối nay các con nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai ba sẽ bảo Tiểu Hủ đưa các con ra ga tàu, chắc là về kịp nhà ăn trưa.”

Cố Khanh Khanh gật đầu liên tục, mắt ánh lên niềm vui: “Cảm ơn cha.”

“Là chuyện nên làm, thay cha gửi lời chào đến chú thông gia và cha mẹ con." Sở Uyên ôm cháu nội lớn, trong lòng nghĩ ngày mai phải dậy sớm chuẩn bị một ít đồ để con trai và con dâu mang về.

Con dâu về nhà mà hai tay trống không kỳ cục chẳng ra sao.

Ăn xong, Cố Xán Dương cũng phải về doanh trại. Cố Khanh Khanh tiễn anh cả đến cổng sân: “Anh cả, anh nói thật với em, lần trước anh hai bị thương có phải không?”

Người đàn ông bế cháu, nghiêng đầu nhìn em gái, em gái khuôn mặt tròn trịa, anh mắt trong sáng nhìn anh, anh nhẹ gật đầu: “Không phải vết thương lớn, đã khỏi rồi.”

Hai anh em luôn giữ liên lạc, mặc dù phần lớn là Cố Thanh Liệt gửi điện báo lải nhải dài dòng cho anh.

Cố Khanh Khanh thở dài, dựa vào cánh tay anh cả trêu con: “Các anh có chuyện gì cũng giấu em.”

Cố Xán Dương nghe em gái lẩm bẩm than vãn một hồi, đưa cậu bé đang buồn ngủ cho cô: “Anh sẽ thường xuyên đến thăm, sau này có chuyện cũng không giấu được em.”

“Anh nói đấy nhé, đợi hai đứa nhỏ lớn hơn chút nữa em sẽ đưa chúng sang nhà ăn không quân! Ăn hết tiền trợ cấp của anh luôn.”

“Ừ.” Cố Xán Dương cười nhẹ: “Vậy em tranh thủ đi.”

Bóng dáng người đàn ông dần khuất ở ngã rẽ, Cố Khanh Khanh bế Niên Niên vào nhà, thì thầm: “Buồn ngủ rồi phải không bé con? Chúng ta về nhà ngủ thôi.”

Sở Đại vẫn đang từ từ dọn dẹp bàn ăn, thấy Sở Uyên không rời mắt khỏi cháu nội, anh lơ đễnh hỏi: “Trong quân đội có vị trí nhàn rỗi nào trống không?”

Ông lão đang chơi đùa với cháu nội ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một suy nghĩ sâu xa, đôi mắt híp lại: “Con muốn chuyển sang hậu cần à?”

Nghe giọng điệu áp lực và sự giận dữ ẩn chứa trong lời nói của ông, người đàn ông thản nhiên nói: “Trong mắt cha, con dốc sức chuyển từ đảo về đây chỉ để làm công việc văn phòng thôi sao?”

Cơn bão trong mắt Sở Uyên lắng xuống, ông không trả lời mà nói: “Vị trí nhàn rỗi thì nhiều, người có học thời buổi này chiếm phần ít, công việc văn phòng thiếu nhiều, quân khu có hai mươi bốn nhà ăn, trưởng ban quản lý cần có người biết tính toán.”

Nghe vậy, Sở Đại gật đầu: “Con biết rồi.”

Hai cha con hiểu ý nhau, biết ông hiểu con trai muốn đưa người vào.

Bây giờ nhờ quan hệ không phải là hiếm. Dù sao vào được là một chuyện còn phải có khả năng mới đứng vững được, nhất là ở quân khu, nơi này coi trọng thực lực bậc nhất.

Bạn giỏi thì làm, không thì đi.

Sở Đại định đưa mấy anh em họ nhà Cố vào. Họ đều tốt nghiệp cấp ba chắc chắn có thể đảm nhiệm công việc văn phòng, Khanh Khanh ở đây có thân nhân không còn cô đơn.

Cố Xán Dương mỗi ngày phải huấn luyện và làm nhiệm vụ, không có nhiều thời gian ở bên cô ấy.

Thực ra, ngoài bạn thân của anh là Chử Chiêu và cảnh vệ Tiểu Hủ, cô ở đây hầu như không có bạn bè.

Dọn dẹp xong, Cố Khanh Khanh đi vào, Niên Niên đã ngủ trên người cha nó. Thấy hai cha con không nói gì, cô phá vỡ sự im lặng: “A Tuy đâu?”

“Anh bảo em ấy đi rửa mặt ngủ sớm, sáng mai phải dậy sớm về thành phố Diêm.” Sở Đại vào bếp rửa bát, lấy hộp giữ nhiệt sạch để trên bàn, sáng mai bảo Tiểu Hủ mang vào nhà ăn.

“Ồ.” Thấy Đoàn Đoàn bám lấy ông nội, Cố Khanh Khanh chợt lóe lên suy nghĩ, cười nói: “Cha, tối nay cha cho Đoàn Đoàn ngủ cùng cha nha?”

Sở Uyên giật mình, có chút không phản ứng kịp.

Sở Đại lần đầu thấy cha mình lúng túng như vậy, ánh mắt đầy hứng thú. Nếu nhà có máy ảnh, anh nhất định sẽ chụp lại và đặt ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách để cùng các chú bác hay tới lui chê cười ông.

“Cha ơi?” Cố Khanh Khanh lại gọi.

Sở Uyên ôm cháu nội không muốn buông tay, trong lòng tự nhiên muốn, chỉ là ông chưa từng chăm sóc trẻ con. Khi Sở Đại còn nhỏ gần như chưa qua tay ông chăm sóc bao giờ.

Khi đó chiến tranh căng thẳng, cả năm ông ở nhà được mười ngày là nhiều.

Suy nghĩ một lát, ông hỏi: “Lúc đi ngủ Đoàn Đoàn có gì cần chú ý gì không?”

Đây là muốn ngủ với cháu trai.

Sở Đại ánh mắt lộ ý cười cười, từ tốn đón lấy Niên Niên đang ngủ từ tay vợ, ý định trêu cha: "Nó ban đêm hay tè dầm."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 348: Chương 348



Nghe xong câu nói này, cơ thể của Sở Uyên trong chốc lát cứng đơ ra, nhìn thấy Đoàn Đoàn nhỏ nhắn đang rúc vào lòng mình, ông không còn do dự nữa: "Đoàn Đoàn tối nay ngủ với cha, các con lên lầu nghỉ sớm đi."

Nói xong, ông ôm Đoàn Đoàn bé cưng về phòng ngủ của mình.

Đoàn Đoàn nhỏ uống sữa bột, chơi một lúc cũng đã buồn ngủ, Cố Khanh Khanh nhìn thấy bé con đang gục đầu trên vai của ông nội, liền hỏi chồng bên cạnh: "Ban đêm thằng nhóc này sẽ không khóc chứ?"

"Đó là việc của Sở tư lệnh phải lo lắng rồi." Sở Đại không để tâm, đi lên lầu, hôn lên má Niên Niên: "Lần đầu tiên chúng ta để hai anh em ngủ riêng, cũng không biết liệu nó có khóc không."

Sợ rằng cả hai đứa nhỏ đều không quen.

Sở Đại ôm bé con vào phòng ngủ, Cố Khanh Khanh vào phòng tắm bên cạnh đi rửa mặt, thấy anh đã đặt con trai nhỏ lên giường, trong lòng nhẹ nhõm, bắt đầu sắp xếp túi hành lý.

Chiếc nôi và ghế ngồi để lại cho mẹ của Nhị Béo, khi về nhà phải nhờ chú hai làm thêm hai cái nữa. Cô lấy áo sơ mi đã gấp gọn ra từ túi hành lý đặt vào tủ quần áo, quân phục của anh thì được treo bằng mắc áo.

Quân phục đã được cải tiến, bộ đồng phục hải quân màu xám chỉ mặc được ở nhà, đợi anh vào trụ sở chỉ huy hải quân, sẽ được phát lại.

Sở Đại nghe cô lẩm bẩm, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, đợi Niên Niên ngủ yên mới đi rửa mặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi cô sắp xếp xong, Sở Đại vệ sinh cá nhân trở lại, thay đồ xong tắt đèn lên giường ngủ.

Ngày 16 tháng chạp bắt đầu buổi sáng bằng sương lờ mờ.

Đồng hồ sinh học của Sở Đại quen với việc dậy đúng giờ vào lúc năm giờ, hôm nay không phải đến trụ sở báo cáo, anh lười biếng không muốn dậy, nằm nghiêng nhìn con trai nhỏ ngủ giữa mình và cô vợ nhỏ.

Thằng bé khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi dài tạo bóng mờ dưới mắt, ngủ rất ngon lành.

Có anh trai hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.

Cố Khanh Khanh từ từ tỉnh dậy, thấy người đàn ông nằm nghiêng nhìn cô, cô dụi mắt: "Không biết tối qua cha chăm Đoàn Đoàn thế nào rồi?"

"Không sao đâu, tối qua anh đã cầm ba bộ quần áo của Đoàn Đoàn để bên giường cha rồi."

"Ồ, vậy thì tốt."

Sở Uyên tối qua không ngủ ngon, Đoàn Đoàn ban đầu ngoan ngoãn ngủ hai tiếng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, ông cảm thấy ống quần ấm nóng, sau vài giây thì lạnh buốt.

Vụng về thay quần áo và tã cho cháu lớn, ôm bé chuyển sang bên kia giường chưa bị ướt, ông vỗ nhẹ lưng của Đoàn Đoàn nhỏ muốn dỗ bé ngủ, nhưng đứa nhỏ này lại nắm lấy chiếc vòng trường thọ trên cổ nhét vào miệng.

Cháu trai dùng bốn chiếc răng cửa nhỏ cắn ra vài cái lỗ trên chiếc vòng trường thọ.

Tóm lại, ông vất vả cả đêm, chỉ yên ổn ngủ được hai giờ đầu, sau đó giường đều ướt, ông dậy thay ga trải giường và chăn, gần sáng Đoàn Đoàn mới ngủ thì ông mới ngủ gà ngủ gật được một chốc.

Trên bàn ăn Sở Đại nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cha mình, không giữ thể diện cho ông, cười lên thành tiếng.

Cố Khanh Khanh dưới bàn vặn mạnh đùi anh, ném qua một ánh mắt - Anh kiềm chế một chút đi.

"Cha." Cố Khanh Khanh nhận lấy con trai lớn: "Tối qua Đoàn Đoàn không quấy cha chứ?"

Sở Uyên trước mặt họ vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, lắc đầu: "Đứa nhỏ ngoan lắm."

"Vậy sao?" Sở Đại nhếch miệng, ý tứ sâu xa: "Vậy thì tốt."

Sở Uyên vốn định sáng sớm đưa hai đứa cháu đến gặp các bạn già khoe một chút: con của các người còn chưa lấy vợ đúng không? Con trai của tôi đã đem về cho tôi hai đứa cháu đáng yêu chưa nè.

Nhưng thực sự không còn tinh thần.

Ăn sáng xong, Cố Khanh Khanh giao Niên Niên cho c** nh* bế, sắp xếp lại đồ mà cha cô nhờ mang về nhà, cả nhà năm người được Tiểu Hủ đưa đến ga tàu.

Hiện giờ ga tàu không đông người, đi lại cần có giấy chứng nhận của đội sản xuất hoặc đơn vị công tác và phải có tiền.

Một vé tàu giá vài đồng, là chi phí ăn uống của nhiều gia đình trong một tháng.

Đưa họ lên tàu, Tiểu Hủ ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa vẫy tay chào Cố Khanh Khanh, rồi lái xe trở về quân khu.

Xe lửa loảng xoảng chầm chầm xuất phát, nồi hơi nghi hút mùi than. Lần này cả nhà mua cố gắng mua vé tàu mấy toa gần cúi để hai bé con không ngửi được cái mùi đấy.

Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy ngồi cạnh nhau, Sở Đại ngồi đối diện họ, chỗ bên cạnh là ghế trống.

Cô đưa tay nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi.

Hai đứa nhỏ hôm nay tỉnh táo, bám vào cửa sổ tàu nhìn ra ngoài, chúng đều đã đứng vững, chỉ cần đỡ nhẹ từ phía sau là không ngã.

Đoàn Đoàn và Niên Niên miệng không ngừng ê a, thỉnh thoảng bật ra một âm đơn, gọi "cha~ cha" là nhiều nhất.

"Em là lần đầu tiên đi tàu cũng không thấy phấn khích như chúng." Cố Khanh Khanh cười lắc đầu.

Cửa sổ bên cạnh Sở Đại cũng có một bé đang bám vào, anh vỗ vỗ m.ô.n.g con trai: "Để chúng vận động nhiều vào ban ngày, tối ngủ sẽ ngon giấc hơn."

Cố Khanh Khanh nghĩ cũng đúng, để mặc con trai háo hức nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Thẩm Tuy tối qua đọc sách đến hơn hai giờ, phòng sách trên tầng ba, bốn bức tường đều có kệ sách đầy ắp các loại sách, phần lớn là về đề tài quân sự và phát triển lịch sử cận đại, cậu đọc đến say mê.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 349: Chương 349



Bây giờ mới tháng chạp, trường học chưa nghỉ, cậu được nghỉ học sớm cùng chị rời đảo, thầy giáo giao bài tập để thành tích không tụt so với các bạn.

Lên tàu cậu rũ đầu ngủ gà ngủ gật.

Càng đi vào khu vực trung tâm, càng cảm nhận rõ cái lạnh bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng nặng nề trên cành cây, khó thấy màu xanh của lá cây.

Trong tàu vẫn rất ấm áp, hai đứa nhỏ cũng mặc nhiều lớp, Cố Khanh Khanh và Sở Đại mặc áo khoác dạ đen dài mua từ vài năm trước, Thẩm Tuy mặc áo bông xanh.

Mười một giờ rưỡi, sau một tiếng phanh dài chói tai, tàu dừng lại an toàn tại ga thành phố Diêm.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại mỗi người bế một bé, Thẩm Tuy đứng dậy lấy hành lý từ phía trên tàu, xách hai túi theo sau chị và anh rể xuống tàu.

"Em gái Khanh Khanh ơi! Bên này!” Hôm nay Cố Hùng cùng vài thanh niên khỏe mạnh trong đội đến nộp lương thực mùa đông, đội sản xuất nhận được điện báo quân khu đánh đến từ sáng sớm, bác cả dặn dò bảo anh giao lương xong ở lại đây chờ.

Giữa mùa đông lạnh giá, anh vẫn mặc một chiếc áo thu mỏng, người qua đường không khỏi nhìn thêm vài lần, nhìn cái dáng người chắc nịch kia là hiểu.

Vất vả lắm mới xuống được tàu, hít một hơi không khí trong lành. Cố Khanh Khanh nghe thấy giọng của anh họ cả, nhanh chóng tìm kiếm, xác định mục tiêu xong không thể đứng yên, bước nhanh về phía anh.

"Chậm thôi, không cần vội, Khanh Khanh à!" Cố Hùng nói vậy, nhưng bước đi nhanh hơn ai hết, vài bước đã đến trước mặt em gái, cười tươi nhìn em gái và cháu: "Béo hơn nhiều rồi."

Cố Khanh Khanh sau khi sinh con thực sự trông tròn trịa hơn trước, đôi mắt to vẫn sáng long lanh, đặc biệt có hồn: "Sao anh lại ở đây, anh cả."

"Hôm nay ngày nộp lương, bác cả nhận điện báo bảo anh ở đây đợi các em, về nhà nói chuyện sau. Chú thím ba hôm qua cũng về, có thể ở nhà hai ba ngày, em thích nhất ăn cơm chú ba nấu mà, có phải không?" Cố Hùng không giống cha mình Cố Ngân trầm tính, anh giống mẹ Hàn Liên Tâm, biết ăn biết nói.

"Được, anh đi xe bò đến à?" Cố Khanh Khanh ôm chặt bé con trong lòng, chỉnh lại cái mũ đầu hổ cho bé. Thành phố Diêm lạnh hơn Nam Dương ít nhất mười độ, gió lạnh rít lên khi cả nhà vừa ra khỏi ga tàu.

"Bây giờ là máy kéo rồi, đội chúng ta có ba chiếc máy kéo!" Mắt Cố Hùng đầy tự hào, anh quay đầu nhìn Sở Đại: "Em rể, lần này rời đảo sẽ không trở lại chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại gật đầu, cười nói: "Sau này ở lại quân khu phương Nam, anh rảnh có thể đến thăm bất cứ lúc nào."

"Đương nhiên rồi, anh chưa bao giờ đến biển đâu, lần này phải xem cho đã." Cố Hùng cười gãi đầu, thấy cậu bé phía sau, anh lên tiếng chào hỏi trước: "Đây là A Tuy nhà ta phải không? Đưa đồ cho anh nào."

Thẩm Tuy quen thuộc nhất với chị gái mình, cảm xúc hơi khoa trương một chút là anh hai, không ngờ ngoài anh họ Cố Xán Dương, người nhà họ Cố ai cũng vậy, chưa kịp phản ứng hay tay đã trống không. Cố Hùng xách đồ đi cùng Sở Đại vừa đi vừa nói chuyện.

Lên máy kéo, chưa đầy nửa giờ từ thị trấn đến thôn Đại Truân Tử, đường đã được đàn ông và thanh niên trai tráng trong thôn sửa sang, không còn gồ ghề.

Sở Đại nhìn thấy ngôi nhà gạch đỏ hai tầng mới xây, hơi nhướng mày.

Mấy năm trước anh đến đây, nhà còn là nhà tranh vách đất.

Cố Khanh Khanh cũng không ngờ quê nhà thay đổi nhiều như vậy, cô há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.

Cố Hùng biết sự ngạc nhiên của họ, cười to: "Trước đây không phải có nói qua đội đang tự nung gạch, tự làm xi măng vôi sao, thu đông năm ngoái đã làm thành công, các em lên đảo hai năm rồi, những ngôi nhà này đều được xây đầu năm nay, chưa từng thấy là đúng rồi."

Sở Đại gật đầu, thấy con trai nhỏ trong lòng không ngừng ngó đầu ra, buồn cười.

Máy kéo dừng lại ở đại đội, Cố Kim đã đợi sẵn, đón lấy cháu ngoại từ tay con gái, mở miệng là cháu đích tôn của ông ngoan quá, làm Tần Vũ ê răng không chịu nổi.

Thấy chú ấy nhăn mặt nhăn mày, Cố Khanh Khanh cười cười chào hỏi: "Chú Tần, lâu không gặp, chú vẫn khỏe mạnh như năm nào."

Sở Đại lấy từ túi ra hộp thuốc lá, chia cho ông, cũng cười chào: "Chú Tần, lâu không gặp."

Tần Vũ nhìn qua Cố Kim ôm chặt cháu ngoại, nhận t.h.u.ố.c lá nói: "Nếu cha cháu không làm chú tức giận, chú còn khỏe hơn."

Cố Khanh Khanh cười lắc đầu.

Chú út của cô Cố Bảo và Tần Lệ đã định ngày cưới vào ngày hai mươi tháng Chạp, đến lúc đó có thể cô phải về một chuyến.

"Trưa đến nhà cháu ăn cơm nha, chú!"

"Được, đúng lúc có chuyện muốn bàn với ông bà nội cháu."

Về sau là người một nhà rồi, Tần Vũ không thấy gì, tay đút túi, ngậm điếu t.h.u.ố.c lá theo sau Cố Kim.

Đến trước sân nhà họ Cố, Cố Khanh Khanh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô hít mũi: "Vịt nấu ốc."

Không biết từ lúc nào Cố Bảo xuất hiện, đặt tay lên vai cô, cười nói: "Mũi của Khanh Khanh vẫn nhạy như vậy."

"Chú út." Sở Đại cười chào.

Thẩm Tuy đi theo anh rể, anh rể chào sao anh chào lại y vậy.

Cố Bảo không thể không nhìn cậu bé thêm vài lần, thằng bé lớn lên nom rất ưa nhìn.

"Vào nhà thôi, chờ mọi người về đến mới ăn cả đấy!"

Bố cục sân không thay đổi, bốn ngôi nhà gạch đỏ hai tầng sát nhau, chung tường. Giữa sân có một phòng lớn là nhà chính, nhà bếp được xây riêng, đều dựa trên diện tích nhà cũ.

Bốn anh em không có ý định phân gia, các chị em dâu cũng không có tính toán này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back