Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 325: Chương 325



Trần Giải Phóng say sưa, hỏi Sở Đại: “Đại đội trưởng, anh còn nhớ mùa hè năm ngoái chúng ta nằm phục kích trong rừng sâu đánh nhau với bọn kia không? Muỗi đốt thì thôi, rắn bò khắp người, có con còn cuốn lấy nòng súng.”

Nói đến đây, anh bật cười: “Lúc đó thiếu thốn lương thực hai ngày trời, tôi đói hoa mắt không chịu nổi, nhìn con rắn mà ch** n**c miếng.” Chủ yếu là kẻ địch đã đến gần, không thể động đậy một cách tùy tiện.

“Tôi nhớ.” Sở Đại cười cười: “Lúc đó, đội quân của kẻ địch đã đến gần, tôi ra lệnh nổ súng, kẻ địch bị tiêu diệt, con rắn cũng bị dọa chạy, cậu ngay lập tức vồ lấy đuôi rắn mà không bắt được, chửi ầm lên nửa giờ.”

“Cuối cùng còn bị phạt.” Trần Giải Phóng lau mặt, thở dài: “Vì con rắn đó đã cắn lão Triệu.”

Mọi người cười ha hả, có người vỗ vai Triệu Trạch nói: “Chúng ta không ai bị thương vậy mà đến cuối cùng, quân y đi theo lại bị rắn cắn, tự mình phải tự mổ vết thương lấy m.á.u độc ra.”

Triệu Trạch méo mặt, rõ ràng cũng nhớ lại: “Thằng ngốc Trần Giải Phóng còn trách tôi chậm chạp không bắt được rắn để bữa tối của nó chạy mất.”

Cố Thanh Liệt cũng cười, lúc đó thực sự rất khổ, đánh phục kích có khi nằm cả chục ngày nửa tháng, lương thực mang theo chỉ đủ bốn, năm ngày, thời gian còn lại phải tự lo.

Họ thà ăn rắn, sâu, chuột cũng không muốn ăn trái cây trên núi, nhìn đỏ rực ngon mắt chứ độc lắm.

Cố Khanh Khanh nghe họ nói, tay lau bàn dừng lại, mắt không nhịn được đưa về phía người đàn ông đang ngồi sưởi ấm bên bếp lò.

Bị bao quanh bởi một đám người, hình như anh cảm nhận được ánh nhìn quay sang nhìn cô cười.

Cô thầm thở dài, trước đây nghĩ rằng các anh có tiền trợ cấp cao, ăn uống thoải mái, cô không hề hay biết số tiền đó kiếm được khó khăn như vậy, thậm chí có thể nói là dùng mạng đổi lấy.

Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nói với cô những chuyện này, mỗi ngày chỉ cười ha ha hi hi.

Sở Đại cũng vậy, bên ngoài gánh chịu áp lực nhưng không bao giờ để lộ với cô, đến đảo này nhiều lần tâm trạng anh tệ hại đến cực điểm. Vì bây giờ trên đảo có hai nhóm quân nhân đến, nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai đều có doanh trưởng, có thể gọi là tự mình làm theo ý mình. Không có Khương Thắng thì hai nhóm không ai quản được ai, mỗi người có ý kiến riêng khó mà thống nhất.

Mỗi ngày về nhà anh vẫn cố gắng sắp xếp tâm trạng, quan tâm cô cả ngày làm gì, có mệt hay không, trong thời gian cô mang thai đều được anh chăm sóc tỉ mỉ, không cần phải lo lắng gì.

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm nhìn con trai đang ngáp trong giỏ bên cạnh, hỏi cô: “Lát nữa còn phải thức đón giao thừa, nhà em có mua pháo chưa? Đến giờ phải đưa mọi người đốt pháo."

“Em mua rồi.” Cô giấu đi cảm xúc xót xa trong lòng, quét xương vụn trên bàn xuống đất, lát nữa quét rồi hốt là được: "Chút nữa bọn trẻ con trên đảo chắc cũng đến, chúng ta có nên lì xì mấy được nhỏ không chị?”

Cô không có kinh nghiệm về chuyện này.

“Không cần đâu.” Hứa Niệm nói: “Cho thì cha mẹ chúng cũng phải trả lại chi bằng không cho. Chỉ qua lại vui vẻ là được, em định lì xì cho Trương Tháp và Tiểu Hoan hả?” Cô nhìn thấu ý định của Cố Khanh Khanh.

“Đúng vậy, cháu trai nhỏ đối xử với em rất tốt, hải sản ở nhà thường do cậu bé ấy mang đến. Tiểu Hoan thì không cần nói, chị cũng biết, quần áo lớn nhỏ trong nhà em đều do mẹ cô bé làm giúp, về tình về lý em nên lì xì, thể hiện tấm lòng của em."

“Vậy em cứ lì xì đi.” Hứa Niệm cười nói: “Cho hai hào là được, cho riêng, đừng trước mặt mấy đứa nhỏ khác lì xì kẻo chúng về nói lại với cha mẹ lại nghĩ nhà em lôi kéo nhà Trương Kiến Thiết làm cái gì đó thì phiền.”

Cố Khanh Khanh không khỏi gãi đầu: “Cả điều này cũng có thể có liên quan với nhau sao?”

“Trương Kiến Thiết là phó doanh trưởng của trung đoàn Lục Trung, nhà em Sở Đại là doanh trưởng. Nhóm quân nhân thứ hai lên đảo không thuộc cùng một quân đội địa phương, thấy nhà em thân thiết với nhà bên ấy không chừng sẽ có cái ý tưởng gì đó không hay. Đương nhiên chuyện của mấy ông đàn ông chị không hiểu nên không nói rõ được."

“Mấy đứa nhóc khác không thân thiết, với cha mẹ chúng lại càng không cần phải nói, có khi em thấy cũng không biết ai là ai, không cần thiết lì xì."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Được, vậy em cho Tiểu Hoan và A Tháp, vậy anh em của Tiểu Hoan và A Tháp cũng không cần lì xì hả chị?"

“Cho một đứa là được, mẹ mấy đứa nhỏ sẽ hiểu, nếu đứa nào em cũng lì xì thì phải tìm cớ lì xì lại con nhà em nha!" Hứa Niệm thấy con trai vì buồn ngủ mà quấy khóc, cô để đồ xuống bế con ra khỏi giỏ.

Triệu Trạch nhìn vợ con nhưng bất lực, đám đàn ông này uống say lải nhải ghê gớm, cứ liên tục nhắc lại chuyện cũ, cũng chính là vì nhà không có vợ con, có vợ con là phải sớm về rồi.

Cố Khanh Khanh nghĩ lại lời Hứa Niệm nói, thấy rất đúng, lau xong bàn và dọn dẹp, thấy kẹo mứt gần như không đụng tới, cô lắc đầu cười.

Bọn họ đúng là chỉ cần có rượu là được.

Đến hơn bảy giờ, hai đứa trẻ trong phòng bắt đầu khóc la ầm ĩ, cùng với Tiểu Ngư khóc không ngừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh một mình không xoay xở kịp, gọi Sở Đại mấy tiếng. Anh gạt đám bạn nhậu ra, ra hiệu cho Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

Hai đứa trẻ trên giường khóc không ngừng, Cố Khanh Khanh ôm đứa này thì không rảnh tay để dỗ đứa kia, may là chồng đến nhanh, hai vợ chồng mỗi người một đứa dỗ dành.

Cố Khanh Khanh như kiến bò trên chảo nóng, trong phòng đi tới đi lui không để ý đ.â.m vào lưng người đàn ông cứng rắn phía sau. Cô quay đầu, đối diện ánh mắt hỏi thăm của anh ấy.

Hai vợ chồng cùng ngẩn người.

Cố Khanh Khanh cười cười, sau lưng là lưng rộng rắn chắc của anh, trong lòng bớt căng thẳng đi nhiều, dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng.

Sở Đại khẽ cười thành tiếng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 326: Chương 326



Hai anh em ban ngày ngủ đủ giấc, buổi tối đầy sức sống, bình thường Cố Khanh Khanh không cần phải chăm sóc nhiều.

Chồng cô và anh trai sợ cô chưa hồi phục lại sức khỏe sau sinh, buổi tối cho cô nghỉ ngơi yên giấc, hai người đàn ông trên lầu ôm hai đứa nhỏ đi tới đi lui.

Hôm nay Cố Thanh Liệt bị các anh em vây quanh, thực sự không thể thoát ra được, Thẩm Tuy đã đi ra ngoài đưa màn thầu cho chị Bạch Đào chưa về, Cố Khanh Khanh không biết đã đi vòng quanh bao nhiêu lần, đứa trẻ trong lòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ngoan ngoãn ngậm ngón tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thở phào nhẹ nhõm, thấy đứa trẻ trong lòng Sở Đại đã ngoan ngoãn từ lâu, ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh có bí quyết gì không vậy?"

"Không có." Người đàn ông mỉm cười, kéo chiếc ghế bên cạnh, gật đầu ra hiệu cô ngồi xuống: "May mà hôm nay đứa nhỏ này nghe lời."

Cố Khanh Khanh cong mắt cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đầu gối đỡ đứa nhỏ nên không thấy vất vả lắm.

Cô chầm chậm vỗ nhẹ chiếc khăn quấn quanh con trai, nhìn kỹ từng nét mặt của đứa nhỏ, cô không thể nhận ra con trai trông giống ai.

Anh Triệu nói đứa trẻ hơn một tháng tuổi vẫn chưa phát triển hết, đợi vài tháng nữa thì sẽ rõ ràng hơn, bây giờ đứa nào cũng xấu như nhau, như đúc ra từ một khuôn mẫu.

Nghĩ kỹ lại cũng đúng, lúc Tiểu Ngư mới sinh ra da dẻ cũng nhăn nheo, mặt đỏ bừng không có lông mày, bây giờ thì các nét mặt đã rõ ràng, nom rất giống Hứa Niệm.

Nghe nói con trai giống mẹ thì có phúc, không biết hai đứa nhỏ này lớn lên sẽ giống ai.

Vợ chồng một người đứng, một người ngồi, đôi chân dài của Sở Đại ở ngay bên cạnh cánh tay Cố Khanh Khanh, mỗi lần cô vỗ nhẹ con trong lòng, khuỷu tay lại chạm vào chân anh, anh liếc nhìn vợ và con trai.

Tiếng ồn bên ngoài vẫn tiếp tục, những người đàn bên ngoài ngất ngây vì say, không ai quan tâm hai đứa cháu này nữa, mạnh ai người nấy nhắc về những trận chiến trước đây, tự hào không kể xiết.

Cố Khanh Khanh đột nhiên hỏi: "Anh, vết thương trên người anh có phải lúc ở Binh Đoàn để lại không?"

"Không phải." Chóp mũi của anh quanh quẩn mùi sữa từ cậu con trai đang bế trên tay, trầm giọng đáp: "Ở quân khu phương Nam cũng từng ra ngoài đánh giặc."

Cố Khanh Khanh mũi cay xè, không nói gì thêm.

Trong phòng không hẳn là yên tĩnh, tiếng ồn bên ngoài vẫn lọt vào nhưng Cố Khanh Khanh luôn cảm thấy bên tai chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của anh, cô đưa mắt lên nhìn anh vừa lúc bắt gặp ánh mắt cười của anh.

Cô ngại ngùng quay mặt đi, đã kết hôn một năm rồi mà nhìn anh cô vẫn bị đỏ mặt, tim đập nhanh không ngừng.

Không hiểu tại sao.

Có lẽ là vì yêu thích, ngay từ đầu nhìn thấy ảnh của anh cô đã quyết định chạy đến thành phố Biên xa xôi này.

Cô thầm thở dài, đã nói buổi tối để anh và em trai trông con, giờ xem ra là không thể rồi.

Nửa tiếng sau, mấy người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch đưa mọi người về, trước khi về nhà, họ không quên lấy bao lì xì đỏ ra đưa cho Triệu Trạch và Cố Thanh Liệt:

"Đây là cho Tiểu Ngư và hai đứa cháu... hic." Trần Giải Phóng say mèm, đầu nặng chân nhẹ như đang đi trên mây, người đổ vào hàng rào bên cạnh.

Cố Thanh Liệt nhìn hàng rào tre nhọn hoắt, nhanh tay kéo người lại: "Nói cậu say cũng không phải, say mà còn biết lì xì cho mấy đứa nhỏ. Mà nói cậu không say cũng không đúng, luyên thuyên nói mãi chuyện đánh giặc trên chiến trường, cả chuyện bản thân suýt mất mạng cũng nói ra đây, mất mặt quá đi."

Triệu Trạch thấy Cố Thanh Liệt kéo người lại, thở phào nhẹ nhõm, đẩy kính nói: "May mà không sao, bị cái gì không được xem là liệt sĩ đâu, truyền đến Binh Đoàn còn bị người ta cười cho."

"Đúng vậy." Cố Thanh Liệt đỡ Trần Giải Phóng vào nhà, nơi đây không khóa cửa, đẩy cửa là vào được.

Anh tiện tay ném người lên giường, kéo cái chăn đắp lên người hắn là xong, vỗ vỗ tay: "Xong việc, cậu không say chứ? Cùng nhau đón giao thừa không, một mình tôi không ai nói chuyện."

"Tất nhiên rồi." Đưa Trần Giải Phóng là người cuối cùng về nhà, Triệu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vợ con tôi đều ở nhà cậu, chắc chắn phải về cùng cậu."

Cố Thanh Liệt ôm vai chiến hữu, nhếch miệng cười: "Đi thôi, về nhà."

Gió biển lạnh buổi tối thấm vào xương.

Hai bóng người kéo dài dưới ánh trăng, rơi trên cát trắng mềm mại dưới chân.

Cố Thanh Liệt chỉ mặc một chiếc áo vải bông màu xanh mỏng, là do em gái nhờ người ta làm, mặc rất thoải mái vừa vặn.

Người đàn ông cao lớn, dáng thẳng như cây dương trong sa mạc, Triệu Trạch đi bên cạnh người run run do lạnh quá.

Là quân y theo quân, sức khỏe tốt hơn người thường nhiều mà để so với những chiến sĩ suốt ngày ra vào núi sâu thì vẫn kém một chút.

Cố Thanh Liệt đi trước một bước chắn gió, lắc đầu: "Lão Triệu này, cậu vậy không được rồi, rời Binh Đoàn sao yếu nhớt thế?"

Triệu Trạch lẩm bẩm: "Ai như anh, như con gấu í."

"Hả?" Cố Thanh Liệt nhướng mày: "Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, cậu đừng suốt ngày nghĩ đến làm sao phẫu thuật, cậu nên rèn luyện sức khỏe thêm đi. Hay là sáng mai cùng nhau đi tập thể dục sớm?"

Triệu Trạch lắc đầu: "Tôi còn phải ôm vợ con, trời lạnh thế này ai muốn sáng sớm cùng anh chạy khắp đảo, gọi em rể của anh đi."

"Được, được." Cố Thanh Liệt phẩy tay không nói thêm.

Có vợ có con thì giỏi à.

Hừ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 327: Chương 327



Trở về căn nhà cuối cùng khu Bắc, Sở Đại và Cố Khanh Khanh mỗi người ôm một đứa nhỏ ngồi bên lò sưởi trong phòng khách, hai người phụ nữ còn lại vẫn đang trò chuyện, nói đại khái là cho con ăn cái gì tốt.

"Phải chú ý không để thừa dinh dưỡng, cá tôm trên đảo có nhiều canxi và đạm. Tôm và cá không nên cho trẻ ăn thường xuyên." Dương Tâm vừa nói vừa nhìn hai người đàn ông trở về.

Cố Khanh Khanh hiểu ý cô, hỏi anh hai: "Anh Giải Phóng về rồi?"

"Ừ, suýt chút nữa ngã vào hàng rào." Cố Thanh Liệt kéo ghế ngồi xuống, người đầy khí lạnh, anh không dám ngồi gần Cố Khanh Khanh và Sở Đại, đợi ấm ấm xíu rồi bế cháu.

"Anh ấy không sao chứ?!" Dương Tâm ngừng cắn hạt dưa, trông có vẻ lo lắng rõ ràng.

"Không sao, may mà lão Cố vớt được hắn." Triệu Trạch cũng ngồi xuống, hơ tay bên lửa rồi véo má con trai.

"Thế thì tốt." Dương Tâm thở phào, đối diện với anh mắt của hai người phụ nữ chọc ghẹo nhìn mình.

Vì nhà có đàn ông, Cố Khanh Khanh không trêu, cô chơi với con trai, tay bé xíu của con nắm lấy ngón tay cô, cảm giác rất kỳ diệu.

Lửa ấm, họ quây quanh lò sưởi cùng đợi đón giao thừa, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm trò chuyện về những chuyện trên đảo.

Sau khi Cố Thanh Liệt ra ngoài, đám trẻ Trương Tháp đến chơi rồi, mỗi đứa nhận được hai viên kẹo và một ít hạt dưa, đậu phộng, Cố Khanh Khanh lén bỏ bao lì xì đỏ hai hào vào túi Trương Tháp và Tiểu Hoan, là tiền mừng tuổi.

Trương Tháp rất thông minh, lúc mà Tiểu Hoan không kiềm được muốn khoe khoang với các bạn, cậu đã bịt miệng cô bạn, lắc đầu nói: "Về nói với mẹ là được, đừng nói với ai khác."

Tiểu Hoan không hiểu lắm mà lời lão đại nói phải nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người đàn ông cũng đang nói chuyện trên đảo, Cố Thanh Liệt không chen vào, yên tĩnh nghe Sở Đại và Triệu Trạch nói.

Khi khí lạnh trên người gần tan hết, anh bế cháu từ tay Cố Khanh Khanh: "Em gái pha giúp anh ly trà nóng."

Đứa trẻ đen lánh mắt nhìn anh, Cố Thanh Liệt nhe răng: "Nói cho cháu nghe, hôm nay là Tết, đừng đái vào quần cậu nghe không, hư cậu đánh m.ô.n.g cháu đấy."

Niên Niên chỉ nhìn anh, miệng m*t ngón tay chùn chụt.

Cố Khanh Khanh vào bếp pha trà, còn bỏ thêm hai lát gừng.

Một tay nhận trà từ em gái, thổi một hơi, uống vài ngụm, cơ thể dần dần ấm lên.

Chân cũng ấm lên.

Nước ấm tràn tỏa ra khắp người, Cố Thanh Liệt cứng người, đặt cái cốc tráng men lên bàn, mở khăn quấn của cháu trai ra nhìn.

"Đái rồi." Anh nhếch miệng, nhìn người phụ nữ mới ngồi xuống: "Cả quần áo cũng phải thay."

Không biết đứa trẻ ăn gì mà tè nhiều dữ vậy, khăn quấn ướt sũng.

Sở Đại liếc nhìn mà buồn cười.

Triệu Trạch cũng cười ha ha: "Nước tiểu đồng từ, điềm tốt đấy lão Cố. Đúng là cháu ngoại ruột nhớ ông cậu này đấy!"

Cố Thanh Liệt lườm: "Điềm tốt dữ vậy á hả? Để con trai cậu cũng tới tè tè lên người cậu một phát."

Cố Khanh Khanh nhìn quần anh hai nhỏ nước, nhíu mày: "Anh đưa Niên Niên cho em, đi thay cái quần trước đi."

Cố Thanh Liệt gật đầu: "Anh bế vào trong nhé."

"Được." Cố Khanh Khanh vội vào phòng, tìm quần áo sạch và khăn quấn, còn lấy thêm miếng tã.

Cô mang lò sưởi qua: "Đặt vào nôi là được."

Cố Thanh Liệt đã mở khăn quấn của cháu ra: "Anh đi thay quần, em nhanh thay đồ cho cháu kẻo cảm lạnh."

"Em biết rồi." Thấy anh ra ngoài đóng cửa, cô luống cuống cởi bộ đồ len của con, rồi cởi lớp áo nhỏ, bế Niên Niên đặt lên giường.

Đứa trẻ trong lòng vung tay ê ê a a, cô dịu giọng dỗ dành: "Con ngoan, mẹ thay đồ cho Niên Niên, đây là do bà ngoại tự tay đan, rất ấm áp, mẹ hồi nhỏ toàn mặc đồ bà ngoại đan thôi đó con."

"Hôm nay Niên Niên nhà chúng ta lại tè lên quần cậu hai à?! Lát nữa đừng tè nữa nhé, quần của cậu giặc không kịp khô đâu, cậu hai không có quần thay."

Cố Khanh Khanh vội thay đồ cho con, thấy con ngoan ngoãn lòng cũng mềm ra.

"Một năm nữa cha sẽ đưa chúng ta về nhà, về quân khu là gặp được ông nội nha, rồi sau đó chúng ta đi thành phố Diêm thăm ông bà ngoại, ông bà cố nhé bé ngoan."

Không biết đứa nhỏ có hiểu không, cô quấn khăn, cúi đầu hôn nhẹ lên má con:

"Con yêu, mau lớn lên nhé, sau này bảo vệ đất nước như cha và hai cậu ha. Con không nói gì là coi như con đã đồng ý đó nha."

Cô nhéo nhẹ mũi con, thấy con cười, lòng cô cũng vui vẻ: "Thật sự muốn làm quân nhân à? Thật ra không cần đâu, cha con nói rồi, sau này làm gì đều do các con chọn, cha mẹ luôn ở sau lưng ủng hộ con."

Đứa nhỏ lại đưa tay vào miệng, bị khăn quấn không đạp được chân.

Thay đồ xong, Cố Khanh Khanh bế con ra ngoài đón giao thừa.

Cố Thanh Liệt xuống lầu mang theo bao lì xì đỏ: "Đây là tiền mừng tuổi của các anh Binh Đoàn cho Niên Niên và Đoàn Đoàn."

"Họ không phải say hết rồi sao? Vẫn nhớ cái này à." Cố Khanh Khanh ấm lòng, nhìn anh nhét bao lì xì đỏ vào trong chăn quấn của con trai.

Những anh trai Binh Đoàn đối với cô rất tốt, hoặc có thể nói người trong Binh Đoàn ai cũng tốt cả.

"Cũng không hoàn toàn say, là giả điên, mượn rượu nổi điên thôi." Cố Thanh Liệt đón lấy cháu từ tay em gái, cánh tay vững chắc như cái đu quay nhẹ nhàng đung đưa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 328: Chương 328



Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi hiểu ra, mấy chuyện này cô không thể xen vào, gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Đại.

Lúc vừa nói chuyện xong thì Dương Tâm đã về, Thẩm Tuy từ nhà Bạch Đào về mang theo bánh hoa táo: “Chị ơi, chị Bạch Đào cho em ba cái bao lì xì, có hai cái của Đoàn Đoàn và Niên Niên."

Cậu đưa tất cả bao lì xì cho Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh chỉ nhận hai cái: “Cái còn lại của em, em tự giữ, cái này là của các anh em Binh Đoàn mừng tuổi em, hai cái này là của chị cùng anh rể."

Cô trả bao lì xì cho cậu bé, cười tít mắt nói: “Nhà mình Thẩm Tuy lớn rồi, phải tích góp chút tiền chứ.”

“Cái này là của anh Triệu và chị Hứa Niệm cho em.” Triệu Trạch cũng nhét một bao lì xì đỏ vào túi Thẩm Tuy, thấy cậu nhóc bối rối nhìn về phía Cố Khanh Khanh, anh xoa đầu cậu: “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta gần như vậy, cho em thì cứ nhận, không cần nhìn chị em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy vẫn đợi đến khi Cố Khanh Khanh cười gật đầu mới nhận.

Hai nhà lì xì cho xấp nhỏ xong cùng ngồi chờ đón giao thừa.

Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại và Niên Niên trong tay Cố Thanh Liệt yên lặng nghe người lớn trò chuyện.

Lửa trong lò ấm áp, bên ngoài dần có tiếng pháo nổ, Cố Khanh Khanh giơ tay xem giờ, cô tiếp lấy con trai từ tay chồng: “Đến giờ đốt pháo rồi anh ơi.”

Sở Đại đứng dậy đi lấy một chuỗi pháo dài từ phòng chứa đồ, Triệu Trạch cũng đưa con trai cho vợ bế, theo Sở Đại ra ngoài đốt pháo.

Trước đây ở thôn, mọi người treo pháo trên cọc tre trước cửa, một chuỗi dài, còn bây giờ họ đặt pháo trên đất, hai người châm từ hai đầu.

Cố Khanh Khanh sợ làm ồn đến bọn trẻ, cô không ra ngoài xem, “Năm nay thật là náo nhiệt, khu phía Bắc đông người, điều kiện sống của các gia đình cũng khá hơn nhiều, chỗ nào cũng nghe thấy được tiếng pháo."

“Đúng vậy, tiền trợ cấp của đàn ông trong nhà cao mà." Hứa Niệm đáp: “Hôm nay bọn trẻ theo Trương Tháp qua nhà, mỗi đứa đều mang theo diêm và ống pháo nhỏ, hồi nhỏ chị còn nhỏ nhà không dùng nổi diêm nữa đó, toàn lấy đá lửa từ núi đánh tạo lửa mà dùng."

Tiểu Ngư được mẹ bế lên đùi cười khúc khích, cô giờ chỉ mong con trai lớn nhanh nhanh chút.

Cố Khanh Khanh cũng nghĩ về thời thơ ấu, thực ra cũng giống Hứa Niệm, nhà không đủ gạo ăn, ngày nào cũng là cháo loãng với rau dại, chẳng qua là cha mẹ cô lạc quan thôi.

Khi cha và các chú lên núi làm việc, luôn hái quả dại về cho cô. Trước đây không có vải, mẹ toàn là cắt quần áo của người lớn may quần áo cho cô mặc, mẹ cô khéo tay, quần áo làm ra đẹp lắm.

Thẩm Tuy nghe chị và Hứa Niệm nói chuyện, đôi mắt buồn sâu thẩm.

Cậu không muốn nhớ lại chuyện trước đây, hiện tại được ở cùng chị, anh rể, anh hai và hai cháu nhỏ là hạnh phúc nhất.

Cố Khanh Khanh thấy cậu bé cúi đầu nhìn chân là biết cậu đang nghĩ gì.

Cô lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ đĩa tráng men, đặt vào tay Thẩm Tuy nhẹ nhàng nói: “Ăn kẹo đi A Tuy.”

“Cảm ơn chị.” Thẩm Tuy nắm chặt viên kẹo, đôi mắt lóe lên chút ấm áp, nghe tiếng pháo ngoài kia, cậu đút kẹo vào túi rồi đứng dậy: “Em đi tìm anh rể.”

Cố Thanh Liệt cười: “Anh còn muốn nhờ em bế con để anh ra ngoài xem đây.”

Cố Khanh Khanh liền vỗ vào cánh tay anh: “Lớn rồi mà như trẻ con.”

“Đi đi em.” Cố Thanh Liệt thở dài, vuốt đầu đứa cháu trong lòng, nói với Thẩm Tuy: “Giúp anh hai đốt pháo nhé.”

Đến một hai giờ sáng, Tiểu Ngư mệt không chịu nổi, ngáp liên tục, mắt nhắm mắt mở.

Hứa Niệm thúc Triệu Trạch đang chơi cờ với Sở Đại: “Phải về rồi anh.”

“Ừ, ừ, xong ngay đây.” Triệu Trạch thấy mình sắp thua, bèn đứng dậy: “Mai chơi tiếp nhé.”

“Được.” Sở Đại chậm rãi thu cờ vào hộp, nói: “Ngày kia cũng được, cậu không thắng được tôi đâu.”

“Cậu thật là kiêu ngạo.” Triệu Trạch bế con trai, hôn lên trán cậu bé: “Tiểu Ngư ngoan chúng ta về nhà thôi, sau này đừng chơi với chú Sở Đại nhé! Tính cách như chú ấy sẽ không có bạn đâu.”

“Khanh Khanh, nhà chị về trước, mai lại sang chúc Tết ha.” Hứa Niệm cũng không chịu nổi, hôm nay bận cả ngày, lại trò chuyện đến khuya. Theo phong tục quê hương là phải thức trắng đêm, cơ mà hai nhà đều có con nhỏ nên không thể thức lâu.

“Được, em tiễn mọi người.” Cố Khanh Khanh còn đang cắn hạt dưa, tiễn họ ra cửa viện, “Chúc mừng năm mới, chị A Niệm.”

“Chúc mừng năm mới.”

Nhà Triệu Trạch ở ngay phía trước, xa hơn nhà ông Tần một chút, đi vài bước là đến nhà rồi.

Hứa Niệm bật đèn trong nhà, thấy con trai ngủ trên vai chồng, vội vào bếp lấy lò sưởi, lẩm bẩm: “Trước đây thấy mùa đông ở biên cương đã đủ lạnh, không ngờ phương Nam còn lạnh hơn.”

Phải biết rằng hai tháng trước Tết, mấy anh vẫn còn mặc áo ngắn tay, cô chỉ mặc áo mỏng.

Vừa nói vừa làm, cô để ít cành khô nhặt trên núi vào lò, xé chút báo cũ đốt lên, đợi lửa bùng lên rồi cho than vào.

Triệu Trạch bế con đứng ở cửa bếp nhìn vợ: “Chỗ này gần biển, gió biển mùa đông lạnh thấu xương.”

Hứa Niệm xách lò sưởi qua chỗ anh: “Anh mau đặt Tiểu Ngư lên giường rồi đi rửa mặt đi, sau đó lấy chậu nước nóng, em lau mặt cho con.”

“Ừ, được.”

Bên nhà Sở Đại cũng đóng cửa sân và cửa phòng khách, giờ đã hơn hai giờ, Đoàn Đoàn và Niên Niên không còn quấy, ngủ ngon lành.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 329: Chương 329



Hai đứa trẻ được bế lên giường, Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy cùng dọn phòng khách.

Sàn đầy vỏ hạt dưa, Thẩm Tuy cầm chổi quét, Cố Khanh Khanh từ phòng ngủ ra đổ hết đồ ăn vặt trong đĩa vào túi nilon, buộc lại rồi cất vào tủ.

Trên đảo có nhiều rắn, chuột, kiến. Vào mùa hè Cố Khanh Khanh không dám ra vườn sau vì sợ gặp rắn, mùa thu đông khắp nơi đều có chuột và gián, cô ở vậy mà đã quen rồi.

Chỉ có điều gạo và kẹo trong nhà không cất kỹ sẽ bị gặm hết, nhìn thấy là đau lòng, dù thực phẩm trên đảo đủ ăn nhưng không thể lãng phí như vậy.

Dọn dẹp xong xuôi mất hết hai tiếng đồng hồ, ba người lớn ngồi quanh lò sưởi thư giãn một chút.

Cố Khanh Khanh lấy bốn hộp trái cây từ trong tủ, vào bếp lấy bốn thìa, đưa cho ba người rồi ngồi xuống.

Sở Đại mở hộp đào vàng cho cô trước rồi mới mở hộp của mình, không quên chọc vợ: "Mấy tháng trước có người ăn trái cây đóng hộp không đã thèm, còn nghĩ cách làm dưa chua thành đồ hộp.”

“Đó không phải là dưa muối sao, chẳng lẽ làm thành nước đường dưa chua à.” Cố Thanh Liệt ăn hộp quýt, tối ăn sớm giờ đã đói rồi.

Cố Khanh Khanh uống nước đường đào, hơi ngượng ngùng: “Lúc mang thai cũng không biết sao lại thế, khẩu vị đặc biệt kỳ lạ, toàn chọn ăn những món trước kia không thích.”

“Hai cháu ngoại anh xấu xí là do em ăn ba cái đồ kỳ lạ đấy đấy." Cố Thanh Liệt cầm hộp trái cây nghiêng nghiêng xúc một muỗng trái cây: "Cũng không biết hai đứa nhỏ trưởng thành có đẹp được như cậu nó không chứ."

“Ừ, giống anh cả là tốt nhất, giống anh thì hết cứu.” Cố Khanh Khanh hừ một tiếng.

Sở Đại và Thẩm Tuy đã quen nghe hai anh em đấu khẩu, Sở Đại ăn chậm rãi, Cố Thanh Liệt còn thừa hơn phân nửa."

“A Tuy, ông Tần có nói khi nào ông rời đảo không?”

Căn cứ quân sự sắp xây xong, nhiều nhất một năm nữa thôi, ông Tần lên đảo để chứng kiến giây phút này.

Giờ đã đến lúc, ông Tần đương nhiên cũng đã nhận được thông báo.

Thẩm Tuy gật đầu: “Thầy nói cuối mùa xuân năm sau sẽ rời đảo.”

Hôm nay đã là đầu năm mới, đến cuối mùa xuân năm sau là hơn một năm, căn cứ quân sự xây xong, các hầm quân sự đi vào hoạt động, kho tên lửa cũng được lấp đầy, mỗi ngày sẽ có t** ch**n đến liên tục.

Sở Đại nghĩ đã đến lúc phải đi rồi.

Anh nói: “Cuối mùa xuân năm sau, chúng ta sẽ rời đảo cùng ông Tần.”

Chuyện này anh chỉ nói với Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt, Thẩm Tuy chắc nghe chút tin từ ông Tần nhưng không hỏi anh rể thêm gì.

Giờ có câu trả lời chắc chắn, cậu rất vui.

Dù biết chị sẽ không bỏ rơi cậu ấy thế mà cậu ấy vẫn có chút lo sợ bị bỏ lại trên đảo.

Hai giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh lấy kẹp gắp một nửa than vào bếp lò nhỏ: "Thẩm Tuy mang bếp lò lên lầu ngủ đi, anh hai người nóng nảy, không cần."

“Đúng, nghe em nói mắt anh hai lóe lửa rồi.” Cố Thanh Liệt xoa mũi, rồi lấy bao lì xì đỏ từ trong túi đưa em gái: “Ngủ sớm đi, nhóc con lớn nhanh thật, cứ cảm thấy…”

Anh không nói hết câu mà Cố Khanh Khanh hiểu.

Trong lòng anh cả và anh hai cô vẫn luôn là cô bé nghịch ngợm ngày nào, lo rằng cô ở quân đội mấy năm không có họ bên cạnh sẽ chịu thiệt thòi.

Trước khi Cố Thanh Liệt lên lầu, cô ôm lấy eo anh, cọ mặt tròn vào n.g.ự.c anh hai: “Anh hai, hồi nhỏ có các anh bên cạnh, em chưa bao giờ chịu thiệt, giờ các anh cũng bảo vệ em, còn có Sở Đại, em càng không thiệt thòi.”

Cố Thanh Liệt cười xoa đầu em gái, anh quen xoa đầu cháu rồi, không phải đầu trọc nên không quen lắm: "Chỉ cần em ít làm anh hai giận vài năm, đừng cứ mở miệng là Cẩu Đản thì anh hai còn lì xì em thêm vài năm nữa."

“Em sẽ cố nha!” Có đôi khi cô không kiềm chế được. Cô đẩy anh ra, làm mặt xấu rồi chạy vào phòng ngủ.

Cố Thanh Liệt lẩm bẩm: “Làm mẹ rồi mà không chú ý gì hết, sau này cháu trai học theo thì Cẩu Thặng có nước tức chết.”

Nói đến Cẩu Thặng, anh cả Cố Xán Dương chắc nôn nóng gặp cháu lắm rồi, tâm tư là bay lên đảo rồi chỉ là máy bay không bay tới được.

Cố Khanh Khanh vào phòng, chồng ngồi bên giường, chân trái chạm đất, chân phải đặt lên giường hơi gập, tay đang cầm quyển sách.

“Cái này cũng là anh bảo anh hai mang về à?” Cô nhẹ tay đóng cửa.

“Ừ.” Thấy vợ đến, anh chậm rãi lật trang sách, mắt vẫn nhìn vào sách: “Vợ ơi, tối nay … đến không, còn hai hộp chưa dùng hết.”

Cố Khanh Khanh: “……”

Bỗng nhiên cảm thấy hành động mở tủ của mình quá là sai lầm.

Cô không khỏi liếc ngăn dưới cùng của tủ, ho khan một tiếng, lúng túng lấy hai bộ đồ ngủ, ném một bộ cho chồng: “Con còn ở đây mà, mau thay đồ ngủ đi.”

Sở Đại tiện tay lấy bộ đồ ngủ cotton đen, vải màu sắc sặc sỡ trong nhà đều làm quần áo cho Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt, màu đen trắng để lại cho anh.

Anh chậm rãi ngồi bên giường cởi cúc áo sơ mi xanh lá quân đội, ý sâu xa: “Em đừng lên tiếng là được.”

Cố Khanh Khanh xoay sang nhéo đùi anh giận giữ: "Anh sao không nhịn thêm chút nữa đi, anh tưởng giường chắc chắn không kêu à ..."

Chưa nói hết, cô bị anh ôm eo kéo vào lòng, anh cúi đầu chặn cái miệng đang lải nhải không ngừng.

Cô giãy dụa vài cái rồi để mặc anh, lâu rồi hai người giống như bốc cháy. Cô th* d*c nằm trên vai anh, cằm anh tựa l*n đ*nh đầu cô, tay lớn v**t v* eo cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đến không?” Giọng anh lười biếng, ngón tay mân mê tóc Cố Khanh Khanh: “Vợ ơi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back