Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 330: Chương 330



Mùng một tết.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, Cố Khanh Khanh nằm trong vòng tay chồng, hai đứa trẻ nằm giữa cô và bức tường.

Sở Đại với tay lấy đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian. Hôm nay là nghỉ, nhóm thứ hai lên đảo sẽ trực ca. Anh hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ đang ngủ trong vòng tay mình, đặt đồng hồ xuống, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc bên tai cô ra sau tai, đầu ngón tay cọ nhẹ lên má cô.

Trong ổ chăn ấm áp, cơ thể người đàn ông như một lò sưởi, cô thực sự không muốn thức dậy, sau khi nghe hai đứa nhỏ ê a, cô không do dự ngồi dậy.

Sở Đại tựa vào đầu giường, tay ôm đứa nhỏ, nhìn vợ ngáp dài cho con bú.

"Khanh Khanh." Anh gọi.

Người phụ nữ mơ màng quay đầu lại: "Vâng."

Anh mỉm cười, nhìn xuống n.g.ự.c cô: "Áo em bị ướt rồi."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn, thở dài.

"Anh đưa khăn bên cạnh giường cho em." Gần đây uống nhiều canh cá, canh lợi sữa, sữa nhiều quá, cô đang nghĩ có nên giảm số lần cho hai đứa nhỏ uống sữa bột hay không.

Dương quân y nói sữa mẹ vẫn tốt hơn sữa bột, khuyên cô cố gắng cho con bú.

Sở Đại lấy khăn, đưa cho cô, hai người đổi con cho nhau.

Chờ hai vợ chồng ra khỏi phòng, Cố Thanh Liệt đã mang bữa sáng từ nhà ăn về, anh mặc quân phục lục quân lúc mới đến đảo, màu xanh lá của cây thông.

Thắt lưng còn đeo súng.

Thấy hai vợ chồng đi ra, anh rút s.ú.n.g ra đặt lên bàn, ôm đứa bé từ tay em gái: "Em ăn trước đi, anh ăn xong rồi."

Thẩm Tuy quét sân bên ngoài bước vào, cũng bế cháu trai nhỏ từ tay anh rể, hôm nay ngoài trời nắng, ban ngày trên đảo không lạnh lắm, cậu bế Niên Niên ra ngoài sân đi dạo.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, Sở Đại từ bếp lấy chén đũa ra, hỏi Cố Thanh Liệt: "Lát nữa đi sân tập với tôi không?"

"Được!" Cố Thanh Liệt kéo ghế ngồi, hơi tựa vào lưng ghế, đưa tay trêu cháu trai trong lòng: "Vừa rồi về gặp lão Triệu, cậu ấy nói muốn đi cùng chúng ta."

Sở Đại không ngạc nhiên, quân y trong Binh Đoàn cũng có thể tập luyện cùng đội, đặc biệt là kiểu quân y dã chiến như Triệu Trạch.

"Hôm nay b.ắ.n s.ú.n.g trước đi, b.ắ.n trúng hay không không quan trọng." Anh gắp hết thịt trong cháo cho Cố Khanh Khanh: "Chiều cậu tự luyện, tôi phải đi doanh bộ, có việc."

"Được." Cố Thanh Liệt cọ cọ mũi cháu trai, thấy thằng nhóc không răng cười vui vẻ, bản thân anh cũng vui vẻ theo: "Binh Đoàn bên kia còn gửi điện báo đến sao?"

"Không, lần sau lão Quan gửi điện báo là hạ mệnh lệnh, lão Phùng đã mang đội đi biên cảnh." Sở Đại duỗi chân dài, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế: "Tối đa hai tháng cậu phải trở về."

Cố Thanh Liệt nét mặt hơi nghiêm trọng, tết mà phải ra biên giới, xem ra hành động của địch lần này không nhỏ.

"Tôi biết."

Cố Khanh Khanh từ trước tới giờ không can thiệp vào chuyện quân sự của mấy người đàn ông trong nhà, cô không can thiệp vào quyết định của họ, cô chỉ lặng lẽ uống cháo, cầu nguyện cho các chiến sĩ trong nhiệm vụ lần này bình an.

Phùng Thiên Nhai sau khi Sở Đại rời đi từ đại đội phó thành đại đội trưởng. Cố Khanh Khanh ấn tượng sâu sắc với đồng chí Phùng thẳng thắn, hào sản. Lúc trước đến Binh Đoàn trên cơ bản cô quen biết hết, giờ ra đảo chắc có nhiều gương mặt mới đến lắm.

Cứ mỗi mùa xuân hằng năm là thời điểm chiến tranh bùng phát, địch quân cố ý quấy nhiễu biên thành, không bao giờ để họ yên ổn đón Tết.

Mỗi năm thời gian này Binh Đoàn tổn thất lớn nhất, bổ sung binh lực quá nhanh, ngay cả đại đội trưởng thường không nhớ nổi tên nữa.

Cơm nước xong, hai người đàn ông đi ra ngoài, Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy ở nhà mỗi người ôm một đứa nhỏ.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đi bên nhau trên con đường cát trắng, qua khu bắc đến sân tập sau doanh trại.

Không có nhiều người, hầu như chỉ có hai người họ, vài phút sau Triệu Trạch cũng thở hổn hển chạy đến.

Nhìn sân tập trống trải, bia ngắm b.ắ.n đơn độc, anh chống đầu gối th* d*c: "Cảnh tượng này ở Binh Đoàn hiếm thấy lắm đấy."

Dù là Tết sân huấn luyện ở Binh Đoàn đều kín người hết chỗ.

"Nhiệm vụ khác nhau, đừng dong dài." Sở Đại ném s.ú.n.g bên hông cho cậu ấy: "Hai cậu thử đi."

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Dù tôi bây giờ có chút vấn đề thì cũng không nên để tôi so tài b.ắ.n s.ú.n.g với quân y phẫu thuật chứ?"

Triệu Trạch nhìn s.ú.n.g trong tay, cười toe toét: "Phẫu thuật thì sao? Không có tôi ai khâu vết thương cho các ông. Sở Đại, cái tật lúc nào s.ú.n.g cũng lên đạn của ông phải sửa, giờ đang ở trên đảo, không phải Binh Đoàn, không có nhiệm vụ đột ngột. Lỡ s.ú.n.g cướp cò thì sao?"

"Ừ, nhớ rồi." Người đàn ông nhìn tảng đá bên cạnh, đi qua ngồi xuống: "Hai cậu tập đi, tôi ở đây nhìn."

Cố Thanh Liệt vẫn hơi lo lắng, mỗi lần cầm s.ú.n.g lại nhớ cảnh đó, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống, áo sơ mi quân đội màu xanh lá sau lưng ướt đẫm.

Triệu Trạch và Sở Đại từ xa liếc nhìn nhau một cái, thấy tay Cố Thanh Liệt run liên tục, anh trầm mặc.

Anh là quân y theo quân, Sở Đại và Cố Thanh Liệt ra chiến trường đều mang anh theo, anh nhớ rõ Cố Thanh Liệt trước nay luôn quyết đoán như hổ xuống núi.

Thấy tình trạng hiện giờ của cậu ấy, lòng Triệu Trạch thở dài.

Anh từng nghe về những trường hợp chấn thương tâm lý sau chiến trận, Binh Đoàn có không ít, đều là chiến sĩ sống sót từ chiến trường, không tiếp nhận được cảnh đồng đội thân thiết c.h.ế.t trận.

Có người sa sút tinh thần, bị Quan lão cho chuyển ngành, cũng có người tiếp tục ra trận rồi không bao giờ trở về nữa.

Trường hợp của Cố Thanh Liệt anh thật không biết làm sao, nhiều lần gửi điện báo hỏi quân y các đơn vị khác, họ cũng đã gặp vấn đề tương tự.

Cuối cùng chỉ còn lại một câu:

Yêu cầu các chiến sĩ bằng bản lĩnh tâm lý kiên cường nỗ lực vượt qua.

Lúc đó anh chỉ muốn chửi thề má nó.

Chiến sĩ tốt thế này mà thành ra thế này, nếu Cố Thanh Liệt không bao giờ cầm s.ú.n.g được nữa đúng là hủy hoại cậu ấy rồi. Để cậu ấy ở lại Binh Đoàn không thể đánh giặc chẳng khác nào tra tấn cậu ấy, còn mà chuyển nghề ...

Triệu Trạch không dám nghĩ.

Tính tình Cố Thanh Liệt cứng cỏi như tên của hắn, lúc mới đến Binh Đoàn, hắn từng nói: "Tôi sinh ra thuộc về chiến trường này."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 331: Chương 331



Sở Đại không ngồi yên được, đứng dậy đi ra sau Cố Thanh Liệt, cổ tay gầy nhưng mạnh mẽ đỡ cánh tay cậu ấy, trầm giọng: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, tối lấy thân phận cấp trên mệnh lệnh cho đồng chí, nổ súng!"

Cố Thanh Liệt trong cơn ác mộng có chút tỉnh táo, toàn thân ướt đẫm, đồng tử tan rã dần tập trung, ánh mắt kiên định.

Đoàng——

Viên đạn lao vút, xé gió b.ắ.n ra.

Triệu Trạch nhìn viên đạn sượt qua vỏ cây, cười lớn: "Lão Cố à, nếu Emerson biết kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của cậu bây giờ thế này chắc phải từ dưới đất chui lên kéo chân cậu."

Hổ khẩu (khu vực giữa ngón trỏ và ngón cái) của Cố Thanh Liệt bị giật đến tê rần, anh nhếch miệng cười: "Lão già đó dám chui ra kéo chân tôi tôi chắc chắn giẫm nát đầu hắn."

Sở Đại buông tay, tựa vào thân cây bên cạnh, ánh mắt nhìn ra xa xa trời xanh mây trắng sau cây dừa đĩnh đạc, anh thở dài: "Chưa đủ."

Trình độ như thế này chưa đủ.

Cả trẻ con ba tuổi cũng có thể nổ s.ú.n.g như thế. Cố Thanh Liệt chưa thể về Binh Đoàn mang đội lên chiến trường, trong lòng cậu ấy vẫn còn chướng ngại không thể vượt qua được.

“Từ từ luyện thôi.” Triệu Trạch vỗ vai Cố Thanh Liệt, quay đầu nói với người đàn ông phía sau: “Có thể b.ắ.n s.ú.n.g là tốt rồi, ít nhất không phải về Binh Đoàn nuôi heo.”

“Lão Chu b.ắ.n bia mười phát trúng bia chín phát, ngay cả nuôi heo cũng không đủ tư cách.” Sở Đại từ tốn xắn tay áo, nhận s.ú.n.g từ Triệu Trạch, không cần nhắm trực tiếp bóp cò b.ắ.n lên trời.

Hoàn toàn là hành động theo bản năng.

“Bốp——” một con chim rơi xuống.

Triệu Trạch đau lòng: “Ngày Tết, mới mùng Một Tết, cậu sao lại nhẫn tâm hạ thủ được vậy.”

Vừa nói dứt lời, anh chạy tới nhặt con chim lên, vẫy tay với hai người: “Còn sống, không cứu nữa, trưa nay mần thịt ăn nhé?”

Sở Đại nhếch mép, rõ ràng không muốn phản ứng với hắn.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Dù tôi không đủ tư cách nuôi heo thì tôi vẫn là anh hai của Khanh Khanh. Em gái thương tôi lắm đấy nhỏ, từ nhỏ đã thích bám lấy tôi, còn nói anh em tôi giống nhau nhất."

Nghe cậu ta nói dối trắng trợn, Sở Đại khẽ thở dài: “Anh hai, tôi sai rồi.”

Cố Thanh Liệt hừ nhẹ, mặt mày hớn hở.

Triệu Trạch và Sở Đại tìm một tảng đá ngồi xuống, con chim dưới chân vẫn đang giãy giụa, Triệu Trạch mang theo một con d.a.o nhỏ, trực tiếp kết liễu nó.

Cố Thanh Liệt một mình đứng trước bia luyện tập, có thể b.ắ.n s.ú.n.g là thật, mà tay vẫn run, đừng nói nhắm bia, anh đứng trước mặt người khác chĩa s.ú.n.g vào người ta thôi, tay run đã có thể b.ắ.n trượt.

“Ở đầu làng tôi trước đây có một ông lão, khi hút thuốc cũng run như thế này.” Triệu Trạch lấy ra một miếng vải để lau con d.a.o phẫu thuật.

Sở Đại chậc một tiếng: “Dao nhỏ này ngoài việc rạch người ra còn làm gì nữa?”

“Mấy việc nấu nướng ban bếp núc đều làm được.” Triệu Trạch đẩy kính, dựa vào cây nhỏ sau tảng đá, liếc nhìn Cố Thanh Liệt run rẩy luyện súng: “Binh Đoàn bên kia thế nào rồi?”

“Đang đánh nhau với hai nước nhỏ bên cạnh, nếu không phải đã thiết lập quan hệ ngoại giao với nước của Emerson, thì là lấy một chọi ba.” Sở Đại lấy ra một viên kẹo sữa, bóc ra cho vào miệng: “Giết Emerson là điều đúng đắn nhất mà lão Cố làm trong đời này, cho dù cậu ấy không bao giờ b.ắ.n s.ú.n.g được nữa lão Quan cũng sẽ giữ cậu ấy ở bộ đội cả đời."

“Về lý thì đúng vậy, nhưng cậu biết mà, lão Cố là người có lòng tự trọng cao, không thể đánh trận mà nằm hưởng thụ trên công lao đó, thà g.i.ế.c cậu ấy đi còn hơn.” Triệu Trạch lấy ra một viên kẹo từ túi áo của Sở Đại, bóc vỏ, nhét vào miệng, từ từ nhai.

“A Niệm nói với tôi các cậu muốn rời đảo, đã quyết tâm rồi à?”

“Ừ.” Người đàn ông đáp, ánh mắt vẫn luôn hướng về người anh rể cao lớn ở phía xa.

“Cũng tốt thôi, tôi thì lười di chuyển, năm năm, sáu năm, bảy tám năm nữa tùy theo điều động bên trên đi, họ bảo tôi đi đâu thì tôi đi đó.” Gió biển thổi qua, Triệu Trạch có chút buồn ngủ, tựa vào cây phía sau, nói: “Tôi ngủ một lát, nào các cậu về gọi tôi dậy nhé!"

“Được.”

Cố Thanh Liệt b.ắ.n hết đạn của mình và Sở Đại rồi mới dừng tay, thu hết cảm xúc trong đáy mắt lại, anh bỏ s.ú.n.g vào túi, bước đến trước mặt hai người, ngón chân đá nhẹ con chim đã bất động trên mặt đất.

“Vừa rồi nó còn sống mà?” Anh thắc mắc, còn định mang về nuôi cùng gà rừng, bị thương không bay được, nuôi khỏe rồi muốn đi đâu thì đi.

“Bị hắn rạch một dao, c.h.ế.t rồi.” Sở Đại kéo tay Cố Thanh liệu đứng dậy, cằm hơi nâng: "Người này có quản không?”

“Quản chút đi. Đang Tết nhất, đừng để vợ người ta lo lắng.” Cố Thanh Liệt cúi người lắc vai Triệu Trạch “Thái y, về nhà nấu cơm ăn nào.”

Triệu Trạch mơ màng tỉnh dậy, chỉnh lại kính, tiện tay nắm lấy cổ tay Cố Thanh Liệt đứng lên, không quên mang con chim về.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã nửa tháng, đến ngày rằm tháng giêng.

Hai anh em Đoàn Đoàn và Niên Niên đã gần hai tháng tuổi, nét mặt dần rõ ràng, trông không còn xấu xí như trước, tóc bị cậu hai cạo đi cũng dần mọc lại.

Thẩm Tuy cũng đi học rồi, mỗi ngày 7 giờ rưỡi đến trường, 12 giờ tan học. Nghỉ trưa hai tiếng, ngoài làm bài tập thì giúp chị trông con.

Bây giờ cậu bé đã học trung học cơ sở, bài vở nặng hơn tiểu học, chiều 2 giờ đi học, 5 giờ mới về. Cố Khanh Khanh bảo em ấy không cần lúc nào lo cho hai đứa cháu, hãy tập trung vào việc học, vài năm nữa sẽ phải lên thủ đô học trung học phổ thông.

Ông Tần muốn hướng Thẩm Tuy theo con đường ngoại giao, Cố Khanh Khanh thấy em trai không thích nói chuyện khiến cô phát sầu.

Ngày rằm tháng giêng cũng là sinh nhật Thẩm Tuy, em ấy chưa bao giờ nhắc đến, trước đây khi chuyển hộ khẩu, công an đã gửi hết thông tin của em ấy đến đây.

Cố Khanh Khanh giao con cho hai người đàn ông, cô tự mình bận rộn trong bếp.

Nhà mình có mấy người ăn cơm, cô chỉ mời Hứa Niệm và Triệu Trạch.

Quan hệ với Bạch Đào dù sao cũng xa cách hơn, có lẽ vì mỗi người bận rộn chăm con, đôi khi gặp nhau trên đường chỉ nói chuyện với nhau vài câu.

Quan hệ với Hứa Niệm lại rất vững chắc, hai người đàn ông xuất thân từ Binh Đoàn, quen biết đã lâu, sinh con hai nhà cũng chăm sóc lẫn nhau.

Nhà cô có gì cũng nhớ đến Hứa Niệm, Hứa Niệm nhờ thuyền trưởng mang gì cũng mang giúp cô một phần.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm để con ở ngoài giỏ, nhờ A Tuy trông giúp, cô từ sân sau nhổ một ít hành và tỏi non, dùng d.a.o cắt sạch, rửa sạch định trộn gỏi: “Em còn cần xào món gì nữa không?”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 332: Chương 332



"Xào món cua cay nhé, A Tuy thích ăn. Đứa nhỏ này chỉ có ăn hải sản xào cay, mấy món thịt xào ớt không thấy động vào. Thằng bé gầy quá, em nấu cho em ấy canh trứng, chị biết thằng bé nói gì không?" Cố Khanh Khanh cắt nhỏ ớt xanh rồi lấy một nắm ớt đỏ: “Thằng bé nói nhà còn có trứng, bảo em để dành ăn bổ sung dinh dưỡng.”

“Đứa trẻ này.” Hứa Niệm rửa sạch bụi đất ở rễ tỏi, bóc hai quả trứng bách thảo mà thuyền trưởng mua giúp mang đến đây, cô dự định làm món ray trộn: “Mấy người chị dâu bên khu Đông, khu Tây ác mồm ác miệng ghê thật, sau lưng nói thằng bé mệnh cứng, khắc người trong nhà. Không biết có phải họ cũng nói với con mình như vậy không. Hôm nay chị đi qua trường học, nghe thấy có người mắng thằng bé là sao chổi.”

“Bốp ——” Cố Khanh Khanh đập mạnh con d.a.o phay xuống cái thớt: “Con cái nhà ai mà mồm miệng hư đốn thế? Chị biết không? Em đi tìm phụ huynh nhà nó."

Nghe thấy tiếng động trong bếp, Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy nhìn nhau, anh bế Đoàn Đoàn đi đến: “Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy Thẩm Tuy đứng sau anh, Hứa Niệm ra hiệu cho Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh nén giận, tim đập n.g.ự.c phập phồng, cố gắng kìm nén: “Không có việc gì, chị A Niệm nói thấy một con sâu, làm em giật mình.”

“Ở đâu?” Cố Thanh Liệt chen vào bếp, nhìn quanh: “Sợ cái gì, anh đang ở ngoài mà, gọi một cái là vào ngay.”

“Nó bò ra ngoài cửa sổ rồi.” Cố Khanh Khanh thở phào, Thẩm Tuy đôi mắt đen láy nhìn vào cô, cô nhẹ nhàng nói: “A Tuy, có phải Niên Niên muốn uống sữa bột không? Em đi pha một ít để Niên Niên vào trong nôi là được rồi."

“Được.” Thẩm Tuy không nghĩ ngợi nhiều, ôm cháu ra ngoài.

Sở Đại đi doanh bộ chưa về, trong nhà chỉ có Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy là có thể chăm sóc hai đứa nhỏ.

Hứa Niệm nhìn con trai đang nằm trong nôi, cậu bé đang ngậm một cái trống lắc, cắn một miếng rồi lại buông ra.

Thấy con không khóc lóc, cô cũng không bận tâm.

Cố Thanh Liệt thấy em gái hơi khác thường, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai người có vẻ không bình thường.”

“Anh, có người mắng A Tuy là đồ sao chổi.” Cố Khanh Khanh từ nhỏ khi bị bắt nạt luôn về nhà mách các anh, cô buột miệng tuôn ra không ngừng: “Chúng ta phải xem rốt cuộc ai nói xấu sau lưng chúng ta."

Thẩm Tuy vừa mới thoát khỏi trạng thái trước đây, cô không muốn em trai nhạy cảm lại rơi vào cảm giác tự ti.

Cố Thanh Liệt mặt nghiêm lại: “Chuyện này để anh lo, mai anh đưa thằng bé đến trường, trước hết phải báo với thầy giáo, đều là con cái gia đình quân nhân, chuyện này không giải quyết tốt, anh sẽ không khách khí.”

Cố Khanh Khanh lúc này mới yên tâm, mím môi: "Mấy cái chị dâu đó làm gì vậy chứ, cứ ba lần bảy lượt nói xấu sau lưng nhà mình, em đâu có động chạm gì đến họ đâu.”

“Lúc trước em tát Vu Nguyễn một cái, họ sau lưng nói em là đồ độc ác." Hứa Niệm dùng dây cắt trứng bách thảo ra thành bốn phần, rồi nói: "Em sống tốt hơn nên bị bọn họ ghen ghét, mỗi lần nhận vật tư, thấy nhà em gửi em nhiều đồ, bọn họ nhìn mà ghen ghét. Trên đảo mặc dù dầu, gạo không cần phiếu, nhưng thịt và đường thì cần, nhà em gần như ngày nào cũng ăn thịt.”

Cố Khanh Khanh hiểu ra, thở dài: “Trước tiên giải quyết chuyện này đã, nếu em còn nghe ai nói xấu A Tuy, em sẽ kéo con họ đến tìm Khương chỉ đạo viên."

Hứa Niệm gật đầu, đây là điểm cô khâm phục nhất ở Cố Khanh Khanh, làm việc gì cũng luôn dứt khoát.

Cố Thanh Liệt ra khỏi bếp, Thẩm Tuy đã pha xong sữa bột, thử nhiệt độ rồi cho Niên Niên uống.

Anh đứng bên nôi nhìn một lúc, định đợi Sở Đại về sẽ nói chuyện này với cậu ấy.

Giờ là năm giờ rưỡi, thời tiết ấm dần lên, trời tối muộn, bảy giờ hơn trời vẫn còn ánh sáng.

Hai người phụ nữ bận rộn trong bếp, Triệu Trạch từ trạm xá về mang theo một túi lê.

Anh đặt túi lê lên bàn, bế con trai trong nôi hôn một cái: “Ôi chao ơi, bé con ngoan của ai đây, ôi, là Tiểu Ngư của chúng ta đây mà.”

Cố Thanh Liệt đứng bên cạnh nổi da gà, nói: “Bộ dạng cậu trông ghê quá.”

Triệu Trạch lườm: “Chờ cậu lấy vợ sinh con còn ghê hơn tôi.”

Cố Thanh Liệt không tin.

Sáu giờ hơn, Sở Đại từ doanh trại về, sắc mặt rất kém.

“Sao vậy?” Cố Thanh Liệt bế cháu bằng một tay, đưa ly nước cho cậu ấy.

Sở Đại không nhận, mắt đen ẩn chứa nỗi tức giận dữ dội.

“Điện báo từ Binh Đoàn, Phùng Thiên Nhai đã hy sinh, t.h.i t.h.ể bị treo trên cây tại căn cứ của địch.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con mẹ nó.” Cố Thanh Liệt sửng sốt, cái tách men rơi xuống bàn, cháu trai trong lòng anh bị giật mình khóc òa anh cũng không quan tâm, lòng đầy đau đớn.

Triệu Trạch câm nín, cảm thấy cục m.á.u nghẹn ứ trong lòng.

“Gửi điện báo cho Binh Đoàn ngày mai tôi xuất phát, hai ngày nữa về lại Binh Đoàn." Cố Thanh Liệt cắn môi đến bật máu.

“Thuyền vật tư đón người mười ngày nữa mới đến." Sở Đại nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nhìn là hiểu anh đang cố nhẫn nhịn đến nhường nào.

Ba người đàn ông im lặng, Cố Thanh Liệt rơm rớm nước mắt, Sở Đại cũng không khá hơn bao nhiêu.

Anh và Phùng Thiên Nhai là đồng đội thân thiết, tình cảm rất sâu nặng.

Cố Thanh Liệt cũng vậy, sau khi Sở Đại rời Binh Đoàn, anh thay thế vị trí đại đội phó của Phùng Thiên Nhai, hai người phối hợp với nhau không biết bao nhiêu lần, mà vốn dĩ hai người là anh em tốt.

Nếu để mười mấy người Binh Đoàn biết chắc chắn cũng sẽ ồn ào đòi về trả thù. Nhưng hiện giờ cơ cấu đã thay đổi, người có tư cách và khả năng chỉ còn lại Cố Thanh Liệt.

Không biết bao lâu sau, Sở Đại vỗ mạnh vai người đàn ông cao lớn, giọng khàn khàn: “Nhờ cậu, đưa anh Phùng về nhà.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 333: Chương 333



Bảy giờ.

Cơm đã dọn lên bàn.

Sinh nhật Thẩm Tuy đến cuối cùng không được tổ chức, Sở Đại và Cố Thanh Liệt không nuốt nổi miếng nào, hai người đi đến doanh trại.

Dù họ không đến, Khương Thắng cũng sẽ đến tìm, “Đây là điện báo từ Binh Đoàn, đồng chí Cố Thanh Liệt, cậu xem đi.”

Cố Thanh Liệt mở ra, là điện báo do chính Từ chính ủy đánh đến.

Đại ý là: Binh Đoàn gần như đã ra trận toàn bộ, các thủ trưởng chỉ còn một vị đoàn trưởng ở nhà chỉ huy, lão Quan gần như muốn tự mình cầm s.ú.n.g ra trận, bị Từ chính ủy giữ lại.

Bây giờ cần người thay thế Phùng Thiên Nhai lên tuyến đầu, lệnh cho anh nhanh chóng trở về.

Khương Thắng đã đọc điện báo, anh trầm giọng: “Chúng tôi đã liên hệ với quân khu phương Nam để không quân điều động máy bay vận tải đưa cậu đến Binh Đoàn.”

Đảo Bạch Sa đã có kế hoạch sử dụng máy bay vận tải để vận chuyển vật tư chiến lược, có sân bay và đường băng phía sau doanh trại.

"Cậu chuẩn bị đi, bây giờ là bảy giờ hai mươi ba phút, bảy giờ bốn mươi phút máy bay vận tải Y-5 của không quân sẽ hạ cánh ở doanh bộ, trên máy bay có trang bị vật tư của quân đội dã chiến gửi đến cho Binh Đoàn Xây Dựng. Máy bay hạ cánh xuống sa mạc sẽ lập tức vào trận địa tác chiến."

Dù bây giờ có thuyền vật tư đưa Cố Thanh Liệt về quân khu Phương nam, rồi từ đó đi tàu hỏa cũng phải mất hai ngày một đêm mới đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Đây là phương pháp nhanh nhất, cũng cho thấy tình hình chiến sự biên giới vô cùng cấp bách, Binh Đoàn Xây Dựng phải xin cứu viện từ quân khu.

Cố Thanh Liệt quen thuộc với tác chiến của địch và tình huống ở biên cảnh, là lựa chọn tốt nhất để mang đội.

“Đồng chí Cố Thanh Liệt?!” Thấy cậu ấy mãi không phản ứng, Sở Đại tăng âm lượng.

“Có!” Cố Thanh Liệt bừng tỉnh, tay bóp nát tờ giấy, anh đứng nghiêm chào.

Không cần thu dọn bất cứ cái gì, anh đi luôn ra sân bay phía sau doanh trại, anh quay qua nói với Sở Đại: “Thay tôi nói lời xin lỗi với em gái tôi, tôi đi không lời từ biệt, dưới gối tôi có ít tiền và phiếu phiếu, nhớ đưa cho em ấy."

“Tôi biết rồi.” Sở Đại chào cậu ấy: “Đồng chí Cố Thanh Liệt, xin cậu, đưa đồng đội về nhà.”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Bảy giờ bốn mươi phút, máy bay hạ cánh, Cố Thanh Liệt thẳng lưng, lên thang máy bay.

Máy bay vượt qua đường băng, cất cánh nhanh chóng, biến mất trong đêm tối mịt mù.

Đây là lần đầu anh đi máy bay, không có tâm trạng nhìn cấu trúc bên trong, một trung đội trưởng quân đội dã chiến vỗ vai anh: “Anh bạn, vũ khí trang bị đã đủ, thay đồ đi.”

Anh đứng lên thay đồ, làm quen với s.ú.n.g ống.

Khi chạm vào súng, tay anh vẫn run nhưng lòng anh kiên định hơn rất nhiều.

Bay khoảng bốn mươi phút, anh đoán là đang ở trên không quân khu phương Nam, nhìn ra ngoài cửa sổ, đen kịt khắp nơi.

Đột nhiên có tiếng máy bay vang lên bên cạnh, trung đội trưởng quân đội dã chiến nhìn ra ngoài, ngạc nhiên: “Là tiêm kích J-6 của không quân!”

Cùng lúc đó, giọng phi công lạnh lùng như sương sớm vang lên ——

“Tập đoàn không quân Cố Xán Dương, được lệnh phối hợp với lục quân thực hiện nhiệm vụ tác chiến trên mặt đất, chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.”

Cố Thanh Liệt ôm súng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh máy bay lướt qua, để lại tàn ảnh.

-

Sở Đại về nhà, nói tình hình rõ ràng cho Cố Khanh Khanh, cô chỉ ôm lấy chồng, nói: “Nếu anh còn ở Binh Đoàn, em chắc chắn sẽ để anh đi.”

Đó là nhiệm vụ và sứ mệnh của họ, dù biết trước là nguy hiểm, cô cũng không thể ngăn cản anh trai và chồng mình.

Sở Đại ôm vợ, cằm chạm vào trán cô, thở dài.

Anh chưa rời Binh Đoàn, anh sẽ không ngần ngại ra tuyến đầu.

-

Một tuần sau khi Cố Thanh Liệt rời đảo Bạch Sa, Cố Khanh Khanh lòng lo lắng không yên.

Sở Đại không nhận được bất kỳ điện báo nào từ Binh Đoàn, bởi vì dù sao cũng là hai biên chế khác nhau, phải có sự chừng mực.

Hôm đó, hai đứa trẻ đều ngủ, cô lên lầu muốn lấy chăn của anh hai ra phơi để anh về có thể đắp.

Thẩm Tuy đi học, ở nhà chỉ còn cô và hai đứa trẻ.

Tầng hai có ban công nhỏ, phơi chăn rất tiện, cô vừa mang chăn ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng dưới nhìn lên, ngước mắt nhìn cô.

Đối diện ánh mắt cô, người đàn ông mỉm cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh hai gửi điện báo, đại thắng. Anh ấy đã về Binh Đoàn, bảo em đừng lo lắng cho anh ấy.”

Chăn trong tay Cố Khanh Khanh suýt rơi xuống đất, nước mắt trào ra, những ngày này dù ngủ thế nào cũng không yên giấc, cứ nửa đêm là cô bừng tỉnh.

Cô thực sự sợ hãi. Anh trai đến đảo, dù hai người không nói rõ cô có thể đoán được phần nào.

Cô thực sự rất sợ.

Cho đến bây giờ mới an tâm được phần nào.

Tối đó, cô làm một bàn tiệc, mời mọi người trong Binh Đoàn đến ăn cơm.

Ai cũng biết Phùng Thiên Nhai đã hy sinh, đau lòng không thôi, muốn ngay lập tức ra tiền tuyến, đặc biệt là khi biết địch quân cố tình treo xác anh ta để kích động bộ đội Binh Đoàn.

Bây giờ nghe tin Cố Thanh Liệt cùng quân đội dã chiến và không quân đại phá địch quân, đưa t.h.i t.h.ể Phùng Thiên Nhai về quê nhà, trong lòng trăm vị ngổn ngang không thể nói bất cứ lời nào.

“Ly này, kính anh em đã khuất.”

Sở Đại nâng cốc, rượu trong ly đổ xuống đất.

“Kính anh em của chúng ta!” Các chiến sĩ hai mắt đỏ ngầu.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 334: Chương 334



Năm 1974, ngày 23 tháng Giêng âm lịch.

Đoàn Đoàn và Niên Niên đã hai tháng tuổi, tối qua đám đàn ông uống say bí tỉ, ôm nhau khóc rống lên, cái không khí bi thảm đó bây giờ Cố Khanh Khanh vẫn cảm thấy trong lòng bị ứ nghẹt lại một cục.

Sáng sớm hơn sáu giờ, hai đứa trẻ vẫn còn đang ngủ, Sở Đại hôm nay không phải trực, cùng Cố Khanh Khanh nấu bữa sáng trong bếp.

Đuôi mắt anh vẫn còn vương màu đỏ của dư vị cơn say tối qua, hai tay khoanh trước n.g.ự.c dựa lưng vào cánh cửa bếp, đầu hơi ngửa ra, mắt nheo lại nhìn cô.

Sáng sớm ăn gì đơn giản cũng được, Cố Khanh Khanh chỉ cắt ít gừng, nấu cháo thịt bằm trứng bắc thảo.

Hứa Niệm nhờ thuyền trưởng mang đến hai mươi lăm quả trứng bắc thảo, đưa đến chỗ cô mười quả, giờ còn lại năm quả.

Lại cắt ít cải thảo cho vào, ăn sẽ thanh mát hơn.

Cố Khanh Khanh ngồi bên bếp lửa, chăm chú nhìn nồi cháo trong niêu đất.

Sở Đại không nói gì, cô cũng không mở miệng, chỉ có tiếng cháo thịt băm sôi sùng sục bên tai.

Phía sau cô là đôi chân dài của anh ấy, khi thêm củi vào bếp, cơ thể cô ngả về phía trước rồi lại thẳng lên, chiếc ghế đẩu không có lưng tựa dễ đụng vào chân anh.

Sở Đại chỉ ngồi nhìn như thế.

“Chị ơi.” Thẩm Tuy từ trên lầu xuống, tay xách cặp sách: “Chị có muốn uống nước không?”

Cậu treo cặp sách lên lưng ghế, cầm ấm nước trên bàn rót một cốc, uống một ngụm lớn.

Nước sôi tối qua giờ chỉ còn ấm uống được, chỉ không thể pha trà thôi.

“Được, em rót giúp chị một cốc.” Cố Khanh Khanh lại nhớ đến chuyện chị Niệm nói với cô, ngẩng đầu nói với người đàn ông phía sau: “Lát nữa em đưa A Tuy đến trường, anh ở nhà trông các con, con em đã cho b.ú rồi, chúng dậy thì pha chút sữa bột là được.”

“Ừm.” Sở Đại cũng không hỏi tại sao, nhận cốc sứ Thẩm Tuy đưa, uống một ngụm rồi đưa cho cô.

Cố Khanh Khanh quả thật có hơi khát, uống hết chỗ nước còn lại, cháo thịt bằm trứng bắc thảo cũng đã gần chín.

“A Tuy lấy chén ăn cháo, lát nữa đi học đợi chị đưa em đi."

Thẩm Tuy ngẩn ra, hôm nay không có họp phụ huynh, chỉ mỗi lần khai giảng chị mới đưa cậu đi học.

Chẳng lẽ chị đã nghe được gì.

Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh rể, anh ấy chỉ lắc đầu.

Cố Thanh Liệt quên không kể chuyện này cho Sở Đại, lúc đó tức giận m.á.u dồn l*n đ*nh đầu, hận không thể ngay lập tức lao ra tiền tuyến, những chuyện khác sớm đã quên mất.

Cố Khanh Khanh cũng chỉ hôm nay mới có thời gian lo việc này, Sở Đại thời gian qua rất bận, ở nhà mình cô trông hai đứa con không tiện mang con ra ngoài.

Ba người im lặng ăn cháo, Cố Khanh Khanh bình thường hay nói cười mà hôm nay lặng lẽ ăn cháo.

Một lúc lâu sau, Sở Đại mở lời: “Anh hai nói dưới gối còn ít tiền và phiếu, là cho em.”

“Lúc phơi chăn em đã nhìn thấy, em đã cất trong ngăn kéo tủ quần áo phòng anh ấy.” Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, nói: “Tiền trợ cấp của anh đủ dùng, sau này anh trai cho em tiền em sẽ để dành cho hai anh trai lấy vợ."

“Được.” Sở Đại nở nụ cười đầu tiên trong ngày, nói: “Anh Hai chắc chắn không ngờ, chuyện cả đời của mình còn phải nhờ em gái lo lắng giùm.

Cố Khanh Khanh thở dài: “Em thấy hai người họ chẳng có tâm trí nào để yêu đương kết hôn, nhà em cũng không quản nổi hai người đó, anh cả tính cách anh biết đấy, dù anh ấy có nói cả đời không lấy vợ thì người nhà cũng không tiện nói gì trước mặt anh ấy.”

Sở Đại uống một ngụm cháo thịt băm, nói: “Họ tự có tính toán của mình, em không cần lo cho họ.”

Lo cũng vô ích, Cố Khanh Khanh đã mệt mỏi không muốn quản, hai anh trai tiêu tiền ở chỗ cô quá nhiều, cô chỉ có thể dành dụm thay họ.

Ăn sáng xong, Sở Đại ở nhà trông hai đứa con, Cố Khanh Khanh khoác vai Thẩm Tuy đưa cậu đi học.

Đi ngang qua nhà Hứa Niệm, chị ấy vừa đúng lúc đang phơi quần áo ngoài sân: “Khanh Khanh, sớm thế.”

“Đưa A Tuy đi học xem sao, Tiểu Ngư đâu?”

“Cha nó hôm nay được nghỉ, bế đi chơi rồi.” Hứa Niệm đặt quần áo xuống, đi đến cổng sân: “Em là đi giải quyết chuyện đó hả?”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh xoa đầu Thẩm Tuy, “Không thể để em ấy mãi bị bắt nạt, đứa trẻ này sợ liên lụy đến anh rể, em đều biết."

Thẩm Tuy cơ thể cứng đờ, chị thật sự biết hết rồi, cậu im lặng lắng nghe hai chị nói chuyện, trong lòng tràn ngập ấm áp.

Nói chuyện xong với Hứa Niệm, cô tiếp tục đưa Thẩm Tuy đi học, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chị nhớ đã từng dạy em, ở trường bị bắt nạt về nhà phải nói với chị và anh rể, em đã làm chưa?”

“Xin lỗi, chị.” Cậu cúi đầu, giọng trầm buồn.

“Trước đây với Vu Nguyễn một người lớn em còn dám đánh cô ta, bây giờ chỉ là mấy đứa trẻ con, sao lại không dám ra tay? Đánh không lại? Em sợ à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“……” Thẩm Tuy cúi đầu nghe chị nói, trong lòng nghĩ không phải như vậy, đánh nhau với Vu Nguyễn vì cô ta nói xấu chị, không đánh bạn học vì họ chỉ chửi mắng cậu, cậu biết cha của những đứa đó đều là chiến hữu của anh rể, không muốn làm anh rể khó xử.

Bị chửi mắng cũng không sao, cậu không để ý.

Mấy năm trước ở nhà bà ngoại cậu đã nghe đủ những lời như sao chổi, tang môn tinh, trong lòng cũng chẳng còn gợn sóng gì vì những lời này nữa.

Trước đây không nói với chị vì chị đã mệt mỏi chăm hai cháu, còn lo lắng cho anh hai ở tiền tuyến, cậu không muốn chị bận lòng.

Nhưng bây giờ lòng cậu thực sự rất vui, chị quan tâm đến cậu, không muốn cậu bị bắt nạt, cậu cảm nhận rõ mình được yêu thương.

Trường trung học ở tòa nhà số 1 khu Nam, đi từ từ mất mười lăm phút là đến, Cố Khanh Khanh trong lòng bực bội bước đi rất nhanh, mẹ Tiểu Hoan trong hàng rào vừa mở miệng muốn chào hỏi, người đã đi nhanh về phía trước.

“Cái kia, Khanh Khanh này, hôm nay làm sao vậy...” Cô lẩm bẩm vài câu, nhớ lại lời Tiểu Hoan nói trước đó, thốt lên một tiếng “ôi trời”, mở cổng sân chạy nhanh về phía trường học.

Cổng trường có rất nhiều người, đều là học sinh trung học, phần lớn là con của đợt quân nhân thứ hai lên đảo.

Cố Khanh Khanh đưa người đến cổng trường mới nhớ ra, mình không biết ai là người bắt nạt em trai, đang ảo não thì nghe được có hai đứa trẻ thì thầm —

“Nó chính là sao chổi Sở gia khu Bắc đúng không, mẹ tớ bảo bình thường gặp nó phải tránh xa nó ra, cha nó chết, mẹ nó chết, cậu nó cũng chết, lần sau biết đâu đến lượt nhà họ Sở cũng ...”

Chưa kịp nói xong, đã bị người ta túm cổ áo.

Đứa trẻ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt dài lạnh lùng, giọng nói hung dữ của đứa trẻ: "Nói lung tung nữa tao cắt đầu lưỡi mày."

Cho dù mắng cậu thế nào cũng được, nhưng chỉ cần dám đụng với chị gái và anh rể, cậu có liều mạng cũng phải đánh c.h.ế.t nó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back