Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 335: Chương 335



Cố Khanh Khanh giờ mới phản ứng lại, không ngờ cậu em im lặng lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy, cô cũng không ngại: “Cậu học trò này là con cái nhà ai? Nhà em dạy dỗ em như thế nào vậy? Tôi thấy tư tưởng giác ngộ của cha mẹ em không ổn lắm đâu đấy nhé. A Tuy, không học nữa, kéo người này đến doanh trại cho Khương chỉ đạo viên xem con cái nhà ai mà độc mồm độc miệng như vậy."

Đứa trẻ bị túm cổ áo không thể động đậy, không hiểu sao Thẩm Tuy lại có sức mạnh như vậy, càng không hiểu sao trước đây cậu ta làm như không nghe thấy mà hôm nay lại tức giận như thế.

Cậu ta lắp bắp: “Không… không chỉ mình em nói, Tiểu Húc, Tiểu Hà và Anh Tử cũng nói như vậy, em nghe họ nói mới nói theo…”

Cố Khanh Khanh đang lo không biết tìm ai, giờ thì tốt rồi, chỉ cần hỏi thầy giáo là biết tên từng đứa thuộc lớp nào.

Cô ra hiệu cho Thẩm Tuy, cậu hiểu ý, kéo đứa trẻ đó vào trường tìm thầy giáo.

Có chị dâu đi ngang qua thấy tình hình này liền đi báo tin cho những người quen, nhanh chóng, tòa nhà số một khu Nam đã bị vây kín bởi các vị phụ huynh.

Khi Cố Khanh Khanh và thầy Trương ra ngoài, bên cạnh đã có thêm ba đứa trẻ.

Thầy Trương này chính là người đã có mặt lúc xảy ra mâu thuẫn với Vũ Nguyễn. Thầy có nghe thấy một vài lời đồn trong trường học. Lúc đó thầy đã giáo huấn mấy em học sinh một trận rồi không ngờ mấy đứa nhỏ còn nói xấu lưng người ta.

"Tiểu Húc?! Sao con không đi học mà lại đi đâu vậy?" Một chị dâu chạy tới, xông vào trong nắm lấy cổ tay con trai đang ủ rũ kéo về phía mình.

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cao to trước mặt, khẽ cười nhạt: "Chị dâu, con chị ở trường bắt nạt em trai tôi, còn nói những lời khó nghe vô cùng. Chị cũng đến rồi chúng ta cùng đi chỗ Khương chỉ đạo viên nói chuyện cho rõ ràng. Nhìn xem ruốt cuộc là con của vị tiểu đoàn trưởng, trung đoàn trưởng nào giáo dục con cái mình như thế, các người đang cố tình cô lập em trai tôi."

"Cũng hay, hôm nay nói rõ ràng đi, xem là lỗi của con cái hay chính là lỗi của các vị phụ huynh. Về sau chúng ta nên tránh tiếp xúc với những quân nhân có tư tưởng không tốt, việc này cũng cần để Khương chỉ đạo viên biết, tránh khi thực hiện nhiệm vụ, có vị quân nhân nào đó có tư tưởng lệch lạc."

Lời cô nói quả thật rất thâm hiểm, người phụ nữ cao to như bị giẫm vào đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên.

"Đồng chí này nói kiểu gì vậy! Chẳng qua chỉ nói vài câu thôi mà, có cần phải làm to chuyện đến gặp Khương chỉ đạo viên không?"

Mẹ của Tiểu Hà và Anh Tử đứng phía sau thấy tình hình như vậy liền chọn cách im lặng, chờ xem diễn biến kế tiếp. Trong mắt họ, mẹ của Tiểu Húc là người nóng nảy, dễ bốc đồng, lại không suy nghĩ nhiều.

Thấy ngón tay của người phụ nữ gần chọc vào mặt mình, Cố Khanh Khanh vô thức nhíu mày, Thẩm Tuy liền đứng chắn trước cô.

Thầy Trương là nhân viên văn phòng của quân đội, mặc quân phục hải quân, đeo kính, trông rất nho nhã.

"Mẹ Tiểu Húc, chị hãy bình tĩnh trước." Giọng thầy Trương ôn hòa hòa giải: "Chuyện này chúng ta đến gặp Khương chỉ đạo viên nói rõ là được, có lỗi thì xin lỗi, bằng không về sau ảnh hưởng đến phẩm chất tương lai của đứa trẻ."

Mẹ Tiểu Húc căm giận bất bình: "Chúng tôi có lỗi gì? Thầy Trương, thầy thiên vị quá rồi. Thầy sợ đắc tội với Sở doanh trưởng quyền cao chức trọng chứ gì? Tôi nói cho thầy nghe, trên cái đảo này không phải một mình Sở doanh trưởng nhà cô ta có thể định đoạt."

Đám phụ nữ vây quanh ngày càng đông, mẹ của Tiểu Hoan lo lắng không thôi, sợ Cố Khanh Khanh bị bắt nạt, thân hình nhỏ bé của em ấy đứng cạnh mẹ Tiểu Húc, sự chênh lệch quá rõ ràng.

Bình thường cô ít giao tiếp với người khu Đông và khu Tây, các chị em ở khu Nam và khu Bắc rất hòa thuận, không như đám người bọn họ, suốt ngày nói xấu sau lưng người khác.

Thấy Triệu Trạch bế Tiểu Ngư đến, bên cạnh còn có Trần Giải Phóng, mắt cô sáng lên, từ đám đông chen ra kéo tay Trần Giải Phóng lại.

"Này này, chị dâu, chị dâu, ảnh hưởng tác phong của tôi, này này!!" Trần Giải Phóng không hiểu chuyện gì bị đẩy lên trước, vừa nói xong đã thấy em gái mình và Thẩm Tuy.

"Có chuyện gì đây?" Tình hình này không đúng chút nào, người phụ nữ đang phun nước bọt vào mặt em gái anh hình như là vợ của Dụ doanh trưởng lên đảo đợt hai.

"Khanh Khanh!" Trần Giải Phóng không màng bất cứ điều gì khác, đứng chắn trước em gái mình ngăn người phụ nữ kia lại: "Chị dâu này, chị làm gì thế? Nói chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có hùng hổ như muốn ăn thịt người như vậy."

Có mấy chị dâu bật cười, mẹ của Tiểu Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quân đội có nhiều người mang tính cách ngang tàng, đặc biệt là người từ Binh Đoàn Xây Dựng, bình thường hòa thuận thì nói chuyện nhẹ nhàng, lúc có chuyện thì hung tàn dữ lắm.

Các chị em vẫn nhớ lần đó, người từng nói với em gái Vu đại đội trưởng, Binh Đoàn Xây Dựng không có quy củ không đánh nữ nhân chính là người này.

Trần Giải Phóng người trông khá vạm vỡ, người phụ nữ cao to không dám đối đầu trực diện, cuối cùng đành theo họ đến doanh bộ.

Binh Đoàn Xây Dựng hôm qua uống say, hôm nay được nghỉ ngơi, một số vừa dậy đi ăn, thấy một đám người đi về phía doanh bộ, tò mò hỏi người bên cạnh: "Chị dâu, phía trước có chuyện gì vậy?"

Người bị hỏi là người khu Nam, cô kiên nhẫn giải thích: "Có đứa trẻ chửi em trai của Sở doanh trưởng là sao chổi, chuyên đi khắc người nhà, khắc cha, khắc mẹ, khắc cậu. Lần sau không biết sẽ khắc ai trong Sở gia. Bị em gái cậu nghe được tìm thầy Trương muốn mang người đi doanh bộ tố cáo. Cái cô vợ của Dụ doanh trưởng không phục, hai người cãi nhau."

"Hể!" Người Binh Đoàn Xây Dựng là người từ chiến trường trở về, ai cũng tính nóng như kem,, ăn không trôi cơm nữa.

Có người tức giận nghiến răng: "Chết tiệt, không c.h.ế.t trên chiến trường, giờ lại bị nguyền rủa sau lưng, hôm nay em gái mà bị bắt nạt, chúng ta không còn mặt mũi nào để nói là anh em của lão Sở cùng lão Cố nữa, chúng ta nhảy xuống biển mà c.h.ế.t cho xong."

Anh xắn tay áo hùng hổ chạy theo.

"Ngẩn ra làm gì? Đi thôi!" Những người khác như bừng tỉnh ngộ, cùng chạy theo.

Doanh bộ hôm nay như cái chợ, rộn ràng, nhốn nháo, Khương Thắng nhìn Cố Khanh Khanh, rồi lại nhìn Thẩm Tuy và thầy Trương.

Nhóm người quen thuộc này làm anh buồn cười.

Anh tự tay pha hai ly trà mang ra, đặt trên bàn, nhẹ nhàng hỏi: "Nói đi em dâu, hôm nay lại có chuyện gì vậy."

Nghe xong lời của cô, sắc mặt Khương Thắng nghiêm lại vài phần: "Chuyện này không phải nhỏ, cảnh vệ, đi gọi Dụ doanh trưởng đang trực ban đến đây."

"Rõ!"

Hôm nay đúng là đợt luân phiên của nhóm quân nhân lên đảo đợt hai, Dụ doanh trưởng ở gần doanh bộ, chỉ mất hai ba phút là đến nơi.

"Khương chỉ đạo viên." Doanh trưởng và chỉ đạo viên cùng cấp, trước khi căn cứ quân sự hoàn thành, cấp bậc của họ sẽ không thay đổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dụ Doanh trưởng, anh ngồi đi, thầy Trương, phiền anh nói lại sự việc một lần nữa cho rõ, tránh để em dâu mở miệng để anh ấy cảm thấy người xuất thân từ quân khu phía Nam thiên vị lẫn nhau." Khương Thắng đá bóng sang cho thầy Trương, mình thì đi pha trà.

Thầy Trương cũng đã hiểu ra chút ít, nếu nói nhỏ thì đây là chuyện giữa con cái nhà họ Sở và nhà họ Dụ. Còn nói lớn thì là mâu thuẫn ngầm giữa các khu Nam Bắc và khu Đông Tây, thậm chí có thể nói là ranh giới khó hòa hợp giữa đợt quân nhân lên đảo đầu tiên và đợt thứ hai.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 336: Chương 336



Nghe xong lời của thầy Trương, Dụ doanh trưởng im lặng một lúc, quay sang nói với con trai: “Xin lỗi đi.”

Tiểu Húc không do dự, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Tớ sai rồi.”

Dụ doanh trưởng cau mày: “Nói lớn lên, không nghe thấy sao? Sai thì nhận, có gì to tát đâu, sau này có chuyện gì thì nói thẳng mặt, nói sau lưng là kẻ hèn nhát!”

Tiểu Húc gân cổ lên hét: “Thẩm Tuy, xin lỗi, tớ sai rồi!”

“Khương chỉ đạo viên, anh thấy bây giờ đã ổn chưa?” Dụ doanh trưởng không nhận cốc nước Khương Thắng đưa, giọng rất trầm.

Khương Thắng nhíu mày: “Dụ doanh trưởng, đây là chuyện xin lỗi là xong thôi à? Nhà anh giáo dục con cái thế nào vậy? Đều là con cái của quân nhân, sao có thể nói ra những lời như vậy được!” Anh gõ hai lần mạnh vào cái bàn, phát ra âm thanh trầm đục.

Những người ở cửa cũng không vui: “Dụ doanh trưởng, mọi người đều là quân nhân, không nói gì khác, con cái nhà anh mở miệng ra là trù ẻo người ta chết, nhà các anh dạy con kiểu gì thế?"

Dụ doanh trưởng nhìn anh ta lạnh lùng: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Chỉnh đốn tư tưởng của mình, quản lý con cái cho tốt, đều là đồng đội, không nói đến việc che chắn cho nhau trên chiến trường, ít nhất đừng nói những lời chạm vào lòng người như vậy.”

“Không đề cập đến sự hy sinh của nhà họ Sở cho quốc gia, chỉ nói đến cha của Thẩm Tuy, cha của Thẩm Tuy là liệt sĩ, đồng đội không chiếu cố thêm đã đành, lại còn nói như vậy về một đứa trẻ. Đổi lại là anh, nếu anh c.h.ế.t dưới pháo địch, để lại một Tiểu Húc, đồng đội của anh không những không giúp đỡ mà để con cái mình bắt nạt con trai anh, anh nghĩ thế nào?!”

“Dụ doanh trưởng, đừng để anh hùng c.h.ế.t không nhắm mắt, để đồng đội còn sống phải thất vọng.” Khương Thắng nói đến đây, dù sao anh cũng không phải lãnh đạo cấp trên, lời lẽ không thể quá gay gắt, tránh bị nói là bênh vực Sở Đại, lập bè kết phái.

“Khương chỉ đạo viên, sao anh có thể ví dụ như vậy, chẳng phải là nguyền rủa nhà tôi…” Chị dâu to bự chưa nói hết, Dụ doanh trưởng đã liếc một cái, cô ta lặng lẽ ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.

Dụ doanh trưởng kéo con trai đến trước mặt Thẩm Tuy, nói: “Xin lỗi thành khẩn một chút, lần sau nếu còn tái phạm, cha sẽ đánh gãy chân con.”

Tiểu Húc run rẩy, tính cách cậu giống mẹ, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha.

Cậu khom lưng thành thật: “Thẩm Tuy, tớ sai rồi, tớ không nên nói những lời đó, tớ thay mặt bản thân và mẹ xin lỗi cậu, xin lỗi thím Sở, lần sau sẽ không nói như vậy nữa."

Nghe xong lời của Khương Thắng, cậu cũng thấy mình sai. Mà hai đứa nhỏ còn lại đều là bạn thân của Tiểu Húc, mẹ của hai người họ cũng là bạn của chị dâu to cao kia. Bây giờ Dụ doanh trưởng đã lên tiếng, Khương chỉ đạo viên lại nói những lời nghiêm khắc như vậy, tất nhiên sẽ không tiếp tục giả vờ như không nghe thấy gì nữa.

Ba đứa trẻ đều thành thật xin lỗi, Cố Khanh Khanh cũng không muốn truy cứu thêm, chỉ là trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, nghẹn muốn chết.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đôi khi chồng về nhà sắc mặt không được tốt, thấy cô là anh thu liễm lại ngay là vì không muốn cô biết những chuyện phiền lòng ở đơn vị.

Dù là Binh Đoàn Lục Trung hay Binh Đoàn Xây Dựng cũng đã có phần nhìn nhau không vừa mắt, chứ đừng nói đến các đơn vị địa phương khác chưa từng tiếp xúc, nhiều người tụ lại với nhau khó tránh khỏi va chạm.

Cô cảm ơn thầy Trương, Khương chỉ đạo viên và các anh em trong Binh Đoàn, rồi đưa Thẩm Tuy đến tòa nhà số 1 khu Nam tiếp tục đi học, xong xuôi cô quay về nhà.

Sở Đại một tay ôm hai đứa trẻ không hề có vẻ mệt mỏi, thấy cô về, trong mắt còn chút u sầu chưa tan, chân mày hơi nhướng, chờ cô mở miệng trước.

Quả nhiên, vừa thấy chồng, Cố Khanh Khanh cảm thấy đặc biệt tủi thân: “Cái loại người gì vậy chứ."

Sở Đại hơi nâng cằm: “Vào phòng rồi nói.” Có vẻ em ấy ra ngoài lại gặp chuyện gì đó. Mà từ việc cô chủ động đưa Thẩm Tuy đi học, nghe đã biết không đơn giản.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh gật đầu, theo chồng vào phòng, hai vợ chồng ngồi bên giường, cô nhận lấy Niên Niên từ tay chồng, cúi người hôn con trai một cái.

Ngửi thấy mùi sữa trên người con, trong lòng cô bớt u sầu đi nhiều.

“Bình thường các anh hay có xích mích với Dụ doanh trưởng phải không?”

“Ừ.” Sở Đại không ngờ cô sẽ hỏi vậy, chuyện trong đơn vị cô ít khi can dự, lúc anh nói chuyện quân sự với Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch, cô cũng không bao giờ xen vào.

Cố Khanh Khanh thở dài, kể lại mọi chuyện xảy ra sáng nay.

“Anh muốn rời đảo có phải cũng vì lý do này không?”

Đối với Binh Đoàn Xây Dựng thường xuyên chiến đấu ở tiền tuyến, làm việc thẳng thắn và dứt khoát, những vấn đề liên quan đến nhiều thứ như vậy thực sự làm giảm ý chí chiến đấu.

“Cũng một phần.” Sở Đại thành thật nói: “Quan hệ không tốt với Dụ Thế một phần là vì anh lên đảo trước anh ta, sau khi căn cứ quân sự xây dựng xong, anh và anh ta khó tránh việc đối đầu vì chức vị."

Cố Khanh Khanh hiểu: “Dụ doanh trưởng làm người có vẻ không nói đạo lý, mặc dù không phải người xấu hoàn toàn, như chuyện của Thẩm Tuy, nghe xong lời của Khương chỉ đạo viên anh ta lập tức bảo Tiểu Húc xin lỗi, em nghĩ anh ta có thể không biết chuyện này.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 337: Chương 337



“Không có người hoàn toàn tốt hay xấu, tùy thuộc và cách mình nhìn nhận.” Sở Đại thử nhiệt độ bình sữa thấy vừa, đưa cho Đoàn Đoàn: “Trên chiến trường anh ta là một chiến sĩ và một đồng đội đủ tiêu chuẩn, Khương Thắng có lẽ không biết anh ta từng không chỉ một lần chắn đạn cho đồng đội, nếu không hôm nay cũng không nói vậy. Khi đó là trận liên hợp tác chiến, anh ta hoàn toàn làm việc đó theo bản năng.”

“Nói một cách đơn giản, nếu anh và anh ta cùng ra trận, anh tin anh ta sẽ chắn đạn cho anh, anh cũng vậy, ý kiến cá nhân không thể đem ra làm ảnh hưởng đại cục trên chiến trường.” Sở Đại hơi dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cô: “Anh ta lập nhiều công lao, ở lại đảo làm đoàn trưởng là chuyện hợp lý. Song hai bên cần phải hòa hợp, điều này giao lại cho Trương Kiến Thiết đau đầu.”

Anh đã nhận lệnh từ quân khu, sau khi căn cứ quân sự xây xong sẽ điều đến Bộ chỉ huy hải quân, Trương Kiến Thiết sẽ thay thế anh ở vị trí doanh trưởng.

Khi bên trên ban có lệnh bổ nhiệm, Dụ Thế và Trương Kiến Thiết sẽ là hai người đứng đầu, lúc đó cần nhiều hòa hợp hơn.

Nếu bây giờ Sở Đại chủ động hòa hợp không chỉ là cướp cơ hội của Trương Kiến Thiết mà còn không hợp thời.

Chỉ khi cùng chiến đấu, trải qua thử thách và sự khốc liệt của chiến tranh mới có thể thực sự công nhận thực lực của nhau.

Khi đó mới thực sự trở thành anh em cùng chia sẻ vinh nhục.

Cố Khanh Khanh nghe xong lời của chồng, trong lòng cũng hiểu ra, tóm lại một câu —

Anh hùng trên chiến trường cũng có những tính toán riêng, có những thứ, những chuyện không thể trắng đen rõ ràng, cũng không thể nhìn người một cách phiến diện.

Nhưng cô vẫn lẩm bẩm: “Người bên gối dạy con như vậy, anh ta không thể cứ mặc kệ, anh ta cũng có phần trách nhiệm.”

“Ừ, vợ anh nói đúng.” Sở Đại tay trái ôm con, tay phải cầm bình sữa, mỉm cười nhìn cô: “Dù sao sau này cũng không phải giao du với các hội chị dâu của khu Đông Tây, mùa xuân năm sau chúng ta sẽ rời đảo, thời gian này anh sẽ chú ý đến Thẩm Tuy nhiều hơn. Nếu có lời đồn đãi gì anh sẽ tự mình đi tìm Dụ Thế nói chuyện."

“Được.”

Sáng nay dậy quá sớm, Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, nhìn con ngủ trong lòng mình, cô ngáp rồi leo lên giường: “Em ngủ một lúc, trưa lười nấu cơm quá, anh đi nhà ăn lấy cơm về ăn nhé."

“Được.”

Cố Khanh Khanh ôm Niên Niên nhanh chóng vào giấc ngủ, Sở Đại nghĩ không biết mình có nên tìm Trương Kiến Thiết nói về tình hình hai doanh đội không nhỉ? Người này hơi cố chấp, anh không biết mở lời thế nào.

Đoàn Đoàn uống sữa no, ợ một cái, thằng bé chê, đẩy bình sữa ra, nhìn đứa bé trong lòng, đã ngủ rồi.

Anh buồn cười.

Ba mẹ con ngủ tư thế hơi giống nhau, anh nhìn khuôn mặt yên tĩnh của vợ rất lâu, rồi cũng ôm con lớn chui vào ổ chăn.

Trưa không cần anh đi nhà ăn múc cơm, Thẩm Tuy đi học về tự xách hộp cơm đi lấy.

Sườn kho tàu và cá hấp là hai món xuất hiện thường xuyên nhất, còn có một phần rong biển trộn.

Hai đứa bé ngủ ban ngày nhiều, Cố Khanh Khanh đặt chúng vào nôi không sợ lăn xuống giường, cả nhà ngồi cùng nhau ăn cơm.

Sáng không ăn nhiều, cãi nhau cũng tốn sức, Cố Khanh Khanh ăn hai chén cơm, một lớn một nhỏ nhìn nhau, biết cô đã nguôi giận.

“Thẩm Tuy, buổi sáng ở trường có ai nói xấu gì em nữa không?”

“Không.” Thẩm Tuy cắn miếng sườn, rồi nói: “Thầy Trương bảo em lần sau nếu có chuyện như vậy có thể ra tay trước rồi tìm thầy, thầy nói đều là con cái quân nhân, làm việc gì nên thẳng thắn tốt hơn.”

Cố Khanh Khanh sững lại rồi cười: “Lời này giống như thầy Hàn nói hơn." Thầy Trương là người rất nho nhã, lời này từ miệng ông ấy, cô có chút không tin.

Sở Đại gỡ xương cá rồi đưa cho cô: “Thầy Trương nói đúng, đàn ông không nên lằng nhằng, có việc trực tiếp ra tay, đều là con cái quân nhân, khó tránh lòng tự trọng cao, hầu như là người tôn sùng thực lực. Hôm nay chị em có thể ra mặt cho em, đương nhiên lần sau em cũng có thể tìm anh, cứ như vậy em vĩnh viễn không có bạn bè."

Thẩm Tuy ban đầu muốn nói cậu không cần bạn, song dưới sự dạy dỗ của ông Tần, cậu hiểu ra một điều, không ai có thể mãi là một hòn đảo cô đơn.

“Em nhớ rồi anh rể.”

Ăn xong, Thẩm Tuy dọn bàn đi lên lầu làm bài tập, Cố Khanh Khanh ngồi yên không động, chồng cô lấy một hộp mật ong từ tủ ra, pha với nước ấm trong bình giữ nhiệt cho cô.

“Em no rồi.” Đôi mắt to tròn nhìn mặt chồng, lắc đầu.

“Vậy để lát nữa uống, cổ em hơi khàn.” Sở Đại kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cánh tay dài đẩy nôi.

“Được đi.” Cố Khanh Khanh rõ ràng không muốn uống, gần đây uống mật ong quá nhiều, cô thấy ngọt quá, hơi ngán.

Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, ánh mắt đều nhìn vào hai đứa trẻ trong nôi.

Bây giờ có thể thấy chút bóng dáng của chồng trong nét mặt hai đứa nhỏ, Cố Khanh Khanh cầm cái ly nước, chép miệng: “Chờ chúng lớn thêm chút nữa em sẽ thấy được anh hồi nhỏ ra sao.”

Sở Đại nhướng mày, nhìn cô: “Khi anh còn nhỏ có ảnh chụp mà không biết cất đâu rồi."

Cố Khanh Khanh kinh ngạc: “Anh hồi nhỏ là năm năm mươi mấy đúng không? Lúc đó đã chụp ảnh rồi hả?”

“Ừ, chụp cùng cha anh, biểu hiện cha lúc đó anh còn nhớ rõ, ông rất không kiên nhẫn." Là một chú trong đơn vị lúc đó chụp ảnh kỷ niệm cho đồng đội, tiện tay chụp cho hai cha con.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 338: Chương 338



Cố Khanh Khanh cười nói: "Về anh tìm cho em xem cái nha."

"Được." Sở Đại cười đáp lại.

Bây giờ thời tiết đã ấm hơn, hiếm khi dùng bếp lò để sưởi ấm, Cố Khanh Khanh cứ ngồi yên như vậy không yên, cô đứng dậy đi lục tủ lấy ra mấy món chưa ăn hết từ Tết.

Hạt dưa và đậu phộng còn nguyên một túi lớn, kẹo thì khỏi phải nói, vì Sở Đại cần nhà cô lúc nào cũng không thiếu.

Thẩm Tuy đã thực sự hòa nhập vào gia đình này, trước đây nếu không có ai đưa đồ ăn vặt cậu bé sẽ không tự lấy. Giờ thì cậu bé viết xong bài tập buổi tối còn xem sách mà anh rể và ông Tần cho, đói thì xuống lấy hộp hoa quả hoặc thịt hộp.

Cố Khanh Khanh nhận ra khi phát hiện đồ ăn vặt sắp hết, cô báo thuyền trưởng thuyền vật tư mua bổ sung một ít. Thẩm Tuy mở tủ ra lại thấy đầy ắp, trong lòng yên ổn trở lại, bây giờ có khi thèm ăn là sẽ tự động lấy.

Dù sao cũng là một đứa trẻ, Cố Khanh Khanh rất vui vì cậu bé thể hiện được tính cách thật của mình, còn hào hứng kể chuyện này cho chồng nghe.

Cô bưng một đĩa đựng đồ ăn vặt đến, ngồi xuống từ từ cắn hạt dưa: "Anh hai dạo này không phải ra trận chứ?"

"Ừ, trận lần trước đánh xong rồi, sẽ yên ổn một thời gian." Thật ra Cố Thanh Liệt bị thương, cần thời gian dưỡng thương, đặc biệt dặn dò anh đừng nói ra, tránh cho có người khóc bù lu bù loa.

"Thế thì tốt." Cô bóc một viên kẹo nhét vào miệng chồng: "Em nghe nói anh cả cũng đi Binh Đoàn Xây Dựng?"

"Đúng, quân khu giao nhiệm vụ phối hợp tác chiến, anh cả lái máy bay tiêm kích để tấn công địch dưới mặt đất." Sở Đại không ngờ hai anh em lại chiến đấu bên nhau theo cách này, tâm trạng anh hơi có mất mác.

Cố Khanh Khanh nhận ra anh nhớ chiến trường, "Khi anh được điều về quân khu phương Nam, chắc sẽ có nhiều cơ hội tác chiến hơn."

"Ừ." Sở Đại gật đầu cười, đầu lưỡi đẩy viên kẹo: "Thật ra không có chiến tranh thì tốt hơn, anh muốn ở nhà suốt đời, bên cạnh em và các con."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng bây giờ địch đang rình rập khắp nơi, vũ khí trong nước rất lạc hậu, họ chỉ có thể cắn răng giữ vững biên giới và phòng thủ đường biển.

Cuộc sống trên đảo trôi qua rất nhanh, khi Cố Thanh Liệt không ở đây, Cố Khanh Khanh cảm thấy áp lực hơn rất nhiều, mỗi ngày phải chăm sóc hai đứa trẻ, may mà Thẩm Tuy buổi trưa được nghỉ ở nhà hai giờ đồng hồ, tối cậu bé và Sở Đại cũng có thể giúp trông con.

Lâu lâu Cố Khanh Khanh mới có thời gian thở.

Khu vườn phía sau lâu rồi chưa nhổ cỏ, chiều nay, hai đứa bé đều ngủ, Cố Khanh Khanh đẩy nôi ra ngoài, cầm cuốc ở góc tường bắt đầu nhổ cỏ.

Tiểu Ngư đã tám tháng, mỗi ngày Hứa Niệm bế cậu bé ra ngoài đi dạo, cậu bé đặc biệt vui vẻ.

"Khanh Khanh, chị mang cho em chút mứt táo, nghe nói bổ máu, em ăn một đoạn thời gian xem thế nào." Hứa Niệm bỏ đồ lên bàn đá dưới mái hiên trong sân, gọi vài tiếng, nghe thấy tiếng Cố Khanh Khanh đáp lại vọng ra từ vườn sau, cô bế Tiểu Ngư đi ra sau.

Khắp nơi trên đảo tràn ngập sắc xuân rực rỡ.

Trong vườn nhà Cố Khanh Khanh trồng rất nhiều hoa, khi Cố Thanh Liệt còn ở đây, rảnh rỗi anh sẽ chạy lên núi hái quả dại, sẵn tay đào ít hoa dại về trồng.

Tiểu Ngư cười toe toét vẫy tay với Cố Khanh Khanh, bây giờ cậu bé chỉ biết gọi "cha" và "mẹ" mấy từ đơn như thế, Hứa Niệm dạy mãi mà cậu bé vẫn chưa biết gọi "thím".

Cố Khanh Khanh từ khoảng đất trồng rau đứng dậy một tay chống cuốc, cười cười vẫy tay: "Tiểu Ngư của chúng ta cao lên nhiều rồi, nhìn giống anh Triệu đấy."

"Ừ, thời gian trước nhìn còn giống chị, giờ đã thay đổi rồi." Hứa Niệm bế mỏi tay: "Cái rổ ngồi của em vẫn ở nhà chị, không chị cho nó ngồi vào ngồi, bé con nặng quá."

Cố Khanh Khanh đề nghị: "Em đi lấy về đây cho chị nhé?"

"Được, miễn là em không phiền là được."

"Không sao, chị trông giúp em cái nôi với hai đứa bé là được, buổi chiều chúng thường ngủ rất lâu."

Chớp mắt hai đứa nhỏ đã ba tháng, chúng thừa hưởng nước da trắng mịn từ cha, trông rất đáng yêu.

Hứa Niệm gật đầu: "Yên tâm."

Cố Khanh Khanh bỏ cuốc xuống, bước nhanh đến nhà Hứa Niệm ở phía trước, nhà không khóa cửa, đẩy cửa cổng là vào được.

Cái rổ cho trẻ con ngồi ở phòng khách, một tay cầm không tốn sức, nhanh chóng về sân sau nhà mình.

Hứa Niệm đặt con trai vào ghế, rồi lấy ra một miếng khoai lang khô dài để cậu bé gặm mài răng.

Cái này là do Cố Khanh Khanh cho, Dư Phú Quý gửi từ Binh Đoàn Xây Dựng, nhà cô đã ăn hết từ lâu rồi.

Mùa đông ngồi sưởi ấm thả vào bếp lò nướng ăn rất ngon, để bình người lớn cắn không nổi chứ huống chi trẻ con, cô cho con trai gặm mài răng không lo con bị nghẹn.

Tiểu Ngư rất ngoan, không hay khóc, tự chơi được.

Hứa Niệm vào rào tre, cầm cái xẻng nhỏ ngồi xuống giúp Cố Khanh Khanh nhổ cỏ.

"Anh Triệu bọn họ dạo này bận rộn không về nhà, anh ấy nói gần đây nhiều binh sĩ bị thương, không biết có phải đào hầm có vấn đề gì không nữa." Động tác của Hứa Niệm không nhanh không chậm, cỏ dại nhổ ra sắp xếp gọn gàng ở bên chân.

Ngược lại, Cố Khanh Khanh cứ vứt bừa, sau này sẽ mang ra cho gà rừng ăn.

"Chuyện này em không rõ, Sở Đại về nhà rất ít khi nhắc đến mấy chuyện đó." Bây giờ Cố Khanh Khanh chỉ nghĩ đến việc chăm con, thời tiết càng ngày càng ấm, cô hơi mong chờ mùa hè đến.

Chẳng bao lâu nữa sẽ có dứa, xoài và chuối đồ, cô mong lắm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 339: Chương 339



"Đợi các công trình quân sự xây xong, các em cũng phải rời đảo rồi." Hứa Niệm thật sự có chút tiếc nuối: "Tính ra chỉ còn chưa đầy một năm."

"Thôi mà, sau này có cơ hội sẽ gặp lại! Chị không xuống được đảo em có thể đến thăm chị, chồng em, anh trai em đều ở bộ đội, thẩm tra lên đảo không quá khó khăn."

"Được, nhớ lời em nói đấy nhé." Hứa Niệm cười, ngồi xổm mỏi quá cô ngồi phịch lên đống cỏ dại bên cạnh, cầm xẻng nhổ cỏ tiếp: "Một thời gian nữa là có dưa chuột ăn, đợi tới lúc đó ăn nộm dưa leo với trứng."

"Năm ngoái em ăn nhiều quá, năm nay không muốn ăn nữa, lúc đó sẽ cho chị hết." Cố Khanh Khanh cũng học theo, bỏ cuốc ngồi xuống, nhìn Tiểu Ngư tự nhai nhai khoai lang khô, cười tươi: "Năm ngoái khi mang thai cái gì em cũng dám ăn, bây giờ nghĩ lại thật không thể tin được."

"Đúng thế. Chị có ít phiếu vải, nhờ thuyền trưởng đi đổi vải Cung tiêu xã, đến lúc nhận được phiền em mang đến cho mẹ Tiểu Hoan, nhờ cô ấy may hai cái áo mùa xuân cho Tiểu Ngư." Hứa Niệm không giao thiệp nhiều với chị em dâu trên đảo, ngày thường gặp mặt chỉ chào hỏi khi gặp nhau trên đường hoặc trong nhà ăn.

"Được, mẹ Tiểu Hoan bảo chúng ta không cần đưa đồ gì lại hết, chị ấy lấy vải thừa làm hoa cài đầu là được."

"Hả? Còn có thể như vậy sao?" Hứa Niệm tò mò: "Trông như thế nào? Em đã thấy chưa?"

"Đã thấy một lần, kiểu dáng rất mới, trông rất hợp mốt, chị ấy còn tặng một cái cho quân y Dương." Đây là lần trước mẹ Tiểu Hoan nói với cô, nhà có trẻ nhỏ dễ ốm, thường xuyên phải đến trạm xá.

Trên đảo y tế miễn phí, trong thôn cũng gần như vậy. Bây giờ chính sách tốt hơn nhiều, cô nhớ lúc nhỏ, cô bị bệnh cha sẽ đến bác sĩ Hách Nhất Trân trong thôn, trả vài xu lấy vài viên thuốc là được, sau đó cầm đơn thuốc đến chỗ chú kế Toán ở đội sản xuất, tất cả đều được hoàn trả lại.

Theo ấn tượng của cô, hình như trong thôn rất ít người đến trạm y tế công xã để khám bệnh, truyền dịch, ai cũng khỏe mạnh, chắc có lẽ do lao động hàng ngày rèn luyện ra được.

"Nói đến quân y Dương, anh Giải Phóng này có phải gõ cái đầu của anh ấy mấy cái không?" Hứa Niệm nói: "Quân y Dương chắc sốt ruột lắm rồi ấy, cô ấy lớn tuổi hơn em, chưa có đối tượng, còn em đã có hai đứa con, anh Giải Phóng thì lại không hiểu tình cảm của người ta."

"Việc này để em đi gặp riêng anh Giải Phóng nói chuyện, chờ anh ấy tự nhận ra thì không biết đến bao giờ." Cố Khanh Khanh tay dính đầy bùn đất cô đứng dậy cầm cuốc cuốc, như vậy nhanh hơn.

"Được, chỉ có thể thế mới nhanh thôi."

Nhổ cỏ xong, hai đứa bé vẫn chưa dậy, Cố Khanh Khanh đi vào bếp lấy giỏ rau ra vườn: "Chị xem muốn ăn rau gì thì cứ hái đi."

"Vậy chị ăn ké nhé." Nhà cô cũng có trồng rau mà không nhiều loại như nhà Khanh Khanh, chỉ có cải bắp, củ cải, hành tỏi.

Nhà Cố Khanh Khanh có cà chua, cà tím, ớt và cải bắp, cô thấy cải bắp ngon hơn cải trắng, đã ăn liên tục mấy ngày.

"Cứ hái đi, nhà em ăn không hết, thỉnh thoảng A Tuy ăn cùng ông Tần ở nhà ăn, nhiều lúc em lười nấu, Sở Đại toàn mang cơm từ nhà ăn về."

"Sở doanh trưởng nhà em tốt thật, cái gì cũng theo ý em."

"Vâng, anh ấy chỉ cần có kẹo ăn là được, không kén chọn gì khác."

Hai người nói cười đến chiều muộn, Hứa Niệm định tối nay không ăn ở nhà ăn, cô về nấu ít rau với làm trứng hấp cho con trai.

Cô một tay bế con, tay kia cầm giỏ rau, cái ghế ngồi để đó chờ Triệu Trạch về sang lấy.

Chưa ra khỏi cửa sân đã thấy người của Binh Đoàn Xây Dựng vội vã chạy tới, anh ấy còn chưa kịp thở đều đã la làng lên: "Em gái Khanh Khanh, chị dâu Hứa Niệm, lão Sở, lão Trạch, lão Triệu bị thương đang ở trạm y tế. Còn có cả Trần Giải Phóng..."

Trong đầu Hứa Niệm thanh âm ong ong vang lên không ngừng, giỏ rau rơi xuống đất, cà chua và cải bắp lăn lóc khắp nơi.

"Bọn họ bị thương nặng không?" Cố Khanh Khanh đẩy nôi vào trong thì nghe được câu này, cố nén khủng hoảng trong lòng, giọng nói hơi run run.

"Đào hầm đá b.ắ.n rơi vào người, lão Triệu được Sở doanh trưởng đẩy ra chỉ có trầy da một chút. Dụ doanh trưởng chắn cho Sở doanh trưởng một phần, anh ấy cùng Trần Giải Phóng bị gãy hai xương sườn, đang băng bó. Hai người yên tâm, Sở doanh trưởng và lão Triệu không sao đâu chỉ có tối nay họ không về ăn cơm được, sợ hai người lo lắng nên bảo tôi đến báo một tiếng."

Không phải trọng thương gì lớn, dưỡng nửa tháng sẽ khỏe lại.

Đào hầm chưa hoàn thành, thỉnh thoảng có đá rơi xuống, đá không lớn, vết thương của Dụ Thế và Trần Giải Phóng cũng không nặng, Sở Đại và Triệu Trạch ở bên đó trông coi.

Hai người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống.

Cố Khanh Khanh giờ đã hiểu câu nói của Sở Đại, anh và Dụ Thế khi chiến đấu có thể chắn đạn cho đối phương.

Không bị thương nặng là tốt rồi, ban đầu họ còn định đến thăm Dụ doanh trường và Trần Giải Phóng. Mà thôi mang con đi không tiện, nên hai người bàn nhau sáng mai nấu ít canh bổ dưỡng cho chồng mang đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ cái gì đó, nhìn Hứa Niệm, cô hỏi người đến báo tin: "Anh ơi, quân y Dương biết anh Giải Phóng bị thương chưa?"

"Là quân y Dương băng bó cho lão Trần ấy!" Người này gãi đầu, cười khì khì: "Hai người không thấy quân y Dương lo lắng cho anh ấy thế nào đâu, tôi nghĩ lần này anh Trần có thể cưới được vợ rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back