Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 310: Chương 310



Năm 1973, ngày 23 tháng Chạp.

Sở Đại gửi điện báo báo tin vui tới Quân khu phía Nam, Binh Đoàn Xây Dựng và thôn Đại Truân Tử, báo tin nhà có thêm thành viên mới.

Hai cậu con trai được đặt tên là Sở Kinh Hồng và Sở Lược Ảnh.

Vì gần đến Tết, Cố Thanh Liệt đặt tên thân mật cho hai bé là — Đoàn Đoàn và Niên Niên.

Mặc dù là tháng Chạp nhưng trên đảo không lạnh, nhiệt độ trong nhà khoảng mười chín độ.

Cố Khanh Khanh sinh xong thì được chồng quấn chăn ôm về nhà nghỉ ngơi, anh sợ cô ngột ngạt nên kéo rèm ra một nửa, để gió ngoài lùa vào.

Vì có màn che, gió bên ngoài vào cũng không nhiều, không thổi trực tiếp vào người cô.

Bên cạnh Cố Khanh Khanh là hai đứa nhỏ, cô chưa về sữa nhiều, may là chồng đã mua sẵn sữa bột nên không lo con bị đói.

Hứa Niệm bế con qua thăm cô, Sở Đại và Cố Thanh Liệt bàn bạc tối nay nấu gì cho cô.

"Khanh Khanh, hai đứa nhỏ này giống ai thế?" Nhìn hai đứa trẻ đỏ hỏn, nhăn nheo nằm trong chăn, Hứa Niệm không nhịn được trêu chọc.

"Giống Sở Đại." Cố Khanh Khanh không chút do dự: "Hoặc là giống anh hai của em."

Hứa Niệm bật cười, cậu bé mặc áo dài mỏng trong lòng cô cũng vui vẻ múa tay chân.

Tiểu Ngư hơn năm tháng tuổi, rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều bắt mẹ bế đi khắp đảo ngắm nhìn chỗ này chỗ kia, không thể ở yên trong nhà.

"Hai đứa nhỏ này sợ một mình em chăm không nổi. Lúc trước chị nhìn là bảo em mang thai con trai mà, bụng nhòn nhọn, em lại thích ăn chua, quả nhiên chuẩn.” Hứa Niệm ngồi bên giường, đặt Tiểu Ngư lên giường để thằng bé tự bò, nhìn hai đứa nhỏ nói: "Đoàn Đoàn và Niên Niên nhà em lúc sinh nặng bao nhiêu cân?"

"Đứa lớn bốn cân ba lạng, đứa nhỏ bốn cân năm lạng." Cố Khanh Khanh cầm ly nước đường đỏ nhấp nháp, giờ đã dần hồi phục, nhìn hai đứa con đang ngủ nói: "Niên Niên nặng hơn anh trai, bác sĩ nói sinh đôi mà mỗi đứa được năm cân là đủ dinh dưỡng rồi, với lại lúc em sinh vẫn chưa đủ tháng."

Tiểu Ngư cắn ngón tay, đôi mắt to tò mò nhìn hai em.

"May mà có anh hai em qua giúp nếu không thật sự bận rộn không làm xuể." Hứa Niệm trêu con trai mình: "Bạch Đào giờ cũng rối tung cả lên, may mà con lớn nhà chị ấy khá nghe lời, có thể giúp được đôi chút."

"Đúng rồi, chị ấy đến thăm em chưa?"

"Chưa, trước đó ở trạm xá chắc chị ấy không biết tin, giờ trời tối rồi, có đến cũng phải ngày mai."

Hứa Niệm gật đầu, liếc nhìn túi sữa bột trên tủ đầu giường, hỏi: "Đoàn Đoàn và Niên Niên không b.ú sữa mẹ à?"

"Em chưa về sữa." Cố Khanh Khanh hơi ngượng: "Sau này có lẽ phải cho hai đứa nhỏ uống kèm sữa bột."

"Cũng được." Hứa Niệm vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con trai: "Bây giờ sữa bột vừa đắt vừa khó mua, Sở doanh trưởng nhà em vẫn là có cách."

Cố Khanh Khanh không hiểu lắm, chỉ lắc đầu: "Tối chị ở lại ăn cơm nhé, tiện khỏi phải nấu nướng."

"Không cần đâu. Triệu Trạch sẽ mang đồ từ nhà ăn về. Anh ấy nói hôm nay mọi người ở Binh Đoàn Xây Dựng đều vui mừng, đang bàn xem nên tặng gì cho hai bé khi đầy tháng rồi đấy."

Ánh mắt nhìn quanh hai đứa nhỏ thấy hai đứa nhỏ đeo khóa trường mệnh, cô ngạc nhiên: "Đây là do Sở Đại mua à?"

"Anh cả và anh hai em nhờ người chuẩn bị từ trước." Cố Khanh Khanh liếc nhìn, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Sở Đại nhờ Tiểu Chiêu mua hai đôi khóa vòng bạc cho hai đứa nhỏ, Tiểu Chiêu mua bốn đôi nói là hai đôi để dành quà sinh nhật của hai đứa nhỏ."

Hứa Niệm đã nghe Cố Khanh Khanh kể về Chữ Chiêu, người anh em lớn lên cùng Sở Đại.

Cô hâm mộ quá: "Cha mẹ em cả cha chồng có gửi quà đến nhỉ?" Khi cô sinh Tiểu Ngư, nhà cô không ai hỏi thăm, điện báo về cũng chẳng thấy hồi âm.

"Có lẽ sẽ gửi, hôm nay mới gửi điện báo về thôi à." Nghĩ đến đây, Cố Khanh Khanh không nhịn được cười cười: "Anh hai em sợ Sở Đại để trưởng bối nhà em đặt tên cho hai đứa nhỏ nên nhất quyết bắt Sở Đại đặt tên trước khi gửi điện báo."

"Chị ơi!" Thẩm Tuy đang đứng ở cửa, đôi mắt đen láy nhìn cô: "Anh rể bảo em hỏi chị, tối nay hầm canh gà được không?"

"Được nha." Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: "Em làm bài tập xong chưa?"

"Em làm xong rồi." Cậu bé đứng ở cửa một lúc, ban đầu định hỏi chị có đau không, nhưng thấy Hứa Niệm cũng ở đó, liền quay người đi ra, không quên đóng cửa lại.

Hứa Niệm nhìn bóng lưng cậu bé, cười: "Chị nghe nói hôm nay là A Tuy chạy đến doanh trại tìm lính gác để nhờ báo tin cho Sở Đại vào trạm xá. Nghe nói lúc đó cậu bé lo lắng lắm, chị trước nay chưa từng thấy thằng bé bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đứa trẻ này tính cách khá trầm lặng, giỏi che giấu cảm xúc. Trong lòng Cố Khanh Khanh ấm áp lắm.

Hứa Niệm nói chuyện với cô một lúc, nhắc nhở cô những điều cần lưu ý khi ở cữ, cuối cùng hỏi: "Muốn chị đến chăm em ở cữ không? Đàn ông nhiều khi không được chu toàn."

"Không cần đâu chị." Cố Khanh Khanh nhìn đứa trẻ trong tay Hứa Niệm không ngừng vặn vẹo nói: "Chị mau đưa Tiểu Ngư ra ngoài đi dạo đi, cậu bé không ở yên được kia kìa."

"Được, được, được." Hứa Niệm thực bất đắc dĩ: "Đứa trẻ này càng về tối tinh thần càng tốt, mai chị lại đến thăm em."

"Được nha." Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu,

Trong thời gian ở cữ, việc lau người đều do chồng giúp, ban đầu còn ngại, sau quen rồi rồi chẳng thấy gì nữa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 311: Chương 311



Chớp mắt đã đến ngày đầy tháng, Cố Khanh Khanh mặc đồ rất ấm, đội một chiếc mũ len do Bạch Đào làm.

Đoàn Đoàn và Niên Niên, một đứa ở trong tay cha, một đứa ở trong tay cậu út, Cố Thanh Liệt xoa tay chuẩn bị cạo tóc m.á.u cho hai đứa cháu.

Cố Khanh Khanh nghi ngờ: "Anh hai có làm được không?"

Cố Thanh Liệt không vui: "Anh đi đánh trận còn có thể c.h.é.m đầu kẻ địch, huống chi là cạo tóc."

Sở Đại nhíu mày nhắc nhở: "Đây là cháu ngoại của cậu, không phải kẻ địch."

"Biết rồi, biết rồi." Cố Thanh Liệt thử cạo nhẹ lên lòng bàn tay, xác định sẽ không vì trượt tay mà làm đau hai đứa cháu, anh quay đầu hỏi hai người bế trẻ: "Đoàn Đoàn trước hay Niên Niên trước?"

Hai đứa trẻ giống hệt nhau, anh cũng khó phân biệt, cứ nghĩ sẽ giống anh và anh trai mỗi người mỗi vẻ, không ngờ lại không phải.

Cố Khanh Khanh đứng sau lưng chồng, kiểm tra tai con trai, sau tai phải không có bớt: "Đây là Niên Niên, anh cứ chọn đại một đứa trước đi."

Đoàn Đoàn có một vết bớt mờ sau tai phải, Niên Niên là sau tai trái, không nhìn gần thì không thấy rõ được.

"Vậy Niên Niên đi, đứa nhỏ này có vẻ giống anh." Hắn nói dối không chớp mắt, Sở Đại cười khẩy một tiếng, đưa đứa nhỏ cho hắn.

Hôm nay được nghỉ, người của Binh Đoàn Xây Dựng ăn sáng ở nhà ăn xong thì sang đây, cả đoàn người cùng vợ chồng Triệu Trạch vừa vào đến sân đã thấy Cố Thanh Liệt ngồi trên ghế nhỏ, cạo tóc m.á.u cho đứa trẻ.

"Cậu làm được không đấy, việc này sao không gọi tôi." Triệu Trạch ngồi xổm bên cạnh xem.

"Ai biết ông có rảnh không?" Cố Thanh Liệt thổi tóc vụn trên đầu Niên Niên, hài lòng v**t v*, không hề đ.â.m tay: "Đưa Đoàn Đoàn cho tôi, sau này nghỉ hưu tôi sẽ mở tiệm cắt tóc gần doanh trại."

Sở Đại bế Niên Niên, đứa nhỏ không biết mình bị cạo trọc, nằm trên vai cha ngáp một cái, rồi ngủ tiếp.

Cố Khanh Khanh nhìn mà phát sầu: "Ban ngày ngủ nhiều tối lại quấy, không biết sau này có chỉnh được không."

Hứa Niệm đưa Tiểu Ngư cho Triệu Trạch, cô lại chỗ Cố Khanh Khanh: "Lớn hơn chút sẽ chỉnh được, nhà em nhiều đàn ông giúp chăm con, tối em cũng có thể ngủ yên giấc."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn Tiểu Ngư, hỏi: "Bao nhiêu tuổi thì coi là lớn hả chị?"

Hứa Niệm á khẩu không trả lời được, thở dài.

Trưa ăn cơm ở nhà Sở Đại, Cố Khanh Khanh mới ra cữ, mấy người đàn ông thương em gái không cho xuống bếp, mấy người tự nhau ra sân sau hái rau, chuẩn bị làm việc.

Đoàn Đoàn và Niên Niên cạo tóc xong, Sở Đại pha nước ấm trong thau cho hai đứa tắm, dưới nước, hai đứa nhắm mắt mà chân tay vẫn không ngừng quẫy đạp.

Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt mỗi người cầm một khăn lớn đứng chờ bên cạnh.

Hai người phụ nữ vào phòng trò chuyện, Triệu Trạch ôm con trêu họ: "Hai cậu cũng coi như trải nghiệm làm cha trước ha, lão Cố này, cậu cũng nên lo chuyện này đi chứ?"

Cố Thanh Liệt dựa vào tường, liếc nhìn người đàn ông đeo kính ở cửa: "Giờ cậu có con trai thì bắt đầu lên mặt à, tôi không vội, chờ các cậu có cháu tôi mới cưới vợ, lúc đó hứa hôn cho tụi nhỏ luôn."

Triệu Trạch cười: "Vậy xét theo vai vế không phải cậu thấp hơn chúng tôi một bậc rồi à?"

Cố Thanh Liệt: "..." Hỏng rồi, tự mình nhôt mình vào tròng rồi.

Thẩm Tuy khẽ thở dài, phát hiện ra anh hai có chút ngốc nghếch phải làm sao đây.

Trưa ăn cơm, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm ăn trong phòng, trẻ con cũng ở trong phòng, mấy người đàn ông khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày muốn uống rượu thả lỏng, bọn họ cũng không quản.

Hứa Niệm cho con ăn cháo cá, cá biển không có xương, băm nhuyễn hấp chín, Tiểu Ngư rất thích ăn.

Cố Khanh Khanh cho Đoàn Đoàn bú, trước cô còn ngại không dám vén áo trước mặt Hứa Niệm, giờ chỉ cần con khóc là cô không quản nhiều như thế nữa.

"Em bảo Sở Đại hầm ít canh lợi sữa cho em uống đi, chị cứ cảm thấy sữa bột không tốt bằng sữa mẹ."

Cố Khanh Khanh ngớ ra, rồi nhỏ giọng hỏi: "Có những món canh lợi sữa nào thế chị? Chị viết ra giúp em đi, em không nhớ được."

"Được."

Buổi tối, Sở Đại thu tã khô ngoài sân vào phòng, thấy vợ đang cho con bú, không kìm được nhìn thêm vài lần, từ từ ngồi xuống giường.

Cố Khanh Khanh bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến không được tự nhiên: "Anh đi pha sữa bột cho con đi, không đủ."

Anh ừ một tiếng, gấp tã gọn gàng đặt bên giường, rồi đi lấy bình sữa.

Khi anh pha xong vào, Cố Khanh Khanh hỏi: "Uống sữa bột lâu dài có bị thiếu dinh dưỡng không anh? Chị Niệm viết cho em mấy món canh lợi sữa, ngày mai anh bắt đầu làm nhé?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được." Anh nhỏ vài giọt sữa thử nhiệt độ rồi đưa vào miệng con trai, anh cũng không biết là đứa nào nữa.

Hai đứa nhỏ anh nhìn mặt là không thể phân biệt được, Cố Khanh Khanh cũng hơi lẫn lộn, trước đây thường xuyên cho một đứa b.ú hai lần, đứa kia đói khóc ầm ĩ, bây giờ trước khi cho b.ú cô đều xem dấu bớt sau tai con.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 312: Chương 312



Đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió lướt qua ngọn cây xào xạc.

Sở Đại ôm Đoàn Đoàn ngồi bên giường, Cố Khanh Khanh đang cho đứa còn lại Niên Niên bú.

Đứa bé trong tay người đàn ông ngậm ti giả, mắt nhắm hờ, trông như đang ngủ nhưng thực ra đang lén tè.

Sở Đại dở khóc dở cười, đặt con trai nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng kéo tã xuống, thay cái tã mới cho con.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy vết bẩn trên ống quần của anh, bật cười: "May mà bây giờ không thiếu nước nếu không thì thật là phiền phức."

Cây sào trong nhà hầu như phải treo đầy tã lót, phơi quần áo cũng không có chỗ.

Sở Đại gật đầu đồng tình, thay tã cho con xong rồi lại bế con lên đung đưa, nói: "May mà có anh hai và A Tuy, anh ra ngoài làm nhiệm vụ thì họ có thể giúp đỡ."

Buổi tối thường là Cố Thanh Liệt và Sở Đại trông con, phải dỗ đến nửa đêm hai đứa nhỏ mới ngủ, may mà bây giờ nhiệm vụ ở đơn vị không nặng lắm, các hầm quân sự trên cơ bản đã hoàn thành.

Còn lại là cơ sở hạ tầng trên đảo và thiết lập sở chỉ huy hải quân.

Nhắc đến Cố Thanh Liệt, Cố Khanh Khanh thở dài: "Cũng không biết anh ấy khi nào mới có thể trở lại đơn vị, em cảm thấy anh ấy đã không thể ngồi yên được nữa."

Một quân nhân nghỉ ngơi nửa năm, ai mà chịu nổi.

Sở Đại cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Ý của lão Quan là để anh ấy nhanh chóng quay lại Binh Đoàn, trợ cấp nửa năm nay cũng được phát đầy đủ, không thiếu một đồng nào, từ chuyện này có thể thấy được thái độ của tổ chức đối với anh ấy." Giờ các điều khoản thiết lập quan hệ ngoại giao đã được thỏa thuận xong, những chuyện này không còn là bí mật quân sự, cũng có thể nói ra.

"Anh ấy bị chấn thương tâm lý trong trận chiến cuối cùng, bây giờ không thể b.ắ.n súng, cầm vào là tay run."

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, tay vỗ lưng Niên Niên cũng đột ngột dừng lại.

Hóa ra đây là chuyện họ luôn giấu cô.

"Anh ơi, có thể nghĩ cách giúp anh ấy không? Anh hai bình thường vô tư thế thôi thực ra tính cách rất kiên cường. Nếu không thể cầm s.ú.n.g được nữa, anh ấy thà giải ngũ chứ nhất quyết không chịu trở lại đơn vị đâu."

Sở Đại cùng người anh em sinh tử mấy năm làm sao không hiểu tính hẳn, trong lòng thở dài, anh không muốn để vợ lo lắng: "Chuyện này anh sẽ nghĩ cách, em đừng lo."

Cố Khanh Khanh chỉ gật đầu.

Khi hai đứa trẻ đã ngủ, Cố Khanh Khanh nhét hết các bao lì xì nhận được hôm nay vào ngăn kéo tủ đầu giường, cô không mở ra xem có bao nhiêu tiền.

Sở Đại cũng không hỏi có bao nhiêu tiền, đều là anh em trải qua sinh tử với nhau, bao nhiêu cũng là tấm lòng.

Hai đứa trẻ giờ ngủ rất ngon, lát nữa tỉnh dậy lại quấy, tranh thủ lúc yên tĩnh hai vợ chồng có thể nói chuyện một chút.

Cố Khanh Khanh nằm trong lòng chồng, hai đứa trẻ nằm bên cạnh cô sát tường, không để bị ngã xuống đất.

"Anh, chị Niệm và chị Đào đều cho hai đứa nhỏ bao lì xì, có cả Dương quân y nữa." Cô dựa đầu vào cằm người đàn ông, giọng mềm mại: "Anh nói xem, có phải anh Giải Phóng có người trong lòng rồi không? Sao mà chuyện của họ mãi chưa thành vậy nhỉ?"

"Theo lý thì quan hệ của chúng ta với bác sĩ Dương cũng chỉ bình thường, cô ấy không cần thiết phải tặng bao lì xì cho Đoàn Đoàn và Niên Niên. Có phải cô ấy hy vọng chúng ta giúp một tay không?" Cô cảm thấy một cô gái chủ động đến mức này quá không dễ dàng, thật không hiểu trong lòng anh Giải Phóng đang nghĩ gì.

"Trần Giải Phóng trong lòng không có ai cả." Người đàn ông đặt bàn tay lớn lên eo vợ, vì mới sinh con nên chưa hoàn toàn lấy lại dáng, thêm vào mỗi ngày đều ăn canh gà, canh cá, bồi bổ quá nhiều, có chút đầy đặn, cảm giác rất thích.

"Anh làm sao mà biết? Anh ấy nói với anh hả?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cười nhẹ: "Em quên rồi à, trước đây hắn còn háo hức hỏi xem nhà đồng đội có cô em gái nào giới thiệu cho hắn không."

Cố Khanh Khanh ngớ ra: "Khi nào vậy? Sao em không biết."

"Ngay sau khi em gái của Vu Thành bị đưa đi không lâu, hắn bị trêu chọc một thời gian." Anh cằm lên đầu cô: "Hắn có chút ngốc nghếch, thêm vào Dương quân y hơi kín đáo, hắn không nhận ra được con gái người ta có cảm tình với mình."

"Vậy mà cũng gọi là kín đáo à? Dương quân y mỗi ngày đều đợi anh ấy cùng đi nhà ăn ăn cơm, anh Giải Phóng sao lại không hiểu chứ." Thiệt tình, cô có cảm giác hận sắt không thành thép.

"Cùng đi ăn với hắn còn có quá nhiều người, làm sao hắn có thể nghĩ đến phương diện kia?"

Sở Đại hôn lên trán vợ, nói: "Em muốn giúp thì giúp một tay đi, các anh trai trong Binh Đoàn của em đều là người tốt, là người kiên định đáng tin, sẽ không làm con gái người ta thiệt thòi."

"Em biết." Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật trong vòng tay chồng, miệng lẩm bẩm: "Anh cũng gợi ý cho anh Giải Phóng một chút nhé ..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại còn đang đợi vợ nói tiếp, thì người đã ngủ rồi.

Anh bất đắc dĩ, kéo chăn bên cạnh đắp cho cô.

Ban ngày nhiệt độ dễ chịu, ban đêm có chút lạnh.

Anh ôm người phụ nữ ấm áp trong lòng, nghĩ đến hai đứa nhỏ bên cạnh, lòng ấm áp lạ thường.

Chẳng được bao lâu, Đoàn Đoàn vừa phát ra tiếng động, em trai liền lập tức gào lên, Sở Đại vội vàng ngồi dậy, mỗi tay bế một đứa ra ngoài để vợ anh an tâm ngủ.

Cố Thanh Liệt vốn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động lập tức xuống lầu từ tay Sở Đại tiếp một đứa nhỏ được quấn gọn trong chăn.

Cả hai đứa bé đều được bọc bằng vải vụn do Trương Thúy Phân mua từ chỗ thôn dân, màu sắc rực rỡ, mang theo tấm lòng nặng trĩu may cho hai chắt trai chăn trăm mảnh.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 313: Chương 313



Cố Thanh Liệt ôm cháu an ủi, nói với người anh em bên cạnh đang làm động tác tương tự: "Không trách ông bà nội tôi mong có cháu gái, con trai đúng là ầm ĩ quá. Vợ của Vu Thành hay bế con sang đây chơi, tôi thấy bé gái nhà anh ấy ngoan lắm."

"Thèm à? Tự sinh một đứa đi." Sở Đại nhẹ nhàng vỗ về chăn bọc con trai, nói: "Hai cậu nhóc này chắc là giống cậu, mỗi ngày không biết lấy đâu ra nhiều năng lượng thế."

Cố Thanh Liệt vội vàng phủi phủi, sợ dính lên người anh: "Hoặc là giống anh hoặc giống anh cả, tôi và Khanh Khanh hồi nhỏ rất ngoan, ăn ngủ xong là ngủ ăn, chưa bao giờ quậy ai."

Đoàn Đoàn và Niên Niên bây giờ còn nhỏ, hoàn toàn chưa thấy giống ai, lông mày cũng lưa thưa vài sợi, trông như khỉ con.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Sở Đại chỉ cười lạnh.

Chớp mắt đã đến năm mới, ngoài các trạm gác, tất cả đều được nghỉ lễ, khắp nơi nhộn nhịp, thuyền vật tư đưa đến rất nhiều đồ đạt.

Có đồ các chị dâu tự mình đặt mua, cũng có vật phẩm Tết đặc biệt từ quân khu phát.

Cố Thanh Liệt, Sở Đại và Thẩm Tuy ra bến tàu mang về mấy chuyến mới hết đồ nhà mình về.

Vì trong nhà có Cố Khanh Khanh sợ lạnh, nhà còn có hai đứa nhỏ, cửa thường đóng kín bên trong đốt lò than.

Hôm nay là giao thừa, nhiều người mới vui, Cố Khanh Khanh gọi Hứa Niệm đến đón Tết cùng.

Tiểu Ngư ngồi trong giỏ tre bên cạnh, chân đạp đạp, tay cầm đồ chơi, bên cạnh có bếp lò nên không lạnh.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ban ngày thích ngủ, hai đứa đang ngủ trong nôi gỗ bên cạnh.

Hai người phụ nữ đang bóc đậu phộng, chờ các ông đàn ông mang vật tư về nấu chân giò hầm đậu phộng.

Vì sợ đánh thức hai đứa nhỏ đang ngủ, họ nói chuyện rất nhỏ.

Hứa Niệm từ từ bóc vỏ đậu phộng đỏ, vỏ ném vào bao nilon bên cạnh, còn đậu phộng thì cho vào cái tô tráng men.

Nhìn con trai, cô cười dịu dàng: "Chú hai em không hổ là thợ mộc, cái rổ cho hai đứa nhỏ ngồi cùng cái nôi này đẹp lắm."

Đây đều là trước đây gửi đến cùng với chăn trăm mảnh, còn có nhiều quần áo và đồ chơi cho trẻ, do thím ba Trương Vũ Tình mua trong thành phố.

Ngoài ra còn có dưa chua, thịt muối, củ cải khô, hôm nay sẽ xào.

"Chú hai em là thợ mộc nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, khi em còn nhỏ đồ chơi của em đều do chú hai làm, có cả chuồn chuồn tre." Cố Khanh Khanh cười: "Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, chưa ngồi được giỏ, chị cứ lấy về dùng trước, ở nhà làm việc cũng có thể đặt Tiểu Ngư vào trong, chắc chắn lắm không lật được đâu."

"Vậy chị không khách sáo nhé." Hứa Niệm thường dùng địu để địu con khi làm việc, thực ra cũng không nhiều, chỉ là nấu cơm, trồng rau, quét nhà.

Khi Triệu Trạch không ở nhà, cô cũng ăn cơm ở nhà ăn luôn, bớt việc lắm.

Có lẽ do ăn uống tốt, Tiểu Ngư ngày càng nặng, cô địu hơi mệt.

"Không cần khách sáo, chị cũng giúp em nhiều mà." Trong nhà ba người đàn ông thường xuyên không ở nhà, nhiều chuyện cô phải nhờ Hứa Niệm giúp đỡ.

"Không cần nói như thế, lúc chị ở cữ em ngày nào cũng mang canh sang." Nhắc đến đây, Hứa Niệm không khỏi tiếc nuối: "Nhà chị là con trai, nhà em cũng thế, vốn định hứa hôn cho mấy đứa nhỏ, giờ là hoàn toàn không thể rồi."

Cố Khanh Khanh cong mắt cười: "Chị không định sinh thêm à?"

"Vài năm nữa đi, thực sự không có sức mà chăm nữa.” Hứa Niệm phủi vỏ đậu phộng trên quần, tiếp tục bóc vỏ: "Em thì có thể sinh thêm nha! Tranh thủ anh trai và A Tuy đang ở đảo, nhiệm vụ Sở doanh trưởng không quá nặng như trước, có thể thường xuyên về nhà."

Nói đến đây, Hứa Niệm có chút ghen tị: "Hai đứa nhỏ Đoàn Đoàn và Niên Niên hầu hết là chồng em không thì em trai, anh trai em ôm. Lúc chị còn ở cữ còn phải bế bé con, giờ nhấc khuỷu tay lên còn hơi đau, không biết có phải bị bệnh hậu sản không nữa."

"Kẹt—" Cánh cửa bị đẩy ra, Cố Thanh Liệt chưa xuất hiện đã lớn tiếng: "Anh cả quá thiên vị rồi, gửi đồ cho mỗi Khanh Khanh và hai cháu ngoại, tôi chẳng có cái gì."

Sở Đại phía sau an ủi: "Tôi cũng không có mà."

Cố Thanh Liệt lại thoải mái: "Cũng đúng nha!"

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau, kết thúc câu chuyện, cô đứng dậy tiếp đồ từ tay mọi người mang về.

Anh cả gửi đồ đến cô muốn bóc ra xem ngay lập tức.

Cố Thanh Liệt đặt đồ lên bàn, Sở Đại và Thẩm Tuy đi vào bếp.

Anh duỗi chân dài ngồi trên ghế, nóng không chịu nổi, không đến chỗ sưởi ấm. Anh nhận cốc tráng men sứ từ em gái uống ừng ực.

Cố Khanh Khanh đứng cạnh anh hai khui đồ, đặc biệt chọn cái túi có con dấu của không quân quân khu phía Nam.

"Í? Hai hộp sô cô la? Anh cả mua ở đâu nhỉ." Cố Khanh Khanh tiếp tục bóc: "Hoa quả đóng hộp ở nhà còn nhiều chưa ăn hết, anh cả lại gửi nữa rồi, có nên gửi điện báo bảo anh ấy để dành tiền cưới vợ đi, đừng có dùng hết trợ cấp mua đồ cho em như thế."

Nghe em gái lẩm bẩm, Cố Thanh Liệt cười: "Em biết tiền trợ cấp của anh cả bao nhiêu một tháng không? Ăn thoải mái đi, không làm anh ấy nghèo nổi đâu." Hai anh em rất hiểu nhau, có người ngoài không nhắc đến tên ở nhà.

Sở Đại trong bếp chuẩn bị băm thịt, nghĩ một lúc, ra hỏi hai người: "Làm thịt viên trộn với cái gì nhỉ?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 314: Chương 314



"Trộn ít củ năng và củ cải đi anh." Cố Khanh Khanh đặt thanh sô cô la xuống, hỏi Cố Thanh Liệt: "Có muốn chiên thêm ít thịt chiên giòn không?"

"Được nha, hai vợ chồng em làm đi, Đoàn Đoàn và Niên Niên để anh trông." Cố Thanh Liệt đặt cốc nước xuống, bước nhanh về phía bếp lò.

"Được." Cố Khanh Khanh vào bếp, thấy Sở Đại đang băm thịt, Thẩm Tuy đang gọt củ năng, cô nhắc: "Cẩn thận đứt tay đấy, A Tuy."

"Em biết rồi. Chị ơi, thầy nói ông muốn đi đến doanh trại, lát nữa sẽ về gói sủi cảo cùng chúng ta."

"Được nha, không cần vội, ăn cơm xong rồi gói cũng được." Cố Khanh Khanh rửa tay, thấy không có việc gì cần làm liền xách giỏ ra vườn sau hái rau.

Gà rừng nuôi đã thành gà nhà mà vẫn không đẻ trứng nhiều được như gà nhà. Trước đây cô có để chúng ấp trứng một lần, ban đầu có hai mươi tư con gà con sinh ra đời, không biết có phải bị con gì đó ở sau núi bắt đi không, bây giờ chỉ còn lại mười chín con.

Rau trong vườn rất nhiều, độ ẩm ở đây khá tốt, không lạnh, rau nhiều đến mức ăn không hết. Các chị em trên đảo cũng có trồng rau, rau nhiều quá thì cô đem đến nhà ăn, nếu còn thừa nữa thì phơi khô.

Cô hái một ít cải thảo để xào, thêm ít tỏi non, hành lá và ngò, hái thêm vài củ cà rốt, ớt cũng hái nửa rổ.

Nhìn thấy đủ rồi, cô đứng dậy, dựng lại hàng rào, rồi vào nhà.

Trong phòng khách, Hứa Niệm bóc xong đậu phộng, đang trêu chọc Tiểu Ngư.

Hai đứa trẻ trong nôi vừa động đậy, Cố Thanh Liệt nhìn thấy biết cháu mình sắp tỉnh, vội vàng đẩy nhẹ cái nôi.

Ban ngày ngủ nhiều, tối dễ quấy khóc cơ mà giờ ban ngày anh muốn yên tĩnh một lúc, tối thì tính sau.

Hứa Niệm nhìn thấy Cố Thanh Liệt chăm cháu như vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.

Hai người cũng quen thuộc, không cảm thấy ngượng ngùng. Cố Thanh Liệt lấy mấy hạt đậu phộng từ cái tô, ném vào miệng, hỏi: "Chị dâu, lão Triệu đâu? Sao không đến cùng thế?"

"Binh Đoàn có mấy anh em tụ tập, anh ấy qua đó, nói sẽ về muộn." Hứa Niệm thấy con trai không ngồi yên, cô bế con từ giỏ ra, dỗ dành: "Không cần lo cho anh ấy, đến giờ cơm sẽ tự biết sẽ mò về."

Cố Thanh Liệt nhai đậu phộng đỏ ngọt ngọt, gật đầu.

Hôm qua anh hỏi đám người trong Binh Đoàn có muốn ăn tất niên cùng nhau không, bọn họ nói chỉ đến được vào buổi tối, mấy người có vợ con thì tối không đến được.

Liếc nhìn hai cháu trong nôi, ngủ rất yên lành. Anh đứng dậy đi về phía phòng chứa đồ, dưới cầu thang có một phòng nhỏ chứa đồ linh tinh, mang ra một túi khoai lang khô.

"Đồ của lão Dư gửi đến, suýt quên mất, may mà cái này để lâu được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh mở túi, lấy một nắm khoai lang khô, đặt cạnh bếp lò nướng. Mặt trời thành phố Biên lớn, khoai lang khô phơi hai ngày cứng như đá, phải nướng mềm mới ăn được.

Hứa Niệm lấy một miếng cho Tiểu Ngư gặm: "Đây là đồ chú Dư phơi năm ngoái à?"

"Đúng vậy, là hai người ở Binh Đoàn phơi lúc đấy đấy. Khanh Khanh chắc quên mất chứ không con bé ăn hết lâu rồi."

Cố Khanh Khanh tai thính, từ bếp bước ra, đưa cốc trà nóng cho Hứa Niệm: "Cái gì mà em ăn hết rồi? Mấy thứ đồ trong nhà chỉ mình em ăn sao?"

"Là anh, là anh." Cố Thanh Liệt không muốn tranh cãi: "Câu đối vẫn chưa dán, em hỏi lão Sở xem bao giờ làm."

"Ăn xong rồi làm, nhà đông người, dán câu đối có tốn bao lâu đâu?" Cô cũng ngồi xuống, duỗi tay sưởi ấm: "Hàng tết còn trong túi, anh mở ra đi? Lấy hạt dưa, đậu phộng và kẹo ra, cháu trai nhỏ ăn cơm giao thừa xong chắc sẽ qua chơi."

"Em dốc sức ra sai bảo anh đi." Cố Thanh Liệt từ từ mở bưu phẩm trên bàn: "Anh cả mà ở đây, em dám thế này không? Em mà dám anh kính em là anh hùng hảo hán."

Cố Khanh Khanh: "Anh đừng có nhỏ mọn như đàn bà vậy được không?"

Hứa Niệm nghe hai anh em đấu khẩu, ánh mắt vẫn luôn mang ý cười.

Sở Đại xào nấu không giỏi nhưng làm thịt viên rất ngon, tỉ lệ vừa đủ, không giống Cố Khanh Khanh, lúc mặn lúc nhạt.

Thịt viên và thịt chiên giòn giao cho anh làm, xào rau là phần của Cố Khanh Khanh.

Khi Sở Đại ra khỏi bếp, cô vào, Hứa Niệm bế con đứng ở cửa bếp nói chuyện với cô, hai người đàn ông ngồi bên bếp lò nói chuyện về công việc.

Khi cả nhà ăn đến món cuối thì Triệu Trạch mới đến, anh sưởi ấm bên bếp lò cho xoa đi khí lạnh trong người rồi mới bế con.

Anh nói với vợ: "Tôi vừa ghé qua tìm Khương chỉ đạo viên nhờ anh ấy viết câu đối, chờ các anh em ghé đến chúng ta cùng nhau dán."

Hứa Niệm gật đầu, kéo anh đến bên cạnh hỏi nhỏ: "Anh gửi điện báo về nhà chưa? Lần trước mẹ bảo chúng ta gửi thêm tiền về nhà, em không gửi thêm nên có phải bà không vui không?"

"Không biết nữa, nuôi con nhỏ cần tiền, mẹ có thể thông cảm cho chúng ta chứ?" Từ khi nhà Vu Thành xảy ra chuyện, chỗ em gái Vu Thành - Vu Nguyễn. Triệu Trạch tự mình ngẫm lại, anh gửi tiền sinh hoạt phí cho mẹ là chuyện nên làm, nhưng mà gửi tiền trợ cấp về cho anh chị em thì không tốt lắm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 315: Chương 315



Như Vu Thành trước đây mỗi tháng gửi nhiều tiền cho em gái, Bạch Đào có ý kiến với chuyện đó. Tiền của anh đều ở chỗ Hứa Niệm, giờ ngoài việc mỗi tháng gửi mẹ mười đồng, tới lễ tết mới gửi cho hai anh trai mười đồng tiền lì xì cho các cháu.

Thực ra trong lòng anh cũng có chút bất mãn, hai chị dâu sinh con mẹ chăm sóc ở cữ chu đáo, Hứa Niệm sinh con, nhà anh cả một lời hỏi thăm cũng không.

Giờ anh đã có con, anh nên nghĩ cho con mình.

Hứa Niệm gật đầu, tâm thái thật ra đã biến hóa nhiều rồi: "Chúng ta ở đảo ít nhất bốn, năm năm, bọn họ nói gì cứ để họ nói, dù sao mình cũng không nghe thấy."

Triệu Trạch cọ trán con, cười cười: "Đúng vậy, chỉ cần sống tốt cuộc sống của chúng ta, anh nghe nói sau khi thiết bị quân sự trên đảo hoàn thiện, chúng ta có thể mua tivi theo chỉ tiêu cấp trên. Không cần phiếu, giá rẻ hơn bên ngoài tận một phần ba."

Đó là sự bù đắp đặc biệt cho các chiến sĩ đóng quân trên đảo. Năm nay đào hầm vất vả như thế nào không cần phải nói nhiều, chiến sĩ hy sinh không ít. Các chị dâu có thể kiên định theo chồng đóng quân trên đảo chịu khổ, quân khu đều thấy được hết.

"Thật vậy chăng? Đây là tin tốt đấy." Hứa Niệm mừng rỡ, trên đảo thật sự quá buồn chán, cô không thích tụ tập đông người, không hay tụ tập với các chị dâu khác tám chuyện, cô chỉ nói chuyện phiếm với Khanh Khanh.

"Ừ, chắc là chuyện của nửa đầu năm sau." Triệu Trạch bế con giơ lên cao, nhìn con cười lộ ra răng cửa trắng muốt, anh cũng vui lắm: "Mình tích góp tiền đi, dù bớt một phần ba rồi giá vẫn không rẻ."

"Em biết rồi, trợ cấp anh khá, đủ chi tiêu sinh hoạt, em còn định nhờ thuyền trưởng mang cái radio ra đây nữa ấy chứ."

"Radio cũng tốt mà." Cố Khanh Khanh cầm chảo, tựa cửa, chui nửa cái đầu vào: "Lần sau bảo thuyền trưởng mang cho em một cái nữa, chị A Niệm chị đến nếm thử giúp em vừa miệng không?"

"Được." Hứa Niệm vui vẻ, lấy khoai lang khô khỏi tay con, Tiểu Ngư cắn không nổi cứ ngậm mãi khoai lang đã mềm rồi, cô tiện tay đút vào miệng chồng.

Triệu Trạch bị con giật mất kính, anh "ế ế ế" mấy tiếng, miệng ngậm khoai lang, nói không rõ.

Cố Thanh Liệt thấy thế bật cười: "Lỡ lúc phẩu thuật bị người ta lấy mất mắt kính thì phải làm sao giờ?"

"Thì người bị thương có thể bị rạch một nhát trên cổ." Sở Đại nhìn con trong nôi, đá nhẹ cái nôi cho nó đung đưa: "Lát nữa viết câu đối, cậu làm?"

"Để ông Tần làm đi." Cố Thanh Liệt cắn khoai lang khô: "Không biết lão Dư phơi cái này thế nào, cứng như đá ấy, để dành lại một ít cho Đoàn Đoàn, Niên Niên mài răng."

"Cậu cũng mài đi." Sở Đại chậm rãi lên tiếng: "An nhàn lâu rồi, nanh sói cũng không còn sắc nữa."

"Hả?" Cố Thanh Liệt nghe ra ẩn ý của anh: "Có gì thì nói thẳng đi."

"Sau Tết, có vài nước lại lăm le, biên cương là tuyến phòng thủ đầu tiên, cậu nên quay về rồi." Giọng Sở Đại đều đều.

"..." Cố Thanh Liệt đặt khoai lang khô xuống, im lặng thật lâu, cười khổ: "Tình trạng của tôi, cậu cũng biết, không thể cầm d.a.o lên tiền tuyến được."

"Ngày mai tôi sẽ cùng cậu tập bắn." Anh bồi thêm: "Là quân nhân, gặp khó khăn thì kiên định vượt qua, không vượt qua được thì nghĩ cách khác. Nói thật, tôi thấy mình không giỏi bằng cậu. Emerson ấy, tôi đánh hai năm không hạ được, bị cậu b.ắ.n một phát c.h.ế.t tươi." Bếp lò ấm áp, toàn người thân, giọng anh thoải mái: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, cậu sinh ra là con sói dũng mãnh trong rừng rậm, là sĩ quan xuất sắc của quân đội nhân dân."

"Cầm s.ú.n.g của cậu, vượt qua rừng rậm u ám, lại đi hạ một đầu tướng lĩnh quân địch."

Cố Thanh Liệt nghĩ đến huy hiệu đầu sói đen luôn mang trong túi, miệng cười méo xệch: "Cậu nghĩ đầu tướng lĩnh nước láng giềng là củ cải trong vườn nhà cậu à, nói nhổ là nhổ."

Nói xong, cả hai bật cười, tuổi đã ngoài hai mươi, tràn đầy hoài bão, dù trải qua chút sóng gió, vẫn không che giấu được bản chất ngạo mạn từ trong xương cốt.

Sở Đại suy tư về con đường đi tương lai của mình.

Sau khi vào hải quân, ngày ngày đào hầm quân sự, anh không ít lần nghi ngờ bản thân. Liệu đến đảo Bạch Sa là do anh tự viết báo cao sao? Đến đây rồi có chút không được quen.

Anh cảm thấy mình thuộc về chiến trường, nên ở tiền tuyến, xông pha giữa mưa b.o.m bão đạn.

Nhưng như lão Tần nói, anh chỉ rời khỏi chiến trường này đến chiến trường khác không thấy khói súng. Là hòn đảo quân sự của quốc gia, nơi này cần một căn cứ quân sự biển kiên cố để làm kinh sợ các nước láng giềng, bảo vệ lãnh hải.

Giờ đây, con đường tương lai thế nào lòng anh đã rõ ràng, anh tin rằng Cố Thanh Liệt cũng vậy.

Nghĩ vậy, anh cười: "Thật lòng, tôi rất khâm phục anh cả."

"Phải."

Cố Thanh Liệt gật đầu: "Cẩu Thặng không bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, việc gì anh ấy muốn không có chuyện gì không thành, tâm tính anh ấy mạnh hơn tôi nhiều."

"Anh ơi." Cố Khanh Khanh từ trong bếp gọi với ra: "Đừng nói chuyện nữa, mau phụ dọn thức ăn ra ăn cơm, A Tuy lên lầu rồi à? Bảo thằng bé đi xem ông Tần về chưa, chỉ thiếu mỗi ông ấy thôi."

"Đến đây!" Cố Thanh Liệt nhìn đậu phộng trên bếp, còn nom nửa tô thôi, có chút lúng túng: "Em có món nào quên làm không?"

"Chân giò hầm đậu phộng? Để tối rồi nấu đi." Cô lấy chén đũa ra theo sau Hứa Niệm đang mang đồ ăn dọn lên bàn: "Biết ngay miệng anh không dừng được mà, chiều bóc thêm ít đi, nhiều nhiều chút tối em làm đậu phộng cho các anh nhắm rượu."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được." Cố Thanh Liệt đứng ở cầu thang: "A Tuy! Xuống ăn cơm thôi!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 316: Chương 316



Trong nhà ấm áp, cửa lớn đóng kín mít.

Mặc dù rèm kéo lên, bên ngoài ánh sáng vẫn có thể chiếu vào bên trong phòng Cố Khanh Khanh vẫn bật đèn.

Dưới bàn có một bếp than, mười mấy người quây quần trò chuyện, rất vui vẻ.

Hôm nay có nhiều món ăn, thịt tẩm bột chiên giòn và thịt viên chiên do Sở Đại làm, Cố Khanh Khanh làm cua xào cay, thịt xào ớt, thịt kho tàu, thịt xào tỏi, cà tím xào đậu cô ve, cá chiên giòn và rau xào, còn có trứng xào hẹ.

Rau trộn cũng không ít, sứa trộn, rong biển trộn, đậu phụ trộn đậu phộng, còn có một tô canh tôm rong biển và một phần canh thịt.

Canh thịt chuẩn bị đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Ngư, giờ cậu bé có thể ăn cá và thịt băm nhỏ, không thêm muối, thêm hai quả táo đỏ, canh ngọt nước lắm.

Cố Khanh Khanh xoa xoa tay, dùng đũa mở nắp chai nước ngọt Sơn Hải Quan, rót cho ông Tần một cốc, sau đó lần lượt rót cho mọi người, đến lượt mình thì cạn, lại mở một chai nữa.

Triệu Trạch đặt con trai vào ghế ngồi bên cạnh, chỉnh lại kính rồi múc một chén canh thịt để đút cho con: “Nhà cậu mừng năm mới một lần dùng hết phiếu thịt cả tháng luôn rồi đúng không?” Cả bàn toàn thịt là thịt

Sở Đại đưa đôi đũa cho Thẩm Tuy ngồi bên cạnh mình, nói bâng quơ: “Ăn cho đã đi, vốn định g.i.ế.c thêm hai con gà rừng nữa mà đủ món nên để chúng đẻ trứng.”

Vợ anh thích ăn trứng hấp, trứng gà rừng cung không đủ cầu, phải nhờ thuyền trưởng mua từ cung tiêu xã quân khu sang đây.

Cố Thanh Liệt xới cho ông Tần một chén cơm, mặt không thể tin được: “Hết phiếu thịt rồi à? Phiếu của cậu, của tôi, của anh cả gửi đều đưa cho Khanh Khanh, sao hết được?”

Cố Khanh Khanh gật đầu, hiên ngang lẫm liệt: “Tết cần chuẩn bị nhiều, ăn bữa này rồi chờ tháng sau có trợ cấp thì ăn thịt tiếp.”

Thịt lợn so với trợ cấp của bọn họ không đắt, bảy hào hai một cân, cần phiếu. Diêm cần 2 xu một hộp, muối một hào ba một cân, nước tương hai mao một cân, những thứ này và chỉ có gạo dầu cần tiền, không cần phiếu.

Đây cũng là lý do nhóm quân nhân đầu tiên, các chị dâu tình nguyện theo chồng lên đảo đóng quân, không cần phiếu, gạo và bột mì có đủ ăn, không lo con đói.

Nếu ở quê nhà, mỗi ngày phải đi làm, ăn lương thực cũng do đội sản xuất định lượng theo công điểm mà phân phát, thiếu thì tự mua, không có phiếu lương thực thì chẳng làm gì được.

Ông Tần không thích uống nước ngọt, có thể do tuổi già, trong thời tiết lạnh ông chỉ thích uống chút rượu, may mà Cố Khanh Khanh chuẩn bị đầy đủ, Trúc Diệp Thanh trong nhà có mấy bình.

Có một ấm rượu nhỏ đặt trên bếp lửa, ông Tần ăn rau trộn có rắc đậu phộng, mặt mày hiền hòa.

Đôi khi Cố Thanh Liệt nghĩ về quá khứ huy hoàng của ông, cảm thấy như mình đang mơ.

Sở Đại từ tốn bổ sung: “Không chỉ phiếu thịt của ba chúng ta, mà cả phiếu thịt từ quân khu phương Nam gửi đến."

“Cha cậu gửi à?” Ông Tần cười: “Lương hưu của tôi mỗi tháng cũng không ít, không có chỗ dùng, các cậu cầm đi, coi như tôi góp tiền ăn uống.”

“Không được đâu ạ!” Cố Khanh Khanh từ chối ngay: “Cháu đùa thôi, nhà còn nhiều phiếu thịt, ông đừng tin.”

Cô không nói xạo, chồng cô mỗi tháng có phiếu, trợ cấp trên đảo cao hơn các đơn vị khác, anh hai cũng có phiếu, Binh Đoàn Xây Dựng cuộc sống kham khổ, trợ cấp hàng tháng cao hơn đơn vị khác ở đất liền.

Anh cả càng không cần nói, ngày nào cũng ăn ở nhà ăn không quân, tiêu chuẩn khẩu phần ăn cao ngất, không cần bỏ tiền túi. Tiền trợ cấp ngoài gửi về nhà một ít còn lại gửi hết cho cô, dùng không hết, tháng sau lại phát.

Nghe cô nói vậy, ông Tần không bắt ép nữa cười cười tiếp tục uống rượu.

Nhiều lúc ông chỉ yên lặng lắng nghe mấy người trẻ tuổi trò chuyện, không xen vào, âm thầm quan sát suy nghĩ của thế hệ sau này.

Triệu Trạch cũng cười mở lời: “Nếu thật sự không đủ thì tôi còn ít phiếu thịt. Nhà tôi ngày thường ăn ở nhà ăn nhiều, không dùng bao nhiêu." Vì là Cố Khanh Khanh nên anh mới nói vậy, vợ anh sinh con, nhà Cố Khanh Khanh hầm không biết bao nhiêu con gà rừng mang sang, trứng thì càng không cần phải nói, mỗi lần đến nhà ăn cơm đều có món thịt, như bây giờ, còn đặc biệt làm canh thịt cho Tiểu Ngư.

Anh và Sở Đại là anh em cùng vào sinh ra tử với nhau, đã sớm coi Cố Khanh Khanh như em gái, vợ anh và em gái Khanh Khanh là chị em tốt, không ai tính toán chi li những cái này.

Hứa Niệm cũng gật đầu: “Em thiếu thì cứ nói.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ấm lòng, mắt cong cong: “Cảm ơn anh Triệu và chị A Niệm nha! Thật sự không thiếu đâu, thịt khô, cá khô nhà em gửi đến còn chưa động tới, thịt không thiếu."

“Vậy được.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 317: Chương 317



Tiểu Ngư mới mọc vài cái răng cửa nhỏ, đút mấy muỗng canh mà đã ướt nhẹp quần áo rồi.

Hứa Niệm thấy vậy hỏi: “Có khăn nhỏ không Khanh Khanh, lấy giúp chị một cái để chị làm yếm cho thằng bé, chị ra ngoài quên không mang theo.”

“Có, chị đợi chút, em đi tìm.” Cố Khanh Khanh vừa đứng dậy, nôi rung nhẹ, hai đứa nhỏ cùng lúc tỉnh luôn, không khóc, chỉ đạp chân liên tục, mắt thì cứ nhìn chằm chằm cậu hai nhà mình.

Cố Thanh Liệt liếc mắt nhìn sang: “Có vẻ không đói, để chúng tự chơi đi, mình ăn cơm trước, không cần lo.”

Sở Đại cũng không định lo, một tay đẩy nhẹ nôi, tay kia cầm đũa ăn cơm.

Cố Khanh Khanh tìm được một chiếc yếm nhỏ, có vẻ là của Đoàn Đoàn đưa cho Hứa Niệm, thấy chị cột yếm cho Tiểu Ngư xong mới ngồi xuống.

Đoàn Đoàn và Niên Niên khá ngoan, không khóc quấy để mọi người ăn trưa, ăn no, đồ ăn cũng còn nhiều tối có thể tiếp tục ăn.

Đám đàn ông tự giác đứng lên dọn dẹp chén đĩa, Cố Khanh Khanh đẩy nôi vào phòng ngủ.

Nôi gỗ được làm tinh xảo, có bốn bánh xe nhỏ lăn đi được, bên cạnh treo lục lạc, hai đứa nhỏ mà đạp chân vào nôi phát ra âm thanh leng keng.

Hứa Niệm thấy Tiểu Ngư buồn ngủ nên bế con về, đợi chiều con ngủ dậy rồi qua gói sủi cảo.

Triệu Trạch dọn xong bàn, dựa vào cửa bếp hỏi hai người đàn ông đang rửa bát: “Tối nay người của Binh Đoàn đến hết à?”

“Không đâu, chỉ bốn năm người thôi, toàn là người độc thân, có gia đình rồi không ai đến được đâu.” Nhiệt độ hiện tại đang khoảng mười mấy độ, có chút lạnh, Sở Đại mặc áo dài tay màu xanh quân đội, xắn tay áo lộ cổ tay trắng nõn.

Thấy động tác của Sở Đại thành thạo rửa chén, Triệu Trạch cười: “Độc thân có cái lợi, ít nhất không phải rửa chén.”

“Đúng, cơm cũng không có người nấu cho mà ăn thì lấy chén đâu mà rửa." Cố Thanh Liệt cười toe toét đệm một câu.

Triệu Trạch không nhịn được, tay chống cửa cười nửa ngày mới nói: “Trần Giải Phóng cũng đến chứ? Gọi thêm quân y Dương nhé?”

“Hả?” Cố Thanh Liệt nhướng mày: “Anh định làm bà mối à?”

“Tôi thấy bọn họ vậy sốt ruột quá muốn đẩy một chút, con tôi đã năm sáu tháng tuổi rồi, lão Sở có tận hai đứa con trai. Thật ra Trần Giải Phóng còn lớn hơn các cậu hai tuổi, nên sốt ruột rồi."

Sở Đại và Cố Thanh Liệt qua năm hai mươi hai, tính ra Trần Giải Phóng cũng đã hai mươi tư.

Hai người đàn ông nhìn nhau, Sở Đại hỏi: “Chuyện này chúng ta không tiện ra mặt, tự dưng mời một nữ đồng chí quân y từ trạm y tế về nhà ăn cơm, lấy cái danh nghĩa gì mà mời?"

“Không dễ nói à, hai con trai cậu là cô ấy đỡ đẻ, lấy cớ cảm ơn cô ấy mời đến ăn cơm không được sao?" Triệu Trạch nói: “Chiều tôi còn phải đến trạm y tế lấy thuốc bôi m.ô.n.g cho Tiểu Ngư, nếu các cậu thấy được tôi sẽ nói với quân y Dương một tiếng.”

“Được thôi.” Sở Đại nhìn Cố Thanh Liệt bên cạnh: “Lát nữa tôi nói với Khanh Khanh một tiếng, ông Tần còn ở trên lầu coi Thẩm Tuy làm bài tập, cậu lên nhờ ông viết câu đối xuân.”

“Đến đây.” Rửa chén xong, ba người đàn ông chia nhau hành động, Triệu Trạch đến trạm y tế, Cố Thanh Liệt chạy lên lầu, Sở Đại lau khô tay trở lại phòng ngủ.

Lò sưởi trong phòng khách được Thẩm Tuy mang lên trên rồi, ông Tần tuổi đã cao sợ lạnh, trong phòng ngủ luôn có lò sưởi nhỏ, hiện tại thời tiết khá lạnh, thay tã và quần áo cho hai đứa nhỏ cũng sợ chúng bị lạnh.

Khi Sở Đại vào, Cố Khanh Khanh đang cho con bú, cô đang bế Niên Niên, hai anh em đắp hai cái chăn khác màu, chăn Đoàn Đoàn ở trên cùng là đường vải hoa, còn của Niên Niên là đường vải xanh đậm.

Cô gái của anh hơi xấu hổ, hơi nghiêng người tránh ánh mắt anh, tức giận nói: “Đóng cửa lại đi, đừng có nhìn mãi vậy."

Anh cười khẽ, đóng cửa ngồi bên giường, bế Đoàn Đoàn đang cắn ngón tay, hôn lên má con trai: “Mẹ con thiên vị quá, giờ trong mắt toàn là hai nhóc các con, không có vị trí cho cha nữa rồi."

Cô nghe lời anh than thở, buồn cười: “Không phải chứ anh ơi, đây là con trai anh đấy, ai lại đi ghen với con trai bao giờ?"

Vừa dứt lời, Niên Niên trong lòng cô m*t chùn chụt, cô thấy ánh mắt đầy ẩn ý của anh, mặt đỏ bừng.

Cô gái nhỏ sau khi sinh con xong da mặt mỏng hơn trước, Sở Đại thấy mặt cô nóng bừng cũng không dám nhìn nữa, ngón tay hơi cong chọc con trai lớn: “Chưa ăn no hả con? Cha pha sữa cho Đoàn Đoàn được không?”

Giờ Cố Khanh Khanh càng thêm xấu hổ, lấy gối sau lưng đập vào lưng anh: “Tối anh ngủ với Cẩu Đản!”

“Thế thì tốt quá.” Anh chậm rãi đáp lời.

Sữa bột và phích nước ở bàn bên giường ngủ, để đảm bảo luôn có nước ấm pha sữa cho con hai người họ mua một cái bình giữ nhiệt.

Sở Đại một tay bế con, tay kia thành thạo pha sữa, mở túi sữa bột, múc một thìa, nhìn vạch trên bình, pha chín mươi ml sữa.

Anh còn thử nhiệt độ trên mu bàn tay, xác định uống được mới đưa đến miệng con.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn Đoàn quả thật chưa no, miệng chùn chụt không ngừng, mắt nửa nhắm nửa mở.

Hai đứa trẻ mỗi ngày uống sáu bảy lần sữa, cứ cách ba tiếng một lần, Sở Đại không ở nhà thì Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy pha sữa, không ai ở nhà thì Cố Khanh Khanh tự mình làm.

Một mình cô lo chăm sóc hai đứa hơi quá sức, may mà giờ chồng không bận như trước.

Uống sữa xong, Đoàn Đoàn ngủ say, Sở Đại nhìn con một lúc, nói: “Vài năm nữa chúng ta rời đảo về quân khu phương Nam, mỗi ngày đặt sữa tươi cho hai đứa nhỏ uống."

Cố Khanh Khanh đang vỗ lưng cho Niên Niên hơi ngừng lại, mãi mới tỉnh: “Ý anh là sau này chúng ta không ở trên đảo nữa?”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 318: Chương 318



Khi căn cứ quân sự được xây dựng xong hoàn toàn thì chức vụ của anh sẽ có sự điều động." Sở Đại đặt Đoàn Đoàn vào chiếc nôi bên cạnh, đắp chăn cho con xong, lại lấy một bình sữa khác để pha sữa bột cho em trai Đoàn Đoàn ——

"Quân khu phương Nam là tổng quân khu, mệnh lệnh của cấp trên là điều động anh về tổng bộ chỉ huy hải quân.

"Ồ, trong thời gian tới chắc vẫn sẽ ở trên đảo chứ anh?" Cố Khanh Khanh nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, trước khi lên đảo đã nói rồi, có thể phải mất năm, sáu năm mới rời khỏi đảo, cho dù sớm hơn thì cũng không sớm hơn được nhiều đâu.

"Một năm sau." Người đàn ông xoa bình sữa trong lòng bàn tay, đợi sữa bột tan đều mới đưa cho vợ cho con trai nhỏ uống.

"Hả?" Cố Khanh Khanh hơi ngạc nhiên một chút, vốn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ sớm hơn một, hai năm, không ngờ bây giờ lại sớm hơn nhiều như vậy.

Cô hỏi: "Anh à, anh muốn rời khỏi đảo không?"

Sở Đại gật đầu: "Ở đây đã rèn luyện đủ rồi, nên ra chiến trường."

Khi căn cứ quân sự hải quân ở đây hoàn thành, t** ch**n sẽ vận chuyển vũ khí đến, nhiệm vụ của đảo Bạch Sa là phòng thủ và uy h.i.ế.p các nước láng giềng, anh ở đây cùng lắm chỉ làm một đoàn trưởng ngày ngày đi tuần tra, đây không phải là việc anh muốn làm.

"Dù sao cũng phải đi, đi sớm hay muộn đều như nhau, anh ở đâu đó chính là nhà của chúng ta." Cố Khanh Khanh tựa vào đầu giường, trong lòng kỳ thật thở phào nhẹ nhõm.

Trên đảo kiểm tra chính trị rất nghiêm ngặt, cô ra đảo một chuyến cũng rất khó khăn, phải qua nhiều năm không gặp cha mẹ, trong lòng nhớ mong nhiều lắm. Nếu về được quân khu Phương Nam không nói việc có thể thường xuyên được gặp Cẩu Thặng, nói không chừng có thể thường xuyên trở về nhà.

Từ Nam Dương đi tàu hỏa đến thành phố Diêm chỉ mất nửa ngày, rất tiện.

Trong nhà ấm áp, than gần như đã cháy hết, Sở Đại lại dùng kẹp gắp thêm ít than từ túi nhỏ bên cạnh bỏ vào.

Một lát sau, Cố Khanh Khanh lại hỏi: "Anh trai em, anh ấy có kế hoạch gì không?"

"Anh ấy sẽ không rời khỏi quân đội." Sở Đại nhấc cái lò sưởi cạnh giường, cất cái kẹp gọn vào trong rồi ngồi xuống, mặt mỉm cười nhìn vợ: "Anh ấy nói đợi đánh thêm vài trận thắng sẽ xin điều về quân khu Phương Nam hội hợp với chúng ta."

"Thật vậy chăng?!" Đây là điều Cố Khanh Khanh không ngờ, cô vừa vui mừng mà vừa sợ: "Vậy sau này cả gia đình chúng ta có thể ở bên nhau rồi?!"

"Đúng vậy, chỉ cần đợi một năm nữa thôi." Sở Đại c** q**n áo, thay bộ đồ ngủ rồi xốc chăn lên giường: "Anh hai nửa năm sau sẽ về Binh Đoàn, đến lúc đó em sẽ vất vả lắm đấy."

Cô tủm tỉm cười: "Không sao đâu, hàng ngày em ở nhà cũng không phải làm gì, đến lúc đó ngày nào cũng ăn ở nhà ăn, A Tuy tan học về cũng có thể giúp em. Mà chẳng phải còn có anh sao, bây giờ anh về cũng rất sớm mà."

Sở Đại nằm cạnh vợ, đầu tựa vào đầu giường: "Anh cảm thấy thiệt thòi cho em."

"Em không thấy thiệt thòi, phần lớn là anh và anh hai em chăm sóc Đoàn Đoàn và Niên Niên, nửa đêm hai đứa nhỏ quấy rầy hai anh không ngủ được, em chỉ có lúc mang thai là vất vả chút thôi." Nói rồi, cô dựa vào lòng anh, nhìn con trai trong tay, dịu dàng nói: "Em cảm thấy anh là một người chồng rất tốt, thật đấy, khi em vừa mang thai, anh có thể đến hỏi quân y rồi nhờ Tiểu Chiêu mua dầu ô liu cho em, hàng ngày tối nào cũng xoa bụng cho em, em thật sự không ngờ tới."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại không nói gì, để cô dựa vào lòng mình, bàn tay lớn vuốt tóc nghe vợ nói.

"Thực ra lần đầu gặp anh em thấy anh có vẻ khá xa cách, không dễ tiếp cận, nhưng khi thấy anh và anh trai em hòa hợp, anh chịu được anh ấy nói luyên huyên cả ngày, em biết anh là người ngoài lạnh trong nóng."

Có lẽ môi trường quá thoải mái, trong lòng ôm con trai nhỏ, phía sau là người đàn ông của đời mình, còn có con trai lớn đang ngủ trong nôi bên cạnh, lò sưởi trong nhà lại rất ấm áp, giọng nói của Cố Khanh Khanh khá thả lỏng.

"Em thực sự cảm thấy anh rất tốt, tốt hơn những người đàn ông em từng gặp. Anh kiên nhẫn cùng cha em đi chào hỏi mấy cô chú trong đội sản xuất, nghe cha khoe khoang không ngừng. Anh biết không, người thôn em hâm mộ cha em lắm đấy! Hâm mộ cha tìm được con rể tốt, rượu bia và kẹo mừng trong đám cưới có lẽ bây giờ vẫn là chủ đề nói chuyện sau bữa cơm của thím Hoa Quế cùng mọi người."

Sở Đại chỉ mỉm cười, thực ra anh cảm thấy anh thiệt thòi Khanh Khanh quá nhiều. Cô ấy theo anh lên đảo chịu khổ, lúc sinh con người lớn không có bên cạnh, may mà có Cố Thanh Liệt chứ không biết trong lòng cô sẽ mất mát đến nhường nào.

Cô từ nhỏ đã là bảo bối của cả nhà họ Cố, được yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, tình cảm với gia đình không giống như anh đạm bạc, một hai năm không gặp Sở Uyên anh cũng không cảm thấy có gì lớn lao.

Anh muốn rời đảo cũng vì lý do này, vì muốn cô có thể thường xuyên gặp người nhà, hoặc người nhà đến thăm cô ấy.

Mấy anh họ nhà vợ đều là người khá tốt, người nhà họ Cố là người kiên định, chăm chỉ, có năng lực. Anh sẽ xem lúc đó có thể sắp xếp một công việc trong quân đội không, quân khu phương Nam rất lớn, chỗ nào cũng có vị trí trống.

Những điều này tạm thời không nói với cô ấy, dù sao cũng còn lâu mới rời đảo. Sau này có thay đổi gì cũng chưa biết, sợ vợ mừng hụt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 319: Chương 319



Trưa hôm đó hai vợ chồng nói rất nhiều, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn không quấy, ăn no xong rồi ngủ, Cố Khanh Khanh dựa vào lòng chồng ngủ thiếp đi.

Sở Đại cằm tựa vào đầu cô, tay phải ôm eo cô, cũng từ từ nhắm mắt lại.

Buổi chiều càng náo nhiệt. Binh Đoàn đến bốn năm người, Trần Giải Phóng bọn họ không đợi Sở Đại dậy đã cầm câu đối xuân ông Tần viết dán khắp nơi, ngay cả cánh cửa nhỏ ở phòng chứa đồ cũng không bỏ qua, còn dán ngược một chữ "Phúc".

Nghe thấy bên ngoài tiếng ồn ào, Sở Đại mở mắt, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cố Khanh Khanh ngáp một cái, đặt con trai nhỏ đang ngủ say trong lòng lên sát tường, kéo chăn đắp kín cho con. Trong ổ chăn mặc quần áo ấm rồi mới dậy.

Đoàn Đoàn trong nôi cũng không bị tiếng ồn bên ngoài làm thức giấc, Cố Khanh Khanh biết đây chỉ là một chút thời gian thoải mái thôi, đến tối lại có người phải sầu.

Thấy hai vợ chồng trẻ ra ngoài, Triệu Trạch bế con qua: "A Niệm phát hiện rau dại trên núi, đang cùng Bạch Đào đi đào rồi, chiều làm sủi cảo nhân rau dại nhé?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được nha." Cố Khanh Khanh trêu đùa Tiểu Ngư một lúc, vào bếp lấy thớt và bột mì: "Các anh tay khỏe, một người nhào bột, một người cán bột, một người băm nhân, còn em đi ra sau núi xem hai chị ấy đào được nhiều không, vậy nhé?"

"Được chứ, sao lại không được, trước đây ở Binh Đoàn lão Dư bận không xoay sở nổi cũng là bọn anh giúp làm sủi cảo. Bọn anh ở Binh Đoàn Xây Dựng ai mà không biết làm mấy món mì, sủi cảo đồ chứ." Trần Giải Phóng xắn tay áo cầm một cái chậu lớn định đổ bột mì: "Đúng rồi, anh vừa thấy quân y Dương cũng tới đây, là em gọi cô ấy đến à?"

Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông bên cạnh, chớp mắt: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn và Niên Niên nhà em là nhờ chị ấy đỡ đẻ nên muốn mời chị ấy đến ăn bữa cơm. Trên đảo chị ấy không có người nhà, đến đây ăn cơm, nhiều người càng náo nhiệt nha!"

"Ồ." Trần Giải Phóng nhếch miệng cười: "Anh còn đang thắc mắc sao cô ấy không phải người Binh Đoàn chúng ta mà lại tới đây."

Triệu Trạch cười khẩy, cố ý nói: "Bây giờ không phải không có nghĩa là sau này cũng không phải, cô ấy chưa có đối tượng, Binh Đoàn chúng ta nhiều anh em như vậy, chắc chắn có người cô ấy ưng ý."

"Không thể nào, cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn mảnh mai sao có thể vừa ý bọn thô kệch chúng ta?" Trần Giải Phóng cảm thấy quân y đều là người có văn hóa, giống như Triệu Trạch, là người từng học đại học.

"Không chừng đã có người chị ấy vừa ý rồi." Cố Khanh Khanh từ góc bếp lấy ra một cái rổ, tay cầm một cái xẻng nhỏ: "Anh à, Đoàn Đoàn và Niên Niên ở trong phòng anh để ý chút nha, em đi giúp một tay."

"Được." Sở Đại đáp lời, từ trên bàn lấy một túi đậu phộng bắt đầu bóc, nói với các chiến hữu: "Các cậu nhào bột cán bột trước đi, lát nữa tôi sẽ băm nhân."

"Đến đây, lão Cố đâu?"

"Trên lầu ngủ bù, hai đứa nhỏ buổi tối quấy quá."

Cố Khanh Khanh ra khỏi cổng nhà vòng lên núi, thấy Bạch Đào và Hứa Niệm hai người trốn trên sườn đồi nói chuyện thì thầm, cô đi tới: "Đào được bao nhiêu rồi?"

"Làm chị giật mình." Hứa Niệm vỗ ngực, thở phào một cái: "Được nửa rổ rồi, em mau tới đây, chúng ta đào thêm một chút, lâu rồi chưa ăn cái này."

Cố Khanh Khanh vui vẻ tham gia cùng họ, hỏi Bạch Đào: "Tiểu Dương và Tiểu Nhu đâu chị? Không dẫn đến đây chơi?"

"Vũ Thành ở nhà trông con rồi." Bạch Đào giật giật rau dại sát mặt đất, nói: "Mấy ngày trước em gái hắn gửi điện báo đến, mềm lòng lại gửi tiền về rồi, sợ chị cằn nhằn nên hai ngày rồi ân cần lắm, việc gì cũng giành làm."

Vũ Thành là người mang tư tưởng gia trưởng cực kỳ nặng, hoặc có thể nói phần lớn đàn ông trong quân đội đều rất gia trưởng, về đến nhà ăn cơm xong chén bát không thèm rửa, tâm trạng tốt thì chơi đùa với con, không thì chẳng làm gì.

Triệu Trạch đã tính là tốt rồi, ở bên ngoài là phần lớn anh ấy bế con, Sở Đại lại càng không cần phải nói, xong nhiệm vụ là dính lấy hai đứa con.

Cố Khanh Khanh cũng không biết nói thế nào, nhìn Hứa Niệm một cái, cô nhớ tới lời chị ấy từng nói không nên can thiệp chuyện nhà người khác bèn im lặng.

Hứa Niệm rất đồng cảm với hoàn cảnh của Bạch Đào, cô buột miệng hỏi: "Nhà chị ai quản tiền?"

Bạch Đào giũ bớt đất trên rễ rau dại: "Vũ Thành quản, anh ấy trước đây mỗi tháng gửi tiền về nhà, còn lại để trong ngăn kéo, chị cần dùng thì lấy."

"Chị phải quản chứ." Hứa Niệm dạy hai người: "Đám đàn ông này không lo việc nhà không biết gạo, đường, dầu, giấm đắt thế nào. Chúng ta trên đảo tuy rằng gạo, mì, dầu không cần phiếu, nhưng thứ khác chẳng phải vẫn cần tiền, cần phiếu sao? Bọn họ thì tốt rồi, ăn ở nhà ăn không tốn xu nào, trong nhà còn vợ còn con thì làm sao? Tiền trợ cấp của họ thì mình phải nắm chặt trong lòng bàn tay, muốn gửi tiền cho ai phải thông qua chúng ta. Hắn muốn gửi 20 đồng thì mình đưa 10 đồng, cứ như vậy đỡ làm mình bực bội."

Đây là kinh nghiệm của cô, trước đây Triệu Trạch gửi về nhà không hề ít. Mỗi tháng không dưới 20 đồng còn thêm đủ loại phiếu, đó còn chưa kể đội sản xuất chia lương thực, một người mẹ chồng ăn được nhiều như vậy sao? Chẳng phải vào túi hai anh trai anh ấy hết rồi.

Bây giờ mỗi tháng nhiều nhất mười đồng, chia thế nào thì chia, cô không quản được, Triệu Trạch mỗi tháng có hơn bảy mươi đồng trợ cấp, số còn lại cô để dành tích góp.

Bạch Đào nhớ kỹ: "Hôm nay về chị sẽ đề cập chuyện này, đúng lúc anh ấy đang áy náy với chị chắc sẽ đồng ý."

Cố Khanh Khanh yên lặng nghe họ nói, động tác không chậm đi, trong tay nhiều thêm một nắm rau dại.

Một lát sau, chân cô tê quá nên đứng dậy, ném rau dại vào cái rổ dưới chân: "Chắc đủ rồi chứ chị A Niệm, nhân sủi cảo rau dại này chị làm nhé, không biết sao em làm nó cứ khô khốc í."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back