Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 290: Chương 290



Quan hệ chúng ta còn cần phải khách sáo thế này sao, Hứa Niệm cười khẽ, sắc mặt so với trước đã khá hơn nhiều, uống canh xương nên có chút khí huyết không còn tái nhợt nữa: "Vậy chị thay Tiểu Du cảm ơn thím nhé."

Cố Khanh Khanh vốn nghĩ chị ấy sẽ từ chối, lời lẽ chuẩn bị sẵn kẹt ở cổ họng, hai người phụ nữ nhìn nhau, hiểu ý nhau, bật cười thành tiếng.

Triệu Trạch không hiểu hai người phụ nữ này đang ám chỉ với nhau cái gì, nhìn con trai đang ngủ say trong lòng mình, lòng nhu hòa như nước.

Cố Khanh Khanh rời khỏi phòng bệnh, cùng Sở Đại về nhà.

Anh bước đi rất chậm, luôn giữ dáng vẻ sẵn sàng bảo vệ vợ.

Thai song sinh mới ba tháng rưỡi đã trông rất rõ ràng, bụng to như phụ nữ mang thai bốn, năm tháng, Sở Đại nhìn mà lo lắng.

Cố Khanh Khanh từ lâu đã bỏ thói quen làm việc hấp tấp, vội vàng, cả cách nói chuyện cũng không hấp ta hấp tấp như trước: "Anh, anh nói A Tuy để em ấy tự về nhà chưa? Em ấy ăn cơm chưa?"

"Thằng bé đã mười hai tuổi rồi, không cần lo lắng." Sở Đại ôm eo cô, để cô tựa vào người mình: "Nó theo ông Tần, trong thời gian này học hỏi được không ít."

Nhân vật lớn mà Triệu Trạch nói đến là cựu Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, Tần Chu tiên sinh. Người trong nước ai cũng biết tên ông ấy. Sau khi nghỉ hưu, ông ấy không chịu ngồi yên, nghe nói đảo Bạch Sa đang xây dựng căn cứ quân sự nên muốn lại đây nhìn xem.

Vị tiên sinh nho nhã này sau khi tham quan hầm chiến lược quân sự rộng lớn không nỡ rời đi, ông muốn ở lại đợi căn cứ hoàn thành. Chính vì vậy ông ấy ở lại đảo dạy học, sống ở khu Bắc, căn nhà phía trước nhà của Cố Khanh Khanh.

Thẩm Tuy là học trò mà ông ấy điểm danh muốn nhận, thông minh xuất chúng, rất được ông ấy quý lắm!

Ngoài giờ học ở trường, sau giờ học cậu còn đến nhà ông ấy để nghe ông kể về lịch sử cận đại và quan hệ ngoại giao giữa các nước.

Dưới sự ảnh hưởng mưa dầm thấm lâu, cậu bé không còn u sầu như trước ngược lại có thêm phần lịch sự và tuấn tú.

Cố Khanh Khanh phải cảm thán: "Sự tu dưỡng khí chất và một người thầy giỏi dẫn dắt thực sự rất quan trọng."

Sở Đại chỉ cười cười.

Chậm rãi về đến sân, Cố Khanh Khanh nhìn đàn gà chạy nhốn nháo, nói với anh: "Anh bắt một con mang đến nhà ăn nhờ Chu ban trưởng hầm canh giúp nhé."

Sở Đại hai tháng nay bắt thêm mười mấy con gà rừng về, cũng nhờ công lao của Trần Giải Phóng, nhà bọn không có vợ con, cả chăm sóc bản thân mình còn lười huống chi là nuôi gà.

Họ đành gửi hết sang cho Cố Khanh Khanh chăm sóc. Ngày thường hay đến tụ tập uống rượu ăn đậu phộng rang, rất vui vẻ, lễ tết lại bắt gà vào rừng hái nấm hầm canh, không gì hạnh phúc hơn.

Sở Đại và họ đều từ cùng một Binh Đoàn ra, Cố Khanh Khanh là em gái của Binh Đoàn, không cần phải khách sáo.

Sở Đại nhìn đàn gà chạy khắp sân: "Không vội, em đi ngủ một lát dưỡng sức, anh thấy em đi vài bước đã ngáp rồi."

"Em cũng không biết sao, rõ ràng mỗi ngày ngủ rất nhiều mà vẫn thấy không đủ." Cố Khanh Khanh cùng anh vào phòng khách, gọi to: "A Tuy? A Tuy ơi, em có ở nhà không?"

Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô nói với anh: "Anh lên lầu tìm xem em ấy về chưa, em sợ thằng bé chưa ăn cơm."

"Vốn đã là người mềm lòng, làm mẹ rồi càng dịu tính hơn." Dù nói vậy anh vẫn đặt hộp cơm xuống, đi lên lầu tìm.

"Không thấy, cặp sách cũng không có ở nhà, chắc là ở chỗ ông Tần."

Cố Khanh Khanh yên tâm: "Vậy em đi ngủ một lát, em thật sự quá mệt rồi, anh đừng quên mang gà đến nhà ăn nhé!"

"Biết rồi." Anh đưa vợ vào phòng, khom người giúp cô cởi giày, nhìn đôi chân chút phù nề của vợ anh đau lòng: "Em ngủ đi, anh xoa bóp cho em."

Cố Khanh Khanh mơ màng gật đầu, sau khi cô nằm xuống, Sở Đại kéo chăn mỏng đắp cho cô, ngón tay thon dài trắng nõn từ từ xoa bóp bắp chân của cô.

Cô thoải mái kêu khẽ một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Sở Đại ngồi trên ghế bên cạnh, động tác nhẹ nhàng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi thể hiện rõ trên mặt, thở dài anh than nhẹ.

Trước đây còn nói muốn sinh thêm đứa nữa, bây giờ anh hoàn toàn không nghĩ đến, lần này sinh, con trai con gái anh đều nhận, anh không muốn vợ phải chịu khổ nữa.

Không biết có phải mơ thấy gì không, Cố Khanh Khanh níu mày, miệng lẩm nhẩm cái gì đó không rõ.

Anh ghé sát người, tai để gần môi vợ muốn nghe thử em ấy nói cái gì. Âm thanh thì thào truyền đến, bên tai là cảm giác ấm áp mềm mại.

Anh ngẩn ra, ngẩng lên, đối diện với đôi mắt trong veo của cô.

Cố Khanh Khanh hoàn toàn chưa ngủ, mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ôm mặt anh kéo sát vào mình, hôn nhẹ lên môi anh.

"Anh à, em không vất vả chút nào đâu, thật đấy! So với anh chẳng đáng gì, mỗi ngày em đi dạo quanh với các chị dâu nói chuyện này nọ. Chuyện trong nhà có A Tuy làm hết rồi, A Tuy làm xong mới đi học, đi học về phụ dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp."

"Còn anh nữa, những gì em muốn ăn anh đều tìm cách đáp ứng, chưa bao giờ phàn nàn em phiền phức, mỗi ngày về đã mệt mỏi còn phải thoa dầu ô liu, xoa bóp chân cho em."

"Anh ơi, em rất rất rất yêu anh luôn đó." Đôi mắt cô gái nhỏ tràn đầy ý cưới, đáy mắt chỉ có hình ảnh cao gầy của Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại đặt tay sau đầu Cố Khanh Khanh, mùi kẹo sữa ngọt ngào từ người anh bao quanh cô, không do dự hôn xuống.

Mùi hương ngọt ngào nơi chóp mũi, Cố Khanh Khanh kêu khẽ lên một tiếng, anh rời khỏi người cô, dựa vào lưng ghế thở hắt ra.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 291: Chương 291



Anh chống khuỷu tay lên lưng ghế, ngón tay đè lên trán, mạch m.á.u xanh rõ ràng trên tay trắng nõn. Tức giận nhìn vợ, nghiến răng nghiến lợi: "Nhịn."

Cũng không biết là đang nói với ai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh trùm chăn quá đầu cười trộm, không dám lộ đầu ra sợ thấy ánh mắt giận dữ của anh.

Năm phút sau, Sở Đại thấy vợ im lặng lâu quá, sợ cô ngạt thở, kéo chăn xuống phát hiện ra cô gái nhỏ đã ngủ rồi.

Vừa bực mình mà vừa buồn cười.

Anh tựa lưng vào ghế, ngước nhìn trần nhà, hầu kết di chuyển lên xuống, vài giây sau, đặt mu bàn tay trái lên mắt.

Nhắm mắt ngủ nửa giờ, thấy mặt cô gái nhỏ mặt mày hồng hào ngủ ngon lành. Anh đứng dậy pha cốc nước mật ong mang đến đặt đầu giường, anh ra sân bắt một con gà mang đến nhà ăn.

Cố Khanh Khanh tỉnh dậy đã hơn ba giờ, cô dụi mắt ngáp: "Anh ơi?"

Gọi vài tiếng không có người đáp lại, Sở Đại chắc đã đi đào hầm rồi.

Chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lướt qua cái cốc trên bàn, cầm lên vẫn còn hơi ấm.

Bây giờ là mùa hè, nước ấm lâu lắm mới nguội, cô uống vài ngụm cho trơn cổ họng, trong lòng ngọt ngào.

Cầm cái cốc đi đến cửa sổ, nhìn ra xa biển xa, trong lòng Cố Khanh Khanh yên bình đến lạ.

Hơn năm giờ chiều, cô đến nhà ăn lấy canh gà từ Chu ban trưởng đi đến trạm y tế.

Triệu Trạch không phải ngồi canh liên tục bên cạnh Hứa Niệm, anh ở đó sẵn trực ban luôn.

Đào hầm ngày nào cũng có binh sĩ bị thương, nặng nhẹ không ít, người trong trạm y tế quá ít không làm hết việc.

Con trai mới ôm không bao lâu đã giao cho Hứa Niệm, anh quyết định ngày mai tiếp tục đi đào hầm để binh sĩ bị thương có thể được xử lý kịp thời.

Hứa Niệm thông cảm cho công việc và nhiệm vụ của anh, chỉ nói: "Có Khanh Khanh ở đây, anh yên tâm đi đi."

"Chị A Niệm ơi, uống ít canh đi." Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh, mở hộp cơm, mùi thơm nồng của canh gà lan tỏa khắp phòng.

Hứa Niệm đói rồi, nhìn canh gà vàng óng, bên trong còn ít trung dược, cô hơi ngại: "Những thứ này là Sở doanh trưởng chuẩn bị cho em."

"Lúc nào rảnh anh ấy bắt lại, binh đoàn nhiều người sợ gì không bắt được vài con gà rừng đâu. Chị cứ yên tâm ăn đi, Chu ban trưởng hầm có nửa con gà à, nửa con còn lại để trong tủ lạnh mai lại hầm tiếp cho chị đó."

"Phiền mọi người quá, phiền em nữa, bụng lớn rồi còn phải đi khắp nơi vì chị." Hứa Niệm nhìn đứa con đang ngủ trong chăn đặt bên cạnh mình, thở dài nhận hộp cơm: "Chị tự làm được."

Cố Khanh Khanh không ép, đưa hộp cơm cho chị ấy: "Cẩn thận đừng để tràn ra ngoài, nóng đấy."

"Được, em ăn chưa? Phân một nữa nha!"

Thấy chị ấy muốn đứng lên, Cố Khanh Khanh vội giữ tay lại: "Yên tâm không thiếu phần em được. Sở Đại nói lát về làm trứng hấp thịt cho em, chị nhanh ăn đi chứ lát Tiểu Du tỉnh dậy không ăn được."

Hứa Niệm nghe đến con mình, không từ chối nữa, chậm rãi uống canh vừa tám chuyện với Cố Khanh Khanh: "Chiều nay Bạch Đào đến thăm chị, còn mang ít táo đỏ."

"Vậy thì tốt quá." Cố Khanh Khanh cười: "Chị Đào Tử tính tình không tồi, em cứ nghĩ hai người có tính cách giống nhau sẽ có thể thân nhau, ai ngờ hai người không gần gũi cho lắm."

"Không phải cứ tính cách giống nhau có thể thân nhau như chị em tốt." Hứa Niệm nhìn Cố Khanh Khanh, nói: "Nhưng ai cũng muốn làm bạn với người như em, lời khen này không uổng phí đâu."

Cố Khanh Khanh không bao giờ tham lam muốn lợi dụng người khác, người khác tốt với em ấy em ấy sẽ tìm cách trả lại, mà hành vi đó làm người khác thoải mái, dễ chịu không khiến đối phương cảm thấy mình bị ghét bỏ.

"Chị nha, cứ khen em đi, chờ em sinh con cũng đến nói mấy lời vậy dỗ em." Cố Khanh Khanh làm mặt tinh nghịch lè lưỡi.

"Được nha!" Hứa Niệm bị em ấy chọc cho cười: "Đợi em sinh con chị nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. Bắt Triệu Trạch vào rừng bắt gà rừng hầm canh cho em uống mỗi ngày."

Cố Khanh Khanh cười to thành tiếng, cười đến đau bụng, cô cố kiềm chế lại: "Còn sớm nha, chị phải bảo anh Triệu tranh thủ thời gian luyện cho nhiều, đừng để đến lúc đó đi về tay không."

"Có thể lắm, nếu em sinh con, Sở Đại với mấy anh trai của em e là sẽ lục soát cả khu rừng, đừng nói gà rừng, lông gà rừng cũng không còn mà bắt nữa ấy chứ." Hứa Niệm nói chuyện với Cố Khanh Khanh, bao nhiêu buồn bực tan biến mất dạng.

"Chắc chắn rồi, Sở Đại thương em nhất mà, chị xem mặt em béo béo chưa nè." Cô gái nhỏ đắc ý nhéo má mình cho Hứa Niệm xem: "Đều là anh ấy nuôi ra đấy."

Hứa Niệm cố nhịn cười uống hết canh gà, cô sợ cười quá sặc mất.

"Đúng, đúng, đúng, Sở Đại nhà em là tốt nhất. Có thể nhờ vợ của Sở doanh trưởng lấy giúp tôi cái tã được không? Đứa nhỏ này lát dậy uống sữa là sẽ tè."

Cố Khanh Khanh không biết chăm con nhỏ phiền vậy, lấy tã đặt trên giường, hỏi: "Bao giờ chị về nhà? Hay là chị ở lại đây thêm vài ngày?"

"Chiều muộn nay sẽ về, đợi Triệu Trạch xong nhiệm vụ đón chị về. Đang ở cữ không được ra gió, ra gió về sau hay đau nửa đầu."

Vừa nói xong, đứa trẻ bên cạnh khóc oe oe, Hứa Niệm vội ôm lên dỗ: "Con cá nhỏ nhà chúng ta đói rồi à? Mẹ đây, mẹ đây ha!"

Nói rồi bắt đầu cởi áo cho bú, Cố Khanh Khanh nhìn mà ngẩn ngơ, đặc biệt là khi thấy khuôn n.g.ự.c đầy đặn của Hứa Niệm, cô trầm mặc.

Đứa nhỏ có sữa uống không còn khóc, Cố Khanh khanh ngồi trên ghế nhìn mà phát sầu.

Hai đứa con của cô chắc phải bảo Sở Đại chuẩn bị sữa bột rồi.

Buổi tối trở về nhà, cả nhà ngồi trong phòng khách ăn cơm.

Thẩm Tuy tan học về nấu cơm, đồ ăn thì sơ chế trước hết, chờ anh rể về nấu.

Cố Khanh Khanh không vào bếp nữa, chồng cô không cho cô ngửi mùi dầu mỡ, nói: "Nếu anh về sớm sẽ nấu cơm, về muộn thì bảo A Tuy đến nhà ăn lấy cơm."

Nói chung là không cho cô vào bếp.

Tay nghề của Sở Đại không quá ngon, chỉ tàm tạm, Cố Khanh Khanh vốn không hy vọng quá nhiều ở anh.

Hơn nữa khẩu vị khi mang thai thất thường, đặc biệt kén chọn, Sở Đại đôi khi không biết một số thứ sao cô lại ăn được.

Có hôm nọ anh về thấy cô đang ở trong vườn cứ hái ớt ăn mãi không ngừng. Giật mình anh ôm cô vào lòng còn Thẩm Tuy giành lấy trái ớt trong tay cô.

Hợp tác vô cùng ăn ý.

Cho nên lần này hai người mang trứng hấp thịt đến trước mặt cô, hai người lớn nhỏ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi cô, hai người không chắc món này có hợp khẩu vị cô không?

Dưới ánh mắt chăm chú của họ, Cố Khanh Khanh cầm muỗng, múc một muỗng chậm rãi đưa lên miệng.

"Thế nào?" Sở Đại hơi căng thẳng, không hiểu sao lại căng thẳng hơn lúc ra chiến trường nữa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 292: Chương 292



Cố Khanh Khanh nhai từ từ chậm rãi, đối mặt với sự mong đợi của Sở Đại, trong lòng hơi động.

Cô nhíu mày thở dài: "Anh ơi."

"Hửm?" Sở Đại bắt đầu cân nhắc đủ loại phương pháp để cứu chữa, hay là nấu canh trứng cho cô ấy? Thôi bỏ đi, canh trứng với trứng hấp không phải giống nhau sao? Hay làm cho cô ấy một đĩa thịt xào dưa chua? Không được, mấy hôm nay lúc nào cũng ăn món này, ăn nhiều dưa chua không tốt.

Thẩm Tuy im lặng lấy một cái muỗng, múc một ít trong chén nếm thử, nghi hoặc hỏi: "Chị ơi, cũng ngon mà hổng có tanh."

Sở Đại nhìn thấy vợ giãn chân mày ra, cười cười là biết mình bị vợ lừa rồi.

Anh cười lắc đầu, cầm lấy chén của Thẩm Tuy, múc từ nửa phần chưa động đũa vào cho cậu bé: "Chị của em không thích ăn, sau này anh rể chỉ làm cho em ăn thôi."

Cố Khanh Khanh nghe xong nóng nảy liền: "Thực ra thì ăn cũng ngon đó."

Sở Đại nhướng mày, nhìn thoáng qua Thẩm Tuy, một người cười thoải mái run run cả người, một người chỉ khẽ kéo khóe miệng nhếch lên một tí.

Buổi tối, Cố Khanh Khanh sau khi tắm xong cắt hai quả táo lên lầu xem Thẩm Tuy làm bài tập.

Sở Đại ngồi bên cạnh cậu bé, không nói chuyện chỉ khoanh tay trước mặt ngồi nhìn.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút lướt trên giấy.

Thẩm Tuy cầm bút chì, nghiêm túc làm bài tập thầy giáo giao về nhà.

Cậu biết chị và anh rể đối xử với cậu rất tốt, vở bài tập, bút chì, cục tẩy không thiếu thứ gì, anh rể thỉnh thoảng luyện thư pháp phải dùng báo cũ.

Giống như đa số bạn học khác đều tận dụng lại giấy, làm xong bài tập đưa thầy kiểm tra xong về nhà tẩy đi ngay, thầy giáo sửa bài cũng dùng bút chì không dùng bút đỏ.

Trước đây cậu về nhà cũng tẩy đi mấy trang, chị gái phát hiện chị không cho, chị bảo là bài tập làm xong phải giữ lại để sau này còn ôn lại, không xem lại thì để lại sau này cho cháu xem.

Cố Khanh Khanh đứng sau lưng Thẩm Tuy xem một lúc, tay đỡ eo: "Ăn táo đi, mùa này táo vừa đỏ vừa để được lâu, chị nhờ thuyền trưởng mang về vài túi, mai mang một ít sang cho chị A Niệm."

Thẩm Tuy dừng bút, dịch sách qua một bên để chị gái đặt đĩa táo.

Sở Đại kéo cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình, tay trái ôm eo cô, tay phải cầm một miếng táo đưa đến miệng vợ: "Sao lại quan tâm đến Hứa Niệm thế? Em để Triệu Trạch có cơ hội thể hiện chút đi."

"Do đầu óc anh ấy không linh hoạt mà, chị A Niệm yêu cầu không cao, chỉ cần anh ấy quan tâm nhiều hơn là được rồi. Sao mà anh Triệu không hiểu nhỉ?" Cố Khanh Khanh cắn một miếng, chỉ chỉ ý bảo anh cũng nếm thử đi: "Chua chua ngọt ngọt, táo giòn ngon lắm, lần sau phải mua thêm vài túi nữa."

Sở Đại cắn một miếng: "Đàn ông nghĩ đơn giản chỉ cần mình nuôi sống được cả nhà là đủ, thường thì công việc bộ đội rất bận cho nên dễ bỏ qua một số cảm xúc của vợ..."

Chưa nói xong, cảm thấy ánh mắt vợ không thiện chí nữa, anh liền đổi giọng: "Lần này Triệu Trạch quá đáng rồi, đúng là chưa từng làm cha nhưng đâu thể nhìn mỗi con trai không để ý Hứa Niệm. Em yên tâm, mai anh sẽ phê bình hắn, để Khương Thắng kêu hắn vào nói chuyện cho thông não ra."

Cố Khanh Khanh hài lòng, nhớ ra một chuyện khác: "Bây giờ trên đảo có ba tiểu đoàn, bên trên không định ra một cấp chỉ huy sao? Cứ ngang cấp nhau kìm nhau thế hả anh?"

Đợt đầu tiên đến là tiểu đoàn tăng cường, Sở Đại là doanh trưởng, Trương Kiến Thiết là phó doanh trưởng. Đợt thứ hai đến hai tiểu đoàn đều có đoàn trưởng mang đội. Hiện tại trên đảo đều nghe theo Khương Thắng và mệnh lệnh từ quân khu, còn lại tự mình xử lý.

Không ở cùng khu vực quân sự, thỉnh thoảng gặp mặt cũng là lúc thay ca. Ví dụ tiểu đoàn một ở khu vực một, hai tiểu đoàn còn lại ở khu vực hai và ba, những chỗ này không cố định, vài ngày lại luân chuyển một lần.

Sở Đại đút cho vợ ăn hết miếng táo, anh lấy miếng khác: "Còn sớm mà, đợi hoàn thành những việc cần làm, quân hạm đem những đồ cần thiết đến nơi này sẽ thiết lập bộ chỉ huy hải quân, những chức vị dựa vào huân công mà đảm nhiệm."

Cố Khanh Khanh chớp mắt tỏ vẻ đã hiểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy im lặng nghe chị và anh rể nói chuyện, vừa ăn táo vừa làm bài, miệng phát ra tiếng nhai giòn rụm y như một con sóc nhỏ.

Cố Khanh Khanh nhìn mà bật cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn cậu bé ăn táo hai má phồng lên đáng yêu vô cùng.

Sở Đại cũng cười, cậu bé này tính cách đã trở lại rồi, trong mắt cũng không còn u ám như trước.

"A Tuy." Cố Khanh Khanh dịu dàng hỏi: "Dạo này em hay đến nhà thầy Tần hả?"

Thẩm Tuy gật đầu: "Thầy nói em còn phải học nhiều lắm, trên đảo lực lượng giáo viên không tốt lắm, đợi học xong cấp hai trên đảo thầy sẽ viết thư giới thiệu để em vào học cấp ba ở thủ đô."

Cậu hơi lo lắng, sợ chị không vui: "Em không muốn đi, em muốn ở gần chị."

Cố Khanh Khanh bật cười, đưa tay muốn xoa đầu cậu bé mà cô với không tới, cậu bé im lặng rồi tự mình dịch đầu lại gần.

Cảm giác tóc xù xù mềm trong lòng bàn tay làm cô hiểu tại sao anh ấy luôn thích xoa tóc cô, Cố Khanh Khanh nói: "Đi chứ sao lại không đi. Chị và anh rể là hậu thuẫn vững chắc, là đường lui cuối cùng của em chứ không phải là chướng ngại trên đường em theo đuổi ước mơ."

"Cho nên A Tuy của chúng ta đừng sợ, có việc gì em muốn thử thì cứ thử, không phải vì em là con của liệt sĩ hay là em vợ của Sở doanh trưởng mà nhất định phải gia nhập quân ngũ, ngoài nhập ngũ chúng ta còn rất nhiều cách khác bảo vệ tổ quốc."

"Ví dụ như chuyện em đang muốn thử."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 293: Chương 293



Đôi mắt to tròn của Cố Khanh Khanh sáng như ánh trăng rằm như thể nhìn thấu lòng người, Thẩm Tuy biết, chị đã nhìn rõ ý nghĩ của cậu từ lâu rồi.

Điều này khiến cậu bé này trước đây chưa từng tùy ý làm theo lựa chọn của mình lấy hết dũng khí: "Chị, em muốn trở thành một nhà ngoại giao."

"Được." Cố Khanh Khanh cười gật đầu.

Thẩm Tuy rụt rè nhìn anh rể, Sở Đại cũng khẽ gật đầu.

Hướng đi của cuộc đời Thẩm Tuy đã được xác định, bài tập đã làm xong, táo cũng ăn hết, hai vợ chồng cùng nhau xuống lầu, trước khi ra khỏi phòng Cố Khanh Khanh không quên dặn: "Tối có thể mở cửa sổ ngủ nhưng phải đắp chăn che bụng."

Mặc dù là giữa hè thời tiết nóng nực vẫn có thể bị cảm lạnh như thường.

"Em nhớ rồi." Giọng cậu hiếm khi mang theo sự vui mừng, sau này cậu có thể giống như cha, anh rể và hai anh trai bảo vệ tổ quốc. Mặc dù là bảo vệ tổ quốc theo cách hòa mình song không hề ít đi phần khốc liệt so với chiến đấu ngoài tiền tuyến.

Đi xuống lầu, Cố Khanh Khanh đột nhiên muốn ăn quýt đóng hộp, Sở Đại đi đến tủ phòng khách lấy cho cô một hộp, cũng lười lấy chén đổ ra, anh lấy thêm cái muỗng thả vào trong.

Cố Khanh Khanh ngồi đợi ở bên giường: "Anh ơi."

Sở Đại ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.

Vì là mùa hè, cả hai chỉ mặc áo ngủ cotton, quần dài mỏng, đều là quần áo mới may.

Vải màu đen nhiều, Thẩm Tuy mặc thì hơi chút u tối, không được tươi vui lắm. Cố Khanh Khanh nhờ mẹ Tiểu Hoan làm cho Sở Đại hai bộ quần áo ngủ ngắn tay, hai bộ quần áo mặc thường ngày.

Da Sở Đại trắng, màu sắc gì cũng có thể mặc được. Đằng kia ngồi xuống Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của anh ấy không thể rời mắt được.

Sở Đại ho khụ một tiếng ngẩng đầu, tránh đi ánh mắt như hổ như sói: "Không phải em muốn ăn quýt đóng hộp sao? Em tự ăn đi, anh xoa chân cho em."

Nói xong anh nhét hộp quýt vào tay vợ, nắm chân vợ để mắt cá nhân gác lên đầu gối mình, từ từ xoa bóp.

Cố Khanh Khanh ôm hộp quýt, lấy muỗng múc một thìa đưa lên miệng anh.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: "Cô giáo Cố biết thương chồng rồi à."

Cố Khanh Khanh lập tức nhét vào miệng anh: "Cô giáo Cố đã nghỉ hưu rồi, sau này cô phải dựa vào Sở doanh trưởng nuôi gia đình nha! Hy vọng Sở doanh trưởng không giống đồng chí quân y nọ, trong lòng chỉ nhớ thương mỗi con trai bảo bối, cũng phải nên dành chút thời gian quan tâm đến cảm xúc của vợ đó!"

Sở Đại nuốt nước đường, dở khóc dở cười.

"Anh có khi nào không quan tâm đến em?"

Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc, có phần chột dạ: "Hình như là có đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông thở dài, dựa vào đầu giường xoa chân cho cô, hỏi: "Ngày mai còn đi chăm sóc Hứa Niệm không?"

"Có chứ, nhà mẹ đẻ chị ấy không ở trên đảo, ở đây chị ấy quen biết mình em, em còn phải hỏi nữ quân y cần chú ý gì khi ở cữ, sau này em cũng cần dùng tới."

Sở Đại nhẹ nhàng bóp bắp chân vợ, nghe cô lải nhải, lòng nhu hòa, bình yên đến lạ.

Gần đây Cố Khanh Khanh ăn rất nhiều, ăn xong không lâu lại kêu đói, Sở Uyên gửi mấy hộp quýt đến đều đã ăn hết rồi. Trái cây cùng thịt hộp, sữa mạch nha Cố Xán Dương gửi đến đã vơi đi gần hết. Sở Đại đã gửi điện báo nhờ Chử Chiêu mua thêm nhiều đồ theo thuyền vật tư mang lại đây.

Tủ bếp trong nhà và tủ trong phòng khách phải nhét đầy đồ ăn, anh sợ khi anh không ở nhà ba mẹ con Cố Khanh Khanh bị đói.

Ăn xong đồ hộp, để cái hộp lên bàn, cô rút chân đang đặt lên người chồng về, chui vào trong chăn, vỗ vỗ bên cạnh cười tủm tỉm?

Sở Đại cười không thành tiếng, nhìn: "Ăn xong không đi đánh răng à? Dạo này sao em lười thế, không sợ sau này dạy hư con sao?"

Cố Khanh Khanh nhõng nhẽo: "Em tắm xong đã đánh răng rồi, đây là nước, không sợ đâu!"

"Nước đường." Anh chồng cố sửa lại: "Triệu thái y không biết chữa sâu răng."

Cố Khanh Khanh mệt mỏi: "Được rồi." Cô không muốn nên động tác lề mà lề mề đứng dậy, anh chồng duỗi tay đưa cái ly cho cô nói: "Dùng nước súc miệng, chỉ một lần này thôi, lần sau phải chú ý."

Cố Khanh Khanh làm mặt xấu với chồng: "Em biết rồi mà!"

Sở Đại cười khẽ thành tiếng.

Cô vợ nhỏ này luôn vô tư vô tâm như vậy, gần như không khác gì khi anh mới gặp cô, tính cách có chút trẻ con.

Cũng coi như có thể báo cáo với hai anh vợ rồi.

Nghĩ đến chuyện gì đó, anh nói: "Nửa tháng nữa, anh hai sẽ lên đảo."

"Á?" Vì quá kinh ngạc, Cố Khanh Khanh nuốt luôn nước súc miệng, cô ngồi luôn lên đùi chồng, ôm cổ anh ấy, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: "Cẩu Đản sắp đến rồi á?! Anh ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi? Không bị thương chứ?"

Sở Đại cũng không biết nói sao, Cố Thanh Liệt lên đảo, một là tránh xuất hiện bên ngoài trong tầm nhìn của các thành phần gián điệp, để bên kia phát hiện ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao với nước láng giềng.

Hai là để dưỡng thương.

Thấy anh trầm ngâm một lúc không nói gì, Cố Khanh Khanh vừa lo vừa tức: "Anh ấy bị thương phải không? Các anh cứ giấu em!"

Nói xong cô lập tức từ người anh xuống, giận dữ chui vào chăn nằm quay lưng lại với anh, không phát ra tiếng động mà nước mắt lăn dài.

Tuy thường ngày hay đấu khẩu với Cố Thanh Liệt nhưng ngoài Sở Đại cô thương nhất là hai anh trai. Khi còn nhỏ cô cùng Cố Thanh Liệt nghịch ngơm nhất nhà. Cô làm chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu anh hai, cả nhà không ai phát hiện, Cố Thanh Liệt luôn rộng lượng chịu đựng thay cô, anh bị đánh rất nhiều.

Lớn lên cũng là hai anh trai quan tâm cô nhất, dù không ở nhà vẫn cố gắng gửi tiền trợ cấp về cho cô, một phần để mẹ giữ, một phần để trợ cấp trong nhà, một phần để dành riêng cho cô.

Lúc cô kết hôn, hai anh trai mỗi người đưa cô năm trăm, không biết anh trai đã tích góp bao lâu, giờ trong tay cô cũng phải 2000-3000 tệ.

Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt luôn sợ cô bị thiệt thòi, ở nhà sẽ cho cô tiền phòng thân sợ cô ăn không ngon, mặc không đẹp, sợ gả cho Sở Đại, Sở Đại không tốt với cô.

Vì đứa em gái này mà hai anh trai lo lắng không thôi, Cố Khanh Khanh vô cùng để ý hai anh trai.

Sở Đại đứng một hồi nghe tiếng nức nở nhỏ, thở dài nằm xuống ôm cô vào lòng, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

Anh hôn nhẹ lên má cô để an ủi, dịu dàng nói: "Khanh Khanh, anh hai không sao? Nửa tháng nửa khỏe mạnh nhảy nhót trước mặt em! Anh đảm bảo với em, anh ấy không có việc gì, em có tin anh không?"

Cố Khanh Khanh dụi nước mắt vào cổ anh, giọng mũi nghẹn ngào: "Tin, anh trước giờ không lừa gạt em."

"Ừm."

"Anh sẽ không bao giờ gạt em."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 294: Chương 294



Cảm xúc Cố Khanh Khanh dần bình tĩnh lại. Sở Đại để cô tựa đầu lên cánh tay phải của mình, tay trái nhẹ nhàng đặt lên bụng cô. “Có một số chuyện anh không thể nói nhiều, em đừng lo lắng, anh hai không sao. Em muốn ăn gì cứ bảo anh, anh sẽ gửi điện báo để anh ấy lên đảo mang theo cho em."

Cố Khanh Khanh không nói gì, chỉ cọ cọ vào cổ anh, khiến cổ áo anh ướt nhẹp, một mảng tối sẫm hiện rõ ràng.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, hôn lên trán cô và nói: “Ngủ đi.”

Cố Khanh Khanh khi cảm xúc d.a.o động lớn dễ mệt mỏi. Nghe anh nói xong cộng thêm hơi ấm trong vòng tay anh, cô nhanh chóng thiếp đi.

Sở Đại cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ nhỏ bé gần đây đã tăng cân khá nhiều mà vẫn xinh đẹp lắm. Mặc dù không phải là kiểu xinh đẹp xuất sắc nhưng đúng gu anh vô cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngủ cũng không chịu yên, cô cứ cọ cọ trong lòng anh. Một lát sau, bàn tay nhỏ bé vô thức di chuyển xuống dưới, anh bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài.

Lại một lúc nữa, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô đột nhiên dừng lại, anh có chút đau đầu.

Cô gái nhỏ này rất khó chiều, bản thân ngủ không yên còn quậy anh nữa.

Quân y đã nói qua ba tháng có thể làm chuyện kia mà vì cô mang thai song sinh, anh sợ cô không chịu nổi, người phụ nữ nhỏ bé này càng không kiêng dè mà trêu đùa anh.

Sở Đại đôi khi nghĩ kiếp trước có lẽ mình nợ cô ấy.

Ôm người phụ nữ trong lòng, anh tính toán khi bọn trẻ lên hai tuổi anh sẽ để chúng tự ngủ riêng trên lầu, dù sao Thẩm Tuy cũng ở bên cạnh nên không sao.

Thẩm Tuy là đứa trẻ thông minh, để em ấy trông nom bọn trẻ anh cũng yên tâm.

Cố Khanh Khanh ngủ rất say, không biết rằng đứa trẻ còn chưa sinh, người đầu ấp tay gối đã nghĩ đến chuyện chia phòng ngủ với bọn trẻ.

Đợi người phụ nữ trong lòng không còn cựa quậy, anh vươn tay vuốt nhẹ lông mày cô đang nhíu chặt, rồi khẽ cọ vào mũi cô.

Người phụ nữ ôm anh quá chặt anh không tiện dậy, sợ đánh thức cô, anh hơi nghiêng người, cánh tay dài mở ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh, lấy ra dầu ô liu, nhẹ nhàng vén chăn lên để xoa cho cô.

Đêm đen như mực, một vầng trăng sáng cao treo trên bầu trời. Đêm hè có tiếng dế kêu, ban ngày có tiếng chim hót, bởi vì ở đằng sau là núi, thỉnh thoảng trong sân còn có vài con rắn trườn vào.

Cố Khanh Khanh bây giờ không dám đi ra vườn sau một mình, thường chờ đến khi trong nhà có chồng hoặc Thẩm Tuy về mới đi hái rau.

Bụng cô hơn ba tháng mà như người ta mang bầu năm tháng, không thể cúi người được.

Một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ, Cố Khanh Khanh dậy, rửa mặt và ăn sáng xong, cô mang một túi táo, một hộp đào và một hộp quýt đi thăm Hứa Niệm.

Triệu Trạch từ nhà ăn mang canh gà hầm từ nửa con gà hôm qua để lại về cho Hứa Niệm rồi ôm con trai một lúc trước khi đi làm, khi Cố Khanh Khanh đẩy cửa vào loáng thoáng nghe tiếng khóc trẻ con.

Mở cửa phòng, Hứa Niệm đang cho con bú, cứ mỗi lần thấy cảnh này cô không khỏi cảm thán.

Cô đặt trái cây và hộp đào lên bàn nhỏ bên cạnh, tự tìm chỗ ngồi xuống, nhìn đứa bé đang b.ú sữa, đôi mắt hạnh tròn xoe, cô hỏi: “Chị Niệm, bình thường chị ăn gì vậy?”

Sao mà lớn thế nhỉ?

Hứa Niệm lườm cô một cái: “Cũng ăn giống em thôi, nói nữa, nhà Sở Đại chưa chăm sóc em đủ tốt à?”

Cố Khanh Khanh thở dài: “Anh ấy nói đến lúc phải chuẩn bị sữa bột cho bọn trẻ rồi.”

Người phụ nữ ngồi trên giường buồn cười, cửa sổ trong phòng đóng chặt không thông gió, quần áo cô bị mồ hôi thấm ướt, cô định đợi khi con ngủ sẽ đi thay đồ, mặc như thế này không thoải mái cho lắm.

“Chị nghe nói ăn nhiều đu đủ bổ lắm đấy, có thể nở ra. mà trên đảo nhiều đu đủ mà? Chỗ núi phía sau vườn nhà em có đó. Thôi em đừng tốn công, sinh con rồi tự nhiên sẽ lớn thôi.”

“Thật vậy chăng?” Cố Khanh Khanh hơi nghi ngờ nhưng vẫn ghi nhớ, cô hơi tựa vào ghế, tay đặt trên bụng: “Hiện giờ em chưa cảm thấy thai động, hai đứa nhỏ này lười quá đi.”

“Phải bốn, năm tháng nữa, em đợi thêm đoạn thời gian đi.” Thấy đứa trẻ ngủ rồi, Hứa Niệm thở phào, đặt đứa bé vào ổ chăn bên cạnh, thấy nó chu môi muốn khóc, cô vội nhẹ nhàng dỗ dành vỗ về.

Bây giờ yên tĩnh rồi.

Hứa Niệm thở dài, lấy khăn khô lót vào trong áo ngực, kéo áo xuống.

Cố Khanh Khanh với tay lấy một quả táo và con d.a.o nhỏ, chầm chậm gọt táo, tò mò hỏi: “Tiểu Du ban đêm cũng ngoan vậy à chị?”

“Ừ, trẻ mới sinh chỉ ăn và ngủ, ngủ rồi lại ăn, thêm vài tháng nữa sẽ không ngoan thế này đâu.” Hứa Niệm tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, nhận miếng táo từ Cố Khanh Khanh, nói: “Nhà chị còn khỏe chỉ có một đứa còn chăm nổi, đến lúc em sinh tận hai đứa, em làm sao bây giờ?"

“Hả?” Cố Khanh Khanh cắn một miếng táo, nhìn chị ấy khó hiểu.

“Sở doanh trưởng nhà em phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ buổi trưa và buổi tối có chút thời gian, Thẩm Tuy phải đi học, mà thằng bé vẫn là một đứa trẻ không giúp được gì nhiều. Một mình em làm sao mà xoay sở được? Đến lúc đó chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Lúc em sinh đứa nhỏ nhà chị mới được nửa tuổi, còn phải bế trên tay không thể giúp em nhiều được."

Nghe chị ấy nói một hơi, Cố Khanh Khanh không lo lắng lắm: “Nửa tháng nữa anh hai em sẽ lên đảo, em nghe Sở Đại nói anh ấy ít nhất sẽ ở trên đảo nửa năm, anh hai em có thể giúp đỡ em phần nào."

Hứa Niệm có chút nghi hoặc: “Anh hai của em bây giờ là phó đại đội trưởng rồi phải không? Lúc nhà chị ở Binh Đoàn chuẩn bị lên đảo anh ấy đã thăng từ tiểu đội trưởng lên tới phó đại đội trưởng."

“Hình như là phó đại đội trưởng, lần trước Sở Đại gửi điện báo hỏi, sau đó họ đánh thêm vài trận anh ấy đã thăng chức rồi.” Cố Khanh Khanh nghĩ đến việc anh ấy bị thương, không vui vẻ nổi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 295: Chương 295



“Vậy cũng tốt, Thanh Liệt là đàn ông, có thể chăm bé con được không?”

“Anh ấy chắc chắn hơn em một chút.” Cố Khanh Khanh ngại ngùng: “Anh ấy kiên nhẫn hơn em, tiếc là anh cả em không ở đây, anh ấy chịu đựng tốt nhất.”

“Anh hai của em đến là tốt rồi, ít nhất khi sinh con em còn có người nhà bên cạnh, không giống chị.” Cảm xúc Hứa Niệm có chút mất mát, cô nhanh chóng điều chỉnh lại: “Anh cả của em nhiệm vụ nặng nề, nước ta phi công thiếu, nghe nói nhóm không quân chủ yếu là lính dù và dự bị. Anh cả em thật giỏi, trẻ như vậy đã giữ chức vụ đại đội trưởng đội quân tinh nhuệ không quân, tương lai tiền đồ vô hạn."

Còn một câu cô không nói ra, Cố Khanh Khanh là vợ của Sở Đại, Sở Đại là con trai của thủ trưởng quân khu phía Nam. Tổng chỉ huy không quân là thuộc cấp cũ của cha Sở Đại, cô nghe Triệu Trạch nói, tổng chỉ huy không quân hồi còn chế độ quân phiệt đã theo cha của Sở Đại.

Chỉ cần dựa vào mối quan hệ này, sự nghiệp của Cố Xán Dương chắc chắn sẽ thuận lợi.

Ban đêm khi vợ chồng trò chuyện, Triệu Trạch nói: “Chỉ cần Cố Xán Dương không phạm sai lầm vào nguyên tắc chết. Vị trí tổng chỉ huy tập đoàn không quân của Cố Xán Dương như ván đóng thuyền. Anh đoán khoảng bốn mươi tuổi anh ấy sẽ thăng chức.”

Trong khi vui mừng thay cho Cố Khanh Khanh, cô không khỏi cảm thán một câu, mệnh cô ấy tốt thật.

Hai người phụ nữ trò chuyện một lúc, Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng: "Chị A Niệm!"

"Hả?" Hứa Niệm thấy sắc mặt em ấy có phần xấu hổ, cô buồn cười: "Giữa hai ta còn cái gì không thể nói?"

“Chuyện đó, à ừ lúc chị mang thai có cái kia với anh Triệu không?" Cô đỏ mặt , mà hỏi vẫn phải hỏi.

“Qua ba tháng thì có.” Hứa Niệm cũng hơi ngại: “Đàn ông ở cái tuổi sung mãn, không thể để anh ấy nghẹn mãi vậy được."

Thấy em ấy cắn táo mãi không nói gì, Hứa Niệm hỏi: “Còn em và Sở doanh trưởng ..."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Anh ấy sợ ảnh hưởng đến con.”

“Cũng đúng, tình hình của hai người có chút khác biệt.” Hứa Niệm cúi nhìn bụng em ấy, nói: “Em ăn uống có phải quá đầy đủ không? Nếu con lớn quá sau này sẽ khó sinh đấy.”

Cố Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu những điều này, Sở Đại cũng không biết, cứ sợ cô thiếu thốn. Cả Thẩm Tuy cũng y vậy, đồ ăn vặt mang từ nhà ông Tần về cũng để dành mang về cho cô.

“Vậy phải làm sao đây chị Hứa Niệm.” Cố Khanh Khanh có chút hoảng.

“Em cứ ăn ba bữa chính mỗi ngày, cố gắng ít ăn đồ ngọt, bổ sung chút thì được chứ đừng quá mức.” Hứa Niệm chậm rãi cắn miếng táo, nói: “Cá nhỏ nhà chị sinh ra sáu cân, mặc dù sinh nhanh mà nhớ lại chị vẫn còn thấy hơi đau."

“Chị nghe các chị dâu nói sinh đứa thứ hai sẽ đỡ hơn, sinh nhẹ nhàng hơn chút."

Cố Khanh Khanh nhe răng, cảm nhận được nỗi đau đó, cô có phần sợ hãi: "Vậy em sinh đôi có phải là đau đớn gấp đôi không?”

Hứa Niệm cười phì: “Không chừng hai bé nhà em vội ra đời, đứa này đẩy đứa kia sinh nhanh lắm.”

Nói xong chính cô còn không tin, thở dài: “Trước khi sinh em nên đi lại nhiều, đi nhiều lúc sinh dễ hơn."

Cố Khanh Khanh gật đầu, rồi nhớ đến vấn đề trước đó.

Sở Đại nhà cô mới 21 tuổi, cũng ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, mỗi đêm cô còn táy máy chân tay lăn lộ anh ấy, nghĩ đến đây tự nhiên thấy mình quá đáng quá, cô nên bù đắp cho anh ấy.

Nói chuyện với Hứa Niệm một lúc, cũng gần trưa rồi, Thẩm Tuy nói trưa em ấy ăn với ông Tần. Ông Tần dùng tiền trợ cấp ăn cở nhà ăn, cô không muốn A Tuy ăn không của người ta.

Lần trước định mang chút tiền và phiếu cho ông Tần mà bị Sở Đại ngăn cản: "Ông Tần và cha ..." Hai từ này lăn trên đầu lưỡi vẫn có chút khó nói.

“Quan hệ với cha không tệ, em cứ coi ông như trưởng bối trong nhà, chút tiền trợ cấp đó ông vẫn chi nổi."

Cố Khanh Khanh ban đầu hơi ngạc nhiên về mối liên hệ sâu xa của hai gia đình, sau nghe Sở Đại kể về quá khứ của ông Tần cũng đã hiểu tại sao ông ấy tuổi già vẫn muốn lên đảo canh giữ căn cứ quân sự xây dựng.

Vị này hiến dâng cả đời cho đất nước, đến nay chưa lập gia đình, không có con cái, năm xưa cha chồng cô là được ông ấy dùng lời lẽ thuyết phục tham gia cách mạng.

Mối liên hệ này... thật sự rất sâu.

Cho nên cô và Sở Đại đều coi ông Tần như trưởng bối trong nhà, cô cũng thường đến thăm, mang đồ ăn cho ông hoặc mời ông cùng ăn cơm.

Lần trước Tết Đoan Ngọ cũng cùng nhau ăn, ngoài ông còn có mấy chục anh em Binh Đoàn và nhà Triệu Trạch.

“Chị Hứa Niệm, em đi nhà cơm mang cơm cho chị, chị muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, em xem có cháo không, chị đang cho con b.ú không ăn được đồ cay dầu mỡ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh kinh ngạc, lúc mang thai Sở Đại không bắt cô kiêng khem nhiều, ngoài hải sản lạnh ra thì cô thích gì cũng cho ăn, thịt xào ớt cô ăn không ít.

Giờ nghe chị A Niệm nói đang cho con b.ú không ăn đồ cay, cô cảm thấy cuộc sống sau này mình chịu không nổi.

“Hay là chuẩn bị sẵn sữa bột cho các con thôi!” Cô cũng không định hái đu đủ nữa.

Hứa Niệm cười trộm: “Sữa mẹ bổ dưỡng hơn sữa bột mà? Đến lúc đó có sữa tốt nhất vẫn nên cho con bú, từ bé đến giờ xung quanh chị, chị chưa thấy ai cho con uống sữa bột, những đứa trẻ b.ú mẹ nhiều thường khỏe mạnh hơn."

“Có thật vậy không?” Dù sao cũng làm mẹ rồi, cô vẫn ưu tiên cho con.

"Em nhìn xem Nhị Bàn trông chắc nịch khỏe mạnh hơn Tiểu Hoan và Dương Tráng không? Cả Trương Tháp còn không bằng Nhị Bàn."

Nói đến chuyện này nhắc Hứa Niệm nhớ ra một chuyện khác: “À, trước đây chị cứ nghĩ chị dâu Trương không thích em, lúc sau chị đến nhà ăn ăn cơm, chị có nghe các chị dâu hai bên trò chuyện, lúc đó cô em chồng Bạch Đào nói xấu em dữ lắm, chị dâu Trương còn mắng họ lắm điều."

Cái này Cố Khanh Khanh thật không ngờ: “Nhà Trương doanh trưởng vốn là người khá tốt, nhìn cháu trai nhỏ là biết mà. Trước đây cháu trai nhỏ thường mang hải sản cho em, chị dâu Trương tinh lắm, cháu trai nhỏ dưới mắt chị ấy mang hải sản cho em mấy tháng trời chị ấy làm sao mà không biết?”

Cô cười lớn: “Chị ấy chỉ mở một mắt nhắm một mắt thôi, em nghe Sở Đại nói Trương doanh trưởng lúc dọn kho vì giúp chiến hữu chắn đá vụn, bị đá vụn b.ắ.n lên người bị thương."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 296: Chương 296



“Đám đàn ông trên đảo đối với gia đình thế nào chị không biết nhưng đối với đồng đội thì thật sự không thể chê.” Hứa Niệm công nhận, gật gật đầu: “Triệu Trạch nhà chị trói gà không chặt em biết mà. Cả ngày đi theo mọi người đào hầm gặp nguy hiểm không ít đâu. Lúc bị đá vụn b.ắ.n đều là mọi người dùng thân thể chắn cho anh ấy chứ với cái sức khỏe kia sớm không trụ được rồi."

Cố Khanh Khanh nheo mắt cười: “Nếu anh Triệu nghe thấy chị nói vậy anh ấy lại không phục cho xem.”

“Anh ấy giờ ngoan ngoãn rồi, ở nhà không dám nói chuyện lớn tiếng với chị nữa.” Hứa Niệm cũng cười: “Lần trước chị bảo với anh ấy, một đứa con là đủ rồi, đứa nhỏ là con trai ít nhất nhà họ Triệu có người nối dõi rồi.”

“Em đoán xem anh ấy nói gì?”

“Nói như thế nào?” Cố Khanh Khanh rất tinh ý hỏi.

“Anh ấy bảo binh lính trên đảo trung bình đều có ba bốn đứa con, Sở Đại còn có tận hai đứa, anh ấy cảm thấy mình không thể tụt lại phía sau.” Hứa Niệm nói câu này cười rất tươi, thật ra cô cũng muốn sinh thêm mấy đứa, đông con nhà cửa náo nhiệt hơn.

“Vậy cũng tốt mà.” Cố Khanh Khanh đỡ lưng ghế đứng dậy: “Sở Đại không muốn em sinh thêm, anh ấy nói anh ấy đau lòng.” Cô nhớ lại ánh mắt thương xót của anh, ánh mắt cô dịu xuống.

“Vậy em nghĩ thế nào?”

“Đến lúc đó tính tiếp, nếu không đủ sức thì thôi, như chị nói đó, nuôi hai đứa cũng đủ mệt rồi, anh hai em không thể ở trên đảo mãi.”

Cố Khanh Khanh không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, dù đứa này là hai bé trai hay hai bé gái, cô đều thích.

“Em tự nghĩ kỹ là được rồi.” Hứa Niệm cũng gật đầu, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, muốn sinh nhiều thì sinh nhiều, dù sao chính sách nhà nước ủng hộ, nhà cũng không thiếu ăn, không muốn sinh thì cũng không sao, nhà cũng được yên tĩnh chút.

Triệu Du lại nhắm mắt khóc, Hứa Niệm vội bế lên dỗ dành.

Cố Khanh Khanh nói: “Vậy chị Niệm, em đi lấy cơm đây, lát nữa mang qua cho chị.”

“Được, cảm ơn em Khanh Khanh, lần sau tới đừng mang đồ cho chị nữa, nhà chị có đủ rồi, em giữ mà ăn bồi bổ sức khỏe hoặc cho A Tuy cũng được.” Hứa Niệm biết những thứ này khó mua, đều là Sở doanh trưởng tốn công chuẩn bị, cô không thể tranh đồ ăn của vợ người ta được.

“Được, em biết rồi.”

Khi ra ngoài, Cố Khanh Khanh không quên đóng chặt cửa, ra ngoài sân hít một hơi thật sâu cô mới thoải mái được chút.

Bên trong quá ngột ngạt, vừa nóng vừa không thông khí, cô không dám tưởng tượng sau này mình cũng phải ở cữ một tháng như vậy sẽ thế nào nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ra khỏi sân, tiện tay đóng cửa cổng, cô đi về phía nhà ăn.

Cô cố tình đi dưới bóng cây dừa, giơ tay nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là mười hai giờ.

Cố Khanh Khanh không vội, chống lưng đi chầm chậm, con đường nhỏ này rải cát trắng lấy từ bờ biển, đi trên đó mềm mại không đau chân.

Gió biển mát rượi, rất sảng khoái, cô như con ốc sên từ từ di chuyển.

Chuông tan học vang lên từ tòa nhà số một, bọn trẻ ùa ra, phần lớn là về nhà ăn cơm, một số ít trẻ con tới nhà ăn ăn cơm.

Các chị dâu cảm thấy nhà đông người nấu ở nhà tiết kiệm hơn, muốn ăn món gì thì nhờ thuyền vật tư mang đến, khá tiện.

Trương Tháp tay khoác lên vai Tiểu Hoan, vừa đi vừa nói cười vui vẻ: “Trưa nay đừng ngủ trưa nữa, chúng ta đi nhặt hải sản đi.”

“Thôi đi.” có người nói: “Nhà tớ có tận mấy thùng, chó còn không thèm ăn.”

“Nhà cậu nuôi chó à?” Trương Tháp nghi hoặc.

“Không, mẹ tớ thường mắng tớ là chó con lười, tớ chẳng muốn ăn hải sản nữa.”

“Tớ cũng không muốn ăn.” Tiểu Hoan cũng nói: “Tớ còn phải về trông em trai, lão đại muốn đi thì đi một mình đi.”

Trương Tháp định nói gì đó, thấy người đang chậm rãi di chuyển phía xa, cậu thả vai Tiểu Hoan ra, chạy nhanh tới —

“Thím nhỏ ơi thím nhỏ." Giọng cậu bé trong trẻo vang lên.

Cố Khanh Khanh xoa xoa lỗ tai: “Nghe thấy rồi, tan học rồi hả cháu trai nhỏ Tiểu Tháp?”

“Đúng ạ.” Trương Tháp lấy từ cặp ra một miếng kẹo sơn trà cho cô: “Mẹ cháu nhờ chú thuyền trưởng mang tới, ngon lắm, thím ăn thử đi.”

Cố Khanh Khanh không khách sáo, nhận lấy, bóc vỏ bên ngoài cắn một miếng, sơn trà bên ngoài bọc đường, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.

“Ngon thật, lần sau thím bảo chú nhờ người mua một ít gửi thuyền vật tư mang đến." Cố Khanh Khanh tìm mãi trong túi, lấy ra hai viên kẹo cuối cùng, đưa cho cậu bé: “Giờ cháu đi đâu? Về nhà ăn cơm à?”

“Đúng ạ, mẹ cháu nói mẹ làm sườn kho, còn ngon hơn cái này.” Trương Tháp bóc một viên kẹo nhét vào miệng, nói gì đó không được rõ: "Cái này khó mang ra ngoài, nếu không cháu mang cho thím mấy cái."

“Cái này cháu cứ giữ mà ăn đi.” Cố Khanh Khanh liên tục xua tay: “Nhà thím có, không để thiệt mình đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Trương Tháp tò mò nhìn bụng thím: “Thím nhỏ à, trong bụng thím là em trai hay em gái ạ?”

“Thím cũng không biết nha!” Cố Khanh Khanh vo viên vỏ kẹo, nhét vào túi, cười tít mắt: “Muốn có em gái hả? Bảo mẹ cháu sinh đi nha, bé gái xinh lắm, trắng trẻo có hai b.í.m tóc đen nhánh, theo sau lưng Tiểu Tháp chúng ta gọi anh ơi, anh ơi, ngọt xớt."

Trương Tháp cực kỳ thích, nghĩ tới hai đứa em trai ở nhà chỉ biết nghịch bùn, vai cậu xìu xuống: “Thím à, hay là thím với chú sinh em gái đi, cháu hứa sẽ coi em gái như em ruột."

Cố Khanh Khanh xoa đầu: “Cái này thím không chắc được, hay là cháu hỏi chú đi, cái này do chú ấy quyết định."

Trương Tháp lập tức đồng ý: “Được ạ!”

“Được cái gì?” Một bóng dáng cao gầy tiến lại, tạo thành cái bóng lớn.

Trương Tháp nói mà Cố Khanh Khanh không kịp bịt miệng luôn: "Cháu bảo muốn thím sinh em gái cho cháu, thím bảo cháu phải hỏi chú."

“Chú, sinh thêm một em gái nhé được không?"

Sở Đại nhìn vợ rồi quay sang nhìn Trương Tháp: “Sao cháu biết trong bụng thím nhỏ không phải là em gái?”

“Thật ạ?” Trương Tháp vui mừng: “Vậy cháu về ăn cơm trước, lần sau đến tìm thím nhỏ chơi nha." Nói xong nhóc con chạy nhanh đi về.

Cố Khanh Khanh thấy chồng muốn ôm eo mình, thuận thế dựa vào: "Thằng bé sợ anh à?"

“Nhìn nó vậy có giống sợ anh không, thằng bé này ngay cả cha nó nó còn không sợ.” Sở Đại dắt cô đi về phía trước: “Em muốn đi nhà ăn?"

“Vâng, em mang cơm cho chị Niệm.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 297: Chương 297



Hai vợ chồng đi một đoạn, vừa gặp ông Tần dẫn Thẩm Tuy ra ngoài, cô tươi cười chào: “Bác Tần, về nhà ăn cơm ạ?”

“Ừ.” Tần Chu có khí chất tri thức, toàn thân toát lên sự điềm tĩnh, hiền hòa: “A Tuy đi cùng tôi, các cháu không phải lo.”

Sở Đại gật đầu: “Cháu thấy lính cần vụ mang hộp cơm qua rồi, bác về ăn cơm trước, chiều tối cháu có chuyện tìm bác."

“Được.” Tần Chu khẽ gật đầu, không nhanh không chậm đi ngang qua hai người, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Thẩm Tuy.

Thấy Thẩm Tuy quay đầu nhìn anh chị, Sở Đại cười cười đáp lại.

Đến nhà ăn, nhiều chiến sĩ đang ăn cơm, Cố Khanh Khanh tìm Chu ban trưởng lấy cơm canh cho Hứa Niệm trước đưa cho chồng. Sau đó cầm hộp cơm đi lấy cơm.

Phần của Hứa Niệm là cháo thịt nạc rau xanh, kèm theo một củ khoai lang. Cô lấy cho mình cà tím kho, cá sốt cay và đậu cove xào.

Lúc này còn ăn được cay nên cô tranh thủ ăn thôi.

Chu ban trưởng trước đây thường nấu món thanh đạm, giờ trên đảo người ngày càng đông, khẩu vị càng đa dạng, để đảm bảo sinh hoạt cơ bản của các chiến sĩ, ông học làm thêm các món khác.

Cố Khanh Khanh thấy ngon hơn nhiều so với món thanh đạm.

Sở Đại thì không nghĩ vậy.

Trên đường về, hai người ghé qua nhà Hứa Niệm, Cố Khanh Khanh đưa cơm rồi khoác tay chồng về nhà.

Chỉ hai người ăn cơm cũng lười lấy chén đũa, Sở Đại đút cho vợ mấy miếng mới bắt đầu ăn chậm rãi.

Anh hỏi: “Chuyện Trương Tháp nói hôm nay là ý em?”

“Hả? Chuyện gì?” Cô phản ứng, vội thanh minh: “Không phải đâu, nhóc con nói muốn có em gái, em bảo tìm mẹ nhóc đi.”

“Rồi sao nữa?” Anh ung dung nhìn cô.

“Nhóc con nói mẹ nó không định sinh nữa, bảo em sinh cũng được mà.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trong trẻo.

Anh gật đầu, chậm rãi gỡ xương cá: “Vậy à.”

“Đúng vậy, nếu em muốn sinh thì trực tiếp hạ gục anh là được, đâu cần mượn miệng đứa nhỏ nói.” Cô hơi ngả người ra sau ghế, ngồi như vậy dễ chịu hơn.

Sở Đại đút miếng cá cho cô: “Cũng đúng.”

Biểu hiện Sở Đại không rõ cảm xúc thế nào, cô không dám nói bừa.

Cả hai im lặng, một người đút cơm một người ăn, món cô không thích thì anh ăn.

Cổ tay áo sơ mi anh xắn lên hai lần, cánh tay trắng mịn có vết cắt ngang dọc, vết thương mới vô cùng rõ ràng.

Cô nhíu mày, ánh đầy đau lòng, ngón tay lạnh chạm lên cánh tay anh: “Sao thế này? Khi vào làm nhiệm vụ không kéo tay áo xuống à?”

Anh thật thà đáp: “Không phải, đá sắc quá, cắt xuyên qua tay áo, lúc đó anh không cảm thấy gì, không xắn áo lên anh cũng không biết."

Cố Khanh Khanh hơi nghiêng người, thổi vài hơi vào vết thương, cảm giác mát lạnh phải vào tay anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sao lại không có cảm giác, em mà bị cắt một phát đã đau lắm rồi, anh xem vết cắt lớn nhỏ. Nhà mình còn thuốc, em đi lấy nhé?” Tất cả đều là vết cắt hôm nay, còn chưa đóng vảy, có vết còn rỉ máu.

Nhìn khuôn mặt thể hiện sự quan tâm rõ ràng, lòng anh ấm áp, không từ chối: “Được.”

Cô vào phòng ngủ, lục lọi trong tủ quần áo thấy mấy hộp nhỏ giấu dưới áo anh, mặt cô đỏ bừng.

Vì cô mãi không ra, anh vào theo.

Thấy vợ đứng ngẩn trước tủ, anh chống tay lên tủ, nhìn qua vai vợ, thấy mấy hộp giấy trắng nhỏ, anh cười: “Không dùng nhiều, hay là anh mang trả lại nhé?”

Cô bị anh chắn trong vòng tay, mặt đỏ bừng: “… Sau này còn dùng mà, ai bảo anh lấy nhiều vậy làm gì!"

“Lỗi của anh.” Anh không cãi, để tùy ý cô muốn nói gì thì nói.

Cô đỏ mặt lấy thuốc từ ngăn kéo, đẩy tay anh ra ngoài: “Đừng nhìn nữa, bây giờ nhìn có ích gì, anh chịu thêm chút nữa đi.”

Trở lại phòng khách, anh ngồi xuống, nhìn cô cười: “Vợ à, em không thấy mình ngày càng lấn lướt anh sao?”

Cô đánh trống lảng: “Anh trai có gửi t.h.u.ố.c lá cho anh mà, hình như là Đại Tiền Môn anh thích, sao em không thấy anh hút.”

“Cai rồi, anh chia hết cho mọi người.” Anh thản nhiên: “Anh vốn không nghiện, từ khi kết hôn với em anh đã ít hút hơn trước, giờ em mang thai, anh càng không thể chạm vào.”

Câu sau nói đầy ẩn ý, cô không hiểu anh ám chỉ gì, coi như không nghe, ngồi bên cạnh, tay run rẩy rắc bột thuốc lên tay anh.

“Tay kia đâu?” Cô nâng cằm, ra hiệu anh đưa tay kia: “Để em xem.”

Anh làm theo, thấy cô chăm chú, cong khóe miệng: "Trước đây Cẩu Đản bảo em tính cách tùy tiện, không biết ôn nhu săn sóc."

“Giờ xem ra không hoàn toàn đúng."

“Cẩu Đản thích nói xàm, anh ấy biết cái rắm. Cố Khanh Khanh bĩu môi chê: "Anh ấy còn không biết xấu hổ nói em, cũng không tự xem mình ra sao.”

Sở Đại: “…”

Anh cười khổ, đưa tay đỡ trán.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 298: Chương 298



Cố Thanh Liệt vốn định nửa tháng sau mới đến nhưng vì một số lý do mà phải đến quân khu phía Nam sớm hơn, mấy ngày nay cọ cơm ở nhà ăn không quân chỗ anh trai.

"Lão Cố." Chử Chiêu bước nhanh ra từ sở chỉ huy không quân thấy một người đứng bên ngoài chờ, đeo kính râm, tay chắp sau lưng đi quanh quẩn, người mặc bộ quân phục mùa hè màu xanh lá cây, ai không biết còn tưởng là lãnh đạo đang đi tuần tra.

Người đàn ông cao lớn đeo kính râm nghe vậy quay đầu lại, hơi gật đầu.

Chử Chiêu nhìn hai cánh tay màu đồng lộ ra ngoài, xác nhận đi xác nhận lại mình không nhận nhầm người, rồi giơ tay kéo kính râm của cậu ấy xuống: "Cậu đang diễn cái gì thế, không quân hai ngày này căng thẳng còn tưởng có người bên trên xuống kiểm tra."

Cố Thanh Liệt cố tỏ vẻ nghiêm túc mà không giữ được, đẩy kính râm lên lại mũi: "Chỉ là tò mò nên đi xem quanh thôi mà."

"Cậu thật tình, đi ăn cơm trước đã, đừng ăn ở khu nhà ăn phi công nữa, cậu ăn cơm từ trợ cấp của anh trai cậu thì được, tiền trợ cấp của tôi sắp hết rồi." Chử Chiêu vỗ vai Cố Thanh Liệt, hai người cùng đi về phía nhà ăn bên kia.

"Nghe nói cậu bị thương mà sao trông khỏe thế này. Thấy cậu đeo kính râm tôi còn tưởng bị thương ở mắt, vừa rồi tôi nhìn không có gì mà." Chử Chiêu có chút thắc mắc.

"Kính râm không phải để che vết thương." Cố Thanh Liệt cười gượng: "Có lẽ sau này tôi không cầm s.ú.n.g được nữa."

"Hả?" Chử Chiêu nhíu mày: "Ý cậu là gì?"

Anh chỉ biết Cố Thanh Liệt theo lệnh dẫn một đội nhỏ đột nhập sâu vào địch, gọn gàng c.h.ặ.t đ.ầ.u tướng địch, còn phá hủy kho quân nhu của họ. Bởi vì thế chứ không cũng khó mà đàm phán hòa bình dễ dàng như vậy.

Bây giờ hai nước đang bàn về bồi thường và thiết lập quan hệ ngoại giao.

"Không có gì." Cố Thanh Liệt nhìn lên trời qua kính râm, thấy vài con chim bay lẻ tẻ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Mẹ nó, từ nay tôi không phải ra trận nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chử Chiêu nghe ra một chút không cam lòng và cay đắng trong lời nói này, không hề nhẹ nhàng chút nào. Mà cậu ấy không muốn nói anh không tiện hỏi thêm. Là đàn ông, là quân nhân có những vết thương chỉ có thể tự mình l.i.ế.m láp.

Tập đoàn Không quân rất lớn, đi đến cửa nhà ăn cũng mất nửa tiếng, Cố Thanh Liệt chân dài bước qua ghế, tay trái chống bàn, tay phải đặt trên đầu gối.

Chử Chiêu đi lấy cơm, sợ các chiến sĩ thấy Cố Thanh Liệt như vậy sẽ e dè, bên trên thường có người xuống kiểm tra kỷ luật, đối phó khá phiền phức.

Vì người đàn ông đeo kính râm, các chiến sĩ đi qua thấy lạ đều ngoái lại nhìn vài lần, Cố Thanh Liệt lười biếng gật đầu chào.

Lúc này các chiến sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

Người này nhìn toát lên vẻ lưu manh vừa nhìn đã biết không phải người kiểm tra kỷ luật.

Chắc là người từ nơi nào đó đến, có thể là đóng quân sát biên giới hoặc nơi rừng sâu b.ắ.n pháo.

Bước chân mọi người nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Chử Chiêu mang hai hộp cơm đến, nói: "Không phải cơm chỗ nhà ăn dành cho phi công chỗ anh cậu, ăn tạm nhé!"

Tôm luộc, đậu phụ Ma Bà, khoai tây xào cay, củ sen xào, thịt xào.

Cố Thanh Liệt giật giật khóe miệng: "Đây mà gọi là tạm? Cả món Nam lẫn Bắc đều có, quân khu của cậu nên ra biên giới chịu khổ tí đi."

"Cậu sao nói như thế được." Chử Chiêu đẩy hộp cơm sang rồi đưa đũa: "Nói như thể quân khu chúng tôi ăn ngon uống tốt lắm vậy. Bởi vì khẩu phần ăn của không quân nên tốt hơn chút thôi. Cậu thử vào nhà bếp tập đoàn quân dã chiến đi, tốt hơn chỗ gần biên giới cậu một chút thôi. Chỗ này gần biển chúng tôi ăn hải sản, chỗ các cậu thiếu thốn vật tư, thứ này có gửi cũng không dùng được, chúng tôi biết làm sao?"

Nghe anh nói vậy, Cố Thanh Liệt xua tay: "Không nói chuyện này nữa, tôi nghe nói quân dã chiến có người đang theo đuổi anh trai tôi?"

Chử Chiêu bình tĩnh lại, gật đầu, mắt mang ý cười: "Đúng thế, dạo trước không quân và quân dã chiến có một cuộc diễn tập chung với nhau, kết quả rõ ràng, không quân thắng.”

"Họ tưởng rằng đại bàng trên trời xuống đất không thắng nổi hổ dữ bèn lấy cớ mượn anh trai cậu, lấy cái danh là diễn tập thực ra là tổ chức một trận đấu đối kháng."

"Anh trai cậu dẫn đội thắng đẹp vô cùng, bị một nữ xạ thủ b.ắ.n tỉa để ý."

"Hả?" Cố Thanh Liệt hơi nghiêng người về phía trước, kính râm trượt xuống cũng không để ý, nhìn chăm chú Chử Chiêu: "Nữ đồng chí ấy để ý anh trai tôi?"

"Đúng vậy." Chử Chiêu buồn cười, bởi vì anh lớn lên cùng nữ đồng chí này, tính tình cô ấy, ừm, bạo lắm: "Anh trai cậu thì lạnh lùng không để ý, cô ấy ngày ngày đến Tập đoàn quân chặn đường anh cậu."

"Vô dụng." Cố Thanh Liệt gắp một miếng đậu phụ Ma Bà, vừa định bỏ vào miệng, nó rơi lại vào hộp cơm, vỡ vụn.

"Đúng vậy, anh trai cậu mềm cứng không ăn, cô gái đó sốt ruột tìm Tư lệnh tập đoàn dã chiến nhờ tổ chức giúp đỡ giải quyết vấn đề cá nhân."

Lúc đó Chử Chiêu nghe được cười điên, giờ nhắc lại không thể nhịn cười nổi: "Cậu biết Tư lệnh Quân dã chiến là ai không?”

“Là cha cô ấy, cha cô ấy đấy! Cô ấy nhờ cha mình giúp đuổi theo nam nhân."

Cố Thanh Liệt khó khăn lắm mới gắp lại được miếng đậu phụ lại rơi vào hộp cơm, cậu hơi nghiêng người dựa vào tường, cười càn rỡ: "Tôi bảo sao dạo này mắt anh trai tôi lạnh như băng, giống như ai đánh em gái tôi một trận vậy, thì ra nguyên nhân là thế."

Chử Chiêu cười bả run rẩy vai, mãi mới nín cười nổi: "Mà tôi nói này, cô gái đó và tôi lớn lên cùng nhau, cùng ở đại viện, cô ấy như em gái tôi vậy đó. Tính cách tốt lắm chỉ có chút hơi bạo gan thôi. Hay là cậu khuyên anh cậu chút, suy xét thử xem?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 299: Chương 299



"Chuyện này tôi không giúp được." Cố Thanh Liệt nhúng tôm vào đậu phụ Ma Bà rồi nhét vào miệng nhai không cần bóc vỏ: "Em gái tôi cả ngày ồn ào, hai anh em tôi từ nhỏ đã bị nó hành hạ không ra hình người, khó khăn lắm mới có Sở Đại hốt đi, nhà tôi không dám tìm về người y như vậy nữa đau."

Chử Chiêu nhướn mày: "Ý cậu là gì? Coi thường em gái tôi à? Dù sao người ta cũng là con gái Tư lệnh quân dã chiến, có chỗ nào không xứng với anh trai cậu?"

Cố Thanh Liệt: "... Chậc chậc. Không phải không xứng, chỉ là tính cách không hợp nhau thôi, một tảng băng, một núi lửa, sáp vào nhau không phải sẽ xảy ra chuyện sao."

Chử Chiêu liếc mắt nhìn cậu ấy một lúc, rồi gật đầu: "Thực ra tôi hiểu ý cậu, đàn ông ai chẳng muốn tìm người dịu dàng, săn sóc một chút. Mà cậu nói xem đàn ông mạnh mẽ phải dám tiếp nhận thách thức, đúng không? Cậu xem lão Sở đấy, không phải bị em gái cậu nắm chặt đấy sao."

"Đó là mệnh của cậu ấy rồi." Cố Thanh Liệt nói xong, "Bốp" đặt đũa xuống, nhíu mày: "Cậu ý gì? Em gái tôi không tốt chỗ nào? Cậu tin không? Giờ tôi đi tìm anh trai tố cáo cậu dám coi thường em gái tôi."

"Thôi, thôi đi, nhà họ Cố các cậu thật thù dai, nói hai câu là phải trả lại mới vui vẻ chứ." Chử Chiêu biết cậu ấy đang đùa, hỏi: "Khi nào lên đảo?"

"Ngày mai." Cố Thanh Liệt nghĩ đến em gái mình, nét mặt giãn ra đôi chút: "Chiều phải đi cung tiêu xã mua ít đồ, anh trai tôi nhét cho tôi cả một nắm phiếu."

"Thuyền vật tư xuất phát lúc sáu giờ sáng, đừng đến trễ."

"Biết rồi."

Sở Đại nhận được điện báo từ quân khu, buổi tối về nhà báo ngay cho vợ. Cố Khanh Khanh mặt mày đầy vui vẻ: "Vậy để em lên tầng trải ga giường trước? Ngày mai anh trai đến rồi, thật tốt, khoảng hai giờ chiều là đến anh nhỉ?"

"Cỡ khoảng đấy." Anh thấy cô vui vẻ đi tới đi lui không ngừng, còn định lấy chăn từ tủ quần áo, anh nhắc nhở: "Tủ quần áo trên tầng có chăn."

"Đúng rồi ha!" Cố Khanh Khanh gõ nhẹ vào đầu mình, cười ngại ngùng: "Gần đây không hiểu sao á, em cứ nhớ nhớ quên quên."

Anh ôm vợ, đến cửa cầu thang mới buông tay, để cô lên trước, anh bảo vệ phía sau: "Chắc là do hai nhóc này làm mẹ nó, vốn đầu óc không đủ dùng rồi càng ngày càng thêm không đủ dùng."

Cố Khanh Khanh ban đầu còn gật đầu liên tục, đến khi hiểu được quay phắt ra sau, nhìn chằm chằm chồng đứng bên dưới. Cô đưa tay vò đầu anh ấy, vò vò mấy cái liên tục mới hả giận vui vẻ rút tay về đi tiếp lên trên lầu.

Sở Đại: “……”

Thẩm Tuy đang làm bài tập, ngoài bài tập trên lớp cậu còn một số bài tập do thầy Tần yêu cầu. Sở Đại lúc trước không mang theo sách gì đến. Nãy anh phát điện báo nhờ Cố Thanh Liệt ghé nhà, mang một số sách trong phòng anh ra đảo.

Cố Thanh Liệt ở nhà Sở Đại trong đại viện, khá tiện.

Ánh sáng vàng lọt qua khe cửa khép hờ, phản chiếu cái bóng nhỏ bé trên sàn nhà, Cố Khanh Khanh lén nhìn vào, cậu bé đang ngồi thẳng người, tay cầm bút chì nghiêm túc làm bài tập.

Sở Đại thấy vợ thế này, buồn cười, định nói gì đó nhưng bị cô bịt miệng: "Đừng làm phiền em ấy làm bài tập." Cô nói rất khẽ.

Anh gật đầu, theo cô vào phòng bên cạnh.

Phòng khách lớn trên tầng đã được cải tạo thành hai phòng, một hành lang có năm cửa, một cửa dẫn đến phòng ngủ của Thẩm Tuy, một cửa đến nhà vệ sinh, một cửa ra ban công, ba cửa còn lại là ba phòng.

Lúc xây tường, Trần Giải Phóng hỏi: "Sở doanh trưởng à, không cần thiết phải xây nhiều vậy đâu. Em gái nói A Tuy học xong cấp hai sẽ theo thầy Tần lên thủ đô học cấp ba không phải sao? Ở chỉ ba bốn năm nữa thôi mà."

Ý anh là trên tầng có hai phòng đủ cho hai đứa nhóc ở là được, mấy năm Thẩm Tuy đi học thì hai nhóc con chắc chắn ở với cha mẹ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại lại nói: "Đây là nhà của Thẩm Tuy, tất nhiên phải có một phòng cho thằng bé."

Cố Khanh Khanh và Sở Đại trải ga giường, cô thấy có nếp gấp định trèo lên giường kéo phẳng, bị Sở Đại ôm lại đặt ở mép giường: "Để anh."

Cố Khanh Khanh đôi khi hoàn toàn không có ý thức mình là một phụ nữ mang thai. Hôm qua còn kiễng chân định hái đu đủ sau núi, anh đứng đằng sau lặng yên nhìn.

Vì cây đu đủ khá cao, với mãi không tới, em ấy lại xắn tay áo bộ dạng muốn trèo lên. Đến đây rồi Sở Đại mới giữ lại, Khanh Khanh ngượng ngùng rút tay đặt trên thân cây về, rồi sờ bụng mình.

Cuối cùng anh hái về cho cô một rổ đu đủ, không ngừng nhắc nhở: "Em có chồng, có em trai, muốn làm gì thì nói một tiếng có người làm cho, em đừng tự mình làm nữa."

Sở Đại kéo phẳng các góc giường, Cố Khanh Khanh ngồi bên giường thấy anh ôm chăn từ tủ quần áo, hỏi: "Anh trai em thật sự không bị thương phải không anh?"

Anh không biết phải trả lời sao, anh cúi xuống hôn cô một cái: "Ngày mai em sẽ biết."

Sáng hôm sau, Cố Khanh Khanh dậy rất sớm, thấy Thẩm Tuy đang quét sân, cô cầm cốc nước đứng bên cạnh vừa đánh răng: "A Tuy, hôm nay anh hai đến, em có hồi hộp không?"

Động tác quét sân của Thẩm Tuy hơi khựng lại, lắc đầu: "Người nhà của chị đều tốt, em không hồi hộp."

Cố Khanh Khanh cười, súc miệng xong cô kêu to: "Nhanh vào ăn sáng đi, lát nữa còn phải đến trường."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back