Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 320: Chương 320



"Được nha, có cần băm chút thịt không hay chỉ ăn sủi cảo thuần rau dại thôi?" Hứa Niệm nương theo cánh tay Cố Khanh Khanh đứng dậy, phủi bụi đất trên ống quần.

"Ăn thuần rau dại đi." Cố Khanh Khanh nghĩ đến buổi trưa ăn toàn cá thịt, không nhịn được mà cười: "Em ngán quá rồi."

"Chị cũng vậy."

"Chị Đào, hay chị cũng ở lại đây ăn cơm đi? Hoặc chờ bọn em nấu xong mang một chén về?" Cố Khanh Khanh thấy sau lưng Hứa Niệm có bụi, tiện tay phủi phủi giúp.

"Không cần đâu, Tiểu Dương ở nhà đang chờ chị, may mà nhà có chút đồ ăn chuẩn bị tết, đói còn có cái ăn chứ nó không chịu ở yên đâu." Bạch Đào cũng nhấc rổ lên, cất gọn cái xẻng nhỏ: "Các em về làm việc đi, vài ngày nữa chị đến tìm các em nói chuyện."

"Được." Bên ngoài nổi gió, đây là vùng ven biển, mùa đông thỉnh thoảng có gió mạnh, Cố Khanh Khanh nóng lòng muốn về nhà sưởi ấm: "Buổi tối bọn em làm sủi cảo, sẽ mang sang cho chị một ít."

"Có phiền em quá không?"

"Không đâu, em bảo A Tuy chạy một chuyến là được, tối nào em ấy cũng chạy bộ, nói là để rèn luyện sức khỏe."

"Được, vậy chị về nhà hấp bánh hoa táo, đến lúc đó nhờ A Tuy mang về cho em, bánh mềm ngon lắm, đặc sản phương Nam đấy."

"Được ạ!"

Đợi Bạch Đào khuất ở ngã rẽ, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm mỗi người xách một cái rổ vào sân, Hứa Niệm nói: "Đừng nhìn chị Đào có vẻ mềm mỏng, chị ấy cũng có chút tài đấy, may mà em quan hệ tốt, đi đâu cũng hòa hợp được, nếu không bị người ta nói xấu sau lưng em cũng không biết."

Cố Khanh Khanh đóng cổng sân lại: "Cũng không hoàn toàn có nhân duyên tốt nha, ở khu Nam và khu Bắc ổn hơn chút. Khu Bắc bên này toàn người Binh Đoàn chúng ta, tuy là phân ra vài đoạn không phải người Binh Đoàn Xây Dựng nhưng họ vẫn nể mặt. Quân khu phương Nam có nhiều người quen của Sở Đại, thêm nữa là cha chồng em cũng ở trong quân khu... ừm, họ sợ lời đồn lan ra ngoài đến tai cha chồng em không hay, không dám nói gì sau lưng em."

Đóng cổng lại, Cố Khanh Khanh tiếp tục nói: "Trước đây chuyện em không thể sinh con là do mấy người ở khu Đông, khu Tây truyền ra, bây giờ em đã sinh được Đoàn Đoàn và Niên Niên, họ lại bảo là phúc khí A Tuy mang lại."

Đại khái là, trước đây khi cô chưa sinh con thì họ nói cô không sinh được nên lấy danh nghĩa em trai nuôi Thẩm Tuy thực ra là muốn nuôi con trai. Sau khi sinh được Đoàn Đoàn và Niên Niên họ lại nói do nuôi Thẩm Tuy, Thẩm Tuy xung hỉ nên mới sinh được hai đứa con trai.

Trái phải trắng đen đều do họ nói ra hết. Mấy ông đàn ông nghe được lời đồn sợ cô tức giận nên không ai nói với cô. Mà loại chuyện nói bóng nói gió này không thể tìm Khương chỉ đạo viên được, đi mách với chồng họ lại càng vô lý.

"Em đều biết à!" Hứa Niệm ngạc nhiên một cách rõ ràng, thành thật nói: "Trước đây khi ăn cơm ở nhà ăn chị có nghe thấy, bọn họ ngồi đó trắng trợn mà nói, chắc là nghĩ toàn người quen tụ tập nên không giữ mồm giữ miệng hoặc là ngày thường thấy chị ít mở miệng nói chuyện với ai nên không để ý."

"Cũng có thể là cố ý, biết chúng ta thân thiết nên cố tình mượn tai chị truyền đến tai em." Cố Khanh Khanh gặp toàn người tính tình tốt, từ thím Dư đến Hứa Niệm, rồi Bạch Đào, mẹ Tiểu Hoan, mẹ Nhị Béo, ngay cả vợ của Trương Kiến Thiết cũng là người miệng d.a.o găm tâm đậu hủ.

Mẹ của Trương Tháp là người miệng lưỡi đanh đá chút, thuộc dạng người thích chiếm ít cái lợi ích vặt, không thích người khác từ chỗ mình kiếm lợi. Toàn là những cái tật nhỏ nhặt không có cái gì lớn.

Mặc kệ Cố Khanh Khanh biết hay không, nhiều lần chị ấy giúp cô mắng mấy chị dâu lắm mồm, đây là Hứa Niệm kể lại cho cô nghe.

Còn những người ở khu Đông, khu Tây miệng toàn miệng lưỡi thối hoắc còn hay ghen ghét người khác, dạng cực phẩm hiếm thấy.

Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng khách, nhóm đàn ông đang hăng hái gói sủi cảo, chuyện trò cũng là những chuyện khi còn ở Binh Đoàn, rõ ràng một điều cả năm nay ở đảo ai cũng buồn chán lắm rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những bàn tay từng cầm s.ú.n.g g.i.ế.c người giờ cầm xẻng đào đất, đoán chừng trong lòng cũng buồn bực.

Thấy Sở Đại còn đang trò chuyện với các anh em, cô biết hai đứa nhỏ chưa dậy, Cố Khanh Khanh yên tâm cùng Hứa Niệm vào bếp, hai người cùng nhau rửa sạch rau dại, sau đó cô nhường chỗ cho Hứa Niệm băm nhân.

Hứa Niệm đột nhiên hỏi: "Khanh Khanh, Sở doanh trưởng nhà em có nói gì về việc rời đảo không?"

"Buổi trưa có nhắc qua." Cố Khanh Khanh dựa vào tủ phía sau, xoa xoa chân còn hơi tê: "Nói là còn một năm nữa sẽ rời đảo, đến lúc đó sẽ đặt sữa tươi mỗi ngày cho hai đứa nhỏ."

"Chuyện này chị có nghe anh Trạch nhắc đến, anh ấy thăm dò ý chị. Nhà chị không tính rời đảo, ở trên đảo người khác không quản được, trở lại đất liền nhiều chuyện phiền toái kéo đến, nhà chị không muốn bị xáo trộn, chị với anh Trạch chỉ mong thanh tịnh, tự tại được ngày nào hay ngày đó thôi." Cô không có gì lưu luyến, nhà mẹ đẻ không gửi một lá thư hỏi thăm, nhà chồng lại toàn nhớ thương đến trợ cấp của chồng.

Dù sao chồng con đều ở trên đảo, giờ cũng tính mua TV, trừ khi bên trên điều động, cô không có cách nào phải theo chồng, còn bây giờ bảo rời đảo cô không muốn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 321: Chương 321



"Còn em? Em định thế nào?" Trên đảo, bạn thân nhất của cô là Cố Khanh Khanh, nếu em ấy đi rồi, Hứa Niệm có chút không quen.

"Anh ấy đã nói rời đảo, em chỉ có thể theo thôi." Cố Khanh Khanh cười: "Anh ấy nói là nói một năm chứ thực ra cũng không chắc chắn, phải xem tiến độ xây dựng căn cứ thế nào. Còn em thì bản thân em muốn về, sinh hoạt trên đảo phụ thuộc thuyền vật tư gửi đến, mùa đông còn đỡ đỡ chút, đồ ăn để lâu được. Tới hè rồi thuyền vật tư đến khi nào mới có thịt khi ấy, thịt thà, rau củ đồ để không được lâu."

"Đến lúc đó chị xem có mua được tủ lạnh không, trên đảo cung cấp đủ điện có thể dùng được. Em về thì cũng tốt." Hứa Niệm băm rau thành những mảnh nhỏ, nói: "Người nhà em chắc mong gặp hai đứa cháu lắm, qua một năm nữa Đoàn Đoàn, Niên Niên cũng biết đi rồi, người nhà móng trông lắm đây!"

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Cha chồng em thỉnh thoảng nhờ thuyền vật tư mang thịt, phiếu và tiền đến cho hai vợ chồng em, mật ong và hoa quả đóng hộp chưa bao giờ thiếu. Lần trước ông ấy gửi điện báo nói nhà cửa đã chuẩn bị xong, phòng cho bọn trẻ cũng đã có sẵn rồi, chờ chúng em trở về thôi."

Hứa Niệm cười lắc đầu: "Thật không ngờ thủ trưởng Quân Khu cũng có mặt này." Giống như người bình thường mong ngóng con cháu.

"Cha cũng là người bình thường thôi, trước đây khi đến nhà em, cha nói chuyện rất hợp với ông nội em đó nha." Cố Khanh Khanh cười: "Chỉ là Sở Đại nhà em tốn công sức ngăn ở trên thành mấy căn phòng ra, giờ không dùng được."

"Còn có hơn một năm, thời gian này Đoàn Đoàn, Niên Niên cần người lớn ngủ cùng, quả thật có hơi lãng phí, đợi em rời đảo, ngôi nhà này chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi ngon. Trên đảo nhiều gia đình có ba bốn đứa trẻ mà lười ngăn phòng, vừa khéo nhặt nhà có sẵn."

"Hay là để ngôi nhà này cho anh chị?" Cố Khanh Khanh nở một nụ cười rạng rỡ: "Chị và anh Triệu chắc định sinh thêm chứ đúng không? Sinh thêm cho Tiểu Ngư có anh có em, nhà thêm phần náo nhiệt.

"Sinh thêm một đứa nữa thôi, ồn ào quá, bây giờ cha nó còn bế được chứ chị ngán lắm rồi." Hứa Niệm cho rau dại băm nhỏ vào chén, bắt đầu trộn nhân, Cố Khanh Khanh chăm chú quan sát.

"Để cho mấy chị dâu khu Bắc em cam tâm tình nguyện." Cô nói: "Chờ đến lúc đó em hỏi mẹ Tiểu Hoan hay mẹ Nhị Béo có muốn không?"

"Được đấy, họ đều có ba bốn đứa con rồi, mẹ Nhị Béo chắc cũng sắp sinh, chị ấy có thai sau em." Hứa Niệm nói: "Chắc nhà chị ấy mong ngóng một cô con gái."

"Trên đảo con gái ít thật, hiếm thấy nha, đi một vòng còn không thấy được một móng."

"Đúng vậy!" Hứa Niệm bắt đầu lo lắng: "Em nói xem đến lúc Tiểu Ngư lớn lên ở đảo này liệu có khó lấy vợ không?"

"Hì hì —"

Ngoài cửa có tiếng cười, hai người phụ nữ quay đầu lại, là Dương Tâm.

"Quân y Dương, sao giờ chị mới tới? Anh Giải Phóng nói đã thấy chị từ sớm rồi mà." Cố Khanh Khanh cười kéo cô ấy vào bếp cùng trò chuyện, bên ngoài toàn đàn ông đang nói chuyện phiếm.

Trong bếp, trên bếp củi có một ấm nước lớn, nước vẫn chưa sôi, củi bên trong đang cháy, trong bếp còn ấm hơn cả phòng khách.

Dương Tâm cầm theo một túi táo, đặt lên bếp: "Bị mấy chị em kéo lại nói chuyện, hỏi có đối tượng hay chưa?" Mặt cô ấy đỏ hơn cả mấy quả táo mình mang đến: "Anh Giải Phóng còn nói gì nữa không?"

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau, tâm tư của quân y Dương rõ ràng quá mà anh Giải Phóng không cảm nhận được, người trong Binh Đoàn đầu óc chắc từ gỗ đẽo thành hay sao ấy, cứ mãi không chịu hiểu.

"Anh ấy không nói gì." Thấy chị ấy thất vọng, Cố Khanh Khanh chậm rãi nói: "Anh ấy chỉ bảo với em là, người ta là con gái phương Nam chắc không ăn được cay, bảo em nấu thêm vài món thanh đạm."

"Thật không?" Dương Tâm có chút ngại ngùng, nhưng tính cô ấy thẳng thắn không vòng vo: "Thật ra chị ăn được hết, mẹ chị là người miền Trung, nhà chị xào rau cay lắm."

Nghe chị ấy nói vậy, Cố Khanh Khanh tự dưng vui vẻ, thậm chí cô có phần chờ mong một người đàn ông phương Bắc kết đôi cùng một cô gái phương Nam sẽ như thế nào.

Nghĩ một chút, cô lại hỏi: "Quân y Dương, em hiểu ý chị rồi, em muốn hỏi chị một câu."

"Em nói đi."

Hứa Niệm tay cầm cái tô to trộn nhân, cũng quay sang nhìn Cố Khanh Khanh.

"Là thế này, anh Giải Phóng nói từ nhỏ anh ấy không được ăn học nhiều, gia đình đều là người nông thôn, sợ cô gái thành phố không ưng người thô lỗ, quê mùa như anh ấy..."

"Không đâu!" Dương Tâm dứt khoát nói: "Chị thích những đồng chí quân nhân đã trải qua phong ba bão táp, chị không chê anh ấy thô lỗ cũng không chê anh ấy ít học, càng không chê anh ấy xuất thân bần nông."

Nghe câu này, Cố Khanh Khanh ngạc nhiên, Hứa Niệm cũng cùng biểu hiện vậy, rõ ràng không ngờ quân y Dương có tư tưởng giác ngộ cao như vậy, hai người nhìn nhau, ánh mắt mang theo ý cười.

"Quân y Dương yên tâm, anh Giải Phóng em sẽ bắt lại cho chị." Cố Khanh Khanh biết anh Giải Phóng muốn tìm vợ và cũng có cảm tình với quân y Dương mới dám nói chắc chắn như thế.

Cây vạn tuế rồi cũng nở hoa thôi.

Vì đã mở lòng, Dương Tâm càng thân thiết với hai người họ, ba người cùng bận rộn trong nhà bếp.

Nhìn Dương Tâm làm việc nhanh nhẹn Cố Khanh Khanh càng yên tâm.

Nhân bánh đã sẵn sàng để đám đàn ông gói sủi cảo, nhiều người ăn nên gói càng nhiều, đủ các loại nhân.

Cố Khanh Khanh nhấc ấm nước trên bếp củi, đổ nước sôi vào phích, rồi đặt nồi lớn lên bếp chuẩn bị nấu sủi cảo.

Bếp củi dùng tốt hơn bếp gas, trên núi toàn cành cây khô, nhặt sơ sơ đã đủ củi đốt.

Thêm nước vào nồi đun sôi, Cố Khanh Khanh từ trong bếp thò đầu ra bên ngoài: "Mọi người gói bao nhiêu bánh rồi? Mang ít ra đây cho em luộc trước đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 322: Chương 322



Những chiếc sủi cảo tròn, trắng, béo úc núc vừa bỏ vào nồi đã lập tức sôi lên.

Cố Khanh Khanh lấy ra một cái đĩa tráng men đỏ lớn có hình chim hỉ thước từ tủ bên cạnh, từ trong tủ lôi ra mấy cái túi nilon.

Cô đựng một dĩa đầy kẹo, hạt dưa, đậu phộng và khoai lang khô, cầm một viên kẹo thỏ trắng nhét vào miệng, tay nhanh nhẹn buộc lại các túi nilon đặt lại vào tủ.

“Chị A Niệm, chị lấy một nắm đi.” Cô đưa đĩa đến trước mặt Hứa Niệm đang nấu sủi cảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.” Hứa Niệm tiện tay lấy một nắm hạt dưa bỏ vào túi, một tay cầm đũa kiểm tra sủi cảo đã chín chưa, tay trái móc từ túi ra hạt dưa cắn, vỏ ném luôn vào bếp lửa.

“Em lấy ra quá nhiều kẹo rồi, mấy người đàn ông này không thích ăn đâu, đám nhóc trên đảo tối nay chắc chắn sẽ chạy loạn khắp nơi, mỗi đứa hai viên còn không đủ phát đâu."

“Tết mà, náo nhiệt chút.” Cố Khanh Khanh cười tươi: “Có cháu trai nhỏ sẽ không quá náo loạn đâu chị, mỗi đứa hai viên là đủ, nếu thiếu em sẽ lấy ra thêm.”

“Vậy được, em ra ngoài xem họ gói xong sủi cảo chưa, lát nữa giúp chị lấy nồi lớn để đựng, sủi cảo gần chín rồi." Sủi cảo chín nổi lên trên, vỏ bánh hơi trong suốt có thể thấy nhân màu xanh bên trong.

“Vâng.” Cố Khanh Khanh mang đĩa đồ ăn vặt ra ngoài, ngoài kia chỉ có hai ba người đàn ông đang gói sủi cảo, hai người khác thì chơi cờ tướng, Triệu Trạch bế Tiểu Ngư đứng cạnh xem, Dương Tâm ngồi bên cạnh Trần Giải Phóng trông có hơi sốt ruột.

“Đi quân tượng đi, đồng chí Trần Giải Phóng.”

“Được, nghe em.” Trần Giải Phóng hạ quân cờ rồi nói: “Quân y Dương, xem cờ thì đừng nói chuyện nhé.”

Dương Tâm đang vui vẻ lại bĩu môi, người này là thế nào đây chứ.

Thấy Cố Khanh Khanh đến, ánh mắt Dương Tâm nhìn cô với vẻ cầu cứu.

“Ăn chút hạt dưa, đậu phộng đi quân y Dương,” Cố Khanh Khanh giải vây: “Khoai lang khô này là em tự làm, chị thử xem thế nào.”

“Anh Giải Phóng,” cô cười nói: “Anh cũng thử đi, đừng cứ chiếm lấy bàn cờ, chơi thua rồi thì để người khác chơi chứ.”

Trần Giải Phóng cười toe toét: “Quân y Dương muốn chơi không? Em yên tâm tôi chắc chắn không nói lời nào."

Dương Tâm: “…” Người này có phải thiếu nhạy bén không nhỉ.

Đoàn Đoàn và Niên Niên thức dậy, Sở Đại và Cố Khanh Khanh mỗi người bế một đứa, hai đứa nhỏ dựa vào vai cha và cậu nhìn nhau thổi bong bóng, hai đứa vừa mới uống sữa bột xong.

“Lão Cố luyện tập chăm con trước đấy nhỉ, sau này chăm con mình càng quen tay hơn." Trần Giải Phóng nhường chỗ cho Dương Tâm, cầm một nắm đậu phộng quay đầu nói chuyện với Cố Khanh Khanh.

“Hay là anh cũng tập trước một chút nhỉ?” Cố Khanh Khanh liếc mắt: “Nếu anh có thể thông não thì chắc cũng nhanh thôi.”

Trần Giải Phóng không hiểu ẩn ý trong câu nói đó, miệng nhai đậu phộng, nhún vai không để ý.

Cố Khanh Khanh thấy ngoài kia không có việc gì cần mình làm bèn vào bếp cùng Hứa Niệm tâm sự: “Anh Giải Phóng không tìm được vợ cũng có lý do của nó, không liên quan đến Binh Đoàn.”

Đừng nói nơi như Binh Đoàn quanh năm chỉ thấy nữ binh khi đoàn văn công đến biểu diễn, dù có đặt anh ấy ném trong đám phụ nữ thì cũng có thể làm người có cảm tình với anh ấy sặc chết.

Đáng đời không tìm được đối tượng!

Nói chuyện trước mặt người ta không giữ mặt mũi, thực sự nghĩ cô gái kia cũng là anh em mình à, muốn nói thế nào cũng được. Vừa nãy quân y Dương đỏ cả mặt, xấu hổ không chịu nổi.

“Không sao đâu, em và bọn họ thân nhau mà. Người trong Binh Đoàn đã cưới vợ không nhiều, có con cái cũng chỉ một vài người, cả đám bọn họ mấy người tụ tập suốt ngày ngây ngô với nhau.”

Hứa Niệm nói chuyện thoải mái hơn khi ở bên Cố Khanh Khanh: “Nếu Sở đoàn trưởng nhà em không gặp em, chắc cũng như họ thôi.”

“Đúng vậy.” Cố Khanh Khanh cúi người lấy một nồi to từ tủ êm dưới, đặt lên bếp để nấu sủi cảo, cô cắn hạt dưa: “Anh trai em e là khó kiếm vợ hơn cả anh Giải Phóng."

Dù sao chuyện của hai anh trai cô không lo, họ đều có ý kiến riêng, kết hôn muộn một chút cũng không sao, trong nhà còn có chú Cố Bảo chưa lấy vợ nữa mà.

“Nhà em điều kiện tốt, cha là trưởng đội sản xuất, hai anh trai đều trong quân đội, chắc nhiều gia đình muốn gả con gái vào nhà em lắm, không cần lo lắng.” Hứa Niệm đưa đôi đũa cho cô: “Em thử xem chín chưa, phải nhanh chóng nấu hết sủi cảo để xào rau ăn cơm.”

Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, còn chậm trễ chút nữa trời sẽ tối đen.

Cố Khanh Khanh thử một chiếc sủi cảo, nhân sủi cảo được gói trước, mùi thơm rau dại tươi mát và sảng khoái, Hứa Niệm trộn thêm một ít mỡ heo đã thắng qua nên ngon lắm.

Chỉ một từ thôi—

Thơm!

“Sao rồi?” Hứa Niệm hỏi.

“Chín rồi, ngon lắm, dọn ra thôi.” Cố Khanh Khanh nói: “Em đi lấy hết sủi cảo ngoài kia vào để bọn họ nhồi bột làm màn thầu."

“Được.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 323: Chương 323



Bận rộn cả buổi chiều, bữa tối phong phú vô cùng, Cố Khanh Khanh còn làm món thịt kho hầm dưa chua từ rau khô gửi từ quê nhà lên.

Đàn ông kéo hai bàn vuông lại với nhau, tìm ghế từ trên lầu xuống mới đủ chỗ ngồi.

Binh Đoàn đến năm người, thêm quân y Dương từ trạm y tế. Vợ chồng Triệu Trạch mang theo con, với người đang dạy Thẩm Túc bài vở trên lầu là mười một người, nhà có hai đứa nhỏ, bây giờ tổng cộng có mười bốn người.

Thật là náo nhiệt, Tiểu Ngư không cần chỗ ngồi, đặt vào giỏ là xong, cậu tự chơi với cái lục lạc treo, trông vui không thể tả.

Trúc diệp thanh và nước ngọt trên bàn, rau trộn, sủi cảo, màn thầu đầy đủ cả, ông Tần vừa động đũa, đám đàn ông bắt đầu uống rượu mừng năm mới. Vất vả lắm mới ăn tết một hôm, ai cũng muốn uống cho đã ghiền.

Cố Khanh Khanh thong thả ăn một miếng thịt kho, nhìn chồng và anh trai mình đang bế con, nói: “Các anh mang Đoàn Đoàn và Niên Niên vào phòng để em cho con uống sữa, muốn uống rượu thì uống đi, năm mới mà.”

Sở Đại nhìn chén cơm của vợ chưa vơi đi được bao nhiêu: “Em ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”

“Không cần, hai đứa nhỏ uống sữa xong sẽ ngủ, tối nay phải thức đêm, đêm đến chúng quậy thì giao cho các anh.”

“Được.” Sở Đại khẽ đá vào chân ghế của Cố Thanh Liệt ôm con đứng dậy.

Thấy Cố Khanh Khanh định về phòng, Hứa Niệm ngạc nhiên: “Em bận cả buổi chiều sao không ăn?”

Mọi người đều nhìn lại: “Đúng rồi Cố Khanh Khanh, em nấu ăn ngon lắm, em cũng ăn nhiều chút đi, đừng chỉ lo cho chúng tôi.”

Cố Khanh Khanh nhận lấy Niên Niên từ tay Cố Thanh Liệt, cười: “Đứa nhỏ cần ngủ rồi, các anh cứ ăn trước, không đủ thì trong bếp còn, em để trên bếp giữ ấm."

“Được được không cần lo, bọn anh biết rồi.” Nghe nói hai đứa nhỏ cần ngủ, họ cũng không ồn ào nữa, tự giác hạ thấp giọng.

Cố Khanh Khanh bế con về phòng, Sở Đại theo sau, thấy cô ngồi lên giường định kéo áo lên, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng ánh đèn vàng kéo dài bóng người, bên ngoài trời còn sáng nhưng trông có vẻ lạnh, anh kéo rèm lại.

Thấy anh ngồi bên giường bế con trai lớn đang m*t tay, cả hai cùng nhìn cô, Cố Khanh Khanh ngượng ngùng: “Anh ra ngoài ăn cơm uống rượu với mọi người đi, đặt Niên Niên lên giường cho em là được.”

Sở Đại làm theo, thấy cô ngượng ngùng, anh cười khẽ: “Vài ngày nữa tìm cớ để anh hai trông con một đêm.”

“Tại sao chứ? Anh ấy trông nổi không? Chỉ một đứa đã khó rồi.” Cố Khanh Khanh mắt to tròn đầy ngờ vực.

Anh chỉ nhìn vào mắt cô, nụ cười từ từ hiện lên trên môi, không nói gì.

Lần này cô hiểu rồi.

“Mới bao lâu đâu…” Vừa lẩm bẩm xong, cô nhận ra từ khi mang thai đến giờ hai người chưa gần gũi lần nào.

Cố Khanh Khanh khẽ ho một tiếng: “Thực ra Thẩm Tuy cũng có thể trông một đứa, nguyên tiêu được nghỉ, hôm sau em ấy không cần đi học, ngủ trễ chút cũng được."

Nụ cười trong mắt anh khuếch tán khắp nơi, cười nhẹ thành tiếng, lồng n.g.ự.c cũng rung theo.

“Được.”

Mặt Cố Khanh Khanh ngày càng đỏ.

Anh ra ngoài, lấy thêm một cái chén, những món vợ chưa ăn anh gắp hết vào, rồi mang chén cơm vợ chưa ăn hết định mang vào phòng.

Triệu Trạch không uống rượu, đã uống cạn hai ly nước ngọt, đùa: “Ai mà ngờ được có ai kia đến Binh Đoàn Xây Dựng nói sẽ độc thân suốt đời, hy sinh trên chiến trường, giờ đây trong mắt chỉ có vợ, xem người ta kìa, sợ em gái Khanh Khanh bị đói."

“Bây giờ là Sở doanh trưởng rồi.” Có người bên cạnh phụ họa: “Trước đây lão Quan muốn giới thiệu đồng chí đoàn văn công cho cậu ấy, sau này dứt khoát cậu ấy không đi xem biểu diễn nữa làm lão Quan giận run người."

“Có chuyện như vậy sao?” Hứa Niệm khẽ hỏi: “Lão Quan không tính giới thiệu cho các anh em à?"

“Sói nhiều thịt ít nên phải ưu tiên cho cháu cưng trước, hơn nữa nhà Sở Đại điều kiện tốt hơn, chức vụ cao hơn, tiền trợ cấp nhiều hơn, lập nhiều công hơn, tất nhiên người ta chọn anh ấy trước chứ.”

“Sao anh không nói anh ấy đẹp trai hơn anh, mấy cậu trai trắng trẻo ở thành phố cũng không đẹp bằng anh ấy.” Trần Giải Phóng cười: “Anh em chúng ta cũng nên chăm chút bản thân một chút, nghe nói khi căn cứ quân sự xây xong, đoàn văn công thường đến biểu diễn, mọi người có thể nhờ Khương chỉ đạo viên làm mai nha."

Dương Tâm bên cạnh im lặng ăn rau khô trong món thịt kho, không nói gì.

Cố Thanh Liệt nhìn người này, ngửa đầu nhìn người phía sau, lắc đầu bất đắc dĩ.

Sở Đại cười nhẹ, gắp xong đồ ăn xong đi vào phòng.

Cố Khanh Khanh thấy anh vào, hỏi: “Sao vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em ăn trước đi, trời lạnh thức ăn nguội nhanh lắm.” Nói rồi, anh đặt hai chén cơm lên đầu giường, thêm vài khúc than vào lò sưởi sắp tắt.

“Em đợi Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ rồi ăn, anh ra ngoài với mọi người đi, khó được một hôm vui mà.” Cô nhìn đứa trẻ mềm mại trong tay, yêu quá thơm một cái.

Niên Niên b.ú xong đã ngủ, hai anh em đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đến tám giờ tối sẽ quậy cha và cậu.

Sở Đại bước đến: “Có người ở cùng họ, anh chỉ muốn ở bên em.” Thấy vợ không rảnh tay, anh ngồi xuống giường, tay dài cầm lấy chén đũa: “Anh đút cho em.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 324: Chương 324



Cố Khanh Khanh ôm một đứa trong lòng, bên cạnh ngủ một đứa, Sở Đại từ từ đút cho vợ non nửa bát cơm, cô lắc đầu: “Anh ra ngoài ăn cơm đi, em no rồi, lát đói em sẽ ăn sau.”

Sở Đại đặt chén đũa xuống, tay trái chống lên mép giường, bàn tay trắng mịn đối lập rõ ràng với chiếc chăn màu xanh quân đội, các mạch m.á.u xanh nổi rõ trên mu bàn tay: “Có gì thì gọi anh nhé?”

“Biết rồi mà!” Cô muốn ôm anh ấy ghê mà đang ôm con trong lòng, cô thở dài: “Bây giờ em mới hiểu vì sao anh lại nói đợi sau này mới sinh tiếp.”

Người đàn ông hơi nhướng mày, hiểu cô đang nói gì, cúi xuống hôn vợ một cái: “Bây giờ cũng tốt, anh Hai và A Tuy có thể giúp một tay, một thời gian nữa anh hai trở lại Binh Đoàn rồi không còn nhàn rỗi như bây giờ nữa.”

Cô gật gật đầu, môi cô lưu lại hương vị của kẹo sữa, cô l.i.ế.m nhẹ khóe miệng, mắt cười cong như trăng lưỡi liềm.

Sở Đại nhìn hai đứa con một lúc rồi đứng dậy ra ngoài, đóng cửa cẩn thận để không cho khí lạnh xâm nhập vào bên trong.

Mọi người trong phòng khách ăn uống nói cười vui vẻ, tay áo xắn lên, tay cầm ly rượu, mặt mày hớn hở kể về những ngày chiến đấu cùng đồng đội, lòng tràn đầy niềm vui.

Triệu Trạch không uống rượu, dù mọi người có mời thế nào anh cũng chỉ cầm nước ngọt, người thong dong nhất là ông Tần, ông mỉm cười nhìn đám thanh niên nói chuyện.

Sở Đại kéo ghế ngồi bên cạnh Cố Thanh Liệt, thấy cậu ấy không nói lời nào, chỉ uống hết ly này đến ly khác, anh vỗ vai cậu ấy rồi cầm chai rượu rót đầy ly.

Thấy Thẩm Tuy ăn xong, Hứa Niệm vào bếp lấy một cái giỏ nhỏ đưa cho cậu bé: “Chị em dặn phần này là dành cho Bạch Đào, em đi đưa giùm được không, A Tuy?”

Thẩm Tuy gật đầu nhận lấy, ngoài trời vẫn còn chút ánh sáng, cậu không mang theo đèn pin đi về phía khu Nam.

Trần Giải Phóng và mọi người đã uống khá nhiều, thỉnh thoảng hát mấy bài ca quân đội, thỉnh thoảng lại nhắc đến tên các chỉ huy, từ lão Quan đến Từ chính ủy, cuối cùng cả lão Dư và lão Chu nuôi heo cũng không thoát được.

Dù được điều động đến hải quân bọn họ vẫn cảm thấy gốc rễ của mình ở tại Binh Đoàn Xây Dựng, luôn nghĩ sẽ có ngày có thể quay lại, dù lúc đó chiến hữu cũ có thể không cùng một đơn vị nữa.

Ông Tần hiểu rõ sự gắn bó của những đứa trẻ này với Binh Đoàn, cũng hiểu lý do họ không do dự ghi danh đi trú đảo xây dựng tuyến phòng thủ biển của tổ quốc. Chỉ cần đất nước cần, dù ngày mai có lệnh điều động họ đến quân đội dã chiến hay không quân, họ cũng sẽ tuân theo tuyệt đối.

Nhâm nhi chén rượu, ông không khỏi nhớ về các anh em của mình.

Ngoài ba trăm người hy sinh đầu tiên trước mặt ông, cuộc đời ông đã gặp nhiều người, phần lớn đã hy sinh vì tổ quốc, còn lại có người về quê làm nông giấu tên ẩn danh, có người phân tán khắp các cơ quan đơn vị. Nếu nói người ông gặp nhiều nhất thì đó là Sở Uyên.

Ông ấy là người đại nghĩa, có tình thương bao la cho dân tộc, cho quê hương đất nước, có tầm nhìn xa, là tài năng hiếm có.

Là con trai ông ấy, Sở Đại cũng không kém phần, người trẻ này sau này sẽ đi được xa hơn cha mình, ông tin là như vậy. Con dâu nhà họ Sở cũng là người tốt bụng, ông tin rằng hai đứa cháu trai của nhà họ Sở sau này cũng sẽ trưởng thành những người xuất sắc.

“Các anh em!” Trần Giải Phóng đột nhiên hét lớn, “Chúng ta hãy cùng nâng ly! Vì những người anh em đã hy sinh, vì cuộc sống tươi đẹp hiện tại!”

Cố Thanh Liệt và Sở Đại im lặng đứng lên, lúc cạn chén rượu, họ cũng thầm nghĩ —

Kính những người anh em đã hy sinh, kính sự hòa bình khó khăn lắm mới giành được ngày hôm nay.

Hứa Niệm và Dương Tâm cũng bị cảm xúc mãnh liệt của các mấy người đàn ông làm ảnh hưởng, nhìn nhau cười.

Hai đứa trẻ đều đã ngủ, Cố Khanh Khanh không đặt chúng vào nôi, cô để chúng nằm bên trong gần tường, cô dùng chăn chắn ở cạnh sợ chúng lăn xuống, rồi lấy ghế chặn ở mép giường xong mới yên tâm ra ngoài.

Thấy cô ra ngoài, Sở Đại tiện tay kéo ghế cho cô ngồi, quay đầu nói chuyện với Cố Thanh Liệt bên cạnh.

“Mấy ngày nay cậu không có việc gì làm, ngày mai tôi cùng cậu đến khu huấn luyện quân sự luyện b.ắ.n súng, lão Quan đã gửi điện báo đến lệnh cậu phải về đơn vị trước tháng ba."

“Ừ, đều nghe theo cậu.” Cố Thanh Liệt gật đầu, lại uống rượu.

Nửa chén cơm của Cố Khanh Khanh vẫn còn, cô gắp một miếng thịt ba chỉ, vì sinh con mà cô béo lên nhiều, Dương Tâm bảo cô nên ăn ít mỡ.

Cô dùng đũa tách phần mỡ ra để vào bát của Sở Đại ngay bên cạnh, còn mình ăn phần nạc.

Sở Đại chỉ nhìn cô một cái, tay phải đặt trên lưng ghế sau lưng cô, tay trái cầm ly rượu nói chuyện với Cố Thanh Liệt về phương pháp huấn luyện.

Bữa cơm kéo dài đến bảy giờ rưỡi mới kết thúc, ông Tần có phần mệt mỏi, ông lì xì cho Đoàn Đoàn, Niên Niên, Thẩm Tuy và Tiểu Ngư rồi lững thững bước vào bóng đêm, trở về căn nhà riêng phía trước.

Uống nhiều rượu như vậy, tối nay chắc ông sẽ có một giấc mơ đẹp, hy vọng các anh em có thể đến thăm ông, nói chuyện với ông.

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm dọn bàn, Dương Tâm xung phong rửa chén trong bếp, mấy người đàn ông không thể bảo họ làm gì được, bốn, năm người vây quanh Sở Đại và Cố Thanh Liệt, không phải ôm tay thì cũng khoác vai, cả Triệu Trạch cũng bị chụp lại.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 325: Chương 325



Trần Giải Phóng say sưa, hỏi Sở Đại: “Đại đội trưởng, anh còn nhớ mùa hè năm ngoái chúng ta nằm phục kích trong rừng sâu đánh nhau với bọn kia không? Muỗi đốt thì thôi, rắn bò khắp người, có con còn cuốn lấy nòng súng.”

Nói đến đây, anh bật cười: “Lúc đó thiếu thốn lương thực hai ngày trời, tôi đói hoa mắt không chịu nổi, nhìn con rắn mà ch** n**c miếng.” Chủ yếu là kẻ địch đã đến gần, không thể động đậy một cách tùy tiện.

“Tôi nhớ.” Sở Đại cười cười: “Lúc đó, đội quân của kẻ địch đã đến gần, tôi ra lệnh nổ súng, kẻ địch bị tiêu diệt, con rắn cũng bị dọa chạy, cậu ngay lập tức vồ lấy đuôi rắn mà không bắt được, chửi ầm lên nửa giờ.”

“Cuối cùng còn bị phạt.” Trần Giải Phóng lau mặt, thở dài: “Vì con rắn đó đã cắn lão Triệu.”

Mọi người cười ha hả, có người vỗ vai Triệu Trạch nói: “Chúng ta không ai bị thương vậy mà đến cuối cùng, quân y đi theo lại bị rắn cắn, tự mình phải tự mổ vết thương lấy m.á.u độc ra.”

Triệu Trạch méo mặt, rõ ràng cũng nhớ lại: “Thằng ngốc Trần Giải Phóng còn trách tôi chậm chạp không bắt được rắn để bữa tối của nó chạy mất.”

Cố Thanh Liệt cũng cười, lúc đó thực sự rất khổ, đánh phục kích có khi nằm cả chục ngày nửa tháng, lương thực mang theo chỉ đủ bốn, năm ngày, thời gian còn lại phải tự lo.

Họ thà ăn rắn, sâu, chuột cũng không muốn ăn trái cây trên núi, nhìn đỏ rực ngon mắt chứ độc lắm.

Cố Khanh Khanh nghe họ nói, tay lau bàn dừng lại, mắt không nhịn được đưa về phía người đàn ông đang ngồi sưởi ấm bên bếp lò.

Bị bao quanh bởi một đám người, hình như anh cảm nhận được ánh nhìn quay sang nhìn cô cười.

Cô thầm thở dài, trước đây nghĩ rằng các anh có tiền trợ cấp cao, ăn uống thoải mái, cô không hề hay biết số tiền đó kiếm được khó khăn như vậy, thậm chí có thể nói là dùng mạng đổi lấy.

Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nói với cô những chuyện này, mỗi ngày chỉ cười ha ha hi hi.

Sở Đại cũng vậy, bên ngoài gánh chịu áp lực nhưng không bao giờ để lộ với cô, đến đảo này nhiều lần tâm trạng anh tệ hại đến cực điểm. Vì bây giờ trên đảo có hai nhóm quân nhân đến, nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai đều có doanh trưởng, có thể gọi là tự mình làm theo ý mình. Không có Khương Thắng thì hai nhóm không ai quản được ai, mỗi người có ý kiến riêng khó mà thống nhất.

Mỗi ngày về nhà anh vẫn cố gắng sắp xếp tâm trạng, quan tâm cô cả ngày làm gì, có mệt hay không, trong thời gian cô mang thai đều được anh chăm sóc tỉ mỉ, không cần phải lo lắng gì.

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm nhìn con trai đang ngáp trong giỏ bên cạnh, hỏi cô: “Lát nữa còn phải thức đón giao thừa, nhà em có mua pháo chưa? Đến giờ phải đưa mọi người đốt pháo."

“Em mua rồi.” Cô giấu đi cảm xúc xót xa trong lòng, quét xương vụn trên bàn xuống đất, lát nữa quét rồi hốt là được: "Chút nữa bọn trẻ con trên đảo chắc cũng đến, chúng ta có nên lì xì mấy được nhỏ không chị?”

Cô không có kinh nghiệm về chuyện này.

“Không cần đâu.” Hứa Niệm nói: “Cho thì cha mẹ chúng cũng phải trả lại chi bằng không cho. Chỉ qua lại vui vẻ là được, em định lì xì cho Trương Tháp và Tiểu Hoan hả?” Cô nhìn thấu ý định của Cố Khanh Khanh.

“Đúng vậy, cháu trai nhỏ đối xử với em rất tốt, hải sản ở nhà thường do cậu bé ấy mang đến. Tiểu Hoan thì không cần nói, chị cũng biết, quần áo lớn nhỏ trong nhà em đều do mẹ cô bé làm giúp, về tình về lý em nên lì xì, thể hiện tấm lòng của em."

“Vậy em cứ lì xì đi.” Hứa Niệm cười nói: “Cho hai hào là được, cho riêng, đừng trước mặt mấy đứa nhỏ khác lì xì kẻo chúng về nói lại với cha mẹ lại nghĩ nhà em lôi kéo nhà Trương Kiến Thiết làm cái gì đó thì phiền.”

Cố Khanh Khanh không khỏi gãi đầu: “Cả điều này cũng có thể có liên quan với nhau sao?”

“Trương Kiến Thiết là phó doanh trưởng của trung đoàn Lục Trung, nhà em Sở Đại là doanh trưởng. Nhóm quân nhân thứ hai lên đảo không thuộc cùng một quân đội địa phương, thấy nhà em thân thiết với nhà bên ấy không chừng sẽ có cái ý tưởng gì đó không hay. Đương nhiên chuyện của mấy ông đàn ông chị không hiểu nên không nói rõ được."

“Mấy đứa nhóc khác không thân thiết, với cha mẹ chúng lại càng không cần phải nói, có khi em thấy cũng không biết ai là ai, không cần thiết lì xì."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Được, vậy em cho Tiểu Hoan và A Tháp, vậy anh em của Tiểu Hoan và A Tháp cũng không cần lì xì hả chị?"

“Cho một đứa là được, mẹ mấy đứa nhỏ sẽ hiểu, nếu đứa nào em cũng lì xì thì phải tìm cớ lì xì lại con nhà em nha!" Hứa Niệm thấy con trai vì buồn ngủ mà quấy khóc, cô để đồ xuống bế con ra khỏi giỏ.

Triệu Trạch nhìn vợ con nhưng bất lực, đám đàn ông này uống say lải nhải ghê gớm, cứ liên tục nhắc lại chuyện cũ, cũng chính là vì nhà không có vợ con, có vợ con là phải sớm về rồi.

Cố Khanh Khanh nghĩ lại lời Hứa Niệm nói, thấy rất đúng, lau xong bàn và dọn dẹp, thấy kẹo mứt gần như không đụng tới, cô lắc đầu cười.

Bọn họ đúng là chỉ cần có rượu là được.

Đến hơn bảy giờ, hai đứa trẻ trong phòng bắt đầu khóc la ầm ĩ, cùng với Tiểu Ngư khóc không ngừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh một mình không xoay xở kịp, gọi Sở Đại mấy tiếng. Anh gạt đám bạn nhậu ra, ra hiệu cho Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

Hai đứa trẻ trên giường khóc không ngừng, Cố Khanh Khanh ôm đứa này thì không rảnh tay để dỗ đứa kia, may là chồng đến nhanh, hai vợ chồng mỗi người một đứa dỗ dành.

Cố Khanh Khanh như kiến bò trên chảo nóng, trong phòng đi tới đi lui không để ý đ.â.m vào lưng người đàn ông cứng rắn phía sau. Cô quay đầu, đối diện ánh mắt hỏi thăm của anh ấy.

Hai vợ chồng cùng ngẩn người.

Cố Khanh Khanh cười cười, sau lưng là lưng rộng rắn chắc của anh, trong lòng bớt căng thẳng đi nhiều, dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng.

Sở Đại khẽ cười thành tiếng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 326: Chương 326



Hai anh em ban ngày ngủ đủ giấc, buổi tối đầy sức sống, bình thường Cố Khanh Khanh không cần phải chăm sóc nhiều.

Chồng cô và anh trai sợ cô chưa hồi phục lại sức khỏe sau sinh, buổi tối cho cô nghỉ ngơi yên giấc, hai người đàn ông trên lầu ôm hai đứa nhỏ đi tới đi lui.

Hôm nay Cố Thanh Liệt bị các anh em vây quanh, thực sự không thể thoát ra được, Thẩm Tuy đã đi ra ngoài đưa màn thầu cho chị Bạch Đào chưa về, Cố Khanh Khanh không biết đã đi vòng quanh bao nhiêu lần, đứa trẻ trong lòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ngoan ngoãn ngậm ngón tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thở phào nhẹ nhõm, thấy đứa trẻ trong lòng Sở Đại đã ngoan ngoãn từ lâu, ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh có bí quyết gì không vậy?"

"Không có." Người đàn ông mỉm cười, kéo chiếc ghế bên cạnh, gật đầu ra hiệu cô ngồi xuống: "May mà hôm nay đứa nhỏ này nghe lời."

Cố Khanh Khanh cong mắt cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đầu gối đỡ đứa nhỏ nên không thấy vất vả lắm.

Cô chầm chậm vỗ nhẹ chiếc khăn quấn quanh con trai, nhìn kỹ từng nét mặt của đứa nhỏ, cô không thể nhận ra con trai trông giống ai.

Anh Triệu nói đứa trẻ hơn một tháng tuổi vẫn chưa phát triển hết, đợi vài tháng nữa thì sẽ rõ ràng hơn, bây giờ đứa nào cũng xấu như nhau, như đúc ra từ một khuôn mẫu.

Nghĩ kỹ lại cũng đúng, lúc Tiểu Ngư mới sinh ra da dẻ cũng nhăn nheo, mặt đỏ bừng không có lông mày, bây giờ thì các nét mặt đã rõ ràng, nom rất giống Hứa Niệm.

Nghe nói con trai giống mẹ thì có phúc, không biết hai đứa nhỏ này lớn lên sẽ giống ai.

Vợ chồng một người đứng, một người ngồi, đôi chân dài của Sở Đại ở ngay bên cạnh cánh tay Cố Khanh Khanh, mỗi lần cô vỗ nhẹ con trong lòng, khuỷu tay lại chạm vào chân anh, anh liếc nhìn vợ và con trai.

Tiếng ồn bên ngoài vẫn tiếp tục, những người đàn bên ngoài ngất ngây vì say, không ai quan tâm hai đứa cháu này nữa, mạnh ai người nấy nhắc về những trận chiến trước đây, tự hào không kể xiết.

Cố Khanh Khanh đột nhiên hỏi: "Anh, vết thương trên người anh có phải lúc ở Binh Đoàn để lại không?"

"Không phải." Chóp mũi của anh quanh quẩn mùi sữa từ cậu con trai đang bế trên tay, trầm giọng đáp: "Ở quân khu phương Nam cũng từng ra ngoài đánh giặc."

Cố Khanh Khanh mũi cay xè, không nói gì thêm.

Trong phòng không hẳn là yên tĩnh, tiếng ồn bên ngoài vẫn lọt vào nhưng Cố Khanh Khanh luôn cảm thấy bên tai chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của anh, cô đưa mắt lên nhìn anh vừa lúc bắt gặp ánh mắt cười của anh.

Cô ngại ngùng quay mặt đi, đã kết hôn một năm rồi mà nhìn anh cô vẫn bị đỏ mặt, tim đập nhanh không ngừng.

Không hiểu tại sao.

Có lẽ là vì yêu thích, ngay từ đầu nhìn thấy ảnh của anh cô đã quyết định chạy đến thành phố Biên xa xôi này.

Cô thầm thở dài, đã nói buổi tối để anh và em trai trông con, giờ xem ra là không thể rồi.

Nửa tiếng sau, mấy người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch đưa mọi người về, trước khi về nhà, họ không quên lấy bao lì xì đỏ ra đưa cho Triệu Trạch và Cố Thanh Liệt:

"Đây là cho Tiểu Ngư và hai đứa cháu... hic." Trần Giải Phóng say mèm, đầu nặng chân nhẹ như đang đi trên mây, người đổ vào hàng rào bên cạnh.

Cố Thanh Liệt nhìn hàng rào tre nhọn hoắt, nhanh tay kéo người lại: "Nói cậu say cũng không phải, say mà còn biết lì xì cho mấy đứa nhỏ. Mà nói cậu không say cũng không đúng, luyên thuyên nói mãi chuyện đánh giặc trên chiến trường, cả chuyện bản thân suýt mất mạng cũng nói ra đây, mất mặt quá đi."

Triệu Trạch thấy Cố Thanh Liệt kéo người lại, thở phào nhẹ nhõm, đẩy kính nói: "May mà không sao, bị cái gì không được xem là liệt sĩ đâu, truyền đến Binh Đoàn còn bị người ta cười cho."

"Đúng vậy." Cố Thanh Liệt đỡ Trần Giải Phóng vào nhà, nơi đây không khóa cửa, đẩy cửa là vào được.

Anh tiện tay ném người lên giường, kéo cái chăn đắp lên người hắn là xong, vỗ vỗ tay: "Xong việc, cậu không say chứ? Cùng nhau đón giao thừa không, một mình tôi không ai nói chuyện."

"Tất nhiên rồi." Đưa Trần Giải Phóng là người cuối cùng về nhà, Triệu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vợ con tôi đều ở nhà cậu, chắc chắn phải về cùng cậu."

Cố Thanh Liệt ôm vai chiến hữu, nhếch miệng cười: "Đi thôi, về nhà."

Gió biển lạnh buổi tối thấm vào xương.

Hai bóng người kéo dài dưới ánh trăng, rơi trên cát trắng mềm mại dưới chân.

Cố Thanh Liệt chỉ mặc một chiếc áo vải bông màu xanh mỏng, là do em gái nhờ người ta làm, mặc rất thoải mái vừa vặn.

Người đàn ông cao lớn, dáng thẳng như cây dương trong sa mạc, Triệu Trạch đi bên cạnh người run run do lạnh quá.

Là quân y theo quân, sức khỏe tốt hơn người thường nhiều mà để so với những chiến sĩ suốt ngày ra vào núi sâu thì vẫn kém một chút.

Cố Thanh Liệt đi trước một bước chắn gió, lắc đầu: "Lão Triệu này, cậu vậy không được rồi, rời Binh Đoàn sao yếu nhớt thế?"

Triệu Trạch lẩm bẩm: "Ai như anh, như con gấu í."

"Hả?" Cố Thanh Liệt nhướng mày: "Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, cậu đừng suốt ngày nghĩ đến làm sao phẫu thuật, cậu nên rèn luyện sức khỏe thêm đi. Hay là sáng mai cùng nhau đi tập thể dục sớm?"

Triệu Trạch lắc đầu: "Tôi còn phải ôm vợ con, trời lạnh thế này ai muốn sáng sớm cùng anh chạy khắp đảo, gọi em rể của anh đi."

"Được, được." Cố Thanh Liệt phẩy tay không nói thêm.

Có vợ có con thì giỏi à.

Hừ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 327: Chương 327



Trở về căn nhà cuối cùng khu Bắc, Sở Đại và Cố Khanh Khanh mỗi người ôm một đứa nhỏ ngồi bên lò sưởi trong phòng khách, hai người phụ nữ còn lại vẫn đang trò chuyện, nói đại khái là cho con ăn cái gì tốt.

"Phải chú ý không để thừa dinh dưỡng, cá tôm trên đảo có nhiều canxi và đạm. Tôm và cá không nên cho trẻ ăn thường xuyên." Dương Tâm vừa nói vừa nhìn hai người đàn ông trở về.

Cố Khanh Khanh hiểu ý cô, hỏi anh hai: "Anh Giải Phóng về rồi?"

"Ừ, suýt chút nữa ngã vào hàng rào." Cố Thanh Liệt kéo ghế ngồi xuống, người đầy khí lạnh, anh không dám ngồi gần Cố Khanh Khanh và Sở Đại, đợi ấm ấm xíu rồi bế cháu.

"Anh ấy không sao chứ?!" Dương Tâm ngừng cắn hạt dưa, trông có vẻ lo lắng rõ ràng.

"Không sao, may mà lão Cố vớt được hắn." Triệu Trạch cũng ngồi xuống, hơ tay bên lửa rồi véo má con trai.

"Thế thì tốt." Dương Tâm thở phào, đối diện với anh mắt của hai người phụ nữ chọc ghẹo nhìn mình.

Vì nhà có đàn ông, Cố Khanh Khanh không trêu, cô chơi với con trai, tay bé xíu của con nắm lấy ngón tay cô, cảm giác rất kỳ diệu.

Lửa ấm, họ quây quanh lò sưởi cùng đợi đón giao thừa, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm trò chuyện về những chuyện trên đảo.

Sau khi Cố Thanh Liệt ra ngoài, đám trẻ Trương Tháp đến chơi rồi, mỗi đứa nhận được hai viên kẹo và một ít hạt dưa, đậu phộng, Cố Khanh Khanh lén bỏ bao lì xì đỏ hai hào vào túi Trương Tháp và Tiểu Hoan, là tiền mừng tuổi.

Trương Tháp rất thông minh, lúc mà Tiểu Hoan không kiềm được muốn khoe khoang với các bạn, cậu đã bịt miệng cô bạn, lắc đầu nói: "Về nói với mẹ là được, đừng nói với ai khác."

Tiểu Hoan không hiểu lắm mà lời lão đại nói phải nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người đàn ông cũng đang nói chuyện trên đảo, Cố Thanh Liệt không chen vào, yên tĩnh nghe Sở Đại và Triệu Trạch nói.

Khi khí lạnh trên người gần tan hết, anh bế cháu từ tay Cố Khanh Khanh: "Em gái pha giúp anh ly trà nóng."

Đứa trẻ đen lánh mắt nhìn anh, Cố Thanh Liệt nhe răng: "Nói cho cháu nghe, hôm nay là Tết, đừng đái vào quần cậu nghe không, hư cậu đánh m.ô.n.g cháu đấy."

Niên Niên chỉ nhìn anh, miệng m*t ngón tay chùn chụt.

Cố Khanh Khanh vào bếp pha trà, còn bỏ thêm hai lát gừng.

Một tay nhận trà từ em gái, thổi một hơi, uống vài ngụm, cơ thể dần dần ấm lên.

Chân cũng ấm lên.

Nước ấm tràn tỏa ra khắp người, Cố Thanh Liệt cứng người, đặt cái cốc tráng men lên bàn, mở khăn quấn của cháu trai ra nhìn.

"Đái rồi." Anh nhếch miệng, nhìn người phụ nữ mới ngồi xuống: "Cả quần áo cũng phải thay."

Không biết đứa trẻ ăn gì mà tè nhiều dữ vậy, khăn quấn ướt sũng.

Sở Đại liếc nhìn mà buồn cười.

Triệu Trạch cũng cười ha ha: "Nước tiểu đồng từ, điềm tốt đấy lão Cố. Đúng là cháu ngoại ruột nhớ ông cậu này đấy!"

Cố Thanh Liệt lườm: "Điềm tốt dữ vậy á hả? Để con trai cậu cũng tới tè tè lên người cậu một phát."

Cố Khanh Khanh nhìn quần anh hai nhỏ nước, nhíu mày: "Anh đưa Niên Niên cho em, đi thay cái quần trước đi."

Cố Thanh Liệt gật đầu: "Anh bế vào trong nhé."

"Được." Cố Khanh Khanh vội vào phòng, tìm quần áo sạch và khăn quấn, còn lấy thêm miếng tã.

Cô mang lò sưởi qua: "Đặt vào nôi là được."

Cố Thanh Liệt đã mở khăn quấn của cháu ra: "Anh đi thay quần, em nhanh thay đồ cho cháu kẻo cảm lạnh."

"Em biết rồi." Thấy anh ra ngoài đóng cửa, cô luống cuống cởi bộ đồ len của con, rồi cởi lớp áo nhỏ, bế Niên Niên đặt lên giường.

Đứa trẻ trong lòng vung tay ê ê a a, cô dịu giọng dỗ dành: "Con ngoan, mẹ thay đồ cho Niên Niên, đây là do bà ngoại tự tay đan, rất ấm áp, mẹ hồi nhỏ toàn mặc đồ bà ngoại đan thôi đó con."

"Hôm nay Niên Niên nhà chúng ta lại tè lên quần cậu hai à?! Lát nữa đừng tè nữa nhé, quần của cậu giặc không kịp khô đâu, cậu hai không có quần thay."

Cố Khanh Khanh vội thay đồ cho con, thấy con ngoan ngoãn lòng cũng mềm ra.

"Một năm nữa cha sẽ đưa chúng ta về nhà, về quân khu là gặp được ông nội nha, rồi sau đó chúng ta đi thành phố Diêm thăm ông bà ngoại, ông bà cố nhé bé ngoan."

Không biết đứa nhỏ có hiểu không, cô quấn khăn, cúi đầu hôn nhẹ lên má con:

"Con yêu, mau lớn lên nhé, sau này bảo vệ đất nước như cha và hai cậu ha. Con không nói gì là coi như con đã đồng ý đó nha."

Cô nhéo nhẹ mũi con, thấy con cười, lòng cô cũng vui vẻ: "Thật sự muốn làm quân nhân à? Thật ra không cần đâu, cha con nói rồi, sau này làm gì đều do các con chọn, cha mẹ luôn ở sau lưng ủng hộ con."

Đứa nhỏ lại đưa tay vào miệng, bị khăn quấn không đạp được chân.

Thay đồ xong, Cố Khanh Khanh bế con ra ngoài đón giao thừa.

Cố Thanh Liệt xuống lầu mang theo bao lì xì đỏ: "Đây là tiền mừng tuổi của các anh Binh Đoàn cho Niên Niên và Đoàn Đoàn."

"Họ không phải say hết rồi sao? Vẫn nhớ cái này à." Cố Khanh Khanh ấm lòng, nhìn anh nhét bao lì xì đỏ vào trong chăn quấn của con trai.

Những anh trai Binh Đoàn đối với cô rất tốt, hoặc có thể nói người trong Binh Đoàn ai cũng tốt cả.

"Cũng không hoàn toàn say, là giả điên, mượn rượu nổi điên thôi." Cố Thanh Liệt đón lấy cháu từ tay em gái, cánh tay vững chắc như cái đu quay nhẹ nhàng đung đưa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 328: Chương 328



Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi hiểu ra, mấy chuyện này cô không thể xen vào, gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Đại.

Lúc vừa nói chuyện xong thì Dương Tâm đã về, Thẩm Tuy từ nhà Bạch Đào về mang theo bánh hoa táo: “Chị ơi, chị Bạch Đào cho em ba cái bao lì xì, có hai cái của Đoàn Đoàn và Niên Niên."

Cậu đưa tất cả bao lì xì cho Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh chỉ nhận hai cái: “Cái còn lại của em, em tự giữ, cái này là của các anh em Binh Đoàn mừng tuổi em, hai cái này là của chị cùng anh rể."

Cô trả bao lì xì cho cậu bé, cười tít mắt nói: “Nhà mình Thẩm Tuy lớn rồi, phải tích góp chút tiền chứ.”

“Cái này là của anh Triệu và chị Hứa Niệm cho em.” Triệu Trạch cũng nhét một bao lì xì đỏ vào túi Thẩm Tuy, thấy cậu nhóc bối rối nhìn về phía Cố Khanh Khanh, anh xoa đầu cậu: “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta gần như vậy, cho em thì cứ nhận, không cần nhìn chị em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy vẫn đợi đến khi Cố Khanh Khanh cười gật đầu mới nhận.

Hai nhà lì xì cho xấp nhỏ xong cùng ngồi chờ đón giao thừa.

Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại và Niên Niên trong tay Cố Thanh Liệt yên lặng nghe người lớn trò chuyện.

Lửa trong lò ấm áp, bên ngoài dần có tiếng pháo nổ, Cố Khanh Khanh giơ tay xem giờ, cô tiếp lấy con trai từ tay chồng: “Đến giờ đốt pháo rồi anh ơi.”

Sở Đại đứng dậy đi lấy một chuỗi pháo dài từ phòng chứa đồ, Triệu Trạch cũng đưa con trai cho vợ bế, theo Sở Đại ra ngoài đốt pháo.

Trước đây ở thôn, mọi người treo pháo trên cọc tre trước cửa, một chuỗi dài, còn bây giờ họ đặt pháo trên đất, hai người châm từ hai đầu.

Cố Khanh Khanh sợ làm ồn đến bọn trẻ, cô không ra ngoài xem, “Năm nay thật là náo nhiệt, khu phía Bắc đông người, điều kiện sống của các gia đình cũng khá hơn nhiều, chỗ nào cũng nghe thấy được tiếng pháo."

“Đúng vậy, tiền trợ cấp của đàn ông trong nhà cao mà." Hứa Niệm đáp: “Hôm nay bọn trẻ theo Trương Tháp qua nhà, mỗi đứa đều mang theo diêm và ống pháo nhỏ, hồi nhỏ chị còn nhỏ nhà không dùng nổi diêm nữa đó, toàn lấy đá lửa từ núi đánh tạo lửa mà dùng."

Tiểu Ngư được mẹ bế lên đùi cười khúc khích, cô giờ chỉ mong con trai lớn nhanh nhanh chút.

Cố Khanh Khanh cũng nghĩ về thời thơ ấu, thực ra cũng giống Hứa Niệm, nhà không đủ gạo ăn, ngày nào cũng là cháo loãng với rau dại, chẳng qua là cha mẹ cô lạc quan thôi.

Khi cha và các chú lên núi làm việc, luôn hái quả dại về cho cô. Trước đây không có vải, mẹ toàn là cắt quần áo của người lớn may quần áo cho cô mặc, mẹ cô khéo tay, quần áo làm ra đẹp lắm.

Thẩm Tuy nghe chị và Hứa Niệm nói chuyện, đôi mắt buồn sâu thẩm.

Cậu không muốn nhớ lại chuyện trước đây, hiện tại được ở cùng chị, anh rể, anh hai và hai cháu nhỏ là hạnh phúc nhất.

Cố Khanh Khanh thấy cậu bé cúi đầu nhìn chân là biết cậu đang nghĩ gì.

Cô lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ đĩa tráng men, đặt vào tay Thẩm Tuy nhẹ nhàng nói: “Ăn kẹo đi A Tuy.”

“Cảm ơn chị.” Thẩm Tuy nắm chặt viên kẹo, đôi mắt lóe lên chút ấm áp, nghe tiếng pháo ngoài kia, cậu đút kẹo vào túi rồi đứng dậy: “Em đi tìm anh rể.”

Cố Thanh Liệt cười: “Anh còn muốn nhờ em bế con để anh ra ngoài xem đây.”

Cố Khanh Khanh liền vỗ vào cánh tay anh: “Lớn rồi mà như trẻ con.”

“Đi đi em.” Cố Thanh Liệt thở dài, vuốt đầu đứa cháu trong lòng, nói với Thẩm Tuy: “Giúp anh hai đốt pháo nhé.”

Đến một hai giờ sáng, Tiểu Ngư mệt không chịu nổi, ngáp liên tục, mắt nhắm mắt mở.

Hứa Niệm thúc Triệu Trạch đang chơi cờ với Sở Đại: “Phải về rồi anh.”

“Ừ, ừ, xong ngay đây.” Triệu Trạch thấy mình sắp thua, bèn đứng dậy: “Mai chơi tiếp nhé.”

“Được.” Sở Đại chậm rãi thu cờ vào hộp, nói: “Ngày kia cũng được, cậu không thắng được tôi đâu.”

“Cậu thật là kiêu ngạo.” Triệu Trạch bế con trai, hôn lên trán cậu bé: “Tiểu Ngư ngoan chúng ta về nhà thôi, sau này đừng chơi với chú Sở Đại nhé! Tính cách như chú ấy sẽ không có bạn đâu.”

“Khanh Khanh, nhà chị về trước, mai lại sang chúc Tết ha.” Hứa Niệm cũng không chịu nổi, hôm nay bận cả ngày, lại trò chuyện đến khuya. Theo phong tục quê hương là phải thức trắng đêm, cơ mà hai nhà đều có con nhỏ nên không thể thức lâu.

“Được, em tiễn mọi người.” Cố Khanh Khanh còn đang cắn hạt dưa, tiễn họ ra cửa viện, “Chúc mừng năm mới, chị A Niệm.”

“Chúc mừng năm mới.”

Nhà Triệu Trạch ở ngay phía trước, xa hơn nhà ông Tần một chút, đi vài bước là đến nhà rồi.

Hứa Niệm bật đèn trong nhà, thấy con trai ngủ trên vai chồng, vội vào bếp lấy lò sưởi, lẩm bẩm: “Trước đây thấy mùa đông ở biên cương đã đủ lạnh, không ngờ phương Nam còn lạnh hơn.”

Phải biết rằng hai tháng trước Tết, mấy anh vẫn còn mặc áo ngắn tay, cô chỉ mặc áo mỏng.

Vừa nói vừa làm, cô để ít cành khô nhặt trên núi vào lò, xé chút báo cũ đốt lên, đợi lửa bùng lên rồi cho than vào.

Triệu Trạch bế con đứng ở cửa bếp nhìn vợ: “Chỗ này gần biển, gió biển mùa đông lạnh thấu xương.”

Hứa Niệm xách lò sưởi qua chỗ anh: “Anh mau đặt Tiểu Ngư lên giường rồi đi rửa mặt đi, sau đó lấy chậu nước nóng, em lau mặt cho con.”

“Ừ, được.”

Bên nhà Sở Đại cũng đóng cửa sân và cửa phòng khách, giờ đã hơn hai giờ, Đoàn Đoàn và Niên Niên không còn quấy, ngủ ngon lành.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 329: Chương 329



Hai đứa trẻ được bế lên giường, Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy cùng dọn phòng khách.

Sàn đầy vỏ hạt dưa, Thẩm Tuy cầm chổi quét, Cố Khanh Khanh từ phòng ngủ ra đổ hết đồ ăn vặt trong đĩa vào túi nilon, buộc lại rồi cất vào tủ.

Trên đảo có nhiều rắn, chuột, kiến. Vào mùa hè Cố Khanh Khanh không dám ra vườn sau vì sợ gặp rắn, mùa thu đông khắp nơi đều có chuột và gián, cô ở vậy mà đã quen rồi.

Chỉ có điều gạo và kẹo trong nhà không cất kỹ sẽ bị gặm hết, nhìn thấy là đau lòng, dù thực phẩm trên đảo đủ ăn nhưng không thể lãng phí như vậy.

Dọn dẹp xong xuôi mất hết hai tiếng đồng hồ, ba người lớn ngồi quanh lò sưởi thư giãn một chút.

Cố Khanh Khanh lấy bốn hộp trái cây từ trong tủ, vào bếp lấy bốn thìa, đưa cho ba người rồi ngồi xuống.

Sở Đại mở hộp đào vàng cho cô trước rồi mới mở hộp của mình, không quên chọc vợ: "Mấy tháng trước có người ăn trái cây đóng hộp không đã thèm, còn nghĩ cách làm dưa chua thành đồ hộp.”

“Đó không phải là dưa muối sao, chẳng lẽ làm thành nước đường dưa chua à.” Cố Thanh Liệt ăn hộp quýt, tối ăn sớm giờ đã đói rồi.

Cố Khanh Khanh uống nước đường đào, hơi ngượng ngùng: “Lúc mang thai cũng không biết sao lại thế, khẩu vị đặc biệt kỳ lạ, toàn chọn ăn những món trước kia không thích.”

“Hai cháu ngoại anh xấu xí là do em ăn ba cái đồ kỳ lạ đấy đấy." Cố Thanh Liệt cầm hộp trái cây nghiêng nghiêng xúc một muỗng trái cây: "Cũng không biết hai đứa nhỏ trưởng thành có đẹp được như cậu nó không chứ."

“Ừ, giống anh cả là tốt nhất, giống anh thì hết cứu.” Cố Khanh Khanh hừ một tiếng.

Sở Đại và Thẩm Tuy đã quen nghe hai anh em đấu khẩu, Sở Đại ăn chậm rãi, Cố Thanh Liệt còn thừa hơn phân nửa."

“A Tuy, ông Tần có nói khi nào ông rời đảo không?”

Căn cứ quân sự sắp xây xong, nhiều nhất một năm nữa thôi, ông Tần lên đảo để chứng kiến giây phút này.

Giờ đã đến lúc, ông Tần đương nhiên cũng đã nhận được thông báo.

Thẩm Tuy gật đầu: “Thầy nói cuối mùa xuân năm sau sẽ rời đảo.”

Hôm nay đã là đầu năm mới, đến cuối mùa xuân năm sau là hơn một năm, căn cứ quân sự xây xong, các hầm quân sự đi vào hoạt động, kho tên lửa cũng được lấp đầy, mỗi ngày sẽ có t** ch**n đến liên tục.

Sở Đại nghĩ đã đến lúc phải đi rồi.

Anh nói: “Cuối mùa xuân năm sau, chúng ta sẽ rời đảo cùng ông Tần.”

Chuyện này anh chỉ nói với Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt, Thẩm Tuy chắc nghe chút tin từ ông Tần nhưng không hỏi anh rể thêm gì.

Giờ có câu trả lời chắc chắn, cậu rất vui.

Dù biết chị sẽ không bỏ rơi cậu ấy thế mà cậu ấy vẫn có chút lo sợ bị bỏ lại trên đảo.

Hai giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh lấy kẹp gắp một nửa than vào bếp lò nhỏ: "Thẩm Tuy mang bếp lò lên lầu ngủ đi, anh hai người nóng nảy, không cần."

“Đúng, nghe em nói mắt anh hai lóe lửa rồi.” Cố Thanh Liệt xoa mũi, rồi lấy bao lì xì đỏ từ trong túi đưa em gái: “Ngủ sớm đi, nhóc con lớn nhanh thật, cứ cảm thấy…”

Anh không nói hết câu mà Cố Khanh Khanh hiểu.

Trong lòng anh cả và anh hai cô vẫn luôn là cô bé nghịch ngợm ngày nào, lo rằng cô ở quân đội mấy năm không có họ bên cạnh sẽ chịu thiệt thòi.

Trước khi Cố Thanh Liệt lên lầu, cô ôm lấy eo anh, cọ mặt tròn vào n.g.ự.c anh hai: “Anh hai, hồi nhỏ có các anh bên cạnh, em chưa bao giờ chịu thiệt, giờ các anh cũng bảo vệ em, còn có Sở Đại, em càng không thiệt thòi.”

Cố Thanh Liệt cười xoa đầu em gái, anh quen xoa đầu cháu rồi, không phải đầu trọc nên không quen lắm: "Chỉ cần em ít làm anh hai giận vài năm, đừng cứ mở miệng là Cẩu Đản thì anh hai còn lì xì em thêm vài năm nữa."

“Em sẽ cố nha!” Có đôi khi cô không kiềm chế được. Cô đẩy anh ra, làm mặt xấu rồi chạy vào phòng ngủ.

Cố Thanh Liệt lẩm bẩm: “Làm mẹ rồi mà không chú ý gì hết, sau này cháu trai học theo thì Cẩu Thặng có nước tức chết.”

Nói đến Cẩu Thặng, anh cả Cố Xán Dương chắc nôn nóng gặp cháu lắm rồi, tâm tư là bay lên đảo rồi chỉ là máy bay không bay tới được.

Cố Khanh Khanh vào phòng, chồng ngồi bên giường, chân trái chạm đất, chân phải đặt lên giường hơi gập, tay đang cầm quyển sách.

“Cái này cũng là anh bảo anh hai mang về à?” Cô nhẹ tay đóng cửa.

“Ừ.” Thấy vợ đến, anh chậm rãi lật trang sách, mắt vẫn nhìn vào sách: “Vợ ơi, tối nay … đến không, còn hai hộp chưa dùng hết.”

Cố Khanh Khanh: “……”

Bỗng nhiên cảm thấy hành động mở tủ của mình quá là sai lầm.

Cô không khỏi liếc ngăn dưới cùng của tủ, ho khan một tiếng, lúng túng lấy hai bộ đồ ngủ, ném một bộ cho chồng: “Con còn ở đây mà, mau thay đồ ngủ đi.”

Sở Đại tiện tay lấy bộ đồ ngủ cotton đen, vải màu sắc sặc sỡ trong nhà đều làm quần áo cho Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt, màu đen trắng để lại cho anh.

Anh chậm rãi ngồi bên giường cởi cúc áo sơ mi xanh lá quân đội, ý sâu xa: “Em đừng lên tiếng là được.”

Cố Khanh Khanh xoay sang nhéo đùi anh giận giữ: "Anh sao không nhịn thêm chút nữa đi, anh tưởng giường chắc chắn không kêu à ..."

Chưa nói hết, cô bị anh ôm eo kéo vào lòng, anh cúi đầu chặn cái miệng đang lải nhải không ngừng.

Cô giãy dụa vài cái rồi để mặc anh, lâu rồi hai người giống như bốc cháy. Cô th* d*c nằm trên vai anh, cằm anh tựa l*n đ*nh đầu cô, tay lớn v**t v* eo cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đến không?” Giọng anh lười biếng, ngón tay mân mê tóc Cố Khanh Khanh: “Vợ ơi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back