Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 300: Chương 300



Sở Đại đã đi đào hầm rồi, đồ ăn sáng là anh mang về từ nhà ăn, có bánh bao bột ngô và cháo kê nấu thịt.

Cố Khanh Khanh lấy chén ra múc cho cậu bé một bát cháo, dịu dàng nói: "Ăn nhiều một chút, chiều tan học em về sớm nhé."

"Thầy Tần bảo em qua nhà thầy ăn cơm tối." Cậu bé ngập ngừng hỏi: "Chị ơi, em có thể mời thầy Tần về nhà mình ăn cơm không?"

"Tất nhiên là được." Cố Khanh Khanh bẻ nửa chiếc bánh bao đưa cho cậu bé, vừa ăn dưa muối vừa nói: "Thầy Tần như trưởng bối nhà mình, việc này là chuyện nên làm mà."

Thẩm Tuy vui vẻ hẳn lên, gần đây cậu bé ngày càng cởi mở, cảm xúc dần dần lộ ra, mang theo dáng dấp của một thiếu niên.

"Cảm ơn chị."

"Ngốc quá." Cố Khanh Khanh lắc đầu, nghĩ đến việc anh trai cô sắp đến đây rồi, nụ cười trong mắt không thể giấu nổi.

Đợi Thẩm Tuy đi học, Cố Khanh Khanh quanh quẩn trong nhà vài vòng, nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng không chịu nổi sự buồn chán nên đi tìm Hứa Niệm.

Nghe tin Cố Thanh Liệt sắp đến, Hứa Niệm cũng rất ngạc nhiên, cô có hỏi Triệu Trạch, anh cũng không rõ nguyên do, cấp bậc không đủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay Triệu Trạch theo đi đào hầm, Hứa Niệm ở cữ hơn một tuần, nếu không có Cố Khanh Khanh đến nói chuyện cùng cô thì cô gần như trầm cảm.

Triệu Du không còn ngoan như lúc mới sinh, một ngày khóc ré bao nhiêu lần không đếm nỗi, may mà Hứa Niệm tính tình tốt, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh, tay cầm cốc sứ, nhìn cảnh tượng này lại cúi đầu nhìn bụng mình với hai đứa nhỏ, có chút đau đầu.

Gần bốn tháng rồi, bụng ngày càng to, nếu không phải trước đây hay chạy nhảy nên sức khỏe tốt, cô nghĩ mình đi hai bước cũng phải thở hổn hển.

"Gần đây em có kiểm soát chế độ ăn uống không?" Hứa Niệm tranh thủ hỏi, tay vẫn ôm dỗ con.

"Có chứ, em cố gắng ăn ít hơn chút." Cố Khanh Khanh thở dài: "Em ở nhà một mình đói thì nấu canh đu đủ uống, vị ngọt ngon lắm, mà sao không thấy có tác dụng gì."

"Chờ khi sinh con xong rồi xem, em có tận hai bé, có lẽ sẽ tốt hơn chút." Hứa Niệm thấy đứa bé trong lòng yên tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, cô lấy một chiếc gối kê sau lưng dựa vào đầu giường nói chuyện với Khanh Khanh: "Chiều nay anh trai em đến sao?"

"Đúng vậy, lát nữa em đi nhà ăn lấy cơm cho chị xong ra chỗ bến tàu chờ, đúng lúc nhờ anh ấy, nhờ anh ấy mang đồ thuyền vật tư đưa đến về nhà luôn."

"Chị cũng mua vài thứ, em giúp chị mang về nhé! Anh Triệu bình thường không để ý mấy việc này.”

"Được." Cố Khanh Khanh thấy hơi nóng, tiện tay cầm chiếc quạt bên cạnh quạt gió, cảm giác mát mẻ khiến cô dễ chịu nhắm mắt lại.

Ở chỗ Hứa Niệm một lúc, thấy chị ấy mơ màng muốn ngủ, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

Ra khỏi sân mới phát hiện mình vẫn cầm chiếc quạt của chị ấy về, cô cười cười thong thả đi dưới bóng cây.

Lúc nào mang đồ cho chị ấy thì trả lại sau cũng được.

Trời nắng, các chị dâu thích giặt giũ phơi phơi đồ ra nắng cho thơm. Tài nguyên nước không còn khan hiếm nữa, nam nhân trong nhà đi đào hầm về sẽ xách hai thùng nước, cộng thêm phần được phân đủ cho bọn họ sinh hoạt.

Cố Khanh Khanh tươi cười chào họ: "Chị dâu, đang phơi quần áo à? Trưa nay chị ăn ở nhà hay ra nhà ăn?"

"Ra nhà ăn thôi, chồng ra nhiệm vụ rồi, con đi học, ở nhà có mình làm biếng nấu." Chị dâu vắt bớt nước trên quần áo, cười nói: "Không biết bọn nhỏ mỗi ngày lấy đâu ra nhiều năng lượng thế, hôm qua mang về rong biển và sứa, chị trộn gỏi ngon lắm, em nếm thử ít không?"

Cố Khanh Khanh sờ bụng, hơi thèm: "Em có thể ăn được không?"

"Sao lại không, trước đây chị mang thai còn chẳng có gì mà ăn. làm gì có nhiều kiêng kỵ thế đâu." Chị dâu cảm thấy Sở doanh trưởng cưng chiều vợ quá, bọn họ thời điểm mang thai đa phần không có gì để ăn, có cái gì mà không ăn được chứ.

Chị phơi xong quần áo, mở cổng rào mời Cố Khanh Khanh vào.

"Gỏi sứa ngon lắm, em nếm thử một ít thôi chắc không sao, rong biển cũng không sao đâu, mẹ Nhị Béo vẫn hay ăn mà."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh bước chậm lại, tò mò: "Mẹ Nhị Béo lại có bầu à chị?"

"Phải, cha Nhị Béo không muốn sinh thêm mà do không chịu nổi vợ dữ quá. Hôm qua ở nhà ăn thấy bảo chóng mặt, đi trạm y tế kiểm tra thì có rồi." Chị dâu dẫn cô vào bếp, rút đôi đũa từ ống trên tường đưa cho cô.

Bếp ở đây đều có cấu trúc giống nhau, nhà chị dâu có cải tạo làm thêm tủ bát trên tường, bên ngoài đóng khung gỗ có màn chắn.

Mùa hè nhiều muỗi, để thức ăn vào đây không bị nhanh hỏng.

Cố Khanh Khanh thử một miếng gỏi sứa, thực sự ngon lắm, vị tê tê cay cay, không nhạt như món miền Nam.

Chị dâu này từ Binh Đoàn Lục Trung đến, khẩu vị cũng nặng hợp với cô lắm.

"Đây là gỏi rong biển, chị còn thêm chút lạc, thơm lắm, mấy ông đến nhà chị uống rượu trò chuyện có thể ăn liền mấy đĩa."

Nghe chị ấy đắc ý đề cử, Cố Khanh Khanh ăn một miếng, hỏi: "Chị, có phải chị thêm dầu mè không? Rất thơm."

"Không hổ phụ nữ mang thai khứu giác nhạy bén, đúng là có cho một giọt, con nhà chị không thích mùi vị này." Chị dâu cảm thán: "Trước đây chị sinh con đầu lòng cũng vậy, mùi vị nhỏ xíu cũng ngửi ra được, giờ không được nữa."

Cố Khanh Khanh cười, trò chuyện thêm một lúc rồi cầm quạt ra khỏi cổng.

Bây giờ là 11 giờ rưỡi, còn phải đi đâu đó dạo thêm một lát, nhà ăn chưa mở sớm thế.

Cô thong thả đi trên con đường nhỏ, dưới chân là cát mềm, ánh nắng chói quá, cố gắng chọn chỗ râm mát mà đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 301: Chương 301



Đến nhà ăn phải đi qua trạm y tế, Cố Khanh Khanh thấy nữ quân y hôm nọ đỡ đẻ cho Hứa Niệm, đang định chào thì cô ấy đã chủ động tiến tới.

"Đồng chí Cố!" Cô gái cười tươi chạy tới, nhìn bụng cô hỏi: "Có phải đồng chí đến kiểm tra thai không?"

"Không phải nha!" Cố Khanh Khanh cong mắt cười: "Tôi đi nhà ăn."

Cô chủ động lên tiếng mời: "Thế à, tôi vừa được nghỉ, đi cùng nhé."

Cố Khanh Khanh cảm thấy cô ấy có chuyện muốn nói, vui vẻ gật đầu: "Được thôi."

Nữ quân y nắm tay cô, chậm rãi đi theo: "Tôi nhớ còn bảy tám ngày nữa là cô tròn bốn tháng mang thai đúng không? Dự là khoảng mùa đông là sinh rồi."

Bây giờ là đầu tháng 7, tính ra vào cuối tháng 12.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Gần đây tôi ngày càng buồn ngủ, hôm nay có tinh thần mới ra ngoài đi dạo được một lát, không thì ở nhà cả ngày, Dương quân y, thế có bình thường không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bình thường mà." Dương Tâm giọng nhẹ nhàng: "Có bầu dễ mệt mỏi, cô thấy khó chịu chỗ nào có thể đến trạm y tế tìm tôi, ban ngày tôi đều trực ban."

"Được, cảm ơn Dương quân y."

"Đừng khách sáo." Thấy xung quanh nhà ăn ngày càng đông người, Dương Tâm không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí Cố, anh Trần Giải Phóng… có đối tượng chưa?"

Cố Khanh Khanh nhìn Dương Tâm một lúc, Dương Tâm da mặt mỏng, mặt nóng hổi, ngượng ngùng hỏi: "Nếu có rồi thì ..."

“Không có.” Cô cười nhìn cô ấy, dịu dàng: "Anh Giải Phóng chưa có gặp mặt nói chuyện đối tượng với ai cả. Vì chuyện này còn bị mấy anh em trong Binh Đoàn trêu chọc, Dương quân y, có phải cô thích anh ấy không?”

Nghe Cố Khanh Khanh thẳng thắn vậy, Dương Tâm ngượng ngùng gật đầu, lắp bắp: "Tôi thấy anh ấy rất tốt…"

"Tôi biết rồi." Cô đoán chừng bây giờ mấy người kia cũng xong việc rồi, nhìn quanh, quả nhiên thấy Trần Giải Phóng đứng cùng Triệu Trạch và Sở Đại, cô vẫy tay: "Anh Giải Phóng!"

Dương Tâm bị hành động bất ngờ của cô ấy làm giật mình: "Này, đồng chí Cố…" không ngờ cô ấy lại gọi người đến thế này, lát nữa gặp mặt biết nói gì đây? Không phải sẽ rất ngại sao!

Trần Giải Phóng xoa tai, nghi ngờ: "Em gái kêu tôi à?"

Anh em phía sau đá anh một cái: "Không gọi anh thì gọi tôi à, trẻ thế mà điếc ngang rồi."

"Tôi tưởng em gái gọi Sở doanh trưởng chứ." Trần Giải Phóng vẫy vẫy tay, chạy tới chỗ Cố Khanh Khanh.

Triệu Trạch khoác tay lên vai Sở Đại: "Em gái Khanh Khanh ở bộ đội nhận thêm việc bà mối đấy à?"

Sở Đại liếc anh, hừ nhẹ: "Không hổ là bốn mắt, mắt cậu cũng tinh đấy."

"Cô gái bên cạnh cô ấy là quân y đỡ đẻ cho vợ tôi, họ Dương, bình thường không giao tiếp với gái Khanh Khanh. Tự dưng bây giờ em gái lại gọi Trần Giải Phóng tới, không làm mối thì làm gì."

Đợi anh phân tích xong, các chiến sĩ phía sau than vãn: "Trần Giải Phóng thật tốt số, hết mùa xuân này đến mùa xuân khác, trước có Vu Nguyễn bây giờ có Dương Tâm, sao anh em chúng tôi không ai hỏi thăm thế này."

Triệu Trạch phì cười: "Tới nhờ em gái chúng ta đi, trạm y tế còn mấy nữ quân y chưa kết hôn đấy?" Trên đảo còn mấy nữ quân y chưa kết hôn, không ra được đảo thì chỉ có thể ở nội bộ giải quyết hoặc hỏi thăm xem trong nhà chiến hữu có em gái giới thiệu không? Không thì đi tìm Khương Thắng, nhờ tổ chức hỗ trợ giải quyết vấn đề cá nhân."

Trên đảo không nhiều người độc thân, đa phần có gia đình, chỉ có mấy người từ Binh Đoàn Xây Dựng hay bị trêu chọc là độc thân.

Chủ yếu là thành phố Biên sát biên giới nghèo khổ, không có nữ binh. Người thuộc Binh Đoàn Xây Dựng kết hôn phần lớn là do gia đình sắp xếp, còn lại là những người còn độc thân.

"Chó nhiều thịt ít." Chiến sĩ thở dài, rồi khoác tay Triệu Trạch: "Sở doanh trưởng thì tôi không hỏi rồi, nhà anh ấy có mỗi anh ấy, độc đinh. Em gái Cố nhà em ấy cũng chỉ có một bảo bối."

"Triệu thái y, nhà anh có em gái không? Cho tôi làm em rể nhé?"

"Cút." Triệu Trạch bực tức: "Mấy người học ai không học, toàn học lão Sở đòi nhớ thương em gái nhà chiến hữu."

Sở Đại cười nhẹ nhìn anh: "Cần thiết sao?"

Triệu Trạch rụt cổ, đẩy kính: "Mau đi ăn thôi, mấy người này ăn cơm cứ như ma đói, không để phần tôi miếng thịt nào."

Trần Giải Phóng chạy đến chỗ Cố Khanh Khanh, hỏi: "Sao thế em gái? Không thoải mái ở chỗ nào à?" Do anh thấy có quân y đi bên cạnh, theo phản xạ hỏi như thế.

Dương Tâm thở dài: "Sở doanh trưởng đứng ở đó, đồng chí Cố không thoải mái không gọi anh đâu."

Trần Giải Phóng gãi tai, hình như đúng thế thật.

Hai người họ cuối cùng cũng bắt chuyện, Cố Khanh Khanh không để ý, thong thả đi tới chỗ mấy người đàn ông, hai người kia có thể nảy sinh tình cảm hay không thì tùy họ.

Thấy cô cứ thế bỏ đi, Dương Tâm ngây người, "Đồng chí Cố…"

Cố Khanh Khanh quay lại cười, dùng khẩu hình nói: "Cố lên!"

Sở Đại cười hỏi vợ: "Lúc em mới đến Binh Đoàn có phải thấy anh trai mình không đáng tin lắm không?"

Cố Khanh Khanh suy nghĩ xíu thôi đã hiểu anh ấy nói gì, gật đầu: "Em còn tưởng anh ấy lo liệu hết rồi, em chỉ cần tới kết hôn với anh thôi, ai ngờ anh ấy chẳng làm gì." Nhắc lại còn bực bội lắm đây này.

"Vậy nên anh bảo em rất giống anh hai em." Anh nhìn bụng vợ: "Quân y Dương trong lòng đang lên án em đấy, lên án em không đáng tin cậy."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 302: Chương 302



Cố Khanh Khanh không có thời gian quan tâm Dương Tâm nghĩ gì. Sau khi ăn xong, Sở Đại hỏi cô có muốn về ngủ trưa không, cô lắc đầu: "Em đưa cơm cho chị A Niệm xong ra bên tàu."

"Không cần làm phiền em đâu." Triệu Trạch cười tít mắt mang hộp cơm đến: "Anh về nhà một chuyến, mà này, cái quạt này của em trông quen mắt quá."

Cố Khanh Khanh cười: "Đúng rồi, đúng rồi, là của nhà anh, để em dùng quạt tí, lát em trả lại anh."

"Triệu Trạch ngày càng keo kiệt, chỉ một cái quạt thôi, tặng cho em gái có gì đâu. Có con trai vào đúng khác, quạt cũng phải giữ làm bảo vật gia truyền." Trần Giải Phóng nói vọng lại.

"Cậu thương em gái thì tặng quạt nhà cậu cho em ấy.” Triệu Trạch nhìn bên cạnh hắn không có ai: "Quân y Dương đâu?"

"Về rồi, cô ấy hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi nói tôi không bị thương cũng không bị bệnh nên không đi."

Triệu Trạch và Sở Đại nhìn nhau, đồng thời thở dài.

Có một số người không tìm được vợ là có lý do, thật không hiểu có phải ở biên giới lâu với một đám đàn ông rồi nên cần đối tượng nữa không.

Cố Khanh Khanh buồn cười.

Hơn một giờ chiều, nam nhân đi đào hầm, Cố Khanh Khanh ngồi dưới gốc cây dừa ở bến tàu, dựa vào thân cây chậm rãi quạt gió, mắt nhìn ra biển xa.

Từ quân khu đến đây phải mất bảy tám giờ đi tàu, tính ra khoảng hai giờ là đến nơi rồi, bây giờ là một giờ ba mươi lăm phút.

Gió biển lồng lộng, cô nhìn xa lâu hơi đau mắt, cô ngáp một cái nước mắt chảy dài, cô đưa tay xoa xoa mắt.

Tựa vào thân cây Cố Khanh Khanh ngủ thiếp đi.

Đúng hai giờ, tiếng còi tàu vang lên, thuyền vật tư cập bến.

Khi mẹ Tiểu Hoan đến lấy vật tư nhờ thuyền trưởng mua giúp, chị dâu bên cạnh đẩy tay cô: "Nhìn xem có phải vợ của Sở doanh trưởng không? Sao lại ngủ ở đó nhỉ?"

"Chắc vội lấy vật tư?" Mẹ Tiểu Hoan không biết anh trai Cố Khanh Khanh đến đây, đi nhanh đến dưới gốc cây, nhẹ nhàng vỗ cánh tay: "Khanh Khanh, thuyền vật tư đến rồi."

Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, vừa định nói gì đó thì một người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng kéo cô lên, đầu cô đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc ấm áp.

Cô "á" một tiếng, đau đớn xoa trán.

"Cô em ngốc, chờ anh trai à?" Người đàn ông thấy em gái trề môi, luống cuống: "Ôi, đập đau rồi à? Để anh hai xem xem." Nói rồi anh kéo kính râm xuống, cúi người nhìn trán em gái.

Mẹ Tiểu Hoan nhìn hai họ đầy ngờ vực, nghe người đàn ông tự xưng là anh trai mới yên tâm trở lại.

"Cố Thanh Liệt!" Cố Khanh Khanh để anh hai xoa trán mình, mắt đẫm lệ.

"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau anh hai chú ý." Người đàn ông lúng túng, thổi nhẹ vào trán em gái: "Triệu Trạch có ở đảo không, anh đi tìm anh ta lấy thuốc cho em xoa xoa, nửa năm không gặp anh hai nhớ em quá ..."

Cố Khanh Khanh ôm eo anh trai, cái đầu dụi vào tay anh hai, giọng nói nức nở: "Anh có biết em nghe anh bị thương lo lắng biết bao nhiêu không?"

Nói xong cô nhảy ra khỏi vòng tay anh hai, s* s**ng khắp người xem có vết thương nào không.

Cố Thanh Liệt tránh né, cười nhăn nhó: "Nhột, đừng sờ, nhột."

Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Không phải đau à?"

"Không phải." Cố Thanh Liệt gật đầu với mẹ Tiểu Hoan đeo lại kính râm: "Về nhà rồi nói, anh cả bảo anh mang cho em ít đồ, anh mang về nhà trước đã."

"Được." Cố Khanh Khanh cũng biết đây không phải chỗ nói chuyện, tuy thắc mắc tại sao anh trai đeo kính râm như che giấu gì đó nhưng cô không hỏi, ngoan ngoãn theo anh hai xách đồ về nhà.

Cố Thanh Liệt chỉ để cô xách một miếng thịt, còn lại anh xách hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông hai tay xách hai túi đồ nặng trĩu, cánh tay săn chắc nổi gân xanh, trông vô cùng khỏe mạnh.

Các chị dâu đi qua không nhịn được nhìn người đàn ông mặc thường phục ngắn tay màu xanh lá thêm vài lần. Người được lên đảo chắc chắn đã qua nhiều đợt kiểm tra chính trị, hơn nữa nhìn người này có vẻ là quân nhân.

"Khanh Khanh, vị này là?" Mẹ Tiểu Hoan lấy vật tư xong tò mò lên tiếng hỏi.

"Anh hai của em." Cố Khanh Khanh chỉ gật đầu cười cười.

"Ồ, chị đã nói mà, hai anh em nhà em mặt mày và dáng dấp nhìn giống nhau lắm." Nói xong mẹ Tiêu Hoan đi sang chỗ chị em tám chuyện.

Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh người toàn cơ bắp, da dẻ một màu vàng đồng. Lại cúi đầu nhìn bụng bầu của mình, cô hỏi: "Cẩu Đản, chị ấy nói hai ta giống nhau?"

"Không thể nào." Cố Thanh Liệt giành nói trước: "Anh giống anh cả."

Thấy em gái sắp tức giận, anh còn bổ sung: "Bởi vì anh và anh cả là anh em sinh đôi nha!"

Cố Khanh Khanh nhịn rồi lại nhịn: "Em thấy anh bị thương ở đầu đúng không?"

Tính nóng nảy không thay đổi, Cố Thanh Liệt nhếch miệng cười: "Cuộc sống em rể chắc không dễ gì nhỉ?"

Cố Khanh Khanh cười lạnh: "Vậy anh hỏi anh ấy đi, hay anh sống cùng anh ấy luôn, thế nào?"

"Được, tối hắn về anh sẽ hỏi hắn." Hai anh em đấu khẩu suốt đường về căn nhà cuối khu Bắc, Cố Thanh Liệt chậc lưỡi: "Điều kiện không tệ lắm, lúc trước còn nói sống trên đảo khổ lắm, anh thấy tốt hơn Binh Đoàn Xây Dựng gấp trăm lần."

Cố Khanh Khanh mở cổng, để anh hai vào trước: "Lúc mới đến chỉ có nhà trống, bên trong chỉ có giường và tủ không còn gì khác. Uống nước còn phải cân nhắc mãi."

"Vậy thì thật không ổn." Cố Thanh Liệt bước vào phòng khách, đặt đồ xuống, đợi em gái cất thịt trong bếp xong, anh kéo em gái lại trước mặt mình: "Để anh hai xem kỹ em cái coi, coi là em béo hay do mang thai đây!"

Cố Khanh Khanh đá anh hai một cú.

Cố Thanh Liệt nhăn nhó kéo em gái ngồi xuống ghế bên cạnh, tự mình đi rót một cốc nước: "Em nói xem hai đứa nhỏ sẽ giống anh hay anh cả? Người ta không phải nói cháu trai thường giống cậu sao?"

"Không phải đều giống nhau sao?" Cô thong thả quạt quạt: "Anh nói anh giống anh cả cơ mà."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 303: Chương 303



Cố Thanh Liệt cười lắc đầu, anh đưa tay véo cái mà tròn mũm mĩm của em gái: "Em đúng là thù dai. Lúc anh đến đây Cẩu Thặng nói với anh, em mà gầy thì không nói nhiều, lôi Sở Đại ra đánh một trận đã rồi tính."

"Bây giờ anh phải đồng cảm với hắn rồi, trợ cấp của hắn chắc bị em ăn hết rồi đúng không? Đúng lúc anh hai đến lấp lỗ hổng, có tiền, em cứ thoải mái ăn."

Nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh hai, Cố Khanh Khanh tự tay gỡ kính râm của anh hai xuống, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc lâu.

"Yên tâm, không mù." Cố Thanh Liệt bắt chéo chân, không nghiêm chỉnh, tay cầm cốc tráng men chậm rãi uống nước.

"Vậy sao anh đeo kính râm làm gì, đừng nói với em là che nắng, ở Binh Đoàn ngày ngày phơi nắng em đâu thấy anh điệu đà thế."

"Mệnh lệnh cấp trên." Cố Thanh Liệt cười: "Có gián điệp theo dõi anh, anh không thể công khai lộ diện nên đến đây lánh nạn."

Trong báo cáo của địch, anh đã chết.

Nếu anh xuất hiện lần nữa, cuộc đàm phán hòa bình sẽ tan vỡ, hai nước không những không thiết lập được quan hệ ngoại giao mà biên giới lại bùng lên chiến tranh.

Cố Khanh Khanh im lặng, đặt kính râm xuống: "Em nghe nói anh bị thương."

"Ừ." Động tác uống nước của Cố Thanh Liệt dừng lại, cốc tráng men đặt lên bàn, phát ra âm thanh u ám.

Cố Khanh Khanh nóng nảy, không ngồi yên được muốn nhào đến: "Để em xem anh bị thương ở đâu?! Anh cho em xem, không xem em không yên tâm được."

"Không có việc gì hết, Khanh Khanh." Cố Thanh Liệt ôm lấy em gái: "Anh hai không sao, em đang mang thai đừng có kích động."

Thấy mắt gái đỏ hồng, Cố Thanh Liệt quay mặt đi, thở dài: "Anh cũng lo cho em."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh dựa vào lòng anh hai thút thít một lúc, mới lui ra, lau mắt, không hỏi thêm: "Anh mệt không? Ngủ một lát đi, tối Sở Đại mới về, giờ em đi đưa đồ cho chị A Niệm."

"Được." Cố Thanh Liệt xoa đầu em gái, có nhiều điều nghẹn trong cổ họng anh không biết mở lời thế nào. Em gái không phải người trong quân đội, cũng không phải nằm ở cấp bậc như Sở Đại, có nhiều chuyện không thể để em gái biết được.

Thấy em gái đang mang thai vẫn lo cho mình, Cố Thanh Liệt vừa ấm lòng vừa áy náy.

Bước chân nặng nề theo Cố Khanh Khanh lên lầu, tay trái anh luôn che chở sau lưng em gái.

"Phòng này của A Tuy, là đứa trẻ em nói trong thư, mười hai tuổi, tên Thẩm Tuy, sau này là người nhà chúng ta." Cố Khanh Khanh chỉ vào cửa phòng hơi hé, giới thiệu với anh hai.

"Anh biết, lão Sở gửi điện báo bảo anh mang sách từ phòng hắn ở quân khu đến, chắc cho thằng bé nhỉ?" Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Đợi lát nữa gặp em trai."

Cố Khanh Khanh cười, kéo anh đến phòng khác: "Phòng này dành cho anh, anh nói cho em thời gian chính xác anh ở đây bao lâu?"

"Tối thiểu nửa năm." Nhìn phòng dọn dẹp gọn gàng trải chăn ga màu xanh lá quân đội, anh hài lòng: "Anh trai em ở trong rừng ngủ trên cây cả tháng trời, chỉ có thời gian này mới được ngủ trên giường, chỗ em nhìn còn thoải mái hơn chỗ khác."

"Vì có em ở đây mà!" Cố Khanh Khanh thấy mà thương, biết anh hai đi làm nhiệm vụ chắc chắn rất gian khổ, nghe anh nói vô tư thế thôi lòng cô vẫn đau lòng lắm: "Anh ngủ một lát đi, tối em nấu thịt xào cay, cua xào cay, hải sản bên này không thiếu."

"Được, em cứ làm việc của em." Nói rồi, anh lại hỏi: "Hay để anh đưa đồ sang nhà Triệu Trạch cho, em đi tới đi lui không mệt à?"

"Không sao, chị A Niệm vừa sinh xong còn ở cữ, em đến nói chuyện với chị ấy cho đỡ buồn. Nếu anh đói thì xuống phòng khách tìm đồ ăn, có trái cây đóng hộp và thịt hộp."

"Biết rồi, đừng lo cho anh, em cứ làm việc của em đi."

Cố Khanh Khanh ra ngoài, đóng cửa lại cho anh hai nghỉ ngơi.

Chiều tối, Sở Đại xách xô nước về thấy cô gái nhỏ của anh đang bận rộn trong bếp, anh không ngăn cản cô nấu ăn.

"Anh hai đến rồi hả em?"

"Đang ngủ trên lầu, còn chưa dậy."

"Anh đi xem." Anh từ phía sau ôm lấy vợ, hôn lên tóc cô rồi quay bước lên lầu.

Chốc lát sau, một người đàn ông ngồi xếp bằng trên giường, người kia ngồi trên ghế cạnh giường.

“Nói đi.” Sở Đại ngồi thẳng người, tay đặt lên đầu gối: "Xảy ra chuyện gì?"

Cố Thanh Liệt cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, mở ra, giọng không còn nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Cố Khanh Khanh, giọng nói vô cùng nặng nề: "Hai tháng trước, quân khu hạ nhiệm vụ ám sát."

Cố Thanh Liệt thống khổ, giọng nói rất chậm: "Tôi dẫn một đại đội vòng qua rừng nguyên sinh hơn một tháng, đến sào huyệt địch. Khi địch đang đánh với bộ đội tác chiến của ta, tôi xâm nhập ở chỉ huy, g.i.ế.c tướng địch Emerson, phá kho quân nhu của địch."

Không dám hồi tưởng, anh nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Ngoài tôi ra, không một ai sống sót."

Còn nhiều điều không nói ra, cũng không thể nói ra thành lời.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 304: Chương 304



Sở Đại có thể hiểu tâm tình của Cố Thanh Liệt, những người anh em cùng ăn cùng ngủ, giây trước còn đùa giỡn nói chuyện với nhau, giây sau đã nằm xuống trên đất nước người ta, lá rụng khó về cội.

Anh không muốn nói những lời sáo rỗng như "chết vì quốc gia cần gì da ngựa bọc thây mang về" bởi vì chiến tranh là điều tàn khốc nhất đối với người sống sót.

Cái c.h.ế.t của Bạch Diên vẫn ám ảnh anh đến tận giờ phút, đôi khi anh phải tự hỏi tại sao người c.h.ế.t không phải là mình.

Huống hồ lần này Cố Thanh Liệt còn phải chứng kiến toàn bộ đại đội bị tiêu diệt ngay trước mắt.

Hai người đàn ông ngồi im lặng trong bóng đêm, không bật đèn, chỉ có vài tia sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.

Một lúc lâu sau, Sở Đại hỏi: "Cấp trên có sắp xếp gì cho cậu không?"

"Họ muốn tôi chuyển sang công việc văn phòng." Cố Thanh Liệt tự giễu cười: "Tay cầm không vững s.ú.n.g nữa, chẳng còn tác dụng gì."

Sở Đại dựa lưng vào ghế, chân duỗi thẳng, mũi chân chạm vào chân giường: "Đến hải quân đi." Anh liên tiếng.

"Không được." Cố Thanh Liệt lau mặt, giống như không có chuyện gì đáp lời: "Tôi sinh ra là sói trong rừng, ở trên biển không tạo nên nổi một gợn sóng."

Sở Đại gật đầu, không ép: "Còn lão Quan thì sao, ông ta cũng bảo cậu chuyển việc?"

"Không, cậu biết tính ông ấy rồi, đối với kẻ thù thì cứng rắn, đối với lính của mình thì mềm lòng. Ông ấy bảo tôi nghỉ ngơi một thời gian, đợi hai nước đàm phán và ký hiệp ước xong thì quay lại Binh Đoàn."

Cố Thanh Liệt cười cợt: "Mẹ kiếp, ông ta nói tôi sống là người của Binh Đoàn, c.h.ế.t là ma của Binh Đoàn, thà để tôi đi nuôi heo với lão Chu còn hơn là đẩy tôi về hậu cần đánh điện tín."

"Tôi nghĩ cứ đánh điện tín đi cũng được, công việc có tệ đâu. Đánh trận nhiều năm rồi mà phải đi nuôi heo thì bị bọn người Binh Đoàn cười vào mặt à?"

Sở Đại im lặng lắng nghe, anh biết Cố Thanh Liệt thà đi nuôi heo trong Binh Đoàn còn hơn là làm công việc văn chức ở hậu cần.

Có lẽ dưới bóng đêm che phủ, người đàn ông cao lớn hiện lên sự chán nản rõ ràng, dù có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy đồng đội chỉ còn mỗi mình mình trở về, anh tự dày vò bản thân từng giây từng phút.

Khi lên đường ra trận, ai cũng khí phách hăng hái, anh còn khoe khoang em gái mình đang mang thai sinh đôi, anh sắp được làm cậu rồi. Chỉ cần c.h.ặ.t đ.ầ.u kẻ địch, trở về sẽ được khen thưởng và nghỉ ngơi một thời gian, cùng nhau đi thăm em gái trên đảo một chuyến.

Chỉ hơn một tháng, đồng đội c.h.ế.t trên chiến trường, xác cũng không còn, còn anh thì như con ch.ó mất chủ, trốn tránh mọi ánh mắt.

Vì hoà bình, vì sự an ổn của quốc gia, anh hiểu, chỉ là tín ngưỡng trong lòng anh bắt đầu bị d.a.o động.

"Lão Cố." Sở Đại kéo cậu ấy đứng lên, không muốn cậu ấy suy nghĩ lung tung nữa: "Khanh Khanh gọi ăn cơm rồi, cậu ở đảo cũng tốt, hai đứa trẻ sinh ra bọn tôi bận không xuể, cậu biết Khanh Khanh còn bao lâu nữa thì sinh không?"

Cố Thanh Liệt bị anh kéo dậy, nỗi đau trong mắt bị đẩy lùi, khi nghe đến chuyện của em gái, trong lòng thực sự rất để tâm: "Bao lâu nữa?"

Thấy cậu ấy đã mang giày, Sở Đại nói: "Chỉ khoảng nửa năm nữa thôi, nghe nói sinh đôi sẽ sinh sớm hơn bình thường, tôi cả ngày ở dưới hầm đào hầm, A Tuy đi học, trong nhà không ai trông nom, cậu không lại đây chúng tôi còn đang lo lắng không biết sẽ xoay sở thế nào."

Cố Thanh Liệt thoát khỏi cảm xúc buồn bã, gãi đầu: "Vậy thì tôi sẽ đi theo em gái mỗi ngày?"

Sở Đại im lặng một lúc: "Nếu cậu không sợ bị mắng thì tôi không ý kiến."

"Để tôi cân nhắc xem, hai vợ chồng cậu không định để tôi ở lại trông trẻ đấy chứ? Thà tôi quay lại Binh Đoàn nuôi heo còn hơn, cậu biết vợ cậu hồi nhỏ thế nào không? Nếu con cậu giống tôi còn đỡ, nếu giống nó thì thật là xong đời."

Nghe cậu ta nói nhanh như s.ú.n.g máy, Sở Đại liếc nhìn: "Vì cái gì cứ phải giống anh em cậu, giống tôi không được à?"

Cố Thanh Liệt cười, đặt tay lên vai người anh em: "Anh em chúng ta biết nhau bao lâu rồi, tôi không biết cậu là người thế nào sao? Giống cậu à, thôi bỏ đi."

"Sở Đại!" Gọi mãi không thấy ai xuống, Cố Khanh Khanh có tức giận: "Hai người làm gì lâu thế?!"

"Ha ha!" Cố Thanh Liệt vỗ vai anh ta: "Cuộc sống của cậu thật là..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng phụ nữ giận dữ: "Cố Thanh Liệt! Hai người định ở trên đó mãi không xuống à, có giỏi thì ở trên đó cả đời đi."

Nghe tiếng bước chân dồn dập, hai người đàn ông liếc nhau, nhanh chân xuống dưới lầu.

Sở Đại đi sau Cố Thanh Liệt, thấy cậu ấy đã kiểm soát tốt cảm xúc, anh nhíu mày rồi thả lỏng ra.

Cậu ấy hẳn là không muốn Cố Khanh Khanh lo lắng. Những chuyện như thế này chỉ có thể từ từ vượt qua, tự mình cứu mình.

Sở Đại thở dài.

Vừa xuống lầu, Thẩm Tuy đi theo sau ông Tần vào, thức ăn đã được dọn lên bàn.

Cố Thanh Liệt liếc qua, có cua xào cay, tôm luộc, thịt xào ớt, cá chiên giòn, rau cải xào, canh trứng rong biển và một đĩa dưa chua.

"Khanh Khanh, tài nấu ăn của em tốt thật đấy." Anh kéo ghế, nhường cho em gái ngồi trước: "Nhớ hồi em mới đến Binh Đoàn..."

Chưa nói hết câu đã bị em gái đạp một cái, ông Tần được mời ngồi ở chỗ chính, nhìn cả gia đình cười hiền hòa.

"Hai anh em họ hay cãi nhau ngài đừng cười chê." Sở Đại múc cho ông ấy bát cơm: "Dạo này A Tuy nhờ ông chăm sóc, nhà cháu thật sự không có thời gian."

Ông Tần ánh mắt hiền từ: "Hồi nhỏ miệng cậu không ngọt được thế này đâu." Ông còn nhớ dáng vẻ ngổ ngáo của anh chàng này, hồi còn nhỏ là bá chủ đại viện.

Sở Uyên không ít lần đánh hắn cũng không làm đứa nhỏ khuất phục.

Sở Đại chỉ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Bàn vuông, năm người, ông Tần ngồi chính giữa, Cố Thanh Liệt ngồi đối diện ông, Thẩm Tuy ngồi một bên, Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Sở Đại.

Bữa ăn rất vui vẻ, Cố Thanh Liệt ngạc nhiên vì tài nấu nướng của em gái tiến bộ hơn rất nhiều, ánh mắt nghi ngờ nhìn Sở Đại, rõ ràng trong mắt viết lên dòng chữ "cậu có bắt nạt em gái tôi hay không?"

Sở Đại lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói: "Cô ấy rất kiên trì." Ban đầu món nào nấu cũng không ngon, cứ từ từ cải thiện dần dần.

Quá trình đau đớn đó không cần nói nhiều.

Cố Thanh Liệt hiểu, nhìn anh em đồng cảm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 305: Chương 305



"Khanh Khanh." Ông Tần uống xong bát canh, đột nhiên nói: "Ông quên mang lọ thuốc, cháu có thể lấy giúp ông không?"

Đồng chí cần vụ đi ăn cơm ở nhà ăn không theo cùng, ông Tần mỉm cười nhìn cô.

"À dạ? Được ạ." Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, đứng dậy.

Cố Thanh Liệt thấy vậy, vội nói: "Hay là..."

Chưa nói hết câu, ánh mắt Sở Đại nhàn nhạt nhìn thoáng qua khiến lời anh nói nghẹn lại ở cổ họng, nghĩ một chút cũng đã hiểu ra.

Ông Tần cố tình muốn Khanh Khanh rời đi, có chuyện muốn nói với anh?

Sở Đại đột nhiên nói: "A Tuy, bên ngoài trời tối, em đi cùng chị gái em đi."

"Vâng ạ!"

Ra khỏi cổng, Cố Khanh Khanh hoàn hồn bừng tỉnh.

Lấy đồ thì để A Tuy đi được rồi, sao lại mang theo cô? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo Thẩm Tuy chầm chậm đi đến tòa nhà phía trước.

Chỉ khoảng mười mét, đi bộ cho mau tiêu thức ăn.

Ông Tần nói chậm rãi lên tiếng: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, chuyện của cậu tôi nghe rồi."

Thân phận của ông đặc thù, trong quân đội đều là bạn cũ nhiều năm, có chuyện gì cũng biết, huống hồ lần này là Bộ Ngoại giao đàm phán với nước láng giềng.

Một số điều khoản bên kia có điện báo hỏi ý kiến ông.

Cố Thanh Liệt bị câu nói đột ngột làm bối rối, anh còn chưa rõ thân phận của ông cụ đối diện, gãi đầu hỏi Sở Đại bên cạnh: "Ông ấy là thủ trưởng hải quân của các cậu à?"

Sở Đại lắc đầu: "Cựu Bộ trưởng Ngoại giao, ông Tần."

Cố Thanh Liệt nhìn ông cụ cười hiền hòa đối diện mình, tự giác ngồi thẳng người lại.

Danh tiếng của ông anh đã từng được nghe qua, nhiều vị tướng trong quân đội là do ông ấy thuyết phục tham gia cách mạng, trong đó có cả cha của Sở Đại.

"Thanh niên, không cần câu nệ. Học trò của tôi đã nói về cậu, cậu là anh hùng." Ông Tần nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ đêm đen: "Nếu không có các cậu, ít nhất trong năm năm tới, chúng ta không thể ngồi vào bàn đàm phán với nước láng giềng, trận chiến này các cậu đánh rất tốt, làm gãy sống lưng họ, khiến họ sợ hãi không dám gây chiến với chúng ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Emmeson là tướng quân trăm trận trăm thắng của họ, cũng là chiến thần của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ. Người này nổi tiếng tàn bạo, từng đồng thời khai chiến với ba nước nhỏ lân cận mà không thua một trận nào. Binh Đoàn Xây Dựng thường xuyên giằng co với hắn, năm nào cũng vài trận."

Cũng là đối thủ cũ của Sở Đại.

Cố Thanh Liệt mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cười nhạt: "Sống sót thì tính gì là anh hùng đâu."

Ánh mắt sâu thẳm của ông Tần nhìn chằm chằm Cố Thanh Liệt cả nửa ngày, giơ tay ngăn lời đó lại: "Tôi kể cậu nghe chuyện xưa của tôi."

Sở Đại hơi nhướn mày, anh không hiểu rõ lắm về ông, anh chỉ biết ông có quan hệ sâu xa với cha mình. Hơn nửa Bộ Ngoại giao đều là học trò của ông, bao gồm cả Bộ trưởng Ngoại giao hiện tại.

Còn lại anh không biết gì, Sở Uyên đại khái chắc biết, mà với mối quan hệ hai cha con anh thì anh sẽ không mở miệng hỏi.

"Nhiều người gặp tôi lần đầu cảm thấy tôi chỉ là một thư sinh, chỉ biết khua môi múa mép." Ông Tần nhớ lại quá khứ, cười không thành tiếng: "Thực ra tôi xuất thân từ ổ thổ phỉ."

Sở Đại nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc.

Cố Thanh Liệt cũng không tin được, nhìn ông khó khăn nói: "Ông trước đây..."

"Ừ." Ông Tần cười bổ sung: "Là mã phỉ."

Cố Thanh Liệt: "..." Thật đúng là không nhìn ra.

"Cậu cũng đừng thấy lạ, thời đó nhiều người phải làm thổ phỉ để kiếm bữa ăn no. Chúng tôi không ăn cướp của bá tánh, chúng tôi chỉ đoạt lương của quân phiệt."

Giọng ông nhẹ nhàng như ngọc: "Thời đó tổ chức rối loạn, quân chính quy được trang bị vũ khítối tân, chúng tôi không dám đụng vào, lúc đó tôi có nhắm vào đội ngũ của Sở tướng quân. Nhìn khá lỏng lẻo, s.ú.n.g tốt nhất cũng chỉ là s.ú.n.g trường Hán Dương."

"Tóm lại là loại dễ cướp. Vị tướng quân này các cậu chắc quen, Sở Uyên.”

Sở Đại: "..." Quen thật.

Ông cụ nho nhã không quên bổ sung: "Sau này người lôi kéo ông ta tham gia cách mạng cũng là tôi. A Đại, tôi và cha cậu từng đánh nhau nhưng không có thù hận, cậu không cần có ý kiến với tôi."

"Không dám." Có cơ hội nghe về lịch sử huy hoàng của hai người, anh thấy khá thú vị.

"Lần đó cướp lương thất bại." Ông Tần nói: "Đội của cha cậu không còn một hạt gạo, cũng đang tính cướp lương của người khác."

"Thời đó, nói về giác ngộ tôi không bằng Sở Uyên, quân chính quy tôi không dám đụng, cha cậu thì dám, ông ấy nói không thể để bọn họ đói bụng đối kháng ngoại xâm.”

"Cho nên chúng tôi nhắm vào kho quân bị của địch." Ông Tần cười, ánh cười không thể tiêu tan: "Tôi và cha cậu chia thành hai đường, tôi dẫn anh em bao vây sườn, đội lớn của cha cậu giao chiến chính diện, 345 anh em của chúng tôi, hy sinh toàn bộ."

"Thanh Liệt." Ông nói: "Tôi giống cậu, là người sống sót, khác ở chỗ cậu tự mình thoát khỏi vòng vây, tôi là do các anh em dùng mạng đẩy ra."

"Nhiều khi tôi tự trách, có phải do sai lầm từ chiến lược chỉ huy của tôi khiến họ hy sinh hay không? Chết trên chiến trường là số phận của quân nhân, còn tôi thì sao. Là đào binh trên chiến trường sao?"

"Đến khi cha A Đại nhặt tôi về từ rìa chiến trường, tôi mới biết, hôm đó địch định cưỡng ép vượt sông tấn công Ngọc Thành, chúng tôi phá đại bản doanh của họ, làm rối kế hoạch của họ, kho quân bị bị tư lệnh Sở bây giờ cướp sạch không còn, địch không có sức tổ chức lại lực lượng phản công.

"Nhờ đó, tôi nhìn rõ trách nhiệm của mình, mang trên lưng ba trăm mạng người theo cách mạng, quyết tâm sống vì anh em đã chết."

"Thanh Liệt, cậu là quân nhân, cậu phải hiểu, lên chiến trường sẽ phải có hy sinh, giá trị của hòa bình không chỉ đo bằng tổn thất."

"Họ đã hy sinh, chúng ta còn sống, không phải do trời cao phù hộ, là anh em đẩy chúng ta để chúng ta tiếp tục lao đến những chiến trường tiếp theo."

"Quanh chúng ta không chỉ một nước láng giềng dòm ngó, cậu đã bảo vệ biên giới lạnh lẽo bao năm qua, cậu thử đứng ở cửa sổ nhìn ra đi, biển rộng hơn 450.000 km² và không phận rộng 13,4 triệu km²."

"Đồng chí Cố Thanh Liệt, chiến trường của cậu, còn lâu mới kết thúc!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 306: Chương 306



Tâm trạng của Cố Thanh Liệt dâng trào mãi không thể bình tĩnh lại, đợi đến khi ông Tần rời khỏi nhà, anh mới hoàn hồn.

“Lão Sở.”

“Ừ?” Sở Đại cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, nghe thấy tiếng gọi của anh em, ánh mắt sắc bén dần thu lại.

“Trên đảo của các cậu có chỗ b.ắ.n s.ú.n.g không?”

Sở Đại cười.

Bên ngoài, Cố Khanh Khanh cầm lọ thuốc hỏi Thẩm Tuy: “Là thuốc này à? Có nhầm không?”

Thẩm Tuy vừa định trả lời, nhìn thấy người từ trong bóng đêm bước tới, liền cung kính nói: “Thầy.”

Ông Tần mỉm cười ấm áp: “Làm phiền cháu rồi, Khanh Khanh, đúng là lọ thuốc này, người già rồi, bệnh tật nhiều.”

Cố Khanh Khanh vội đưa lọ thuốc sang bằng hai tay: “Ngài quá khách sáo rồi, món ăn tối nay hợp khẩu vị không ạ? Cháu cố tình làm vài món không cay.”

“Ngon lắm.” Ông Tần nói: “Cha cháu nếu thử chắc chắn cũng thích.”

Cố Khanh Khanh cười càng tươi hơn, thấy ông chậm rãi bước vào sân nhỏ phía trước, cô xoa đầu cậu nhóc: “Chúng ta về nhà thôi.”

Trên bàn, hai người đàn ông đã dọn dẹp xong, Sở Đại đang rửa chén trong bếp, Cố Thanh Liệt bên cạnh tráng chén, tiện thể trò chuyện.

Cố Khanh Khanh đứng ở cửa bếp, thấy hai người đàn ông nói cười vui vẻ, vẻ u sầu trên mặt anh hai tan đi đôi chút, tò mò hỏi: “Hai anh thực sự định ở chung sống với nhau như thế này à?”

“Ừ.” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Anh em tốt thế này không thể để em hời mình em được, đúng không lão Sở? Cả ngày em chỉ biết sai sử chồng, mắng chửi anh hai. Nếu Cậu Thặng lại đây em dám làm vậy với anh ấy không? Em chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."

“Ừ, tối nay tôi sẽ ôm chăn lên lầu ngủ với cậu.” Sở Đại cũng phụ họa, rồi hỏi: “Thói quen không rửa chân trước khi ngủ của cậu đã bỏ chưa?”

Cố Thanh Liệt trợn mắt, lẩm bẩm: “Đàn ông không câu nệ tiểu tiết.”

Cố Khanh Khanh lười phản ứng với hai người họ, khi Cố Thanh Liệt lên đảo chỉ lo mang đồ cho cô mà không mang quần áo, may mà nhà còn nhiều vải, biết anh hai sẽ đến, cô đã nhờ mẹ Tiểu Hoan chuẩn bị sẵn hai bộ đồ ngủ và hai bộ quần áo mặc thường ngày.

Sở Đại cao hơn anh hai mà gầy hơn, quần áo của anh ấy Cẩu Đản mặc không vừa.

Cô trở về phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra mấy bộ đặt trên giường, thu dọn xong định ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn dựa vào khung cửa.

“Khanh Khanh này.” Cố Thanh Liệt gãi đầu: “Chồng em bảo anh ở lại đảo giúp em chăm sóc con, em thấy sao?”

Cố Khanh Khanh kiềm chế sự vui vẻ, ra vẻ thở dài: "Ở lại được bao lâu? Yên tâm, nhà thêm một miệng ăn không tính là gì, đúng lúc sân sau em còn định khai khẩn thêm hai mảnh đất để trồng rau, anh thấy sao?”

“Để anh, để anh.” Cố Thanh Liệt cười hề hề: “Chắc khoảng bảy tám tháng rồi anh phải về Binh Đoàn.”

“Đã quyết định rồi?” Cô hỏi.

“Ừ?” Cố Thanh Liệt ngạc nhiên: “Lão Sở nói gì với em?”

“Không có nha.” Cố Khanh Khanh trực tiếp nhét mấy bộ quần áo vào tay anh, ngữ điệu lạnh căm căm: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh chỉ hơn em ba tuổi, có chuyện gì cũng không giấu nổi đâu, đều viết hết lên mặt rồi kìa.”

“Dạo này anh luôn thấy bồn chồn, đặc biệt là khi anh đến đảo, trong lòng rất hoang mang, dáng vẻ vô tư của anh em đã thấy qua rồi, chưa bao giờ trầm trọng như bây giờ.”

“Cố Thanh Liệt, anh có chuyện giấu em, liên quan đến quân đội.”

“Huyết mạch tương liên, quả không hổ là em gái anh.” Cố Thanh Liệt có phần hoảng hốt: “Em nói xem Cẩu Thặng có phải cũng cảm nhận được không? Mấy ngày nay liên tục anh tới nhà ăn phi công không quân ăn ké, anh ấy cũng không nói gì anh cả?”

Cố Khanh Khanh chỉ hừ một tiếng, biết anh ấy sẽ không nói với cô, cô cũng lười hỏi thêm.

“Đi tắm đi, chuyện không thể nói thì em sẽ không hỏi nữa, chỉ cần anh bình an vô sự là được.”

“Hôm qua anh tắm ở quân khu phương Nam rồi…”

Anh cố gắng phản kháng, bị Cố Khanh Khanh đẩy ra ngoài: “Người đầy mùi mồ hôi, mau đi tắm!”

Ánh mắt cầu cứu của Cố Thanh Liệt hướng về phía Sở Đại từ bếp đi ra, người anh em chỉ nhún vai, vẻ mặt bất lực không giúp được gì.

Cố Thanh Liệt thở dài, ngoan ngoãn đi tắm.

Thẩm Tuy chưa làm xong bài tập đã lên lầu, cậu không có cảm giác gì đặc biệt với người anh hai này, dù sao người nhà của chị tính tình không tệ.

Sở Đại pha một ly nước mật ong cho vợ mang vào trong phòng.

Anh ngồi bên bàn nhìn cô uống, Cố Khanh Khanh uống vài ngụm bị ánh mắt chăm chú của Sở Đại làm không thoải mái, hỏi: “Làm gì vậy? Anh muốn ngủ với Cẩu Đản sao? Em không có ý kiến, trong tủ trên lầu còn chăn, anh tự tìm đi.”

Sở Đại mỉm cười nhìn vợ: “Anh đâu có ngốc, có vợ không cần chen chúc với tên đàn ông hôi hám, tối nay em không tắm sao? Không tắm thì anh xoa dầu ô liu cho em nhé?”

“Không tắm, chẳng phải anh thích mùi này sao.” Cô tức giận thở phì phò. Cô tức vì hai người hợp lực giấu giếm cô, mặc dù biết đó là bí mật quân sự nhưng cô vẫn rất tức giận, cảm giác lo lắng này họ không thể hiểu được.

Sở Đại cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra chai dầu ô liu, vặn nắp đổ vào lòng bàn tay, xoa đều rồi bôi lên bụng vợ.

Cảm giác mát lạnh thực sự rất dễ chịu, Cố Khanh Khanh suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, cô bị anh làm cho buồn cười.

Anh cúi đầu, động tác dịu dàng, đột nhiên, một chuyển động rất nhẹ, chạm vào lòng bàn tay anh.

Người đàn ông cúi xuống chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô gái, hai vợ chồng nhìn nhau, rồi bật cười.

Anh nói: “Em bé đạp anh.”

“Em biết.” Cố Khanh Khanh nhìn bụng mình không có dấu vết gì, trước đây lo sẽ có vết rạn, giờ cô yên tâm nhiều: “Dương quân y nói đến tháng thứ tư sẽ xuất hiện hiện tượng thai động.”

Anh gật đầu, tay vẫn áp vào bụng cô không muốn rời, muốn chờ đứa bé đạp thêm lần nữa.

Đợi khoảng mười phút không thấy, sợ cô bị lạnh, anh luyến tiếc buông tay kéo áo cô xuống.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 307: Chương 307



Nghe thấy tiếng bước chân Cố Thanh Liệt lẹp xẹp đi lên lầu, hai vợ chồng cùng đi rửa mặt, Cố Khanh Khanh về phòng trước, Sở Đại còn phải tắm.

Mùa hè nhiều muỗi, đặc biệt là gần núi phía sau, Sở Đại đã bịt một lớp lưới ngoài cửa sổ cũng không ăn thua, muỗi từ mọi khe hở bay vào, vo ve bên tai không ngừng.

Đợi anh tắm xong vào phòng, cô cầm cái quạt phàn nàn: “Chỉ chớp mắt mà tay bị muỗi đốt thành mấy cục lớn, lần sau phải nhờ thuyền trưởng mang vài cái mùng lại mới được. A Tuy ban đêm không ngủ được, ban ngày đi học không có tinh thần.”

Sở Đại tóc còn ướt, anh dùng khăn khô lau vài cái rồi treo lên lưng ghế, lấy quạt tay từ tay cô, quạt cho cô: “Tất cả nghe lời em, anh hai cũng cần một cái, muỗi ở đây quá độc.”

Cố Khanh Khanh cau mày: “Anh ấy da dày thịt béo, muỗi không đốt nổi. Anh nha, chỉ nhớ anh ấy thôi."

Anh cười nhẹ nhắc nhở: “Anh ấy là anh hai của em.”

“Ồ, vậy mua thêm hai cái đi, sau này phòng khác cũng dùng được." Cố Khanh Khanh buồn ngủ, ngáp một cái: “Anh cũng ngủ sớm đi, mỗi ngày ra nhiệm vụ mệt mỏi như vậy, Cẩu Đản dậy sớm, mai anh ấy sẽ đi nhà ăn mang cơm về.”

“Ừ.” Sở Đại đáp: “Em ngủ trước đi.”

Anh chống đầu nằm nghiêng nhìn cô, tay trái quạt đều đặn, gió nhẹ làm bay tóc cô.

Cố Khanh Khanh lẩm bẩm vài câu, một lát sau ngủ thiếp đi.

Những con muỗi bay tới đều bị anh dùng quạt đuổi đi, gió mát rượi, Cố Khanh Khanh ngủ rất ngon.

Nhìn trăng ngoài cửa sổ, Sở Đại nhớ đến Bạch Diên, người anh em lớn lên từ nhỏ lớn lên cùng anh.

Ánh mắt u ám, lòng không yên.

Một lát sau, nghe thấy người bên cạnh nói mơ cái gì đó anh mới hoàn hồn, cúi người ghé tai vào môi cô xem cô nói cái gì.

“Anh hai...” Anh chỉ nghe rõ một chữ, hơi ngẩn người.

Rồi mỉm cười lắc đầu.

Hai anh em này đều lo lắng cho nhau chỉ là miệng lưỡi không chịu thua.

Sáng hôm sau, khi Sở Đại tỉnh dậy, nhìn thấy một đôi mắt to sáng ngời.

Hầu kết anh chuyển động trượt lên xuống, nhìn cô một lúc, hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”

Cô gái nhỏ mím môi: "Đói bụng."

Anh khẽ cười, ôm vợ dậy, kéo cô vào lòng, cằm tựa vào đầu cô, tay lớn đặt trên bụng cô: “Sao không gọi anh dậy?”

“Hiếm khi thấy anh ngủ ngon, muốn nhìn anh lâu một chút.”

“Dậy thôi.” Anh hôn lên trán cô, nói: “Anh đi lấy cơm.”

Khi hai người ra khỏi phòng, Cố Thanh Liệt vừa mang hộp cơm từ bên ngoài về, tóc có chút ướt, nhìn là biết đã tập thể dục buổi sáng mới trở lại.

“Mau ăn cháo hải sản, anh gặp Triệu Trạch và mấy anh em Binh Đoàn, anh hỏi lão Triệu, hắn nói Khanh Khanh có thể ăn chút hải sản.”

Tinh thần Cố Thanh Liệt tốt hơn hôm qua nhiều.

Cố Khanh Khanh tò mò hỏi: “Anh không phải ra ngoài đều đeo kính đen sao? Không sợ đặc vụ à?”

Hai người đàn ông cùng cười, Sở Đại nói: “Trên đảo kín đáo không có đặc vụ.”

“Ồ.” Cố Khanh Khanh nhìn xung quanh: “A Tuy đâu?”

“Nhổ cỏ sau vườn, tôi nói đồng chí Cố Khanh Khanh này, cô đi rửa mặt đi được không, cháo sắp nguội rồi.”

Làm ầm lên một hồi, cuối cùng cũng ngồi vào bàn.

Cố Thanh Liệt ở Binh Đoàn thực sự chưa từng ăn đồ ngon như thế này, sáng nay cố tình múc cơm nhiều chút dù sao cũng trừ từ tiền phụ cấp của em rể: “Nãy có mấy chị dâu hỏi tôi có phải anh trai em không, hỏi anh có đối tượng chưa, nhìn bộ dạng như muốn giới thiệu đối tượng cho anh á.”

“Thế không tốt à.” Cố Khanh Khanh nhận chén cháo nóng từ tay anh trai, uống từng ngụm nhỏ: “Anh cũng không còn trẻ nữa, tự để tâm chút đi.”

“Đương nhiên phải tự để tâm chứ, anh cả cũng mặc kệ anh rồi." Cố Thanh Liệt liếc em gái: “Bây giờ cô đứng nói chuyện không đau lưng, nếu không có anh, bây giờ cô á hả ...”

“Em biết, em biết rồi." Cố Khanh Khanh bẻ nửa cái bánh bao nhét vào miệng anh hai: “Anh hai nói xem anh thích kiểu người như thế nào? Em để ý giúp anh.”

“Để ý gì chứ, trên đảo chỉ có mấy nữ quân y ở bệnh viện, có một người thích Trần Giải Phóng, anh nghe lão Triệu nói hết rồi." Cố Thanh Liệt nhai bánh bao, lầm bầm không rõ: “Đừng nhọc lòng cho anh nữa, anh hiện không có tính toán gì, Cậu Thặng thì sớm thôi."

Đừng nói Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngạc nhiên, ngay cả Thẩm Tuy đang cúi đầu ăn cháo cũng không nhịn được dỏng tai nghe.

“Sao thế được? Không thể nào? Anh cả kia là cục băng to đùng, anh nghe tin từ đâu, tận mắt thấy à?” Cố Khanh Khanh liên tiếp hỏi như pháo nổ không ngừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không có, anh nghe Chử Chiêu nói, là con gái của tư lệnh quân dã chiến, nghe nói là một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nhắm chuẩn vào Cậu Thẳng. Còn nói muốn tổ chức nghĩ cách giải quyết vấn đề cá nhân cho mình.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 308: Chương 308



Sở Đại nhướng mày, thản nhiên nói: "Con nhỏ này thật là..."

"Các anh quen biết à?" Cố Khanh Khanh khiếp sợ vì không ngờ có người còn to gan hơn cả cô nữa.

"Lớn lên cùng đại viện với anh." Sở Đại nói: "Cô ấy từ nhỏ đã không chịu thua ai, nói không chừng chỉ là nổi lên tâm tư hiếu thắng mà thôi."

"Ồ." Cố Khanh Khanh cũng không chú ý lắm, chỉ cần anh trai cô Cố Xán Dương không nhượng bộ thì trên cơ bản không thể được.

Chờ Cố Thanh Liệt ra sau vườn xới đất, cô lén hỏi chồng: "Sao anh trai em lại thay đổi lớn vậy?"

Sở Đại biết phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, nỗi bi thương trong mắt Cố Thanh Liệt không qua được mắt cô. Anh từ tốn ăn cháo hải sản: "Ông Tần tối qua nói với anh ấy về một số chuyện cũ."

"Ông Tần trước đây cũng từng đi lính sao?" Cố Khanh Khanh chỉ nghĩ đến khả năng đó vì chỉ có chuyện này mới giải tỏa được anh trai cô.

"Ừm. Tổ tiên nhà ông ấy là tú tài, dòng dõi thư hương, sau này vì kế sinh nhai mà lên núi làm thổ phỉ, thời đó loạn lắm." Sở Đại nói: "Trên núi có nhiều người từ các quân đội lớn tan rã, sau này ông ấy gia nhập Đảng rồi mới tham gia quân ngũ."

Nghe về xuất thân của ông ấy, Cố Khanh Khanh khá ngạc nhiên: "Thế mà ông ấy có thể lên tới chức Bộ trưởng Ngoại giao..."

"Đừng coi thường ông ấy, ông ấy khi còn trên núi làm thổ phỉ đã là quân sư rồi, nhiều quân phiệt dưới sự thuyết phục của ông ấy mới gia nhập Đảng, tham gia cách mạng, cùng chống ngoại xâm." Tất cả những điều này đều do hôm qua Tần Chu tự mình kể, cả cuộc đời ông ấy thực sự đã cống hiến cho đất nước, Sở Đại có chuyện không rõ, liệu ông ấy không kết hôn là vì cảm thấy có lỗi với những người anh em năm xưa hay không.

Cố Khanh Khanh thổn thức: "Cuộc đời ông ấy đúng là ... đầy biến động."

Sở Đại cười gật đầu.

Ăn sáng xong, Sở Đại đi đào hầm, Cố Khanh Khanh chạy ra sau vườn xem Cố Thanh Liệt xới đất.

Thấy cô một tay chống vào hàng rào, ôm cái bụng to đứng ở đó, Cố Thanh Liệt nhíu mày, bỏ cuốc xuống và đi vào phòng khách mang ra một cái ghế.

Ghế gỗ trong tay anh nhẹ như không, đặt xuống phía sau cô: "Ngồi xuống mà xem."

"Không phải xem anh, anh có gì đáng xem đâu." Dù nói vậy, Cố Khanh Khanh vẫn ôm bụng ngồi xuống.

Bình thường cô không bao giờ ra sau vườn một mình, nơi đây hoa cỏ rau củ xum xuê, rắn dễ ẩn nấp nhất. Cô sợ những thứ mềm nhũn ấy.

Giờ có anh trai ở đây, cô chẳng phải lo gì cả.

Cố Thanh Liệt nhặt lại cuốc, nói: "Ban đầu anh muốn về thăm cha mẹ nhưng bị đưa thẳng tới quân khu không có cơ hội về, chớp mắt em đã kết hôn được nửa năm rồi.”

"Khanh Khanh." Cố Thanh Liệt nghĩ mãi, chỉ nói một câu: "Đợi con em ra đời đừng để người nhà họ Cố đặt tên cho nó."

Tưởng rằng anh sẽ nói điều gì cảm động lắm chứ, Cố Khanh Khanh lườm anh một cái: "Biết rồi, Cẩu Đản."

Cô ngồi dưới bóng mát, nhìn anh trai xới đất: "Khi nào có thời gian, anh lên núi tìm cho em ít tre nhé. Em muốn rào lại khu vườn này, em muốn trồng ít..."

Nghĩ mãi không ra muốn trồng gì, cô chỉ sợ anh hai rảnh rỗi sinh ra bệnh, giờ lại thấy mình hơi khó xử.

"Anh sẽ coi lúc đó có hạt giống gì thì trồng hạt giống ấy vậy, có gì trồng nấy." Cố Thanh Liệt sao không biết ý của em gái chứ, mà ngày mai anh phải đi khu quân sự tập bắn, cứ nên thông báo với em gái một tiếng: "Sau này mỗi sáng anh có thể không ở nhà với em trong hai tiếng, trưa anh sẽ mang cơm từ nhà ăn về, em đừng nấu ăn."

"Được." Cố Khanh Khanh gật đầu: "Có thể mang cho em ít tôm lớn như hôm nay không? Em muốn ăn tôm xào cay."

"Tất nhiên rồi." Cố Thanh Liệt không chút do dự, chút ít đồ ăn sao có thể thỏa mãn nổi em gái, trước khi ăn cơm anh sẽ đi hỏi xem em ấy có ăn được không là được.

-

Chớp mắt, Cố Thanh Liệt đã ở đảo nửa tháng, Sở Đại đi đào hầm ra nghe thấy tiếng s.ú.n.g lập tức đi tìm.

Cố Thanh Liệt cầm một khẩu s.ú.n.g ngắn, nhắm vào mục tiêu xa, nửa ngày không b.ắ.n được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nhìn tay cậu ấy: "Còn run à?"

"Ừ." Thất vọng lóe lên trong mắt Cố Thanh Liệt, anh cố nở nụ cười: "Ngày mai treo một viên gạch lên cổ tay xem nó còn cách nào run không?"

"Từ từ thôi." Sở Đại vỗ vai, nói: "Đi nhà ăn lấy cơm đi, Khanh Khanh còn đợi ở nhà."

Cố Thanh Liệt cất súng, gật đầu theo sau em rể.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 309: Chương 309



Triệu Trạch và những người khác cũng từ kho ra ngoài, toàn thân dơ bẩn, anh giơ tay phủi bụi bẩn trên vai, nói với Trần Giải Phóng: "Cậu phủi lưng cho tôi, tôi không phủi tới."

Trần Giải Phóng phủi phủi hai cái: "Sao phải cầu kỳ thế, ăn xong lại vào kho đào hầm tiếp, phủi cho lắm cũng thành không phủi thôi."

Triệu Trạch có phần bất lực: "Đây là lý do tôi có vợ con, còn cậu vẫn độc thân không tìm được đối tượng. Cậu giữ vệ sinh chút đi được không?"

"Lão Cố!" Trần Giải Phóng lười phản ứng, chạy tới chỗ Cố Thanh Liệt: "Tập thế nào rồi?"

"Cũng tạm." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Nếu không được, tôi chắc phải học kỹ thuật nuôi lợn rồi."

"Ha ha ha ——" Đám người Binh Đoàn cười nghiêng cười ngã: "Anh tập thêm đi, đừng gây họa cho đám lợn của Binh Đoàn."

Cố Thanh Liệt thở dài.

Về đến khu Bắc, Cố Khanh Khanh ngồi trong phòng khách tay cầm kim chỉ vá đồ, thấy họ về, cô chỉ vào bàn: "Em pha nước cam thảo giải nhiệt, uống nhiều chút."

Cố Thanh Liệt không khách sáo, cầm cái ấm rót đầy cốc, uống ừng ực, mát lạnh cả người.

"Em ở nhà mỗi ngày không chán sao? Hay anh đưa em vào rừng hái trái quả dại? Hiện tại trái cây dại nhiều lắm."

Sở Đại liếc hắn một cái: "Cậu bảo cô ấy mang bụng bầu theo cậu lên núi, làm anh hai có tâm chút đi."

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Tôi cứ quên mình sắp làm cậu luôn rồi."

Cố Khanh Khanh cắn đứt sợi chỉ, để quần áo sang một bên: "Trên đảo ngày càng nóng em lười ra ngoài, sợ say nắng."

Sở Đại lấy hộp cơm ra, lại vào bếp lấy ba bộ chén đũa. Thẩm Tuy ít khi ăn trưa ở nhà, hầu như đều ở với ông Tần.

Có lẽ vì nhà quá lạnh lẽo, ông Tần cũng coi Thẩm Tuy như con cháu nhà mình, khó tránh quan tâm nhiều hơn.

Cố Khanh Khanh bụng ngày càng lớn, Cố Thanh Liệt đến đỡ người đến bàn ngồi, hỏi Sở Đại: "Lần trước cậu nói em ấy sinh tháng mấy?"

Sở Đại nói: "Tháng mười hai."

-

Chớp mắt đã đến tháng mười hai, Cố Thanh Liệt gần đây không đến khu quân sự tập luyện, hàng ngày ở nhà canh chừng, sợ em gái sinh mà không có ai ở nhà.

Một hôm nọ, Cố Khanh Khanh vừa ăn viên mứt sơn trà, cảm thấy cả người có chút khó chịu, cô lớn giọng la lên: "Cẩu Đản? Anh ở nhà không? Anh hai ơi!"

"Đến đây!" Cố Thanh Liệt đang phơi quần áo trên lầu, nghe tiếng là vứt đồ vào thùng chạy nhanh xuống dưới, thấy em gái sắc mặt trắng bệch: "Làm sao vậy em gái? Anh đừng dọa anh!"

"Có thể là em sắp sinh rồi..." Cố Khanh Khanh nắm tay anh hai, mắt ngấn lệ: "Anh ơi, em đau quá."

Cố Thanh Liệt lo lắng không thôi: "Đừng sợ, có anh đây, Khanh Khanh đừng sợ."

Anh không nói nhiều, bế em gái chạy về trạm xá.

Anh là quân nhân sức khỏe dồi dào, bế Cố Khanh Khanh không một chút khó khăn, Cố Khanh Khanh ôm cổ anh hai, đầu rúc vào n.g.ự.c anh hai khóc sụt sịt.

Đến trạm xá, y tá trưởng nhìn thấy liền biết là sắp sinh: "Mau đặt lên giường, người nhà ở ngoài đợi."

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trên đó hiện lên ba chữ lớn "Đang phẫu thuật" Sở Đại vội vã chạy tới, người đầy bùn đất: "Người đâu?" Anh hỏi Cố Thanh Liệt.

"Bên trong." Cố Thanh Liệt vỗ cát bụi trên người em rể: "Đừng vội, hít thở cái đi, tôi rót cho cậu cốc nước nhé!"

Sở Đại lắc đầu, tay chống cửa phòng phẫu thuật, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Thẩm Tuy nghe bạn nói thấy anh hai ôm chị gái đến trạm xá liền chạy đến chỗ doanh trại nhờ người báo anh rể mau mau về nhà. Giờ cậu bé cũng đang sốt ruột, đứng dựa vào tường nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, hy vọng chị gái sinh hai cháu bình an.

Người trong Binh Đoàn lục đục đến thăm, mười mấy người đàn ông đứng ngồi canh chừng ở cửa, Triệu Trạch an ủi: "Không sao đâu, đừng căng thẳng, tôi đi lấy cơm cho mọi người."

Cố Thanh Liệt không nói, chỉ khẽ gật đầu, mắt không rời khỏi cửa phòng phẫu thuật.

Nửa tiếng trôi qua, Sở Đại nghe tiếng khóc nức nở từ bên trong truyền ra, lòng anh như thắt lại, tay chống cửa nổi gân xanh.

Cơm Triệu Trạch mang về không ai ăn, hộp cơm chất đống trên bàn không ai động, ai nấy căng thẳng như dây đàn.

"Sao lâu thế?!" Trần Giải Phóng sốt ruột, xoa tay.

Triệu Trạch bên cạnh giải thích: "Thai đầu thường hơi lâu, mới nửa tiếng thôi, chưa nhanh vậy đâu."

Nửa tiếng nữa trôi qua, tiếng khóc vang dội từ trong phòng vang lên, đám đàn ông lặng ngắt đồng loạt bật dậy: "Em gái sinh rồi! Chúng ta làm cậu rồi! Ha ha!"

"Chúc mừng chúc mừng."

"Cùng vui, cùng vui ha!"

Người bệnh đi ngang qua bị đám người Binh Đoàn Xây Dựng này làm cho giật mình, Triệu Trạch vội nhắc: "Đang ở trạm xá, nhỏ tiếng chút."

Cửa phòng vừa mở, hai y tá ôm hai đứa trẻ ra: "Sở doanh trưởng, đồng chí Cố ..."

"Chưa kịp nói hết câu, Sở Đại đã lao ngay vào phòng, tới bên giường, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ yếu ớt, người ướt nhẹp mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán vợ, giọng khàn khàn: "Vất vả cho em rồi, Khanh Khanh."

"Đồng chí Cố." Nữ quân y thấy Sở doanh trưởng chỉ lo cho mỗi vợ, cô đi đến trước Cố Thanh Liệt: "Em gái anh sinh hai bé trai..."

Cố Thanh Liệt hoàn hồn, vượt qua bọn họ, bước nhanh vào phòng: "Khanh Khanh, em sao rồi?"

Hai nữ quân y ngẩn ra, ôm hai đứa trẻ không biết làm sao, lần đầu gặp cảnh không ai quan tâm con. Bọn họ ôm hai đứa nhỏ đi tắm, chung quanh toàn là đàn ông.

"Nào, để tôi xem cháu trai tôi thế nào?!"

"Để tôi xem cháu trai." Trần Giải Phóng chen vào nhìn, im lặng một lúc: "À, khá giống lão Cố ha."

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Trạch nhìn hai đứa trẻ xấu xí giống con anh khi mới sinh, buôn cười: "Không chừng giống lão Sở đấy, người ta nói con trai giống cha mà."

Tiếng cười giòn giã, đám đàn ông nhìn chằm chằm vào đứa bé trong tay nữ quân y, muốn bế mà không dám.

Trong phòng, Cố Khanh Khanh mắt ngấn lệ: "Anh ơi, em đói quá."

"Để anh hai đi lấy đồ ăn cho em!" Cố Thanh Liệt giữ Sở Đại: "Cậu mau đặt tên cho hai đứa trẻ, đừng giao cho trưởng bối nhà tôi đặt tên nhé, nhớ đấy!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back