Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 280: Chương 280



Cố Khanh Khanh thật sự tìm được hạt giống dưa chuột trong bọc giấy báo cũ. Lại lấy thêm một cái rổ tre rồi mới đi ra trước sân.

Hứa Niệm vốn đang ngồi dưới giàn hoa leo đợi cô, thấy Cố Khanh Khanh ra thì cũng cô đi theo ra sân sau.

Dụng cụ đầy đủ rồi rìu, cuốc và con d.a.o mài sắc để một góc trong vườn của nhà Cố Khanh Khanh.

“Em mượn mấy cái này từ chỗ quân khu?” Hứa Niệm giật mình sửng sốt.

“Em nhờ thuyền trưởng mang đến, có rồi thì không cần phải đi mượn ở quân khu.”

Cố Khanh Khanh lấy cái cuốc ra đào măng: “Lần trước A Tuy mượn một cái cuốc mang về dùng mới mười ngày đã muốn sứt cán. Em nhờ thuyền trưởng mang đến ba cái, đền một cái cho quân nhu, còn lại để nhà dùng.”

“Em đúng thật là.” Hứa Niệm cũng đi theo cô vào vườn rau: “Trên đảo có nhiều nhà trồng rau như vậy, ai cũng đi mượn cuốc, đã mượn là không trả về đâu, cho dù không dùng cũng không trả.”

Cố Khanh Khanh ngây ngô gãi gãi đầu: “Nếu làm vậy trong lòng em khó chịu c.h.ế.t mất. Cha mẹ em dạy em không được lợi dụng người khác.”

Hứa Niệm nở nụ cười, vịn tay vào hàng rào tre, nhìn Cố Khanh Khanh đào đất: “Nhà em trồng dưa chuột gần hàng rào tre sao?”

“Vâng, trồng vậy để cho dưa quấn giàn. Cần hạ giàn thì lên núi chặt tre về cắm xuống là được, chỉ là không biết bao giờ mới được ăn.”

“Làm ơn đi.” Hứa Niệm sờ sờ bụng mình nói: “Chắc khi con chị ra đời là có thể ăn được.”

“Chị A Niệm, khi nào bé con nhà chị ra đời nha?”

“Hiện tại đã bảy tháng hơn chắc còn hai ba tháng nữa.” Hứa Niệm vừa dứt lời, thì bé con trong bụng cô đạp mạnh một cái, Hứa Niệm vui vẻ lấy tay xoa bụng mình.

Chị trợn mắt lên, ngạc nhiên nói: “Khanh Khanh, bé con mới đá chị!”

Cố Khanh Khanh “hả” một tiếng vội vàng bỏ cuốc xuống, đi tới, cô phủi bụi trên tay, sau đó mới sờ bụng Hứa Niệm: “Để em xem thử.”

Hứa Niệm bị động tác này của em ấy làm cho buồn cười: “Mấy tháng nữa em cũng có thể cảm nhận động tĩnh của bé con nhà em thôi, hơn nữa em còn có hai đứa.”

“Chị A Niệm, bé con mấy tháng thì bắt đầu đạp chị vậy?” Cố Khanh Khanh chậm rãi xoa xoa bụng Hứa Niệm, hồi hộp chờ cử động của bé con.

“Đại khái sau năm tháng.” Hứa Niệm thấy bộ dạng cẩn thận của em ấy, khóe miệng cực kỳ ôn nhu: “Kỳ thật bé con rất ngoan, rất ít đá chị. Chỉ có mấy tháng đầu chị nôn nghén nhiều một chút, tanh một xíu thôi cũng không chịu được.”

Cố Khanh Khanh an tĩnh nghe Hứa Niệm nói, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu reo lên: “Chị A Niệm, bé con đá em!!!”

Hứa Niệm mỉm cười gật đầu.

Cố Khanh Khanh lưu luyến thu tay về, lại lần nữa cầm hạt giống lên chuẩn bị gieo giống

Làm xong, cô ngồi xuống hái ít ớt, Hứa Niệm ở bên cạnh nhìn thấy vậy cười nói” “Khanh Khanh, trưa nay chúng ta xào ớt nhé?”

“Cũng được!” con sâu thèm ăn trong bụng Cố Khanh Khanh bị chọc cho tỉnh dậy: “Tiếc là không có trứng bắc thảo, cứ mỗi tết nguyên đán em nhờ bà nội đi đến chỗ đầu thôn mua ít trứng ăn tết. Chú ba của em làm món trứng bắc thảo sốt cay ăn siêu tốn cơm!”

“Chị chưa từng ăn món đó!” Hứa Niệm lắc đầu: “Đừng nói đến trừng bắc thảo, trước đây đây phải là dịp gì đó như lễ, tết mới được ăn trứng gà chứ bình thường không có mà ăn. Đặc biệt là từ sau khi cô gả cho Triệu Trạch, mẹ chồng phòng chị còn hơn phòng trộm, mẹ chồng chị toàn dấu trứng đi để dành cho con trai anh cả ăn.”

Cố Khanh Khanh ngơ ra: “Sao có thể làm như vậy?”

Nói xong, cô lại hái một trái ớt bỏ trong rổ.

“Mẹ chồng chị đã lớn tuổi rồi nhưng mỗi ngày đi ruộng về việc đầu tìm bà ấy làm là đi ra ổ trứng. Bọn họ chẳng bao giờ cho chị tới gần kệ bếp như thể sợ chị lấy hết đồ ăn ngon của gia đình bọn họ.” Lúc ấy, Hứa Niệm thật sự hận mẹ chồng vô cùng, mà hiện tại thì, mọi chuyện đều đã qua rồi: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, em đừng nhìn Bạch Đào có cô em chồng cực phẩm, nhà chồng chị cũng chẳng hơn là bao nhiêu đâu.”

Giọng Hứa Niệm hơi trầm xuống: “Khoảng thời gian trước, Triệu Trạch nhà chị đột nhiên bảo muốn mẹ chồng chị tới đây chăm chị ở cử.”

Tay đang hái ớt của Cố Khanh Khanh dừng lại ở giữa không trung, hơi giật mình: ‘Không phải nói đến lúc đó em sẽ chăm sóc chị rồi sao? Tại sao anh ấy nhắc đến chuyện này.”

“Không biết có phải là do mẹ chồng chị gửi thư tới không. Có lẽ anh ấy biết chị không thích người nhà anh ấy cho nên không cho chị xem, đọc thư xong cũng không nói chị nghe.” Hứa Niệm tỏ vẻ không sao nói: “Để được qua đảo phải kiểm tra rất nghiêm ngặt kéo dài mất hai ba tháng. Nói không chừng đến lúc chị sinh rồi mẹ chồng còn chưa lên được đảo đâu.”

“Nhưng mà chị cũng phải kiên định không được đồng ý đâu đó.” Cố Khanh Khanh do dự nói tiếp: “Em thấy em chồng làm yêu làm sách của chị Bạch Đào đến rồi gây chuyện chèn ép chị ấy rất nhiều chứ có giúp ích gì được cho chị ấy đâu. Em thấy quá phản cảm với những nhà chồng thích chèn ép con dâu. Chị xem trên đảo này nhà mấy chị dâu có nhà nào có mẹ chồng đi cùng đâu?”

“Ai nói không phải đâu, cho nên chị mới hâm mộ em, lỗ tai thanh tĩnh, người nhà mẹ đẻ thương em, mà chồng em thì không cần phải nói rồi.” Bỗng nhiên Hứa Niệm có chút sầu muộn: “Cũng may chị lên đảo này có em giúp đỡ, bằng không cũng sẽ sẽ những cuộc cãi vã không ngừng.”

Từ khi Triệu Trạch biết Hứa Niệm mang thai đã đối xử với cô tốt hơn trước kia rất nhiều. Trước đây cô cảm nhận được chồng mình đối với mình hờ hững không mấy quan tâm.

Cô chỉ mong cuộc sống yên bình này có thể kéo dài thêm vài năm.

Ở trên đảo tận sáu bảy năm mới trở về, cô tin cô sẽ tránh được mẹ chồng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 281: Chương 281



Cố Khanh Khanh cùng Hứa Niệm nói chuyện thật lâu, Hứa Niệm kéo người đứng dậy, thấy chân Cố Khanh Khanh tê nói: “Về sau em đừng ngồi xổm lâu như thế thế nữa!”

“Em biết rồi!” Cố Khanh Khanh tùy ý dựng dọn gọn cái cuốc, một tay cầm rổ rau một tay nắm lấy tay Hứa Niệm đi ra ngoài: “Trưa nay em xào thịt với dưa chua thêm ít ớt cay cay. Hải sản thì em hấp chín. Bao nhiêu đó chắc mấy anh sẽ thích ăn thôi. Hừm lần trước em làm cua sốt cay rồi, nay em làm tôm sốt cay ha!”

“Được, được, được, chỉ cần có ăn là được.” Hứa Niệm đưa tay đóng hàng rào tre lại: “Em có muốn trồng ít đậu que không, đậu que luộc hay xào gì cũng ngon.”

“Em trồng từ lâu rồi mà nó chưa nảy mầm.” Cố Khanh Khanh đi vào phòng bếp.

Hứa Niệm tự tìm cho mình cái ghế để ngồi, ngẩng đầu nhìn em ấy: “Bây giờ bắt đầu nấu có phải quá sớm không?”

Cố Khanh Khanh giơ tay lên: “Bây giờ là chín giờ rưỡi, em nấu từ từ, tầm 12h giờ về mọi người về là vừa kịp.”

Nói rồi cô bắt đầu thái ớt, hương cay nồng xộc lên khắp bếp, hắt xì hai cái, Cố Khanh Khanh vội vàng đi mở cửa sổ thông gió.

Hứa Niệm che mũi mình lại, nhăn mặt nói: “Ớt ở đây trồng so với chỗ khác ăn ngon hơn mà cũng cay hơn nhiều nhỉ?”

Cố Khanh Khanh thử mở miệng: “Để em hái một ít ngâm với gừng, sau này cũng có thể dùng gừng ngâm ớt để xào với đồ ăn được không?!”

“Được nha!” Hứa Niệm vui vẻ đồng ý.

Hơn mười hai giờ, Thẩm Tuy mở cửa sân đi vào nhà.

“Chị.” Giọng non nớt của cậu vang lên, giọng không lớn không nhỏ nhưng vẫn đủ để Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm ở trong bếp nghe thấy.

“A Tuy, em về rồi sao?” Cố Khanh Khanh thò đầu ra khỏi bếp, tay cầm cái vá nói: “Em tự chơi một lúc đi, chị còn hấp cua một lúc nữa, hấp xong là có thể ăn rồi cơm rồi.”

Thẩm Tuy thấy Hứa Niệm cũng ở đây, cậu gật gật đầu, đi tới phòng khách uống một cốc nước đầy rồi cầm cặp xách đi lên lầu.

“Thẩm Tuy nhà em rất ngoan chỉ có tính cách có chút quái gỡ.”

Cố Khanh Khanh đảo đảo thịt xào dưa chua mấy cái, mắt cua đang được hấp ở bếp bên cạnh, cô khom lưng lấy cái tô lớn: “Đúng vậy, thằng bé không thích những chỗ náo nhiệt, việc này em với Sở Đại cũng đã nói qua vài lần, em còn tính để em ấy chơi với cháu trai nhỏ.”

Hứa Niệm cười, đùa: “Như vậy chẳng phải là tảng băng va vào núi lửa rồi sao!”

“Không đâu, Sở Đại nói thằng bé quen ở một mình thì để thằng bé ở một mình, không nên cưỡng ép thằng bé làm điều em ấy không thích.” Cố Khanh Khanh lấy trong kệ bếp ra miếng bánh hẹ chiên, “Chị ăn trước lót bụng đi, hai người người kia về còn phải rửa tay rửa chân nữa, phỏng chừng chưa ăn cơm liền được đâu.”

Vừa dứt lời, hai nam nhân đồng thời cùng đi vào, Hứa Niệm tay cầm bánh hẹ chiên chậm rì rì đứng dậy: “Xem ra là không thể nói xấu sau lưng người khác thật.”

“Nói bọn anh cái gì sao?” Triệu Trạch nghe được động tĩnh, đi tới phòng bếp, dựa vào khung cửa, “Lão Sở, tay nghề của vợ cậu càng ngày càng tốt. Từ đằng xa ngửi thấy mùi thơm thôi là tôi biết A Niệm nhà tôi cũng sang bên này.”

Sở Đại đặt túi sơn trà hái được trên núi xuống cái ghế trong phòng khách rồi quay ra rót cho mình một ly nước.

“Cậu hâm mộ à? Hâm mộ cũng vô dụng.” Giọng điệu của Sở Đại rất tùy ý, mặc dù dùng khăn ướt phủi bụi đi rồi mà bùn và cát khô vẫn dính trên áo sơ mi bộ đội.

Hứa Niệm đẩy Triệu Trạch sang một bên để cho Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn ra, cô liếc nhìn chồng mình: “Anh đừng có đứng ngốc ở đó nữa mau qua phụ dọn chén dĩa đi.”

“Anh biết rồi.”

“A Tuy, xuống ăn cơm đi em.” Cố Khanh Khanh đứng dưới cầu thang ngẩng đầu lên gọi.

“Em xuống liền đây chị.” Thẩm Tuy lên tiếng, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.

Cố Khanh Khanh thấy đồ ăn đều đã được dọn hết lên bàn rồi thì mới yên tâm ngồi xuống.

Sở Đại xới cho cô một chén cơm: “Em có mệt không? Vất vả quá thì sau này cứ tới nhà ăn mang đồ ăn về là được.”

Cố Khanh Khanh lắc đầu, “Em mỗi ngày chỉ có việc nấu cơm để g.i.ế.c thời gian thôi sao có thể mệt được chứ!”

Sở Đại cảm thấy có chút áy náy với vợ mình: ‘Anh hai gửi thư đến, anh ấy nói khi nào nghỉ phép sẽ xin phép lên đảo thăm em.”

Cố Thanh Liệt vốn dĩ là bộ đội, lý lịch trong sạch, gia cảnh trong nhà đã được thẩm tra qua, hơn nữa còn có một người anh là anh tra. Cho nên, chỉ cần viết giấy xin phép, thủ tục rất nhanh sẽ được thông qua, rất nhanh sẽ được lên đảo.

Ánh mắt Cố Khanh Khanh sáng lên: “Thật sao? Anh hai vừa mới xin về ăn tết, bây giờ lại xin tiếp em nghĩ là không dễ đâu nhỉ?”

“Anh hai em nhận một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nó là anh ấy có thể nghỉ ngơi trong nửa năm.” Sở Đại không nói chi tiết về nhiệm vụ này, đây là nhiệm vụ rất nguy hiểm, hơn nữa sau sáu tháng khi hoàn thành nhiệm vụ không thể nào lộ diện để tác chiến tiếp bởi vì chuyện này có liên quan đến ngoại giao của cả hai nước.

Đáy mắt của Cố Khanh Khanh không còn tia vui mừng nữa mà thay vào đó là sự lo lắng.

Làm xong một nhiệm vụ có thể nghỉ nửa năm sao? Nhất định là có liên quan đến tính mạng anh ấy.

Sở Đại ôn nhu an ủi vợ: “Không có việc gì đâu em, tự anh ấy hiểu được, chúng ta phải tin tưởng anh ấy.”

Cố Khanh Khanh gật đầu, mãi một lúc sau mà lông mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.

Triệu Trạch thấy thế nhanh chóng mở miệng: “Nhà Bạch Đào có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Buổi sáng nay cô ấy tới phòng y tế tìm nữ quân y.”

“Hả?” Quả nhiên Cố Khanh Khanh bị hấp dẫn bởi đề tài này: “Không phải là cô em chồng kia lại quậy cái gì đó chứ? Chị Đào Tử có sao không anh?”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 282: Chương 282



“Chắc là không có việc gì, chuyện này anh cũng không tiện hỏi.” Triệu Trạch gắp một miếng gừng bỏ vào miệng nhai nhai, sắc mặt anh đột ngột thay đổi, khó khăn nuốt xuống.

“Hiện tại khẩu vị hai người nặng đến như thế sao?” Triệu Trạch không hiểu nổi mùi vị này làm sao mà ăn?

Hứa Niệm đang ăn ngon lành, nghe vậy thì giật mình: “Không phải ăn rất ngon sao? Khanh Khanh, em nếm thử đi.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh cũng cầm đũa gắp một miếng gừng bỏ vào miệng, vị gừng chua chua giòn giòn lại xen lẫn vị cay, vừa chua vừa sảng khoái.

“Ăn rất ngon nha.” Cô mờ mịt gắp cho Sở Đại một miếng.

Sở Đại nhìn Triệu Trạch đang lắc đầu ra hiệu cho mình, lại nhìn ánh mắt mong đợi của cô vợ nhỏ, chậm rãi gắp miếng gừng ở trong chén đưa lên miệng.

Triệu Trạch tay đưa lên che trán không nỡ nhìn thẳng.

Sở Đại cắn một ngụm, thực sự bị choáng váng.

Anh thích ăn chua, nhưng chua đến ê răng hòa với vị cay nồng này ăn không nổi, khó chịu quá, cảm giác như cổ họng mình đang có một lò lửa.

Sở Đại im lặng nuốt hết miếng gừng vừa chua vừa cay nồng xuống bụng, thấy vợ còn đang nhìn mình anh đổi chủ đề: “Vừa rồi không phải đang nói đến Bạch Đào sao? Buổi sáng nay anh thấy sắc mặt của Vu Thành rất kém. Anh cho rằng hắn không đành lòng đuổi em gái ra khỏi đảo muốn tìm chỉ đạo viên xin chỉ đạo viên nể tình, vậy mà đến hôm nay vẫn không thấy nói năng gì, thậm chí còn đến xin lỗi anh nữa.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh đang định gắp cho anh thêm một miếng nữa nhưng bởi vì quá sốc nên cô bỏ vào miệng mình: ‘Hay chị Đào Tử nói gì với anh ấy nhỉ? Cũng không phải đâu, em thấy anh ấy thiên vị em gái mình hơn nhiều, chắc không chịu nghe chị Đào Tử nói đâu.”

“Chuyện này anh không rõ lắm.” Sở Đại gắp một con cua bỏ vào chén mình, anh sợ vợ gắp thêm gừng vào chén của mình.

Hứa Niệm nhíu mày lại: “Chắc chắn là có liên quan đến Bạch Đào rồi bằng không cô ấy cũng sẽ không đi phòng y tế để gặp quân y đâu. À, chẳng lẽ sáng nay Vu Nguyễn đánh cô ấy sao? Không thì sao Vu Thành lại có phản ứng như vậy được.”

Cố Khanh Khanh nhai miếng gừng chua trong miệng, vị chua cay ngập khắp khoang miệng: ‘Chị có nhớ sáng nay lúc chị ấy đưa Tiểu Dương đi học không? Đúng là lúc đó có cái gì đó là lạ rồi, lúc đó chị ấy đi rất vội, Tiểu Dương nữa, cả người Tiểu Dương cứ run run.”

Bây giờ nghĩ lại, cô mới cảm thấy có vấn đề, Bạch Đào không phải là người hấp tấp, cô còn tưởng Vu Dương khóc nhè không chịu đi học.

Hứa Niệm cảm thấy hai người đàn ông không thèm chú ý đến việc này, cũng lắc đầu: “Dù sao thì qua ba bốn ngày nữa Vu Nguyễn cũng đi về đất liền rồi, cô ta không lăn lộn được bao lâu nữa đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ, hy vọng là mọi chuyện đều suôn sẻ.

Đêm xuống.

Thẩm Tuy ngồi trên lầu làm bài tập một mình, Sở Đại rửa sạch sơn trà để sẵn trên bàn cho vợ. Cố Khanh Khanh vươn tay lấy một quả: “Anh tìm được sơn trà sao?”

“Không phải em muốn ăn sao?” Sở Đại lấy một chai thủy tinh ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em vén áo lên.” Chân mày người đàn ông hơi nhíu lại.

“Hả?” Cố Khanh Khanh đang vui vẻ cắn sơn trà, nghe được lời này cả người chui tọt vào trong chăn, dùng chăn quấn mình lại, cúi đầu, đôi mắt ngập nước trốn sau chăn bông.

“Đồng chí Sở Đại, bây giờ anh đã làm cha rồi, có cái gì thì anh phải tận lực chịu đựng đi, đừng làm hai bảo bối bị thương.” Giọng điệu của Cố Khanh Khanh mang ngữ khí lên án, than thở: “Em nghe nói ba tháng đầu không thể quan hệ vợ chồng được đâu, huống chi em còn đang mang thai tận hai đứa.”

Nghe giọng vợ bất bình như vậy, giọng điệu còn mang theo sự hờn dỗi, Sở Đại chỉ biết vỗ trán, gãi gãi đầu.

Anh buồn cười nhìn vợ: “Em nghĩ đi đâu vậy?”

“Hôm nay quân hạm cập bến, trước đó anh nhờ Chử Chiêu mua giúp anh mấy món đồ.”

Nói rồi, anh mở nắp chai, ra hiệu cho vợ qua đây.

Đáy mắt Cố Khanh Khanh mang theo tia hoài nghi: “Cái này là anh nhờ anh ấy mua?”

Cơ thể tò mò thò qua.

“Đúng vậy.” Sở Đại đem người ôm trong ngực, đổ chất lỏng trong chai ra tay: “Anh hỏi các nữ quân y trong trung tâm y tế, mọi người đều nói dầu oliu ngăn ngừa vết rạn da.”

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của vợ, anh bình tĩnh xoa xoa lòng bàn tay, để cho cô vợ nhỏ ngồi dựa vào lòng n.g.ự.c anh, đầu dựa vào cánh anh: “Là mấy vết rạn sọc đỏ trắng xen kẻ mà em sợ đấy!”

Cái này thì Cố Khanh Khanh biết, cô tự giác vén quần áo lên, ngoan ngoãn nói: “Anh bôi đi.”

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông cứ quanh quẩn bên tai làm cho lòng cô như được ngâm trong hủ mật. Anh nghiêng người, cúi đầu, động tác cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, Cố Khanh Khanh dựa vào trong lòng anh, nghe từng nhịp đập con tim anh.

Một lát sau, Cố Khanh Khanh mở miệng hỏi, “Sao anh lại nghĩ đến chuyện mua cái này cho em bôi vậy?”

Sở Đại cũng không biết vì sao lúc đó mình có thể mặt dày mà đi hỏi nữ quân y chuyện trong thời gian mang thai cần chú ý tới những việc gì. Rồi anh còn hỏi cách xử lý vết rạn trong giai đoạn mang thai. Chắc có lẽ từ sâu thẳm bên trong anh, anh không muốn vợ anh phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Nữ quân y nói với anh hơn một tháng đầu những vết rạn vẫn chưa xuất hiện, phải đến tháng thứ năm thứ sáu nó mới xuất hiện. Anh chính là sợ em ấy vào tháng năm tháng sáu của thai kỳ khi thấy những vết rạn này sẽ khóc nhè.

“Bởi vì anh biết vợ anh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất yêu cái đẹp nha.” Sở Đại kéo vạt áo vợ xuống, cẩn thận đóng nắp chai, bởi vì tay bị dính dầu nên anh không dám chạm vào em ấy: “Chử Chiêu mang mười chai tới đây, mỗi ngày em tắm rửa sạch sẽ xong anh sẽ xoa dầu oliu cho em.”

Cố Khanh Khanh trở mình, ôm lấy cổ người đàn ông, cọ cọ chóp mũi với anh ấy: “Anh ơi, anh thật là tốt.”

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô không chớp mắt, hàng mi cong dài dưới ánh đèn vàng cong như chiếc quạt.

Cố Khanh Khanh đưa tay chạm vào hàng mi anh.

Đôi mắt anh tối sầm lại, bỗng nhiên anh mở miệng: “Chúng ta phân giường ra ngủ đi.”

Cố Khanh Khanh thu hồi tay lại, méo miệng: “Anh không còn yêu em nữa rồi.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 283: Chương 283



“Anh cũng muốn yêu em mà.” Sở Đại bất đắc dĩ rũ mắt: “ Tình cảnh như này không thể yêu em nữa!”

Thời gian này ở cạnh vợ đặc biệt dày vò.

Thấy anh sắp đứng dậy, Cố Khanh Khanh ôm chặt lấy cánh tay chồng mình không buông, nhìn anh đầy tủi thân: “Anh không gần vợ thì thôi, cả con cũng không muốn gần sao?”

Sở Đại vô cùng bất lực: “Anh chỉ đi rửa tay thôi, từ miệng của em sao anh trở thành người đàn ông bỏ vợ bỏ con rồi.”

Cố Khanh Khanh dựa vào lòng n.g.ự.c anh, cười hihi hôn lên cổ anh: “Anh đi đi, em với hai bảo bối ở chờ anh ở đây, anh không được lên lầu ngủ đâu đấy nhé!”

“Ừm, anh nghe em mà.” Sở Đại cảm thấy cô vợ nhỏ của mình từ sau khi mang thai càng thêm dính người, thậm chí còn dính người hơn cả trước đây.

Qua thêm mấy ngày nữa, thuyền chở vật tư cuối cùng cũng đến.

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm hẹn nhau cùng đi ra bến tàu. Hứa Niệm đi đường rất chậm, Cố Khanh Khanh tuy là nôn nóng nhưng phải từ từ đi cùng chị ấy.

“Chị A Niệm à.” Cố Khanh Khanh do dự một lát, ngập ngừng hỏi: “Hay là chị chờ em ở đây đi?”

Hứa Niệm tức giận vỗ nhẹ em ấy: “Em được lắm, hai ngày trước em còn nói em không có ghét bỏ chị đi chậm, mới có hai ngày em đã thay đổi rồi.”

Cố Khanh Khanh thở dài: “Bây giờ chị không nhanh hơn ốc sên là mấy đâu.”

Cô chờ không nổi, cô rất rất muốn biết người nhà gửi gì cho mình.

“Đừng có cười nhạo chị, chờ em mang thai sáu tháng như chị, đến lúc đó em chẳng tốt hơn chị là bao đâu, em còn mang tận hai đứa.” Hứa Niệm tay phải chống eo, không nhanh không chậm đi về phía trước: “Chị nghe anh Trạch bảo, Sở doanh trưởng đi tìm nữ quân y hỏi thăm trong thời gian mang thai cần chú ý những gì. A Trạch còn buồn bực bảo là chồng em không tin vào kinh nghiệm y thuật của anh ấy.”

Cố Khanh Khanh ngượng ngùng giải thích: “Anh ấy hỏi có cách nào để em mang thai không bị rạn ra không?”

Hứa Niệm suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra, giọng cô có chút ảm đạm: “Việc này A Trạch đúng là không biết. A Trạch không phải là bác sĩ phụ sản chuyên nghiệp. Lúc trên cơ thể chị xuất hiện mấy vết rạn anh ấy nhìn đến trợn tròn mắt.”

Hiện tại cô đã thấy được rõ ràng, Triệu Trạch chính là không quan tâm. Nếu nói lần đầu làm cha, không phải Sở Đại cũng là lần đầu sao, hơn nữa chính anh ấy còn là một quân y.

Có lẽ bởi vì muốn giữ thể diện cho chồng mình thế nên sau khi mang thai Hứa Niệm không đi đến khám ở bác sĩ quân y. Vừa rồi Cố Khanh Khanh không nói Hứa Niệm cũng không biết đến việc này.

Thấy Hứa Niệm có chút mất mát, nghĩ nghĩ đến Hứa Niệm cũng phụ nữ mang thai, chắc chị cũng xuất hiện những vết rạn, Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi: “Ở nhà em còn tận mấy chai, em mang cho chị hai chai để chị dùng nha.”

“Không cần đâu.” Hứa Niệm nở nụ cười ấm áp, “Cảm ơn Khanh Khanh, không cần đâu, chỉ cần đứa nhỏ bình bình an an sinh ra là chị mừng rồi.”

Cố Khanh Khanh ôm lấy Hứa Niệm không lên tiếng an ủi, cô không còn giục chị ấy đi nhanh hơn nữa, cứ từ từ chậm rãi đi cạnh chị ấy.

Hai mươi phút sau rốt cuộc hai người cũng đến được bến tàu. Phần thì các chị dâu nhờ mang nhiều đồ dùng lên đảo, phần thì các đồng chí quân nhân yêu cầu vật tư. Chỗ quân nhu lão Triệu cùng các chiến sĩ ban bếp núc ra giúp đỡ chuyển đồ từ thuyền xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khanh Khanh!” Trần Giải Phóng hôm nay không có nhiệm vụ nên bị lão Triệu bắt tới đây giúp đỡ mọi người: “Đây là đồ người nhà gửi cho em này, còn những thứ em nhờ thuyền trưởng mua anh để ở chỗ kia, em xem có thiếu gì không?”

Cố Khanh Khanh vốn dĩ định tự mình lên thuyền tìm, có người giúp đỡ phải đi một chuyến, bớt được bao nhiêu là việc.

Cô đỡ Hứa Niệm đi qua, các chị dâu thấy thai phụ đến thì chủ động nhường đường tươi cười chào hỏi: “Khanh Khanh, người nhà em gửi gì nhiều vậy, em phải kêu thêm vài người mới mang về hết được.”

Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, phải nhìn thử mới biết được.”

Sau khi đi vài bước, Trần Giải Phóng chỉ vào những đống đồ xung quanh mình: “Đây là gửi từ Binh Đoàn Xây Dựng, đây là gửi từ quân khu phía Nam. Này hẳn là đồ nhà mẹ đẻ em gửi tới đi, trên đó có ghi thôn Đại Truân Tử.”

Cô nghe mấy chị dâu bảo phải gọi thêm người mới đem đồ về hết được cô còn tưởng các chị nói đùa chọc cô. Khi cô thấy được đống đồ gửi cho mình cô đứng c.h.ế.t lặng: “Đều là của em ạ? Không có nhầm lẫn đó chứ?”

“Là anh tự mình phân loại ra, Binh Đoàn Xây Dựng gửi anh có thể nhìn nhầm sao? Em xem đi, từ chỗ quân khu đóng hàng gửi trực tiếp lên tàu.”

Trần Giải Phóng thấy em gái nửa ngày không phản lại, cười cười: “Em đừng lo, chờ lát anh nhờ mọi người đem về giúp em, hai ba phút là xong thôi.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em mặc kệ nha! Trưa nay anh ăn gì, anh đừng tới nhà ăn qua nhà em ăn đi, em xem Binh Đoàn Xây Dựng gửi đặc sản gì đến em lấy ra nấu cho anh ăn.”

“Ngày mai đi.” Trần Giải Phóng ngồi xổm xuống dưới, chỉ tay về phía gói hàng, kéo nó về phía mình: “Cái túi này có lẽ là do lão Dư gửi tới. Mà Binh Đoàn thì có đặc sản gì chứ, anh đoán chỉ có thể là khoai lang với khoai tây thôi.”

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm liếc nhìn nhau, hai người vui vẻ lắm.

Đúng thật là như vậy, ở Binh Đoàn Xây Dựng trừ bỏ khoai tây, khoai lang thì cũng chỉ có bí đỏ, khoai sọ và củ cải,... Nói chung là những thứ lương thực ăn chắc bụng.

Ở ngoài bến tàu rất ồn ào náo nhiệt, Hứa Niệm nhanh mắt nhìn thấy Bạch Đào, cô vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cố Khanh Khanh: “Chị Đào Tử của em ở đằng kia kìa, sao em không qua chào hỏi chị ấy một tiếng?”

Nghe ra được chị A Niệm chọc mình, Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn sang, bên cạnh Bạch Đào là Vu Thành và em gái Vu Nguyễn, trên tay cô ta cầm một cái tay nải màu xanh
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 284: Chương 284



Cố Thanh Thanh khẽ gật đầu, rồi nói với Hứa Niệm: “Xem ra chuyện này không còn gì để nói nữa, Vu Nguyễn sắp phải đi rồi.”

“Đúng vậy, nghe nói suýt nữa thì đẩy ngã Bạch Đào, nếu không có Vu Thành ở nhà thì không biết đã rối loạn đến mức nào rồi.” Có một chị dâu từ khu Nam hạ giọng nói nhỏ.

Nhà chị ấy ở ngay cạnh nhà họ Vu, chị ấy biết rõ Vu Nguyễn là người như thế nào, mỗi lần Vu đại đội trưởng đi dọn kho, nhà cô ta lại bắt đầu ồn ào.

Vu Nguyễn này hay giả vờ ngây thơ chỉ để lừa dối các chị dâu ở khu Đông và khu Tây không biết gì về cô ta, nhờ họ giới thiệu đối tượng, chứ ở khu Nam thì chẳng ai thèm để ý đến cô ta.

Lần này Cố Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện hôm đó là như thế nào, cô thở dài nói: “Đợi cô ta đi rồi, sau này cuộc sống của chị Đào sẽ dễ thở hơn.”

“Đúng vậy.” Hứa Niệm thấy các chị dâu xách đồ đi tìm người khác trò chuyện, cũng nói: “Người như thế này ở lại đảo là mầm tai họa, suýt nữa còn làm hại cả Trần phó đại đội trưởng của chúng ta.”

Trần Giải Phóng giơ tay đầu hàng: “Thôi thôi, tha cho em đi, em bị mấy người trong binh đoàn cười cả tuần nay rồi đó."

Cố Thanh Thanh cong môi cười: "Anh Giải Phóng, anh nhanh nhanh đi xem họ khi nào giao nhiệm vụ, giúp em bắt họ lại nhé.”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Trần Giải Phóng cười vui vẻ chạy đi, bóng dáng biến mất trong rừng dừa xa xa.

Cố Thanh Thanh lôi kéo Hứa Niệm tìm một cái đôn đá để ngồi, Hứa Niệm nhìn đống đồ trên mặt đất, có chút ghen tị: "Chị lên đảo lâu như vậy, người nhà trước nay chưa bao giờ gửi đồ đến.”

Cố Thanh Thanh không để ý nói: “Không có sao nha, chị thích món nào em có thể chia một nửa, hai ta thân thiết mà."

Cô nắm chặt tay, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân, gần đây không biết tại sao đi lâu lại thấy mỏi mà rõ ràng bụng mình cũng không to lắm.

Hứa Niệm biết lời nói của cô em này là thật lòng, trong lòng ấm áp lạ thường, lắc đầu: "Em giữ lại đi, chị đến nhà em kiếm chút đồ ăn là được rồi.”

Cố Khanh Khanh không khuyên nữa, nhìn mọi người đi qua đi lại: “Các chị dâu thích mua nhất vẫn là bột mì, xem ra trên đảo người trong binh đoàn vẫn nhiều hơn người từ quân khu chị nhỉ!”

“Cũng không nhất định vậy đâu.” Hứa Niệm cũng đưa tay xuống xoa bóp bắp chân, giọng nhẹ nhàng: “Nhiều chị dâu là người phương Bắc, gả cho đồng chí quân nhân phương Nam, mà việc trong nhà thì theo ý người vợ, ăn cơm ít hơn ăn mì”.

Cô và Cố Khanh Khanh đều là người miền Trung, ăn cả cơm lẫn mì nhưng vì quê nhà cô trồng lúa nước nên ăn cơm nhiều hơn.

Cố Khanh Khanh gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Bạch Đào ám chỉ nhìn ba người nhà đang đối diện nhau đằng kia, ngồi thì gần mà cảm giác có vẻ rất xa cách, không ai nói chuyện với ai.

Khi vật tư trên tàu đã được đưa xuống gần hết, thuyền trưởng xuống dưới nói vài câu với Vu Thành, rồi đưa Vu Nguyễn lên tàu.

Vu Nguyễn vừa bước lên boong tàu lập tức có hai đồng chí hải quân mặc đồng phục màu xám đi sát theo phía sau cô ta.

Cố Khanh Khanh hiểu rằng đây là muốn đưa cô ta đến quân khu Nam để bắt đầu đợt thẩm tra kéo dài hai tháng.

Không lâu sau tàu khởi hành đi rồi, giương buồm đi xa dần dần biến mất trên mặt biển.

Hứa Niệm thở phào: “Cuối cùng cũng yên tĩnh.”

Cố Khanh Khanh vừa định gật đầu đồng tình thì thấy Bạch Đào làm lơ Vu Thành, bước đến chỗ cô và Hứa Niệm.

“Khanh Khanh.” Bạch Đào do dự một lúc, cuối cùng hỏi: “Chị có thể đến nhà em hái ít ớt cay được không?”

"Vâng? Được chứ.” Cố Khanh Khanh hiểu ý chị ấy, cười gật đầu: “Tất nhiên là được, chúng ta là chị em mà.”

Câu nói này làm cho Bạch Đào vốn căng thẳng mấy ngày nay rơi nước mắt, mấy ngày nay cô mệt mỏi quá, không biết nói chuyện với ai. Mỗi ngày cô cố gắng chống đỡ nấu cơm, đưa Tiểu Dương đi học, về nhà lại phải đối mặt với Vu Nguyễn.

Hôm nay đưa người đi rồi, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã tan biến.

Cố Khanh Khanh hiểu tâm trạng của chị ấy, đỡ Hứa Niệm đứng dậy: “Trưa nay mời mọi người đến nhà em ăn cơm, vừa hay người nhà em mới gửi chút đồ đến, khi nào chị đến đón Tiểu Dương, tiện thể đón A Tuy giúp em cùng về ăn cơm nhé!"

“Được.” Bạch Đào không từ chối ý tốt của Cố Khanh Khanh, còn phần Vu Thành, trong nhà ăn có cơm, không đói được.

Ba người phụ nữ vừa trò chuyện vừa đi về phía căn nhà cuối cùng của khu Bắc, đồ để ở bến tàu không sao cả, lát nữa Trần Giải Phóng sẽ lấy về. Dù không có người trông cũng không ai dám lấy táy máy chân tay.

Trời trong xanh không một gợn mây.

Thời tiết rất đẹp, chỉ có hơi nắng.

Ban đầu Sở Đại định trồng nho thành giàn che nắng, sau lại thấy Cố Khanh Khanh thích ngắm hoa trên hàng rào anh liền chuyển vài cây hoa tầm xuân trồng lên giàn.

Hứa Niệm và Bạch Đào ngồi nghỉ ngơi, Cố Khanh Khanh vào bếp pha hai ly nước đường mang ra: “Hai chị ngồi nghỉ ngơi chút đã, giờ còn sớm, lát nữa rồi hẵng đi hái ớt.”

Bạch Đào cầm cốc nước gật đầu, cô vốn không thực sự đến để chuyện hái ớt.

Cố Khanh Khanh tự pha một ly nước đường, còn lấy một chén củ cải chua.

Đựng trong cái chén to nhất, Hứa Niệm theo phản xạ nuốt nước bọt cái ực.

Mùi chua quá hấp dẫn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 285: Chương 285



Ba người phụ nữ vừa ăn vừa trò chuyện về những chuyện trên đảo, Bạch Đào cũng dần thả lỏng người.

“Vải dệt của em hôm nay chắc cũng tới rồi, chiều em đi tìm mẹ Tiểu Hoan may hai bộ quần áo, đúng lúc chị có để ít vải ở chỗ em, chúng ta cùng đi nhé?”

“Đó là để cho A Tuy nhà em.” Bạch Đào cắn miếng dưa chua giòn, nói nhỏ: “Đã cho em rồi sao có thể lấy lại.”

“Vậy được, em nhờ mẹ Tiểu Hoan may xong rồi gửi lại cho con chị, như vậy là được rồi chứ.” Cố Khanh Khanh không muốn vòng vo, nhìn vào bụng Hứa Niệm: “Chị Niệm Niệm, chị bắt đầu may quần áo cho em bé chưa?"

“Ừ, thời gian này chị ở nhà may vá.” Hứa Niệm hơi ngượng ngùng nói: “Các chị dâu còn cho chị ít quần áo của con nhà họ, nói là họ không còn dùng đến nữa, trong nhà ba bốn đứa con rồi không định sinh thêm, quần áo cũ mà còn mới lắm, sờ vào khá thoải mái.”

“Cũng được, toàn là vải bông sao mà không thoải mái cho được. Tiểu Dương nhà chị hồi bé cũng có nhiều lắm, đứa bé trong bụng này cũng không cần làm đồ mới, nếu em không ngại hay là chị chia cho con em một ít nhé Khanh Khanh?”

“Dạ không cần đâu ạ, nhà em chuẩn bị sẵn cả rồi, hai chị cứ để dành cho đứa nhỏ nhà mình đi ạ!"

“Cũng được.”

Ba người phụ nữ trò chuyện đến hơn mười một giờ mới bắt đầu ra sau vườn hái rau, Cố Khanh Khanh và Bạch Đào hành động tương đối tiện, hai người ngồi xổm bên cạnh vườn rau bàn bạc thực đơn, cuối cùng chọn ăn sủi cảo rau hẹ và tôm bóc vỏ.

Dứt khoát cắt một ít hẹ, hái thêm bắp cải làm sủi cảo nhân thịt heo bắp cải.

Thuyền vật tư đến vừa vặn có ít thịt, thịt đang để dành trong nhà thì ăn luôn, mùa hè thịt dễ hỏng nơi này chỉ có doanh bộ có tủ lạnh lớn, Cố Khanh Khanh lười đi xa, cô tính hai ngày này ăn xong đã rồi tính.

Khi họ nhào bột, trộn nhân hẹ tôm thì các đồng chí nam đã xong nhiệm vụ, bao lớn bao nhỏ khiêng vào trong sân.

Trần Giải Phóng gọi tất cả người trong binh đoàn đến, gồm cả Sở Đại và Triệu Trạch, không thiếu một ai.

Hơn chục người lần lượt mang đồ chất vào trong sân, ở trong sân giờ đây đầy ắp đồ đạc.

Trần Giải Phóng hướng về phía nhà bếp gọi to: "Em gái à, đồ đã khiêng về hết cả rồi, chúng tôi đi nhà ăn đây."

Cố Khanh Khanh vội vàng chạy nhanh ra, trên tay đều là bột mì: "Không phải chứ, các anh ở lại ăn cơm, trưa nay nấu sủi cảo nhân thịt heo".

“Ngày mai tới nha, mai nghỉ phép còn có thể uống chút rượu.” Một người khác cười nói: “Em gái xem binh đoàn có gửi đậu phộng không, nếu có ngày mai em làm cho anh em chúng tôi hai dĩa nhé!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Với bọn họ, có rượu, có đậu phộng là vui rồi.

“Được nha, tối mai phải đến đây nhé, em sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn."

“Đến chứ!"

Chào hỏi xong họ lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn Sở Đại và Triệu Trạch.

“Đây là gì vậy.” Triệu Trạch nhìn mấy bao vải bố dưới đất, không kìm được muốn mở ra: “Khanh Khanh, em nghỉ tay, đến xem đồng đồ này là gì vậy, anh tò mò quá.”

“Đến đây.” Cố Khanh Khanh vừa lúc muốn đi lấy thịt làm nhân sủi cảo, các chị em từ chỗ thuyền vật tư về không đem theo cái gì cả, chẳng lấy một cái gì luôn.”

Nhìn đống bao tải dưới đất, cô cũng không biết nên mở cái nào trước, cuối cùng chọn mở túi mà mình nhờ thuyền trưởng mang lên đảo giúp, gồm gạo, mì, dầu, muối còn có ít thịt, toàn bộ được Sở Đại mang vào.

Rồi mở đến gói hàng của thôn Đại Truân Tử gửi đến.

Bạch Đào rửa tay từ trong nhà bước ra: “Sắp đến giờ tan học rồi của hai đứa nhỏ rồi, Khanh Khanh chị đi đón hai đứa nhỏ về nhé!"

“Vâng.” Cố Khanh Khanh lấy đồ trong bao tải đầu tiên, có rau ngâm đựng trong bình, còn có củ cải, rau khô, cả thịt khô, cá khô cũng có.

Hứa Niệm không biết từ khi nào đã theo ra ngoài , cầm chiếc ghế nhỏ cho Cố Khanh Khanh ngồi mở đồ: “Nhà em gửi đồ đến cho em đấy à.”

“Bà nội, mẹ và thím em thương em nhất, sợ em ở trên đảo không có thịt ăn.” Cố Khanh Khanh đôi mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt tiếp tục mở gói khác.

Lần này là quần áo trẻ em, mỗi kiểu có hai bộ, hơn nữa đều chuẩn bị một bộ cho bé trai, một bộ cho bé gái. Lòng cô ấm áp lạ thường, người nhà ngóng trông cô sinh cặp long phượng đây mà.

Còn có tã làm từ áo bông cũ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Hứa Niệm nhìn mà ghen tị biết bao nhiêu.

Mở xong đồ từ nhà mẹ đẻ gửi tới, Cố Khanh Khanh mở gói hàng Binh Đoàn Xây Dựng gửi đến, cũng có hai bao, một bao là của Cố Thanh Liệt nhờ Tôn Thục Phân đặt mua ở Cung Tiêu Xã.

Có vải, đường, t.h.u.ố.c lá và rất nhiều đồ ăn vặt.

Trong đó, đường và t.h.u.ố.c lá chắc chắn dành cho người anh em Sở Đại.

Bao còn lại là của Dư Phú Quý gửi, ban đầu tưởng là khoai lang, khoai tây khô linh tinh vì nó nặng quá chừng.

Vừa mở gói hàng ra Cố Khanh Khanh ngẩn người, Sở Đại cũng im lặng không nói gì.

“Gì vậy, cái gì đó?” Triệu Trạch tò mò nhìn, rồi cũng đơ người ra: “Cá khô, thịt khô? Lão Dư này thất kinh phong à?”

Lão ta ngày nào cũng tính toán tiền cơm, tính tính từng hạt gạo, keo kiệt kinh khủng khiếp.

“Còn có một lá thư.” Cố Khanh Khanh lấy tờ giấy ở dưới đáy ra, đọc xong đưa cho Sở Đại: “Là đoàn trưởng Quan và chú Trương ở chỗ quân nhu cùng chú Chu ở chỗ trại nuôi heo góp tiền nhờ chú Dư mua.”

Sở Đại im lặng một lúc, bụp tờ giấy vào tay Triệu Trạch: “Không phải đều cho hai chúng tôi, là phần của mọi người, cũng có phần của cậu. Lát nữa cậu chia ra, gửi cho mọi người nhé!”

Triệu Trạch đọc xong thư, trong lòng ngổn ngang trăm vị tạp trần: “Không ngờ binh đoàn vẫn còn nhớ thương chúng ta, đúng là nhà mẹ đẻ phải khác."

Sở Đại gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn vào đám bao tải còn lại.

Là của quân khu Nam gửi, có ký hiệu quân khu.

Cố Khanh Khanh nhìn anh: “Anh ơi à, anh mở nhé?”

“Em mở đi.” Sở Đại đứng sau vợ, chiếc ghế nhỏ không có lưng tựa, vợ dựa vào chân anh, đỡ mệt hơn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 286: Chương 286



Cố Khanh Khanh hơi tựa lưng ra sau, lưng tựa vào đầu gối của Sở Đại, mở bao tải lấy đồ từ bên trong ra.

“Có mật ong, sữa mạch nha, đường đỏ, quýt đóng hộp, đào vàng đóng hộp.” Cố Khanh Khanh vừa lẩm bẩm vừa lấy hết những thứ này ra, còn có một xấp vải dày, hầu hết là màu xanh, đen và trắng, cô hơi ngẩn đầu hỏi chồng: "Còn có hai gói kẹo sữa thỏ trắng, chắc là cha gửi cho anh."

Anh ấy không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thím ơi!” Vu Dương nghe mẹ nói trưa đến nhà a thím ăn sủi cảo thịt heo thì vui lắm, bước chân vui vẻ chạy vào: “Con đến rồi nè!”

Cố Khanh Khanh chuyển sự chú ý sang Vu Dương, Vu Nguyễn về rồi, cậu bé chẳng những không buồn mà còn có vẻ hoạt bát hơn trước.

“Tiểu Dương đến rồi, thím cho con ăn kẹo.” Cố Khanh Khanh cười tươi, không lấy kẹo sữa thỏ trắng trong bao mới mà lấy trong người chồng ra nhét vào tay Vu Dương.

Vu Dương cười tươi như hoa, Bạch Đào lắc đầu: “Khanh Khanh à, sau này đừng cho nó ăn kẹo, nhà chị còn nhiều lắm, đều là em cho đấy. Kẹo đắt lắm, cần tiền còn cần phiếu, em giữ lại nhà mình dùng đi."

Thật ra cô cũng không hiểu tại sao chỗ nhà họ Sở trữ nhiều kẹo như vậy. Còn cả Sở doanh trưởng, đàn ông con trai mà túi lúc nào cũng có kẹo. Ban đầu cô nghĩ là cất đó để cho Khanh Khanh ăn, kết quả rất nhiều lần cô ấy anh ấy ăn kẹo.

“Không sao, trẻ con ăn chút kẹo thôi mà.” Cố Khanh Khanh vịn tay người đằng sau, từ từ đứng dậy, lại nhét hai viên kẹo cho Hứa Niệm: “Chị A Niệm, chúng ta đi nấu sủi cảo đi, đến giờ ăn trưa rồi.”

“Được.” Hứa Niệm và Bạch Đào cùng đi vào bếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại và Triệu Trạch cùng với Thẩm Tuy chuyển hết đồ trong sân vào phòng khách.

Triệu Trạch nói: “Lần này lão Dư không nhét khoai lang, khoai tây vào bao tải gửi đến đây, tôi vẫn chưa thể tin luôn. Một túi đầy thịt khô còn có cả đậu phộng, đậu nành. Nặng trĩu tâm ý đó."

“Muốn về rồi à?” Sở Đại tay ôm mấy hũ mật ong, liếc mắt nhìn anh ta: “Chờ năm sáu bảy tám năm nữa lão Quan về hưu, anh có thể về thăm nhà mẹ đẻ rồi.”

“Thôi, tôi để dành hồi tưởng trong lòng vậy." Triệu Trạch liếc mắt nhìn Thẩm Tuy và Vu Dương đang cố gắng khiêng bao tải đi phía sau, hỏi: “Nghe nói cậu muốn ngăn phòng khách trên lầu thành hai phòng?”

“Ừ.” Sở Đại cất hũ mật ong và sữa mạch nha vào tủ trong phòng khách, đóng cửa tủ lại: “Nhà bây giờ có ba đứa trẻ rồi, sau này không chừng còn thêm, phải chuẩn bị trước thôi.”

“Hai người thật sự coi Thẩm Tuy như con ruột mà nuôi nhỉ.” Triệu Trạch cười: “Cũng tốt, tôi nghe thầy Hàn nói Thẩm Tuy nhà cậu thông minh lắm nhá, bài đọc một lần là nhớ rồi, sau này nếu chỉ làm một quân nhân bình thường thì đáng tiếc quá."

“Thêm một đoạn thời gian nữa sẽ đến một nhân vật lớn, nói không chừng là cơ duyên của đứa nhỏ này đấy.”

Triệu Trạch thần thần bí bí, Sở Đại muốn hỏi rõ mà người đã chạy ra ngoài sân.

Nam nhân hơi nhướng mày, liếc nhìn cậu bé đang chuyển thịt khô vào phòng khách chờ Triệu Trạch phân phát, ban thân anh cũng thấy tiếc nếu cậu nhóc này ra tiền tuyến đánh giặc.

Phòng khách trên lầu chứa một số sách quân sự mà anh mang từ quân khu về, toàn bộ là những thứ khi anh con nhỏ Sở Uyên nhét đầy trong nhà, mấy hôm nay Thẩm Tuy có lật ra xem.

“Anh ơi?” Cố Khanh Khanh thò nửa đầu ra từ bếp: “Sủi cảo chín rồi, anh có thể vào mang ra bàn giúp em không?”

Sủi cảo vừa ra lò nóng hổi đựng trong một cái nồi nhôm lớn, ba bà bầu không ai dám động.

“Đến đây.” Sở Đại thu lại ánh mắt nhìn cậu nhóc, giọng nói mang theo chút lười biếng.

Trưa nay ăn sủi cảo nhân hẹ tôm và nhân thịt heo cải thảo, Cố Khanh Khanh lấy thêm một nắm củ cải chua.

Sở Đại mang ra chai giấm và xì dầu, nói với Triệu Trạch: “Muốn ăn gì thì tự pha.”

“Biết rồi, nào dám phiền Sở doanh trường đích thân ra tay.” Triệu Trạch không động vào giấm, lấy xì dầu đổ một ít vào chén.

Thấy Cố Khanh Khanh ăn uống ngon lành, anh trêu: “Trước đây A Niệm nhà tôi mang thai nôn mửa dữ dội, người gầy đi thấy rõ, còn Khanh Khanh nhà cậu thì ngược lại, ăn uống càng lúc càng thấy ngon miệng nha!"

“Ăn được là phúc.” Sở Đại chỉ nói một câu như thế.

Triệu Trạch vốn muốn nói thêm gì đó mà thấy có Bạch Đào và Vu Dương ở đó, anh hơi ngại.

Nếu chỉ có nhà Sở Đại, đùa gì cũng được dù gì đã quen thân rồi, bây giờ có người ngoài nên không tiện.

Vu Dương ăn rất ngon, một chén rồi một chén, ăn xong mắt dán vào trong nồi, ánh mắt trông mong, thấy Bạch Đào có chút ngại, Cố Khanh Khanh đứng dậy lấy chén của Vu Dương, cười tươi múc thêm sủi cảo cho cậu bé:

“Tiểu Dương ăn nhiều vào, ăn nhiều mau lớn, không đủ no thì nói với thím, còn nhiều lắm!"

“Cảm ơn thím!” Vu Dương nhìn mẹ, thấy mẹ cười gật đầu thì yên tâm nhận lấy chén ăn tiếp.

Sủi cảo nhà thím Khanh Khanh vừa to vừa ngon, ngập thịt, cắn một miếng dầu chảy ra. Không giống nhà mình, sủi cảo gần như chỉ có vỏ thôi.

Ăn xong, Triệu Trạch giúp dọn bàn để Sở Đại đi rửa chén. Anh theo lời Cố Khanh Khanh phân chia đồ gửi từ Binh Đoàn thành mười lăm phần, dự định lát nữa mang cho các anh em.

Bạch Đào vốn không có phần, Cố Khanh Khanh đưa cho chị ấy một dải thịt khô để mang về cho đứa nhỏ ăn. Chị ấy cự tuyệt nhiều lần cô dứt khoát đưa cho Vu Dương để nhóc con mang về nhà.

Vu Dương thấy có thịt liền chạy, làm Bạch Đào tức đến đỏ mặt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 287: Chương 287



“Khanh Khanh, toàn ăn ké nhà em, sao mà không biết xấu hổ như vậy được." Bạch Đào thở dài.

Cố Khanh Khanh chỉ cười xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà, nhà em có nhiều cho nhà chị một ít nếm thử. Đều là gia đình quân nhân phục vụ cho quốc gia, đổi người khác em không cho đâu.”

Bạch Đào mấp máy môi, vốn định hỏi em ấy không ghét Vu Thành và em gái Vu Nguyễn sao? Nhưng khi cô thấy nụ cười trên mặt em ấy thì cô đã hiểu, từ khi Vu Nguyên rời đảo, chuyện đó đã qua rồi.

Cô cảm kích gật đầu: “Khanh Khanh, cảm ơn em.”

Cố Khanh Khanh không nói nhiều, chỉ quay vào phòng khách lấy cái bọc nilon, bỏ đầy ớt hái từ vườn rau: “Thật ra em biết nhà chị không có ăn cay."

Bạch Đào mắt tròn xoe, rồi cũng bật cười: “Đúng, chị chỉ muốn tìm cớ nói chuyện với em, chị sợ vì Vu Nguyên mà chúng ta xa cách.”

“Cô ta là cô ta, chị là chị, hai người khác nhau em không phân biệt được sao?" Cố Khanh Khanh buộc chặt túi nilon đưa cho chị ấy: "Cái này xào với thịt ăn ngon lắm, chị làm thử ăn đi, ngẫu nhiên đổi khẩu vị ăn cay cũng hay."

Bạch Đào nhìn, cười cười.

“Chị Đào à, chị cười gì vậy?” Cố Khanh Khanh khó hiểu.

“Không, chị thấy Sở doanh trường thích em đúng là điều tất nhiên, chị mà là đàn ông chị cũng sẽ tìm cách cưới được em vào nhà.”

“Phải không.” Cố Khanh Khanh có chút đắc ý: “Em cũng nghĩ vậy đó, Sở Đại nhặt được bảo bối đó mà.”

“Đúng rồi.” Không biết từ khi nào Hứa Niệm xuất hiện sau lưng hai người họ, cười dịu dàng: “Hai chị có thể làm bạn với em cũng là nhặt được bảo bối. Bảo bối à, chị về nhà ngủ trưa trước nha, cháu em cứ đạp chị mãi thôi, chị chịu không nổi."

“Được, được, được.” Cố Khanh Khanh không giữ người lại: “Tối mai người trong Binh Đoàn đều đến ăn cơm, chị đừng quên đến sớm giúp em lên thực đơn đó.”

“Được.”

Đợi mọi người đi rồi, Cố Khanh Khanh vào phòng khách sắp xếp lại đồ, cô thấy Thẩm Tuy gấp gọn bao tải buộc gọn thành từng bó, cô nói: “A Tuy, để vào phòng chứa đồ linh tinh đi, sau này không chừng còn dùng.”

Nói là phòng chứa đồ linh tinh thực ra là khoảng trống dưới cầu thang sau phòng khách, bình thường có thể để vài thứ.

Sở Đại rửa xong bát, lau khô tay hỏi vợ: “Em có mệt không? Có muốn ngủ chút không?”

“Không mệt, anh ơi, em muốn ăn đào vàng đóng hộp.” Cố Khanh Khanh cười hì hì nhìn Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại không hỏi vợ có phải chưa no không, trực tiếp đi đến tủ lấy hộp đào vàng, mở ra: “Anh đi lấy muỗng.”

“Đổ vào chén đi, cho A Tuy nếm thử hương vị."

“Không cần, chị ăn đi.” Thẩm Tuy từ phòng chứa đồ ra, lắc đầu với từ chối.

Sở Đại cười khẽ, biết cậu bé sợ mình ăn thì phần chị gái ít đi chú trẻ con mà sao có thể không muốn ăn được.

“Thử chút đi, cho em nửa hộp vì vừa mới ăn sủi cảo, một hộp chị em ăn không hết. Sau này muốn ăn em tự lấy trong tủ, ăn hết rồi chúng ta mua thêm là được.” Sở Đại vốn là người tỉ mỉ, hiểu được chỗ cậu nhóc mẫn cảm.

Mang từ bếp ra hai cái chén, trong chén là những miếng đào vàng ngọt lịm, đưa bát và thìa cho cậu bé, anh nói: “Tự mang vào phòng ăn, làm bài tập chút rồi ngủ nửa tiếng, đúng giờ phải dậy đến trường.”

Thẩm Tuy ngoan ngoãn làm theo, mang chén lên lầu.

Cố Khanh Khanh cũng được chồng ôm vào phòng ngủ, để vợ ngồi trên giường, bản thân anh ngồi ghế bên cạnh.

Chén sứ được anh đặt trên bàn, tay phải cầm thìa đút vợ ăn, Cố Khanh Khanh thuận thế đặt chân lên đầu gối anh, một tay anh chầm chậm xoa bóp.

“Triệu Trạch nói thời gian tới trên đảo có một nhân vật lớn đến, có thể ảnh hưởng đến lựa chọn của A Tuy.” Anh tựa vào lưng ghế, giọng lười biếng nói chuyện phiếm với vợ.

Cố Khanh Khanh uống mấy ngụm, lắc đầu: “Anh cũng thử đi. Đây là chuyện tốt nha, nếu nhân vật lớn ấy chỉ dẫn phương hướng mà A Tuy chưa từng tiếp xúc qua, từ hiểu biết xong rồi thích, không phải vậy tốt sao?"

Người đàn ông khẽ gật đầu, uống một ngụm nước đường, cảm giác ngọt ngào dính dính anh không thích lắm, lại múc một thìa trái cây đưa vào miệng vợ, tay không ngừng xoa bóp chân giúp vợ, chậm rãi và đều đặn.

“Ngày mai anh được nghỉ một ngày, nhóm thứ hai lên đảo trực rồi, tranh thủ nhiều người chúng ta ngăn phòng khách trên lầu, quét lại tường rồi chuyển hai cái giường và hai cái tủ từ nhà trống sang là được.”

“Đều nghe anh.” Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường, ăn no nên buồn ngủ, ngáp dài mấy cái: "Chiều anh còn phải đi đào kho đúng không? Anh có cần nghỉ chút không? Khi nào anh dậy gọi em, em tiện đường đi cùng anh đến nhà mẹ Tiểu Hoan. Em mang vải sang để nhờ chị ấy may cho anh và A Tuy mỗi người hai bộ quần áo. Lần trước chị Đào Tử mang đến một mảnh vải, em mang đi luôn làm cho Tiểu Dương bộ quần áo.”

Sở Đại nghe ra vợ đã lên kế hoạch hết rồi, cười hỏi: “Em không may quần áo mới? Anh đã có quần áo mặc rồi, không cần lo cho anh.”

“Quần áo anh vá rồi lại vá. Vải có dư mà anh, chúng ta có phiếu vải có thể mua nữa, chỗ anh trai còn gửi đến, cha cũng gửi nhiều lắm. Em giữ lại một ít để dành làm quần áo cho con rồi. Anh nghe em, làm xong rồi anh mặc là được."

“Được, đều nghe em.” Sở Đại bật cười thành tiếng.

Cố Khanh Khanh ăn xong đào vàng quay người nằm xuống giường ngủ một lát, còn nam nhân thì đi rửa chén, xong lại vòng về ngồi trên ghế.

Anh tựa đầu vào lưng ghế, hơi ngả ra sau, liếc mắt nhìn vợ, thấy em ấy đã ngủ, anh khoanh tay cũng nhắm mắt lại.

Ngủ hơn nửa tiếng, Cố Khanh Khanh dậy uống nước, Sở Đại gấp gọn chăn, hai người cùng ra khỏi nhà.

Đưa Thẩm Tuy vào trường, Cố Khanh Khanh đi bên cạnh anh, nhận lấy vải anh cầm trong tay: “Anh đi đào kho đi, chú ý an toàn nha! Em đến chỗ mẹ Tiểu Hoan, tối nhớ về ăn cơm.”

“Ừ.” Sở Đại khẽ gật đầu nhìn vợ, vì ở ngoài không tiện thơm vợ một cái, anh đưa tay xoa đầu: "Tối muốn ăn trái cây gì, sơn trà không?"

“Anh xem có cái gì thì hái cái đấy, anh mang về cái gì em ăn cái nấy."

“Được.” Nam nhân lại đặt tay lên bụng vợ, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ở với mẹ, cha đi làm nhiệm vụ tối về sẽ mang đồ ăn cho các con.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 288: Chương 288



Thời gian thấm thoát trôi, hai tháng nhanh chóng vụt qua.

Gần đây, Cố Khanh Khanh thường xuyên đến chỗ Hứa Niệm chơi, hai nhà gần nhau nên cũng tiện.

Bụng của Hứa Niệm đã rất lớn, nữ quân y nói rằng cô sẽ sinh trong vài ngày tới, dặn cô đi lại nhiều hơn để giảm bớt đau đớn khi sinh.

Hôm nay, Cố Khanh Khanh dìu Hứa Niệm đi bộ chậm rãi trên con đường nhỏ. Bụng của hai người phụ nữ đều trông rất rõ ràng, Cố Khanh Khanh mang thai đôi, trông như đang mang thai được năm tháng.

“Gần đây anh Trạch mỗi ngày phải chạy về nhà mấy lần sợ chị đột ngột muốn sinh...” Chưa nói hết câu, nụ cười trên khuôn mặt cô đông cứng lại, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của Cố Khanh Khanh cứng đờ.

“Chị A Niệm?” Cố Khanh Khanh thấy sắc mặt chị ấy không ổn, hỏi: “Chị làm sao vậy?”

“... Chị có khả năng sắp sinh rồi,” Hứa Niệm thở dài, thấy em ấy có phần luống cuống tay chân, cô cố nén cảm giác co rút và cơn đau co thắt, nói: “Đừng lo lắng Khanh Khanh, dìu chị đến trạm y tế, đi từ từ thôi.”

Cố Khanh Khanh lo lắng như lửa đốt, cô chỉ muốn cõng chị ấy chạy thẳng đến trạm y tế. Nhìn bụng mình rồi bụng chị ấy, cô đành ngoan ngoãn dìu chị ấy đi từ từ. May là đi dạo xa nhà, đến trạm y tế chỉ có khoảng mười mấy phút.

Hứa Niệm đã được các nữ quân y đưa vào phòng mổ. Triệu Trạch vốn đang làm nhiệm vụ cùng đồng đội đào hầm, Cố Khanh Khanh nhờ một chiến sĩ đi gọi anh ấy về.

“Khanh Khanh, A Niệm đâu rồi?!” Triệu Trạch toàn thân lấm lem bùn đất, mồ hôi chảy ròng ròng, trên người còn đeo một cái hòm thuốc.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống ghế bên cạnh, thở nhẹ một hơi: “Đang trong phòng mổ, yên tâm, không sao đâu, một lát nữa anh sẽ làm cha rồi.”

Triệu Trạch sao có thể yêu tâm cho được, có câu nói phụ nữ sinh con như bước một chân vào cửa quỷ môn quan. Huống chi trình độ y tế trên đảo so với bệnh viện tỉnh Nam Dương không thể so sánh với nhau được.

Anh đi đi lại lại bên ngoài sảnh làm Cố Khanh Khanh cũng hồi hộp theo, không khí khẩn trương, căng thẳng bao trùm.

May mà mọi người đã làm xong nhiệm vụ, Sở Đại biết cô ở đây liền tới ngay. Thấy cô ngồi trên ghế, tay nắm chặt thành ghế, tay kia nắm chặt đặt lên ngực, anh không để ý đến bùn đất trên người bước đến rót cho vợ một ly nước.

“Khanh Khanh.” Anh ngồi xổm dưới đất đối diện vợ, mặt mày nhu hòa liên tiếng: "Đừng sợ, uống chút nước trước đã.”

“Anh ơi.” Cố Khanh Khanh thấy sự xuất hiện của anh hận không thể nhảy vào lòng anh ngay lập tức, nãy giờ cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh lúc này tất cả tan biến.

“Không sao đâu.” Sở Đại nhẹ nhàng an ủi: “Quân y ở đây đều được điều từ bệnh viện quân khu.”

Nghe anh nói xong, người con gái cầm cái ly tráng men nước mắt rơi không ngừng: "Bệnh viện quân khu cũng giống anh Trạch chỉ biết cắt mổ, đâu có biết đỡ đẻ.”

Anh nghe xong không hiểu sao lại buồn cười, cố gắng đè nén vào trong lòng: "Người nhà quân nhân sinh con đều đưa đến bệnh viện quân khu. Bệnh viện quân khu không phải bệnh viện dã chiến, cái đó mới là nơi giống anh Trạch ở chiến trường cắt mổ khẩn cấp.”

Triệu Trạch đang đi đi lại lại như con ruồi không đầu bay tứ tung, nghe đôi vợ chồng nói chuyện, bất đắc dĩ la lên: “Này tôi đâu phải chỉ biết ở bệnh viện dã chiến cắt mổ?"

La lên xong anh cảm thấy bớt lo lắng hơn một nửa, kéo ghế ngồi ngay trước cửa phòng mổ, nhìn chằm chằm cánh cửa sáng đèn bên trong.

Sở Đại đứng dậy để Cố Khanh Khanh dựa vào eo mình, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của cô, âm thầm ủng hộ cho vợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

May là Hứa Niệm sinh nở thuận lợi, sau hơn bốn mươi phút, tiếng khóc trẻ con vang dội, nữ quân y bế em bé ra.

Cửa vừa mở, thấy Triệu Trạch đứng ngây ngốc ngoài cửa làm bọn họ giật mình: “Quân y Triệu ..."

Triệu Trạch vội đứng lên, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được quấn trong chiếc khăn màu xanh quân đội không chớp mắt.

“Là con trai, nặng ba cân hai lạng, sinh vào 12 giờ 23 phút trưa nay, tôi bế đi tắm trước, anh vào thăm chị dâu đi, anh chị nhanh nghĩ tên cho em bé nhé!" Nữ quân y nói xong là bế đứa trẻ đi.

Triệu Trạch nhón chân, muốn nhìn thêm một chút mà không được. Cố Khanh Khanh được Sở Đại dìu đến, hỏi: “Giờ có thể vào thăm chị A Niệm được không?”

“Nữ quân y vừa nói là được.” Triệu Trạch quay vào phòng bệnh.

Sở Đại đứng ở cửa, nói với Cố Khanh Khanh: “Em vào đi, anh đợi ở đây.”

Cô gật gật đầu, lòng lo lắng cho Hứa Niệm không yên phải vội vào trong xem tình hình của chị ấy.

Trên giường bệnh, tóc dính bết vào mặt, Hứa Niệm trông rất yếu.

Triệu Trạch đứng ngây ra không biết làm gì bị Cố Khanh Khanh đẩy anh ra, cô hỏi Hứa Niệm: “Chị A Niệm, chị cảm thấy thế nào? Có đói không? Em về nhà nấu canh gà cho chị nhé?”

Hứa Niệm từ trong chăn thò tay nắm lấy cổ tay cô, lắc đầu: “Chị không đói, Khanh Khanh, em ở lại nói chuyện với chị một lúc nhé.”

Triệu Trạch lúc này mới tỉnh táo lại: “A Niệm, anh đi nhờ lão Chu hầm canh xương bồi bổ cho em, em đợi anh một lát ha!"

Nói xong, anh chạy ra ngoài, rời khỏi trạm y tế mà cứ như đi trong sương mù, đầu óc mơ hồ.

Một lát sau, anh mới nhận ra mình đã làm cha rồi! Trong lòng dâng lên niềm vui sướng không thể tả nổi.

“Khanh Khanh, em giúp chị lấy ly nước được không? Chị khát quá.” Giọng Hứa Niệm yếu ớt.

“Được, được, em lấy ngay.” Trong phòng bệnh không có nước ấm, Cố Khanh Khanh vội ra ngoài, bắt gặp ánh mắt hỏi han của người đàn ông ngoài cửa, cô khẽ gật đầu ra hiệu không có gì đáng ngại.

Cô lúng túng rót nửa ly nước, cầm thêm một cái ly nước, đổ qua đổi lại cho đến khi nhiệt độ nước ổn rồi cô mang vào cho Hứa Niệm.

Hứa Niệm uống từng ngụm nhỏ, Cố Khanh Khanh không vội vàng, chờ chị ấy uống xong thì lấy cái ly để lên tủ đầu giường.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 289: Chương 289



“Khanh Khanh, may là có em ở đây.” Hứa Niệm cảm động, trăm vàn lời nói chỉ có thể thốt ra một câu này.

Không chỉ vì lúc sắp sinh em ấy ở bên mà còn là sự đồng hành ngay lúc này.

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng an ủi chị ấy: “Chị không biết đâu, anh Trạch ở ngoài lo lắng cho chị lắm, trong lòng anh ấy thương chị lắm! Chỉ là đột nhiên làm cha nên chưa có phản ứng kịp. Em nghe đồng chí lính gác nói anh ấy ra ngoài còn đụng đầu vào cửa kia kìa.”

Thái độ của Hứa Niệm lúc này mới thả lỏng: “Con chị đâu rồi? Chị muốn nhìn một chút, muốn cho em xem em bé nữa.”

“Nữ quân y bế đi tắm rồi, lát nữa sẽ ôm đến đây cho chị. Chị quân y bảo anh Trạch nhanh đặt tên cho bé con đi. Anh ấy thì vỗ đầu chạy đi nhà ăn nhờ người nấu canh xương hầm cho chị rồi." Cố Khanh Khanh nắm tay chị ấy khuyên nhủ: "Điều chị lo lắng không xảy ra, cũng đừng suy nghĩ nhiều việc anh ấy thiên vị ai. Giờ chị ở cữ đã có em chăm sóc, người khác không thể xen vào được đâu, bây giờ muốn lên đảo cũng không được, không có khả năng đó."

Hứa Niệm tựa đầu vào giường, thấy Sở Đại đứng ở cửa, khẽ gật đầu với anh.

Sở Đại cũng gật đầu đáp lại.

Đợi Triệu Trạch trở lại từ nhà ăn trở lại mới ăn cơm.

May mà Triệu Trạch vẫn còn chút lương tâm, không chỉ mang canh xương cho Hứa Niệm mà còn mang cơm cho hai vợ chồng Cố Khanh Khanh và Sở Đại.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại ăn ở bên ngoài sảnh để lại phòng bệnh cho vợ chồng Hứa Niệm trò chuyện.

Dạo gần đây, khẩu vị của cô thay đổi rất lớn, lúc thì thích ăn mặn, lúc thì thích ăn ngọt. Ở nhà thường ăn bánh bao dưa cải, bánh bao đậu đỏ thay phiên hai món này.

Hôm nay, căng tin vừa đúng lúc có bánh bao đậu đỏ, Sở Đại đưa cho cô một cái, Cố Khanh Khanh nhăn mặt: “Anh ơi, em muốn ăn bánh bao dưa cải.”

Sở Đại không hề bực mình, dùng đũa lấy hết đậu đỏ bên trong ra để vào hộp cơm để lát nữa anh ăn, anh gắp dưa muối cho vào vỏ bánh bao.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thử xem?” Anh cười, đưa bánh bao đến trước mặt vợ.

Cố Khanh Khanh do dự một lát, cắn thử một miếng bánh bao nhân dưa muối từ tay anh: “Hửm?” Ánh mắt lộ vẻ không tin, rồi nghi ngờ cắn một miếng nữa.

Cứ thế, cô ăn hết bốn cái bánh bao nhân dưa muối mà Sở Đại biến tấu lại. Còn Sở Đại thì ăn đậu đỏ no nê.

“Còn muốn ăn nữa không?” Anh đút cho vợ một thìa cháo kê.

Cố Khanh Khanh đặt tay lên bụng, không nói gì mà cháo anh đút bao nhiêu cô nuốt xuống bụng hết bấy nhiêu.

Nữ quân y bế đứa trẻ đi vào, thấy cảnh đó, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Tôi thấy trong đám đàn ông trên đảo, chỉ có Sở doanh trưởng là đối xử tốt với vợ nhất, tỉ mỉ kiên nhẫn. Nếu tôi có người chồng chu đáo như vậy, có nằm mơ cũng cười thành tiếng."

“Vợ của Sở doanh trưởng cũng tốt lắm nha!" Một nữa quân y khác lên tiếng: "Đối nhân xử thế hiền hòa, người lại nhiệt tình thân thiện, tôi là con gái đây còn thích nữa mà."

“Thôi, thôi, thôi chị lo kiếm đàn ông mà thích đi." Nữ quân y bế đứa trẻ cười: “Triệu quân y đã có con rồi, vợ Sở doanh trưởng cũng mang thai đôi, chỉ còn hai chúng ta chưa có mối nào.”

“Trời ơi lo gì, không kiếm được thì nhờ tổ chức sắp xếp.” Nữ quân y kia thoải mái nói: “Mau bế đứa trẻ vào đi, vợ chồng quân y triệu chắc sốt ruột lắm rồi.”

Bọn họ đi vào rồi, Cố Khanh Khanh xoa bụng, lỗ tai thu lại không nghe trộm nữa, cười cười với anh chồng đang dọn dẹp hộp cơm: "Sở doanh trưởng nhà chúng ta được nhiều người yêu thích ghê.”

“Đã là nhà em rồi dù được yêu thích thế nào cũng là nhờ em cho thể diện.” Sở Đại đứng lên, hỏi vợ: “Em về với anh nhé? Ở đây có Triệu Trạch rồi, anh ấy chiều nay không đi đào hầm nữa.”

“Em vào nói với chị A Niệm một tiếng đã.” Cô nắm cánh tay anh đứng dậy, cảm thấy xương cốt hơi đau.

“Chả trách cháu nhỏ cứ bảo em bạc đãi anh, bảo em ăn hết đồ ăn của anh, bảo sao thịt không dồn hết lên người em chứ." Cô bĩu môi không vui.

“Trong bụng em có hai đứa nhỏ mà.” Sở Đại ở Binh Đoàn Xây Dựng đã lâu, khẩu âm pha lẫn cả hai miền: “Ăn nhiều thì tốt chứ sao? Anh chỉ sợ ba mẹ con em ăn không đủ no."

Cố Khanh Khanh thở dài: “Mỗi đêm em ngủ có nằm mơ cười lớn không, anh à."

Anh cười, nghiêm túc gật đầu: “Có, em nói mơ toàn bảo may mà gả được cho anh.”

Cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái, nũng nịu: “Quân nhân không được nói dối.”

“À, vậy chắc là anh nói mơ, nhớ nhầm.” Tay trái Sở Đại cầm hộp cơm, tay phải dìu vợ đi về phía phòng bệnh: “May mà cưới được em.”

Cố Khanh Khanh giờ mới hài lòng, gương mặt càng tròn trĩnh đỏ hồng, từ khi mang thai tính cách nhu mì mềm mại hơn, cả ánh mắt cũng đầy quyến rũ.

Cô không nhận ra cứ nghĩ mình giống như trước, ngây ngô dễ thương, mỗi dêm làm anh phải nhịn đến gân xanh nổi lên.

Cô vào phòng bệnh, chào Hứa Niệm: “Em về nhà nấu canh gà, tối mang qua cho chị, anh Trạch ở đây trông chị A Niệm nhé.”

“Khanh Khanh,” Hứa Niệm ôm đứa trẻ trong lòng, nói: “Em không nhìn cháu trai sao?”

Bụng của Cố Khanh Khanh vừa to vừa nặng, cúi người không tiện, Triệu Trạch bế con từ tay vợ, đứng lên đưa cho em ấy xem.

Cô nhìn khuôn mặt đỏ hồng, nhăn nheo của đứa bé, mái tóc thưa thớt có mấy cọng, cô trầm mặt một lát rồi hỏi: “Cháu giống ai trong hai người?”

Hứa Niệm bật cười, dưới thân còn đau không thể cử động, tựa vào gối nói: “Chắc chắn giống anh Trạch rồi, chị đẹp hơn anh ấy mà.”

Cố Khanh Khanh nhìn Triệu Trạch đeo kính, gật đầu đồng tình.

“Ừ, giống lắm.” Cô rất nghiêm túc đấy.

Đổi lại là Triệu Trạch buồn bực: “Hai người có phải chưa từng thấy trẻ sơ sinh không, đứa nào mới sinh ra mà chả nhăn nheo xấu xí, giờ nhìn không ra được giống ai đâu."

Hứa Niệm và Cố Khanh Khanh cùng cười.

“Bé con tên gì nha?! Anh chị đã đặt tên chưa?" Cố Khanh Khanh nhìn thêm đứa trẻ, vẫn thấy hơi xấu.

Tự dưng cô lo lắng cho hai đứa nhỏ trong bụng mình quá.

“Triệu Du.” Hứa Niệm nói: “Anh Trạch phân vân giữa hai chữ Dư và Du, cuối cùng thấy đàn ông nên như cây to vững chắc, nên chọn tên này.”

“Chọn rồi, Triệu Du." Cố Khanh Khanh lấy phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, nhét vào chăn cho bé con: “Đây là quà gặp mặt của thím nha, hy vọng Tiểu Du mau mau lớn khôn, phát triển thành cây đại thụ cao lớn."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back