Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 260: Chương 260



Cố Khanh Khanh hỏi vài câu, liền đưa Thẩm Tuy đến bên dưới chờ kết quả, gặp được mấy chị dâu quen biết, cô cười nói rôm rả chờ đợi.

Cuối cùng, không biết như thế nào nói về việc nuôi dạy con cái, Cố Khanh Khanh rất nghiêm túc lắng nghe, nghe đến mê say.

Chờ nửa tiếng đồng hồ, tất cả bài thi đều được chấm xong, Chu Đại Mao và Trương Tháp đều vào lớp bốn, Thẩm Tuy thì vào lớp 5.

Đợt cán bộ, chiến sĩ lần hai mới đến đóng quân trên đảo lớn tuổi hơn nhiều so với đợt đầu, con cái chưa học qua tiểu học cũng nhiều, có đứa nhỏ mười mấy tuổi mới học đến lớp 4.

Sau khi vượt qua kỳ thi này, được phân vào cùng lớp với Thẩm Tuy.

Hôm nay đến là phải thích ứng làm quen, Cố Khanh Khanh đưa thằng bé đến cửa phòng học, xoa xoa đầu thằng bé: "Trưa chị đến đón em về nhà ăn cơm, ngoan ngoãn học tập nha!"

“Vâng." Thẩm Tuy ngẩng đầu nhìn cô: “Em muốn ăn bánh trứng rau hẹ chị làm."

Cố Khanh Khanh lông mày cong cong, cô chỉ hi vọng lần sau đứa nhỏ có thể chủ động nói nhiều như vậy, cô gật đầu nhẹ nhàng nói: "Không thành vấn đề nha, chị cho thêm hai quả trứng gà, ăn nhiều chút, đầu nhỏ này mới thông minh."

Khóe miệng Thẩm Tuy hơi nhếch lên thành hình một đường vòng cung nông, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.

Nhìn thằng bé bước vào lớp, cô không nhịn được cười khi nghĩ đến câu nói kia của Sở Đại, câu mà cô xem Thẩm Tuy như con trai mà nuôi.

Có điểm giống nha, không thể không nhọc lòng. Cô sợ tính cách cô độc kia không được hoan nghênh, dễ dàng bị các đứa nhỏ khác xa lánh.

Nghĩ nghĩ cô đi xuống lầu, đến lối cầu thang, cô gặp một người mà cô không muốn gặp một chút xíu nào.

“Chị Khanh Khanh.” Vu Nguyễn giật mình một cái, rồi ngọt liệm chào hỏi: "Chị cũng tới đưa bọn nhỏ đi học nha!"

“Ừ." Cố Khanh Khanh tùy ý gật đầu, muốn đi ngang qua nhau, kết quả bị ngăn lại.

Cô khẽ cau mày, có chút bất mãn: "Cô còn có việc gì sao? Đồng chí Vu Nguyễn?"

Vu Nguyễn ủy khuất: "Chị Khanh Khanh, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Hay là có chuyện gì đó em làm không tốt khiến chị không vui?"

"Không có." Cố Khanh Khanh bực bội: "Cô tránh ra trước được không? Trên lầu còn có chị dâu muốn xuống."

Vu Nguyễn liếc nhìn chị dâu bị chặn ở cầu thang, cô lùi lại, khi các chị dâu đi xuống, cô kéo Cố Khanh Khanh sang một bên nói chuyện.

Các chị dâu tò mò nhìn sang, có người liếc nhìn sang tận vài lần.

Cố Khanh Khanh nhìn cái tay của Vu Nguyễn nắm cổ tay mình, muốn rút ra mà không rút được, không biết Vu Nguyễn này sức lực đâu ra mà mạnh dữ?

Cô thở dài: "Đồng chí Vu Nguyễn, cô có chuyện gì thì nói thẳng đi."

"Chị Khanh Khanh." Vu Nguyễn nghĩ rồi lại nghĩ, bản thân cảm giác như đã tìm ra được chân tướng: "Có phải chị dâu em nói với chị cái gì? Cho nên chị mới lãnh đạm với em như vậy?"

"Không có nha!" Cố Khanh Khanh không chút do dự đáp lời: "Tôi chỉ không thích tùy tiện nói chuyện với người khác, trừ khi là người quen."

“Như vậy à." Vu Nguyễn không biết có nên tin hay không, cô buông tay ra, nói với Cố Khanh Khanh: “Vậy thì tôi đây muốn biết, chị Khanh Khanh, tại sao chị lại đi chia rẽ nhân duyên của tôi? Tôi hẳn là không làm gì chị nhỉ?"

Ở đây không có ai, Vu Nguyễn không nghẹn làm cái gì cho mệt, cô phải hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Cố Khanh Khanh vẫn dùng lý do như cũ: "Cô đang nói về chuyện anh Giải Phóng? Anh ấy là chiến hữu của chồng tôi, anh ấy trước kia nói qua, chỉ muốn tìm một người con gái nông thôn bình thường, có biết chữ hay không không sao cả. Tính tình ngay thẳng đanh đá một chút là được. Đối tượng có văn hóa làm anh ấy cảm thấy áp lực."

Vu Nguyễn cau mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cố Khanh Khanh tìm tòi, ráng xem có nói thật không. Trên thế giới này có nam nhân như vậy à? Không muốn tìm vợ có văn hóa.

Trần Giải Phóng cô đã từng nhìn thấy từ xa, vẻ ngoài bình thường vô cùng, chỉ mỗi cái khí chất cực kỳ có tinh thần kia hấp dẫn người, còn lại thì không có ưu điểm nào khác.

Nhưng mà hắn là Phó Liên Trường rồi.

Vu Nguyễn coi trọng chính là điểm này.

Cô xuất thân trung bình, cũng chỉ học hết trung học cơ sở. Người thành phố căn bản chướng mắt. Nếu không muốn gả đến nông thôn thì chỉ có thể ở bộ đội tìm người thích hợp. Ở đảo mặc dù điều kiện khổ chút, cơ mà ít nhất có anh trai ở, sẽ giúp đỡ được phần nào.

Hơn nữa, mì, gạo, dầu trên đảo không cần phiếu. Anh trai Vu Thành mỗi tháng trợ cấp 80 đồng, tính tính Trần Giải Phóng tệ lắm cũng chừng 60 đến 70 tệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải biết công nhân trong thành phố một tháng chỉ 20 đồng thôi, nếu gả cho Trần Giải Phóng rồi, tiền đó không phải là của cô à?!

Nhìn thấy ánh mắt lập lòe đầy mưu tính của cô ta, Cố Khanh Khanh không biết cô ta lại đang đánh cái chủ ý gì. Cô một chút cũng không muốn nhìn thấy cô ta, theo bản năng là cô đã không thích người này rồi.

Cô chào Vu Nguyễn rồi rời đi, mặc kệ là cô ta có nghe thấy hay không.

Bây giờ cô không phải đến lớp, cô muốn làm cái gì cũng có thời gian, không cần vội vàng, về sau mỗi ngày có thể ngủ nướng.

Nghĩ thôi đã vui vẻ quá đi.

Bầu trời xanh và trong, thỉnh thoảng có một hoặc hai con chim bay băng qua biên giới.

Cô đang đi trên con đường khu Bắc, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời, hoặc nhìn cây cọ cao lớn ven đường. Tâm tình hỏng bét vừa rồi đỡ đi phần nào.

Khi về đến nhà, Hứa Niệm đã đợi sẵn ở cửa, tay chị ấy còn xách theo một túi hồ đào.

“Khanh Khanh.” Cô lúc này không tiện di chuyển nên cũng dứt khoát đứng im, chờ chị em tốt lại đây.

“Vâng!” Nhìn thấy chị, Cố Khanh Khanh nở nụ cười hạnh phúc chạy tới, cầm lấy túi quả hồ đào, dìu chị ấy đi vào trong: "Chị hai ba tháng nữa là sinh rồi, anh Triệu an tâm cho chị một mình ra ngoài à?"

"Hôm nay không phải là A Tuy nhà em đi học sao? Mang cho thằng bé ít hồ đào, nghe nói có thể bổ não. Có phải vậy không thì chị không rõ ràng lắm.

Hứa Niệm bước vào cùng Khanh Khanh, nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của em ấy, cô buồn cười.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 261: Chương 261



"Anh Triệu nói trước khi sinh đi dạo nhiều chút, anh ấy còn đặc biệt đi hỏi một nữ quân y, em đừng lo lắng."

Cố Khanh Khanh nghe vậy mới cảm thấy an tâm phần nào, đỡ chị ấy ngồi xuống bàn đá trong sân: "Chị chờ em một lát, em đi rót cho chị cốc nước nóng."

“Thêm đường nha.” Hứa Niệm cười cười, cô với Khanh Khanh bây giờ không còn khách khí nữa.

“Cái đó cần thiết!” Cố Khanh Khanh cười sang sảng: “Em vừa ngâm ít củ cải chua, chắc ăn được rồi, em lấy cho chị nếm thử, chị nếm thử xem, thím Dư làm ngon hay em làm ngon."

Khi Hứa Niệm ở trong Binh Đoàn Xây Dựng, thứ cô ăn nhiều nhất là khoai tây, khoai lang, khoai môn còn có củ cải, ăn đến sợ.

Khi đó, Tôn Thục Phân thường xuyên ngâm ít củ cải chua, coi như là ăn kèm khai vị.

Cố Khanh Khanh đi từ trong nhà bếp ra, mang theo một cái ca tráng men và một chén nhỏ đựng củ cải muối.

Ở sân sau, lớn lên tốt nhất là củ cải trắng, ớt cay, những loại khác không có tươi tốt bằng.

Hứa Niệm nghe trong không khí tràn ngập mùi chua, một khối, lại tiếp một khối, hai nữ nhân ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa tám chuyện.

"Hôm nay em đưa A Tuy đến trường í, Vu Nguyễn chặn em lại, hỏi em có phải có ý kiến gì với cô ta hay không?" Cố Khanh Khanh vẫn cảm thấy bực bội khi nghĩ đến điều này.

Hứa Niệm cười khúc khích, chậm rì rì cắn miếng củ cải giòn giòn: "Vậy em nói thế nào?"

“Em nói không có chứ sao?" Cố Khanh Khanh thở dài: “Đại khái là cảm thấy chị Đào Tử ở trước mặt em nói bậy cái gì về cô ta, cho nên em mới đi phá hủy nhân duyên của cô ta với anh Giải Phóng."

“Nếu em không ra tay mới làm hại Trần Giải Phóng." Hứa Niệm lắc đầu: "Nữ nhân giống cô ta, nam nhân bình thường không trêu vào nổi, gần đây cuộc sống Bạch Đào phỏng chừng không tốt lắm."

Động tác của Cố Khanh Khanh tạm dừng, cô do dự: "Em có nên đi xem chị ấy một cái không?"

“Tùy em thôi.” Hứa Niệm nhắc nhở: “Vu Nguyễn chắc chắn đã ở trước mặt anh trai cô ta tố cáo em rồi, nói không chừng là còn nói em phá hủy nhân duyên của cô ta, rồi còn châm ngòi Bạch Đào từ chức, không cho cô ta thay vào là do em. Vu Thành là lính dưới quyền Sở Đại nhà em, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy mặt cúi đầu cũng thấy. Trong lòng nếu có cục đá chặn ngang, dễ ảnh hưởng đến công tác của nam nhâm."

Cố Khanh Khanh đau khổ gãi đầu: "Em phải làm sao nha, hôm nay đưa Tiểu Dương đi học cũng là Vu Nguyễn, em hoài nghi cả nhà đang bị cô ta khống chế rồi."

“Xì —” Hứa Niệm cười đến ngã nghiêng, tay nhanh chóng nắm lấy cái bán: "Em thật cho rằng Bạch Đào là đồ ngốc à? Con thỏ nóng nảy còn cắn người nữa là, chị đánh cược với em, chị ấy đang ấp ủ cái gì đó, khoảng thời gian này mới mặc kệ Vu Nguyễn tác quai tác quái như thế."

Cố Khanh Khanh không tin, cô lắc đầu: "Tính cách của chị Đào Tử cũng giống như chị trước đây vậy, chị bây giờ mang thai mới ..."

Cô chưa kịp nói hết câu Hứa Niệm đã cười bổ xung: "Chị Đào Tử của em hiện tại cũng đang mang thai, hơn nữa trong nhà còn một đứa lớn nữa, chị ấy có thể tùy ý để Vu Nguyễn muốn làm gì thì làm?"

Cố Khanh Khanh suy nghĩ về điều đó một lúc, cảm thấy cũng đúng.

"Em em cứ mặc kệ?"

“Tất nhiên.” Hứa Niệm uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng: "Nếu chỉ đơn thuần là bạn bè, có thể bênh vực kẻ yếu một chút. Nhưng mối quan hệ giữa chồng em và chồng chị ấy là cấp trên - cấp dưới. Còn có một cái Vu Nguyễn từ giữa gây khó dễ. Em, cứ ở bên ngoài mà xem thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.” Cố Khanh Khanh suy tư một chút, không còn do dự nữa: “Vậy thì vậy trước đi. Trưa nay chị ở đây ăn cơm nhé, em lát nữa đi đón A Tuy, bây giờ vừa lúc chuẩn bị nấu cơm. Xét chị là phụ nữ có thai, cho chị hưởng thụ đãi ngộ gọi món y như tiệm cơm quốc doanh."

Hứa Niệm nhìn bát củ cải đã chạm đáy: "Được nha, em cho chị thêm ít cái này đi."

"Đương nhiên, em ngâm mấy hũ lần, chính vì chị thích ăn. Chờ lát nữa chị mang một hũ về. Trưa bảo Sở Đại nói với anh Triệu một tiếng, đừng đi nhà ăn múc cơm, lại đây ăn cơm luôn."

“Đều nghe em." Hứa Niệm trông mong nhìn em ấy vào bếp lấy thêm củ cải muối.

"Khoảng mười giờ gần 11 giờ, Cố Khanh Khanh cầm rổ đi ra sân sau hái rau, Hứa Niệm ôm cái bụng to, ôm chén vừa ăn củ cải chua, vừa nói chuyện: "Khanh Khanh, em nghĩ ớt có thể muối chua sao?"

Cố Khanh Khanh ngồi xổm bên ruộng rau, ngẩng đầu nhìn chị ấy bất lực: "Hay là trưa nay làm món cá hầm cải chua đi. Cá biển ít xương mà thịt mềm, chắc là ăn ngon."

Hứa Niệm trêu: "Được nha, không ngờ cô gái làm một đại đội thương binh lên bờ xuống ruộng năm xưa, bây giờ thành đầu bếp rồi. Ai mà có thể ngờ ha. Chú Dư đến đây chắc là c.h.ế.t lặng mất."

Cố Khanh Khanh hừ một cái: "Chị A Niệm, em phát hiện tính cách của chị thật sự đã thay đổi rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, anh Triệu không thiếu chăm sóc ha." Vùng cấm quân sự bên kia, quả dại chắc đã bị vặt trụi lủi.

“Sở doanh trường nhà em không phải vậy sao?" Hứa Niệm không buông tha: "Này còn chưa có mang thai đâu, đã có đãi ngộ như vậy. Nếu em mà mang thai thì Sở doanh trường còn đối với em thế nào." Phòng chừng là ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trên lòng bàn tay sợ nát.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 262: Chương 262



Sau khi hái một ít ớt và cắt một ít rau hẹ, Cố Khanh Khanh đỡ Hứa Niệm trở lại bếp, tìm cho chị ấy một cái ghế dựa ngồi xuống.

Đưa tay lên nhìn thời gian, cô lại nhìn cái chén mà Hứa Niệm đã ăn gần hết: "Chị A Niệm đừng ăn nữa, ăn nhiều củ cải chua sẽ ngấy nước, chị không phải thích ăn cay sao? Em nấu cua chua cay cho chị, được không?"

“Có thể.” Hứa Niệm không chút do dự: “Anh Triệu nói chị có thể ăn hải sản được rồi.” Cô ăn hết hai chén củ cải còn lại trong chén, đặt lên bếp, ngồi trên ghế nhìn Khanh Khanh vo gạo nấu cơm.

“Được nha, em lại làm thêm một món tôm hấp, hấp một chén trứng xào thêm món rau, cuối cùng là bánh rán hẹ." Năm món ăn, cô đánh giá vậy là ổn rồi, vừa lúc năm người ăn.

Hứa Niệm gật đầu và đề nghị: "Thêm canh tôm rong biển thì sao? Chị với anh Triệu có thể ăn cay, Sở doanh trường cùng A Tuy nhà em là người Nam Dương, vừa chua, vừa cay có thể tiếp thu được sao?"

“Sở Đại không có vấn đề gì.” Nghe Hứa Niệm nói, cô ngắt một ít rong biển khô ngâm nước: “A Tuy có thể không được, lúc trước ăn chút cay nửa đêm đau bụng, cuối cùng vẫn là Sở Đại ôm đi phòng y tế mới đỡ."

“Đứa nhỏ dạ dày không tốt." Hứa Niệm dùng tay làm quạt nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trên bầu trời qua ô cửa kính: "Chờ em nấu cơm xong chị không cùng em đi đón A Tuy, hôm nay a, nắng quá đi mất."

“Mới cuối tháng 4 thôi mà.” Cố Khanh Khanh lấy cái thớt và con d.a.o làm bếp treo trên tường, rửa sạch rồi thái nhỏ ớt.

Vị cay sặc người trào ra, ngửi thấy thôi Hứa Niệm đã muốn ăn ngay, cô nhìn chằm chằm vào đống ớt xanh đỏ xắt hạt lựu trộn lẫn rồi nói: "Không biết đứa nhỏ chị đang mang là con trai hay là con gái, chua cũng thích mà cay cũng thèm."

Cố Khanh Khanh nghĩ đến câu nói của người xưa: "Không phải nói ăn chua là sinh con trai, ăn cay là con gái sao? Hình như không chuẩn nha?"

“Anh Triệu Trạch nói rằng điều này có cơ sở khoa học.” Hứa Niệm lắc đầu, cười: “Đến lúc em mang thai sẽ biết, nhìn cái gì cũng muốn ăn, có đôi món trước kia thích ăn, mà giờ nhìn thấy thì muốn nôn. Trước kia chị thích ăn thịt ba chỉ lắm, bây giờ thấy ngấy quá, ăn vào miệng như miếng bông."

Cố Khanh Khanh cười lại liếc chị ấy một cái: "Đúng lúc nha, trưa nay em không xào thịt ba chỉ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được, được, được, tiết kiệm cho nhà em miếng thịt, để bồi bổ A Tuy, đứa nhỏ này quá gầy, nhìn thôi đã đau lòng."

Cố Khanh Khanh rất tán thành: "Em đã đổi mấy phương pháp nấu cơm cho thằng bé ăn, nuôi hơn nửa tháng mặt mới có chút da chút thịt, không biết đứa nhỏ này trước kia ăn bao nhiêu khổ."

"Khẳng định ở nông thôn nhỏ xíu đã bị đuổi ra ruộng kiếm công điểm, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Trước kia ở quê chị có đứa nhỏ không cha mẹ ở nhờ nhà chú thím, mỗi ngày chịu bao nhiêu là cực khổ, con cái nhà kia mỗi ngày ở nhà chơi, còn có thể đi học, đối với đứa cháu trai này liền ..."

Hứa Niệm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, lắc đầu, lười nói tiếp.

Sau khi mang thai và sắp làm mẹ, bản thân cô rất nhạy cảm, nhiều khi cô không kìm được nước mắt khi nhìn thấy điều thương tâm làm cô chạnh lòng.

Cố Khanh Khanh lắc đầu, khó có thể thông hiểu được.

"Đội sản xuất nhà em chưa từng thấy qua loại chuyện này bao giờ. Ông Từ rất nghiêm khắc. Các đứa nhỏ không cha mẹ sẽ tách ra ở chung với nhau, đội sản xuất từ những nhà dư lương thấu đi một chút ít, để bọn nhỏ cà lăm sống sót."

Trước đây, vì cả nhà cô hòa thuận, chú thím coi cô như con ruột, nhà họ Cố không phân gia, cô liền cảm thấy mọi người mọi nhà đều giống nhau, anh em, dâu rể quan hệ tốt tốt đẹp đẹp.

Sau này cô mới phát hiện ra không phải vậy, Tiền Quế Hoa nhà chồng thím ấy, chú Triệu Tam, tình cảm anh em trong nhà còn lạnh hơn tảng băng, mấy năm nay mới bắt đầu qua lại.

Cố Khanh Khanh nhanh nhẹn xắt rau, xào rau, cô mở cửa sổ thủy tinh để bớt đi mùi khói, mùi dầu. Hai đứa nhỏ chậm rì rì nói chuyện, thực mau đến 12h.

Năm món ăn một món canh lên bàn, cua xào cay, cải trắng xào, trứng hấp, tôm hấp, bánh rau hẹ rán.

Còn có một tô canh rong biển tôm.

Cố Khanh Khanh còn băm ít củ cải chua để bên cạnh bánh rau hẹ, vừa thoải mái, vừa đỡ ngấy.

Hứa Niệm là phụ nữ có thai, được hưởng thụ ưu đãi. Cố Khanh Khanh cầm cái chén cho chị ấy ăn trước, còn cô mang nồi rửa sạch, nước thì đổ vào thùng lưu trữ nước tưới ruộng ——

"Chị A Niệm, chị ở nhà ăn cơm trước đi. Sở Đại chắc đã về rồi, em đi đón A Tuy về trước."

“Được nha, em đi đi, không cần để ý chị." Hứa Niệm cắn bánh nướng, bị hương thơm đánh úp vào miệng: "Tay nghề của em bây giờ phải khen ngợi nha, so với lão Chu còn tốt hơn không ít."

Nói đến Lão Chu ở nhà ăn, Cố Khanh Khanh cười toe toét: "Mấy ngày trước em lười nấu ăn quá, đưa A Tuy đi nhà ăn ăn cơm. Chu ban trường làm xong cơm là tuần tra quanh nhà ăn. Xem mọi người ăn ngon mặt chú ấy đặc biệt thỏa mãn, còn hỏi muốn thêm đồ ăn hay không? Em cảm thấy chúng ta y như heo mà chú ấy nuôi."

Hứa Niệm giật mình cười sang sảng: "Lúc trước chị cũng có cảm giác này!"

Hai người phụ nữ cùng nhau cười rộ lên, Cố Khanh Khanh cởi tạp dề treo ở cửa: "Em phải đi đón A Tuy đây. Đứa nhỏ này tâm tư tỉ mỉ, mẫn cảm. Em phải hỏi một chút xem hôm nay thằng bé đi học có bị ủy khuất gì hay không."

"Được, em nhanh lên đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 263: Chương 263



Cố Khanh Khanh đi ra khỏi sân, đi về phía tòa nhà thứ nhất ở khu Bắc.

Thời điểm này các chị dâu đều ở nhà nấu cơm, rất ít chị dâu đi đón con, chỉ đi vài bước thôi, không ai phí cái tâm tư này.

Cô nghĩ lát nữa nói với Thẩm Tuy, nói là cô đã làm món bánh rán rau hẹ mà cậu bé thích. Đứa nhỏ chắc là vui vẻ lắm, cho dù là trên mặt không biểu lộ ra trên mặt.

Cô trước kia cảm thấy anh cả Cố Xán Dương tính cách đã lạnh, không ngờ đứa em trai này còn lạnh hơn anh trai nữa.

Tuy nhiên, Thẩm Tuy là một đứa trẻ tính tình nội tâm, ai đối với cậu bé tốt cậu bé đều nhớ rõ. Lúc vừa đến ở cùng cô và Sở Đại, có đôi khi buổi tối cô quên giặt quần áo, Sở Đại trở về quá muộn cũng không giặt, để quần áo ném trong chậu trong nhà vệ sinh.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy đồ đã giặt sạch sẽ treo lên ban công, cô muốn choáng váng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, cô phải đặc biệt yêu cầu Thẩm Tuy bảo cậu bé giặt đồ của mình là được rồi.

Song đến bây giờ, Cố Khanh Khanh hiện tại mỗi ngày tắm xong là nhanh chóng giặt sạch, sợ Thẩm Tuy hỗ trợ.

Thấy sắp đến tòa nhà số một rồi, tâm tình cô nhảy nhót lên. Đợi thêm vài hôm thuyền vật tư đến rồi, khi cô kết hôn mẹ, thím, các anh trai cho cô nhiều phiếu vải lắm, bây giờ còn chưa có dùng xong.

Cô có nhờ thuyền trưởng thuyền vật tư giúp đi Cung tiêu xã mua mấy mảnh vải màu sắc tươi chút, chờ có rồi đưa đến chỗ mẹ Tiểu Hoan nhờ may là được.

Nếu là có dư thừa vải, thì để lại cho Tiểu Hoan làm một bộ quần áo, bằng không mấy ngày nay hỗ trợ mẹ Tiểu Hoan hỗ trợ mãi vậy, hơi xấu hổ.

Đã nhìn thấy tòa nhà khu 1, khác với sân nhà khác nhiều, cô tăng tốc, vừa đến là vừa nghe thấy tiếng chuông tan học.

Sau khi vào sân, cô nói chuyện với mấy đứa nhỏ cô quen biết, cười cười đi lên lầu tìm Thẩm Tuy.

Vừa lên đến tầng hai, cô đã nghe thấy một giọng nói ồn ào, sau đó là giọng nói giống như bị đánh đau của Vu Nguyễn, có vẻ rất đau đớn: "Thẩm Tuy! Sao em lại thế này?! Chị nói với em một câu chào hỏi thôi, em liền động thủ đánh người, nhà các người dạy con cái như vậy sao?"

Khi Cố Khanh Khanh nghe thấy tên Thẩm Tuy, cô nhanh chân chạy đến cửa lớp, Vu Nguyễn bị hai giáo viên vây quanh, còn có Vu Dương đang khóc.

Thẩm Tuy mặc đồ đen, cổ tay trắng nõn gầy guộc đang kéo dây đai của chiếc cặp học sinh màu xanh lục quân đội, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt như con dã thú hung dữ, nhìn chằm chằm vào Vu Nguyễn.

Khi Vu Nguyễn nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng run lên, nhưng nghĩ đến việc có hai nam giáo viên ở bên cạnh mình, hơi hơi an ổn phần nào, hơn nữa một cái y như người câm, làm sao mà cáo trạng gì.

Nói nữa, người ở đây đều thấy cả rồi, cô cười tủm tỉm nói chuyện với Thẩm Tuy, còn hắn tự nhiên bạo nộ đánh người.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy cậu nhóc toàn thân toát ra vẻ cô độc, m.á.u nóng dồn l*n đ*nh đầu, cô bước nhanh đến chạy tới trước mặt Thẩm Tuy, cúi người ôm đứa bé vào lòng, dỗ dành ——

“A Tuy đừng sợ, chị ở đây, A Tuy đừng sợ.” Cô vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Tuy, cô có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cậu bé trong vòng tay cô đang từ từ thả lỏng.

Sự dữ tợn trong mắt Thẩm Tuy dần dần biến mất, vừa rồi cậu bé còn muốn kêu gào g.i.ế.c cô ta, hiện tại trong đầu đều là giọng nói ấm áp của chị gái, cậu không muốn chị nhìn thấy được bộ d*ng ch*n thật của mình.

Cảm nhận được tâm trạng đang hoãn hoãn của cậu bé, Cố Khanh Khanh xoa đầu đứa nhỏ, nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện với con người đen lấy, nghiêm túc nói: "Chị cùng anh rể vĩnh viễn đứng ở bên A Tuy, vĩnh viễn tin tưởng A Tuy, không phải sợ, anh rể sắp tới đây rồi."

Cô không hỏi nguyên do, cũng không có ý định nghe người khác nói chuyện, cô chỉ chuyên tâm trấn định đứa nhỏ trước mặt.

Thật vất vả lắm mới làm A Tuy mở rộng lòng với bọn họ. Vu Nguyễn là muốn hủy hoại thằng bé sao? Cố Khanh Khanh lần đầu tiên hận một người đến như vậy, cô chưa từng chán ghét ai, gặp được người nào cũng đều là người hiền lành, thiện lương, lần này đúng là ...

Tâm trạng của Vu Nguyễn đã ổn định trở lại, nam giáo viên đeo kính trầm tư một lát, mở miệng nói: "Hai nữ đồng chí, bọn nhỏ còn phải về nhà, chúng ta đừng có chặn ở đây, có chuyện gì xuống văn phòng bên dưới rồi nói."

Thầy giáo cũng mặc bộ quân phục màu xám hải quân, toát ra khí chất văn nhã, phong độ, trí thức. Cùng với một giáo viên khác đâu ra đấy sơ tán học sinh, mang theo bốn người xuống lầu, xuống dưới văn phòng.

Vu Dương lau đi nước mắt, tầm mắt dừng ở trước mặt cô nhỏ, và thím, do dự.

Cố Khanh Khanh biết chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Dương, vừa rồi e là bị dọa, sợ quá khóc lên, cô xoa đầu Thẩm Tuy, sau đó đi đến trước mặt Vu Dương, đưa cho thằng bé hai viên kẹo.

"Tiểu Dương đừng khóc, không sao đâu, con về nhà trước đi? Mẹ con còn ở nhà chờ con học về."

Vu Dương liếc nhìn cô nhỏ, nghĩ đến mẹ ở nhà một mình, gật đầu chạy ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai giáo viên, Cố Khanh Khanh, Thẩm Tuy và Vu Nguyễn.

Vu Nguyễn đáng thương, là người mở miệng đầu tiên: "Thầy Trương, vừa rồi thầy nhìn thấy, là Thẩm Tuy động tay trước, tôi là xem hắn tuổi tác nhỏ, không hề đánh trả."

Vị giáo viên trẻ gật đầu, đấy mắt kính, đi pha cho hai người tách trà: "Đều ngồi đi, các vị chậm rãi nói chuyện."

Một giáo viên khác mang trà đã pha đến cho Cố Khanh Khanh và Vu Nguyễn, không nhịn được nói: "Đồng chí Vu, có phải đồng chí nói gì đó không tốt với Thẩm Tuy hay không? Thằng bé trước đó còn rất an tĩnh học tập, ở trong lớp chưa bao giờ đùa giỡn với các bạn học khác, làm sao mà đồng chí nói mấy câu mà đứa nhỏ này đỏ mắt muốn đánh người?!"

Anh là giáo viên trực tiếp dạy lớp của Thẩm Tuy, ấn tượng với đứa nhỏ này thực tốt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 264: Chương 264



Vì vậy, giọng điệu không thể không nặng nề hơn vài phần.

Thầy Trương đeo kính liếc nhìn anh, anh biết bản thân mình thất thố, dứt khoát quay lưng vào tường, không nhìn bọn họ nữa.

Thầy Trương không nhịn được cười lắc đầu, người này sao cứ vội vội vàng vàng như vậy chứ.

Ngay lập tức, anh bước đến chiếc ghế đối diện với nhóm người Cố Khanh Khanh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đồng chí Vu Nguyễn, vừa rồi đồng chí nói cho chúng tôi biết, ở bên ngoài đồng chí nói cái gì với bạn học Thẩm Tuy?"

Vu Nguyễn ngón tay nhịn không được mà túm lấy ống quần, cô nhìn Thẩm Tuy trầm mặc không lên tiếng, vừa rồi hắn cái gì cũng không nói chuyện với Cố Khanh Khanh, hiện tại hẳn là sẽ không mở miệng nói chuyện.

Trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, tên câm này quá mạnh, quá đáng sợ.

Trên mặt vẫn còn nguyên bộ mặt bị bắt nạt kia: "Tôi chỉ là chào hỏi hắn thôi, hỏi hắn chị Khanh Khanh gần đây đang vội cái gì? Lần trước chị ấy sang nhà tôi đưa dưa chua sang, cái tô to còn ở nhà, tôi chỉ nghĩ khi nào rảnh đưa trả mà thôi."

Cố Khanh Khanh cau mày, sau đó cô nhớ lại lần trước khi đi giao dưa cải cho Bạch Đào, chị ấy té xỉu, cô bởi vì nóng nảy và cáu kỉnh, cho nên Vu Thành và Vu Nguyễn về là cô đi luôn, tô chén gì cũng chẳng lấy.

Nhưng cô không tin lời nói của Vu Nguyễn.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy, thầy Trương biết chuyện này không giả, vì thế quay sang hỏi học sinh: "Bạn học Thẩm Tuy, em có cái gì muốn nói sao? Lời nói của đồng chí Vu có phải sự thật hay không?"

Vu Nguyễn nhìn chằm chằm cậu bé không chớp mắt, cô biết thầy Trương vẫn đang nghi ngờ cô, hiện tại cô nhìn đứa nhỏ câm này, trong đầu khẳng định, người câm sẽ không mở miệng.

Lâu như vậy, cô chưa từng thấy tên câm này nói chuyện với ai. Lúc nói chuyện với các chị dâu khác cô có nhắc đến Thẩm Tuy, các chị ấy cũng chỉ lắc đầu: "Đứa nhỏ này đẹp trai, chỉ là tính tình cô độc quá, không thích nói chuyện."

Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuy đang đứng bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, đôi mắt to trong veo tràn đầy tức giận: "A Tuy, nói cho chị với các giáo viên nói, cô ấy nói gì với em."

Thẩm Tuy rũ mắt nhìn ngón chân của mình, không có mở miệng nói chuyện.

Vu Nguyễn ra vẻ khụt khịt, bả vai rung rung: "Thầy Trương, tôi thật sự không nói lời gì khó nghe cả, tôi cùng nhà Sở doanh trường không có gì giao thoa, chị Khanh Khanh còn là bạn tốt của chị dâu nhà tôi, tôi không có chuyện gì đáng để đối xử với một đứa nhỏ như vậy."

"Thầy Trương xem này, ngài xem vết thương trên tay tôi đi, còn trên mặt tôi nữa, tôi khom lưng nói chuyện với cậu ấy ngữ khí thực ấm áp, tự nhiên hắn động thủ ..."

Theo tầm mắt của cô ấy, thầy Trương nhìn cánh tay cùng má phải sưng đỏ, vừa rồi không chú ý đến, bây giờ thấy, xác thực rất nghiêm trọng.

Anh giọng điệu ôn hòa lên tiếng hòa hoãn: "Thầy Hàn, thầy đi phòng y tế kêu một đồng chí quân y đến kiểm tra vết thương cho đồng chí Vu Nguyễn."

Thầy Hàn vốn không muốn nghe Vu Nguyễn khóc lóc sướt mướt, ừ một tiếng trực tiếp đi nhanh ra ngoài cửa, bởi vì trong lòng hơi tức giận cho nên tiếng đóng cửa khá lớn.

Thầy Trương trong lòng buồn cười, nhìn Cố Khanh Khanh: "Cô giáo Cố, đứa nhỏ nhà cô không muốn mở miệng, cô cảm thấy chuyện này xử lý như thế nào bây giờ? Chúng ta cùng thảo luận một giải pháp đi."

Mấy ngày Cố Khanh Khanh dạy học, thầy Trương mới vừa lại đây, mọi người xem như là quen biết nhau.

Cô chưa kịp nói thì Vu Nguyễn đã lên tiếng trước: "Thầy Trương, không phải tôi nói quá, một đứa trẻ như thế để ở trường quá nguy hiểm. Tôi trước đây chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào hung hăng thế kia, thậm chí không biết là câu nói nào làm hắn tức giận ..."

Thầy Trương nghe thấy ra ý tứ của cô ta, nhướng mày: "Cho nên sao? Đồng chí Vu Nguyễn, đồng chí có cái ý tưởng gì."

“Thôi học!" Khuôn mặt Vu Nguyễn nóng rực đau đớn, vừa rồi không có cảm giác gì, nhưng bây giờ càng ngày càng nóng: “Hắn cần thiết phải bị thôi học, cháu trai của tôi còn đang ở chỗ này học, tôi không yên tâm, sợ hắn trả thù. Mà phải nói, tôi là một người lớn, trước mặt hắn còn không có sức phản kháng thì càng đừng nói đến những đứa nhỏ khác, mấy chị dâu khác cũng sẽ không yên tâm."

Cô lấy ra đòn sát thủ.

Cô cảm thấy thầy Trương chắc chắn sẽ để ý đến cảm nhận của những chị dâu khác.

Cố Khanh Khanh vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Tuy, cô trước kia không hiểu vì sao Bạch Đào bị cô ta chọc đến điên tiết, bây giờ cô biết rồi.

Tay của Thẩm Tuy bị nhéo một cái rất đau mới tỉnh táo lại.

Đôi mắt đen láy rơi vào trên người chị gái, hơi hiện ra vẻ nhu hòa, lại lần nữa nhìn về hướng Vu Nguyễn, sự phẫn nộ trong lòng dần dần dâng lên.

“Thầy Trương.” Thẩm Tuy đột nhiên lên tiếng: "Cô ta nói em là đồ con hoang."

Thầy Trương đang vốn đau đầu thì nghe thấy tiếng nói, hiển nhiên là không ngờ tới, ngây người không biết làm sao, không xác định phải hỏi lại: "Thẩm Tuy, ý của em là đồng chí Vu Nguyễn mắng em là ..." Mấy chữ đó anh không thể thốt ra được.

Không giống như những người lính khác từng tham gia chiến tranh chuyển sang làm công tác hậu cần, anh từ trước đến giờ vẫn luôn đảm nhận công tác hậu cần, là một quân nhân văn chức, ở bộ đội sửa sang các tài liệu tác chiến, không có nói được mấy lời dơ bẩn.

Vu Nguyễn ngây dại ra, cô không ngờ tên câm này sẽ mở miệng nói chuyện, bắt lấy ống quần nhịn không được dùng sức, vô ý làm bản thân mình đau đớn.

“Vâng!” Thẩm Tuy khẽ gật đầu, khẳng định điều đó.

Thật ra, vẫn còn một số lời mà cậu không muốn nói, quá khó nghe, cậu không muốn chị gái nghe được.

Thầy Trương hít sâu một hơi, đôi mắt sau thấu kính lạnh như băng: "Đồng chí Vu Nguyễn, lời Thẩm Tuy nói có phải vậy chăng?"

"Không ... Không phải." Vu Nguyễn cố gắng định thần trở lại, sự kinh ngạc còn chưa kịp che dấu: "Thầy Trương, thầy không thể tin hắn! Hắn động thủ đánh người là sự thật, khẳng định là nghe được bị thôi học mới bịa chuyện nói dối."

Dù sao cũng không có nhân chứng, tên câm đó mở miệng nói chuyện thì thế nào. Cô không sợ.

Thầy Trương có phần khó xử, từ tận đáy lòng anh càng tin tưởng Thẩm Tuy nhiều hơn.

Một phần là vì anh ở quân khu đã nghe nói về Sở Đại, một phần khác là Cố Khanh Khanh. Chỉ mấy hôm ở chung ngắn ngủi, anh biết cô giáo Cố cùng chồng Sở doanh trường là giống nhau, là người thẳng thắn.

Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi đứa nhỏ: "A Tuy, có người ở bên cạnh nghe được bọn em nói gì không? Nói cho chị nghe."

“Có." Lời này không phải là Thẩm Tuy lên tiếng, là Bạch Đào cầm tay Vu Dương dẫn vào trong, cửa nơi này hoàn toàn không cách âm, bên trong có chuyện gì cũng thấy rõ, nghe được rõ ràng.

Cô khẽ gật đầu với Cố Khanh Khanh, và tự giới thiệu mình với giáo viên đeo kính: "Xin chào thầy Trương, tôi là mẹ của Vu Dương, lúc ngài vừa mới đến đảo chúng ta có gặp nhau một lần."

Thầy Trương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đồng chí Bạch Đào? Mời ngồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 265: Chương 265



“Không cần, tôi nói vài câu tôi sẽ rời đi. Nhà còn đang chờ tôi về nấu cơm.” Bạch Đào thậm chí không thèm nhìn Vu Nguyễn một cái, nhỏ giọng hỏi con trai: "Tiểu Dương ngoan, nói cho thầy giáo nghe, cô nhỏ cùng anh Thẩm Tuy nói cái gì đó? Con nghe được tất cả đúng không?"

Ánh mắt ngây giờ của Vu Dương quét qua người cô nhỏ độc ác, dừng ở trên người Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy.

Cha nói cô nhỏ là thân nhân, phải đối xử với cô nhỏ tốt.

Nhưng thím đối xử với cậu rất tốt, thường xuyên cho kẹo cậu ăn, còn đưa đồ ăn cho mẹ, là bạn tốt của mẹ, giống như cậu với Nhị Hổ vậy.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút do dự, thầy Trương ôn hòa lên tiếng: "Bạn học Vu Dương, là con trai của quân nhân, con không được nói dối. Nói với thầy, con đã nghe được những gì?"

Lần này Vu Dương không chần chừ nữa: "Cô nhỏ nói anh Thẩm Tuy là con hoang. Còn nói hiện tại thím sinh con không được mới đối tốt với anh trai. Nếu thím với chú có con của mình sẽ không cần anh ấy nữa. Còn nói là không bằng lúc trước anh Thẩm Tuy c.h.ế.t ở trên thuyền đánh cá đi ..."

Kỳ thật cậu không nghe hết hoàn chỉnh, Vu Nguyễn trên mặt mang theo ý cười là diễn cho người ta xem, sự thật là ở bên tai Thẩm Tuy nghiến răng nghiến lợi mắng Cố Khanh Khanh.

Đây đều là những điều Thẩm Tuy không muốn nói, thấy Vu Dương không nói ra những điều này, trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút, người tốt như chị không nên nghe những lời cay độc, độc ác đó.

Lần trước chị gái từ nhà Vu Dương về thì hờn dỗi thật lâu, cậu không muốn chị tức giận không buồn ăn uống nữa.

Vu Nguyễn càng nghe đến nửa sau thì vẻ mặt càng thêm khó coi, cô đang muốn lên tiếng thì bị Bạch Đào chặn lời: "Thầy Trương, Tiểu Dương nhà tôi mới năm tuổi thôi, sẽ không mở miệng bôi nhọ cô ruột của mình. Không có dối gạt ngài, em ấy ở nhà còn thường xuyên mắng tôi c.h.ế.t không được tử tế, người như thế nên ra khỏi đảo đi, miễn cho bẩn phong cảnh trên đảo."

Vu Nguyễn nào biết chị dâu luôn nhẫn nhục chịu đựng mình sẽ dám mở miệng vạch trần mình, ánh mắt hung ác rơi vào Cố Khanh Khanh đang ở đối diện, cô đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện rồi.

Chắc cô ta đã xúi giục Bạch Đào, muốn đuổi cô ra khỏi đảo! Người phụ nữ độc ác này đã phá hỏng cuộc hôn nhân của cô, bây giờ còn muốn cô biến mất hoàn toàn khỏi đảo.

Cô không thể về nông thôn, cô không muốn mỗi ngày làm mệt c.h.ế.t kiếm công điểm, cũng không muốn tìm một tên đàn ông nghèo kiết xác ở nông thôn.

Ngay cả khi trên đảo gả không được, anh trai cũng sẽ đưa tiền cho cô.

Thầy Trương vẫn luôn quan sát, không bỏ qua cái ánh mắt dữ tợn kia của Vu Nguyễn, hoàn toàn tin những gì Bạch Đào nói.

Anh đứng dậy và nói: "Việc này cần phải báo cáo với chỉ đạo viên, làm phiền các vị cùng tôi đi doanh bộ một chuyến đi."

Cố Khanh Khanh và Bạch Đào không có phản đối, hai người phụ nữ bên người nắm tay một đứa nhỏ đi theo thầy Trương đến văn phòng. Vu Nguyễn thu liễm cảm xúc, nghĩ đến bản thân còn anh trai nữa, anh trai sẽ giúp cô!

Cô cúi đầu không sợ hãi bước theo ra cửa, biết chắc ngoài sân còn có nhiều chị dâu nghe bọn nhỏ kể lại sẽ chạy đến đây xem náo nhiệt, bụm mặt giả bộ đáng thương.

Cho dù cô đã nói ra những lời đó, thì việc Thẩm Tuy đánh người ta cũng là chuyện thật, Khương chỉ đạo viên cùng lắm là bảo cô viết bản kiểm điểm rồi xin lỗi thôi. Hừ, rời đảo?? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Nằm mơ đi!

Quả nhiên nhìn đoàn người ra tới, nhóm các chị dâu tụm ba tụm năm nghị luận. Vu Nguyễn trong khoảng thời gian này, giả vờ giả vịt nói ngọt cho nên ở trong đám chị dâu cũng gọi là như cá gặp nước, có không ít người chưa biết ngọn nguồn thiên hướng về phía Vu Nguyễn.

Tất nhiên, cũng có những người bạn của Cố Khanh Khanh, chẳng hạn như mẹ Tiểu Hoan, chị dâu Chu, Hứa Niệm nghe tin cũng ôm bụng lớn lại đây.

“Khanh Khanh.” Cô bước tới, dùng ánh mắt dò hỏi.

Cố Khanh Khanh lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì, lúc này cô mới đem tầm nhìn về phía Thẩm Tuy: "Này?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy một chút m.á.u trên cổ tay trái giấu sau lưng, Hứa Niệm đưa tay kéo cổ tay cậu bé ra, trên cánh tay trắng muốt là một vệt m.á.u dài, bị lau qua, chắc là thằng bé tự mình lau.

Cố Khanh Khanh theo từng động tác của Hứa Niệm, vừa thấy được, đang khó hiểu chuyển thành phẫn nộ, cô buông tay phải Thẩm Tuy ra, nắm tay cổ tay trắng nõn của thằng bé, kéo lên trên.

Trước mắt cô lộ ra một đường cào dài chảy máu. Vừa rồi Thẩm Tuy sợ cô lo lắng nên lấy tay áo lau sạch, cổ tay áo dính m.á.u đen đen.

Không phải Vu Nguyễn đã nói là không động thủ sao?! Cố Khanh Khanh nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng bùng nổ.

Cô đứng phắc dậy, ở trước mặt mọi người, không ai kịp phản ứng, cô giơ tay tát vào mạnh mặt Vu Nguyễn.

“Bang —” Âm thanh giòn giã khiến tất cả những chị dâu đang trò chuyện phải im bặt, không thể tin được nhìn nữ nhân bình thường luôn là mặt mày hớn hở, hòa hòa, khí khí này có thể chủ động đánh người.

Ngay cả Hứa Niệm, người có mối quan hệ tốt nhất với Cố Khanh Khanh cũng phải ngốc lăng tại chỗ, không nói được cái gì.

Vu Nguyễn giật mình, ăn đau, rốt cuộc không nhịn được nữa, thứ nữ nhân độc ác này dám đánh cô?! Giơ tay muốn đánh trả đột nhiên bị ai đó cản trở.

Cố Khanh Khanh được mùi thơm kẹo sữa quen thuộc, thần kinh thả lỏng. Thẩm Tuy hung ác muốn xông lên, nhìn thấy anh rể đến rồi cũng dừng bước chân.

Trần Giải Phóng hất tay Vu Nguyễn ra, ngữ khí ghê tởm: "Cũng không biết đi soi gương xem mình là mặt hàng gì. Thật cho rằng anh trai mình là cái gì lớn lắm à? Không phải kẻ hèn chỉ là một Liên Trường thôi sao? Chỉ con mẹ mày có nhà mẹ đẻ chống lưng? Tưởng em gái tao ở trên đảo không có nhà mẹ đẻ? Lão tử hôm nay nói cho mày biết, nhà mẹ đẻ của em ấy mười mấy anh trai Binh Đoàn Xây Dựng đến đây. Người Binh Đoàn Xây Dựng không có quy củ không đánh nữ nhân đâu đấy nhá!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 266: Chương 266



Những người nghe thấy điều này không khỏi đổ dồn ánh mắt vào Trần Giải Phóng, họ không ngờ rằng những người thường dễ nói chuyện, hiện tại sẽ như vậy ... uh, nói thế nào nhỉ.

Khó mà mô tả cho được.

Cố Khanh Khanh tựa vào vòng tay của Sở Đại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông sau lưng, hai mắt hơi đỏ: "Anh ơi, cô ta bắt nạt A Tuy."

“Không sao, giao cho anh.” Sở Đại ánh mắt hơi lạnh, tùy ý liếc nhìn Vu Nguyễn, nhẹ giọng nói với Thẩm Tuy: “Lại đây."

Cậu bé ngoan ngoãn đi tới chỗ bọn họ, Cố Khanh Khanh rút khỏi vòng tay của người đàn ông, ngồi xổm xuống cẩn thận xắn tay áo lên, vừa rồi có người chưa thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Cố Khanh Khanh xông lên đánh người.

Bây giờ nhìn thấy vết thương dữ tợn trên cổ tay của cậu bé, trong nhà họ có con, hiểu được tâm tình của Cố Khanh Khanh, ai nấy tiến lên quan tâm: "Đây là móng tay sao cào sao? Ông trời ơi tàn nhẫn quá đi mất, quân y đâu? Hứa Niệm à, Triệu Trạch nhà em có đến không?"

Hứa Niệm lắc đầu lo lắng nói: "Vết thương sâu như vậy trước tiên phải xử lý ..."

Thầy Trương liếc nhìn Vu Nguyễn đứng không rên một tiếng, còn có Trần Giải Phóng đứng cách xa Vu Nguyễn cả 1 mét, sợ dính phải Vu Nguyễn. Anh có nghe qua chuyện của hai người, đồng chí Vu Nguyễn, nữ đồng chí này là đơn phương nhiệt tình.

Anh lắc đầu nói với Sở Đại: "Sở doanh trường, anh xem việc này xử lý thế nào? Đứa nhỏ nhà anh cần phải xử lý vết thương, sợ bị nhiễm trùng."

“Đi doanh bộ.” Sở Đại không chút do dự, ánh mắt ngưng trọng: “Trần Giải Phóng, cậu đi gọi Vu Thành vào doanh bộ.”

“Vâng!” Trần Giải Phóng hai chân khép lại, sắc mặt nghiêm túc, hành quân lễ. Đi ngang qua Cố Khanh Khanh thì thấp giọng nói chuyện: "Em gái đứng sợ, việc hôm nay em làm rất đúng, lần sau có người dám bắt nạt em, em nói với anh trai, đừng tự mình động thủ để bị thương. Để bọn anh đến xử lý."

Cố Khanh Khanh gật đầu, đau lòng nhìn Thẩm Tuy xoa đầu thằng bé, an ủi: "Em biết, cảm ơn anh Giải Phóng, em không sợ."

Sở Đại thấy Trần Giải Phóng còn luyên thuyên, dong dài nên đưa chân đá một cái: "Mau lên."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vâng!” Lần này Trần Giải Phóng thật sự bỏ chạy đi xa.

Cả nhóm đi theo Sở Đại và Cố Khanh Khanh đến doanh bộ. Vu Nguyễn xoay đầu nhìn thấy thầy Trương khách khí mà xa cách nhìn chằm chằm cô, Vu Nguyễn căng da đầu tiếp tục đi.

Nhiều người quá, không chạy được, chỉ có thể chờ anh trai đến.

Nhưng nhìn tình huống này, trong lòng cô sợ hãi, có một dự cảm không lành.

Trong sở chỉ huy ở doanh bộ, nhân viên nghiên cứu đang nói với Khương Thắng về chuyện khảo sát nguồn nước ngọt: "Ngay trong khu vực cấm quân sự, tức là bên cạnh hầm chứa tên lửa, có một mạch nước ngầm, chính là không tiện để lấy nước."

Khương Thắng nghe có nước ngọt thì vui mừng khôn xiết. Anh ở quân khu phương nam từ trước đến nay không thiếu nước, anh một ngày tắm tận mấy lần. Đến trên đảo rồi bởi vì đám con đòi nợ mỗi ngày ra bờ biển lăn ngoài bài bùn, bãi lầy. Nước trong nhà không đủ phân, anh tận ba bốn ngày mới lau lau một chút.

Cảm thấy cả người ngứa ngày không được tự nhiên. Nhất là lúc này trên đảo thời tiết nóng lên, quân trang thì dày, anh thường xuyên ra mồ hôi ước đẫm.

"Các vị đang lo lắng gia đình quân nhân đi lấy nước làm tiết lộ cơ mật quân sự? Dễ giải quyết, ở bên cạnh lại xây thêm một kho trữ lương thực, dầu. Chờ toàn bộ xây xong, toàn bộ kho quân sự thông suốt có thể chủ động vận chuyển lương thực, nước ngọt."

“Về việc tiết lộ cơ mật, để quân nhân gánh nước trở về là được. Làm đi!" Anh giải quyết dứt khoát.

Nhân viên nghiên cứu được mệnh lệnh, bắt đầu thảo luận làm sao dẫn nước vào kho. Đang cúi đầu bôi bôi vẽ vẽ thì nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài.

Sở Đại cùng Khương Thắng cùng cấp, trực tiếp đi thẳng vào trong.

Khương Thắng nhìn thấy hắn tay phải là vợ, tay trái là đứa nhỏ, giật mình: "Cậu dìu dắt cả gia đình già trẻ ..."

Anh chưa kịp nói xong đã thấy đám người đằng sau, dài một chuỗi.

Ngay lúc này, Khương Thắng mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh quay sang nói với nhân viên nghiên cứu: "Các vị ra ngoài trước."

"Vâng."

Đám đông tự động tách ra chờ bọn họ đi rồi, cánh cửa khép lại.

Khương Thắng đau đầu: "Làm sao thế này?"

Thầy Trương đem tiền căn hậu quả nói lại một lần. Khương Thắng nghe xong sải bước tới chỗ Thẩm Tuy, kéo lấy cánh tay thằng bé ra xem, mặt không biểu tình liếc mắt nhìn Vu Nguyễn.

"Gọi Triệu quân y đến đây đi."

Không đợi lính gác đi đâu, Triệu Trạch vác thùng y tế, mồ hôi đầy đầu chạy đến, phía sau là thầy Hàn.

"Sao lại đến doanh bộ thế, tôi còn đến khu Bắc tìm mọi người ..."

Anh chưa nói hết câu đã thấy vết thương trên cánh tay của Thẩm Tuy: "Em làm sao thế nào? Nhìn giống vết cào. Đừng sợ ha, anh trai khử trùng, dùng ít thuốc bột, em chịu khó một chút nhé!"

Anh ngồi xổm xuống, xử lý vết thương cho Thẩm Tuy.

Cố Khanh Khanh nhìn không chớp mắt, Hứa Niệm nắm tay, không tiếng động an ủi.

Vu Thành vừa đến, Khương Thắng lệnh cho người đóng cửa để cắt đứt cảnh tượng sôi động bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đây là doanh bộ chứ có phải chợ bán rau đâu, các người ngày thường quản vợ con thế nào đấy? Cứ như này không phải muốn lên trời luôn sao?"

Bất quá nếu không phải đi theo phía sau Sở Đại, bọn họ sẽ không vào được.

“Vu liên trường." Giọng điệu của Sở Đại rất nhẹ, không phân biệt được đang vui hay tức giận: “Trần Giải Phóng đã nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra?"

Vu Thành khuôn mặt trầm xuống, gật đầu.

“Chuyện phát sinh ở trường học cậu hẳn là còn chưa rõ ràng lắm. Thầy Trương phiền toái anh." Sở Đại gật nhẹ đầu với thầy Trương một cái.

Thầy Trương gật đầu: "Sở doanh trường khách khí rồi, là chuyện nên làm. Vu liên trường, chúng ta đều là quân nhân, lời nói ra phải xứng đáng với Đảng và lương tâm của chính mình. Anh không cần phải lo lắng về việc tôi thiên vị cho ai."

"Nhà anh, Đồng chí Vu Nguyễn chửi bới đồng chí Cố Khanh Khanh trước mặt Thẩm Tuy, còn nói những lời khó nghe với thằng bé. Bạn học Thẩm Tuy nhịn không được mới động thủ, hơn nữa nhìn vết thương, vết thương của Thẩm Tuy so với Vu Nguyễn luôn mồm nói không đánh trả còn nghiêm trọng hơn rất nhiều."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 267: Chương 267



"Về việc đồng chí Thẩm Tuy có động tay trước hay không, trước khi đồng chí Bạch Đào và con trai anh đứng ra làm chứng, đồng chí Vu Nguyễn đã nói muốn chúng tôi buộc bạn học Thẩm Tuy thôi học."

"Hiện tại sự thật đã quá rõ ràng, Vu liền trường, anh xem chuyện này nên xử lý thế nào?"

Khương Thắng cũng nhìn hắn: "Nói đi Vu Thành, cậu nói xem xử lý thế nào?"

"Chuyện này là em gái tôi không đúng. Nguyễn Nguyễn, lại đây xin lỗi Sở doanh trường còn có cô giáo Cố ..."

Vu Nguyễn trong lòng vui vẻ, anh trai đây là có ý che chở cô đấy. Cô vẫn có thể tiếp tục ở lại trên đảo? Cô liếc mắt nhìn Bạch Đào và Vu Dương, nghĩ thầm, ha hả để xem trở về tao thu thập bọn mày thế nào.

Sở Đại không mặn không nhạt: "Xin lỗi? Cho dù xin lỗi cũng không cần xin lỗi tôi."

"Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một tia giễu cợt: "Không hiểu sao lại có người cho rằng Thẩm Tuy nhà tôi rất dễ bắt nạt. Trước, đừng nói sau lưng thằng bé là chị gái cùng anh rể này. Tôi nhắc nhở các người một chuyện, mà mọi người đều đã quên ——”"

"Thằng bé là cô nhi con liệt sĩ."

Những lời này vừa ra, Khương Thắng nghĩ đến cha của Thẩm Tuy, không khỏi nghiêm lên.

Quân khu Phương Nam không sinh ra những thứ tồi tệ!

Cha của Thẩm Tuy là một trinh sát xuất sắc của Binh Đoàn Xe Tăng, hy sinh lúc chấp hành nhiệm vụ.

Với tư cách là đồng đội, làm con trai của liệt sĩ phải chịu oan ức, mặt anh muốn nóng bừng lên.

“Vu Thành!” Giọng điệu của Khương Thắng lạnh tanh: "Còn năm ngày nữa thuyền vật tư sẽ lại đây. Trên đảo không dung người như vậy, chuyện còn lại tự cậu giải quyết đi!"

“Vâng.” Vừa rồi Vu Thành còn do dự, có nên đưa em gái rời khỏi đảo hay không. Từ khi em gái đến đây, nhà anh không một ngày yên ổn, thậm chí anh còn không muốn về nhà.

Nghe đến cô nhi con liệt sĩ, anh mới nhớ đến thân thế của Thẩm Tuy. Đều là người từ quân khu phương Nam, em gái đối xử với một đứa trẻ mười hai tuổi như thế này, làm anh xấu hổ không biết đối mặt với đồng đội cùng quân khu như thế nào.

Anh mắt dừng ở người vợ im lặng nhẫn nhịn, con trai thì run lên bần bật, ánh mắt anh dần trở nên kiên định hơn.

Chuyện này dừng lại tại đây, lời xin lỗi của Vu Nguyễn, Cố Khanh Khanh không muốn nghe, cảm ơn Khương Thắng còn có thầy Trương xong, cô mang theo Thẩm Tuy ra ngoài. Lúc đi ngang qua Bạch Đào: "Chị Đào Tử, em còn cái tô ở nhà chị, có rảnh chị giúp em đưa sang nhà nhé!"

Bạch Đào biết đây có ý Khanh Khanh không giận chó đánh mèo, còn tiếp tục lui tới với mình, tâm tình nhẹ nhõm hẳn lên: "Ừ, được!"

Nhìn thấy cô em chồng đang cúi gằm mặt sau lưng Vu Thành, mặt như quả cà tím. Cô cười nhạo một tiếng, cầm tay con trai trở về.

Trần Giải Phóng và Triệu Trạch được Cố Khanh Khanh gọi về nhà ăn cơm. Thẩm Tuy được Sở Đại dẫn về, còn cô đỡ Hứa Niệm.

Hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm, Cố Khanh Khanh đến giờ lòng còn sợ hãi: "Cũng may là chỉ đạo viên dứt khoát đưa người đi rồi, bằng không để người như vậy trên đảo, em cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên."

"Chuyện này ít nhiều nhờ câu nói của của Sở doanh trường nhà em, nếu không e là chuyện này sợ còn bẻ xả không ngừng. Nhiều nhất cô ta chỉ có bị giáo dục một chút thôi." Hứa Niệm nhỏ giọng: "May là Vu Thành không phải người không rõ ràng thị phi đúng sau, cuộc sống Bạch Đào rốt cuộc thanh tĩnh trở lại."

"Mấy ngày này e là nhà họ còn quậy, Vu Nguyễn ở chỗ em ăn thiệt nhất định sẽ trút giận lên mẹ con Bạch Đào." Cố Khanh Khanh có chút lo lắng cho Bạch Đào.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không sao, từ chuyện xảy ra hôm nay, chị ấy hoàn toàn không phải quả hồng mềm." Mang Vu Dương đến vạch trần Vu Nguyễn, Bạch Đào hôm nay quá kiên cường, hoàn toàn xé rách mặt với cô em chồng này.

“Đúng vậy, chị ấy không phải quả hồng mềm, mà là quả đào mềm.” Cố Khanh Khanh cười lắc đầu, tay trái không khỏi xoa đầu đứa nhỏ đang nắm tay Sở Đại: "Em nha, là ra tay quá nhẹ, em nên tát thêm vài cái cho cô ta câm miệng."

Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen của Thẩm Tuy, cậu mím môi nói: "Chị ơi, em nhớ rồi."

Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau cười, cô tiếp tục nói chuyện với Hứa Niệm.

Mấy người trở về sân nhà Sở gia, Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn từ trong bếp ra: "Thời tiết bây giờ nóng dần rồi, đồ ăn không có bị nguội lạnh quá nhanh, mọi người mau ăn cơm, hôm nay đủ lăn lộn rồi." Vốn dĩ, cô đang vui vẻ đi đón Thẩm Tuy tan học trở về ăn cơm trưa, ai ngờ gặp phải đồ điên Vu Nguyễn chứ.

"Hôm nay em lợi hại nhất! Cho cô ta một cái tát nổ đom đóm, chị nhìn mà trợn mắt." Hứa Niệm ngồi bên cạnh Triệu Trạch, cười mở miệng.

Cố Khanh Khanh vỗ ngực: "Em cũng là lần đầu tiên đánh người, lúc ấy tức quá không chịu nổi, bây giờ tim còn đập nhanh ơi là nhanh."

Cô lấy bát đũa ra, quay sang nói với Thẩm Tuy: "Chị làm cho em bánh rán rau hẹ em thích ăn, em nếm thử đi."

Thẩm Tuy cầm lấy chén đũa, ngoan ngoãn cầm lấy một cái rán.

Sở Đại lôi kéo vợ ngồi xuống: 'Em cũng ăn đi, nơi này có người chờ cảm ơn em đó."

“Hả?” Cố Khanh Khanh bối rối không hiểu ý của anh ấy là gì.

“Đúng vậy đó, em gái, anh nghe Khương chỉ đạo viên nói qua, muốn giới thiệu em gái Vu Thành cho anh để anh gặp một lần, là em giúp anh chắn." Vẻ mặt Trần Giải Phóng như là vẻ mặt sống sót sau tai nạn: "May mắn có em, bằng không anh tiêu rồi."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Em là nghe lời chị Đào Tử nói, người như vậy vẫn là đừng nên tai họa các anh."

Triệu Trạch trêu chọc Trần Giải Phóng: "Cậu hiện tại không phải vội vàng tìm vợ à?"

Nỗi sợ của Trần Giải Phóng còn kéo dài đến giờ: "Không vội, không vội đâu. Mà này, không phải anh là quân nhân sao, vừa rồi thầy Hàn tới bảo anh đi xử lý vết thương cho Vu Nguyễn, sao anh làm như không thấy?"

“Thị lực của anh không tốt." Triệu Trạch đẩy kính lên mắt, gắp cái càng cua cho vợ: "Cho nên nhìn không thấy đó!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 268: Chương 268



Cố Khanh Khanh xì cười vui vẻ, lúc này cô đã trở lại tâm trạng như thường ngày. Sở Đại đang lột tôm, trêu Trần Giải Phóng: "Anh Giải Phóng không tệ nha, Vu Thành trong mắt anh chỉ là một kẻ hèn Liên Trường mà thôi."

Sở Đại cũng liếc mắt nhìn cậu ấy, động tác tay không nhanh không chậm: "Chức vị không lớn, khẩu khí rất lớn!"

"Tôi không phải bị em gái bắt nạt nên mới tức sao?" Trần Giải Phóng theo bản năng vò đầu bứt tai, bởi vì tay đầy dầu mới từ bỏ, anh lại cầm khối bánh trứng rán hẹ, nhìn về phía Thẩm Tuy trầm mặc không nói gì: "Nhưng mà em trai này tính cách có hơi ..."

Nghe vậy, Sở Đại cùng Cố Khanh Khanh đồng thời nhìn sang, ánh mắt lạnh căm căm.

Trần Giải Phóng nhanh chóng sửa miệng: "Khá tốt, khá tốt."

Một bữa cơm ăn đến hòa thuận vui vẻ, Cố Khanh Khanh sợ Thẩm Tuy nhiều người sẽ câu nệ, không ngừng gắp thêm đồ ăn, rau vào chén thằng bé. Sở Đại nhìn thấy mà lòng hụt hẫng.

Sau đó anh cười lạnh một tiếng, nghĩ nghĩ, bản thân làm gì mà so đo với một đứa nhỏ chứ.

Triệu Trạch không thể bỏ sót chi tiết nhỏ này, chậc chậc, cười nói: "Thì ra Sở doanh trường ăn giấm nha, chuyện hiếm lạ thật sự!"

Trần Giải Phóng cười ha ha không ngừng, sợ bị Sở Đại đá, nên không dám mở miệng phụ họa.

Hứa Niệm huýt cánh tay Cố Khanh Khanh, che miệng cười trộm, ý bảo em ấy xem biểu hiện của Sở Đại đi.

Cố Khanh Khanh ngơ ngác quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Sở Đại, giật mình, quay đầu lại nhìn cái chén đồ ăn cao ngất của Thẩm Tuy, nghẹn cười gắp cho anh ấy cái bánh rán rau hẹ, thêm một miếng củ cải chua đưa sang ——

"Anh không phải thích ăn chua sao? Cố ý làm cho anh ăn nè."

"Đúng, đúng." Triệu Trạch đầy ẩn ý đáp lời: "Cậu ấy thích ăn chua."

Cố Khanh Khanh con mắt cười, đang muốn ăn con tôm đã l*t s*ch vỏ, bỗng nhiên một cánh tay trắng nõn chặn lại, cầm cái chén của cô đi rồi.

Há hốc mồm, nhìn theo cánh tay anh ấy, cứ tưởng là anh tức giận rồi, bẹp miệng tính lên tiếng thì nghe anh ấy nói với Triệu Trạch: "Thái y, bắt mạch cho em gái đi."

Nghĩ đến sự nghi ngờ tối hôm qua, cô liếc nhìn khuôn mặt gầy gầy của nam nhân, lập tức câm miệng.

Triệu Trạch ngạc nhiên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tớ đã nói cậu rồi, đừng có như đám nhóc con kia kêu như vậy, đến khi mà toàn bộ người trên đảo cũng gọi như thế thì mặt mũi biết để chỗ nào. Em gái sao? Em gái không phải an lành tung tăng nhảy nhót sao? Vu Nguyễn cũng đánh không tới, bắt cái gì mạch chứ ..."

Hứa Niệm đầu óc linh hoạt hơn chồng nhiều, giơ tay vỗ vỗ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh xem có phải hỉ mạch không?"

Triệu Trạch là quân y, nửa Tây nửa Trung y, thiên về Trung y nhiều hơn. Nghe thế thì tỉnh người lại, nhanh chân đứng dậy đến chỗ Cố Khanh Khanh: "Em gái, đưa tay để lên bàn đi."

Cố Khanh Khanh đầu óc có chút choáng váng, trong lòng càng nhiều hơn là mong đợi, lại có chút sợ hãi không có. Chậm rì rì vươn tay vén tay áo, lộ ra đoạn cánh tay.

Sở Đại tay vô thức đặt ở lưng ghế của vợ, hai người ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Triệu Trạch.

Toàn bộ quá trình là Triệu thái y càng áp lực hơn, 5 cặp mắt đổ dồn về phía mình, anh căng da đầu, ngón tay kiểm tra mạch đập.

Triệu Trạch cẩn thận thăm dò, ánh mắt sáng ngời, mang theo ý cười: "Em gái, đưa tay kia lên đây đi."

Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn Sở Đại, nam nhân hơi hơi gật đầu, ý bảo cô an tâm đi.

Cô làm theo, vươn tay trái.

Hồi lâu không lên tiếng, Trần Giải Phóng bồn chồn không chịu được, xoa xoa mặt, mặt đầy dầu: "Nói đi chớ, là muốn gấp c.h.ế.t mọi người à? Anh không được, Triệu thái y này, tâm trả thù quá nặng đi."

Triệu Trạch bất lực lắc đầu: "Anh là người như vậy à? Vừa rồi là không xác định rõ, cho nên xem nhiều một chút."

"Mạch có lực, là hỉ mạch, hơn nữa là —"

"Hơn nữa cái gì?! Trần Giải Phóng đột nhiên đứng lên, "Nào! Nói nhanh lên, có phải anh em chúng ta chuẩn bị làm cậu rồi không?"

Thẩm Tuy mím môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm sang phía này.

Cố Khanh Khanh thân thể mềm nhũn, cô dựa vào người Sở Đại, một khắc khi nghe được lời kia, đầu óc cô trống rỗng, sau đó là mừng rỡ như điên, tay phải đưa tay xoa bụng.

Cô làm mẹ rồi sao ... Quá không chân thật.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay to ấm áp của người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô, bàn tay nóng rực như thiêu đốt, cô mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với anh ấy.

Sở Đại cúi đầu hôn lên đuôi tóc của vợ, trong lòng vô cùng kích động, thậm chí có chút choáng ngợp, không biết làm sao, nhưng là càng thêm yêu, xót cho vợ.

Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, Hứa Niệm thực sự hạnh phúc cho em ấy.

“Còn chuyện gì?” Trần Giải Phóng lo lắng: "Triệu thái y, anh cứ nói chuyện cà giật cà giật là có tật xấu gì thế?"

“Hơn nữa là song sinh." Triệu Trạch cười tủm tỉm đứng dậy, ngồi lại vào ghế: “Em gái Khanh Khanh đã mang thai được một tháng rưỡi rồi, Lão Sở, cậu thường ngày chú ý chút, có gì không hiểu đến hỏi tớ, tớ có kinh nghiệm." Anh lại gắp cho vợ một cái càng cua.

Sở Đại lần này có muốn bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh được nữa, rũ mắt nhìn vợ, không quá tin tưởng hỏi: "Sinh đôi?"

Triệu Trạch chưa bao giờ thấy cậu bạn mất bình tĩnh như thế này, trầm trồ một hồi, dự định sau này có cơ sẽ chia sẻ với anh em trong Binh Đoàn: "Đúng vậy, sinh đôi. Tớ không phải sớm nói với cậu rồi à? Em gái Khanh Khanh tỉ lệ mang thai song sinh cao, nhà em ấy có cái gien này."

Hứa Niệm hơi chút hâm mộ, nếu là một trai một gái là viên mãn rồi.

Nhưng mà Triệu Trạch lại hả hê nói: “Mạch đập đồng nhất có lực, tớ phỏng chừng là hai tên nhóc." Cái này là anh bịa chuyện, cố ý làm Sở Đại đau đầu.

Năng lực của anh còn chưa tới mức có thể chẩn đoán nam nữ, đó là bản lĩnh của một bác sĩ trung y nhiều năm mới có. Cơ mà nhìn Khương chỉ đạo viên vì ba đứa con trai sứt đầu mẻ trán, anh nhịn không được muốn xem biểu hiện của Sở Đại.

Bởi vì Khương chỉ đạo viên thường xuyên ở trước mặt Sở Đại lải nhải: "Sinh ít con trai là phúc!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 269: Chương 269



Trần Giải Phóng không quen cái giọng điệu thiếu đánh này của anh ấy, hét lên: "Hai đứa con trai càng tốt chứ sao, một đứa đi Binh Đoàn Xây Dựng, một đứa đi quân khu Phương Nam, lại thêm một đứa ở lại Trú đảo cũng được!"

Triệu Trạch cười cười: "Độc thân không vợ như cậu đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ha. Em gái người ta còn chưa sinh cháu ra đâu, cậu đã phân phối biên chế giúp người ta rồi."

"Thật đúng cho rằng mình là thống lĩnh quân khu à, dứt khoát nghe cậu điều động là được?"

"Này, tôi nói Triệu thái y này, có phải muốn luyện ..."

Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Sở Đại khóe mắt nhíu mày, luyến tiếc mà rút tay đang đặt lên bụng vợ.

“Mặc kệ bao nhiêu con trai nhà tôi đều có thể nuôi nổi." Anh mắt anh ôn nhu dừng ở gương mặt tròn trịa của Khanh Khanh: "Chỉ là vợ phải chịu cực rồi."

Tâm Cố Khanh Khanh vốn đang lộn xộn đã dần ổn định lại, cô rúc vào vòng tay của anh: "Không chịu khổ, em cam tâm tình nguyện."

Trần Giải Phóng và Triệu Trạch lần lượt đưa mắt đi chỗ khác, lười nhìn đôi vợ chồng trẻ ngọt ngọt ngấy ngấy này, tiếp tục dùng bữa.

Hứa Niệm nhìn cái càng cua trong chén, cười ấm áp ăn cơm.

Chỉ có Thẩm Tuy đôi mắt đen không chớp, không ngừng nhìn bụng Cố Khanh Khanh, hồi lâu sau mới tiếp tục ăn.

Cố Khanh Khanh không bỏ lỡ phản ứng của thằng bé, cánh tay đụng đụng vào nam nhân.

Sở Đại buông tay, liếc nhìn thiếu niên ánh mắt tối tăm, xoay người ngồi ngay ngắn, dự định sau này sẽ cùng Thẩm Tuy nói chuyện một phen.

Sau khi ăn xong, Sở Đại và Triệu Trạch cùng nhau đi rửa chén, Trần Giải Phóng lau bàn, còn Thẩm Tuy thì quét sàn.

Hứa Niệm kéo Cố Khanh Khanh lại, hâm mộ nói: "Thật không nghĩ tới lần này em mang thai đôi, nhưng mà thai lớn sẽ rất vất vả, đến lúc đó em đừng nấu cơm nữa, bảo A Tuy đi nhà ăn múc cơm được rồi.

“Em biết mà.” Cố Khanh Khanh không biết vì sao tay của Hứa Niệm cùng Bạch Đào cứ luôn đặt lên bụng chứ, giờ cô đã biết rồi, đây là bản năng muốn bảo vệ đứa nhỏ.

Nghĩ đến hai đứa bé trong bụng, đôi mắt cô khẽ nhíu lại: "Chị A Niệm, nếu em không hiểu chuyện gì, em đến tìm chị nhé!"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đương nhiên, có một chuyện em cần phải chú ý.” Hứa Niệm liếc nhìn nam nhân đang bận rộn trong nhà bếp, thấp giọng nói bên tai cô: "Em và Sở doanh trường đều còn trẻ, khó tránh nhịn không được. Ba tháng đầu phải cẩn thận một chút, không được cùng phòng, huống chi em còn mang thai hai đứa, phải càng thêm cẩn thận."

Cố Khanh Khanh nghe xong, tai cô nóng ran, mà may Hứa Niệm là chị em tốt của cô, tuổi không kém quá nhiều, nếu là đổi người thành chị dâu Chu, cô cảm thấy cô sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.

Vẻ mặt nghiêm túc: "Em nhớ kỹ, sẽ không cho Sở Đại động vào em."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của em ấy, Hứa Niệm giật mình, trong lòng đột nhiên có chút cảm tình với Sở doanh trường.

Trong khoảng thời gian mang thai này, cô biết chồng mình nhẫn nhịn bao nhiêu vất vả, hiện tại cặp anh em này cùng cảnh ngộ, thật đúng là ...

Cô ngăn không được mà cười trộm.

Không bao lâu, mấy người rửa chén đi ra, Trần Giải Phóng rời đi trước, Sở Đại bảo hắn giúp anh xin nghỉ nửa ngày.

Người chưa bao giờ xin nghỉ đột nhiên nghỉ phép, Trần Giải Phóng và Triệu Trạch nhìn nhau, làm sao không trêu cho được: "Sắp làm cha có khác nhỉ."

Triệu Trạch vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Cậu nếu là đố kỵ, mau tìm một cô vợ đi! Nếu mà không được thì Vu Nguyễn cũng được mà, tranh thủ lúc người còn chưa có rời đảo ..."

“Cút đi!” Trần Giải Phóng dứt khoát lưu loát: "Để lại cho con trai anh đi."

Triệu Trạch cười nhếch miệng: "Vậy thì Vu Thành sẽ xem anh thành cái bia ngắm!"

"Đúng vậy, không sợ người ta làm cậu thành cái sàng."

Triệu Trạch cười ha ha nói với Sở Đại: "Chúng tớ đi nhé, an tâm ở nhà bồi vợ đi."

Sở Đại gật đầu: "Đừng có lải nhải nữa."

Trần Giải Phóng hùng hùng hổ hổ ra cửa, Triệu Trạch cũng đỡ đi về, thuận tiện bưng một chén củ cái chua trở về.

Cố Khanh Khanh bị chồng ôm từ phía sau, cô ngẩng đầu nhìn lên cằm anh, đưa tay sờ sờ.

"Anh ơi, A Tuy đâu rồi ..."

“Anh đi nói chuyện với thằng bé.” Nam nhân đưa tay xoa xoa bụng vợ, không dám dùng sức, chỉ là hơi hơi ôm: "Buổi chiều anh đi doanh bộ gửi điện báo cho cha mẹ, anh cả, anh hai."

Cố Khanh Khanh sửng sốt, biết anh muốn thông báo tin vui cho gia đình: "Mấy ngày nữa thuyền vật tư sẽ đến, có thể viết thư được mà."

“Chờ không kịp." Nam nhân hơi cúi đầu, áp cằm vào đầu cô: “Cảm ơn em, Khanh Khanh.”

Cảm ơn em nguyện ý làm vợ anh, cảm ơn em cho anh làm cha, cảm ơn em không chút do dự theo anh ra đảo, cho anh một mái ấm gia đình.

Cố Khanh Khanh không nhịn được cười thành tiếng: "Vậy thì đừng quên gửi điện tín cho cha nhé! Cha sắp lên chức ông nội, chắc sẽ vui lắm!"

“Ừ.” Trái tim trống rỗng của người đàn ông đã được lấp đầy từ lâu, trong lòng toàn là người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh đây.
 
Back
Top