Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 270: Chương 270




 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 271: Chương 271




 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 272: Chương 272




 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 273: Chương 273




 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 274: Chương 274



Thôn Đại Truân Tử

Cố Kim nhận được bức thư từ Bạch Sa gửi đến, bỗng nhiên ông chạy vội ra ngoài, lúc này Tần Võ đang cầm ly nước tráng men từ cửa tiến vào, hai người đụng nhau cái rầm. Nước trong cốc bị đổ ra ngoài một ít, làm ướt cả đôi giày vải.

Tần Võ tức giận điên người “Cái đồ Cố ngốc, ông làm cái gì vậy, đã làm tới chức đại đội trưởng rồi, ông ổn trọng một chút cho tôi được không?”

Cố Kim lắc bức thư trên tay trái, tay phải cào cào đầu, cười ngây ngô: “Sở Đại nhà tôi gửi thư về.”

“Được rồi, tôi biết ông có được một chàng rể tốt. Chiều nay tôi đi lò gạch xem thử chất lượng gạch thế nào, ông có đi với tôi không?” Tần Võ lắc lắc vệt nước trên giày, cho dù thế nào cũng vẫn còn ướt, ông có chút khó chịu.

Cái ông Cố Kim này sao lại hấp tức l* m*ng như thằng ngốc thế này, bình thường muốn ông ta hoạt động còn khó hơn lên trời.

Cố Kim rung đùi đắc ý nói: “Chiều nay tôi không đi đâu, tôi phải về nhà báo tin vui với ba mẹ tôi.”

“Hả?” Tần Võ chần chờ: “Sở Đại nhà ông lại lên chức sao? Ông không phải nói thằng bé làm lớn nhất ở đảo rồi sao? Ông không gạt tôi đó chứ?”

“Ai nói thằng bé làm lớn nhất đảo?” Cố Kim có chút chột dạ, phỏng chừng là tối đó mình uống rượu quá nhiều lại nhịn không được khoác lác, nhưng ông vẫn rất vui vẻ: “Khanh Khanh nhà tôi mang thai, tôi có cháu ngoại gái nha!”

Tần Võ ho khụ khụ, liếc mắt nhìn: “Đúng cũng chỉ có thể là họ Cố nhà ông, không phải chỉ là một đứa cháu gái thôi sao, vậy mà ông cũng làm như mình nhặt được bảo bối vậy.”

“Vậy là ông sai rồi.” Cố Kim cười hắc hắc, vươn ngón tay ra lắc lắc, “Là hai đứa nha!”

Tần Võ: “.............”

Thật sự là ông không nhìn quen bộ dạng khoe khoang của ông bạn già này, cũng không biết lão ta giẫm phải vận cứt chó gì nữa. Ngay sau đó, Tần Võ như nghĩ đến điều gì: “Đồ ngốc, ông đừng có quên, hai đứa con trai ông cũng là sinh đôi, nói không chừng hai đứa bé này cũng là con trai đó.” Tần Võ vui sướng khi người khác gặp họa.

Cố Kim không một chút d.a.o động, vẫn cao hứng như cũ: “Chỉ cần là con của Khanh Khanh nhà tôi, đứa bé vẫn là bảo bối của nhà họ Cố thôi.”

Dứt lời, ông không cùng Tần Võ khua môi múa mép nữa, chạy nhanh như một cơn lốc về nhà mình.

Trương Thúy Phân và hai cô con dâu đang ở nhà may vá, mẹ chồng nàng dâu đang trò chuyện, Cố Tài thì đưa Trương Vũ Tình trở về thành phố.

Thấy con trai đạp xe hổn hển quay trở lại, chiếc xe đạp bình thường được xem là bối bảo cũng bị ném túy ý ở một góc tường, mấy người phụ nữ nhìn nhau.

Hôm nay, trong đội xảy ra chuyện lớn gì à?

Trước khi mọi người kịp hỏi, Cố Kim vui vẻ lấy bức thư ra: “Mẹ, A Đại viết thư gửi về, Khanh Khanh nhà mình có thai! Còn mang thai đôi nữa!! Ha ha ha, con sắp trở thành ông nội rồi.”

Trương Thúy Phân sửng sốt một hồi, sau đó bà đưa tay giật lấy bức thư mở ra, mà bà lại không biết chữ, vội vàng đưa cho con dâu cả bên cạnh: "Con dâu, con đọc xem bên trong thư nói gì! "

Lòng Thời Như Sương nóng như lửa đốt, lúc nhận lấy bức thư tay còn run run, khi thấy dòng chữ trên đó, vẻ mặt cô lộ ra sự ngạc nhiên: “A Đại nói rằng Khanh Khanh đã mang thai được một tháng rưỡi, quân y bắt mạch cho con bé. Khanh Khanh nhà chúng ta mang thai song sinh.”

“Ai nha, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ cho Khanh Khanh nhà mình!” Hàn Liên Tâm cũng hét lên: “Mẹ, chị dâu, chúng ta không thể ra đảo vậy cũng nên gửi chút gì đó qua cho Khanh Khanh. Trong nhà còn thịt kho, còn có cá khô? Con sẽ đi chuẩn bị quần áo và giày dép cho hai đứa nhỏ. Không được, con phải đến Cung Tiêu Xã mua thêm vải dệt.”

Vừa nói, cô vừa vui vẻ đi về phòng mình tìm tiền và phiếu vải.

Một lúc sau Thời Như Sương và Trương Thúy Phân mới phản ứng được, mẹ chồng nàng dâu đều không quan tâm Cố Kim đang đứng đó, hai người chạy tán loạn, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

Cố Kim vò đầu bứt tai, nghĩ thầm, nếu không chiều nay mình đi đến lò gạch đi.

Bên trong Bộ Tư lệnh Quân khu phía Nam, cảnh vệ cầm bức thư trong tay đứng trước bàn Sở Uyên báo cáo: “Báo cáo cục trưởng, ngài có thư.”

Sở Uyên lúc này đang bận thảo luận với Tư lệnh binh đoàn không quân Chử Chiến và tư lệnh của bộ đội giả chiến về trận diễn tập giữa bộ binh, không binh. Nghe thấy đồng chí cảnh vệ nói vậy, ông cau mày cầm lấy bức thư: “Thư từ đâu gửi đến?”

“Báo cáo, từ đảo Bạch Sa đến.”

Sở Uyên giật mình, Chử Yến nghe thấy vậy, chậm rãi lên tiếng: “Chắc là thư của Sở Đại, ông mau xem đi.”

Sở Uyên hừ lạnh một tiếng: “Trừ khi nước sông Hoàng Hà chảy ngược bằng không nó cũng không gửi thư cho tôi đâu.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng động tác mở thư vẫn không dừng lại.

Chờ Sở Uyên mở ra, Chử Chiến nghiêng đầu, cười nhạo chiến hữu của mình: “Lần này sông Hoàng Hà chảy ngược về đâu vậy đồng chí cục trưởng ơi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đây là ở bộ tư lệnh.” Sở Uyên bình tĩnh liếc mắt nhìn chiến hữu của mình: “Ông chú ý giọng điệu của mình một chút.”

Chử Chiến lập tức đặt ly nước tráng men xuống bàn, đứng thẳng lên, chào rõ to: “Rõ, thủ trưởng.”

Sở Uyên lại đưa mắt nhìn lá thư, đọc xong, thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng.

Nhìn thấy như vậy, trái tim Chữ Chiễn run lên, ông ngập ngừng hỏi: “A Đại xảy ra chuyện gì sao?”

Sở Uyên mất một lúc sau mới lấy lại tinh thần, ông đột nhiên bật cười khiến cho những người xung quanh đều giật mình.

Tay Chử Chiến run lên, sút chút nữa thì đã làm vỡ cái ly tráng men.

Cái tên này hôm nay bị trúng tà hay gì vậy trời ?!

Sở Uyên chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này, ông ném lá thư trong tay đưa qua cho Chử Chiến: “Cậu tự mình đọc đi, lần đầu tiên thằng nhóc thúi kia làm chuyện khiến tôi vừa lòng.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 275: Chương 275



Chử Chiến còn đang băn khoăn không biết Sở Đại đã viết gì, lúc đầu chỉ vội đọc lướt qua, bây giờ đọc cẩn thận thì không khỏi nhảy dựng lên.

“Lão Sở! Nhà ông có người nối nghiệp rồi! Còn là hai đứa!” Chử Chiến thật lòng mừng cho Sở Uyên, sau bao nhiêu năm cùng vào sinh ra tử, hai người không còn là cấp trên cấp dưới đơn thuần nữa, Sở gia đã hy sinh quá nhiều người, tin này đối với nhà họ Sở là một tin tức cực kỳ tốt.

Hơn nữa, trong suy nghĩ cổ hủ của Chử Chiến, mấy anh em của Sở Uyên không có người nào là đáng tin cả, vẫn là con cháu của mình đáng tin hơn.

Tư lệnh của bộ đội giả chiến đem tình hình khái quát lại, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trên mặt không tự chủ lộ ra ý cười: “Chúc mừng thủ trưởng.”

Trên mặt cảnh vệ Tiểu Hủ biểu hiện sự vui vẻ trông thật rõ ràng, em gái Khanh Khanh mang thai rồi sao? Thật tốt.

Sở Uyên đến gần Chử Chiến, ngượng ngùng nói: “Lão Sở, tiền lần trước tôi nợ ông … Tháng này tôi cần gửi cho Khanh Khanh, con bé đi theo tên tiểu tử thúi nhà tôi không dễ dàng gì!”

Chử Chiến ra ý hiểu rồi: “Được rồi, tháng sau rồi trả tôi.” Sở Đại kết hôn gần như gom hết vốn liếng của cả hai nhà, tiền nhà họ Chử cũng gần như thấy đáy rồi, bây giờ đã qua ba bốn tháng rồi mà vẫn chưa hồi lại được.

Sở Uyên ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, ông có thể cho tôi mượn thêm một ít nữa không? Chút tiền ấy của tôi không đủ, tôi phải cho con dâu nhiều chút để con bé bồi bổ, ông thấy đúng không?”

Chử Chiến không thể tin được, cao giọng nói: “Tiền trợ cấp mỗi tháng của ông hơn 300, ông mua cho con dâu với cháu ông cái gì mà không đủ a? Bộ tính mua thịt rồng à?”

Tư lệnh của bộ đội giả chiến không nói nhiều lời, trực tiếp rút ra một sắp đại đoàn kết đặt trên bàn, “Thủ trưởng, lão Chử cũng không phải ngày một ngày hai là có, tôi cho ngài mượn trước, ngài đừng vội trả lại. Chờ đến khi diễn tập kết thúc, chỗ chúng tôi còn muốn mời hai người giúp luyện tập thêm, ngài nghĩ sao?”

Sở Uyển sửng số, cầm lấy xấp đại đoàn kết chậm rãi đếm, cười nói: “Được, tôi thấy Cố Xán Dương không tồi, bọn họ đều là phi công dựa theo tiêu chuẩn của bộ đội tác chiến mà huấn luyện, thân thủ không hề thua kém với bộ đội trinh sát, tôi thấy cậu ấy được đấy.”

“Không phải chứ.” Chử Chiến đau lòng nói: “Không quân thì có thể giúp được gì chứ?! Hai bên không cùng một quy chuẩn huấn luyện, tôi không đồng ý!”

“Đây là mệnh lệnh.” Sở Uyển lười nghe Chử Chiến nói nhiều, nhìn qua người cảnh vệ: “Đi xem Sở Đại có gửi thư cho Cố Xán Dương không? Nếu không thì cậu đi báo cho cậu ấy tin tốt này đi.”

Vâng!

Khi đồng chí cảnh vệ đi rồi, Chử Chiến mới thở dài một hơi, quân lệnh đã muốn đè c.h.ế.t ông rồi, còn thêm lão tổ tông Sở Uyên nữa.

Ông nói với Tư lệnh của bộ đội giả chiến: “Cố Xán Dương chỉ cho anh mượn nhiều nhất được hai ngày, sau đó anh phải trả người về cho tôi.”

“Năm ngày.” Tư lệnh của bộ đội giả chiến mặc cả.

Đối mặt với ánh mắt áp bách của Sở Uyển, Chử Chiến xua xua tay, bực bội uống miếng nước, “Được, được, được, năm ngày thì năm ngày.”

“Để tôi nói cho anh biết trước, Cố Xán Dương là do không quân dùng tiền để chiêu mộ về, ngàn vàng không thể đổi. Nếu có chuyện gì, ông đừng trách lão Chử tôi đây chở mặt.”

“Tôi biết rồi, không phải chỉ là đi giao lưu và hướng dẫn đào tạo thôi sao. Các chiến sĩ của chúng tôi rất thân thiện.”

Chử Chiến khịt mũi coi thường.

Biên Thành, Binh đoàn Xây dựng.

Cố Thanh Liệt nhận được lá thư, cười toe toét cả một buổi trưa, Dư Phú Quý ,Trương Triều và lão Chu ở trại heo đều đã biết tin tốt của Cố Khanh Khanh, bọn họ đang bàn nhau sẽ gửi gì về cho cô.

Trái tim của Cố Thanh Liệt đã sớm bay đến đảo Bạch Sa ở phía nam, anh hầu như lấy hết toàn bộ tiền và phiếu trên người mình đưa cho Tôn Thục Phân để mua đồ cho anh. Ngày mai Dư Phú Quý sẽ đi chợ mua rau.

Sau khi làm xong việc, anh tăng thời gian huấn luyện với hy vọng nghỉ kịp với thời gian em gái dự sinh, đến lúc đó anh sẽ ra đảo gặp em gái.

Đảo Bạch Sa.

Trời đã về đêm.

Trên lầu hai, Cố Khanh Khanh ngồi trên giường làm quần áo cho Sở Đại, bên bàn cửa sổ, Sở Đại đang xem bài tập cho Thẩm Tuy.

Cô nghiêng đầu nhìn bóng lưng gầy gò của người đàn ông, sau đó lại nhìn Thẩm Tuy gầy yếu bên cạnh anh, cô thầm nghĩ phải làm cách nào để Thẩm Tuy có thêm chút da thịt.

Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của người đàn ông vừa trong trẻo vừa dịu dàng hòa với giọng non nớt của Thẩm Tuy, Cố Khanh Khanh nghe có chút buồn ngủ.

Sở Đại thấy phía sau nửa ngày rồi không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn thử thì thấy vợ mình đang xe chỉ luồn kim may cho anh chiếc áo bộ đội.

Anh lặng lẽ mỉm cười, thầm nghĩ chắc cô gái nhỏ không chịu nổi mà buồn ngủ rồi.

Cố Khanh Khanh cảm giác thấy điều gì đó, cô ngẩng đôi mắt đen láy lên, cong mắt nhìn anh.

Sở Đại nhẹ nhàng hỏi: “Em có đói bụng không?”

Cố Khanh Khanh có chút không muốn nói chuyện, chỉ nhìn anh đầy trông mong.

Làm sao Sở Đại có thể không hiểu, anh chống tay đứng dậy, xoa xoa đầu cậu nhóc bên cạnh: “Anh đi nấu mì, em muốn thêm cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôm.” Thẩm Tuy hời hợt nói.

“Không được.” Sở Đại liếc nhìn cô vợ nhỏ ở phía sau: ‘Chị em không thể ăn đồ mấy thứ lạnh bụng, em đổi cái khác đi.”

Thẩm Tuy thở dài một hơi: “Em đều nghe anh, em ăn gì cũng được.”

Sở Đại không khỏi cười lên, xoa loạn tóc cậu nhóc: “Được, vậy anh đi làm mì cải bẹ với thịt heo.”

Cố Khanh Khanh gật đầu lia lịa.

Thẩm Tuy cúi đầu làm bài tập, Sở Đại đi ngang qua giường, thuận tiện cúi người hôn lên trán của vợ, nói nhỏ: “Anh cho em thêm một quả trứng.”

Trán Cố Khanh Khanh hơi ướt, mang theo sự ấm áp kỳ lạ, cô cười tươi, đẩy anh ấy ra, “Được nha.”

Tiếng bước chân của Sở Đại vang lên ở cầu thang.

Cố Khanh Khanh cầm mảnh vải bỏ qua một bên, cất gọn kim chỉ vào tủ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 276: Chương 276



Cố Khanh Khanh bước đến chỗ Thẩm Tuy, ngồi xuống ghế vừa nãy Sở Đại vừa ngồi. Một cái bóng đen đổ xuống, Thẩm Tuy theo bản năng ngước lên.

“Chị.” Mắt cậu tối sầm lại.

Cô gái “Ừm” một tiếng: “Em cứ tiếp tục viết đi, chị ngồi đây nhìn, chị không quấy rầy em đâu.”

Thẩm Tuy lắc đầu, chị ngồi đây sao có thể không làm phiền.

‘Em đi lấy cốc nước.” Cậu định đứng dậy.

Cố Khanh Khanh cười nhẹ: “Được rồi, cho em uống một cốc nước đường đó.”

Thẩm Tuy gật đầu, thả bút chì xuống, kéo ghế đứng dậy ra khỏi phòng.

Sở Đại ở trong bếp nấu mì, thấy cậu nhóc tới, hỏi: “Em viết xong rồi à?”

Thẩm Tuy lắc đầu: “Còn một chút nữa, em lấy cho chị ly nước.”

Người đàn ông quay người dựa vào kệ bếp, thấy nước gần tràn, anh đưa tay giảm nhỏ: “Bên đồn công an gửi thư, hôm mẹ em bị rơi xuống vách núi, ngày hôm đó trời mưa, mẹ em bị trượt chân.”

Trên mặt Thẩm Tuy không có cảm xúc gì, cậu không lên tiếng, cầm lấy phích nước đổ vào ba cái ly tráng men nhưng chỉ có một ly thêm đường.

Cậu bưng ly nước đến trước mặt Sở Đại, ngửa đầu nhìn anh: “Anh rể, em biết rồi.”

Nút thắt trong lòng được gỡ ra, ánh mắt cũng không còn tối tăm như trước.

Sở Đại gật đầu, một tay nhận ly nước, cái ly quá nóng, anh tùy ý đặt lại trên bếp.

Qua hai mươi phút, Sở Đại lấy mâm đặt ba chén mì rồi bưng lên lầu. Cố Khanh Khanh đã sớm đói bụng, ngửi thấy mùi đồ ăn, liền ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào chồng mình.

Sở Đại đem mâm đặt trên bàn, nói Thẩm Tuy: “Em ăn trước đi cho nóng, ăn xong rồi lại viết.

Thẩm Tuy ngoan ngoãn dọn dẹp sách vở, nhận lấy chén của mình.

Nhìn thấy chỉ có chén của mình và chị gái có trứng, cậu muốn đổi mì với Sở Đại.

Sở Đại tùy ý nhìn Thẩm Tuy: “Cho em thì em ăn đi, ăn cho mau lớn một chút bằng không chị em sẽ đau lòng.”

Thẩm Tuy thu tay lại, trịnh trọng gật đầu.

Hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười thành tiếng.

Đứa nhỏ này cũng thật là.

Chén mì còn quá nóng, Sở Đại không cho cô chạm vào, anh ngồi bên giường, bưng chén mì có trứng gà lên, dùng đũa gặp một ít, thổi nguội một chút rồi mới đút cho cô.

Cố Khanh Khanh ăn từng miếng nhỏ, lâu lâu Sở Đại lại gặp một ít thịt cho cô, chờ ăn xong thì mới cho cô ăn trứng.

Cố Khanh Khanh cắn một ngụm, sau đó lắc đầu, ‘Anh cũng ăn đi.”

“Anh không đói lắm.” Anh nghiêng người về phía trước, lưng cũng tạo thành hình cánh cung: “Em ăn trước đi.”

“Anh đi làm cả ngày mệt như vậy còn chưa ăn gì.” Cố Khanh Khanh lắc đầu, cầm lấy đũa trên tay anh, gắp lấy quả trứng, nhất định muốn anh ăn một miếng: “Đồng chí Sở Đại em ra lệnh cho anh ăn một miếng.”

Anh bật cười thành tiếng, nghiêng đầu ra hiệu cho cô nhìn về phía Thẩm Tuy, không tiếng động nói: “Còn có trẻ em ở đây.”

Cố Khanh Khanh mím môi: “Thôi được rồi.”

Thấy bộ dạng chán nản của cô, anh nhớ tới Triệu Trạch có nói, phụ nữ mang thai cần giữ tâm trạng tốt, cho nên trước khi cô thả đũa xuống, anh đã mở miệng ăn quả trứng cô gắp cho mình.

Lúc này, Cố Khanh Khanh mới hớn hở trở lại.

Sau khi đút vợ ăn xong, Sở Đại đặt chén mì sang một bên, trực tiếp dùng đũa đó ăn phần của mình.

Chờ sau khi Thẩm Tuy làm bài tập xong, anh đi kiểm qua rồi lấy chén mì đã ăn hết của cậu nhóc: “Em xuống lầu đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em đến trường.”

Thẩm Tuy mấp máy môi, cuối cũng cũng lấy hết can đảm mở miệng, “Anh rể, qua lại gần, anh để em tự đi.”

Sở Đại nhịn không được bật cười, thoải mái nói: “Được rồi, em tự mình làm, đừng quên chuyện em đã hứa với anh.”

“Em biết rồi.”

Cố Khanh Khanh cầm lấy áo sơ mi theo anh xuống lầu, Sở Đại một tay cầm chén mì, một tay đỡ vợ đi xuống.

Cố Khanh Khanh có chút buồn cười: ‘Mới có một tháng rưỡi thôi đó anh ạ, em còn chưa đến nỗi phải có người đỡ mới đi được.”

Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi anh đưa tay qua cô vẫn cầm lấy.

Khi bước xuống cầu thang, cùng với tiếng cót két của miếng gỗ, anh quay lại nhìn vợ: “Anh sợ em gần anh cứ va vào anh.”

Cố Khanh Khanh sửng sốt trong chốc lát, sau đó cong mắt cười, không nói gì.

Rửa mặt xong, hai vợ chồng cùng nhau đi về phòng ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rạng sáng.

Những đám mây đen tan dần, ánh nắng len lỏi để vươn tới mắt đất.

Cố Khanh Khanh ngáp một cái đứng dậy rời giường chuẩn bị nấu cơm. Chờ khi cô xuống tới phòng khách mới phát hiện, đồ ăn đều đã được dọn lên bàn, trên tay Thẩm Tuy cầm ba bộ chén đũa đi tới.

Phía sau cậu bé là Sở Đại đã sắn hai ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn.

Cố Khanh Khanh được anh dắt tới bàn ngồi, nghi hoặc hỏi: “Mấy món này đều do anh làm?”

Có màn thầu, bánh hành rán, còn có cả cháo bí đỏ.

Biết cô hiểu lầm, Sở Đại xoa xoa mũi vợ, ngồi xuống múc cho vợ chén cháo: “Không phải, A Tuy đi qua nhà ăn lấy về, vừa rồi anh ở trong bếp đun nước.”

“Ồ!” Cố Khanh Khanh cố nén cười: “Em còn tưởng Sở doanh trường nhà chúng ta có thể vào bếp rồi chứ!”

Sở Đại lắc đầu: Em đánh giá cao chồng em rồi.” Anh đột nhiên nói sang chủ đề mới: “Anh đã gửi thư về nhà rồi mà chưa nhận được hồi âm, chắc là ở nhà đã nhận tin đang rối lắm.”

Cố Khanh Khanh chậm rì rì dùng muỗng khuấy cháo bí đỏ, nói: “Bà nội, mẹ còn có hai dì nhất định là đang vội vàng gói đồ cho em. Nói không chừng lần sau thuyền vật tư cập bến, nhà chúng ta sẽ lại được chất đầy đồ.”

Cô cực kỳ chắc chắn.

Tự tin có được do từ nhỏ cô được cả nhà nuông chiều mà tạo thành, Sở Đại nhẹ nhàng gật đầu: “Về sau anh cũng muốn cho con gái chúng ta sự tự tin này.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 277: Chương 277



“Đương nhiên rồi.” Cố Khanh Khanh gắp một miếng bánh hành rán bỏ vào chén Thẩm Tuy, khen cậu bé: “A Tuy nhà ta giỏi quá, em có thể tự đi nhà ăn múc cơm rồi, sau này em thử tìm mấy chú thím trên đảo nói chuyện đi, bọn họ đều khá tốt.”

“Tiểu Hoan học năm ba trường em, quần áo em đang mặc là chị nhờ mẹ của Tiểu Hoan làm đấy!”

Thẩm Tuy gật đầu, ý bảo cậu đã biết.

Cố Khanh Khanh đau đầu với cái tính lạnh lùng của cậu, nhỏ giọng nói với Sở Đại ngồi bên cạnh: “Để cháu trai nhỏ chơi với em ấy thì sao? Tính tình A Tháp rất nhiệt tình, A Tuy cùng chơi với A Tháp không chừng tính cách vui vẻ hơn.”

Sở Đại lắc đầu, bưng một chén cháo đầy: “Để bọn trẻ tự chọn đi, nếu thằng bé muốn chơi một mình thì để em ấy tự nhiên, chúng ta không nên miễn cưỡng em ấy kết bạn với người khác.”

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút, quả thật đây đúng là chuyện Thẩm Tuy có thể làm được.

Cô liền quăng ý định đó ra sau đầu.

Ăn sáng xong, Sở Đại lại đi dọn kho, anh mặc bộ quần áo hôm qua cô mới vá lại, ôm vợ một hồi, anh cúi xuống h*n l*n ch*p m** của vợ, đồng thời đặt bàn tay mình lên bụng vợ —

“Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ, cha về mang cho các con quả chà là.”

Ai ngờ được, Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Sở Đại, em muốn ăn quả sơn trà.”

“Được.” Sở Đại không chút do dự, anh không biết trên núi có hay không, dự định lúc đi làm nhiệm vụ thì nhìn thử xem: “Em ở nhà chú ý một chút, nếu cảm thấy mệt thì đừng nấu cơm trưa anh múc cơm từ nhà ăn về nhà ăn.”

“Em không có yếu đuối như vậy đâu anh.” Cố Khanh Khanh nhón chân hôn lên đôi môi của chồng, nghịch ngợm nói: “Em mới mười tám! Không phải tám mươi tuổi! Tay chân còn tốt để làm được việc, anh cứ yên tâm đi làm đi nha!”

“Được rồi.” Sở Đại lưu luyến thu tay về: “Buổi trưa anh sẽ về nhà với em, vợ à.”

Cố Khanh Khanh phát hiện chồng mình ngày càng dính người, bộ dạng lạnh lùng, kiêu ngạo đã sớm biến mất không còn chút tâm hơi.

Cô rũ mắt nhìn bụng của mình, trong lòng dịu lại.

Chờ đến khi Thẩm Tuy lấy cặp sách từ trên lầu đi xuống, cô vỗ vai cậu bé: “Chị đưa em đi học nhé?”

Thẩm Tuy theo bản năng nhìn bụng chị gái, lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh rể em lần đầu làm ba còn chưa có kinh nghiệm nên mới lo lắng, em đừng có học theo anh ấy.”

Thẩm Tuy gật đầu: “Em biết rồi, chị đi chậm một chút.”

Cố Khanh Khanh thở dài: “Được, được, được, chị nghe em hết.”

Hai người đóng cửa cổng lại. Bên ngoài ánh mặt trời đã nhú ra khỏi khe núi, hai người đi trên con đường mòn nhỏ làn gió thổi nhẹ man mát.

Cố Khanh Khanh cười chào hỏi với chị hàng xóm: “Chị phơi quần áo sao? Sao sớm thế chị? Em đưa đứa nhỏ đi học sẵn tiện đi dạo một vòng.”

Chuyện cô có thai Trần Giải Phóng như cái loa phát thanh thông báo với hơn chục đồng chí của Binh Đoàn Xây Dựng.

Lúc đó Trần Giải Phóng bị Triệu Trạch kéo lại: “Còn chưa tới ba tháng đừng có đi khắp nơi nói em gái có thai.”

Ở quê của Trần Giải Phóng cũng có phong tục này cho nên anh không chế giễu Triệu Trạch mê tín.

Chào hỏi các chị dâu gặp trên đường, đưa Thẩm Tuy tới tòa nhà số 1 đi học. Cô tính đi dạo một vòng thì gặp Hứa Niệm từ nhà ăn đi ra.

“Chị A Niệm!” Cô phất phất tay ra hiện cho chị ấy nhìn qua bên này.

Hứa Niệm thấy cô vẫn hoạt bát như vậy, đỡ bụng đi tới, nhẹ nhàng nói: “Em đang mang hai đứa nhỏ trong bụng mà còn dám nhảy nhót lung tung, nhìn em mà tim chị suýt nữa thì nhảy ra ngoài.”

“Không sao đâu mà, nhìn thấy chị nên em mới vui thôi, em biết lượng sức mình mà.” Cố Khanh Khanh khoác tay chị ấy đi về: “Sở Đại viết thư cho cha mẹ với mọi người, hẳn là lần sau khi thuyền vật tư cập bến sẽ có đồ cho gửi cho em.”

Hứa Niệm gật đầu: “Chỉ khoảng bốn năm ngày thôi. Nay chị không có bận gì, chúng ta đi dạo biển đi!”

“Được nha!” bước chân của Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng: “Nghĩ đến mấy ngày nữa Vu Nguyễn sẽ rời đảo. Chắc lúc đó là ngày em nhận được đồ từ nhà gửi đến, nghĩ thôi mà đã vui rồi.”

“Em nha.” Hứa Niệm nở nụ cười: “Vu Nguyễn kia còn phải đến quân khu phía nam để thẩm tra chính trị hai tháng, chờ sau khi kết thúc mới có thể về.”

Cố Khanh Khanh chớp mắt: “Việc này em cũng có nghe qua, người sống trên đảo muốn ra khỏi đảo phải viết báo cáo trước, chờ xét duyệt xong mới được đi. Vu Nguyễn là bị buộc ra khỏi đảo gấp, rời đi như vậy đương nhiên là không thể tránh khỏi việc bị thẩm tra chính trị rồi.”

“Đúng vậy, cũng không biết Vu Nguyễn đi quân khu phía nam rồi có về quê không ấy chứ, nói không chừng cô ấy tìm chồng ở bên đấy luôn cũng nên.”

Hai người phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện, tâm tình quả thực không tồi.

Khu Nam bên kia.

Vu Nguyễn gây chuyện rắc rối từ hôm qua đến giờ. Cô đã nhiều lần xin anh trai đừng đuổi mình ra khỏi đảo, thậm chí đến mẹ già đã mất cũng lấy ra để cầu xin.

Bạch Đào làm xong bữa sáng đến gọi Vũ Dương ra ăn cơm: “Tiểu Dương, con đi gọi cha tới ăn cơm, ăn cơm xong mẹ đưa con đi học.”

Vu Dương ngoan ngoãn làm theo lời mẹ, Bạch Đào lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô gái đang khóc sướt mướt tựa dài người trên ghế.

Từ khi gây chuyện xong đến giờ, Vu Nguyễn ba hồi khóc, ba hồi nháo, cuối cùng dứt khoát nằm trên ghế gào khóc: “Anh, anh đã hứa với cha mẹ là sẽ chăm sóc em rồi mà, hiện tại sao anh làm thế? Có phải anh chê em vướng tay vướng chân, làm anh mất mặt không?”

Bạch Đào lạnh mắt, cắn miếng màn thầu, trong lòng thầm nghĩ, thì ra cô ta cũng rất hiểu mình đó.

Vu Thành bị em gái khóc đến đau cả đầu, nói: “Anh đi vệ sinh.” Sau đó đứng dậy đi ra phía phòng bếp.

Bởi vì giọng nói của anh bị tiếng khóc che mất nên Vu Nguyễn không nghe thấy lời của anh trai.

Nghe Vu Nguyễn khóc không ngừng như vậy, Bạch Đào sợ Vu Thành mềm lòng mà cho cô ấy ở lại đây. Bạch Đào nhìn Vu Dương đang ăn cơm một cái, đáy mắt thoáng hiện tia đen tối.

Bạch Đào đứng dậy, cố ý lớn tiếng nói: “Vu Thành, anh muốn đi dọn kho sao? Em đưa anh ra cửa nhé!”

Sau đó, Bạch Đào đi ra phòng khách, cố ý tạo ra tiếng động khi đóng cửa.

Vu Nguyễn thật sự cho rằng anh trai mình đã đi ra ngoài, ngẩng đầu lên, hung dữ la lên: “Bạch Đào, là chị cố ý nói gì với Cố Khanh Khanh đúng không? Chị nói gì đó nên cô ta cứ nhắm vào tôi.”

Bạch Đào nhìn đôi mắt sưng như hạch kia, bất động nhìn qua hướng nhà vệ sinh, sau đó bình tĩnh nói: ‘Sao cô không nói cô đã làm cái gì? Cô không làm cái gì sao tôi có thể nói gì được với Cố Khanh Khanh?”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 278: Chương 278



“Tôi làm cái gì?!” Vu Nguyễn bị k*ch th*ch, cứ nghĩ trong nhà chỉ có mỗi Bạch Đào và Vu Dương, cô ta lớn tiếng nói với Bạch Đào: “Á à tôi biết rồi, là chị ghi hận chuyện trước đây tôi nói mẹ là chị không hiếu thuận giữ hết toàn bộ tiền trợ cấp của anh trai tôi đúng không?”

Đôi mắt Vu Nguyễn long sòng sọc lên, bộ dạng cực kỳ dữ tợn, Vu Dương thấy thế hãi lắm, cậu nhóc theo bản năng trốn ra sau lưng mẹ mình.

Bạch Đào không chút cảm xúc nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn nhớ rất kỹ mẹ con cô đã đối xử tệ bạc với tôi như thế nào. Mỗi năm khi Vu Thành quay về các người diễn vai người tốt đạt lắm, chờ đến khi anh ấy đi rồi các người liền trở mặt. Mấy người còn muốn Vu Thành cưới người khác để các người tùy ý điều khiển.”

“Cũng may chúng tôi là quân hôn bằng không thực sự đã để mấy người được như mong muốn.” Bạch Đào ngày xưa có thể hèn nhát để cho người ta đánh mắng mình, nhưng giờ đã khác, Bạch Đào tay phải vuốt bụng, tay trái che chở đứa bé đằng sau lưng, sống lưng thẳng tắp.

“Hơn nữa, tôi thấy Vu Thành anh cô hèn nhát vô cùng, anh ta nguyện ý làm một người con có hiếu, tùy ý để cho hai mẹ con cô khống chế. Anh ấy ở tiền tuyến chiến đấu bảo vệ người khác nhưng nào biết được ở nhà vợ con anh ta bị người gọi là mẹ là em gái của anh ta tra tấn.”

“Người đàn ông như vậy quá sức vô dụng.”

Ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào làm bóng người nam nhân ở nhà vệ sinh đổ lên mặt đất. Bạch Đạo đứng ở trước liếc mắt nhìn một cái, sau đó tiếp tục nói: “Còn cái chuyện của Cố Khanh Khanh, cô nói xem là ai nhằm vào ai?”

Giọng nói của Bạch Đào khó có khi hùng hổ dọa người như vậy: “Cô dám khẳng định cô không ở trước mắt nhóm các chị dâu nói xấu cô ấy, nói Cố Khanh Khanh không mang thai được nên mới nhặt Thẩm Tuy về nuôi? Cô dám nói cô không nói Cố Khanh Khanh là dựa vào Sở Đại mới được giao cho nhiệm vụ giáo viên dạy học. Hiện tại người ta không đi dạy nữa cô lại nói người ta do năng lực không đủ. Cô nói thế, đúng không? Còn nữa, cô ở trước mặt Thẩm Tuy đã nói những lời ghê tởm như thế nào trước mặt thằn bé?”

Bạch Đào lạnh lùng nhìn Vu Nguyễn: “Người như cô không xứng ở trên đảo, cô ở đây cả ngày khua môi múa mép bịa đặt chuyện hết người này đến người khác, phá hủy bầu không khí tốt đẹp ở nơi này.”

Vu Nguyễn ngạc nhiên. Nguyên nhân đương nhiên là cô không ngờ Bạch Đạo lại biết cách ăn nói như vậy. Khuôn mặt nóng lên, Vu Nguyễn tiến lên muốn động tay động chân: “Hôm nay tao cho mày biết là ai đánh ai.”

Vu Dương thấy cô ruột xông tới thì nhớ ngay đến em gái trong bụng mẹ, cậu nhóc khóc lớn lao lên chắn trước mặt Bạch Đào, muốn che chở cho mẹ mình.

Đáy mắt Vu Nguyễn mang theo sự độc ác. Một đứa nhỏ và một người phụ nữ mang thai yếu ớt không phải là đối thủ của người thường xuyên xuống ruộng làm việc như cô.

“Đời này mày sống đủ tốt rồi, mày còn muốn chặn ngày tháng tốt đẹp của tao sao? Bạch Đào, nói về kinh tởm, ai có thể kinh tởm hơn mày?”

Cô ta duỗi tay muốn đẩy Bạch Đào, nhìn thấy người Bạch Đào sắp va vào cạnh ghế, đáy mắt Vu Nguyễn lộ ra vẻ khoái chí, hả hê không bao lâu ánh mắt ánh chuyển thành vẻ hoảng sợ.

“Anh....”

Sao có thể?! Không phải anh trai đi làm rồi sao?

Vu Thành nhanh chóng chạy tới đỡ lấy vợ mình, cả người Bạch Đào run run, nước mắt rơi như mưa: “Anh hiện ta cũng đã biết em gái anh là người như thế nào rồi chứ?! Em gái anh muốn g.i.ế.c con anh đó. Vu Thành, về sau nếu anh còn gửi tiền cho có, em sẽ báo cáo lên trên nó cố ý g.i.ế.c người. Sau khi về đất liền em sẽ báo công an. Trong nhà có tội phạm g.i.ế.c người, anh đừng làm cái gì mà đại đội trưởng nữa, xuất ngũ về làm ruộng hết!”

Bạch Đào tránh khỏi vòng tay Vu Thành, nắm lấy tay Vu Dương đi ra một căn phòng khác. Hiện tại bên tai Vu Thành chỉ còn tiếng khóc rấm rứt của Vu Nguyễn.

Vu Thành cố gắng chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng, trầm giọng nói: “Mấy năm nay số tiền anh gửi về không hề ít đúng không? Đủ cho em dùng rồi. Anh còn có gia đình của mình, chuyện này nên kết thúc ở đây, tình cảm của hai anh em ta cũng nên dừng lại ở đây.”

Nói xong, anh không thèm cho Vu Nguyễn cái liếc mắt sải bước ra ngoài sân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả người Vu Nguyễn xụi lơ ngã trên đất, cô ta che mặt khóc nức nở.

Cố Khanh Khanh và các chị dâu đi dạo dưới rặng dừa, hiện tại trời càng ngày càng nắng, mấy người bọn họ đang ngồi dưới gốc cây để nói chuyện về theo chồng tòng quân.

“Chị Chu nói mẹ của Nhị Bàn muốn sinh thêm một đứa nữa, chồng của cô ấy thì không muốn, bảo là trong nhà có một đứa đã đủ gà bay chó sủa rồi, thêm một đứa nữa thì ngày tháng yên tĩnh không còn đâu.”

“Nghe bảo là mẹ của Nhị Bàn buổi tối hôm đó trực tiếp đem thằng bé gửi cho người khác trông giùm một đêm”

Đều là người đã có chồng, cho nên Hứa Niệm ở trước mặt Cố Khanh Khanh cái gì cũng dám nói.

Cố Khanh Khanh nhịn không được cười lên: “Tính tình của mẹ Nhị Bàn ngay thẳng, ha ha ha, chị A Niệm, có khi nào thời gian tới lại nhận được tin vui không?”

“Cái này chị không biết.” Hứa Niệm che miệng cười, khóe mắt vô tình thấy thân ảnh một nhỏ một lớn, chị ra hiệu với Cố Khanh Khanh: “Bạch Đào đưa Tiểu Dương đi học.”

Cố Khanh Khanh nhìn theo tầm mắt của chị ấy: “Sao em cảm thấy chị ấy có chút không thích hợp, chị ấy đi rất vội như có ai đuổi theo chị ấy vậy.”

“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Hứa Niệm nhổ cọng cỏ trong miệng, bắt đầu nói: ‘Còn không phải là do cô em chồng xúi quẩy của cô ấy sao?”

Cố Khanh Khanh rũ mắt, nếu lộ liễu quá người khác sẽ nghe thấy. Hiện tại Bạch Đào còn đang mang thai, chị rất nhạy cảm, cô sợ chị sẽ nghĩ hai người đang chê cười chị.

Đưa lưng về phía tòa nhà, Cố Khanh Khanh nhìn tàu dừa dần thành hình con thỏ trong tay Hứa Niệm cảm khái: “Chị A Niệm, chị khéo tay quá, em cũng muốn làm một ít để mai mốt dỗ đứa nhỏ. Cơ mà để em làm nói không chừng nó không ra hình thù luôn ấy chứ.”

Cô cảm thấy hiện tại mình có thể may được quần áo là đã tốt lắm rồi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 279: Chương 279



“Sau này có làm cái gì tốt chị cho em đầu tiên.” Hứa Niệm cười trêu chọc: “Nhưng mà có lẽ Sở đoàn trưởng nhà em không cho chị cái cơ hội này đâu. Gia đình cậu ấy điều kiện tốt như thế, muốn cái gì mà lại chẳng có.”

‘Sao có thể được.” Cố Khanh Khanh dựa vào thân cây, cùng chị cười cười, nói: “Có thứ tốt em cũng sẽ nghĩ đến chị đầu tiên, chị yên tâm nha.”

Khi cô nói xong, hai người phụ nữ đều cười phá lên.

Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, bây giờ mới tám giờ, cô thở dài: “Hiện tại mỗi ngày em không biết nên làm gì, buổi sáng rời giường A Tuy đã nấu nước ấm sẵn để trên bếp, sân nhà cũng đã được quét sạch sẽ. Sở Đại còn thức dậy sớm hơn em, rót cho em ly nước ấm để đầu giường, em vừa dậy đã có nước ấm uống.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đến vườn rau cũng không cần em quản, mấy chuyện tưới nước gì đó đều là A Tuy làm. Bây giờ em chỉ cần nấu cơm trưa với cơm chiều, không biết làm thế nào để hết thời gian nữa! Chị A Niệm, trưa nay chị qua nhà em ăn cơm đi! Em nấu dưa chuột xào thịt cho chị, rau ngâm lần trước em ngâm cũng ăn được rồi, chị qua ăn thử.”

Nói rồi, bản thân cô cũng tham ăn mà nuốt nước miếng.

“Em nha....Nhắc tới là thèm.” Hứa Niệm cũng nuốt nước miếng: “Hiện tại, em vừa nói mà chị đã ch** n**c miếng rồi. Số rau ngâm lần trước em đưa cho chị ăn thử chị đã ăn hết sạch, lần sau em ngâm nhiều hơn một chút nha.”

“Nhà em vẫn còn hai lọ lớn, qua tuần nữa là có thể ăn rồi.” Cố Khanh Khanh kéo Hứa Niệm đi về: “Chúng ta đi qua vườn rau xem, nói không chừng có thể bổ sung món cho bữa trưa. Lát nữa em phải hái nhiều dưa leo một chút mới được, đã lâu rồi em không có ăn.”

“Chị cũng vậy.” Hứa Niệm nói: “Chị nhìn bụng này của em chị nghĩ là hai bé trai rồi, Sở doanh trưởng nhà em có nói gì về vấn đề con trai hay con gái không?”

“Anh ấy nói trai gái gì cũng được, đều là con của chúng em. Nếu là con trai thì anh ấy dễ dàng sai sử hơn.”

“Không hổ danh là doanh trưởng, tính giác ngộ thật cao.” Hứa Niệm lắc đầu nói, “Đừng nhìn Triệu Trạch nói trai gái gì cũng được, chị thấy anh ấy hy vọng đứa bé sẽ là con trai.”

“Cũng không nhất định nha, chúng ta còn chưa nghe anh ấy đề cập đến vấn đề này bao giờ.” Cố Khanh Khanh kéo cánh tay Hứa Niệm, chậm rì rì đi về nhà, tâm tình dễ chịu: “Kỳ thật anh Triệu là người đàn ông không tốt. Chị nói xem nam nhân trên đảo ai mà không có chút tật xấu. Trước đây em còn nghĩ rằng mấy chị theo chồng ra đây là vì không phải lo phiếu dầu phiếu gạo. Nhưng giờ thì em lại hiểu rồi.”

“Ồ? Nói như thế nào nhỉ?”

“Chị xem đi, chuyện nhà chị Bạch Đào, chị cũng thấy mà, mẹ chồng, em chồng, nhà chồng là cái dạng gì chị cũng biết rồi đó.”

“Sao có thể không biết, chị cũng vì như thế mà mới theo chồng ra đảo, chắc em cũng không biết rõ lý do vì sao chị chọn ra đây.”

Hứa Niệm nói: ‘Em cuối cùng cũng đã nhìn ra được. Nhóm phụ nữ theo chồng ra đảo đa phần đều là vì không chịu nổi sự khắc nghiệt từ nhà chồng. Ở chỗ này tuy rằng cái gì cũng túng thiếu nhưng so với ở nhà chồng thì tự tại hơn rất nhiều.”

Hứa Niệm đi được một đoạn lại xua xua tay ra ý dừng lại, cơ thể cô ngày một nặng nề hơn, đi được mấy bước chân đã bắt đầu mệt.

“Khi chị còn ở nông thôn, trên Triệu Trạch còn có hai người anh trai đã có vợ, một người thêm mẹ già. Nếu có mâu thuẫn gì đó bọn họ liền châm chọc mỉa mai. Đặc biệt là mẹ chồng, không làm bà ấy hài lòng thì bà sẽ đi nói hết đầu làng cuối xóm, nói cha mẹ chị không biết dạy chị.”

Cố Khanh Khanh nghe như vậy thì thấy đau lòng, cô chống tay trên hàng rào trắng bên cạnh, nhìn biển xanh xa xa: “Nghe thôi đã cảm thấy thật nặng nề, em cũng không biết sao trước kia chị lại sống được như thế.”

“Đúng không? Nói ra người khác không tin, mặc dù trước khi lấy chồng ở nhà mẹ đẻ chị cũng không hoạt bát lắm, ít nhất cũng sẽ không ủ rũ cả ngày. Nếu không phải do gặp em hiện tại miệng chị cũng đã trở thành hũ nút rồi.”

Hứa Niệm đem con thỏ do mình bện được đưa cho Cố Khanh Khanh: “Em là một người may mắn.” Ngày cưới nhà chồng đưa qua hồi môn hậu hĩnh, chồng thì che chở khắp nơi, ở nhà cha mẹ đẻ thì được yêu thương, nuông chiều.

Hứa Niệm thật sự ghen tị.

“Chị cũng may mắn nha, hiện tại lỗ tai chị đã được thanh tĩnh, chồng chị đối với chị cũng tốt, trong bụng còn có bé con, không mấy tháng nữa bé con sẽ ra ngoài gặp chị.” Cố Khanh Khanh nhìn con thỏ trong tay nhoẻn miệng cười.

“Đúng vậy, để mà nói chị cảm thấy may mắn lớn nhất của chị là gặp được em trên xe lửa, cùng em trở thành bạn tốt.”

“Ôi trời ơi, nổi hết cả da gà.” Cố Khanh Khanh cố ý run run cánh tay: “Chị nha, chị đừng nghĩ nhiều. Không bằng chị nghĩ xem lát nữa ăn cái gì còn hơn, lát nữa anh Triệu về không thấy chị thế nào cũng sẽ đi qua nhà em tìm người, chẳng cần phải kêu.”

“Quản bọn họ làm gì, không phải còn có căn tin sao!” Hứa Niệm suy nghỉ ngơi đủ rồi, cùng Khanh Khanh đi tiếp: “Dưa chuột của nhà em trồng lớn nhanh thật, hái trái dưa cắt nhỏ ra bỏ thêm chút giấm chua.....”

“Chị đừng nói nữa!” Cố Khanh Khanh nhe răng nhếch miệng: “Về em đưa chị hạt giống dưa chuột, chị không cần ghen tị với em.”

“Không biết lần tới thuyền vật tư đến có món gì mới mẻ không nhỉ?”

Cuối cùng hai người cũng đã về tới sân, Cố Khanh Khanh đẩy cửa vào nói: “Lần sau chúng ta đi lấy đồ thuận tiện chào hỏi thuyền trưởng.”

“Được nha, chỉ cần em không chê chị chậm chạp là được”

“Em không có chê mà, em chỉ sợ thuyền trưởng không chờ chị thôi.”

Cố Khanh Khanh cười cười: “Chị A Niệm, chị từ từ thôi, em đi tìm xem còn hạt giống dưa chuột không? Với để em đi lấy cái rổ rồi chị em mình đi hái rau.”

Nói xong cô vội vàng đi vào bếp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back