Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 240: Chương 240



Sau khi Cố Khanh Khanh hái trái cây xong, cô đi tới giúp anh cầm cành cây xuống để anh thấy đường tiện cưa: "Vậy hai ta cũng sinh nha ..."

“Được.” Sở Đại liếc mắt nhìn vợ một cái: "Đừng nóng vội, chờ anh đóng đinh cửa sổ xong đã."

“Ai vội đâu!” Cố Khanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh từ từ tới!"

Nam nhân cười kẽ, ánh mắt trêu chọc làm cô đỏ mặt.

Sở Đại cưa cây, hai người nói chuyện vụn vặt linh tinh, Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

Thấy gỗ trên đất đã gần đủ, Sở Đại bỏ cưa xuống, ôm lấy cái cưa và búa: "Vợ à, về phòng ngủ đi."

Cố Khanh Khanh dụi dụi mắt: "Đã bảo cùng anh làm rồi." Cô khom lưng nhặt hộp đinh đi theo anh.

“Được, anh làm nhanh chút." Nam nhân đáp một tiếng, nâng chân đi vào phòng khách.

Cố Khanh Khanh đang định đuổi kịp thì dư quang thoáng nhìn sang, Bạch Đào đang đứng trước cửa nhà cô, cô giật mình.

"Chị Đào Tử."

Bạch Đào lúc đầu đang xuất thần, nghe tiếng gọi mình, khẽ cắn môi, đấy cửa đi vào.

"Khanh Khanh, chị không làm giáo viên nữa, em có thể đưa chị đi tìm Khương chỉ đạo viên sao? Bảo anh ấy nhanh chóng thay người dạy càng sớm càng tốt, bằng không ..."

Nhìn nam nhân ở cổng, lời còn chưa nói xong dứt đã ngừng.

Cố Khanh Khanh quay đầu theo ánh mắt Bạch Đào, xem một cái là hiểu, đưa đinh cho anh ấy, thả cái ánh mắt: "Anh trai, anh làm việc trước đi, lát em vào sau."

Sở Đại liếc nhìn khuôn mặt có chút phờ phạc của Bạch Đào, gật đầu nói: “Được, hai người nói chuyện đi." Nói xong anh quay người vào trong.

Cố Khanh Khanh vội vàng lôi kéo Bạch Đào ngồi vào bàn đá, lại đẩy cái ca tráng men sang: "Đây là quả dại em hái trên núi, chị nếm thử đi."

Bạch Đào lắc đầu: "Khanh Khanh, chị không ăn. Vừa rồi Vu Nguyễn ở nhà cãi nhau với chị một trận, Vu Nguyễn đúng là muốn giật công tác này của chị."

“Chị chậm rãi nói." Cố Khanh Khanh lông mày nhíu lại, sau đó buông lỏng: “Buổi trưa chị chưa ăn cái gì sao? Vừa lúc nhà em còn ít bánh rán hẹ, chị đợi chút em mang đến cho chị."

Bạch Đào buồn bực muốn từ chối, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, cô vẫn gật đầu: "Phiền toái em, Khanh Khanh."

“Không phiền toái.” Cố Khanh Khanh bước đi vào phòng bếp.

Nam nhân đang đóng đinh cửa sổ phòng bếp, thấy vợ cầm phích lên rót nước, anh hỏi: "Em gái của Vu Thành chọc chuyện?"

“Phân nửa là vậy.” Cố Khanh Khanh lắc đầu thở dài: “Cũng may là anh không có…” Khi nói câu này, cô không khỏi ngẩn người, nhanh chóng lắc đầu: "Anh trai, em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy hai nhà chúng ta quan hệ gia đình vui vẻ, khá tốt."

“Anh biết.” Nam nhân giơ tay xoa đầu em ấy: “Đừng căng thẳng, trước mặt anh em nói gì cũng được, anh sẽ không bao giờ trách em.”

Cố Khanh Khanh nhón chân hôn lên cằm anh, sau đó bưng ly nước nóng cùng bánh rán hẹ giữa trưa còn lại chạy đi ra ngoài.

Sở Đại nhìn bóng lưng hấp tấp của em ấy, lắc đầu cười: "Nếu mà mang thai thật, có chút không yên tâm để em ấy ở nhà một mình."

Có thời gian, anh phải dùng vải bông bao lại các góc bàn, góc tủ mới được.

Cố Khanh Khanh trở lại sân, đặt cốc nước ấm sang một bên, đưa bánh rau hẹ cho chị ấy: "Chị Đào Tử, chị ăn mấy miếng trước rồi từ từ nói chuyện, có chuyện gì vậy."

Bạch Đào định thần lại, cầm lấy cái bánh, nhẹ giọng cảm ơn.

Cắn một miếng nhỏ, cô bắt đầu nói: "Hôm nay Vu Thành về sớm. Chị đang luống cuống tay chân làm cơm trưa, Vu Nguyễn nói chuyện với anh trai, nói là biết chuyện chị làm giáo viên trên đảo, muốn thế vị trí của chị."

"Cô em chồng này là người thông minh, cô ta không có nói thẳng chỉ là nói bóng nói gió, nói chị đang mang thai, trong nhà còn một đứa nhỏ cần chăm sóc, bảo chị nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai."

Cố Khanh Khanh nghe xong lời này, trong lòng như lửa đốt: "Cô ấy thật quá đáng, Vu Thành thì sao? Mọi chuyện đều nghe lời em gái anh ấy sao?"

Bạch Đào cay đắng gật đầu: "Anh ấy cảm thấy mẹ ở nhà sinh bệnh là em gái ở nhà xuất lực chăm sóc, làm bạn, thua thiệt em gái, cho nên luôn thiên hướng về phía em gái. Địa vị Tiểu Dương còn kém địa vị Vu Nguyễn trong lòng hắn."

Bạch Đào có chút mệt mỏi, ủ rũ nói: "Có lẽ trong lòng anh ấy chỉ có anh ấy và em gái là người nhà."

Cố Khanh Khanh nghe xong thì bực bội. Không thể hiểu tại sao lại có một người đàn ông cùng cô em chồng như thế. Vợ mình không thương, một hai cứ phải thiên vị em gái. Một cái sống yên ổn không ưng, thế nào cũng phải ra đảo làm loạn gia đình anh trai, chị dâu.

"Chị đến đây muốn nhờ em cùng chị đi tìm Khương chỉ đạo viên, vị trí giáo viên chị có thể không làm, nhưng chị không muốn chắp tay nhường cho Vu Nguyễn, chị không cam lòng." Bạch Đảo khó có được một lần kiên cường, xem là ra hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cố Khanh Khanh trấn an chị ấy: "Chuyện này chị không cần tìm Khương chỉ đạo viên. Chị ráng căng thêm nửa tháng nữa thôi. Khi đợt cán bộ, chiến sĩ đổ bộ lên đảo lần hai sẽ có văn chức ra đảo dạy học, em cũng tính toán nghỉ việc ở nhà, em tính toán sinh con."

“Thật sao?” Đôi mắt u ám của Bạch Đào sáng lên: “Vậy được, chị sẽ nhịn thêm nửa tháng nữa, chị không muốn để cô ta được như ý. Nếu có bản lĩnh có thể đường đường chính chính đi tranh thủ, sau lưng chơi trò xiếc, chị chướng mắt."

Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu: "Hiện tại trong lòng dễ chịu rồi đúng không? Nhanh ăn chút gì đi, đứa nhỏ trong bụng đói rồi."

“Được.” Bạch Đào cảm thấy lửa giận trong lòng tiêu tan rất nhiều, cắn một miếng bánh hẹ: "Em tính toán cùng Sở doanh trường sinh con sao? Đây là chuyện tốt.”

Thấy chị ấy không việc gì, Cố Khanh Khanh cũng yên tâm, anh Triệu bảo thai phụ mà cảm xúc biến động lớn, ảnh hưởng đứa nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, các chị dâu trên đảo có con, chị đã mang thai lần hai rồi, em không thể quá lạc hậu." Cố Khanh Khanh nói đến đây nở nụ cười: "Sở Đại là độc đinh, em không thể để con cháu Sở gia đoạn ở chỗ này. Em biết anh ấy tốt với em, em phải vì anh ấy mà suy nghĩ."

"Bỏ việc này qua một bên, bản thân em cũng muốn có con."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 241: Chương 241



Bạch Đào gật đầu: "Có gì không hiểu cứ hỏi chị. Tốt xấu chị đã từng sinh một đứa con. Tiểu Dương nhà chị có ít quần áo cũ, nếu em không chê lúc đó chị mang một ít sang cho em." Cô thật lòng xem Cố Khanh Khanh là bạn thân của cô.

Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: "Chị còn đứa nhỏ trong bụng nữa mà, quần áo của Tiểu Dương nên để cho em của thằng bé đi. Chờ em mang thai em gửi phong thư cho mẹ, nhờ mẹ gửi một ít quần áo trẻ con, nhờ thuyền vật tư mang lại đây là được rồi."

“Được rồi.” Bạch Đào không ép, lúc trước cô giữ quần áo của Tiểu Dương, định để lại cho mấy đứa em của thằng bé, bây giờ may quần áo cần nhiều phiếu vải, trên đảo chỉ có gạo, mì dầu muối là không cần phiếu.

Hầu hết đám nhóc chưa từng mặc quần áo mới, hoặc là quần áo cũ của cha mẹ sửa lại, hoặc quần áo cũ của họ hàng thân thích chuyển qua chuyển lại.

Bạch Đào sau khi ăn xong cái bánh rán hẹ, uống hai ngụm nước, đứng dậy: "Khanh Khanh, thật ngại quá, lại phiền toái em, nói chuyện với em trong lòng chị thoải mái hơn nhiều."

“Thôi, đừng khách sáo như vậy, chúng ta là bạn bè mà." Cố Khanh Khanh thấy chị ấy phải đi, cô đẩy ca tráng men cho chị ấy: "Chị mang ít cái này về nhà ăn đi, cái ca để em sang lấy, không em nhờ Tiểu Tháp chạy vặt cho em đến lấy là được."

“Không cần, em lưu lại chính mình ăn đi." Bạch Đào cười lắc đầu, xoa bụng: “Không biết gần đây sao lại thế này, chị chỉ thích chà là, đứa nhỏ này hơn phân nửa là một cô bé, vừa lúc Tiểu Dương đòi em gái, cũng coi như thỏa mãn ước nguyện làm anh trai."

“Ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái, có thể tin được không?" Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm bụng chị ấy, áo mỏng màu xanh, bụng không lộ rõ lắm.

“Cái này thì khó mà nói, người ta nói bụng tròn là con gái, hơi nhòn nhọn là con trai, mà có khi sinh ra cũng không khớp." Bạch Đào mơ hồ: "Cho dù sinh con gái hay con trai, Sở doanh trường chắc chắn sẽ thương mẹ con em. Vu Thành nhà chị tiền trợ cấp có 80 đồng, hiện tại không cần gửi tiền về nhà, chị phải nghĩ cách để quản tiền mới được."

"Sở doanh trường hẳn là hơn 100 đồng đúng không? Điều kiện ở đảo khó khăn, tiền trợ cấp cao hơn với binh ở quân khu."

Cố Khanh Khanh bừng tỉnh: "Lúc trước còn là Liên Trường ở Binh Đoàn Xây Dựng đâu đó 78? Em nhớ không rõ lắm, nhưng hình như trợ cấp Binh Đoàn xây dựng so với binh đất liền cao hơn một ít."

“Có thể hiểu được, quân nhân ở đầu mũi nhọn, tiền trợ cấp cao hơn quân nhân bình thường một ít." Bạch Đào tuy là đi theo chồng ở quân khu Phương Nam nhưng không hiếm nghe được danh của Binh Đoàn Xây Dựng.

Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Vâng, hiện tại chắc 100 đồng đi, em không để ý lắm." Trên đảo không có nơi để tiêu tiền, Cung Tiêu Xã còn chẳng có nữa. Tiền trợ cấp của Sở Đại hay của cô phát xuống thì cô cứ gộp lại để đó.

Nhà ở không cần suy xét, về sau cũng không đi ra ngoài mua nhà ở. Ra đảo rồi cô hoặc là cùng Sở Đại đi nơi khác đóng quân, hoặc là theo anh ấy về khu đại viện quân nhân.

Không có gì khác để mua, chỉ là lúc cô kết hôn, cô ý thức được một vấn đề. Nếu mà cô sinh song sinh thì phải tích góp tiền, về sau đặt lễ hỏi, của hồi môn cho con.

“Em như vậy thật tốt, có thể tiết kiệm tiền, không cần gửi tiền cho bất cứ ai." Bạch Đào không chỉ một lần hâm mộ quan hệ nhà chồng Cố Khanh Khanh đơn giản, cô thở dài: "Chị phải về nhà, mấy ngày tới có bão, trường học chắc là nghỉ học, vừa lúc nghỉ ngơi nhiều chút."

“Đúng vậy, em có thể lười biếng ngủ thêm mấy ngày." Cố Khanh Khanh đưa người đến cửa sân, chờ bóng dáng chị ấy biến mất chỗ ngã rẽ ngay ngôi nhà màu trắng cuối đường, cô mới đóng cửa đi vào.

Nhìn thấy em ấy vào nhà, Sở Đại liếc mắt một cái: "Cô ấy đi rồi?"

“Vâng.” Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế trong phòng khách, nhìn anh đóng đinh cửa sổ gỗ: “Anh à, đừng đóng đinh hết vào như thế, đến khi cần mở mở không được."

Sở Đại nghe xong liền để lại một cái đuôi đinh bên ngoài, cầm một cái đinh khác.

Cố Khanh Khanh mỉm cười, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng của người đàn ông bận rộn đóng đóng đập đập.

Sở Đại bận rộn cả buổi chiều, đóng đinh hết cửa sổ lầu một, lầu hai, gia cố cửa, sau đó thu dọn đồ đạc mang trả cho chỗ quân nhu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trở lại, Cố Khanh Khanh đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, Sở Đại cởi cúc áo, ngồi xuống ghế bên giường hít một hơi thật sâu.

Cố Khanh Khanh ôm chăn mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, anh nhìn tư thế em ấy ngủ, chừng mười phút, nâng cổ tay lên xem thời gian.

Bốn giờ rưỡi.

Mặt mày giãn ra, dựa lưng vào chiếc ghế phía sau, đặt mu bàn tay lên trán, nhắm mắt lại.

Khi Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, phát hiện nam nhân đang ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ mở tủ quần áo, lấy ra một tấm khăn mỏng gấp đôi rồi đắp cho anh ấy.

Thật lâu không ngắm kỹ anh ấy, nam nhân này so với lúc trước càng gầy, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường quai hàm lộ rõ ràng.

Trước đây cô không để ý, giờ nhìn kỹ phát hiện trên cằm anh ấy có một vết sẹo nhỏ, chắc là bị đá va vào bị thương.

Cô vươn tay muốn chạm vào, mà thôi, hiếm khi anh ngủ say, thu hồi tay, ngồi ở bên cạnh, hai tay chồng mặt bàn nhìn anh ấy.

Dáng vẻ của anh ấy thật sự đẹp, từ nhỏ cô nghe nhiều nhất là: "Khanh Khanh à, anh cả của cháu sao mà đẹp thế, sao không giống anh hai cháu gì cả."

Mà đúng thiệt, Cẩu Thặng đẹp thiệt, ba anh em đứng cạnh nhau, người khác chỉ thấy cô cùng Cố Thanh Liệt là hai anh em.

Cố tình, cô đâu chịu thừa nhận, cứ kéo cánh tay Cố Xán Dương nói mình giống anh cả, không giống anh hai, thường xuyên làm Cố Thanh Liệt tức đến dậm chân.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 242: Chương 242



Cố Xán Dương vẻ ngoài ưa nhìn, cơ mà tính tình quá lạnh nhạt, từ nhỏ đã không thích phản ứng với người khác.

Sở Đại cũng rất đẹp trai, cô cảm thấy anh ấy đẹp trai hơn cả anh cả nhà cô, có thể là do khí chất cà lơ phất phơ hấp dẫn cô, cũng có thể khi anh mặc quân trang, ánh mắt sắc bén như chim đại bàng, cô không sợ, thích, cực kỳ thích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có lẽ từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này, cô liền động tâm, cô chỉ hy vọng con cô về sau giống anh, hoặc giống cậu cả Cẩu Thặng.

Người ta hay nói cháu ngoại giống cậu, mà cậu nào cũng được, đừng giống Cẩu Đản.

Hai anh em cô khác nhau không quá nhiều.

Bị ánh mắt rực lửa của vợ nhìn chằm chằm, Sở Đại cảm nhận được, không được tự nhiên mở mắt ra.

Khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Cố Khanh Khanh, anh hoàn toàn thanh tỉnh.

“Ăn cơm tối trước?” Anh xoa xoa mũi cười tủm tỉm, “Đêm dài từ từ không nóng nảy."

Cố Khanh Khanh duỗi tay véo eo anh ấy, ánh mắt né tránh, có tật giật mình: "Nghĩ cái gì đó, em là suy nghĩ sao anh không lên giường ngủ, là sợ em làm gì anh à?"

Sở Đại cạn lời cứng họng, cụp mắt ra hiệu nhìn quần áo của anh đi: "Toàn thân tro bụi, như thế nào ... hả?"

“Ồ, có vấn đề gì đâu." Cố Khanh Khanh kéo anh đứng dậy, “Anh đi tắm đi, em sẽ đi nấu cơm, chúng ta tiết kiệm thời gian, tốc chiến tốc thắng."

Sở Đại bị cô kéo tay kéo vào phòng tắm, nam nhân đi theo ngoan ngoãn không dùng sức: "Đừng vội như vậy, mới năm giờ, còn nguyên buổi tối."

“Em gấp." Cố Khanh Khanh đẩy anh vào phòng tắm: “Em đi lấy phích nước và quần áo, anh chờ một chút.”

Sở Đại một tay đỡ cửa, đứng ở cửa phòng tắm nhìn bóng dáng vợ chạy về phòng ngủ, nam nhân không khỏi cười thành tiếng.

Lấy một bộ quần áo ngủ vải cotton, Cố Khanh Khanh nhìn thấy mấy cái hộp giấy trong tủ, mặt không đổi sắc lấy cái áo sơ mi của anh ấy ra che lại.

Hừ một tiếng, hung tợn nói: "Về sau không cần dùng thứ này nữa."

Nói xong, cô cầm quần áo của nam nhân đi vào nhà vệ sinh, rồi từ thùng nước khác múc thêm vài gáo nước lạnh, từ phích nước nóng đổ chút nước ấm. Đưa tay vào kiểm tra nhiệt độ, xác định ổn rồi thì nhấc đến phòng vệ sinh.

Hất cằm: "Tắm đi."

Sở Đại thong thả ung dung cởi nút áo sơ mi, từ từ nói: "Em như vậy làm anh nhớ đến lão Chu nuôi heo ở Binh Đoàn, mỗi lần mà giúp heo lai giống cũng là như thế, tỉ mỉ chăm sóc."

Giọng nói của người đàn ông mang theo sự lười biếng: "Vợ à, anh hiện tại cảm thấy mình chính là đầu heo giống kia."

“Làm sao có thể.” Cố Khanh Khanh kiễng chân, ôm mặt anh hôn một cái, nghiêm túc nói: "Heo ở trại nuôi heo em đã xem qua hết rồi, không có con heo nào thanh tú đẹp trai như anh hết á."

Nam nhân bậc cười, nhìn đến Cố Khanh Khanh cảm thấy chột da, cô buông tay anh ra, ánh mắt lơ đễnh: "Đúng rồi, lần sau thuyền vật tư lại đây, chúng ta gửi thư cho chú Trương chỗ quân nhu đi." Trước khi rời khỏi Binh Đoàn, cô đã hứa với Trương Triều.

“Không viết cho Lão Dư sao?” Nam nhân cười cười: "Lão Dư đối với em không tệ, thường xuyên mở bếp nhỏ cho em."

"Cái đó không phải tiêu tiền trợ cấp của anh và Cẩu Đản sao ..." Cố Khanh Khanh tràn đầy tự tin nói: "Chú Trương nói là, gửi thư cho chú ấy là được, Binh Đoàn mỗi chú ấy là người làm công tác văn hóa, đến lúc đó chú ấy sẽ đọc cho chú Dư với chú Chu nghe."

Nam nhân xoa đầu cô: "Được rồi, anh đã nhớ kỹ, chỗ anh cả anh hai cũng phải viết thư, còn có người nhà. Em đi nấu cơm đi, anh trai đi tắm."

Thấy anh quan tâm đến người nhà mình, Cố Khanh Khanh trong lòng ấm áp: "Được, anh tắm đi, không vội."

Cô đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng tắm lại, Sở Đại cảm thấy đây là một trận chiến, đêm nay có lẽ không thể ngủ.

Cố Khanh Khanh cầm một cái rổ nhỏ đi ra sân sau hái rau, hoàng hôn vừa chìm xuống mặt biển, bầu trời đỏ như lửa.

Chỉ nhìn vào thời tiết hiện tại, cô không dám tin tưởng sắp có một trận bão lớn đến.

Cô ngồi xổm bên ruộng rau, hái mười mấy trái ớt xanh, định dùng để xào với trứng, lại rút ra hai cây củ cải, giũ cho bớt đất, rồi nhổ thêm vài cọng hành lá.

Hai người không ăn quá nhiều, trong nhà cháu trai nhỏ có đưa tới con cua, vừa lúc hấp lên ăn.

Mặc dù bây giờ Sở Đại có thể ăn cay rồi, cơ mà cô vẫn nên nấu thanh đạm chút, bởi vì từ nhỏ anh ấy ăn thanh đạm, mà nấu cũng không phiền toái.

Cô lột bỏ phần lá vàng bên ngoài của bắp cải, ném xuống cho hai con gà rừng mổ. Trong lòng suy nghĩ, hay là đem hai con gà này vào trong nhà không nhỉ, bằng không bão đến, bị bão cuốn đi mất.

Mang theo rổ, cô lại vào phòng bếp rửa sạch xắt rau, tính lát nữa nói với Sở Đại một tiếng. Hai con gà rừng dù đã thuần hóa thì vẫn có khác biệt với gà nhà, bảo cô bắt nó á, cả một ngày cô cũng chẳng bắt được.

Sau khi xào bắp cải xong, lại hấp tôm, xào thêm trứng với ớt xanh. Cô mang nồi cơm ra ngoài, để trên bàn gỗ trong phòng khách, đồ ăn đã đầy đủ hết.

Sở Đại vừa từ phòng tắm đi ra, trong tay mang theo một cái xô nhựa là quần áo đã giặt, của Cố Khanh Khanh nhiều hơn, anh chỉ hai ba bộ.

“Anh mang quần áo lên lầu phơi trước." Nam nhân vừa nói vừa xách cái xô nhựa lên lầu, tay phải cầm khăn lông lau tóc, vừa đi vừa nói chuyện.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 243: Chương 243



Sở Đại sau khi phơi quần áo xong đi xuống lầu, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của người phụ nữ dưới ánh đèn, anh hơi cong môi.

Vào phòng tắm cất cái xô và rửa tay, nam nhân ngồi xuống bàn ăn cơm.

Cố Khanh Khanh bưng chén cơm đưa cho anh: "Buổi tối em nấu cơm nhiều, anh ăn nhiều một chút. Gần đây anh có vẻ gầy đi thật nhiều, ngày mai có về nhà ăn cơm chiều không anh? Em hầm canh cho anh uống."

Sở Đại cầm lấy một con cua hấp, lột vỏ: "Chưa biết."

Cố Khanh Khanh gật đầu, ngồi xuống đối diện với anh, gắp đồ ăn vào trong chén của anh: "Khi nào thì bão đến? Tối nay hả anh? Ngày mai em sẽ đi đưa trái cây cho chị A Niệm."

“Chắc vậy, dự đoán mặt biển chưa chắc đã chính xác.” Nam nhân lột cua, bỏ thịt cua vào chén em ấy, cười cười nhìn em: "Đêm nay em không phải còn có chuyện quan trọng hơn phải làm sao?"

"Cái gì ..." Ngay khi Cố Khanh Khanh vừa mở miệng, cô nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nam nhân, tức khắc im miệng.

Bữa cơm hôm nay ăn rất nhanh, chén đũa nhanh chóng được dọn, đồ ăn còn thừa hơn phân nửa, nam nhân trực tiếp ôm chặt cô vào phòng ngủ, nói là đồ ăn để đó, đói bụng ra ăn.

Trời nhá nhem tối, gió hú ngoài cửa sổ.

Nam nhân chậm rãi động tác, nói: "Gió nổi lên rồi."

Cố Khanh Khanh trong cơn mê loạn, hai mắt m.ô.n.g lung.

Cửa sổ bị gió lay động, cũng may buổi chiều anh ấy đã cố định lại nghĩ. Nhớ đến chiều Sở Đại giặt quần áo, cô đẩy nam nhân sang một bên: ".... Quần áo, phải đi thu quần áo."

“Không phải ngoài ban công, là ở phòng khách trên lầu.” Sở Đại vươn tay vén mái tóc ướt đẫm ra sau tai vợ, giọng nói lười biếng: "Tập trung nha, vợ à!"

Bên ngoài cuồng phong gào thét, lá cây xào xạc, bên tai Cố Khanh Khanh là tiếng sóng biển giận dữ vỗ ầm ầm vào bờ.

Nhà ở ven biển, cho nên toàn bộ động tĩnh đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Không biết kéo dài qua bao lâu, nam nhân ôm lấy nữ nhân trong lồng ngực, khẽ hôn một cái lên trán vợ.

Nép vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của Sở Đại, Cố Khanh Khanh mơ màng sắp ngủ.

Sở Đại nheo mắt liếc tiểu cô gái nhỏ trong vòng tay, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.

Còn nói là cả đêm, chỉ mới một chốc thôi đã không thể chịu được nữa.

Anh kéo chăn bông, lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ, đôi mắt sáng như sao, nặng trĩu suy nghĩ về tiến độ công trình ngày mai.

"Sở doanh trường!" Bỗng nhiên bên ngoài có người lớn tiếng gọi: "Đã xảy ra chuyện rồi!! Doanh trường!!"

Tiếng thứ hai gọi còn gấp gáp hơn tiếng thứ hai.

Sở Đại không chút do dự đứng dậy, nhặt quần áo và quần tây bị rơi sang một bên, nhanh chóng mặt vào, cầm lấy đồng hồ trên đầu giường, cúi người nói nhỏ bên tai người phụ nữ đang ngủ say: "Anh ra ngoài xem một chút, em ngoan ngoãn ngủ đi, không được ra ngoài."

Nữ nhân mê ly mở to hai mắt, lung tung gật đầu, lẩm bẩm lầm bầm: "Anh chú ý an toàn." Nói xong lăn sang đầu kia ngủ rồi.

Nam nhân đắp chăn cho vợ, cài cúc áo sơ mi, sải bước ra ngoài.

Người đang ở bên ngoài hô to chính là chiến sĩ từ Binh Đoàn Xây Dựng báo danh lại lên đảo, tên là Trần Giải Phóng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có chuyện gì vậy?” Sở Đại mở hàng rào, trầm giọng hỏi.

"Báo cáo Đoàn trường, mặt biển xuất hiện một chiếc tàu đánh cá, thông qua tín hiệu cờ phân biệt được, là ngư dân quốc gia chúng ta, tàu bị c.h.ế.t máy không cách nào cập bờ, đang ở trạm gác cầu cứu."

Tiếng gió càng lúc càng dữ dội, trên bầu trời đen kịt một tia chớp trắng đột nhiên nổ tung, Sở Đại không chút do dự: "Tập hợp, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện."

“Vâng!” Trần Giải Phóng không kịp cúi chào đã rời đi. Sở Đại không có rảnh lo những thứ đó, ngẩng đầu nhìn sấm chớp ầm ầm trên không trung, mu bàn tay cảm giác lạnh căm căm.

Trời mưa.

Năm phút sau, bến tàu đảo Bạch Sa.

Vu Thành đưa kính viễn vọng cho người đàn ông mảnh khảnh. Sở Đại tiếp nhận, dưới ánh đèn tuần tra rọi vào, anh có thể thấy rõ một chiếc thuyền nhỏ đung đưa trong gió trên biển xanh, có nguy cơ lật nghiêng bất cứ lúc nào.

Anh ném ống nhòm vào lòng Vu Thành, đôi mắt như đại bàng sắc bén dò xét khuôn mặt của các chiến sĩ tuần tra, nghiêm giọng nói: "Các người đều là chiến sĩ đến từ các quân khu, hầu hết là bộ đội dã chiến, không am hiểu nhiệm vụ trên đảo. Hiện tại chúng ta là hải quân, có ngư dân của quốc gia chúng ta ở địa phận biển gặp nạn, chúng ta nên làm cái gì?!"

Chiến sĩ lên tiếng hô lên: “Cứu người!"

Sở Đại gật đầu ra lệnh: "Căng thuyền! Cứu người!"

"Vâng!"

Bên ngoài trời nổi giông bão, Cố Khanh Khanh xoa eo ngồi dậy, trong lòng ngẩn ngơ, hình như anh ấy có ở bên tai cô nói nhỏ cái gì đó.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, cô đưa tay sờ sờ vào bên cạnh, còn sót lại hơi nóng.

Cô sửng sốt một chút, mơ hồ nhớ tới hình như anh nói muốn ra ngoài, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà không cần dậy.

Mang đôi giày vải đặt bên giường. Cô bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài qua những thanh gỗ, sấm sét giăng ngang bầu trời, để lại một vệt sáng trắng, mưa xối xả.

Cố Khanh Khanh có chút lo lắng, ngón tay moi moi khúc gỗ, trong lòng lo lắng không thôi.

Thời tiết xấu như vậy anh ấy còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ? Vẫn là xuống kho quân sự đào sao?

Trong lòng hoảng loạn, chạy đến tủ gỗ góc phòng khách lôi ra một chiếc áo mưa, vừa mặc vào, nhớ lại lời anh ấy nói trước khi ra ngoài, lại cởi ra.

Tiếng mưa càng lúc càng dữ dội, trong lòng cô như thắt lại thành một đoàn, giơ tay nhìn thời gian, đã rạng sáng 2h30 rồi.

Một cậu bé mười hai tuổi được cứu ra khỏi thuyền, Sở Đại xuống thuyền quân sự, ôm đứa bé đang bất tỉnh, đứa nhỏ cả người nóng hổi, rõ ràng là phát sốt.

Vu Thành và những người khác nhấc cổ t.h.i t.h.ể xuống dưới, đưa tay lau nước mưa trên mặt: "Doanh trường, người này xử lý thế nào?"

“Đem về doanh bộ trước.” Sở Đại cau mày, sau đó buông ra: “Đi gọi Triệu Trạch trước đi.”

Tại doanh bộ đảo Bạch Sa.

Ngày hay đêm thì đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Khương Thắng chống eo, đi tới đi lui quanh giường bệnh, hỏi Triệu Trạch: "Đứa nhỏ này không sao chứ?"

Triệu Trạch lắc đầu: "Phát sốt, còn có triệu chứng hỏa công tâm, trước truyền hết bình nước này xem có thể chuyển biến hay không."

Dư quang liếc nhìn người ngồi bên cạnh không lên tiếng, thấy mu bàn tay đẫm máu, Triệu Trạch đứng dậy tặc lưỡi, nôn nóng hỏi: "Sao lại thế này? Cậu bị thương?"

“Không có việc gì, bị lưới sắt trên thuyền quẹt qua." Sở Đại mệt mỏi nhắm mắt lại: “Mọi người về nhà ngủ tiếp đi, tôi sẽ canh giữ ở đây.”

“Trước tiên để tớ xử lý vết thương cho cậu." Triệu Trạch tay vừa khử trùng, vừa bôi thuốc cho cậu bạn, miệng không ngừng nói: “Cậu sao không chú ý một chút, lưới sắt trên thuyền nói chung là rỉ sét, vết thương sâu thế này, sơ hở là uốn ván ngay, cậu cũng chẳng thèm hé răng ..."

Sở Đại đau đầu, tùy ý để cho lão bạn ríu rít.

Bôi thuốc xong, Triệu Trạch quấn băng, đứng dậy: "Thôi, đêm nay tớ trông cho, cậu ngày mai còn phải đi đào kho quân sự, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

“Bão này tạm thời dừng không được, ngày mai không thể xuống kho quân sự." Khương Thắng bưng ly nước nóng đưa cho Sở Đại: “Đứa nhỏ này làm sao bây giờ?"

“Chờ thằng bé tỉnh lại, rồi hỏi thăm tình hình.” Sở Đại cầm ca tráng men, lòng bàn tay ấm lên: “Người còn lại ở trên thuyền có vẻ là bị sét đánh, đã tắt thở. Đã để ở căn nhà bên cạnh sở chỉ huy, anh nhìn xem xử lý thế nào?"

Khương Thắng trừng mắt: “Chôn chứ làm cái gì?" Nói xong anh lại thở dài: “Thôi quên đi, hai ngày nữa xem bão có thể ngừng không, chờ khi đứa nhỏ tỉnh lại, hỏi xem nhà thằng bé ở đâu, người ở đâu đem về nơi đó, coi như là lá rụng về cội đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 244: Chương 244



Sở Đại gật đầu, không nói một lời.

Khương Thắng vốn là muốn canh giữ hoặc là để lính gác đến trông, mà Sở Đại khăng khăng không đi, xoa xoa tóc: "Được, vậy cậu nhìn thằng bé đi, có việc thì đi tìm Triệu thái ..."

Thiếu chút nữa học theo đám khỉ con, gọi bậy rồi, Khương Thắng ho nhẹ một tiếng: "Quân y Triệu."

Triệu Trạch bất lực thở dài, cũng không để ý chuyện này, anh vỗ vỗ vai Sở Đại: "Cậu ra ngoài lâu như vậy, em gái Khanh Khanh ở nhà lo lắng lắm đấy. Thằng bé chốc lát không thể tỉnh lại, tớ ở đây trông một chốc, cậu trở về nhà báo bình an rồi lại sang đây."

Lúc này Sở Đại không cự tuyệt.

Về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, nữ nhân ngồi khoanh tay trên ghế, vẻ mặt có chút uể oải.

Sở Đại chậm rãi đóng cửa phòng khách, nhẹ nhàng bước tới.

Khi anh đi đến trước mặt vợ, nam nhân còn chưa có phát ra tiếng đã bị người ta ôm lấy vòng eo.

Sở Đại rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, duỗi tay vỗ nhẹ lưng an ủi: "Người anh ướt ..."

Trong lòng anh thở dài, sợ lát nữa em ấy khóc.

Quả nhiên, em ấy không chút nào để ý người anh bị nước mưa làm ướt sũng. Sau khi hỏi anh đi làm gì, nhìn thấy băng gạc trên tay anh, đau lòng đến không chịu được, nước mắt như trân châu lập tức rơi xuống.

Nước mắt như đập vào trong lòng anh.

Nam nhân cúi xuống hôn lên mái tóc cô gái nhỏ: "Anh không sao, anh chỉ trở về báo bình an, em đi ngủ trước đi. Triệu Trạch còn ở chỗ doanh bộ canh giữ giúp anh, Hứa Niệm khẳng định cũng lo lắng cho hắn lắm."

Cố Khanh Khanh cọ cọ eo chồng, rầu rĩ gật đầu.

Ôm vợ trở lại phòng ngủ, anh đắp chăn bông lên cho em ấy, đưa tay vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn: "Ngoan, ngủ một giấc, ngày mai anh không ra nhiệm vụ, anh trở về với em."

Cố Khanh Khanh gật đầu, nhìn mái tóc ướt sũng nước của anh ấy, cả bộ đồ trên người ướt sũng, cô lại sốc chăn nhảy xuống dưới giường. Trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, cô đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, lấy một cái áo sơ mi, một cái quần tây dài từ trong tủ ra cho anh ấy thay ——

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh thay đồ trước đi, không thôi cảm lạnh mất."

Không chút do dự, Sở Đại c** th*t l*ng, đang định c** q**n, nhìn thấy q**n l*t xám trên tay vợ, dở khóc dở cười: "Anh tự mình thay, em đi ngủ đi."

“Sở Đại!” Cố Khanh Khanh tức giận: "Trên người anh còn có chỗ nào em chưa thấy qua, em phải nhìn xem trên người anh còn có chỗ nào bị thương lừa gạt em hay không?"

“Được rồi.” Sở Đại trong mắt mang theo ý cười, yết hầu trượt xuống, dưới ánh mắt rực lửa của vợ, c** q**n áo thay.

Cố Khanh Khanh không hề đỏ mặt, thậm chí còn lấy khăn lau nước trên mặt, trên tóc của anh.

“Anh chờ em một lát." Nghĩ đến điều gì đó, cô nhét khăn vào tay nam nhân, hấp tấp chạy vào nhà bếp.

Nghe tiếng thớt d.a.o cạch cạch đột ngột vang lên, Sở Đại hơi nhướng mày, giống như là biết vợ đang làm gì.

Một lúc sau, Cố Khanh Khanh bưng một chén canh gừng ấm áp đến, đẩy nam nhân ngồi xuống mép giường: "Uống xong rồi đi doanh bộ."

Đương nhiên, vợ thương vợ quan tâm, Sở Đại vui vẻ tiếp thu.

Sau khi uống xong chén canh gừng, Cố Khanh Khanh thu dọn chén, tìm áo mưa từ phòng khách mặc vào cho anh, khuyên nhủ: "Có thời gian thì anh ngủ một giấc đi, sáng mai em đưa cơm sang cho anh, đứa bé kia hẳn là cũng có thể tỉnh đúng không? Này, nếu không em cùng anh sang đó trông?"

“Không được, em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Sở Đại khoác áo mưa hôn lên trán vợ: “Bên ngoài mưa gió, dễ bị cảm lạnh.”

Cố Khanh Khanh không phải loại người càn quấy không hiểu chuyện, nghe vậy thở dài đưa anh đến cửa.

Nhìn theo tấm lưng gầy đỉnh đạc của anh ấy biến mất trong màn mưa, gió quát long trời lở đất, hai con gà cô đã xách vào trong nhà lâu, đang co ro trong góc bếp.

Cố Khanh Khanh nhớ đến trên tay anh băng vết thương, đau lòng muốn chết, mà cô không có biện pháp gì khác.

Anh ấy là quân nhân, bị thương đổ m.á.u là điều không thể tránh khỏi.

Sáng hôm sau.

Ngoài trời vẫn còn gió nhưng mưa thì đã tạnh.

Cố Khanh Khanh thức dậy sớm, nấu cháo khoai lang cùng với bánh trứng, cho vào hộp cơm, chuẩn bị đưa sang cho chồng.

Ra sân, mỗi bước đi cực kỳ gian nan, vẫn là Trần Giải Phóng nhìn thấy cô, liền hét lên: "Em gái!"

Họ đều đến từ Binh Đoàn Xây Dựng, Cố Khanh Khanh với bọn họ quan hệ rất tốt, híp mắt nhìn sang.

"Anh Giải phóng?!"

Trần Giải Phóng nhìn thấy một tay em ấy đang cầm hộp cơm, tay kia đang ôm cây dừa trơ trọi bên vệ đường, nhìn mà buồn cười: "Cái thân thể bé xíu của em ra đây cho gió thổi bay à? Chạy ra ngoài làm cái gì?! Muốn đến doanh bộ đưa cơm sao? Anh mang qua cho em."

“Không cần đâu, em tự mình đưa, thuận tiện nhìn xem đứa nhỏ kia thế nào." Cố Khanh Khanh từ chối, chậm rãi tiến về phía trước.

Trần Giải Phóng vốn dĩ muốn giúp em gái một phen, cơ mà nghĩ đến mấy chị dâu ở khu Bắc cái miệng lợi hại, anh ngượng ngùng dừng động tác.

Anh thật ra chẳng có gì, chỉ sợ mang tiếng xấu cho em gái.

Trước đây, anh ở Binh Đoàn Xây Dựng, Binh Đoàn Xây Dựng không có người nhà tùy quân, lúc đó anh còn chưa có phát giác được một điều, nữ nhân quá lợi hại. Lần này đến đảo Bạch Sa, nhìn thấy đám chị dâu mồm mép quá kinh, đen có thể nói thành trắng, mà trắng cũng có thể bôi đen thui, tự dưng hơi sợ.

Ngắn ngủn một đoạn đường, Cố Khanh Khanh mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Trần Giải Phóng đưa cô qua chỗ lính canh vào doanh bộ mới đi.

Sở Đại ngồi trên ghế, thấy cô đi tới liền đứng dậy: "Này cô giáo Cố, bên ngoài gió lớn vậy sao em lại đây? Kỳ thật anh đi nhà ăn ăn là được rồi, em có lạnh không?

Vừa dứt lời, anh đưa cho em ấy một ly nước ấm.

“Không lạnh.” Cố Khanh Khanh cầm cốc nước uống một hớp, ánh mắt rơi vào đứa nhỏ tái nhợt trên giường nhắm mắt lại: “Đứa nhỏ còn chưa tỉnh sao anh?"

"Chưa tỉnh." Sở Đại bưng mang cháo ra, lại ngồi trở lại trên ghế chậm rãi uống một ngụm: "Hạ sốt, không có việc gì lớn."

Cố Khanh Khanh lúc này mới yên lòng, đứng ở mép giường cẩn thận nhìn cậu bé trên giường, cậu khoảng mười một mười hai tuổi, rất gầy, cánh tay lộ ra bên ngoài hầu như không có thịt.

Nước da cũng xanh xao tái nhợt, dung mạo rất thanh tú, trông không giống đứa trẻ ngư dân phơi nắng gió sương.

Cô quay lại phía nam nhân, ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh ấy thong thả ung dung uống cháo, nói ra nghi vấn của mình: "Đứa trẻ này là người đánh cờ tín hiệu cho các anh?"

Nam nhân gật đầu: "Em đã ăn sáng chưa?"

"Em chưa." Cố Khanh Khanh nói tiếp: "Ngư dân hẳn là cũng thông thạo cờ tín hiệu. Cơ mà em cảm thấy kỳ quái, lại gió biển như này, ngư dân đi biển dài ngày hẳn là sẽ có phát hiện ra dị thường chứ? Mà hải quân cũng sẽ báo động trước mà nhỉ?"

“Vợ anh thông minh." Sở Đại trực tiếp kéo người trên đùi đút cháo cho em ấy: “Chuyện này có chút kỳ lạ. Đứa nhỏ hơn phân nửa không phải con cái ngư dân."

Cố Khanh Khanh nhấp một ngụm nhỏ, cầm lấy bánh trứng bên cạnh đưa lên miệng: "Vậy giữa bão mà căng thuyền ra khơi không phải đi tìm đường c.h.ế.t sao? Đây là tính toán lôi kéo thằng bé cùng chết."

Càng nghĩ đến đó, cô càng hoảng sợ, cô nói với Sở Đại: "Đây là cố ý g.i.ế.c người hả anh?"

Thấy vợ cảm xúc kích động như vậy, anh đặt chén cháo trong tay xuống, vòng tay ôm cô vào lòng dỗ dành: "Ngư dân kia đã c.h.ế.t rồi, chỉ có thể chờ thằng bé tỉnh lại hỏi. Em ăn chút cháo lót dạ trước đi. Tối qua có phải cả đêm không ngủ? Mắt em thâm đen."

Cố Khanh Khanh lại liếc nhìn cậu nhóc hơi thở mong manh nằm trên giường, ghé vào vai anh, nghẹn ngào nói: "Em lo lắng cho anh không ngủ được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 245: Chương 245



Sở Đại xoa xoa cái đầu nhỏ trong vòng tay, cười khẽ: "Anh không sao, em muốn ngủ một lát sao? Phòng bên cạnh đã phân cho anh, nơi này thường ngày không có ai đến.

Cố Khanh Khanh xác thật có chút buồn ngủ, cô gật đầu vừa định đứng dậy, bên cạnh nghe thấy bên cạnh có một âm thanh yếu ớt kêu lên, cô và Sở Đại nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy, đi đến mép giường.

Cậu bé biểu tình vô cùng đau khổ, đôi mắt mở trừng trừng, trống rỗng.

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng đỡ thằng bé dậy, kê một cái gối sau lưng, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại em cảm thấy thế nào? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

Cậu bé ngơ ra, không nói một lời.

Cố Khanh Khanh vô thố nhìn nam nhân: "Anh ơi ..."

Sở Đại lắc đầu: "Để thằng bé tính táo một chút, chờ thêm lát đi."

Cố Khanh Khanh thở dài một hơi, rót một chén nước nóng cho thằng bé, đặt sang một bên. Hộp bánh trứng còn chưa ăn xong cũng đem sang đây, nhẹ giọng nói: "Đói bụng thì em tự ăn đi chút đi, có việc gì thì gọi cho anh chị, được không?"

Vẫn không có phản hồi.

Sở Đại trầm tư, ôm bả vai em ấy, đi sang phòng bên cạnh.

“Anh trai, thằng bé có phải bị dọa rồi không?" Cố Khanh Khanh bị Sở Đại ấn xuống giường đơn, ngón tay cầm chặt tấm chăn đơn, cô có chút lo lắng.

“Hẳn là còn chưa có định thần lại." Sở Đại ngồi ở bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này không đơn giản, có thể ở thời điểm gặp nạn, hoảng loạn, đánh cờ tín hiệu cầu cứu, đứa nhỏ này không đơn giản, tâm tư cũng kín đáo."

Theo đánh giá của anh, thằng bé còn giỏi hơn Trương Tháp rất nhiều, có lẽ vì ưu thế tuổi tác.

Cố Khanh Khanh lơ đãng dựa vào cánh tay của nam nhân.

Gió bên ngoài nhẹ hơn một chút, cô cứ như vậy dựa vào anh ngủ một giấc, tỉnh lại đã hơn tám giờ. Nam nhân vẫn giữ nguyên tư thế đó, trên tay còn cầm một tờ giấy một cây bút, bôi bôi vẽ vẽ.

Cô chỉ ngẫu nhiên lướt qua một cái, nhìn thấy bản đồ núi non, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Em đi gặp thằng bé." Cố Khanh Khanh ngáp một cái, "Tối hôm qua anh không được nghỉ ngơi tốt, anh vẽ xong rồi thì nghỉ ngơi đi, em sẽ trông."

“Được.” Sở Đại gật đầu, hoàn toàn không có dự định ngủ.

Khi Cố Khanh Khanh đi đến phòng bên cạnh, Triệu Trạch tình cờ cầm theo một hộp cơm đến, thấy em gái Khanh Khanh ở đây mà kinh ngạc, ngay sau đó thoải mái: "Vết thương của lão Sở không có gì, đừng lo lắng."

“Em biết, anh Triệu này, đứa nhỏ này —” Cô liếc nhìn đứa nhỏ đang dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại mím môi không nói lời nào, trong lòng cô thương tiếc vô cùng: "Thằng bé không có việc gì chứ?"

“Không sao đâu, tối hôm qua thằng bé bị dính mưa, phát sốt, điều dưỡng lại mấy hôm là được thôi. Mà đứa trẻ này có chút suy dinh dưỡng ấy.” Triệu Trạch bước đến bên giường, lấy cháo thịt heo vụn đã chuẩn bị ra, đau đầu: "Đứa nhỏ cứ như vậy, không ăn cũng không uống, không biết làm sao."

Cố Khanh Khanh cũng lo lắng không thôi, cô đưa tay sờ trán cậu bé, cậu bé đang bất động đột nhiên giãy dụa, hất tay cô ra, đôi mắt đột nhiên mở to lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.

Triệu Trạch bị ánh mắt dữ tợn của cậu bé làm cho giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.

Phản ứng lại được, mặt anh đỏ bừng, xong rồi thì trắng bệch.

Anh vậy mà bị một đứa nhỏ dọa cho sợ hãi?!

Cố Khanh Khanh không sợ hãi, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Đại, ánh mắt anh so với đứa nhỏ này còn kinh hãi hơn nhiều, cả người nồng mùi m.á.u rất nặng.

“Em trai.” Cố Khanh Khanh gọi một tiếng: "Em còn nhớ chuyện gì xảy ra đêm qua không? Em ở trên tàu phát cờ cầu cứu, được hải quân phát hiện."

Thiếu niên hai mắt thoáng hiện lên trống rỗng, nhanh chóng bị bóng tối thay thế, vẫn không nói gì cả.

Đường gân trên mu bàn tay đang nắm chặt ga trải giường lộ ra, lộ ra hoàn toàn cảm xúc.

Cố Khanh Khanh không bỏ sót chi tiết này, cô duỗi tay ra, nói với Triệu Trạch: "Anh Trạch, đưa cháo cho em, anh về với chị A Niệm đi, nơi này có em rồi."

Vì có bão nên hiếm khi được nghỉ hai ngày, Triệu Trạch cũng muốn ở cùng Hứa Niệm nhiều hơn, bụng vợ anh ngày càng lớn, di chuyển có chút bất tiện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, nhìn thấy cậu bé gầy gò mà hung ác, anh không yên tâm để em gái Cố Khanh Khanh ở đây một mình: "Em gái, anh ở đây với em đi."

“Sở Đại ở phòng bên.” Cố Khanh Khanh biết anh ấy đang nghĩ gì, trong lòng cô ấm áp: “Không sao đâu, anh Triệu, đưa cháo cho em.”

Triệu Trạch nghe nói Sở Đại cũng ở, liền không do dự nữa, đưa cháo thịt heo băm cho em ấy: "Hơi nóng, em cẩn thận chút."

Cố Khanh Khanh gật đầu, cầm lấy, cô nhìn trong cháo trắng còn có gừng băm, thịt băm, cô khuấy đều lên, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng lên tiếng: "Em trai, em đói rồi đúng không? Ăn chút gì đi được không? Ăn xong chậm rãi nói, hoặc là em không muốn nói cũng không có việc gì."

Nói xong, cô múc một thìa cháo thịt heo vụn đưa sát đến miệng cậu bé.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 246: Chương 246



Triệu Trạch cau mày khi thấy đứa nhỏ trên giường không nhúc nhích, vừa định nói thì đã thấy đứa nhỏ động đậy

Tuy là hơi chút khoảng cách với Cố Khanh Khanh, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, ăn cháo.

Động tác rất chậm, giống như đã phải tiêu hao hết toàn bộ sức lực.

Triệu Trạch nuốt lời nói trên môi vào trong, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Cố Khanh Khanh và đứa nhỏ đã dịu đi phần nào, suy nghĩ một chút, anh rời đi.

Khi đi, anh không quên đóng cửa, gió quát bên ngoài ầm ầm, anh tổng cảm thấy đứa nhỏ này gió thổi vào người, bệnh một trận nữa sẽ ngỏm củ tỏi.

Cố Khanh Khanh không vội, từ từ cho thằng bé ăn cháo, cô cứ từ từ đút, một lớn một nhỏ có thể coi là hài hòa.

Sở Đại từ một gian phòng khác đi qua, tựa vào khung cửa, hai tay ôm n.g.ự.c nhìn bọn họ, không lên tiếng, không hành động làm gián đoạn.

Có lẽ, đứa nhỏ này sẽ mở lòng với vợ anh.

Từ trong mắt cậu bé, Sở Đại phát hiện có bóng dáng của anh, thằng bé giống anh vẻ kiêu ngạo, vắng lặng cùng hung ác.

Chỉ là anh thường che giấu rất tốt, chỉ khi ở trên chiến trường mới bại lộ trước mặt kẻ địch, tên nhóc này ...

Dường như tất cả mọi người đều là kẻ thù của nó.

Có thể ngoan ngoãn để Cố Khanh Khanh đút cho mình có lẽ là vì chuyện gì đó đã đả động đến tim nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một cậu bé mười một, mười hai tuổi không cho anh cảm giác nguy cơ gì, cũng không cảm thấy thằng bé sẽ có ý tưởng gì với Cố Khanh Khanh, đứa trẻ này hẳn là quá khát vọng tình cảm gia đình.

Nghĩ đến nam nhân nằm ở phòng bên cạnh sở chỉ huy, Sở Đại không khỏi nhíu mày.

Khương Thắng đã gửi điện tín đến đồn cảnh sát dọc bờ biển để kiểm tra thông tin về những con tàu ra khơi trong hai ngày qua, đợi một lát nữa hẳn là sẽ có tin tức thôi.

Khi chén cháo gần cạn, Cố Khanh Khanh múc một chén nữa từ trong hộp cơm, lại đút cho thằng bé ăn tiếp, đứa nhỏ lắc đầu, không ăn nữa.

Cố Khanh Khanh đặt chén cháo xuống, lấy khăn tay bên cạnh lau miệng, cậu nhóc theo bản năng muốn tránh, nhưng thân thể sửng ra, cứng đờ tùy ý để Cố Khanh Khanh lau miệng.

“Em trai.” Giọng của Cố Khanh Khanh ôn nhu hết sức có thể: “Em có thể nói cho chị gái em biết, em tên gì không?”

Đôi mắt đứa nhỏ đen nhánh nhìn cô, không nói lời nào.

Cố Khanh Khanh không hề nản lòng mà còn cười hòa ái dễ gần: "Em trai, em thật là dũng cảm. Em còn nhỏ đã biết cầu cứu hải quân, chị bằng tuổi em chỉ biết bắt gà đuổi chó thôi."

"Không nói cũng không sao. Buổi trưa muốn ăn gì sao? Chị làm xong đưa sang cho em nha!"

Đứa nhỏ vẫn lãnh lãnh đạm đạm nhìn cô.

Ngay khi Cố Khanh Khanh nghĩ rằng cô sẽ không nhận được câu trả lời, ngay khi cô định đứng dậy, cô nghe thấy được giọng non nớt, khàn khàn vang lên bên tai ——

“Thẩm Tuy.”

Cố Khanh Khanh vui vẻ ngồi trở về: "Là chữ Tuy nào? Tuy trong tùy ý, hay là tùy vẫn, tùy tàn?"

“Tuy Ninh.” Cậu bé lại nói, mỗi lần cậu mở miệng, y như rằng cát chạy qua cổ họng, sưng tấy và đau đớn, mà thằng bé không hề nhăn một chút.

Nam nhân vẫn không nói chuyện đứng dậy, đi đến chỗ Cố Khanh Khanh đang ngơ ngác, tay đáp lên vai em ấy: "Nam Dương có thành phố Tuy Ninh?"

Lúc này Khanh Khanh mới hiểu, cô hỏi: "Em trai, em là người Tuy Ninh sao?"

Thẩm Tuy không có nói nữa.

Biết thằng bé sẽ không nói nữa, Sở Đại ôm bả vai vợ, mang vợ đứng lên, đầy ẩn ý nhìn thiếu niên trên giường: "Để cho thằng bé nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta đi sở chỉ huy."

“Vâng?” Cố Khanh Khanh đi theo đứng dậy, khó hiểu nói: “Em cũng đi sở chỉ huy sao?"

“Ừ.” Sở Đại gật đầu: "Chuyện của Bạch Đào."

Cố Khanh Khanh không rõ nguyên do, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên giường, nhẹ giọng an ủi: "Em trai, nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa gặp lại nha."

Nói xong cô theo nam nhân đến sở chỉ huy ở ngay bên cạnh.

“Chuyện của Bạch Đào là chuyện gì vậy anh?" Cô nghi ngờ: "Chị Đào Tử cùng Khương chỉ đạo viên nói cái gì sao?"

“Anh cũng không biết.” Sở Đại đẩy cửa ra, binh lính đứng canh chào một cái quân lễ, anh khẽ gật đầu, thả tay ôm bả vai vợ ra, sải bước đi về phía trước.

Thấy bọn họ tiến vào, Khương Thắng đặt ca men xuống, cười đứng lên: "Em dâu, ngồi đi."

Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn nam nhân, tự nhiên đi đến bên ghế dựa ngồi xuống: "Chỉ đạo viên, ngài tìm em là muốn nói chuyện gì nha?"

“Là chuyện này, hôm qua đồng chí Bạch Đào đến nói với anh rằng cô ấy muốn từ chức, mời anh một lần nữa an bài người dạy lớp nhỏ." Khương Thắng nói với Sở Đại: “Cậu cũng ngồi đi, cũng có phải cái gì quân sự đâu."

Nam nhân khẽ gật đầu, ngồi vào bên cạnh Cố Khanh Khanh.

"Chuyện này chị Đào Tử trước kia cũng từng nói qua." Cố Khanh Khanh không biết chị ấy làm sao mà nói với Khương Thắng, do dự, ngập ngừng không có nói thật: "Chị ấy mang thai, còn một đứa nhỏ trong nhà, có chút không thể lo liệu hết việc được."

"Hôm qua cô ấy cũng nói với anh như vậy." Khương Thắng gật đầu, cầm phích lên rót hai cốc nước nóng cho hai vợ chồng: "Anh đã đồng ý."

"Tìm em đến là muốn hỏi bên trong có ẩn tình gì hay không? Hai vị giáo viên đều rất khá, các chị dâu trên đảo đều yên tâm giao con cái nhà mình cho hai em. Nhà anh mấy con khỉ quậy kia bây giờ về nhà còn biết đọc thơ." Khương Thắng đương nhiên hy vọng Bạch Đào có thể tiếp tục dạy học, nhưng mọi người đều nói rằng cô ấy đang mang thai, cần chăm sóc gia đình, anh không thể cưỡng cầu được.

Cố Khanh Khanh hứa với Bạch Đào là sẽ không nói chuyện gia đình chị ấy, cho nên lắc đầu: "Em không biết, có lẽ là do lực bất tòng tâm, lớp trẻ con không dễ mang, chị Đào Tử đang mang thai, không quản nổi.

“Ồ, ra là vậy.” Khương Thắng gật gật đầu, không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Cái kia, Vu Thành nhờ anh chú ý giúp cậu ấy, tìm đối tượng cho em gái cậu ấy. Anh xem Binh Đoàn Xây Dựng lại đây, đồng chí Trần Giải Phóng không tồi, hai em cảm thấy thế nào?"

Sở Đại và Cố Khanh Khanh nhìn nhau, khóe miệng nam nhân hiện lên một nụ cười không tự chủ được.

Cố Khanh Khanh nghĩ đến Trần Giải Phóng, anh ấy là người vừa mới đưa cô đến đây đó. Cô cảm thấy anh Giải Phóng khờ khạo, vẫn là nên tìm cô gái ngay thẳng một chút đi, bằng không trong nhà không thể an yên nổi.

Cô cân nhắc một lúc rồi nói: "Không ổn chút nào, em nghe nói em gái của Vu liên trường tốt nghiệp sơ trung. Anh Giải Phóng trước kia nói với em là, anh ấy không thích người có văn hóa, sẽ cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với người ta. Nếu không chỉ đạo viên này, ngài đi hỏi ý kiến anh ấy trước rồi quyết định?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 247: Chương 247



"Binh Đoàn Xây Dựng các người là có tật xấu gì ..." Khương Thắng bất mãn nhìn Sở Đại, tên này cứ làm như chuyện không liên quan gì đến mình: "Cậu cũng vậy, Binh Đoàn nhiều quang côn, cậu cũng chẳng thèm để bụng chút, bản thân có vợ rồi liền mặc kệ chiến hữu sống c.h.ế.t thế nào à?"

Sở Đại không ngờ lại bị anh ấy nói như vậy, cứng họng: "Tôi là quân nhân, không phải bà mối."

"Hiện tại tất cả đều là Khương chỉ đạo viên anh quản, chuyện này muốn suy xét cân nhắc thì anh cân nhắc. Anh nhắm được ai thì cho hai người đi xem mặt nhau, vừa mắt thì đánh báo cáo kết hôn, không được thì đổi người khác."

“Đừng, ngàn vạn đừng nói như vậy.” Khương Thắng xua tay: “Tôi với cậu cùng cấp, cậu mặc kệ tôi cũng lười nhọc lòng."

"Nhưng vì Vu Thành đã mở miệng nhờ vả chuyện của em gái, chúng ta cũng nên giúp người ta lưu ý một chút. Nhà người ta thừa mỗi cô em gái, chuyện này anh trai như hắn không có biện pháp." Khương Thắng nhấp một ngụm cho đỡ rát cổ họng và nói tiếp:" Cha của Vu Thành là người của Quân khu phía Nam. Ông ấy đã mất cách đây vài năm, cũng đã lập không ít công lao, về tình về lý chúng ta phải giúp người mòm."

“Được rồi, vậy thì giúp đỡ thôi, anh coi trọng ai ở Binh Đoàn Xây Dựng, thẳng thắn nói đi, tôi sắp xếp bọn họ gặp mặt." Mặt Sở Đại không thay đổi dù chỉ một chút: "Loại sự tình này tôi không quản, anh một đống tuổi, có con rồi, không có gì cố kỵ, ổn thỏa hơn."

Khương Thắng cau mày, tức giận nói: "Tôi kết hôn sớm. Nếu tính thật ra, tôi hơn cậu chừng 5-6 tuổi thôi."

Sở Đại khẽ cười: "Tôi nhớ rõ khi tôi còn nhỏ, chừng mới mười mấy tuổi anh ở quân khu Phương Nam đã kết hôn.”

“… Dù sao cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu.” Khương Thắng nhìn thấy Cố Khanh Khanh ở bên cạnh cười khẩy, trợn mắt không tiếp tục đề tài: “Nói chuyện đứa nhỏ trong phòng kia đi, tổng không thể để thằng bé nằm ở sở chỉ huy, trông giống bộ dáng gì!"

Sở Đại hỏi: “Đồn cảnh sát biển không gửi điện báo trả lời sao?”

“Có trả lời tôi còn cần hỏi cậu." Khương Thắng đặt cái ca tráng men xuống, hai tay đáp ở đầu gối: “Cậu nói xem đứa nhỏ kia không phải đặc vụ địch chứ? 11-12 tuổi, dễ làm chúng ta thả lỏng cảnh giác. Nếu cậu bé ở trên đảo loạn một vòng, vậy còn cái rắm, bố trí phòng thủ trên biển đều bị bại lộ."

“Ừ.” Sở Đại không hề phủ nhận nói: “Cử người trông coi đi, đứa nhỏ này, quả thực có cái gì không ổn.”

Có phải thành phần đặc vụ của địch không thì khó mà nói, chắc chắn một điều là thân thế khẳng định có vấn đề. Mối quan hệ của đứa nhỏ với ngư dân đã c.h.ế.t kia là như thế nào, bộ dạng trắng nõn không giống là người từng ra biển. Triệu Trạch nói hôm qua thay quần áo cho thằng bé, trên người còn có vết thương.

Việc này anh không nói với Cố Khanh Khanh, sợ em ấy mềm lòng, khổ sở.

Đứa nhỏ tên Thẩm Tuy này, có quá nhiều điểm đáng ngờ.

“Ừm, được rồi.” Khương Thắng xoa xoa mặt: “Hai ngày nay bão quá mạnh, hiện tại chúng ta sẽ không vào kho quân sự được, cậu mang người đi sửa chữa tất cả cơ sở vật chất hư hỏng trên đảo. Mấy hôm nay học sinh không đi học. Ba con khỉ nhà tôi muốn lật trời."

“Đã hiểu.” Bởi vì là nói chuyện phiếm bình thường, Sở Đại thái độ thực tùy ý, liếc mắt thấy vợ đã uống nước xong, anh đứng dậy: "Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi đi trước. Bản vẽ kho quân sự trễ chút tôi đưa sang cho anh."

“Được.” Khương Thắng lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ rời đi, bồi thêm một câu: "Về sau đừng có sinh con trai nhiều quá, lấy mạng già đấy!"

Sở Đại ậm ừ cười, hơi nghiêng đầu về phía Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh hiểu ý anh ấy, bước ra bên ngoài.

Bên ngoài gió ầm ầm thổi mạnh không ngừng, chắc chắn một khoảng thời gian ngắn sẽ không ngừng được, nam nhân mang cô về nơi nghỉ ngơi chỗ đóng quân, căn phòng bên cạnh Thẩm Tuy.

Cửa hai phòng đều mở, nhưng Sở Đại không có đi vào, mà mang Cố Khanh Khanh đi từ bên kia vào phòng.

Anh có chút mệt mỏi, nhấc chăn kéo người phụ nữ nằm xuống, ôm người vào trong lồng ngực, nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Vợ à, ngủ một lát đi, giữa trưa không cần nấu cơm, Triệu Trạch sẽ mang lại đây."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nép vào vòng tay anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ấy: "Chính là em vừa rồi đã hứa với em trai nấu cơm cho em ấy."

Sở Đại mở to hai mắt nhìn em ấy, cười to: "Em nha, sao thành thật như vậy."

Anh thở dài ôm chặt eo vợ: "Được rồi, chờ lát nữa anh đưa em về."

Cố Khanh Khanh mơ hồ phát ra một tiếng "ừm", nam nhân xoa xoa đầu em ấy, hô hấp bắt đầu đều đều.

Cô đưa tay lên khỏi vòng tay anh, ngón tay cọ cọ hàm râu phúng phúng, hơi đ.â.m tay, lại rụt trở về.

Ngủ được hai tiếng, Sở Đại mở mắt ra, đưa tay lên xem đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi, nữ nhân bên cạnh đang ôm anh ngủ say.

E là bữa trưa này không thể trở về làm rồi.

Đưa tay khẽ vuốt lưng em ấy, nam nhân nhìn chằm chằm vào bóng đèn đơn độc treo trên trần nhà.

Đôi mắt tối sầm lại không rõ đang suy nghĩ về điều gì.

Mười hai giờ, Cố Khanh Khanh ngơ ngác tỉnh dậy, vô thức đưa tay lên xem thời gian, sau đó "oa" một tiếng, bò dậy, miệng vẫn luôn oán giận: "Đều tại anh, anh ấm áp quá, sao anh không gọi em chứ? Bây giờ mà đi nấu cơm có phải quá muộn rồi không?!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 248: Chương 248



Nam nhân đưa tay xoa xoa đầu, nhìn em ấy hừng hực mang giày: "Triệu Trạch đã đưa cơm lại đây rồi, ở phòng cách vách, vừa rồi sợ quấy rầy, nên chỉ gõ cửa nói một tiếng, không có đi vào trong."

“A?” Nghe vậy, Cố Khanh Khanh đang ngồi bên giường lại cởi giày, trườn qua người đàn ông, vén chăn đắp lên người anh ta: “Vậy thì em ngủ thêm một lát nữa đi, tối qua mệt quá. Sau khi anh về rồi đi, em vẫn luôn không ngủ được, mở to mắt đến hừng đông."

Đây là giường đơn, cô chỉ có thể dán sát vào người Sở Đại, may là anh ấy gầy, có thể chừa cho cô một khoảng không gian.

Sở Đại cười hỏi: "Sao lại mệt? Nấu cơm mệt? Hay là làm cái khác mệt?"

Cố Khanh Khanh hừ lạnh một tiếng: "Đã biết rồi còn cố hỏi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tay phải của nam nhân đặt ở trên gối, cô nằm ở trên n.g.ự.c của anh, nhìn băng gạt từ cánh tay đến lòng bàn tay: "Anh cần đổi thuốc không anh? Còn đau không?"

“Không đau.” Sở Đại thấp giọng cười tiếng: “Triệu Trạch làm quá lên thôi, chỉ một vết thương nhỏ, không sâu."

“Là anh không coi trọng chính mình.” Cố Khanh Khanh ánh mắt lộ ra sự đau sót rõ ràng: "Mấy ngày nay đừng đụng nước, ở nhà không cần rửa chén, giặt quần áo. Cơ mà đến khi anh đi đào kho quân sự thì phải làm sao? Có thể không hăng hái đi đầu không?"

“Mu bàn tay không có vấn đề gì." Sở Đại ngửi ngửi mùi hương bồ kết trên tóc vợ, tâm tình an ổn trở lại: “Còn nửa tháng nữa, đợt cán bộ, chiến sĩ thứ hai sẽ đến đóng quân trên đảo. So với đợt đầu tiên nhiều hơn nhiều, đến lúc đó áp lực cũng sẽ giảm bớt đi một ít."

Áp cằm lên đầu vợ, áy náy: "Đến lúc đó mỗi tối anh có thể về sớm một chút ngủ với em, em không cần sợ phải ngủ một mình."

“Vâng, chỉ cần có anh em sẽ không sợ." Cố Khanh Khanh moi moi cúc áo anh ấy: "Em biết anh có nhiệm vụ của mình. Anh từng ở Binh Đoàn bảo vệ biên giới, hiện tại cần phải củng cố hải phòng, em không trách anh không có thời gian ở với em."

Nam nhân được an ủi, cằm cọ cọ lên đầu vợ: "Ngủ thêm một lát đi, đồ ăn đựng trong hộp giữ nhiệt, sẽ không nguội lạnh."

Cố Khanh Khanh buồn ngủ ngáp một cái ngáp dài, gật đầu, lại dựa vào lồng n.g.ự.c anh ngủ rồi.

Chờ khi tỉnh lại đã là buổi chiều 2 giờ rưỡi, cô cùng nam nhân rời giường. Bão tố bên ngoài so với lúc trước đã nhỏ hơn một chút, Sở Đại uống cháo khoai lang còn lại buổi sáng, mang theo người đi tu sửa cơ sở vật chất trên đảo.

Các đài cọc trên bệ canh gác cần được gia cố, cả kho quân sự cũng phải đi kiểm tra tình hình.

Cố Khanh Khanh trước nay không bao giờ cản trở công việc của anh, cô đi sang phòng bên cạnh, thấy đứa bé vẫn bảo trì nguyên tư thế kia, như là đang phòng ngự cái gì, bước chân cô dừng lại, dừng ở mép giường.

Trong tay cô là cháo rau xanh do Triệu Trạch mang đến, còn đang bốc khói nghi ngút.

“Em trai.” Cô khẽ gọi rồi ngồi xuống bên cạnh anh: “Ăn chút gì đi.”

-

Trong hai ngày này, Cố Khanh Khanh gần như ở tại doanh bộ. Do bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi bão, công an biển không thể kịp thời trả lời. Hôm nay tra được tin tức gửi điện báo sang sở chỉ huy đảo Bạch Sa.

"Ngư dân tử vong tên là Hà Quý, 28 tuổi, là cậu ruột của Thẩm Tuy. Cha của Thẩm Tuy là một trinh sát của Binh Đoàn xe tăng thuộc Quân khu phương Nam. Anh ấy năm ngoái hy sinh, mẹ Thẩm Tuy là Hà Anh mang cậu bé về nhà mẹ đẻ, quan hệ gia đình không được tốt lắm."

Khương Thắng nói với Sở Đại và Cố Khanh Khanh: "Đầu năm nay, Hà Anh và chị dâu lên núi hái nấm, bị trượt chân rơi xuống vách núi, người cứ thế không còn nữa."

Cố Khanh Khanh nghe vậy nắm chặt tay: "Có phải nhà bà ngoại không vui vì nhà có thêm hai miệng ăn, cố ý hại c.h.ế.t người."

“Khó nói lắm, việc này cảnh sát đã đi điều tra.” Khương Thắng thở dài: “Đứa nhỏ sợ là về không được. Không nghĩ đến cha thằng bé là người của quân khu Phương Nam, là con trai liệt sĩ. Xem bộ dạng suy dinh dưỡng của thằng bé, chẳng biết tiền an ủi của cha thằng bé dùng đi đâu hết cả rồi."

Mặc dù Thẩm Tuy vẫn còn người thân, nhưng khi thằng bé quay lại, mợ cùng bà ngoài khẳng định sẽ đổ cái c.h.ế.t của cậu lên đầu đứa nhỏ này. Vết thương trên người đứa nhỏ này anh đã xem qua, có thể thấy được cuộc sống ở nhà là qua thế nào.

Là đồng đội cùng quân khu với cha thằng bé, Khương Thắng không đành lòng để con trai liệt sĩ trở về chịu khổ.

Sở Đại đột nhiên mở miệng hỏi: “Hà Quý lần này đưa người ra biển đơn thuần là bắt cá, hay là muốn g.i.ế.c người."

“Không rõ ràng lắm, người đã chết, đứa nhỏ kia lại không chịu mở miệng nói chuyện, không thể tra ra được cái gì." Khương Thắng nói: “Hai ngày nữa biển bình yên trở lại, cho người đưa Hà Quý về, Thẩm Tuy lưu lại nơi này đi."

“Chính là thằng bé, có điểm phiền phức.” Khương Thắng có chút cáu kỉnh: “Thằng bé mới mười hai tuổi, không thể nhập ngũ, bằng không trực tiếp nhập ngũ, trú đảo cùng chúng ta."

Anh đi tới đi lui vò đầu bứt tai: "Nhà tôi ba con khỉ kia, không tiện mang thằng bé về nhà, bằng không lão tử xem thằng bé như con trai nuôi dưỡng chẳng thành vấn đề. Cha thằng bé là nhân vật lớn, tôi thấy đứa nhỏ này chắc chắn không kém được."

Trong lúc Khương Thắng phát sầu, Cố Khanh Khanh nghĩ đến cậu bé bình tĩnh đến đáng sợ kia, cả người mang theo đầy gai nhọn mà đau lòng: "Anh ơi, không thì chúng ta mang thằng bé về nhà đi."

Sở Đại khẽ nhướng mày, nhìn thấy mắt vợ mang theo sự cầu khẩn cùng mềm lòng, anh trầm mặt một lát, nói: "Được."

Khương Thắng không nhịn được, phải lên tiếng nhắc nhở: "Hai người còn chưa có con, mang đứa nhỏ lớn vậy về thích hợp không? Tôi biết vợ chồng hai người trợ cấp cao, trong nhà không thiếu ngụm cơm này. Haizzz thôi các người nghĩ lại đi, không cần bây giờ phải quyết định."

Cố Khanh Khanh kéo kéo vạt áo của nam nhân, hốc mắt đỏ lên.

"Không nghĩ nữa." Nam nhân nghiêm nghị lên tiếng: "Chúng tôi sẽ nuôi Thẩm Tuy."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 249: Chương 249



Khương Thắng cau mày nhìn chăm chăm đôi vợ chồng trẻ trong chốc lát, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Anh biết được Sở Đại là người thế nào, còn Cố Khanh Khanh thì không cần phải nói. Bằng không, anh sao yên tâm để cho em ấy dạy dỗ đám nhóc trên đảo.

Giao Thẩm Tuy cho bọn họ, anh yên tâm.

Sau khi suy nghĩ một hồi anh gật đầu: “Được rồi, việc này, tôi sẽ gửi điện báo cho đồn cảnh sát, nhờ họ chuyển hộ khẩu của Tuy sang dưới danh nghĩa của hai vợ chồng cậu.”

Việc này dễ dàng xử lý, tất cả đều ở Nam Dương, Thẩm Tuy tuy là con trai của liệt sĩ, nhưng Sở Đại có tầng quan hệ ở đó, hiệu suất làm việc sẽ rất mau, hơn nữa nhà ngoại Thẩm Tuy chắc chắn sẽ rất vui lòng.

Đối với họ mà nó Thẩm Tuy là một gánh nặng, và họ sẽ đem nguyên nhân cái c.h.ế.t của Hà Quý, toàn bộ đổ lên đầu thằng bé. Hộ khẩu của thằng bé theo hộ khẩu của Hà Anh, thuộc hộ khẩu nông thôn, thằng bé không ăn lương cung ứng.

Cho nên cả nhà họ Hà có thể thoát khỏi một cái phiền toái lớn như vậy, cái này gọi là cầu mà không được

Vì thế, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại cứ như vậy mang một đứa nhỏ 12 tuổi về nhà.

“Thẩm Tuy, về sau nơi này chính là nhà của em.”Cố Khanh Khanh đẩy của sân nhà ra, quay đầu mỉm cười với cậu bé ở phía sau.

Bởi vì mấy ngày nay trên đảo hứng chịu cơn bão dữ dội, đến hôm nay trời mới bắt đầu quang đãng, không một gợn mây, bầu trời trong xanh.

Thẩm Tuy ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ màu trắng hai lầu trước mặt. Trong lòng chua xót không thể diễn tả được, khi đụng phải đôi mắt hạnh cười hiền của người phụ nữ, trái tim vốn dĩ trống rỗng của thằng bé dường như đang được lấp đầy bởi một cái gì đó.

Sở Đại đã sớm quen với việc đứa nhỏ này không thích nói chuyện, anh vỗ vai cậu nhóc đang đứng ngốc tại chỗ, cất cao giọng: “Vào đi thôi, mấy ngày nay bão tới, trong nhà chưa có kiểm tra, không biết dây điện có bị đứt hay không?”

Sân nhà quả nhiên là một đống hỗn độn, Cố Khanh Khanh nhìn gạch vỡ này rồi, cành cây c.h.ế.t giải rác khắp nơi, cô đi đến phòng khách bật đèn.

“Dây điện không bị đứt.” Giọng người phụ nữ trong trẻo vang lên, hô lên với người bên ngoài: “Hai người dọn dẹp đi, bây giờ đã 11 giờ rưỡi rồi em phải đi nấu cơm.”

“Được.” Sở Đại cười lắc đầu, từ trong góc cửa lấy ra hai cây chổi đưa cho Thẩm Tuy một cái: “Nằm trên giường mấy ngày rồi nên vận động thân thể!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy không nói gì nhưng tay thì tự giác cầm cái chổi

Cố Khanh Khanh nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ, hiểu ý cười cười, chạy vào trong phòng bếp, cô muốn xem hai con gà rừng hiện giờ đang thế nào rồi.

Bỗng nhiên trong bếp truyền đến giọng kinh ngạc của người phụ nữ: “Anh ơi!!!”

Sở Đại không chút do dự bước vào phía trong phòng. Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tuy rụt lại một cái, rồi cũng nhanh chóng đi theo vào trong.

Cố Khanh Khanh cầm trong tay ba cái trứng gà rất nhỏ, vỏ bên ngoài màu trắng hơi đục, thấy một lớn một nhỏ đi tới, cô cười rạng rỡ: “Hai con gà rừng của chúng ta đẻ trứng nè, vừa lúc làm cho mỗi người một chén trứng hấp.”

Sở Đại bây giờ đã có thể ăn cay cơ mà cô không rõ lắm Thẩm Tuy có ăn được cay hay không. E là thằng bé lớn lên ở Nam Dương khẩu vị thiên về thanh đạm.

Thẩm Tuy thấy chị ấy không có vấn đề gì, thân thể căng chặt thả lỏng. Sở Đại trầm mặc nhìn thằng bé, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ trong sân dọn dẹp quét những cành lá khô, gom lại chất thành từng đống.

Hứa Niệm nghe tin Cố Khanh Khanh mang về một đứa nhỏ, mặc dù bụng đã lớn nhưng vẫn ôm bụng đến đây xem. Từ hàng rào đã có thể nhìn thấy một lớn một nhỏ đang hài hòa cùng nhau làm việc.

Cậu bé trông cao gầy, cao đến ngang bắp tay của Sở Đại, sắc mặt tái nhợt, phảng phất một cơn gió ngang qua có thể thổi bay bất cứ lúc nào.

Sở Đại cúi đầu không biết nói cái gì với thằng bé, đứa nhỏ tuy là không đáp lại xong tóm lại khung cảnh khá là hài hoà.

Hứa Niệm đẩy hàng rào bước vào bên trong sân, ánh mắt đồng thời nhìn về phía nhau, Sở Đại thì thông dòng bình tĩnh còn đứa nhỏ thì ánh mắt mang theo sự tối tăm, ảm đạm.

Cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng lên tiếng: “Sở doanh trường, khanh khanh đâu rồi?”

“Ở trong phòng bếp.” Sở Đại xoa xoa đầu Thẩm Tuy cười: “Tới vừa lúc, cùng nhau ăn tối đi, lát nữa anh sẽ gọi Triệu Trạch sang.”

“Không cần, không cần đâu!” Hứa Niệm lắc đầu: “Anh Trạch đã đi nhà ăn múc cơm rồi! Em lại đây muốn nói chuyện với Khanh Khanh vài câu.”

“Ừ, vào đi!” Sở Đại gật đầu với Hứa Niệm, tiếp tục cùng Thẩm Tuy quét dọn sân nhà.

“Chị A Niệm.” Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng nói bên ngoài, cô chạy ra ngoài, trên hông còn quấn chiếc tạp dề màu xanh làm từ quần áo cũ, thân thiết kéo cánh tay Hứa Niệm đi vào bên trong: “Chị đến từ lúc, cải trắng làm dưa đã ăn được rồi, thơm lắm, em đang định mang đến một ít cho chị đây!”

Cô đỡ Hứa Niệm đi vào phòng bếp, dọn ghế cho chị ấy ngồi, rót một ly nước sôi để nguội đưa sang, không quên cho thêm một thìa đường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back