Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 230: Chương 230



"Chuyện này." Hứa Niệm thở dài lên tiếng: "Nói với Vu Thành cũng vô dụng cả thôi, trong lòng hắn nhất định che chở em gái. Trước kia Triệu Trạch về nhà nghỉ phép, mẹ anh ấy nói lời lạnh nhạt với chị, anh ấy cũng cố tình bỏ qua."

Dù bây giờ đã khá hơn, nhưng Hứa Niệm sẽ không bao giờ quên những hành động trước kia của Triệu Trạch. Nếu mà anh ấy ở trước mặt mẹ có thể nói giúp cô một lời, mẹ anh ấy cũng có thể thu liễm đi đôi chút, không đến mức chờ anh ấy đi rồi, mọi chuyện chỉ càng ngày càng thêm trầm trọng.

Bạch Đào càng nhụt chí.

Cố Khanh Khanh lo lắng vò đầu bứt tai, chuyện thế này cô chẳng biết nên xử lý thế nào: "Chị Đào Tử này, thôi thì gặp chiêu nào phá chiêu đó đi. Tính tình chị mềm lòng dễ bị bắt nạt, nếu mà em chồng chị ở sau lưng bắt nạt chị. Chị đừng nói với Vu Thành, cô em chồng chị là người được một tấc là muốn tiến một thước, chị cứ càng thêm khách khí, nhẫn một chút. Thời gian trôi qua, em không tin Vu Thành không nhìn ra được manh mối."

Đây là một cách ngu ngốc. Cố Khanh Khanh rốt cuộc làm gì có kinh nghiệm chiến đấu đâu, nếu là nhóm chị dâu Chu cùng mấy chị dâu cùng nhau đóng giày dệt áo lông gộp lại với nhau, không đến một tiếng đồng hồ là có thể nghĩ ra đến một cái kế hoạch kín đáo.

Nhóm chị dâu Chu hiện giờ đã có thể kiềm chế cảm xúc của chồng mình rồi, thuận buồm xuôi gió vô cùng. Hễ mà Cố Khanh Khanh muốn học đều sẽ bị bọn họ cười mắng đẩy ra ——

“Sở doanh trường nhà em đối với em còn chưa đủ tốt sao?" Cố Khanh Khanh lúc nghe lời này thì buồn nôn đến chịu không được, sau đó phát hiện đúng là như thế thật.

Sở Đại không cần những thứ này.

Cô cũng chẳng có một đống thân thích lộn xộn cần phải ứng phó. Cô có thể làm chủ được cuộc sống của mình, cuộc sống của mình tự mình qua. Đi dạy nè, học sinh ngoan ngoãn, trồng ớt, trồng cải trắng. Nấu cơm cho Sở Đại, ăn được là được, nhọc lòng nhiều nhất là mãi chưa có tin tức con trai của anh ấy.

Hiện tại phỏng chừng là không là gì được, chuyện này tạm gác lại đây đã.

Có ba người phụ nữ gộp lại với nhau, chắc chắn sẽ nghĩ ra được biện pháp.

“Trước tiên chỉ có thể như vậy.” Bạch đào ủ rũ ánh mắt mang theo tia hi vọng cuối cùng: “Thuyền vật tư nửa tháng sau mới đến lận, nói không chừng cô em chồng nhà chị đối ý không muốn đến, hoặc tính tình em ấy thay đổi, không như trước.”

Cô tiếp tục nói nhưng đến chính mình còn không tin tưởng vào điều đó, dứt khoát câm miệng.

Ba người nói chuyện một lúc, Hứa Niệm và Bạch Đào trao đổi kinh nghiệm, Cố Khanh Khanh ngồi nghe đến 2h chiều, Cả người mệt mỏi rã rời: “Em phải về nhà ngâm cải thảo vào lọ, khi nào làm xong em mang đến cho hai chị. Đúng rồi, chị Đào Tử này, ngày mai đi dạy em mang hạt giống đến cho chị.”

“Em còn muốn trồng rau nữa không?” Hứa Niệm liếc nhìn Bạch Đào, nghĩ đến trong khoảng thời gian này bản thân buồn bực đến chịu không được: “Khanh Khanh, em cũng mang cho chị một ít đi, thuận đường chị cùng em về nhà lấy.”

“Được nha!” Cố Khanh Khanh nói với Bạch Đào: “Bọn em về trước nha! Chị Đào tử nếu có chuyện gì lúc nào cũng có thể đến tìm em!”

“Được, cảm ơn em Khanh Khanh!” Bạch Đào nhìn theo bóng hai người trở về khu Bắc, bản thân chậm rãi đi về hướng khu Nam. Vốn dĩ tâm tình đang buồn bực, nhìn thấy đứa nhỏ cách mình không xa đang chơi ném bao vào cát, cảm xúc nháy mắt tươi tắn trở lại.

“Mẹ ơi!” Vu Dương mồ hôi dễ ngại chạy về phía cô, vừa định vồ vào lòng cô khiến Bạch Đào sợ hãi nghĩ làm sao để tránh ra, sợ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

Không ngờ Vu Dương đột ngột dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng của mẹ, còn khoe với bạn bên cạnh: “Mẹ tớ sắp sinh cho tớ em gái rồi! Nhị Hổ, tớ sắp làm anh trai rồi đó!”

Lòng Bạch Đào dịu đi.

Trở về nhà mình, Cố Khanh Khanh đầu tiên là đi đến kệ bếp cầm túi hạt giống ra phân ba phần rồi lại dùng những tờ giấy báo cũ, làm thành hình cái phễu tròn, cho hạt giống vào rồi đưa cho Hứa Niệm.

Đây là hạt giống cải trắng và hạt giống ớt cay còn có hành lá, rau thơm chị về nhà lần lượt trông. Cố Khanh Khanh đỡ Hứa Niệm ngồi xuống bàn đá.

“Vừa lúc, chị dạy em cách làm dưa chua đi. Đợi lát nữa em đưa chị trở về, mất công anh Triệu không yên tâm.”

Hứa Niệm liếc nhìn cải thảo mà Cố Khanh Khanh đã xoa muối, cười: “Gần xong rồi, em chỉ cần cho vào bình, thêm nước lạnh để chừng 10 phút rồi đậy kín nắp, để trong một tháng là có thể ăn được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời gian gần đây gương mặt của chị A Niệm có da có thịt hơn rất nhiều, khi cười cũng bớt ngại ngùng, nhiều thêm vài phần thân thiện.

Sự thay đổi này có lẽ là do bản thân chị ấy sắp thành một người mẹ.

Cố Khanh Khanh nghĩ thầm.

“Chuyện của Bạch đào …” Hứa Niệm lên tiếng nhắc nhở: “Dù sao đây là chuyện của gia đình người ta. Tuy là chúng ta là bạn bè nhưng không tiện bị nhúng tay quá nhiều. Vu Thành còn là cấp dưới của Sở doanh trường, về sau hai người bọn họ chấp hành nhiệm vụ khó tránh chung đụng, xấu hổ.”

Nói chuyện này cũng coi như là chuyện xấu trong nhà, Vu Thành thương yêu em gái, đương nhiên không hy vọng việc trong nhà bị truyền ra bên ngoài. Quân nhân tham gia quân ngũ đều coi trọng mặt mũi. Nếu là cả thủ trưởng cũng biết thì thực sự không biết phải đối mặt như thế nào.

Càng đừng nói đến chuyện Vu Thành muốn tìm đối tượng cho em gái mình trong quân đội.

Cố Khanh Khanh chưa từng nghĩ sâu xa vậy, nhưng hiện tại chị Hứa Niệm nhắc đến, cô bừng tỉnh: “Chị A niệm, em có phải quá ngốc không? Gặp chuyện gì cũng muốn hỏi, mà hỏi xong lại không giúp được gì.”

“Không phải lỗi của em, em coi Bạch Đào là chị em tốt. Em là cảm thấy khó chịu giùm chị ấy, chị hiểu.” Hứa Niệm nhẹ giọng nói: “Nhưng những chuyện này chỉ bản thân chị ấy giải quyết mới được, không đơn giản chỉ là chuyện mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng mà còn có Vu Liên Trường.”

Cố Khanh Khanh từ nhỏ được gia đình cưng chiều lớn lên, ai dám bắt nạt được cô, cô không bắt nạt người ta thì thôi.

Cũng may Cố gia điều là người trung thực, nhân hậu, không có nuôi Cố Khanh Khanh thành cực phẩm.

Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chị A Niệm, em biết rồi.”

Hứa Niệm nhẹ nhàng vuốt bụng, thở dài: "Vài tháng nữa là con chị ra đời rồi, sao em còn chưa có động tĩnh gì thế? Trước kia còn muốn định thân cho hai đứa nhỏ, bây giờ xem ra khó nha!"

Cô xem Cố Khanh Khanh là chị em tốt, em ấy tính tình tốt. Sở doanh trường và Triệu Trạch nhà cô quan hệ thân cận. Cô ở nhà chồng chịu nhiều uất ức, mặc kệ trong bụng cô là con trai hay là con gái, có thể kết thông gia với Cố Khanh Khanh, hai nhà sẽ không để con cái đối phương chịu thiệt.

Cố Khanh Khanh đỏ mặt: "Sở Đại ca gần đây rất bận, nửa đêm mới trở về, em còn chẳng biết anh ấy nằm cạnh em lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy đã không còn bóng người."

Cô rất muốn sinh, nhưng không đủ sinh lực. Gần đây quân đội lại đào kho chứa đạn, chồng thì bận đến túi bụi, nào có thể gian dành cho cô.

Nếu không phải mỗi sáng thức dậy, cô nhìn thấy hộp cơm, còn có ít trái cây dại trên bàn, cô còn không biết Sở Đại có về nhà.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 231: Chương 231



“Bọn họ trú đảo mỗi ngày không thể thấy người, đây là chuyện bình thường." Hứa Niệm uống một ngụm nước đường: "Sở doanh trường nhà em trên đảo là chức quan lớn nhất, khó tránh khỏi vất vả."

"Còn Khương chỉ đạo viên đó mà." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Anh ấy ..." Cô muốn nói vài lời, chung quy là bởi vì đau lòng nam nhân nhà mình, lời không nói ra miệng.

Buổi chiều 3h Hứa Niệm về nhà, nói là buồn ngủ quá.

Cố Khanh Khanh tiễn chị ấy ra cửa rồi mới quay về nhà, ôm mấy bình dưa chua vào nhà bếp, rửa sạch tay lại ra khoảng đất trồng rau nhổ cỏ.

8h tối, Cố Khanh Khanh ngồi trong phòng khách khâu lại quần áo của chồng, bởi vì đào kho quân sự, thường xuyên bị sỏi đá cứa qua, cho nên khi đi đào kho quân đội không yêu cầu mặc quân trang, mặc thường phục là được.

Khoảng thời gian này cô đi theo các chị dâu học được nhiều, bây giờ khâu áo vá áo ra hình ra dáng dữ lắm. Ừ thì đường may không được thẳng, có chút lỏng lỏng cơ mà cũng có thể vá lại vết thủng.

Nữ nhân ngồi dưới ánh đèn ánh cam, nghiêm túc cẩn thận vá áo cho chồng. Nếu Cố Thanh Liệt có mặt ở đây, chắc chắn kinh hãi đến rớt cằm cho mà xem.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì trong mắt Cố Thanh Liệt, em gái trước giờ chẳng phải người có thể ngồi yên, m.ô.n.g vừa chạm ghế đã đứng phắt dậy.

Hiếm khi trở về sớm, Sở Đại vừa đi tới cửa thì thấy được một màn như vậy, đầu tiên là giật mình, sau đó dừng lại bước chân, cứ thế đứng nhìn em ấy.

Anh phát hiện vợ dường như gầy đi không ít, không phải có phải bởi vì ở nhà nấu cơm, rất ít đi nhà ăn ăn cơm, khuôn mặt có da có thịt vậy mà bây giờ lộ rõ khuôn xương.

Nam nhân đứng yên tại chỗ, nhìn vợ khâu khâu vá vá. Thời gian dài cúi đầu nhìn kim chỉ, Cố Khanh Khanh hơi mỏi, lắc lắc cổ, dư quang phát hiện ra cái bóng dài trên mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng xem ai đến, thì thấy Sở Đại mỉm cười nhìn cô, Cố Khanh Khanh "a" một tiếng, không dám tin tưởng mà chớp mắt. Thấy anh còn đứng đó, cô thả quần áo cùng kim chỉ xuống, chạy như bay về phía anh.

“Người anh dơ.” Mặc dù nói như vậy, Sở Đại vẫn ôm người vào lòng, cúi đầu thơm lên mái tóc mềm của vợ: "Vợ anh thật hiền huệ!"

“Đương nhiên rồi.” Cố Khanh Khanh nhón chân hôn lên môi anh, bất mãn: "Em nhớ anh, nhớ lắm luôn. Mấy ngày rồi không thấy được mặt anh, sắp đến có ngày nghỉ nào không? Nhân viên nghiên cứu đến đảo rồi có thể lên lớp, em muốn dành thời gian cho anh."

“Phải nửa tháng nữa." Ánh mắt Sở Đại thoáng thấy ngón tay đỏ ửng của vợ, Cố Khanh Khanh nhanh chóng giấu tay về phía sau.

Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của anh ấy, cô ảo não nói: "Em không giỏi may vá. Em học mấy chị dâu cơ mà các chị làm quần áo đẹp quá, em không biết ..."

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị nam nhân bế lên, anh ấy chân dài, hai ba bước đã đi đến bàn, ngồi xuống.

Để cô ngồi trên đùi mình, Sở Đại kéo cái tay phải đang giấu sau lưng ra, nương theo ánh sáng, nhìn thấy ngón tay bị đ.â.m mấy chục mũi kim, nhìn không rõ ràng lắm, nếu không phải có chảy m.á.u Sở Đại không thể phát hiện ra được.

“Anh ơi.” Thấy anh nắm tay cô mà không nói chuyện, Cố Khanh Khanh nóng nảy, cọ cằm anh ấy: "Em không có việc gì nha, không đau."

Làm sao cô có thể không biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì, hối hận cùng tự trách. Cô ở Cố gia cái gì cũng không cần làm, theo anh ngược lại phải học làm mọi thứ.

Sở Đại nắm tay vợ, đưa lên bên môi, thương tiếc đặt một nụ hôn: "Anh đau lòng."

Cố Khanh Khanh sững sờ hồi lâu, hốc mắt ẩm ướt, vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ: "Anh ra nhiệm vụ bị thương nhiều vậy, em chỉ có chút vết thương nhỏ thôi, so với anh, vết thương kia mới nghiêm trọng, anh chẳng kêu một tiếng, chẳng lẽ anh không biết em đau lòng anh sao?"

“Anh là đàn ông.” Sở Đại bật cười, tay phải vòng qua eo, tay trái đan vào bàn tay của em ấy: "Da dày thịt béo, không sợ đau."

“Nhưng anh là nam nhân của em." Cố Khanh Khanh hai mắt rưng rưng, bĩu môi: "Em đau lòng."

Sở Đại thở dài, cúi đầu ôn nhu hôn lên trán vợ: "Lần sau anh chú ý."

Hai người dính lấy nhau, ngọt ngọt ngấy ngấy một hồi, Cố Khanh Khanh lười biếng trong vòng tay anh ấy, ngửi thấy mùi hương kẹo thỏ trắng trên người anh ấy, trong lòng đặc biệt an tâm.

Kể từ khi đi Cố gia, kết hôn, anh rất ít hút thuốc lá, bên người chỉ mang theo kẹo, cũng một phần là vì Triệu Trạch nói hút thuốc không tốt cho người bên người.

Sở Đại chống cằm, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, hỏi: "Em có muốn đi ngủ trước không? Người anh dơ, anh đi tắm."

“Không cần!” Cố Khanh Khanh từ chối: “Em muốn ở bên cạnh anh." Nói xong tay ôm cổ anh càng thêm chặt.

Yết hầu Sở Đại lăn lộn, cười khẽ: "Được, được, anh ở cạnh em."

Hai vợ chồng cứ ngồi như vậy đến hơn mười giờ, Cố Khanh Khanh kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở trường, còn nói cô làm một bình dưa chua to, anh ấy thích ăn chua, một tháng sau là có thể ăn.

"Chị A Niệm hồi chiều còn hỏi em, khi nào muốn có con, chị ấy sắp sinh rồi mà chúng ta còn không có động tĩnh ... Còn nói trước kia vợ chồng anh chị ấy còn muốn định thân cho hai đứa nhỏ."

Nam nhân kiên nhẫn nghe từng lời em ấy nói, ẩn ý hỏi: "Vậy còn em, nói như thế nào?"

“Em nói anh quá bận, không đủ sinh lực quản." Cố Khanh Khanh không chút do dự buộc miệng thốt ra.

Ánh mắt của nam nhân đen lại, cười như không cười nhìn cô.

Đến khi phản ứng được bản thân vừa nói gì, cô nhanh chóng giải thích: "Em không có ở bên ngoài nói chuyện vợ chồng chúng ta, cũng không có nói anh không được, chỉ là ... chỉ là ... Ai nha, em chỉ nói là thời gian gần đây anh bận quá, cả ngày không thấy được bóng người, em đây tổng không thể tự mình sinh, đúng không?"

"À, vậy sao?" Nam nhân gật gật đầu: "Trách anh sao?"

“Anh trai!” Cố Khanh Khanh ở trong lòng n.g.ự.c anh ấy cọ qua cọ lại chơi xấu: "Anh biết em không có ý này mà, em yêu anh lắm lắm lắm luôn í, anh biết mà, anh bây giờ bận rộn, em cũng không thể quấn lấy anh, gây cản trở anh."

Càng nói càng thái quá, Sở Đại lấp kín đôi môi mềm mọng của em ấy, nghe âm thanh ậm ừ, nam nhân thở dài.

"Xác thật là sinh lực không đủ."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 232: Chương 232



Cố Khanh Khanh nghe rõ ràng từng chữ, hai mắt trừng lớn.

Cho nên anh ấy thừa nhận mình không được?

Sở Đại ngón tay lướt qua khóe môi vợ, hơi ngả về phía sau, vừa muốn dựa vào lưng ghế tìm điểm tựa nghỉ ngơi một hồi, nhưng bởi vì động phải miệng vết thương, anh hơi nhíu mày.

Mặc dù chỉ là biểu hiện thoáng qua, vậy mà vẫn bị Cố Khanh Khanh bắt gặp, ở bên nhau lâu rồi, gần như cô hiểu quá rõ tình khí của nam nhân này. Ngoài miệng thì tùy ý cái gì cũng có thể nói, kỳ thực tính tình cứng rắn, bị thương cũng chẳng rên một tiếng, tự mình chống.

Cố Khanh Khanh nhảy khỏi người anh ấy, đưa tay vén quần áo anh ấy ra.

Bây giờ thời tiết đã ấm dần lên, nam nhân là mặc quần quân trang còn áo thì mặc thường phục. Cô vén quần áo anh ấy lên, nhìn thấy đầy những vết xước chằng chịt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vết thương không sâu cũng không dài, chỉ có điều là nhiều, trông rất đáng sợ.

Tay cầm vạt áo, đôi mắt đỏ hoe.

"Sở Đại! Lần trước anh đã hứa với em, bị thương nhất định sẽ nói với em, đây là sao?"

“Lần này anh thật quên mất." Sở Đại cảm giác được đầu ngón tay mát lạnh v**t v* lưng mình, có thể cảm giác thấy em ấy thật cẩn thận, sợ làm anh đau.

“Triệu Trạch bôi thuốc cho anh, giờ đã không có cảm giác, tưởng là đã tốt rồi." Vết thương này là mỗi ngày về khuya bị thương một ít, mà anh về nhà đã vợ đã ngủ rồi.

Vì chuyện này không có khả năng mà đánh thức em ấy dậy, em ấy mỗi ngày công tác cũng thật vất vả. Đám nhóc con trên đảo nghịch ngợm cỡ nào anh từng kiến thức qua, cả thân cha mẹ còn quản không được, bây giờ toàn bộ ném cho em ấy.

Ngẫm lại anh còn phải đau đầu thay vợ.

Ngón tay Cố Khanh Khanh từ từ lướt trên lưng anh, thật lâu cô không lên tiếng.

Đột nhiên, một chất lỏng rơi xuống lưng anh, nóng bỏng nóng đến tận tim gan của anh.

Sở Đại vội vàng xoay người kéo em ấy vào lòng, thấy em ấy nước mắt lưng tròng, biểu tình không nói lời nào, đau lòng đến không được.

"Anh sai rồi, vợ à!"

Thấy em ấy vẫn không lên tiếng, anh thở dài, suy nghĩ phải làm gì đó dời lực chú ý của em ấy đi: "Anh mang về cho em ít đồ, để ở sân sau."

“Em không muốn ăn.” Cố Khanh Khanh cuối cùng đã chịu mở miệng, cô còn tưởng là quả dại.

Nam nhân này trên người đấy thương tích còn nhớ thương cô, cho dù về muộn thế nào cũng mang ít gì đó về cho cô, càng nghĩ càng đau lòng.

"Không phải." Biết vợ đang suy nghĩ cái gì, nam nhân lôi kéo vợ đứng dậy, thần bí cười cười: "Anh nghĩ em sẽ rất thích."

Cố Khanh Khanh không biết anh ấy mang cái gì về, chung quy là, không thắng được lòng hiếu kỳ, nghĩ thầm lát nữa sẽ tìm anh ấy tính sổ, cô đã hạ quyết tâm tắm cho anh.

Và đặc biệt không cho anh tắt đèn, cần phải nhìn xem trên người anh ấy có thêm bao nhiêu vết thương?

Sở Đại không biết nữ nhân cạnh mình đang suy tính làm sao lột quần áo mình xuống, mang em ấy đi vào sân sau, hiện tại có ánh trăng, trời không quá tối.

Bên cạnh đất trồng rau nhiều hơn một cái lồng sắt, là anh mượn chỗ quân nhu, bên trong lồng sắt có cái gì đó đang động đậy.

Bởi vì có anh ở bên cạnh, Cố Khanh Khanh không sợ hãi. Cô biết anh ấy không nỡ làm cô bị dọa, xác định không phải mấy động vật thân mềm, cô hơi ghé sát vào để xem bên trong là thứ gì.

"Đây là ..." Cô nhìn thấy một cái lông đuôi dài, kinh ngạc hô lên: "Gà rừng hả anh?!"

Sở Đại cũng ngồi xổm xuống cùng em ấy, nam nhân cao dài chân dài, ngồi xổm cao hơn cô rất nhiều: "Ừ, vừa vặn bị anh thấy được, không phải em nói rau ở ruộng rau chúng ta có sâu không có gà bắt sao? Thuận tiện bắt cho em hai con."

Anh ấy ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Cố Khanh Khanh biết chuyện không thể nào mà đơn giản như vậy. Cô ở thôn Đại Truân Tử nghe thanh niên trí thức nói sau núi thường xuyên có gà rừng lui tới, rất khó bắt. Gà rừng còn linh hoạt hơn cả sóc, nghe được tiếng bước chân là biến mất vào núi sâu.

Chớp mắt cái thôi đã không còn bóng dáng

Cô đưa tay ra trêu chọc hai con gà rừng thì thấy hai con gà cứ sao sao á, không thích động đậy: "Em chưa từng nuôi gà rừng bao giờ, không biết có nuôi sống được không?"

“Vậy thì g.i.ế.c thịt cho em bồi bổ." Sở Đại đỡ đầu gối đứng dậy: "Trong nhà có cái gì ăn không em? Anh đói bụng."

“Để em đi làm bánh trứng cho anh.” Cố Khanh Khanh nắm lấy tay anh mượn lực đứng dậy: "Anh giúp em nhào bột nhé?"

“Anh muốn đi tắm một cái." Nam nhân do dự, vẫn là tiếp tục nói: "Em ngửi ngửi thử xem, quá hôi, sợ làm em ngộp."

Cố Khanh Khanh không theo kịch bản, đi theo anh ấy ra sân trước: "Không sao đâu, em không chê anh, anh là chồng em, có thúi em cũng thích, ngoan, đi nhà bếp với em."

Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay anh cười tủm tỉm: "Ăn xong bánh trứng em giúp anh tắm rửa."

Sở Đại: "..." Cuối cùng anh biết vì sao Cố Thanh Liệt thường xuyên bảo em gái thuộc dạng mặt chó.

Mới mấy phút trước còn nước mắt lưng tròng, bộ dạng giận dỗi, bây giờ thì cười hì hì vợ chồng ân ái. Em ấy là đang tính toán muốn xem trên người anh có bao nhiêu vết thương đây mà.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 233: Chương 233



Sở Đại vẫn không nỡ từ chối vợ, chỉ hy vọng lát nữa em ấy đừng có khóc nữa, anh chịu không nổi.

Vào nhà bếp, hai vợ chồng một người cầm tô lớn khuấy bột mì, người còn lại cúi xuống lấy hai quả trứng từ ngăn tủ nhỏ bên dưới đập vào chén.

Trứng ở nhà do thuyền vật tư mang đến, có định mức cả. Mỗi tháng nhà cô được phân 30 quả, lúc Sở Đại không có ở nhà cô cũng không nấu nhiều.

Nhớ khi cô còn nhỏ, gà trong nhà đẻ trứng, bà nội sẽ tích góp lại cho cô ăn, lúc đó cô cảm thấy trứng gà là thứ tốt nhất, bổ dưỡng nhất. Nghĩ như vậy nên muốn đem đồ tốt để lại cho chồng.

Công việc anh ấy mỗi ngày yêu cầu nhiều sức lực, quá vất vả, không bổ xung dinh dưỡng thân thể sẽ theo không kịp.

Sau khi bột và trứng đã chuẩn bị xong, Cố Khanh Khanh ra sân sau hái một ít hành lá, cô vào nhà bếp thì nam nhân đã khai lửa rán bánh trứng.

Cố Khanh Khanh không ngờ anh ấy tự mình động thủ làm bánh, ngạc nhiên một hồi. Đứng sang một bên, cô rửa sạch hành lá, thái hành lá cho anh.

Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh ơi, lửa nhỏ chút, không sẽ cháy đó."

Sở Đại nhìn lại em ấy: "Cô giáo Cố này, bây giờ em có thể hoàn toàn tương xứng với mấy chữ hiền thê, mẹ hiền. Suy xét, suy xét sinh một đứa con đi."

Khi các nhân viên nghiên cứu đến đảo, áp lực ở trường học có thể giảm bớt đi phần nào, Cố Khanh Khanh có nhiều thời gian nhiều hơn.

Anh hỏi Triệu Trạch, Khanh Khanh nền tảng sức khỏe khá tốt, chỉ cần không vận động mạnh, mãi cho đến khi sinh con có thể đi dạy học, cơ mà sinh con xong ai chăm mới là vấn đề.

Hai vợ chồng, một người là doanh trường, một người là giáo viên, nhà không còn ai, chỉ có hai vợ chồng, càng không có người từng trải.

Cố Khanh Khanh đã nghĩ đến chuyện này rồi, cô lắc đầu: "Em vốn dĩ không phải quá muốn làm giáo viên, anh nói thời gian tới sẽ có quân nhân văn chức lên đảo đúng không? Để bọn họ dạy học cũng được."

Lúc ban đầu, cô chỉ mong các em nhỏ trên đảo có thể đi học, khi bộ đội yêu cầu hỗ trợ một phen, cô đứng ra hỗ trợ, về sau không thiếu người cô muốn lui về, toàn tâm toàn ý chăm con.

Cô cũng cân nhắc có nên để Sở Đại xin báo cáo, để mẹ cô đến đây chăm sóc cô ở cữ không. Nhưng là cha cô rất bận, mẹ ở nhà tốt hơn đến đây.

“Em muốn từ chức?” Sở Đại giảm lửa, lật mặt bánh rán.

“Vâng, em nghĩ như vậy.” Cố Khanh Khanh từ sau lưng ôm lấy vòng eo gầy của nam nhân, nhớ đến lưng anh có vết thương, động tác thật nhẹ nhàng: "Nếu có con em khẳng định ở nhà chăm con, đương nhiên, em nói trước, không phải vì anh cũng không phải vì con cái mà hy sinh. Em thích ở nhà, chỗ này làm một chút, ở kia làm một ít. Mỗi ngày đến trường dạy học rồi tan học, quá mệt mỏi."

Cô tình nguyện ở nhà chăm con, trồng rau, bây giờ nuôi thêm hai con gà, khá tốt.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của vợ, Sở Đại gật đầu: "Được, tất cả nghe em."

Anh ấy rán bánh không tệ, Cố Khanh Khanh phân một nửa bánh của anh, quét một lớp dầu ớt cho vào miệng.

Mặc dù trong khoảng thời gian này Sở Đại đã bắt đầu từ từ tập ăn cay, mà khi anh thấy vợ ăn như vậy, vẫn cảm thấy ẩn ẩn đau dạ dày.

Ăn bánh rán xong, nam nhân đi rửa chén đũa, Cố Khanh Khanh xách phích nước nóng đi chuẩn bị nước ấm cho anh ấy tắm.

Chờ Sở Đại rửa chén xong, hai người đi ra ngoài dạo một vòng cho tiêu thực, trở về là có thể tắm ngay.

Cố Khanh Khanh thẳng tay đẩy người đi vào phòng tắm, Sở Đại nhìn thấy quần áo của mình đã treo trên cửa liền biết hôm nay anh muốn trốn cũng trốn chẳng thoát, dứt khoát c** q**n áo.

Cố Khanh Khanh đứng ở ngay công tắc đèn, ngăn cản tầm tay của anh, vì sợ anh lại đột ngột tắt đèn.

Biết cái tâm tư nhỏ này của em ấy, nam nhân cười khẽ, chủ động cởi hết quần áo, lộ ra tấm lưng chồng chất vết thương.

Vết thương cũ mới đều có, những vết thương cũ màu đỏ sẫm thoạt nhìn trông dữ tợn nhất, còn những vết thương mới là do cục đá cứa qua, nông nhưng nhiều, quá nhiều.

Cô cúi xuống lấy chiếc khăn lông trong thùng, vắt khô, trước lau mặt cho anh, rồi từ từ lau xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy những vết sẹo này trên người anh, Cố Khanh Khanh muốn nhìn đi chỗ khác, mà cô không làm được. Nam Nhân trước sau không nói chuyện, rủ mắt nhìn cô.

Cố Khanh Khanh hít hít mũi: "Lau xong rồi, anh xoay sang đây."

...

Đêm khuya yên tĩnh, sau khi tắm xong, hai vợ chồng nằm trên giường, Cố Khanh Khanh dựa vào vai anh, nhìn ánh trăng bên bức tường.

"Anh ơi, ngày mai anh về sớm như vậy nữa được không?"

Sở Đại xoa xoa đầu em ấy: "Anh không chắc, em đừng chờ anh, mệt thì ngủ trước."

Cố Khanh Khanh mơ mơ màng màng đáp một tiếng, ở trong vòng tay ấm áp ngáp một cái ngủ thiếp đi.

Sở Đại nhẹ vỗ lưng vợ, bản thân của từ từ nhắm hai mắt lại.

Lại thêm nửa tháng nữa đã trôi qua.

Ngoài những vật tư hằng ngày, thuyền vật tư lần này mang theo không biết bao nhiêu thứ mới lạ, cô em chồng của Bạch Đào kia cũng đi theo tới.

Hai ngày ngày trường học được nghỉ. Cố Khanh Khanh theo Trương Tháp đi khắp nơi bờ biển bắt hải sản, một lớn một nhỏ xách cái xô, chân trần đạp trên bờ cát.

Cái xô của Trương Tháp đã đầy rồi, thằng bé nghiêng người nhìn chiếc xô nhựa của Cố Khanh Khanh còn chưa đến nửa xô, không chỉ vậy toàn là rong biển, nhịn không được trêu chọc: "Thím nhỏ này, lần sau vẫn là mang chú đến đây đi, thím a, thực sự là không được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 234: Chương 234



Cố Khanh Khanh liếc nhìn chiếc xô mà thằng nhóc để ở một bên, mặt không đổi sắc đặt chiếc xô trong tay xuống: "Cháu giỏi nhất, cháu nhặt tiếp nha, thím về nhà nấu cơm."

“Này, này, sao thím chơi xấu thế?!" Trương Tháp tức giận: "Thím nhỏ bắt nạt trẻ con!"

“Cháu không còn nhỏ nữa." Cố Khanh Khanh xoa xoa đầu thằng bé cười: "Nói nữa, xô này không phải cháu muốn phân cho thím một nửa sao? Thím đưa nửa xô kia cho cháu, cháu đưa xô này của cháu cho thím là được rồi? Vừa vặn luôn nè."

Nói xong, cô đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của thằng bé: "Cháu trai nhỏ, cháu học toán không tốt lắm đâu a!"

“Còn không phải do thím dạy không tốt?!" Trương Tháp tức giận thở phì phì xách cái xô chỉ non nửa hải sản, lại bắt đầu nhặt hải sản.

Cố Khanh Khanh bị bộ dáng tức giận thở phì phì này chọc cười, lặng lẽ nhét một viên kẹo vào trong túi cậu nhóc: "Này đừng giận mà, thím mà chiếm tiện nghi của cháu sao? Thuyền vật tư chắc gần đến rồi, cháu giúp thím đi mang đồ về, buổi trưa thím mời cháu ăn thịt."

“Thật vậy chăng?” Trương Tháp mặt đầy hồ nghi nhìn: "Vậy được, xô hải sản này cho thím. Cháu muốn ăn ớt cay xào thịt, sân sau nhà thím ớt mọc ra rồi đúng không?"

“Ai nha mới tới có vài lần mà đã nhớ thương ớt cay của thím?" Cố Khanh Khanh cười trêu: "Ớt cay xào thịt có thể, hải sản thì thôi, chờ lát nữa cháu xách về, thím chẳng lẽ thật lấy đồ của cháu không bằng?"

Cô chọc thằng bé xíu thôi, Sở Đại nói cháu trai nhỏ rất thú vị, cô cũng thấy bộ dạng tức giận giậm chân của thằng bé là thú vị nhất.

Lúc đầu, Trương Tháp còn tưởng thím nhỏ là một nữ nhân ôn nhu, dịu dàng, vừa gặp mặt đã cho mình kẹo. Hừ, lâu dần tiếp xúc, thằng bé phát hiện hai chữ ôn nhu này căn bản không dính một xíu nào với thím ấy cả.

Thím ấy a, điên lên còn hoang dã hơn cả mình nữa. Sở Đại nếu khuya mới về nhà thì thím ấy một mình ra bờ biển bắt hải sản, bờ biển có đèn tuần tra, buổi tối không quá đáng sợ.

Trương Tháp nghe nói còn có thịt ăn, hải sản không thèm nhặt nữa: "Thím mang về đi thôi, chú còn bận đào kho quân sự, thím đi biển bắt hải sản cũng quá sức, dù sao thì mai cháu dậy sớm đến bắt là được."

“Đừng.” Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm, đổi cái xô của mình trở về, xách lên: "Nếu mẹ cháu mà biết sẽ đánh cháu."

Nói đến đây, hai người đều có chút khó hiểu, không hiểu vì cái gì mà Vương Cần lại có ác cảm lớn với cô dữ vậy.

Nói là địch ý thì không, chỉ là liếc mắt một cái có thể nhìn ra được người ta không thích mình.

Trương Tháp giải thích cho mẹ mình: "Mẹ của cháu không phải nhằm vào thím, mẹ cháu vậy, tính tình hơi keo."

Cố Khanh Khanh cười rộ lên, xoa xoa đầu thằng bé: "Đi thôi, chúng ta đi ra bến tàu nhìn xem."

Khi một lớn một nhỏ xách xô nhựa đến bến tàu, bến tàu có rất nhiều chị dâu đang chờ vật tư. Cố Khanh Khanh chào hỏi qua một vòng, cô nhìn thấy bên người Bạch Đào nhiều hơn một cô gái.

Cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, trên tay đang cầm một cái tay nải vải thô màu xanh lam. Diện mạo khá thanh tú, tóc thắt hai bên còn dùng dây cột tóc nơ hồng cột lại.

Cố Khanh Khanh chưa bao giờ nhìn thấy trên đảo có người như vậy, xét tuổi tác của người này, đây chắc là cô em chồng của Bạch Đào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị dâu bên cạnh thấy cô nhìn Bạch Đào thì mở miệng nói: "Đó là em gái của Vu liên trường, Vu Nguyễn, vừa rồi chị đi lấy vật tư con bé còn chủ động nói chuyện với chị. Cô gái này miệng rất ngọt."

Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu: “Chị Đào Tử lần trước có nhắc với em, cô em chồng nhà chị ấy sắp lên đảo, em cũng đoán là vậy." Xem diện mạo đúng là nhìn không ra được ngày thường là con người như thế kia.

Trương Tháp đặt chiếc xô nhựa xuống từ lâu, đi tìm thuyền trưởng báo tên Trương Kiến Thiết và Sở Đại, lãnh vật tư của cả hai nhà.

“Thím nhỏ ơi!” Trương Tháp tay xách bao lương, tay xách can dầu, trong lồng n.g.ự.c còn một cái bao đồ nữa: "Thím đừng tán gẫu nữa! Nhanh đến hỗ trợ."

“Ơi, đến đến." Cố Khanh Khanh quay sang nói chuyện với chị dâu: "Chị à, lần sau lại nói chuyện. Con trai lớn chị gần đây học hành nghiêm túc lắm, đứa nhỏ này lớn lên khẳng định có tiền đồ."

"Ai! Không phải là em dạy giỏi sao?” Phụ huynh nào không muốn nghe cô giáo khen con mình, cô nhận xong đồ đạc, đang tính về nhà rồi: "Vậy em bận đi ha, nhà chị còn mấy đứa nhỏ chờ ăn cơm nữa."

“Vâng.” Thấy người đi rồi, Cố Khanh Khanh vội vàng cầm lấy đồ trong tay Trương Tháp: "Cháu không phải tự hào mình sức lực lớn sao, có chút đồ thế kia mà khiêng không nổi."

"Còn không phải do nhà thím đồ quá nhiều sao. Chút tiền trợ cấp kia của chú mỗi tháng chắc đáp hết vào trong này rồi, thím mua cái gì nhiều vậy?"

"Thím của cháu có tiền trợ cấp của chính mình mà! Lại đâu phải lần nào cũng dùng tiền anh ấy." Cố Khanh Khanh trừng mắt thằng bé: "Một đứa nhỏ xíu, đừng hỏi nhiều, cẩn thận không có thịt ăn."

Trương Tháp lúc ấy giờ mới hoàn toàn thành thật.

Bạch Đào vừa lúc mang Vu Nguyễn đến đây, bề ngoài quan hệ giữa hai người có vẻ khá tốt. Mà nghĩ đến những chuyện mà Bạch Đào nói, Cố Khanh Khanh không khỏi dụi mắt nhìn cho thật kỹ.

Cô hoàn toàn quên mất rằng mình cũng chỉ mới vừa tròn 18 tuổi, so với Vu Nguyễn còn nhỏ hơn một tuổi.

"Khanh Khanh." Bạch Đào chủ động giới thiệu: "Đây là Vu Nguyễn, em gái của Vu Thành."

Vu Nguyễn nghe chị dâu giới thiệu mình với người khác, ngạc nhiên một hồi, tầm mắt không thể không dời đến đánh giá nữ nhân trước mặt, môi hồng răng trắng, ánh mắt thanh triệt trong sáng.

Trong ấn tượng của cô, chị dâu là người nhát gan, vâng vâng, dạ dạ, trước kia ở quân khu phương Nam chẳng có lấy một người bạn, vậy mà đến đây chủ động giới thiệu cô với người khác.

Chắc chắn là, quan hệ rất tốt.

“Xin chào, đồng chí Vu Nguyễn.” Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ đến những cách xưng hô thông thường, chủ động mở miệng trước.

“Xin chào." Vu Nguyễn nở nụ cười ngây thơ, ngọt ngào: "Chị Khanh Khanh, chị có thể gọi em là Nguyễn Nguyễn. Chị là bạn của chị dâu em đúng không? Chị dâu ở nhà cũng hay gọi em như vậy."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 235: Chương 235



“Được nha, Nguyễn Nguyễn.” Cố Khanh Khanh liếc nhìn Bạch Đào không nói chuyện, cô cùng Vu Nguyễn nói chuyện vài câu, phát hiện cô gái này miệng thật ngọt, nếu không phải Bạch Đào kể với cô, người này sau lưng là bộ dạng gì, cô bị lừa chắc luôn.

“Đứa nhỏ còn đang chờ ăn cơm.” Nghe cô ấy nói xong, Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm mở miệng: "Lần sau có cơ hội lại nói chuyện, chị Đào Tử, em về trước nha.”

“Được." Khi Bạch Đào chạm vào ánh mắt của Cố Khanh Khanh, nhu hòa đi một chút, động tác rất nhỏ, không chú ý sẽ không thấy rõ ràng, gật gật đầu.

Cố Khanh Khanh hiểu ý, mỉm cười rồi đưa Trương Tháp về nhà.

Hải sản trong hai cái xô bây giờ không thể mang theo được, đành nhờ Trương Tháp đến một chuyến nữa.

Mà không thể không nói, Trương Tháp là một đứa trẻ thông minh và nhạy bén, vừa mới đi ra xa một chút, thằng bé đã hỏi: "Thím nhỏ à, các người mới tới này có vấn đề gì không? Cháu thấy thím không thích nói chuyện với người ta lắm, mà người nọ nói chuyện một mình thật hăng say."

“Cháu tiếp xúc nhiều rồi sẽ biết ngay thôi!" Cố Khanh Khanh sẽ không vì thằng bé là trẻ con lấy lời này lừa gạt: "Cháu về sau không phải muốn làm trinh sát sao, đây là cơ hội tốt, quan sát đi?"

“Trinh sát binh đoàn nào phụ trách việc này?” Trương Tháp lắc đầu lẩm bẩm, tay cầm bao gạo, lấy trong túi ra một viên kẹo mà Cố Khanh Khanh nhét vào người mình lúc nãy, vui vẻ ăn.

Chờ bọn họ đi rồi, nụ cười trên mặt Vu Nguyễn thu liễm đi gần hết, hỏi Bạch Đào, giọng điệu không quá kém, nhưng không có ngọt ngào như nói chuyện với các chị dâu khác: "Chị dâu, Khanh Khanh này là bạn của chị à? Nam nhân cũng trú đảo sao? Vừa rồi đứa nhỏ kia là con của cô ấy? Không giống nhỉ, quá lớn. Em trai?"

"Ừ, là bạn của chị, Cố Khanh Khanh. Em ấy là giáo viên trên đảo, cũng là vợ của Sở doanh trường." Bạch Đào đưa tay lên vuốt bụng, tay trái xách bao gạo và mì được phân, thấy Vu Nguyễn chỉ sách mỗi cái túi hành lý: "Can dầu kia em giúp chị xách về."

Nhìn thấy bên cạnh còn không ít chị dâu, Vu Nguyễn nhịn không phát tác, theo lời mà làm theo: "Được nha chị dâu, nam nhân của cô giáo Cố này là quan chức lớn nhất trên đảo sao?"

Bạch Đạo nhíu mày: "Không có, còn có chỉ đạo viên, nhanh về nhà, Tiểu Dương còn ở nhà chờ ăn cơm."

“Nó lớn vậy rồi, đói không biết tìm đồ ăn ăn à?" Vu Nguyễn bĩu môi, nhưng vẫn phải đẩy nhanh tốc độ đuổi theo Bạch Đào.

Cố Khanh Khanh về đến nhà, cô mở túi đồ ra xem phát hiện bên trong hai bình ớt cay, mở ra ngửi ngửi, phát hiện bên trong có đậu phộng, thịt băm nữa.

Nước miếng thiếu chút phải chảy xuống.

Trương Tháp một chân giẫm trên mặt đất, một chân quỳ trên ghế, nửa cái thân mình ghé lên mặt bàn, trông mong mà nhìn: "Thím nhỏ ơi, nếu không trưa nay chúng ta đừng nấu cơm nữa, ăn cái này đi."

"Sao mà được, hứa với cháu làm ớt cay xào thịt rồi. Cháu nhanh đi xách cái xô về, cái xô của cháu mang về nhà cháu trước đi, mẹ cháu cũng nấu cơm trưa rồi đó."

Cố Khanh Khanh xoay người cầm lấy một cái giỏ tre: "Thím ra sân sau hái ớt cay, đồng chí Trương Tháp." Cô đưa tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 11 giờ 5 phút, cho cháu mười phút, tập hợp ở nhà bếp."

“Vâng, đồng chí Cố Khanh Khanh!” Trương Tháp thực hiện quân lễ, thân mình thẳng tắp, trông cũng rất gì và này nọ.

Cố Khanh Khanh bật cười.

Lúc Trương Tháp trở lại, trong nhà vốn có một nữ nhân thành hai. Hứa Niệm bụng mỗi ngày mỗi lớn, Trương Tháp sợ không dám đi qua lại trước mặt thím ấy nữa.

Cố Khanh Khanh ngồi vào bàn đá lựa ớt cay, nói chuyện phiếm với Hứa Niệm: "Vừa rồi em thấy được cô em chồng của chị Đào Tử. Thoạt nhìn người không tệ, nếu mà không quen biết chị Đào Tử, khẳng định nhìn không ra cô ấy là người như vậy." Châm ngòi ly gián quan hệ mẹ chồng con dâu không nói, còn châm ngòi ly gián quan hệ của hai vợ chồng chị ấy.

Hứa Niệm đang giúp bóc lá cải: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, em từ nhỏ sống trong gia đình hòa thuận. Còn Sở doanh trường người nhà đơn giản. Cha chồng em là thủ trưởng quân khu, không đến mức làm khó dễ con dâu là em đây."

"Chị nghe em nói cha mẹ anh chị em nhà em hòa thuận còn cảm thấy khó tin lắm." Hứa Niệm chậm rì rì đem con sâu ra ném lên mặt đất, chỗ gần hai con gà rừng.

Không biết Khanh Khanh dùng phương pháp gì, hai con gà rừng này nhìn chẳng khác gì gà nhà, chỉ là nhỏ hơn gà nhà chút, đuôi dài hơn chút.

Cố Khanh Khanh có phần khó hiểu: "Thôn dân chỗ em quan hệ gia đình hầu như không tồi, cũng có thể là em ngày thường không để ý tới."

Hứa Niệm cười lắc đầu: "Anh chị em ở bên nhau lâu ngày khó tránh khỏi có những mâu thuẫn nhỏ. Anh Trạch có hai anh trai, trước kia quan hệ ba anh em tốt lắm, hai anh trai nuôi được một đứa em là sinh viên, là chuyện đắc ý thật sự. Còn giờ đâu? Tiền trợ cấp mỗi tháng đều sẽ gửi một nửa về, hai anh trai vì chút tiền ấy không thiếu trước mặt mẹ chồng cãi nhau."

"Khanh Khanh, đừng quên những gì chị đã nói với em. Chuyện nhà của Bạch Đào. Chị ấy nếu không tự mình xử lý, chỉ dựa vào người khác không phải là biện pháp lâu dài." Hứa Niệm bởi vì đang mang thai, tâm thái lâu dần rộng rãi hơn rất nhiều.

Cô xem coi Cố Khanh Khanh là bạn thân nhất của mình, không muốn em ấy dính vào những chuyện lộn xộn này. Mỗi ngày nhìn thấy em ấy cùng Sở doanh trường vui vẻ hòa thuận, bản thân cô cũng vô cùng vui vẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em nhớ rồi!” Cố Khanh Khanh nhìn thấy Trương Tháp ở bên cạnh, nghe đến mê mẩn, dở khóc dở cười xoa đầu thằng bé: "Cháu trai nhỏ à, những chuyện này cháu cũng muốn nghe sao?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 236: Chương 236



“Cháu nghe nhiều học nhiều chút, về sau cưới vợ rồi biết làm sao mà ứng phó." Trương Tháp không e lệ, lẩm bẩm ngồi xuống bên cạnh hai người: "Dù sao thì mẹ cháu, hai thím biết mà, về sau chắc chắn không thiếu đánh nhau với vợ cháu."

“Ai nha nha, cháu mới bao tuổi đâu đã lo việc cưới vợ rồi?" Cố Khanh Khanh trêu chọc: "Như vậy được không nè, từ giờ thím giúp cháu xem xem, trên đảo chúng ta không ít nhà có con gái cỡ cỡ tuổi cháu đâu."

“Đừng, thím chọn thì chắc hợp với thím." Trương Tháp từ chối mà không cần suy nghĩ: “Cơ mà cô vợ như vậy mỗi chú chịu nổi thôi, cháu nhất định không cưới, chịu không nổi."

Cố Khanh Khanh giả vờ tức giận, đưa tay nhéo tai thằng bé, quay sang phàn nàn với Hứa Niệm: "Chị A Niệm, nghe này! Nghe thằng bé nói em thế nào?!"

Hứa Niệm khóe mắt lộ ra ý cười, xem náo nhiệt không chê việc lớn, ôn nhu nói: "Vậy em lát nữa làm ớt cay xào thịt không cho thằng bé ăn. Để thằng bé đi tìm vị thím nào đó ôn nhu nấu cho hắn ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh phụ họa: "Đúng! Cháu trai nhỏ, đi thôi. Trên đảo có rất nhiều thím hiền lành ôn nhu. Vừa lúc nhà thím có khách rồi, có sẵn đồ ngon đãi khách nhân."

“Thím nhỏ, thím Triệu, cháu sai rồi.” Trương Tháp là người co được dãn được: "Thím nhỏ bây giờ nấu ăn càng ngày càng ngon, trong nhà còn có ớt cay, đồ ăn nhà thím khác không được vậy đâu."

Cố Khanh Khanh hừ hừ, nói với Hứa Niệm: "Chị A Niệm này, chị nói xem, Trương phó doanh cứng đầu với thím Trương pháo đốt sao sinh ra được đứa bé lanh lợi như Trương Tháp nhỉ?"

“Ai biết, có lẽ là trời sinh, thằng bé này thông minh." Hứa Niệm giúp đem cải thảo vào nhà bếp, trưa nay cô ở lại đây ăn cơm trưa.

Hôm nay thuyền vật tư đến, Sở Đại cùng những người khác hiếm khi được nghỉ ngơi nửa ngày, từ kho quân sự ra ngoài, thả lỏng các cơ, cười cười: "Bên trong động tối đen như mực. Ở trong đó lâu quá thiếu chút tưởng mình là chuột."

Sở Đại nghe xong liếc mắt một cái: "Vậy cũng là một con chuột có biên chế."

Mọi người cười vang, vỗ vỗ đất đá trên người: "Mọi người về đi, tôi về nhà với vợ con, vợ con còn chờ cơm."

"Tôi cũng phải về gấp. Mấy ngày nay đi sớm về muộn, về rồi con cái ngủ hết, tôi sợ thêm vài ngày đám nhóc quên mình có cha mất."

Triệu Trạch xách theo hòm thuốc, giúp mọi người xử lý miệng vết thương, đã là chuyện thường ngày, vô cùng quen thuộc.

“Tớ trở về vợ đợi." Anh liếc xéo Sở Đại: "Lại nói nữa, đám chúng ta mỗi cậu không có con, ngày thường chuyện gì cậu cũng chạy đằng trước, sao nay lại lạc về phía sau?"

“Vội vàng cái gì?” Sở Đại từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, đôi tay trắng nõn dính đầy bùn đất, không thèm để ý cho kẹo vào miệng: "Tính tuổi tôi so với mọi người nhỏ hơn vài tuổi, trễ vài năm thì làm sao? Các người hôm nay về nhà gà bay chó sủa, tôi về nhà hưởng thanh nhàn."

“Đi thôi.” Triệu Trạch vạch trần cậu bạn không thương tiếc: “Cậu về nhà giặt quần áo, nấu cơm, so với ở đây đào hố chẳng khá hơn là bao, đều là anh em không, đừng ngại."

Toàn thân bùn đất, các chiến sĩ ồn ào cười to: "Thì ra địa vị Sở doanh trường ở nhà là vậy. Vẫn là cô giáo Cố có biện pháp nha, cả đám gấu con nghịch ngợm còn có thể chế phục, thì đại bàng làm gì đâu mà đắn đo."

"Cái gì mà đại bàng." Sở Đại cười mắng: "Nhanh về ôm con đi. Quân y Triệu, cậu quên là cậu có nhược điểm trong tay tớ sao? Nói chuyện hôm nay có vẻ không kiêng nể?"

Triệu Trạch lập tức câm miệng, yếu thế lắc lắc đầu.

Sở Đại hừ một cái: "Đi thôi."

Triệu Trạch đi theo người anh em suốt quãng đường, tay trái khoác lên vai Sở Đại, tay phải xách cái hòm thuốc: "Nghe nói hôm nay em gái của lão Vu đi theo thuyền vật tư, nói là lại đây hỗ trợ chăm sóc cháu trai."

Sở Đại thường không quan tâm chuyện này, thuận miệng đáp: "Khá tốt, đến lúc vợ cậu sinh thì làm sao? Ai đến chăm sóc?"

“Khả năng là phiền toái vợ cậu." Triệu Trạch ngượng ngùng: "Ở quê tớ khả năng không có người đến, hơn nữa thẩm tra chính trị quá phiền phức, ở chỗ này tớ với cậu quan hệ tốt nhất. Em gái Khanh Khanh với A Niệm là chị em tốt, đến lúc đó đành phải mời em ấy giúp một chút."

“Cũng không phải không được." Sở Đại lười biếng đáp: "Ngày hôm qua cậu đi đâu hải quả dại, cho tớ tọa độ."

Triệu Trạch: “……”

Ai về nhà nấy, Sở Đại đi chưa đến sân nhà mình đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Trương Tháp và Hứa Niệm đều đang ở nhà mình, đoán chứng Triệu Trạch về nhà không thấy vợ cũng sẽ đến nơi này.

Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn ra ngoài, thấy anh ấy trở về ngạc nhiên mà cũng không quá. Trên đảo có quy định, mỗi lần thuyền vật tư đến các chiến sĩ có thể nghỉ ngơi nửa ngày.

“Anh mau đi rửa mặt, rửa tay chân đi.” Cô đẩy người đàn ông đi vào phòng tắm: “Anh Triệu đâu? Anh không bảo anh ấy sang đây?"

Hứa Niệm cũng nhìn sang phía họ.

Sở Đại xắn tay áo lên hai đoạn, rút cái khăn lông, bị vợ đẩy vào phòng tắm: "Chờ lát nữa sẽ đến đây tìm thôi, buổi trưa hôm nay em nấu món gì? Thơm vậy?"

“Thịt heo xào ớt, thuyền vật tư mang đến, vừa lúc đỡ thèm." Khả năng nấu nướng của Cố Khanh Khanh càng ngày càng tốt, từ thất bại dần dần tích lũy lên.

Sở Đại đã quên mình phải ăn bao nhiêu lần đồ ăn không thể nói được mùi vị, hương vị vô cùng kỳ quái, bảo anh diễn tả, anh hình dung không ra.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 237: Chương 237



“Được nha, Nguyễn Nguyễn.” Cố Khanh Khanh liếc nhìn Bạch Đào không nói chuyện, cô cùng Vu Nguyễn nói chuyện vài câu, phát hiện cô gái này miệng thật ngọt, nếu không phải Bạch Đào kể với cô, người này sau lưng là bộ dạng gì, cô bị lừa chắc luôn.

“Đứa nhỏ còn đang chờ ăn cơm.” Nghe cô ấy nói xong, Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm mở miệng: "Lần sau có cơ hội lại nói chuyện, chị Đào Tử, em về trước nha.”

“Được." Khi Bạch Đào chạm vào ánh mắt của Cố Khanh Khanh, nhu hòa đi một chút, động tác rất nhỏ, không chú ý sẽ không thấy rõ ràng, gật gật đầu.

Cố Khanh Khanh hiểu ý, mỉm cười rồi đưa Trương Tháp về nhà.

Hải sản trong hai cái xô bây giờ không thể mang theo được, đành nhờ Trương Tháp đến một chuyến nữa.

Mà không thể không nói, Trương Tháp là một đứa trẻ thông minh và nhạy bén, vừa mới đi ra xa một chút, thằng bé đã hỏi: "Thím nhỏ à, các người mới tới này có vấn đề gì không? Cháu thấy thím không thích nói chuyện với người ta lắm, mà người nọ nói chuyện một mình thật hăng say."

“Cháu tiếp xúc nhiều rồi sẽ biết ngay thôi!" Cố Khanh Khanh sẽ không vì thằng bé là trẻ con lấy lời này lừa gạt: "Cháu về sau không phải muốn làm trinh sát sao, đây là cơ hội tốt, quan sát đi?"

“Trinh sát binh đoàn nào phụ trách việc này?” Trương Tháp lắc đầu lẩm bẩm, tay cầm bao gạo, lấy trong túi ra một viên kẹo mà Cố Khanh Khanh nhét vào người mình lúc nãy, vui vẻ ăn.

Chờ bọn họ đi rồi, nụ cười trên mặt Vu Nguyễn thu liễm đi gần hết, hỏi Bạch Đào, giọng điệu không quá kém, nhưng không có ngọt ngào như nói chuyện với các chị dâu khác: "Chị dâu, Khanh Khanh này là bạn của chị à? Nam nhân cũng trú đảo sao? Vừa rồi đứa nhỏ kia là con của cô ấy? Không giống nhỉ, quá lớn. Em trai?"

"Ừ, là bạn của chị, Cố Khanh Khanh. Em ấy là giáo viên trên đảo, cũng là vợ của Sở doanh trường." Bạch Đào đưa tay lên vuốt bụng, tay trái xách bao gạo và mì được phân, thấy Vu Nguyễn chỉ sách mỗi cái túi hành lý: "Can dầu kia em giúp chị xách về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy bên cạnh còn không ít chị dâu, Vu Nguyễn nhịn không phát tác, theo lời mà làm theo: "Được nha chị dâu, nam nhân của cô giáo Cố này là quan chức lớn nhất trên đảo sao?"

Bạch Đạo nhíu mày: "Không có, còn có chỉ đạo viên, nhanh về nhà, Tiểu Dương còn ở nhà chờ ăn cơm."

“Nó lớn vậy rồi, đói không biết tìm đồ ăn ăn à?" Vu Nguyễn bĩu môi, nhưng vẫn phải đẩy nhanh tốc độ đuổi theo Bạch Đào.

Cố Khanh Khanh về đến nhà, cô mở túi đồ ra xem phát hiện bên trong hai bình ớt cay, mở ra ngửi ngửi, phát hiện bên trong có đậu phộng, thịt băm nữa.

Nước miếng thiếu chút phải chảy xuống.

Trương Tháp một chân giẫm trên mặt đất, một chân quỳ trên ghế, nửa cái thân mình ghé lên mặt bàn, trông mong mà nhìn: "Thím nhỏ ơi, nếu không trưa nay chúng ta đừng nấu cơm nữa, ăn cái này đi."

"Sao mà được, hứa với cháu làm ớt cay xào thịt rồi. Cháu nhanh đi xách cái xô về, cái xô của cháu mang về nhà cháu trước đi, mẹ cháu cũng nấu cơm trưa rồi đó."

Cố Khanh Khanh xoay người cầm lấy một cái giỏ tre: "Thím ra sân sau hái ớt cay, đồng chí Trương Tháp." Cô đưa tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 11 giờ 5 phút, cho cháu mười phút, tập hợp ở nhà bếp."

“Vâng, đồng chí Cố Khanh Khanh!” Trương Tháp thực hiện quân lễ, thân mình thẳng tắp, trông cũng rất gì và này nọ.

Cố Khanh Khanh bật cười.

Lúc Trương Tháp trở lại, trong nhà vốn có một nữ nhân thành hai. Hứa Niệm bụng mỗi ngày mỗi lớn, Trương Tháp sợ không dám đi qua lại trước mặt thím ấy nữa.

Cố Khanh Khanh ngồi vào bàn đá lựa ớt cay, nói chuyện phiếm với Hứa Niệm: "Vừa rồi em thấy được cô em chồng của chị Đào Tử. Thoạt nhìn người không tệ, nếu mà không quen biết chị Đào Tử, khẳng định nhìn không ra cô ấy là người như vậy." Châm ngòi ly gián quan hệ mẹ chồng con dâu không nói, còn châm ngòi ly gián quan hệ của hai vợ chồng chị ấy.

Hứa Niệm đang giúp bóc lá cải: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, em từ nhỏ sống trong gia đình hòa thuận. Còn Sở doanh trường người nhà đơn giản. Cha chồng em là thủ trưởng quân khu, không đến mức làm khó dễ con dâu là em đây."

"Chị nghe em nói cha mẹ anh chị em nhà em hòa thuận còn cảm thấy khó tin lắm." Hứa Niệm chậm rì rì đem con sâu ra ném lên mặt đất, chỗ gần hai con gà rừng.

Không biết Khanh Khanh dùng phương pháp gì, hai con gà rừng này nhìn chẳng khác gì gà nhà, chỉ là nhỏ hơn gà nhà chút, đuôi dài hơn chút.

Cố Khanh Khanh có phần khó hiểu: "Thôn dân chỗ em quan hệ gia đình hầu như không tồi, cũng có thể là em ngày thường không để ý tới."

Hứa Niệm cười lắc đầu: "Anh chị em ở bên nhau lâu ngày khó tránh khỏi có những mâu thuẫn nhỏ. Anh Trạch có hai anh trai, trước kia quan hệ ba anh em tốt lắm, hai anh trai nuôi được một đứa em là sinh viên, là chuyện đắc ý thật sự. Còn giờ đâu? Tiền trợ cấp mỗi tháng đều sẽ gửi một nửa về, hai anh trai vì chút tiền ấy không thiếu trước mặt mẹ chồng cãi nhau."

"Khanh Khanh, đừng quên những gì chị đã nói với em. Chuyện nhà của Bạch Đào. Chị ấy nếu không tự mình xử lý, chỉ dựa vào người khác không phải là biện pháp lâu dài." Hứa Niệm bởi vì đang mang thai, tâm thái lâu dần rộng rãi hơn rất nhiều.

Cô xem coi Cố Khanh Khanh là bạn thân nhất của mình, không muốn em ấy dính vào những chuyện lộn xộn này. Mỗi ngày nhìn thấy em ấy cùng Sở doanh trường vui vẻ hòa thuận, bản thân cô cũng vô cùng vui vẻ.

“Em nhớ rồi!” Cố Khanh Khanh nhìn thấy Trương Tháp ở bên cạnh, nghe đến mê mẩn, dở khóc dở cười xoa đầu thằng bé: "Cháu trai nhỏ à, những chuyện này cháu cũng muốn nghe sao?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 238: Chương 238



“Cháu nghe nhiều học nhiều chút, về sau cưới vợ rồi biết làm sao mà ứng phó." Trương Tháp không e lệ, lẩm bẩm ngồi xuống bên cạnh hai người: "Dù sao thì mẹ cháu, hai thím biết mà, về sau chắc chắn không thiếu đánh nhau với vợ cháu."

“Ai nha nha, cháu mới bao tuổi đâu đã lo việc cưới vợ rồi?" Cố Khanh Khanh trêu chọc: "Như vậy được không nè, từ giờ thím giúp cháu xem xem, trên đảo chúng ta không ít nhà có con gái cỡ cỡ tuổi cháu đâu."

“Đừng, thím chọn thì chắc hợp với thím." Trương Tháp từ chối mà không cần suy nghĩ: “Cơ mà cô vợ như vậy mỗi chú chịu nổi thôi, cháu nhất định không cưới, chịu không nổi."

Cố Khanh Khanh giả vờ tức giận, đưa tay nhéo tai thằng bé, quay sang phàn nàn với Hứa Niệm: "Chị A Niệm, nghe này! Nghe thằng bé nói em thế nào?!"

Hứa Niệm khóe mắt lộ ra ý cười, xem náo nhiệt không chê việc lớn, ôn nhu nói: "Vậy em lát nữa làm ớt cay xào thịt không cho thằng bé ăn. Để thằng bé đi tìm vị thím nào đó ôn nhu nấu cho hắn ăn."

Cố Khanh Khanh phụ họa: "Đúng! Cháu trai nhỏ, đi thôi. Trên đảo có rất nhiều thím hiền lành ôn nhu. Vừa lúc nhà thím có khách rồi, có sẵn đồ ngon đãi khách nhân."

“Thím nhỏ, thím Triệu, cháu sai rồi.” Trương Tháp là người co được dãn được: "Thím nhỏ bây giờ nấu ăn càng ngày càng ngon, trong nhà còn có ớt cay, đồ ăn nhà thím khác không được vậy đâu."

Cố Khanh Khanh hừ hừ, nói với Hứa Niệm: "Chị A Niệm này, chị nói xem, Trương phó doanh cứng đầu với thím Trương pháo đốt sao sinh ra được đứa bé lanh lợi như Trương Tháp nhỉ?"

“Ai biết, có lẽ là trời sinh, thằng bé này thông minh." Hứa Niệm giúp đem cải thảo vào nhà bếp, trưa nay cô ở lại đây ăn cơm trưa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay thuyền vật tư đến, Sở Đại cùng những người khác hiếm khi được nghỉ ngơi nửa ngày, từ kho quân sự ra ngoài, thả lỏng các cơ, cười cười: "Bên trong động tối đen như mực. Ở trong đó lâu quá thiếu chút tưởng mình là chuột."

Sở Đại nghe xong liếc mắt một cái: "Vậy cũng là một con chuột có biên chế."

Mọi người cười vang, vỗ vỗ đất đá trên người: "Mọi người về đi, tôi về nhà với vợ con, vợ con còn chờ cơm."

"Tôi cũng phải về gấp. Mấy ngày nay đi sớm về muộn, về rồi con cái ngủ hết, tôi sợ thêm vài ngày đám nhóc quên mình có cha mất."

Triệu Trạch xách theo hòm thuốc, giúp mọi người xử lý miệng vết thương, đã là chuyện thường ngày, vô cùng quen thuộc.

“Tớ trở về vợ đợi." Anh liếc xéo Sở Đại: "Lại nói nữa, đám chúng ta mỗi cậu không có con, ngày thường chuyện gì cậu cũng chạy đằng trước, sao nay lại lạc về phía sau?"

“Vội vàng cái gì?” Sở Đại từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, đôi tay trắng nõn dính đầy bùn đất, không thèm để ý cho kẹo vào miệng: "Tính tuổi tôi so với mọi người nhỏ hơn vài tuổi, trễ vài năm thì làm sao? Các người hôm nay về nhà gà bay chó sủa, tôi về nhà hưởng thanh nhàn."

“Đi thôi.” Triệu Trạch vạch trần cậu bạn không thương tiếc: “Cậu về nhà giặt quần áo, nấu cơm, so với ở đây đào hố chẳng khá hơn là bao, đều là anh em không, đừng ngại."

Toàn thân bùn đất, các chiến sĩ ồn ào cười to: "Thì ra địa vị Sở doanh trường ở nhà là vậy. Vẫn là cô giáo Cố có biện pháp nha, cả đám gấu con nghịch ngợm còn có thể chế phục, thì đại bàng làm gì đâu mà đắn đo."

"Cái gì mà đại bàng." Sở Đại cười mắng: "Nhanh về ôm con đi. Quân y Triệu, cậu quên là cậu có nhược điểm trong tay tớ sao? Nói chuyện hôm nay có vẻ không kiêng nể?"

Triệu Trạch lập tức câm miệng, yếu thế lắc lắc đầu.

Sở Đại hừ một cái: "Đi thôi."

Triệu Trạch đi theo người anh em suốt quãng đường, tay trái khoác lên vai Sở Đại, tay phải xách cái hòm thuốc: "Nghe nói hôm nay em gái của lão Vu đi theo thuyền vật tư, nói là lại đây hỗ trợ chăm sóc cháu trai."

Sở Đại thường không quan tâm chuyện này, thuận miệng đáp: "Khá tốt, đến lúc vợ cậu sinh thì làm sao? Ai đến chăm sóc?"

“Khả năng là phiền toái vợ cậu." Triệu Trạch ngượng ngùng: "Ở quê tớ khả năng không có người đến, hơn nữa thẩm tra chính trị quá phiền phức, ở chỗ này tớ với cậu quan hệ tốt nhất. Em gái Khanh Khanh với A Niệm là chị em tốt, đến lúc đó đành phải mời em ấy giúp một chút."

“Cũng không phải không được." Sở Đại lười biếng đáp: "Ngày hôm qua cậu đi đâu hải quả dại, cho tớ tọa độ."

Triệu Trạch: “……”

Ai về nhà nấy, Sở Đại đi chưa đến sân nhà mình đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Trương Tháp và Hứa Niệm đều đang ở nhà mình, đoán chứng Triệu Trạch về nhà không thấy vợ cũng sẽ đến nơi này.

Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn ra ngoài, thấy anh ấy trở về ngạc nhiên mà cũng không quá. Trên đảo có quy định, mỗi lần thuyền vật tư đến các chiến sĩ có thể nghỉ ngơi nửa ngày.

“Anh mau đi rửa mặt, rửa tay chân đi.” Cô đẩy người đàn ông đi vào phòng tắm: “Anh Triệu đâu? Anh không bảo anh ấy sang đây?"

Hứa Niệm cũng nhìn sang phía họ.

Sở Đại xắn tay áo lên hai đoạn, rút cái khăn lông, bị vợ đẩy vào phòng tắm: "Chờ lát nữa sẽ đến đây tìm thôi, buổi trưa hôm nay em nấu món gì? Thơm vậy?"

“Thịt heo xào ớt, thuyền vật tư mang đến, vừa lúc đỡ thèm." Khả năng nấu nướng của Cố Khanh Khanh càng ngày càng tốt, từ thất bại dần dần tích lũy lên.

Sở Đại đã quên mình phải ăn bao nhiêu lần đồ ăn không thể nói được mùi vị, hương vị vô cùng kỳ quái, bảo anh diễn tả, anh hình dung không ra.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 239: Chương 239



Cố Khanh Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng không ngừng lẩm bẩm lầm nhầm: "Vậy thì tốt rồi, em sợ cô em chồng kia ở nhà gây chuyện. Chị Đào Tử đang mang thai nên không thể chịu đựng được gây chuyện như thế."

Sở Đại vốn tinh tế nhạy bén, nghe vợ lẩm bẩm thì gần như hiểu được toàn bộ câu chuyện vì sao em ấy cùng Hứa Niệm vừa nãy lại có thái độ như vậy?

“Vu Thành sẽ lo tốt chuyện của gia đình mình.” Anh cầm lấy cái chén mà em ấy đưa, ngón tay cẩn thận xoa xoa trên thành chén: "Anh thấy hắn bình thường mang đội không tồi."

“Quân nhân tốt không nhất định là người chồng tốt!” Cố Khanh Khanh quay ngoắc sang trừng mắt nhìn anh: “Anh cho rằng ai cũng tốt như anh.”

Sở Đại sửng sốt một chút, không nhịn được cười, hôn cái chóc lên má vợ một cái: "Vợ anh nói đúng, nhưng đây là chuyện nhà người ta, chúng ta quản không được. Nếu mà em lo lắng cho Bạch Đào, thì hãy chú ý đến cô ấy nhiều hơn."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Em biết. Buổi chiều anh không cần đi đào kho đúng không?"

"Ngày mai mới đi." Sở Đại nhìn về phía cửa sổ: "Mấy ngày nay có bão, chờ lát nữa anh gia cố cửa sổ, cửa chính một chút, bão ven biển có gió lốc."

Khi mới đến đảo, một cơn bão thổi qua làm cửa sổ nhà toàn bộ vỡ tan tành, Cố Khanh Khanh lúc ấy ở nhà một mình, luống cuống tay chân.

Lúc bấy giờ công trình phòng thủ ven biển càng lúc càng khẩn trương, nam nhân đều làm việc trong hang đào kho, bên ngoài gió lốc cũng không thể cảm nhận được bão tố, Sở Đại chạng vạng tối, xách đèn dầu ra ngoài, anh mới phát hiện toàn bộ cây cối bên ngoài ngã trái ngã phải, khi đógió lốc đã ngừng.

Lòng như lửa đốt chạy về nhà, nhìn thấy vợ vừa khóc vừa nhặt mảnh kính vỡ, đôi mắt sưng húp, người run bần bật.

Cố Khanh Khanh chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy bao giờ, gió biển gào thét, cửa sổ bị thổi đập vào bức tường, bên ngoài quần áo bay tứ tung đầy trời.

Sau đó, Sở Đại từ doanh bộ biết có bão đến đều sẽ tranh thủ gia cố cửa nhà, sợ làm vợ sợ.

Cố Khanh Khanh nghe được sắp có bão lớn thì sợ: "Em không ngủ ngủ trưa nữa, giúp anh mang đinh."

"Được." Sở Đại rửa chén lau tay: "Trễ chút chúng ta cùng nhau ngủ."

Cố Khanh Khanh nghĩ tới cái gì liền đỏ mặt: "Vâng."

Nhìn thấy vẻ mặt em ấy như vậy, nam nhân hơi nhướng mày, biết em ấy hiểu sai ý.

Sau khi suy nghĩ về những gì Trương Tháp nói, anh ẩn ý nhìn nữ nhân.

Đã đến lúc có con rồi.

Buổi chiều, Sở Đại từ quân nhu mượn cái cưa, sau đó đưa vợ ra sau núi cưa gỗ.

Trên đảo dùng ga, bờ biển không thiếu nhất là củi lửa, các chị dâu không cần lên núi tìm củi, so với lên núi, đám nhỏ thích ra bờ biển nhặt đồ biển, cho nên sau núi cỏ dại mọc thành cụm.

Sở Đại đi phía trước, tay phải cầm cái cưa, tay trái cầm tay Cố Khanh Khanh.

Cô rất ít khi lên núi, Sở Đại sẽ mang về các loại trái cây mà cô thèm, nếu Sở Đại trở về quá muộn thì Triệu Trạch cũng sẽ chia một phần của Hứa Niệm cho cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nữ nhân tò mò đánh giá khắp nơi, cây cối ở đây rất cao, cây bụi khác với thôn Đại Truân Tử, thời tiết đang nóng dần lên, cô sợ có rắn chui ra khỏi hang, theo sát sau lưng chồng.

Sở Đại tìm một cái cây nhỏ, hỏi: "Cái này thì sao?"

Cố Khanh Khanh liếc nhìn trái cây màu đỏ bên trên, mừng rỡ nói: "Được nha, cưa về còn có trái cây ăn."

Nam nhân cười, cuốn tay áo lên bắt đầu cưa cây: "Em cách xa chút, bằng không lát rơi xuống đụng trúng em."

Cố Khanh Khanh đáp lại, nhưng không dám đi quá xa, cô đứng dưới một cái cây khác cành lá xum xuê và đợi anh ấy.

Nam nhân quay đầu nhìn vợ, thấy vợ đã đứng ở vị trí an toàn rồi thì anh mới trèo lên cây, bắt đầu cưa cành.

Cố Khanh Khanh ngồi xổm dưới gốc cây, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt. Nhìn anh làm việc gì cũng ngăn nắp và gọn gàng, cô nhớ đến ngày anh ấy về Cố gia, mỗi ngày theo anh cả Cố Hùng đi đốn củi, chẻ củi, nhịn không được bật cười.

Sở Đại từ trên cây xuống dưới, bên hông rút ra một sợi dây, buộc chặt lại: "Được rồi, về nhà thôi em."

Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm quả đỏ mọng trên cây, bắt đầu nuốt nước miếng, liên tục gật đầu.

Chờ cả hai trở về nhà, Cố Khanh Khanh chạy vào bếp lấy một cái ca tráng men ra ngoài, hái quả dại trên ngọn cây. Một cái ca tráng men không đủ lại cầm thêm một cái nữa.

Miệng Cố Khanh Khanh lẩm nhẩm: “Chờ lát nữa mang sang cho chị A Niệm một ít."

Sở Đại đang cưa gỗ, nghe em ấy nói xong liền nhớ tới lời của Triệu Trạch: "Hứa Niệm ba bốn tháng nữa sẽ sinh. Quân y Triệu nói đến lúc đó phiền em qua chiếu cố một tay."

“Được nha.” Cố Khanh Khanh không chút do dự, môi nở nụ cười: "Anh sao giống như cháu trai nhỏ thế? Kêu anh Triệu như thế, anh ấy không vui đâu."
 
Back
Top