Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 160: Chương 160



Cố Khanh Khanh bị mê hoặc: "...?"

Ủa tính tình như cô thì làm sao? Không phải thực tốt sao? Sở Đại thích cô lắm đấy!

Trong khi họ đang trò chuyện ở đây, ba người Cố Thanh Liệt xách rổ nấm to trở lại, Chu Mạn ngồi cắt rễ cây tề thái: "Trong đất còn đồ ăn mà? Thứ này nhão nhão dính dính xào thịt ăn cũng được, chỉ là rửa quá phiền."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không sao đâu, bà ngoại." Cố Thanh Liệt nghe nói có thịt để ăn, cười tươi lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ: "Cháu rửa cho."

"Được, cháu ra bên ngoài rửa sạch đi, trưa chúng ta ăn cái này, nấm mang sang nhà nội cháu ăn."

"Vâng, cháu đến đây."

Chờ cháu trai ra ngoài, Chu Mạn nhấc nắp nồi lên, dùng muỗng múc cơm chưa nấu chín hoàn toàn, bỏ vào trong xửng hấp tre: "Thanh Liệt tính tình tốt, bị cái nói nhiều quá. Nhưng mà thanh niên có sức sống, tinh thần phơi phới đúng là được ưa thích, con gái, con đừng quá lo lắng, hai đứa nhỏ tòng quân mà sợ không tìm được con dâu?"

Chu Mạn lại đặt cơm canh vào trong nồi, nói: "Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, Xán Dương là không quân, Thanh Liệt là lục quân, A Đại sẽ lập tức chuyển sang hải quân, còn ca là đội trưởng đội sản xuất. Nhà ai mà không muốn gả con gái sang nhà con dâu?”

Thời Như Sương nghĩ như vậy, cảm thấy đúng vậy ha.

Cố Khanh Khanh nghe mẹ và bà ngoại nói chuyện, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp lò, đầu óc trống rỗng.

Hôm nay là mùng ba rồi, ngày mốt sẽ tổ chức hôn lễ, lần này không giống như ở Binh Đoàn và quân khu, tối hôm qua cô và Sở Đại đã thương lượng với nhau rồi ...

Nghĩ đến đây, lỗ tai điểm hồng, nhanh chóng đổi tay đỡ lấy mặt, sợ bị mẹ phát hiện.

Sau bữa trưa, Thời gia mang theo túi lớn túi nhỏ, đồ khô đều mang theo, Thời Liên Vân muốn bắt thêm hai con gà nhưng động tác không mau lẹ đã bị Cố Thanh Liệt giữ lại: "Cậu cả, trong nhà đều có, không cần mang."

"Nhà cháu nhiều người như vậy không đủ ăn, mang theo hai con đi, đến lúc Khanh Khanh làm hôn sự cũng phải g.i.ế.c gà."

Cố Thanh Liệt suy nghĩ một lúc rồi buông tay cho cậu cả.

Cuối cùng, một mình hắn xách hai con gà, cậu cả còn bắt thêm hai con vịt, mợ cả cùng c** nh* còn có em họ mỗi người xách một bao bột khoai lang đỏ và nhiều loại rau khô.

Cố Xán Dương xách rổ nấm đi theo phía sau cả nhà.

Cả nhà 1h chiều ngồi xe đi sang thành phố cách vách.

Về tới thôn Đại Truân Tử đã hơn 6h, Cố Khanh Khanh đi theo Sở Đại trên con đường nhỏ, chưa thấy được người Cố gia, bé Gạo đã phe phẩy đuôi chạy lại.

Cô có thể cảm giác được thân hình người đàn ông bên cạnh cứng đờ.

Nhớ lại anh sợ chó, buồn cười mà không dám cười, sợ anh ấy mất mặt.

Cố Thanh Liệt giơ chân đá nhẹ vào m.ô.n.g bé Gạo: "Biết em đón chúng ta rồi, nhanh chân về nhà ăn cơm."

Bé Gạo nhảy nhót xoay lại phương hướng khác mà đi.

Mọi người về đến sân nhà Cố gia đã là 7h hơn, mùi đồ ăn phiêu đãng ra ngoài, trong phòng bếp truyền đến thanh âm lải nhải ——

"Sao mà chưa có về dậy ta?"

"Chắc sắp rồi, không ấy A Chiêu, con đi đến cửa thôn nhìn một cái?"

Chử Chiêu hiện giờ đã tiếp nhận nhiệm vụ canh lửa của Cố Khanh Khanh, hắn ngồi bên cạnh bếp lò, cầm cây củi ném vào bên trong: "Vâng, con đi xem bọn họ đã về chưa?"

Vừa dứt lời, Cố Thanh Liệt đã đẩy cửa ra, ném cái bao tải vác trên vai xuống đất, bụi mịn tung tóe.

“Không cần đi tiếp, chúng ta đã về rồi.”

Cố Tài vẫn là bếp chính, một mình nhìn chằm chằm ba cái nồi, thấy được Thời Liên Vân và Thời Liên Thải, liền cười chào hỏi: "Anh thông gia, vất vả, nhanh vào nhà chính ngồi nghỉ ngơi một lát đi."

"Viện Triều?!" Cố Tài bên ngoài hét lên: "Mau pha trà đi!"

"Vâng! Tới!"

Nhà chính Cố gia đèn đuốc sáng trưng, quanh bếp lò chật kín người.

Cửa nhà chính bị đẩy ra rồi nhanh chóng đóng lại.

“Thông gia, mau mau mau, ngồi nơi này." Cố Thiết Trụ nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho người Thời gia ngồi.

Hôm nay, Cố gia thực sự náo nhiệt, con dâu cả Thời Như Sương mang cả nhà đến. Nhà con dâu hai Hàn Liên Tâm mang anh trai, chị dâu với hai đứa con gái đến. Còn nhà con dâu ba Trương Vũ Tình mang theo cha mẹ còn có cháu trai nhỏ nhất lại đây.

Trương Thúy Phân không ngừng lải nhải: "Đã bảo con về nhà mang hết người nhà lại uống rượu mừng, sao mà đến có mấy người thế này?"

Trương Vũ Tình cười bưng kẹo, hạt dưa, đậu phộng ra, cái gì ăn vặt nhâm nhi đều có.

"Mẹ à, dù sao trong nhà phải có người ở nhà trông chừng. Gà vịt phải có người cho ăn, nhà mẹ đẻ con đội sản xuất phân heo xuống cho xã viên nuôi, không như chúng ta đại đội tập thể nuôi, đám cháu đi học về phải đi cắt cỏ heo."

“Đúng vậy, là như thế này.” Mẹ Trương cũng nói: “Bà thông gia, biết bà thiệt tình mời mọi người đến dính không khí vui mừng, nhưng nhà phải giữ người ở nhà cho heo ăn, cuối năm còn phải giao heo đủ tiêu chuẩn cho đại đội."

Chị dâu cả Hàn gia cũng phụ họa: "Nhà bọn cháu cũng vậy. Nói đi phải nói lại, vẫn là thôn Đại Truân Tử đội sản xuất tốt, việc tập thể tập thể làm, hiện tại thôn đã có điện rồi, chỗ cháu bên kia thật không dám nghĩ đến."

TV trong phòng chính luôn bật sáng, hai cô cháu gái Hàn Liên Tâm còn có cháu trai của Trương Vũ Tình nhìn chằm chằm xem TV, trong tay cầm kẹo mà xem mãi mê, kẹo còn muốn tan.

Sau khi Thời Quý và Chu Mạn ngồi xuống, Chu Mạn biết con dâu nhỏ ôm cháu trai cả một đường mệt mỏi, tiếp Thời Trọng Sơn bế một lát để con dâu nghỉ ngơi một chút.

“Đúng vậy, nhà chỗ tôi cũng chưa có mở điện đâu. Trong nhà cũng có gà vịt cần cho ăn, đành phải nhờ hàng xóm hỗ trợ xem giúp." Chu Mạn vỗ nhẹ lưng cháu trai, kéo chăn bông che lại cho đỡ lạnh.

Thời Quý ngồi ở vị trí trước mặt Cố Thiết Trụ, cầm cái kẹp gắp vào bên trong lò sưởi thêm củi lửa, làm lửa cháy mạnh lên: "Hôm nay buổi tối đi ngang qua tôi thấy đằng trước thôn trồng cái gì thế ông thông gia? Còn phủ lớp nilon lên trên."

“Là bạch chỉ, thiên ma mấy loại dược liệu ạ." Cố Hùng ném vài củ khoai lang và bắp ngô vào lò: “Ông ngoại cả, bác cả hiện tại cùng thanh niên trí thức mân mê trồng dược liệu, năm trước bán được một vụ, được giá lắm ông ạ."

“Hả?” Thời Quý sửng sốt một chút, mới hoàn hồn trở lại: “Thật tốt quá, hiện tại làm kinh tế cá nhân là đầu cơ trục lợi, còn đây là kinh tế tập thể, cùng nhau làm giàu, cũng coi như cắt được cái đuôi chủ nghĩa tư bản."

Vốn dĩ ông cho rằng con rể nhà mình quá thành thật, hàm hậu, không biết mân mê mấy cái đó, không ngờ con rể biết nhiều đến như vậy.

Mà cũng phải, con gái cả năm về không được mấy lần, lần trước trở về mang cháu gái về ăn tết trung thu, bình thường hai ba tháng mấy đứa cháu Cố gia sẽ mang lương sang hỗ trợ, mà mấy đứa cháu không thấy nhắc đến mấy chuyện này.

Cha Trương nhìn chiếc TV đen trắng đặt trên bàn gỗ trong phòng chính, hâm mộ: "Thôn chỗ tôi đừng nói mà xem TV, có cái bóng đèn cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 161: Chương 161



“Vâng, đúng là vậy." Anh cả nhà họ Hàn tiếp lời: "Chỗ cháu bên đấy cũng hoang vắng lắm, có người đề nghị làm trạm phát điện sử dụng sức gió, mà mãi chưa có người bên trên xuống hướng dẫn, còn phải đợi xem làm thế nào. Nhà cháu hai đứa con gái đi học về còn phải cắt cỏ cho heo ăn, bọn cháu xuống đất làm việc lo liệu không hết việc nhà. Buổi tối hai đứa nhỏ châm đèn dầu học bài, lỗ mũi bị huân muốn đen."

“Giống nhau, đều giống nhau." Cha Trương lắc đầu: "Sớm hai năm chú lại đây thôn Đại Truân Tử cũng đèn dầu heo hắt, tối om. Đây, cháu xem mới mấy tháng điện đã thông, có đôi khi ngày mai liền có. Chúng ta phải tin tưởng vào nhà nước chúng ta."

Trong lòng bọn họ có niềm tin tuyệt đối vào Đảng và nhà nước, nhắc đến đây không ai nói gì nữa, trong lòng hy vọng có thể giống như Cố gia, cuộc sống phát triển không ngừng.

Đôi mắt của mấy đứa nhỏ dán vào trong TV.

Cha mẹ Trương còn có anh trai chị dâu Hàn gia buổi trưa đã đến thôn Đại Truân Tử, bọn họ đã đi dạo quanh thôn một vòng, nhìn ao cá, còn có ruộng gieo trồng sợi gai, còn có nhà máy nghiền gạo, xưởng ép dầu, thậm chí có cả máy phát điện.

Anh cả Hàn gia mở miệng hỏi Cố Kim: "Anh Cố, đội sản xuất Vô Địch bước tiếp theo có định mua máy kéo không?"

Cố Kim xoa hai tay vào nhau, cười ngây ngô: "Còn phải xem cây công nghiệp có đạt chất lượng hay không. Nếu mà có thể mua thì khẳng định sẽ mua, đào đất khai khẩn đất hoang đều có thể dùng. Đội sản xuất Hồng Kỳ bên cạnh đã sớm mua hai đài máy kéo nhỏ, hằng năm kéo lương đi cục lương. Đội sản xuất bên này nghẹn một hơi, cũng muốn năm sau nở mày nở mặt một phen."

“Tốc độ phát triển bên này quá nhanh." Cha Trương lắc đầu, nghĩ đến lò gạch ở sau núi: "Cháu thông gia, đội cháu tính toán tự mình thiêu gạch à?"

"Là có kế hoạch này." Cố Kim rót rượu cho ông thông gia bên cạnh yên tĩnh không mở miệng: "Không chỉ thiêu lò gạch mà đội sản xuất còn tính tự mình điều chế xi măng, đến lúc đó xây lại hết nhà trong thôn, hiện tại nóc nhà cỏ tranh không quá chắc chắn, một cơn gió qua cháu cùng lão Tiết phải khiêng thang leo lên sửa nóc nhà, sợ bị lốc đi."

Trong thời gian này, hắn đã chuẩn bị sẵn lộ trình trong đầu rồi, đến lúc đó mỗi một hộ gia đình đều xây lên hai tầng, sân bên ngoài thì vẫn như cũ.

Người một nhà ở chung cũng tiện, nhà đông dân cư cũng có thể ở hết được.

Thời Quý không khỏi dội gáo nước lạnh vào con rể: "Cán bộ đội sản xuất quá dám nghĩ dám làm, công xã bên kia có nói cái gì không con? Đừng có hành động phô trương quá, coi chừng đội sản xuất khác ở sau lưng ngáng chân."

Cố Kim vò đầu bứt tai: “Cha, con biết rồi, chuyện này hiện tại con cò chưa có lo, phải xem lò gạch có hoạt động được không đã, không thì có nói nhiều cũng vô ích.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Con biết được thì tốt, đừng mong đợi quá nhiều, miễn cho về sau thất bại."

Sở Uyên âm thầm thu hết lời nói của họ vào tai, từ lời nói của vợ chồng ông ngoại thông gia xác thực là người có văn hóa, trong xương cốt lộ ra khí chất của dòng dõi thư hương. Chính là thời buổi này người làm công tác văn hóa không thể biểu lộ ra ngoài, phải che giấu tài hoa vào trong.

Bên này nói chuyện rôm rả, sôi nổi, Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngồi yên lặng bên bếp củi trong nhà bếp, Chử Chiêu nói với Sở Đại: "Hai ngày nữa tổ chức hôn lễ, trong lòng có sốt ruột không?"

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Cố Khanh Khanh bên cạnh, nháy mắt.

Sở Đại làm sao không biết ý nghĩ xấu trong lòng hắn, đẩy đẩy đầu gối anh em: "Tớ không phải lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, ở quân khu cậu không uống rượu mừng sao? Có tâm tư thì nhọc lòng bản thân đi, cậu về trước hay là cùng nhau về."

"Tớ khẳng định về trước, không thể nghỉ dài hạn như vậy, Xán Dương là dùng phép hai năm không nghỉ đổi lấy đấy, tớ không phản kháng đòi được nhiều thế đâu."

Chử Chiêu kéo củi thả vào bép: "Đến lúc đó tớ tận lực ra đảo thăm cậu, mỗi tháng không phải sẽ có thuyền đưa vật tư sang sao? Tớ xem xem có lên được không?"

“Tớ thấy cậu quá sức." Sở Đại không chút lưu tình: "Đưa vật tư là chuyện của Hải Quân, cậu là người của không quân không can thiệp được, trừ khi đến lúc đó sóng to gió lớn, thuyền đi không được mới đưa phi cơ tránh đi sóng gió tới, có chuyện đó thì có lẽ cậu còn có cơ hội."

"Quên đi, tính như vậy cơ hội càng nhỏ, phi cơ là huấn luyện tinh nhuệ, cơ mà không chừng Xán Dương có thể đi gặp chị dâu nhỏ."

“Thật sao?” Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn: "Anh cả có thể đi đưa vật tư ra đảo cho chúng ta sao?"

“Cơ hội rất nhỏ.” Chử Chiêu sợ chọc người không vui, dứt khoát ăn ngay nói thật: "Thuyền chở vật tư nửa tháng sang một lần, gặp sóng gió rất hiếm, cho dù có gặp được thì cũng đã sớm được dự báo trước, hoãn một hai ngày, cơ hội để nhờ không quân hỗ trợ không lớn."

“Ồ.” Cố Khanh Khanh lập tức mất đi hứng thú.

"Nhưng là." Giọng nói của Chử Chiêu lại quay sang chuyện khác: "Xán Dương mỗi tháng có 4-5 lần lãnh nhiệm vụ tuần tra không quân, rất có khả năng chị dâu nhỏ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn lái phi cơ."

“Oa!” Đôi mắt ảm đạm của Cố Khanh Khanh lại sáng lên, cô rất mong chờ điều đó, vĩnh viễn cô không quên được ngày đó cô đến căn cứ không quân thăm người thân, nhìn thấy những chiếc máy bay bay xẹt qua trên đầu.

Sở Đại cầm một quả hồng trên bếp, bẻ một nửa cho cô, cắn quả hồng ngọt, cảm giác choáng váng giảm bớt đi nhiều.

Cố Khanh Khanh không để ý đến sự khác thường của chồng, còn Chử Chiêu đã bên cạnh người anh em này nhiều năm, vô cùng nhạy bén: "A Đại?"

“Không sao.” Sở Đại chậm rãi ăn xong một nửa quả hồng mới khôi phục lại chút chút: "Khi nào cậu trở về quân khu?"

“Chờ hôn sự cậu xong xuôi rồi tớ về, mùng sáu đi." Chử Chiêu đứng dậy, cầm lấy cái ly đổ miếng nước đưa sang: "Tớ tuy là cái chức quan nhàn tản thôi chứ việc khá nhiều, hơn nữa làm việc với cha tớ, ăn rồi bị mắng riết, tớ toàn chạy đến chỗ chú Tần."

"Có chú Chử ở đó, cậu đi đâu mà không được. Yên tâm ở không quân đi, mỗi năm không phải đều có khảo thí chọn phi công sao? Cậu đi thử xem."

Chử Chiêu gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có nam nhân nào không có ước mơ bay lượn trên bầu trời bảo vệ tổ quốc đâu, có người thực hiện được giấc mộng này có người không. b**n th** như Xán Dương, hiếm lắm."

“A Đại, tớ kỳ thật lo lắng cho cậu."

“Hả?” Sở Đại cầm ly nước, khó hiểu.

Chử Chiêu cười nói: "Cậu lúc trước ở Binh Đoàn đánh giặc như không muốn sống đến nơi, cậu cho rằng chú Quan không có viết thư cho cha cậu với cha tớ sao? Chuyện của cậu cha con tớ biết hết, năm trước cậu trúng đạn thiếu chút ngủm củ tỏi. Lúc ấy cha cậu miệng thì bảo nam nhân tham gia quân ngũ trời sinh bán mạng vì tổ quốc. Vậy mà buổi tối trốn ở bộ tư lệnh hút thuốc cả đêm, nghe cảnh vệ viên nói mấy ngày không ngủ, thẳng đến khi chú Quan viết thư báo tin cậu bình an."

Ngón tay trắng nõn của Sở Đại đặt trên thành cốc, nhìn xuống ngọn lửa đang nhói lên trong bếp lò, không mở miệng hỏi cái câu hỏi ngu ngốc, vì cái gì không đến xem hắn, một cái tư lệnh quân khu không thể tùy tiện rời khỏi vị trí của mình, làm quân nhân, hắn hiểu.

Chỉ là trong lòng hắn nghĩ không ra.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 162: Chương 162



Từ nhỏ Sở Đại đã cảm nhận được Sở Uyên đối với mình xa cách cùng lãnh đạm, gặp nhau cũng ít. Sở Uyên lúc ấy chưa làm tư lệnh quân khu, chỉ là một quân trường dẫn quân đi khắp nơi chiến đấu.

Hắn một người, một mình sinh hoạt trong đại viện, mấy chú họ Sở Gia không ở quân khu, hắn là cọ cơm đủ nhà ở quân khu.

Nhiều nhất là nhà Quan Huân và Chử Chiến. Hai người chú này thiệt tình yêu thương hắn, đối với hắn như con trai ruột. Sau đó lớn lên chút không đi cọ cơm nữa, ăn cơm ở nhà ăn quân khu, dùng tiền trợ cấp của Sở Uyên.

Một lần vào dịp Tết Nguyên Đán, khi Sở Uyên trở về, trong phòng trống chỉ có hai người bọn họ. Hắn cảm thấy cha nhìn mình rất kỳ quái, thậm chí ẩn ẩn mang theo sự chán ghét.

Lại quá thêm vài năm sau, Sở Uyên được thăng làm Tư lệnh quân khu, bận rộn hơn, tính tình có phần thu liễm hơn trước, trước mặt người ngoài nhìn rất hòa khí. Sở Đại từng nhìn thấy ông ấy nói chuyện với binh dưới quyền, gương mặt hắn chưa từng gặp qua ôn nhu, hiền từ.

Kỳ thực hắn bị đánh rất nhiều, từ nhỏ đã rất gầy, lên tám chín tuổi trêu mèo trêu chó, còn bị chó cắn, Sở Uyên không chỉ không xót mà còn đánh hắn một trận.

Dần dần trưởng thành, tâm cũng lạnh, không còn khát vọng ông ấy yêu thương, chú ý nữa. Sở Đại 14 tuổi mang Bạch Diên cùng Chử Chiêu tòng quân, hắn cùng Bạch Diên được phân đến quân khu dã chiến, còn Chử Chiêu đi quân đoàn không quân.

Ở đó mấy năm hắn phát hiện số lần ra nhiệm vụ quá ít. Có lẽ là chú Tần cố ý chăm sóc đặc biệt hắn, cũng có thể là bên trong quân khu xác thực an ổn, hắn ở không nổi, sợ Sở Uyên cười nhạo hắn, tham gia quân ngũ mà còn làm một quân nhân an nhàn, dựa vào nhân mạch của cha mà lăn lộn ở bộ đội.

Năm mười bảy tuổi, hắn mang theo Bạch Diên đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Mười tám tuổi, hắn đích thân đem tro cốt của anh em kết nghĩa Bạch Diên về, ở linh đường bị Sở Uyên đá một cái.

Hắn không bao giờ quên được vẻ thất vọng trong mắt Sở Uyên lúc đó, có một cảm xúc khó tả khiến hắn cực kỳ chán ghét.

Cũng may ông ấy không thích hắn, đối với Khanh Khanh và người nhà em ấy vẫn nguyện ý ôn hòa.

“A Đại?” Chử Chiêu vỗ nhẹ vai hắn: “Đến giờ ăn rồi.”

Sở Đại hoàn hồn, phát hiện Cố Khanh Khanh cũng đang lo lắng nhìn mình.

Đưa mắt sang trấn an: "Không có việc gì, anh chỉ nghĩ chút chuyện trên hải đảo, em đói bụng chưa?"

“Đóiii.” Cố Khanh Khanh vươn tay nắm lấy ngón tay của anh, chui vào những khe hở ngón tay đan chặt vào nhau: "Chuyện đi ra đảo đã định rồi có gì mà nghĩ nhiều nữa đâu. Dù sao có em đi với anh, trên đảo còn có anh Triệu cùng chị A Niệm, anh nói xem bọn họ có khi nào giành đi trước chúng ta không anh?"

“Hẳn là không.” Sở Đại đứng dậy dẫn vợ đi ra ngoài: “Lệnh bên trên là thống nhất tập hợp bến cảng quân khu, đến lúc đó cùng nhau ra đảo."

Cố Khanh Khanh có chút vui mừng, "Vậy em có thể gặp chị A Niệm rồi."

"Ừ."

Chử Chiêu đi ngang qua bọn họ, tay ôm chén đũa: "Các người nhường đường một chút, không hỗ trợ đi vào bếp bưng thức ăn còn ở đây mà chặn đường. Chỉ là cưới vợ thôi mà, mỗi ngày bám riết lấy nhau không phiền hả?"

Sở Đại liếc nhìn cô gái đang đỏ mặt, u ám trong lòng tan biến: "Lấy vợ đi rồi biết."

Chử Chiêu nhìn cô gái cười cười ẩn ẩn má lúm đồng tiền như hoa, bĩu môi: "Nhanh đi, mò nữa đến vị trí ngồi cũng chẳng có đâu."

Đúng thật là nay nhiều người quá, ngồi không hết một bàn nên phân ra hai bàn.

Cố Thiết Trụ, Trương Thúy Phân, Sở Uyên, mấy anh em Cố Kim, hai người họ Hàn và cha mẹ Trương gia ngồi một bàn, còn Cố Hùng và đám tiểu bối ngồi bàn bên này.

Dưới gầm bàn có một cái bếp than, không lo lạnh, trên bàn cười nói vui vẻ, Cố Khanh Khanh dồn hết tinh lực cho người đàn ông bên cạnh, lát thì gắp cua, lát thì gắp thịt kho tàu. Sở Đại nhìn đồ ăn trong chén càng chồng lên cao, buồn cười.

“Đủ rồi Khanh Khanh.” Hắn kép thịt vào lại chén của em ấy: "Em ăn đi, anh có rồi, ăn không vô thì anh ăn."

Cố Thanh Liệt nghe mà cười: "Làm gì có thứ gì mà nó không ăn được đâu."

Chân hắn đột nhiên bị giẫm lên một cái, đau điếng, không chút do dự: "Khanh Khanh! Nhẹ chút được không? Anh là anh trai ruột em đấy!"

Cố Khanh Khanh mê mang mà nhìn: "Gì cơ?"

Cố Thanh Liệt nhướng mày, "Vừa rồi không phải là em ..." Hắn còn chưa nói xong lại bị giẫm một cái, lanh lẹ cúi đầu dòm thì là anh trai, anh cả, là Xán Dương, từ từ hắn thu chân, im lặng.

Ánh mắt từ Cố Khanh Khanh sang người Cố Xán Dương, như bị ai bóp cổ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Anh trai, có phải chật anh không? Em sang bên này ngồi ha."

Nói rồi dịch ghế sang một chút.

Cố Xán Dương khẽ liếc em trai một cái: "An tĩnh chút."

Cố Thanh Liệt ngậm miệng ngay lập tức, cả động tác kéo ghế cũng tạm dừng ngay lập tức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh làm mặt quỷ, đắc ý khiêu khích.

Cố Xán Dương nhướng mi nhìn sang.

Cô ngoan ngoan thu liễm, ngồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.

Người lớn ngồi một bàn, mấy chị em dâu Thời Như Sương có thể uống một chút, riêng Hàn Liên Tâm thì càng đừng phải nói, tửu lượng tốt cực.

Lúc cô gả vào Cố gia, lúc làm hôn sự, người đến kính rượu bị cô uống hết, từ đó trên bàn cơm, thân thích Cố gia trên bàn cơm cực kỳ thành thật.

Hàn Liên Tâm uống rượu dưa mà như uống nước sôi để nguội. Cố Thiết Trụ tiếc rượu, thường xuyên giấu đi, sợ vợ thằng hai trộm đi của ông, theo lời ông nói, uống rượu như vợ thằng hai uống như trâu uống nước không phải lãng phí rượu sao?
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 163: Chương 163



Hôm nay, Cố Tài còn cố ý rang đậu phộng và trộn rong biển lạnh, thích hợp nhắm rượu, bên kia náo nhiệt say khướt, nói về những thay đổi theo năm tháng, bàn bên này ăn cơm, hơi chút âm thanh lớn tiếng chỉ có tiếng hút ốc đồng của Cố Thanh Liệt và tiếng lùa cơm của Cố Hùng.

Sở Đại, Chử Chiêu, Tiểu Húc ăn cơm rất văn nhã, ăn không tiếng động.

Sau nửa tiếng đồng hồ, phụ nữ dọn dẹp bàn ăn, Cố Khanh Khanh từ trong tay bà ngoại tiếp nhận em trai, ôm ôm dỗ dỗ.

Sở Đại ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt dịu dàng ôn nhu của vợ, ánh mắt theo sát từng cử động.

Chử Chiêu dựa gần lại: "Thích không? Thích thì tự mình sinh đi."

"Cậu cũng già đầu rồi, mấy tháng nữa đã 21, tuổi này làm cha được rồi."

Sở Đại nhắc nhở: "Cậu so với tớ nhỏ hơn mấy tháng, còn chưa có vợ."

Chử Chiêu rút tay về: "Biết biết, đừng cứ mãi nhắc vậy, nói chuyện của cậu ấy." Hắn ở nhà đã bị cha mẹ nói miếng đến muốn mọc kén trong tai luôn rồi, giờ nghe đến là nhói tim.

“Cậu sinh con trai trước đi, tớ từ từ sinh con gái, kém nhau vài tuổi là chuẩn, vừa hợp." Chử Chiêu cười tủm tỉm: "Hai nhà chúng ta vốn đã thân giờ thân hơn nữa. Cha tớ chỉ kém đem cậu thành con trai thôi, hiện tại đinh thân cho hai đứa nhỏ, về sau con trai cậu có cha là hải quân, cha vợ ở không quân. Ông nội là tư lệnh quân khu, ông ngoại vợ là quân trường không quân, thấy không? Ngầu không?"

“Tớ không nghĩ vậy.” Sở Đại từ trong túi lấy ra một kẹo sữa, chậm rì rì lột vỏ: "Cha cậu là quân trường, chú là sư trường, có cả quân trường, còn có cả một cái tư lệnh quân khu, cậu thấy phong cách sao?"

"Tớ là người nông cạn vậy sao?"

"Ờ, con trai tớ cũng chẳng nông cạn như thế."

Chử Chiêu hừ lạnh: “Ơ này không muốn hai đứa nhỏ định thân thì nói thẳng đi chứ hè. Anh em với nhau tớ có thể bức cậu sao?"

Cố Khanh Khanh s* s**ng lấy kẹo trong túi của Sở Đại đưa cho Chử Chiêu: "A Chiêu không phải chúng ta không muốn đâu, vấn đề là chúng ta khẳng định có con trai, còn anh không nhất định có con gái nha! Giờ anh cả vợ còn không có đến đây bàn chuyện hôn sự cho con, ai tin?"

Thấy Sở Đại tán thành, lần này Chử Chiêu hoàn toàn phục: "Tớ trở về quân khu lập tức tìm vợ, sau đó đến gặp các người."

Chử Chiêu nhét kẹo vào mồm, thở phì phì.

Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại nhìn nhau cười thành tiếng.

Chử Chiêu đi tìm Cố Thanh Liệt nói chuyện, không muốn ở cùng hai vợ chồng này nữa.

Tay Cố Khanh Khanh có chút tê dại, cô dời cánh tay, nhìn người đàn ông bên cạnh cầu cứu: "Anh trai."

Sở Đại nhìn lại cô, tầm mắt rơi vào đứa nhỏ đang ngủ say trong tay em ấy, hiểu rồi.

"Bảo anh ôm?"

“Vâng vâng.” Đôi mắt to long lanh của Cố Khanh Khanh nhìn hắn không chớp mắt: "Mợ nhỏ chăm em họ tốt quá, nặng."

Sở Đại nhìn đứa nhỏ trong tay không biết nên bắt đầu như thế nào, miệng nhai nhai kẹo, do dự một lúc mới đưa tay ra: "Đưa cho anh."

Cố Khanh Khanh vội vàng đưa em họ cho anh ấy, sợ làm em họ thức giấc nên động tác thực nhẹ, miệng còn lẩm bẩm những câu mà bà ngoại hay nói để dỗ đứa nhỏ.

Sở Đại bỗng nhiên cảm thấy sinh con đúng là không có gì mà không tốt cả.

Chu Mạn đang trò chuyện với Trương Thúy Phân những việc linh tinh ở nhà, nhìn đôi vợ chồng trẻ ôm đứa nhỏ trong lồng ngực, nhịn không được cười rộ lên: "Khanh Khanh chuẩn bị kết hôn, quá hai năm chúng ta có thể bế chắt trai rồi, chị thông gia ha."

Trương Thúy Phân có chút lo lắng: "Chị nghe Thanh Liệt nói điều kiện trên đảo khó khăn, Khanh Khanh ở trên đảo chị có phần không yên tâm, nếu là có con rồi, không ai bên người phụ làm sao?"

"Chị à lời này không đúng rồi?"

Chu Mạn lắc đầu: "Điều kiện chúng ta lúc trước không vất vả sao? Cũng khổ, cũng vất vả, chẳng những ăn không đủ no còn phải làm việc trên mặt đất. Em nhớ khi đó sắp sinh rồi mà còn ở ngoài ruộng gánh hạt khê, lúc ấy mọi người vội vàng gặt, ai quản nhiều vậy đâu."

Trương Thúy Phân vẫn có chút do dự: "Khanh Khanh còn nhỏ..."

"Xem hai đứa nhỏ tính thế nào đi." Chu Mạn đặt tay lên mu bàn tay của Trương Thúy Phâm: "A Đại đã 21, nhà hắn chỉ có độc đinh độc mầm này thôi, chị xem thông gia để bụng nhà ta vậy, còn bảo Như Sương đến Thời gia bây này đưa tiền đưa phiếu trợ cấp. Chúng ta không nên kéo người ta, làm đứt hương khói của Sở gia."

Trương Thúy Phân thở dài: "Chuyện này chị có nghe Thiết Trụ cùng cháu thông gia đề ra."

"Thiết Trụ thật ra mong ngóng Khanh Khanh có thể sinh một đứa cháu cố gái, tên đã đặt rồi, kêu là Nhị Nha."

Chu Mạn: "..."

Nhị Nha???

Bà cười gượng: "Em cũng cảm thấy hiện tại có con sớm quá, Khanh Khanh mới 18 tuổi, không vội."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh không biết bà nội và bà ngoại đang nói về mình, cô đang dựa vào vai Sở Đại, nhìn thấy anh ấy lúng túng ôm em họ, cô trêu vài câu: "Em còn tưởng Sở Liên Trường cái gì cũng biết nha."

Sở Đại cong cong môi: "Quen tay hay việc thôi, về sau chúng ta có con, ôm vài lần là biết."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 164: Chương 164



Cố Khanh Khanh hiểu ý tứ trong đó, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo anh ấy: "Nếu không ngày kia, buổi tốt ..."

Sở Đại không ngờ vợ nói thẳng ra như vậy, ánh mắt không dám tin tưởng được, bất đắc dĩ thấp giọng nhắc nhở: "Bên cạnh còn có người."

“Bọn họ ngồi xa, đừng lo lắng mà.” Cố Khanh Khanh đang ngồi trước bếp than, mấy người lớn tuổi đang vây quanh bếp sưởi ấm trò chuyện.

Sở Đại đột nhiên không biết nên nói cái gì luôn, cứ cảm thấy đêm nay khó qua quá.

Đến 8h30, đứa trẻ tỉnh dậy vì đói, Cao Hải Nguyệt chạy đến ôm lấy đứa nhỏ: "Trọng Sơn không khóc, mẹ đây, mẹ đây, vừa rồi là chị họ, anh rể ôm con đó, ngủ ngon ghê luôn."

"Khanh Khanh, A Đại, hai cháu đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm, mợ đưa em họ nhỏ về phòng trước ha."

“Vâng.” Cố Khanh Khanh nhìn mợ rời khỏi phòng chính, ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, dựa vào người anh: “Làm sao bây giờ, em không muốn tắm rửa, em chỉ muốn ngồi đây sưởi ấm thôi."

Sở Đại trầm mặc chốc lát: "Anh đi vắt một cái khăn lông đến cho em?"

"Em còn phải đi đánh răng nữa."

"Không sao." Sở Đại đẩy cái đầu em ấy ra: "Anh không chê em."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh trai, anh thật tốt!” Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong, không đợi cô tiếp tục khen ngợi liền nghe anh ấy nói ——

"Anh đêm nay sang chỗ anh hai ngủ."

Nghe xong lời này, Cố Khanh Khanh nhanh chóng đứng dậy đi theo sau người đàn ông sải bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Chính là anh không ngủ với em em ngủ không được a, em nhất định phải ..."

Sở Đại đột nhiên dừng lại, Cố Khanh Khanh đụng phải tấm lưng rắn chắc và rộng lớn của anh ấy, rít lên một tiếng.

Bất mãn kêu lên: "Anh trai!"

Sở Đại xoay người lại, xoa nhẹ trán vợ, hơi khom người nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của em ấy: "Về sau chuyện này đừng có nói ở bên ngoài."

Dừng lại một chút: "Quá ngượng ngùng."

Hắn không thích chuyện quan hệ vợ chồng, chuyện giường chiếu vượt qua phạm vi hai người nói chuyện. Lúc trước mới tham gia quân ngũ, ở quân doanh lúc đó mấy binh lính lớn hơn chút thường xuyên to mồm, hắn phản cảm với loại hành vi này."

Cố Khanh Khanh phản ứng, ngoan ngoãn nhận sau: "Lần sau em không vậy nữa!"

Sở Đại chủ động vươn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y em ấy, thổi thổi cái trán đỏ đỏ: "Ngoan, đau không?"

“Không đau.” Cố Khanh Khanh nghe răng cười, đôi mắt to ngập nước, nước mắt sắp trào ra ngoài.

Sở Đại nháy mắt mềm lòng.

Vào bếp hắn chủ động đánh chậu nước lạnh, lại nhấc ấm nước nóng hòa vào ca tráng men.

Cố Khanh Khanh cầm khăn lông khô, đứng bên cạnh đợi chồng kiểm tra nhiệt độ nước.

Nam nhân vén ống tay áo, cuốn lên trên, ngón tay thon dài cho vào nước: "Có thể cho khăn vào rồi."

Cố Khanh Khanh ném khăn lông vào, làm bọt nước b.ắ.n lên cổ tay của anh ấy.

"Em muốn anh giúp em cơ!"

Nhìn vết đỏ trên trán chưa tiêu hết của vợ, Sở Đại gật đầu đồng ý.

Hắn gấp đôi khăn, vặn lại, sau đó cầm khăn lông nóng, tay trái nhẹ nhàng đỡ đầu vợ, lau mặt.

Cố Khanh Khanh gần đây chăm dùng kem bảo vệ da lắm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhiều, không có thô ráp tróc da như hồi ở Binh Đoàn.

Trên tay của Sở Đại có một tầng vết chai, lúc cọ qua Cố Khanh Khanh nhíu mày, Sở Đại cúi đầu: "Làm đau em sao?"

"Không phải." Cố Khanh Khanh nói: "Hơi thở anh nóng quá, dựa vào em gần quá, em không thoải mái."

Sở Đại nghe xong, lại gần nhìn thẳng vào mắt em ấy: "Đêm qua, em không có nói như vậy."

Chỉ là hai người ở trong bếp, lửa trong bếp vẫn âm ỉ, không hề lạnh chút nào, Cố Khanh Khanh thậm chí còn cảm thấy thực nóng.

Cô vươn tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, nhón chân lấy tốc độ cực nhanh thơm lên môi anh ấy một cái.

Chờ anh ấy định thần cô đã chạy đi xa.

Sở Đại nâng tay, ngón tay sờ lên khóe môi, hơi nhướng mày.

Buổi tối 9 giờ 30, Sở Đại xách cái bếp than đỏ về phòng. Cố Khanh Khanh không ở trong ổ chăn, đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt theo sát từng hành động của hắn.

Đặt bếp lò bên mép giường, Sở Đại cởi cúc áo khoác ngồi ở bên giường.

Cố Khanh Khanh nhắc nhở: "Thay quần áo."

Sở Đại nói "ừm" một tiếng, đem áo khoác treo ở trên ghế, lại đi tới tủ quần áo, tìm bộ quần áo vải thô, cầm mốc gỗ treo áo khoác.

Khi ngón tay chạm vào vạt áo, chuẩn bị vén lên, hắn quay đầu nhìn cô gái đang nhìn mình chằm chằm.

Không bật đèn, ngoài trời cũng không có trăng, chỉ là ánh sáng đỏ rực từ bếp than giữa phòng, làm hắn nhìn được cả đôi mắt sáng lấp lánh của em ấy.

Hắn buông xuống, lại ngồi xuống giường, cười cười nhéo nhéo khuôn mặt mum múp của vợ: "Muốn nhìn cái gì?"

"Cái gì đều muốn nhìn." Cố Khanh Khanh thẳng thừng không kiêng dè: "Anh cho em xem sao?""

Mặt bị Sở Đại nhéo nhéo vo thành một đùm.

"Cho, không có gì không thể xem."

Sở Đại ném quần áo sang một bên: "Em giúp anh thay đi."

"Vợ à."

Cố Khanh Khanh chui ra khỏi chăn bông, từ phía sau ôm lấy cổ anh, áp mặt cô vào tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy có thể sờ không?"

Sở Đại cười tủm tỉm: "Em thử xem."

Bán tín bán nghi, ngón tay chậm rãi xuyên vào vạt áo chậm rãi thăm dò đi vào, cuốn lên trên, anh ấy rất phối hợp giơ tay, bộ dạng rất rất phối hợp.

Cố Khanh Khanh run run, cọ qua da thịt nóng bỏng, theo vạt áo có thể nhìn thấy cơ bắp của anh ấy. Cô giúp đỡ cởi áo ra, lại cầm áo bông mặc vào cho anh ấy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 165: Chương 165



Thấy em ấy hồi lâu không nhúc nhích, Sở Đại nhướng mày: "Cứ như vậy?"

“Vâng?” Cố Khanh Khanh thắc mắc, còn gì nữa sao?

Nam nhân chậm rãi phun ra hai chữ: “Quần.”

Cố Khanh Khanh: "... Anh không hối hận chứ?"

Nam nhân cười khẽ: "Không dám?"

Cố Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, tay lại trượt xuống, chạm vào thắt lưng lạnh lẽo, liền rụt lại.

Chỉ cần bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh ấy, căng da đầu, vừa khẩn trương, có chút chờ mong, "cạch" một tiếng, dây lưng bị cởi bỏ.

Lỗ tai Cố Khanh Khanh đã đỏ bừng, ngón tay của người đàn ông từ từ di chuyển từ vành tai xuống xương quai xanh chỗ cổ.

Cô hơi run rẩy cởi bỏ quần của chồng xuống dưới.

Nhìn thấy một cái quần đùi bên trong, trong lòng không thể nói được là cảm giác gì?

Sở Đại thấy rõ được vẻ tiếc nuối trong mắt vợ, nghiền ngẫm: "Thực thất vọng?"

Biết anh ấy đang trêu mình, Cố Khanh Khanh hừ, không thèm quản nữa. Buông tay ra chui vào trong ổ chăn, đưa lưng về phía anh ấy.

Yết hầu Sở Đại cuộn lên cuộn xuống, cười ra thành tiếng.

Hắn thay quần dài rồi lên giường, vén chăn nằm xuống là cô gái bên cạnh dán lên người, tay nhỏ không an phận hướng vào trong vạt áo của hắn.

Sở Đại không ngăn, ngửa đầu tùy ý để em ấy làm gì thì làm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời điểm chạm vào cái kia một khắc, hai người đồng thời th* d*c, tiếng th* d*c bên tai đặc biệt cào vào tâm gan người trong đêm tối tĩnh mịch. Cố Khanh Khanh trong lòng thỏa mãn than thở, còn nam nhân thì bất đắc dĩ cười cười.

"Nhẹ chút."

Hôm sau, sáng sớm.

Toàn bộ Cố gia rời giường, chuẩn bị làm cơm sáng, còn có người ngồi vây quanh lò sưởi cắt chữ hỷ đỏ.

Anh cả và chị dâu Hàn gia cùng hai cô con gái, cha mẹ Trương và cháu trai nhỏ lục đục đứng rời giường, rửa mặt xong cùng nhau ăn cơm, hôn sự được đưa lên bàn nghị sự.

Hôm nay phải đi thông báo với người trong thôn mai làm hỉ sự, mời mọi người trưa mai lại đây uống rượu mừng. Cố Thiết Trụ nhấp ngụm rượu: "Bác trai và chú của các con cha tự mình đi mời, các con sang các nhà thân quen mời người là được."

Lần này, Cố gia không tính làm quá lớn, bằng không bằng nhân duyên nhà họ còn có thân phận đội trưởng của Cố Kim, tất cả mọi người trong đội sản xuất đều đến. Cố Tài đã tính toán, là khoảng 62 bàn tiệc rượu.

“Cơm nước xong đều đi ra ngoài. Khanh Khanh, con sang nhà chú Tần mời người ha."

Trương Thúy Phân dặn dò: "Mời cả nhà chú Tần, cả chị Tần Lê, anh Tần Hổ nữa nhé cháu!"

Cố Khanh Khanh hoài nghi bà nội biết tâm tư của chú nhỏ với chị Tần Lê, tròng mắt vừa chuyển, cười hì hì: "Để chú nhỏ cùng cháu đi nha!"

Cố Bảo bày ra vẻ mặt "vẫn là cháu gái hiểu chú nhất." Nhanh chóng đứng dậy xới cơm: "Được, chú nhỏ theo cháu đi sang thôn Đại Câu Tử, cả A Đại, Xán Dương, Thanh Liệt nữa cùng nhau phụ trách."

"Được." Cố Thiết Trụ đưa ra quyết định cuối cùng: "Cha đi nhà chú bác, A Hùng cùng Viện Triều hai cháu đi các nhà khác trong thôn. Còn thằng hai thằng ba hai anh em con sang nhà bà ngoại mời các cậu con sang đây uống rượu mừng."

"Còn thằng ba ở nhà định xem nấu món gì đãi tiệc rượu. Còn thông gia ở nhà hỗ trợ cắt giấy đỏ, thương lượng chuyện ngày mai."

Nhà mẹ đẻ của Trương Thúy Phân ở đội sản xuất Hồng Tinh, cách không xa, chỉ cách vách. Lại nói tiếp là cùng một công xã. Cố Kim đạp xe chở Cố Ngân đi sang.

Vừa lúc khoe khoang một phen.

Dạo này hắn bận quá, mời từ bên nhà vợ về, chưa sang nhà ngoại, cả nhà cậu nữa.

Anh trai Hàn lên tiếng: “Chú thông gia yên tâm, cháu ở đây sẽ hỗ trợ làm thỏa đáng."

Sau bữa sáng, ở lại Cố gia gồm Chử Chiêu cùng Cảnh Vệ Viên đi nơi nơi mượn bàn ghế, sân nhà Cố gia bãi tầm 50 bàn, bọn họ tính toán trong nhà chính bày 10 bàn, rồi ngoài sân 30-40 bàn là được, đến lúc đó chen chen vào chút là ổn."

Tuy nói là đứa con thứ hai Cố gia làm nghề mộc, trong nhà bàn ghế nhiều, song làm tiệc rượu vẫn không đủ.

Trong thôn làm hỉ sự đều là đi nơi nơi mượn bàn ghế, bên dưới có viết tên cả rồi, cả chén đũa cũng mượn, đánh dấu lại cho đỡ nhầm.

Cố Khanh Khanh ăn chậm, khi cô đi ra ngoài, cảnh vệ viên đang khiêng cái bàn vuông trên lưng, bốn chân bàn đang chĩa về phía cô.

Cố Khanh Khanh tiến lên muốn giúp đỡ, nhưng lại bị cảnh vệ viên từ chối: "Em gái, em vội chuyện khác đi, anh không đến mức một cái bàn thôi mà khiêng không nổi."

Ở mấy hôm, cảnh vệ viên đã đổi cách xưng hô, từ đồng chí sang em gái.

Cố Khanh Khanh thối lui sang một bên: "Anh Tiểu Hủ, anh đặt trong sân là được, chờ mọi người quay lại giúp sắp xếp."

Được.

Sở Đại đi theo Cố Xán Dương ra khỏi phòng chính, Cố Thanh Liệt vào nhà bếp s* s**ng cầm một củ cà rốt, vừa đi vừa gặm.

Chạy lại khoác vai em gái, quay lại nói với Cố Bảo: "Chú nhỏ! Đi thôi, tranh thủ đi một vòng thôn Đại Câu Tử còn kịp về ăn cơm."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 166: Chương 166



Cố Khanh Khanh gỡ tay Cẩu Đản trên vai cô ra, vô cùng ghét bỏ: “Nặng quá.” Cô bỏ chạy, chạy lại chỗ Cố Xán Dương.

Cố Thanh Liệt không thèm để ý, em gái không được thì khoác vai em rể, tay phải quàng lên vai Sở Đại: "Chúng ta tản ra mời người đi? Ông nội nói mời người thân quen, ở thôn Đại Câu Tử quen biết không nhiều."

Cố Bảo từ bên cạnh nói: "Rất nhiều đấy, thôn chúng ta 267 hộ gia đình, thôn Đại Câu Tử 245 hộ, chỉ bằng thân phận của cha các cháu, mỗi ngày điều động xã viên lèo trèo lội suối. Mưa gió cùng lão Tiết trèo đèo lội suối, trời mưa trời gió cùng lão Tiết khiêng cái thang đi khắp nơi nơi sửa nóc nhà, quen biết nhà ta nhiều lắm đấy."

Lời này loáng thoáng mang theo điểm hạnh phúc phiền não. Cố gia là người làng trên xóm dưới có tiếng nhân duyên tốt, Cố Ngân là thợ mộc, không xuất công là chạy khắp nơi, nhân mạch kéo một đường dài.

Bọn họ nơi này đều có tới có lui, liền tính trước kia nhà anh bãi tiệc rượu tôi không đi tới hiện tại nhà tôi bãi tiệc rượu anh đột nhiên tới, nhân tình gác để đó, tiếp theo nhà anh bày tiệc rượu tôi lại đi, ở cái niên đại này hiếm nhà nào ít con.

Cố Khanh Khanh tặc lưỡi, đi theo anh cả: "Vậy thì làm sao đây? Chú ba tính làm có 62 bàn thôi, người nhà chúng ta ngồi 5-6 cái bàn."

Cố gia người nhiều quá, anh em ông nội cô Cố Thiết Trụ có năm người, bà nội Trương Thúy Phân bên kia còn có mấy ông cậu, còn có bên phía ông bà ngoại còn có thân thích, cộng cả người nhà Hàn Trương.

Người nhà ngồi bàn tròn, ních ních chút không thành vấn đề.

"Không phải thân thích, thôn dân đa phần giống nhau thì sẽ mang theo con cái đến ăn được miếng ngon, dính chút không khí vui mừng, một bàn tám người lớn thì đến tám đứa nhỏ. Chúng ta đi thôn Đại Câu Tử không thể đi hết 200 hộ, chúng ta đi chỗ chú Tần trước, hỏi chú Tần."

Cố Thanh Liệt cũng đã nhiều năm không ở trong thôn, thôn Đại Truân Tử còn đỡ chứ thôn bên kia ít nhất một nửa người không quen biết.

Cố Bảo cười nhếch miệng: "Này, các cháu là không để chú nhỏ vào mắt rồi. Chú tính toán sơ sơ, Đại Câu Tử đại khái có thể đến 150 người, tạm thời tính 20 bàn đi."

Cố Khanh Khanh phải lên tiếng nhắc nhở: "Thôn Đại Truân Tử ... mỗi hộ đều đến."

Cố Thanh Liệt vò đầu bức tóc: "Trước nhìn xem, trở về cùng ông nội nói đúng nhân số, thiếu thì thêm bàn, vừa lúc nhà ta tráng niên đều ở, bàn ghế nồi ché chậu các kiểu mượn khắp thôn, A Chiêu, Tiểu Hủ một buổi sáng khẳng định dọn không xong."

Sở Đại gật đầu: "Chúng ta tận lực buổi sáng mời hết những người quen thôn Đại Câu Tử, buổi chiều về làm việc."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Xán Dương không nói chuyện, hiển nhiên là đồng ý.

Hôm nay người nhà học Cố bận thực sự, Cố Tài lên danh sách món ăn, muốn dán chữ hỷ xong cùng thông gia đi mua đồ ăn, chính hắn tích góp phiếu thịt, Sở Uyên chỗ đó cũng có không ít, người Cố gia cuối năm cũng đều được phân 1-2 cân phiếu thịt.

Niên đại này bày tiệc rượu chủ yếu là món chay, có một món thịt thôi đã rất khá. Cố Tài tay cầm bút chì phác thảo, cuối định định ba món, rau trộn, hột vịt muối, đậu phộng, rau trộn rong biển.

Lúc Sở Uyên lại đây có vác hai bao tải rong biển khổ, hiện tại chưa ăn được mấy miếng.

Món nóng hơi khó định, cần suy xét trong nhà có gì, chủ yếu là món mặn khá khó làm.

Rau dưa nhiều, cà tím, bắp cải, củ dền, ngọt ngọt giòn giòn.

Châm chước một chút, hắn viết lên món ớt cay xào thịt, lại một chặp viết thêm thịt viên rau củ gồm củ cải và củ năng.

Cá trong nhà còn 3 con, không đủ, thôi chiều mấy đứa nhỏ về bảo bọn nhỏ ra bắt cá, mò chút ốc đồng.

Vừa lúc nhà chú bác còn có 20-30 tráng niên, ngoài ruộng mới cắt lúa xả nước, trong mương ốc lao ra nhiều lắm, vì em gái duy nhất, mấy anh em sẵn lòng lao xuống làm.

Trong nhà g.i.ế.c 5-6 con vịt, ốc đồng nấu vịt, khoai tây hầm gà, cộng theo ớt cay xào thịt với thịt viên rau củ là bốn cái món ăn mặn, cá cũng cần năm con.

Cha hắn, Cố Thiết Trụ, định làm tiệc cưới cho đứa cháu gái này lớn chút, vấn đề là vị trí hiện tại của anh cả mẫn cảm, Cố Tài ở trong thành lâu rồi, không thể quá rêu rao.

Đậu phụ làm hôm giao thừa đã ăn hết rồi, đậu nành phải ngâm cả đêm, cũng may buổi sáng mẹ đã mang đậu nành đi ngâm rồi.

Hôm qua trời mưa nên họ lên núi hái ít nấm, nhà họ thời xách thêm một rổ lại đây, đại khái đủ.

Cuối cùng, thực đơn đã tính toán xong.

Ba món nguội: đậu phộng, rau trộn rong biển thái sợi, hột vịt muối.

Mười hai món ăn nóng: Thịt viên rau củ, ớt cay xào thịt, ốc đồng nấu vịt, khoai tây hầm gà, cá kho, cà tím xào, bắp cải xào, củ dền xào, khoai sợ chưng ớt cay, nấm xào, rau dại xào, đậu phụ hầm mù tạt.

Một món canh nóng: tảo tía thịt bằm trứng gà.

Tảo tía cũng là do Sở Uyên mang đến, Cố Tài thích dạng đồ khô này, tươi, ngâm ra nấu canh ngon.

Sau khi xem kỹ thực đơn, hắn do dự một hồi, lại cắt đi món nấm gà và khoai tây hầm gà, đổi thành gà hầm nấm cùng với khoai tây ti xào ớt xanh.

Thấy ổn ổn rồi hắn gấp tờ báo đi, tính toán ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.

Phiếu thịt trong nhà hắn đang cầm trong tay, còn có 500 đồng tiền Sở Uyên cấp.

Đợt này hắn tính toán mua 25 cân thịt, dùng hết định mức bột mì, bột ngô trong nhà, xem có thể làm ít bánh bột ngô không.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 167: Chương 167



Cố Thiết Trụ tương đối nhẹ nhàng, đi một vòng mấy nhà anh em, ngậm t.h.u.ố.c lá sợi dây dưa dây cà trở lại, thấy đứa thứ 3 đang chuẩn bị ra cửa, hỏi con trai: "Thực đơn đã nghĩ xong rồi?"

"Xong rồi cha." Cố Tài thay đôi giày không mụn vá ra ngoài, đỡ ván cửa nói: "12 món ăn nóng, ba món nguội, một món canh."

"Con nói cha nghe một chút ..."

Cố Thiết Trụ nghe xong gật đầu phì phèo điếu thuốc: "Cứ vậy đi, chờ chị dâu, vợ con về rồi dặn họ gói kẹo mừng, còn có dặn dò hai anh trai, ngày mai bày tiệc rượu không lấy rượu Mao Đài. Cha phỏng chừng số bàn con tính toán không đủ, cha với mấy chú mấy bác của con đã nói, nhà chúng ta uống rượu Mao Đài, thôn dân đến một bình rượu Phấn hoặc Trúc Diệp Thanh là được."

Cố Tài cười: "Thuốc lá thì sao? Cũng không phát Đại Tiền Môn?"

"Thuốc lá 9 xu là được rồi. Đại Tiền Môn nhà mình giữ lại lận 3 mao 5, cần tiết kiệm thì tiết kiệm!"

Nói xong Cố Thiết Trụ nhớ đến cháu thông gia cố ý mang đến để nhà mẹ đẻ cháu gái giữ thể diện, bị sặc thuốc, ho khan: "Vẫn là phát Đại Tiền Môn đi, nam mỗi người một cây, nhà chúng ta không mấy người hút thuốc, lưu trữ không ai dùng."

Cố Tài cũng đổi giày xong: "Vâng, chờ anh cả, anh hai về con nói với họ."

Bên kia mấy anh em Cố Khanh Khanh đã đến nhà Tần Võ, ngồi xuống: "Chú Tần, ngày mai mời chú thím, cả chị Tần Lê, anh Tần Hổ đến nhà cháu uống rượu mừng ạ. Cha cháu dặn dò phải mời cả nhà ngài."

Tần Võ nghi hoặc: “Đây thật sự là lời cha cháu nói à?" Sao hắn không tin tưởng nhỉ?

“Vâng.” Cố Khanh Khanh đã lên kế hoạch trong đầu cho chú nhỏ vào chị Tần Lê: "Cha cháu bảo cha cháu ở đội sản xuất có thể thuận lợi làm đập chứa nước, làm trạm phát điện, trồng cây nông nghiệp ít nhiều có chú giúp đỡ, nếu không phải kết nhóm với ngài khẳng định làm không thành."

Tần Võ trong lòng hơi chút cảm động, lẩm bẩm nói: "Tên ngu xuẩn này, ngày thường gặp mặt cũng chẳng thấy hắn nói ra ..."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chú Tần?” Cố Khanh Khanh đặt chén trà xuống, cười cười: “Ngày mai ngài nhờ mang cả nhà đến nha, cháu cũng coi như là ngài và thím nhìn lớn lên, anh Hổ Tử cùng chị Tần Lê y như anh chị cháu, cháu chuẩn bị đi tùy quân rồi, trú đảo, không biết bao năm mới có thể trở về."

Tần Võ nào chịu nổi cái này, vốn cảm thấy mình hắn đi là được rồi, hiện tại lương thực tuy dư dả nhưng mà ngày mai uống rượu mừng khẳng định người không ít, hà tất tăng thêm gánh nặng cho Cố đồ ngốc kia.

Bây giờ Cố Thanh Khanh đã nói như vậy, cả nhà hắn không đi cũng thật khó nói, hắn liếc mắt nhìn Sở Đại dáng người thẳng thắn đĩnh đạc, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng: "Được, chú ngày mai đem thím, anh Hổ Tử và chị A lê đến."

"Vâng, định vậy nha ạ!"

Sau khi rời khỏi Tần gia, Cố Bảo lưu luyến cứ mỗi bước đi lại nói với câu với Tần Lê, bởi vì cha mẹ để ở chỗ này, Tần Lê xấu hổ, không phản ứng.

Cố Thanh Liệt túm lấy chú nhỏ: "Đi nhà tiếp theo, nhanh mà về ăn cơm."

Chú và cháu chỉ cách nhau ba bốn tuổi, lớn lên từ nhỏ y như anh em, cũng chẳng có chú ý nhiều như vậy.

Cố Bảo vẻ mặt thê lương, ai oán: "Cẩu Đản, lần sau đừng có l* m*ng như vậy, được rồi, da chú mềm không chịu nổi cháu kéo như vậy đâu!"

“Hãy nhìn A Đại và Xán Dương xem, hai đứa nó chưa bao giờ động tay động chân với chú."

Cố Thanh Liệt liếc nhìn hai người đàn ông bên cạnh cô gái rồi nhướng mày: “Chủ nhỏ, hai người họ đều động thủ thì chú không đứng đây được đâu, đi thôi buổi sáng ăn biết bao nhiêu mà có đi được hai bước đã nghỉ ngơi."

“Được, được, được, đừng có kéo cổ áo của chú, hỏng hết bộ đồ đẹp." Cố Bảo hất tay cháu trai ra, vuốt lại cổ áo, hiên ngang ngạo nghễ dẫn đầu.

Cố Thanh Liệt nhìn chú nhỏ vui vẻ, thọc cánh tay Sở Đại: "Lão Sở cậu xem chú nhỏ giống con gà trống gáy buổi sáng không? Chính là con gà trống to, đẹp nhất í, lông đỏ đỏ."

Sở Đại liếc mắt, cười cười, thành thật nói: "Giống nhau như đúc."

Cố Thanh Liệt cười tùy ý, tay không gác ở đâu thì ngứa ngáy quá, cuối cùng đáp lên vai Sở Đại.

Cũng may Sở Đại không có chê hắn, cuối cùng hai anh em đi tới nơi, Cố Thanh Liệt chỉ vào ngọn núi: "Loại rừng núi như này cậu sẽ chỉ huy tác chiến thế nào?"

“Xé quân chẵn lẻ đánh du kích."

Sở Đại đáp mà không cần suy nghĩ: "Cậu trở về Binh Đoàn tìm bàn cát mô phỏng chiến đấu của Phùng Thiên Nhai, tớ phỏng chừng hai tháng tới nước láng giềng lại nhảy ra thử, cậu nếu đánh một trận làm bọn họ mất đi tinh thần hăng hái thì có lẽ sẽ được ngừng nghĩ chừng nửa năm, bằng không mỗi ngày biên cảnh đều bị khiêu khích."

"Hiểu, cứ như bọ chét vậy, không có việc gì là nhảy ra làm cho người khác ngứa ngáy, gãi mãi chẳng hết ngứa."

Cố Thanh Liệt lắc đầu, quay sang nói chuyện với anh cả: "Anh trai, các người nhảy dù ở rừng cây thì sẽ thao tác thế nào?"

“Rừng rậm hiếm khi được chọn làm khu vực nhảy dù."

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Đúng vậy ha, cơ mà anh lái chiến đấu cơ chắc cũng có thể lái máy bay vận tải chứ?"

“Ừ.” Cố Xán Dương thực sự không muốn để ý đến cậu em trai này.

Mà Cố Thanh Liệt dường như không hiểu ý tứ của anh trai, cứ ríu rít hỏi mãi không yên, khi quay đầu thì Cố Xán Dương đã bước vào sân nhà Ngô gia.

Cố Khanh Khanh cười thành tiếng: "Nói chuyện phiếm dữ thần, anh không phải sốt ruột về nhà ăn cơm sao? Nhanh đi thôi, em với Sở Đại đi nhà tiếp theo, anh cùng chú nhỏ đi sang nhà kia đi."

Chia nhau ra để khai thác tối đa hiệu suất làm việc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 168: Chương 168



Sau khi chạy hết một vòng những nhà qua lợi tương đối thân thuộc thì ánh mặt trời đã lên cao, càng ngày càng gay gắt, mùa đông nắng ấm, Cố Khanh Khanh rất thích.

Cô đi đường chậm rì rì, hỏi người đàn ông đi bên cạnh: "Anh ơi, mấy giờ rồi?"

"12:59."

"Đói bụng không?"

“Có một chút.” Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay của anh: “Anh có đói bụng không?

Sở Đại gật đầu: "Cũng có một chút."

“Vậy thì mau đi thôi!” Cố Khanh Khanh kéo anh chạy về, Cố Thanh Liệt nhìn thoáng qua cũng chạy theo, Cố Bảo cảm thấy thân thể mình không có tốt bằng đám nhóc kia, lại chẳng nóng nảy trở về ăn cơm, chậm rì rì đi theo cháu trai.

"Xán Dương, cháu có thể ở nhà đến hết tết nguyên tiêu không cháu?"

Cố Xán Dương lắc đầu: "Cháu và Khanh Khanh cùng nhau về quân khu."

Cố Bảo có chút thất vọng: "Haizz, cháu thật vất vả mới về nhà ở mấy ngày, thôi quên đi."

"Chú có thể đến thăm người thân." Cố Xán Dương thanh âm đều đều, liếc mắt một cái: "Không cần quản, ăn cơm dựa vào tiền trợ cấp của cháu."

"Vậy thì thật tốt! Quá hai tháng nữa chú nhỏ sang thăm cháu, về sau nhớ là đi, đi sang bờ biển bên kia mang ít hải sản về." Cố Bảo mấy ngày nay nghe Cẩu Đản kể về quân khu phương Nam, hải sản phong phú, trên bờ cát nhiều cá tôm, xách thùng đi là tùy tiện nhặt, một chốc thôi là đầy thùng.

Cố Xán Dương nhàn nhạt "ừ" một tiếng, rồi không hé răng nói cái gì nữa.

Cố Bảo tự mình tự quơ chân múa tay nói chuyện vui vẻ, không cảm thấy xấu hổ, càng nghĩ càng vui vẻ, đến lúc đó mang về mấy con tôm về cho A Lê, em ấy chắc chưa ăn qua.

Về đến sân nhà Cố gia đã hơn một giờ, người nhà họ Cố cũng lần lượt từ khắp nơi trở về, về đến nhà là trước tiên đi sờ ấm nước.

Cố Kim nâng ấm nước lên, thấy mọi người đang vây quanh mình, không khỏi bật cười: "Sao anh cảm thấy Khanh Khanh kết hôn còn mệt hơn đi khiêng đá tu đê nhỉ?"

“Không phải sao?" Cố Bảo đặt m.ô.n.g ngồi băng ghế nhỏ bên cạnh, duỗi ra đôi chân dài, tựa vào cối xay đá phía sau: “180 hộ, chúng ta ở thôn Đại Câu Tử đi hết 180 hộ, cười đến mặt đơ ra luôn rồi."

“Bọn cháu cũng vậy thôi, chú nhỏ à!” Cố Hùng bước qua cặp giò chú nhỏ, đi vào bếp cầm một cái bánh bột ngô: "Cháu và Viện Triều, Kiến Quốc đi hơn phân nửa thôn Đại Truân Tử, dư lại là bác cả cùng cha đi, toàn bộ thôn Đại Truân Tử 275 hộ đều lại đây, chờ chú ba về nói với chú ấy, phải thêm bàn.

Thôn Đại Câu Tử và thôn Đại Truân Tử mỗi hộ đều đến thì đã 57 bàn rồi, hơn phân nửa người mang theo trẻ con, cơ mà lúc đó sẽ chen chúc với người lớn ngồi một bàn.

Bọn họ nhóm tiểu bối thì từ từ ăn chẳng sao, còn trưởng bối Cố gia như là Cố Thiết Chuy, Cố Thiết Trụ, Cố Kim, Cố Ngân đều phải ngồi bồi rượu, mỗi bàn ngồi hai người, một người mời rượu một người bồi rượu.

Cố Thiết Trụ từ nhà anh em trở về là sang nhà ông Từ, ông ấy là người có uy nhất thôn, nhiều năm làm đại đội trưởng, mồm mép nhanh nhẹ, ngày mai làm hôn sự mời ông ấy đến đây là thích hợp nhất.

Phát thuốc mừng nhiệm vụ đó giao cho Cố Bảo, đứa con thứ tư này mồm mép lanh lẹ, nói chuyện rất ngọt, rất biết dỗ người, làm sôi động không khí, cộng thêm người trong thôn đều quen biết đầy đủ, giao cho nó không sai.

Là chú của Cố Khanh Khanh, bối phận này cũng đủ tư cách.

Cố gia ngoài Cố Tài đi ra ngoài mua đồ trên cơ bản đã về, Trương Thúy Phân bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Tiểu Hùng, Viện Triều hai đứa đem đậu nành đi xay. Thiết Trụ ông sang bệ bếp đợi hai đứa nhỏ xay đậu xong ông làm đậu hũ."

Cố Khanh Khanh không biết tại sao, nhưng mỗi lần nghe bà nội gọi tên ông nội, cô rất muốn cười, cong mắt dựa gần Sở Đại, thấp giọng nói: "Về sau anh nhất định phải nghĩ tên của con chúng ta trước, đừng để vào tay ông nội em, muốn khóc cũng chẳng kịp."

Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương ở ngay bên cạnh, vô cùng tán đồng, tán đồng cả hai chân hai tay.

Đặc biệt là Cố Thanh Liệt: “Lão Sở, nghe em gái tớ đi."

Vừa nói còn lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, vẻ mặt trầm trọng vỗ vỗ vai người anh em.

Sở Đại thấp giọng cười: "Được rồi, nghe cậu nói."

Chử Chiêu chịu trách nhiệm gánh một đòn gánh vào sân, trong miệng ồn ào: "Mau mau mau lão Sở, đòn gánh này sắp đứt rồi, các người sao giờ mới trở về, mau đến giúp, còn mấy cái sọt chén đũa cần rửa đấy, thêm vài người nữa đi giúp Tiểu Hủ khiêng bàn đi. Chú Sở với cảnh vệ viên một người đi mấy nhà khiêng bàn qua lại, các người nhanh lên đi."

Cố Thanh Liệt nghe vậy nào có thể đứng yên, đặt chén trà trên tay xuống: "Đi thôi, lão Sở, đừng thất thần nữa, ngày thường giờ này cũng phải chạy vài vòng giãn gân giãn cốt."

"Được!" Sở Đại túm lấy Cố Bảo ngồi bên cạnh: "Chú nhỏ? Đi thôi."

Cố Bảo lúc đầu không muốn đứng dậy, mà thấy cha hắn đang cầm giày cọ cọ lên mặt đất thì nhanh như chớp đứng dậy: "Xán Dương ơi, từ từ đợi chút nhỏ, cháu khiêng bàn chú nhỏ khiêng ghế ha. Chú nhỏ không phải làm biếng đâu, loại ghế đó phải đi tận hai ba vòng lận đó."

Cố Khanh Khanh cũng muốn đi theo nhưng Cố Thanh Liệt đã đè em gái lại: "Ngoan, ngày mai kết hôn rồi, hôm nay ở nhà ôn nhu chút đi, đi đem đồ bỏ vào máy giặt cho mấy anh trai, em gái ngoan, anh trở về mua kẹo cho em ăn ha."

“Anh cút đi."

Thời Như Sương bước ra khỏi bếp, nghe thấy lắc đầu cười tủm tỉm nói với em dâu: "May là gả ra ngoài được rồi."

Hàn Liên Tâm nhếch miệng cười: "Mua thêm vài dây pháo đi chị dâu, bọn em cũng muốn chúc mừng chị."

Trương Vũ Tình từ trong phòng bếp thò ra nửa cái đầu: "Em thấy được đấy!"

Cố Khanh Khanh tức giận: "Ông bà nội! Ngài em mẹ cháu với mấy mợ đi."

Trương Thúy Phân trừng mắt nhìn ba cô con dâu: "Sao nói trước mặt con bé làm gì, chúng ta lén nói với nhau vui vẻ được rồi!”

Thấy Cố Khanh Khanh bĩu môi, Cố Thiết Trụ bật cười thành tiếng: "Cháu ngoan, đây bọn họ không thương ông thương ha. Đi lấy cho ông nội bao t.h.u.ố.c lá sợi, ông nội giúp cháu nói chuyện."

Cố Khanh Khanh bĩu môi, uống một hớp nước đi theo sau A Hùng cầm cái gáo gỗ cho đậu nành ngâm vào cối đá.

Cả nhà nhìn nhìn cười vang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cục cưng nhà bọn họ là người tính tình ngay thẳng, bộc trực, giận cũng nhanh mà nguôi cũng mua, biết làm việc biết làm nũng, chỉ là thích ngủ nướng, với đen chút xíu thôi, không còn khuyết điểm gì.

Mà có sao đâu, đã gả ra ngoài, về sau là chuyện của Sở Đại.

Bên sân nhà họ Cố náo nhiệt một mảnh, cánh cửa cổng mở rộng ra, nam nhân khiêng ghế ra ra vào vào, chị dâu Hàn gia cùng mẹ Trương còn có Như Sương mấy người phụ nữ đem mấy cái sọt chén đũa đến rửa sạch sẽ.

Giữa trưa tùy tiện ăn chút cơm còn từ sáng, còn có bánh bao bánh bột bắp. Cố Tài trước đi Cung Tiêu Xã ở trong nồi có nấu cháo, lúc nào cũng có thể ăn.

Chờ Cố Tài túi lớn túi nhỏ mang mấy đứa con trai về đã hơn 4 giờ chiều, bàn ghế đã được dọn sẵn trong sân, hắn nhanh đi vào chuẩn bị đồ ăn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 169: Chương 169



Buổi tối, cũng là một bữa ăn đơn giản nhưng làm phân lượng nhiều chút. Cố Thanh Liệt uống cả mấy ca nước: "Hôm nay mệt quá, mệt hơn ở bộ đội nữa, anh phải ăn thêm vài chén cơm."

“Em cũng vậy.” Cố Viện Triều buổi sáng chạy đến thôn Đại Truân Tử, buổi chiều đẩy cối xay đậu, cả người đau nhức: "Ngày mai em phải ăn một bữa no nê."

"Được nha con trai." Cố Cố Tài mỉm cười nhìn con trai cả: "Trước khi ăn bữa no nên còn một nhiệm vụ."

Cố Viện Triều gục vai xuống, ủ rũ: "Nói đi cha à."

“Ăn cơm xong, mười anh em con ra sông bắt cá đi, có cá bắt cá, có ốc mò ốc, còn có mai dậy sớm chút ra sân sau hái rau. Nhà chúng ta không nhiều đồ ăn, mấy anh em con chia nhau ra đi nhà ông nội lớn ông nội nhỏ, có thể hái đều hái."

Cố Viện Triều trợn tròn mắt: "Cha ơi, 60 mấy bàn, cha chỉ dựa vào tụi con bắt cá, có được không?"

"Làm được không cha chưa biết, dù sao cháu trai của nhà ông nội lớn, ông nội nhỏ của con đều bị cha gọi đi làm, lúc này đang ở ngoài sông rồi đó."

Con sông ở lối vào thôn rất lớn, chảy quanh thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, không ai biết ngọn nguồn từ đâu, chảy mãi mấy năm chưa thấy dừng bao giờ.

Cố Hùng đang cúi đầu ăn, nghe đến đây liền ngẩng đầu lên: "Được, không mang được số cá yêu cầu về cháu đêm nay không về."

Cố Viện Triều: "..." Hắn chẳng hiểu anh trai mỗi ngày sao mà sung mãn vậy nhỉ, buổi chiều đẩy cối đá xong thì đi khiêng bàn, trở về thì cầm d.a.o đi cuối thôn lên núi đốn củi.

"Nghe đi, nghe đi cháu trai, đây mới là thái độ mà đàn ông Cố gia chứ. Cháu có mỗi đứa em gái này thôi đấy, không giúp con bé ai giúp đây?" Cố Thiết Trụ nhét một miếng dưa muối, cắn một miếng bánh bột bắp: "Nhanh đi cháu, hôm nay trời nắng to, buổi tối khẳng định có trăng. Khanh Khanh đừng đi, ở nhà gói kẹo mừng."

Cố Khanh Khanh vốn muốn đi, đột nhiên lạnh đi một nửa, cúi đầu chọc chọc đũa vào trong chén cơm, héo bẹp "vâng" một tiếng.

Cơm nước xong, Thời Như Sương và mấy em dâu dọn bàn rửa chén.

Trong sân nhà chính bàn ghế đã được dọn xong, mượn 60 cái bàn trở về, nhà mình có 8 cái bàn, đều là Cố Ngân làm.

Cố Tài đã chuẩn bị sẵn một cái thớt lớn trong bếp, để ngày mai thái rau tiện hơn.

Anh hai Cố Ngân không nói nhiều, cho anh ấy cắt đồ ăn là thích hợp. Còn em tư Cố Bảo quá hiếu động, có hắn phát thuốc hỷ thì thích hợp hơn, vừa lúc cho hắn tiếp đón khách ngoài cửa,

Đêm nay người Cố gia khẳng định không ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nấu sữa đậu nành nấu được mấy nồi, Cố Thiết Trụ đứng trong phòng khói mờ mịt, bắt đầu làm tào phớ, rồi làm đậu hũ cả người tê dại vì nóng.

Cố Khanh Khanh đi lang thang trong sân, nhìn chữ hỷ dán trên cửa sổ, trong lòng ngẩn ngơ.

Lúc trước ở Binh Đoàn cùng quân khu không có cảm giác mãnh liệt như vậy, lần này mới có ý thức được bản thân mình sắp gả cho Sở Đại rồi.

Khi còn nhỏ, cô đặc biệt thích ngắm cô dâu, khi đó cô dâu còn trùm cái khăn trùm đầu đỏ, chú rể cõng một đường về nhà, bên đường có mấy đứa nhỏ phát kẹp, là loại kẹo trái cây, ngọt ngào, đặc biệt ngon.

Tiếng pháo nổ bùm bùm, hồi đó cô trốn sau lưng mẹ, chỉ nghĩ là chuẩn bị được ăn thịt, trong lòng đặc biệt chờ mong, càng chờ mong là gương mặt cô dâu dưới lớp khăn trùm đầu đỏ.

Hôm nay hết thảy đã được nhìn thấy.

Cô từ từ lướt ngón tay trên mặt bàn gỗ rồi bước từng bước chậm rãi trong sân, dòng suy nghĩ cứ thế phiêu đi xa.

Thanh niên trai tráng đã đi bắt cá mò ốc rồi, Sở Đại cũng đi theo, cô ở nhà ăn không ngồi rồi.

Suy nghĩ một chút, cô đi nhà chính.

Trương Vũ Tình và những người khác đang gói kẹo mừng, một xấp giấy hơi mỏng được cắt thành hình vuông, vào tay những người phụ nữ biến thành một gói kẹo mừng tinh xảo.

Hàn Liên Tâm đang cắt chữ hỷ đỏ, chị dâu bên cạnh thì cầm kẹo, đếm đếm hai viên kẹo sữa thỏ trắng, hai viên kẹo đường, hai viên chocolate nhân rượu còn có hai viên kẹo quýt cùng kẹo bí đạo.

Thời Như Sương tiếp cái hộp kẹp căng phồng, dán chữ hỷ lên trên.

Vào phòng Cố Khanh Khanh thuận tay đóng cửa, thấy mẹ với các thím đang vội, cô cũng đi sang hỗ trợ.

Một căn phòng phụ nữ ngồi quanh lò sưởi. Hàn Liên Tâm ghẹo: "Khanh Khanh chúng ta sao an tĩnh thế nhỉ? Có phải trong lòng đang hoảng lắm đúng không?"

Chị dâu Hàn hiền lành: "Con gái xuất giá ai cũng vậy, vừa mới bắt đầu thì bất an, đừng nghĩ nhiều cháu gái, cháu xem nhiều người vui vẻ chúc phúc cho cháu lắm."

Thôn Đại Truân Tử phàm là họ Cố đúng là đều vì cháu gái làm việc, mấy anh em nhà Cố Thiết Chuy và Cố Thiết Chùy ngày mai đều đến bồi rượu, cấp đủ mặt mũi cho cháu gái.

Thời Như Sương dắt con gái ngồi xuống bên cạnh, niềm nở nói: "Ngồi sưởi ấm đi, cha mẹ đều ở đây, anh trai cũng ở, Khanh Khanh đừng sợ ha."

Hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ khiến cô tỉnh táo trở lại, Cố Khanh Khanh ngồi xuống, dựa vào người Thời Như Sương, cọ cọ vai mẹ: "Mẹ, con không sợ, chính là có chút luyến tiếc."

"Con quen mặc quần áo mẹ làm, ăn bánh hẹ trứng của thím hai, trước kia mỗi năm tết chờ mong nhất là thím ba về mang đồ tốt về cho con."

Giọng nói run run đến sắp khóc: "Về sau mọi người không ở bên con nữa, không ai thương con."

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, nói bậy bạ gì vậy?” Mấy lời này làm Thời Như Sương, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình muốn khóc, Trương Vũ Tình quay lưng lau nước mắt.

Trong nhà chỉ có đứa con gái như vậy, bọn họ thương con gái, cháu gái, cái gì tốt cũng muốn để lại cho con bé. Trước kia cha chồng đi đồng trở về lúc nào cũng dùng lá cây hái quả dại cho con bé.

Thành thói quen, Cố Hùng, Viện Triều lên núi vẫn là như vậy, khoảng thời gian này mấy đứa con trai, mấy cháu trai ngoài miệng không nói, Trương Vũ Tình biết ai cũng luyến tiếc.

Cùng nhau lớn lên, là em gái thương yêu nhất bỗng nhiên gả đi, trong lòng khẳng định có lưu luyến, có luyến tiếc, mà đặc biệt còn gả đi thật xa.

Lần lâu nhất mà Cố Khanh Khanh rời xa họ là khi con bé đi Binh Đoàn lần trước, chứ còn trước kia nhiều nhất cũng chỉ vài ba hôm, đi nhà bà ngoại ăn tết.

Chu Mạn từ trong phòng ôm cháu trai ra, thấy trong nhà chính nữ nhân nước mắt lưng tròng, quay đầu lại hỏi con dâu cả: "Đây là sao?"

Hà Thu Thủy nhìn cũng khó hiểu lắm, sau đó mới nhỏ bản thân lúc gả chồng đoán được đại khái: "Chắc là luyến tiếc Khanh Khanh."

Con dâu nói như vậy, trong lòng Chu Mạn cũng nghẹn muốn chết. Bà đứng ở cửa nhìn một hồi, chờ cảm xúc mọi người hòa hoãn đi mới bước vào.

"Khanh Khanh đêm nay đi ngủ sớm đi, ngày mai cháu còn phải lăn lộn cả một ngày, những chuyện này giao cho bà ngoại và mẹ còn có thím của cháu."

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu nhìn Chu Mạn, đôi mắt đẫm lệ cố nặng ra nụ cười: "Khanh Khanh nghe bà ngoại."

Chu Mạn xoa đầu cháu gái, trong lòng ấm áp.
 
Back
Top Bottom