Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 150: Chương 150



Con đường giống như một dải ruy băng bạc dưới ánh trăng, không cần đèn cũng có thể thấy rõ đường. Cố Khanh Khanh từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo sữa cùng chocolate nhân rượu, nhét trong tay cô bạn.

“Khanh Khanh, tớ đột nhiên hâm mộ cậu quá đi." Đang ăn chocolate nhân rượu Triệu Ngư đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy.

Cố Khanh Khanh hơi nhướng mày, trong miệng nhai kẹo sữa: "Hâm mộ tớ cái gì nha?"

“Tìm được nam nhân tốt rồi đó." Triệu Ngư cảm khái: "Mấy hôm nay tớ ở sân nhà sớm chiều thấy Sở Đại nhà cậu chặt củi, không thì giúp chú ba cậu rửa rau, nếu không phải để bụng, thương cậu, anh ấy sẽ không ân cần như vậy đâu."

Cố Khanh Khanh cười cười: "Cậu cũng sẽ tìm được một người như vậy."

Tuy rằng Triệu Ngư gật đầu, nhưng trong lòng cô biết, chỉ sợ cô không có phúc khí như Khanh Khanh.

Cô bạn này từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng bàn tay Cố gia, cô còn nhỏ cùng cha mẹ xuống đất thì Khanh Khanh không cần, chỉ cần đứng ở bờ ruộng xem là được rồi.

Khi đánh nhau với người khác, người nhà họ Cố chạy đến che chở cậu ấy, Triệu Ngư tự hỏi, mẹ cũng thương cô lắm, cơ mà như thế nào cũng không thể được như người Cố gia.

Nếu có mâu thuẫn với người khác, e là mẹ sẽ kéo cô đi xin lỗi nhà người ta nữa là.

Bây giờ điều kiện gia đình của Khanh Khanh tốt quá trời, cha là đội trưởng đội sản xuất, hai anh trai của cậu ấy ở trong quân đội, một người là phi công, gả cho quân nhân, cha chồng lại là quân khu tư lệnh.

Cô suy sụp khi phát hiện bản thân vô pháp so sánh với Cố Khanh Khanh.

Một lát sau, nhìn thấy cô bạn rúc đầu vào trong khăn quàng cổ, suy nghĩ cẩn thận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tại sao cô phải so sánh với Khanh Khanh, bọn họ là bạn tốt của nhau, Khanh Khanh tốt, cô phải vui vẻ mới đúng.

Cô về sau cũng sẽ có ngày lành.

Đi bộ đến Tần gia mất hơn 20 phút, tuy cùng đội sản xuất mà khác thôn cho nên hai người phải vòng đi đến cửa thôn.

Nhà họ Tần cũng sôi nổi, náo nhiệt, thím Tần làm bánh dày thơm phức, thấy bọn họ tới thím Tần nhét cho mỗi người một cái, rồi gân cổ hét vào bên trong: "A Lê, Khanh Khanh, Tiểu Ngư tới tìm con chơi này, đứa nhỏ này, sớm bửng mà rúc vào trong ổ chăn.

Cố Khanh Khanh cắn bánh dày mềm mềm bên ngoài xốp xốp: "Không cần kêu đâu thím, cháu vào phòng tìm chị A Lê."

“Được, vậy đi thôi.” Thím Tần xua tay: "Thím đi ra ngoài đưa bánh dày cho anh em chú Tần, hai cháu ở nhà chơi, nhà chính có đồ ăn, đói bụng thì vào lấy ăn nhé."

"Vâng ạ!"

Muốn đến phòng của Tần Lê phải đi qua phòng chính, Cố Khanh Khanh lấy vài quả quýt, gõ cửa: "Chị A Lê ơi? Em vào nha."

Không đợi cô đẩy cửa, Tần Lê đã mở cửa, túm lấy tay cô vào trong, còn Triệu Ngư vào xong đóng cửa phòng lại.

Cố Khanh Khanh ngồi bên bếp than, thả quả quýt sang bên cạnh: "Vẫn là chỗ chị A Lê thoải mái nhất." Ấm áp quá đi.

Triệu Ngư cũng ngồi xuống, cười cười: "Còn phải nói nữa à, chị A Lê sợ lạnh như cậu, vừa đến đông thì trong phòng không ngừng đốt than."

Tần Lê nắm lấy một túi hạt dưa và đậu phộng ở trên ghế đầu: "Hôm nay nghĩ thế nào đến tìm chị chơi? Đặc biệt là em nha, Khanh Khanh, thật vất vả trở về, còn có Sở Đại, vậy mà nhớ đến chị."

“Không phải em đã tới rồi sao?” Cố Khanh Khanh từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo nhét vào người chị ấy, cười hì hì: "Chị có thể đến nhà em tìm em nha? Sao chị không đến?"

Tần Lê ngồi bên bếp lò, ánh lửa làm gương mặt hồng hồng: "Không phải do chị không tìm thấy cơ hội hay sao? Hai hôm nay chị với mẹ đem đệm chăn trong nhà ra giặt sạch, phơi khô, rồi chuẩn bị đồ đạt đi chúc tết họ hàng, đến tận hôm nay mới rảnh."

Cố Khanh Khanh duỗi tay lột một quả quýt, giống như là vô tình: "Đúng là bận rộn nha, hai ngày nay nhà em cũng làm liên tục, cũng may người nhiều, cơ mà chú nhỏ em cứ mãi không thấy được người. Chị A Lê, chú ấy có phải gần đây cứ luôn chạy sang bên này nhà chị không?"

“Hả?” Tần Lê nhất thời không có phản ứng, có phần mất tự nhiên nói: “Vậy sao?"

Cố Khanh Khanh và Triệu Ngư nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.

Thực mau, chủ đề chuyển sang người đã kết hôn trong ba người Cố Khanh Khanh: "Em khi nào làm tiệc rượu? Đến lúc đó chị chắc chắn phải đi."

“Ông nội em đã ấn định ngày mùng 5 này." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng bảo mình ở Binh Đoàn cùng Quân Khu làm qua một lần rồi, cơ mà với hôn sự này cô vẫn chờ mong vô cùng, bởi vì mẹ làm áo cưới cho cô, cô ở Binh Đoàn cùng Quân Khu đều mặc bộ đồ xanh quân đội, để cùng màu với Sở Đại.

“Vậy các người hiện tại buổi tối ngủ cùng nhau rồi đúng không nha?" Tính tình của Triệu Ngư vẫn giống Tiền Quế Hoa phần nhiều, miệng nhanh hơn não, mau mồm mau miệng.

“Ừ.” Cố Khanh Khanh trong mắt hiếm khi lóe lên sự xấu hổ.

Tần Lê còn trêu chọc: "Nói không chừng chúng ta còn chưa kết hôn thì Khanh Khanh đã có con rồi đó nha!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 151: Chương 151



“Chị A Lê này!” Cố Khanh Khanh da mặt dày, đụng tới chuyện này nhịn không được chọc bọn họ một phen: "Các người nếu mà hâm mộ thì nhanh kết hôn đi, tranh thủ sinh một đứa trước em nè."

“Nào dễ dàng như vậy đâu." Tần Lê chậm rãi gỡ giấy kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng, ngón tay chậm rãi vuốt tờ giấy gói kẹo: "Không vội, từ từ thôi!"

Triệu Ngư phụ họa: "Tớ cũng từ từ thôi!"

Cố Khanh Khanh trong lòng cảm thán, chú nhỏ nhà mình cũng từ từ rồi, haizz.

Mấy chị em nói chuyện nửa giờ, Cố Khanh Khanh xách một rổ quả quýt trở về Cố gia.

Cố Thanh Liệt và Chử Chiêu đang cầm hộp que diêm, đang nghiên cứu chơi pháo đốt thế nào.

Sở Đại tựa vào khung cửa nói chuyện với Cố Xán Dương, Cố Xán Dương lơ đễnh thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Sở Đại: “Đã về rồi?"

“Đã về rồi.” Cố Khanh Khanh đặt cái giỏ nhỏ lên bệ cửa sổ, lấy một quả quýt lột vỏ, chia làm hai nửa.

Một nửa đưa cho Sở Đại, một nửa đưa cho Cố Xán Dương.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khanh Khanh, cháu chạy đi đâu tống tiền đấy?" Cố Bảo không biết từ chỗ nào chạy như bay ra ngoài.

Cố Khanh Khanh dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm chú nhỏ một hồi, nhìn đến khi chú ấy không được tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác: "Cháu đến nhà chị Tần Lê nha, đúng rồi chú nhỏ à, cái rổ này ngày mai chú đem trả giúp cháu nha!"

“Được chứ!"' Cố Bảo không hề do dự nhận liền: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Cố Khanh Khanh xì cười, lại cầm một quả quýt: "Hôm nay cháu hỏi chị Tần Lê, hỏi chị ấy khi nào tính toán kết hôn."

Cố Bảo lắng lỗ tai nghe.

"Chị ấy bảo không vội, từ từ thôi."

Cố Bảo giống như quả bóng bị xì hơi, ủ rũ héo úa.

Sở Đại cắn quả quýt, nước ngọt mát lạnh làm dịu cơn khát, vỗ vỗ vai Cố Bảo nói: "Cố lên chú nhỏ, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực."

Cố Bảo thở dài: “Biết biết.”

Hắn sớm biết, chút tâm tư này nào gạt được người nhà đâu.

12h, từng hộ từng hộ gia đình đốt pháo, âm thanh chói tai lần lượt vang lên, theo sau đó là từng đợt khói nhẹ.

Âm thanh bùm bùm bùm vang lên không ngừng, kèm theo đó là vèo vèo vèo, Cố Khanh Khanh đứng ở dưới mái hiên nhìn Sở Đại cùng anh trai đốt pháo, còn bản thân thì lột quả quýt ăn.

Thời Như Sương đi tới, rút quả quýt ra: "Trời lạnh vậy, ăn nhiều quýt quá rồi đó con gái? Không sợ tiêu chảy?"

“Mẹ à.” Cố Khanh Khanh nịnh nọt: “Quả cuối cùng."

Thời Như Sương khẽ ậm ừ, không trả quýt lại cho con gái mà là nhét cho con gái phong bao lì xì đỏ.

Cô mở ra là 5 đồng tiền.

Tức khắc mặt mày hớn hở.

"Cảm ơn mẹ yêu, mẹ là xinh đẹp nhất. Khanh Khanh chúc tết cho mẹ nha!" Nói xong Cố Khanh Khanh cúi người: "Chúc mẹ năm sau gia đình hạnh phúc, bình an trôi chảy."

“Con nha, cũng chỉ có bao đỏ mới dẻo miệng như thế." Thời Như Sương mắng yêu con gái, đi đến trước mặt Sở Đại: "A Đại, đây là của con!"

Sở Đại ngây người, biểu tình thực phức tạp.

“Cảm ơn mẹ.”

“Đứa nhỏ này, con khách khí làm gì, về sau ở chung với Khanh Khanh, da mặt dày lên chút mới tốt!" Thời Như Sương lắc đầu cười.

“Xán Dương, Thanh Liệt, Viện Triều.”

"Còn có A Chiêu lần đầu tiên đến nhà chúng ta ăn tết."

"Đây là của các con ha, đừng ở bên ngoài chơi nữa, lạnh quá, ngủ không được thì về phòng sưởi ấm."

Cố Xán Dương, Cố Thanh Liệt, và Cố Viện Triều mấy anh em đã quen rồi, có mỗi Chử Chiêu là cảm động không thôi, cảm động đến mức sắp gọi mẹ đến nơi.

"Cảm ơn thím, thím giao thừa vui vẻ! Gia đình đoàn viên!"

Thời Như Sương cười tủm tỉm: 'Được rồi, vào trong đi, bên trong còn có một vòng tiền mừng tuổi nữa kia kìa."

Chắc chắn rồi, trong phòng chính, từ Cố Thiết Trụ đến Cố Bảo, nhóm cháu Cố gia đi một vòng, mỗi người thu được 10 cái bao lì xì, bao gồm cả phần của Sở Uyên.

Lấy nước ấm rửa mặt, rửa chân, Cố Khanh Khanh ôm đống bao lì xì về nhà.

Khi Sở Đại bưng bếp than vào, Cố Khanh Khanh đang nằm trên chăn bông, co chân mở phong bao lì xì.

Sở Đại nhìn vợ ngồi mở phong bao lì xì mà buồn cười: "Thích tiền như vậy?" Hắn tiến lên kéo chăn bông, che cái chân cho vợ.

“Đúng vậy.” Cô được bao lì xì nhiều nhất, trong nhà ai cũng lì xì cô, ai bảo cô nhỏ nhất đâu, cô ngày mai đi nhà ông nội lớn và ông nội nhỏ còn có thể thu thêm một đống nữa.

“Anh nhìn xem, cái này cha cho em." Cố Khanh Khanh rút ra 20 tờ đại đoàn kết, khóe mắt lông mày lộ ra sự sung sướng không thể tả.

"Hai trăm đồng.” Sở Đại tùy ý liếc mắt một cái, mở bao lì xì Sở Uyên cho mình, 2 đồng tiền .....

Chán chẳng buồn nói.

Hắn nhét tiền trở lại, đưa hết bao lì xì cho vợ.

"Cho em hết hả?"

“Em không phải muốn quản tiền nhà chúng ta sao?" Sở Đại cởi áo khoác, vén chăn bông lên giường, ngồi bên giường nhìn vợ hớn hở đếm tiền.

"Em cũng không phải là thích quản tiền ..." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Em chỉ là thích nhìn thấy nhiều tiền, nhiều tiền trong lòng kiên định."

Sở Đại đưa tay xoa xoa cái đầu đầy xù xù của vợ: "Có tiền không có phiếu cũng vô dụng, vợ ngốc."

“Anh không phải nói trên đảo không cần phiếu sao?" Cố Khanh Khanh thắc mắc, này là anh nói mà?

“Đúng vậy, vật tư cơ bản thì không cần." Sở Đại thở dài: "Em lưu lại đi, đừng có bỏ vào trong túi áo khoác của anh."

Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, xếp tiền ngay ngắn: "Em cất vào hộp."

Vừa nói, cô vừa cầm xấp giấy đỏ trên giường, trong tay phải hơn trăm, xuống giường mở hộp, rồi giấu phía dưới chăn bông.

Sở Đại thấy vợ cất xong là bò lên giường ngay, Sở Đại nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi rửa tay đi em."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 152: Chương 152



Cố Khanh Khanh đến sát gần Sở Đại, nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, dẩu cái miệng nhỏ: "Anh ghét bỏ em."

"Không phải." Sở Đại thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ: "Là vấn đề vệ sinh."

“Thôi được đi." Cố Khanh Khanh được lấy lòng, dẫm giày đi ra ngoài sân, cố ý không lau khô tay, cho anh ấy xem bọt nước trên đó: "Em đã rửa tay sạch rồi nha!"

“Tốt.” Sở Đại bật cười: "Đi lên đi."

Cố Khanh Khanh từ đùi Sở Đại leo lên giường chui vào trong ổ chăn là bắt đầu không thành thật, Sở Đại bắt lấy, giúp vợ sưởi ấm tay: "Quá lạnh!"

Bên ngoài tiếng pháo không ngừng vang lên, đội sản xuất Vô Địch năm nay qua một năm rực rỡ, vui sướng từ tận đáy lòng, mua cả một đống pháo lớn cho trẻ con chơi.

Cố Khanh Khanh tựa vào trong n.g.ự.c của chồng lẩm bẩm: "Còn năm ngày nữa."

Sở Đại hiểu ý, tay trái vòng qua eo vợ, để vợ nằm trên người mình, hai mắt nhìn nhau.

Cọ cọ chóp mũi đáng yêu của vợ, hắn cười khẽ, giả bộ hồ đồ: "Cái gì năm ngày?"

"Chính là làm hôn sự, đăng ký kết hôn đó." Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, nổi lên ý xấu: "Bằng không là gì chứ? Anh trai?"

"Ừ, anh cũng nghĩ là đăng ký kết hôn."

Sở Đại hỏi vặn lại: "Bằng không còn cái gì đâu? Đã hết rồi."

Cố Khanh Khanh nhéo nhéo eo anh ấy, Sở Đại rít một tiếng, tay nhỏ từ từ thoát xuống, từ từ trượt từ eo Sở Đại đi xuống.

Sau một lúc, người đàn ông hít một hơi khí lạnh: "Nhẹ chút."

Cố Khanh Khanh nằm trên n.g.ự.c anh ấy cười ha ha, đắc ý: "Xem anh còn chọc em không?"

Sở Đại cũng cười, bên tai em ấy thì thầm gì đó, cô gái đột nhiên đỏ bừng từ tai xuống cổ, không nhịn được lại nhéo anh ấy thêm vài cái.

Tới rạng sáng mà vẫn không ngủ được, trong ổ chăn Cố Khanh Khanh nghe nhịp tim Sở Đại: "Trước kia mỗi năm tết anh trôi qua thế nào?"

“Trong quân đội.” Sở Đại ca giọng điệu mệt mỏi buồn ngủ: "Cùng anh trai cùng nhau trải qua."

Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Vậy còn không bằng ngày thường."

Sở Đại mỉm cười: "Ừ không có gì khác nhau."

Hai người nhìn nhau, ý cười nhiễm từ ánh mắt, mãi đến khi tiếng pháo dần dần ngừng, Cố Khanh Khanh mệt mỏi rã rời, nằm trên người anh ấy ngủ gà ngủ gật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại vòng tay ôm vợ, tay phải gối đầu xuống dưới, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, cong môi, cũng khép mắt lại.

Một đêm ngon giấc.

Ngày đầu năm mới, hơn năm giờ sáng.

Một tia nắng ban mai lặng lẽ chiếu xuyên qua vạn vật, bếp than trong phòng đã cháy hết, Sở Đại tỉnh lại một hồi, cô gái trên người đè nặng, khó mà đứng dậy.

Cũng sợ động làm em ấy thức.

Cố Khanh Khanh nằm trên người hắn ngủ đến 7h30 sáng, thẳng đến khi Cố Thanh Liệt ở bên ngoài la to ăn cơm, người mới mơ mơ màng màng mở mắt.

"Tỉnh rồi?"

Cố Khanh Khanh gật đầu, ngáp một cái, buông tay xuống khỏi Sở Đại, tựa vào đầu giường: "Mấy giờ rồi anh?"

Người đàn ông giơ tay liếc nhìn đồng hồ: "7 giờ 35."

“Rời, rời giường thôi, còn phải đi chúc tốt nha, không được ngủ nữa." Miệng vừa lẩm bẩm xong người đã đứng bên mép giường mặc quần áo.

Điều mà Sở Đại khâm phục nhất chính là năng lực hành động của Cố gia, miệng nói tay chân không ngừng, dứt lời thì việc cũng đã làm xong.

Hắn từ tủ quần áo chọn ra một bộ quần áo mặc vào, Cố Khanh Khanh cũng mặc y như đúc, sau đó quàng khăn quàng đỏ: "Đẹp không anh?"

"Còn khá."

"Em đẹp hơn quần áo."

Lúc này mới hài lòng, Cố Khanh Khanh lấy trong tủ ra chiếc đồng hồ, đưa cho anh ấy: "Anh đeo cho em."

Sở Đại nhận lấy, kiểm tra xem giờ có sai không, chỉnh lại thời gian theo đồng hồ của hắn mới tháo chốt khóa, nắm lấy tay trái của vợ, chậm rãi mang vào.

Cố Khanh Khanh tràn đầy vui mừng: "Được rồi, bây giờ đi rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng."

Nói xong lôi kéo Sở Đại đi ra ngoài.

Cố Thanh Liệt sớm dậy rồi, đi theo Chử Chiêu cùng cảnh vệ viên Tiểu Hủ trong thôn chạy vài vòng cho dãn cốt. Thấy Sở Đại chậm rì rì đi theo phía sau em gái, nhịn không được mở miệng: "Cậu còn như vậy sẽ mau chóng phế đi."

“Tham gia quân ngũ không dậy sớm huấn luyện, thiên lý bất dung a lão Sở."

Sở Đại ngữ khí tùy tiện: "Tết, ngủ nhiều thêm một chút."

Buổi sáng rửa mặt bằng nước giếng, không cần pha nước nóng, nước khá ấm.

Cố Khanh Khanh vừa đánh răng xong, đưa khăn lông cho Sở Đại vắt nước, cô rửa mặt xong thì chạy tót vào trong xem buổi sáng ăn gì.

Cố Thanh Liệt vỗ vỗ Sở Đại cánh tay: "Ủy khuất cậu, về sau loại sự tình này nhiều lắm."

Sở Đại mỉm cười: "Còn tốt. Tớ nghe Từ Chính Ủy nói, cậu lên Phó Liên Trường đã định rồi, nghe nói còn phải tổ chức bồi dưỡng. À mà đoàn văn công đầu xuân sẽ đến biểu diễn, đến lúc đó nhìn xem, tranh thủ mau chóng có ngày lành như tớ."

"Đừng." Cố Thanh Liệt xua tay: "Tớ để anh cả giúp tớ lưu ý đi, sợ gặp phải người như em gái tớ ấy, Từ Chính Ủy mà cứ lên tiếng đốc thúc thì tớ khóc không ra nước mắt."

"Cậu tưởng bở đấy à?" Chử Chiêu từ phòng bếp đi ra, trong tay là đồ ăn còn thừa hôm qua: "Anh trai cậu còn quang côn, rảnh đâu mà quản cậu, nếu không việc này tớ giúp cậu để ý chút ha."

"Đừng, tớ sợ cậu sau lưng làm loạn, cậu vẫn là lo giải quyết cho mình trước đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 153: Chương 153



Ba người đấu võ mồm, Cố Khanh Khanh bưng bát đũa đi ra: "Ăn cơm thôi, đừng cãi nữa."

"Tới tới." Cố Thanh Liệt thuận miệng lẩm bẩm: “Tớ cũng chẳng yêu cầu gì cao quá đáng, ôn nhu chút thôi ..."

Trong phòng chính, TV đang bật, đang chiếu một bộ phim võ thuật. Cố Khanh Khanh tìm một chỗ đối diện với TV.

Sau một lúc, Cố Thanh Liệt ngồi xuống đối diện với cô, hoàn toàn chặn hết chẳng thấy đường.

Cố Khanh Khanh nhẫn nhịn: "Anh trai, tránh sang một bên một chút đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố gia người nhiều, mỗi cái bàn tròn, Cố Thanh Liệt nhìn quanh, căn bản không dịch được: "Chờ lát rồi xem đi, TV chẳng chạy."

"Ăn cơm lại xem."

Lần này là Sở Đại lên tiếng: "Em không phải thích ăn cá đông sao, đưa chén cho anh."

Bất mãn trong lòng tức khắc tiêu tan, cười tủm tỉm đưa chén cho anh ấy.

Tốc độ trở mặt quá nhanh, Cố Thanh Liệt xem mà choáng đầu, gãi gãi đầu tự múc cho mình chén canh cho đỡ choáng.

Cố Thiết Trụ cắn miếng bánh bao trắng: "Chờ lát nữa các con đi nhà ông nội lớn và ông nội nhỏ chúc tết, để bà nội dùng giấy gói mấy bao đường, mỗi nhà đưa một bao đường, một túi long nhãn, một túi khoai lang khô, bao lì xì thì các con tự mình nhìn rồi cấp."

Trương Thúy Phân bổ sung: "Một đồng là đủ rồi, không cần quá nhiều, có lòng là được rồi."

Cố Kim hỏi: "Mẹ, để bọn trẻ đi hay chúng con đều đi."

"Anh em con đi hết đi. Vợ chồng thằng ba khó trở về một chuyến, vừa lúc đông đủ, nếu là giữ lại ăn cơm cũng đừng từ chối, đi nhà ông nội lớn, ông nội nhỏ ăn cơm, buổi tối về nhà mình ăn."

"Vâng, nghe mẹ."

Ăn sáng, ngoài Cố Thiết Trụ, Trương Thúy Phân và Sở Uyên ở nhà, Chử Chiêu và cảnh vệ viên Tiểu Húc cũng đi theo người Cố gia đi chúc tết.

Nguyên văn lời nói của Cố Thiết Trụ là: "Để bọn nhỏ đi cùng, nhiều người thì càng náo nhiệt chứ sao?"

Ở mấy ngày, Sở Uyên biết Cố gia người đơn thuần, lương thiện, không để ý thêm một hai hai miệng ăn, cho nên để cảnh vệ viên đi cùng.

Cố Kim đi đầu, Cố Ngân đi theo sát bên người, sau lưng một đoàn người lớn, Triệu Tam ra cửa vừa lúc nhìn thấy phải hít một hơi."

"Chúc mừng năm mới ha! Cố đội trưởng." Triệu Tam trêu: "Đây là dìu dắt già trẻ đi cọ cơm? Đi nhà chú cả?"

“Ha ha." Cố Kim cười cười: "Đại cát đại lợi ha, anh cũng đi nhà chú chúc tết chứ?"

"Có chứ, ngày mai phải cùng vợ về nhà mẹ đẻ, hôm nay tranh thủ đi chúc tết họ hàng thân thích, trưa tranh thủ về nhà ăn cơm, không cùng anh nói chuyện nữa ha."

“Ừ, đi thôi." Cố Kim vẫy vẫy tay nói với Cố Tài bên cạnh: “Nhà Lão Triệu anh em không hòa thuận lắm, cuối năm nay mới qua lại, trước kia không có lương, cha hắn cùng mấy anh em nháo phân gia, còn vì một cái nồi sắt đánh nhau."

“Chuyện này thì em không biết.” Cố Tài đút hai tay vào túi quần: “Em vào thành từ sớm, chuyện trong thôn em không biết, cơ mà sự tình này thường thấy, chỉ có nhà chúng ta không nháo."

"Anh cả là cái khờ, anh hai là cái đầu gỗ, A Bảo là đồ lười, đừng nói tranh lương, muốn đánh nhau cũng chẳng đánh nổi."

"Anh ba, năm mới mà mắng chửi người thế? Tân niên đại cát, nói chút lời hay đi." Cố Bảo không vui: "Ai làm biếng đâu, hiện tại anh đi đại đội hỏi đi, nếu nhà chúng ta phân gia, em là người đầu tiên đoạt nồi sắt cho anh xem."

Cố Kim cười ha ha gãi đầu: "Cút sang một bên đi."

Hai anh em bật cười, và ngay cả Cố Ngân cũng không khỏi lắc đầu.

Ở phía sau, Cố Hùng và Cố Viện Triều thảo luận xem buổi chiều có nên lên núi chặt củi, hái ít rau dại, sau núi còn có cả mấy quả quýt lớn, hái về ăn tráng miệng.

Hai ngày nay cá thịt nhiều quá, ngấy muốn chết, Cố Thanh Liệt ở bờ sông bắt được hai mươi mấy con cua lớn.

Cố Khanh Khanh sờ một viên kẹo trong túi áo khoác của Sở Đại, hỏi: "Ngày mai đi nhà ông ngoại, anh có muốn đi không?"

"Đương nhiên đi chứ." Sở Đại ôm lấy vợ kéo sang bên kia, không cho em ấy đi sát bên bờ ruộng: "Chúng ta làm hôn sự, phải đi mời ông bà ngoại lại đây, bên kia có xa không em?"

"Không xa lắm, là ở thành phố bên cạnh, cơ mà bên đó đất đai cằn cỗi lắm, sản lượng lương thực không cao, không biết tết năm nay ông bà có gạo trắng mì sợi ăn tết hay không?"

Thời Như Sương nghe thấy lo lắng con gái mà buồn cười, trong lòng vừa buồn cười, vừa ấm áp, đứa nhỏ này tâm địa mềm, lúc nào cũng nhớ thương người nhà: "Yên tâm đi con gái, A Hùng trước tết đã mang sang nhà ông ngoại 500 cân lương, nhà thím hai, thím ba cũng có đưa, nào cần đến mấy đứa nhỏ như con nhọc lòng."

“Vậy thì tốt quá, ngày mai mấy giờ chúng ta đi nhà bà ngoại vậy mẹ?" Lần trước trung thu, cô có chút nhớ ông bà ngoại, còn có cậu mợ nữa, cả em họ khi đó chưa chào đời.

“Buổi sáng mai, gấp cái gì đâu." Thời Như Sương nhìn thấy cổng nhà Cố Thiết Chuy trước mặt, không nói với con gái nữa, nở khuôn mặt tươi cười đẩy cửa cùng Cố Kim đi vào.

"Chú, thím! Cháu mang bọn nhỏ đến chúc tết chú thím ạ!"

Là vợ của Cố Thiết Chuy mở cửa: "Như Sương vợ thằng cả đấy à, vào phòng đi, thằng hai, anh trai đến, nhanh đốt pháo đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 154: Chương 154



Vợ của Cố Thiết Chuy dứt lời thì đứa con thứ hai đã đi ra châm pháo đốt, đến bên ngoài chuẩn bị châm lửa còn không quên nhắc nhở Cố Khanh Khanh: "Cháu ngoan, tránh xa ra chút."

Cố Khanh Khanh nấp bên cạnh Sở Đại, bịt tai bước vào trong sân khói cuồn cuộn.

Trong sân náo nhiệt hắn đi, bên này đi đến 20 người, huống chi trong nhà Cố Thiết Chuy con cháu cũng một đống lớn.

Khi thời tiết se lạnh, mọi người thường thích ngồi ở bếp, Thời Như Sương đặt khoai lang bọc đường và những thứ khác mà mẹ chồng bảo chuẩn bị, cùng với hai cô con dâu Cố Thiết Chuy nói chuyện.

Cô con dâu thứ hai nhìn thấy Cố Khanh Khanh mang theo Sở Đại vào nhà chính, với tay gọi: "Như Sương à, con rể nhà em không tồi nha, hai thanh niên đi cùng kia đã có đối tượng chưa?"

Nhà mẹ đẻ có hai đứa cháu gái, vừa lúc kéo mai mối.

"Hình như là không." Thời Như Sương ngồi trước bếp lò, giúp thêm củi lửa: "Hai đứa nhỏ kia là người ở quân khu, hôn sự có tổ chức quản."

Vợ lão nhị thở dài: "Cũng đúng ha, bọn họ tham gia quân ngũ, chướng mắt nhà bình thường như chúng ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời Như Sương không biết phải nói gì, dứt khoát không nói.

Mọi người trong phòng chính của nhà Cố Thiết Chuy một lúc, nhấm nháp hạt dưa một lúc, sau đó đến nhà ông nội nhỏ, cuối cùng phân tán thành năm nhóm người, chia nhau đi từng nhà ăn cơm.

Cố Khanh Khanh mới đi ra ngoài một lát, trời lạnh quá chịu không nổi, khi trở về là đi thẳng vào nhà bếp nhóm bếp lửa nhỏ mang vào phòng. Sở Đại tiến vào cô đang ngồi bên bếp lò, bên bếp lò còn thả khoai lang khô, còn có quả quýt.

Trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh còn có hạt dưa và kẹo đậu phộng.

Sở Đại ngồi xuống ghế đối diện với vợ, cười: "Em không phải nói là ăn no căng sao?"

Cố Khanh Khanh không một chút chột dạ: "Em lại đói bụng nữa."

Nam nhân không nói gì, cứ như vậy nhìn cô, Cố Khanh Khanh chần chừ một chút, đem nửa quả quýt đưa sang.

Sở Đại lần này thật sự là cười.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, mấy chị em dâu về nhà mẹ đẻ, Trương Thúy Phân đã thu xếp tất cả đồ đạc để con dâu mang về: "Đây là củ cải khô, còn đây là củ kiệu, còn có mấy miếng thịt khô cùng cá mặn, các con giống nhau, nhớ nhắn thông gia mùng 5 đến đây uống rượu mừng."

“Đã biết rồi mẹ." Thời Như Sương thu dọn đồ đạc, lôi kéo Cố Kim vẫn đang nói chuyện phiếm với Sở Uyên, cười cười với Sở Uyên: “Ông thông gia, anh yên tâm ở chỗ này ha, A Đại cùng chúng tôi đi về nhà ông ngoại ở một hôm, ngày mai trở lại."

"Được chứ!" Sở Uyên ước gì không thấy tên nhóc thối kia: "Tôi chỗ này có ít phiếu, ngày thường không dùng được, bà thông gia giúp tôi mang cho chú thím thông gia."

Ông cũng nghe chuyện ở nhà ngoại con dâu, thổ nhưỡng cằn cỗi, nghĩ trong tay còn ít phiếu gạo phiếu thịt, vừa lúc trợ cấp.

Thời Như Sương từ chối một phen, hai người đưa đẩy, cuối cùng đành phải nhận lấy.

Cố Kim không có việc gì làm trong đội, hiếm khi có thể cùng vợ về nhà cha vợ, hắn cùng đội nói một tiếng, đồng thời mang theo nhóm người tiện đường đi lên huyện mua phân bón hóa học.

Cho nên thuận lợi đến được trấn trên.

Nhà mẹ đẻ Hàn Liên Tâm là ở tỉnh An Nam, không đi cùng xe, còn Thời Như Sương và Trương Vũ Tình nhà mẹ đẻ ngay thành phố bên cạnh, lên chuyến xe sớm nhất.

Bọn họ sáu người, hai vợ chồng Cố Kim, hai con trai, con gái và con rể.

Bán vé xe buýt vẫn là Trương Đại Hồng, khi nhìn thấy Thời Như Sương liền tiến lên chào hỏi: "Em gái, về nhà mẹ đẻ à?"

“Vâng, chị Đại Hồng, đây là tiền vé.” Thời Như Sương đếm tiền cho sáu người, còn trả tiền luôn cho cả sáu người nhà Trương Vũ Tình.

"Ây yo, đây là đối tượng của Khanh Khanh sao?"

Khi nhìn thấy bên cạnh con gái của Thời Như Sương là một cậu thanh niên xa lạ, hai người dựa vào nhau, buộc miệng Trương Đại Hồng hỏi ra thành tiếng.

"Đúng vậy, mấy ngày nữa kết hôn. Chị Đại Hồng, nếu trở về đội sản xuất Hồng Kỳ nhớ sang bên này uống rượu mừng."

“Nhất định nhất định.”

Thời Như Sương và Cố Kim ngồi ở phía trước, Trương Vũ Tình và Cố Ngân ngồi cách lối đi, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại ngồi sau lưng cha mẹ, còn Cố Thanh Liệt Cố Xán Dương cùng các anh em khác ngồi ở sau.

Trương Đại Hồng thu tiền vé xong nhìn thấy mấy thanh niên tinh thần phấn chấn đằng sau thì hai mắt sáng ngời.

Hai thanh niên thân hình thẳng tắp, nhìn là biết quân nhân, còn có phần quen mắt nữa, nhìn kỹ kinh ngạc hỏi: "Thanh Liệt?"

“Vâng, là cháu thím." Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Thím còn nhớ rõ cháu nha."

Trương Đại Hồng cười khan: “Đúng vậy, đã lâu không gặp được cháu, mấy năm nay ở bộ đội tốt không cháu?"

Sao có thể không nhớ rõ, thằng nhóc này còn cùng con trai cô đánh nhau một trận tơi bời khói lửa.

"Khá tốt." Cố Thanh Liệt cái hay không nói, nói cái dở: "Thím à, Tiểu Cốc giờ công tác ở đâu?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 155: Chương 155



"... Ở đội làm việc mà thôi." Trương Đại Hồng nhắc đến con trai mà ê răng, không muốn hàn huyên về đề tài này: "Thím còn bán phiếu, có rảnh sang nhà thím chơi."

“Vâng thím." Cố Thanh Liệt cười rạng rỡ hơn nữa, như thể không cảm giác được người ta chỉ đang khách sáo.

Cố Xán Dương dùng đầu gối đập sang một cái: "Ngồi đàng hoàng, đi đừng dựa gần vào anh."

Cố Thanh Liệt thu liễm vài phần, miệng cứ lẩm bẩm: "Được nha, anh chỉ thích Khanh Khanh, với em trai sinh đôi này không hề có chút tình nghĩa nào."

Cố Xán Dương mặc kệ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường trong thị trấn cũng đầy ổ gà, ngoằn ngoèo lay lắc đến nhà mẹ đẻ Thời Như Sương đã là 12h rưỡi.

Rồi xuống xe cả nhà đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được cửa thôn. Cố Khanh Khanh lần trước còn về ngoại một chuyến mới lên tàu đi Binh Đoàn, trong lòng không biết phải miêu tả tâm tình mình lúc này như nào, chính là cảm khái mà thôi.

Thời gian trôi qua quá nhanh, cô hơi chút choáng ngợp.

Sở Đại dường như biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, nắm chặt lòng bàn tay đi trên con đường bờ ruộng nhỏ.

“Tại sao nơi này lại lạnh hơn Thôn Đại Truân Tử vậy nhỉ?” Cố Thanh Liệt không khỏi lẩm bẩm: “Ông ngoại chắc hôm nay biết chúng ta đến đây ha?"

“Năm nào không mùng 2 đến đây chúc tết, làm sao không biết được con." Thời Thời Như Sương và Cố Kim đi bên cạnh nhau, cùng nhìn lại đám trẻ phía sau : “Chắc chỉ không ngờ hai con cũng đến, bình thường hai con ở trong quân ngũ không về, đều là cha mẹ cùng Khanh Khanh về. Hiện giờ cha con lại là đội trưởng đội sản xuất, mỗi Khanh Khanh đi cùng mẹ về nhà ông bà ngoại."

Cố Kim gãi đầu: "Anh bận quá, nếu có rảnh nhất định sẽ cùng em về thăm cha mẹ, năm trước em biết mà, toàn đội chẳng nghỉ ngơi được miếng nào, chỉ có tết mới thở được chút.”

Thời Như Sương lắc đầu: "Dù sao đi nữa, tương lai có lẽ sẽ mình em về, hai anh em Xán Dương ở bộ đội, anh bận việc ở đội, Khanh Khanh cùng A Đại trú đảo, thôi, thật sự không được thì em gọi Tiểu Hùng cùng Viện Triều đi cùng."

Những lời này hoàn toàn đ.â.m vào trái tim của bốn cha con họ Cố, cả Sở Đại cũng không dám hé răng nói chuyện.

Cuối cùng, Cố Khanh Khanh buông tay Sở Đại ôm cánh tay Thời Như Sương làm nũng: "Mẹ nếu con ở nhà chắc chắn sẽ đi với mẹ nha, cha đâu phải khi nào cũng bận đâu, công việc trong đội đâu vào đó rồi sẽ không bận rộn như 6 tháng cuối năm này nữa đâu."

Thời Như Sương xoa xoa đầu con gái, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ biết, không cần dỗ dành mẹ."

“Như Sương? Khanh Khanh!" Thời Liên Vân biết hôm nay em gái sẽ về nhà chúc tết, ăn sáng xong đã đi dạo quanh đầu thôn chờ, nghe được giọng nói từ xa đã chạy lại đón.

Vân Mộng Hạ Vũ

“À, Xán Xương và Thanh Liệt năm nay cũng về hả? Mau mau đến cho cậu cả nhìn xem." Thời Liên Vân vỗ vai hai anh chàng to lớn: "Thanh Liệt chắc nịch, mà sao Xán Dương không có miếng thịt nào vậy con?"

“Đồ ăn của anh cả tốt hơn con biết bao nhiêu lần."

"Con là huấn luyện, cái này là cơ bắp đó cậu cả!"

"Cậu chỉ biết gà cay thái hạt lựu, ăn không? Cậu hai đã ở nhà g.i.ế.c gà rồi."

Đến trước mặt Cố Khanh Khanh, Thời Liên Vân không còn l* m*ng như vậy, chỉ cười cười nhét bao lì xì đỏ cho Cố Khanh Khanh và Sở Đại: "Cháu ngoan, mau mau mau, chúng ta về nha."

Cố Khanh Khanh cong mày cười: "Cảm ơn cậu cả."

Cố Thanh Liệt bĩu mỗi: "Phân biệt đối xử."

"Có cho cháu." Thời Liên Vân từ trong túi lấy ra hai cái nữa nhét cho hai cháu trai: "Việc gì gấp đâu Thanh Liệt ha, đừng ở bên ngoài nữa, về nhà sưởi ấm."

Theo sau Thời Liên Vân, họ đi vào Thời gia, căn nhà nhỏ hơn nhà họ Cố rất nhiều, mà trong sân là đất chứ không phải lát đá như Cố gia.

Đẩy cửa phòng bếp ra, một luồng khí nóng xông vào ấm cả cơ thể..

Dân cư Thời gia đơn giản. Vợ chồng Thời Quý và Chu Man có ba đứa con. Con gái Như Sương đã gả ra ngoài. Con trai lớn Thời Liên Vân cùng vợ Hà Thu Thủy có một đứa con trai là Thời Khinh Chu. Con trai thứ hai Thời Liên Thải cùng vợ Cao Hải Nguyệt con trai là Thời Trọng Sơn.

Tổng cộng 8 người, toàn bộ bên trong bếp, không chật.

Cao Hải Nguyệt ôm con trai m*t ngón tay, thấy mọi người đến muốn đứng dậy chào hỏi thì bị Thời Như Sương đè xuống: "Đây là chị về nhà không cần chiêu đãi."

Cao Hải Nguyệt cười cười, nhìn Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, giật mình: "Đã lâu rồi không gặp hai đứa nhỏ này."

"Đúng vậy, làm mẹ như chị còn khó gặp hai đứa nhỏ nữa là, nếu không phải đợt này quân đội được nghỉ thì khó ăn được bữa cơm đoàn viên.

Chu Mạn cầm lấy hạt dưa và đậu phộng từ trong phòng ra: "Đến đây ngồi, mẹ đi pha trà cho các con."

Cố Kim nhanh chóng đứng dậy: "Mẹ để con."

Cố Thanh Liệt chọc vào cánh tay của Sở Đại, ra hiệu: "Thấy không, học hỏi đi."

Nghe vậy, Sở Đại cũng đứng dậy mở miệng: "Cha, để con làm."

Người trong phòng ngạc nhiên một giây, sau đó vui vẻ cười nói.

Hà Thuy Thủ từ bên ngoài mang mấy cái ghế vào trong: "Đây là cháu rể chúng ta hả? Tuấn tú ghê ha."

"Đều ngồi, không cần cháu làm, ngồi đi, chờ ăn là được."

Mặc dù vậy, Sở Đại vẫn đi pha trà với Cố Kim, Cố Kim cho lá trà vào bình, còn hắn thì xách phích nước nóng rót vào.

Cố Khanh Khanh cùng mẹ và mợ xúm xít trước bếp lò sưởi ấm, chọc em họ nhỏ xíu xíu.

“Chị Như Sương, khi nào Khanh Khanh làm tiệc rượu?" Cao Hải Nguyệt ánh mắt nhu hòa nhìn đứa nhỏ ê ê a a trong vòng tay.

"Mùng 5 tết, hôm nay đến chúc tết, sẵn mời mọi người sang uống rượu mừng, đến mùng bọn nhỏ 10 đi, Khanh Khanh quá mấy ngày nữa mới đủ 18, chờ con bé cùng A Đại về quân khu phương Nam thì cha con bé mang hai đứa lên công xã đăng ký kết hôn."

Thấy con gái thích cháu trai nhỏ của mình, Thời Như Sương liếc con rể đang pha trà với chồng, trong lòng đánh bàn tính nhỏ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 156: Chương 156



Cao Hải Nguyệt nhìn thấy bàn tính nhỏ lưu ở đáy mắt chị chồng, cười tủm tỉm hỏi Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, cháu cùng A Đại có tính toán gì?"

“Hả?” Cố Khanh Khanh nhất thời không hiểu ý: "Mợ nhỏ, mợ là nói tính toán về phương diện gì?"

Thời Như Sương nhỏ giọng nhắc nhở: “Sinh con."

Ngón tay Cố Khanh Khanh đang chọc đứa nhỏ như bốc cháy, y như bị cái gì đốt đến vậy. Thu hồi tay, mặt mày gần ánh lửa chiếu hồng: "Còn sớm mà mẹ ..."

Ấp a ấp úng.

“Không còn sớm đâu con gái,” Thời Như Sương không kìm được mà giật mạnh thanh củi trong bếp để lửa cháy mạnh hơn: “Vài ngày nữa con tròn mười tám tuổi rồi, khi mẹ bằng tuổi con đã mang thai hai anh trai của con."

Hà Thu Thủy mang mứt quả hồng lại đây, đặt trên bệ bếp: "Này, Khanh Khanh, tuổi này đúng là lúc sinh tốt, chờ con cái lớn rồi con mới hơn hai mấy thôi, thoải mái, chỉ là xa quá, người nhà không thể phụ được một chút."

Nhắc đến cái này Thời Như Sương không mở miệng.

Điều khiến cô lo lắng nhất là con gái theo con rể ra đảo, ở nơi hoang vắng, nghe nói không có nước ngọt để uống, đều dựa vào vật tư mỗi tháng mang vào.

"Trễ chút rồi sinh vẫn tốt hơn." Cô đột nhiên đổi ý, trên đảo không có ai chăm sóc, sinh con rất nguy hiểm, phụ nữ sinh con đã một bước chân vào cửa quỷ môn quan rồi.

"Khanh Khanh còn nhỏ, không nóng nảy."

Nghe nói trú đảo không 5 năm cũng 7 năm, lúc đó Khanh Khanh mới 23, A Đại 26, cũng không phải quá lớn.

Mọi người bên này xì xào nói chuyện. Sở Đại từ trong túi móc ra bao thuốc lá, mời cậu cả và cậu hai hút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời Liên Vân lắc đầu: "Nhà cậu không hút thuốc, con trai, thu hồi đi con."

Trong nhà không có điều kiện kinh tế, hút rồi ghiền không có tiền mua được, thôi đừng hút.

Thêm nữa, mấy năm trước Thời Quý là người làm công tác văn hóa, không giống như Cố Thiết Trụ hút t.h.u.ố.c lá sợi, ông rất nghiêm khắc với hai cậu con trai của mình, Thời gia không có ai hút thuốc cả.

Sở Đại gật đầu, bỏ lại điếu thuốc vào trong túi, nghe cách cha tán gẫu cùng cha vợ và anh vợ.

Nghe xem có thể học được chút gì hữu ích hay không?

Cơm trưa ăn tầm 1h, đồ ăn không bằng Cố gia bên kia, được cái nhiều rau, rau xanh tươi, làm rất ngon, vô cùng ngon miệng, được Cố gia thích vô cùng.

Mấy hôm nay cá thịt ăn nhiều quá, ngấy.

Nhìn thấy bọn họ cứ ăn rau không ăn thịt làm Chu Mạn cảm thấy không tốt: "Khanh Khanh, ăn thịt đi, đừng tiết kiệm thịt cho bà ngoại, Tết nhất không thiếu chút đồ ăn."

Cố Khanh Khanh ậm ừ, gắp một miếng thịt ba chỉ thả vào chén của Sở Đại: "Thịt ba chỉ xào tỏi cùng ớt xanh, quá thơm, anh nếm thử đi anh."

Sở Đại lẳng lặng gắp miếng thịt ba chỉ, cắn một miếng, ăn cùng với cơm.

Mùi vị thơm đối với Cố Thanh Liệt không còn cuốn hút quá nữa, đôi đũa không ngừng gắp đồ ăn, hắn thịt đậu que khô xào thịt, măng xào thịt cũng ngon, dù sao đều thích, ăn thế nào đều không ngấy.

Ánh mắt của Thời Quý rơi vào khuôn mặt của đứa cháu trai cả, nhịn không được nói với bà vợ: 'Tính tình Xán Dương càng lúc càng ít lời, không biết giống ai, cha hắn khờ khờ, con gái chúng ta cũng không phải là cái hũ nút, như thế nào hai anh em sinh đôi mà khác nhau một trời một vực vậy ta?"

Chu Mạn nhìn đứa cháu của mình bật cười: "Một động một tĩnh khá tốt, cứ giống Thanh Liệt ồn ào hai đứa, đầu tôi chắc mãi ong ong không ngừng không lúc nào thanh tĩnh."

Thời Quý gật đầu: "Bà nói cũng đúng."

Buổi chiều, Thời Như Sương giúp rửa bát, Cố Khanh Khanh ngồi ngủ gà ngủ gật sưởi ấm dưới bếp lò, Cao Hải Nguyệt bế đứa nhỏ vào phòng ngủ, còn Hà Thu Thủy cũng vào phòng chính nói chuyện với cậu cả.

“Khanh Khanh, con ở nhà đói bụng thì kiếm cái gì ăn đi nha, mẹ đi quanh quanh thôn chào hỏi." Thời Như Sương lau nước trên tay nói với con gái.

"Vâng, con biết rồi mẹ."

Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng bếp.

Cố Khanh Khanh dựa gần sát lên gần bên Sở Đại: "Anh có buồn ngủ không?"

Sở Đại lắc đầu, kẹp củi bỏ vào trong bếp lò: "Mẹ cùng mợ nói với em cái gì?"

Lúc nãy pha trà mắt hắn thấy vợ hắn sắc mặt có phần không được tự nhiên.

"Không có chuyện gì." Cố Khanh Khanh khẽ thở dài thẹn thùng: "Chính là hỏi chúng ta tính toán khi nào sinh con."

Tay thêm củi của Sở Đại tạm dần, nghĩ đến Triệu Trạch nói ở trên đảo không có tiện, đau đầu: "Đợi trễ chút rồi có."

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, cô nhìn xuống đống tro bụi dưới chân, chân dựa vào người chồng cũng thu trở về.

Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người tiếp tục kéo dài đến tận buổi tối, Thời Như Sương ngay lập tức phát hiện ra con gái có gì đó không ổn.

Ngày thường dính A Đại không thôi, giờ ăn cơm còn không muốn ngồi cạnh, chạy lại ngồi cạnh anh cả.

Cố Xán Dương lặng lẽ kéo ghế ra cho em gái, múc cơm.

Cố Khanh Khanh cầm lấy cái bát không nhìn Sở Đại, chỉ cúi đầu ăn, mẹ kêu vài lần cũng không nghe thấy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 157: Chương 157



Ăn xong, Sở Đại giúp dọn bàn, cô đứng dậy đi ngang qua đi về phía phòng bếp.

Ngay cả Cố Thanh Liệt không tinh thế mà nhận ra hai người không thích hợp, hắn đáp tay lên lưng ghế, hỏi: "Lão Sở, chiều nay hai người cãi nhau?"

"Không có." Sở Đại cau mày: "Cậu cũng cảm thấy không đúng?"

Cố Thanh Liệt phá lên cười.

Hắn đứng dậy vỗ vỗ vai người anh em: "Cậu chắc chắn nói cái gì đó chọc nó rồi, không có việc gì, dễ dỗ lắm, có đồ ăn là vui vẻ."

Sở Đại cau mày: "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu?"

Cố Thanh Liệt bị dỗi một cậu nghẹn họng: "Ừ, không phải, hừ cậu trước tiên nên nghĩ cho kỹ đi, em rể, anh trai về phòng ngủ."

Hắn nghênh ngang đi ra khỏi phòng chính, Sở Đại thu dọn bàn, muốn đem cái giẻ lau ra bếp giặt sạch, vừa lúc hỏi thăm xem em ấy làm sao.

Kết quả là, phòng bếp trống không.

Sau khi tắm rửa trở về phòng, hắn thấy cô gái đang co ro trên giường giấu đầu dưới chăn bông, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đi đến mép giường, hắn đứng nhìn cái cục gồ lên dưới chân bông chừng 4-5 phút, sau đó mới chậm rì rì cởi bỏ quần áo, cởi giày lên giường.

Ván giường vang lên tiếng "kẽo kẹt", Cố Khanh Khanh rụt người dựa gần tường, bộ dạng không muốn gần đến người hắn.

Sở Đại ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn vợ một hồi, hồi tưởng đoạn hội thoại cuối cùng với vợ lúc chiều.

Thì ra là vì hắn nói muốn sau này rồi có con làm cho em ấy tức giận?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn dựa đầu vào tấm ván giường, nhìn chằm chằm vào mái nhà tối đen, nơi chỉ có bếp than bên cạnh giường đang ánh lên ánh sáng đỏ rực.

“Khanh Khanh.”

Cố Khanh Khanh ở dưới lớp chăn bông mở to mắt, coi như không nghe thấy được.

Sở Đại vươn tay ôm eo cô, cô không có ngăn cản, không có phát ra tiếng, cũng không có đáp lại.

Người đàn ông nằm xuống, tựa cằm vào cổ vợ, cũng không nói lời nào, cứ như vậy ôm em ấy.

Cố Khanh Khanh có rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn muốn hỏi anh ấy có phải không muốn sinh con với cô hay không, hay là lúc trước vì cái gì cưới cô, có phải vì nhất thời xúc động, trong đầu như cuộn chỉ rối, nghĩ đến cuối cùng không nghĩ nổi nữa khóc nức nở, bờ vai run run.

"Khanh Khanh? Vợ à?" Sở Đại lúc này luống cuống thật sự.

Cố Khanh Khanh khóc thút tha thút thít, không để ý đến hắn nữa, khóc cuối cùng thật sự quá buồn ngủ, vậy mà ngủ thiếp đi.

Sở Đại đợi thật lâu không có nghe em ấy nói ra tiếng nào, cuối cùng lật người ra.

Ngủ say rồi.

Trong lòng trăm cảm xúc ngổn ngang, chua xót muốn chết, tổng cảm thấy mình làm em ấy chịu thiệt.

Không đi trú đảo, bọn họ có thể sinh con, đi trên đảo sinh con không ai chăm sóc em ấy, Triệu Trạch cũng nói, hắn không có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ, cả năm ở binh đoàn với đám nam nhân, đúng là không biết thật.

Suy nghĩ của hắn hỗn loạn, tận nửa đêm còn chưa chợp mắt nổi.

Cố Khanh Khanh ăn quá nhiều quýt, nửa đêm dậy đi vệ sinh, mơ mơ màng màng muốn bò ra người chồng đi vệ sinh thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh ấy.

Cơn buồn ngủ lập tức thanh tỉnh.

Cô muốn hỏi anh tại sao anh không ngủ, nhưng nghĩ đến bây giờ hai người đang cãi nhau, cô lặng lẽ bò ra ngoài.

Cuối cùng bị anh ấy nắm cổ tay.

“Tâm sự?”

Cố Khanh Khanh nhắm mắt, mở ra, mặt không biểu tình: "Buông tay."

Đây là lần đầu tiên cô dùng cái giọng điệu mất kiên nhẫn như này nói với Sở Đại, Sở Đại ngẩn ra, buông tay.

Cố Khanh Khanh vội vàng ra khỏi giường mang giày đi nhà xí, sau hai phút đi vào, lại "bang" một cái đóng cửa bò lên giường, xốc chăn chui vào ổ chăn.

Đôi mắt to đen láy lộ ra bên ngoài, còn chưa vài phần ủy khuất.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Sở Đại hơi ngồi dậy, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến Cố Khanh Khanh mất tự nhiên muốn dùng chăn che mắt anh ấy lại.

“Nói chuyện đi, em nói cho anh biết vì cái gì tức giận, anh sẽ cho em đáp án, được không?" Hắn vẫn không xác định được có phải em ấy vì sự kiện kia mà ủy khuất hay không?

Khóe miệng Cố Khanh Khanh mấp máy, cô ngại ngùng mở miệng, cuối cùng chuẩn bị đủ tâm lý: "Anh có phải không muốn kết hôn với em?"

“Không có.” Sở Đại không biết tại sao em ấy lại nghĩ như vậy: "Báo cáo kết hôn đã nộp, đã tổ chức hôn lễ ở Binh Đoàn, ở Quân Khu cũng đã bày tiệc rượu, hay là nói em bây giờ chán ghét, không muốn gả cho anh?"

Quả nhiên lời này nói xong thì Cố Khanh Khanh tức khắc nóng nảy: "Rõ ràng anh không muốn kết hôn với em! Buổi chiều cùng anh nói mẹ hỏi khi nào chúng ta muốn có con, anh nói còn sớm?"

"Vậy khi nào không còn sớm? Chờ em đủ bảy tám chục tuổi sao?!"

Sở Đại thở dài, thật sự là vì chuyện này.

Hắn không muốn giấu em ấy: "Triệu Trạch nói rằng trên đảo không có nữ quân y, nếu mang thai sẽ không tiện, anh cũng sợ ... Vạn nhất em phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."

Cố Khanh Khanh hiểu được, nước mắt lăn dài trên mặt: "Nhưng em không sợ, không phải chị A Niệm cũng đang mang thai sao? Chị ấy cũng là muốn theo anh Triệu trú đảo."

Cô lao vào lồng n.g.ự.c của Sở Đại, tay thăm dò vào bên trong vạt áo.

"Hay là nói anh không có phản ứng với em, không muốn chạm vào em?"

Sở Đại cười mắng: "... Em không phải đang trợn mắt nói dối sao?"

Cố Khanh Khanh dụi đầu vào lồng n.g.ự.c Sở Đại: "Anh ơi, em không nhỏ, đã 18. Mẹ nói lúc mẹ bằng tuổi em đã mang thai anh trai rồi, anh không thể vì đi trú đảo mà không muốn sinh con. Anh Triệu dám đem chị A Niệm lên đảo, anh làm sao lại sợ?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 158: Chương 158



Nghe Cố Khanh Khanh nói xong, Sở Đại trầm mặc một hồi mới nói: "Được."

“Hả?” Cố Khanh Khanh bối rối ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Được, sinh con đi." Sở Đại cuối đầu hôn vợ, ở bên tai nhẹ giọng nói: "Bất quá phải đợi đến ngày làm tiệc rượu, em nhịn một chút."

"Đừng nhéo em."

Đêm nay hai người trò chuyện rất nhiều, chân rời hửng sáng hai người mới ôm nhau mà ngủ.

Cố Thanh Liệt gõ cửa la cả hồi lâu mà không ai trả lời.

Thời Như Sương trầm ngâm nghĩ: "Để hai đứa ngủ thêm một lát đi, không nóng nảy trở về, ăn cơm trưa xong về nhà cũng được, vừa lúc ông bà ngoại thu dọn chút đồ đạc."

Vốn dĩ Chu Mạn muốn để một người ở nhà trông nhà, không thể mang cả nhà đi thôn Đại Truân Tử, nhưng là cháu ngoại gái kết hôn, hai ông bà đều muốn đi, con trai con dâu cũng muốn đi, Thời Khinh Chu càng không cần phải nói, hai đứa nhỏ quan hệ thật là tốt.

Cuối cùng, đành phải nhờ hàng xóm giúp cho gà và vịt ăn, chính mình có thể ở lại Thôn Đại Truân Tử thêm hai ngày.

Nhớ tớ, trừ lúc con gái kết hôn còn có uống rượu mừng cháu gái, hai vợ chồng già cũng chẳng đi được lần nào nữa.

Nhân cơ hội này đến thăm ông bà thông gia.

Cố gia đều là người tốt.

Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại đến hơn tám giờ vẫn chưa dậy, Chu Mạn hâm đồ ăn nóng ở trong nồi, xúc một ít bắp cùng thóc đi nhà hàng xóm, cùng một bao đường.

Muốn nhờ hàng xóm trông nhà giúp hai hôm.

Cố Khanh Khanh tỉnh ngủ ra ngoài rửa mặt thì hầu như không ai ở nhà.

Cố Xán Dương bị Cố Thanh Liệt và Thời Khinh Chu kéo đi hái nấm trên núi, đêm qua bên ngoài trời mưa, bọn họ ở trong phòng không hay biết.

Cậu cả, cậu hai còn có cha mẹ đi theo ông ngoại thăm người thân trong thôn, mợ cả cũng đi cùng, còn mợ nhỏ thì ở trong phòng chăm con.

Cố Khanh Khanh nhấc nắp nồi lên, có màn thầu cùng lạp xưởng xào tỏi non, còn một chén canh củ cải non.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa bưng món ăn ra, Sở Đại liền múc hai chén cơm đến đưa cho cô.

Hai người nhìn nhau, bật cười, quá ăn ý.

Cố Khanh Khanh đã nói hết lời trong lòng, hoàn toàn sảng khoái, ăn cơm còn nghĩ đến chuyện ngày đó nói chuyện với Tiểu Ngư và chị Tần Lê, nhịn không được hỏi: "Anh trai, anh thích em từ khi nào?"

Sở Đại gắp khối lạp xưởng vào chén của vợ, suy nghĩ một chút: "Có lẽ là lần đầu tiên em gọi anh là anh trai đi."

Cố Khanh Khanh ngây người: "Sớm như vậy?"

“Ừ.” Sở Đại cười cười, trong lòng còn sớm hơn nữa cơ: "Lúc ấy cảm thấy cô gái này thật thú vị, ai cũng gọi anh trai, trong lòng có chút khó chịu."

Cố Khanh Khanh cắn miếng lạp xưởng, chớp chớp mắt: "Vậy anh vì sao mà không nói sớm với em? Em lúc đó còn tưởng rằng ..."

“Còn tưởng cái gì?" Người đàn ông bưng chén, nhướng mày.

"Cho rằng anh không có ý với em nha."

"Tết trung thu anh trai có viết một lá thư cho em, còn gửi kèm một tấm ảnh chụp của anh."

Sở Đại cười cười: "Bảo em mang thanh mai sang cho hắn sao?"

"Làm sao anh biết?"

"Khi hắn viết thư, anh tình cờ ở sau lưng hắn, không cẩn thận nhìn thấy."

Cố Khanh Khanh có chút bối rối: "Vậy lần đầu tiên đến là anh đã biết em đến làm gì sao?"

"Đúng vậy." Sở Đại thành thật không phủ nhận: "Cũng đã nhận ra tới, em cùng anh trai em rất giống nhau."

Cố Khanh Khanh vẻ mặt ghét bỏ: "Ai giống hắn đâu, em giống anh cả."

“Được rồi, giống anh cả.” Sở Đại sờ sờ tóc: "Ngày đó em ghé lên vai anh trai em nói chuyện, anh đã nghe được."

Cố Khanh Khanh cảm thấy chột dạ, ánh mắt mê mang: "Cái gì anh?" Cô cố lùa cơm vào trong miệng.

Nam nhân nén cười, nhắc nhở: “Tới tìm đối tượng."

Cố Khanh Khanh căn bản không quên, nghe anh ấy nhắc đến, bưng chén ngồi ở trước bếp, cầm lấy cái kẹp, gắp bớt củi lửa ra ngoài cho nhiệt độ giảm đi.

Thấy vành tai vợ đỏ bừng, Sở Đại không chọc em ấy nữa.

Sau khi ăn xong, đem chén rửa sạch, còn dư lại đồ ăn thả vào trong nồi.

Thời Như Sương và những người khác từ bên ngoài nói nói cười cười đi vào, rũ bỏ thân hàn khí, đi vào trong bếp, thấy vợ chồng son lại ngồi cạnh nhau cười giỡn, tâm tư rốt cuộc cũng thả xuống.

"Khanh Khanh." Đợi con rể ra ngoài, cô ngồi bên cạnh con gái, nắm lấy tay con gái: "Ngày hôm qua con với A Đại đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Khanh Khanh ngại không nói vì chuyện con cái, hàm hồ nói: "Chính là chuyện hôn sự ..."

Thời Như Sương lúc này mới nhớ ra: “Con có phải khẩn trương không?" Vừa lúc trong phòng cũng không có người khác, cô nhỏ giọng hỏi: "Khanh Khanh, con cùng A Đại ... đã viên phòng chưa?"

Cố Khanh Khanh mặt đỏ lên, thì thào nói: "... Không có."

Thời Như Sương vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an con gái: "Khanh Khanh đừng sợ, con sớm muộn gì cũng phải trải qua những chuyện này, A Đại là một chàng trai tốt, hai đứa kết hôn mẹ rất vui, con còn nhớ rõ trước kia con đầy mong chờ đi Binh Đoàn hay không?"

Cố Khanh Khanh gật đầu.

“Hiện giờ con được như ý nguyện rồi con gái." Thời Như Sương nhẹ vuốt tóc của con gái: "Mẹ làm cho con một bộ áo cưới xinh đẹp, con từ nhỏ sống ở nhà được cả nhà yêu thương lớn lên, lấy chồng thì được gả cho người con yêu thích, mọi người chân thành chúc phúc cho con."

"Quá thời gian nữa con đi trú đảo, mẹ không ở bên cạnh, con phải ở bên cạnh chiếu cố mình, phải cùng A Đại nhường nhịn nhau, tận lực học nấu ăn, cho dù A Đại có nguyện ý mang theo con ăn nhà ăn, về sau sinh con chẳng lẽ con muốn con cái cũng ăn nhà ăn sao? Mẹ tuy nấu ăn không ngon, nhưng là con có phải cách một đoạn thời gian ăn bánh bột ngô mẹ làm."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 159: Chương 159



Cố Khanh Khanh gật đầu, mặc dù mẹ làm bánh bột ngô dính dính, không giống như thím Quế Hoa cùng thím hai làm xốp giòn, cơ mà cô thấy thơm ơi là thơm, cho dù nó không có ngon lắm.

Thời Như Sương xoa đầu con gái nhỏ: "Đừng lo lắng, thời gian còn dài, nói thật, trước kia còn nhỏ mẹ mong ngóng con mau lớn lên, bởi vì con gái của mẹ quá ồn ào, tính tình con giống y hệt anh hai con, không thể ngừng chạy loạn khắp nơi, còn thường xuyên đánh nhau với mấy đứa con trai khác, thua rồi chơi xấu kêu anh trai sang chống lưng."

“Lúc đó, ngày nào cũng có người ta mang trẻ con đến nhà mắng vốn, nói Khanh Khanh không giống ai, về sau không gả chồng được. Anh cả con tính tình từ nhỏ đã lạnh, lúc đó lao vào đánh nhau với người ta, anh hai con cũng nhe răng nhếch miệng ấn người ta lên mặt đất."

"Đôi khi mẹ suy nghĩ, có phải người nhà quá nuông chiều con, sợ về sau trưởng thành con không hiểu chuyện, không ngờ Khanh Khanh lớn lên tính tình càng thảo, cả người mồm mép như thím Quế Hoa cũng không nói một câu không tốt về con."

"Cũng là lúc đó mẹ phát hiện Khanh Khanh đã trưởng thành thật rồi, mẹ lại hối hận. Mẹ hy vọng con trưởng thành chậm một chút, đừng nhanh như vậy gả ra ngoài.”

Thời Như Sương vừa nói hốc mắt đỏ lên, Cố Khanh Khanh cũng rơm rớm nước mắt: "Mẹ, mẹ nói ai nói con không gả được cho ai? Là người thôn chúng ta sao?"

Thời Như Sương buồn cười, chọc cái đầu nhỏ của con gái: "Như thế nào? Bây giờ còn tính toán tìm người ta tính sổ sao? Là người thôn chú Tần, có nói con cũng không biết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai thôn 500 hộ gia đình, hơn 8.000 nhân khẩu, Thời Như Sương gả vào Cố gia hơn 20 năm mà còn chưa có quen mặt đủ đâu chứ càng đừng nói cô con gái vô tâm vô phối như Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh nằm trên vai mẹ, lẩm bẩm: "Con đi tìm anh cả là biết rồi."

Thời Như Sương lần này thật sự không nhịn được nữa: "Con nha, đúng là bị chiều hư, anh cả, anh hai đem con chiều hư, dưỡng thành cái tính tình này, không chịu bị bắt nạt một chút."

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thương con sao?" Cố Khanh Khanh cười hì hì cọ cánh tay mẹ làm nũng.

Thời Như Sương không có biện pháp với con gái, nghiêm túc nói thẳng: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."

"Mẹ nói."

“A Đại là người tốt, thằng bé nguyện ý chiều con, con đừng có được nước bắt nạt A Đại. Mẹ nghe A Chiêu nói, ông thông gia đối với A Đại không để bụng, hai cha con từ nhỏ đến lớn tranh cãi không ngừng, thằng bé sinh ra đã mất mẹ, mười mấy tuổi đã báo danh tòng quân, chịu bao nhiêu cực khổ."

Cố Khanh Khanh nhớ đến những thương trên người anh ấy: "Mẹ, con biết rồi."

Cô sẽ tốt với anh ấy.

Thời Như Sương xoa nhẹ mái tóc con gái: "Ngoan, con về sau như người trong nhà đối xử với con, con hãy yêu thương, chăm sóc A Đại, đừng để thằng bé lẻ loi, cuộc sống về sau sẽ ngày càng rực rỡ, càng ngày càng tốt."

Cố Khanh Khanh nhẹ gật đầu, trong đầu đã suy nghĩ về sau đối xử tốt với anh ấy thế nào.

Anh ấy đối với ăn mặc không có yêu cầu gì, chỉ cần trong túi có kẹo có thuốc là được. Cơ mà trong khoảng thời gian này anh ấy hình như ăn kẹo tương đối nhiều, thuốc thật ra không hút nhiều lắm.

Cố Khanh Khanh đắm chìm trong suy nghĩ, mãi đến khi Chu Mạn vào bếp, cô mới hoàn hồn.

"Khanh Khanh." Chu Mạn nói: "Nhóm bếp đi cháu, chuẩn bị nấu cơm trưa."

Cố Khanh Khanh phản ứng, ôm bụng: "Bà ngoại, con vẫn còn no."

“Các con trẻ tuổi, buổi tối không ngủ ban ngày dậy không nổi. Tối qua trời mưa con biết không?" Chu Mạn nhấc nắp nồi lên, nhìn thấy mấy dĩa đồ ăn chỉ động vài đũa, đau đầu.

Hai đứa nhỏ này sao ăn ít dữ vậy?

“Trời mưa sao?” Cố Khanh Khanh mơ hồ: "Sáng con dậy bên ngoài thật khô ráo nha."

“Gió thổi khô đấy cháu." Chu Mạn bắt đầu cọ nồi chuẩn bị nấu cơm, cho gạo và nước vào, nước nhiều chút lấy nước cơm thêm chút đường uống, phần cơm chưa chín thì cho vào lồng tre, hấp lên.

Thời Như Sương bên cạnh tiếp lời: "Khanh Khanh thích ngủ nướng không phải chuyện ngày một ngày hai, nghe anh hai con bé nói, đứa nhỏ này đến Binh Đoàn thường xuyên ngủ đến mặt trời lên cao, chờ anh hai huấn luyện xong đưa cơm sang mới ăn."

Chu Mạn lắc đầu: "Chính hắn chiều Khanh Khanh trách được ai, nhìn hắn thường ngày thích cãi nhau với Khanh Khanh chứ ai nói con bé một câu xem hắn có động thủ không?"

“Vâng, Thanh Liệt là đứa tính tình nôn nóng." Thời Như Sương đau đầu nói: “Hai anh em quá nhốn nhào, chẳng hiểu sao anh em sinh đôi, một cái tĩnh một cái thì quá nhiều lời."

Chu Mạn liếc nhìn cháu gái đang xới cơm trong nồi: "Bây giờ hôn sự của Khanh Khanh đã được giải quyết, nên đến phiên hai anh em rồi, con nắm chặt thời gian thúc giục, chờ trở về bội đội, quản không nổi."

"A Chiêu nói Xán Dương ở bộ đội có cô gái ở không quân thích hắn, chính là Thanh Liệt con lo lắng quá, nghe nói ở binh đoàn không có nữ binh."

Cố Khanh Khanh an ủi mẹ: "Sở Đại nói nửa năm là có đoàn Văn Công đến biểu diễn an ủi. Các cô gái đoàn Văn công trắng trẻo dịu dàng, lịch sự văn nhã. Cẩu Đản không phải thích con gái ôn nhu sao, chắc chắn sẽ bị hấp dẫn."

Lần này, đổi lại là Thời Như Sương sửng sốt: "Không phải chứ, anh trai con nói thích con gái ôn nhu?"

"Vâng nha!"

Thời Như Sương im lặng một lúc, nhẹ nhàng thở hắt ra, như trút được bầu tâm sự: "Mẹ tưởng mấy anh trai con thích dạng con gái tính tình như con."
 
Back
Top Bottom