Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 140: Chương 140



Hai anh em cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần Cố Xán Dương không có ở đây, miệng Cố Thanh Liệt sẽ y như s.ú.n.g liên thanh, không ngừng lảm nhảm, những người còn lại trong nhà họ Cố coi như không nghe thấy là được, tiếp tục cùng Sở Uyên trò chuyện.

Bữa ăn này ăn đến hơn 8h, ba cô con dâu Cố gia thu dọn chén bát, Cố Tài bắt đầu chuẩn bị các món ăn cho bữa trưa và bữa tối, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình giúp gói sủi cảo, Trương Thúy Phân chỉ huy mấy cháu trai nối điện cho tủ lạnh cùng máy giặt, mình cùng Thời Như Sương mang vỏ chăn đi giặt.

9h, bên ngoài nắng chói chang, nơi nơi ấm áp thanh bình.

Trẻ con trong thôn chạy đến xem TV, TV đã được dời vào trong nhà chính, Cố Ngân làm rất nhiều ghế nhỏ, đủ ngồi, Cố Khanh Khanh đặt một đĩa kẹo và hạt dưa để trên bàn nhỏ cho đám nhóc ăn.

Cô cười tủm tỉm hỏi một thằng bé chín tuổi béo mum múp: “Tiểu Cách, chị của em đâu rồi?”

Triệu Cách vừa cắn kẹo đậu phộng, vui vẻ lắc lư đôi chân nhỏ: "Đang ở nhà chuẩn bị mấy món ăn ngày tết với mẹ em, chị Khanh Khanh, chị tránh ra một chút được không, che hết TV của em rồi."

Cố Khanh Khanh vươn tay nhéo nhéo mặt của cậu nhóc to béo nhà Tiền Quế Hoa, tức giận đi đến bên cạnh: "Lâu ơi là lâu không gặp chị, không nhớ chị à, về sau không chơi với em nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chị đã gả chồng rồi! Sau này chị sinh con chơi với con." Triệu Cách nhoi nhoi cái đầu: "Chị Khanh Khanh, chị tranh thủ chút, mẹ em nói là, Cố gia hương khói tốt, vượng nhân khẩu lắm!"

Cố Khanh Khanh đỏ mặt, cô không biết thím Triệu đã nói gì với em trai Tiểu Cách này nữa, cô lùi về sau không muốn chơi với mấy nhóc tì này nữa, vừa lúc đụng vào lòng n.g.ự.c của người đàn ông.

“Sao vậy em?” Sở Đại xoa xoa lỗ tai đỏ bừng của vợ: "Lạnh sao? Đi phơi nắng đi."

Cố Khanh Khanh lấy một viên thỏ trắng trong đĩa, bóc ra cho vào miệng Sở Đại: "Không sao cả, chúng ta đi phơi nắng đi."

Nói xong ôm cánh tay chồng ra ngoài.

Sở Đại nhướng mày, thấy ánh mắt em ấy tránh mình, nhai nhai viên kẹo sữa, lắc đầu cười khẽ.

Cố Ngân gọt củ năng xong lại đến ôm cái bào bào mịn khúc gỗ, trong tay cầm một sợi dây làm bằng bông dài, dính mực, đo lên khối gỗ, lưu lại dấu vết rõ ràng.

“Chú hai, chú định làm gì cho cháu vậy?” Cố Khanh Khanh ngồi xổm bên cạnh chú hai phơi nắng, thuận tiện gom hết những vụn gỗ đã bào ra, lát nữa mang vào bếp nhóm bếp.

“Cái khối gỗ này làm giường, còn có mấy cây gỗ khác làm tủ quần áo, giá rửa mặt cùng cái bàn." Cố Ngân khó có được một lần mở miệng nói dài một hơi như vậy.

Cố Khanh Khanh buồn so: "Cảm ơn chú hai! Cơ mà con đi Trú Đảo, có mang theo được đâu."

Sở Đại đang giúp Cố Ngân đỡ khối gỗ lên: "Của hồi môn của em có thể để ở đại viện quân nhân, đến lúc đó nhờ lão Chử hỗ trợ đem giường cùng tủ dịch chuyển đến nhà khác, những món này đặt ở phòng chúng ta."

“Thật tốt quá!" Cố Khanh Khanh kéo cái ghế nhỏ lót dưới mông: "Đến lúc đó chúng ta đi đảo còn phải qua quân khu phương nam sao anh?"

“Chúng ta phải lên tàu từ bến tàu do quân khu điều động." Sở Đại đưa cái cưa cho Cố Ngân: "Đến lúc đó chúng ta còn phải trở về một chuyến, anh muốn mang thêm ít quần áo, còn phải về nhận lệnh của quân khu."

Cố Khanh Khanh gật đầu, có cái cô hiểu có cái không, những chuyện liên quan đến quân sự cô không hỏi sâu vào.

Nhìn trên bàn đá cha chồng cùng ông nội ngồi uống rượu phơi nắng, ăn đậu phộng, trong lòng mềm mại, xách giỏ nhỏ đi vào phòng bếp.

Cố Tài băm thịt, trộn với củ năng, thêm chút hành rồi thêm khoai lang đỏ, dầu muối, cho thịt vào lòng bàn tay, bóp lên thả vào trong chảo dầu.

Cố Khanh Khanh đợi ở bên cạnh không chịu đi đâu, Hàn Liên Tâm cán bột sủi cảo, Trương Vũ Tình thì bao sủi cảo.

Thấy Cố Khanh Khanh nhìn mình như vậy, hai chị em cùng nhau trêu: "Khanh Khanh nhà chúng ta là đói rồi sao? Không phải mới ăn cơm xong sao?"

“Đây là thèm thịt, chú ba làm thịt viên là ngon nhất đấy." Trương Vũ Tình cười tủm tỉm: "Ngày hôm qua em trở về đã cắt thịt, mẹ còn đi cung tiêu xã cắt thêm thịt, hôm nay đội sản xuất lại g.i.ế.c heo lại phân thịt nữa, cộng lại chừng 20 cân thịt, tết năm nay mỗi ngày ăn thịt đều không thành vấn đề."

"Cũng không thể mỗi ngày đều ăn." Cố Tài mở miệng tiếp lời: "Còn phải lưu lại một ít để làm hôn sự cho Khanh Khanh."

Cố Khanh Khanh lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nữa thôi cô sẽ bày tiệc rượu.

Có chút đắc ý dạt dào: "Chú ba, toàn bộ thôn Đại Truân Tử chắc chỉ có cháu làm hôn sự là có đầu bếp tiệm cơm quốc doanh nấu ăn thôi, đúng không?"

“Đừng nói ở thôn chúng ta, cả đại đội sản xuất vô địch cùng mấy đội sản xuất bên cạnh, cháu là người đầu tiên." Hai chú cháu kẻ xướng người họa tự khen mình.

“Các người Cố gia có tật xấu gì đây? Cùng nhau khác lác thổi phồng à." Hàn Liên Tâm liếc nhìn ra ngoài cửa: "Tiểu Sở đứa nhỏ kia đang cưa gỗ với chú hai kìa, đứa nhỏ này tính tình trầm ổn thật đấy."

Chồng cô là người có đánh mấy gậy cũng không buồn rên một tiếng, bình thường chẳng ai thích thò gần lại hắn, mấy đứa nhỏ Cố gia đều thuộc tuýp người nhiều lời.

Đôi khi nói chuyện mà không đáp lấy một câu, người ta làm sao mà nói tiếp được.

“Đúng vậy, đứa trẻ này là một đứa nhỏ trầm ổn." Cái này Trương Vũ Tình đồng tình.

Trong sân, Trương Thúy Phân đặt tay lên máy giặt, nhìn máy giặt quay cuồng, bọt khí phần phật nổi lên, bà quay sang nói chuyện với con dâu lớn: "Con nhìn cái này xem máy chạy có phí điện không?"

Thời Như Sương mỉm cười: "Mẹ, kệ nó có tốn điện không, mẹ nguyện ý giặt tay hay là để nó giặt."

Đương nhiên, Trương Thúy Phân không chút do dự: "Đồ mùa đông quá dày, vò không nổi, máy giặt tốt hơn chứ."

"Thì đấy, mẹ đừng lo lắng nữa."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 141: Chương 141



Nơi đó chỗ Sở Uyên, hắn cùng Cố Thiết Trụ nheo mắt uống rượu, ngón tay bóc vỏ đậu phộng: "Chú à, cuộc sống nhàn nhã quá, cháu không muốn về quân khu nữa."

Cố Thiết Trụ uống rượu Mao Đài, chép chép miệng, dư vị còn nguyên trong miệng: "Cái này có là gì đâu, sau này ăn tết cháu cứ về đây, nhà chúng ta không có gì ngon chiêu đãi, được cái nhiều người nhiều náo nhiệt, Khanh Khanh cùng A Đại chuẩn bị đi trú đảo, cháu một mình ở Quân Khu cũng buồn."

“Vậy thì tốt quá." Sở Uyên trên người vẻ tiêu sái không kiềm chế được, kiêu ngạo đè nén mấy năm nay bại lộ ra ngoài, vung tay lên: "Chờ cháu nghỉ hưu về bên này dưỡng lão, cháu cũng không cần tên nhóc kia sinh cho cháu cháu trai, một mình tự tại là tốt rồi."

“Không được đâu." Cố Thiết Trụ vừa nghe thì đã nóng nảy: "Chú còn chờ ôm cháu gái, đến lúc đó cháu làm cha không giục A Đại, Cố gia chỉ có một bảo bối cục cưng là Khanh Khanh, chú cũng không dám thúc giục con bé."

Sở Uyên là người truyền thống gia trưởng, trong xương cốt chủ nghĩa nam tử chủ nghĩa thật nặng, hắn trước kia trong nhà xác thật có quân quyền cần kế thừa, Sở Đại mới sinh ra không ít người gọi là thiếu soái, lúc đó hắn cảm thấy trong nhà cần thiết phải có một đứa con trai.

Bằng không không ai gánh vác trách nhiệm.

Cho đến hiện tại, Sở Đại có thể lập gia đình hắn đã phải cảm ơn ông bà tổ tiên Sở gia phù hộ, trước kia tên nhóc kia bộ dạng sống không ra sống, cả ngày bày bộ dạng muốn cả đời quang côn, đi Biên Quan chịu c.h.ế.t làm hắn chướng mắt, hắn còn nghĩ bản thân làm chuyện thiếu đạo đức cho nên Sở gia tuyệt hậu.

Còn đối với cô con dâu Cố Khanh Khanh thì, khá tốt, cho nên cười ha hả: "Cháu gái tốt, nếu là có cháu gái chẳng phải là bảo bối trong tay Cố gia cùng Sở gia? Mà cả con trai cũng không tồi, đừng giống cha nói là được, giống cha nó cháu sợ cháu sống không nổi đến lúc về hưu."

Thông gia hai người trò chuyện vui vẻ, rồi còn bàn nhau đặt tên cháu là gì, Sở Uyên nghe nào mấy cái tên: Nhị Nha, Lừa Cẩu mà nhảy dựng.

Mặc dù đã lớn tuổi còn là ông già quê mùa mà nhiều năm ông không còn nghe thấy nhiều danh xưng thế đặt cho con trai đâu, nhìn Cố Thiết Trụ khoa tay múa chân hỏi hắn tên nào tốt, Sở Uyên đông cứng người, nở nụ cười gượng gạo —

"... Thực ra không sinh cũng khá tốt, bọn nhỏ có chủ ý của bọn nhỏ, để tự hai đứa đi thôi chú."

Khóe miệng Cảnh Vệ Viên run run, thiếu chút không nhịn nổi.

Giữa trưa sân nhà Cố gia phủ đầy chăn mền phơi nắng, cả phòng có Cố Xán Dương cũng đã chuẩn bị tốt.

Cố gia người nhiều, nhớ năm đó đóng gạch bọn họ đóng nhiều. Đất nền được phân cũng lớn, xây nhà lên rộng rãi thoải mái.

Ngay cả khi Cố Khanh Khanh gả đi ra ngoài thì Cố gia vẫn giữ phòng lại cho con bé, chỉ là không phải căn phòng hiện tại.

Cố Kim dựa vào chiếc cối xay đá giữa sân, cùng người nhà nói về kế hoạch của mình: "Năm sau con tính thiêu gò gạch, để Mạnh thanh niên trí thức thử xem có thể làm được xi măng không, kế hoạch năm năm sau con muốn toàn bộ đội sản xuất chúng ta đều được ở nhà hai tầng gạch đỏ, bên ngoài quét vôi sơn màu, đường xá cũng dùng xi măng làm đường cứng."

Hai ngày trước, khi quyết toán cuối năm, hắn đã đứng trước toàn bộ xã viên, các thôn dân nghe lời hắn nói tin tưởng tràn đầy, sôi nổi nhiệt tình, thái độ ai cũng là chỉ cần hắn lên tiếng, toàn thôn sẽ dùng sức làm!

Cố Kim mới nhậm chức được hơn 4 tháng, mọi người có thể thấy được thành quả mà hắn đạt được, năm nay phân tiền, thịt, dầu nhiều hơn mọi năm, thậm chí bà mối đội sản xuất khác hỏi thăm sang bên này có thanh niên nào chưa vợ, muốn cưới vợ tiêu chuẩn thế nào?

Thấy được lợi ích thực tế cho nên trong lòng càng nóng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố gia nghe xong, Cố Thiết Trụ dẫn đầu lên tiếng: "Cho dù là thiêu lò gạch hay làm xi măng, người Cố gia tuyệt không kéo chân sau của con. Con trai con cứ mạnh dạn mà làm, cha mẹ, anh em, cháu trai đều ở phía sau chống, con không được phụ tín nhiệm của mọi người, không làm thất vọng cái nhiệm vụ đội trưởng được trao, mang đội sản xuất càng ngày càng tốt."

Nói xong mắt Cố Thiết Trụ ươn ướt, vốn dĩ ông cho rằng thế hệ mình sẽ không nhìn thấy được điện đâu, kết quả giờ đâu chỉ điện, cả TV, máy giặt tủ lạnh đều thấy đều dùng đến, cả cái nhà xí cũng có đèn, trước kia ai dám nghĩ đến?

Trước kia dùng cái đèn dầu, tiếc tiền dùng đến đen cả tim.

Cố Kim khờ khạo cười: "Vậy được, con có thể làm được đều nhờ các em trai, cháu trai giúp đỡ. Không phải em hai, em tư, còn có A Hùng, Kiến Quốc, Viện Triều dẫn đầu đi làm, mấy thôn dân cũng không sảng khoái mà cùng con đi sửa đê."

Sông lớn sông nhỏ, đào đập chứa nước, dọn đá đều là những việc khổ, việc nặng tốn sức nhất. Toàn thôn thanh niên trai tráng đi là hai ba tháng, may mắn người Cố gia ăn khổ mà lớn, là cậy cái sức khỏe dẫn đầu làm, bằng không nhất định sẽ có người nhân cơ hội nháo lên đòi bãi công.

Tuy nói Cố gia có một bảo bối cháu gái, nhưng sau lưng là mấy chục thanh niên chống lưng cho em gái.

Sở Uyên bị bầu không khí vui vẻ này lây nhiễm, chẳng trách cuộc sống của nhà họ Cố càng ngày càng sung túc. Trong nhà hòa thuận không có người xấu xa, đây là phúc khí lớn nhất.

Suy nghĩ một chút, hắn chậm rãi lên tiếng hỏi: "Thông gia, nghe ông nói thanh niên trí thức trong đội biết làm xi măng sao?"

Cố Kim gật gật, rồi lại lắc lắc: "Bọn họ nói là thử xem, mấy thanh niên đều là sinh viên, đầu óc tốt lắm. Đợt này trồng dược liệu, trồng cây bông, cây công nghiệp ít nhiều do bọn họ dốc lòng chăm sóc, còn có ao cá rồi trừ sâu bệnh, rất giỏi."

Sở Uyên nghe xong, không khỏi gật đầu thở dài: "Những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn tìm mọi cách trở về thành, đội sản xuất này thanh niên trí thức bỏ công bỏ sức cho đội sản xuất."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 142: Chương 142



"Đúng vậy, những thanh niên trí thức từ thành phố về nông thôn, khi đó cũng ủ rủ, toàn dựa vào việc mượn công điểm đổi lương thực sống qua ngày, lúc đó tôi với bọn họ có chút thành kiến."

Cố Kim thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của bản thân: "Lúc ấy bọn họ vừa xuống nông thôn, còn chưa có thích ứng, có thanh niên trí thức khí hậu không quen. Sau đó một thời gian, đội sản xuất phân việc gì bọn họ đều có thể làm, không kém gì xã viên."

Cố Khanh Khanh nghe xong mới phát hiện mình trở về hai hôm rồi còn chưa qua gặp chị Viên Viên, mà cũng không thấy bọn họ lại đây xem TV.

“Cha, chiều con muốn mang đậu hũ sang chỗ nhà thanh niên trí thức."

"Được, vừa lúc con mang sang nhà các ông nội, con cùng các anh trai mang theo A Đại đi đi, đi cho biết nhà."

"Vâng cha!"

Bữa cơm phong phú miễn bàn, Cố Khanh Khanh ăn đến cái bụng no căng, ngồi trên bàn hàn huyên chốc lát, phụ dọn chén bát, rồi ai nấy về phòng nghỉ trưa.

Cố Khanh Khanh tựa vào vòng tay của Sở Đại, dựa cạnh nguồn nhiệt mà lăn qua lộn lại ngủ không được.

Anh cả hôm nay mang quần áo mới về cho cô còn có cái chăn lụa long phượng kia nữa, mồng 2 cô cùng cha mẹ về nhà bà ngoại chúc tết xong mồng 5 làm hôn sự, ở nhà vài hôm rồi đi tùy quân.

Mấy hôm nay tề tựu đông đủ, cả nhà náo nhiệt hẳn lên, vui quá cô không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ đến nhiều năm không gặp được người nhà, trong lòng trống rỗng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phát hiện ra sự mất mát của vợ. Sở Đại nhẹ nhàng đưa bàn tay ra sau lưng vỗ vỗ, không bao lâu mí mắt trầm xuống, chìm vào giấc ngủ.

Sở Đại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong lồng ngực, ánh mắt thương yêu, trong lòng chua xót, nhìn ngắm vợ hồi lâu, nam nhân dựa đầu vào ván đầu giường, ngửa đầu, ánh mắt trầm lại không biết đang nghĩ đến cái gì.

Bọn họ rời giường là 2h30 chiều, Chử Chiêu giẫm xe đạp lên trấn trên đến nhà ga đón Cố Xán Dương. Cố Kim đi đại đội, hai ngày này phân cá, phân thịt, phân dầu đã tính toán xong cả rồi, chỉ chờ hắn cùng Tần Võ sang xem.

Nếu không có gì sai sót, Toán Bàn có thể về nhà yên tâm ăn tết.

Là kế toán đại đội, một phân cần thiết rành mạch, bằng không tổn thất lợi ích tập thể.

Những người còn lại Cố gia khí thế ngất trời, Cố Thanh Liệt vớt về nhiều cá nhỏ, cần phải làm sạch ruột các, hắn cùng Cố Viện Triều, Cố Kiến Quốc mấy anh em ngồi quanh một vòng trên băng ghế nhỏ, cầm xiên tre đã rửa sạch để làm sạch ruột cả, động tác tay thường thường dừng lại, chỉ có cái miệng là nói mãi không ngừng.

Ti vi trong phòng chính không ngừng phát ra âm thanh, mấy đứa nhỏ trong thôn ăn cơm xong không ngủ chạy đến bên này, nếu là đổi lại nhà người khác người lớn khẳng định ngăn lại, không cho chúng sang nhà người ta như đi chợ, bất quá Cố gia thì kệ đi.

Nhìn trong túi con cái nhà mình tràn đầy kẹo sữa, đậu phộng, hạt dưa là biết thái độ Cố gia là thế nào.

Sở Đại lại đang chặt củi trong sân, Cố Hùng không chịu ngồi yên, hơn nữa ăn tết cần dùng nhiều củi lửa, buổi tối trong phòng cần dùng than củi, hắn vác d.a.o chặt củi đi ra sau chỗ thanh niên trí thức.

Cố Khanh Khanh ở bên cạnh Sở Đại giúp nhặt củi đã chặt, chất ở ven tường.

“Khanh Khanh.” Trương Thúy Phân chia các phần đậu hũ đặt vào trong rổ: "Chờ anh trai làm xong cá thì các cháu đi đưa đậu hủ đi, đừng quên mang rổ về."

"Vâng bà nội, phần của thanh niên trí thức bà đừng có quên nha."

"Biết biết rồi."

Buổi chiều 3h30 chiều, Cố Thanh Liệt duỗi thẳng chân, ném cái thanh tre sang bên cạnh: "Cuối cùng cũng làm xong."

Hắn gân cổ hét vào trong nhà bếp: "Chú ba! Cá nhỏ nấu thế nào đây?"

“Xếp lên nồi chiên lên." Cố Tài ló nửa cái đầu ra: "Còn nhiều lắm, mấy anh em đi đưa đậu hũ về hái thêm ít tía tô, hai non chút, lá răng cưa nhiều cho thơm, buổi tối xào với tôm, nấu ốc đồng."

“Đến đây." Cố Thanh Liệt đi đến bếp lò, vùi tro xoa xoa tay, xoa các kẽ ngón tay, ngửi ngửi không còn mùi tanh nữa, rửa lại bằng nước, tùy tiện quẹt quẹt lên mông, đi đến bên cạnh Sở Đại: "Lão Sở, đừng chẻ củi nữa, chúng ta đi đưa đậu hũ, mang cậu đi nhận nhà thân thích."

Hai ngày nay Sở Đại rất siêng năng, việc gì cũng cướp làm, bị Cố Thanh Liệt lén chọc, lén cười nhạo vô số lần, đứng ở cửa Sở Uyên nhìn thấy con trai như vậy, bản thân nhớ lại lúc hắn hỏi cưới vợ.

Lúc ấy vợ hắn là thiên kim danh môn thế gia, cha vợ chướng mắt xuất thân của hắn, cuối cùng vợ vì chống đối cha mẹ, đi theo hắn chịu cực chịu khổ.

Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ quay người trở vào nhà.

Sở Đại lại đặt rìu vào trong góc, cầm lấy chén nước vợ rót cho, uống mấy ngụm.

“Thất thần làm gì, đi thôi." Hắn buông ly nước, dẫn đầu cầm giỏ đậu hủ đi.

Cố Thanh Liệt tặc lưỡi, xách rỗ đi theo, Cố Khanh Khanh cũng cầm rổ đi theo bọn họ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 143: Chương 143



Nhà của ông nội cả Cố Thiết Chuy là gần nhất, ở sau lưng nhà chú Triệu, thấy bọn họ đến bà nội cả đã nhanh chóng tiếp cái rổ đựng đậu hũ.

“Ông ơi, cac anh trai có nhà không ông?" Cố Khanh Khanh đưa mắt nhìn chung quanh.

"Đi theo Tiểu Hùng ra sau núi đốn củi rồi."

Cố Thiết Chùy đón cháu ngồi xuống: "Ngồi xuống đi, ông nội đi pha cho các cháu ly trà, buổi tối ở nhà ông ăn cơm đoàn viên."

"Không ông ơi, cảm ơn ông nội." Cố Thanh Liệt nhẻn miệng cười toe toét: "Bọn cháu còn đi nhà ông nội nhỏ đưa đậu hũ, ngày mai lại đây chúc tết ông nội, ăn cơm."

Vợ Cố Thiết Chuy lấy đậu hũ ra, Sở Đại tiến lên đỡ lấy cái hộp gỗ: "Bà nội, cháu giúp bà."

Nói rồi tiếp cái chén, cẩn thận đổ đậu hũ vào, không làm đậu hũ vỡ.

Vợ của Cố Thiết Chuy híp mắt cười, hiền từ nói: "Đây là cháu rể của Cố gia đúng không? Ngày hôm qua bà có việc không ra cửa thôn tiếp cháu được, khó trách bảo bối cục cưng chúng ta thích như vậy, thì ra là thanh niên tuấn tú."

Sở Đại khẽ mỉm cười gật đầu.

Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Đúng không bà nội, ngài cảm thấy anh ấy đẹp hay là anh trai cháu đẹp?"

Vợ của Cố Thiết Chuy cười ha ha: "Đều đẹp, nhưng Khanh Khanh chúng ta đẹp nhất."

Cố Thanh Liệt bĩu môi.

Em gái hắn, đúng là nhìn coi được, chứ mà nói đẹp nhất Cố gia thì không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn Cố Thanh Liệt là cái dạng gì thì em gái chính là như vậy.

Hai người đi cạnh nhau người ta liền biết họ là anh em, còn Cố Xán Dương thì không giống mấy.

Ở nhà ông nội lớn nói chuyện một lúc bọn họ lại xách rổ đi mấy nhà nữa, ra ngoài thì chỉ còn mỗi giỏ mang đến nhà thanh niên trí thức và hai giỏ chứa đầy trứng gà trứng vịt.

Cố Thanh Liệt không theo chân mọi người: "Mọi người đi đến cuối thôn tiếp đi, anh đi hái tía tô, giờ này chắc Cẩu Thặng về tới rồi đấy."

"Được." Cố Khanh Khanh vẫy tay: "Anh đi đường cẩn thận coi chừng trứng vỡ."

“Biết rồi." Cố Thanh Liệt đi một hơi không quay đầu lại, biến mất ở ngã rẻ.

Cố Khanh Khanh nắm tay Sở Đại, hai người chậm rãi đi bộ dưới ánh chiều tà, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông.

Sở Đại đi được hai bước rồi lại dừng lại, nhét hết kẹo sữa vào trong tay cô.

Cố Khanh Khanh cười đến không thấy mắt, lột kẹo sữa ngọt ngào hỏi: "Anh trai, anh mỗi ngày không ăn kẹo sẽ chóng mặt sao?"

“Có đôi chút choáng." Sở Đại lôi kéo vợ đến ven đường không có cỏ, sợ sương trên cỏ làm ướp quần em ấy: "Trước kia ngất xỉu một lần, sau đó thành thói quen."

Mỗi lần cơm nước xong hoặc là nhàm chán thì cứ quen đút tay vào túi quần sờ sờ coi có kẹo không, cộng thêm gần đây không hút thuốc nên ăn kẹo tương đối nhiều.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vậy giờ lên đảo làm sao bây giờ anh?"

“Người đưa vật tư đến sẽ mang cho anh." Tay phải Sở Đại xách rổ, tay phải đặt lên vai vợ, nhéo nhéo khuôn mặt tròn vo: "Đến lúc đó em muốn đặt mua cái gì thì viết danh sách trước, chờ bọn họ đưa vật tư đến sẽ giao cho thuyền viên, lần sau họ lại mang đến."

"Không có phiếu cũng được sao anh?"

“Ừm, không cần phiếu cũng có thể, chỉ cần số lượng không quá lớn, là những vật tư cơ bản là được." Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho quân nhân đóng trên đảo. Điều kiện trên đảo quá khắc nghiệt, quốc gia tận lực thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của bọn họ.

Cố Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy tùy quân cũng không phải khó khăn như mình vẫn tưởng, nghĩ đến con tôm ăn được ở quân khu Phương Nam, khoa tay múa chân: "Tới đảo rồi chúng ta có thể ăn hải sản thỏa thích đúng không?"

“Chỉ cần em nhặt được là được,” Sở Đại bật cười khi thấy vẻ mặt ham ăn như mèo con của em ấy: “Em trước tiên nên nghĩ xem, chúng ta ăn cơm nhà ăn hay là nấu cơm."

Cố Khanh Khanh nóng lòng muốn thử: "Em muốn tự mình nấu cơm, nghe nói có thể được phân nhà có nhà bếp độc lập, anh cảm thấy được không?"

“Được chứ, tại sao không.” Sở Đại cổ vũ vợ: "Khanh Khanh chúng ta thông minh như vậy, làm nhiều lần một chút là có thể thôi."

“Vậy thì anh ở nhà ăn cơm với em nha." Cố Khanh Khanh bỗng nhiên cảm thấy chồng mình thật tốt, so với Cẩu Đản khá hơn nhiều.

Sở Đại lắc đầu: "Em khả năng không dậy sớm nổi để nấu cơm cho anh ăn đâu, để anh ăn căn tin đi."

Cố Khanh Khanh hiểu ý anh ấy, còn muốn nói nữa đã bị Sở Đại đưa tay che miệng.

"Ngoan, tự mình ăn."

Cố Khanh Khanh: "..." Hừm.

Đến nhà thanh niên trí thức, Cố Khanh Khanh đẩy cửa đi vào, thấy mọi người đang ở trong sân làm sủi cảo. Cất tiếng gọi: Anh Mạnh Nam, anh Thừa Phong, giao thừa vui vẻ nha!"

“Giao thừa vui vẻ." Nhìn thấy người đến, Mạnh Nam hơi giật mình, vỗ vỗ bột mì trên tay, cười nói: “Hôm qua sau khi dọn ao cá, đổ lứa cá mới vào, nghe nói em về mà cũng không rảnh sang thăm, vốn tính tối đưa cho em ít sủi cảo, không nghĩ em qua đây trước rồi."

"Em mang đậu hũ cho mọi người nha, sáng sớm nay nhà em làm." Cố Khanh Khanh kéo Sở Đại qua: "Đây là chồng của em, Sở Đại."

Nói lời này đáy mắt không chút thẹn thùng, hào sảng, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.

"Xin chào, tôi là Mạnh Nam."

“Vu Thừa Phong.”

Sở Đại mỉm cười bắt tay cùng bọn họ, Cố Khanh Khanh trực tiếp ngồi xuống trước bàn đá: "Chị Viên Viên, chị Diệp tử còn có anh Trương Thanh đâu?"

“Ở ruộng rau ở sân sau, Viên Viên nói muốn nhổ củ cải làm củ cải ti, để anh đi kêu cậu ấy. Nhìn thấy em cậu ấy chắc vui vẻ cả ngày cho xem.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 144: Chương 144



“Không cần kêu, ở sân sau đã nghe được giọng nói của em rồi." Tôn Viên Viên trong tay xách hai củ cải dính đất đỏ, thoạt nhìn gầy hơn trước một chút mà có tinh thần hơn nhiều.

“Khanh Khanh, càng ngày càng xinh đẹp nha.” Là giọng nói của Diệp Tử.

“Chị Viên Viên, chị Diệp Tử.” Cố Khanh Khanh đứng dậy cười tủm tỉm: “Hai chị cũng càng ngày càng đẹp a."

Ba nữ nhân ríu rít, Cố Khanh Khanh giúp đánh nước cho hai người họ rửa rau.

Nước giếng ấm áp, không lạnh, Tôn Viên Viên lanh lẹ rửa sạch bùn đất của củ cải, liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Mạnh Nam, cười cười: "Đây là đối tượng anh hai em tìm cho em sao?"

Cố Khanh Khanh gật đầu, ngồi xổm xuống nói chuyện với bọn họ: "Có phải thực anh tuấn lắm đúng không?"

"Cơ mà có chút gầy." Ngữ điệu của Tôn Viên Viên có phần tiếc hận: "Chị cảm thấy giống anh cả của em không tồi."

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, chị ấy chưa thấy qua Cẩu Thặng mà ta, suy nghĩ hồi lâu, mới định thần lại: "Anh A Hùng nhà em ấy ạ? Anh ấy làm việc nhanh nhẹ, ai gả cho anh ấy sẽ không chịu thiệt."

Cố Hùng là lực lượng lao động khỏe nhất thôn, một thân cơ bắp, diện mạo cũng gọi là ưa nhìn, làm việc chưa bao giờ than khổ kêu mệt, Cố Kim mang thôn dân đi đào mương dọn đá, anh ấy vĩnh viễn là người đầu tiên vác cuốc đứng dậy.

Không chất phát, lầm lì như chú hai Cố Ngân, Cố Hùng nói năng khéo léo tính tình thì hào sảng.

Tôn Viên Viên gật đầu: "Thanh niên Cố gia đều là thanh niên tốt, chú nhỏ của em Cố Bảo trước kia chị còn cảm thấy anh ấy chỉ biết lười biếng, miệng lưỡi trơn tru, lần nay lên núi dọn đá. Người Trương gia đánh đá lên anh ấy đẩy đến chỗ đắp đê, nghe nói bả vai muốn tróc một tầng da, cổ họng không ới lên một tiếng."

Cố Khanh Khanh che miệng cười: "Chú nhỏ nhà em chỉ có ở gần người nhà mới làm biếng thôi. Anh trai em đều làm việc giỏi, chú ấy nghĩ người tài giỏi thường nhiều việc nên không chịu làm. Ra ngoài rồi sợ cha em mất mặt, nói Cố gia không được, cho nên cắn răng mà làm."

Diệp Tử nói nhỏ: "Trương Thanh lúc trước bận rộn thu hoạch dược liệu, còn Mạnh Nam Thừa Phong bận bên ao áo, hạ công không có rảnh mà lên núi đốn củi, là anh A Hùng và anh Viện Triều nhà em mang sang cho bọn chị hai gánh củi, bằng không đêm nay giao thừa không có củi để đốt."

Lúc mới đến thôn Đại Truân Tử, bọn họ thật sự có ý định có cơ hội sẽ trở về thành ngay, sau đó gặp được Cố Khanh Khanh, tránh được một lần bị oan, bọn họ không lương em ấy còn cho bọn họ khoai lang đỏ, khoai tây, biết Trương Thanh khí hậu không quen còn mang đậu hũ sang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố gia tốt, bọn họ ghi tạc trong lòng, mấy tháng ở đội sản xuất tận tâm tận lực muốn báo đáp phần nào. Không ngờ thôn dân sớm đã coi họ như người trong thôn, ngày thường phơi khoai lang đỏ khô hoặc làm đậu tương đều đưa sang bên này bọn họ, thấy bọn họ ở trong sân làm dàn cho cây nho leo cũng sẽ lại đây giúp một chút.

Mưa dong dột nhà, Cố Kim và Tiết Kiến Sơn dự liệu từ trước khiêng cái thang lợp thêm một tầng cỏ tranh, đắp một tầng bùn đỏ lên trên, giờ cả gió thổi cũng không còn sợ nữa.

Lâu dần bọn họ đã thích ứng được nơi này.

Lúc trước chưa xuống nông thôn, nghe những thanh niên trí thức đã về thành bảo là, thôn dân xem bọn họ thành địch nhân đề phòng. Bởi vì cảm thấy bọn họ xuống đây phân đi lương thực của họ, thái độ cực kỳ ác liệt, thường xuyên nhằm vào bọn họ.

Tuy nhiên, dân làng ở thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử rất thuần phác, không có nhiều tâm nhãn như vậy, đối với bọn họ khá hòa thuận.

Có thể do thái độ Cố gia mới phát sinh chuyển biến, cũng có nguyên nhân là bọn họ giúp đỡ thôn nhân gieo trồng, nuôi cá.

Thôn nhân có thể cảm giác được bọn họ dùng được, không cần lo lắng bọn họ kéo chân sau. Và bọn họ cảm thấy được bản thân có ích, cũng yêu thích nơi này.

Đây là lần đầu tiên đón tết xa nhà mà trong lòng bình yên đến lạ.

"Sau này có chuyện gì mọi người có thể đến Cố gia tìm cha và anh trai em, đừng quên nha, cha em là đội trưởng đội sản xuất, có chuyện gì khẳng định sẽ giúp.

"Đã biết.” Nói tới đây, Tôn Viên Viên nhịn không được: "Phía trước cha em vừa mới nhậm chức, mọi người không mấy xem trọng, bởi vì cha em, tính sách tương đối ...."

Cô vắt hết óc, nghẹn ra được hai từ: “Tử tế."

"Cộng thêm mối quan hệ giữa Cố đội trưởng và Tần bí thư chi bộ tương đối tế nhị, mọi người đều có phần lo lắng."

"Không ngờ hai oan gia cột lại với nhau, chuyện lớn mật nào cũng dám làm. Nghe nói lãnh đạo công xã trách bọn họ tự ý làm chủ gieo trồng dược liệu, trước nay chưa từng có đội sản xuất nào dám làm như vậy. Cố đội trưởng ném nồi cho Tần bí thư chi bộ. Tầm bí thư chi bộ tính tình bạo, đối chất với lãnh đạo công xã, Cố đội trưởng ở bên hòa giải, cười ha ha ba phải, việc này cứ vậy mà qua đi."

Diệp Tử nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay của Tôn Viên Viên, ra hiệu đừng có ở trước mặt con gái người ta nói những cái này.

Tôn Viên Viên là người vô tư, thấy Diệp Tử cứ chọt chọt mình, còn tưởng là đến thân cận với mình, thân thể dịch dịch sang bên đó nữa.

Diệp Tử trừng mắt: "..." Người này đúng là thiếu tâm nhãn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 145: Chương 145



Cố Khanh Khanh xấu hổ sờ sờ mũi, cười cười: "Lúc cha em và chú Tần còn nhỏ, gây ra chuyện cha em đều đổ lên đầu chú Tần, mọi người đều cảm thấy cha là người hiền lành. Ông Tần đánh chú Tần cha còn đứng bên cạnh khuyên hai ba câu, nhưng không giải quyết được cái gì."

Không ngờ cùng nhau làm việc bọn họ lại dùng chiêu này.

Tôn Viên Viên gật đầu: "Thì ra là như vậy à, cơ mà phải nói Cố đội trưởng và Tần bí thư chi bộ phối hợp với nhau quá hiệu quả, đào đập chứa nước dựng đập thủy điện, công trình lớn vậy mà đánh nhịp, cùng ngày mở họp xong đã đi tìm đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh. Sang ngày thứ ba tráng niên đã vác cuốc đi lên núi."

Cố Khanh Khanh mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn tán gẫu với Mạnh Nam, nhìn bọn họ làm sủi cảo. Nghĩ thầm người Cố gia bọn họ, cái gì nghĩ là làm liền, bằng không lòng không yên ổn.

Tựa như cô, thấy ảnh chụp xong là lập tức chạy đến Binh Đoàn.

Tôn Viên Viên rửa sạch củ cải cùng cải thảo, bưng cái chậu đi vào nhà bếp: "Khanh Khanh, nghe anh trai em nói em nhóm lửa rất giỏi, giúp chị nhóm lửa nấu rượu đi, lát nữa cho em mang về ít củ cải viên, là món ăn quê chị, rất thơm."

Cố Khanh Khanh nghĩ nhà mình không ăn cơm sớm vậy, hiện tại vừa lúc rỗi: "Được nha."

Nói xong cô ngồi trước bếp rút ra ít lá thông khô, đốt lên thả vào trong bếp."

Bổ thêm tre thảy vào, thực mau lửa trong bếp bùng cháy lên.

Tôn Viên Viên nhấc thùng dầu hạt cải, mở ra mùi thơm nồng ập vào mặt, đổ một ít vào nồi sắt.

Diệp Tử đã cắt xong củ cải ti, băm thêm ít gừng băm và hành lá cho vào một cái chén, rồi lại đập thêm hai cái trứng gà, thả đường trắng cùng muối, đổ thêm một ít bột đậu xanh, dùng đũa đánh lên đưa cho Tôn Viên Viên.

Tôn Viên Viên khuấy bột trong chén, cầm cái muỗng đổ từng muỗng vào chảo dầu nóng.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm của củ cải ti cùng trứng gà, vươn cổ nhìn vào bên trong.

Diệp Tử nhắc nhở: "Cẩn thận dầu b.ắ.n lên người, chờ lát nữa chị đưa một ít cho em mang về."

“Cảm ơn chị Diệp, củ cải viên chị Viên Viên thơm quá đi, không bỏ thịt cũng thơm."

Tôn Viên Viên vui vẻ: "Có thích ăn không? Có muốn học không? Về sau nấu cơm cho Sở Đại của em nha."

"Thôi bỏ đi." Cố Khanh Khanh gục đầu: "Bọn họ không dám ăn đồ ăn em làm."

Diệp Tử và Tôn Viên Viên nhìn nhau, biết cô gái nhỏ này từ nhỏ được nhà yêu thương lớn lên, chắc là không biết nấu nướng, cho nên không hé răng.

Đôi khi nấu ăn không chỉ học nhiều mà còn cần thiên phú.

Diệp Tử là một cô gái thành phố, mẹ cô nấu ăn không ngon, làm mấy chục năm rồi mà vẫn không có tiến bộ, khi còn nhỏ cô với cha là đi nhà ăn nhà xưởng của cha ăn cơm.

Làm củ cải viên không mất nhiều thời gian, Cố Khanh Khanh vừa đứng nhóm lửa vừa ăn, ăn no tám phần, vừa lúc đi trở về tiêu thực, buổi tối còn thịt cá chờ cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay ở nhà g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt, buổi tối có cá có tôm có ốc đồng, khẳng định có đồ ăn, còn cả thịt viên hôm qua, ngon miệng không hề ngấy.

Nghĩ lại vẫn muốn ăn, cầm chén ăn hết mấy cái củ cải còn lại.

Thấy cô thích ăn, Tôn Viên Viên rất vui nên bảo Diệp Tử cầm cái tô bự đến, dùng muôi vớt tràn đầy một chén.

Cố Khanh Khanh cảm ơn: "Em về trước nha, chị Diệp Tử thêm hai cây củi vào bếp là được."

"Được, có rảnh tiện đường thì cầm chén qua đây ha, em không cần cố ý chạy đến đưa."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Anh A Hùng chiều nào cũng ra đây đốn củi, đến lúc đó em nhờ anh ấy đưa sang."

“Cũng được.”

Tôn Viên Viên phải nấu ăn, không thể đưa cô, Diệp Tử đưa cô ra sân, giúp cô đặt chén củ cải ti xào trong rổ, lại hái thêm hai lá nho đậy lại.

Trước khi đi, Cố Khanh Khanh còn đặc biệt hỏi Mạnh Nam: "Anh Mạnh Nam, nếu em muốn trồng rau trên đảo, em có phải xây nhà kính không?"

“Không cần.” Mạnh Nam từ Sở Đại biết Cố Khanh Khanh ở Biên Thành trồng được rau xanh, trong mắt tràn đầy ý cười: "Bờ biển độ ấm đủ, hải đảo phía nam nhiệt độ không khí cũng thích hợp cho rau xanh sinh trưởng, em bón phân nhiều chút là được."

"Vâng! Cảm ơn anh Mạnh Nam! Giao thừa vui vẻ nha!"

Trương Thanh xua tay: "Thôi được rồi, được rồi. Nấn ná thêm nữa củ cải ti trong nồi bị em nhớ thương bưng đi hết."

Nam nhân trong sân cười rộ lên, Sở Đại bị vợ trừng mắt, xoa xoa cái mũi, cầm cái rổ đi theo phía sau.

Khóe miệng nhếch lên không thể kìm chế được.

Về tới Cố gia, xe đạp nghênh ngang ở lối vào sân, Cố Khanh Khanh quay sang nói với nam nhân bên cạnh: "Đây là cha em để, anh tin không?"

"Anh tin."

Ngày hôm qua hắn nhìn thấy xe đạp bên ngoài, muốn dịch vào trong bị cha vợ ngăn cản.

Nói để bên trong chiếm diện tích.

Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn nho nhỏ của cha, Sở Đại liền hiểu tính toán trong lòng của cha vợ, không mở miệng chọc thủng, sau đó không động vào xe đạp nữa.

Cố Khanh Khanh kéo kéo Sở Đại vào: "Anh cả em chắc về rồi, em phải hỏi A Chiêu có phải cha em dịch xe ra không, em muốn trêu cha một chút cơ."

Sở Đại chậm rãi đi theo sau lưng vợ, vào sân, liền nhìn thấy một đám người vây quanh cha hắn, Sở Uyên ngồi ở giữa viết câu đối.

Sở Đại: "..."

Không khác gì Trương Phi thêu hoa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 146: Chương 146



Cố Khanh Khanh hứng thú bừng bừng ghé sát vào coi, sau đó vẻ mặt một lời khó mà nói hết nhìn về phía người đàn ông phía sau, mờ mịt.

Sở Đại gật đầu, "Đừng ngạc nhiên, chữ của cha khó coi như vậy đó."

Cố Khanh Khanh trong lòng chửi thầm, không thể nói xấu, phải khen.

Cho nên khi Sở Uyên thổi râu trừng mặt nhìn chằm chằm Sở Đại, nụ cười trên mặt cô còn sáng hơn ánh mặt trời: "Cha! Ngài viết hay quá, thiết họa ngân câu (*), tiêu sái, phóng khoáng. Cha viết thêm mấy bức nữa đi, dán ở trước cửa nhà được không cha?"

(*) Thiết họa ngân câu- 铁画银钩: thành ngữ, hình dung cách đi bút nhẹ nhàng mà mạnh mẽ trong thư pháp.

“Được, được.” Sở Uyên cười đến không ngậm miệng lại được: “Họ Sở kia nói chuyện không có xuôi tai bằng Khanh Khanh chúng ta."

Sở Đại nhướng mày, nghe không nổi hai người họ tự khen lẫn nhau, cầm hồ dán cùng Cố Thanh Liệt ra cửa dán câu đối.

Cố Thanh Liệt bước lên ghế, Sở Đại nhìn hắn: "Anh cả đâu?"

"Trong phòng ngủ, vác bao lớn bao nhỏ cho các cậu về, đặt ở nhà chính, cậu chờ lát cùng Khanh Khanh lấy vào phòng, rộng chỗ xíu nữa dọn bàn ăn cơm." Cố Thanh Liệt chỉ vào bức tường cạnh cửa khoa tay múa chân: "Thế nào?"

"Dịch một chút, hướng ba giờ."

Cố Thanh Liệt làm theo: "Giờ ổn rồi chứ?"

"Ổn rồi."

Cố Thanh Liệt nghe xong, bụp bụp bụp dán vào tường, từ trên ghế nhảy xuống, lẩm bẩm: "Đừng nói, người cha này chữ còn không đẹp bằng tớ ấy."

Sở Đại tay trái cầm bình hồ dán, tay phải cầm đồ quét hồ: "Ông ấy quen cầm súng, rất ít đụng vào bút."

“Lý giải được, tư lệnh quân khu, nào cần tự mình làm. Cảnh Vệ Viên đi kè kè bên cạnh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sổ tay và bút mà." Cố Thanh Liệt cầm lại câu đối lại đây: "Cơ mà chữ này có tính sát khí, trấn trạch là ổn nhất."

Sở Đại cười cười, không nói gì.

Bên ngoài thì náo nhiệt, không khí trong bếp thì hòa thuận ấm áp.

Ba cái nồi sắt không ngừng tỏa nhiệt, hương thơm thoang thoảng tản ra bên ngoài. Cố Tài mồ hôi nhễ nhại, cái muôi trong tay lật từ cái nồi này sang cái nồi khác.

Hàn Liên Tâm tay cầm cái chậu gỗ, ngay cái nồi hầm gà khoai sọ, ở trên mép nồi dán một vòng bánh bột ngô để nướng, thấy Cố Khanh Khanh bưng chén lại đây: "Cháu ngoan, từ chỗ nào đến vậy?"

"Cháu đưa đậu hũ cho chị Viên Viên. Chị Viên Viên làm cho cháu đấy, thơm lắm, thím hai nếm thử đi."

Nói rồi, cô cầm một viên củ cải đưa vào miệng Hàn Liên Tâm.

"Rất là thơm ha, lần sau nhà mình cũng làm vậy ăn, à này, cháu ngoan, rửa tay chưa đấy?"

“Còn chưa rửa đâu, he he." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng lè lưỡi nhìn, buông cái tô xuống chạy ra giếng nước.

Hàn Liên Tâm không chê: "Cháu gái chúng ta sao hấp tấp vậy chứ? Chị dâu, chị cho em xin cái muỗng, em cạo bánh ra."

“Con bé còn nhỏ mà." Cố Tài lên tiếng: "Qua năm mới 18 tuổi, còn nhỏ không sửa giờ sửa cũng khó, mà thôi đã gả cho người ta rồi, Sở Đại không nói gì chúng ta cũng đừng mở miệng, dù sao em cảm thấy Khanh Khanh nhà ta đáng yêu vô cùng."

Thời Như Sương rửa sạch cái muỗng, lau khô rồi đưa cho em dâu: "Do nhà mình chiều riết con bé nó quen, đứa nhỏ này từ nhỏ hấp tấp cái gì cũng không sợ, cả tổ ong vò vẽ còn dám chọc, trước kia chị vì tính tình này mà phát sầu, may hiện tại gả ra ngoài, bằng không đập trong tay chúng ta làm sao bây giờ?"

“Nuôi chứ sao giờ?" Trương Thúy Phân ngồi lột trứng gà. Sở Đại mang về một bao hải sản khô, có cả mực.

Cố Tài cho khô mực vào nồi đun lửa nhỏ rồi cho xương vào nấu canh, bà nghĩ thêm mấy cái trứng gà vào càng thơm.

"Mẹ nói đúng, đập trong tay thì nuôi chứ sao? Có đứa con gái à có thể để con bé đói sao?"

“Thôi, cháu gái đã gả ra ngoài rồi, còn ở đây nằm mơ." Cố Thiết Trụ ngồi ở trước bếp, gõ gõ tẩu thuốc: "Người ta Sở Đại đối với con bé không hề kém nhà chúng ta, về sau có cháu cố không phải cũng là con cái Cố gia sao? Chỉ là hy vọng ông trời phù hộ có thể đến một đứa cháu cố gái."

Đồng trang lứa với Cố Hùng, các anh họ đã có người kết hôn, sinh con cũng là con trai. Cố Thiết Chuy, Cố Thiết Chùy cả đời mong ngóng cháu gái không ngóng được, Cố Thiết Trụ ông còn muốn khoe khoang.

Hiện giờ cháu trai đã lập gia đình, ông lên chức cháu cố mà anh em của ông không có nỗi đứa cháu gái nào.

Trương Thúy Phân lạnh lùng nhìn chồng: "Canh trong nồi không còn sôi nữa, nhanh thêm củi lửa."

“Biết biết rồi." Cố Thiết Trụ xoạch xoạch hút thuốc lá, tai trai cầm cái kẹp gắp thêm củi vào bếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

6h30 chiều, hoàng hôn xuống đỉnh núi, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi qua.

Trương Vũ Tình thu toàn bộ chăn ga gối đệm phơi ngoài sân vào, gọi Cố Khanh Khanh hỗ trợ trải giường.

Hôm nay là một ngày tốt lành, Trương Thúy Phân đã kéo tất cả chăn ga gối đệm trong các phòng ra phơi khô, Cố Xán Dương trở về, chăn mềm trước đây đã được giặt sạch.

Hai người ôm chăn bông lỉnh kỉnh vào phòng, Trương Vũ Tình nhét tấm vỏ chăn nặng 10 cân bông vào, bảo Cố Khanh Khanh giữ 4 cái góc: "Bông nhét chăn bông này là đội sản xuất chúng ta dệt ra đấy cháu, cứng chút được cái mùa đông ấm áp."

Cố Khanh Khanh nắm chặt góc chăn bông ngồi ở trên giường: "Thím ba, mỗi nhà đều được phân sao?"

"Không phải, ấn công điểm tới, 500 người có công điểm cao nhất đội sản xuất vô địch, mỗi người được phân hai giường."

Đội sản xuất bất khả chiến bại rất đông người, có hơn 500 hộ gia đình ở thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, tổng cộng có hơn 8.000 người.

Năm nay cuối năm chăn bông cấp ra ngoài 1000 phần, dư lại bán cho xưởng dệt.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vậy nhà chúng ta hẳn là có mười mấy cái chăn bông."

"Mười tám giường." Trương Vũ Tình cười đến run run: "8 anh trai còn có chú nhỏ, mỗi người cầm hai cái."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 147: Chương 147



Cố Khanh Khanh tặc lưỡi: "Chủ nhỏ bây giờ ... giỏi thật nha!"

"Đúng vậy, ở trên núi vác đá cũng ăn chút khổ, gần đây nhiều bà mối đến cửa lắm, thím thấy tâm tư của chú nhỏ cháu ở chỗ Tần gia."

Chuyện này Cố Khanh Khanh là thật choáng váng.

"Chú nhỏ thích chị Tần Lê?"

Chẳng trách hồi Trung Thu, chú nhỏ khác thường muốn đi đưa đậu hũ sang nhà chú Tần.

"Ừ, mấy hôm nay cháu không thấy A Bảo cứ rảnh là chạy sang Tần gia sao? Hôm nay cả buổi trưa cũng không thấy được người?"

“Thật đúng là.” Cố Khanh Khanh ê răng: "Cha cùng chú Tần, mối quan hệ càng phức tạp thêm một tầng."

Nếu chú út cưới chị Tần Lê, cha không phải sẽ gọi chú Tần là chú sao, đau đầu: "Cha cháu biết chuyện này không thím?"

“Biết chứ.” Trương Vũ Tình nhận lấy chăn từ tay cô, giũ chăn cho bằng phẳng, sau đó đi tới đi lui để sửa các góc: "Cha của cháu nói là nếu bọn họ kết hôn, cha cháu cùng chú Tần là đồng trang lứa, chỉ mỗi chú nhỏ sửa miệng kêu Tần Võ là cha."

Cố Khanh Khanh nằm trên giường, trở mình ôm đầu nhìn thím ba: "Chú Tần có biết không thím?"

"Cái này thím không rõ, mà thím cũng không biết Tần lê có biết ý tứ của A Bảo không, quay đầu chắc phải hỏi chú nhỏ chút, nếu là cô gái nhà người ta đối với hắn có ý thì phải chuẩn bị lễ hỏi, mời bà mối tới cửa cầu hôn."

Cố Khanh Khanh trầm ngâm suy nghĩ: "Buổi tối cháu đi tìm Tiểu Ngư cùng chị Tần Lê chơi, cháu hỏi thăm xem ý chị ấy thế nào."

“Cũng được, chú nhỏ thương cháu nhất, cháu lo cho hôn sự của chú nhỏ là chuyện nên làm." Trương Vũ Tình vỗ nhẹ vào tay cháu gái: "Dậy đi, còn mười mấy căn phòng chưa có lồng chăn đâu, sắp đến giờ ăn cơm rồi."

“Đến đây, đến đây.” Cố Khanh Khanh bật người xuống giường tiếp tục sang phòng bên cạnh.

Đến 7h tối cả nhà ăn cơm, nhà chính thả một cái bàn tròn gỗ, Cố Ngân đóng làm cái bàn gỗ có thể xoay tròn được.

Cái này là Cố Tài nói, bảo ở tiệm cơm quốc doanh lớn có phòng riêng, cái bàn có thể chuyển động, cho dù có bao nhiêu người thì đều có thể gắp được đồ ăn.

Nghĩ đêm giao thừa ăn cơm cả nhà tập trung lại, cho nên buổi chiều mân mê làm ra cái này.

Cố Thiết Trụ và Trương Thúy Phân ngồi ở trên cùng, Sở Uyên và Cố Kim ngồi bên cạnh, trong bếp Cố Tài gân cổ lên hét lên "đồ ăn lên đây", đám cháu Cố gia lần lượt bưng đồ ăn lên, báo danh đồ ăn ——

“Món đầu tiên, cá kho ~” Cố Hùng mỉm cười, vững vàng đặt hai tô cá kho lên bàn.

“Món thứ hai, gà hầm khoai môn." Cố Viện Triều theo sát phía sau, đặt đồ ăn lên bàn.

"Món thứ ba, ốc xào su hào tía tô.”

"Món thứ tư, cái mai úp thịt."

"Món thứ năm, móng heo hầm đậu ngự."

"Món thứ sáu, cá nhỏ xào ớt siêu cay."

"Món thứ bảy, cá chạch kho cay."

Cố Khanh Khanh vừa nghe tên món ăn, nước miếng không ngừng nuốt xuống, tay trái đặt lên đùi phải Sở Đại ngón tay vô thức siết chặt: "Anh trai, anh có đói bụng không? Đêm nay ăn nhiều một chút nha."

Sở Đại nhìn xuống mảnh vải nhăn nhúm trong tay vợ, buồn cười: "Được, em cũng ăn nhiều một chút."

"Rau xanh sắp tới rồi! Canh bột khoai lang và bắp cải, món này rất ngon, ngài thông gia phải nếm thử nha." Cố Thanh Liệt cười cười nói với Sở Uyên.

“Được, nhất định ăn."

"Còn có một món canh nữa, xanh mực hầm xương và trứng gà, uống miếng canh trước rồi ăn cơm." Trương Thúy Phân bảo Cố Thanh Liệt cho đồ ăn lên trên bàn, sau đó nói với đối diện: "Xán Dương cháu dịch đồ ăn sang một chút, canh để ở giữa, mọi người dễ múc."

Cố Xán Dương đứng dậy, đặt cá kho cùng cải mai úp thịt dịch sang một bên, chừa ra khoảng trống để đặt tô canh.

Nói là tô canh thật là một cái chậu sứ bự, cũng là do Trương Vũ Tình mang từ xưởng tráng men về, ngày thường đựng mỡ heo là thích hợp nhất, hôm nay được Trương Thúy Phân dùng đựng canh.

Đồ ăn dọn ra ngoài hết, người cuối cùng Cố Tài ra ngoài ngồi vào bàn, trước khi ra ngoài không nhấc cái ấm rượu đã được hâm nóng trên bếp lại đây.

Khi rượu được đặt trước mặt Cố Thiết Trụ và Sở Uyên, cảnh vệ viên lập tức đứng lên rót rượu cho hai người.

Cái bếp than được Cố Tài nhét dưới cái bàn gỗ, cố ý đẩy sang gần phía cháu gái.

Cố Khanh Khanh hướng chú ba cười hi hi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cửa phòng chính được Cố Tài đóng lại, ngăn cách gió lạnh ở ngoài cửa.

Trong nhà ấm áp, hạnh phúc.

"Hôm nay là đêm giao thừa. Thật hiếm khi nhà chúng ta ngồi đông đủ ăn bữa cơm, Xán Dương và Thanh Liệt năm rồi ở bộ đội cũng không về, năm nay rốt cuộc đã trở lại."

Cố Thiết Trụ cầm ly rượu híp mắt cười: "Còn có một sự kiện vui vẻ là bảo bối cục cưng chúng ta Khanh Khanh chuẩn bị kết hôn, đã tìm được một chàng trai tốt, cháu rể cùng thông gia cũng lưu lại nơi này ăn tết."

"Các cháu ngoan, cả một năm ở đội làm việc chăm chỉ, nối điện cho thôn Đại Truân Tử, để ông nội tối khuya không cần mò mẫm đèn dầu đi nhà xí, ông hôm nay vui vẻ. Có cá có thịt, có điện dùng, có cơm ăn no, đây là ngày tháng rực rỡ nhất đời ông."

Nói xong, Cố Thiết Trụ nâng ly với Sở Uyên: "Cháu thông gia, ly rượu này kính cháu."

"Không dám." Sở Uyên vội vàng đáp lễ: "Ngài là trưởng bối, là cháu kính ngài."

Bọn họ vừa uống xong, đã thấy mười mấy cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Cố Khanh Khanh cầm chiếc đũa, ánh mắt trông mong: "Ông nội, cháu đói quá!"

Cố Thiết Trụ bật cười, đặt ly rượu xuống, cầm đũa lên: "Nào, nào, mọi người động đũa đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 148: Chương 148



Chỉ chờ Cố Thiết Trụ động đũa, trước yêu cầu mạnh mẽ của Trương Thúy Phân, cả gia đình đã uống canh trước. Xương que và mực thơm ngon, Cố Khanh Khanh trong chén còn có một quả trứng gà.

Trong thời gian này, trong nhà tích góp không ít trứng gà, còn có trứng lúc đi sang nhà ông nội lớn ông nội nhỏ đưa đậu hũ, Trương Thúy Phân tính toán tích góp thêm mười ngày, toàn bộ cho cô mang lên đảo ăn.

Thấy vợ mặt mày giãn ra, vẻ mặt mỹ mãn, Sở Đại cũng bưng bát lên uống canh, nghe mọi người cười nói những chuyện thú vị trong thôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồ ăn tối nay rất phong phú, dưới bàn có đủ lửa than, trong phòng chính ngồi lâu mà không hề lạnh chút nào, Cố Thanh Liệt còn ra một thân mồ hôi, cởi áo khoác bông vắt ở sau lưng.

Cố Thiết Trụ uống một chút rượu nói chuyện phiếm với Sở Uyên, lâu lâu nhìn cả gia đình già trẻ, trong lòng vui vẻ không có gì để nói.

Mặc dù Cố Khanh Khanh chỉ lo ăn, nhưng sợ chồng sẽ ngại không ăn nhiều, ngẫu nhiên gắp cho anh ấy.

“Anh trai.” Cô hạ giọng: “Anh gầy quá, ăn nhiều chút đi.”

Sở Đại cười cười: "Được."

Sau bữa ăn, Thời Như Sương và em dâu thu dọn chén dĩa, Cố Thanh Liệt bọn họ dọn bàn ghế lại dựa sát vào tường, nhà chính có bếp nhỏ sưởi ấm, Cố Khanh Khanh nhóm lửa chuẩn bị đón giao thừa.

Cô dựa vào Sở Đại, củi lửa dần dần ấm lên, có chút mệt mỏi rã rời.

Chử Chiêu từ trong hành lý xách ra một bộ bài, cùng mấy thanh niên chơi bài poker.

Thời đại này có một bộ bài poker là chuyện thực sự được hâm mộ, mà Cố Khanh Khanh không có hứng thú, ngồi bên cạnh nhìn Sở Đại bắt bài cũng lười, định bụng ngủ một lát rồi lại đi tìm Triệu Ngư cùng chị Tần Lê chơi.

Sau chín giờ tối, Cố Khanh Khanh cọ cọ trên cánh tay của Sở Đại, nhìn nhìn bài trong tay anh ấy, đứng dậy đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

"Uống nước, anh có muốn uống không?"

“Không cần, vào phòng lấy giúp anh hai viên kẹo." Sở Đại tùy ý để em ấy tựa vào vai mà đứng dậy, bổ sung thêm một câu: "Nhé vợ!"

Cố Khanh Khanh đáp lại bằng cách ấn thật mạnh lên vai Sở Đại.

Động tác nhỏ của hai người không thoát khỏi tầm mắt của Chử Chiêu, hắn ghẹo: "Ôi trời ơi, có vợ đúng là không giống nhau sao? Có người giúp lấy kẹo cho, trước kia là tự mình ngất ra đấy luôn, lão Sở nhỉ, hừ, lão Cố xem bộ dạng khoe khoang của hắn kìa."

Cố Xán Dương chỉ khẽ nhìn một cái, không nói chuyện.

Chử Chiêu cảm thấy nhàm chán, than thở với Cố Thanh Liệt: "Cậu có cảm thấy anh trai cậu sau này khó lấy vợ không? Cậu xem lão Sở tính tình tuy kém chút được cái miệng còn biết nói chuyện nha, ai như anh trai cậu, lạnh lùng quá đi."

Cố Thanh Liệt liếc nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh trai, tự nghĩ thầm, người anh em à, oán ai không oán oán hắn còn kéo tôi làm cái gì: "Mau ra bài đi, chơi xíu nữa đi đốt pháo, quá mấy ngày về quân khu rồi, tranh thủ thời gian thả lỏng đi."

Nói đến đây, Chử Chiêu thở dài: "Mùng mười là trở về rồi, một năm huấn huấn luyện khó khăn càng thêm khó khăn. Không quân chúng ta quanh năm suốt tháng chẳng thấy được nữ đồng chí nào ..."

Sở Đại nghe hắn lải nhải, liền biết tại sao hắn và Cố Thanh Liệt vừa gặp đã như thân quen từ lâu.

Hai người lải nhải y như nhau.

Cố Khanh Khanh xuống bếp rót một cốc nước nóng, ngồi gần bệ bếp nghe bà nội mẹ còn có thím hai trò chuyện chuyện nhà, nghe một lát thì buông ly nước trở về phòng.

Cô không có thời gian để nhìn bộ quần áo mới mà anh trai cô mang về từ tiệm may, hiện tại nhớ đến gấp không chờ nổi.

Bật bóng đèn lên, cô nhìn hai cái túi vải lớn trên giường, xoa xoa tay mở ra.

Còn có hai chiếc áo sơ mi trắng chất lượng rất tốt, y hệt kiểu áo của Sở Đại, còn một chiếc áo khoác nỉ, cũng là dựa theo áo khoác của anh ấy may lại theo kiểu nữ, còn có một cái áo khoác vải nhung cùng hai cái quần.

Điều cô mong chờ nhất chính là chiếc chăn bông long phượng, mở ra xem, sờ sờ, mềm mịn, bê trên còn thêu một trăm hình con nít.

Bây giờ đã hiểu vì sao nó có cái tên này rồi.

Cô cảm thấy tấm chăn trên tay có chút nóng phỏng tay, cẩn thận gấp lại, đặt ở ngăn tủ trên đầu giường.

Quần áo còn lại cất vào tủ, lại mở hộp ra, nhìn thấy trong đó còn một túi kẹo sữa thỏ trắng, do dự một lát, cô đi ra ngoài dạo một vòng, trở về trong tay nhiều hơn một cái hộp gỗ để đựng đồ ăn vặt.

Lấy các loại kẹo phân biệt nhau ra bỏ vào trong đó, có kẹo chưa mở túi nữa, là chocolate nhân rượu.

Kẹo này đều là cha của Sở Đại và anh ấy chọn mua, là tính toán dùng làm kẹo cưới, cô còn chưa tháo túi đi hết, lâu lâu đám nhỏ trong thôn đến thì tùy tiện nắm vài cái.

Bây giờ là Tết Nguyên đán, đã đến lúc lấy nó ra ăn cùng cả nhà.

Lúc cô trở lại phòng chính đã hơn mười giờ, nam nhân chơi bài, khói thuốc giăng đầy, gói Đại Tiền Môn trong túi Sở Đại đã phân tán đến thất thất bát bát, trước chỗ Cố Xán Dương đến tận mười mấy mẩu t.h.u.ố.c lá nhỏ, gần kết thúc rồi đưa tay đẩy, không hút nữa.

Cố Khanh Khanh để hộp đồ ăn vặt trong tay xuống, cầm lấy một viên kẹo sữa trắng, lột vỏ, nhét vào miệng Sở Đại: "Em muốn đi ra ngoài một chuyến, anh ở nhà chơi với các anh trai nhé!"

Sở Đại không biết lý do gì mà vợ đối xử với mình như con nít thế này, hắn lớn như vậy còn cần dỗ dành sao?

Nhịn không được bậc cười: "Được rồi, anh ngoan ngoan ở nhà chơi với các anh trai, chờ em về."

Chử Chiêu nghe xong thì dựa vào vai Cố Thanh Liệt cười đến rung người.

Cố Khanh Khanh cũng nhướng mày vui vẻ, nắm hai nắm kẹo ra cửa tìm Triệu Ngư.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 149: Chương 149



Triệu Ngư đang trò chuyện với mẹ Tiền Quế Hoa trong bếp: "Mẹ ơi, đối tượng mà Khanh Khanh tìm tướng mạo tuấn quá, con về sau cũng dựa theo tiêu chuẩn này tìm mới được."

Tiền Quế Hoa đang rửa nồi: "Triệu Ngư, chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được, con xem Trương gia Trương Bất Phàm lớn lên cũng đâu tồi, kết quả thường xuyên trộm cắp."

Triệu ngư nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ chú Bất Phàm không phải đã thay đổi rồi sao?"

Tiền Quế Hoa nheo mắt: "Tiểu Ngư con nói mẹ nghe xong, có phải nhìn trúng thanh niên trí thức nào rồi đúng không? Ngoài mấy thanh niên Cố gia, diện mạo tuấn tú chỉ có ba thanh niên trí thức bên kia mà thôi."

“Nào có!" Triệu Ngư cãi lại: “Con chỉ là thuận miệng nói muốn tìm một người đẹp trai như Khanh Khanh thôi, sao mẹ nghĩ vớ vẩn đến cái này?"

“Thật không?” Tiền Quế Hoa bán tín bán nghi: “Mẹ không có ý gì khác, mấy thanh niên trí thức kia cũng khá tốt, làm việc nhanh nhẹn, người không có tật xấu, chỉ có một điều bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ về thành, ở trong thôn chúng ta không bao lâu, sau này xa cách, xa mặt cách lòng, có khả năng một đi không trở lại."

"Con xem Khanh Khanh đi, đối tượng người ta muốn đi trú đảo, người ta cũng phải đi theo đấy? Con nếu tìm thanh niên trí thức hoặc là cùng hắn trở về thành hoặc làm hắn lưu lại trong thôn, mẹ thấy đám thanh niên trí thức kia tâm tư lớn, sợ là không thể ở lại thôn Đại Truân Tử chúng ta đâu."

Triệu Ngư nghe xong muốn giải thích: "Mẹ, con thật không có ý tứ này đâu."

Tiền Quế Hoa nói: "Được rồi, được rồi, Khanh Khanh gọi con kìa, chạy nhanh ra ngoài đi, không cần nhóm lửa nữa, nơi này không cần con, hai chị em tụ lại nói chuyện đi."

Gần đây cô sinh ra nghi ngờ, từ khi con gái tiếp nhận việc ghi công điểm của Khanh Khanh thì càng ngày đi càng gần với nhóm thanh niên trí thức, hơn nữa con gái đã đến tuổi cưới hỏi rồi. Nam thanh niên trí thức tướng mạo đoan chính, khí chất cũng tốt, trên người có phong thái văn hóa, cô sợ con gái tiếp xúc lâu dài rơi vào trong đó.

Nhưng đó chỉ là nghi ngờ thôi, nếu con gái thích quá thì cô chẳng có cách.

Vì Cố gia đối xử với Cố Khanh Khanh như bảo bối, làm thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử cũng khá thích con gái, trọng nam khinh nữ cũng có mà không quá nghiêm trọng như đội sản xuất khác.

Cố Khanh Khanh gọi Triệu Ngư mấy lần Triệu Ngư mới từ phòng bếp ra tới, miệng oán giận lẩm bẩm: "Lạnh quá, Tiểu Ngư, cậu nhanh nhanh chút đi."

“Đến đây, đừng nóng vội, tớ về phòng đổi đôi giày bông cái." Triệu Ngư đang mang giày vải mỏng, ở trong phòng bếp sưởi ấm thì không lạnh, ra ngoài chơi phải mang thêm giày bông.

Cô đợi khoảng năm phút sau người mới đi ra, Cố Khanh Khanh quấn quanh cổ là khăn quàng màu đen thím Dư đan cho cô, khăn quàng cổ của cô màu đỏ ở dưới đáy hòm, lười lật lên quá.

Đầu gần như rụt vào bên trong áo bông, cũng may có khăn quấn quanh.

Nhìn thấy cô như vậy, Triệu Ngư bậc cười: "Thời gian lạnh nhất đã qua, giờ đã là mùa xuân, sao cậu vẫn sợ lạnh như vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh đi bên cạnh cô bạn, đi về hướng nhà chú Tần: "Rét tháng ba, cậu với thím Triệu ở trong bếp nói cái gì vậy? Lẩm nhẩm cả nửa ngày không chịu ra ngoài."

“Tớ nói tớ muốn tìm đối tượng giống Sở Đại nhà cậu, đẹp trai. Mà mẹ tớ thì cứ tưởng tớ coi trọng thanh niên trí thức trong đội, cảm thấy không được, sợ người ta về thành không cần tớ nữa."

Cố Khanh Khanh kinh ngạc: "Vậy cậu thích sao?"

Triệu Ngư do dự hồi lâu không nói ra nguyên cớ, Cố Khanh Khanh gần như hiểu ra.

"Là người nào thế? Anh Mạnh Nam? Hay Trương Thanh hay là Vu Chính Phong?"

"Này đừng trêu, tớ không phải thích." Ngón tay Tiểu Ngư nhét vào trong túi véo véo: "Chỉ cảm thấy, người đẹp trai, mà tính cách cũng tốt nữa."

Cố Khanh Khanh hiểu ra: "À, là anh Mạnh Nam nha."

"Ủa? Sao cậu đoán ra được."

"Tính cách tốt chỉ có anh Mạnh nam, hào hoa phong nhã, lễ phép. Còn anh Trương Thanh kỳ thuật có chút lãnh đạm. Còn anh Thừa Phong thì tính cách khá thoải mái."

"Thím Triệu không phải quá phản đối đâu, đúng không?"

“Ừ, thật không có, mẹ tớ chỉ lo lắng thôi." Triệu Ngư dựa gần vào người Cố Khanh Khanh: “Cậu lúc trước sao có dũng khí lớn thế? Dám chạy đến Binh Đoàn."

Cố Khanh Khanh chớp mắt: "Bởi vì anh ấy đẹp."

Thấy Triệu Ngư bộ dạng muốn đ.ấ.m cô, Cố Khanh Khanh cười cười, tâm sự thật lòng: "Bởi vì tớ biết, anh trai tớ khẳng định đã mở đường cho tớ trước rồi, bằng không sẽ không kêu tớ sang đó."

Sau này cô đã hỏi Cố Thanh Liệt về vấn đề này, Cẩu Đản không phải cái gì cũng chưa làm, anh ấy có điểm đáng tin cậy.

Anh ấy cảm thấy Sở Đại khá tốt, em gái sẽ thích nên cố ý trước mặt Sở Đại vô tình cố ý nhắc đến em gái nhiều lần, chuyện còn nhỏ rồi ít chuyện vụn vặt đều nhắc đến.

Có anh trai mở đường rồi, cô đến hành động càng tiện hơn nữa.

Bản thân cô cảm thấy cô len lỏi vào được tim Sở Đại có lẽ bởi vì cô truyền m.á.u cho anh ấy, anh ấy từ từ động tâm với cô. Chuyện này do cô đoán, cô không hỏi qua nên không quá xác định.

Triệu Ngư gãi đầu: "Vậy thì khó cho tớ quá đi. Tớ nghe chị Viên Viên bảo cha mẹ anh Mạnh Nam là công nhân ở trong thành, điều kiện gia đình tốt lắm, chờ anh ấy về, nhà anh ấy sẽ an bài cho anh ấy một cô gái trong thành."

"Cậu đâu có kém cạnh đâu."

Cố Khanh Khanh nhìn cô bạn thân: "Nếu xác định có hảo cảm thì thử chút xem sao, xem thử anh Mạnh Nam đối với cậu có phần tâm tư kia hay không?"

“Tiếc là mấy ngày nữa tớ về quân khu phương nam rồi, sau đó đi đảo, không giúp gì được cho cậu."
 
Back
Top Bottom