Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 450: Chương 450



"Ừ, trận chiến mà cha cậu ấy hy sinh, tôi cũng có mặt." Tiết Tư lắc đầu: "Tôi nghĩ chị dâu sẽ nuôi dưỡng A Tuy thật tốt, không ngờ lại thành ra thế này."

Vừa rồi Sở Đại đã kể tất cả những chuyện xảy ra với Thẩm Tuy, Tiết Tư hai tay nắm chặt rồi thả lỏng: "Tôi và A Tắc là bạn học cùng trường quân sự, sau khi tốt nghiệp được phân về quân đoàn xe tăng."

Nói xong, anh nhìn Sở Đại: "Cậu có nghĩ rằng tôi có được vị trí tham mưu này là nhờ cha tôi không?"

Sở Đại khoanh tay trước ngực, cúi nhìn hai cậu bé đang lăn lộn trên cỏ, người dính đầy cỏ: "Tôi chưa từng nghĩ vậy, người khác nghĩ thế nào thì tôi không biết."

"Đúng vậy, dù sao cậu là người có đủ tư cách để dựa vào mối quan hệ, nhưng cậu đã không làm thế." Tiết Tư cười: "Tôi cũng không làm vậy."

Sở Đại chỉ cười khẽ một tiếng.

"Trong hai năm qua, A Tuy đã làm phiền nhà cậu nhiều, tôi muốn đưa cậu bé về nhà, nuôi dưỡng như con ruột." Tiết Tư trong lòng cảm thấy Sở Đại lúc đó chỉ vì thấy Thẩm Tuy đáng thương mới nhận nuôi, bây giờ nhà có hai đứa con chắc chắn không có thời gian chăm sóc cậu bé nữa.

Là con của chiến hữu thân thiết, Tiết Tư cảm thấy mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu bé thành tài, không phụ kỳ vọng trước đây của Thẩm Tắc.

Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy đều nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô liếc nhìn, thấy môi em mím chặt, cúi đầu đốt tiền giấy, không nói gì.

Trên đỉnh núi gió lớn, Cố Khanh Khanh nghĩ hôm nay ấm áp nên chỉ mặc một chiếc áo dài tay màu hồng sen, bây giờ lạnh quá hơi chút run rẩy.

Sở Đại nhìn thoáng qua thấy được, vừa trò chuyện với Tiết Tư, vừa cởi áo khoác len của mình khoác lên cho cô, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen, dáng người gầy gò thanh thoát.

Đối với phụ nữ thì hành động rất dịu dàng, nhưng khi nói chuyện với người khác thì không chút nể nang: "Tiết tham mưu, nếu tôi nhớ không nhầm, anh không có con."

"Chính vì thế, tôi sẽ toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng A Tuy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ồ, vậy là anh không tự sinh được, bây giờ thấy có sẵn một đứa, muốn nhận về?"

"Không phải vậy." Tiết Tư nhìn bóng lưng gầy nhưng kiên cường của cậu bé, nhíu mày: "A Tắc và tôi là chiến hữu, mẹ của A Tuy đã không còn, dù thế nào, tôi cũng nên chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cậu ấy."

"Không cần." Sở Đại thấy con trai định ăn luôn bánh táo đỏ mà chưa bóc lớp giấy gói, bèn ngồi xổm xuống. Anh lấy bánh táo từ tay con, trước ánh mắt đầy ấm ức của cậu bé, bóc sạch lớp giấy bị thấm nước bọt, vo tròn lại rồi nắm trong tay, đưa bánh táo lại cho con.

Người đàn ông đứng dậy, tiện tay nhét giấy vo tròn vào túi quần, hỏi người bên cạnh: "Anh đưa cậu bé về rồi làm gì nữa?"

"Cho cậu ấy nhập ngũ."

"Tiếp tục ra trận à?"

Trước đây A Tắc từng nói muốn con trai mình gia nhập quân đoàn xe tăng.

Sở Đại nhịn rồi lại nhịn: "Thẩm Tuy hiện tại đã được đăng ký vào sổ hộ khẩu nhà chúng tôi, không thay đổi họ vì em ấy là con của liệt sĩ. Em ấy cần nhớ về quá khứ của mình và biết cha mình là anh hùng của quốc gia, để em ấy có một mục tiêu phấn đấu. Điều đó không có nghĩa tôi sẽ tự tay đưa cậu ấy đi làm liệt sĩ."

"Sở Đại!" Tiết Tư nghiêm giọng quát: "Chú ý lời nói của cậu!"

Sở Đại cười lạnh: "Tiết tham mưu, xét theo cấp bậc anh không bằng tôi, người nên chú ý lời nói là anh. Tôi nói không đúng sao? Anh chẳng phải muốn đưa em ấy ra tiền tuyến để c.h.ế.t à? Rồi chôn cạnh cha cậu ấy là anh vừa lòng? Tiết tham mưu, có rất nhiều cách để cống hiến cho đất nước, Thẩm Tuy không nhất thiết phải theo ý anh."

Tiết Tư nhìn Sở Đại một hồi lâu, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Sở Đại nheo mắt nguy hiểm: "Anh gạt tôi."

Tiết Tư cười: "A Tắc chỉ có một đứa con trai, nếu cậu không để bụng với thằng bé thì tôi sẽ nghĩ cách đưa thằng bé đi, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ tìm cách đúng không?"

Sở Đại hừ một tiếng: "Được, tôi xem như đã thấy rõ những mánh khóe của các tham mưu."

Thẩm Tuy hiểu được ý nghĩa trong lời nói của họ, ánh mắt lạnh lẽo bớt đi đôi chút.

"Có mang rượu không?" Tiết Tư nhìn thoáng qua.

"Có, Mao Đài hay Trúc Diệp Thanh?"

"Cái nào cũng được." Tiết Tư cười, nhận lấy chai Trúc Diệp Thanh từ anh: "Keo kiệt quá. Nhưng sau này đừng nói câu này trước mặt cảnh sát quân sự, người khác có thể ra tiền tuyến tại sao Thẩm Tuy không được? Trở thành liệt sĩ thì đã sao, bảo vệ quốc gia không vinh quang à?"

"Sở Đại, cậu không phải cũng đã mấy lần suýt trở thành liệt sĩ sao."

"A Tuy có con đường riêng để đi, nếu em ấy thực sự muốn gia nhập quân đoàn xe tăng, chúng tôi sẽ không ngăn cản."

"Vợ tôi nuôi em ấy mấy năm nay, nếu em ấy gặp chuyện, cô ấy chịu không nổi."

Chàng trai quỳ trước mộ, hàng mi khẽ rung.

Tiết Tư ngồi xếp bằng trước mộ, trước tiên kính chiến hữu đã khuất một ly rượu, sau đó mới ngửa cổ uống một ngụm: "Cũng không biết cậu bé này là may mắn hay bất hạnh, lúc nhỏ sống cô độc, mất cha mẹ lại gặp được các người."

"Không chỉ có tôi, ngay cả khi A Tắc còn sống, cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của Thẩm Tuy. A Tắc thường xuyên ở đơn vị chiến đấu, rất ít viết thư về nhà, cũng không biết tình hình gia đình, xem ra số tiền trợ cấp dùng trên người thằng bé không được bao nhiêu."

"Thẩm Tuy không nợ hắn cái gì." Tiết Tư uống thêm một ngụm rượu, mặt đỏ bừng: "Thực ra thấy nhà cậu đưa thằng bé đi tảo mộ, tôi biết các cậu đối xử tốt với Thẩm Tuy, tôi vẫn muốn xác nhận, dù sao A Tắc chỉ có một đứa con trai. Sau này có yêu cầu gì cứ nói."

Sở Đại vỗ vai hắn, lấy chai rượu từ tay hắn: "Không biết uống rượu thì đừng uống, trông xấu quá."

Tiết Tư cười lớn, hai tay chống đất, ngửa đầu nhìn anh: "Nói thật, tôi thực sự không ngờ Thẩm Tuy lại được các cậu đưa vào quân khu, lần này đến là muốn tảo mộ cho A Tắc, rồi đi thăm mẹ con họ."

Nếu không gặp Sở Đại, anh sẽ không biết mẹ của Thẩm Tuy đã mất, còn định đi thăm và giúp đỡ một phen.

Sở Đại cúi người đặt chai rượu trước mộ, nhận lấy ba nén hương từ tay vợ, thần sắc nghiêm trang, vái lạy: "Không có gì ngạc nhiên."

Hai gia đình bình thường không có giao thiệp gì, Tiết Tư lớn hơn anh mấy tuổi, không cùng đơn vị, không có cơ hội gặp mặt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 451: Chương 451



Ánh nến bị gió núi thổi lay động không ngừng, Thẩm Tuy nhìn vào bia mộ trước mặt, trong lòng không rõ cảm giác gì.

Đối với cha mình là Thẩm Tắc, trong trí nhớ cậu chỉ gặp ba bốn lần, nhỏ hơn thì càng không nhớ rõ.

Cố Khanh Khanh lải nhải nói vài câu về tình hình của Thẩm Tuy trong hai năm qua, rồi kéo em trai cúi đầu bái lạy.

Cuối cùng khi xuống núi, Sở Đại bật diêm, châm thuốc, đặt lên bia mộ.

Nhìn thật lâu một lúc, còn lại thuốc là và diêm đều để lại trước mộ, cùng hai chai rượu.

Sở Đại và Thẩm Tuy mỗi người ôm một đứa nhỏ, phủi cỏ vụn trên người chúng.

Dõi theo bóng lưng họ biến mất dưới chân đồi, Tiết Tư tiện tay cầm một chai Trúc Diệp Thanh, cúi xuống chạm vào chai rượu Mao Đài, nói: "Cạn ly, người anh em."

-

Cố Khanh Khanh thấy Thẩm Tuy thần sắc thoải mái hơn trước, còn có tâm trí ngắm cảnh trên núi xung quanh, cô nhìn anh một cái, mỉm cười.

"Ngày mai lại đến dạo chơi." Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ: "Bây giờ là năm giờ hai mươi tám, chúng ta đi đến nhà khách thị trấn nghỉ một đêm."

Hai người đàn ông không có ý kiến, hai đứa nhỏ miệng dính đầy bánh táo đỏ, còn muốn đến gần hôn Sở Đại, bị anh chán ghét đẩy trán ra.

"A cha ~ "Niên Niên bĩu môi: "Hừ!"

Cố Khanh Khanh bị chọc cười, xoa đầu nhỏ của cậu: "Hôn thêm một cái nữa, a cha con sẽ không từ chối đâu."

Đứa nhỏ bán tín bán nghi nhưng trán bị tay cha đẩy ra không tiến lên được.

Sở Đại nhìn người phụ nữ bên cạnh đang cười hả hê, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể hôn một cái thôi."

Niên Niên gật đầu liên tục, anh buông tay, nhóc con lập tức hôn mạnh vào cằm anh, để lại mảnh vụn bánh táo đỏ dính đầy mặt anh, còn đắc ý lắc đầu nhìn.

Sở Đại không nói nên lời, véo má của con trai: "Con còn rất kiêu ngạo." Nói xong câu này cũng không làm gì thêm.

Nhiều lúc Cố Khanh Khanh cảm thấy anh đối với hai đứa con trai quá mức bao dung, không biết có phải vì hồi nhỏ mình không nhận được tình yêu của Sở Uyên nên đã trao những khát khao đó cho hai đứa con không.

Nhưng cha con gần gũi, người vui nhất vẫn là cô.

Lên núi đi đi dừng dừng gần hai tiếng, lại nói chuyện với Tiết Tư một lúc, xuống núi thế nào cũng phải sáu, bảy giờ.

May mà thời tiết ấm áp, trời tối muộn.

"Xuống núi dễ hơn lên núi, khi leo lên toàn thân không còn sức, xuống theo độ dốc đi nhanh một chút là được." Cố Khanh Khanh hơi ngạc nhiên.

"Em đi chậm lại, cẩn thận ngã." Sở Đại nhắc nhở.

"Em biết rồi."

Bọn họ đến chân núi lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút, các xã viên đội sản xuất lần lượt tan ca, vác cuốc cười nói đi về đại đội để ghi công điểm và trả lại nông cụ.

Bầu trời có một vệt hoàng hôn đỏ rực, rực rỡ và đầy màu sắc.

Đoàn Đoàn bị rung rung suốt đường xuống, nằm sấp trên vai cậu ngủ, mặt nhỏ dán vào cổ cậu.

"Ê? Đồng chí, sao các người lại đến đây vậy?" Có người ngạc nhiên hỏi.

Cố Khanh Khanh nhìn qua, thấy người đàn ông lạ, trong mắt có chút nghi hoặc.

Cô quay đầu nhìn Sở Đại, ánh mắt dò hỏi.

Sở Đại nhìn kỹ, thấy bộ quần áo công nhân xanh trên người anh ta cùng với huy hiệu đảng đỏ trước ngực, hiểu ra.

"Trưa nay gặp ở trước cửa tiệm cơm, tôi thấy con trai nhà anh chị dễ thương quá, hỏi bé con có muốn ăn kẹo không, mà bé con không muốn." Người công nhân nhiệt tình nói: "Tôi là công nhân nhà máy gỗ, nghỉ phép về thăm người thân, thấy xe của các người ở cổng làng liền nghĩ đi quanh làng xem có gặp được không."

Nói xong, anh nhìn Thẩm Tuy: "Cậu nhóc, cậu là người trong thôn à? Cảm thấy cậu có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu."

Thẩm Tuy và Sở Đại nhìn nhau, rồi gật đầu: "Đúng."

"À, tôi đã nói mà, cậu là con nhà ai? Hai người này là cái gì của cậu?" Anh chưa từng thấy người đàn ông và phụ nữ trước mặt trong thôn.

"Cha tôi là Thẩm Tắc." Giọng cậu bé rất nhẹ.

"..." Người công nhân há hốc mồm, ngơ ngác một lúc rồi vội vàng tiến lên nắm lấy tay cậu nhóc, đánh giá từ trên xuống dưới: "Em là Tiểu Tuy?!"

Hai năm trước khi anh trở về nghe nói vợ của Thẩm Tắc rơi xuống vách đá mất rồi, nhà họ Hà thấy phiền phức nên để cậu thằng bé là Hà Quý nhân cơ hội đi biển, mang người ra ngoài rồi vứt xuống biển.

Lúc đó công an còn đến nhà họ Hà ở thôn bên, mang xác Hà Quý về, nghe nói Tiểu Tuy cũng được người trong quân đội nhận nuôi.

Sau đó anh không còn tin tức gì nữa.

Thẩm Tuy nhíu mày, cậu không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nếu không phải sợ đánh thức đứa cháu nhỏ trong lòng, lúc này cậu đã hất tay ra rồi.

"Đồng chí, anh là?" Cố Khanh Khanh cau mày hỏi.

"Tôi tên là Thẩm Đăng, là anh họ của Thẩm Tắc."

"..." Cố Khanh Khanh không biết nói gì, quay đầu nhìn cậu bé cúi đầu im lặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng vẫn là Sở Đại mở miệng trước: "Đại đội trưởng đội sản xuất các anh là ai?"

Cuối cùng một hàng người đến văn phòng đại đội, nhận được câu trả lời xác thực, Thẩm Đăng quả thực là anh họ của Thẩm Tắc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 452: Chương 452



Thẩm Tuy thực ra trong đầu mơ hồ nhớ ra hình dáng của anh ấy mà vẫn không nói gì.

Thẩm Đăng lại rất nhiệt tình, biết họ muốn đến nhà khách ở, lắc đầu nói: "Bây giờ đã khoảng bảy giờ, đến thị trấn thế nào cũng tám giờ, buổi tối đường khó đi, các anh đến nhà tôi nghỉ một đêm đi, nhà tôi nhiều phòng trống."

Sở Đại cười từ chối: "Không cần, nhà tôi có hai đứa trẻ hay quấy, làm ồn nhà anh."

"À, không sao đâu, nhà tôi chỉ có vợ tôi và hai đứa con, không sợ ồn."

Đội trưởng bên cạnh cũng phụ họa: "Đồng chí, lái xe buổi tối thật sự không an toàn, bên ngoài tối đen như mực, các anh cũng không quen đường, nghe các anh nói sáng mai còn phải qua đây một lần, chi bằng ở nhà anh ấy đi, trước đây Thẩm Tắc và anh họ này quan hệ khá tốt."

Cuối cùng, đội trưởng còn bổ sung: "Nhà tôi đông người không có phòng trống, nếu không đã để các anh ở nhà tôi rồi."

Bây giờ đi đâu cũng cần thư giới thiệu, Sở Đại mang theo thẻ sĩ quan và giấy của Quân khu phương Nam, vừa rồi cho đội trưởng xem qua, ông ấy cũng yên tâm.

Đúng vậy, bên ngoài không có ánh sáng, các anh đi đêm mang theo hai đứa trẻ không an toàn, ở lại thôn một đêm đi. Ánh mắt Thẩm Đăng luôn nhìn vào Thẩm Tuy, muốn nói gì đó mà lời cứ nghẹn lại trong cổ họng.

"Anh rể." Thẩm Tuy đột nhiên mở miệng: "Ở nhà anh ấy đi."

Sở Đại nhướng mày, không ngờ em ấy lại nói vậy.

Lúc đến đã ghi nhớ tuyến đường, buổi tối lái xe với anh không phải việc khó.

Thẩm Tuy đã nói, anh cũng gật đầu: "Vậy thì làm phiền anh rồi."

"Không phiền, không phiền." Người đàn ông vội vàng xua tay nói: "Ít nhất bảy tám năm tôi chưa gặp lại Tiểu Tuy, suýt nữa không nhận ra."

Thẩm Tuy ở thôn rất ít, phần lớn là theo mẹ đến nhà ngoại ở thôn bên, hơn nữa Thẩm Đăng lại thường xuyên ở nhà máy, vài tháng nghỉ một lần, về hầu như không gặp được thằng bé.

Sở Đại và họ đến xe lấy đồ cho hai đứa nhỏ, quần áo, sữa bột, sợ hai đứa nhỏ ban đêm đói bụng, còn lại vài quả xoài và bánh táo đỏ, bánh đậu xanh cũng mang theo.

Thẩm Đăng nhìn ra là người nhiệt tình, tạm thời chưa thấy có ý đồ gì.

Đưa họ vào sân nhà nông bằng gạch đất, cất tiếng gọi vợ ra tiếp khách.

Vợ Thẩm Đăng năm nay hơn ba mươi tuổi, trông thật thà chất phác, nghe xong lời chồng, ngẩn ngơ đánh giá cậu bé da trắng khí chất xuất chúng trước mặt.

Cậu bé mặc đồ vải mới, không có miếng vá nào, nhìn ra được cuộc sống rất tốt.

Nếu không phải khuôn mặt có năm sáu phần giống mẹ thằng bé và đôi mắt phượng đặc trưng kia, cô không thể nhận ra đây là con trai của Thẩm Tắc.

Trước đây mẹ cậu bé thường đem từ nhà ngoại về được vài ngày. Thẩm Tuy luôn lấm lem, quần áo vá nhiều hơn các bạn cùng tuổi, cậu bé cũng thường cúi đầu, ít nói chuyện.

"Sao còn đứng ngây ra đó? Em đi dọn hai phòng cho họ nghỉ ngơi một đêm, anh vào bếp nấu cơm, con gái con trai đâu?" Thẩm Đăng hỏi.

Từ nhà máy về không thấy hai đứa đâu.

"Đi nhà ngoại đưa chút đồ, lát nữa sẽ về." Vợ Thẩm Đăng chùi tay vào áo vải thô, nói với Cố Khanh Khanh: "Em gái, chị đưa em vào phòng trước nhé? Để hai đứa nhỏ ngủ một chút."

"Được, cảm ơn chị dâu." Cố Khanh Khanh thấy vậy có chút làm phiền, nghĩ là mai rời đi sẽ để lại ít tiền làm phí ăn ở.

Thẩm Tuy và Sở Đại ôm hai đứa nhỏ ngủ say, ngoài gió lớn, họ theo vào phòng chính.

Bật bóng đèn, vợ Thẩm Đăng lấy ra hai tấm chăn từ tủ, đều là chăn bông hoa văn xanh lam, trông khá dày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bình thường nhà cũng có dọn dẹp, trải chăn xong, lấy hai cái gối đặt lên khăn trải gối là được, thấy người phụ nữ trẻ mượt mà xinh đẹp trước mặt, cô nhỏ giọng nói: "Em gái, các em không nên mang Tiểu Tuy về."

"À?" Không ngờ chị ấy nói vậy, Cố Khanh Khanh có chút mơ hồ không hiểu: "Chị dâu, có làm phiền..."

Biết cô hiểu lầm, vợ Thẩm Đăng vội xua tay: "Không phải, không phải, chị không có ý là nhà em làm phiền nhà chị, Thẩm Tắc hồi nhỏ rất thân với anh họ, sau đó chuyện nhà anh ấy ... Làm quan hệ chúng tôi xa cách đi nhiều, cũng không tiện can thiệp, mẹ anh ấy và chị gái đều là người cường thế."

Cô tiếp tục: "Nhà ngoại của Tiểu Tuy ở thôn bên, ở đây có xe họ chắc chắn sẽ nhìn thấy, không chừng mai sẽ đến tìm, chị sợ nhà ngoại cậu bé thấy cậu bé sống tốt, muốn dính vào người các em."

Bà ngoại của Thẩm Tuy và mợ không phải người hiền lành, cùng một kiểu người với mẹ và em gái của Thẩm Tắc.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Cảm ơn chị dâu."

"Không sao, chỉ là thấy các em trẻ, muốn em cẩn thận hơn." Người phụ nữ trải giường xong lại đi phòng khác, rồi vào bếp nấu ăn.

Sở Đại và Thẩm Tuy ôm hai đứa nhỏ vào, Cố Khanh Khanh mở chăn, để họ đặt Đoàn Đoàn và Niên Niên lên giường, giọng hạ thấp, mang vài phần kinh ngạc: "Anh, anh nói nhà họ Hà sẽ vô liêm sỉ vậy sao?!"

"Hà Anh và Hà Quý hai anh em đều c.h.ế.t hết cả, hai năm nay tiền trợ cấp của cha A Tuy chắc cũng bị họ dùng gần hết rồi, nhà không có lao động khỏe mạnh làm ruộng kiếm công điểm, rất có thể lại nhắm vào A Tuy." Giọng người đàn ông bình thản.

Thẩm Tuy đứng ngược sáng, trong mắt dài hẹp lóe lên tia lạnh: "Họ dám đến, em sẽ đưa họ vào đồn cảnh sát."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 453: Chương 453



"Tiểu Tuy? Ra ăn cơm nào!" Thẩm Đăng bày món ăn lên bàn, ở bên ngoài kêu lên.

Cố Khanh Khanh nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say trên giường: "Hay anh cùng anh chị ăn trước đi, em ở lại trông con, sợ hai đứa nhỏ lăn ngã xuống đất.”

“Không cần, ăn cùng đi.” Sở Đại tìm hai chiếc ghế, đặt lưng ghế chắn ở mép giường.

Giường khá rộng, hai đứa nhỏ đều ngủ sát phía trong, dù có thức dậy cũng không lăn xuống được. Từ khi biết đi, lúc ngủ riêng hai đứa nhỏ chưa từng bị ngã, thức dậy cũng tự từ từ bò xuống giường.

Cố Khanh Khanh nhìn lại lần nữa, xác nhận không có gì nguy hiểm mới cùng chồng ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng là nhà chính, sân không có đèn nên mọi người đều ăn ở nhà chính.

Con trai, con gái của Thẩm Đăng từ nhà ngoại về giúp bày biện món ăn, thấy có món tỏi tây xào thịt, nước miếng suýt chảy ra.

"Mẹ, hôm nay có chuyện gì mà mua thịt thế?" Cô gái hỏi.

"Cha con có lần nào về mà không mua thịt à?" Người phụ nữ lườm cô con gái một cái.

"Trước đây không thấy mẹ nấu hết, toàn xay nhỏ trộn với dưa muối, phải dùng đèn pin mới tìm thấy." Cô gái cười hí hửng.

"Nhà có khách, lát nữa không được thấy thịt là vội gắp vào bát mình." Người phụ nữ lười nói chuyện với con gái: "Mang cơm ra luôn đi."

Thẩm Đăng làm việc ở nhà máy gỗ quốc doanh, lương gần ba mươi đồng một tháng, đủ nuôi sống cả gia đình.

Nhà anh chỉ có bốn người, vợ chồng và hai con.

Cha mẹ đã mất sớm, chỉ còn cha mẹ vợ.

Bữa ăn nhà anh so với những gia đình khác trong thôn tốt hơn nhiều, thường có gạo trắng và bột mì, Thẩm Đăng có hộ khẩu phi nông nghiệp, hàng tháng được cung cấp lương thực.

Nhưng không thể ăn hàng ngày, thỉnh thoảng ăn mới đủ.

Con trai lớn của Thẩm Đăng khá trầm lặng, ít nói, năm nay mười tám tuổi, đang học lớp 12, sắp tốt nghiệp.

Con gái mười sáu tuổi, lớn hơn Thẩm Tuy hai tuổi, đang học lớp 10.

Vì vậy khi cô nhìn thấy Thẩm Tuy, mắt tròn xoe kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ vào cậu bé lắp bắp: "Mẹ... nó ... nó"

Người trước mặt khí chất ôn hòa, ăn mặc tươm tất có phải là đứa trẻ bẩn thỉu ngày xưa?

"Em ấy là em họ con, Thẩm Tuy." Thẩm Đăng thấy con gái giật mình cũng đau đầu, tính cách con trai con gái quá khác biệt.

"Đồng chí, mời ngồi, ăn cơm thôi."

"Phiền anh chị quá, anh Thẩm." Cố Khanh Khanh giúp dọn chén đĩa sang một bên để phụ nữ bày thêm món ăn: "Thực ra không cần nấu nhiều thế này, chị dâu nhiệt tình quá."

Trên bàn có năm sáu món, tỏi tây xào thịt, nấm mộc nhĩ trộn, tôm hấp, cá hố chiên, rau cải xào, còn có một bát canh trứng.

Có lẽ thấy có trẻ con nên đặc biệt nấu cháo cho chúng ăn.

"Em gái không cần khách sáo, Thẩm Tuy dù sao cũng là cháu trai nhà chúng tôi, thấy thằng bé sống tốt chúng tôi cũng mừng, cảm ơn em đã nuôi nấng thằng bé tốt như vậy."

Nghe mẹ nói xong, cô gái mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Người trước mặt thật sự là Thẩm Tuy sao?

Cô quay sang nhìn anh trai, cũng giống như cô chưa kịp phản ứng.

Thẩm Trì nhíu mày, rõ ràng không nghĩ ra làm sao một cậu bé tự ti nhút nhát lại có thể thay đổi lớn nghiêng trời lệch đất như vậy.

Ánh mắt anh dừng lại trên người đàn ông cao lớn hơn Thẩm Tuy, cử chỉ nói năng không tầm thường, phong thái kín đáo.

"Mau ăn cơm đi, kẻo nguội mất." Người phụ nữ gọi: "Lê Lê, còn đứng ngây ra đó, múc cơm đi."

"À? Ồ." Thẩm Lê bị mẹ giục, tỉnh lại, định giúp Cố Khanh Khanh múc cơm.

"Cảm ơn em, để chị tự làm được rồi." Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng đáp.

Thẩm Tuy giúp anh rể và chị mình múc cơm, trước khi ngồi xuống còn không quên ra cửa phòng xem hai cháu có tỉnh không.

Thẩm Đăng và vợ nhìn nhau, có thể thấy Thẩm Tuy thật sự coi mình là người nhà của họ.

"Mời em ăn cơm." Người phụ nữ nhiệt tình mời.

"Vâng, vậy chúng em không khách sáo, chị dâu và anh cũng ăn đi." Cố Khanh Khanh cười, mặt mũi giãn ra.

Qua cuộc nói chuyện, Cố Khanh Khanh biết người phụ nữ tên Hà Vũ, nhà mẹ đẻ cùng thôn với mẹ Thẩm Tuy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa trẻ anh lớn là Thẩm Trì, em nhỏ là Thẩm Lê.

Thẩm Trì im lặng ăn cơm, không nói gì nhiều, Thẩm Lê thì luôn liếc nhìn Cố Khanh Khanh và Sở Đại khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Tuy dịch ghế của mình lên phía trước một chút, dùng cơ thể chắn ánh mắt của Thẩm Lê.

Cố Khanh Khanh mới thấy dễ chịu hơn.

Cô lắc đầu cười, chỉ là một cô bé mười sáu tuổi thôi mà.

Khi ăn, Hà Vũ kể nhiều chuyện về Thẩm Tuy hồi nhỏ: "Lúc cậu ấy hai ba tuổi, cô thằng bé về nhà mẹ đẻ, vì một chiếc bánh mà anh họ đánh Thẩm Tuy gần chết, bà cụ thấy mà mở một mắt nhắm một mắt không hề can thiệp."

"Mẹ cậu ấy từng vì chuyện này cãi nhau với mẹ chồng và chị chồng, sau đó tức giận mang thằng bé về nhà ngoại, bị người nhà ngoại xúi giục, nói Tiểu Tuy là đồ mang họa, không đưa cậu đi y tế, để thằng bé đau mới nhớ đời."

"May mà mẹ thằng bé rốt cuộc chỉ có một đứa con trai, vẫn là xót con, không nghe mẹ mình, đưa Thẩm Tuy đến trạm y tế thị trấn, phát hiện bị gãy xương."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 454: Chương 454



Hà Vũ thở dài: "Cũng vì chuyện này, mối quan hệ giữa mẹ Thẩm Tuy và mẹ chồng, chị chồng càng ngày càng tệ, luôn về nhà mẹ đẻ, tiền trợ cấp của chồng gửi cũng đưa hết cho nhà ngoại."

"Bà cụ chắc chắn rất giận, tiền con trai mình liều mạng kiếm được trên chiến trường đều bị con dâu đưa cho nhà ngoại, sau đó thường xuyên cãi nhau. Anh Tử có nhà mẹ đẻ giúp đỡ nên chưa bao giờ chịu thiệt."

Thẩm Đăng bổ sung: "Bốn năm trước Thẩm Tắc hy sinh, bà cụ cũng không trụ được lâu, qua đời."

Sau đó có thể tưởng tượng được, mẹ góa con côi, về nhà ngoại chắc chắn bị bóc lột.

Vợ của Hà Quý xúi mẹ chồng tìm cách lừa hết tiền của em gái chồng, tiền cuối cùng của Thẩm Tắc là tiền an ủi của quân đội.

Từ đó, mẹ Thẩm Tuy gần như không còn tiền.

"Anh tử cũng ngốc, nghĩ nhà ngoại giúp mình đấu với mẹ chồng và chị chồng là thật lòng tốt với mình, thực ra chỉ sợ tiền vào tay bà cụ nên mới giúp."

Thẩm Tắc chết, bà cụ cũng mất, tiền cũng lừa được, không cần giả vờ nữa.

Con trai của Hà Quý đi học, Thẩm Tuy phải ra đội sản xuất làm việc, trẻ con tuổi này thường đi đánh cỏ heo chăn trâu, Thẩm Tuy bị làm việc của người lớn, về còn bị mắng, ăn uống cũng bị hà khắc.

Đó là lý do khi Cố Khanh Khanh gặp Thẩm Tuy, cậu bé không có bao nhiêu thịt.

Nghe xong, Cố Khanh Khanh nắm chặt đũa, các đốt ngón tay trắng bệch.

Khó trách, thời gian đầu khi nhận nuôi, Thẩm Tuy rất ngoan ngoãn, chưa sáng đã dậy quét dọn sân, nhổ cỏ vườn sau, còn biết tự đun nước nấu cơm, bị ức h.i.ế.p ở trường về cũng không nói gì.

Sợ Cố Khanh Khanh nghĩ mình là gánh nặng, chỉ biết gây rắc rối.

Bữa cơm này ăn xong, Cố Khanh Khanh thấy rất bức bối, trong lòng cô thầm nghĩ chỉ cần nhà Hà dám đến, cô sẽ báo công an nói họ chiếm đoạt tài sản của liệt sĩ, còn ngược đãi con cái liệt sĩ.

Sở Đại thấy vợ cắn chặt môi, đặt đũa xuống, hơi dựa vào lưng ghế, tay phải dưới bàn nắm lấy tay trái vợ đặt lên đùi.

Bàn tay ấm áp của người đàn ông bao trọn bàn tay mềm mại của cô, như để an ủi.

"Anh Thẩm." Anh mở lời: "Cô của Thẩm Tuy lấy chồng trong thôn à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy, cũng vì thế trước đây mới thường xuyên về nhà mẹ đẻ, ăn uống ở đó, mẹ Thẩm Tuy mới xung đột với họ càng ngày càng lớn."

Anh gật đầu, không hỏi gì thêm.

Ăn xong, Thẩm Tuy giúp dọn bàn, Cố Khanh Khanh lấy chén lớn, múc nửa bát cơm đổ chút canh trứng, rồi múc thêm ít trứng gà.

"Có đủ không em? Thêm một ít đi." Hà Vũ nói: "Trẻ con đang tuổi lớn, chị thấy hai bé nhà em trắng trẻo chỉ có hơi gầy, ăn nhiều hơn chút."

Cả Đoàn Đoàn và Niên Niên đều giống bố, xương dài và mảnh, không dễ mập, thực ra mỗi ngày chúng ăn rất nhiều.

Tiền trợ cấp và phiếu thịt của hai ông nội và cha đều để cho hai đứa nhỏ được ăn thịt hàng ngày, canh táo đỏ thịt, canh thịt bằm, trứng hấp thịt thay đổi đa dạng.

"Đủ rồi ạ, lát nữa đói em pha thêm sữa bột là được."

Hà Vũ im lặng không nói thêm.

Hơn một tuổi mà còn uống sữa hàng ngày chắc nhà khá giả thật.

Hai đứa con nhà cô lúc nhỏ, không có sữa uống thì uống cháo loãng, lúc đó điều kiện không tốt, chồng chưa đi làm ở xưởng gỗ.

Thẩm Lê ánh mắt dán chặt vào người đàn ông dáng vẻ oai phong, cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, mày kiếm mắt sao, gương mặt tuấn tú.

Khí chất của anh khác hẳn những người xung quanh, so với bạn học trong lớp...

Hoàn toàn không thể so sánh.

Thẩm Trì nhận ra ánh mắt cô em gái dán chặt vào người đàn ông kia, nhắc nhở: "Đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ."

"Em đâu có." Thẩm Lê chối: "Chỉ là thấy quần áo của họ chất liệu tốt ha, không giống nhà bình thường."

Cha cô dù làm ở nhà máy quốc doanh, mỗi năm phiếu vải có hạn, may cho cô hai bộ quần áo mới đã là tốt lắm rồi, còn phải để dành tết nhất mới mặt không dám lấy mặt thường xuyên.

Cô cúi đầu nhìn quần áo lỗ chỗ miếng vá của mình, lại nhìn bộ trang phục dài tay màu hồng nhạt của người phụ nữ kia, nói không ghen tị là nói dối.

"Không thì tốt." Thẩm Trì không nói thêm, dùng khăn lau sạch bàn, rồi vào bếp.

Sở Đại nhận bát từ tay vợ, cùng vợ vào phòng cho hai đứa nhỏ ăn tối.

Đoàn Đoàn và Niên Niên còn đang ngủ, bị Cố Khanh Khanh gọi dậy.

Kéo ghế, vợ chồng ngồi bên giường, mỗi người bế một đứa, Sở Đại ngón tay dài cầm chén đút cho Đoàn Đoàn một thìa rồi đút cho Niên Niên đang dụi mắt ngáp một thìa.

Cố Khanh Khanh chợt nhớ ra điều gì, hỏi: "Tiết Tư kia tối nay về như thế nào nhỉ?"

Không ngờ cô nhắc đến người này, người đàn ông khựng lại: "Anh ta không phải trẻ con, tự tìm chỗ ngủ."

"Ồ." Một lúc sau, cô nhỏ giọng: "Sao anh biết anh ta không có con? Bình thường các anh không qua lại mà."

"Đều ở cùng một viện, chuyện trong nhà sao giấu diếm được?" Người đàn ông cười nhìn cô: "Đồng chí Cố Khanh Khanh, trước mặt chồng mình mà quan tâm chuyện người khác, không tốt đâu."

Cố Khanh Khanh mở miệng: "Không phải, chỉ là cái đó..."

Cô chưa nói xong, lại nghe người đàn ông giọng lười biếng kéo dài: "Tổ chức rất thất vọng về em đấy."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 455: Chương 455



Anh gật đầu, bước tới giường, ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai: "Xoa không?"

Cố Khanh Khanh mặt hơi đỏ: "Anh tự..."

"Thôi." Người đàn ông mặt không đổi sắc: "Để nó đau vậy."

Cố Khanh Khanh: "..."

Một lúc sau, cô hỏi: "Thật sự rất đau sao?"

"Con trai em đạp một cái, em nói có đau không?" Sở Đại ôm vợ vào lòng, cằm tựa lên trán cô, thở dài: "Về nhà cho em xem."

Đang ở bên ngoài dù có bao nhiêu suy nghĩ lãng mạn đều phải tan biến hết.

Đêm đen như mực, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh không tiếng động.

Hai vợ chồng hiếm khi ôm nhau ngủ yên tĩnh thế này, từ ngày có thêm hai bé, thời gian riêng tư của hai vợ chồng càng ít đi.

Cố Khanh Khanh nằm trong lòng ấm áp của anh, buồn ngủ, nhưng vẫn cố mở mắt: "Khi nào Cẩu Đản có lệnh điều động anh nói với em, lúc đó em muốn đến Binh Đoàn Xây Dựng thăm một chuyến, tiện thể về cùng anh ấy."

“Ừm.” Anh nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Đến lúc đó anh sẽ cùng em đi." Đã hai năm rồi chưa về.

Mang hai đứa nhỏ về thăm, lão Quan chắc chắn sẽ rất vui.

Đợi khi Cố Thanh Liệt đánh xong trận này, không chỉ lệnh điều động của cậu ấy, cả chức vụ lão Quan cũng sẽ có sự thay đổi.

Thật ra thì rất tốt, biên cương quá cô quạnh, Quan Huân đã già, cần phải đổi chỗ.

Chỉ cần trận này thắng, biên cương có thể yên bình ít nhất mười năm.

Không biết việc điều tra hai nước cấu kết đến đâu rồi, anh và Cố Thanh Liệt không thuộc cùng một binh đoàn và biên chế nên không có quyền hỏi.

Trước đây ở nhà, Sở Uyên và Chử Chiến bọn họ nói trước mặt anh không giấu giếm, còn bây giờ tự mình hỏi thì chắc chắn không được.

Trong lòng nghĩ mấy ngày nữa sẽ gửi điện báo cho Cố Thanh Liệt hỏi thăm an toàn. Vợ nửa tỉnh nửa mê mơ màng, tay vô thức luồn vào trong áo anh, theo vết sẹo đi xuống.

Da đầu tê dại Sở Đại, hít một hơi lạnh.

Yết hầu người đàn ông di chuyển lên xuống, kìm nén đến cực độ.

Cuối cùng thì thầm bên tai vợ: "… Đừng vuốt nữa."

Đêm đó, ngủ rất ngon.

Thẩm Tuy thật sự chăm được hai đứa nhỏ, buổi tối không quấy khóc.

Thẩm Lê phải đi học, dậy rất sớm, liếc nhìn căn phòng đó, vào bếp lấy nước rửa mặt, nói với Hà Vũ đang nấu ăn sáng: "Chị ấy để con cho Thẩm Tuy chăm con, xem Thẩm Tuy là cái gì chứ? Người hầu à? Bây giờ không phải thời phong kiến nữa, con mình mình không tự chăm mà đòi ngủ với chồng, không biết xấu hổ!"

"Sáng sớm đã ăn phải thuốc nổ à? Người ta ngủ với chồng người ta thì liên quan gì đến con? Mau rửa mặt ăn cơm đi học, anh con đi học lâu rồi." Hà Vũ mở nắp nồi, lấy bánh màn thầu cám mì ra ngoài, đặt vào đĩa.

Nóng quá, cô làm rất nhanh, thỉnh thoảng còn thổi tay, khói trắng bốc lên khắp nơi phòng bếp.

Thẩm Lê hừ một tiếng, ngón tay chạm vào nước ấm, mắt chớp chớp, đột nhiên cúi xuống kêu đau: "Mẹ, con đau bụng quá, hôm nay con không đi học được không?"

"Vậy vừa tiện, để cha con chở con lên bệnh viện thị trấn khám, có bệnh thì chữa, không bệnh thì đi học.

"Mẹ!" Thẩm Lê lo lắng giậm chân, hôm qua cô đã nghe nói, sáng nay Thẩm Tuy sẽ đi dạo một vòng trong thôn rồi sẽ đi, dứt khoát bất chấp tất cả: "Con đến kỳ, không muốn đi học."

"Chỉ cần con chưa c.h.ế.t thì phải đi học." Hà Vũ bị không lay chuyển, cô biết con gái mình đang tính gì, lập tức dập tắt ý tưởng của con: "Người đó là quân nhân đã có gia đình, con mà dám làm bậy, mẹ bảo cha con đưa con lên đồn công an, chuyển hộ khẩu đi đâu thì đi, đừng làm mất mặt cái nhà này."

Thẩm Lê chu môi, biết mẹ mình nói được làm được, rửa mặt xong lấy hai cái màn thầu rồi đi ra ngoài.

"Con mang cặp sách chưa?" Hà Vũ hỏi.

"Con đi gọi cha ăn cơm! Tối qua mẹ nói là cha chở con đi học sao?" Thẩm Lê nổi giận đùng đùng.

Hà Vũ nghe vậy thì không thèm để ý nữa.

Khi ăn sáng, ngoài mấy người bọn họ thì chỉ có Hà Vũ, Cố Khanh Khanh tò mò hỏi: "Anh Thẩm đâu rồi?"

"Tiểu Trì sáng sớm đã đi học, bọn họ học trung học trên thị trấn, khá xa nên phải đi sớm. Anh Thẩm hôm qua đạp xe về, tối qua hứa sáng nay chở Tiểu Lê đi học, con gái nên hơi cưng chiều hơn một chút." Hà Vũ bẻ nửa cái màn thầu, hỏi: "Em gái, hôm nay các em về à?"

"Dạ, sáng nay dẫn A Tuy đi dạo trong thôn, trưa ăn ở tiệm cơm quốc doanh xong tiện đường về luôn." Cố Khanh Khanh cười nói.

"Tốt, tốt." Hà Vũ cũng không giữ lại, sợ người nhà họ Hà nghe tin đến đây, nhà bên đấy hiện tại còn ông bà ngoại Thẩm Tuy, mợ và ba đứa con trai.

Trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, cô lo hai vợ chồng trẻ không xoay xở được, người nhà họ Hà là điển hình của kẻ vô lại, càn giở, hai vợ chồng trẻ này chắc là không đối phó nổi.

Ăn xong Cố Khanh Khanh đưa ít tiền và tem phiếu cho Hà Vũ, cô nhất quyết không nhận, Cố Khanh Khanh đành giấu tiền, phiếu dưới gối trong lúc sửa soạn quần áo của hai đứa nhỏ.

Không nhiều, theo tiêu chuẩn hai bữa cơm ở tiệm cơm quốc doanh, số tiền còn lại coi như là phí ở lại một đêm.

Sở Đại bế Đoàn Đoàn, Thẩm Tuy bế Niên Niên, Cố Khanh Khanh xách túi vải, vẫy tay với Hà Vũ: "Làm phiền chị rồi, nhà em về, chị về đi ạ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ừ, được." Hà Vũ nhìn họ đi xa, nghĩ lại cảnh Thẩm Tuy hồi nhỏ khổ sở, cuộc sống giờ tốt hơn nhiều rồi.

Cô trở về phòng, nghĩ rằng trời nắng đẹp nên mang chăn ra phơi, rồi cất đi.

Vừa nhấc gối, thấy tiền và phiếu bên dưới, cô ngỡ ngàng cứng họng một lúc, không nói nên lời.

Tiền phiếu này không chỉ là lời cảm ơn, mà còn đại diện cho việc không nợ nhân tình, Thẩm Tuy không muốn dính dáng đến bất kỳ ai ở đây.

Nhìn một lúc lâu, Hà Vũ vẫn cầm tiền phiếu, cất đi.

Mang hành lý ra xe, vừa đóng cốp, Sở Đại đã thấy một người đàn ông đi tới.

Tiết Tư cầm bao t.h.u.ố.c lá và diêm, anh liếc mắt nhìn sang, là gói Đại Tiền Môn hôm qua.

"Hút một điếu?" Tiết Tư lấy một điếu thuốc từ hộp, đặt lên ngón tay, chậm rãi cầm lên đặt lên miệng, nhướng mày hỏi.

"Cai rồi." Sở Đại cười nhạt: "Làm anh em với anh thật là xui xẻo."

"Hết rồi thì lần sau trả lại cho cậu ta thôi." Tiết Tư không bận tâm, cất hộp thuốc vào túi, ngón tay lấy ra hộp diêm, rút một que, bật lửa.

Tay che ngọn lửa, anh hít một hơi, rồi vẩy que diêm, ném xuống chân, nhả khói: "Chở tôi một đoạn đi, Sở đoàn trưởng."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 456: Chương 456



Đối với dáng vẻ bất cần của Tiết Tư, Sở Đại cũng không lấy làm lạ. Tuy rằng Tiết Tư là nhân viên văn phòng nhưng con cái gia đình sống trong đại viện có mấy ai thật sự nho nhã, đều là hậu duệ của các cựu binh, ít nhiều gì cũng có chút di truyền.

"Anh đến bằng cách nào?" Sở Đại hỏi.

"Đi xe." Quay đầu thấy có hai đứa trẻ con, Tiết Tư đứng lùi lại một chút.

"Đến thị trấn rồi làm sao tới đây?" Anh lại hỏi.

"Đi nhờ xe bò của thôn dân." Tiết Tư dập tắt điếu thuốc, giữ lại một đoạn trong tay.

Sở Đại cười nhạo: "Chờ đi, chúng tôi phải đi dạo quanh thôn."

"Cùng đi." Tiết Tư nhìn về phía Cố Khanh Khanh, hỏi: "Em dâu, em không phiền chứ?"

Cố Khanh Khanh cười lắc đầu.

Trong đầu không khỏi nghĩ đến lời Tiêu Tiêu nói, Tiết sư trưởng hành xử rất chính trực, con trai ông ấy cũng vậy, rất có năng lực.

Chỉ có thím Tiết là không dễ nói chuyện.

Không có việc gì thì đừng gây chuyện.

Rất dữ dằn.

Hai đứa nhỏ không cần bế, hai anh em đuổi nhau trên con ngõ nhỏ.

Cố Khanh Khanh nhìn quanh, nhà đất và gạch xung quanh cũng giống như nhà cũ của cô trước đây, người dân đội sản xuất đi làm, thấy họ thì tò mò nhìn vài cái, không lên tiếng bắt chuyện.

Chiều qua có xe ô tô đỗ ở đầu làng đã rất thu hút, hàng xóm láng giềng bàn tán nửa ngày, người có chút hiểu biết nói: "Đây là xe của quân đội, biển số là biển quân dụng."

Dân làng không nghi ngờ gì mà tin ngay, họ đã thấy những người đi ô tô, ngoài công chức thì là người trong quân đội thôi.

Người về là ai họ cũng biết, hôm qua đội trưởng về nhà đã kể với vợ, Thẩm Tuy nhà họ Thẩm đã về.

Hơn nữa bây giờ cuộc sống của Thẩm Tuy nhìn không hề tệ.

Thấy hai đứa nhỏ, họ không kìm được mà nhìn thêm vài lần, ánh mắt rơi vào cậu bé đằng sau, có người ngạc nhiên nói: "Thật là đứa bé nhà họ Thẩm, lớn thế này rồi à ..."

Có người nhìn vào người phụ nữ gầy gò đằng sau, biểu hiện kỳ lạ.

Tiết Tư theo ánh mắt họ nhìn sang, nói với Sở Đại: "Đó là em gái của A Tắc."

Sở Đại liếc mắt qua một cái, rồi nhanh chóng quay lại.

Người phụ nữ thấy Thẩm Tuy, muốn tiến lên mà bị vợ đội trưởng giữ lại, lắc đầu với cô ta, nói nhỏ vài câu.

Người phụ nữ dừng bước, ánh mắt chăm chăm nhìn Thẩm Tuy không rời.

Cố Khanh Khanh đứng chắn trước ánh mắt cô ta, ôm vai Thẩm Tuy dịu dàng nói chuyện: "Em đi xem nhà cũ của mình không?"

Thẩm Tuy lắc đầu: "Chị, em muốn về." Đối với nơi này cậu thực sự không có nhiều ấn tượng, cũng không có gì đáng để nhớ.

Đi một vòng chỉ để xem có khớp với ký ức tuổi thơ của mình hay không, thấy những ngôi nhà, nhìn con đường này, cậu cảm thấy mơ hồ nhiều hơn.

Theo lý mà nói, trí nhớ cậu rất tốt, không thể không nhớ được.

Có lẽ vì không quan trọng, cũng có thể là tiềm thức không muốn nhớ.

Dù sao thì nơi đây không có hồi ức gì đẹp.

Cố Khanh Khanh không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Được."

Cô quay lại nói với Sở Đại: "Không đi nữa, về thôi, trên đường ghé tiệm cơm quốc doanh hôm qua ăn trưa nha anh."

"Được." Sở Đại bế hai đứa nhỏ lên, quay lại đi về phía xe.

Tiết Tư hiển nhiên cũng lười ở lại, theo họ lên xe.

Sở Đại lái xe, Tiết Tư ngồi ngay bên cạnh, Thẩm Tuy và Cố Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ ngồi phía sau.

Xe khởi động, chậm rãi rời khỏi cổng thôn.

Người nhà họ Hà từ thôn bên đến muộn một bước, nhìn chiếc xe đen đi xa, dậm chân tiếc nuối.

Trên xe, hai đứa nhỏ cởi giày, bò qua bò lại trên ghế, thỉnh thoảng áp mặt vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài lùi dần.

Một lát sau, Thẩm Tuy nói: "Chị."

"Hửm?" Cố Khanh Khanh chơi với chiếc khóa trường mệnh trên cổ con trai không để ý lắm.

"Vừa rồi đó là ..." Cậu cân nhắc mãi, không biết nên gọi thế nào.

Nói thế nào cũng không thốt nổi nên lời.

"Chị biết." Cố Khanh Khanh cười nhìn em ấy.

Thẩm Tuy ngây ra một lúc, lấy lại tinh thần, rồi lại nói: "Chị, sau này em không muốn đến đây nữa."

Cố Khanh Khanh nhìn qua gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của chồng, cô trầm ngâm một lúc rồi giơ tay xoa đầu Thẩm Tuy: "Được, sau này không đến nữa."

Tiết Tư định nói gì đó, song anh xét thấy mình không có tư cách. Xác thực một điều Thẩm Tắc là anh hùng, nhưng không phải là một người cha tốt. Nếu không phải gặp nhà Sở Đại đến viếng mộ, anh còn không biết đứa trẻ này đã chịu nhiều đau khổ như vậy.

Tiết Tư từ ghế trước quay người lại, muốn thay chiến hữu xin lỗi cậu bé. Đến khi thấy ánh mắt quyết tuyệt muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ của cậu bé, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn không nói ra được.

Ở cổng thôn đội sản xuất Thất Tinh, bà lão nhà họ Hà chỉ vào hướng chiếc xe đang đi xa, miệng tuôn không ngừng những lời lẽ cay nghiệt. Đội trưởng đội sản xuất nghe vậy, nhíu mày, cuối cùng nhịn không thèm tranh cãi với gia đình này nữa.

Trên xe, sau khi Thẩm Tuy nói xong lời này, cậu vẫn im lặng. Đoàn Đoàn và Niên Niên có lẽ cảm nhận được sự mất mát của cậu, hai anh em bò tới bò lui trên người c** nh*, một đứa ôm cánh tay trái, một đứa ôm cánh tay phải, ghé đầu nhìn mặt cậu.

Cố Khanh Khanh cũng nghiêng người lại gần, đầu nhẹ tựa lên vai Thẩm Tuy, nhắm mắt nói khẽ: "Chị ngủ một lát."

Thẩm Tuy liếc nhìn chị, cảm giác bồn chồn trong lòng giảm dần, dần trở nên bình tĩnh.

Cậu không còn như trước kia, không có nhà không có nơi nương tựa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 457: Chương 457



Đến tiệm cơm quốc doanh thì đã hơn mười một giờ, nhân viên phục vụ thấy cặp anh em sinh đôi đáng yêu lần trước nở nụ cười thân thiện.

Cô lên tiếng hỏi ngay: "Ở tầng hai được không? Đồng chí."

"Được, làm phiền đồng chí rót giúp tôi ly nước ấm được không? Hai đứa nhỏ cả buổi sáng chưa uống nước." Cố Khanh Khanh lấy hai bình sữa từ túi vải mang theo.

Nhân viên phục vụ nói không chút do dự nói: "Đưa tôi đi, tôi vào bếp rót nước ấm cho cô."

"Cũng được." Cố Khanh Khanh đưa hai bình sữa cho cô ấy.

Đoàn Đoàn và Niên Niên tự mình chậm rãi leo cầu thang, Sở Đại không tỏ ra sốt ruột, nhìn chúng nhấc chân bò dần lên.

Thỉnh thoảng anh hỗ trợ xách áo hai con cho con dễ đi.

Tiết Tư nhìn thấy, dù mặt không biểu lộ gì, nhìn kỹ trong mắt vẫn lộ ra chút buồn bã.

Cố Khanh Khanh bắt gặp cảm xúc thoáng qua trong mắt anh ấy, trong lòng suy tư điều gì đó.

Ăn xong, họ hướng về quân khu, đường đi rất dễ.

Sở Đại và Tiết Tư trò chuyện một chút về những việc trong quân đội, chủ yếu là về điều động quân sự. Là con em của quân đội. Có rất nhiều người cuộc đời đã được cha mẹ an bài cả rồi, ngay cả Chử Chiêu cũng không thể nào tránh khỏi.

Chỉ có Sở Đại và Tiết Tư là hai ngoại lệ, không đi theo con đường cha mẹ vạch ra, họ có suy nghĩ và tham vọng riêng.

Cả hai đều muốn tiến xa hơn.

Nói chuyện lâu, hai người cảm thấy như gặp nhau quá trễ, những gì họ nói Cố Khanh Khanh gần như không hiểu, cô ôm con trai mềm mại, ngáp một cái.

Thẩm Tuy chăm chú lắng nghe, trong lòng âm thầm ghi nhớ.

Đến quân khu thì đã hơn hai giờ chiều, Sở Đại lái xe đi đăng ký vào kho, đồ trên xe lát nữa anh sẽ mang về.

Cô và Thẩm Tuy mỗi người bế một đứa nhỏ đang ngủ, đến nhà rồi vẫn còn có chút mơ hồ.

Nghe lời Hà Vũ nói, cô còn tưởng hôm nay sẽ gặp một trận ồn ào, không ngờ không gặp phải người nhà họ Hà.

Cô của Thẩm Tuy còn tính là thành thật.

"A Tuy, em rửa mặt rồi đặt Niên Niên lên giường, nghỉ ngơi một lát, ngày mai còn phải đi học, tối nhớ làm bài tập." Cô dặn dò.

Bây giờ ông Tần ở ngay đây, mỗi ngày bài tập của Thẩm Tuy đều do ông kiểm tra, hơn nữa lượng sách đọc còn nhiều hơn trước, ông Tần sẽ giảng giải từng phần.

Sở Đại thỉnh thoảng sẽ kiểm tra.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng, chị cũng nghỉ ngơi đi, tối không cần nấu cơm." Thẩm Tuy nhớ lại lời anh cả nói trước đây: "Em có thể đi lấy cơm ở bếp ăn phi công về."

Cố Khanh Khanh cười ra thành tiếng: "Thôi đi, để anh ấy một mình nuôi cả gia đình chúng ta không tốt đâu, nếu em thích cơm của bếp ăn phi công, có thể đi bất cứ lúc nào, tiền trợ cấp của anh cả em không ăn hết được."

Thẩm Tuy gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đợi Đoàn Đoàn và Niên Niên lớn hơn chút em sẽ đưa chúng đi."

"Đợi chúng lớn rồi, em phải đi thủ đô rồi." Cố Khanh Khanh nhìn cậu thiếu niên gầy gò trước mắt, chớp mắt cậu bé về nhà với cô đã hai năm.

“Nếu chị không thích …”

"Chị không phải không thích." Cố Khanh Khanh dịu dàng giải thích: "A Tuy, anh chị là chỗ dựa của em, không phải gánh nặng, hãy làm những gì em muốn, chỉ cần em quay đầu lại, anh chị luôn ở sau lưng em."

Đưa em ấy về viếng mộ là một chuyện, mục đích chính là muốn em ấy có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng, tiến về phía trước.

Thẩm Tuy mím môi, ánh mắt trong sáng, nhìn cô: "Chị, em biết rồi."

"Đi nghỉ đi, đặt Niên Niên lên giường của chị, cởi áo khoác nhóc con giúp chị." Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu.

Cậu bé ôm cháu lên tầng hai, đặt Niên Niên xuống, giúp cậu bé cởi áo khoác len, kéo chăn đắp lên.

Dáng người cao gầy hơi cúi xuống, nhìn nhóc con đang ngủ, ngón tay khẽ chạm vào chiếc mũi hơi đỏ của nhóc con.

Hàng lông mi dài đen của Niên Niên khẽ rung, bé con lật người ngủ tiếp.

Thẩm Tuy nhẹ nhàng vỗ lưng cháu trai, đợi cháu ngủ yên, chuẩn bị rời đi thì ánh mắt quét qua khung ảnh trên bàn cạnh giường.

Là bức ảnh gia đình chụp cùng anh hai lúc anh hai còn ở đây.

Lúc đó cậu không chú ý, bây giờ nhìn lại, cậu nhận ra mình đang mỉm cười nhẹ.

Ánh mắt sáng lấp lánh hy vọng.

Không còn là Thẩm Tuy chỉ biết trốn tránh, u ám của ngày xưa nữa.

Cậu thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Cố Khanh Khanh giúp Đoàn Đoàn đi vệ sinh xong, cậu bé lại tỉnh táo, vốn định đưa con trai lên tầng ngủ một lát xem ra không được rồi.

Lên đó sẽ đánh thức đứa Niên Niên luôn.

May là Sở Đại sẽ nhanh trở về thôi.

Đặt đồ trên bàn trà, anh bế Đoàn Đoàn: "Em đi ngủ một lát đi, tối ăn ở nhà ăn."

Cố Khanh Khanh cười kể lại chuyện lúc này: "Vừa rồi A Tuy cũng nói như vậy, muốn đi lấy cơm từ bếp ăn phi công về."

"Thằng bé biết nghĩ đó chứ." Sở Đại xoa xoa mặt con trai, chọc cậu bé cười khanh khách: "Anh còn không dám công khai nói muốn đi lấy cơm ở bếp không quân về."

Nhìn mặt lạnh lùng của Cố Xán Dương thấy hơi rợn người.

Cố Khanh Khanh cười ha hả: "Anh cả không ăn thịt người. Tiết Tư đâu? Về rồi à?"

"Đi quân đoàn xe tăng rồi, nói tối đến tìm anh có chuyện." Sở Đại bế con trai ngồi xuống sofa: "Chị dâu hay đến tìm em chơi là vợ của đồng đội anh cả, là em dâu của vợ anh ta."

"Em biết." Cố Khanh Khanh nói: "Tiêu Tiêu đã kể chuyện nhà anh ấy cho em nghe rồi, đúng lúc em có chuyện muốn bàn với anh."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 458: Chương 458



“Ừm?” Sở Đại ngẩng đầu nhìn cô, kéo cánh tay của vợ: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Đoàn Đoàn trèo lên người cha, cuối cùng nằm xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt cúc áo khoác của anh.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống cạnh người đàn ông, ngón tay mảnh mai gãi lòng bàn tay anh: “Tiêu Tiêu có nói với em rằng vợ của Tiết Tư đã bị nhiễm lạnh do trước đây ngã xuống, anh có biết chuyện này không?”

Người đàn ông tùy ý động tác của vợ lắc đầu: “Không để ý.” Nhà họ Tiết và nhà anh từ trước đến nay ít giao lưu.

“Dịp tết em về ngoại, bà ngoại có đưa cho em một toa thuốc cũ, nói là có thể điều dưỡng cơ thể phụ nữ, trừ hàn khí trong người. Anh nói em có nên đưa cho vợ anh ấy thử không?”

“Em muốn đưa thì đưa.” Anh không để tâm: “Lúc đưa thì bảo họ đi đến nhà thuốc Đông y kiểm tra xem có thích hợp dùng không rồi hẵn bốc thuốc.”

“Em cũng nghĩ vậy mà đưa thẳng cũng không hay, đợi Bùi Trúc tới thuận miệng nhắc đến.”

“Ừ, được.” Người đàn ông lơ đãng, tay phải nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ, tay trái vỗ nhẹ m.ô.n.g con trai.

Thật ra việc Tiết Tư đến vào buổi tối có thể nói trực tiếp với anh ta, cơ mà làm vậy không tốt, sẽ làm tổn thương người.

Để Bùi Trúc bắt đầu từ vợ anh ta sẽ tốt hơn.

Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, ngáp một cái kéo cánh tay chồng: “Bế Đoàn Đoàn lên giường ngủ một chút, anh có muốn nghỉ ngơi không?”

Sở Đại tay trái ôm lấy m.ô.n.g con, ngoan ngoãn theo cô đứng lên: “Được, cùng ngủ với mẹ con em một chút.”

“Cùng ngủ với mẹ con em? Anh lái xe lâu như vậy không mệt à?” Cố Khanh Khanh nắm tay anh đi lên lầu, người đàn ông chậm rãi theo sau.

Đoàn Đoàn đang ngủ say, mở mắt mơ màng, người đàn ông cúi đầu hôn trán nhóc con, nhóc con lại nhắm mắt.

Niên Niên không biết ngủ thế nào, lăn vào trong cạnh tường, cô liền kéo chăn lên để chồng đặt Đoàn Đoàn xuống, hai anh em ngủ cạnh nhau.

Cố Khanh Khanh lấy ra hai bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, ném một bộ cho anh: “Em đi vào nhà vệ sinh thay, anh thay ở đây.”

Sở Đại tùy tiện lấy quần áo, cười nhìn vợ: “Ở nhà không cần kiềm chế vậy đâu, vợ à.”

Cố Khanh Khanh ho khan một tiếng: “Có con ở đây, anh chú ý chút.”

Nói xong vội vàng chạy vào nhà vệ sinh như có gì đuổi theo sau lưng.

Anh nhìn theo bóng vợ, cười khẽ, từ từ cởi áo khoác treo lên lưng ghế, ngón tay dài trắng trẻo bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh thay đồ xong đi ra, anh đã nằm trên giường, một tay chống đầu nhìn hai con trai đang ngủ bên cạnh.

Rèm cửa không kéo, ánh nắng chiều chiếu vào trong một nửa hắt lên chăn màu xanh lục quân đội.

Cố Khanh Khanh nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, lòng mềm mại đi.

Cô kéo chăn, nằm xuống bên ngoài, cho chồng nằm ở giữa.

Cô cọ cọ trong lòng anh thì nghe anh nói: “Đừng động nữa.”

Nghe lời nằm ngoan trong lòng anh, quay lưng lại anh, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn vào bức ảnh trên tủ đầu giường.

Cô lấy khung gỗ, cẩn thận nhìn kỹ người trong đó.

Sau một lúc lâu, cô nói: “Ngày mai anh gửi điện báo cho Binh Binh Đoàn Xây Dựng, hỏi xem anh hai thế nào nhé.”

“Ừ.” Cổ tay gầy gò của người đàn ông đặt trên eo cô, xương cổ tay có hơi cộm người.

Cố Khanh Khanh đặt lại bức ảnh, quay đầu nhìn anh: “Sở Đại.”

“Ừ?” Nghe cô gọi tên, người đàn ông vô thức căng thẳng.

“Em không cho anh ăn cơm à?” Cố Khanh Khanh nhíu mày: “Sao anh ngày càng gầy vậy.”

Anh cười: “Gần đây việc nhiều. Gầy sao? Không có mà.”

“Không có sao?” Cố Khanh Khanh thọc tay vào áo anh, sờ eo anh: “Chả có chút thịt nào.”

Khi cô chạm vào vết sẹo, mắt người đàn ông tối lại, cúi đầu nói nhẹ bên tai cô: “Có muốn sinh thêm em cho Đoàn Đoàn và Niên Niên không?”

Ngón tay Cố Khanh Khanh móc vào mép quần anh, đôi mắt long lanh nhìn anh rồi phun ra hai chữ: “Không muốn.”

Sở Đại không giận, tay to nhẹ nhàng xoa eo cô như an ủi: “Sao thế? Không muốn sinh hay không có sức nuôi?”

“Cả hai.” Cố Khanh Khanh nằm trong lòng anh, bàn tay lướt nhẹ, trên đầu là tiếng thở đều của anh, cô nói: “Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, anh lại bận rộn, A Tuy phải đi học, lần trước nếu không có Cẩu Đản ở đảo, em ở nhà đau bụng sinh con không ai biết được."

May mà có Cố Thanh Liệt, ôm cô đến trạm y tế trên đảo, nếu không thật không dám tưởng tượng.

Người đàn ông đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, trong mắt đầy vẻ áy náy: “Là anh không tốt.” Anh dành quá ít thời gian cho gia đình, thực ra so với Sở Uyên không hơn là bao.

Vừa rồi không thật sự muốn vợ sinh thêm đứa nữa, anh chỉ muốn làm việc đã lâu chưa làm, không ngờ cô vợ nhỏ của anh lại giữ trong lòng nhiều chuyện như vậy.

Anh dịu dàng hôn trán cô, ôm chặt người phụ nữ vào lòng: “Anh làm vợ yêu của anh chịu thiệt rồi.”

Cố Khanh Khanh dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thấy an yên đến lạ.

“Em không cảm thấy thiệt thòi.”

Buổi tối, không cần Thẩm Tuy đi bếp ăn phi công, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần mang cơm tối về.

Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ một giấc đủ sức sống, chạy tới chạy lui trong phòng khách, lúc thì leo lên bàn trà, lúc thì trèo lên tủ TV.

Khi Tiết Tư tới, đúng lúc họ đang ăn cơm, vốn định ở ngoài hút điếu thuốc đợi họ ăn xong mới vào, Cố Khanh Khanh nhiệt tình mời: “Tiết tham mưu, ăn cơm chưa? Anh vào trong ngồi đi, em pha cho anh ly trà.”

Anh đành cất điếu thuốc chưa châm vào hộp, bước nhanh vào phòng khách.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 459: Chương 459



Thấy Sở Uyên, vô thức đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng.”

Sở Uyên thấy hắn đến cũng hơi ngạc nhiên, nhà mình và nhà họ Tiết ngoài sự vụ quân sự rất ít giao lưu.

Ông vẫy tay: “Ngồi tự nhiên, ở nhà đừng khách sáo.”

Đều là con cháu quân nhân, thằng nhóc này chỉ lớn hơn cậu con trai nhà mình vài tuổi, cũng coi như ông nhìn nó lớn lên.

Con trai nhà Tiết Bang, ông có nghe lão Hứa quân trưởng tập đoàn xe khen ngợi, khen hắn giống cha mình, có năng lực, không dùng thủ đoạn đi cửa sau, làm việc kiên định đâu ra đó.

Thanh niên trẻ tuổi, không nóng nảy, hiếm thấy.

Tiết Tư gật đầu, ngồi xuống sofa.

Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, trước đây không để ý kỹ, bây giờ càng nhìn càng thấy ngạc nhiên.

Đoàn Đoàn không sợ người lạ, thấy anh nhìn mình, mắt to đen như quả nho ngơ ngác nhìn thẳng lại.

Tiết Tư cười, đưa tay chạm vào mũi nhỏ của cậu bé.

“Giống cha cháu hồi nhỏ đấy.”

Sở Đại bưng chén cơm đi tới, vươn chân dài ra ngồi bên cạnh hắn một cách tự nhiên, "Đừng nói mấy lời này trước mặt anh hai của A Tuy, anh ấy nghĩ hai nhóc này giống hệt hắn, giống cậu của nó."

Tiết Tư chưa từng gặp người anh vợ này của Sở Đại, nhưng đã từng gặp qua một vị khác: "Hắn có giống Cố Xán Dương không? Nếu thế thì lời này cũng không sai."

Nhìn kỹ, đôi mắt và lông mày của hai nhóc có chút giống tảng băng di động trong Quân đoàn Không quân.

Sở Đại bật cười, dùng muỗng khuấy bát cơm với canh, rồi nói: "Hắn cũng muốn thế." Giọng anh hạ thấp, chỉ về phía người phụ nữ đang nói chuyện với ông Tần: "Vợ tôi, trông khá giống anh ấy."

Tiết Tư nhìn theo ánh mắt của anh, thấy người phụ nữ đôi mắt sáng, khuôn mặt hồng hào, đôi mày liễu làm cho cô thêm phần dịu dàng.

Dung mạo của cô không phải là rất xuất chúng, chỉ là thanh tú, so với anh trai của cô ấy thì kém hơn nhiều.

Tuy nhiên, sau vài ngày tiếp xúc với Cố Khanh Khanh, anh nhận ra cách cô ấy đối xử với người khác rất dễ chịu, như gió xuân phất qua, khiến người ta vô thức cảm thấy thân thiết.

Rất khó để người ta nảy sinh ác cảm hoặc thù địch.

Tiết Tư vẫn im lặng một lúc, rồi nói: "Anh vợ cậu đúng là dám nói."

Sở Đại khẽ cười, nhận thấy ánh mắt của vợ nhìn mình với vẻ khó hiểu.

Anh mỉm cười: "Hai tháng nữa, anh hai vợ tôi sẽ đến đây, lúc đó đừng nói họ giống nhau trước mặt anh ấy và vợ tôi, dễ làm hai người họ đánh nhau."

"Hiểu rồi." Tiết Tư nhìn anh bón cơm cho đứa nhỏ, tựa người vào sofa, có chút ghen tị: "Gia đình anh thật hòa thuận." Một gia đình hạnh phúc như thế này thật hiếm thấy.

Đặc biệt là nhà họ Sở ở vị trí cao, chưa từng nghe ai nói có chuyện gì không hay xảy ra trong gia đình họ, như là chuyện nhét người thân vào quân đội.

Chuyện này ở đại viện này quá phổ biến, mẹ anh mấy ngày trước còn muốn nhét cháu mình vào quân đội, cãi nhau với cha anh một trận.

Tiết Bang tính tình cứng rắn, nói một là một, lại ít nói.

Hai người cãi nhau, chỉ có mẹ anh đứng đó chỉ vào mũi ông mà chửi, nói ông hồi trước đi khắp nơi đánh giặc, nhờ có anh vợ chăm sóc nhà cửa, giờ chỉ muốn tìm công việc nhàn hạ cho cháu trai lấy tiền trợ cấp cưới được vợ tốt mà ông cũng không chịu.

Tiết Bang lỗi tai như bịt bằng bông, mặc kệ bà mắng bà chửi.

Nhà họ Sở hình như cũng nhét hai người họ Cố vào nhà ăn, chuyện này lúc ban đầu cũng có người chú ý đến. Vấn đề là người nhà học Cố có năng lực, phù hợp điều kiện nhập ngũ, làm việc chăm chỉ, ghi chép không sai sót, còn giúp quân đội tiết kiệm chi phí, từ quản lý bếp đến lính hậu cần bếp đều thích hai người họ.

Chuyện này không ai nói được cái gì.

Nhìn cảnh trên bàn cơm Cố Khanh Khanh làm cho Sở Uyên và Tần Chu cười, rồi nghĩ đến cảnh nhà mình ăn cơm giống như chiến tranh lạnh, chỉ có tiếng đũa chạm vào chén, anh thấy đau đầu.

"Tôi nhớ trước đây cậu và cha không thân thiết lắm." Tiết Tư cố gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể.

Sở Đại cười: "Bây giờ cũng không thân thiết đâu, ông già vì mặt mũi của con dâu, không làm khó tôi trước mặt người khác nữa."

Từ khi đưa vợ con từ đảo về, nụ cười trên mặt cha anh ngày càng nhiều, một ngày cười nhiều hơn hai mươi năm trước mà anh gặp qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiết Tư gật đầu: "Tôi nghe mẹ nói, vợ anh cũng không phải có xuất thân gì quá cao ... Ừm, mặc dù hai anh trai cô ấy đều ở quân đội, một là liên trưởng không quân, một là doanh trưởng Binh Binh Đoàn Xây Dựng, nhưng so với nhà cậu thì kém xa." Nói lời này xem nhau như là anh em, giọng điệu bình thản như nói chuyện thường ngày: "Tôi nghe nhiều người nói về em dâu, hình dung của mọi người chỉ có hai chữ, bình thường."

"Còn thường bị các thím trong đại viện so sánh với Bạch Dung, nói cậu bị trúng tà."

"Trước đây chưa từng gặp cô ấy, tôi không dám khẳng định."

"Bây giờ thì sao?" Sở Đại lười biếng hỏi, tay nhấc con trai ngồi dưới sàn lên, đặt lên đùi.
 
Back
Top Bottom