Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 350: Chương 350



Ban đầu anh chỉ định nghỉ ngơi ở nhà một thời gian rồi tính sau, bây giờ nghe thấy câu này, thời gian nghỉ ngơi của anh lập tức kéo dài vô hạn.

“Ông nội, chuyện này không cần ông phải lo lắng, cháu cúp máy đây.”

Cố Kỳ Việt không chút do dự cúp điện thoại, không quan tâm đến tiếng gầm rú tức giận truyền đến từ đầu dây bên kia... Nếu không phải vì muốn dò hỏi ông ấy muốn làm gì thì anh đã cúp máy ngay từ đầu rồi.

Cúi đầu nhìn ống nghe hơi bị biến dạng, Cố Kỳ Việt im lặng, lông mi anh run rẩy, sau đó anh ngẩng đầu đưa tay che mặt, khóe miệng lộ ra qua kẽ ngón tay nhếch lên một nụ cười chế giễu.

DTV

Chỉ cần còn ở nhà họ Cố thì không thể nào cắt đứt mối quan hệ này, anh đã từng nhiều lần muốn rời đi nhưng chưa bao giờ thành công.

Đúng lúc Cố Kỳ Việt đang buồn bã và bực bội, cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng nói nghi ngờ: “Cố Kỳ Việt, ai gọi điện thoại đến vậy?”

Trong lúc Cố Kỳ Việt nghe điện thoại, Thẩm Triều Triều đã nhanh chóng mở hộp quà ra, đó là một chiếc trâm cài áo đính đá quý màu xanh lá nhạt, được chạm khắc thành hình chú chim đang dang rộng đôi cánh, nói là trâm cài áo thì không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật. Rất đẹp!

Ngay cả Vương Thải Hà ở bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được mà khen ngợi, con mắt của người già rất tinh tường, bà ấy biết chiếc trâm cài áo này là đồ cổ để lại từ trước, tuy trông như mới nhưng cũng chỉ là được làm sạch lại thôi.

Không tệ, không tệ, đứa cháu trai này của bà ấy vẫn rất đáng tin cậy, so với những thứ khác thì loại đồ cổ này mới đáng giá!

Nên tặng loại bảo vật có thể giữ giá trị này làm quà chứ không phải mấy thứ đồ hào nhoáng bên ngoài, nhưng trước đó thấy Thẩm Triều Triều không hề chê bai nên Vương Thải Hà cũng không nói gì thêm, để tránh làm hỏng mối quan hệ vừa mới được vun đắp giữa đôi vợ chồng trẻ.

Còn Thẩm Triều Triều sau khi nhận được món quà xinh đẹp thì yêu thích không buông tay, sau đó lập tức cài nó lên cổ áo, rồi đợi một lúc lâu cũng không thấy Cố Kỳ Việt quay lại, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tìm anh. Bước chân cô nhẹ nhàng, tâm trạng rất tốt.

Nhưng mà... Sau khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Kỳ Việt đang đứng với vẻ mặt vô cảm, nụ cười của Thẩm Triều Triều chợt tắt, cô biết rõ tâm trạng của Cố Kỳ Việt lúc này không tốt nhưng bước chân vẫn kiên định đi về phía anh.

Cũng đúng lúc này Cố Kỳ Việt trả lời câu hỏi của cô: “Là ông nội anh, Cố Cảnh Lâm.”

“...”

Bước chân của Thẩm Triều Triều khựng lại, ký ức trong đầu nhanh chóng được huy động, rất nhanh cô đã tìm thấy những thông tin liên quan trong một góc, sau khi đọc lướt qua một lượt, cô mới hơi há miệng, kinh ngạc nhìn Cố Kỳ Việt, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân khiến anh khác thường.

Không giống như việc cô bị bắt cóc từ nhỏ, tuổi thơ của Cố Kỳ Việt còn đau khổ hơn. Anh đã phải chịu áp lực rất lớn trong quân đội từ khi còn nhỏ.

Và người gây ra tất cả những điều này chính là ông nội của Cố Kỳ Việt, người đứng đầu quân khu Tây Bắc, muốn bồi dưỡng thế hệ sau của nhà họ Cố.

Cố Kỳ Việt không may bị chọn trúng, sau đó là quá trình thúc ép anh trưởng thành.

Đối với Cố Cảnh Lâm mà nói, đó chỉ là việc dặn dò vài câu, giống như việc gieo hạt giống một cách ngẫu nhiên, thỉnh thoảng tưới nước rồi chờ đợi hạt giống nảy mầm và kết trái, cuối cùng tận hưởng niềm vui thu hoạch.

Nhưng đối với hạt giống mà nói, nó cần phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Huống chi con người khác với hạt giống, con người có suy nghĩ độc lập của riêng mình…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 351: Chương 351



Không ai thích bị kiểm soát, đặc biệt là Cố Kỳ Việt, người có khả năng phản kháng.

Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều vội vàng chạy tới ôm chặt lấy Cố Kỳ Việt đang dựng hết gai góc rồi học theo động tác an ủi của Cố Kỳ Việt trước đây, vỗ nhẹ vào lưng anh.

Thẩm Triều Triều không lập tức lên tiếng, chỉ im lặng an ủi, rất nhanh, cô cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Cố Kỳ Việt dần dần mềm xuống, những chiếc gai vừa mới mọc ra cũng dần dần nhỏ lại cho đến khi biến mất.

Sau khi nhận thấy Cố Kỳ Việt đã bình thường trở lại, trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên nỗi buồn khó tả.

Bây giờ Cố Kỳ Việt giống như một chú chim bị gãy cánh, chỉ có thể lê thân thể đau đớn bước đi một cách khó khăn, trông thật đáng thương... Cô không thích anh như vậy. Bởi vì nó khiến người ta đau lòng.

“Triều Triều, cảm ơn em đã đến bên anh.”

Trong lúc Thẩm Triều Triều đang đau lòng, Cố Kỳ Việt thở dài một hơi, những cảm xúc tiêu cực vừa mới vây quanh trong lòng đã bị xua tan đi hơn nửa, rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần.

Không phải vì điều gì khác, mà là khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt đột nhiên nhớ ra, những ảnh hưởng do những đau khổ trước đây mang lại, không chỉ có mặt xấu mà còn có những mặt khác, ví dụ như Thẩm Triều Triều đã đến bên anh.

Bởi vì anh biết rõ lý do Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, ngoài việc nhà họ Cố có thể bảo vệ cô, còn có một phần nguyên nhân là do bên ngoài đồn đại anh là một kẻ xấu xa.

Nghĩ vậy, Cố Kỳ Việt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trước đây anh chưa từng nghĩ rằng làm “kẻ xấu” cũng có thể cưới được vợ.

Nghe Cố Kỳ Việt nói, Thẩm Triều Triều càng đau lòng hơn, cô ấn anh ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó đưa tay nâng mặt anh lên, hai người nhìn nhau.

Cố Kỳ Việt thấy khóe mắt Thẩm Triều Triều đỏ hoe, lúc này cô vẫn có thể cười, anh dùng má cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Triều Triều, dịu dàng hỏi: “Đang thương hại anh sao?”

Cảm giác bị người khác thương hại thật không dễ chịu chút nào. Nhưng nếu người đó là Thẩm Triều Triều thì lại là chuyện khác.

Nói đúng hơn là Cố Kỳ Việt rất thích cảm giác bị Thẩm Triều Triều thương hại, nó khiến anh cảm thấy lồng n.g.ự.c mình được lấp đầy, sẽ không còn những khe hở để gió lạnh luồn vào nữa.

Thế nhưng Thẩm Triều Triều lại lập tức lắc đầu, phủ nhận sự thương hại trong lời nói của Cố Kỳ Việt: “Em chỉ là buồn thôi, Cố Kỳ Việt, anh là người tốt như vậy, tại sao lại phải chịu đựng những chuyện này chứ?!”

Thấy chưa! Anh biết mà, Thẩm Triều Triều luôn có thể khiến anh cảm thấy ấm áp, dù chỉ là một câu nói.

Cố Kỳ Việt đưa tay ôm eo cô, tâm trạng tồi tệ đã bị xua tan gần hết, anh không muốn để Thẩm Triều Triều tiếp tục tức giận, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Triều Triều, không sao rồi, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đã có sức mạnh để phản kháng, những người đã từng làm tổn thương chúng ta đã không còn mạnh mẽ như trước nữa.”

Chỉ là dù sao anh cũng không phải là thánh nhân.

DTV

Những chuyện đã trải qua khiến anh không thể nào quên hoàn toàn, vì thế nên việc có chút cảm xúc cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nghĩ đến việc Thẩm Triều Triều đã dám tiếp xúc lại với thế giới bên ngoài thì anh cũng không thể tụt lại phía sau. Những ký ức bị nhuộm màu đen kia vẫn còn đó, nhưng anh có thể tạo ra những ký ức đẹp đẽ để che phủ chúng.

“Ừm, chúng ta cùng nhau cố gắng, chắc chắn không được phép gục ngã!”

Thẩm Triều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kỳ Việt, lúc này lòng cô nhiệt huyết sôi trào, Cố Kỳ Việt mỉm cười trong im lặng, trong lòng cũng âm thầm lặp lại câu “cùng nhau cố gắng”!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 352: Chương 352



Hôm đó sau khi an ủi Cố Kỳ Việt xong, Thẩm Triều Triều lập tức quay sang tố cáo. Khi biết ông già trong nhà đột nhiên gọi điện đến, Vương Thải Hà lập tức giật mình, cảm thấy có điều không ổn, bà ấy lập tức hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện từ Cố Kỳ Việt, sau đó lập tức gọi điện thoại mắng sa sả một trận.

Ban đầu bà ấy còn định một thời gian nữa sẽ quay về quân khu Tây Bắc, kết quả... về cái gì chứ, bà ấy sẽ ở lại thành phố Giang Lâm, để cho lão già c.h.ế.t tiệt kia ăn bụi ở Tây Bắc đi!

Sau khi mắng Cố Cảnh Lâm xong, Vương Thải Hà lập tức hỏi han cháu trai mình, Cố Kỳ Việt dở khóc dở cười nói rằng mình không sao cả.

Có điều hình như mọi người trong nhà không tin lời anh nói, trong khoảng thời gian này, mọi người nhà họ Cố đều cẩn thận từng li từng tí làm cho Cố Kỳ Việt đột nhiên có cảm giác mình như biến thành người thủy tinh.

Trong thời gian đó, tên côn đồ từng dẫn người chặn đường Thẩm Triều Triều và Chu Lan đã bị giao cho cảnh sát, ngay sau đó phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng đột nhiên bị cách chức, bị kết án tử hình với nhiều tội danh.

Cây đổ khỉ tan. Nhìn thấy chú của Chó Ghẻ không còn quyền thế, cũng không còn ô che đậy, lập tức có người báo án với cảnh sát, không chỉ là một vụ án mà là mấy chục vụ án, trong đó bao gồm cả vụ án ác liệt cưỡng h.i.ế.p phụ nữ. Để cho Chó Ghẻ cũng đi theo gót người chú của mình, bị kết án tử hình.

Tùy tiện một mẻ lưới đã tóm được hai khối u ác tính lớn, thành phố Giang Lâm lập tức triển khai hành động quét sạch thế lực đen tối. Trong khoảng thời gian ngắn, các vụ án hình sự trong thành phố đã giảm đi rất nhiều.

Đợi đến khi sóng gió lắng xuống, sở nghiên cứu đứng sau đương nhiên nhanh chóng đến tranh công, đáng tiếc Cố Kỳ Việt dùng phương pháp ứng phó qua loa, cũng không đồng ý lời mời lập tức trở lại sở nghiên cứu làm việc.

Sau khi liên tiếp từ chối vài lần, sở nghiên cứu cũng biết tạm thời không thể thuyết phục được, chỉ có thể chờ thêm rồi nói sau.

Mà khi Cố Kỳ Việt an tâm ở nhà chuẩn bị dành nhiều thời gian hơn để ở bên Thẩm Triều Triều thì một ngày nọ, Thẩm Triều Triều lại không tiếp tục đọc sách tưới hoa, ngược lại thần thần bí bí ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Cố Kỳ Việt nhịn không được nhướn mày, bèn nghe lời lại gần, lập tức nghe Thẩm Triều Triều nói: “Cố Kỳ Việt, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!”

Trước kia đều là Cố Kỳ Việt lên kế hoạch ra ngoài, không ngờ có một ngày lại có thể nhận được lời mời chủ động của Thẩm Triều Triều!

Cô giống như chú ốc sên nhỏ cuối cùng cũng không trốn trong vỏ nữa, lại giống như chú mèo con được nhận nuôi cuối cùng cũng chịu gần gũi với mọi người.

Chuyện này khiến Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng, đương nhiên anh sẽ không từ chối, để Thẩm Triều Triều toàn quyền sắp xếp, đồng thời bày tỏ mình có thể hỗ trợ từ xa, nếu có chỗ nào không hiểu thì hãy chủ động hỏi anh.

Mà Thẩm Triều Triều lại cười lắc đầu, nói rằng tạm thời không cần, cô đã sớm chuẩn bị từ nhiều ngày trước.

Vì vậy cô còn cố ý tìm Chu Lan hỏi kỹ càng, trên bàn học trong phòng, cô viết vẽ ghi chép đến mấy chục bản nháp chính là vì ngày hôm nay!

Từ sau khi Cố Kỳ Việt nhận được điện thoại của quân khu, mặc dù trông có vẻ đã ổn nhưng khóe mắt đuôi lông mày vẫn ẩn chứa vài phần buồn bã, những tổn thương trong quá khứ không phải chỉ nói vài câu là có thể xoa dịu một cách dễ dàng.

Mặc dù có thể dựa vào thời gian để quên đi nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian.

DTV

Nhưng Thẩm Triều Triều không muốn Cố Kỳ Việt đau buồn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 353: Chương 353



Vì vậy sau khi suy nghĩ rất nhiều, cô quyết định đưa Cố Kỳ Việt ra ngoài chơi, cho dù chỉ là tạm thời quên đi nỗi buồn phiền cũng rất tốt.

Cô thích nhìn thấy nụ cười của Cố Kỳ Việt, rạng rỡ như ánh mặt trời. Thẩm Triều Triều chưa bao giờ nói ra bên ngoài, trước đây cô rất ngưỡng mộ vẻ tự do của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không vì người khác mà làm khó bản thân, hình thành sự tương phản rõ rệt với cô...

Loại sức sống này cô không có, có lẽ cũng chính vì vậy mà dần dần cô bị Cố Kỳ Việt thu hút. Hơn nữa Cố Kỳ Việt là một người rất tốt. Có thể thấy được từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, cùng với việc tích cực giúp cô thoát khỏi nỗi sợ hãi do bóng ma thời thơ ấu mang lại, để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài một lần nữa, không còn sợ hãi người khác nữa...

Cố Kỳ Việt đã dùng chính bản thân mình để chứng minh tình yêu không phải là chiếm hữu và áp bức mà là giúp đỡ đối phương trở thành người tốt hơn.

Cho nên bây giờ Thẩm Triều Triều rất muốn giúp đỡ Cố Kỳ Việt, để anh vứt bỏ những u ám đó.

“Không cần đi xe đạp sao?”

Sáng sớm đã ăn mặc rất chỉnh tề, Cố Kỳ Việt khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào mang theo vài phần mong đợi, dáng người anh cao ráo đứng bên cạnh cô giống như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp, đẹp trai vô cùng.

Có điều Thẩm Triều Triều lại không tiết lộ trước mà giơ ngón trỏ lên đặt bên môi, ra hiệu giữ bí mật!

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí, mái tóc đen dài được tết thành b.í.m tóc dài, lúc này được vắt chéo trước ngực, dây buộc tóc cùng kiểu dáng hoa nhí được buộc quanh đuôi tóc, trông rất tinh nghịch.

Đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời như mặt hồ gợn sóng, chỉ cần nhìn một cái là đã in sâu vào trong lòng.

Có điều vì ngoại hình quá nổi bật, Thẩm Triều Triều vẫn đeo khẩu trang, có điều dù che đi nửa khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.

Khi đứng cùng Cố Kỳ Việt, thấy hai người trai tài gái sắc rất xứng đôi.

Lúc này Thẩm Triều Triều cẩn thận móc một ngón tay của Cố Kỳ Việt, không dễ bị người khác phát hiện, hai người đã lâu không ra ngoài, bây giờ đứng trên đường phố nhộn nhịp, tâm trạng đều rất vui vẻ.

Lý do không cần Cố Kỳ Việt đi xe đạp là vì sẽ đi xe buýt, chỉ cần bỏ ra vài đồng tiền vé là có thể đến nơi.

Lúc này hành khách cũng không nhiều, xe buýt lại kỳ lạ trống trải, không giống như lần trước đi xe buýt chen chúc đến mức gần như không có chỗ đặt chân.

DTV

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt ngồi xuống, bác gái ngồi bên cạnh nhịn không được nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ôi chao, thằng nhóc và cô bé này đều là trai xinh gái đẹp, hai cháu là anh em à? Bao nhiêu tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”

Những người lớn tuổi thường thích làm mai mối, thích nhìn những người trẻ tuổi đến với nhau.

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, trả lời dứt khoát: “Chúng cháu là vợ chồng.”

Trong lúc nói chuyện, sự tự hào kiêu ngạo trong lời nói của Cố Kỳ Việt không thể che giấu, Thẩm Triều Triều nghe mà mặt đỏ tai hồng nhưng không lên tiếng mà dùng sức gật đầu, chứng minh Cố Kỳ Việt không nói dối.

Chuyện này khiến cho tâm trạng tiếc nuối của bác gái vốn vì mất đi cơ hội làm mai mối mà lập tức tiêu tan bảy tám phần, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nói với hai người: “Ha ha, nhìn ra hai cháu rất ân ái, chàng trai cố gắng lên nhé, tranh thủ ba năm bế hai đứa.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 354: Chương 354



Dù sao ai cũng thích những thứ tốt đẹp. Cặp vợ chồng son này thật sự quá ưa nhìn.

Mà Cố Kỳ Việt nghe thấy ba chữ “ba năm bế hai đứa”, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, chưa kể đến Thẩm Triều Triều ngồi bên cạnh, cô xấu hổ cúi đầu, gần như muốn chui xuống đất.

Thấy hai người trẻ tuổi không chịu được trêu chọc như vậy, bác gái bị chọc cười ha hả nhưng rất biết ý không tiếp tục nói nữa mà trò chuyện với người ngồi bên cạnh về những chuyện khác.

Sau khi không còn ai chú ý nữa, Thẩm Triều Triều vẫn đỏ tai, hai tay đan vào nhau xoắn xuýt, đôi mắt long lanh chớp chớp, đột nhiên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.

Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng từ sau khi quen biết Chu Lan, Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới. Những điều nên biết và không nên biết, cô đều nghe được gần hết rồi.

Trước kia kết hôn là để thay đổi cuộc sống ác mộng trong tương lai, còn bây giờ cô và Cố Kỳ Việt yêu nhau, như vậy những chuyện sắp xảy ra tiếp theo đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi.

DTV

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều đỏ mặt ngẩng đầu, muốn lén nhìn Cố Kỳ Việt. Không biết bây giờ anh đang nghĩ gì?

Kết quả Cố Kỳ Việt cũng có suy nghĩ tương tự, ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, mọi thứ xung quanh dần dần mờ nhạt, giữa đất trời chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khoảnh khắc tiếp theo, thời gian bị dừng lại khôi phục như bình thường, hai người nhanh chóng quay đầu đi.

Mặc dù không tiếp tục nhìn nhau nhưng trái tim lại đập thình thịch như trống, xen lẫn những đợt ngọt ngào, cho đến khi xuống xe buýt, hai người vẫn còn trong trạng thái ngượng ngùng, thậm chí không dám nắm tay nhau nữa.

May mắn thay, điểm đến của chuyến đi này đã đến rất nhanh... Sở thú mới được xây dựng hai năm nay ở thành phố Giang Lâm, mua vé vào cửa là có thể vào tham quan các loài động vật.

Thẩm Triều Triều đã cố ý hỏi mẹ Diệp và bà nội Vương, biết khi còn nhỏ Cố Kỳ Việt rất thích động vật lông xù. Có điều sau khi trở về từ quân khu, tính cách anh đã thay đổi rất nhiều, không còn đến gần chó mèo nữa.

Vì vậy Thẩm Triều Triều suy nghĩ một chút, lập tức quyết định địa điểm cho chuyến đi này, cô muốn để Cố Kỳ Việt tận mắt nhìn thấy những loài động vật nhỏ lông xù, tâm trạng sẽ được chữa lành rất nhiều.

Tất nhiên, đây cũng là dựa trên tiền đề Cố Kỳ Việt thích động vật, cô không tin là đột nhiên anh lại không thích nữa. Chỉ là vì những trải nghiệm trong quá khứ mà anh kìm nén tính cách mà thôi.

“Hóa ra là ở đây à!”

Đứng trước cổng sở thú, Cố Kỳ Việt ngẩng đầu nhìn biển hiệu của sở thú, vẻ mặt anh rõ ràng ngẩn ra, sau khi hoàn hồn, anh quay đầu nhìn Thẩm Triều Triều, đôi mắt cong cong thể hiện tâm trạng vui vẻ.

Một phần là vì thích động vật nhỏ nhưng phần lớn nguyên nhân là vì được coi trọng.

Anh biết Thẩm Triều Triều không phải tùy tiện chọn địa điểm mà là chiều theo sở thích của anh, vì thế nên mới quyết định đến sở thú Giang Lâm... Triều Triều tốt như vậy, anh vô cùng yêu thích!

“Đừng ngẩn người ra nữa, mau vào thôi!”

Trong lúc Cố Kỳ Việt đang cảm động, Thẩm Triều Triều lại kéo tay áo anh, sau đó giơ tay lên giữa không trung lắc lắc, ra hiệu rằng cô đã mua vé vào cửa rồi! Bây giờ chỉ cần vào thẳng thôi.

Mà trước khi vào sở thú, Thẩm Triều Triều cứ tưởng rằng sẽ được nhìn thấy hổ dũng mãnh, voi và hươu cao cổ cao lớn nhưng kết quả là cô đã đánh giá quá cao ngân sách của sở thú Giang Lâm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 355: Chương 355



Gần như không có mấy động vật lớn, ngược lại là mèo con, chó con, thỏ con rất nhiều, đặc biệt là thỏ, gần như sinh sôi nảy nở quá mức, giống như đang mở trang trại nuôi thỏ vậy.

Thẩm Triều Triều và đàn thỏ nhìn nhau chằm chằm, sau đó quay đầu nhìn Cố Kỳ Việt, vẻ mặt cô ủ rũ giống như một bông hoa héo úa mất đi ánh nắng và nước: “Đây là lừa đảo, sở thú đàng hoàng mà sao chẳng có gì cả vậy!”

Giọng nói của Thẩm Triều Triều không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai Cố Kỳ Việt.

So với sự thất vọng của cô, Cố Kỳ Việt lại không hề thất vọng vì không nhìn thấy nhiều động vật, mà trong lòng anh tràn ngập niềm vui, chỉ riêng việc Thẩm Triều Triều vì anh mà chọn đến sở thú này cũng đủ khiến Cố Kỳ Việt vui vẻ rồi.

Vì vậy trong lúc vui vẻ, anh thuận miệng đáp: “Có thỏ mà.”

“!!”

Lời vừa nói ra, Cố Kỳ Việt lập tức nhận ra không ổn, nhưng anh chưa kịp mở miệng nói thêm đã thấy Thẩm Triều Triều nheo lại nhìn mình, anh vội vàng chọn cách im lặng.

Sau đó anh cười nịnh nọt với cô, kéo Thẩm Triều Triều đi xem một đám thỏ đang nhảy nhót, cũng rất đáng yêu!

Từng đám lông xù màu trắng chạy tới chạy lui, trông rất mềm mại và dễ thương, Thẩm Triều Triều hết giận, lúc này sở thú không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ, cô nắm lấy tay Cố Kỳ Việt. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận được hơi ấm của nhau.

Thẩm Triều Triều mở miệng: “Cố Kỳ Việt, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng trở nên tốt hơn nhé! Không thể để những ký ức không tốt trong quá khứ cản trở chúng ta nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ dũng cảm đứng trước mặt mọi người, không còn trốn tránh và sợ hãi nữa.”

“Còn anh cũng phải thoát khỏi những ràng buộc của quá khứ, em thật sự rất muốn nhìn thấy hai chúng ta cùng nhau tỏa sáng trên sân khấu, cả em và anh đều là những ngôi sao sáng, là nhân vật chính của cuộc đời mình.”

“Ừ.”

DTV

Cố Kỳ Việt ngay từ đầu đã biết mục đích thực sự của Thẩm Triều Triều khi đưa anh ra ngoài chơi.

Anh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, vành mắt lại đỏ hoe, rõ ràng là chua xót nhưng lại mang theo sự giải thoát.

Giống như nhìn thấy cậu bé bị huấn luyện tàn khốc năm nào không còn nghiến răng chịu đựng và tàn nhẫn nữa, mà là khóc một trận thật đã, giải phóng hết tất cả những đau khổ.

Những ký ức đau buồn trong quá khứ biến thành những mảnh vỡ, bị lời hứa mới của hai người che phủ. Anh muốn cùng Thẩm Triều Triều sánh vai trở thành nhân vật chính của cuộc đời mình!

...

Sau khi cùng Cố Kỳ Việt hứa hẹn, Thẩm Triều Triều nhìn anh, thấy Cố Kỳ Việt rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, vai không còn căng cứng nữa, lập tức hiểu rằng sự giúp đỡ của mình đã có hiệu quả. Thẩm Triều Triều vui mừng khôn xiết.

Sau khi hai người xem xong các loài động vật nhỏ trong sở thú, vừa định rời đi, kết quả lại được bác bảo vệ tặng một con thỏ nửa béo nửa gầy.

Nói là quà tặng giới hạn thời gian của sở thú, hôm nay tặng hết rồi, ngày mai sẽ không còn nữa.

Thấy vậy, Thẩm Triều Triều đâu còn vẻ mặt không vui vì bị sở thú lừa gạt lúc đầu nữa, cô vui vẻ nói lời cảm ơn với bác bảo vệ, sau đó để Cố Kỳ Việt cầm con thỏ đang nhảy loi choi, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến việc sẽ làm món thỏ hầm.

Mà sau khi vui vẻ bước ra khỏi sở thú lại bất ngờ gặp được người quen của cả hai bên.

Chu Lan và Lâm Kiều đang tay trong tay đi cùng nhau rất thân mật.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 356: Chương 356



Ánh mắt Thẩm Triều Triều thoáng vẻ kinh ngạc, từ trước đến nay, Chu Lan trước mặt cô tuy nói năng không kiêng nể gì nhưng cũng chỉ dừng lại ở lời nói, trên thực tế lại rất thụ động, vốn dĩ không muốn tìm kiếm người yêu.

Cô ấy luôn lấy lý do hôn nhân là chiếc lồng giam cầm con chim nhỏ hoạt bát này là cô ấy. Cùng với việc con gái ngoan không ăn cỏ gần nhà, cho nên những đối tượng xem mắt kia đều bị cô ấy gạt sang một bên.

Hơn nữa kết hôn nào có tự do tự tại như bây giờ... Có điều sau khi nói xong lời này, Chu Lan nhìn Thẩm Triều Triều, lại thêm một câu: “Nếu có người đàn ông xinh đẹp như Thẩm Triều Triều, cũng không phải là không được.”

Kết quả... Hiện giờ nhìn trạng thái thân mật khăng khít giữa Chu Lan và Lâm Kiều, Thẩm Triều Triều không nhịn được mà nhướn đôi mày thanh tú, đã chuẩn bị sẵn sàng đợi sau khi trở về sẽ tìm cơ hội “thẩm vấn” một phen.

Sao đột nhiên lại đổi ý “ăn cỏ gần hang”?

Ngay khi Thẩm Triều Triều đang âm thầm suy nghĩ, Cố Kỳ Việt ở bên cạnh lại không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nhìn thấy Lâm Kiều cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, anh tặc lưỡi một tiếng, giây tiếp theo không chút để ý đến xung quanh mà lên tiếng chào hỏi: “Lâm Kiều, Chu Lan, hai người cũng đến vườn bách thú chơi à?”

Vừa nghe thấy giọng nói của Cố Kỳ Việt, Chu Lan đầu tiên là sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên, rất nhanh đã nhìn thấy Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt.

Cô ấy lập tức giống như chú chó con cụp đuôi, trong lòng không ngừng kêu lên: “Thôi xong.”

Sao lại để Triều Triều nhìn thấy chứ!! Nhưng hiển nhiên Chu Lan có tố chất tâm lý rất tốt, chỉ hơi bối rối một chút, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, sau đó cô ấy chủ động chạy đến nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, kéo sang một bên nói chuyện.

Lâm Kiều vẫn luôn đi bên cạnh chỉ mỉm cười nhìn Chu Lan, khóe mắt đuôi mày lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại Cố Kỳ Việt đột nhiên khó chịu nghiến răng: “Vừa rồi tôi không nên lắm miệng chào hỏi hai người, còn quan tâm đến đối tượng của cô ấy làm gì, cô ấy cướp vợ tôi đi rồi!”

“Cố Kỳ Việt, tối qua cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội, đợi tôi và Tiểu Lan kết hôn, chắc chắn sẽ cho anh một bao lì xì thật lớn!”

DTV

Mà Lâm Kiều lại đánh trống lảng, trả lời rất khéo léo, Cố Kỳ Việt cũng bị chọc cười. Hai người này mau chóng khóa lấy nhau như ổ khóa đi! Cũng đỡ cho Chu Lan cứ dính lấy Thẩm Triều Triều.

Bên kia, Chu Lan và Thẩm Triều Triều cũng không đi xa, môi trường cây xanh xung quanh vườn bách thú rất tốt.

Khi đến bên cạnh một cái xích đu dưới gốc cây, Chu Lan mới bỏ đi vẻ bình tĩnh trên mặt, cô ấy chắp hai tay trước ngực, thành khẩn nói: “Người đẹp Triều Triều, tuy tớ nuốt lời nhưng trong lòng tớ bạn bè như tay chân, đàn ông như quần áo, tôi... Ưm ưm...”

Không đợi Chu Lan nói tiếp, Thẩm Triều Triều vội vàng đưa tay che miệng cô ấy lại. Nếu không còn không biết cô ấy sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa gì nữa.

Đợi đến khi Chu Lan không còn nói năng lung tung nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lúc này Thẩm Triều Triều mới tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại đồng ý với Lâm Kiều rồi?”

“Hôm qua nhìn thấy Lâm Kiều đánh đám côn đồ rất lợi hại, tớ cảm thấy mình hơi thích anh ấy, dù sao bây giờ cũng đang độc thân, không bằng thử xem sao.”

Mặc dù Chu Lan nói rất vui vẻ nhưng trên thực tế phương diện tình cảm vẫn còn rất ngây thơ.

Lúc này khi nói chuyện, tai cô ấy đỏ bừng, khóe miệng mang theo nụ cười e thẹn nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời, có thể thấy được lời nói thích Lâm Kiều không phải là nói dối mà là thật lòng thật dạ.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 357: Chương 357



Thấy vậy, Thẩm Triều Triều cũng vui mừng thay Chu Lan nhưng vẫn không quên dặn dò một phen: “Tuy Lâm Kiều trông là người đàng hoàng nhưng cậu cũng phải chú ý nhiều hơn, tuyệt đối đừng để bị lừa, bất kể gặp chuyện gì cũng có thể tìm tớ, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu vô điều kiện... Sau này ra ngoài nên ít nói những chuyện linh tinh, tránh vô tình nói trước mặt Lâm Kiều.”

Nói xong, Thẩm Triều Triều chuyển giọng, cuối cùng bí mật nhắc nhở.

Nghe vậy, Chu Lan lập tức không nhịn được mà cười ha ha, biết Triều Triều là vì muốn tốt cho mình, trong lòng cô ấy cảm động, vội vàng trả lời: “Ấy ấy, tớ nào có ngốc như vậy, chị em tốt, yên tâm đi! Cái miệng nhỏ này của tớ ngày thường rất kín miệng, chỉ trước mặt cậu mới nói năng tùy tiện thôi.”

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Chu Lan, Thẩm Triều Triều đột nhiên hơi hoảng hốt. Trong ký ức ác mộng về cuộc sống tương lai, cô không biết sự phát triển sau này của Chu Lan, nhưng đã từng thấy những chuyện xảy ra sau khi Chu Lan xuống nông thôn.

Công việc đồng áng nặng nhọc và ăn không đủ no mặc không đủ ấm cộng thêm đủ loại chuyện phiền phức của người dân trong thôn, trên mặt Chu Lan rất ít khi xuất hiện nụ cười.

Tính cách cô ấy cũng dần dần trở nên trầm ổn, tuy đôi mắt vẫn trong sáng như cũ nhưng trong đó lại có thêm vài phần nặng nề do bị cuộc sống vất vả dày vò. Sao có thể thấy được sự hoạt bát vui vẻ như bây giờ?

Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều đưa tay nắm lấy tay Chu Lan, nghiêm túc nói: “Tiểu Lan, hai ngày nữa tớ sẽ dẫn cậu đến xưởng cơ khí bàn giao công việc, chắc chắn cậu không thể xuống nông thôn!”

“Triều Triều, tớ không ngốc, có việc làm ai lại muốn xuống nông thôn chứ! Huống chi bây giờ tớ vừa mới có đối tượng, tớ mới không nỡ rời khỏi thành phố Giang Lâm đâu, yên tâm yên tâm!”

“Có điều công việc của ai cũng không phải tự nhiên mà có, tớ chắc chắn phải bỏ tiền ra mua, nếu cậu từ chối, tớ sẽ đến trước cửa nhà họ Cố nằm ăn vạ.”

“Được rồi, tớ sẽ không từ chối nhưng sẽ đưa ra mức giá ưu đãi!”

“Hi hi, Triều Triều, cậu thật sự quá tốt!”

DTV

Hai chị em lại ríu rít nói chuyện thêm một lúc, sau đó bị Cố Kỳ Việt ép Lâm Kiều đến cắt ngang, nhận ra thời gian không còn sớm, để tránh hành trình sau đó gặp vấn đề, chỉ có thể nói lần sau gặp lại trò chuyện tiếp.

Trước khi đi, Thẩm Triều Triều chỉ vào con thỏ trong tay Cố Kỳ Việt, ra hiệu bọn họ chắc chắn phải đi vườn bách thú! Chỉ cần bỏ tiền vé vào cửa là có thể nhận được một con thỏ, thật sự quá hời!

...

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt chơi bên ngoài cả buổi, về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn buông xuống bao phủ khắp mặt đất, hai người nắm tay nhau chậm rãi bước đi trong ánh chiều tà đỏ rực, tâm trạng vốn hơi buồn bực đã hoàn toàn được giải tỏa.

Lúc Thẩm Triều Triều không nhịn được nữa cầm thịt thỏ đã sơ chế vào bếp, lần này Cố Kỳ Việt không đi theo như trước mà sau khi nói với Thẩm Triều Triều một tiếng, anh lại gõ cửa phòng bà nội.

Đợi đến khi Vương Thải Hà nói “Vào đi”, Cố Kỳ Việt mở cửa, sau đó vào thẳng vấn đề: “Bà nội, con không còn là cậu bé yếu đuối cực đoan trước kia nữa, bây giờ còn có Triều Triều ở bên cạnh, bà không cần phải lo lắng cho con nữa! Bà muốn về quân khu thì cứ về, con không phải là người nhỏ mọn như vậy.”

Trước kia Cố Kỳ Việt từng khép kín nội tâm, không để ý đến thiện ý mà người nhà dành cho mình, thậm chí có đôi khi còn bị ác ý che mờ, cảm thấy bà nội đứng về phía anh cũng tốt, có thể khiến ông nội Cố Cảnh Lâm trở thành người cô độc.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 358: Chương 358



Có điều suy nghĩ này rất nhanh đã trở nên vô nghĩa, anh lười phải nghĩ đến nữa. Anh mặc kệ không hỏi, nhưng bây giờ được Thẩm Triều Triều cứu rỗi, nói hai người phải cùng nhau cố gắng trở nên tốt hơn, Cố Kỳ Việt nghiêm túc suy nghĩ, chuẩn bị đáp lại những người luôn dành thiện ý cho mình trước.

Mà sau khi Vương Thải Hà nghe thấy lời Cố Kỳ Việt nói, biểu cảm trên mặt bà ấy rõ ràng là sững sờ, sau đó nụ cười hơi gượng ngùng: “Con nói gì vậy, bà ở thành phố Giang Lâm rất tốt, không về đâu, hay là con muốn đuổi bà nội đi?”

“Bà nội, bà biết con không có ý này, bất kể lúc nào, trong nhà cũng có phòng của bà, bây giờ con chỉ muốn nói cho bà biết, con đã trưởng thành rồi!”

Cố Kỳ Việt cũng không truy hỏi đến cùng, sau khi bày tỏ thái độ của mình, anh đóng cửa đi vào bếp phụ giúp, Vương Thải Hà ngồi bên giường lại không thể tiếp tục công việc đang làm, đầu tiên bà ngồi yên một lúc lâu, sau đó mới từ từ nhoẻn miệng cười.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt Tiểu Việt đã trưởng thành rồi! Thật tốt.

Vương Thải Hà đưa tay lau khóe mắt hơi ươn ướt, trong lòng cảm khái muôn phần nhưng cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài mãn nguyện, trong lòng bà ấy đã có tính toán.

Mục đích bà ấy đến đây đã đạt được, cũng đến lúc phải rời đi rồi, lão già Cố Cảnh Lâm kia ngày nào cũng hút t.h.u.ố.c lá không rời tay, không có bà ấy quản, nếu cứ tiếp tục hút nữa thì sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trước bà ấy.

Còn việc hàn gắn mối quan hệ giữa hai ông cháu? Vương Thải Hà vốn dĩ không hề nghĩ đến.

Ngay từ đầu chính là Cố Cảnh Lâm làm sai, bây giờ bị Cố Kỳ Việt xa lánh là đáng đời. Đến lúc đó, chỉ cần sau này vào dịp lễ tết gọi điện thoại cho bà nội là được...

Sau khi quyết định xong, Vương Thải Hà cũng không phải là người giấu diếm. Vì vậy vào bữa tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn thịt thỏ thơm phức, bà ấy tuyên bố ngày kia mình sẽ rời khỏi thành phố Giang Lâm đến quân khu Tây Bắc.

Lời vừa nói ra làm cho tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Cố Kỳ Việt đều kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì?

So với những bà mẹ chồng chua ngoa cay nghiệt thích gây chuyện, Vương Thải Hà thật sự tốt hơn rất nhiều, hơn nữa lại sống chung nhiều năm như vậy, Diệp Phương rất không nỡ.

Càng không cần phải nói đến Thẩm Triều Triều luôn được bà ấy yêu thương, cô không nỡ đến mức đỏ hoe mắt.

Cô thích bà nội Vương, không muốn bà ấy rời đi.

Mà nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Thẩm Triều Triều, Vương Thải Hà vội vàng nói: “Ôi chao, cháu ngoan của bà, Triều Triều đừng khóc, sau này có thời gian bà sẽ đến đây ở một thời gian ngắn, đến lúc đó con phải trổ tài nấu nướng, để bà béo lên mấy ký rồi về, cũng để cho đầu bếp ở quân khu Tây Bắc thấy cơm ở nhà ăn khó ăn đến mức nào!”

Nói đến điều Vương Thải Hà không nỡ nhất chính là Thẩm Triều Triều và tài nấu nướng của cô. Nhưng rời đi là điều chắc chắn.

Sau đó Vương Thải Hà cũng nói cho mọi người biết lý do mình đột nhiên rời đi, khi nghe nói là muốn quay về tìm Cố Cảnh Lâm, mọi người cũng không có ý định khuyên can nữa.

DTV

Mà Thẩm Triều Triều thì bắt đầu bận rộn, nhờ Cố Kỳ Việt mua đủ loại nguyên liệu ở chợ đen, cô làm không ít thịt lợn khô và các loại đồ ăn vặt khác, có thể để được một thời gian, tiện cho bà nội Vương mang đi.

Cô cũng làm cả thịt bò khô nhưng vì cần một khoảng thời gian để phơi khô, vì thế nên không thể mang đi ngay được, chỉ có thể đợi làm xong rồi gửi qua bưu điện.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 359: Chương 359



Sau đó cô còn sẽ định kỳ gửi một ít đồ ăn, tuyệt đối sẽ không để bà nội Vương gầy đi chút nào!

Hai ngày sau, tiễn Vương Thải Hà lên tàu hỏa, mãi đến khi về nhà, tâm trạng của Thẩm Triều Triều vẫn rất buồn bã.

Tuy tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn nhưng cô lại hy vọng những người thân thiết đừng rời đi.

DTV

Có điều sự ra đi của bà nội Vương lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khuyên Thẩm Triều Triều nên trân trọng hiện tại, đừng nghĩ rằng tương lai còn rất dài mà đối xử tùy tiện... Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều quyết định trong lòng.

Đêm hôm đó, lấy lời nói đùa của Chu Lan làm tham khảo, Thẩm Triều Triều thay một chiếc váy ngủ hơi bó sát, dáng người lồi lõm hiện ra không thể nghi ngờ, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần căng thẳng nhưng động tác lại vô cùng kiên định gõ cửa phòng Cố Kỳ Việt.

Hôm nay cô phải mạnh dạn một lần!

Cố Kỳ Việt đang ngồi trước bàn vẽ bản thiết kế, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, ai còn gõ cửa vậy?

Tuy nghi ngờ, Cố Kỳ Việt vẫn đặt bút máy xuống, đứng dậy đi ra cửa. Kết quả...Vừa mở cửa phòng, đã thấy người gõ cửa bên ngoài chính là Thẩm Triều Triều, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đen sáng long lanh, lúc ngước mắt nhìn lên, Cố Kỳ Việt sững người, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Chưa đầy một lúc, Cố Kỳ Việt đã đỏ bừng mặt, trông giống như con tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Triều Triều... Em tìm anh có... Chuyện gì sao?”

Tuy lúc đầu nhìn thấy Thẩm Triều Triều xinh đẹp đến mức hoa mắt chóng mặt nhưng lúc này Cố Kỳ Việt lại thành thật dời mắt đi, không dám nhìn thẳng, sợ mình mất mặt.

Tuổi trẻ sung mãn không thể che giấu, cũng là lúc d*c v*ng bùng cháy!

Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không ngốc, mơ hồ đoán được ý của Thẩm Triều Triều, anh khẩn trương nắm chặt tay, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khí huyết sôi trào.

“Muốn nói chuyện với anh.”

Sau khi Thẩm Triều Triều đưa ra quyết định táo bạo này, trong lòng cô rất lo lắng, không biết sau này sẽ phát triển như thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt, đột nhiên cô bớt căng thẳng đi rất nhiều.

Đôi mắt cô càng ngày càng sáng, giống như chứa đầy ánh sao lấp lánh. Càng nhìn cô càng thấy Cố Kỳ Việt đáng yêu.

Tuy từ này không thích hợp để dùng cho đàn ông nhưng đây là cảm nhận nhất của Thẩm Triều Triều lúc này, sau đó tiếp thêm không ít dũng khí, cô mạnh dạn đưa tay chống lên n.g.ự.c trái của Cố Kỳ Việt.

Cô không dùng nhiều sức đẩy anh ra sau, Cố Kỳ Việt cao lớn cường tráng đã lùi về phía sau. Đồng thời cũng đại diện cho một loại mời gọi khác.

Đối với chuyện này, Thẩm Triều Triều đương nhiên sẽ không lùi bước, cô tiến lên một bước, hoàn toàn bước vào thế giới của Cố Kỳ Việt, từ nay về sau có thêm một tầng quan hệ sâu sắc hơn với anh.

Cánh cửa phòng đóng lại lần nữa, che giấu đi cảnh xuân và nhiệt tình ngập tràn trong phòng.

...

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt tinh thần sảng khoái rời giường, cẩn thận không đánh thức Thẩm Triều Triều đang mệt mỏi, khi cầm quần áo khoác lên người, vải vóc sượt qua những vết thương đỏ trên vai, mang đến một cơn đau nhẹ.

Cố Kỳ Việt khựng lại, ngay sau đó trên mặt không nhịn được nở nụ cười. Những vết thương này có ý nghĩa đặc biệt. Vì vậy anh vốn dĩ không cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng ngọt ngào không thôi.

Sau khi thu dọn xong, Cố Kỳ Việt vội vàng đi mua đồ ăn sáng, lại cố ý chia ra hai phần mang vào phòng ăn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt dò xét của Diệp Phương và quản đốc Cố.
 
Back
Top Bottom