Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 340: Chương 340



Trái tim cô như bị mũi kim đ.â.m vào, vừa đau vừa xót.

Cố Kỳ Việt đã rời đi mười bảy ngày rồi! Khoảng thời gian này không có bất kỳ liên lạc nào, sở nghiên cứu đặc thù cần phải giữ bí mật mọi thứ, ngay cả điện thoại cũng không được gọi.

Vì vậy cô hoàn toàn không có cách nào biết được tin tức mới nhất của Cố Kỳ Việt, chỉ có thể chờ đến khi anh được nghỉ phép trở về.

Cách dùng công việc để bản thân quên đi cuối cùng cũng không thể duy trì lâu dài.

Cho nên bây giờ rảnh rỗi, Thẩm Triều Triều không khỏi nhớ đến Cố Kỳ Việt, rõ ràng hai người họ mới chỉ bắt đầu yêu nhau, giờ đây đã khó mà chia lìa. Có lẽ người đang yêu đều không thể kiểm soát được bản thân!

Lúc Thẩm Triều Triều lại thất thần vì nhớ Cố Kỳ Việt, Chu Lan ngồi trên ghế sô pha bên cạnh lập tức khẽ thở dài, sau đó tò mò đưa tay chống cằm nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều, nghĩ thầm xem ra dù là người đẹp đến đâu, một khi rơi vào lưới tình cũng đều như nhau cả!

May mà cô ấy có ý chí kiên định, cho dù Lâm Kiều có theo đuổi thế nào, đến bây giờ cô ấy cũng chưa đồng ý.

Đàn ông mà, vẫn cần phải quan sát thêm nhiều, quan sát mọi mặt, tránh gặp phải kẻ tiểu nhân ngọt ngào xảo trá...

Thời buổi này ly hôn không hay ho gì, phụ nữ chỉ có thể nhẫn nhịn, âm thầm chịu đựng.

Nhưng Chu Lan không phải là người có tính cách như vậy, nếu thật sự để cô ấy gặp phải loại cặn bã đó, cô ấy sẽ cầm d.a.o làm bếp lên chém! Chủ yếu là cho dù có c.h.ế.t cũng phải kéo theo một kẻ đệm lưng.

Tính cách của cô ấy vốn đã mạnh mẽ, kiên cường, vì thế nên để tránh những tình huống xấu xảy ra, việc tìm đối tượng phải thật sáng suốt, nếu không sẽ thành án hình sự mất.

DTV

Cũng chính vì vậy khi nghe chuyện Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt tổ chức đám cưới một cách qua loa, Chu Lan đã vô cùng kinh ngạc, sau đó mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tay vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm may mà Triều Triều không gặp phải kẻ xấu.

Nếu không với tính cách hiền lành, nhút nhát của Thẩm Triều Triều, chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến thảm hại. Có điều tên Cố Kỳ Việt này đúng là gặp may, có thể cưới được người vợ tốt như Thẩm Triều Triều!

“Thôi thôi, người ta cũng có ở đây đâu, đừng nghĩ nữa... Lúc Cố Kỳ Việt còn ở đây, ngày nào cũng thấy hai người dính lấy nhau, kết quả anh ấy vừa đi, lại có thêm một tảng đá vọng phu nữa rồi, haiz! Thương cho tấm lòng cuồng dại của Chu Lan tớ không có chỗ...”

Thấy Chu Lan càng nói càng quá đáng, Thẩm Triều Triều vội vàng giơ tay che miệng cô ấy lại, ra hiệu bà nội ơi đừng nói nữa!

Lời nói của Chu Lan luôn khiến người ta không tưởng tượng được. Bất kể là kiểu cách nào cũng có thể khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Trong ký ức về cuộc sống ác mộng trong tương lai, sự kiên định và bình tĩnh của Chu Lan thể hiện trong đó khiến Thẩm Triều Triều nghi ngờ có phải là có gì nhầm lẫn không, thật sự là hai người khác biệt rất lớn. Thế nhưng theo ý của Chu Lan thì trước mặt người quen và người lạ đương nhiên là hai bộ mặt rồi!

Cô ấy xem Thẩm Triều Triều là bạn thân, tự nhiên có gì nói nấy, sẽ không giấu giếm...

Mặc dù, Triều Triều giống như quả bầu hồ lô khó cạy ra lời nhưng không sao, cứ để Chu Lan nói là được. Cô ấy hoàn toàn có thể nói sống động như thật, như bậc thầy kể chuyện!

Đối mặt với Chu Lan vô cùng nhiệt tình, Thẩm Triều Triều đã không muốn nghe những câu chuyện cười dung tục của các bác gái hàng xóm nữa, vốn dĩ cô còn vì nhớ tới Cố Kỳ Việt mà tâm trạng buồn bã lúc này cũng thoải mái hơn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 341: Chương 341



Thay vào đó, cô vội vàng gật đầu đồng ý lời mời ra ngoài.

Ở bên ngoài, Chu Lan sẽ không nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập nữa, coi như là tránh được một kiếp nạn...

Cho đến bây giờ cô chỉ là ôm hôn Cố Kỳ Việt mà thôi, cũng không có tiếp xúc thân mật nào khác, bởi vậy Thẩm Triều Triều chỉ nghe thôi mà hai má cũng đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh.

Vẻ ngoài dễ bắt nạt lại còn đáng yêu này của cô cũng khiến Chu Lan thích thú không thôi.

Mà khi nghe thấy cuối cùng Thẩm Triều Triều cũng chịu bước ra khỏi cửa, Chu Lan lập tức kích động reo hò một tiếng, có cảm giác thành tựu như Vạn Lý Trường Thành cuối cùng cũng được xây xong, thật không dễ dàng gì!

Có trời mới biết trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn cố gắng muốn đưa Thẩm Triều Triều ra khỏi cửa đến mức nào.

Đáng tiếc... Thẩm Triều Triều giống như rễ cây bị dính vào đất, mặc kệ nhổ thế nào cũng không nhổ ra được, cũng chính vì vậy Chu Lan vô cùng bội phục bản lĩnh của Cố Kỳ Việt, không ngờ anh có thể đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài nhiều lần như vậy.

“Nếu đã quyết định ra ngoài, vậy thì đừng nuốt lời nhé, đi nào, chúng ta nói với bà nội Vương một tiếng, sau đó ra ngoài chơi.”

Vì đề phòng có sự cố, Chu Lan vội vàng nói với nhà họ Cố một câu, sau đó dẫn Thẩm Triều Triều đi ra khỏi nhà họ Cố, trong nháy cô ấy mắt giống như chú chim vừa thoát khỏi lồng, có thể tự do bay lượn!

Khác với Chu Lan đang kích động, Thẩm Triều Triều lặng lẽ nắm chặt bàn tay, hơi khẩn trương nhìn xung quanh.

Mãi đến khi bình tĩnh lại một lúc, trong lòng cô mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xa lạ khi đã lâu không ra ngoài đang nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Tâm trạng của cô cũng theo đó trở nên thoải mái, nắm tay Chu Lan đi dạo bên ngoài.

Bây giờ mua bán đều cần tiền và phiếu, không có những quầy hàng nhỏ lẻ, bởi vậy ra ngoài dạo chơi cũng chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu và bách hóa, nhưng khi thấy Thẩm Triều Triều lấy phiếu Hoa Kiều từ trong túi ra, Chu Lan vui vẻ reo hò.

DTV

Là phiếu Hoa Kiều đấy! Thứ này rất hiếm có.

Dù sao trong cửa hàng Hữu Nghị bán toàn đồ ngoại, với điều kiện nhà họ Chu thì không có cơ hội có được phiếu Hoa Kiều, cho nên Chu Lan cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng vào đó.

Mà Thẩm Triều Triều cũng vậy, trước đây đều là Cố Kỳ Việt mua về, cô cũng chưa từng đi dạo cửa hàng Hữu Nghị.

Lần này cô lấy hết can đảm muốn vào trong, cũng là chuẩn bị chọn một món quà cho Cố Kỳ Việt, đợi anh về nhà rồi tặng...

Vừa nghĩ tới dáng vẻ Cố Kỳ Việt vui mừng, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân trở nên vô cùng dũng cảm!

Sau đó hai người cũng không lãng phí thời gian, sau khi Thẩm Triều Triều lấy ra một xấp phiếu Hoa Kiều, họ vào cửa hàng Hữu Nghị.

Vừa mới bước vào, Chu Lan đã không nhịn được mà nhỏ giọng kinh ngạc, giống như dân quê lên thành phố, nhìn trái nhìn phải khắp nơi.

So với hợp tác xã cung tiêu chật chội, sàn nhà của cửa hàng Hữu Nghị được lát gạch sáng bóng, tường trắng như tuyết, từng kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, trên đó chất đầy hàng hóa, góc cạnh được đặt những đồ trang trí tinh xảo và hương thơm.

Chu Lan nhìn thấy vậy không nhịn được mà nói: “Quả nhiên là cửa hàng Hữu Nghị, nếu là hợp tác xã cung tiêu thì đã sớm bị chen chúc thành bánh thịt rồi, mà bây giờ tôi có thể chạy nhảy thoải mái ở đây, ít người đến mức không có bất kỳ trở ngại nào.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 342: Chương 342



Nói xong, Chu Lan kìm nén sự ghen tị trong lòng, nghiêm túc nói thêm một câu: “Nhưng tôi tin rằng đất nước chúng ta sau này sẽ ngày càng phát triển, cửa hàng Hữu Nghị như thế này, tương lai chắc chắn sẽ mở ở khắp nơi trên đất nước, sẽ không còn bất kỳ hạn chế nào nữa, ai muốn vào cũng được.”

“Ừ, chắc chắn sẽ như vậy.”

Hai cô gái vừa nói chuyện vừa tò mò nhìn những món đồ trong cửa hàng, đi dạo một vòng thì đến khu vực đồ lót, Chu Lan lập tức hứng thú, cô ấy nheo mắt, cố ý đến gần nhìn kỹ. Người nước ngoài đúng là phóng khoáng!

Nhìn xem, chỉ mấy mảnh vải là thành đồ lót rồi.

DTV

Chu Lan còn không quên phát ra tiếng “chậc chậc”, Thẩm Triều Triều ở bên cạnh thì xấu hổ đến mặt đỏ bừng, giơ tay kéo Chu Lan định rời đi nhưng sức lực không bằng cô ấy, vì thế nên đành phải ở lại.

May mà chỗ này không có nhân viên, nếu không Thẩm Triều Triều sẽ xấu hổ đến mức đầu bốc khói.

Sau khi quan sát xong, Chu Lan hiện lên vẻ mặt thích xem trò vui, nháy mắt với Thẩm Triều Triều: “Triều Triều, cậu không mua một bộ sao? Mặc vào chắc chắn sẽ khiến Cố Kỳ Việt mê chết!”

“...”

Thẩm Triều Triều cảm thấy bây giờ cô không cần.

Kiểu dáng của những bộ đồ lót này có phần quá hở hang, cô chỉ nhìn thôi cũng thấy ngại ngùng, may mà Chu Lan cũng chỉ nói đùa, hai người nhanh chóng đi tới những quầy hàng khác xem, cuối cùng đồ dùng cần thiết thì không mua bao nhiêu mà lại mua toàn đồ ăn.

“Oa, cái này gọi là bánh gato Rừng Đen à? Ngon thật đấy, Triều Triều mau ăn thử một miếng xem.”

“Ừ, ngon!”

“He he, Cố Kỳ Việt đúng là có bản lĩnh, đợi anh ấy về, xem có thể kiếm thêm một ít phiếu Hoa Kiều không, tớ muốn mua.”

“Không cần đợi anh ấy về, tớ còn rất nhiều đây này!”

Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa hàng Hữu Nghị, bởi vì lúc đi ra trời đã hơi muộn, vì thế nên lúc này sắc trời cũng đã tối sầm lại, ánh hoàng hôn trên cao tỏa ra ánh sáng màu cam, mặt đất như được phủ lên một lớp khăn voan dịu dàng.

Để đảm bảo Thẩm Triều Triều về nhà an toàn, Chu Lan quyết định đưa cô về nhà họ Cố rồi mới về nhà mình.

Chu Lan không lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân.

Dù sao cô ấy cũng đã học được vài chiêu từ ba mình, một cảnh sát. Chu Lan không sợ đám lưu manh kia, nếu chúng thật sự dám chặn đường cô ấy thì cứ để chúng thử mùi vị nắm đ.ấ.m của cô ấy.

Kết quả, có một số chuyện đúng là không nên nhắc đến, đang lúc Chu Lan nghĩ đến những điều này thì phía trước lập tức nhảy ra mấy người chặn đường bọn họ, dáng vẻ lêu lổng, nhìn là thấy kẻ đến không có ý tốt.

Phản ứng đầu tiên của Chu Lan là chắn Thẩm Triều Triều ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mấy người đang đi tới.

Cô ấy nhíu mày, giọng điệu không tốt nói: “Lũ du côn ở đâu tới đây, cút đi!”

“Ồ, còn là một cô em gái nóng tính nữa chứ, tôi thích kiểu này đấy, chúng ta làm quen một chút, kết bạn nhé?”

Mấy người đàn ông ăn mặc lôi thôi chặn đường hai người, vốn dĩ đã ở nơi hẻo lánh lại thêm trời đang dần tối, xung quanh gần như không có người, huống chi vừa nhìn thấy dáng vẻ của mấy tên lưu manh, mọi người vội vàng tự lo thân mình mà chuồn mất.

Thẩm Triều Triều bị Chu Lan chắn ở phía sau cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô hơi khẩn trương nắm chặt vạt áo, trán toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tuyệt đối không được loạn trận tuyến. Không được trở thành gánh nặng!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 343: Chương 343



Tuy Thẩm Triều Triều trông xinh đẹp và yếu đuối, không biết đánh nhau nhưng trước đó khi gặp phải băng nhóm buôn người tấn công Cố Kỳ Việt, cô còn dám cầm gạch đập vào đầu người ta...

Có lẽ là áp lực quá lớn nên sinh ra dũng khí.

DTV

Tóm lại, sau khi Thẩm Triều Triều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu tìm kiếm vũ khí xung quanh, đáng tiếc không có gạch đá vụn mà lại có một cây gậy ngắn to bằng cánh tay, không biết là ai tiện tay vứt ở đây.

Ngay lúc Thẩm Triều Triều cẩn thận nhặt cây gậy lên, Chu Lan đứng phía trước nhìn tên đang nói chuyện, mắt híp, môi dày, mặt vuông chữ điền, đôi mắt híp lại chứa đầy ác ý, xấu một cách kỳ lạ, chỉ cần nhìn một cái cũng thấy chướng mắt.

Chỉ thế này mà còn muốn làm quen. Làm quen với bà nội nhà mi ấy!

Chu Lan chưa bao giờ là người chịu nhún nhường, đã khó chịu thì đương nhiên sẽ không để đối phương được thoải mái: “Xấu xí mà còn ảo tưởng, cho dù tôi có là kẻ ngốc cũng sẽ không coi loại người như anh là bạn, sao không tè một bãi lên người mình mà tự soi xem có xứng không?”

Vốn dĩ hôm nay đang vui vẻ mua đồ, kết quả lại gặp phải chuyện này. Tâm trạng tốt cũng biến mất.

“Con đàn bà thối tha, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học, để mày biết thế nào là trời cao đất dày.”

Giống như bị chọc trúng chỗ đau, tên cầm đầu nhe hàm răng vàng khè, đôi mắt híp lại chứa đầy hung ác, vốn dĩ hắn ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng bây giờ cũng không muốn nói nữa, hắn ta vung tay, tùy tiện chọn hai người ra đối phó với cô ấy.

Hắn ta không phải là tùy tiện chặn đường, mà là đã có dự mưu từ trước, bây giờ cả khu phố Tây đều biết vợ của Cố Kỳ Việt xinh đẹp như tiên nữ, xinh đẹp đến mức khiến người ta ngứa ngáy.

Đều là lũ lưu manh côn đồ, dựa vào cái gì mà Cố Kỳ Việt lại được hưởng hết lợi ích!

Bây giờ nhân lúc Cố Kỳ Việt không có ở đây, đương nhiên phải xem cho kỹ mới được.

Bởi vậy khi những tên khác ra tay định chặn Chu Lan, cô nàng hung dữ này lại thì tên mắt híp lại xoa tay nhìn về phía sau Chu Lan, chuẩn bị giật khẩu trang trên mặt Thẩm Triều Triều xuống.

Nếu lời đồn là thật thì hắn ta sẽ đánh ngất cô nàng xinh đẹp này rồi mang đi, sau đó cũng sẽ không có ai dám tố cáo. Dù sao chuyện kiểu này cũng không phải lần đầu hắn ta làm.

Thế nhưng, hắn ta chưa kịp nghĩ tiếp thì đã bị tiếng kêu thảm thiết của những tên khác kéo về thực tại, sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy cô nàng tóc ngắn kia nhấc chân lên, đá một tên bay ra xa mấy bước. Chưa dừng lại ở đó, cô ấy lại dùng khuỷu tay thúc vào bụng tên kia khiến hắn ta như muốn nôn hết lòng phèo.

Lại là một người biết võ!

Khóe miệng tên mắt híp lập tức méo xệch, không ngờ con đàn bà thối tha này lại biết đánh nhau, hắn ta vừa chửi vừa ra lệnh cho những tên còn lại xông lên, hắn ta không tin nhiều người như vậy mà lại không đối phó được một người phụ nữ.

Trên thực tế, chiến thuật biển người quả thật hữu dụng, dù sao hai tay cũng khó địch lại bốn tay. Hơn nữa Chu Lan là phụ nữ, thể lực không dẻo dai, dần dần rơi vào thế yếu.

Đúng lúc tên mắt híp đang cười đắc ý thì bất ngờ có một luồng gió thổi qua bên cạnh, do kinh nghiệm đánh nhau lâu năm nên hắn ta vô thức né tránh, sau đó lập tức thấy một cây gậy vụt qua từ bên cạnh, kèm theo tiếng gió đủ để chứng minh lực đánh rất mạnh.

Nhìn người cầm gậy, là Thẩm Triều Triều đang đeo khẩu trang.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 344: Chương 344



Tên mắt híp “chậc” một tiếng, quả nhiên người phụ nữ của Cố Kỳ Việt rất có cá tính, hôm nay hắn ta dẫn người tới đây vốn không nghĩ sẽ tay trắng ra về, khác với những tên côn đồ không có lai lịch khác, hắn ta có người chống lưng!

Phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng thành phố Giang Lâm là chú của hắn ta. Đó cũng là lý do bọn họ dám làm xằng làm bậy mà không bị bắt, có chú hắn ta chống lưng giải quyết hậu quả, cho dù g.i.ế.c người cũng không sao, thật là sướng!

Cố Kỳ Việt thì tính là gì, cho dù nhà họ Cố có người ở quân khu nhưng tay cũng không vươn tới thành phố Giang Lâm được... Ít nhất, cho dù bọn họ có bắt cóc Thẩm Triều Triều, chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không ai làm gì được bọn họ.

Trước kia hắn ta đánh không lại Cố Kỳ Việt, vì thế nên chỉ có thể nhịn nhưng không có nghĩa là hắn ta sợ.

“Người đẹp, nhân lúc tôi còn đang vui vẻ, cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ bớt đau khổ, nếu không...”

Vừa nói, tên mắt híp vừa cười khẩy, ánh mắt đầy dâm tà, Thẩm Triều Triều cảm thấy buồn nôn, cô nắm chặt cây gậy trong tay, do quá căng thẳng nên tim đập rất nhanh. Ngay cả đầu óc cô cũng bắt đầu choáng váng.

DTV

Nhưng bây giờ không phải lúc để gục ngã, Thẩm Triều Triều lắc nhẹ đầu, cô đương nhiên sẽ không nghe theo lời dụ dỗ của đối phương, cô muốn nhanh chóng đánh bại tên trước mặt này, sau đó mới có thể giúp Chu Lan.

Vừa rồi cô đã thấy rõ mấy tên đang vây đánh Chu Lan đều đang cố tình trêu chọc, giống như đang chơi trò ném bóng vậy. Lũ khốn kiếp này!!

Thẩm Triều Triều rưng rưng nước mắt, cô chưa từng nghĩ ở thành phố Giang Lâm lại có thể gặp phải chuyện này, vậy mà lại có người dám ngang nhiên tấn công phụ nữ như vậy, coi pháp luật như không tồn tại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều tức giận đến mức cánh tay run rẩy, lại một lần nữa vung gậy về phía tên mắt híp, có điều lần đầu tiên suýt nữa đánh trúng là do đánh lén, bây giờ đánh trực diện thì tỷ lệ thành công lại càng thấp đến thảm hại.

Tên mắt híp một phát túm lấy cây gậy, sức lực lớn đến mức Thẩm Triều Triều không thể rút gậy về, hắn ta cười hề hề nói với Thẩm Triều Triều: “Người đẹp, em vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi, Cố Kỳ Việt không có ở đây, cũng không cứu được em đâu, bây giờ mau tháo khẩu trang ra cho anh xem mặt nào, anh đối xử với phụ nữ xinh đẹp rất dịu dàng đấy...”

Lời này hắn ta còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng r*n r*, Thẩm Triều Triều ngơ ngác buông tay, gậy gỗ lập tức rơi xuống đất.

Ngay lúc này một giọng nói đầy hung dữ vang lên: “Chó Ghẻ, mày đúng là chán sống rồi, muốn c.h.ế.t phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện.”

Cố Kỳ Việt chạy nhanh tới, ngay cả thở cũng chưa đều nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đánh người, anh túm lấy tay trái của tên Chó Ghẻ bẻ ngược ra sau, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” giòn giã.

Ngay sau đó tiếng kêu la của tên Chó Ghẻ vang lên, Cố Kỳ Việt không hề quan tâm, tiếp tục bẻ gãy tay còn lại của hắn ta. Không phải thích bắt nạt người khác sao? Anh sẽ bẻ gãy tứ chi của tên Chó Ghẻ, xem hắn ta còn bắt nạt người khác kiểu gì!

Đôi mắt phượng của Cố Kỳ Việt lóe lên vẻ sắc bén, sau khi bẻ gãy hai tay của Chó Ghẻ, lập tức đạp hắn ta ngã xuống đất, rồi giẫm mạnh lên cẳng chân của hắn ta, chỉ dùng một lực đã bẻ gãy chân trái của tên Chó Ghẻ.

Nhưng chưa kịp để Cố Kỳ Việt tiếp tục làm theo cách này, Thẩm Triều Triều đã kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Cố Kỳ Việt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 345: Chương 345



“Cố Kỳ Việt, em không sao, đừng vì loại người này mà làm bẩn tay!”

Thẩm Triều Triều không phải vì không nhìn nổi mới ngăn cản, mà là lo lắng Cố Kỳ Việt đánh người ta bị thương nặng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Nhóm người này lấy cớ muốn kết bạn để chặn đường cô và Chu Lan, cho dù có ý đồ khác nhưng bây giờ vẫn chưa thực hiện được, nếu Cố Kỳ Việt đánh người ta bị thương nặng, ngược lại sẽ bị cắn ngược.

Cũng chính là khoảnh khắc Cố Kỳ Việt xuất hiện, mấy tên côn đồ đang trêu chọc Chu Lan lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn sang... Nhìn thấy Chó Ghẻ bị bẻ gãy tay chân, bọn chúng hít sâu một hơi.

Tuy biết Cố Kỳ Việt đánh người rất tàn nhẫn nhưng không ngờ vừa ra tay đã như vậy.

Chú của tên Chó Ghẻ là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng. Thật sự là gan to bằng trời!

Cố Kỳ Việt bị mấy người nhìn chằm chằm, anh nhưng không quan tâm bọn chúng đang nghĩ gì, cảm nhận được cánh tay Thẩm Triều Triều đang ôm anh run rẩy, anh lập tức đau lòng kéo cô vào lòng ôm chặt, một tay vỗ về lưng cô.

Đồng thời nhẹ giọng nói: “Triều Triều, đừng sợ, anh ở đây.”

Thẩm Triều Triều vốn dĩ gặp nguy hiểm cũng không hề sợ hãi rơi nước mắt, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Cố Kỳ Việt, cô lại không kìm được mà rơi lệ, cô cũng đưa tay ôm chặt Cố Kỳ Việt.

Cảm giác an toàn dâng trào.

DTV

Nhưng rất nhanh, Thẩm Triều Triều buông tay, đẩy Cố Kỳ Việt ra một chút, cô không quên Chu Lan vẫn còn đang gặp nguy hiểm: “Cố Kỳ Việt, Chu Lan!”

Hiểu ý của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt lạnh lùng nhìn sang, vốn dĩ không cần anh mở miệng, mấy người vây quanh lập tức tản ra để Chu Lan có thể an toàn trở lại bên cạnh Thẩm Triều Triều.

Nhìn thấy Chu Lan bị thương, nước mắt của Thẩm Triều Triều càng không ngừng rơi, ngược lại Chu Lan không để tâm đến những vết thương nhỏ này mà còn an ủi Thẩm Triều Triều: “Triều Triều, đừng khóc đừng khóc, tớ không sao... Nhưng mà lát nữa bảo Cố Kỳ Việt đánh cho đám khốn này một trận, tớ phải lên cho chúng mấy đá nữa.”

Vừa rồi bị người ta trêu chọc, Chu Lan cũng hận đến nghiến răng.

“Tôi sợ đánh c.h.ế.t bọn họ mất... Lâm Kiều, tiếp theo nhờ anh vậy.”

Cố Kỳ Việt cũng biết với tính cách của mình, chắc chắn sẽ ra tay nặng, vì thế anh giao cho Lâm Kiều vừa chạy tới, sau đó nhìn người lái xe đi cùng đang thở hổn hển, anh lạnh nhạt nói một câu vất vả rồi, nhận lấy bọc đồ từ tay đối phương đã ném ở giữa đường.

Nhìn thấy Chu Lan bị thương, sắc mặt Lâm Kiều lập tức trầm xuống, gật đầu đồng ý.

Ngay lập tức, anh ta đá ngã tên định chuồn êm, lực rất mạnh, hắn ta ngã lăn ra đất không dậy nổi, mắt Chu Lan sáng lên, người đàn ông mà trước đây cô ấy cảm thấy nhạt nhẽo lúc này lại dường như được bao phủ bởi một lớp hào quang. Là đàn ông đích thực!

Giờ đã có người giải quyết hậu quả, Cố Kỳ Việt mới đưa Thẩm Triều Triều về nhà, đợi đưa cô về nhà rồi anh sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến, chắc chắn phải khiến đám Chó Ghẻ kia trả giá đắt.

Nghĩ đến việc chú của tên Chó Ghẻ này không phải người thường, Cố Kỳ Việt suy nghĩ một chút, nhìn người lái xe đi theo, lập tức nảy ra ý tưởng.

Vì vậy chưa kịp nói thêm mấy câu với Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt dừng bước, xoay người nhìn về phía tài xế: “Đồng chí Vương Trường Thanh, vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy, tôi không ở nhà, ngay cả sự an toàn của vợ cũng không thể đảm bảo. Vì vậy tôi không thể tham gia nhóm nghiên cứu mới được, phiền anh báo cáo đầy đủ với sở nghiên cứu, tôi không làm nữa.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 346: Chương 346



Cố Kỳ Việt vô cùng vui vẻ trở về. Trên đường về gặp Lâm Kiều vừa tan làm, có kinh nghiệm cùng nhau bắt gián điệp trước đó, Cố Kỳ Việt lập tức bảo tài xế dừng xe, anh cầm bọc đồ xuống xe, chào hỏi Lâm Kiều một tiếng.

Sau đó anh vốn định chạy thẳng về nhà nhưng tài xế Vương Trường Thanh lại không chịu về, anh ấy nhận nhiệm vụ của cấp trên đến khuyên nhủ, muốn Cố Kỳ Việt thay đổi ý định.

Ban đầu, đối với việc Cố Kỳ Việt tham gia giữa chừng, sở nghiên cứu cũng không thật sự coi trọng. Tuy bài kiểm tra phỏng vấn của Cố Kỳ Việt rất xuất sắc, nhưng những người khác trong sở nghiên cứu chẳng lẽ không xuất sắc sao? Chỉ có đạt được thành tích chắc chắn mới có thể chứng minh bản thân.

Thế nhưng ngay sau đó Cố Kỳ Việt đã nhanh chóng làm được... Trong đề tài cải tiến và tối ưu hóa ô tô, Cố Kỳ Việt không chỉ có lý thuyết mà ngay cả khả năng thực hành cũng rất lợi hại.

DTV

Mới gia nhập nhóm nghiên cứu hơn mười ngày, anh đã chế tạo ra được mẫu ô tô tối ưu hóa.

Nói không ngoa, chiếc xe này dù so với xe nhập khẩu cũng không hề thua kém, nếu sản xuất hàng loạt để xuất khẩu thì sẽ tạo ra giá trị kinh ngạc cho đất nước.

Có điều một số cải tiến đặc biệt liên quan đến xe cộ bây giờ là độc nhất vô nhị, có thể thử áp dụng vào những lĩnh vực khác, vì thế nên tạm thời không thể công khai.

Nhưng sau khi trải qua một loạt thử nghiệm, sự ưu việt của mẫu ô tô cải tiến đã được công nhận. Vì vậy lập tức thu hút vô số ánh mắt đổ dồn về phía Cố Kỳ Việt.

Những ánh mắt thờ ơ ban đầu bỗng chốc trở nên thân thiện, ngày thường cũng có người đến thảo luận, đồng thời các nhóm nghiên cứu về máy móc khác cũng gửi lời mời đến anh, chân thành hy vọng Cố Kỳ Việt có thể gia nhập nhóm của họ.

Trong thời gian ngắn như vậy đã có thể cải tiến ô tô và đạt được thành quả đáng kinh ngạc, nếu gia nhập nhóm của họ, chẳng phải anh sẽ như hổ mọc thêm cánh, có lẽ có thể nhanh chóng giải quyết những vấn đề khó khăn bây giờ!

Khi mọi người trong sở nghiên cứu đang háo hức chuẩn bị lập kỷ lục mới thì Cố Kỳ Việt, người trong cuộc lại đưa ra quyết định khiến mọi người không ngờ tới, anh quyết định tạm thời xin nghỉ một thời gian.

Khi lãnh đạo hỏi lý do cụ thể, Cố Kỳ Việt thẳng thắn nói rằng anh muốn về nhà ở bên vợ.

Mọi người:...

Đối mặt với ánh mắt cạn lời của các lãnh đạo, Cố Kỳ Việt không hề nao núng, thời gian qua anh đã làm việc quần quật, coi mình như con trâu cày là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của nhóm, nhanh chóng về nhà sao?

Tuy trước khi đến sở nghiên cứu, Cố Kỳ Việt đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng là sẽ không được về nhà quá sớm, nhưng anh không ngờ rằng anh lại có thể ở sở nghiên cứu hơn nửa tháng.

Từ khi kết hôn với Thẩm Triều Triều đến nay, hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, càng nghĩ Cố Kỳ Việt càng không thể ngồi yên.

Không biết Thẩm Triều Triều có nghe lời không, không có việc gì thì ra ngoài đi dạo. Hít thở không khí trong lành nhiều hơn rất tốt cho sức khỏe.

Vì vậy cho dù lãnh đạo và đồng nghiệp của sở nghiên cứu có hết lời khuyên nhủ, Cố Kỳ Việt vẫn kiên quyết muốn đi, sau đó bị dồn đến đường cùng, ngay cả từ chức anh cũng nói ra.

Nghe thấy vậy, các lãnh đạo bây giờ coi Cố Kỳ Việt như bảo bối, làm sao còn dám ngăn cản nữa.

Về quá khứ của Cố Kỳ Việt, các lãnh đạo đã điều tra từ lâu, đương nhiên biết những hành vi ngông cuồng trước đây của anh, cũng biết Cố Kỳ Việt thật sự có thể làm ra chuyện từ chức.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 347: Chương 347



Haiz! Vất vả lắm mới gặp được một nhân tài, vậy mà lại có tính cách như thế này, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận!

Có điều tuy không ngăn cản Cố Kỳ Việt về nhà nhưng sở nghiên cứu cũng không từ bỏ việc khuyên nhủ. Vì vậy tài xế Vương Trường Thanh đi theo được giao phó trọng trách.

Đáng tiếc... Vương Trường Thanh khuyên nhủ cả nửa đường mà không thành công, ngược lại khiến người ta thấy phiền, Cố Kỳ Việt đeo bọc đồ xuống xe.

Thấy bảo bối của viện sắp bay mất, Vương Trường Thanh vội vàng đuổi theo xuống xe, nhưng chưa kịp đuổi theo thì nghe thấy Cố Kỳ Việt chửi thề một câu, vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ, ngay sau đó anh ném bọc đồ trong tay đi rồi sải bước chạy nhanh.

Vương Trường Thanh vội vàng nhặt bọc đồ lên rồi đuổi theo, mãi đến khi nhìn thấy người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì nghe thấy lời nói cứng rắn của Cố Kỳ Việt khiến Vương Trường Thanh hoảng sợ.

Vốn anh ấy định hỏi rõ ràng nhưng Cố Kỳ Việt đã dứt khoát xoay người rời đi, không cho anh ấy cơ hội, Vương Trường Thanh chỉ có thể quay sang nhìn mấy người đang đánh nhau bên cạnh, còn có một cô gái đang nói liên hồi, định hỏi bọn họ tình hình cụ thể.

...

“Để anh xem nào, đây là mèo hoa nhỏ nhà ai thế này? Ái chà, là mèo nhà anh!”

Cố Kỳ Việt đeo bọc đồ nặng trĩu sau lưng, dáng vẻ thoải mái, tay kia nắm tay Thẩm Triều Triều, miệng không ngừng nói, Thẩm Triều Triều không nhịn được trừng mắt nhìn anh. Chỉ giỏi ba hoa!

Nhưng vì có Cố Kỳ Việt ở bên cạnh, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã vơi đi không ít. Vừa rồi đã biết được lý do Cố Kỳ Việt về nhà, Thẩm Triều Triều do dự một chút, rồi không nhịn được ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, nhẹ giọng hỏi: “Cố Kỳ Việt, anh thật sự không đến sở nghiên cứu nữa sao?”

“Giả đấy.”

Cố Kỳ Việt cười nhướng mày, đôi mắt đen lóe lên vẻ tinh nghịch, anh đâu phải đứa trẻ lên ba làm chuyện dỗi hờn, hơn nữa bỏ dở giữa chừng không phải là thói quen tốt.

Nhưng anh cũng không nhất thiết phải làm việc mãi ở sở nghiên cứu, nếu thật sự khiến anh khó chịu, sau này anh có thể tìm cách khác để cống hiến sức mình.

Cũng chính vì nhìn ra Cố Kỳ Việt không phải không thể thiếu họ, vì thế nên các lãnh đạo của sở nghiên cứu mới không tiếp tục dây dưa.

Cố Kỳ Việt không úp mở nữa, nhanh chóng giải thích: “Lời anh vừa nói chỉ là muốn mượn sức người khác để đánh người khác thôi, chú của Chó Ghẻ làm việc ở ủy ban cách mạng, thế lực ở thành phố Giang Lâm không nhỏ. Tuy trước đó vì anh âm thầm phá đám, đã làm suy yếu một phần thế lực của ủy ban cách mạng nhưng vẫn chưa giải quyết triệt để.”

Ủy ban cách mạng là một tổ chức đặc biệt có ở khắp các thành phố. Không nói đến ủy ban cách mạng ở những nơi khác, chỉ nói ở thành phố Giang Lâm, nếu phải hình dung thì ủy ban cách mạng giống như vua một cõi, ngay cả đồn cảnh sát cũng phải nể mặt bọn họ.

Trong tình huống như vậy, đương nhiên sẽ sinh ra những kẻ hút m.á.u và những kẻ cáo mượn oai hùm.

Về đám Chó Ghẻ này, trước đây Cố Kỳ Việt từng nghe người khác nhắc đến vài lần, chỉ nói bọn chúng không phải thứ tốt lành gì nhưng không nói thêm gì nữa, tỏ vẻ rất kiêng dè.

Cố Kỳ Việt không phải người quá tò mò, hơn nữa đám người Chó Ghẻ cũng chưa từng chủ động gây sự với anh. Giống như lũ chuột cống sống trong cống rãnh, Cố Kỳ Việt đâu phải rảnh rỗi sinh nông nổi, quan tâm đến bọn chúng còn không bằng viết thêm mấy lá thư...

DTV

Kết quả, không ngờ lũ chuột cống mà anh coi thường lại dám thừa dịp anh vắng nhà mà ra tay với Thẩm Triều Triều.

Lũ khốn nạn!

“Ánh mắt của tên đó thật kinh tởm.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 348: Chương 348



Lời giải thích của Cố Kỳ Việt đã rất rõ ràng, anh muốn mượn thế lực của sở nghiên cứu để áp chế người khác, Thẩm Triều Triều cũng không hỏi thêm nữa mà đột nhiên nói xấu Chó Ghẻ một câu.

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Triều Triều, dịu dàng an ủi: “Yên tâm, thành tích của anh ở sở nghiên cứu rất tốt, các lãnh đạo vì muốn giữ chân anh, chắc chắn sẽ có hành động.”

Cho dù ủy ban cách mạng thành phố Giang Lâm có người chống lưng nhưng sở nghiên cứu cũng không phải dạng vừa.

Hơn nữa sở nghiên cứu được xây dựng trong phạm vi thành phố Giang Lâm, cũng không phải nước xa không cứu được lửa gần, tóm lại không cần anh phải nghĩ cách khác mà là cần cho sở nghiên cứu một cơ hội thể hiện thực lực, xem có thể thuyết phục được anh hay không. Có điều cho dù có thuyết phục được thì trong thời gian tới, Cố Kỳ Việt cũng không định quay lại.

Anh có việc quan trọng hơn!

Nghĩ đến những chuyện này, Cố Kỳ Việt cúi đầu nhìn Thẩm Triều Triều đã thả lỏng hơn, ở bên cô anh mới yên tâm hơn!

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đã nhìn thấy cổng nhà họ Cố, lúc này trời đã tối, xung quanh không có ai khác ngoài bọn họ, tránh được việc mọi người ùa ra vây quanh Cố Kỳ Việt, tranh nhau hỏi han.

Tuy tính chất công việc của Cố Kỳ Việt đặc biệt, cần phải giữ bí mật, nhưng do thường xuyên phải xa nhà nên cũng không thể không nói gì.

Vì vậy cấp trên đã sắp xếp cho anh một công việc bình thường. Thậm chí tiền lương hàng tháng vẫn được trả đều đặn.

Công việc tốt này khiến hàng xóm láng giềng ghen tị đỏ mắt, sau đó khi tin tức Cố Kỳ Việt tìm được việc làm lan truyền, càng khiến vô số người công khai hoặc lén lút hỏi thăm. Có điều người nhà họ Cố cũng không biết rõ nên đương nhiên không thể nói gì.

Kết quả là bà nội Vương vốn thích đi dạo khắp nơi lại nhịn ở nhà một tuần không ra ngoài, cuối cùng vẫn phải đợi sóng gió lắng xuống một chút mới dám ra ngoài. Nhưng bà ấy cũng là che giấu thân phận, cố gắng tránh né, giống như đang hoạt động bí mật, còn nhiều lần bị Hồng vệ binh chặn lại tra hỏi.

Bởi vậy bà nội Vương thời trẻ dám đánh quân Nhật không chịu nổi sự ngột ngạt này, lúc này đang buồn chán nằm trên ghế đu ở ban công, vô tình nhìn thấy Cố Kỳ Việt, sau vui mừng, bà ấy lập tức bắt đầu than thở: “Kỳ Việt à, con nói với bên kia một chút, để họ lần sau có thông báo mới gì trước tiên báo cho nhà họ Cố một tiếng, đỡ phải biết quá muộn.”

Vương Thải Hà cũng chưa từng gặp qua tình huống lớn như thế này. May mà bà ấy nhanh chân, chạy đủ nhanh, nếu không ngày hôm đó đã bị những người nhiệt tình kia giữ lại rồi.

DTV

Có điều nói đi nói lại, trong lòng Vương Thải Hà lại tràn đầy kiêu ngạo... Cháu trai lớn của bà ấy quả là phi thường, con nhà ai có thể giỏi bằng Kỳ Việt nhà bà ấy chứ? Hahaa, không có!

Cố Kỳ Việt cũng biết tin tức mình đột nhiên đi làm sẽ khiến người nhà gặp chút phiền phức, bởi vậy lúc này không nói thêm gì mà đặt bọc đồ sau lưng xuống đất, mở ra, lấy từng món đồ một từ bên trong ra.

“Bà nội, đây là đặc sản con mua cho bà, mật hoa hòe nguyên chất, ăn rất ngon!”

“Ôi chao, cháu trai lớn của bà đây là tốt nhất, bà thích đồ ngọt.”

Vương Thải Hà nhìn thấy lọ mật ong vàng óng, chỉ cảm thấy nước miếng sắp chảy ra rồi, vốn bà ấy định tiếp tục cằn nhằn, một giây sau lập tức cười toe toét.

Chỉ tiếc Thẩm Triều Triều cầm lấy lọ mật ong, bất lực dặn dò: “Bà nội, bà không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, lọ mật ong này để ở chỗ con, mỗi ngày con sẽ chia cho bà một lượng vừa đủ.”

“...”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 349: Chương 349



Cố Kỳ Việt ho nhẹ hai tiếng, không dám nhìn bà nội nhà mình đang có vẻ mặt chán nản, lại cầm lấy một chiếc hộp tinh tế, muốn để Thẩm Triều Triều tự tay mở ra.

Quà mua cho vợ mình, đương nhiên phải tinh tế từ đầu đến cuối!

“Reng reng reng!”

Ngay lúc Cố Kỳ Việt đang mong chờ phản ứng của Thẩm Triều Triều khi mở quà thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, thấy vậy, Cố Kỳ Việt chỉ có thể đưa hộp quà cho Thẩm Triều Triều trước rồi tự mình quay người đi nghe điện thoại.

Bà nội đang nằm trên ghế dài, Triều Triều không quen nghe điện thoại, bây giờ chỉ có anh đi nghe thôi.

Định bụng sẽ nói chuyện nhanh gọn, Cố Kỳ Việt cầm lấy ống nghe, lập tức hỏi: “Tôi là Cố Kỳ Việt, xin hỏi anh là?”

“Cố Cảnh Lâm.”

Nghe thấy ba chữ này, nụ cười trên miệng Cố Kỳ Việt lập tức biến mất, ngón tay cầm ống nghe vô thức siết chặt, không ngờ anh lại nhận được điện thoại của ông nội mình.

Bởi vì đã từng bị đối xử tàn nhẫn ở quân khu, mấy năm nay Cố Kỳ Việt và ông nội anh là Cố Cảnh Lâm không có nhiều liên lạc, chỉ miễn cưỡng duy trì quan hệ ông cháu bề ngoài mà thôi.

Có lẽ là do bà nội Vương Thải Hà đã dặn dò và cảnh cáo riêng, vì thế nên Cố Cảnh Lâm bên kia cũng không liên lạc nhiều với Cố Kỳ Việt.

Mặc dù ban đầu ông ấy rất coi trọng khả năng của Cố Kỳ Việt, chuẩn bị bồi dưỡng anh nhưng sau khi “kế hoạch bồi dưỡng” thất bại, Cố Cảnh Lâm đã vô cùng thất vọng.

DTV

Biết rằng đứa cháu trai này không thể kiểm soát được, vì thế nên ông ấy không cần thiết phải bồi dưỡng nữa.

Đặc biệt là trong những năm Cố Kỳ Việt trở về thành phố Giang Lâm không có việc gì làm nhưng luôn có tin đồn về việc đánh nhau ẩu đả, giống như một người tự sa ngã, Cố Cảnh Lâm từ bỏ ý định ép buộc đưa anh về.

Có điều ông ấy có hơi tiếc rèn sắt không thành thép, đối với việc Cố Kỳ Việt lãng phí tư chất tốt, Cố Cảnh Lâm thỉnh thoảng cũng nhân cơ hội đề nghị Cố Kỳ Việt đến quân khu một chuyến, nhưng đáng tiếc đã bị Vương Thải Hà thẳng thừng từ chối.

Đối với người bạn đời càng già càng cố chấp này, Vương Thải Hà rất hiểu rõ, biết rằng ý định gọi Cố Kỳ Việt trở về của ông ấy không trong sáng, có lẽ là đang có ý định giữ anh lại.

Xét cho cùng, quân khu Tây Bắc về cơ bản là do Cố Cảnh Lâm quyết định, việc giữ lại một người nào đó chẳng là gì cả. Cố Cảnh Lâm hoàn toàn hết hy vọng.

Sau đó ông ấy giảm bớt số lần gọi điện, cố gắng duy trì sự cân bằng giữa hai bên, Vương Thải Hà đôi khi không nhịn được mà nghĩ thật là tạo nghiệp, lão già kia đã ép cháu trai ngoan ngoãn của bà ấy thành ra như vậy.

Những điều này Cố Kỳ Việt biết một chút nhưng không quan tâm. Nhiều năm trôi qua như vậy, thời gian trôi qua, cuộc sống bây giờ của anh rất hạnh phúc.

Cố Kỳ Việt cứ nghĩ mình sẽ rất bình tĩnh và lý trí nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Cố Cảnh Lâm, bàn tay anh cầm ống nghe không ngừng siết chặt, cho đến khi phát ra tiếng kêu răng rắc, như thể một giây sau sẽ bị bóp nát.

Cố Kỳ Việt lập tức buông lỏng lực tay, anh lạnh lùng nói với giọng điệu khách sáo: “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”

“Ông nghe nói chuyện bên sở nghiên cứu rồi, nếu đã chọn gia nhập để làm việc cho đất nước thì đừng bỏ dở giữa chừng, mau chóng thu dọn đồ đạc rồi quay lại sở nghiên cứu đi.”

Lời nói của Cố Cảnh Lâm vẫn luôn độc đoán và hống hách như vậy, ông ấy đưa ra quyết định cho anh. Cố Kỳ Việt cười nhạo một tiếng, ông ấy còn coi anh là đứa trẻ không thể phản kháng năm đó có thể tùy ý điều khiển?
 
Back
Top Bottom