Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 240: Chương 240



Mặc dù trước đó cũng có tin đồn nhưng chưa được xác nhận, chỉ là lời đồn mà thôi, ai biết được thật giả thế nào, nhưng bây giờ đã được tổ chức khen thưởng, chứng tỏ tin tức đó là sự thật!

Đúng là chân nhân bất lộ tướng!

Ngoài ra, mọi người còn bàn tán xôn xao về người vợ mới cưới của Cố Kỳ Việt, nghe nói cô xinh đẹp như tiên nữ. Gặp cô một lần, cả tâm hồn đều nhẹ nhàng.

Bởi vậy khó khăn lắm mới gặp được cô ra ngoài, mấy bác gái tò mò muốn nhìn xem tiên nữ rốt cuộc trông như thế nào, hận không thể nắm tay Thẩm Triều Triều trò chuyện.

DTV

Thấy vậy, Vương Thải Hà vội vàng ngăn cản, đáng tiếc hiệu quả không lớn.

Trong tình huống không thể thoát khỏi đám người này ngay lập tức, Vương Thải Hà chỉ đành bảo Thẩm Triều Triều đi trước, lát nữa bà ấy sẽ đến sau...

Tuy song quyền khó địch tứ thủ nhưng Vương Thải Hà là ai chứ? Bà ấy từng đánh giặc cơ mà, chỉ là mấy bà thím, cho dù lớn tuổi hơn nữa bà ấy cũng có thể đánh thắng!

Chỉ là cần một chút thời gian.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm khiến Thẩm Triều Triều sởn cả da gà, cô vội vàng đáp lời, sau đó không đợi mấy bác gái giữ lại, cô lập tức rời đi...

May mà trước khi ra khỏi nhà, Vương Thải Hà đã nói kỹ đường đi cho cô, đề phòng trường hợp bất trắc.

Không ngờ lại tạo cơ hội cho kẻ xấu.

Sau đó, vì muốn đợi Vương Thải Hà, Thẩm Triều Triều đi rất chậm, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tò mò.

Từ sau khi ba hy sinh khi làm nhiệm vụ, Thẩm Triều Triều ra ngoài rất nhiều lần nhưng mỗi lần tâm trạng đều khác nhau. Giống như cuộc sống có đủ loại mùi vị, mỗi một mùi vị đều rất đặc biệt.

Ví dụ như lúc này, cô không còn căng thẳng như trước nữa, mặc dù vẫn còn hơi không thoải mái nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được... Thẩm Triều Triều vừa nghĩ như vậy thì phát hiện có người đang đi theo mình.

Không phải người đi đường mà là kẻ bám theo sau cô, từng chút một rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Thẩm Triều Triều lập tức căng thẳng, lúc này đang ở đoạn đường vắng vẻ, xung quanh không có nhiều người, cho dù Thẩm Triều Triều có chen chúc vào chỗ đông người cũng không được.

Cô chỉ có thể bước nhanh hơn, cuối cùng chạy một mạch về phía trước. Nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn không hề biến mất, thậm chí còn gần hơn. Văng vẳng bên tai là tiếng thở hổn hển khiến người ta buồn nôn.

Thẩm Triều Triều toát mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi ập đến khiến đầu óc cô choáng váng, rất nhanh sau đó, cô không còn nhớ rõ cảnh vật và con người xung quanh, trong lòng chỉ muốn nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Không nên dừng lại ở một chỗ quá lâu... Đến khi nghe thấy Cố Kỳ Việt gọi tên mình, Thẩm Triều Triều mới bừng tỉnh.

“Em không nhìn thấy mặt hắn ta, chỉ thấy một chiếc quần màu xanh lá cây có vá.”

Nghe Thẩm Triều Triều kể lại, Cố Kỳ Việt hỏi tiếp, nếu có đặc điểm nhận dạng thì sẽ dễ tìm hơn.

Đối với việc Thẩm Triều Triều không nhìn rõ mặt của kẻ theo dõi, Cố Kỳ Việt không hề cảm thấy cô yếu đuối. Thẩm Triều Triều đã làm rất tốt rồi. Chỉ là cô cố gắng lắm mới có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kết quả lại bị dọa cho co rúm lại... Cố Kỳ Việt có thể nhận ra Thẩm Triều Triều không bài xích thế giới bên ngoài, nguyên nhân chủ yếu là do cô ở nhà quá lâu.

Lâu dần, cô không muốn ra ngoài, càng thêm sợ hãi khi tiếp xúc với người khác, giống như một vòng luẩn quẩn.

Nếu muốn thoát ra, cần phải nỗ lực rất nhiều, hơn nữa còn phải dũng cảm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 241: Chương 241



“Chân...” Nghe Cố Kỳ Việt hỏi, Thẩm Triều Triều cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu, trả lời chắc chắn: “Không dài, chỉ cao hơn em một chút.”

“Được rồi, anh biết rồi, sau này chắc chắn sẽ tìm ra hắn ta... Bây giờ em muốn về nhà hay là đến nhà bạn của bà nội?”

“...”

Lúc này Thẩm Triều Triều do dự một chút, sau đó đưa ra lựa chọn. Cô siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Kỳ Việt một lần nữa rồi buông ra, vẻ sợ hãi trên gương mặt trắng bệch vẫn chưa hoàn toàn biến mất: “Đến nhà bạn của bà nội ạ!”

Đã đồng ý rồi thì không thể nuốt lời, hơn nữa bây giờ mà về nhà thì sau này càng khó ra ngoài hơn.

Thẩm Triều Triều không muốn trở thành kẻ nhu nhược.

Cố Kỳ Việt cúi đầu nhìn, anh không khuyên nhủ mà chỉ gật đầu, sau đó lên tiếng, giọng nói ngắn gọn nhưng mang đến cảm giác an toàn vô cùng.

“Anh đi cùng em.”

Thẩm Triều Triều gật đầu thật mạnh, cơ thể cô đã ngừng run rẩy nhưng chân lại hơi mềm nhũn, bước đi loạng choạng. Cần thêm một chút thời gian nữa cô mới có thể trở lại bình thường.

“Nếu được thì để anh dìu em đi.”

Lúc này Cố Kỳ Việt đưa ra đề nghị, thuận thế đưa cánh tay tới để cô bám vào, Thẩm Triều Triều chần chờ một chút, lập tức ngước mắt nhìn về phía Cố Kỳ Việt, hơi lo lắng nói: “Không được, sẽ bị người ta báo cáo, gây nên phiền phức thì hỏng bét.”

Bây giờ có Hồng vệ binh ở khắp các con đường trong thành phố đang nhìn chằm chằm, một khi bắt được nam nữ có biểu hiện thân mật thì vung gậy gỗ, đánh một trận rồi đưa đến ủy ban cách mạng, sau đó muốn ra ngoài chắc chắn phải lột một lớp da.

Vừa rồi là vì quá hoảng sợ nên cô mới nắm lấy tay Cố Kỳ Việt, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi thì sẽ ổn thôi.

Nhưng so với Thẩm Triều Triều lo lắng, Cố Kỳ Việt lại tỏ ra tùy ý hơn, anh cười với cô: “Không sao, con phố này vắng người, không có Hồng vệ binh, hơn nữa... hình như bọn họ rất sùng bái anh, sẽ coi như không nhìn thấy, em không cần lo lắng.”

Ngay lúc Thẩm Triều Triều vừa mới bối rối nắm lấy tay Cố Kỳ Việt, mấy Hồng vệ binh đang tuần tra xung quanh đã bước đến gần.

Chỉ có điều sau khi nhìn thấy Cố Kỳ Việt ngẩng đầu, sắc mặt mấy người đang phẫn nộ lập tức thay đổi, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái, dáng vẻ như hận không thể đến chào hỏi, tự giới thiệu bản thân, nào còn để ý đến Thẩm Triều Triều đang làm gì.

DTV

Từ sau khi câu chuyện về Cố Kỳ Việt được lan truyền, những người bị thu hút nhiều nhất chính là những thiếu niên đầy nhiệt huyết.

Giống như đám thanh thiếu niên gần nhà họ Cố mỗi ngày đều canh me ở đó, khiến Cố Kỳ Việt cuối cùng mỗi ngày chỉ có thể trèo tường đi... chỉ để tránh né đám nhóc rảnh rỗi sinh nông nỗi này, sợ bị bọn họ vây quanh.

Mà đám Hồng vệ binh chính là một đám thanh thiếu niên tụ tập lại, bởi vậy, có thể thấy được hình tượng của Cố Kỳ Việt trong lòng bọn họ lớn thế nào.

Lúc này nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Cố Kỳ Việt, mấy Hồng vệ binh do dự một lúc, cuối cùng vẫn không tiến đến mà kích động vẫy tay về phía bên này, sau đó tản ra.

Trong lúc Cố Kỳ Việt liên tục nói không sao, Thẩm Triều Triều không đi nổi, cuối cùng chỉ có thể đưa tay vịn cánh tay của anh.

Dường như không có chỗ nào trên cơ thể Cố Kỳ Việt là mềm mại. Cánh tay cũng rắn chắc nhưng lại khiến Thẩm Triều Triều cảm thấy vô cùng an tâm, giống như có một gốc cây khổng lồ chắn trước mặt, che mưa chắn gió cho cô, giúp cô có được môi trường sinh trưởng an ổn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 242: Chương 242



Trên đường đi, hai người không nói gì, bầu không khí yên tĩnh nhưng không hề gượng gạo khiến cho trái tim đang bối rối bất an của Thẩm Triều Triều dần bình tĩnh lại, sức lực dưới chân cũng dần khôi phục nhưng cô vẫn không buông tay, muốn tham lam nắm thêm một lúc nữa.

“Triều Triều?”

Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Thẩm Triều Triều hơi chột dạ vội vàng buông tay ra, may mà lúc này đang đeo khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, có thể che giấu biểu cảm.

Còn Vương Thải Hà thì với vẻ mặt lo lắng bước nhanh tới, miệng nói: “Ôi chao, sao con lại chạy đến đây thế, suýt nữa hù c.h.ế.t bà rồi.”

Vất vả lắm mới thoát khỏi đám người đeo bám kia, Vương Thải Hà vốn nghĩ rằng sẽ nhanh chóng đuổi kịp.

Kết quả là bà ấy đi về phía trước rất lâu nhưng trên đường đi lại không thấy bóng dáng Thẩm Triều Triều đâu. Tiếp tục đi về phía trước nữa thì sẽ đến nhà Lữ Tiểu Ny...

Triều Triều ngày thường không thích ra ngoài, chẳng lẽ bị lạc đường rồi sao! Hay là gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?

Dù sao thì Thẩm Triều Triều không giống người bình thường, không chỉ xinh đẹp mà còn nhút nhát, để con bé một mình ở bên ngoài thật sự rất nguy hiểm!

Vương Thải Hà càng nghĩ càng lo lắng, nào còn tâm trí đến nhà bạn, vội vàng quay lại đường cũ tìm người. May mà không phải tìm kiếm quá lâu, ngay tại chỗ rẽ đã nhìn thấy Cố Kỳ Việt, vóc dáng anh cao lớn nổi bật giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Cũng chính nhờ cái liếc mắt này, Vương Thải Hà vốn định tìm Cố Kỳ Việt giúp đỡ tìm người đã nhìn thấy Thẩm Triều Triều, lúc này hai người đang đứng sát cạnh nhau rất thân mật, hoàn toàn không để ý đến việc bây giờ đang ở trên đường lớn, khiến cho Vương Thải Hà nhìn thấy cũng chỉ biết bất đắc dĩ.

Hừ! Bà ấy lo lắng vô ích rồi.

DTV

Người trẻ tuổi bây giờ còn học được cách “dương đông kích tây”…Tên nhóc thối Cố Kỳ Việt này rõ ràng thời gian này ở nhà rất ít, hại bà ấy còn lo lắng có phải cháu của bà ấy lại làm chuyện gì ngu ngốc không.

Kết quả, rõ ràng sau khi lợn học được cách ăn bắp cải thì không dừng lại được nữa.

Vốn không cần bọn họ lo lắng.

Lặng lẽ quan sát một lúc, thấy hai người vẫn chưa có ý định tách ra, vì để tránh bị người khác báo cáo vấn đề tác phong, bà ấy chỉ đành phải tiến lên “đánh uyên ương.”

Bị bà nội cắt ngang, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cánh tay vừa rồi bị Thẩm Triều Triều nắm lấy buông xuống, bàn tay anh vô thức nắm chặt, như muốn níu giữ sự thân mật vừa vụt mất, ngoài miệng vẫn nói: “Là con gọi Triều Triều đến nói chuyện phiếm thôi ạ, lát nữa hai người muốn đi đâu thì con đưa đi.”

Không muốn để bà nội lo lắng, Cố Kỳ Việt bèn nói dối cho qua chuyện, sau đó chuyển chủ đề.

Thẩm Triều Triều bên cạnh cũng có suy nghĩ như vậy, bà nội có bệnh tim, vẫn nên tránh làm bà ấy sợ hãi... Sau đó, cô có thể bảo Cố Kỳ Việt đưa mình đến đồn cảnh sát, tìm ra kẻ bám theo!

“Là nhà bà Lữ của con đấy, họ gửi đến rất nhiều đồ ngon, bảo Triều Triều qua đó nấu cơm cho đỡ ghiền, con cũng muốn đi theo sao? Không sợ chú Lữ à?”

“...”

Không ngờ lại là nhà bà Lữ!

Cố Kỳ Việt im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao cũng không phải ngày nào cũng đến, thỉnh thoảng đến một hai lần cũng không sao, vì đồ ăn ngon và Thẩm Triều Triều, anh muốn đi!

Nói đến bà Lữ, Cố Kỳ Việt cũng không xa lạ gì, bà ấy là một bà cụ nóng tính.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 243: Chương 243



Mỗi lần gặp bà nội đều cãi nhau ầm ĩ nửa ngày... Đã có mấy lần, Cố Kỳ Việt còn lo lắng hai bà lão này sẽ trở mặt thành thù, kết quả cho dù có cãi nhau to đến đâu thì không bao lâu sau lại làm hòa như chưa có chuyện gì xảy ra, lại cùng nhau cười nói vui vẻ.

Thật khiến người ta không biết nói gì.

Có lẽ đây chính là tình bạn giữa những người phụ nữ, cho dù đã già cũng không hề phai nhạt.

Còn chú Lữ, Lữ Tiểu Quân là một giáo viên rất thích dạy dỗ người khác, từ nhỏ đã thích lôi kéo Cố Kỳ Việt giảng giải đạo lý không ngừng, khiến bây giờ nghĩ lại, Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy tai mình ngứa ngáy.

Nhưng nghĩ đến những thay đổi trong mấy năm nay, Cố Kỳ Việt không khỏi thở dài.

Mấy năm trước, Hồng vệ binh làm loạn khắp nơi, học sinh cũng không còn đi học nữa mà bắt đầu đi theo những người trong ủy ban cách mạng đi phê bình, đánh đập người khác!

Trong đó, giáo viên trong trường học là những người chịu thiệt thòi nhiều nhất, khiến cho Lữ Tiểu Quân cũng trở nên im lặng hơn. Ông ấy như già đi chục tuổi, làm cho người ta nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán.

Có điều Cố Kỳ Việt lại không cho rằng tình huống như vậy sẽ tiếp diễn, đất nước muốn phát triển thì phải không ngừng tiến bộ mà học tập chính là con đường nhanh nhất và thiết thực nhất.

Như đám sinh viên đại học công nông binh hiện nay, chẳng qua chỉ là vào đó để mạ vàng, thực chất trình độ còn kém hơn cả học sinh cấp hai...

Bởi vì chỉ cần có thư giới thiệu của địa phương hoặc đơn vị là có thể vào đại học công nông binh.

Trông cậy vào đám người này để khiến đất nước trở nên hùng mạnh ư? Đúng là người si nói mộng.

Cho nên tương lai sẽ không như vậy mãi mãi, cứ chờ xem...

Trước đó, Cố Kỳ Việt và Lưu Tư Viễn kết thù chính là vì Lưu Tư Viễn bắt nạt người trí thức.

Vẻ mặt đắc ý đó trông rất đáng ghét, khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được.

“Không phải con sợ chú ấy, chỉ là con cảm thấy không thể nói chuyện với chú ấy được.”

Nếu như Lữ Tiểu Quân thích cơ khí, vật lý gì đó thì Cố Kỳ Việt còn có thể nói chuyện được, đáng tiếc ông ấy lại là giáo viên dạy lịch sử, chính trị, mỗi lần nói chuyện là lôi hết chuyện xưa tích cũ ra khiến Cố Kỳ Việt nghe mà buồn ngủ.

Nhưng anh nhớ Thẩm Triều Triều rất thích đọc sách văn học. Có lẽ hai người họ có thể nói chuyện được với nhau.

Cảm nhận được Cố Kỳ Việt đang nhìn mình, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn lại, cô đã không còn sợ hãi nữa, đôi mắt trong veo như phát sáng, dường như mang theo nhiệt độ nóng rực, khiến Cố Kỳ Việt không dám nhìn thêm nữa, vội vàng dời mắt. Cô thật sự là càng ngày càng xinh đẹp.

Cố Kỳ Việt cảm thấy tuy anh không thích đọc sách văn học nhưng bình thường cũng nên xem qua một chút... như vậy, lần sau khi khen người khác sẽ không chỉ có hai từ “xinh đẹp” khô khan nữa mà sẽ có nhiều từ ngữ hình dung phong phú để diễn tả hơn.

Sau đó, bọn họ đi thêm một lúc thì đến nơi, Lữ Tiểu Ny đã đứng chờ ở cửa từ lâu.

Nhìn thấy Vương Thải Hà cuối cùng cũng đến, bà ấy chống gậy, vẻ mặt không vui, cằn nhằn: “Sao giờ này mới đến, tôi đợi đến nỗi hoa cũng sắp tàn rồi, lần sau mà đến muộn như vậy thì đừng đến nữa, để tôi khó chịu ở nhà một mình...”

DTV

“Rồi rồi, không phải chỉ đến muộn một chút thôi sao, bà đừng cằn nhằn nữa, mau vào nhà đi.”

Vương Thải Hà không để Lữ Tiểu Ny tiếp tục lải nhải, vội vàng đưa tay xoay người bà ấy lại, sau đó đẩy lưng bà ấy vào trong sân... Nhìn thì cằn nhằn vậy thôi, đến lúc dọn cơm lên thì sẽ im lặng ngay.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 244: Chương 244



Lữ Tiểu Ny chính là một người tham ăn.

Vừa vào đến sân, bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở góc nhà, tay cầm d.a.o nhỏ tỉ mỉ khắc lên quả bầu hồ lô, dáng vẻ chuyên chú khiến người ta không dám quấy rầy.

Lữ Tiểu Ny bị đẩy vào nhà thì đã quen với cảnh tượng này rồi, không còn tùy ý như lúc nói chuyện với Vương Thải Hà nữa, trên gương mặt bà ấy mang theo nụ cười nói với Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều: “Hai đứa đừng để ý đến ông ấy, có thể gặp được hai đứa cùng lúc thật sự không dễ dàng gì, Kỳ Việt hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế? Triều Triều muốn ăn gì không, bà có táo tàu mật tươi đấy.”

Lần trước Lữ Tiểu Ny đến nhà họ Cố ăn cơm đã quen biết Thẩm Triều Triều rồi, cho nên lúc này bà ấy cười rất hiền hậu.

Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với đầu bếp!

Nghe bà ấy hỏi, Thẩm Triều Triều ngại ngùng lắc đầu, đến một môi Tr**ng X* lạ khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, cho nên không còn thoải mái như lúc ở nhà họ Cố nữa mà chỉ biết đứng im tại chỗ.

Cố Kỳ Việt vẫn luôn chú ý đến cô, bèn lên tiếng: “Bà Lữ ơi, phòng bếp ở đâu ạ? Cháu đói rồi.”

Bọn họ quen biết nhau đã lâu, thế nên Cố Kỳ Việt cũng không khách sáo khiến bà Lữ rất vui, cảm thấy cậu nhóc này không xem mình là người ngoài. Bà ấy vội vàng chỉ đường cho anh, sau đó bà ấy và Vương Thải Hà cùng Thẩm Triều Triều đi vào phòng bếp, Cố Kỳ Việt định đi theo thì bị chặn lại.

Anh chỉ đành đứng trong sân, sau đó suy nghĩ một lúc rồi đi về phía Lữ Tiểu Quân, đồng thời lên tiếng: “Chú Lữ, đã lâu không gặp, lần trước hội nghị khen thưởng chú có đi không? Có nghe thấy bài phát biểu đặc sắc của cháu không? Bây giờ cháu là thanh niên ưu tú rồi đấy!”

Cố Kỳ Việt kéo một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh đến ngồi xuống bên cạnh Lữ Tiểu Quân, cho dù có đang tập trung khắc thì ông ấy vẫn biết có người đến nhà. Chỉ là không muốn để ý tới.

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt có thể hiểu được, mấy năm nay trường học hỗn loạn, giáo viên cũng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, thế nên không có mấy người có thái độ tốt với người trẻ tuổi.

Sau khi nghe thấy ba chữ “hội nghị khen thưởng”, tay đang cầm d.a.o khắc của Lữ Tiểu Quân khựng lại. Cuối cùng ông ấy cũng chịu quay sang nhìn, thấy dáng vẻ ngồi không nghiêm chỉnh của Cố Kỳ Việt, ông ấy nhíu mày, tên nhóc này vẫn chẳng thay đổi gì cả!

“Đi rồi.”

Lữ Tiểu Quân nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục khắc quả bầu hồ lô.

Cố Kỳ Việt cũng không để ý, khóe miệng anh mang theo nụ cười tiếp tục nói: “Chú Lữ, bây giờ gửi bài cho tòa soạn báo còn nhận được nhuận bút không ạ?”

“!”

Lữ Tiểu Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Cậu hỏi cái này làm gì? Theo tôi được biết, từ nhỏ thành tích môn văn của cậu đã không tốt, viết văn dở tệ, thà rải cơm xuống đất, gà mổ còn hơn cậu viết.”

DTV

“...”

Tuy là sự thật nhưng cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy, may mà lúc này Thẩm Triều Triều không có ở đây.

Cố Kỳ Việt im lặng, khóe miệng giật giật, sau đó cũng không vòng vo tam quốc nữa mà nói thẳng: “Không phải cháu, là vợ cháu, văn chương của cô ấy rất hay, cháu cảm thấy cô ấy gửi bài chắc chắn sẽ được đăng.”

“Hừ.”

Nghe Cố Kỳ Việt khen Thẩm Triều Triều, Lữ Tiểu Quân khẽ hừ một tiếng, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt rõ ràng là không tin, Cố Kỳ Việt càng thêm hào hứng.

Anh lập tức ngồi thẳng lưng, ánh mắt lóe sáng: “Sao nào, chú Lữ không tin à?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 245: Chương 245



“Không có, bây giờ gửi bài cho tòa soạn báo không nhận được nhuận bút nữa nhưng sẽ được tặng giấy viết, văn phòng phẩm, thỉnh thoảng còn có tem phiếu, phiếu lương thực.”

Lữ Tiểu Quân không muốn tranh luận với Cố Kỳ Việt làm gì, dù sao cũng không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Nếu như gửi bài cho tòa soạn mà dễ dàng như vậy thì ai cũng có thể trở thành nhà văn lớn rồi.

Ngay cả ông ấy gửi bài bao nhiêu năm nay cũng không dám đảm bảo lần nào cũng được chọn... Cố Kỳ Việt rất tự tin về người vợ mới cưới của mình, nói ngoa thật.

“Chú Lữ, hay là chúng ta đánh cược đi, cược xem Triều Triều có thể gửi bài thành công cho tờ báo thành phố Giang Lâm số tiếp theo không?”

“...”

Lữ Tiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Kỳ Việt đang nheo mắt cười giống như một con cáo nhỏ, ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, nói thẳng: “Nói đi, cậu lại nhắm trúng thứ gì ở chỗ tôi rồi?”

“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là cháu muốn mượn mấy cuốn sách quý mà chú cất giữ thôi.”

Cố Kỳ Việt không rảnh rỗi đến mức đi đánh cược với người khác, anh rất tự tin vào Thẩm Triều Triều, cho nên tranh thủ lúc này đòi chút lợi ích.

Cố Kỳ Việt không biết người khác có cất giữ sách gì, nhưng anh biết chú Lữ có rất nhiều sách hay.

Chắc chắn Thẩm Triều Triều mà biết được sẽ rất vui. Còn chuyện gửi bài cho tòa soạn báo, anh cũng chỉ muốn tìm việc gì đó cho Thẩm Triều Triều làm, tránh để cô ở nhà suy nghĩ lung tung, còn anh thì sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ bám theo!

*

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều ở trong bếp trổ tài khiến hai bà lão mê mẩn đến mặt mày hớn hở.

Sau đó, hai người tranh nhau bưng mâm, cuối cùng vẫn là Vương Thải Hà nhanh tay hơn, lấy lý do bà Lữ chống gậy không nên giành với bà ấy, thành công giành được cơ hội bưng món ngon lên bàn.

Lữ Tiểu Ny tức giận trợn mắt bĩu môi, la hét ngày mai sẽ vứt gậy chống.

Hai bà lão đã hơn trăm tuổi, đến nay vẫn thích cãi nhau ỏm tỏi, tình bạn như vậy khiến Thẩm Triều Triều nhìn mà hâm mộ... Bởi vì cô sợ tiếp xúc với người khác, nhiều năm qua cô vốn không có bạn bè. Mặc dù biết đây là lựa chọn của mình nhưng có đôi khi vẫn hơi tiếc nuối.

“Tới đây tới đây, mọi người cùng nếm thử tay nghề của Triều Triều nhà chúng ta, đảm bảo ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai, cánh gà mật ong này thật sự rất ngon.”

“Vương Đại Mỹ, bà không thể ăn nhiều đồ ngọt, ăn cái này này.”

Nói xong, trên gương mặt gầy gò của Lữ Tiểu Ny lộ ra nụ cười, sau đó nâng đũa gắp mấy miếng khổ qua, khiến khóe miệng đang nhếch lên của Vương Thải Hà nhanh chóng hạ xuống, vội vàng bê bát của mình lên, ngăn khổ qua rơi vào trong bát.

DTV

Bà ấy giơ tay xua xua, giống như đang đuổi thứ gì đó không tốt: “Đi chỗ khác chơi đi, tôi thà c.h.ế.t đói chứ không ăn khổ qua.”

Thứ đắng như vậy không nên tồn tại!

Mặc dù rất tự tin vào tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều nhưng dù có làm thế nào thì khổ qua vẫn là khổ qua, sao có thể ngon bằng đồ ngọt được!

Tự nhận mình không phải là người thích chịu khổ, Vương Thải Hà lại gắp một cái đùi gà mật ong, trong lòng bắt đầu suy tính sau khi về nhà, bà ấy sẽ đi khắp nơi hỏi xem có thể mua riêng cánh gà không. Thịt đùi gà quá dày, không ngon bằng cánh gà.

Mà khi nhìn thấy Vương Thải Hà tránh khổ qua như tránh tà, Lữ Tiểu Ny cười ha ha, năm đó lúc đói kém, đừng nói khổ qua, ngay cả vỏ cây bà ấy cũng gặm hết.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 246: Chương 246



Còn nhớ năm đó Vương Đại Mỹ đã vừa khóc vừa ăn sống khổ qua, miệng không ngừng kêu gào sau này sẽ không bao giờ ăn nữa. Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, tất cả mọi người đều đã già rồi...

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc bồi hồi, Lữ Tiểu Ny bỏ khổ qua vào miệng, chuẩn bị ôn lại chuyện xưa. Kết quả nguyên liệu vốn dĩ rất đắng ấy khi vào tay Thẩm Triều Triều lại như biến thành một thứ khác, bây giờ hoàn toàn không cảm nhận được vị đắng.

Ngược lại còn hơi giòn giòn.

Làm thế nào vậy???

Lúc hai bà lão đang mải mê thưởng thức món ngon, Thẩm Triều Triều lại hơi căng thẳng, cô không hiểu sao Lữ Tiểu Quân ngồi đối diện cứ nhìn mình chằm chằm, khiến cô cầm đũa cũng không dám gắp thức ăn.

Lúc này Thẩm Triều Triều đã tháo khẩu trang, vẻ đẹp xuất sắc khiến người ta kinh ngạc nhưng rõ ràng Lữ Tiểu Quân nhìn cô không phải vì nguyên nhân nhan sắc mà là vì điều gì khác.

Cô rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cô có thể nhanh chóng phân tích được điều đó nhưng lại khiến cô khó hiểu.

Cô không quen biết Lữ Tiểu Quân mà?

Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh Thẩm Triều Triều, “kẻ đầu sỏ” này thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, không dám nhúc nhích, vội vàng giơ tay gắp thức ăn cho cô, đồng thời ngước mắt nhìn khó chịu về phía Lữ Tiểu Quân.

Đã đồng ý đánh cược thì phải kiên nhẫn chờ đợi.

Bây giờ lại nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ muốn uy h.i.ế.p đe dọa sao?

Bị Cố Kỳ Việt trừng mắt, Lữ Tiểu Quân cũng cảm thấy bất lực, ông ấy chỉ muốn xem thử người được ca ngợi hết lời rốt cuộc trông như thế nào, kết quả lại thấy Cố Kỳ Việt ra vẻ như đang bảo vệ báu vật, được rồi, ông ấy không nhìn nữa.

Nhìn dáng vẻ dịu dàng nho nhã kia, có vẻ là người rất kiên nhẫn. Người thích văn học không chắc chắn là người thông minh nhưng chắc chắn là người rất kiên nhẫn.

Nghĩ đến đây, Lữ Tiểu Quân gắp một miếng thịt gà hầm, kết quả là ngay sau đó phải mở to hai mắt kinh ngạc, mặc dù đã nghe mẹ mình nhắc đến tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều rất giỏi, cũng từng được ăn thử một số loại bánh ngọt nhưng người ta thường nói trăm nghe không bằng một thấy.

Làm bánh ngọt ngon chưa chắc đã nấu ăn ngon. Thế nhưng sau khi nếm thử, cho dù có là trái với lương tâm cũng không thể nói là không ngon...

Mặc dù ông ấy không phải người ham ăn, nhưng lúc này cũng không nhịn được ăn thêm một bát cơm. Trong lòng ông ấy thầm nghĩ, với tài nấu nướng này của Thẩm Triều Triều, đừng nói là đánh cược, cho dù có mượn sách cũng được. Không có việc gì thì đến nhà chơi là được rồi.

Chỉ là chưa kịp để Lữ Tiểu Quân có cơ hội, vừa ăn cơm xong, Cố Kỳ Việt đã dẫn Thẩm Triều Triều rời đi, trên đường về nhà, Thẩm Triều Triều tò mò hỏi: “Chú Lữ... Sao chú ấy cứ nhìn chằm chằm vào em như vậy, có chuyện gì sao?”

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt cũng không muốn giấu diếm, nhưng trước khi nói, anh cần phải “dọn đường” một chút: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là chú ấy có một kho sách riêng, được cất giấu rất kín đáo, không ai phát hiện ra, bên trong kho sách có rất nhiều sách đã ngừng xuất bản, còn có cả những cuốn sách cổ...”

“!!”

DTV

Chưa để Cố Kỳ Việt nói hết câu, hai mắt Thẩm Triều Triều đã sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh đầy mong đợi. Là một người yêu thích đọc sách, cô vốn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một kho sách riêng, đặc biệt là trong những năm gần đây, vì nhiều lý do, rất nhiều sách đã bị thiêu hủy, hoàn toàn biến mất trong biển lửa, các loại sách có thể đọc trên thị trường ngày càng ít đi khiến người ta đau lòng tiếc nuối nhưng lại bất lực.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 247: Chương 247



Mà lúc này Cố Kỳ Việt lại cố ý úp úp mở mở, không nói tiếp, hai người tiếp tục bước đi, Vương Thải Hà đi phía trước cố ý giữ một khoảng cách với họ, sợ làm phiền đôi trẻ đang nói chuyện yêu đương.

Sự im lặng này khiến Thẩm Triều Triều hơi sốt ruột, cô không nhịn được đưa tay kéo nhẹ vạt áo Cố Kỳ Việt, đôi mắt đen láy sáng long lanh, mạnh dạn hỏi: “Có thể mượn đọc được không? Em sẽ rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm hỏng sách.”

Lúc này Thẩm Triều Triều rất hối hận, vừa rồi ở nhà họ Lữ, vì sợ hãi nên cô không dám nói chuyện nhiều với Lữ Tiểu Quân, người có thể sở hữu cả một kho sách như vậy chắc chắn nói chuyện với ông ấy sẽ rất thú vị.

Những năm gần đây, việc kết bạn qua thư từ rất phổ biến, đối với hình thức giao lưu không cần gặp mặt này, Thẩm Triều Triều cũng rất thích, cô đã cố ý tìm những người bạn qua thư có cùng sở thích văn học để chia sẻ nhưng mới viết được vài lá thư thì lại gặp phải biến động xã hội.

Có người bị bắt đi cải tạo, có người thì phải về quê theo chính sách. Mấy người bạn qua thư liên tiếp đều như vậy khiến Thẩm Triều Triều không thể tiếp tục kiên trì...

“E là không được.” Cố Kỳ Việt cũng không dám chọc cô nữa, lỡ như chọc cô giận thì hỏng mất. Khi câu nói của anh khiến Thẩm Triều Triều tràn đầy thất vọng thì anh lại nhanh chóng thay đổi: “Có điều chú Lữ là người rất yêu quý nhân tài, nếu như có thể đăng bài trên báo tỉnh thì chắc chắn sẽ được chú ấy công nhận.”

“Đăng bài...”

Nghe đến đây Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy quyết tâm.

Cô biết rồi!

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều tràn đầy động lực, Cố Kỳ Việt mỉm cười thầm đắc ý, cảm giác lừa gạt cả hai phía quả thật không dễ chịu chút nào nhưng kết quả tốt đẹp là được rồi.

DTV

...

Từ sau hôm đến nhà họ Lữ, Thẩm Triều Triều nhốt mình trong phòng, miệt mài viết lách, chỉ riêng giấy nháp bỏ đi cũng chất đầy thùng rác, thậm chí trên sàn nhà cũng vương vãi rất nhiều.

Việc tập trung viết bài khiến Thẩm Triều Triều tiều tụy đi trông thấy nhưng tinh thần của cô lại rất phấn chấn.

Mặc dù Cố Kỳ Việt nói chỉ cần đăng bài trên báo tỉnh là được nhưng Thẩm Triều Triều lại có mục tiêu lớn hơn. Tờ báo có sức ảnh hưởng nhất cả nước- Nhật Báo Hoa Quốc!

Để có thể mượn được sách trong kho sách riêng, Thẩm Triều Triều tuyệt đối không cho phép bản thân mắc bất kỳ sai lầm nào. Mà trong khoảng thời gian này, Cố Kỳ Việt lại bắt đầu bận rộn...

Tên theo dõi Thẩm Triều Triều hôm đó đã bị tìm ra, là một công nhân bình thường, hắn ta nhìn thấy Thẩm Triều Triều ở đại hội khen thưởng, nhất thời ngạc nhiên trước vẻ đẹp trước nhan sắc của cô nên muốn nhìn thêm vài lần.

Mặc dù hắn ta không làm gì Thẩm Triều Triều nhưng hành vi theo dõi đã là rất nghiêm trọng.

Cố Kỳ Việt phụ trách giải quyết chuyện này kiên quyết không bỏ qua, cuối cùng đã khiến cho tên theo dõi bị trừng phạt thích đáng nhưng anh không dừng lại ở đó mà còn tổ chức người tiến hành một chiến dịch đặc biệt.

Từ đó về sau, khu phố phía Tây trở nên yên bình lạ thường, đám lưu manh côn đồ thường xuyên trêu chọc phụ nữ đều bị Cố Kỳ Việt dẫn người đến đánh cho một trận, sau đó còn bị đánh dấu, thậm chí còn cho người theo dõi, hễ tái phạm sẽ không chỉ đơn giản là bị đánh nữa.

Thuận tiện anh cũng tóm gọn những tên trộm cắp vặt, giúp đỡ đồn cảnh sát giải quyết không ít vấn đề.

Tục ngữ nói ác nhân thì có ác nhân trị, những tên kia không sợ cảnh sát nhưng lại rất sợ Cố Kỳ Việt ra tay tàn nhẫn. Biết anh muốn lập lại trật tự trị an nên bọn chúng không dám manh động nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 248: Chương 248



Cứ như vậy, dưới sự quản lý của Cố Kỳ Việt, khu phố phía Tây trở nên rất an toàn, hơn nữa dưới nắm đ.ấ.m của anh, những tên trộm cắp từ nơi khác đến đều không có cơ hội ra tay, đều bị người dân tuần tra bắt giữ.

“Dạo này ít nghe thấy nhà ai bị mất trộm nhỉ, xem ra đồn cảnh sát khu phố Tây làm việc rất hiệu quả.”

Hôm nay nhà máy được nghỉ, Cố Hằng hiếm khi được thảnh thơi ngồi đọc báo ở phòng khách, ông còn tranh thủ trò chuyện với Diệp Phương, câu nói đầy cảm thán của ông khiến bà không nhịn được cười.

Thấy Cố Hằng nhìn mình với vẻ khó hiểu, Diệp Phương vội vàng giải thích: “Gần đây không có trộm cắp không phải do đồn cảnh sát đâu, mà là do con trai anh đích thân đi bắt đấy.”

“!!”

Cố Hằng trợn tròn mắt kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi, ông không thể ngờ con trai mình lại là người nhiệt tình như vậy, anh không hóng hớt xem náo nhiệt đã là tốt lắm rồi.

Diệp Phương nhún vai, tỏ vẻ đúng là như vậy, nhưng tại sao Cố Kỳ Việt lại làm vậy thì bà không rõ.

Có thể là sau khi tham dự đại hội khen thưởng, anh đã nhận ra được tác dụng của danh tiếng tốt chăng? Nên muốn làm nhiều việc tốt để tiếp tục duy trì danh tiếng tốt! Nhưng nghĩ đến tính cách của Cố Kỳ Việt, Diệp Phương lập tức gạt bỏ khả năng này.

DTV

Cố Hằng và Diệp Phương đoán già đoán non mãi mà vẫn không hiểu lý do, cuối cùng đành bỏ cuộc, Cố Hằng không khỏi cảm thán: “Không ngờ lại có ngày được chứng kiến Cố Kỳ Việt chủ động làm việc tốt, thật không dễ dàng, hy vọng sau này nó vẫn có thể tiếp tục...”

“Triều Triều đâu rồi? Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy chứ, sao con bé không nói với chúng ta?”

Chưa để Cố Hằng nói hết câu, Vương Thải Hà đi dạo bên ngoài về, bà ấy vội vàng bước vào nhà, bắt đầu tìm kiếm Thẩm Triều Triều.

Chỉ là lúc này Thẩm Triều Triều vẫn đang ở trong phòng viết bài, hiển nhiên là Vương Thải Hà không tìm thấy.

Diệp Phương vội vàng kéo bà ấy lại, lo lắng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy? Triều Triều sao thế ạ?”

Bị kéo ngồi xuống ghế sofa, Vương Thải Hà thở dài, sau đó cũng không chần chừ nữa, kể lại chuyện Thẩm Triều Triều bị theo dõi.

Sau khi nói xong, trên gương mặt bà ấy lộ rõ vẻ lo lắng: “Đều tại mẹ cả, ai bảo để con bé Triều Triều đi một mình, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy, may mà hôm đó Tiểu Việt bắt gặp, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!”

Vương Thải Hà cũng là lúc đang tán gẫu với người ta mới nghe được tin tức này từ đồn cảnh sát, bà ấy thật sự rất sửng sốt, hai đứa nhỏ Tiểu Việt và Triều Triều giỏi giấu giếm thật đấy. Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói!

Nghe Vương Thải Hà nói xong, Diệp Phương và Cố Hằng nhìn nhau, cuối cùng cũng đã rõ nguyên nhân vì sao Cố Kỳ Việt lại làm ầm ĩ như vậy! Nghĩ đến việc Thẩm Triều Triều bị theo dõi, quả thật rất đáng sợ.

Chưa kịp để Diệp Phương lên tiếng, Vương Thải Hà đã thao thao bất tuyệt: “Không được, sau này cứ để Triều Triều ở nhà cho mẹ, đừng ra ngoài nữa! Con gái đẹp dễ gặp nguy hiểm, mẹ không yên tâm.”

Nghe bà ấy nói đến mức không cho Thẩm Triều Triều ra khỏi cửa, Diệp Phương dở khóc dở cười, đây rõ ràng là bảo vệ quá mức.

Nhưng lần này Diệp Phương vẫn không có cơ hội lên tiếng, một giọng nam trầm thấp vang lên mang theo sự không đồng ý: “Không cho Thẩm Triều Triều ra ngoài? Cô ấy đâu phải phạm nhân bị giam cầm, hơn nữa ngày mai con định dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo.”

Cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng đã giải quyết xong mọi việc, anh bước nhanh vào nhà, trên gương mặt điển trai là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 249: Chương 249



Nghe Cố Kỳ Việt nói ra dự định, mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.

Thẩm Triều Triều về nhà họ Cố cũng được một thời gian, ngay cả Cố Hằng cũng biết cô không giống người thường, rất sợ tiếp xúc với người lạ... Cho nên chẳng lẽ Cố Kỳ Việt chưa tỉnh ngủ, đang nói mê sảng sao?

Còn Vương Thải Hà thì đánh giá Cố Kỳ Việt từ trên xuống dưới, trên gương mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ, sau đó bà ấy thẳng thừng nói: “Đi đi đi, đừng ở đây quấy rối nữa, theo bà, cứ để Triều Triều ở nhà cho an toàn, haiz, có cô cháu dâu xinh đẹp cũng nhọc lòng thật, đúng là hạnh phúc phiền não mà!”

“Bà nội, con nói thật đấy, không đùa đâu.”

Thấy mọi người không tin, Cố Kỳ Việt cũng thấy bất lực, anh thật sự không nói đùa.

Thẩm Triều Triều bài xích thế giới bên ngoài là có nguyên nhân, không phải bản tính cô đã như vậy, nếu như cô thích cuộc sống bây giờ thì cũng không sao, nhưng nhìn cách nói chuyện và hành xử thường ngày, có thể thấy cô rất tò mò và khao khát thế giới bên ngoài. Vì vậy Cố Kỳ Việt muốn thử đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài.

Mặc dù tiếp tục để Thẩm Triều Triều ở trong nhà không ra ngoài, không tiếp xúc với người khác, có lẽ sẽ càng phụ thuộc vào anh hơn, cô sẽ giống như bông hoa yếu ớt cần dựa vào cây lớn che chắn gió mưa, cả thế giới dần dần xoay quanh một mình anh. Trong tình huống đã xác nhận là thích rồi, cảm giác được cần đến này rất thích. Có lẽ đây chính là bản tính xấu xa của con người.

Có điều Cố Kỳ Việt không cần cảm giác thỏa mãn thấp kém như vậy, anh nghĩ rằng thích một người là mong muốn đối phương trở nên tốt hơn, nhìn thấy Thẩm Triều Triều càng ngày càng rực rỡ chói mắt, đây mới là điều khiến người ta vui mừng nhất.

Cũng không biết rốt cuộc là khi nào nảy sinh ý nghĩ này, anh quyết định trở thành người dẫn đường hướng dẫn Thẩm Triều Triều tiến lên.

Để cô khôi phục tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từng chút một thể hiện tài năng kỹ thuật. Có thể sẽ rất khó khăn. Có lẽ kết quả cuối cùng sẽ khiến người ta thất vọng, nhưng chưa thử thì sao nói là không được, đây không phải phong cách của anh!

Cho dù không thể thành công, đến lúc đó anh cũng chấp nhận... Vì vậy bây giờ anh cần phải hành động!

“Được rồi được rồi được rồi, con có thể thử xem, nếu thực sự thành công, muốn gì bà cũng cho con!”

Vương Thải Hà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Kỳ Việt, bà ấy không nhịn được mà cười gật đầu, nghĩ lại thằng nhóc thối này trước đây còn một mực thờ ơ, so với bây giờ thật sự khác nhau một trời một vực!

Chậc chậc, đàn ông mà!

Nghe Vương Thải Hà nói như vậy, Diệp Phương ngồi bên cạnh cũng cười tiếp lời: “Mẹ cũng rất mong đợi, Tiểu Việt cố gắng lên, sau khi thành công, muốn gì đều có thể nói với mẹ.”

Nói xong, Diệp Phương suy nghĩ một chút, lập tức đưa khuỷu tay huých huých Cố Hằng khiến ông vốn không muốn dính vào cũng phải mở miệng: “Ba cũng tặng thưởng, chỉ xem con có bản lĩnh này hay không.”

Không phải là nhà họ Cố không coi trọng chuyện này, ngược lại họ càng hy vọng có thể thành công.

DTV

Triều Triều còn trẻ như vậy, không nên vì lỗi lầm của người khác mà khiến bản thân rơi vào sợ hãi, mà nên rạng rỡ tự tin, tỏa ra vẻ đẹp độc đáo thuộc về mình.

Nhưng muốn thay đổi thói quen đã lâu của cô không phải là chuyện dễ dàng.

Cứ để Cố Kỳ Việt lo liệu đi!

Cũng vừa để hai người vun đắp tình cảm... Kết hôn đã lâu như vậy, hai người vẫn ngủ riêng, cũng không biết khi nào mới có thể ngủ chung.
 
Back
Top Bottom