Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 230: Chương 230



Nghĩ đến Thẩm Triều Triều, tâm trạng u ám của Cố Kỳ Việt vơi đi phân nửa, lông mày cũng giãn ra, giờ anh không còn là cậu bé năm xưa nữa, anh đã có đủ khả năng để đối mặt với mọi thứ.

Sẽ không ai có thể quản thúc anh, cũng sẽ không ai có thể cướp đi tự do của anh.

Sau khi Cố Kỳ Việt bình tĩnh lại, Lâm Kiều biết mình đã lỡ lời, trong mắt anh ta hiện lên vẻ thất vọng, sau đó không tiếp tục nữa, im lặng trở về chỗ ngồi.

Năm đó, khi anh ta nhập ngũ, Cố Kỳ Việt đã rất nổi tiếng ở quân khu, bản thân anh ta cũng rất tò mò về cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình này.

Anh ta từng nhân lúc rảnh rỗi lén đi xem Cố Kỳ Việt, kết quả lại nhìn thấy cảnh Cố Kỳ Việt đánh nhau với người khác.

Từng đ.ấ.m từng đ.ấ.m cực kỳ hung ác, giống như dã thú vật lộn trong rừng rậm. Đến khi đánh người ta ngất đi, bản thân cũng bị thương không nhẹ, Cố Kỳ Việt vẫn lắc lư đứng dậy, lập tức ngước mắt nhìn, ánh mắt hung ác khiến Lâm Kiều sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh. Ký ức vẫn còn mới mẻ như vậy!

Từ trong ký ức trở lại hiện thực, Lâm Kiều lại nghĩ tới ánh mắt vừa rồi chạm nhau, so với ánh mắt năm đó, bây giờ Cố Kỳ Việt trở nên bình thản hơn, không còn tử khí âm trầm nữa.

Thật ra thay đổi như vậy cũng tốt, mỗi người đều phải hướng về phía trước.

Lâm Kiều nhắc tới chuyện quân khu Tây Bắc cũng muốn nhân cơ hội kết giao, kết quả bị anh phá hỏng... Tuy Cố Kỳ Việt rời đi đã nhiều năm nhưng những kỷ lục trước kia ở quân khu rất ít người có thể phá vỡ.

Là binh cũ nhắc tới thì cảm thán, binh mới nhắc tới thì sùng bái, là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

“Bây giờ mời Lâm Kiều của đội vận chuyển thành phố Giang Lâm lên đài diễn thuyết, về việc anh ấy đã dũng cảm chiến đấu với bọn ác ôn như thế nào, bảo vệ tài sản quan trọng của quốc gia, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!”

DTV

Nghe thấy trên đài gọi tên mình, lúc này Lâm Kiều cũng không còn thời gian nghĩ chuyện khác.

Anh ta hít sâu một hơi, lập tức nở nụ cười đã luyện tập rất lâu, bước chân vững vàng đi lên sân khấu, khóe mắt liếc thấy Cố Kỳ Việt lại quay đầu lại, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Những người khác ngồi bên cạnh càng không dám trêu chọc anh, lúc này ai nấy đều ngồi im lặng dùng ánh mắt giao tiếp với nhau.

Sau khi từng người lên đài, không lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt Cố Kỳ Việt lên phát biểu!

Bởi vì là đối tượng được quan tâm đặc biệt của đại hội khen thưởng lần này, Cố Kỳ Việt còn chưa xuất hiện, người dẫn chương trình đã dùng giọng điệu đầy hào hứng kể về chuyện Cố Kỳ Việt chiến đấu với băng nhóm buôn người, cuối cùng dù bị thương nhưng vẫn kiên quyết đưa tội phạm đến đồn cảnh sát, giải cứu được những người phụ nữ bị lừa bán, đồng thời cũng cứu vãn nhiều gia đình khỏi cảnh tan cửa nát nhà.

Người dẫn chương trình ăn nói rất lưu loát, nhanh chóng khuấy động bầu không khí toàn trường. Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay không ngớt.

Trên gương mặt mọi người đều lộ vẻ phấn khích, đồng thanh hô vang hai chữ “anh hùng.”

Cố Kỳ Việt đang đứng sau tấm màn chờ đợi lên sân khấu nghe thấy, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, anh cảm thấy mọi người đang thần thánh hóa mình… Lúc đó anh chỉ đánh nhau với bọn chúng mà thôi.

Nếu không phải Lưu Tư Viễn bị kết án tù treo kia tìm băng nhóm buôn người đến chặn đường thì cũng sẽ không thành ra như bây giờ, nói đi cũng phải nói lại, một phần nhỏ công lao cũng là nhờ Lưu Tư Viễn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 231: Chương 231



“Bây giờ chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh anh hùng của thành phố Giang Lâm - Cố Kỳ Việt lên đài phát biểu, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay!”

Cuối cùng cũng không cần đợi nữa, Cố Kỳ Việt đưa tay vỗ vỗ túi áo trước ngực, sải bước đi ra ngoài, dáng người cao lớn đứng cạnh người dẫn chương trình, sự đối lập giữa hai người càng thêm rõ ràng.

Nhưng hôm nay đeo kính, trông anh có vẻ nho nhã hơn, không còn vẻ lười biếng, bất cần đời như thường ngày, giống như biến thành một người khác vậy.

Những người ở dưới đài quen biết Cố Kỳ Việt đều kinh ngạc không thôi, không ngờ con trai nhà họ Cố lại có khí chất nho nhã thế này. Rốt cuộc là ai nói Cố Kỳ Việt hung dữ, suốt ngày đánh nhau gây chuyện?

Sớm biết anh thế này, bọn họ đã không bỏ lỡ cơ hội, sớm đã đến cửa bàn chuyện cưới xin rồi! Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Cố Kỳ Việt đã kết hôn rồi. Nghe nói cô dâu rất xinh đẹp.

DTV

Trong tiếng vỗ tay phấn khích của mọi người, Cố Kỳ Việt không hề để ý đến bọn họ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Triều Triều mặc chiếc váy dài màu xanh lam, đang ngồi ở hàng ghế phía trước. Khoảng cách giữa hai người không xa.

Trong nháy mắt, Cố Kỳ Việt trở nên phấn khích, anh không nhịn được nhoẻn miệng cười, tuy anh không nhìn chằm chằm nhưng cũng không khác là mấy, đôi mắt hoa đào lấp lánh cứ luôn hướng về phía cô.

Bị nhìn chăm chú như vậy, Thẩm Triều Triều tự nhiên cảm nhận được, cô hơi căng thẳng, nắm chặt góc áo, hai má ửng hồng. Mặc dù muốn cúi đầu né tránh nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, cô run rẩy ngước mắt lên.

Cố Kỳ Việt trên sân khấu thật rạng rỡ. Anh vốn là một người tốt, xứng đáng được mọi người khen ngợi.

Thấy Thẩm Triều Triều không né tránh, Cố Kỳ Việt càng thêm phấn khích, ánh mắt không hề nhìn bản thảo trong tay, cất cao giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Cố Kỳ Việt, thấy việc nghĩa hăng hái làm là điều mà mỗi thanh niên nhiệt huyết chúng ta nên làm, tôi rất may mắn đã triệt phá được băng nhóm buôn người, ngăn chặn bọn chúng...”

Dưới đài, Cố Hằng hài lòng gật đầu, may mà con trai đã không làm mình mất mặt vào thời khắc quan trọng. Nhờ ông dặn dò hết lời, Cố Kỳ Việt mới chịu nghiêm túc viết bản thảo.

Diệp Phương ngồi bên cạnh nhìn thấy nụ cười hài lòng trên gương mặt Cố Hằng, bà mỉm cười, lý do quan trọng nhất khiến Cố Kỳ Việt có thể nghiêm túc như vậy trong buổi lễ khen thưởng lần này là vì Thẩm Triều Triều chứ không phải vì Cố Hằng.

Còn Vương Thải Hà bị thương cũng đến xem náo nhiệt, nhìn cháu trai mình trên sân khấu, bà ấy không khỏi tự hào, bà ấy cười nghĩ, dù sao Cố Kỳ Việt cũng thừa hưởng vài phần khí phách năm xưa của bà ấy. Gặp được người mình thích thì phải dũng cảm theo đuổi, nếu bỏ lỡ, cả đời này sẽ phải hối hận.

Tuy Cố Cảnh Lâm càng già càng cố chấp nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với bà ấy… Chắc là bị dáng vẻ anh dũng năm đó của bà ấy khi đánh ngất giặc Nhật làm cho mê mẩn rồi, ôi chao, nghĩ lại vẫn thấy ngại ngùng!

Bỗng nhiên nghĩ đến ông ấy vẫn đang công tác ở quân khu, Vương Thải Hà lặng lẽ thở dài, chuyển đến đây cũng đã nhiều năm, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.

Chờ khi nào Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều làm hòa, bà ấy cũng có thể rời khỏi thành phố Giang Lâm.

Mấy năm nay, bởi vì chuyện năm xưa của Cố Cảnh Lâm làm với Cố Kỳ Việt, Vương Thải Hà vẫn luôn áy náy, thậm chí bà ấy đã chuẩn bị tinh thần sống ở đây cả đời. Có điều bây giờ xem ra Cố Kỳ Việt đã có người bạn đời tốt hơn rồi.

Hy vọng Triều Triều và Tiểu Việt có thể hạnh phúc!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 232: Chương 232



Khi Cố Kỳ Việt kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, người dẫn chương trình lập tức cười nói: “Xem ra người anh hùng đã bắt giữ bọn buôn người của chúng ta rất khiêm tốn, ngoài một trái tim dũng cảm, anh ấy còn có rất nhiều tài năng khiến mọi người kinh ngạc.”

Nghe đến đó, Cố Kỳ Việt đang mỉm cười với Thẩm Triều Triều bỗng chột dạ, linh cảm có chuyện không ổn. Ngay sau đó, linh cảm của anh đã thành sự thật.

“Cách đây không lâu, vì tham ô tài sản quốc gia, Vương Kiến Thiết, quản đốc cũ của xưởng máy móc đã phạm phải vô số tội ác tày trời, trong đó nghiêm trọng nhất là lợi dụng chức vụ làm giả giấy tờ, ký kết hợp đồng âm dương với nước ngoài, nhập khẩu một lô máy móc đã hư hỏng, dẫn đến chuyện nếu không thể hoàn thành hợp đồng sẽ khiến quốc gia tổn thất một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.”

Bởi vì chuyện của xưởng máy móc không thể che giấu, bây giờ đã truyền đi khắp nơi, thay vì để những lời đồn đại thất thiệt lan truyền, không bằng nhân lúc này chủ động lên tiếng giải thích.

Bởi vậy Cố Kỳ Việt đành phải trở thành người được ca tụng, tiếp tục ghi thêm chiến công.

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt không thể làm gì khác hơn là im lặng đứng đó, anh âm thầm nghiến răng, đưa tay vỗ vỗ túi áo, tự an ủi bản thân.

Dù cho chuyện anh biết sửa chữa có bị bại lộ thì người ta cũng không thể ép anh làm việc được.

Dù sao anh cũng đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thêm chuyện này nữa cũng chẳng sao…

Nhưng nghĩ đến sau này ra ngoài sẽ bị mọi người vây quanh, Cố Kỳ Việt đã tính đến chuyện nhờ Thẩm Triều Triều may cho mình một chiếc khẩu trang.

Sau đó, khi người dẫn chương trình thao thao bất tuyệt kể về việc Cố Kỳ Việt sửa chữa máy móc, giống như người kể chuyện ở quán trà, lập tức nhận được tràng pháo tay tán thưởng.

Đang lúc Cố Kỳ Việt lúng túng mỉm cười, trong tiếng vỗ tay vang dội đột nhiên vang lên một giọng nói lạc lõng.

DTV

Giọng nói không nhỏ: “Đừng có lừa người nữa, Cố Kỳ Việt chỉ là một tên côn đồ hung ác, các người đừng bị lừa, cậu ta dựa vào gia thế hiển hách, bây giờ mới có thể đứng trên đài, cướp đoạt công lao của người khác!”

Lời này vừa nói ra lập tức gây nên sóng to gió lớn, tiếng hoan hô vốn đang vang dội bỗng chốc im bặt.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh ngạc, không biết rốt cuộc là ai dám gây rối vào lúc này!

Để thể hiện sự coi trọng đối với buổi lễ khen thưởng lần này, không chỉ các xưởng mà ngay cả lãnh đạo chính quyền thành phố Giang Lâm cũng đến đông đủ, lúc này đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Có thể nói là thời khắc mọi người đều chú ý, một khi bị vạch trần, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Tuy nhiên cũng chính vì vậy khiến một số người không khỏi hoài nghi chẳng lẽ buổi lễ khen thưởng lần này thật sự có uẩn khúc? Nếu không tại sao lại có người mạo hiểm đắc tội với lãnh đạo để nói ra những lời này?

Dù sao ba của Cố Kỳ Việt là quản đốc xưởng sắt thép, trước kia là con cháu quyền quý, không giống như người bình thường như bọn họ.

Người có suy nghĩ như vậy chỉ là số ít, phần lớn mọi người đều bị người dẫn chương trình kích động, lúc này đang rất phấn khích, làm sao có thể trơ mắt nhìn anh hùng bị vu khống!

“Là ai nói, đứng ra đây, dám làm mà không dám nhận sao?”

“Có bản lĩnh thì đưa bằng chứng ra đây.”

“Cố Kỳ Việt là anh hùng đã bắt giữ băng nhóm buôn người, đây là sự thật không thể chối cãi, làm sao có thể ngụy tạo? Đừng tưởng có miệng là có thể ăn nói bừa bãi!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 233: Chương 233



Mọi người lập tức tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy người vừa lên tiếng. Một người đàn ông trung niên bị mọi người đẩy ra.

Cố Kỳ Việt đứng trên đài cụp mắt nhìn xuống, là kiểu người thường lẫn vào đám đông, anh không quen biết, so với những người khác đang phẫn nộ, ông ta lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng suy nghĩ lung tung.

Lúc nãy ở hậu trường, Lâm Kiều nói anh sẽ gặp xui xẻo, thì ra là chuyện này! Nói như vậy, Lâm Kiều đã nghe phong thanh, muốn nhắc nhở anh?

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt không biết nên nói gì, muốn nhắc nhở thì cứ nói thẳng, đừng có bày ra vẻ mặt như muốn đánh nhau khiêu khích…

Nếu lúc đó không phải nhận ra Lâm Kiều xuất thân là quân nhân, anh cũng chẳng muốn đôi co làm gì, nếu là người khác, anh đã sớm cho một trận rồi.

Hơn nữa có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải lôi chuyện cũ ra làm gì. Như vậy ngoài việc chọc tức anh thì chẳng còn tác dụng gì khác…

Nhìn là biết Lâm Kiều chỉ biết luyện tập chứ đầu óc thì chẳng được nhanh nhạy cho lắm.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Kỳ Việt đã nghĩ rất nhiều điều, khi hoàn hồn, người đàn ông trung niên kia vẫn đang lớn tiếng kêu la: “Các người bị lừa rồi, tôi phải mạo hiểm lắm mới dám đứng đây nói ra sự thật!”

Giọng nói lớn đến mức khiến người xung quanh cảm thấy chói tai, Thẩm Triều Triều lo lắng, nắm chặt góc áo.

Người này đang nói hươu nói vượn, Cố Kỳ Việt không hề lừa gạt mọi người, vết thương do tên kia gây ra vẫn còn đó… Không phải Cố Kỳ Việt bắt được bọn chúng, chẳng lẽ là ông ta sao?

DTV

Mặc dù biết rõ sự thật nhưng cô vẫn lo lắng. Hôm nay là ngày vui của Cố Kỳ Việt, anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?

Trong lòng lo lắng, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn lên sân khấu, lại thấy Cố Kỳ Việt không hề bị ảnh hưởng, ngược lại miệng còn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn sang, nháy mắt với cô.

Hành động đó đã xua tan nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Triều Triều, bàn tay đang nắm chặt góc áo cũng từ từ buông lỏng.

Cô không nhịn được mà mỉm cười, cố gắng kìm nén nhưng không thành công, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt long lanh nhìn Cố Kỳ Việt, chờ đợi anh tự mình hóa giải nguy cơ!

“Cố Kỳ Việt là một tên lừa đảo, cậu ta lừa gạt mọi người, bề ngoài thì nói là triệt phá băng nhóm buôn người nhưng thực chất thì sao? Trước kia cậu ta là một tên côn đồ hung ác, loại người như vậy làm sao có thể có lương tâm chứ, không chừng là quen biết với băng nhóm buôn người, cho nên mới…”

“Tôi đúng là một thanh niên không có chí tiến thủ và thất nghiệp.”

Cố Kỳ Việt đứng trên đài không hề hét lớn như người đàn ông trung niên kia nhưng giọng nói vẫn rất vang dội, hai cụm từ “không có chí tiến thủ” và “thất nghiệp” vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Dù sao một người anh hùng được mọi người kính ngưỡng, cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể nào liên quan đến những từ ngữ này. Thế mà bây giờ lại được kết nối với nhau~

Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông trung niên kia mừng rỡ, ông ta càng thêm hăng hái: “Nghe thấy chưa, ngay cả cậu ta cũng tự mình thừa nhận, tôi nói đúng mà!”

Thấy mọi người bắt đầu trở nên hỗn loạn, các vị lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu cũng không thể ngồi yên, trong đó, thị trưởng Lý Nam đẩy gọng kính, không giống những người khác đang lo lắng mà là nhướn mày đầy thích thú.

Người cháu trai này của Bạch Tuyền thật thú vị!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 234: Chương 234



“Tôi chỉ nói mình là thanh niên không có chí tiến thủ, thất nghiệp, chứ có nói gì khác đâu, ông nói tôi là côn đồ sao? Tôi có tiền án tiền sự sao? Hay là ức h.i.ế.p người khác? Chuyện nào tôi cũng chưa từng làm, ngược lại tôi đã xử lý không ít tên côn đồ, góp một phần công sức giữ trật tự cho thành phố Giang Lâm, đây là chuyện mà thanh niên thời nay nên làm!”

Ai mà chẳng biết nói lời hay? Chỉ khua môi múa mép thôi, Cố Kỳ Việt có thể tự khen một ngày một đêm.

Có điều anh lập tức đổi giọng: “Mặc dù bị người ta vu oan truyền thành kẻ xấu khiến tôi cảm thấy khó chịu nhưng lời đồn đại cũng không đánh gục được tôi, ngược lại còn khiến tôi tôi luyện thành ý chí sắt đá, kiên định đền đáp cho tổ quốc, không thể lay chuyển!”

DTV

Về phần hoàn cảnh gia đình, đây là sự thật, tuy Cố Kỳ Việt không dựa vào nhà họ Cố làm gì nhưng tốt nhất không nên nhắc đến, ngoài việc cần giải thích rất nhiều, càng nói càng khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa chuyện hoang đường như thế này anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với người khác.

Người đàn ông trung niên dưới khán đài bị Cố Kỳ Việt nói cứng họng, ông ta đảo mắt, nhanh chóng lên tiếng: “Vậy cũng không thể chứng minh cậu không liên quan đến băng nhóm buôn người!”

“Về điểm này, mọi người có thể hỏi thăm sở cảnh sát, tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, hoan nghênh mọi người giám sát!”

Cố Kỳ Việt lười đôi co với loại người này, nói một câu giám sát, sau đó còn không quên nói với người đàn ông trung niên: “Ông cũng có thể báo án với sở cảnh sát xem tôi có lừa gạt hay không.”

Thật ra có rất nhiều cách để chứng minh bản thân, Cố Kỳ Việt chỉ cần xắn tay áo lên để lộ vết sẹo là được. Vết thương nghiêm trọng này vốn không phải giả vờ là có thể để lại, nếu không cái giá phải trả cũng quá lớn.

Chỉ là Cố Kỳ Việt không muốn để lộ vết thương của mình, giống như mỗi lần bị thương trước đây, anh đều âm thầm xử lý một mình, không để bất kỳ ai biết. Bất kể nguyên nhân bị thương là gì cũng không cần phải trưng ra cho người khác xem.

Dưới sự hùng hổ dọa nạt của người đàn ông trung niên, Cố Kỳ Việt vẫn thản nhiên, dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhất thời dập tắt sự hỗn loạn chưa kịp hình thành, khiến mọi người lập tức kiên định, tràn đầy tin tưởng lên tiếng:

“Tôi tin tưởng Cố Kỳ Việt, anh ấy chính là anh hùng!”

“Anh ấy không cần phải nói dối, hành động dũng cảm trấn áp tội phạm không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng có thể làm được!”

“Cố Kỳ Việt, anh là người lợi hại nhất!”

Vừa dứt lời, các bạn trẻ có mặt nhao nhao reo hò, không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, rất nhanh, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội, ngay cả tiếng nói chuyện cũng bị át đi, lấn át cả lời người đàn ông trung niên định nói tiếp, khiến ông ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ vì bất lực.

Cố Kỳ Việt đứng trên sân khấu, nhìn mọi người vỗ tay đầy phấn khích, anh khẽ nhếch miệng, không ai ghét lời khen ngợi cả.

Sau đó anh chuyển tầm mắt nhìn về phía Thẩm Triều Triều, thấy cô cũng đang vỗ tay hào hứng, nụ cười của Cố Kỳ Việt càng thêm rạng rỡ.

Anh đưa tay sờ túi áo trước ngực, đã có hơi nôn nóng muốn xem rồi. Buổi lễ tuyên dương này sao còn chưa kết thúc?

Cố Kỳ Việt lặng lẽ nhìn về phía người dẫn chương trình cũng đang hào hứng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, đáng tiếc lại khiến người dẫn chương trình hiểu lầm, chủ động tiến lên vài bước, giọng điệu hùng hồn tiếp tục khen ngợi Cố Kỳ Việt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 235: Chương 235



Mãi đến khi khen ngợi không trùng lặp phát biểu gần mười phút, Cố Kỳ Việt mới có cơ hội trở lại hậu trường. Khác với lúc mới vào hậu trường, những người khác không còn giữ khoảng cách nữa, lúc này cũng không còn sợ Cố Kỳ Việt, tất cả đều tươi cười tiến về phía anh, muốn làm quen.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại bước qua bọn họ, chủ động đi đến bên cạnh Lâm Kiều, hỏi: “Lúc nãy anh nói tôi sắp gặp xui xẻo, là bởi vì hỗn loạn dưới khán đài vừa rồi sao?”

“Ừ.”

Suy đoán được xác nhận, Cố Kỳ Việt không chút khách sáo trợn mắt, nói: “Lần sau có chuyện gì thì nói thẳng, đừng vòng vo, tôi ghét kiểu nói chuyện vòng vo.”

Không cần Cố Kỳ Việt nói, Lâm Kiều cũng đã hiểu.

Anh ta cười khổ gật đầu, nói tiếp: “Tôi vô tình nghe được tài xế khác nói có người treo thưởng giá cao ở chợ đen, chỉ cần phá hỏng buổi lễ tuyên dương này, khiến anh thân bại danh liệt là có thể nhận được tiền.”

Nghe đến đây, khóe miệng Cố Kỳ Việt hiện lên một nụ cười giễu, đây là lần thứ hai rồi.

Lần trước, khi anh bị đưa vào đồn cảnh sát, cũng có một kẻ thần bí giở trò sau lưng, ngoài việc muốn kéo anh vào vũng lầy, còn muốn đẩy nhà họ Cố vào chỗ chết.

Vốn dĩ sau khi xử lý những kẻ gây rối khác, có thể lần theo manh mối để tiếp tục điều tra nhưng đối phương đã xóa dấu vết rất kỹ. Cơ bản là không tìm thấy manh mối.

Không ngờ bây giờ lại xuất hiện!

Khác với lần trước bị giam ở đồn cảnh sát không thể hành động, lần này, anh chắc chắn phải khiến đối phương lộ diện.

“Cảm ơn, sau này có dịp cùng nhau ăn cơm, tôi còn có việc.”

DTV

Cố Kỳ Việt gật đầu với Lâm Kiều, sau đó xoay người rời đi, đồng thời, anh vội vàng lấy phong bì trong túi ra, nhanh chóng xé niêm phong, lấy tờ giấy nhỏ bên trong ra.

Là một bức ảnh đen trắng được bảo quản rất tốt.

Một cô bé chỉ khoảng năm, sáu tuổi đang nằm nhoài trên lưng ghế, xinh xắn như cục bông gòn, đôi mắt đẹp toát lên vẻ tinh nghịch, nở nụ cười rạng rỡ với ống kính. Đáng yêu đến tan chảy.

Cố Kỳ Việt không thể kìm nén nụ cười, đôi mắt hoa đào cong lên, còn vui vẻ hơn cả lúc ở trên sân khấu, khiến trái tim anh đập loạn nhịp, lúc này chỉ có một ý nghĩ.

Anh muốn gặp Thẩm Triều Triều!

Anh muốn hỏi cô liệu có thể cho anh một cơ hội theo đuổi cô không. Từ lần trước bị ngắt lời, anh vẫn chưa tìm được cơ hội, nhưng bây giờ anh không muốn chờ đợi nữa.

Hai người trao đổi ảnh, dường như truyền tải thông điệp gì đó khiến người ta rung động.

Cố Kỳ Việt trịnh trọng cất tấm ảnh vào túi áo trước ngực, anh rảo bước, rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Triều Triều đang đứng ở cổng hội trường cùng với bà Vương Thải Hà.

Như tâm linh tương thông, Thẩm Triều Triều nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, cô mạnh dạn giơ tay vẫy vẫy. Nụ cười rạng rỡ.

Đúng lúc này, một bàn tay của người đàn ông bất ngờ thò ra từ bên cạnh, giật phăng chiếc khẩu trang trên gương mặt Thẩm Triều Triều xuống, khiến khuôn mặt cô lộ ra hoàn toàn.

Dù Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa tay che mặt nhưng theo chiếc khẩu trang rơi xuống đã bị những người khác nhìn thấy dung nhan.

Trong phút chốc, cả nam lẫn nữ đều trợn tròn mắt kinh ngạc, tưởng như mình đang nằm mơ? Tự nhiên như gặp tiên nữ hạ phàm!

“Ôi trời ơi, đây là con gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy.”

“Nhìn còn trẻ, chắc là chưa có bạn trai đâu nhỉ, cháu trai tôi đẹp trai phong độ, hai đứa rất xứng đôi!”

“Hừ, che che giấu giấu, làm màu.”

“Ôi chao, đây là hũ giấm của ai đổ thế này, chua lè, người ta xinh đẹp thì che chắn một chút cũng bình thường, nếu không người theo đuổi xếp hàng dài mười dặm mất!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 236: Chương 236



Lần này tham gia đại hội tuyên dương không giới hạn người tham dự, ai cũng có thể tham gia. Vì vậy khác với hoàn cảnh lúc Thẩm Triều Triều tham gia tiệc cưới trước đó. Hoàn toàn không có trật tự.

Lúc này mọi người nói đủ thứ, lại thêm tâm lý muốn xem náo nhiệt, không chịu nhúc nhích, ngược lại càng tiến gần Thẩm Triều Triều hơn.

Chen chúc nhau muốn đến gần xem. Kéo theo cả những người đến sau cũng muốn nhân cơ hội xem thử tiên nữ trông như thế nào?

Một màn hỗn loạn diễn ra, dù bên cạnh có Vương Thải Hà và Diệp Phương che chắn, xua đuổi nhưng cũng vô ích, khiến Thẩm Triều Triều đang che mặt không khỏi run rẩy. Đôi mắt cô tràn ngập sợ hãi, cánh tay run lên bần bật.

Sau khi đám đông tụ tập lại, cô bắt đầu khó thở, cảm giác ngạt thở, choáng váng ập đến, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Ngay khi sắp ngã quỵ vì ngạt thở, một đôi tay mạnh mẽ đẩy đám đông xung quanh ra, giữa những tiếng oán trách, nhanh chóng đỡ lấy lưng Thẩm Triều Triều, giúp cô đứng vững.

Dù không ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Triều Triều cũng biết người đến là ai. Đôi mắt của cô lập tức ửng đỏ, bàn tay run rẩy vẫn chưa thể khống chế, đến mức muốn nắm chặt vạt áo để giải tỏa áp lực cũng không làm được, chỉ có thể giữ nguyên tư thế như vậy, giọng nói run rẩy: “Cố Kỳ Việt!”

“Anh đây!”

Quả nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, ngay sau đó, Cố Kỳ Việt giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Triều Triều, đồng thời lạnh lùng nhìn đám đông vẫn đang không ngừng tiến lại gần, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đây là vợ tôi, đã đăng ký kết hôn rồi, còn đến gần nữa là tôi đánh đấy.”

Vóc dáng cao lớn, vạm vỡ của Cố Kỳ Việt rất dọa người, lại thêm việc vừa trải qua buổi lễ tuyên dương, trở thành anh hùng được mọi người ngưỡng mộ, lúc này mọi người tự nhiên ngoan ngoãn lùi lại phía sau.

Một số thanh niên tiếc nuối nhìn Thẩm Triều Triều, trong lòng thầm than thở mình đã đến muộn một bước.

Tiên nữ đã là hoa có chủ!

Khi mọi người lần lượt lùi lại, người đàn ông vừa giật khẩu trang của Thẩm Triều Triều xuống lập tức lộ diện, Cố Kỳ Việt lạnh lùng nhìn, là người quen, chính là người đàn ông trung niên vừa rồi còn nói anh lừa gạt.

Bị kiếm chuyện hết lần này đến lần khác, dù Cố Kỳ Việt có là bồ tát cũng tức giận siết chặt nắm đấm.

Đối phó với loại người này, nói lý không được, chỉ có thể dùng vũ lực!

DTV

Trước đó, khi ông ta nghi ngờ anh trước mặt mọi người, Cố Kỳ Việt không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại nhằm vào Thẩm Triều Triều, anh chỉ muốn đánh cho ông ta một trận!

Dường như còn thấy Cố Kỳ Việt chưa đủ tức giận, người đàn ông trung niên không sợ c.h.ế.t nhìn thẳng vào mắt anh, vênh váo nói: “Ha ha thì ra anh hùng của chúng ta cũng không cưỡng lại được sắc đẹp, đây chẳng phải là sao chổi xui xẻo của xưởng máy móc sao, khắc ba khắc mẹ...”

Lần này Cố Kỳ Việt thật sự nổi giận.

Anh lập tức giơ chân đá văng người đàn ông trung niên xuống đất, định xông lên đánh cho ông ta một trận thì bị Thẩm Triều Triều ôm chặt tay, ngăn cản hành động của Cố Kỳ Việt.

Vừa trải qua cơn hoảng loạn, cô vẫn chưa hoàn hồn, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe, lúc này lắc đầu nguầy nguậy: “Cố Kỳ Việt, đừng xúc động, anh không thể ra tay!”

Vừa mới kết thúc buổi lễ tuyên dương, gương mặt Cố Kỳ Việt đã được mọi người biết đến, bây giờ đánh người, sẽ gây ra những ảnh hưởng xấu.

Người ưu tú được tuyên dương không thể liên quan đến bạo lực, không thể để người khác tận mắt chứng kiến!

Đá người đàn ông trung niên một cái cũng đủ rồi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 237: Chương 237



“Loại người này vì chút tiền mà bán rẻ lương tâm! Thẩm Triều Triều, em đừng nghe ông ta nói bậy, những lời đồn vô căn cứ kia đều là do ghen ghét với em đấy!”

Cố Kỳ Việt vụng về an ủi Thẩm Triều Triều, trong lòng ngập tràn tức giận, sắc mặt u ám, cổ áo siết chặt khiến anh khó chịu, khiến anh do dự giữa việc tiếp tục đánh người và nghe lời, nếu là trước đây, anh nào có những băn khoăn này!

Đánh rồi tính sau. Cùng lắm là bị đưa đến đồn cảnh sát giáo dục một trận. Nhưng bây giờ đã có người để tâm, cần phải suy nghĩ nhiều hơn...

Giống như việc Thẩm Triều Triều bị lột khẩu trang là do người đàn ông trung niên kia không cam lòng, muốn mượn chuyện này chọc giận anh, khiến anh đánh người trước mặt mọi người, coi như là hủy hoại danh tiếng của anh. Tất cả đều là vì món tiền thưởng hậu hĩnh kia ở chợ đen.

Dù Cố Kỳ Việt nhận đơn sửa chữa ở chợ đen nhưng anh không hiểu nhiều về nơi đó, anh Cường cũng không đồng ý để anh tiếp xúc quá nhiều với chợ đen, phòng trường hợp sau này bị dân quân và công an bắt gặp.

Đến lúc đó không chỉ Cố Kỳ Việt mà cả nhà anh cũng bị liên lụy. Không giống Lưu Cường, anh ta sống một mình, có bị bắt cũng không sao.

“Cố Kỳ Việt, hai người đi trước đi, tôi đưa ông ta đến đồn cảnh sát!”

Đúng lúc Cố Kỳ Việt còn đang do dự, Lâm Kiều lên tiếng, đồng thời ra tay dứt khoát, bẻ ngược hai tay người đàn ông trung niên ra sau lưng, ghì chặt ông ta xuống đất.

DTV

Mặt ông ta ma sát với mặt đất, không nói được câu nào, chỉ có thể kêu lên đau đớn.

Thấy Lâm Kiều đề nghị như vậy, Cố Kỳ Việt gật đầu với anh ta, nói: “Cảm ơn anh, cả lúc nãy và bây giờ!”

Nói xong, anh đưa tay kéo Thẩm Triều Triều vào lòng, sải bước rời đi.

Trên đường đi, Thẩm Triều Triều dần bình tĩnh lại, cô lặng lẽ đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập loạn nhịp, không biết là do hoàn cảnh lúc này, hay là do cảm xúc thật của cô.

...

Từ sau buổi lễ tuyên dương, Cố Kỳ Việt trở nên nổi tiếng, rất bận rộn. Dù đã cố gắng dành thời gian ở bên Thẩm Triều Triều nhưng cũng chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, may mà Thẩm Triều Triều không bị ám ảnh tâm lý vì chuyện bị lộ mặt trước đám đông, ngày nào cô cũng ở nhà tưới hoa, đọc sách, tối đến lại lén lút vẽ vời trên bàn học.

Đang vẽ gì à?

Bí mật!

“Triều Triều à, thằng nhóc Tiểu Việt nhà chúng ta lại bắt đầu biệt tăm biệt tích rồi, bây giờ còn chưa rước con về mà đã không biết trân trọng rồi, sau này còn ra thể thống gì nữa! Nghe bà, đừng dễ dàng đồng ý nó, cứ để nó chờ một thời gian đã.”

“Bà nội!”

Trong phòng khách, nghe bà Vương hiến kế, Thẩm Triều Triều hơi ngại ngùng, ánh mắt lảng tránh, chỉ dám nhìn chằm chằm vào hộp kẹo trên bàn.

Nào là kẹo sữa, kẹo trái cây, còn có cả sô cô la được gói cẩn thận, đều là Cố Kỳ Việt mua về nhà gần đây.

Sô cô la rất quý, chỉ có bán ở cửa hàng Hữu Nghị, nơi chỉ dành cho người nước ngoài và những người đặc biệt, phải có phiếu ngoại tệ mới được mua.

Trong phòng cô có cả một hộp chocolate. Chứng cứ rõ ràng như thế, cho dù kẻ ngốc cũng biết Cố Kỳ Việt đã đến chợ đen nhưng không biết anh đã làm gì, ngay cả Cố Hằng nghiêm khắc cũng quyết định nhắm mắt làm ngơ, không truy cứu.

Mà Cố Kỳ Việt được Thẩm Triều Triều nhớ tới lúc này đang ngồi trên ghế trong sân của anh Cường, cau mày nghe đám côn đồ khác báo cáo tình hình, chuyện bận rộn điều tra gần đây cuối cùng cũng có kết quả.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 238: Chương 238



Kẻ đứng sau lưng đối phó nhà họ Cố và anh, trải qua chuyện treo thưởng ở chợ đen đã rất dễ dàng tìm ra. Sự thật được phơi bày khiến người ta kinh ngạc.

Không ngờ lại là cô ta!

Lưu Tư Tư.

DTV

Trước đó, Cố Kỳ Việt đã lẻn vào nhà họ Lưu tìm được chứng cứ phạm tội tham ô nhận hối lộ của Lưu Vi Dân, khiến nhà họ Lưu chỉ trong một đêm sụp đổ, Lưu Tư Viễn thuê băng nhóm buôn người bị kết án đi cải tạo lao động mười năm, sau đó vợ của Lưu Vi Dân đưa con gái Lưu Tư Tư di cư ra nước ngoài.

Cứ tưởng rằng chuyện này của nhà họ Lưu cứ thế cho qua. Kết quả, không ngờ Lưu Tư Tư lại mang lòng oán hận, lén lút quay về chuẩn bị trả thù...

Hiện giờ chi tiêu hằng ngày và tiền treo thưởng đều là số tiền tham ô mà Lưu Vi Dân đã giấu kỹ.

Số tiền có vẻ không ít, khiến cho đám côn đồ nghe ngóng tin tức không nhịn được mà xoa tay, ánh mắt nhìn Cố Kỳ Việt đầy tham lam, trong lòng đang toan tính.

Dù cho bọn chúng im lặng không nói, Cố Kỳ Việt vẫn lên tiếng: “Nếu như muốn tiếp tục sống yên ổn thì đừng động vào cô ấy, nói thật với các người, sau này tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo án.”

Mặc dù có thể lựa chọn cách khác để dạy dỗ Lưu Tư Tư nhưng không cần thiết, Cố Kỳ Việt không muốn vì loại phụ nữ này mà tự mình ra tay.

Anh cũng lười quan tâm đến cô ta. Với mạch não kỳ lạ của Lưu Tư Tư, có khi còn đang mong chờ anh trả thù... Hừ, cô ta nghĩ hay lắm!

Bây giờ anh là người có vợ rồi! Làm việc vẫn nên cẩn thận là trên hết, nếu không lỡ như thật sự chơi lớn, cuối cùng bị bắt vào tù, chỉ còn Thẩm Triều Triều ở bên ngoài bị người khác dòm ngó... Chỉ nghĩ thôi đã thấy tức giận, cho nên từ nay về sau anh phải tuân thủ pháp luật.

Lưu Tư Tư đã làm không ít chuyện vi phạm pháp luật, hơn nữa còn tiêu xài số tiền tham ô của tội phạm Lưu Vi Dân, càng là hành vi biết mà vẫn cố tình phạm pháp, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

“Anh Cố, trong tay ả đàn bà kia còn không ít thứ tốt, anh em gần đây chạy đôn chạy đáo mệt muốn đứt chân rồi, lấy một chút cũng không quá đáng chứ!”

Trong đám côn đồ có kẻ không cam lòng, khiến Cố Kỳ Việt cười khẩy nhìn, dọa cho tên đó toát mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ tôi chưa trả thù lao sao? Tiền đưa cho các cậu là đem cho chó ăn à?”

Cố Kỳ Việt nói chuyện rất không khách sáo, nhưng đối với đám côn đồ mà nói, ngược lại như vậy lại càng có lực uy h**p, khiến chúng không dám có ý nghĩ khác, liên tục lên tiếng thề sẽ không làm loạn.

Anh Cường ở bên cạnh cười ha hả nhìn, thấy mọi chuyện đã được giải quyết, cũng không để đám nhãi ranh này tiếp tục ở nhà mình, đuổi tất cả ra ngoài, để lại một bãi tàn thuốc lá.

Nụ cười của anh Cường lập tức biến mất, thầm nghĩ lần sau mà còn để rác ở đây nữa thì sẽ bắt bọn họ ăn hết!

Sau đó quay sang nhìn Cố Kỳ Việt, anh Cường không nhịn được hỏi: “Kỳ Việt, cậu thật sự định báo cảnh sát sao? Con nhỏ đó hại cậu không ít đâu, hay là tìm người đi xử lý nó một trận cho hả giận!”

Nghe anh Cường xúi giục mình phạm tội, Cố Kỳ Việt liếc xéo anh ta một cái, từ chối: “Tôi là thanh niên tiên tiến, đương nhiên phải báo cảnh sát, sử dụng luật pháp trừng trị kẻ xấu.”

Nói xong, Cố Kỳ Việt đứng dậy khỏi ghế, anh hoạt động cơ thể một chút, miệng tiếp tục nói: “Anh kiếm tiền ở chợ đen thì kiếm, đừng có động vào những thứ khác, nếu không đến lúc đó tôi cũng phải quân pháp bất vị thân.”

“Cút cút cút, miệng chó không mọc được ngà voi, tôi giống người xấu sao?”

Bị anh Cường cầm chổi đuổi ra khỏi sân, Cố Kỳ Việt cũng không giận, anh vui vẻ đi về nhà. Sau khi giải quyết xong một chuyện phiền phức, tiếp theo sẽ có thời gian rảnh. Anh ấy có thể ở bên cạnh Thẩm Triều Triều nhiều hơn.

Đang nghĩ đến Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh chớp chớp mắt, sau khi nhìn kỹ lại thì phát hiện đúng là Thẩm Triều Triều đang đeo khẩu trang. Hôm nay sao cô lại ra ngoài? Lại còn một mình nữa chứ.

Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Cố Kỳ Việt lên tiếng gọi: “Thẩm Triều Triều!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Thẩm Triều Triều giật mình, sau đó vội vàng chạy về phía Cố Kỳ Việt. Chưa kịp để Cố Kỳ Việt cười chào hỏi, Thẩm Triều Triều đã nắm chặt lấy tay anh, trong mắt cô tràn đầy hoảng sợ: “Cố Kỳ... Việt, có người... theo dõi... em...”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 239: Chương 239



Tim Thẩm Triều Triều đập rất nhanh.

Gương mặt cô càng thêm tái nhợt dưới lớp khẩu trang màu đen, đôi mắt tràn đầy sợ hãi không dám nhìn xung quanh, lúc này chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kỳ Việt, giống như người sắp c.h.ế.t đuối vớ được cọc. Cơ thể cô không ngừng run rẩy khiến Cố Kỳ Việt có thể cảm nhận rõ ràng.

Lúc này, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Triều Triều, lên tiếng trấn an: “Thẩm Triều Triều, không sao đâu, có anh ở đây rồi, không ai dám làm gì em đâu.”

DTV

Vừa nói Cố Kỳ Việt vừa nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi.

Bây giờ Thẩm Triều Triều đang đeo khẩu trang, nếu bị theo dõi thì chắc chắn là có chuẩn bị từ trước... Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt nhíu mày, từ sau khi tháo khẩu trang ở cửa hội trường đại hội khen thưởng, gương mặt Thẩm Triều Triều đã lộ diện trước mặt mọi người.

Vẻ đẹp xuất chúng của cô khiến mọi người không ngừng tán thưởng, đồng thời cũng khiến kẻ khác thèm muốn. Cho dù cô đã kết hôn, cũng không thể ngăn cản những kẻ có ý đồ xấu.

May là Thẩm Triều Triều bình thường không ra ngoài, vốn không tạo cơ hội cho người khác “tình cờ gặp gỡ”, cho nên không cần lo lắng... Nhưng con người không thể nào mãi mãi không ra ngoài, giống như lúc này.

Biết kẻ theo dõi đã chạy rồi, Cố Kỳ Việt không lãng phí thời gian nữa mà tập trung an ủi Thẩm Triều Triều, sau đó sẽ tìm người ở khu vực lân cận hỏi thăm, chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đó.

“Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?”

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều hít thở sâu để bình tĩnh lại, trong mắt Cố Kỳ Việt hiện lên vẻ lo lắng, một lúc sau, Thẩm Triều Triều khẽ “ừ” một tiếng.

Bị kẻ bi3n thái theo dõi khiến Thẩm Triều Triều vừa sợ hãi vừa nhớ lại những ký ức không tốt.

Trước khi bị bọn buôn người bắt cóc, cô cũng từng bị chúng theo dõi, đến khi xác định xung quanh không có ai, chúng mới ra tay bế cô chạy, đồng thời cho cô uống thuốc khiến cô nhanh chóng mất hết sức lực, không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng lên xe lửa, sắp rời khỏi thành phố Giang Lâm!

Mặc dù chuyện suýt bị bán đi khi còn nhỏ đã qua rất lâu rồi nhưng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương dường như đã bỏ quên nó.

Nó giống như cơn ác mộng mãi mãi không thể quên của cô.

Mỗi lần nhớ lại, Thẩm Triều Triều đều cảm thấy sợ hãi.

Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Triều Triều lấy lại dũng khí, không đợi Cố Kỳ Việt hỏi, cô chủ động kể lại: “Hôm nay bạn của bà nội gọi điện thoại đến, nói là nhà mới có một hũ mật ong to với mấy con gà trống, còn có táo đỏ, kỷ tử, yến sào... muốn thử món mới, hỏi em có muốn đến nhà chơi không.”

Lúc đó, Thẩm Triều Triều đang ngồi xem tivi ở phòng khách, lúc Vương Thải Hà xuống hỏi thì cô không từ chối ngay, là một người thích nấu ăn, khi nhìn thấy những nguyên liệu quý hiếm, cô cũng rất hào hứng.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì gần đây tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô cảm thấy cũng không tệ. Không còn bài xích như lúc trước.

Thẩm Triều Triều bắt đầu thử bước ra ngoài.

Cho nên cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân có thể ra ngoài, lúc này mới gật đầu đồng ý với Vương Thải Hà. Nếu có người đi cùng thì Thẩm Triều Triều sẽ không sợ...

Chỉ là vừa mới ra khỏi nhà không xa thì bà Vương đã bị mấy bác gái chặn lại, bọn họ còn nhìn Thẩm Triều Triều, sau đó đi về phía cô.

Sau đại hội khen thưởng, Cố Kỳ Việt trở nên nổi tiếng, anh vốn là một tên côn đồ bị người người khinh thường, bây giờ lại trở thành người ưu tú, không chỉ dũng cảm bắt giữ băng nhóm buôn người mà còn giúp xưởng máy móc tránh được tổn thất to lớn.
 
Back
Top Bottom