Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 220: Chương 220



Quần áo mùa hè khá mỏng, lúc này khi chảy mồ hôi, vải dính sát vào người anh, phác họa ra những đường cong rõ nét khiến người ta đỏ mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên... May mà là ở vườn sau nhà họ Cố, nếu để người khác nhìn thấy thì nguy rồi!

Thẩm Triều Triều nghĩ đến những điều này, ánh mắt vẫn chưa dời đi.

Cô cảm thấy Cố Kỳ Việt không chỉ là một cái móc treo quần áo rất đẹp mà còn là một người mẫu vô cùng xuất sắc.

Thẩm Triều Triều không chỉ biết vẽ tranh thủy mặc, cô cũng biết phác họa nhân vật... theo phong cách tả thực, giống như in ảnh, có thể vẽ rất chân thực.

Vì vậy lúc này cô chăm chú quan sát, để sau này dễ dàng hồi tưởng lại.

Thẩm Triều Triều định vẽ một bức tranh Cố Kỳ Việt.

Mà khi Cố Kỳ Việt nhận ra có ánh mắt nhìn mình, lập tức biết cơ hội đã đến, anh giả vờ buông tạ đá trong tay xuống một cách tự nhiên, sau đó cố ý quay người về phía Thẩm Triều Triều. Phải để cô nhìn thật rõ ràng, rồi lại giơ tay nắm lấy góc áo kéo lên, lúc lau mồ hôi, cơ bụng săn chắc lộ ra bên ngoài.

Lúc làm động tác này, đừng thấy Cố Kỳ Việt càng tỏ ra ung dung tự tại nhưng thực ra động tác rất cứng nhắc, trái tim đập thình thịch, thậm chí anh còn đang nghĩ nghe theo lời khuyên của anh Cường có phải hơi ngốc không. Chỉ là vén áo lên để lộ bụng mà thôi, có tính là gì đâu?

Trong lúc Cố Kỳ Việt đang thấp thỏm trong lòng, Thẩm Triều Triều đứng ngây người tại chỗ thì mặt càng lúc càng đỏ, đợi đến khi kịp phản ứng, cô cũng không quan tâm gì khác nữa, vội vàng xoay người, không dám nhìn Cố Kỳ Việt nữa.

Cô đưa hai tay lên che mặt, cảm nhận nhiệt độ nóng ran vẫn chưa tan đi.

Thái độ dành cho nghệ thuật đã thay đổi, khiến bây giờ cô không dám nhìn thẳng Cố Kỳ Việt.

“Thẩm Triều Triều, em đến tưới hoa sao?”

Ngay lúc Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc choáng váng, giọng nói của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên khiến Thẩm Triều Triều bối rối, cơ thể nhanh hơn não bộ một bước, cô cầm bình tưới chạy mất.

Bây giờ cô chỉ muốn chạy!

Chỉ có điều kế hoạch chạy trốn bất thành... Cố Kỳ Việt nhanh chóng chặn đường cô, khiến Thẩm Triều Triều không chú ý đ.â.m thẳng vào người anh, dù muốn dừng lại cũng vô ích, cuối cùng cô vẫn ngã vào lòng Cố Kỳ Việt.

Cô vô thức đưa tay muốn túm lấy thứ gì đó, kết quả cô lại túm được...

Tim Thẩm Triều Triều đập loạn xạ, vội vàng rụt tay về như bị điện giật, giọng nói khô khốc: “Lát nữa em quay lại tưới, em vừa nhớ ra phải vào bếp nấu chè, anh cứ tiếp tục tập đi!”

Nói xong, Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác từ lồng n.g.ự.c của Cố Kỳ Việt, tai cô đỏ bừng, bây giờ lan xuống cả cổ.

Có điều đã chuẩn bị lâu như vậy, sao Cố Kỳ Việt có thể để Thẩm Triều Triều chạy thoát?!

Anh đưa tay cầm lấy bình tưới trong tay Thẩm Triều Triều, vòi hoa sen dài lúc này trở thành công cụ ngăn cản tự nhiên khiến Thẩm Triều Triều không cách nào di chuyển.

DTV

“Vừa gặp anh đã muốn đi? Thẩm Triều Triều, em ghét anh đến vậy sao?”

Cố Kỳ Việt hơi cúi người nhìn Thẩm Triều Triều, giọng điệu hơi uất ức nhưng trên gương mặt anh lại nở nụ cười, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười. Có vẻ anh Cường nói cũng có lý.

Nhìn Thẩm Triều Triều bây giờ thẹn thùng đỏ mặt, anh cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Vừa rồi nhìn từ xa đã thấy rất thu hút rồi, huống chi bây giờ đang đứng trước mặt, sau khi tiếp xúc gần, Thẩm Triều Triều càng cảm thấy đầu óc choáng váng.

Dù cách một lớp áo cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tại sao cơ bắp của Cố Kỳ Việt lại rõ ràng như vậy?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 221: Chương 221



Thẩm Triều Triều cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn, cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu nhìn bãi cỏ dưới chân, hơi căng thẳng nói: “Em không ghét anh, thật sự là em có việc.”

Cố Kỳ Việt đứng trước mặt Thẩm Triều Triều, nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của cô, kìm nén xúc động muốn đưa tay lên chạm vào, chuẩn bị hỏi cô có thể cho anh một cơ hội theo đuổi không!

Nếu hôn nhân giữa hai người không có tình cảm, vậy thì bắt đầu từ việc yêu đương để bù đắp đi!

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Có điều chưa kịp để Cố Kỳ Việt mở miệng, một giọng nói kỳ lạ vang lên: “Sao, phải đi à? Con mặc ít hơn một chút nữa thì cảnh sát đến nhà bắt người đấy.”

Trái tim đang rực lửa của Cố Kỳ Việt như bị dội một gáo nước lạnh, anh đã cố tình chọn buổi sáng để hành động, kết quả là đề phòng được đám bà cụ, lại không đề phòng được ba mẹ mình.

Anh bực bội quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy Cố Hằng và Diệp Phương đang ngồi cách đó không xa, vừa lúc bên cạnh là nhà kho nhỏ mới được xây để chứa các loại dụng cụ lao động.

Cũng chính vì nhà kho nhỏ này che khuất nên anh đã không phát hiện ra ba mẹ.

Vậy là bọn họ đã xem hết toàn bộ quá trình rồi sao?

Vì Cố Kỳ Việt cứ mong chờ Thẩm Triều Triều đến nên khi tập thể dục cũng không tập trung, hoặc là do ở nhà nên anh rất thoải mái, vốn không chú ý xung quanh.

Mà Cố Hằng cũng không ngờ có ngày lại được chứng kiến Cố Kỳ Việt giống như con công xòe đuôi, hôm nay đến cả cái trò đường ngang ngõ tắt này cũng nghĩ ra được, lợi hại thật!

Ông thật sự càng ngày càng không hiểu nổi chiêu trò của giới trẻ.

Khác với vẻ mặt phức tạp của Cố Hằng, Diệp Phương lại mỉm cười nhìn Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, bà mà biết trước thì đã đưa tay che miệng Cố Hằng lại từ sớm, đỡ phải quấy rầy đôi vợ chồng son.

Bị hai người lớn nhìn chằm chằm, Thẩm Triều Triều lúng túng lùi về phía sau, Cố Kỳ Việt thấy thế bèn tiến lên mấy bước, che chắn tầm mắt của bọn họ.

Cố Kỳ Việt bắt đầu không kiên nhẫn đuổi người: “Đã trễ rồi, ba mẹ nên đi làm đi.”

Bị con trai giục, Cố Hằng liếc nhìn anh, cũng lên tiếng nhắc nhở: “Ngày mai là đại hội khen thưởng, bản thảo phát biểu của con chuẩn bị xong chưa?”

“???”

Cố Kỳ Việt càng đen mặt, cảm thấy ba mình thật là hết chuyện để nói, lúc nào cũng lo anh quên, cũng có phải ngày mai tổ chức đâu, gấp cái gì!

DTV

Hơn nữa...

Biết đâu trước khi đại hội khen thưởng diễn ra, anh sẽ nghĩ cách phá hỏng nó.

Dù sao Cố Kỳ Việt càng không có hứng thú với việc đứng trên bục bị mọi người vây xem, anh cũng không có ý định phấn đấu, bây giờ động lực duy nhất của anh chính là theo đuổi Thẩm Triều Triều.

Ba mẹ đột nhiên xuất hiện khiến kế hoạch của anh đổ bể, lúc nhìn thấy kế hoạch có hiệu quả, anh rất vui mừng, cảm thấy lần này chắc chắn có thể tiến thêm một bước dài. Thành công có được cơ hội theo đuổi cô, chứ không phải như bây giờ lúc nào cũng lo được lo mất, lo Thẩm Triều Triều tránh né anh, lạnh nhạt từ chối anh.

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt không nhịn được nhớ đến Thẩm Triều Triều, không biết bây giờ cô đang làm gì?

Có phải đang đỏ mặt thẹn thùng không?

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt càng tỏ vẻ thờ ơ, Cố Hằng bèn nhắc nhở: “Ngày mai là đại hội khen thưởng, con không quên đấy chứ?”

“...”

Cố Kỳ Việt và Cố Hằng im lặng nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.

Nếu Cố Hằng là nghi ngờ thì Cố Kỳ Việt là khiếp sợ trợn to mắt, anh không biết!!

Sao lại nhanh như vậy?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 222: Chương 222



Theo như thông báo trước đó, ít nhất cũng phải một tuần nữa, dù có tính thế nào cũng không phải ngày mai!

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên gương mặt Cố Kỳ Việt, Diệp Phương cười nói: “Vốn dĩ còn phải đợi thêm mấy hôm nữa nhưng vì con đã sửa được cỗ máy nhập khẩu của xưởng cơ khí, giải quyết được vấn đề lớn, khiến chính quyền thành phố Giang Lâm không phải đau đầu nữa nên thị trưởng đề nghị tổ chức đại hội khen thưởng sớm.”

Sau đó mặc kệ Cố Kỳ Việt nghe xong có vẻ mặt gì, Diệp Phương bổ sung thêm một câu: “Hôm trước ở đồn cảnh sát, cảnh sát Chu nói đã thông báo rồi.”

“...”

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt dở khóc dở cười, hôm đó trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, đúng là anh bị cảnh sát Chu gọi lại giáo dục một trận nhưng anh hoàn toàn không để tâm, vốn không nghe kỹ.

Ai ngờ được lại có cả chuyện này!

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, anh lại dồn hết tâm tư vào người Thẩm Triều Triều, tranh thủ thời gian níu kéo cô, vốn không còn tâm trí nào khác.

“Ba mẹ, con thấy chuyện này...”

“Triều Triều, ngày mai là đại hội khen thưởng, con có muốn đi cùng chúng ta không?”

Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết câu từ chối, Diệp Phương đột nhiên lên tiếng hỏi Thẩm Triều Triều đang đứng phía sau, anh ngẩn người.

DTV

Sau đó anh nhanh chóng hiểu được ý của Diệp Phương, đây là đang lấy cô để ép anh sao?

Cũng không biết Cố Kỳ Việt đang oán thầm trong lòng điều gì, Thẩm Triều Triều nghe bà hỏi ý mình thì không trốn tránh nữa, chủ động đi tới bên cạnh Cố Kỳ Việt...

Sau một hồi trấn tĩnh, gò má cô đã bớt nóng, không còn đỏ bừng như lúc nãy.

Nhưng dù đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt, cô vẫn không dám nhìn anh.

Bàn tay để sau lưng cô vô thức nắm chặt rồi buông ra, có vẻ chuyện vẽ tranh cho Cố Kỳ Việt lại phải trì hoãn rồi.

Trong lòng cô thầm nghĩ khoảng thời gian này mình phải giữ tâm bình khí hòa, Thẩm Triều Triều đáp lại rất nhanh, cô gật đầu thật mạnh: “Con sẽ đi!”

Tuy sợ chỗ đông người nhưng ngày mai là đại hội biểu dương rất quan trọng, cô sẽ cố gắng vượt qua!

Hơn nữa cô không đi một mình, bên cạnh có người đồng hành, cảm giác sợ hãi cũng vơi đi phần nào...

Chỉ là vừa nghĩ đến ngày mai phải bước ra khỏi nhà họ Cố, xung quanh người đến người đi, phải ở một nơi xa lạ trong chốc lát, trong lòng Thẩm Triều Triều lại dâng lên cảm giác bất an.

Cố Kỳ Việt cạnh nghe thấy Thẩm Triều Triều muốn đi, lại nhìn dáng vẻ cố gắng tỏ ra kiên cường của cô thì mím chặt môi.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu.

Anh biết Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác đến mức nào, khác với người thường, Thẩm Triều Triều sẽ thấy sợ hãi khi ở chỗ đông người, thậm chí đến mức run rẩy cả người.

Đó không phải điều cô mong muốn mà là phản ứng bản năng.

Chú ốc sên nhỏ vốn trốn trong vỏ ấy giờ lại vì đại hội biểu dương mà mạnh mẽ chui ra khỏi vỏ, khiến Cố Kỳ Việt vừa thấy đau lòng vừa thấy vui mừng.

Cố Kỳ Việt lập tức quyết định. Không phải chỉ là đọc bản thảo trước mặt mọi người thôi sao!

Anh đi!

Bị người ta nhìn cũng đâu mất miếng thịt nào, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ thể hiện thật tốt.

Anh sẽ không để Thẩm Triều Triều thất vọng... Nếu làm hỏng buổi lễ thì thật có lỗi với cô, cô đã lấy hết dũng khí đến tham gia, anh phải về viết bản thảo phát biểu ngay!!

...

Sau khi Cố Kỳ Việt về phòng viết bản thảo, Cố Hằng và Diệp Phương cũng không nán lại sân sau nữa, đợi đến khi xung quanh không còn ai, Thẩm Triều Triều mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 223: Chương 223



Cô từ từ ngồi xuống đất, đưa tay lên xoa ngực, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Sau đó không biết nhớ đến chuyện gì, hai má cô lại từ từ đỏ ửng lên, Thẩm Triều Triều vội vàng đưa hai tay lên ôm mặt, cố gắng hạ nhiệt.

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Cố Kỳ Việt mồ hôi thấm ướt vạt áo, cô bỗng thấy đầu mình nóng đến mức sắp bốc khói đến nơi.

DTV

Hay là đi tưới hoa vậy! Làm việc nhiều vào là hết nghĩ lung tung.

Thẩm Triều Triều cảm thấy không thể nghĩ tiếp nữa, bèn xách bình tưới đi tưới hoa, xong xuôi đâu đấy lại vào bếp, chuyên tâm nấu một nồi chè, múc một bát ít rồi bưng lên tầng hai.

Ban đầu cô định bưng thẳng vào phòng bà Vương nhưng không ngờ...

“Bà nội, sao bà lại ra ngoài này, chân bà không sao chứ?”

Vừa lên lầu, Thẩm Triều Triều đã thấy Vương Thải Hà đang ngồi trên ghế ở ban công, cô vội vàng hỏi han rồi bước nhanh đến.

Vất vả lắm Vương Thải Hà mới ra ngoài hóng gió một lát, nghe vậy thì giật thót mình, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.

Chân bà ấy chỉ bị rạn xương nhẹ, giờ đã khỏi hẳn rồi, bây giờ chỉ là giả vờ chưa khỏi thôi...

Trước đây, Vương Thải Hà lúc nào rảnh rỗi cũng ra ngoài đi dạo, bây giờ ngày nào cũng bị nhốt trong phòng, chẳng khác nào ngồi tù.

Phạm nhân trong tù còn được ra ngoài hóng gió!

Bà ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.

Có điều thằng cháu trai tốt của bà ấy sao đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì vậy?

Chẳng lẽ nó nghĩ chỉ cần nói vài lời ngon tiếng ngọt là có thể rước người đẹp về dinh sao?

Ngây thơ quá!

Nghĩ đến đây, Vương Thải Hà vội vàng xua tay với Thẩm Triều Triều, bảo mình không sao: “Gần thế này, có thể xảy ra chuyện gì chứ! Triều Triều, con đang bưng gì thế?”

Vương Thải Hà rất thính mũi, Thẩm Triều Triều vừa lại gần là bà ấy đã ngửi thấy mùi ngọt.

Người già rồi, lại càng thích ăn ngọt, tiếc là do vấn đề sức khỏe nên không thể ăn nhiều... Nếu không, Vương Thải Hà cảm thấy mình có thể ăn hết cả nồi, hồi trẻ bà ấy ăn rất khỏe.

Nếu không thì sao bà ấy có thể khỏe đến mức dùng gậy đánh ngất xỉu tên quỷ Nhật kia được?

Thấy Vương Thải Hà cố tình lái sang chuyện khác, Thẩm Triều Triều chỉ biết cười trừ, sau đó không nói gì thêm nữa, đưa bát chè cho bà ấy, Vương Thải Hà vui vẻ nhận lấy.

Từ khi Triều Triều về, bà ấy cũng béo lên không ít!

Vừa định ăn thì Vương Thải Hà bỗng nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng lấy một cuốn album ở bên cạnh ra, cười nói: “Con ngồi xuống với bà một lát đi, xem ảnh thằng nhóc thối kia hồi bé nào?”

“!”

Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt, Cố Kỳ Việt hồi bé... Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh Cố Kỳ Việt phiên bản thu nhỏ, lười biếng chẳng muốn động đậy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều bỗng thấy hứng thú, cô gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Thải Hà.

Nhận lấy cuốn album, Thẩm Triều Triều tò mò mở ra, vừa nhìn đã thấy một em bé bụ bẫm trong ảnh, đeo khóa trường mệnh và vòng bạc, trông vô cùng đáng yêu.

Chỉ là... Sao không cười vậy?

Thẩm Triều Triều lật liên tiếp mấy trang, Cố Kỳ Việt lớn dần theo thời gian nhưng trên gương mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, trông giống như bị ép chụp ảnh vậy.

Vương Thải Hà vừa ngồi ăn canh ngọt vừa nhìn ra Thẩm Triều Triều đang thắc mắc điều gì, bà ấy bèn tung chiêu: “Con cũng nhận ra rồi đúng không? Tiểu Việt chẳng có tấm ảnh nào cười cả, con biết vì sao không?”

Thẩm Triều Triều thành thật lắc đầu.

Bây giờ Cố Kỳ Việt thay đổi rất nhiều, khác với nụ cười mỉa mai hay trêu chọc trước kia, nụ cười của anh bây giờ đã trở nên dịu dàng và rạng rỡ đồng thời cũng rất nồng nhiệt, khiến người ta không thể chống đỡ nổi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 224: Chương 224



Thấy Thẩm Triều Triều tò mò, Vương Thải Hà mỉm cười, đợi đến khi ăn thêm một thìa chè, bà ấy mới tiết lộ: “Ban đầu mọi người cũng thấy lạ, sau mới cẩn thận hỏi thì ra là do thằng bé thấy cười khi chụp ảnh thật ngốc nghếch, nó muốn phải đẹp trai.”

Năm đó khi nghe được câu trả lời này, họ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa nhóc chưa cao đến đầu gối, nó biết gì chứ?

Nhưng sự thật đã chứng minh nó biết rất nhiều.

Cho dù họ có dụ dỗ thế nào thì Cố Kỳ Việt vẫn kiên quyết không cười khi chụp ảnh, thế nên lần nào chụp ảnh nó cũng giữ nguyên một biểu cảm khiến bây giờ Vương Thải Hà cảm thấy hơi tiếc nuối.

“Hả? Lúc đó Cố Kỳ Việt còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?”

DTV

Thẩm Triều Triều hơi kinh ngạc, trước khi bị bắt cóc, cô là một cô bé hoạt bát, lúc chụp ảnh, cô cười rạng rỡ đến mức không thể khép miệng lại được, lúc nào cô cũng cảm thấy mình là đứa trẻ đáng yêu nhất!

Vương Thải Hà bưng bát chè lên tiếp tục ăn, bà ấy nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai nói không phải chứ, thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, già dặn, nhất là sau khi được gửi sang nhà cậu nó ở một thời gian, khi về nhà nó càng giống một con mọt sách, lúc nào cũng đọc sách không buông.”

Thẩm Triều Triều hơi không thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đó của Cố Kỳ Việt.

Cô tiếp tục lật xem album, Cố Kỳ Việt dần cao lớn, quả thật lúc nào trong tay anh cũng cầm một cuốn sách dày cộp, tuy trên gương mặt là vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn đầy sức sống.

Nếu không phải sau này phải trải qua những chuyện như vậy, có lẽ bây giờ anh đã là một con người khác.

Vương Thải Hà len lén nhìn Thẩm Triều Triều đang chăm chú xem album, bà ấy thầm cười, quả nhiên vẫn phải để bà ấy ra tay giúp đỡ, nếu không với tốc độ chậm như rùa của Cố Kỳ Việt, đến lúc đó thì muộn mất rồi.

Giữa nam nữ phải tìm hiểu nhiều, thấu hiểu nhau thì mới có thể tạo ra nhiều tia lửa hơn!

Nghĩ vậy Vương Thải Hà thỏa mãn uống hết chè cuối cùng, bà ấy vừa đặt bát xuống thì bỗng thấy cửa phòng Cố Kỳ Việt hé mở.

Bà ấy không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhóc thối tha này đúng là để tâm thật.

Bài phát biểu cũng không lo viết cho tử tế, coi chừng ngày mai lên đó bêu xấu đấy.

Sau đó, Thẩm Triều Triều xem album xong, lại trò chuyện với Vương Thải Hà một lúc rồi mới bưng bát xuống bếp, lúc này cô cũng không còn việc gì để làm, bèn quyết định về phòng vẽ tranh.

Lần này cô về nhà họ Cố là để chăm sóc Vương Thải Hà bị thương, thời gian không cố định, thế nên Thẩm Triều Triều đã mang theo rất nhiều đồ từ nhà đến. Trong đó có cả dụng cụ vẽ tranh.

Không phải cô muốn vẽ thân hình khiến người ta đỏ mặt của Cố Kỳ Việt mà là muốn vẽ anh lúc nhỏ... Thẩm Triều Triều rất muốn xin một tấm ảnh của Cố Kỳ Việt nhưng lại ngại mở lời.

Chi bằng cô tự mình vẽ ra, có thể lén cất đi ngắm.

“Hửm?”

Vừa mở cửa phòng, Thẩm Triều Triều đã thấy một cuốn sổ màu đen ở dưới sàn, cô tò mò cúi xuống nhặt lên, cuốn sổ không lớn lắm nhưng khá dày.

Cô tiện tay lật giở, bên trong không phải chữ viết mà là những bài báo được cắt ra rồi dán vào.

Người có thể để những thứ này trong nhà, ngoài Cố Kỳ Việt ra thì Thẩm Triều Triều không nghĩ ra ai khác, cô không cúi người xem tiếp nữa mà đứng dậy đi vào phòng.

Đóng cửa phòng lại, cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn sổ màu đen ra.

Bắt đầu từ trang đầu tiên.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 225: Chương 225



[Chúc mừng em Cố Kỳ Việt - học sinh lớp 2 trường tiểu học Đông Nhai đạt giải ba cuộc thi toán học trẻ em thành phố Giang Lâm, trở thành thí sinh nhỏ tuổi nhất đạt giải, tuổi trẻ tài cao, tin rằng đất nước ta...]

Thẩm Triều Triều nhìn tờ báo đã ngả màu, cô kinh ngạc chớp mắt, sau đó tiếp tục lật xem, toàn bộ đều là những bài báo về việc Cố Kỳ Việt tham gia các cuộc thi và đạt giải... Trong đó, Thẩm Triều Triều còn nhìn thấy cả tờ báo mà mẹ cô từng làm việc, chỉ tiếc người phụ trách biên tập tin tức không phải là mẹ cô.

Một cuốn sổ dày cộp thế này mà toàn là bằng khen, giấy khen.

Thẩm Triều Triều cảm thấy Cố Kỳ Việt thật sự rất giỏi, tuy cô cũng không ngốc nhưng lại học lệch, thích văn và viết lách, còn toán, lý thì chỉ ở mức trung bình.

Hơn nữa cô rất thích thiết kế quần áo, lúc không phải học bài thì cô như ngựa hoang thoát cương, chẳng thể nào yên ổn ngồi một chỗ để tham gia các cuộc thi được.

Thầm cảm thán trong lòng, Thẩm Triều Triều tiếp tục lật xem, kết quả một bức ảnh đặc biệt bỗng lọt vào mắt cô.

Khác với phong cách chụp ảnh lúc nào cũng lạnh lùng của Cố Kỳ Việt, trong bức ảnh này, anh cười rất tươi, lông mày cong cong, một tay giơ cao, đang vung vẩy một cây bút máy.

Bức ảnh đen trắng, nhìn có vẻ hơi thiếu chân thật nhưng không thể che giấu được niềm vui sướng từ tận đáy lòng khiến bức ảnh như sống động hẳn lên.

Cố Kỳ Việt chụp ảnh lúc nào mà chẳng lạnh lùng, sao bức ảnh này lại...

Thẩm Triều Triều tò mò đưa tay lên sờ bức ảnh, cô cứ tưởng cũng là ảnh được cắt từ báo ra nhưng sờ vào lại không thấy mỏng, cô lập tức nhấc lên, lúc này mới nhìn rõ.

Thì ra là một tấm ảnh 3.5*4.9 cm!

Đúng lúc này, cô phát hiện bên dưới bức ảnh có giấu một mẩu giấy... Biết là có người cố tình làm vậy, Thẩm Triều Triều càng thêm thích thú, cô đưa tay ra, cầm mẩu giấy lên, lật mặt trước ra.

[Ảnh chụp tặng em]

DTV

Trên mẩu giấy chỉ có vỏn vẹn hai chữ, Thẩm Triều Triều nhìn mẩu giấy, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.

Vậy là lúc nãy, lúc cô đang nói chuyện với bà nội, Cố Kỳ Việt cũng nghe thấy sao?

Ánh mắt cô lại hướng về phía bức ảnh vừa được lấy xuống, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cậu bé trong ảnh.

Thẩm Triều Triều đưa tay ra, khẽ chạm vào bức ảnh, bỗng nhiên cô cảm thấy tò mò, không biết chuyện gì đã khiến Cố Kỳ Việt lúc nào cũng lạnh lùng khi chụp ảnh lại cười vui vẻ đến thế.

Cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều nhìn về phía những bài báo được cắt dán, có lẽ cô có thể tìm được nguyên nhân!

[Tin mừng! Cố Kỳ Việt giành giải nhất cuộc thi toán học trẻ em toàn quốc lần thứ hai, giành được suất được tuyển thẳng vào lớp năng khiếu của đại học Thanh Bắc!]

Được tuyển thẳng!!

Nhìn thấy dòng chữ này, Thẩm Triều Triều kinh ngạc che miệng, cô vội vàng tìm kiếm ngày tháng trên tờ báo, cuối cùng cũng tìm thấy ở góc dưới bên phải, ngày 9 tháng 3 năm 1962.

Cố Kỳ Việt năm nay hai mươi tuổi, vậy lúc đó anh mới bảy tuổi!

Thật sự rất giỏi!

Mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh, càng tìm hiểu Cố Kỳ Việt, cô càng phát hiện ra nhiều điều thú vị ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài bất cần đời của anh, giống như một góc của tảng băng trôi, lại giống như một kho báu được chôn giấu rất kỹ, càng đào sâu càng thấy nhiều điều bất ngờ.

Cất tấm ảnh vào một bên, Thẩm Triều Triều tiếp tục lật giở cuốn sổ, cô định xem tiếp nhưng lúc này mới phát hiện đã hết rồi.

Những bài báo được cắt dán chỉ đến đây là hết.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 226: Chương 226



Những trang sau đều trống trơn, không hề có dấu vết đã từng được sử dụng.

Thẩm Triều Triều không bỏ cuộc, cô tiếp tục lật từng trang một, cuối cùng, công sức của cô cũng được đền đáp, cô phát hiện ra một dòng chữ nguệch ngoạc ở góc dưới cùng của trang thứ hai từ dưới lên: [Đừng nghĩ nữa, kết thúc rồi].

Cuối dòng chữ là một hình mặt cười được vẽ rất đơn giản.

Thẩm Triều Triều nhìn dòng chữ ngẩn người, sau đó, một cảm giác đau nhói dâng lên trong lòng cô, tuy là mặt cười nhưng cô luôn cảm thấy có một nỗi buồn man mác.

Trước đây, bà nội Vương từng nói khi còn nhỏ Cố Kỳ Việt từng được gửi đến khu quân đội sống một thời gian, mọi người đều nghĩ rằng anh chỉ đến đó ở tạm với ông bà nội nhưng cuối cùng, anh lại được đưa vào quân đội để huấn luyện đặc biệt.

Chắc hẳn anh đã phải chịu rất nhiều khổ cực.

Bây giờ khi liên hệ với khoảng thời gian trên những bài báo này, rất dễ dàng để liên kết các sự kiện lại với nhau, đúng vào lúc Cố Kỳ Việt đang vui mừng vì giành được suất được tuyển thẳng vào lớp năng khiếu thì anh lại bị đưa vào quân đội, cuối cùng phải từ bỏ suất học đó.

DTV

Sau khi từ quân đội trở về, anh cũng không tham gia bất kỳ cuộc thi nào nữa. Cắt đứt hoàn toàn với con người trước kia của mình.

Dường như Thẩm Triều Triều có thể tưởng tượng ra Cố Kỳ Việt khi ấy đã đau khổ đến nhường nào, anh ấy còn nhỏ như vậy đã phải trải qua những chuyện như thế, là bóng ma cả đời khó mà xóa nhòa của anh, nó luôn ẩn giấu trong một góc nào đó trong tim anh, thỉnh thoảng lại hiện lên dọa nạt một phen, cũng giống như cô.

Nước mắt Thẩm Triều Triều đã rơi đầy mặt, khóe mắt cô đỏ hoe, giơ bàn tay lên lau nước mắt nhưng nước mắt cứ như những hạt châu đứt dây, lau mãi không hết.

Cuối cùng, Thẩm Triều Triều chậm rãi gục xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay, phát ra tiếng thút thít khe khẽ.

Cô không chỉ rơi nước mắt cho Cố Kỳ Việt lúc nhỏ mà còn vì bản thân đến tận bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma lần đó.

Cố Kỳ Việt thật dũng cảm, còn cô thì hèn nhát.



Sáng sớm hôm sau, nhà họ Cố đã bắt đầu ầm ĩ, ngay cả Vương Thải Hà hôm nay cũng rạng rỡ hẳn lên, bà ấy băng bó chân bị thương bằng một lớp vải đỏ, bọc bên ngoài lớp nẹp màu trắng.

Đối với việc có nên mang thương tích tham gia đại hội biểu dương hay không, Cố Hằng giữ ý kiến phản đối nhưng Vương Thải Hà lại mặc kệ tất cả, đừng nói chỉ là rạn xương nhẹ, cho dù có gãy chân, bà ấy cũng phải bò đi!

Đây chính là thời khắc vinh quang của cháu trai bà ấy. Bỏ lỡ cơ hội nở mày nở mặt này, buổi tối lúc tỉnh ngủ bà ấy sẽ tự tát mình hai cái, rồi vừa đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận.

Thấy Cố Hằng còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, Vương Thải Hà bực bội hỏi lại, hôm nay xưởng sắt thép còn phải tiếp tục làm việc, ống là quản đốc thì đừng xin nghỉ nữa, đi làm đi! Mỗi ngày kiên trì chăm chỉ, làm gương cho người khác.

Nghe vậy, Cố Hằng lập tức im bặt, nuốt ngược lời khuyên lại… Không chỉ Vương Thải Hà cảm thấy nở mày nở mặt, ngay cả ông ấy cũng nghĩ vậy, vất vả lắm mới có cơ hội này, sao có thể không tham gia!

Diệp Phương đã xin nghỉ phép ở bệnh viện từ sớm, mỉm cười nhìn hai mẹ con đấu khẩu không ngừng.

Sau đó, Diệp Phương ngẩng đầu nhìn phòng của Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, hai người vẫn chưa ra…

Thẩm Triều Triều cần chuẩn bị nhiều hơn một chút, có thể thông cảm được, ngược lại Cố Kỳ Việt ngày thường vốn nhanh nhẹn, hôm nay lại chậm chạp lạ thường.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 227: Chương 227



Nghĩ đến Cố Kỳ Việt ngày thường ăn mặc xuề xòa, không ra dáng, trong lòng Diệp Phương bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. Mong là anh đừng gây chuyện gì. Chỉ cần mặc áo sơ mi với quần đen là được rồi!!

Trong sự lo lắng của Diệp Phương, người đầu tiên mở cửa là Thẩm Triều Triều, hôm nay là ngày vui đáng chúc mừng, cô không mặc áo dài quần dài màu xám xịt mà thay vào đó là một chiếc váy dài màu xanh lam.

Kiểu dáng váy thanh thoát, không ôm eo khoe dáng, cũng không thẳng đuột như váy suông mà được sửa đổi một chút, kết hợp với những bông hoa nhỏ màu trắng thêu trang trí, khi mặc lên người Thẩm Triều Triều khiến cô trông thật dịu dàng, tao nhã.

Nhìn lên trên, ngoài chiếc khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, còn có một b.í.m tóc đen nhánh vắt ngang ngực, đuôi tóc được buộc bằng một chiếc dây cột tóc cùng màu với váy, rất xinh đẹp.

Diệp Phương hơi tiếc vì không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến sự an toàn vẫn là trên hết, che chắn một chút cũng tốt…

Nhưng cho dù có che mặt, cô vẫn rất thu hút sự chú ý. Lát nữa phải để ý nhiều hơn.

“Ôi chao, Triều Triều của chúng ta ra rồi này, hôm nay con ăn mặc thật xinh đẹp!”

Vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều đi ra, Vương Thải Hà chẳng thèm để ý đến con trai mình nữa, bà ấy vui vẻ kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh, dặn dò cẩn thận lát nữa chắc chắn phải đi sát theo mọi người, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng giấu giếm, chắc chắn phải nói với mọi người.

Năm đó bà ấy còn đánh cả giặc Nhật! Tuy bây giờ chân bị thương nhưng chỉ cần tháo cái nẹp này ra, bà ấy có thể đánh ngất người ta.

Nghe Vương Thải Hà nói, Thẩm Triều Triều liên tục gật đầu, cô không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn thấy rất vui vẻ. Sau khi ra khỏi nhà họ Cố, chắc chắn cô sẽ đi sát theo, không tụt lại phía sau.

Tối qua khóc khá lâu, dù Thẩm Triều Triều đã chườm nước đá nhưng bây giờ vẫn có thể nhìn ra đôi mắt cô hơi sưng, chỉ là không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.

DTV

Sau khi khóc một trận, tâm trạng Thẩm Triều Triều không còn u ám nữa, ngược lại như tấm kính được lau khô sau cơn mưa, trở nên trong veo, sáng rõ. Khiến trong lòng cô nảy sinh một nguyện vọng.

Cô muốn bản thân không còn sợ hãi người khác.

Dù không thể dũng cảm như Cố Kỳ Việt nhưng cô cũng phải cố gắng vì bản thân! Bắt đầu từ đại hội biểu dương hôm nay, cô sẽ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, đến hiện trường cổ vũ cho Cố Kỳ Việt!!

Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng Cố Kỳ Việt cuối cùng cũng mở ra, người đến muộn ung dung bước ra, khi ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, tất cả đều ngẩn người.

Dự cảm chẳng lành của Diệp Phương đã không xảy ra, hôm nay Cố Kỳ Việt ăn mặc rất chỉnh tề.

Anh mặc một bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, cúc áo đầu tiên trên cổ áo cũng được cài lên, trông rất nho nhã, không còn vẻ lười biếng, tùy ý thường ngày.

Ngay cả mái tóc cũng được vuốt keo gọn gàng.

Thậm chí, Cố Kỳ Việt còn cố tình đeo một chiếc kính gọng mảnh, trông anh giống hệt một người trí thức cao cấp, khiến người ba già Cố Hằng không khỏi cảm thán.

Đây có phải là Cố Kỳ Việt trước đây nhất quyết không chịu tham gia đại hội biểu dương không?

Thái độ thay đổi nhanh thật!

Thấy Cố Kỳ Việt như vậy, cuối cùng Diệp Phương cũng yên tâm, bà trêu chọc: “Tiểu Việt, mắt con đâu có cận, sao lại đeo kính? Không thấy chóng mặt à?”

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều nhìn mình chằm chằm, trong lòng Cố Kỳ Việt vô cùng đắc ý, anh nhanh chóng đáp: “Không sao đâu ạ, con đã tháo tròng kính ra rồi, ăn mặc thế này trông có sức thuyết phục hơn, đỡ cho người khác không tin.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 228: Chương 228



Đương nhiên lý do quan trọng nhất là muốn cho Thẩm Triều Triều thấy.

Quả nhiên, vẻ ngoài nho nhã, lịch sự dễ dàng thu hút sự chú ý của phụ nữ hơn, nếu Thẩm Triều Triều thích, sau này anh có thể ăn mặc theo phong cách này nhiều hơn.

Tuy nhiên Cố Kỳ Việt không có nhiều thời gian để tỏa sáng, vì vấn đề thời gian, mọi người nhanh chóng xuất phát, đi đến trụ sở chính phủ thành phố Giang Lâm.

Bên cạnh đại sảnh chính phủ có một hội trường trống, thường được sử dụng để tổ chức các sự kiện.

Trên đường đi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, Cố Kỳ Việt tiến đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh đã quan sát cô rất lâu, nhận ra hôm nay Thẩm Triều Triều ăn mặc rất đẹp, có vẻ như cô rất coi trọng sự kiện lần này. Tim anh đập thình thịch.

Lúc này đứng bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh hơi căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hỏi: “Có sợ không?”

Sau mấy ngày hòa hoãn, Thẩm Triều Triều không còn bài xích việc Cố Kỳ Việt đến gần, cô thành thật gật đầu.

Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói: “Em sẽ cố gắng vượt qua, Cố Kỳ Việt, lát nữa anh phải diễn thuyết thật tốt nhé, em sẽ ngồi ở hàng ghế khán giả xem anh.”

Cố Kỳ Việt đã đồng ý tham gia diễn thuyết, nhưng lúc này nghe Thẩm Triều Triều nhắc đến, anh giả vờ lo lắng, lẩm bẩm: “Nhưng mà phải diễn thuyết trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn anh sẽ hồi hộp lắm!”

Nói rồi anh nhìn về phía trước, khẽ thở dài.

Trong lòng anh lại nghĩ không biết có thể nhân cơ hội này để nhận được thêm chút quan tâm từ Thẩm Triều Triều không!

Thấy vậy, Thẩm Triều Triều hơi sốt ruột, hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, chắc chắn không được xảy ra sai sót!

Nghĩ đến thứ đang để trong túi, Thẩm Triều Triều ngại ngùng nắm lấy vạt áo, cô định nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Tặng anh một món quà, chúc anh hôm nay thuận lợi, đừng mở ra vội! Đợi đến khi đại hội biểu dương kết thúc rồi hãy mở.”

Nói xong, Thẩm Triều Triều lấy chiếc phong bì trong túi ra đưa cho Cố Kỳ Việt.

Phong bì rất nhẹ, Cố Kỳ Việt cầm lấy, cảm nhận kích thước của vật bên trong, anh khựng lại, sau đó lập tức mỉm cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh với Thẩm Triều Triều.

“Bỗng nhiên anh thấy tràn đầy năng lượng, hôm nay chắc chắn sẽ suôn sẻ.”

DTV

Thứ trong phong bì không lớn, có lẽ cũng giống như tấm ảnh anh tặng cô tối qua… Lúc này, Cố Kỳ Việt chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, để anh có thể mở ra xem “bất ngờ” bên trong!

Bị nụ cười rạng rỡ của Cố Kỳ Việt làm cho chói mắt, Thẩm Triều Triều xấu hổ cúi đầu, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Vương Thải Hà, không muốn đứng gần Cố Kỳ Việt nữa.

Cố Kỳ Việt thấy vậy vội đưa tay lên xoa mặt, tự nhủ phải kìm nén nụ cười lại.

Nhưng mà…Không kìm được!!

Khi Cố Kỳ Việt tươi cười đi vào hội trường, đã có rất nhiều người đến từ sớm, mọi người qua lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.

Người phụ trách dẫn chương trình cũng đã có mặt, lúc này đang đứng trên sân khấu nói chuyện gì đó với mọi người.

Vừa nhìn thấy Cố Kỳ Việt, người dẫn chương trình vội vàng vẫy tay với anh, ra hiệu anh nhanh chóng vào hậu trường chuẩn bị, chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu rồi!

Cố Kỳ Việt đành phải lưu luyến chào tạm biệt mọi người, anh còn cố tình nhìn Thẩm Triều Triều thêm một cái nhưng tiếc là cô đang trốn sau lưng Vương Thải Hà, anh chỉ đành xoay người đi vào hậu trường.

Lúc rời đi Cố Kỳ Việt thầm nghĩ, lát nữa trước khi lên sân khấu, phải xem xem Thẩm Triều Triều ngồi ở hướng nào.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 229: Chương 229



Đến lúc đó anh sẽ tạo dáng đẹp trai một chút, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của Thẩm Triều Triều…

Từ sau khi áp dụng “cao kiến” của anh Cường, phát hiện ra Thẩm Triều Triều nhìn mình đến đỏ mặt, Cố Kỳ Việt cảm thấy mình đã tìm ra được cách!

Nếu anh đã có điều kiện thì đương nhiên phải tận dụng triệt để!

Chờ sau này anh sẽ tìm cơ hội khoe dáng…

Nhân vật chính của đại hội biểu dương lần này là Cố Kỳ Việt nhưng ngoài anh ra còn có những thanh niên ưu tú khác cần được biểu dương…

DTV

Vì vậy khi Cố Kỳ Việt bước vào hậu trường, có mấy người đàn ông đã đến từ sớm, họ nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.

Một người trong số đó bỗng cười nhạo, không chút lịch sự nói với Cố Kỳ Việt: “Cậu chính là Cố Kỳ Việt à, hôm nay cẩn thận, cậu sẽ gặp xui xẻo đấy!”

Cố Kỳ Việt nghe vậy thì nhìn sang, chỉ thấy người vừa nói là một người đàn ông đầu đinh, dáng người cao lớn, đôi mắt hẹp dài, khi nhìn thẳng vào mắt người khác sẽ tạo cảm giác rất áp bức, trông có vẻ khó gần.

Nhìn tư thế đứng nghiêm nghị của đối phương, Cố Kỳ Việt chợt cảm thấy rất quen thuộc, anh khẽ “chậc” một tiếng, lập tức không muốn để ý đến người này nữa.

Tuy nhiên người vừa nói chuyện lại không biết điều, dưới ánh mắt chờ xem kịch hay của những người khác, anh ta chủ động tiến đến trước mặt Cố Kỳ Việt, nở nụ cười gượng gạo, nói: “Xin chào, tôi là Lâm Kiều, đội vận tải thành phố Giang Lâm.”

Vẻ mặt tự nhiên như quen biết từ lâu của Lâm Kiều khiến Cố Kỳ Việt im lặng một lát. Cuối cùng anh vẫn gật đầu với Lâm Kiều, lạnh nhạt đáp: “Tôi là Cố Kỳ Việt.”

Có thể thấy Lâm Kiều không phải là người hay cười nên lúc này nụ cười của anh ta có phần gượng gạo, khiến Cố Kỳ Việt chỉ muốn nói thẳng là nếu không muốn cười thì đừng cười nữa. Trông gớm c.h.ế.t đi được!

May mà bình thường anh không phải người keo kiệt nụ cười, chứ nếu mà cười như vậy thì chắc Thẩm Triều Triều đã sợ mà bỏ chạy rồi.

“Tôi biết cậu, phải nói là cả quân khu Tây Bắc đều biết…”

“Này… Lâm Kiều đúng không, trước hết, chúng ta chỉ gặp mặt lần đầu, thứ hai, tôi không muốn nhắc đến chuyện quá khứ, cuối cùng, xin anh tránh xa tôi một chút.”

Vừa nhìn thấy tư thế đứng của Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt đã đoán được nghề nghiệp trước đây của anh ta, bây giờ nghe anh ta nói, quả nhiên không sai, Lâm Kiều là quân nhân xuất ngũ, hơn nữa còn xuất ngũ từ khu vực do ông nội anh, Cố Cảnh Lâm quản lý.

Cho dù không ngắt lời Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt cũng có thể đoán được anh ta muốn nói gì, chắc chắn là muốn nhắc đến những chuyện hồi anh còn là “ông tướng con” ở quân khu, chuyện như thế này có gì hay ho mà ôn lại. Cũng chẳng phải chuyện gì đáng để tự hào.

Thật phiền phức! Anh không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến quân khu hay bất kỳ ai ở đó.

Cố Kỳ Việt cau mày, sau khi lạnh lùng nói xong, đúng lúc người dẫn chương trình trên sân khấu lên tiếng.

“Chào các đồng chí, hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta long trọng tổ chức đại hội biểu dương những cá nhân tiêu biểu của thành phố Giang Lâm, đất nước ta đang trên đà phát triển mạnh mẽ, rất cần…”

Tiếp theo là phần người dẫn chương trình lần lượt mời từng người lên sân khấu, Cố Kỳ Việt cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

May mà anh là người lên sân khấu cuối cùng. Vẫn còn đủ thời gian để anh bình tĩnh lại.

Nếu không phải nghĩ đến việc Thẩm Triều Triều đang ngồi ở bên dưới, Cố Kỳ Việt đã muốn bỏ đi cho rồi, anh đưa tay lên xoa nhẹ chiếc phong bì đang để trong túi áo, chiếc phong bì tuy mỏng manh nhưng lúc này trong lòng anh nó lại nặng trĩu, giống như có một lớp lá chắn trong suốt bao bọc lấy trái tim anh, chặn đứng mọi sự công kích đầy ác ý.
 
Back
Top Bottom