Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 180: Chương 180



Trong quá trình đó, mỗi khi tìm thấy linh kiện bị hỏng, Cố Kỳ Việt đều lập tức lấy giấy bút ra ghi chép lại một cách chi tiết, kèm theo cả hình vẽ minh họa, những linh kiện này không thể tiếp tục sử dụng, cần phải chế tạo lại.

Hôm nay xem ra có việc để làm rồi.

Hơn nữa sau đó còn phải đến đây một chuyến nữa mới có thể giải quyết triệt để vấn đề...

Cho đến khi linh kiện tháo rời chất đống xung quanh, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng gà gáy, Cố Kỳ Việt mới buông dụng cụ trong tay xuống, môi bất giác nhếch lên một nụ cười rạng rỡ.

Đã tìm ra vấn đề quan trọng rồi!

Không còn tâm trí để ý đến dầu máy dính đầy tay, Cố Kỳ Việt vội vàng ghi chú thêm vài dòng, sau đó anh không hề lười biếng, nhanh chóng lắp ráp lại các linh kiện về vị trí cũ.

Tốc độ lắp ráp nhanh gấp ba lần tốc độ tháo dỡ.

Sau khi đã lắp ráp xong xuôi, Cố Kỳ Việt dọn dẹp sạch sẽ dấu vết mình để lại, xác nhận không bỏ sót gì lúc này mới bỏ đồ vật che chắn cửa sổ xuống, rồi cẩn thận rời khỏi căn phòng.

Khóa ổ khóa cẩn thận xong, anh trèo tường rời đi.

Quần áo trên người dính đầy vết bẩn, may mà Cố Kỳ Việt đã chuẩn bị từ trước, lấy chiếc áo phông ngắn tay nhét trong túi quần ra, sau đó cởi bỏ chiếc áo sơ mi dính đầy dầu mỡ, để lộ ra những khối cơ bắp rắn chắc.

Mặt trời vừa ló dạng, bầu trời vẫn còn âm u, dù là mùa hè nhưng vẫn mang theo chút hơi lạnh.

Nhưng Cố Kỳ Việt trẻ tuổi khỏe mạnh, không hề bị ảnh hưởng... Chỉ là công việc sửa chữa kéo dài khiến cơ thể anh hơi khó chịu, sau khi thay chiếc áo phông nhăn nhúm, anh tùy ý vận động cơ thể vài cái, rồi đi tìm anh Cường ở chợ đen.

“Cậu muốn những linh kiện này để làm gì?”

Sáng sớm bị người ta đánh thức từ trong giấc ngủ ngon, anh Cường ngái ngủ mở cửa, nếu như không phải đánh không lại Cố Kỳ Việt thì anh ta đã sớm nổi giận rồi!

Trên đời này còn chuyện gì sung sướng hơn ngủ nữa chứ?

DTV

Hơn nữa những linh kiện máy móc kỳ quái này, anh ta phải đào đâu ra, thằng nhóc Cố Kỳ Việt này đúng là biết cách làm khó người khác.

Sau khi đã tỉnh ngủ hoàn toàn, anh Cường cũng không còn buồn ngủ nữa, anh ta cẩn thận xem xét những linh kiện được vẽ trong cuốn sổ, phải nói là vẽ đẹp đấy chứ! Giống như in ra vậy.

Hơn nữa một số chi tiết được mô tả rất rõ ràng, thậm chí bên cạnh còn có ghi chú. Ngay cả chất liệu chế tạo cũng được ghi chú cẩn thận.

Chỉ là Cố Kỳ Việt muốn những linh kiện này để làm gì? Trông cũng không giống như linh kiện của xe cộ cần sửa chữa...

Nhìn cuốn sổ trong tay, anh Cường chợt nghĩ đến một khả năng, anh ta ngập ngừng hỏi: “Kỳ Việt à, nói thật với tôi, có phải cậu đang theo đuổi con đường nghiên cứu khoa học không đấy?”

Quen biết Cố Kỳ Việt nhiều năm như vậy, anh Cường anh sớm biết thằng nhóc này không phải người thường, ai đời đi sửa xe, chỉ cần nghe tiếng động cơ là có thể phán đoán được xe có bị hỏng hóc gì không, mở nắp capo ra nhìn một cái là biết ngay vấn đề nằm ở đâu. Ngay cả những kỹ thuật viên bậc cao cũng không thể nào này. Nói là thiên tài bẩm sinh cũng không ngoa.

Nhưng Cố Kỳ Việt cũng rất kỳ lạ, có tài năng như vậy lại đi làm một tên côn đồ bất hảo... Thậm chí bị người ta đồn thổi là tên ác bá khét tiếng cũng không thèm để ý, anh sống một cách lười nhác, có ngày nào hay ngày đó, đôi khi khiến anh Cường cảm thấy thật cạn lời.

Nếu như anh ta mà lợi hại như Cố Kỳ Việt thì đã sớm vểnh đuôi lên trời rồi. Quyến rũ c.h.ế.t lũ con gái nhà người ta.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 181: Chương 181



Mà khi Cố Kỳ Việt nghe thấy câu hỏi của anh Cường, anh ngẩn người, trên khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, quầng thâm mắt do thức trắng đêm càng thêm rõ rệt, đợi đến khi hoàn hồn, anh lập tức nhếch mép cười một cách bất cần đời.

Rồi thản nhiên đáp: “Nghĩ gì thế, so với việc nghiên cứu, tôi thấy đánh nhau vẫn thú vị hơn.”

Anh Cường im lặng nhìn Cố Kỳ Việt, rất muốn nói đã không muốn cười thì đừng có cười nữa.

Nhưng anh ta cũng hiểu, không nên hỏi quá nhiều, dù cho Cố Kỳ Việt có lý do gì, anh ta cũng không nên can thiệp quá sâu, chỉ đành chuyển chủ đề: “So với việc tìm kiếm những linh kiện kỳ lạ này, không bằng cậu nhận thêm mấy đơn hàng sửa chữa đi, dạo này tiệm tôi có rất nhiều khách hàng muốn sửa xe đấy.”

Đều là tiền cả đấy!

Anh Cường hận không thể trói Cố Kỳ Việt lại đây làm việc cho anh ta nửa năm trời.

Thế nhưng giấc mộng đẹp của anh đã nhanh chóng bị dập tắt vì Cố Kỳ Việt lập tức đáp: “Gần đây tôi không rảnh, bảo bọn họ tìm người khác đi!”

Gần đây anh bận rộn kiếm tiền là để khiến Thẩm Triều Triều đồng ý ly hôn, kết quả bây giờ thì hay rồi, tiền cũng chẳng có đất dụng võ.

Vậy còn sửa xe làm gì nữa!

DTV

“Đừng mà, với bản lĩnh của cậu, chưa đến một ngày là có thể giải quyết xong... Những người khác không có bản lĩnh như cậu, bọn họ đều là khách quen của tiệm rồi, chỉ tin tưởng vào tay nghề của cậu thôi, ai cũng không muốn đổi thợ sửa chữa khác đâu.”

Thấy Cố Kỳ Việt không có ý định đùa giỡn, anh Cường vội vàng lên tiếng, đây chẳng phải là tự tay ném tiền đi sao! Không được! Anh ta không thể chấp nhận chuyện này!

Nhưng rõ ràng Cố Kỳ Việt không hề quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, ngược lại còn hỏi: “Anh kiếm được những linh kiện này chứ? Nếu như không được thì tôi đi hỏi người khác vậy.”

Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, anh Cường cắn răng, dù cho có khó khăn đến đâu cũng phải làm được!

Nhưng mà phải có điều kiện trao đổi.

“Tôi có thể cung cấp những linh kiện này nhưng mà sau khi xong việc, cậu phải đến tiệm tôi làm việc một tuần, trong thời gian đó, toàn bộ thu nhập từ công việc sửa chữa, chúng ta sẽ chia năm năm.”

“Không thành vấn đề.”

Sau đó nhìn thấy Cố Kỳ Việt gật đầu đồng ý không chút do dự, anh Cường hơi hối hận, sớm biết như vậy đã nói chia bốn sáu rồi...

Vừa rồi anh ta còn đang nghĩ nếu như đưa ra yêu cầu quá đáng thì có thể Cố Kỳ Việt sẽ không đồng ý. Thế này thì hỏng bét rồi. Xem ra thằng nhóc Cố Kỳ Việt này đang cố tình đào hố cho anh ta nhảy vào.

Nếu không thì tại sao những ghi chú về linh kiện lại chi tiết đến vậy! Ngay cả chất liệu cũng ghi rõ ràng, e là đã sớm tính toán kỹ lưỡng, để cho anh ta phải tìm mối quan hệ chế tạo ra... Chẳng lẽ kiếp trước Cố Kỳ Việt là bàn tính thành tinh nên kiếp này mới tính toán giỏi như vậy?

Càng nghĩ anh Cường càng thấy bực bội, anh ta trừng mắt nhìn Cố Kỳ Việt, thấy đối phương có vẻ mệt mỏi, cuối cùng chỉ đành khuyên nhủ: “Không biết đêm qua cậu đi ăn trộm ở đâu về, nhìn quầng thâm mắt kìa, vào nhà nghỉ ngơi đi! Những linh kiện này dù nhanh cũng phải mất bốn, năm ngày, thậm chí là lâu hơn, có sốt ruột cũng vô ích thôi.”

“Không thể rút ngắn thời gian được sao?”

Nghe vậy, anh Cường lập tức trợn trắng mắt: “Chuyện gì cũng phải từ từ, tôi còn phải nhờ người tìm mối quan hệ, làm sao có thể nhanh như vậy được, cậu cứ kiên nhẫn chờ đi!”

Thấy vậy, Cố Kỳ Việt cũng chỉ đành lựa chọn chờ đợi nhưng anh từ chối ý tốt của anh Cường: “Tôi có chỗ để ngủ rồi, đi đây.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 182: Chương 182



Nói xong, Cố Kỳ Việt dứt khoát xoay người rời đi, để lại anh Cường không tài nào ngủ tiếp được, anh ta muốn tranh thủ chợp mắt một lúc cũng không xong, lại còn phải bận rộn vì chuyện của Cố Kỳ Việt. Có lẽ, số anh ta sinh ra đã khổ rồi.

Sau khi rời khỏi nhà anh Cường, Cố Kỳ Việt đi dạo một vòng quanh ngõ Điềm Thủy, thấy mọi việc vẫn bình thường anh mới yên tâm về nhà.

Sau khi tắm rửa qua loa xong, anh lại leo lên cái cây trước cổng nhà họ Thẩm. Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh cảm thấy mệt mỏi rã rời, nằm lên nhánh cây to, Cố Kỳ Việt nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gió thổi qua, xào xạc lay động những tán cây xung quanh, đáng tiếc bầu không khí yên tĩnh chẳng kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã bị xua tan bởi những tiếng trò chuyện, tiếng nước chảy róc rách, kèm theo tiếng trẻ con khóc lóc ồn ào, giống như một bản nhạc hỗn độn vang lên. Có điều hơi thở của Cố Kỳ Việt vẫn đều đặn, không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng.

Cho đến khi...Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng ồn ào đã sớm tan biến hoàn toàn, Cố Kỳ Việt tỉnh dậy đưa tay xoa bụng đói, vừa định xuống cây ăn cơm thì thấy trên cành cây phía dưới có thêm một chiếc giỏ tre. Do treo lơ lửng nên bị gió thổi đung đưa.

Giờ đây trong ngõ Điềm Thủy có không ít người biết lâu nay anh vẫn ở trên cây, cũng không biết là ai đã mang đến...

Cố Kỳ Việt dựa vào thân thủ tốt, dù ở trên cây động tác không tiện nhưng vẫn linh hoạt nhấc chân móc lấy chiếc giỏ. Nếu như không phải vết thương ở tay còn chưa lành, thậm chí anh có thể thực hiện một cú móc ngược.

Cố Kỳ Việt mở tấm vải bông phủ trên miệng giỏ ra thì sửng sốt, sau đó nhìn vào bên trong thấy rất nhiều đồ ăn ngon, trong lòng không hiểu sao lại hơi căng thẳng, anh siết chặt tay, sau đó lặng lẽ lấy một miếng bánh đào ra.

Vẫn ngon như mọi lần.

Sau khi ăn món ngon xong, mọi mệt mỏi dường như đều tan biến.

Trong lúc anh Cường đang bận rộn nhờ vả khắp nơi để làm linh kiện, Cố Kỳ Việt ngồi trên cây viết vẽ về cách sửa chữa chiếc máy bị hỏng của xưởng máy móc, ngoài việc thay thế linh kiện bị hỏng ra, còn có một số vấn đề về mặt kỹ thuật cần phải giải quyết.

Với anh mà nói không tính là khó nhưng sẽ mất không ít thời gian.

Nhưng tin tốt đã đến rất nhanh, thời gian làm linh kiện ngắn hơn nhiều so với dự tính ban đầu của anh Cường, chỉ mất hai ngày đã gấp rút hoàn thành...

Cũng may là trong số các linh kiện bị hỏng của máy móc không có vật liệu đặc biệt nào, nếu không thì khả năng sửa chữa tốt sẽ càng thấp hơn.

DTV

Công nghệ chế tạo trong nước đang trong giai đoạn phát triển, tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ tự lực cánh sinh! Còn về việc tại sao đã có ba là quản đốc xưởng sắt thép rồi mà còn phải đi tìm anh Cường?

Chỉ có thể nói không phải đường tắt nào cũng có thể đi, ít nhất là với một người luôn giữ vững nguyên tắc như Cố Hằng thì không thể.

Ngoài việc ông sẽ không tạo điều kiện thuận lợi ra, sau khi biết anh động vào máy móc của xưởng máy móc, ông còn có thể quân pháp bất vị thân...

Về kỹ thuật sửa chữa máy móc của Cố Kỳ Việt, người nhà thực ra không hề hay biết, họ còn tưởng rằng anh đã sớm từ bỏ sở thích trước đây của mình. Vì vậy thà tìm anh Cường giúp đỡ, cũng sẽ không bị hỏi han nhiều lời.

Hôm đó, Cố Kỳ Việt đeo ba lô đầy ắp sau lưng, anh giơ tay gõ cửa nhà họ Thẩm, nghe thấy động tĩnh bên trong, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra một câu khô khan: “Tôi có việc phải đi trước... Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 183: Chương 183



Anh dừng lại một chút, giọng nói dần nhỏ đi, đặt chiếc giỏ rỗng ở cửa sân rồi xoay người rời đi, bước chân vừa kiên định vừa vội vàng.

Sau khi đến xưởng máy móc, Cố Kỳ Việt lặp lại thao tác lần trước, vẫn dễ dàng cạy được ổ khóa, che cửa sổ lại từ bên trong, không để lọt một chút ánh sáng nào. Lần này anh đã có kinh nghiệm, tốc độ tháo lắp trở nên nhanh hơn nhưng khi thay thế các linh kiện bị hỏng lại xảy ra một chút vấn đề nhỏ.

Khi lắp các linh kiện mới làm xong vào, có lẽ do có sự sai lệch rất nhỏ nên cần phải dùng rất nhiều sức mới có thể lắp vừa. Mà hai ngày trước, vết thương do cành cây cứa vào tay trái của Cố Kỳ Việt khá sâu, vừa mới kết vảy.

Giờ phút này, dù anh đã đeo găng tay nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc vết thương bị rách ra, m.á.u không ngừng chảy ra, rất nhanh đã thấm đẫm cả găng tay... Ngay cả linh kiện cũng bị dính máu, Cố Kỳ Việt không khỏi nhíu mày.

Anh dừng động tác, cởi găng tay ra xem vết thương, vẫn ổn. Sau đó anh lấy chiếc áo ngắn tay thay ra, xé thành từng mảnh vải rồi bình tĩnh dùng sức băng bó vết thương ở lòng bàn tay, để m.á.u chảy chậm lại một chút, không bị dây ra ngoài nữa. Chỉ còn vài bước nữa là hoàn thành. Tiếp tục sửa thôi!

Cố Kỳ Việt nín thở tập trung cao độ vào việc sửa chữa máy móc. Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa đột nhiên bị người ta đạp tung từ bên ngoài.

Ngay sau đó vài tia đèn pin chiếu tới, Cố Kỳ Việt vô thức giơ tay lên che trước mặt, cản ánh sáng chiếu vào mắt.

“Tên trộm c.h.ế.t tiệt, đến cả đống sắt vụn cũng trộm!”

“Nhanh đi báo đội trưởng, tóm được một tên trộm rồi! Tang vật rõ ràng, mau báo cảnh sát.”

“Không được nhúc nhích!”

...

Tuy Cố Kỳ Việt biết đánh nhau nhưng trong tình huống đã bị lộ, nếu bỏ chạy thì tội càng thêm nặng.

Anh chỉ có thể chọn cách đưa tay chịu trói.

Sau một hồi hỗn loạn, Cố Kỳ Việt bị đưa đến đồn cảnh sát, đợi đến khi cảnh sát Chu đang ngủ bị đánh thức vội vàng chạy đến thì thấy Cố Kỳ Việt, người thường ngày vẫn đánh cho đám côn đồ bầm dập mặt mày, giờ đây lại có vẻ thảm hại.

DTV

Bị nhốt một mình trong phòng thẩm vấn, quần áo dính đầy dầu máy đen kịt, bẩn thỉu như một tên ăn mày.

Thêm vào đó là mái tóc anh rối bù, trên mặt có thêm vài vết bầm tím do bị đánh, cũng may là nhờ có nhan sắc trời cho, mặt mũi ưa nhìn, nếu không thì không biết sẽ xấu xí đến mức nào.

Mà khi nhìn thấy cảnh sát Chu đến, Cố Kỳ Việt vẫn còn tâm trạng mỉm cười với ông ấy. Vẻ mặt giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nụ cười đó khiến cảnh sát Chu tức giận đến mức đầu óc quay cuồng, ông ấy không quan tâm thứ đang cầm trên tay là gì, tức giận đập mạnh xuống bàn, chỉ tay vào mặt Cố Kỳ Việt mắng: “Cố Kỳ Việt, cậu còn mặt mũi mà cười nữa à, cậu có biết mình đã làm gì không hả?”

“Ăn trộm máy móc trong xưởng chính là ăn cắp tài sản quốc gia, cậu đây là phạm tội rất nặng, nhẹ thì đi cải tạo, nặng thì xử b.ắ.n đấy!”

Cảnh sát Chu tức giận đến mức đầu óc ong ong, rõ ràng là danh tiếng của Cố Kỳ Việt đang tốt lên rất nhanh. Sắp tới sẽ tổ chức đại hội biểu dương anh, trở thành người hùng được mọi người kính nể!

Kết quả lại xảy ra chuyện vào lúc này, cho dù có bắt được thêm bao nhiêu kẻ buôn người cũng vô ích, ăn cắp tài sản quốc gia là trọng tội! Vốn tưởng rằng Cố Kỳ Việt không giống những tên côn đồ lưu manh khác. Kết quả…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 184: Chương 184



Nhìn thấy Cố Kỳ Việt tự tay hủy hoại tương lai của mình, cảnh sát Chu chỉ biết ngậm ngùi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cho dù cậu c.h.ế.t có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng cậu có nghĩ cho người nhà của mình không? Còn có Thẩm Triều Triều vừa mới kết hôn với cậu, là vợ của cậu, cô ấy sẽ phải chịu đựng sự chỉ trích của người đời... Trước đây đã có người ném đá vào nhà họ Thẩm rồi, sau này sẽ còn quá đáng hơn, mà tất cả đều là vì cậu...”

Nghe những lời của cảnh sát Chu, nụ cười trên môi Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay đang khóa chặt hai tay mình. Lạnh lẽo và sắc bén.

Tuy anh không định giữ im lặng nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.

Cố Kỳ Việt mím chặt môi, cắt ngang lời cảnh sát Chu còn chưa dứt, chủ động khai báo: “Cảnh sát Chu, tôi không ăn trộm máy móc, tôi đến... sửa chữa máy móc.”

Khi nói đến việc sửa chữa máy móc, giọng nói của Cố Kỳ Việt trở nên cứng nhắc. Giọng anh cũng trở nên khàn đặc. Nếu có thể, anh không muốn nói ra những lời này trước mặt mọi người, cảm giác như bị l*t tr*n, rất khó chịu.

Lý do tại sao anh không tiếp tục theo đuổi niềm đam mê với máy móc nữa thật ra là bởi vì Cố Kỳ Việt cảm thấy bản thân không xứng, trong những năm tháng huấn luyện ở quân khu, anh có thể dựa vào nắm đ.ấ.m để đánh bại những lời đe dọa nhưng lại không thể đối mặt với niềm đam mê máy móc học của mình.

Bởi vì khi đối mặt với những cú đấm, đá và hình phạt khắc nghiệt, anh oán hận tất cả, bao gồm cả việc học máy móc vô dụng.

Cho dù sau này đã thoát khỏi nguồn gốc nỗi đau đè nén nhưng anh cũng không thể nào trở lại như xưa, anh chán ghét sự ràng buộc, cũng chán ghét sự kỳ vọng của người khác, cảm giác đó khiến anh ngạt thở.

Anh thà làm một tên côn đồ bị người người khinh bỉ còn hơn. Ít nhất sẽ không ai kỳ vọng gì ở anh nữa.

“Cố Kỳ Việt, cậu đúng là dối trá thành thói rồi, đến lúc này còn cứng miệng, tôi vốn tưởng rằng bản tính cậu không xấu, bây giờ xem ra là quá tệ!”

Lời khai báo thẳng thắn của Cố Kỳ Việt rõ ràng đã gây ra tác dụng ngược, cảnh sát Chu hoàn toàn không tin.

Ông ấy tức giận đập bàn, yêu cầu Cố Kỳ Việt đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng khai báo rõ ràng mọi chuyện: “Cố Kỳ Việt, con gái tôi học cùng trường với cậu đấy, thành tích cấp ba của cậu kém cỏi ra sao, cần tôi phải nói lại cho cậu nghe không hả!”

“…”

Cố Kỳ Việt đã sớm đoán được phản ứng của cảnh sát Chu, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Cứ để xưởng máy móc khởi động máy móc lên là biết tôi có sửa chữa hay không.”

DTV

Chỉ là những lời này khiến cảnh sát Chu nghe xong lập tức lắc đầu thất vọng. Đối với Cố Kỳ Việt cứng đầu cứng cổ, ông ấy cũng không khuyên nhủ gì thêm, ông ấy vốn định khuyên anh chủ động nhận tội có thể được giảm nhẹ tội nhưng Cố Kỳ Việt không hợp tác thì cũng bằng thừa, chỉ có thể đợi người nhà họ Cố đến.

Vì nhà họ Cố đã lắp điện thoại nên đồn cảnh sát rất nhanh đã liên lạc được với Cố Hằng, vừa nghe tin Cố Kỳ Việt ăn trộm máy móc của xưởng máy móc, cả nhà đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng đến đồn cảnh sát.

Cố Hằng mặt mày sa sầm, tức giận đến mức nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.

Còn Diệp Phương thì không thể nào tin được con trai mình lại làm ra chuyện như vậy!

Trên đường đến đồn cảnh sát, Cố Hằng vừa lái xe, Diệp Phương vừa sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Cố Hằng, anh bình tĩnh, trước tiên hỏi rõ ràng mọi chuyện đã rồi hãy nói.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 185: Chương 185



“Hỏi rõ ràng cái gì? Bị bắt tại trận rồi, còn cần hỏi gì nữa!”

Chỉ là cơn giận của Cố Hằng bùng lên dữ dội, vốn không thể nào nguôi ngoai... Ông cả đời sống ngay thẳng, không thẹn với lòng, không phụ lòng dân, vậy mà lại sinh ra đứa con trai đi ăn cắp tài sản quốc gia!

Vì quá tức giận nên suy nghĩ của Cố Hằng trở nên cực đoan, may mà Diệp Phương vẫn giữ được bình tĩnh.

Là chủ nhiệm bệnh viện, khi đối mặt với bất kỳ ca cấp cứu nào, bà đều phải giữ được sự bình tĩnh và lý trí tuyệt đối mới có thể tập trung phẫu thuật... Lúc này cũng vậy, tức giận không thể giải quyết được vấn đề, ngược lại còn khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

“Dù sao cũng không thể vội vàng kết luận như vậy, ngay cả tử tù cũng có quyền được biện hộ!”

Có lẽ là do giọng điệu của Diệp Phương rất nghiêm túc, hoặc cũng có thể là bà đã thành công thuyết phục được Cố Hằng, cuối cùng ông cũng nghiến răng gật đầu, ông muốn xem xem rốt cuộc là vì lý do gì mà Cố Kỳ Việt lại làm ra chuyện như vậy. Nó không thấy xấu hổ sao?

Nhìn thấy Cố Hằng đã bình tĩnh hơn một chút, Diệp Phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển chủ đề: “Mẹ vừa bị ngã khá nặng, cũng không biết tình hình thế nào, may mà có Hồng Quân đến kịp thời, bây giờ đang ở bệnh viện chăm sóc, nếu không thì lại rối tung lên.”

“Không sao, đợi giải quyết xong chuyện của Cố Kỳ Việt, chúng ta đến bệnh viện sau.”

Vừa nói chuyện, xe đã đến trước cổng đồn cảnh sát thành phố Giang Lâm, Cố Hằng và Diệp Phương không nói gì thêm, vội vàng xuống xe, bước nhanh vào trong.

Cảnh sát Chu đã đợi họ từ sớm, không vội dẫn họ đi gặp Cố Kỳ Việt ngay mà kể lại cuộc đối thoại giữa ông ấy và Cố Kỳ Việt cho hai người nghe.

Sau đó, ông ấy trịnh trọng hỏi: “Về việc Cố Kỳ Việt có biết sửa chữa máy móc hay không, hai người có biết không?”

Đối với những gì Cố Kỳ Việt nói, trong lòng cảnh sát Chu vẫn le lói một tia hy vọng, nhỡ đâu Cố Kỳ Việt không nói dối thì sao!

Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Hằng và Diệp Phương, tia hy vọng trong lòng cảnh sát Chu hoàn toàn vụt tắt.

Ông ấy thở dài, sau đó nhắc nhở: “Bây giờ Cố Kỳ Việt một mực khẳng định cậu ta đến xưởng máy móc để sửa chữa máy móc, hai người có thể khuyên thì khuyên cậu ta đi, bảo cậu ta khai báo rõ ràng mọi chuyện, biết đâu có thể được giảm nhẹ tội.”

“Cái thằng khốn kiếp này!”

Cơn giận của Cố Hằng vốn đã được Diệp Phương dập tắt, lúc này lại bùng lên dữ dội hơn, khiến ông tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

DTV

Cố Kỳ Việt lông bông nhiều năm như vậy, nó đi đâu học được kỹ thuật sửa chữa máy móc chứ?

Đến nước này rồi mà vẫn còn nói dối. Thật sự là hết thuốc chữa!

Còn Diệp Phương thì do dự, bà là phụ nữ, tâm lý tinh tế hơn Cố Hằng một chút, biết Cố Kỳ Việt từ nhỏ đã thích đọc sách, trước đây anh còn tự hào nói rằng muốn trở thành kỹ thuật viên giỏi hơn cả cậu ruột.

Nhưng sau khi xuất ngũ trở về, Cố Kỳ Việt đã thay đổi. Nó trở nên lười biếng. Ngày thường ngoài việc đánh nhau với người khác ra thì về nhà chỉ biết vùi đầu vào ngủ, hoặc là mấy ngày lập tức không về nhà, ở lì bên ngoài.

Vì vậy khi nghe cảnh sát Chu hỏi, Diệp Phương cũng không biết câu trả lời.

“Hai người bình tĩnh lại trước đã!” Cảnh sát Chu thấy Cố Hằng tức giận thì vội vàng an ủi, sau đó lại kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bây giờ vẫn còn cơ hội, hai người chắc chắn phải khuyên nhủ cậu ta thật nhiều, Cố Kỳ Việt còn trẻ, cậu ta còn cả tương lai phía trước!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 186: Chương 186



Nhưng những lời này rõ ràng không thể nào khuyên nhủ được Cố Hằng. Vì vậy khi cảnh sát Chu dẫn hai người đến phòng thẩm vấn, Cố Hằng lập tức tiến lên cho Cố Kỳ Việt một cái tát.

Ông đỏ hoe đôi mắt trừng Cố Kỳ Việt, giọng nói đầy thất vọng: “Cố Kỳ Việt, đây là cách ba mẹ dạy dỗ con sao? Miệng lưỡi dối trá, đã làm sai thì phải thành thật khai báo, đừng có chối cãi nữa.”

Bị tát bất ngờ, sau khi đã định thần lại Cố Kỳ Việt ngẩng đầu lên. Bất chấp mùi m.á.u tanh trong miệng, lúc này anh vẫn có thể cười được, đôi mắt như mất đi ánh sáng, trở nên u ám, sau đó anh thản nhiên dựa người vào ghế, buông xuôi nói: “Vâng, con chính là kẻ dối trá khiến ba thất vọng rồi, vậy thì để con...”

“Không, không phải, Cố Kỳ Việt, anh không phải người như vậy, anh không hề nói dối!”

Cố Kỳ Việt còn chưa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn đã bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài, Thẩm Triều Triều thở hổn hển chạy vào, do đến quá vội vàng nên cô thậm chí còn không đeo khẩu trang, sắc mặt trắng bệch như sắp ngất đến nơi.

Ngay cả giày trên chân cũng bị rớt mất một chiếc.

DTV

Cô với dáng vẻ khập khiễng tiến lại gần nhưng ngay sau đó đã bị cảnh sát Chu giơ tay ngăn lại.

Cố Kỳ Việt ngay lập tức thay đổi sắc mặt, anh lập tức ngồi thẳng người, hai tay bị còng vô thức nắm chặt.

Kể từ sau khi Cố Kỳ Việt gõ cửa sân rời đi, tối nay Thẩm Triều Triều vẫn luôn cảm thấy mí mắt giật liên hồi. Tuy cô không rõ nguyên do nhưng trong lòng rất bồn chồn.

Sau khi kiểm tra cẩn thận an ninh sân trước, cô trở lại phòng nằm trên giường, trằn trọc mãi mới ngủ được, kết quả là nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, hoàn toàn không ngủ được nữa.

Thẩm Triều Triều đành thắp nến, trong bóng tối mịt mù, căn phòng bỗng sáng bừng lên.

Cô đưa tay buộc lại mái tóc dài rối bù, sau đó lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả lưng cũng ướt đẫm, cô nhíu mày khó hiểu, không biết vì sao tối nay lại bất thường như vậy. Hay là sắp mưa rồi?

Cô vô thức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng trên trời đã bị che khuất, ngay cả ánh sao cũng tan đi hơn nửa, khiến màn đêm đen kịt một màu, vốn không nhìn rõ xung quanh.

Chắc là Cố Kỳ Việt không quay lại nữa đâu!

Như vậy cũng tốt, nếu sau này có mưa thì sẽ không bị ướt... Đột nhiên nghĩ đến Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều bất đắc dĩ khẽ thở dài, cô ngồi trên giường, duỗi hai tay ôm lấy đầu gối, lặng lẽ cúi đầu vùi mặt vào trong.

Trong tiếng nến lách tách, cô hơi buồn bực nghĩ, có phải mình quá mềm lòng rồi không? Nếu không thì cũng sẽ không lén làm đồ ăn để vào giỏ tre, sau đó treo lên cây...

Cô cũng từng đứng dưới gốc cây nhìn lên, tán lá xum xuê che khuất hơn nửa người anh, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng đại khái. Nhìn thấy Cố Kỳ Việt nằm tùy ý trên cây, giống như một chú chim tự do tự tại, không bị ràng buộc.

Thẩm Triều Triều đã từng đuổi Cố Kỳ Việt đi rất nhiều lần nhưng anh vẫn cố chấp canh giữ trước cửa nhà họ Thẩm, đánh đuổi rất nhiều kẻ có ý đồ xấu.

Cô không phải là người không biết điều. Cũng biết Cố Kỳ Việt làm như vậy là vì áy náy... Có lẽ là vì chuyện bắt Vương Kiến Thiết, anh không chỉ đơn thuần là giúp cô mà còn âm thầm lên kế hoạch ly hôn sau lưng cô.

Nhưng... Trên thực tế, Cố Kỳ Việt không hề có lỗi với cô, ngược lại còn giúp cô thay đổi cuộc đời ác mộng trong tương lai, mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Chỉ là anh không thích cô mà thôi. Tình cảm trước giờ chưa bao giờ là công bằng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 187: Chương 187



Đặc biệt là cô đã chọn sự khởi đầu sai lầm - ép hôn, lại còn đào một con mương giữa hai người, sau khi xả nước thì rất khó vượt qua bên kia.

Nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, giữa việc sống sót và tình cảm, cô sẽ chọn sống sót.

Cô không muốn chết, cô muốn sống. Bây giờ cô chỉ là hơi tiếc nuối mà thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi.

Cánh tay ôm đầu gối từ từ siết chặt, Thẩm Triều Triều cảm thấy đau mới buông ra, thời gian không còn sớm nữa, cho dù không ngủ được cũng phải ép mình nhắm mắt lại, nếu không đến sáng sẽ uể oải.

Nhưng khi Thẩm Triều Triều vừa nghĩ như vậy, cửa sân đột nhiên bị ai đó đập mạnh. Lúc Thẩm Triều Triều hốt hoảng cầm lấy cây gậy gỗ để cạnh cửa thì chưa kịp đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa sân đã vang lên tiếng nói: “Thẩm Triều Triều, tôi là cảnh sát đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, chồng cô là Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện rồi.”

Nghe thấy mấy chữ Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện, Thẩm Triều Triều sững sờ, suýt chút nữa thì không cầm nổi cây gậy gỗ trong tay.

Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh cho nhịp tim đang đập loạn xạ, xuất phát từ ý thức cảnh giác, cô không vì đối phương nói là cảnh sát mà tùy tiện mở cửa, ngược lại còn cầm gậy gỗ đi ra khỏi phòng.

Đi đến cửa sân, nhìn thấy ánh đèn pin le lói bên ngoài, Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, giọng nói căng thẳng hỏi: “Làm sao để chứng minh anh là cảnh sát, giờ này Cố Kỳ Việt đã ngủ ở nhà họ Cố rồi, sao có thể xảy ra chuyện được!”

Đối với sự nghi ngờ của Thẩm Triều Triều, đối phương lập tức lên tiếng giải thích: “Tôi là Vương Minh, trước đây từng thụ lý vụ án Vương Kiến Thiết trèo tường đột nhập, từng lấy lời khai của cô, đáng lẽ Chu Vạn Hưng phải đến thông báo nhưng ông ấy đang ở đồn thẩm vấn Cố Kỳ Việt, không thể đi được nên mới bảo tôi đến...”

Giọng nói này cố ý hạ thấp, trong màn đêm yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.

Tiếng “cạch” vang lên, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô ngơ ngác nhìn ra cửa sân, không còn nghe thấy những lời đối phương nói sau đó nữa, tất cả sự chú ý đều dồn vào hai chữ “thẩm vấn”.

Cố Kỳ Việt đã làm gì mà phải bị thẩm vấn?

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc như biến thành một mớ hỗn độn, sau khi xác nhận người ngoài cửa đúng là cảnh sát, cô không quan tâm gì nữa, vội vàng mở cửa sân, sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc Cố Kỳ Việt bị làm sao vậy?”

“..”

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Triều Triều, Vương Minh cầm đèn pin run tay, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt.

Có phải anh ta mệt đến mức hoa mắt rồi không? Nếu không tại sao lại giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thế này?

Dưới ánh đèn pin le lói, làn da trắng của Thẩm Triều Triều càng thêm nổi bật trong đêm tối, vì lo lắng mà đôi mắt đen láy trở nên long lanh hơn, giống như những vì sao lấp lánh.

Nhưng rõ ràng cô không ý thức được vẻ đẹp quá đỗi của mình lúc này, tất cả sự chú ý đều dồn vào việc Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện. Cô có một dự cảm chẳng lành. Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện là vì cô!

Vương Minh cũng không thất thần quá lâu, là một thanh niên chưa vợ, anh ta ho khan hai tiếng, đối diện với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Chuyện dài lắm, đi với tôi đến đồn công an trước đã, Cố Kỳ Việt gây ra chuyện lớn rồi, nghiêm trọng đến mức kinh động đến lãnh đạo.”

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu, sau khi khóa cửa sân cẩn thận, trong lòng thấp thỏm bất an, cô thậm chí còn quên cả chiếc khẩu trang vẫn luôn mang theo bên mình, lúc xoay người rời đi, cô vô tình đá phải chiếc giỏ tre ở cửa.

Chiếc giỏ tre “lộc cộc” lăn sang một bên, Thẩm Triều Triều khựng lại một chút, sau đó vội vàng đi theo Vương Minh đến đồn công an.

DTV

Trên đường đi, nghe nói Cố Kỳ Việt lẻn vào xưởng máy móc lúc nửa đêm, định trộm thiết bị quan trọng, Thẩm Triều Triều cắn chặt môi, muốn giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.

Mắt cô đỏ hoe, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, thở cũng khó khăn. Đột nhiên cô nhớ đến chiếc giỏ tre bị lăn ra, nếu lúc đó cô gọi Cố Kỳ Việt lại thì có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi?

Cố Kỳ Việt đúng là đồ ngốc, rõ ràng không liên quan gì đến anh, cô bị người ta coi là cái gai trong mắt cũng chẳng mất miếng thịt nào.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 188: Chương 188



Tại sao anh phải lấy tương lai của mình ra để giúp cô giải quyết rắc rối? Chẳng phải là anh không thích cô sao? Nếu đã không thích thì tránh xa cô ra một chút đi! Tại sao cứ phải đến trêu chọc cô?

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Thẩm Triều Triều đưa tay lên đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, vẫn là cảm giác phiền muộn khiến cô không nhịn được nữa. Cô nhấc chân chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả Vương Minh cũng bị bỏ lại phía sau.

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vã chạy đến đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, đối diện với cảnh sát trực ban, cô nôn nóng nói tên Cố Kỳ Việt, sau khi biết anh đang ở phòng thẩm vấn số một thì lập tức chạy thẳng đến đó.

Chiếc giày bị mất dọc đường không biết đã rơi ở đâu, lòng bàn chân bị đá vụn cứa rách, vết thương chồng chất.

Thẩm Triều Triều cũng không rảnh để ý đến, sau đó có Vương Minh đi theo, là vợ của Cố Kỳ Việt nên cô không bị cản trở, rất nhanh đã nghe thấy tiếng tát tai vang dội từ trong phòng thẩm vấn, rồi lại nghe thấy Cố Kỳ Việt nói lời đó, cô lập tức đưa tay đẩy cửa ra ngăn cản.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cố Kỳ Việt, trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên cảm giác chua xót.

“Thẩm Triều Triều, em đến đây làm gì? Đây là chỗ nào mà đến, mau về đi! Mẹ kiếp, ai gọi em đến đây, Chu Vạn Hưng, chú có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, tìm cô ấy làm gì! Nhanh đưa...”

Cố Kỳ Việt cau mày, nghiến răng quát lớn nhưng Thẩm Triều Triều không để tâm, đẩy tay cảnh sát Chu đang ngăn cản cô ra, bước nhanh đến trước mặt Cố Kỳ Việt, đưa tay nâng mặt anh lên.

Thẩm Triều Triều cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Việt, cô kiên định nói từng chữ một: “Nếu anh có thể phạm tội vì em, tại sao em lại không thể đến đây?”

“!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cảnh sát Chu vội vàng hỏi: “Thẩm Triều Triều, ý cô là gì?”

Chứng kiến sự việc đã có những biến chuyển khác, trong đầu cảnh sát Chu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng tất cả đều phải đợi Thẩm Triều Triều cung cấp manh mối hữu ích mới có thể tiếp tục điều tra.

“Không có ý gì cả, là cô ấy tự luyến, tưởng tôi làm vậy là vì cô ấy! Cảnh sát Chu, chú xem tôi giống loại người dễ bị người khác sai khiến sao?”

DTV

Cố Kỳ Việt hoàn hồn từ trong ánh mắt lấp lánh của Thẩm Triều Triều, nghe thấy cảnh sát Chu hỏi, anh không cần suy nghĩ lập tức phủ nhận, anh không muốn kéo Thẩm Triều Triều vào vũng bùn này.

Chuyện anh lẻn vào xưởng máy móc gây ảnh hưởng rất lớn, không biết sau này sẽ đi về đâu, không thể liên lụy đến người khác nữa.

Nhưng Thẩm Triều Triều lại buông tay ra, xoay người nhìn về phía cảnh sát Chu, kể hết mọi chuyện: “Vì tôi tố cáo Vương Kiến Thiết, một số công nhân xưởng máy móc đã trút giận lên tôi mà liên tục trả thù, nhóm này đến nhóm khác quấy rối, quyết tâm muốn đuổi tôi ra khỏi thành phố Giang Lâm.”

Nói đến những chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này, giọng của Thẩm Triều Triều vô cùng bình tĩnh.

Ngay cả cảnh sát cũng không thể ở bên cạnh nhà cô canh chừng 24/24 được. Nhưng Cố Kỳ Việt lại làm được!

Nghĩ đến những chuyện Cố Kỳ Việt đã làm cho mình, Thẩm Triều Triều lập tức trở nên kích động: “Cố Kỳ Việt đã giúp tôi bắt những người đó giao cho cảnh sát, nhưng mà nhiều người quá, bắt thế nào cũng không hết! Vì vậy anh ấy mới đi động vào những cái máy hỏng đó, muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ.”

Lại nghe thấy Cố Kỳ Việt đi sửa máy móc, cảnh sát Chu vốn kiên định với suy nghĩ của mình cũng bắt đầu do dự.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 189: Chương 189



Nếu chỉ có lời khai của Cố Kỳ Việt thì có thể không tin, nhưng đến cả Thẩm Triều Triều cũng nói như vậy, chẳng lẽ... thật sự giống như lời Cố Kỳ Việt nói, nửa đêm anh không ngủ, lẻn vào xưởng máy móc là để sửa chữa máy móc?

Chuyện này thật quá hoang đường! Tin Cố Kỳ Việt giỏi sửa chữa còn không bằng tin heo biết leo cây...

Thấy sự việc vẫn chưa có kết quả, cảnh sát Chu đành bất đắc dĩ mời tất cả mọi người ra ngoài, cho dù Thẩm Triều Triều không muốn rời đi, cuối cùng vẫn bị Diệp Phương kéo tay lôi ra, cô cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại, miệng liên tục nói: “Cố Kỳ Việt, đừng lo lắng, em sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu!”

Nói xong chữ cuối cùng, cửa phòng thẩm vấn cũng đóng lại, bên trong lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nhưng trái tim Cố Kỳ Việt vẫn không thể nào bình tĩnh được. Anh nhíu chặt mày, bất lực khiến người ta bực bội, anh không nhịn được đưa tay gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng “cộc cộc”, trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Triều Triều ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột.

...

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Thẩm Triều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Hằng, kiên trì giải thích cho Cố Kỳ Việt: “Quản đốc Cố, Cố Kỳ Việt thật sự là đến xưởng máy móc để sửa chữa máy móc, chỉ cần khởi động lại máy móc là biết thật giả ngay!”

Đây là cách chứng minh nhanh nhất hiện nay.

Chỉ là Cố Hằng lại thở dài lắc đầu, chưa nói đến việc Cố Kỳ Việt nói thật hay giả, việc khởi động lại máy móc của xưởng máy móc là hoàn toàn không thể!

DTV

Là một trong những người tham gia giải quyết cuộc khủng hoảng của xưởng máy móc, Cố Hằng biết rất nhiều thông tin nội bộ không được tiết lộ ra ngoài.

Lấy ví dụ như kỹ thuật viên được kỳ vọng nhất đến từ Thâm thị, sau khi kiểm tra, họ nói thẳng là bó tay, máy móc bị hư hỏng quá nặng, chỉ cần kết nối nguồn điện, khởi động lại là sẽ có nguy cơ hỏng hoàn toàn. Đến lúc đó cho dù chuyên gia sửa chữa nước ngoài có đến cũng không sửa được.

Dù là quản đốc xưởng sắt thép như ông, trong chuyện này cũng không có quyền lên tiếng, ngược lại, vì thân phận này mà ông có rất nhiều hạn chế.

Cố Kỳ Việt là con trai duy nhất của ông, sao ông có thể thật sự không quan tâm anh chứ? Nhưng mà ông không thể làm gì được!

Trong nháy mắt, Cố Hằng như già đi vài tuổi, tấm lưng vốn thẳng tắp bỗng hơi còng xuống, ánh mắt trở nên đờ đẫn, ông khuyên nhủ Thẩm Triều Triều: “Nghe lời Cố Kỳ Việt, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Nói xong Cố Hằng gỡ tay Thẩm Triều Triều ra, lúc xoay người rời đi, trái tim trở nên lạnh lẽo.

Diệp Phương đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào khuyên nhủ: “Triều Triều à, con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ mặc Tiểu Việt... Con về nhà trước đi, nghe lời mẹ, đừng nhúng tay vào, nguy hiểm lắm.”

Nhìn Diệp Phương đưa tay che miệng khóc nức nở, Thẩm Triều Triều im lặng lấy khăn tay ra.

Lúc giúp bà lau nước mắt, ánh mắt kiên định trong mắt cô vẫn không hề suy giảm, cô ngẩng đầu nhìn phòng thẩm vấn bên trái, thầm nghĩ, Cố Kỳ Việt, anh hãy đợi thêm chút nữa, em chắc chắn sẽ nghĩ cách.

Sau khi lấy lời khai ở đồn công an xong, dưới yêu cầu của Diệp Phương, Thẩm Triều Triều lên xe trở về ngõ Điềm Thủy, sau đó ngoan ngoãn về nhà trong tầm mắt của bà.

Nghe tiếng động cơ xe ngày càng xa, Thẩm Triều Triều ngơ ngác đứng trong sân một lúc, đợi đến khi hoàn hồn, cô đi tìm thau nước, cẩn thận rửa sạch lòng bàn chân, lúc rửa sạch đá vụn, cơn đau nhói mới chậm chạp ập đến.

Lúc bôi thuốc lên vết thương, cô đau đến mức không chịu nổi. Chỉ là lúc này Thẩm Triều Triều lại nghĩ, vết thương trên lòng bàn tay Cố Kỳ Việt còn chưa được bôi thuốc, cho dù chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy băng gạc quấn quanh lòng bàn tay đã bị nhuộm đỏ.
 
Back
Top Bottom