Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 160: Chương 160



Nghe thấy ba hỏi, Cố Kỳ Việt ngước mắt nhìn ông, vẻ mặt không chút thay đổi, nhanh chóng nói: “Con và Thẩm Triều Triều không có tình cảm, ép buộc ở bên nhau chỉ càng thêm oán hận đối phương, ly hôn là tốt nhất, đỡ lỡ dở cho cả hai.”

Nghe thấy lý do “không có tình cảm”, ngay cả Cố Hằng cũng không biết nói gì. Từ xưa đến nay, những cặp vợ chồng cưới hỏi do mai mối mà không có tình cảm rất nhiều, chẳng lẽ Cố Kỳ Việt lại muốn theo đuổi tư tưởng mới, muốn được tự do yêu đương?

Nếu thật sự là như vậy thì cũng tốt, đằng này Cố Kỳ Việt lại không có tình cảm với ai.

Thật khiến người ta đau đầu.

“Không cần nói nữa, bà không đồng ý, cho dù có nói gì đi nữa bà cũng không đồng ý, sự thật Thẩm Triều Triều đã gả vào nhà họ Cố là không thể thay đổi. Cố Kỳ Việt, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa. Nếu hai đứa ly hôn, ngày mai bà sẽ đi tìm cái cây nào đó mà treo cổ tự tử.”

Nghe những lời nói giận dữ của Vương Thải Hà, có thể thấy bà ấy tức giận đến mức nào.

Chuyện này khiến cho Cố Kỳ Việt dù có muốn nói gì cũng chỉ có thể im lặng, bây giờ có muốn dừng lại cũng không thể trở về như lúc ban đầu, giống như một tấm gương vỡ thì không thể nào lành được nữa.

Cũng đúng lúc này, Diệp Phương đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Vương Thải Hà để bà ấy nguôi giận, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Bây giờ không phải là vấn đề Tiểu Việt có muốn hay không mà là Triều Triều đã nghe thấy những lời nó nói muốn ly hôn rồi.”

“Cái gì!”

Vương Thải Hà không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, bà ấy kinh ngạc trợn mắt, sau đó càng thêm tức giận, lập tức bước đến bên cạnh Cố Kỳ Việt, giận sắt không rèn thành thép nên chỉ có thể đưa tay đánh mạnh vào cánh tay anh: “Nhìn xem con đã làm chuyện tốt gì này, vốn dĩ con bé Triều Triều vừa mới tốt lên một chút, bây giờ lại trở về như cũ rồi.”

“...”

Cố Kỳ Việt im lặng không phản bác, thật ra anh vốn định từ từ sẽ nói cho cô biết bằng nhiều cách ám chỉ rõ ràng để Thẩm Triều Triều hiểu rằng cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài, như vậy cô ấy sẽ có một khoảng thời gian thích ứng nhẹ nhàng hơn, dễ dàng chấp nhận hơn...

Kết quả kế hoạch không theo kịp biến hóa, vậy mà lại để lộ sớm như vậy.

Hơn nữa lại để chính Thẩm Triều Triều nghe thấy.

Nghĩ đến dáng vẻ run rẩy sợ hãi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt nhíu mày, tâm trạng anh rất phức tạp nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.

Chi bằng nhân lúc này giải quyết dứt khoát.

Ngay lúc mọi người nhà họ Cố đang tụ tập họp bàn, Thẩm Triều Triều xách túi xuống lầu, chiếc váy dài màu xanh lá ban đầu đã được thay bằng bộ quần áo dài, khẩu trang trên mặt vẫn không thay, lúc này che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt hơi đỏ, dường như toát lên vẻ mệt mỏi từ tận đáy lòng.

Mọi người cùng lúc gặp nhau, không còn vẻ thoải mái như mọi khi, bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng.

Cuối cùng vẫn là Vương Thải Hà không nhịn được lên tiếng trước, bà ấy bày tỏ thái độ: “Triều Triều, đừng nghe thằng nhóc thối đó nói lung tung, bà không đồng ý ly hôn, bà không nỡ xa con.”

Diệp Phương ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, mẹ cũng không đồng ý, muốn đi cũng là Cố Kỳ Việt đi.”

So với Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Cố Kỳ Việt bị dìm không thương tiếc.

DTV

Từ lâu Diệp Phương đã muốn có một cô con gái vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, đáng tiếc là khi sinh Cố Kỳ Việt, bà đã bị ảnh hưởng sức khỏe nên rất khó mang thai lần nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 161: Chương 161



Thêm vào đó, việc được thăng chức lên làm chủ nhiệm khoa khiến bà rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc con cái từ nhỏ một lần nữa.

Có thể nói sự xuất hiện của Thẩm Triều Triều đã giúp bà thực hiện được mong muốn bấy lâu.

Nghe thấy Vương Thải Hà và Diệp Phương muốn giữ mình ở lại, Thẩm Triều Triều mỉm cười cảm kích, cô đặt túi xách trong tay xuống, bước tới ôm chầm lấy Vương Thải Hà, sau đó buông ra rồi lại ôm lấy Diệp Phương.

Cái ôm ấm áp khiến tâm trạng cô tốt hơn.

“Bà nội, mẹ Diệp, khoảng thời gian qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc, con sẽ luôn ghi nhớ… Chuyện kết hôn với Cố Kỳ Việt vốn dĩ là do con ép buộc.”

“Mặc dù lúc đó là để tự bảo vệ mình nhưng con đã không quan tâm đến cảm xúc của Cố Kỳ Việt, đó là lỗi của con. Bây giờ chỉ là để mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo, để mọi thứ trở về như lúc ban đầu.”

Cảm ơn tất cả những người đã đối xử tốt với cô.

Sau khi đã giải quyết được khối u ác tính Vương Kiến Thiết, Thẩm Triều Triều cũng dám nói thẳng lý do tại sao lúc trước cô lại ép Cố Kỳ Việt kết hôn. Đúng như cô nói, để mọi thứ trở về đúng quỹ đạo, tất cả trở về như lúc ban đầu.

Cô cũng muốn trở về với cuộc sống của chính mình. Chỉ là nghe thấy giọng nói kiên định của Thẩm Triều Triều, Vương Thải Hà biết ngay là chuyện không ổn.

Bà ấy đảo mắt, lập tức nghĩ ra cách, đưa tay ôm ngực, giả vờ kêu “ôi ôi” đau đớn.

“Ôi, tim tôi đau quá, không ổn rồi, khó chịu c.h.ế.t tôi rồi.”

Nói xong, Vương Thải Hà len lén nháy mắt với Diệp Phương khiến Diệp Phương đang lo lắng lập tức yên tâm, bà nhanh chóng hiểu ra, khẽ gật đầu, vội vàng bước tới đỡ Vương Thải Hà.

Có điều với thái độ nghiêm túc của một bác sĩ, Diệp Phương vẫn kiểm tra sơ qua cho bà ấy.

Sau khi xác nhận Vương Thải Hà không có vấn đề gì, Diệp Phương mới cau mày, sau đó nói với Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt đang lo lắng: “Mọi người cũng biết bà có bệnh tim, không thể nào tức giận hay lo lắng, thế mà hai đứa lại làm bà tức giận như vậy, nói ly hôn là lập tức ly hôn. Bây giờ làm bà tức giận thế này, vui chưa? Phải biết là nếu nghiêm trọng có thể mất mạng đấy!”

Vừa nghe thấy hai chữ “mất mạng”, Thẩm Triều Triều vội vàng nói: “Bà nội Vương đừng giận, con sẽ không… nhắc đến chuyện này nữa.”

Cô cố gắng nuốt vị đắng chát dâng lên trong miệng xuống, Thẩm Triều Triều không muốn bà nội vì chuyện ly hôn của mình mà sinh bệnh.

Sau khi nghe Thẩm Triều Triều nói xong, Diệp Phương quay sang nhìn Cố Kỳ Việt, anh chỉ có thể gật đầu: “Con cũng không nhắc đến nữa, trước tiên để bà nội nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.”

Thấy mọi chuyện tạm thời lắng xuống, Diệp Phương và Vương Thải Hà đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Phương liếc nhìn Cố Kỳ Việt vẻ không vui: “Rốt cuộc thì ai mới là bác sĩ? Có mẹ ở đây, bà con sẽ không sao đâu, chỉ cần con bớt khiến bà tức giận là được.”

Vương Thải Hà được dìu, cố kìm nén không gật đầu, miệng vẫn tiếp tục yếu ớt kêu đau.

Diễn xuất đạt đến mức không để lộ sơ hở, nếu bị thằng nhóc tinh ý kia phát hiện ra thì sẽ hỏng việc mất.

Đợi Diệp Phương và Cố Hằng dìu Vương Thải Hà lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, nhất thời không ai nói với ai câu nào, không khí trở nên yên lặng đến ngột ngạt.

DTV

Khác hẳn với bầu không khí thoải mái lúc sáng, lúc này lại trở nên im lặng và gượng gạo.

Ban đầu cô cứ nghĩ rằng có thể ly hôn một cách suôn sẻ nhưng bây giờ dường như rất xa vời.

Nhưng vì sức khỏe của Vương Thải Hà, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ là Thẩm Triều Triều suy nghĩ một chút rồi nói với Cố Kỳ Việt:

“Cố Kỳ Việt, anh yên tâm, em sẽ không tiếp tục dây dưa với anh nữa! Bây giờ tạm thời chưa thể ly hôn nhưng em sẽ chuyển ra ngoài, trở về nhà của mình, vì vậy anh không cần...”

Vừa nghe thấy Thẩm Triều Triều nói muốn rời đi, Cố Kỳ Việt lập tức bước tới, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Không được!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 162: Chương 162



Trước khi vấn đề của xưởng máy móc được giải quyết, việc Thẩm Triều Triều rời khỏi nhà họ Cố không phải là một hành động sáng suốt.

Cố Kỳ Việt nhíu mày đứng trước mặt Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào cô, lời nói dồn dập: “Chuyện ly hôn vẫn chưa xác định, em cứ ở đây đã, đợi đến khi có quyết định cuối cùng rồi tính.”

Lo lắng tính cách dễ hoảng sợ của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không lập tức nói ra chuyện lời đồn, anh cố gắng hết sức để trấn an cô nhưng đáng tiếc sự việc không diễn ra suôn sẻ như tưởng tượng.

Bởi vì Thẩm Triều Triều đã hạ quyết tâm không ở lại nhà họ Cố nữa. Việc đột nhiên biết được sự kháng cự của Cố Kỳ Việt đối với mình khiến Thẩm Triều Triều bây giờ chỉ muốn rời xa anh.

Cô là một người nhút nhát.

Cũng giống như những hình ảnh tương lai đột nhiên xuất hiện trong đầu, nếu kết cục cuộc đời dành cho cô không quá bi thảm, cô cũng sẽ không liều lĩnh tìm cách tự cứu và bước ra khỏi cánh cửa đó.

Giờ đây vận mệnh đã thay đổi, mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều, cô nên học cách bằng lòng, không nên hy vọng xa vời những điều khác nữa... Vì vậy lần này Thẩm Triều Triều không hề né tránh ánh mắt của Cố Kỳ Việt, cô dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định nói: “Cố Kỳ Việt, em phải trở về cuộc sống trước kia, nếu anh không muốn em hiểu lầm thì xin đừng cản em.”

Trong quá trình tiếp xúc với Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều biết anh là một người tốt.

Mặc dù vẻ ngoài anh hung dữ, bất cần giống như một tên côn đồ, nhưng thực chất, ẩn sâu bên trong con người ấy là một trái tim thuần khiết, anh thích đọc sách, gặp chuyện bất bình sẽ ra tay nghĩa hiệp, không bao giờ làm ngơ.

Kể từ khi bị ép cưới cô, khi nói đến chuyện ly hôn, anh chưa bao giờ dùng thủ đoạn cứng rắn để ép buộc cô mà luôn nói rằng sẽ để cô tự nguyện ly hôn... Cho nên anh chỉ là không thích cô mà thôi.

Ngay từ khi mới kết hôn, anh đã nói đến chuyện ly hôn, cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi ý định.

Bây giờ nghĩ lại, việc Cố Kỳ Việt từng đề cập đến chuyện kiếm tiền một cách quá mức cố ý có lẽ là đang thăm dò thái độ của cô.

Bất kể như thế nào, thiện cảm của Thẩm Triều Triều dành cho Cố Kỳ Việt đã giảm đi rất nhiều, không còn cảm động, sau khi vầng hào quang đặc biệt ấy vụt tắt, lý trí của cô đã quay trở lại, cô biết rõ những việc mình cần phải làm.

Bước đầu tiên là rời xa anh.

DTV

Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương lòng, cũng sẽ xóa nhòa những suy nghĩ viển vông, có lẽ sẽ để lại một vài vết tích mờ nhạt nhưng khi nhớ lại, cô đã có thể bình tĩnh như một người ngoài cuộc, sẽ không còn đau lòng nữa.

Điều may mắn là gần đây cô bận giải quyết chuyện của Vương Kiến Thiết nên chưa kịp chuyển đồ đạc đến nhà họ Cố, giờ đây có thể bớt được một công đoạn chuyển đồ về, chỉ cần một chiếc ba lô là có thể rời đi.

Rất tiện lợi.

Nghe Thẩm Triều Triều nói, Cố Kỳ Việt sững người, sau đó mới phản ứng lại được, anh mím chặt môi, ánh mắt d.a.o động, anh biết lúc này mình nên tỏ ra kiên quyết.

Thẩm Triều Triều nói không sai. Nhưng lúc này rời khỏi nhà họ Cố sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm gì, Thẩm Triều Triều có biết không?

Nghĩ một lát, Cố Kỳ Việt kiên quyết nói: “Nếu em đã quyết định như vậy, tôi sẽ không cản em nữa, nhưng có một chuyện tôi phải nói cho em biết. Sau khi Vương Kiến Thiết biển thủ công quỹ, xưởng máy móc đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng khiến mọi người hoang mang lo sợ.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 163: Chương 163



Nói đến đây, Cố Kỳ Việt dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chuyện Vương Kiến Thiết đến nhà họ Cố trước khi bị bắt, những lời gã la hét trước cửa nhà đều đã bị truyền ra ngoài khiến một số kẻ cực đoan cho rằng nếu không bắt Vương Kiến Thiết thì xưởng máy móc sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay.”

Cố Kỳ Việt không hiểu nổi những kẻ đó đang nghĩ gì nữa. Cho dù không bắt Vương Kiến Thiết thì cái hố sâu mà gã đào ở xưởng máy móc sớm muộn gì cũng bị phát hiện, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi...

Chẳng lẽ chúng cho rằng chỉ bằng một mình Vương Kiến Thiết có thể che lấp được cuộc khủng hoảng của xưởng máy móc sao?

Thật ngu ngốc!

Gã chỉ muốn đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, còn bản thân thì cao chạy xa bay, xưởng máy móc sẽ ra sao, gã đã kiếm được bộn tiền rồi, đâu cần quan tâm.

Có khi gã còn có thể dựa vào những mối quan hệ có được trong mấy năm qua để tiến xa hơn.

Sau đó, lo lắng Thẩm Triều Triều không hiểu ý mình, Cố Kỳ Việt nói thẳng: “Những người đó có thể sẽ tìm em gây phiền phức.”

Lý do khiến Cố Kỳ Việt không nói cho Thẩm Triều Triều biết ngay khi nghe được tin này là vì anh sợ cô sợ hãi, hơn nữa bây giờ cũng chỉ là lời oán trách, đồn đại, chưa có động tĩnh gì thêm.

Không cần thiết phải nói ra khiến cô lo lắng.

Nhưng bây giờ Thẩm Triều Triều nhất quyết muốn rời khỏi nhà họ Cố, vậy thì chắc chắn cô phải biết chuyện này.

Cố Kỳ Việt biết sau khi chuyện anh vạch trần tội ác của Vương Kiến Thiết để ly hôn bị bại lộ, Thẩm Triều Triều chắc chắn không muốn gặp anh.

Vì vậy anh dự định sẽ chuyển ra ngoài sống một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi mới về.

Chỉ là anh chưa kịp nói ra quyết định của mình, Thẩm Triều Triều đã lắc đầu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, em sẽ chú ý, cảm ơn mọi người đã quan tâm, chăm sóc em trong thời gian qua, em không chào bà nội Vương và mẹ Diệp nữa, tạm biệt.”

Biết rõ nếu lên lầu chào tạm biệt sẽ bị giữ lại, Thẩm Triều Triều bỏ qua bước này.

Còn về chuyện Cố Kỳ Việt vừa nói, cô không thích ra ngoài, chỉ muốn ở nhà một cách yên tĩnh, người khác có muốn tìm cô gây phiền phức cũng không tìm được. So với việc phải tiếp tục sống chung một mái nhà với Cố Kỳ Việt, những chuyện chưa xảy ra kia chẳng đáng sợ bằng.

Nói xong, Thẩm Triều Triều xách ba lô lên, nghiêm túc cúi đầu chào Cố Kỳ Việt, sau đó xoay người rời đi không chút do dự.

Cố Kỳ Việt chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng Thẩm Triều Triều khuất sau cánh cửa. Cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc hôn nhân gượng ép này, đáng lẽ ra anh nên thấy vui mừng mới phải.

Nhưng lúc này đây tâm trạng của anh lại vô cùng phức tạp, đầu đau như muốn nổ tung, trong lòng không hề có chút vui mừng nào, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật tồi tệ...

Anh đã lên kế hoạch cho một cuộc ly hôn trong hòa bình, cả hai đều vui vẻ, thoải mái chứ không phải như bây giờ.

Càng nghĩ càng thấy bực bội, Cố Kỳ Việt đưa tay lên vò đầu, anh không nán lại phòng khách nữa mà đi thẳng lên lầu, về phòng đọc sách để ngăn chặn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

DTV

Nhưng khi vừa đến cửa phòng, anh nhìn thấy hai chiếc phong bì màu vàng căng phồng được đặt trên sàn nhà.

Cố Kỳ Việt tò mò cúi xuống nhặt lên, không biết ai đã đặt ở đây, cho đến khi mở một chiếc phong bì ra, nhìn thấy những tờ tiền được xếp gọn gàng bên trong, anh vô thức nắm chặt chiếc phong bì trong tay.

Cho dù không cần phải đếm, Cố Kỳ Việt cũng biết rõ số tiền trong này. Hai nghìn đồng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 164: Chương 164



Rời khỏi nhà họ Cố, mặc dù lúc này là giờ tan tầm, trên đường có rất đông người qua lại nhưng Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy sợ hãi, bất an như trước nữa. Có lẽ việc chuyển hướng sự chú ý có thể xoa dịu nỗi sợ hãi một cách hiệu quả.

Cũng giống như lúc này. Tốc độ phai nhạt của thiện cảm rất nhanh nhưng những dấu vết nó để lại thì rất khó xóa bỏ, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân thật vô dụng, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót khó tả, giống như đang nếm phải vị đắng của quả quất.

Chính vì vậy việc rời khỏi nhà họ Cố là một quyết định đúng đắn. Rời xa nguồn cơn khiến cô đau khổ.

Cũng giống như việc Thẩm Triều Triều đột ngột gả vào nhà họ Cố. Giờ đây cô cũng đột ngột quay trở về.

Sau khi mở cánh cửa đã lâu không động đến, tiếng “cọt kẹt” vang lên, khung cảnh quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể hình dung ra lại hiện lên trước mắt.

Tâm trạng Thẩm Triều Triều tốt hơn rất nhiều, cô bước nhanh vào trong sân. Khác với khu vườn rộng lớn trước sau của nhà họ Cố, nhà họ Thẩm chỉ có một khoảng sân nhỏ trước nhà, ngoài một cái cây, góc sân trồng một vài luống rau đã héo úa. Chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể bao quát hết thảy nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn.

Không cho phép bản thân chìm đắm trong nỗi buồn, sau khi về đến nhà, Thẩm Triều Triều bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, sau khi lau dọn xong xuôi, cô do dự một chút rồi lấy hết can đảm sang nhà họ Lâm bên cạnh, chủ động chào hỏi chị dâu Đại Lâm.

“Ôi chao, Triều Triều đấy à, về lấy đồ hả em?”

DTV

Chị Đại Lâm biết Thẩm Triều Triều nhút nhát, sợ người lạ, chị lập tức bỏ mớ quần áo đang giặt dở, gọi lũ trẻ con vào nhà, sau đó kéo Thẩm Triều Triều vào nhà trò chuyện.

Chuyện Thẩm Triều Triều lặng lẽ gả cho con trai của quản đốc xưởng sắt thép đã trở thành chủ đề nóng hổi được người dân trong ngõ Điềm Thủy bàn tán xôn xao!

Hơn nữa chị Đại Lâm còn thay mặt Thẩm Triều Triều chứng minh rằng con trai của quản đốc xưởng sắt thép là một chàng trai cao ráo, tuấn tú, trẻ trung, hơn hẳn gã Vương Kiến Thiết già khọm kia!

Vì vậy mọi người đều cho rằng Thẩm Triều Triều có mắt nhìn người, bảo sao cô không ưa nổi Vương Kiến Thiết.

Mặc dù bây giờ là thời đại mới, địa chủ, cường hào đều đã bị lật đổ nhưng trong lòng đa số mọi người vẫn giữ những tư tưởng cũ, làm vợ nhà giàu bao giờ cũng sung sướng hơn làm người ở.

Tuy nhiên vẫn có người nói Thẩm Triều Triều tham cái nhỏ mất cái lớn, không cần Vương Kiến Thiết có tiền đồ xán lạn, lại cứ đ.â.m đầu vào gã côn đồ nổi tiếng hung ác.

Cho dù Cố Kỳ Việt là con trai của quản đốc xưởng sắt thép thì đã sao chứ? Bản thân cậu ta chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chắc chắn Thẩm Triều Triều sẽ phải hối hận.

Rồi...chưa kịp đợi Thẩm Triều Triều hối hận thì Vương Kiến Thiết đã bị bắt vì tội danh biển thủ công quỹ.

Người dân trong ngõ Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, có thể tưởng tượng được tin tức này giống như một cơn bão ập đến khiến ai nấy đều bàng hoàng, sửng sốt.

Nhưng khi cảnh sát công bố thông tin liên quan, họ đành phải tin đó là sự thật.

Hóa ra vị quản đốc Vương mà họ vẫn luôn cho là cần cù, hiền lành, chất phác lại là kẻ hai mặt, thực chất là một tên tham lam, độc ác, biển thủ công quỹ, hãm hại người khác!

Lúc này khi nhắc đến Thẩm Triều Triều, ai nấy đều tấm tắc khen cô sáng suốt.

So với loại người như Vương Kiến Thiết, cho dù con trai của quản đốc xưởng sắt thép có là một kẻ suốt ngày đánh nhau thì cũng vẫn tốt hơn gấp trăm lần!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 165: Chương 165



Nghe những lời đàm tiếu đó, chị Đại Lâm chỉ khinh thường bĩu môi, không muốn tham gia vào câu chuyện.

Chị Đại Lâm thầm đắc ý. So với những người khác trong ngõ Điềm Thủy, chị đã tận mắt chứng kiến hôn lễ của Thẩm Triều Triều...

Tuy không được gặp chú rể nhưng nhìn cách bài trí tiệc cưới xa hoa, chị biết nhà họ Cố rất coi trọng Thẩm Triều Triều.

DTV

Cô nhóc này đúng là rơi vào hũ mật.

Tuy nhiên khi vừa nhìn thấy Thẩm Triều Triều, chị Đại Lâm đã ngây người. Tiên đồng ngày nào giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp!

Quá xinh đẹp!

Đừng nói là đàn ông, ngay cả chị là phụ nữ nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ!

Vì vậy chị tin chắc nhà họ Cố sẽ cưng chiều Thẩm Triều Triều như trứng mỏng, hôm nay đột nhiên thấy cô trở về, chị vô thức nghĩ cô chỉ về lấy đồ rồi sẽ quay lại nhà họ Cố.

Không ngờ Thẩm Triều Triều lại lắc đầu: “Em định về đây ở một thời gian.”

Còn về chuyện ly hôn, tạm thời cô chưa thể nói ra. Bởi vì cô và Cố Kỳ Việt vẫn chưa chính thức ly hôn.

Hơn nữa chuyện này cũng không hay ho gì, có thể giấu được ngày nào hay ngày đó... Đợi đến lúc không giấu được nữa rồi tính.

Chị Đại Lâm là người từng trải, nhìn thấy vẻ mệt mỏi ẩn hiện trong mắt Thẩm Triều Triều, kết hợp với những lời cô vừa nói, chị đoán có lẽ đôi vợ chồng son này đang bất hòa.

Ai cũng từng trải qua giai đoạn đó.

Hồi trẻ ngày nào chị cũng cãi nhau với anh Đại Lâm, tính khí chẳng khác nào thùng thuốc súng, chỉ cần một mồi lửa là bùng nổ. Mãi cho đến khi có con rồi thì chị mới dịu tính hơn.

Vì vậy chị Đại Lâm không hỏi thêm nữa mà chuyển sang chủ đề khác, kể cho Thẩm Triều Triều nghe những câu chuyện thú vị xảy ra gần đây.

Một lúc sau thấy Thẩm Triều Triều cáo từ ra về, chị vội vàng chạy ra vườn hái vội một ít rau tươi dúi vào tay cô, bảo cô mang về ăn.

Thẩm Triều Triều từ chối nhưng không được, đành phải nhận lấy. Cứ như vậy, Thẩm Triều Triều trở về cuộc sống trước đây, hàng xóm láng giềng thân thiện, cuộc sống yên bình, cô như được trở về điểm xuất phát.

Nhưng mọi thứ đã không còn như xưa.

Sau khi ba cô qua đời, cô chỉ còn lại một mình nhưng vì những cơn ác mộng về tương lai, cô vội vàng gả vào nhà họ Cố, chưa từng cảm nhận được nỗi cô đơn. Xung quanh cô luôn có người, cô chưa từng cảm thấy cô độc. Nhưng sau khi rời khỏi nhà họ Cố, không còn ai nói chuyện, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng...

Vì vậy cô dành thời gian đọc sách, thiết kế quần áo..., luôn có việc để làm.

Nhưng sở thích nấu nướng của cô giờ đây chỉ còn là qua loa, cho có.

Tuy Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích cuộc sống cô đơn. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn có gia đình bên cạnh, cô chưa từng biết cô đơn là gì. Giờ đây cô đã hiểu thế nào là cô đơn.

Cô chỉ có thể từ từ thích nghi.

Con người là loài động vật có khả năng thích nghi tốt nhất, cô cũng sẽ quen với cuộc sống này.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ những lúc mới đầu, cô thường xuyên nhớ đến Cố Kỳ Việt, tâm trạng khó mà bình tĩnh trở lại.

Có điều theo thời gian, tần suất xuất hiện của Cố Kỳ Việt trong tâm trí cô ngày càng ít đi. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là thiện cảm, không phải tình yêu.

Mọi thứ đều đang đi đúng hướng.

“Triều Triều, mau mở cửa, chị có chuyện muốn nói với em.”

Sáng sớm hôm nay chị Đại Lâm vội vã đến gõ cửa, đợi đến khi Thẩm Triều Triều nghe được tiếng động, đeo khẩu trang mở cửa sân, chị Đại Lâm lấy tốc độ không phù hợp với dáng người mập mạp nhanh chóng chạy vào trong sân, sau đó vội vàng giơ tay đóng cửa sân lại lần nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 166: Chương 166



Đợi đến khi nhanh chóng làm xong tất cả những việc này, cuối cùng chị Đại Lâm cũng yên tâm.

Chị thở hổn hển mấy hơi, không đợi hơi thở bình ổn lại, vội vàng kéo tay Thẩm Triều Triều, nói: “Không biết tên khốn nào đang tung tin đồn khắp nơi, châm ngòi thổi gió nói là em tố cáo Vương Kiến Thiết mới dẫn đến xưởng máy móc gặp phải nguy cơ lớn...”

Nói đến đây, chị Đại Lâm cũng tức giận không chịu được, việc này có quan hệ gì với một cô gái nhỏ như Thẩm Triều Triều? Muốn trách cũng trách Vương Kiến Thiết làm việc thất đức.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ nóng nảy của mọi người, chị Đại Lâm lại tiếp tục nói: “Bây giờ có không ít kẻ quá khích muốn đối phó với em, gần đây tuyệt đối không nên rời khỏi nhà, muốn cái gì thì cách tường nói cho chị biết, đến lúc đó chị sẽ lặng lẽ đưa tới cho em.”

“…”

Đột nhiên nghe chị Đại Lâm đề cập đến chuyện xưởng máy móc gặp nguy cơ, Thẩm Triều Triều im lặng, không ngờ cuối cùng Cố Kỳ Việt đoán đúng thật.

Có người bắt đầu tìm cô gây phiền phức. Có điều Thẩm Triều Triều không thẹn với việc này, Vương Kiến Thiết bị trừng phạt là đáng đời.

Cô không làm sai!

Mà khi chị Đại Lâm nhìn Thẩm Triều Triều đầy vẻ kiên cường, chị nhịn không được thở dài một hơi, sau đó lên tiếng an ủi: “Triều Triều, chị biết em không làm sai nhưng tình hình bây giờ không ổn, rõ ràng là bọn họ muốn tìm một người để trút giận.”

Một lô thiết bị nhập khẩu từ nước ngoài năm nay của xưởng máy móc xảy ra vấn đề, dẫn đến hợp đồng ký kết không có cách nào hoàn thành, đến lúc đó cần bồi thường một số tiền lớn vi phạm hợp đồng...

Tuy chính phủ thành phố Giang Lâm đang tích cực giải quyết vấn đề nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có tiến triển gì.

Thậm chí có lời đồn sau khi xưởng máy móc thành phố Giang Lâm bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, có khả năng rất lớn sẽ đóng cửa xưởng, dẫn đến các công nhân trong xưởng gặp phải hoàn cảnh không có công việc làm.

Như vậy, thời gian lâu dài, liệu có còn công việc hay không cũng khó nói. Bởi vậy một bộ phận người quá mức lo lắng vấn đề công việc trong tương lai, khiến họ trở nên nóng nảy bất an, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi Vương Kiến Thiết đã c.h.ế.t rồi, mắng xong lại cảm thấy chưa đủ, bắt đầu chỉ trích Thẩm Triều Triều lo chuyện bao đồng.

Nếu như cô không tố cáo Vương Kiến Thiết, bây giờ gã vẫn có thể quản lý xưởng máy móc, cũng sẽ không đến mức tồi tệ như bây giờ.

Khi cơn giận của mọi người dần dần tăng cao, dẫn đến chuyện không muốn xảy ra nhất vẫn xảy ra.

DTV

Cơn giận cần được trút bỏ.

Vì vậy Thẩm Triều Triều - một cô gái mồ côi không có thế lực này trở thành mục tiêu, cho dù sau khi cô trở về nhà chưa từng bước chân ra ngoài nhưng dấu hiệu của sự sống rất rõ ràng, rất nhanh đã khiến người khác phát hiện ra.

Ban đầu còn có người kiêng dè nhà họ Cố nhưng sau khi thấy Thẩm Triều Triều ở lại nhà mình mà không chịu rời đi, lập tức lập tức khiến mọi người suy đoán có phải cô đã cãi nhau với nhà họ Cố rồi hay không.

Tin tức Thẩm Triều Triều trở về nhà mình nhanh chóng truyền ra, khiến những kẻ muốn biết có thể dễ dàng nắm được vị trí. Đây cũng là nguyên nhân chị Đại Lâm vội vã tới khuyên nhủ Thẩm Triều Triều.

Chị lo lắng sẽ có người nhanh chóng tìm đến đây.

Đợi đến khi nói xong, chị Đại Lâm cũng không ở lại lâu, chị còn phải để ý tình hình... Nếu thật sự không ổn, chị sẽ đến nhà họ Cố báo một tiếng, vợ chồng trẻ cãi nhau lâu như vậy cũng nên làm hòa rồi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 167: Chương 167



Không biết tình hình cụ thể của hai người, trong lòng chị Đại Lâm tràn đầy lo lắng, nhưng mà chưa kịp để chị đi một chuyến đến nhà họ Cố, một đám người đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Thẩm.

Sắc mặt bọn họ đỏ bừng giận dữ, tay cầm đá ném về phía cửa sân, khiến cánh cửa gỗ phát ra tiếng vang lớn.

Bọn họ đồng thời lớn tiếng chửi bới: “Thẩm Triều Triều, đồ sao chổi nhà mày hại c.h.ế.t cha mẹ mày chưa đủ, bây giờ còn muốn hại chúng tao, sao mày không đi c.h.ế.t đi!”

“Lăn ra đây!”

“Sao chổi c.h.ế.t đi!”

Sau khi đập cửa, có kẻ còn dùng sức ném đá vào trong sân, đập vỡ cả ngói nhà, tiếng vang lớn khiến Thẩm Triều Triều trốn trong nhà vô thức run lên, sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cắn chặt môi.

Ngay cả khi bị cắn đến chảy m.á.u cũng không nhận ra, cô chỉ tin chắc rằng bản thân không hề làm sai. Khối u ác tính Vương Kiến Thiết chắc chắn phải loại bỏ.

Lúc trước khi rời khỏi nhà họ Cố, nghe được lời nhắc nhở của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều cũng từng tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không ngờ mọi người lại cực đoan đến vậy.

Những lời lẽ chói tai khó nghe không ngừng vang lên, âm thanh chấn động cả con ngõ Điềm Thủy.

Thẩm Triều Triều không bịt tai lại, mặc cho những lời lẽ cay độc kia lọt vào tai, đôi mắt cô ngấn lệ, khóe mắt đỏ ửng tiết lộ sự ấm ức trong lòng.

Cô không sai!

Cho dù bọn họ có đập nát căn nhà này, cô vẫn không sai!

“Lũ khốn kiếp các người đang làm cái gì đấy, cút hết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi, các người đây là phạm tội đấy, tôi... Á!”

Đúng lúc này, ngoài cửa sân vang lên tiếng chị Đại Lâm cùng với tiếng cãi vã om sòm của đám người kia.

Nhưng mà chỉ một lúc sau, giọng nói của chị Đại Lâm đột nhiên im bặt, khiến Thẩm Triều Triều giật thót mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Cô vội vàng giơ tay lau nước mắt, không tiếp tục trốn trong nhà nữa mà vội vàng chạy ra cửa sân.

Đối mặt với một đám người hung hãn cầm đá ném vào nhà mình, có thể tưởng tượng được, một khi Thẩm Triều Triều bước ra khỏi cửa sân sẽ phải chịu đựng điều gì.

Dù sao đám người này rõ ràng không phải người biết điều lý lẽ gì, động tay động chân đánh đập một trận cũng là may mắn, chỉ sợ bọn chúng học theo đám người kia, dùng những trò bỉ ổi như cạo đầu, đổ nước bẩn...

Thẩm Triều Triều cũng biết sợ.

Nhưng cô càng không muốn người tốt phải chịu thiệt thòi vì mình. Chị Đại Lâm ra mặt là vì cô, nếu như chị xảy ra chuyện gì, cả đời này cô sẽ sống trong day dứt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cầm lấy cây sào tre sau cánh cửa để phòng thân, cô đeo khẩu trang, hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt mắt, dứt khoát mở chốt cửa.

Tay cầm cây sào tre, Thẩm Triều Triều xông ra ngoài, lớn tiếng quát: “Bọn mày mau...”

Lời nói của Thẩm Triều Triều còn chưa dứt đã thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng, bảy tám người đàn ông đang nằm r*n r* “ôi ôi” trên mặt đất, tất cả đều mặt mũi bầm dập.

Một người đàn ông khác to con hơn thì đang quỳ gối trên mặt đất, nửa người trên bị người ta túm chặt cổ áo, hung hăng tát vào mặt.

DTV

Còn chị Đại Lâm thì đang đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phấn khích, chị vỗ mạnh vào đùi, lớn tiếng khen ngợi: “Đánh cho tốt vào, vừa nãy chính là tên này ném đá hăng nhất, còn muốn đánh tôi, khinh người quá thể đáng! Chồng của Triều Triều đánh thêm mấy cái nữa cho tôi!”

Cố Kỳ Việt rất biết nghe lời, lại tặng thêm cho tên kia một cú đ.ấ.m thật mạnh vào mặt, đến khi hắn ta rụng mất mấy chiếc răng, ngất xỉu tại chỗ, anh mới chịu buông tay.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 168: Chương 168



Chỉ chút bản lĩnh ấy, cũng dám đến đây giương oai? Thật là không chịu đánh được mà.

Tiếng động Thẩm Triều Triều mở cửa không nhỏ, đương nhiên Cố Kỳ Việt cũng nghe được.

Là một người luôn hành động theo cảm xúc, anh lại bắt đầu do dự, không biết nên nói gì với cô lúc này, bàn tay vừa mới đánh người vô thức nắm chặt, lòng bàn tay anh bất giác ươn ướt mồ hôi.

Kể từ ngày hôm đó nhìn thấy số tiền Thẩm Triều Triều để lại trước cửa, trong lòng Cố Kỳ Việt dâng lên cảm giác day dứt, anh mấy đêm trằn trọc khó ngủ.

Tuy hành động ép anh kết hôn của Thẩm Triều Triều không thể coi là quang minh chính đại gì nhưng không thể phủ nhận cô là một cô gái tốt, nấu ăn ngon, lại biết may vá thêu thùa, phẩm hạnh đoan chính, không bao giờ lợi dụng của người khác. Còn anh lại đối xử với cô quá mức tuyệt tình, tự tay dập tắt đi ngọn lửa vừa mới nhen nhóm trong lòng cô.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh chắc chắn sẽ không giấu giếm cô, sẽ nói rõ ràng lý do anh đối phó với Vương Kiến Thiết, sẽ không để cô hiểu lầm mà cảm động...

Để rồi khi hạnh phúc nhất lại phát hiện ra sự thật tàn nhẫn, như bị người ta đ.â.m một nhát d.a.o sau lưng, để lại vết thương rỉ m.á.u không ngừng...

Nghĩ đến đây, cảm giác áy náy càng như thác lũ trào dâng, Cố Kỳ Việt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đôi mắt hoa đào vốn sáng ngời cũng trở nên ảm đạm.

Anh muốn bù đắp lỗi lầm. Nhưng nghĩ đến quyết tâm rời đi của Thẩm Triều Triều, anh e rằng bây giờ cô không muốn gặp anh.

Cố Kỳ Việt vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được cách nào thích hợp. Cuối cùng anh chọn cách đơn giản và nhất, đó là âm thầm theo dõi Thẩm Triều Triều, dự định gặp cô trước rồi tính sau.

Tuy nhiên Cố Kỳ Việt đã đánh giá thấp Thẩm Triều Triều, những ngày này cô gần như không bước chân ra khỏi nhà, cả ngày ru rú trong phòng.

Muốn gặp cô một lần quả thật khó như lên trời.

Cố Kỳ Việt cho rằng tình hình này sẽ còn kéo dài rất lâu, nhưng không ngờ những lời đồn đại kia lại càng ngày càng lan rộng, khiến một số kẻ quá khích trở nên mất lý trí.

Bây giờ Thẩm Triều Triều rất nguy hiểm!

Chính vì lo lắng cho cô, Cố Kỳ Việt đã âm thầm theo dõi cô vài ngày. Trong khoảng thời gian đó, anh phát hiện có vài kẻ khả nghi lảng vảng trước cửa nhà họ Thẩm, anh vô cùng tức giận, không chút lưu tình đánh cho bọn chúng một trận nhừ tử.

Sau đó Cố Kỳ Việt không còn thấy những kẻ khả nghi kia xuất hiện nữa, anh cho rằng mọi chuyện sẽ không đến mức quá tệ.

Nào ngờ hôm nay nhân lúc anh ra ngoài mua cơm, đám người này lại dám cả gan xông đến nhà họ Thẩm gây sự...

Nếu như không phải anh kịp thời quay về, chỉ e rằng chị Đại Lâm, người hàng xóm tốt bụng đã bị bọn chúng đánh bị thương rồi.

Bởi vì trong lúc hai bên đang cãi vã kịch liệt, có kẻ đã nhặt đá định ném vào đầu chị Đại Lâm. Nếu như bị cục đá kia đập trúng, chắc chắn đầu chị sẽ bị thương nặng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng chưa kịp để tên đó ra tay, Cố Kỳ Việt đã kịp thời quay về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không quan tâm đến hộp cơm trên tay nữa, ném mạnh sang một bên, sau đó lao đến, chặn hòn đá trên tay tên kia.

DTV

Anh ném cục đá xuống đất, Cố Kỳ Việt không chút nương tay giáng cho tên kia một cú đá vào bụng, khiến hắn ta ngã lăn ra đất, ôm bụng k** r*n thảm thiết.

Bị hành động của đám người kia dọa sợ, chị Đại Lâm hét lên một tiếng, sau khi hoàn hồn, chị tức giận nghĩ, lũ khốn kiếp này đúng là điên rồi, đây là muốn g.i.ế.c người sao?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 169: Chương 169



Nghĩ đến việc bản thân suýt chút nữa thì bị thương, chị Đại Lâm tức giận “gào” lên một tiếng, chị không quan tâm đến việc tên kia có bị thương hay không, lao vào đánh tới tấp, xé rách quần áo, thậm chí còn giật cả tóc của hắn ta. Còn những kẻ khác thì cảnh giác bao vây Cố Kỳ Việt.

Thậm chí, tên cầm đầu Vương Thạch còn định dùng lời lẽ để lấy lòng thương hại của Cố Kỳ Việt nhưng chưa kịp mở miệng, Cố Kỳ Việt đã mất kiên nhẫn, ra tay giải quyết đám người xung quanh.

Lũ khốn kiếp dám ném đá vào nhà dân, chắc chắn chẳng phải loại tốt đẹp gì!

Không ngu ngốc thì cũng độc ác.

Cố Kỳ Việt có thể dễ dàng đối phó với cả một băng nhóm buôn người, huống hồ là đám người ô hợp này. Anh giống như hổ lạc vào bầy cừu, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay, khiến Vương Thạch không thể khoanhy đứng nhìn được nữa.

Hắn ta nhận tiền của người ta, vất vả lắm mới tập hợp được một đám người đến đây gây rối, nếu như bị người đàn ông này phá hỏng chuyện tốt, lần sau hắn ta biết kiếm đâu ra cơ hội tốt như vậy nữa?

Nghĩ vậy, Vương Thạch quyết định phải dạy cho Cố Kỳ Việt một bài học, không thể để anh phá hỏng chuyện của hắn ta...

Đáng tiếc Vương Thạch đã tự đánh giá quá cao bản thân mình, hắn ta giống như bọ ngựa muốn đá xe, cuối cùng bị Cố Kỳ Việt đánh cho không có sức lực để phản kháng.

Bởi vì Vương Thạch là kẻ cầm đầu nên Cố Kỳ Việt đánh hắn ta tàn nhẫn hơn những tên còn lại, lần này chắc chắn phải dạy cho bọn chúng một bài học, nếu không lần sau bọn chúng sẽ còn đến gây chuyện.

DTV

Đúng lúc Cố Kỳ Việt đang đánh nhau hăng say thì cửa nhà họ Thẩm đột nhiên mở ra. Nghĩ đến việc bản thân vừa mới ra tay đánh người, Cố Kỳ Việt định lên tiếng giải thích thì chị Đại Lâm ở bên cạnh đã kích động chạy đến trước mặt Thẩm Triều Triều.

Chị vỗ mạnh vào đùi, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi nói: “Triều Triều, may mà em không ra ngoài đấy, đám người này hung dữ lắm, chúng nó định ném đá vào đầu chị đấy!”

Nói đến đây, chị Đại Lâm đột nhiên kích động, bắt đầu khen ngợi Cố Kỳ Việt: “May mà chồng em kịp thời xuất hiện, nếu không chị đã phải vào bệnh viện rồi! Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, chị đã biết cậu ấy là người tốt rồi, quả nhiên không nhìn lầm mà! Giỏi lắm!”

Vừa nói chị Đại Lâm vừa giơ ngón tay cái lên, anh chàng này cao to, khỏe mạnh, đánh nhau cũng rất giỏi. Chắc chắn là người đàn ông tốt.

Triều Triều thật là có phúc!

Nghĩ đến người chồng vô dụng nhà mình, chị Đại Lâm nhìn Thẩm Triều Triều với ánh mắt ngưỡng mộ, nếu như không phải người trẻ tuổi thường hay ngại ngùng, chị đã sớm trêu chọc hai người rồi.

Nghe chị Đại Lâm nói, Thẩm Triều Triều miễn cưỡng nở nụ cười, trong mắt ẩn chứa nỗi buồn khó giấu, nhưng rất nhanh sau đó, cô nhớ ra mình đang đeo khẩu trang, không cần phải cố cười. Khóe môi cứng đờ nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.

Cô rất cảm kích Cố Kỳ Việt đã ra tay giúp đỡ, nhưng mà cô đã vất vả lắm mới có thể tạm thời không nghĩ đến anh, vậy mà bây giờ anh lại xuất hiện, khiến trái tim cô vốn đã bình lặng lại nổi lên gợn sóng.

Nếu như Cố Kỳ Việt là một tên xấu xa, có lẽ cô đã sớm quên được anh.Nhưng anh lại là một người đàn ông tốt như vậy, hình bóng anh đã khắc sâu trong tim cô, muốn quên cũng khó.

Nghe chị Đại Lâm khen ngợi, Cố Kỳ Việt quay đầu nhìn Thẩm Triều Triều. Chỉ một cái liếc mắt anh đã nhận ra sự lúng túng và buồn bã trong mắt cô, anh không để chị Đại Lâm tiếp tục nói nữa, vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Chị Đại Lâm, cảm ơn chị vừa rồi đã ra tay giúp đỡ, tôi và Thẩm... Triều Triều có chuyện muốn nói, chị xem...”
 
Back
Top Bottom