Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 100: Chương 100



Rõ ràng anh là ác bá người người e ngại nhưng hiện giờ lại cảm thấy mình như bị người ta đùa giỡn.

Đang lúc Cố Kỳ Việt sắp thẹn quá hóa giận thì chưa kịp đợi đến lúc anh nói chuyện với Thẩm Triều Triều, cảnh sát Chu đã không mời mà tới, nở nụ cười xán lạn, trực tiếp giơ tay vỗ vai Cố Kỳ Việt.

Đồng thời hắn ta tán thưởng: “Tôi đã biết ngay thằng nhóc cậu không tầm thường mà, quả nhiên là tôi đoán đúng! Mấy ngày nay luôn có người đến báo án, nói trong nhà mình có người mất tích.”

Cảnh sát Chu thật sự rất vui vẻ, nếu như không nhờ có Cố Kỳ Việt bắt được người thì sẽ có biết bao nhiêu gia đình vì mất người thân mà lâm vào đau khổ chứ!

Tuy hiện giờ vẫn chưa điều tra sâu, chưa thể xác định được nghi phạm chính là mấy người này, nhưng nhân chứng xác nhận đã là tám chín phần mười.

Mà bả vai của Cố Kỳ Việt bị vỗ đau nhức, anh nhannh chóng cầm lấy bàn tay kích động của cảnh sát Chu: “Dừng dừng dừng lão Chu, chú nhìn kỹ tôi xem, tôi chính là người bị thương!”

Để đưa những người như lão Hùng đến đồn công an, vết thương ở cánh tay Cố Kỳ Việt kéo dài đến tận bây giờ.

Cũng vì anh là người rất có thể nhịn đau, nếu đổi thành người khác thì đã sớm đau đến độ lăn lộn trên mặt đất.

“Bị thương nghiêm trọng vậy? Còn không mau đến bệnh viện!”

Sau khi cơn hưng phấn lui đi, cảnh sát Chu nhìn thấy sắc mặt Cố Kỳ Việt quả thật không còn hồng hào như trước kia nữa, khuôn mặt hôm nay tái nhợt, còn có băng vải buộc quanh cánh tay cũng nhiễm màu m.á.u khiến nét mặt hắn ta lập tức nghiêm túc.

Nghe thấy sự quan tâm của cảnh sát Chu, Cố Kỳ Việt nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, anh không trực tiếp xoay người rời đi mà nói ra lời nói đã chuẩn bị rất lâu: “Lão Chu, tôi chỉ cho chú một con đường, cho dù bọn họ mạnh miệng không cạy ra được thì chú cũng có thể lựa chọn biện pháp khác.”

Trong lúc Cố Kỳ Việt nói chuyện, một tia sáng lóe lên trong mắt anh.

Anh không phải là người sẽ im ỉm chịu thiệt thòi.

Cho nên...

“Nguyên nhân những người này ngăn cản tôi là vì Lưu Tư Viễn đã dùng tiền thuê bọn họ đến đánh tôi, các chú có thể thẩm vấn Lưu Tư Viễn để xem xem có cạy được miệng cậu ta không, dựa vào đó thu được nhiều thông tin hơn.”

Vốn dĩ Cố Kỳ Việt còn muốn kiếm cớ để nói nghiêm trọng hơn một chút, kết quả không ngờ những người này lại là bọn buôn người.

Lần này, thằng cháu trai Lưu Tư Viễn trốn không thoát rồi, tội cấu kết với bọn buôn người còn nặng hơn!

“Được, cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, bây giờ mau chóng đi chữa trị vết thương đi!”

Cảnh sát Chu gật đầu với Cố Kỳ Việt, lập tức thúc giục anh đến bệnh viện chữa trị, nếu lần này thành công phá được vụ án băng nhóm buôn người thì Cố Kỳ Việt tự tay bắt bọn buôn người nhất định sẽ được khen ngợi!

Lần này anh sẽ từ ác bá biến thành thanh niên ưu tú.

DTV

Không để ý đến cảnh sát Chu đang suy nghĩ gì, Cố Kỳ Việt đã nói hết những gì muốn nói, đương nhiên không có ý định tiếp tục ở lại, nơi này ồn ào, còn không bằng về nhà cho yên tĩnh!

Mà khi anh nói chuyện với cảnh sát Chu, Thẩm Triều Triều vội vã lui về phía sau vài bước.

Mặt cô có chút đỏ, cúi đầu xuống, bởi vì là vợ chồng hợp pháp nên khi ở trước mặt Cố Kỳ Việt, lá gan của Thẩm Triều Triều mới đôi khi lớn hơn chút.

Nhưng có những người khác ở đây, cô lại trở nên sợ sệt.

Vất vả lắm mới đợi được đến lúc có thể rời đi, Thẩm Triều Triều lại giơ tay nắm lấy góc áo của Cố Kỳ Việt, dáng vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt theo đuôi khiến cảnh sát Chu ở bên cạnh nhìn thấy, nhất thời không khỏi nở một nụ cười hòa ái hiền lành.

Nhìn lại dáng vẻ đã thành thói quen của Cố Kỳ Việt, trong lòng cảnh sát Chu cũng không thể không chậc chậc vài tiếng.

Người đã kết hôn có khác!

Hy vọng sau này hai người họ có thể càng ngày càng tốt hơn... Đương nhiên, nếu Cố Kỳ Việt có thể giảm bớt số lần đến đồn công an “làm khách”, vậy thì càng tốt!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 101: Chương 101



Sau khi rời khỏi đồn công an, bởi vì Thẩm Triều Triều kiên trì nên Cố Kỳ Việt vốn muốn tự mình xử lý vết thương không thể không đến bệnh viện một chuyến, để bác sĩ kiểm tra vết thương và chữa trị.

Hai người ăn ý không đến bệnh viện của Diệp Phương, đợi đến khi bác sĩ khâu lại vết thương và kê đơn thuốc xong xuôi, lúc này đã là hai giờ chiều, Cố Kỳ Việt mặc áo sơ mi mới mua từ cửa hàng bách hóa, bỏ ống tay áo xuống để có thể che đi vết thương.

Áo sơ mi màu trắng bán ở trung tâm thương mại rất bình thường, nhưng mặc trên người Cố Kỳ Việt vai rộng eo nhỏ lại lập tức làm nổi bật dáng áo.

Đi trên đường cái cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến Cố Kỳ thấy phiền không chịu được.

Thân phận ác bá của anh trước kia khiến người ta sợ hãi không dám nhìn nhiều, mà bây giờ lại anh mặc áo sơ mi trắng vô cùng thu hút ánh nhìn.

Thấy lại có bóng người nhìn qua như xem khỉ, Cố Kỳ Việt cắn răng, sau đó nắm lấy cánh tay Thẩm Triều Triều rồi trực tiếp kéo cô chạy bộ về nhà.

“Cố Kỳ Việt, vết thương của anh...”

“Không sao, không c.h.ế.t được.”

DTV

Giọng của Thẩm Triều Triều biến mất trong tiếng gió, thể chất của cô không kém, hơn nữa Cố Kỳ Việt cũng không chạy rất nhanh, mà là đi tới với tốc độ đều đặn để Thẩm Triều Triều cũng có thể theo kịp.

Mà trong lúc cô chạy bộ thoải mái, cảm giác sợ hãi khi trải qua nguy hiểm lúc trước cũng hoàn toàn bị gió cuốn bay.

Đến khi về đến nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã chạy rất nhiều nhưng tinh thần cũng rất phấn khởi, khăn quàng cổ che mặt bị kéo xuống một đoạn, để lộ đôi mắt hạnh cực kỳ lóe sáng.

Khi đôi mắt tràn đầy vui mừng của cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt, tầm mắt hai người đối diện nhau, không bao lâu sau đã khiến Cố Kỳ Việt cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám tiếp tục đối diện nữa.

Vành tai anh đỏ rực.

Trong lòng anh còn suy nghĩ tại sao mắt cô lại sáng như vậy làm gì, thật xinh đẹp...

Chờ một chút, Thẩm Triều Triều là muốn dùng d.a.o mềm cắt thịt, nước ấm nấu ếch xanh khiến anh tê liệt, không được, anh đã đưa ra quyết định rồi, tuyệt đối không thể thay đổi.

Anh nhất định phải ly hôn!

Tuy không biết vì sao Cố Kỳ Việt đột nhiên im lặng, nhưng nhìn dáng vẻ tay sắp cùng chân của anh, Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đàn ông thật sự rất khó hiểu!

Sau khi trở về nhà họ Cố, chỉ thấy Vương Thải Hà lo lắng chờ đợi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Hai người các con đi đâu mà cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng, làm bà thật sự lo muốn chết.”

Vương Thải Hà nói chuyện còn không quên giơ tay vỗ lên người Cố Kỳ Việt vài cái, kết quả động tác trên tay còn chưa dừng lại thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn cản.

Thẩm Triều Triều cẩn thận che chở cánh tay bị thương của Cố Kỳ Việt, không chú ý tới nét mặt ngây ngốc của anh, vội vàng nói: “Bà nội, tay Cố Kỳ Việt... bị thương rồi!”

“Hả? Bị thương?”

Vương Thải Hà giật mình, ngay sau đó bà ấy xắn ống tay áo của Cố Kỳ Việt lên, kết quả chỉ thấy vết thương đã được băng bó khiến bà ấy nhíu mày, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Về việc này, Cố Kỳ Việt không quen lắm với sự chăm sóc của Thẩm Triều Triều cũng không tính giấu giếm, tự thuật sơ qua một lần.

Đồng thời không quên nhắc tới “chuyện tốt” mà Lưu Tư Viễn làm!

Quả nhiên, khi nghe thấy Lưu Tư Viễn thuê người đánh anh, bà ấy đã rất tức giận, hơi thở có chút gấp, sau đó lập tức lên lầu hai gọi điện thoại, bảo Cố Hằng và Diệp Phương về nhà hết.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 102: Chương 102



Còn đi làm cái gì nữa, cháu trai lớn và cháu dâu của bà ấy bị người ta bắt nạt, phải trút giận giúp cháu.

Về phần muốn trút giận như thế nào...

“Triều Triều, con ở nhà nhé, chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi.”

Sau khi hai vợ chồng Cố Hằng trở về, nghe chuyện Lưu Tư Viễn đã làm cũng tức giận không thôi, lúc này bọn họ đang áy náy vì chuyện mà Cố Kỳ Việt gặp phải khi còn nhỏ, hiện giờ đã có cơ hội biểu hiện nên ngay cả quản đốc Cố Hằng chú ý quy củ cũng không đưa ra dị nghị gì.

Vì thế, đoàn người nhà họ Cố do Vương Thải Hà dẫn đầu quyết định đến thẳng nhà họ Lưu “đòi một lời giải thích”, Thẩm Triều Triều ở lại trông nhà.

Đối với việc này, Thẩm Triều Triều vô cùng nghe lời, cô quả thật không thích hợp đi.

Đến lúc đó có khi cơn khủng hoảng của cô sẽ gây cản trở, ảnh hưởng đến sức chiến đấu của nhà họ Cố...

Chẳng qua Cố Kỳ Việt bị thương cũng qua đó làm gì?

Khi Thẩm Triều Triều khó hiểu nhìn về phía Cố Kỳ Việt, thấy anh đang đắc ý nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu cảm “Mày cứ chờ xem đi”, vừa nhìn đã biết là đang âm thầm lên kế hoạch gì đó.

Thẩm Triều Triều không đoán được nên chỉ có thể chờ đợi, mà người nhà họ Cố đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Khác với lúc đi trong phẫn nộ, trên mặt bọn họ lúc trở về mang theo nụ cười, Vương Thải Hà càng đắc ý nói: “Đừng thấy mẹ lớn tuổi, lúc còn trẻ cũng là người ghê gớm, chỉ có bà già nhà họ Lưu kia thì một mình mẹ cũng có thể đánh lại năm người!”

DTV

Thì ra, sau khi tới nhà họ Lưu, nhà họ Cố cũng không cãi cọ với bọn họ.

Vương Thải Hà dẫn đầu ra tay, Cố Hằng ở bên cạnh bảo vệ mẹ, Diệp Phương ngăn cản phụ nữ nhà họ Lưu, mà Cố Kỳ Việt bị thương ở bên cạnh phất cờ hò hét cố gắng lên. Bọn họ đập bể toàn bộ bồn chậu lọ bình nhà họ Lưu, đồ vật có giá trị cao thì không đụng vào để tránh bị ăn vạ.

Chẳng qua những thứ bồn chậu này cũng không dễ mua, muốn mua thêm một lần nữa thì vẫn cần phí rất nhiều công sức.

Đối với hành vi không khách sáo của nhà họ Cố, nhà họ Lưu lựa chọn nhẫn nhịn, nguyên nhân là vì trước đó không lâu, Lưu Tư Viễn đã bị cảnh sát mang đi, nói rằng hắn cấu kết với bọn buôn người.

Chỉ một câu này đã khiến nhà họ Lưu sợ vỡ mật.

Người ba là phó thị trưởng của Lưu Tư Viễn lập tức đưa ra quyết định, ông ta muốn đến tòa soạn báo đăng báo cắt đứt quan hệ.

Bởi vậy chỉ còn lại có mấy người phụ nữ nhà họ Lưu, căn bản không ngăn được nhà họ Cố đến đây báo thù!

Cũng tiện cho Cố Kỳ Việt đục nước béo cò.

Nhân lúc hiện trường rối như tơ vò, anh len lén đến thư phòng và phòng ngủ của nhà họ Lưu, nhanh chóng tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm được đồ vật mà mình muốn.

Có thể dùng những thứ này lật đổ nhà họ Lưu hoàn toàn.

Mặc dù Lưu Tư Viễn đã bị anh đưa đến đồn công an, về sau cũng sẽ không nhảy nhót trước mắt nữa, nhưng Cố Kỳ Việt muốn nhổ cỏ tận gốc hơn, không chỉ Lưu Tư Viễn cần phải trả giá thật lớn mà ngay cả nhà họ Lưu cũng phải diệt trừ.

Trước đó anh biết được từ các nguồn khác nhau rằng ba của Lưu Tư Viễn thân là phó thị trưởng nhưng lại nhận hối lộ cùng với tham ô tài sản quốc gia vân vân, chỉ tiếc là không có lý do hợp lý để đến nhà họ Lưu.

Tuy anh có thể tiếp cận Lưu Tư Tư để đạt được mục đích, nhưng Cố Kỳ Việt không muốn để bản thân mình chịu thiệt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 103: Chương 103



Kết quả không ngờ cơ hội lại chủ động đưa vào trong tay anh, hơn nữa anh còn tìm được chứng cứ.

Một cuốn sổ với rất nhiều thứ.

Anh có thể dễ dàng lấy được chứng cứ phó thị trưởng Lưu nhận hối lộ như thế cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu là lúc bình thường thì tiến vào nhà họ Lưu thôi cũng khó khăn, nhất là những nơi như thư phòng này, ngay cả liếc mắt một cái cũng không được.

Bọn họ lấy lý do bên trong có tư liệu quan trọng để ngăn anh vào, nhưng không thể ngờ nay lại nghênh đón tên Cố Kỳ Việt không mời mà đến này.

Anh không thể để sổ sách lại, phải nhanh chóng đưa ra ngoài.

Sau đó, Cố Kỳ Việt không tự mình bận rộn mà là giao sổ sách cho Cố Hằng, khi Cố Hằng mở ra nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Ngay sau đó ông không nói tiếng nào mà rời khỏi nhà.

DTV

Về phần chuyện phó thị trưởng Lưu tham ô nhận hối lộ, Cố Kỳ Việt cũng không giúp ông ta giấu giếm, hai người Diệp Phương và Vương Thải Hà khiếp sợ không thôi, không ngờ một người bình thường trông thanh chính liêm minh lại là một tên lòng tham không đáy!

Chuyện này một khi được chứng thực thì phải ăn súng!

Đột nhiên nghe thấy nhân vật lớn ngã ngựa, Thẩm Triều Triều cũng kinh ngạc há to miệng, mắt hạnh to tròn vô cùng đáng yêu.

Cố Kỳ Việt vô thức nhìn qua, đợi đến khi kịp phản ứng lại thì anh mới nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Đúng là đòi mạng mà!

Vốn dĩ cô đeo khăn quàng cổ là có thể che được khuôn mặt kia, nhưng bây giờ Thẩm Triều Triều ở nhà sẽ tháo khăn quàng cổ xuống, khiến Cố Kỳ Việt sẽ vô thức nhìn nhiều hơn một lát.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp.

Anh cũng vậy.

Nhưng không được!

Trước đây là Thẩm Triều Triều nhiệt tình muốn gần gũi với anh, nếu như anh không cẩn thận đưa tín hiệu có thể đến gần, đến lúc đó...

Cố Kỳ Việt lập tức giơ tay nhéo ấn đường, ngăn cản suy nghĩ này.

Nghĩ lại thôi cũng thấy nguy hiểm!

Mà sau khi loại bỏ vất vả phải làm chân chạy tố cáo, Cố Kỳ Việt có thời gian rảnh rỗi, vốn định lén lút chạy đến chỗ anh Cường để trốn, kết quả cảnh sát Chu lại cố ý đến nhà thăm hỏi, yêu cầu Cố Kỳ Việt thành thật ở nhà trong khoảng thời gian này.

Tránh cho bọn buôn người có cá lọt lưới, tiến hành trả thù Cố Kỳ Việt... Vừa nghe thấy lời này, hai người Vương Thải Hà và Diệp Phương đương nhiên sẽ không chịu thả Cố Kỳ Việt rời đi, khiến anh chỉ có thể ở lại trong nhà.

Cũng may thời gian Thẩm Triều Triều to gan cũng không kéo dài quá lâu, hơn nữa trong nhà còn có mẹ và bà nội hỏi han ân cần, sợ Thẩm Triều Triều sẽ lưu lại bóng ma tâm lý vì bị bọn buôn người tấn công.

Con trai cháu trai trong nhà này bị thương là anh nhưng anh cứ như con cháu nhặt được.

Bọn họ chỉ quan tâm một chút vào hai ngày trước, toàn bộ thời gian còn lại đều đặt trên người Thẩm Triều Triều, bởi vậy Thẩm Triều Triều chìm trong sự quan tâm từ ái của trưởng bối nên chưa kịp đi tìm anh. Nhờ thế mà Cố Kỳ Việt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh cũng là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, đối mặt với một người xinh đẹp như Thẩm Triều Triều mà không có phản ứng thì chính là đang gạt người.

Nhưng sự khác biệt giữa con người và động vật chính là có khả năng tự chủ mạnh mẽ.

Ngoài những rắc rối nhỏ ở nhà, mọi thứ đều đang diễn ra tốt đẹp.

Bên phía đồn công an đã xác nhận đám lão Hùng là băng đảng buôn người, hơn nữa căn cứ vào manh mối mà Lưu Tư Viễn cung cấp cũng đã tìm được chỗ ở tạm thời của bọn họ, giải cứu thêm được hai mươi ba mươi cô gái dưới hầm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 104: Chương 104



Khi các nạn nhân bị lừa bán được về nhà đoàn tụ, đám người Lão Hùng cũng bị phán tử hình, còn Lưu Tư Viễn thuê người gây thương tích cho người khác thì bị phán đày đi lao động cải tạo mười năm.

Đương nhiên, nhà họ Lưu cũng không có kết cục tốt đẹp gì, bởi vì phó thị trưởng Lưu Vi Dân tham ô nhận hối lộ nên bị lập thành án đặc biệt.

Giống như sau khi tách đậu phộng thì sẽ có được một chuỗi hạt đậu phộng.

Sau khi Lưu Vi Dân tự biết mình không còn đường trốn, ông ta lập tức đưa ra một danh sách đặc biệt, ngoại trừ những người phạm tội giống ông ta thì thậm chí còn có cả gián điệp!

Chuyện này lập tức thu hút sự chú ý của nhà nước.

Vì để tiếp tục bắt được “chuột lớn” khác, Lưu Vi Dân bị đưa đi bí mật, nhưng tội danh của ông ta lại không được che giấu chút nào, khiến người thân nhà họ Lưu lập tức biến thành chuột chạy qua đường, vợ của Lưu Vi Dân cũng đăng báo cắt đứt quan hệ.

Bà ta nhanh chóng tìm một gia đình khác rồi tái giá, cũng đưa Lưu Tư Tư không muốn rời đi đi theo.

Nhà họ Lưu vốn là lửa nóng nấu dầu, hoa tươi gấm vóc cứ như vậy trực tiếp ngã xuống, cũng khiến Cố Kỳ Việt âm thầm thao túng hết thảy cảm thấy hài lòng.

Không còn ai chướng mắt đến kiếm chuyện với anh nữa!

Cuộc sống lại trở nên tốt đẹp.

Chỉ là...

Cố Kỳ Việt đứng trước cửa sổ phòng, tầm mắt anh nhìn xuống phía dưới.

Trong viện, Thẩm Triều Triều cầm cuốc nhỏ chăm chú trồng hoa, vì làm việc nên cô cố ý thay thành một bộ quần áo cũ, có lẽ kích thước có hơi nhỏ nên khi mặc vào không quá vừa người.

Cố Kỳ Việt rầu rĩ thở dài một hơi, nhắm mắt lại, cảm thấy Thẩm Triều Triều tới là để tra tấn anh.

Nhưng trước đó không lâu anh mới đồng ý với Thẩm Triều Triều rằng sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn, thế nên muốn giải quyết vấn đề đang bày ra trước mắt thì phải tìm cách khác.

Anh cần biết nguyên nhân Thẩm Triều Triều không chịu ly hôn là gì.

Hai nhà trước đó không hề qua lại, anh cũng chưa từng gặp Thẩm Triều Triều, cùng với việc Thẩm Triều Triều e sợ tiếp xúc cùng người khác nhưng lúc trước lại có thể chạy đến nhà họ Cố nói muốn gả cho anh...

Có thể khiến một người nhát gan làm ra hành động như thế, có lẽ cô đã gặp phải chuyện còn kinh khủng hơn so với tiếp xúc với người khác.

Khi ba c.h.ế.t vì nhiệm vụ, không ai có thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình để thay đổi và chạy trốn... Cố Kỳ Việt xem nhẹ cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, bây giờ không phải là lúc để anh đau lòng.

Nhưng anh cũng không cần tiếp tục suy nghĩ nữa.

Bởi vì câu trả lời đã bày ra trước mặt.

Nguyên do khiến Thẩm Triều Triều sợ hãi rất có khả năng là vì quản đốc xưởng máy móc Vương Kiến Thiết từng trèo tường xông vào nhà họ Thẩm, gã đã phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của Thẩm Triều Triều!

Cho nên, chỉ cần giải quyết Vương Kiến Thiết thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Đôi mắt đen của Cố Kỳ Việt lóe sáng, hai tay anh nắm chặt, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy như kéo vang kèn lệnh chiến đấu.

*

DTV

Cố Kỳ Việt làm việc lưu loát, nếu đã có mục tiêu, anh sẽ lập tức hành động.

Hơn nữa vết thương trên cánh tay cũng đã khép lại, không ảnh hưởng đến hoạt động, bởi vậy những người khác trong nhà họ Cố cũng không ngăn cản, thế là Cố Kỳ Việt bắt đầu đi sớm về trễ, ban ngày hầu như sẽ không gặp được anh ở nhà.

Nếu như hai ba ngày thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu cứ duy trì liên tục một tuần như vậy thì sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 105: Chương 105



“Thằng nhóc thối Cố Kỳ Việt này gần đây bận rộn cái gì vậy, không ngày nào chịu ở nhà, Triều Triều, con cũng đừng nuông chiều nó, nên phạt thì phải phạt.”

Xế chiều hôm nay, Vương Thải Hà và Thẩm Triều Triều ngồi trong phòng khách xem tivi, đồng thời trò chuyện, khi nghe thấy bà ấy bảo cô phạt Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều không khỏi cong mắt cười, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, nói đỡ cho anh: “Bà nội, Cố Kỳ Việt không có ở đây là con có thể ở bên bà nhiều hơn, như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”

Thời gian cô ở lại nhà họ Cố không ngắn nên cũng quen thuộc hơn nhiều, Thẩm Triều Triều nói chuyện lắp bắp cũng được cải thiện, bây giờ đã có thể nói hết một câu hoàn chỉnh!

So sánh với tiểu viện yên tĩnh sau khi ba hi sinh vì nhiệm vụ, cuộc sống nhàn nhã ở nhà họ Cố giống như đang nằm mơ.

Tuy Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác, nhưng tính tình cô cũng không phải quái gở.

Chỉ là khi còn nhỏ gặp phải bọn lừa bán nên mới để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô mà thôi.

Từ đó về sau cô không muốn tiếp xúc với người lạ nữa.

Cô như dùng cành cây vẽ một vòng tròn trên mặt đất, ngăn cách với thế giới nguy hiểm bên ngoài vòng, một mình cô yên tĩnh đứng trong vòng tròn, nhưng khi những người khác bước vào vòng tròn thông qua bài kiểm tra thì sẽ được nghênh đón sự tiếp đón nhiệt tình của Thẩm Triều Triều.

DTV

Nghe Thẩm Triều Triều nói câu này là cơn oán giận của Vương Thải Hà đã trực tiếp bị tiêu diệt, bà lão vốn đang tức giận lập tức mặt mày hớn hở: “Ôi chao~ Tốt tốt tốt, đương nhiên là tốt!”

Khoan hãy nói!

Thằng nhóc thối kia không có ở đây, bà ấy vẫn có thể ở cùng cháu dâu xinh đẹp, muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia thì nhìn thật sự khiến người ta vui sướng muốn chết...

Chẳng qua dù sao Cố Kỳ Việt cũng đã kết hôn với Thẩm Triều Triều, hai người không thể lúc nào cũng lạnh nhạt được.

Bà ấy còn muốn bế chắt ra ngoài khoe khoang đấy!

Cho nên về sau phải nghĩ cách!

Thẩm Triều Triều không biết trong lòng Vương Thải Hà dâng lên ý định gì, cô nhìn chằm chằm hình ảnh đen trắng trên tivi, trong lòng lại tò mò suy đoán, không biết rốt cuộc trong khoảng thời gian này Cố Kỳ Việt đang làm gì?

Bọn buôn người đã bị bắt và kết án.

Nhà họ Lưu cũng sụp đổ.

Không có Lưu Tư Viễn tiếp tục gây phiền toái nên Cố Kỳ Việt không cần đến đồn công an thường xuyên nữa, có đôi khi sẽ nhìn thấy anh lặng lẽ về nhà, dáng vẻ thần bí như đang làm chuyện lớn gì đó!

Chỉ có điều, khi phát hiện Thẩm Triều Triều nhìn thấy mình, Cố Kỳ Việt sẽ như mèo xù lông.

Không đợi cô nói chuyện, anh đã vội vàng trở về phòng, đóng cửa phòng lại, trên đó vẫn còn dán tờ giấy (Thẩm Triều Triều không được vào).

Thẩm Triều Triều nhìn tờ giấy, bất đắc dĩ thở dài.

Nếu như nói là Cố Kỳ Việt chán ghét cô?

Cũng không giống.

Lúc mọi người trong nhà họ Cố cùng nhau ăn cơm, có lúc cô có thể nhận thấy Cố Kỳ Việt đang nhìn cô chằm chằm, nhưng khi Thẩm Triều Triều quay đầu nhìn lại, Cố Kỳ Việt lại vội vã dời tầm mắt đi, nghiêm túc cầm bát ăn cơm.

Dáng vẻ của anh cứ như sắp vùi mặt vào trong bát tới nơi.

Có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng nếu như nói Cố Kỳ Việt thích cô?

Thái độ luôn tránh né của anh thì không nhìn ra thích cô chỗ nào, Thẩm Triều Triều cảm thấy người đàn ông này quá khó hiểu!

“Đúng rồi, Triều Triều, vừa rồi sáng nay có nói đến một chuyện có liên quan đến con, sau khi ba con hi sinh vì nhiệm vụ đã để lại một công việc ở xưởng máy móc, phải xử lý thế nào?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 106: Chương 106



Vương Thải Hà nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Hằng nói buổi sáng khiến bà ấy “ôi chao” vỗ đùi một tiếng.

Chuyện này không thể kéo dài.

Tuy không ai dám trắng trợn tham ô vị trí công tác nhưng vẫn sẽ tuyển công nhân tạm thời vào vị trí trống, người trong xưởng có không ít quan hệ, những người có con cái sắp xuống nông thôn thì lại càng sẵn sàng chi tiền hơn, bởi vậy nếu kéo dài lâu, muốn quay về công việc này cũng sẽ trở nên khó khăn.

Mặc dù với trạng thái của Thẩm Triều Triều không thể đến nhà máy làm việc, nhưng công việc mà ba cô để lại không thể bị lãng phí.

Toàn bộ phải xem xem Thẩm Triều Triều muốn xử lý như thế nào.

Mà khi nghe Vương Thải Hà nói ra ba chữ xưởng máy móc, Thẩm Triều Triều vốn nghĩ đến Cố Kỳ Việt nhanh chóng hoàn hồn, cứ như đụng phải công tắc đã hỏng nào đó khiến thân thể cô theo đó trở nên cứng ngắc, mặt mày hiện lên vẻ sợ hãi.

Sau khi gả vào nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều rất ít khi nhớ tới cảnh tượng ký ức đột nhiên hiện lên trong đầu về cuộc sống tương lai ác mộng của cô.

Vốn tưởng rằng cô sẽ không bối rối vì nó nữa.

Dù sao cô cũng đã tự cứu mình thành công, sẽ không giẫm lại vào vết xe đổ... Quản đốc xưởng máy móc Vương Kiến Thiết không còn dám dây dưa với cô nữa.

Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.

Nhưng hiện giờ, Thẩm Triều Triều biết là cô đã quá ngây thơ, tuy cô vẫn không thật sự trải qua tương lai ác mộng trong đời, nhưng những cảnh tượng trong ký ức kia vẫn quá mức đáng sợ, có lẽ sẽ khiến cô cả đời đều không thể quên.

Bất kể là ở lại thành phố Giang Lâm bị mọi người mắng chửi là không đứng đắn, hay là xuống nông thôn bị những thanh niên trí thức khác cô lập, đến cuối cùng vì bị người ta theo dõi mà dứt khoát lựa chọn con đường cùng là tự sát...

Mỗi một sự kiện đem ra đều khiến người ta cảm thấy ngạt thở giống như tuyệt vọng.

Thẩm Triều Triều theo bản năng đưa tay túm chặt góc áo, trên mặt cố gắng không để lộ ra nỗi hoảng sợ trong lòng, muốn giữ như bình thường, nhưng giọng cô vẫn xen lẫn chút run rẩy: “Con không cần đến phần công việc này, bà nội giúp con tìm người xử lý đi!”

“Ôi, được, bà nội nhất định sẽ xử lý giúp con!”

So với Vương Thải Hà vui tươi hớn hở, tâm trạng của Thẩm Triều Triều lại liên tục sa sút khiến cô không xem nổi tivi nữa, tâm trạng cô giống như bình chứa đầy nước, càng ngày càng nặng nề.

Để tránh thất thố trước mặt bà Vương, cô tìm cớ ra sân tản bộ.

Có lẽ hóng gió sẽ giúp tâm hồn dễ chịu hơn một chút.

Lúc vào sân nhà họ Cố, đầu tiên là Thẩm Triều Triều xem xét cây thuốc ở một góc, nó đã đ.â.m chồi non xanh mơn mởn, những thứ này cũng không phải cây thuốc quý giá gì, chu kỳ sinh trưởng không dài.

Cây thuốc chân chính đắt tiền đã được Thẩm Triều Triều cất giữ cẩn thận, bào chế xong là có thể bảo tồn trong một khoảng thời gian rất lâu.

Xem xét xong tình huống phát triển của cây thuốc, cô lại đi đến khu vực trồng hoa, chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay chọc chọc chồi non đang phá đất chui lên, thấy hoa trưởng thành khỏe mạnh, khóe môi của Thẩm Triều Triều không khỏi giương cao.

Trong mắt cô mang theo mong ước, hy vọng chúng sẽ vượt qua mưa gió, lớn lên khỏe mạnh, để có thể nở những bông hoa xinh đẹp nhất.

“Cốc cốc.”

Đang lúc Thẩm Triều Triều xem xét hoa cô trồng thì cửa viện đột nhiên bị người bên ngoài gõ vang.

Thẩm Triều giật nảy mình, cô cảnh giác quay đầu nhìn lại, kết quả không đợi trong lòng xuất hiện ý nghĩ không ổn thì người bên ngoài đã lên tiếng: “Bà nội mở cửa, con quên mang chìa khóa.”

DTV

Là giọng của Cố Kỳ Việt!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 107: Chương 107



Sau khi biết người tới là Cố Kỳ Việt, tinh thần căng thẳng của Thẩm Triều Triều lập tức thả lỏng, cô không lên tiếng mà chỉ bước nhanh tới trước cửa viện, chuẩn bị mở cửa.

Nhưng khi Thẩm Triều Triều vừa mới giơ tay mở khóa cửa thì bên ngoài lại vang lên tiếng của những người khác.

Cô có chút do dự, không lập tức mở cửa ra. Mà Cố Kỳ Việt đứng ở ngoài cửa thì không có chút biểu cảm nào, tâm trạng anh phiền não, vốn anh đã mệt nhọc ở bên ngoài một ngày, muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, kết quả không ngờ lại bị người ta ngăn cản trước cửa nhà.

Những người này xuất hiện từ đâu?

Rõ ràng lúc anh vừa mới gõ cửa, xung quanh vẫn không có một bóng người!

“Anh Kỳ Việt, anh thật sự quá lợi hại, một người dũng cảm đấu với bọn buôn người, còn đưa tất cả bọn họ đến đồn công an, anh là đại anh hùng trong lòng em!”

“Anh Kỳ Việt, nhìn em nè, em cũng vô cùng sùng bái anh, anh có thể nhận em làm em trai không, em cũng muốn đánh bại bọn buôn người và trở thành anh hùng!”

“Anh Kỳ Việt, đừng để ý đến bọn họ, lúc em còn nhỏ anh còn bế em đấy, quan hệ của chúng ta thân thiết hơn.”

Mấy thằng nhóc đứng xung quanh thành vòng gọi anh trai cực kỳ giống gà mái già ấp tổ, ánh mắt sùng bái của bọn họ khiến Cố Kỳ Việt lập tức đau đầu đỡ trán.

DTV

Cùng với việc hô hào đại anh hùng gì đó cũng làm cho anh xấu hổ muốn bỏ chạy.

Cứu mạng!

Sao cửa này vẫn chưa chịu mở!!!

Cố Kỳ Việt có danh tiếng ác bá vang dội bên ngoài vẫn luôn là đối tượng người người tránh né, sợ chọc đến anh rồi bị đánh một trận nên cũng thường xuyên dạy con cái trong nhà không nên tới gần Cố Kỳ Việt.

Bởi vậy Cố Kỳ Việt đã trở thành một nhân vật hung ác có thể ngăn tiếng khóc đêm của trẻ con, không ai dám tới gần.

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt thích vui vẻ tự tại lại không bị ai quấy rầy thì càng thêm tự tại. Kết quả không ngờ lúc anh vô tình bắt được đám người lão Hùng là băng nhóm buôn người, Cố Kỳ Việt thoáng cái nổi danh.

Mặc dù ở trong mắt thế hệ trước và bạn cùng lứa tuổi, anh vẫn là một người hung ác không dễ chọc vào.

Nhưng trong mắt các thiếu niên, nhất định là ba và anh trai không ghê gớm bằng anh Kỳ Việt nên mới bôi đen vu khống!

Nhưng Cố Kỳ Việt được đông đảo thiếu niên tán dương lại đau đầu không thôi, anh cũng không có kiên nhẫn chăm sóc trẻ nhỏ, trực tiếp thiếu kiên nhẫn đuổi người: “Được rồi được rồi, nói xong thì đi đi.”

Lúc Cố Kỳ Việt nhếch miệng cười trông có vẻ vô cùng đẹp trai, nhưng khi anh hạ khóe miệng xuống thì lại vô cùng dọa người.

Nhưng khí thế hung ác cũng không dọa lui các thiếu niên, ngược lại còn khiến bọn họ thấy yêu thích hơn nữa.

Cả đám cười ngây ngô tiếp tục vây quanh Cố Kỳ Việt, hưng phấn nói: “Anh Kỳ Việt, em có thể học với anh cách làm sao để lộ ra biểu cảm hung ác không? Anh trai em cứ luôn đánh m.ô.n.g em, rất đáng ghét, chờ em học xong rồi sẽ hù c.h.ế.t anh ấy!”

“Em cũng muốn học, em cũng muốn học.”

“Anh Kỳ Việt, em học xong cũng sẽ đi dọa ba em, bảo ông ấy cho em tiền mua kem ăn.”

Cố Kỳ Việt cạn lời, trong lòng lại hung tợn niệm kinh tên cảnh sát Chu, hắn ta tới thông báo thì thông báo là đủ rồi, cứ nhất định phải sửa lại cái gì mà anh hùng không thể không có tiếng tăm gì, phải để ai ai cũng biết!

Thế là hắn ta bắt đầu tuyên truyền. Được rồi, lần này anh quả thật đã nổi tiếng, nhưng anh cũng bị đám khỉ gió này quấn lấy.

Cố Kỳ Việt chỉ có thể bực bội kiềm chế.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 108: Chương 108



Chờ đám nhóc con biểu đạt niềm yêu thích xong chắc là sẽ đi, chỉ là tại sao cửa nhà vẫn chưa mở?

Đang lúc Cố Kỳ Việt buồn bực nhìn về phía cửa nhà mình thì đột nhiên phát hiện nó đã hé ra một khe hở chẳng biết từ lúc nào.

Ngay sau đó, một đôi mắt hạnh xinh đẹp len lén nhìn qua, nghe thấy các thiếu niên sùng bái anh khiến trong mắt cô hiện lên chút ý cười.

Mặt mày cô cong cong mang theo sung sướng, sau khi phát hiện mình bị Cố Kỳ Việt bắt quả tang nghe lén, cô cũng không hề thấy sợ hãi.

So với lúc trước, lá gan của cô đã lớn hơn nhiều rồi...

Thấy vậy, Cố Kỳ Việt mím môi, tuy mặt vẫn không thay đổi nhưng đỉnh đầu lại cứ như đang bốc khói, nóng đến mức anh cũng bắt đầu đỏ mặt, anh xấu hổ cứng đờ thân thể bất động, hận không thể biến mất tại chỗ.

Sao lại là Thẩm Triều Triều mở cửa!!!

Đang lúc Cố Kỳ Việt suy nghĩ xem có nên xoay người bỏ chạy hay không thì chỉ thấy khe hở cửa viện dần dần lớn lên, sau đó thấy Thẩm Triều Triều cẩn thận thò đầu ra, dường như nghe lén đã không còn thỏa mãn nữa nên cô muốn nhìn thấy tận mắt.

Cố Kỳ Việt híp mắt lại, ngay sau đó, anh bước nhanh lên phía trước, giơ tay lên đẩy cô trở về.

Sau khi đóng cửa viện lại một lần nữa, anh xoay người nhìn các thiếu niên vẫn vây quanh không chịu giải tán, đổi cách khác: “Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến lời nói của mấy đứa, bây giờ tất cả về nhà chờ hết đi!”

“Vâng ạ!”

DTV

“Anh Kỳ Việt, em siêu thích anh!”

“Bọn em về nhà nhé, anh nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, tiền kem của em phải dựa vào anh Kỳ Việt hết đấy.”

Các thiếu niên cười đùa giải tán, Cố Kỳ Việt yên lặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn cửa viện đóng chặt, chỉ cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau.

Thẩm Triều Triều nhát gan nhưng lại giống như thỏ nằm ngang trong ổ.

Không chú ý sẽ bị cô đạp một cước, muốn tìm cô tính sổ thì lại không nỡ xuống tay, ngược lại còn khuyến khích cô lớn gan hơn.

Nhất là khi đối xử với anh, cô vô cùng lớn mật, thật sự là...

Cố Kỳ Việt không biết nên đối xử với Thẩm Triều Triều như thế nào, lại nghĩ đến những điều tra gần đây, anh không khỏi nhíu mày, muốn giải quyết Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc không dễ dàng, cần nhiều thời gian hơn.

Trong lúc Cố Kỳ Việt phiền não, cửa viện được mở ra từ bên trong.

Lần này Thẩm Triều Triều trực tiếp đi ra ngoài, bên ngoài chỉ còn lại một mình Cố Kỳ Việt, vì cô không cần lo lắng phải tiếp xúc với người xa lạ khác nên lá gan cũng lớn hơn không ít.

Vừa mới nghe thấy các thiếu niên nhiệt tình nói lời sùng bái khiến tâm trạng xấu trước đó của Thẩm Triều Triều vơi đi nhiều.

Lúc này, cô chớp đôi mắt lóe sáng, nhìn Cố Kỳ Việt nói: “Anh Kỳ Việt, anh thật lợi...”

Đáng tiếc, Thẩm Triều Triều học theo các thiếu niên nói chưa hết câu thì đã bị Cố Kỳ Việt mặt đỏ tới mang tai ngăn lại, anh trực tiếp giơ tay che miệng cô ngăn cản lời nói tiếp theo.

Anh xấu hổ tức giận đến mức giậm chân hung tợn nói: “Câm miệng!”

Nhưng mặt anh tạm thời không giấu được vẻ đỏ bừng vì xấu hổ, thoạt nhìn còn có chút đáng thương.

Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn gật đầu, lông mi dài khẽ run, hơi thở phả ra ấm nóng khiến lòng bàn tay của Cố Kỳ Việt ngứa ngáy, tay kia của anh lặng lẽ vươn ra sau lưng không ngừng nắm chặt rồi lại buông ra.

Tim anh cũng đập nhanh hơn.

“Không được học theo bọn nó nói chuyện!”

“Ừm.”

Sau khi nghe Thẩm Triều Triều hứa hẹn, lúc này Cố Kỳ Việt mới dám buông tay ra.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 109: Chương 109



Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Triều Triều hiện lên mấy vết đỏ, Cố Kỳ Việt không khỏi xoa tay, trong lòng thầm nghĩ anh cũng không dùng bao nhiêu sức cả, thật sự da cô rất mềm mại.

Lần sau anh sẽ chú ý hơn.

Chờ chút, sao lại có lần sau!!!

Cố Kỳ Việt đột nhiên hoàn hồn, anh khó chịu mím môi, cảm thấy Thẩm Triều Triều như yêu tinh có thể làm suy nghĩ của anh d.a.o động dễ như trở bàn tay, nếu cứ tiếp tục nữa thì chẳng phải là cô sẽ thật sự đạt được ý đồ sao!

Không được.

Phải giữ khoảng cách.

“Cố Kỳ Việt, gần đây anh bận rộn gì thế? Em có hơi nhớ anh.”

“...”

Cố Kỳ Việt cảm thấy nóng bèn giơ tay quạt gió bên mặt, đồng thời trừng mắt nhìn Thẩm Triều đang cười ngọt ngào: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng làm nũng!”

Coi như là anh đã nhìn ra, mỗi khi Thẩm Triều Triều biểu đạt với anh đều sẽ luôn thẳng thắn, căn bản không có bất kỳ rụt rè nào.

Khiến người ta chống đỡ không nổi.

Về chuyện bận rộn gần đây của Cố Kỳ Việt, anh cũng không có ý giấu giếm, nếu Thẩm Triều Triều đã hỏi thì anh cũng nói thẳng: “Từ một số con đường tôi biết được quản đốc xưởng máy móc không phải thứ gì tốt lành, gần đây đang bận thu thập chứng cứ phạm tội của gã.”

Lúc nói chuyện, Cố Kỳ Việt liếc nhìn Thẩm Triều Triều, khóe miệng đang cười của cô nhanh chóng hạ xuống.

Trong mắt cô mang theo vẻ hoảng hốt sợ hãi, nôn nóng bất an, giơ tay túm lấy góc áo.

DTV

Nhưng Thẩm Triêu Triều cũng không giữ im lặng, sau khi cụp mắt nhìn xuống đất thì hỏi: “Tìm được chưa?”

Theo lý mà nói, có thể căn cứ vào những ký ức ác mộng về cuộc đời đột nhiên xuất hiện của Thẩm Triều Triều để tìm ra bằng chứng chứng tỏ Vương Kiến Thiết đã làm điều xấu.

Nhưng trong trí nhớ, tương lai của Thẩm Triều Triều không dừng lại ở thành phố Giang Lâm quá lâu, sau khi Vương Kiến Thiết tìm người vu khống sự trong sạch của cô, cuối cùng cô cũng chịu không nổi lời đồn đãi nhảm nhí nữa nên đã đăng ký xuống nông thôn.

Bởi vậy cũng không biết Vương Kiến Thiết đã làm gì ở thành phố Giang Lâm.

Vốn dĩ, Thẩm Triều Triều cho rằng tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc khi cô gả vào nhà họ Cố, dù là tên Vương Kiến Thiết xấu xa này không bị trừng phạt thì cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ xấu tiếp tục làm quản đốc.

Mà cả đời cô đều sẽ bị ác mộng quấn thân, không có cách nào giải thoát hoàn toàn.

Thế nhưng, điều khiến người ta không ngờ tới là Cố Kỳ Việt lại muốn điều tra Vương Kiến Thiết!

Là vì cô sao?

Thẩm Triều Triều biết mình nghĩ như vậy quá mức tự luyến, nhưng lúc này, chỉ khi cô chịu nghĩ như vậy thì mới có thể giúp cho vùng đất khô cằn vì sợ hãi tuôn trào nước suối ngọt, giúp cả người cô tràn ngập sức mạnh và hy vọng.

“Cô khóc cái gì!”

Đang lúc Thẩm Triều Triều vui sướng trong lòng thì giọng của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên khiến cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang, nước mắt vô thức chảy ra cũng theo đó rơi xuống đất.

Sau khi lẳng lặng rơi nước mắt, hốc mắt cô ửng hồng, mang theo tủi thân và khổ sở, khiến người ta thương tiếc.

“Chuyện điều tra Vương Kiến Thiết tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì quá lớn, có điều vẫn đang điều tra, rồi cũng sẽ tìm được dấu vết để lại.”

Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, anh mới đưa tay vụng về lau nước mắt cho cô, chỉ là lòng bàn tay thô ráp đã lau khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Triều Triều đến mức ửng hồng.

Trông cô càng đáng thương hơn.

Cố Kỳ Việt thầm mắng một tiếng trong lòng, sau này ra ngoài anh tuyệt đối phải mang theo khăn tay!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back