Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 180



Lúc này, Mạnh Cảnh Niên đã tin lời cô: "Lá gan của hai em lớn thật đấy, sao các em không gọi điện thoại bàn bạc với anh, cậu ấy còn chưa tốt nghiệp đâu, nếu cậu ấy gặp phải rắc rối, em định làm thế nào?”

Tạ Tiểu Ngọc:...

Đến gặp nhau nói chuyện còn chưa chắc đã nói rõ được, sao có thể nói qua điện thoại.

"Em sợ nói qua điện thoại không rõ ràng được."

Mạnh Cảnh Niên tức giận, thằng nhóc kín miệng kia chạy mất, là muốn tự làm một mình, sau đó chứng minh cho anh vợ thấy, anh rất có bản lĩnh đúng không?

Vô tổ chức vô kỷ luật, quá l* m*ng, anh ấy bảo Tạ Tiểu Ngọc đi về phòng nghỉ, cũng nói: "Đi gọi đối tượng của em đến đây."

Tạ Tiểu Ngọc: "Anh ơi, anh ấy làm vậy cũng coi như là lập công đi, anh đừng phê bình anh ấy."

Mạnh Cảnh Niên buồn cười, còn chưa kết hôn đã bảo vệ đối phương rồi, thằng nhóc kia có chỗ nào để em gái anh ấy thích vậy, anh ấy nói: "Được rồi, anh chỉ dặn cậu ấy mấy câu thôi, sẽ không mắng cậu ấy đâu."

Nghiêm Dặc chưa ngủ, cũng không dám ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức đi ra, gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc, bảo cô đi về phòng ngủ trước.

Anh biết đại khái anh họ muốn nói gì mới mình, dặn anh sau này không được kiêu ngạo, mặc kệ làm gì cũng không được làm một mình, dù là đội trong ngành công an hay là anh vợ, đều là một đội, phải tin tưởng vào đồng đội của mình.

Anh vợ lại dạy cho anh một bài học.

Mạnh Cảnh Niên nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt, anh đúng là một hạt giống tốt, chỉ là quá bốc đồng, điều này có thể liên quan đến kinh nghiệm của anh, đến bây giờ vẫn chưa có tinh thần đồng đội.

Không sao cả, có thể dạy.

Về chuyện của Thạch Đầu, anh biết Nghiêm Dặc làm vậy là vì anh, chứ nếu chỉ mình Thạch Đầu, anh có thể sẽ không quản.

Dù nói thế nào, anh cũng cứu đã cứu Thạch Đầu, Thạch Đầu là cấp dưới của anh ấy, trừng phạt thì trừng phạt, anh ấy vẫn rất vui vì Thạch Đầu sống sót.

Đầu tiên là Mạnh Cảnh Niên cảm ơn anh.

Nghiêm Dặc thụ sủng nhược kinh, không ngờ anh vợ lại cám ơn mình, anh còn tưởng mình sẽ bị phê bình ấy chứ, anh ngượng ngùng gãi đầu.

Nhưng sau đó Mạnh Cảnh Niên cũng cảnh tỉnh anh, dặn tương lai anh có gặp phải những sự cố tương tự thế này, cũng không được tự tiện quyết định. Nghiêm Dặc nghe lời anh ay lần này anh thật sự hơi l* m*ng, may mà chuyện đã xong, anh họ cũng giúp anh bù đắp lỗ hổng, nếu không anh thật sự sẽ gặp phiền toái lớn.

Sau đó, Mạnh Cảnh Niên nói tiếp: "Về hôn lễ, hai mươi sáu tháng chạp tổ chức ở nhà tôi, mùng tám tháng giêng tổ chức ở bên nhà cậu, cậu có ý kiến gì không?”

"Không ý kiến gì."...

Ngày hôm sau là ba mươi tết, anh họ Cảnh Niên nghỉ phép không tới đơn vị, bữa cơm đêm giao thừa do chính anh ấy và Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị.

Tạ Tiểu Ngọc nấu canh hải sâm, cồi sò, còn mua một con cá chép to, định làm món cá chép chua ngọt, người già và trẻ con đều thích ăn. Bữa cơm đêm giao thừa nhà bọn họ có đầy đủ thịt cá, lại thêm mấy món rau dựa, đủ cho bốn người lớn và ba đứa trẻ ăn.

Ông ngoại cô có tay nghề cắt giấy dán cửa sổ, giấy đỏ vào tay ông ấy đều thiên biến vạn hóa, hỉ thước đăng chi, bốn mùa bình an, cá chép vượt vũ môn, kim ngọc mãn đường, song hỷ tiên mai, ông ấy cắt bảy tám loại hình khác nhau, làm Tinh Tinh cảm thấy rất mới lạ.

"Ông ơi, ông giỏi quá!"

Trẻ con là như vậy đấy, ai thật lòng đối xử tốt với cô bé, cô bé có thể cảm giác được.

Mạnh Hoài Sơn thầm cảm thấy đắc ý, năm nay ông ay thật sự rất vui, chăng những tìm được cháu ngoại gái, còn thêm một cháu rể, thêm một Tinh Tinh.

Ông ấy cũng không hiểu ông bà cụ nhà họ Nghiêm nghĩ như thế nào, tại sao lại bao che thiên vị cho một người nhân phẩm có vấn đề, liều mạng muốn những người khác phải nhường nhịn người kia, cần gì phải vậy chứ.

Nhưng ông ấy sẽ không cảm thấy tiếc thay nhà họ Nghiêm, bởi chính vì người ta làm như vậy, ông ấy mới có thêm hai đứa cháu ngoan Nghiêm Dặc và Nghiêm Tỉnh.

Tạ Tiểu Ngọc đun hồ gián, một già một trẻ bôi hồ dán giấy cắt lên cửa sổ.

Nghiêm Dặc dẫn Cá Lớn Cá Nhỏ đi ra ngoài dán câu đối hai bên cửa, năm nay bọn họ còn mua pháo hoa và pháo kép, định chờ tới lúc ăn bữa cơm giao thừa xong sẽ đốt.

Nhà họ Mạnh năm nay rất náo nhiệt, ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa giòn giã của ông lão và trẻ con, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, được dán lên các hình cắt ngộ nghĩnh.

Trước bữa cơm đêm giao thừa, Mạnh Hoài Sơn không quên nhắc nhở Nghiêm Dặc: "Năm nay cháu không thể ăn tết ở nhà, cháu gọi điện thoại cho ông nội cháu đi."

Theo ý của Nghiêm Dặc, cha anh cũng đã bảo anh tới nhà người ta ở rể, anh không muốn gọi cuộc điện thoại này.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 181



Hơn nữa, dù sao cũng là nhà họ Nghiêm muốn đón cháu dâu, nhưng trong mấy ngày anh tới đây, ngoài cha anh gọi mấy cuộc điện thoại ra, bên nhà họ Nghiêm chưa từng gọi điện thoại đến hỏi thăm, cũng không quan tâm đến ngày cưới của anh, anh cần gì phải gọi điện thoại.

Mạnh Cảnh Niên là người thẳng tính, không thích giả vờ: "Không muốn gọi thì đừng gọi, bê mâm ra ăn cơm đi."

Mạnh Hoài Sơn trợn mắt nhìn cháu trai, không cần biết người ở bên kia nghĩ thế nào, Nghiêm Dặc là con cháu trong nhà, anh phải gọi điện thoại về cho người thân hàng xóm thấy, tránh cho tháng giêng trở về bọn họ lại lôi chuyện này ra nói anh không hiểu chuyện.

"Tiểu Ngọc gọi đi."

"Được rồi."

Tạ Tiểu Ngọc là người có bản lĩnh, gọi điện thoại cũng không thể gọi vô ích. Chờ tới khi cuộc gọi được kết nối, người nhận điện thoại ở đầu bên kia là Hà Tú, bà ta cố tình giả vờ không nhận ra tiếng của cô, hỏi cô là ai?

Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy buồn cười, bàn về làm người khó chịu, cô thứ hai không ai dám xếp thứ nhất. Cô nâng cao giọng nói, khiến Hà Tú Phân nghe đau hết cả tai, trong lòng khó chịu. Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nói: "Bà ơi, cháu và anh Nghiêm Dặc đã định xong ngày cưới rồi, vào hai mươi sáu tháng chạp sang năm. Bà yên tâm, anh Nghiêm Dặc ở nhà cháu rất thoải mái, ông ngoại cháu coi anh ấy như cháu ruột vậy, làm anh ấy nói là không muốn đi nữa, nói sang năm sẽ lại tới tiếp."

Người nhà họ Nghiêm không thương anh, tự nhiên có người khác thương.

"Tất nhiên, ông ngoại cháu là người thấu tình đạt lý, nói mỗi bên một năm, năm nay ăn tết ở nhà cháu, sang năm sẽ đi Bắc Kinh ăn tết với mọi người, năm sau nữa lại qua ăn tết với ông ngoại cáu."

Lúc này, Hà Tú Phân ở trong một gia đình lớn, hai con trai, con dâu, con gái con rể, còn cả cháu trai và cháu ngoại gái đều vây quanh bà ta, nên bà ta không quan tâm xem Nghiêm Dặc có ở nhà hay không.

Trên thực tế, ngay cả khi Nghiêm Dặc trở lại, bà ta cũng sẽ ghét bỏ anh dẫn theo đối tượng về, cùng em trai của đối tượng làm bà ta thấy khó chịu.

Vốn dĩ bà ta định chờ tới bữa ăn sẽ phàn nàn với may đứa con, nói Nghiêm Dặc không có lương tâm, ba mươi tết cũng không biết đường gọi điện thoại về nhà.

Vừa dứt lời, Tạ Tiểu Ngọc đã gọi điện thoại tới.

Đối tượng của Nghiêm Dặc muốn bà ta tức chết trong ngày tết 让

Đã vậy, hai con trai còn không có mắt nhìn, hỏi: "Có phải Tiểu Dặc gọi điện thoại tới không, hỏi xem nó định ngày cưới là ngày nào?"

Hà Tú Phân tức giận đưa điện thoại cho chồng: "Ông nhận đi."

Tạ Tiểu Ngọc ngọt ngào gọi: "Cháu chào ông, chúc ông năm mới vui vẻ. Anh Nghiêm Dặc đang nóng lòng muốn nói chuyện với ông đấy, để cháu đưa điện thoại cho anh ấy."

Nghiêm Dặc:...

Anh nóng lòng bao giờ? Anh nhận điện thoại, nói mấy câu liên quan tới chuyện đính hôn với Nghiêm Chính Sinh, đàn ông nhà họ Nghiêm đều là người kiệm lời, chưa nói được mấy câu, đôi bên đều cùng cúp máy.

Nghiêm Dặc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đến năm nào cũng phải giả vờ thế này, quá mệt lòng.

Bà nội anh sống giả tạo cả đời, sao bà ta không thấy mệt mỏi nhỉ.

Bầu không khí trong bữa cơm giao thừa nhà họ Mạnh rất ấm cúng, đến anh vợ ít nói ít cười cũng lộ vẻ vui mừng, cộng thêm ba đứa bé lải nhải không ngừng, bầu không khít thật sự rất tuyệt vời.

Mạnh Hoài Sơn lấy ra sáu phong bao lì xì, đưa cho mỗi đứa cháu một phong bao.

Đã rất lâu rôi Mạnh Cảnh Niên không nhận được bao lì xì của ông nội, anh ấy cười nói: "Cháu cũng có à?”" Mạnh Hoài Sơn nói: "Ông sợ nếu chỉ mỗi mình cháu không có, thằng nhóc cháu sẽ ghen."

Tạ Tiểu Ngọc bật cười, e chỉ có Nghiêm Dặc ghen thôi.

Tinh Tinh rút tiền từ trong phong bao lì xì đỏ ra, có tổng cộng bảy tờ tiền với mệnh giá khác nhau, lớn nhất là tờ tiền mười đồng. Tinh Tinh nhẩm tính, cô bé được mười tám đồng tiền mừng tuổi, cô bé tò mò hỏi Tạ Tiểu Ngọc: "Chị ơi, của chị cũng giống của em ạ?"

Tạ Tiểu Ngọc mở phong bao lì xì ra nhìn, đếm số tiền trong phong bao, cũng là mấy tờ tiền với mệnh giá khác nhau. Cô cười nói: "Giống nhau."

Tinh Tinh bẻ đầu ngón tay ra tính toán, khiếp sợ nói: "Ông ơi, ông bị thiệt rồi, số tiền ông phát trong tết này tương đương với năm thùng sữa bột."

Mạnh Hoài Sơn bật cười sang sảng, ông ấy chỉ mong năm nào mình cũng được đi mừng tuổi, khen ngợi nói: "Tỉnh Tỉnh giỏi toán quá."

Tinh Tinh đắc ý nói: "Lại chẳng, cháu đã học lớp một rồi đấy."

Tinh Tinh đưa tiền mừng tuổi cho Tạ Tiểu Ngọc: "Chị ơi, chị cầm tiền mừng tuổi mua sữa bột."

Cá Lớn cũng đưa bao lì xì của mình tới: "Em cũng đưa cho chị."

Nghiêm Dặc đưa bao lì xì của mìn cho Tạ Tiểu Ngọc: “Cho em." Mạnh Cảnh Niên cũng theo đám đông: " Được rồi, em cầm hết đi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 182



Cá Nhỏ thầm hoảng, làm thế nào bây giờ, vừa rồi cậu bé còn mừng thầm trong lòng, nghĩ cuối cùng mình cũng có được "Số tiền lớn" mười tám đồng, thời đại này một quyển sách thiếu nhi chỉ mới ba hào, một cây kem chỉ năm xu!

Cậu ấy nhăn nhó mặt mày, miễn cưỡng giao bao lì xì của mình cho Tạ Tiểu Ngọc: "Vậy.. Vậy em cũng..."

Tạ Tiểu Ngọc bật cười nói: " Tiền riêng trong tay chị đủ rồi, không tiêu tới tiền mừng tuổi của các em, các em tự giữ đi, đây là tiền ông ngoại cho các em đấy."

Cá Nhỏ rất vui, cậu ấy cũng có tiền để dành của mình.

Sau đó, Mạnh Cảnh Niên cũng phát sáu phong bao lì xì, mỗi phong bao mười đồng, anh ấy là phó sư đoàn trường, tiền lương mỗi tháng hơn một trăm đồng, số tiền này tương đương với tiền lương nửa tháng của anh ay

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng nhau đưa bao lì xi, trong mỗi bao lì xì là năm đồng, như vậy chuyến này Tạ Tiểu Ngọc kiếm lời tiền lì xì.

Tất nhiên, đưa bao lì xì ngày tết là phong tục chúc may mắn.

Tinh Tinh hỏi ông ngoại có còn phong bao lì xì rỗng không, cô bé muốn xin bốn chiếc, sau đó cô bé và Cá Lớn Cá Nhỏ lấy mấy tờ một đồng từ trong túi ra nhét vào trong phong bao lì xì không, chia ra đưa cho ông ngoại, anh họ, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc.

"Đây là lì xì của ba đứa bọn cháu, chờ bao giờ chúng cháu lớn kiếm được tiền, chúng cháu sẽ lì xì mọi người một trăm đồng!"

Một trăm đồng, Tinh Tinh nghĩ số tiền này rất lớn, lớn gấp mười lần tờ mười đồng là mệnh giá tiền tối đa ở thời đại này!

Mạnh Hoài Sơn thật sự rất vui vẻ, năm nay ông ấy nhận được bao lì xì từ cháu gái không cùng quan hệ huyết thống.

Đứa bé đáng yêu thế này mà người nhà bên kia không thương, đúng là vô lý.

Sau đó, Mạnh Hoài Sơn thật sự nhận được tiền lì xì từ Tinh Tinh vào mỗi dịp năm mới, dù Tinh Tinh không tới được, cô bé cũng sẽ chuyển tiền qua, kèm theo
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 183



Người bình thường có thể không nhận ra được, nhưng với những người được huấn luyện đặc biệt như bọn họ, đeo khẩu trang hay không đeo cũng không có gì khác nhau, có đôi khi, chỉ một bóng lưng cũng có thể nhận ra một người.

Như đội trưởng Mạnh bọn họ có thể làm được.

Hơn nữa, chiều cao thân hình của chàng trai này vẫn y nguyên, đối phương từng cõng anh ta một đoạn đường, anh ta sẽ không nhận lầm.

Mạnh Cảnh Niên thản nhiên nhìn Nghiêm Dặc, ý là giờ đã biết sợ chưa.

Những người anh gặp lúc trước đều là người bình thường, nên anh mới tùy tâm sở dục, nghĩ mình đặc biệt lợi hại, đặc biệt thông minh, đó là do anh chưa từng gặp đối thủ.

Anh ấy rót thêm trà cho Thạch Tiến Hoành, giới thiệu với anh ta: "Đây là em rể tôi, tôi từng hỏi cậu ấy rồi, đúng là cậu ấy tình cờ đi qua Tô Châu, nhưng không phải là người đã cứu cậu đâu, trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp, ngoại hình tương tự nhau, như cậu xem hai em họ của tôi đây, hai đứa là sinh đôi đấy."

Cá Nhỏ kéo Cá Lớn tới đo chiều cao: "Đúng vậy, cháu nhìn giống y như anh, có khi người chú Thạch nhìn thấy là anh em sinh đôi của anh rể cháu, nếu lần sau chú gặp được, chú nhất định phải hỏi nhé." Thạch Tiến Hoành:...

Trên đời này làm gì có nhiều cặp sinh đôi đến vậy, nhưng đội trưởng Mạnh thông minh hơn anh ta nhiều, đội trưởng Mạnh nói vậy chắc chan là có lý do của mình, anh ta cũng không tiếp tục rối rắm nữa.

Sau khi Thạch Tiến Hoành dẫn đối tượng ra về, lưng của Nghiêm Dặc cũng đã ướt đẫm mồ hôi, Mạnh Cảnh Niên không nói gì nhiều, chỉ dặn: "Cậu cũng vậy đấy, đừng có rơi hai lần xuống cùng một cái hố."

Nghiêm Dặc gật đầu.

Mạnh Cảnh Niên lại trấn an anh: "Được rồi được rồi, cậu mới hai mươi tuổi, biểu hiện thế này đã là tốt lắm rồi."

Nghiêm Dặc hỏi: "Lúc anh hai mươi tuổi là người như thế nào?"

Mạnh Cảnh Niên: "Cũng không khác gì nhiều so với bây giờ, mấy năm nay tôi không có gì tiến bộ cả, chủ yếu là đã giỏi rồi, muốn đột phá là chuyện rất khó."

Nghiêm Dặc:.. Anh thật sự không biết khiêm tốn là gì!...

Ngày mùng một tháng giêng, Tạ Tiểu Ngọc cùng Mạnh Hoài Sơn đi thăm người thân, nói là người thân, kỳ thực đều là một số người bạn tốt, đồng nghiệp, hàng xóm của ông ấy trong mấy chục năm qua. Gia đình cuối cùng bọn ho đi tới vào chiều nay là nhà ông Quan, ông ngoại thường đón tết ở nhà ông ấy, hai người có mối quan hệ khá tốt.

Nhìn năm người hai lớn ba nhỏ đều đẹp trai xinh gái, ông Quan hâm mộ nói: "Lão Mạnh, ông xem này, năm nay nhà ông tự nhiên có thêm nhiều người, để tôi xem, cháu ngoại gái, cháu rể, hai cháu ngoại trai, còn thêm một nửa cháu gái..."

Tinh Tinh cắt ngang lời của ông Quan: "Ông ơi, tại sao cháu lại là một nửa?"

Ông Quan cười ha ha nói: "Bởi vì cháu là cháu gái nhà người khác."

Tinh Tinh lắc đầu nói: "Không phải, cháu là cháu ngoại gái tiện nghi được anh trai ở rể dẫn tới, cháu cũng phải được tính là cháu ngoại gái."

Tinh Tinh rất thích hoàn cảnh nhà ông Mạnh, thật sự, ông ngoại tốt, anh họ tốt, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng tốt.

Tất cả mọi người đều thích cô bé và các anh, không giống như cô ruột và bà nội ở Bắc Kinh, cô bé vừa tới đã cảm thấy không thoải mái.

Cô bé thích hoàn cảnh nơi này, cũng thích con người nơi này, nhưng bởi vì cô bé không có quan hệ huyết thống với người nơi này, nên ông Quan chỉ coi cô bé là một nửa, làm cô bé phải nhấn mạnh mình cũng là cháu gái.

Mọi người đều cảm thấy Tinh Tinh rất đáng yêu. Tuy nhiên, ông Quan có vẻ không giỏi ăn nói lắm, câu nói tiếp theo của ông ấy lại khiến Cá Lớn Cá Nhỏ xẹp miệng.

Ông Quan nhìn kỹ Cá Lớn Cá Nhỏ, nói: "Lão Mạnh, hai cháu ngoại trai của ông nhìn chẳng giống người nhà các ông gì cả, ông nhìn ngũ quan của hai đứa trẻ này, tỉnh xảo thì tỉnh xảo thật, nhưng không giống ông và Vân Anh, đúng không?"

Cá Lớn Cá Nhỏ:...

Không phải chứ, bọn họ chắc chắn không phải là đứa trẻ được nhặt về. Có chị gái, anh họ, ông ngoại tốt thế này, nếu nói bọn họ không phải là người thân của hai cậu ấy, chẳng lẽ hai cậu ấy sẽ bị đuổi về Lương Châu?

Không muốn, không muốn, bọn họ không muốn đâu.

Gia đình tốt thế này, bọn họ không muốn rời đi đâu.

Cá Lớn vùi đầu vào trên cánh tay của Tạ Tiểu Ngọc, ủy khuất nói: "Chị ơi, chẳng lẽ là ông ngoại không thích em và em trai."

"Không đâu, ông ngoại rất thích các em, em thử ngẫm lại xem, anh họ xây sân chơi ở sân sau cho các em chơi, nếu không thích các em, sao anh ấy lại xây sân chơi cho các em?”

Mạnh Hoài Sơn nhìn kỹ Cá Lớn Cá Nhỏ, cũng cười nói: "Mắt mũi miệng đúng là không giống với người nhà chúng tôi, có lẽ là giống bên nhà nội. Lão Quan, ông không được dọa cháu ngoại trai của tôi sợ hãi."

Nghe thấy vậy, Cá Lớn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 184



Nhưng ông Quan lại tiếp tục bổ thêm một dao: "Nhưng hình như tính ra ba đời nhà các ông, chưa từng có cặp sinh đôi nào?"

Cá Lớn Cá Nhỏ:.. Ông cụ này làm sao vậy?

Mạnh Hoài Sơn ôm Cá Nhỏ đã sắp khóc, phùng mang trợn mắt nói: "Lão Quan, ông đang ghen tị vì tôi tự dưng có thêm ba đứa cháu ngoại đấy à, tôi không sang nhà ông chơi nữa."

Lão Quan vội nói xin lỗi, ông ấy thật sự rất thắc mắc mà.

Tất nhiên là ông ấy hy vọng đồng đội cũ của mình con đàn cháu đống, chỉ là về hưu nhưng ông ấy vẫn mắc bệnh nghề nghiệp, muốn kiểm chứng nghi ngờ của mình.

Tạ Tiểu Ngọc phải dỗ dành Cá Lớn Cá Nhỏ rất lâu, thề dù các cậu có không phải là em ruột, cũng sẽ coi như em ruột của mình, hai cậu bé sợ bị vứt bỏ mới vui vẻ trở lại.

Cá Lớn nhanh chóng vui vẻ trở lại, cùng chơi với Tinh Tỉnh, trong khi người thoạt nhìn không dễ bị tổn thương như Cá Nhỏ lại cứ dính chặt lấy Tạ Tiểu Ngọc cho tới khi đi ngủ.

Sáng sớm ngày mùng hai, Mạnh Cảnh Niên và Mạnh Hoài Sơn tiễn bọn họ đi ra bến tàu đi thuyền, Mạnh Hoài Sơn không nỡ rời xa các cháu ngoại, hận không thể đi cùng bọn họ. Manh Canh Nien tran an 6ng c* Nghiem: "Den tháng giêng sang năm bọn nó sẽ về đây tổ chức tiệc cưới."

Mạnh Hoài Sơn lại vui vẻ trở lại như đứa trẻ.

Mùng hai lên đường, mùng ba đến Bắc Kinh, lúc đi mặc áo khoác, đến khi chuyển tàu hỏa bọn họ đã bắt đầu mặc quần áo mùa đông dày cộp.

Lúc bọn họ xuống tàu, Nghiêm Bình Châu cũng đã sắp xếp cảnh vệ và xe tới đón bọn họ, vẫn là cảnh vệ Triệu lần trước. Anh ta hỏi bọn họ đi đâu.

Tạ Tiểu Ngọc nói đi tới đơn vị của bác Nghiêm trước, Tỉnh Tỉnh muốn thăm cha, cô cũng muốn gửi mấy thứ đặc sản này ở chỗ bác Nghiêm. Cô không muốn mang đồ ông ngoại chuẩn bị cho mình tới nhà họ Nghiêm đâu.

Mang qua đó chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, nếu không để lại chút gì đó, người nào đó sẽ lại lấy cớ mắng cô không lễ phép, mà đến cái vỏ sò cô cũng không muốn cho bên đó.

Nghiêm Bình Châu thầm vui mừng khi nhìn đống đồ chất đầy cốp sau kia, chắc chắn là ông ngoại của Tiểu Ngọc rất thích cháu ngoại, theo đó con trai ông ấy cũng được đối xử tử tế, trong này có rất nhiều quà tặng đặc biệt dành cho anh.

Nghiêm Bình Châu cùng trở về nhà với bọn họ, còn nói: "Ăn cơm trưa xong các con trở về Bình thành luôn đi."

Tạ Tiểu Ngọc cũng định như vậy, vì đổi lịch để nghỉ dài ngày hơn, mùng bổn cô phải làm ca đêm.

Nhưng hiển nhiên là Hà Tú Phân không cân nhắc đến công việc của con cháu, sinh nhật của Hà Tú Phân là mùng tám tháng giêng, bà ta nói với Nghiêm Dặc nói: "Mười lăm tháng giêng cháu mới đi học đúng không, ở nhà thêm mấy ngày đi."

Nghiêm Dặc: "Mùng bốn Tiểu Ngọc đã phải làm ca đêm rồi."

"Công việc đó của nó một tháng kiếm được mấy đồng, đi làm có khác gì không làm."

Người nói chuyện là Nghiêm Bạch Huệ, hôm nay là mùng ba, theo lý con gái đi lấy chồng đến mùng hai mới về nhà mẹ đẻ, nhưng Nghiêm Bạch Huệ đã ở lỳ đây từ ba mươi tết đến tận bây giờ, nói chung là không đi đâu cả.

Nghiêm Dặc tức giận nói: "Cháu còn chưa đi làm đâu, tất cả đều sống dựa vào tiền lương của Tiểu Ngọc, cháu có tư cách gi không cho cô ấy đi làm."

Nghiêm Bạch Huệ:...

Hà Tú Phân nói: "Vậy cứ để Tiểu Ngọc đi về trước là được, năm nay là đại thọ sáu mươi của bà, cháu phải ở lại đón sinh nhật với bà nội chứ?"

Nghiêm Dặc cũng biết trở về là sẽ cãi nhau, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Đừng quan tâm, lát nữa chúng ta sẽ đi."

Thậm chí anh còn không muốn ăn cơm trưa ở đây, ở nhà ông ngoại anh quyến luyến không muốn đi bao nhiêu, bên phía bà nội anh lại muốn rời đi luôn bấy nhiêu.

Rõ ràng bà nội cũng không muốn gặp anh, tội gì cứ phải bắt anh ở lại.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Được rồi, lát nữa em sẽ nghĩ cách."

Nhưng không chờ Tạ Tiểu Ngọc nghĩ cách, chuông điện thoại nhà họ Nghiêm vang lên, có người gọi điện thoại tìm Tạ Tiểu Ngọc.

Tất cả mọi người đều tò mò, thậm chí Tạ Tiểu Ngọc cũng thắc mắc, cô chưa cho ai số điện thoại nhà ông nội Nghiêm Dặc, thậm chí còn không cho ông ngoại biết, tại sao có người biết mà gọi đến đây tìm cô?

Nghiêm Bạch Huệ vừa nhận điện thoại còn vừa châm chọc nói: "Này, người bên phía bệnh viện cháu gọi tới đấy, cháu bận thì mau về đi, đừng làm chậm trễ công việc. Nhưng Tiểu Dặc không thể đi được, nó phải ở lại mừng đại thọ sáu mươi tuổi của bà nội nó."

Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn cô của Nghiêm Dặc, nhận điện thoại, không bao lâu sau, cô hốt hoảng đến mức làm rơi cả ống nghe điện thoại.

Nghiêm Dặc bước nhanh tới đỡ Tạ Tiểu Ngọc đang lảo đảo, sốt ruột hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Tiểu Ngọc không thể nói rõ tư vị trong lòng mình, mờ mịt thuật lại tin tức người ở đầu điện thoại bên kia vừa thông báo: "Tạ Đông Hải chết rồi... Bị Qúy Thục Cầm đâm chết."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 185



Dù đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Tạ Đông Hải vẫn là cha ruột có quan hệ huyết thống với Tạ Tiểu Ngọc.

Cha ruột chết, không có lý do gì con gái không trở về đưa tang, không chỉ Tạ Tiểu Ngọc phải về, Nghiêm Dặc đã định hôn sự với cô cũng phải đi cùng.

Chưa kể đến sinh nhật ngày mùng tám của Hà Tú Phân, đến bữa cơm trưa nay Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cũng không ăn, Nghiêm Bình Châu lái xe đưa bọn họ ra ga tàu.

Trước khi Tạ Tiểu Ngọc tới đây, Hà Tú Phân đã lên tốt kế hoạch, muốn dùng lý do sinh nhật để giữ cháu trai ở lại.

Đây vốn là cháu trai của bà ta, cháu trai đã ly hôn thì làm sao, dù đã kết hôn cũng phải ở lại dự đại thọ sáu mươi tuổi của bà ta.

Nhưng bà ta cũng đoán được là cháu trai sẽ không ở lại, cháu trai có tính khí giống y như lão Tứ, năm đó lão Tứ không muốn vạch rõ giới hạn với vợ, bây giờ cháu trai còn quá đáng hơn cả cha mình, đặt hết trái tim ở trên người con yêu tinh kia, nào để bà nội là bà ta đây vào mắt.

Vì vậy, Hà Tú Phân định cãi nhau với cháu trai một trận, sau đó kể lể với hàng xóm ở trong đại viện, nói cháu trai bất hiếu như thế nào. Nhưng cha ruột của Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang khỏe mạnh, sao nói chết là chết ngay được, còn chết không đúng lúc nữa chứ.

Đúng rồi, là do con nhãi kia khắc người.

Dường như những người xích mích với cô đều có kết cục không tốt, giờ cô còn khắc chết cả cha ruột của mình.

Đến cháu trai của mình Hà Tú Phân còn không thích, sao bà ta có thể thích đứa cháu dâu như Tạ Tiểu Ngọc.

Bà ta sợ Tạ Tiểu Ngọc khắc mình.

Hơn nữa, mùng tám là đại thọ sáu mươi của bà ta, nhưng cha vợ của cháu trai qua đời. Nếu bà ta tổ chức lớn, hàng xóm xung quanh chắc chắn sẽ nói nhà họ Nghiêm bọn họ không có lòng, nhà thông gia chết không đi viếng, còn bày tiệc rượu.

Hà Tú Phân ôm cả bụng lửa giận, tức giận ngồi ở nhà mắng chửi.

"Sớm không chết muộn không chết, lại chết trước ngày sinh nhật của tôi, đối tượng của Nghiêm Dặc đúng là khắc tôi mà, thế này không biết đến khi vào cửa sẽ như thế nào nữa?"

Nghiêm Chính Sinh cau mày, sống chết có số, chẳng lẽ người ta muốn chết à, nếu để hàng xóm nghe được những lời này, người ta nhất định sẽ nói cho.

Ông ấy nói: "Bà đừng nên nói vậy, dù sao đó cũng là cha vợ của Tiểu Dặc, cha vợ qua đời, nó tự nhiên phải đi về chịu tang."

"Bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi, cô ta không trở về cũng không sao cả, với lại bọn nó còn chưa kết hôn, Tiểu Dặc không cần phải tới đưa tang."

Hà Tú Phân càng nghĩ càng thấy mất thăng bằng: "Tôi là bà nội ruột của nó, mà lại không bằng người cha vợ đã cắt đứt quan hệ với đối tượng của nó?"

Mấy câu nói này của bà ta, tình cờ bị bà Tiền chạy tới hỏi thăm tin tức nghe được.

Hồi trước tết, bà Tiền nghe Nghiêm Bình Châu nói Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc chuẩn bị định ngày cưới, hôm nay nghe bọn họ tới định đi qua hỏi thăm, ai ngơ bọn họ chưa kịp ăn trưa đã vội vã rời đi.

Bà ấy sợ Hà Tú Phân lại gây khó dễ cho cháu trai, chọc cháu trai tức giận bỏ đi, vì vậy bà ấy rủ thím Lý đi qua nhà họ Nghiêm, chuẩn bị khuyên nhủ bà nội Nghiêm Dặc.

Ai ngờ vừa tới cửa, đã nghe thấy bà nội Nghiêm Dặc nói ra những lời độc ác này.

Nếu không phải chính tai nghe được, bà ấy cũng không dám tin người nhìn có vẻ giống bà nội hiền từ như Hà Tú Phân lại nói ra những lời này.

Thím Lý chống nạnh cười nhạt nói: "Thím Hà hay thật đấy, trước mặt là một kiểu, sau lưng là một kiểu, ở trước mặt chúng tôi thì nói yêu thương cháu trai như thế nào, nhưng lại ngoài sáng trong tối nói Tiểu Dặc bất hiếu, ngam ngâm ghét bỏ cháu trai, cha vợ cháu trai chết, còn không cho phép cháu trai đi đưa tang."

Tuy đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng theo quan điểm của mấy người thím Lý, người chết là lớn nhất, Nghiêm Dặc có không ở lại đón sinh nhật với bà ta, mà đi đưa tang cha vợ cũng là chuyện bình thường.

Bà Tiền thầm hiểu, nút thắt giữa Nghiêm Dặc và cô anh là nút chết không thể tháo gỡ, Hà Tú Phân thương con gái là chuyện mọi người đều biết, bà ta làm vậy là để đến lúc Nghiêm Dặc đi tìm cô mình đòi lại công bằng, sẽ dùng dư luận để tấn công anh.

Đúng là người thâm độc.

Bà Tiền là người ngay thẳng, không nhìn nổi hành động này của Hà Tú Phân, vẫn gõ cửa đi vào.

"Người chết là lớn nhất, mọi năm bà đón sinh nhật cũng có nhớ đến Tiểu Dặc đâu, sao năm nay lại khăng khăng muốn giữ thằng bé lại, bà có ý gì?"

Hà Tú Phân: "Năm nay khác mọi năm, năm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của tôi."

Bà Tiền cười lạnh nhìn bà ta, đại thọ sáu mươi thì làm sao? Từ năm bốn mươi tuổi, năm nào lão Hà cũng tổ chức sinh nhật linh đình, khoe khoang mình có nhiều con trai, nhiều cháu trai, con cháu đều hiếu thuận với bà ta.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 186



Bà ấy châm chọc nói: "Nếu ghen thì bà cũng chết luôn đi, tôi sẽ giữ Tiểu Dặc và Tiểu Ngọc ở lại túc trực bên linh cữu của bà giữ đạo hiếu!"

Hà Tú Phân:.. Năm mới năm me đã nguyền rủa bà ta chết

Bà ta lập tức lao vào đánh nhau với bà Tiền, bà Tiên làm hội trưởng hội phụ nữ cả đời, có loại phụ nữ đanh đá nào chưa từng gặp, đến người đàn ông không nói đạo lý la lối om sòm bà ấy còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ con cọp giấy Hà Tú Phân này?

Cho dù con trai và con dâu của Hà Tú Phân đều ở đây, cũng không có ai đám ra tay với bà Tiền.

Tại sao? Trước khi chồng bà Tiền về hưu, chức vị của ông ấy cao hơn của Nghiêm Chính Sinh, hiện tại ngoài Nghiêm Bình Châu ra, con trai của bà Tiền giữ chức vụ cao hơn mấy con trai khác của Hà Tú Phân.

Con dâu của bà Tiền, trùng hợp là lãnh đạo của con dâu Hà Tú Phân.

Vừa lúc nghiền ép bà ta vê mọi mặt.

Lúc nhà lão Nghiêm có động tĩnh, con trai con dâu của bà Tiền cũng có ở nhà, con cháu hai nhà đành phải đứng ra khuyên nhủ, tách hai bà cụ ra.

"Hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, cẩn thận không lại đau thắt lưng." "Hàng xóm láng giềng với nhau, với lại hôm nay còn là ngày tết, hai bà đều bớt giận đi."

Vốn chỉ cần khuyên nhủ mấy câu là xích mích mâu thuẫn sẽ qua đi, nhưng Nghiêm Bạch Huệ không muốn qua đi như vậy. Thấy anh trai chị dâu không đáng tin cậy, người làm con gái là bà ta phải ra mặt.

Bà ta xông lên muốn đánh bà Tiền: "Bà già kia, năm mới năm me mà bà dám nguyền rủa mẹ tôi chết!"

Con dâu bà Tiền không ngờ, hai bà cụ động tay động chân với nhau, người làm con cái như bọn họ chỉ có thể khuyên nhủ chứ ai dám xông lên, vậy mà người phụ nữ được chiều hư này dám xông lên đánh mẹ chồng bà ấy.

Bà ta thật sự nghĩ người nhà họ Tiền bọn họ đều chết hết rồi à.

Con dâu bà Tiền đạp mạnh vào bụng Nghiêm Bạch Huệ, đạp bà ta nằm bẹp dưới đất: "Dám ra tay với người già cơ à, giáo dưỡng của nhà họ Nghiêm các cô đâu hết rồi!"

Hai chị dâu của Nghiêm Bạch Huệ đều tức đến bể phổi, mọi chuyện lẽ ra đã sắp kết thúc rồi, vậy mà cô em chồng không để người bớt lo này lại nhảy ra. Bọn họ vội vàng kéo bà ta vào trong nhà, còn bịt kín cái miệng nói toàn lời bẩn thỉu của bà ta lại.

Nghiêm Chính Sinh nói xin lỗi bà Tiền, bạn già của bà Tiền giận tím mặt lại, bảo Nghiêm Chính Sinh dạy dỗ con gái mình cho tốt.

"Mấy đứa con trai cháu trai nhà ông đều tốt cả, đừng vì một người đầu óc không tốt mà hại chết cả nhà. Ông ngẫm lại đi, người con dâu đã chết của ông cũng là con gái được nhà người ta cưng chiều từ nhỏ, đến khi gả đến nhà ông người lại không còn, trong lòng ông thật sự không thấy áy náy gì sao?”

Chỉ trong một tối, tất cả mọi người trong đại viện đều biết Hà Tú Phân là người trong ngoài không đồng nhất, giả vờ tốt bụng hiền từ nhiều năm qua, nhưng vì để con gái có thể xuôi gió xuôi nước, bà ta sẵn sàng uống máu con trai cháu trai.

Ngày ngày nói nhớ cháu trai, nhưng lại ngầm mắng cháu mình bất hiếu, còn đánh nhau với bà Tiền.

Bà Tiền là người rất tốt, bà ấy nói Hà Tú Phân không tốt, vậy chắc chắn là Hà Tú Phân không tốt.

Tháng giêng này, Tạ Tiểu Ngọc ngồi ở nhà họ Nghiêm chưa đầy nửa tiếng, cũng không làm gì cả, nhưng một nửa tấm da giả tạo của Hà Tú Phân đã bị xé tan vì cô con gái bà ta yêu thương nhất.

Bà ta cũng không ngờ là, rất nhiều hàng xóm trong đại viện không tới dự đại thọ sáu mươi tuổi của bà ta, tiệc rượu bị ế nửa số mâm, làm Hà Tú Phân mất hết cả mặt mũi.

Hai con dâu của bà ta đi làm ở đơn vị đều bị ảnh hưởng hoặc ít hoặc nhiều, cả hai đều thâm hận chết cô em chồng nhà mình.

Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này....

Trong lúc bà Tiền tức giận đến mức tăng huyết áp phải nhập viện, lên án Hà Tú Phân với những người hàng xóm tới thăm bệnh, Tạ Tiểu Ngọc cũng đến bệnh viện, nhưng là nhà xác bệnh viện Bình thành.

Tạ Đông Hải chết.

Có thể là do tính chất công việc, từng chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử, cộng thêm Tạ Tiểu Ngọc rời nhà từ năm tám tuổi, cô không có bao nhiêu tình cảm với người cha ruột Tạ Đông Hải này, cô không khóc nổi.

Ông ta là người ích kỷ, nhưng cũng là người sinh ra cô, hiện tại Tạ Đông Hải đã chết, Tạ Tiểu Ngọc chỉ có thể thở dài. Dù sao ông ta cũng là cha ruột có cùng quan hệ huyết thống với cô, vậy cô cũng nên tiễn ông ta một đoạn đường cuối cùng.

Cô lấy bộ dụng cụ y tế ra, sửa sang lại đi dùng cho Tạ Đông Hải.

Quý Thục Cầm đâm Tạ Đông Hải tổng cộng sáu nhát dao, hai trong số đó được đâm thêm sau khi Tạ Đông Hải bị dính vết thương trí mạng.

Trời ơi, sao Qúy Thục Cầm có hận ý lớn đến vậy?

Đúng là người điên!
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 187



Năm đó vì con đường làm quan của Tạ Đông Hải, cha vợ của Tạ Đông Hải đã giúp ông ta hạ gục mấy đối thủ cạnh tranh, nhờ vậy con đường làm quan của Tạ Đông Hải mới luôn suôn sẻ, bây giờ ông ta bị Qúy Thục Cầm đâm chết, cũng coi như là gậy ông đập lưng ong.

Qúy Thục Cầm đâm chết Tạ Đông Hải, bản thân bà ta cũng sẽ bị kết án, sẽ không còn ai quản Quý Hương Hàn nữa.

Tạ Tiểu Ngọc cẩn thận khâu lại vết thương trên người giúp Tạ Đông Hải.

Bên ngoài nhà xác, Tống Liêm đang trao đổi với Nghiêm Dặc, ông ấy kể cho anh nghe đầu đuôi vụ án.

Mùng hai tháng giêng Tạ Đông Hải trở về Bình thành, ông ta vẫn muốn thăng tiến trong sự nghiệp, quay trở về thăm các vị lãnh đạo cũ lúc trước, trong đó có cả ông Quý.

Qúy Thục Cầm muốn gặp Tạ Đông Hải, biết Tạ Đông Hải còn có một căn nhà nhỏ ở Bình thành, Qúy Thục Cầm đứng canh ở ngoài cổng nhà chờ ông ta.

Tạ Đông Hải đi thăm các lãnh đạo cũ xong, lại liên hệ với các đồng nghiệp cũ, cùng uống rượu với bọn họ đến nửa đêm mới trở về. Lúc đó, Qúy Thục Cầm vẫn đứng ở trong gió rét chờ ở cổng nhà ông ta.

Không có cách nào cả, bà ta chỉ có cơ hội gặp Tạ Đông Hải trong hôm nay.

Tạ Đông Hải uống say khướt trở về, căn cứ theo lời khai của hàng xóm, bọn họ nghe thấy tiếng Tạ Đông Hải và vợ cũ xảy ra tranh chấp, sau khi cãi nhau mấy câu, hai người đi vào trong nhà.

"Thi thể của Tạ Đông Hải được phát hiện vào khoảng mười một giờ sáng ngày hôm sau, bị đồng nghiệp của ông ta phát hiện ra."

Căn cứ theo lời khai của đồng nghiệp cũ, đồng nghiệp cũ và Tạ Đông Hải hẹn nhau cùng đi ăn trưa hôm đó, đến giờ không thấy ông ta tới, đối phương nghĩ đêm qua ông ta uống nhiều quá ngủ quên mất, nên tới nhà đập cửa gọi ông ta. Thấy cổng nhà không khóa, đồng nghiệp cũ sợ có kẻ trộm lẻn vào, đến khi đi vào trong đối phương nhìn thấy trên sàn nhà trong gian nhà chính vương vãi vết máu, thi thể của Tạ Đông Hải cũng đã lạnh.

Đồng nghiệp cũ lập tức chạy đến đồn công an báo án.

Tống Liêm nhanh chóng xác định nghi phạm là Qúy Thục Cầm, người gặp Tạ Đông Hải lần cuối cùng tối hôm qua, cảnh sát đến phòng trọ tìm bà ta, nhưng không thấy người đâu.

Xét thấy bà ta vẫn còn một đứa con gái ruột đang cải tạo lao động ở nông trường, cảnh sát lập tức gọi điện thoại thông báo cho cơ quan công an ở đó.

Cảnh sát ở đó bắt được Qúy Thục Cầm đang ngồi trên xe đi đến nông trường, trên người bà ta vẫn còn vết máu chưa lau khô. Nhìn thấy cảnh sát, bà ta hốt hoảng chạy vào trong nông trường trốn, cảnh sát bắt được bà ta còng tay ba ta lại, đang trên đường áp giải bà ta về Bình thành.

Về phần động cơ gây án của Qúy Thục Cầm, phải chờ thẩm vấn xong mới biết được.

Sau khi nhận được báo án, Tống Liêm gọi điện thoại đến nhà ông ngoại của Tạ Tiểu Ngọc trước, người bên kia nói Tạ Tiểu Ngọc đã ngồi thuyền đi từ sáng mùng hai.

Trao đổi thông tin ở thời đại này rất bất tiện, trên đường đi không thể liên lạc được, Tống Liêm tính thời gian, đoán chắc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đã đến Bắc Kinh, ông ấy gọi điện thoại đến nhà họ Nghiêm, thông báo cho Tạ Tiểu Ngọc.

Ông ấy liếc nhìn về phía nhà xác, dù sao đó cũng là cha ruột của Tạ Tiểu Ngọc, cô đi vào đấy được nửa tiếng rồi, Tống Liêm rất lo lắng cho cô.

Ông ấy biết Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc đã định ngày cưới, vì vậy sửa lại cách gọi: "Vợ cháu không sao chứ, cháu có cần đi vào khuyên nhủ con bé không."

Khuyên nhủ Tiểu Ngọc đừng quá buồn?

Nghiêm Dặc lắc đầu, Tiểu Ngọc đã cắt đứt quan hệ cha con với ông ta. Từ nay về sau, có lẽ Tạ Đông Hải sẽ không tôn tại ở trong lòng cô nữa.

"Không cần phải khuyên đâu ạ, cô ấy có thể tự điều chỉnh được."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tạ Tiểu Ngọc đi ra, Tống Liêm thấy trạng thái của cô vẫn ổn, nói: "Căn cứ theo báo cáo của cảnh sát tại hiện trường, lúc Qúy Thục Cầm bị bắt, bà ta đã gọi điện thoại về quê cháu, nói cháu sẽ không lấy được một đồng nào từ di sản của Tạ Đông Hải."

Sau khi Tạ Tiểu Ngọc và Tạ Đông Hải đoạn tuyệt quan hệ, bác cả bác dâu cả của Tạ Tiểu Ngọc có thể thừa kế tài sản của Tạ Đông Hải.

Tạ Tiểu Ngọc chưa từng nghĩ tới tài sản của Tạ Đông Hải, nhưng hành động của Qúy Thục Cầm sau khi đâm chết Tạ Đông Hải thật sự rất khó hiểu.

Bà ta gọi điện thoại cho người ở quê Tạ Đông Hải, để bác dâu cả tới cướp tài sản, như vậy là Qúy Thục Cầm không có ý định lẩn trốn.

Nghiêm Dặc phân tích với Tạ Tiểu Ngọc: "Qúy Thục Cầm không chạy trốn, lại đi tới nông trường nơi Quý Hương Hàn đang cải tạo, liệu có phải là muốn truyền tin tức gì không?"

Tạ Tiểu Ngọc không quan tâm lắm: "Không sao cả, dù sao chắc chắn là không liên quan gì đến em."...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 188



Bởi vì Tạ Đông Hải đột ngột qua đời, Tạ Tiểu Ngọc lại xin nghỉ mấy ngày lo chuyện ma chay cho ông ta. Mạnh Cảnh Niên phải tới Tô Châu làm nhiệm vụ, nghe nói Tạ Đông Hải qua đời, anh ấy lập tức lên đường, buổi tối mùng bốn đã đến Bình thành, giúp Tạ Tiểu Ngọc lo liệu đám tang cho Tạ Đông Hải.

Tạ Đông Hải có rất nhiều đồng nghiệp lãnh đạo ở Bình thành, ông ta giải quyết rất tốt các mối quan hệ ở bên ngoài, bình thường có nhân duyên tốt với mọi người, vì vậy ngày hỏa táng có rất nhiều người tới tiễn đưa ông ta.

Bác dâu cả Điền Quế Liên tới Bình thành vào ngày Tạ Đông Hải được hỏa táng.

Bà ta nhào tới bên di thể của Tạ Đông Hải, gân cổ lên nói: "Đông Hải à, sao em ra đi đột ngột vậy, chị đã nó Tạ Tiểu Ngọc là đứa xui xẻ, khắc chết mẹ ruột rồi sẽ khắc chết em, vậy mà em không nghe, khăng khăng muốn đón nó về, xem xem đi, giờ em bị nó khắc chết rồi."

Nghe thấy những lời này, Mạnh Cảnh Niên cau chặt mày lại, Nghiêm Dặc biết anh vợ muối ra tay.

Nếu lúc này để anh vợ ra mặt, vậy chứng tỏ vị hôn phu là anh đây thật sự quá vô dụng, đúng vậy, kể từ khi định ngày cưới, anh đã thăng cấp từ đối tượng lên vị hồn phu. Nghiêm Dac tiến lên nói: "Bác dâu cả, hôm nay có rất nhiều người tới đây đưa tang, bác ăn nói lung tung sẽ bị kiện tội phi báng đấy, hơn nữa những lời bác nói là mê tín, có phải bác muốn bị giam ở đồn công an mấy ngày không?"

Điền Quế Liên:...

Thôi quên đi, lần này bà ta tới đây để thừa kế tài sản của Tạ Đông Hải.

Bà ta tự tin nói: "Tạ Tiểu Ngọc, cháu đã đoạn tuyệt quan hệ với cha cháu rồi, bây giờ tất cả di sản của cha cháu đều thuộc về đại ca chị dâu của cha cháu, cũng chính là bác và bác cả của cháu, cháu đừng có mặt dày cướp với các bác."

Nếu Tạ Tiểu Ngọc dám cướp, bà ta sẽ kiện Tạ Tiểu Ngọc.

Dù sao lần này nhà bà ta tới đây, là vay tiền bên nhà mẹ bà ta làm lộ phí, bà ta phải nói với bên nhà mẹ là tới bán nhà của Tạ Đông Hải đi, chờ trở về sẽ trả bọn họ gấp đôi, có vậy anh trai chị dâu bà ta mới chịu cho bà ta vay tiền.

Ha ha, tuy căn nhà của Tạ Đông Hải ở Bình thành không lớn, nhưng cũng phải trị giá hai ba nghìn, chờ trở về nhà bà ta sẽ là nhà giàu nhất thôm!

Tạ Tiểu Ngọc buồn cười muốn chết đi được, sau khi Tạ Đông Hải qua đời, bên phía đơn vị của ông ta đã thông báo với cô, sau khi Tạ Đông Hải l¡ dị với Qúy Thục Cầm, ông ta đã lập di chúc, nếu ông ta chết, sẽ quyên tặng tất cả tài sản của mình cho nhà nước.

Cô đưa bản sao tờ di chúc cho Điền Quế Liên xem: "Tạ Đông Hải đã quyên tặng tất cả tài sản cho nhà nước rồi, bác không nhận được một xu nào đâu. Còn nữa, cháu chuyên khắc những kẻ bại hoại đối xử không tốt với cháu, bác còn quấn lấy cháu, cẩn thận cháu khắc chết bác đấy."

Điền Quế Liên:.. Quyên... tặng?

Bà ta đã khóc đến thiên trường địa cửu, mà chuyến này đi không lấy được một xu nào, còn mất cả tiền lộ phí, Qúy Thục Cầm chết tiệt, bà ta đáng bị xử tử hình.

Bà ta mặt dày hỏi Tạ Tiểu Ngọc phải làm thế nào?

"Bác nuôi cháu mười năm, cháu đoạn tuyệt quan hệ với Tạ Đông Hải, chứ không phải là đoạn tuyệt quan hệ với bác, cháu không thể mặc kệ bác được."

Tạ Tiểu Ngọc mất kiên nhẫn, Tạ Đông Hải cũng đã chết rồi, cô lại càng không có kiên nhẫn đối phó với anh trai và chị dâu Tạ Đông Hải.

"Bác đừng có mặt dày không biết xấu hổ như vậy, cháu được ông nội nuôi lớn, nếu bác còn gây chuyện nữa, cháu sẽ báo cảnh sát bắt bác đấy."

Sau khi Tạ Đông Hải được hỏa táng, Điền Quế Liên vẫn chưa từ bỏ ý định, bà ta nghĩ mình không thể trở về tay trắng được, yêu cầu Tạ Tiểu Ngọc đưa cho mình một trăm đồng mới chịu rời đi.

Nhưng sao Tạ Tiểu Ngọc có thể cho bà ta được, chỉ cần cho Điền Quế Liên lần này, lần sau bà ta sẽ lại tới.

Về phần lý do tại sao Tạ Đông Hải lập ra di chúc đó, có lẽ cũng là vì ông ta căm hận anh trai chị dâu mình, nên tình nguyện quyên tặng toàn bộ tài sản thừa kế của mình cho nhà nước, cũng không để lại cho anh trai chị dâu cực phẩm ở quê.

Điền Quế Liên là chiếc kẹo kéo, tuy bà ta không biết nhà của Tạ Tiểu Ngọc ở đâu, nhưng bà ta biết Tạ Tiểu Ngọc làm việc ở bệnh viện, định chạy tới bệnh viện gây chuyện.

Tình cờ gặp phải Dư Thư Phương ở cổng bệnh viện.

Dư Thư Phương từng gặp Điền Quế Liên ở trong tang lễ của Tạ Đông Hải, biết chiếc kẹo kéo không dễ đuổi, lấy danh nghĩa phỏng vấn để trấn an bà ta trước, sau đó chạy tới nhà máy thực phẩm tìm Hứa Xương.

"Bác dâu cả của Tiểu Ngọc muốn gây chuyện ở cổng bệnh viện, ảnh hưởng quá lớn, đối tượng và anh họ cô ấy đều là công chức nhà nước, khó có thể đối phó với loại kẹo kéo này, nên tôi đành phải tới tìm anh."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 189



Tạ Tiểu Ngọc cứu gia đình Hứa Xương khỏi bị nhà hàng xóm vu cáo, công việc này của anh ấy cũng là nhờ Tiểu Ngọc ra lực mới mua được, vì vậy Hứa Xương đã coi Tạ Tiểu Ngọc là em gái của mình.

Em gái bị bắt nạt, anh ấy không thể ngồi yên không quan tâm được.

Hứa Xương dẫn theo mấy người, trùm bao tải lên đầu Điền Quế Liên và chồng bà ta, đánh cho bọn họ một trận rồi ném ra ga tàu.

Điền Quế Liên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thăm địa chỉ nhà Tạ Tiểu Ngọc, sau đó lại bị đánh, bà ta gây chuyện một lần lại bị đánh một lần, cứ thế sau mấy lần, bà ta không dám chọc Tạ Tiểu Ngọc nữa, ảo não đi tàu trở về quê.

Hứa Xương nói với Nghiêm Dặc: "Em biết anh và anh họ của Tiểu Ngọc đều phải tuân thủ pháp luật, nên em đã giúp anh đánh chiếc kẹo kéo kia đến sợ rồi, giờ bà ta không dám tới nữa đâu."

Nghiêm Dặc: "Được, anh cũng không khách khí với cậu, qua mấy ngày nữa tới nhà ăn bữa cơm nhé."...

Sau khi đuổi được Điền Quế Liên đi, lo chuyện tang sự cho Tạ Đông Hải xong, Mạnh Cảnh Niên nói mình phải đi Tô Châu thực hiện nhiệm vụ, Nghiêm Dặc nghĩ đến họ hàng bên nhà chị họ cũng cực phẩm không thua gì Điền Quế Liên, muốn nhờ Mạnh Cảnh Niên thỉnh thoảng qua chăm sóc cho chị họ, nhưng lại ngại không dám nói.

Tạ Tiểu Ngọc lại không hề xấu hổ, dù sao chị ấy cũng là vợ tương lai của anh ấy, tự nhiên là phải chăm sóc cho vợ.

Cô nói: "Anh ơi, nếu có thời gian, anh qua chơi với chị họ Nghiêm Dặc nhé."

Họ hàng đôi bên nên chăm sóc cho nhau, Mạnh Cảnh Niên lập tức đồng ý. Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc cũng đi làm.

Dư Thư Phương tới bệnh viện tìm Tạ Tiểu Ngọc, nói cho cô biết tờ báo chiều nay sẽ đưa tin về vụ án mạng của Tạ Đông Hải.

Cô ấy sợ Tạ Tiểu Ngọc sẽ trách cứ, nên tới báo cho cô biết trước.

Tạ Tiểu Ngọc hiểu nghề nghiệp của cô ấy: "Cô cứ đưa tin đi, tôi không sao cả. À này, buổi tối ngày mười bốn tháng giêng đến nhà tôi ăn cơm nhé."

Ngày mười lăm là tết nguyên tiêu, là ngày lễ đoàn viên của các gia đình, nên Tạ Tiểu Ngọc định mời bạn bè vào ngày mười bốn.

"Có những ai đi?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi cũng không có nhiều bạn bè ở Bình thành này, có cô, Chu Cảnh Họa, em họ cô Vưu Tiểu Ninh, anh nuôi của tôi Hứa Xương, còn cả Trần Niên bạn học của Nghiêm Dặc, chỉ mấy người chúng ta thôi." Hứa Xương cũng đi à.. Tính ra, kể từ khi Hứa Xương làm việc ở nhà máy thực phẩm, cô ấy không còn mua đồ ở chỗ anh ấy nữa.

Cô ấy cười nói: " Được, tôi nhất định sẽ tới."...

Một bên khác, Thạch Tiến Hoành kết hôn vào ngày mùng sáu, mùng tám phải đi tới đơn vị ở Bắc Kinh báo cáo, mùng bảy anh ta dẫn theo vợ mới cưới ngồi tàu hỏa đi lên Bắc Kinh.

Trong khi Mạnh Cảnh Niên đến Tô Châu vào buổi tối ngày mùng bảy.

Đến Tô Châu, tới khi thật sự bắt đầu đi tìm "Vợ", anh ấy mới phát hiện ra chuyện này khó như lên trời.

Chẳng trách sư đoàn trưởng đồng ý để anh ta tự đi tìm, vì biết chắc anh ấy không tìm được, chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức.

Tuy biết người cùng hợp tác với mình trong nhiệm vụ lần này không thể là Đoạn Hồng Diệp nữa, nhưng Mạnh Cảnh Niên vẫn sợ sẽ gặp phải một người khác giống vậy, anh ấy thật sự rất lo lắng.

Nếu thật sự không thể tìm được, anh ấy đành phải chấp nhận nữ đồng chí do đơn vị sắp xếp. Đến bây giờ anh ấy mới hiểu được sự bất lực của mình ở thế giới song song kia, không thể nào tìm được đành phải chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức.

Nếu đã chuẩn bị xong tâm lý chấp nhận sự sắp xếp của tổ chức, anh ấy cũng không còn lo lắng về vấn đề khó khăn này nữa.

Tiểu Ngọc muốn anh ấy đi thăm chị họ của Nghiêm Dặc. Ngày mùng tám hôm nay, Mạnh Cảnh Niên cầm tờ giấy ghi địa chỉ nhà đi tìm Minh Chi Tuệ.

Nhưng Minh Chi Tuệ không ở nhà, nghe hàng xóm nói là đi coi mắt.

Bác gái Cao nhà hàng xóm là người nhiệt tình, lúc trước nhà họ Minh có ơn với nhà bà ấy, nên bà ấy luôn quan tâm đến Minh Chi Tuệ. Lần trước, bà con xa nhà họ Minh dẫn theo một người đàn ông "Được đính hôn từ trong bụng mẹ" tới gây chuyện, chính bác gái Cao là người hỗ trợ báo cảnh sát.

Bác gái Cao nói: "Đồng chí này, có phải cháu cũng tới tìm Chi Tuệ coi mắt không?"

Mạnh Cảnh Niên:...

Chị họ của Nghiêm Dặc bận đi coi mắt?

Cô ấy cũng không phải là loại người nóng lòng muốn gả mình ra ngoài, hơn nữa nếu vội vàng kết hôn, chắc cô ấy phải nói với Nghiêm Dặc chứ.

Nếu đã hứa với em gái chăm sóc cho chị họ của Nghiêm Dặc, Mạnh Cảnh Niên nhất định phải hỏi thăm ro tình hình.

Chỉ có cùng thân phận, mới có thể khiến đối phương buông lỏng cảnh giác.

Vì vậy, Mạnh Cảnh Niên gật đầu, thậm chí còn cau mày làm ra vẻ bất mãn: "Chẳng lẽ đồng chí Minh còn đi coi mắt với đồng chí khác?"
 
Back
Top