Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 140



Cung Lam tức không chịu được: "Tạ Tiểu Ngọc, sao chỗ nào cũng có cô thế."

Tạ Tiểu Ngọc thở dài: "Tôi cũng không có cách nào, tôi có thể chất cực phẩm, dễ dàng trêu chọc đến loại người cực phẩm, tôi cũng không muốn, nếu phó chủ nhiệm Cung thương lượng tử tế, giải quyết hôn ước trong hòa bình, cũng không ầm ï đến nông nỗi ngày hôm nay."

Cung Lam hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cô cho rằng tôi không muốn à, là Lăng Ái Như không muốn từ hôn”

Lăng Ái Như hỏi người đàn ông nhà mình: "Cha nó à, ông xem việc này làm sao bây giờ?”

Dư Vệ Lương phê bình vợ: "Tôi đã sớm nói hôn sự này nên từ hôn đi, em họ Tiểu Ninh của Thư Phương từ hôn xong cũng không ai nói xấu, mỗi người đều kết hôn cũng sống khá tốt, bà một hai phải ầm 1 cho tới nông nỗi ngày hôm nay!"

Lăng Ái Như có suy tính của mình, chỉ là chồng và con gái đều không hiểu tâm tư của bà ấy: "Ông cũng nhìn thấy mặt của Thư Phương nhà chúng ta rồi đó, hơn nữa còn thể trọng không thể gây xuống của con bé, từ hôn rồi thì tìm nhà chồng như thế nào?"

Thật ra trước đây con gái còn nhỏ nhắn xinh đẹp hơn em họ một chút, dáng vẻ như ngày hôm nay, Lăng Ái Như cũng sâu muốn chết.

Cuối cùng Dư Vệ Lương kiên trì, thay con gái từ hôn.

Tạ Tiểu Ngọc không quên nhắc nhở Cung Lam đang vui như mở cờ trong bụng: "Phó chủ nhiệm Cung, nếu cô dám bịa đặt Thư Phương, chúng tôi cũng có thể nói con trai cô, vì thanh danh của con trai cô, tốt nhất mọi người thống nhất nói là hoà bình giải trừ hôn ước đi."

Cung Lam đương nhiên không muốn, nhưng con của cô ta quả thật lái xe chở một đồng nghiệp khác, cô ta phải cam chịu.

Lúc rời đi còn giễu cợt Tạ Tiểu Ngọc: "Tạ Tiểu Ngọc, không nghĩ tới cô cũng bị cách chức tạm thời, ha ha ha... Ai nha mẹ, ơi ngã chết bà đây."

Thì ra là sau khi Cung Lam từ hôn giúp con trai, quá đắc ý vênh váo, dưới chân dẫm trượt bậc thang lăn xuống dưới.

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương không nhịn được mà cười ha ha: "Xứng đáng, báo ứng!"

Cung Lam bị ngã mặt mũi bam dập, chân còn bị thương: "Này, mấy người ai lấy xe chở tôi đến viện vệ sinh đi."

Dư Thư Phương cười lạnh nói: "Phó chủ nhiệm Cung, tôi cũng không phải con dâu chưa qua cửa của nhà cô, muốn sai khiến tôi, cửa cũng không có, tự cô chờ con trai tốt tới đón đi."

Từ hôn xong, tâm trạng Dư Thư Phương rất tốt, Lăng Ái Như dặn dò Dư Thư Phương: "Nếu người khác hỏi, con nói là hoà bình giải trừ hôn ước."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Dì à, đó là nói cho Cung Lam nghe, nếu có người hỏi, dì cứ tự tin mắng Tống Hạnh Hoa không màng con gái dì, đưa người con gái khác về thành phố, những chuyện khác, để cho mọi người tự đoán đi."

"Vì sao?" Lăng Ái Như khó hiểu.

Dư Vệ Lương cũng lắc đầu, vợ cái gì cũng tốt, chỉ là có một số chuyện quá cổ hủ.

Ông ấy nói: "Bà không nói, bà cho rằng hai nhà Cung, Tống sẽ không hắt nước bẩn sao, loại chuyện này đương nhiên phải cướp tiên cơ, bà chỉ cần hiểu là, làm theo lời Tiểu Ngọc, sẽ tốt cho con gái bà."

Lăng Ái Như vội vàng đồng ý.

Chậm trễ thời gian như vậy, thời gian một buổi sáng đã trôi qua, Dư Thư Phương nói xin lỗi: "Xin lỗi nha Tiểu Ngọc, hôm nay nhất định không kịp xuất bản rồi."

"Không có việc gì, không vội một hai ngày này."...

Mỗi ngày Tạ Tiểu Ngọc đều mua Văn Báo, đến ngày hôm sau, bài viết kia của cô đã đăng trên báo chiều, nằm ở trang thứ hai, trong lúc nhất thời đã gây ra sóng to gió lớn.

Mọi người giống như xem trò hay, Tảo Báo và Văn Báo muốn cạnh tranh sao?

Dường dây nóng hai tòa soạn cũng sắp bị gọi cháy rồi, doanh số báo chí mấy ngày nay đều tăng, nhưng Văn Báo dẫn đầu cách xa, bởi vì bài Tạ Tiểu Ngọc viết có độ đáng tin cao hơn.

Phó xã trưởng của Tảo Báo kêu Hạ Ngải Vân lên phê bình một trận, kêu bà ta dù như thế nào cũng phải lấy lại thanh danh của Tảo Báo Bình Thành, nếu không cái mác viết báo sai sự thật này cũng không tháo được.

Mấy ngày sau, Tảo Báo bên kia lại đăng một bài bôi đen Thẩm Vân Trân, Văn Báo rơi xuống thế hạ phong.

Dư Thư Phương tới tìm Tạ Tiểu Ngọc, nói muốn tự mình phỏng vấn Thẩm Vân Trân, lại viết tiếp một bài, không thể tùy ý để Tảo Báo bôi nhọ.

Tạ Tiểu Ngọc lập tức đồng ý, hiện giờ cô đang nghỉ phép, dẫn theo Dư Thư Phương cùng tới xưởng thực phẩm tìm Thẩm Vân Trân.

Lúc bọn họ tới, đúng lúc đụng phải Hạ Ngải Vân cũng đang phỏng vấn thím Hai của Vân Trân, người phụ nữ kia nói dối đầy miệng, nói Thẩm Vân Trân là sói mắt trắng.

"Tôi đối với nó còn tốt hơn con gái ruột, quần áo mới cho nó mặc trước, mặc cũ rồi mới cho con gái mình mặc, nó xuống nông thôn ngủ với đàn ông, hiện giờ về thành phố lại muốn cướp công việc của thím Hai chú Hai, thật sự chưa từng thấy qua người không có lương tâm như vậy."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 141



Hạ Ngải Vân nhìn Dư Thư Phương nói: "Hành văn tìm từ không tồi, nhưng các người đổi trắng thay đen thì không đúng rồi, muốn tranh đua với tôi, tôi theo đến cùng."

Thẩm Vân Trân tức không chịu được.

Cô ấy đi công viên với Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương, mọi người thương lượng một chút, cảm thấy cứ đấu võ đài như vậy cũng không thể nói rõ.

Tạ Tiểu Ngọc đưa ra kiến nghị: "Còn không bằng xuống tay từ bác gái Kim bên kia, Thư Phương cùng Vân Trân đi tìm bác gái Kim đàm phán, để bà ấy đứng ra tiếp nhận phỏng vẫn, nói rõ chuyện năm đó người đính hôn chính là con gái của nhà thím Hai cô, lột mặt nạ của thím Hai Vân Trân, đưa tin thêm vài lần, mọi người đọc cũng mệt, phải dùng dao sắc chặt đay rối!"

Thẩm Vân Trân không quá chắc chắn: "Tôi thì không thành vấn đề, như mà nhà bác gái Kim còn ba con trai con dâu, bà ấy có thể đồng ý nói ra chuyện xấu trong nhà sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Nếu có lợi với bà ấy thì sao, cha mẹ cô để lại hai công việc, bị thím Hai chú Hai của cô chiếm mất, cô lấy hai công việc này về, một cái đưa cho bác gái Kim, coi như phần lễ hỏi kia, bà ấy hẳn sẽ đồng ý."

Hôm đó Thẩm Vân Trân vì có thể nhanh chóng thoát thân, đi với đội chữa bệnh, nên đã viết giấy nợ cho bác gái Kim, nói cô ấy còn nợ lễ hỏi kia.

Bác gái Kim tham lam, chưa tới mấy ngày lại tìm tới thím Hai đòi một lần, không đòi được, Thẩm Vân Trân còn bị thím Hai bồi nhọ ngủ với con trai ngốc của bác gái Kim, tức chết cô ấy.

Thẩm Vân Trân cùng Dư Thư Phương tính lại một chút, đều cảm thấy biện pháp của Tạ Tiểu Ngọc tốt.

Sau đó, hai bọn họ nhất trí yêu cầu, muốn Tạ Tiểu Ngọc cùng đi!

"Tài ăn nói của cô tốt, chết cũng có thể nói thành sống, việc tẩy não này giao cho cô đi." Dư Thư Phương nói với Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc: ".. Tôi nghi ngờ cô đang mắng tôi."

Dư Thư Phương cười ha ha: "Khen cô mà, dứt khoát để bài này cô viết đi, tôi xin đi công tác với tòa soạn, ngày mai chúng ta xuất phát."

Chưa giải quyết xong chuyện của Thẩm Vân Trân, Tạ Tiểu Ngọc bên này cũng không làm rõ được, không thể trở về đi làm, cô về nhà sắp xếp một chút, để mẹ nuôi Triệu Hương tới chăm sóc ba đứa bé một ngày.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dư Thư Phương và Thẩm Vân Trân chạy tới nhà Tạ Tiểu Ngọc gõ cửa, kêu cô nhanh chóng xuất phát.

"Hạ Ngải Vân thật âm hiểm, bà ta kêu đài truyền hình, muốn tới trấn Hồng Liên phỏng vấn bác gái Kim, nhất định đã đàm phán xong trước, chúng ta chạy tới trước đài truyền hình, xem có thể cứu lại hay không, không cần đi nhà ga, chúng ta đi xe của tòa soạn."...

Văn Báo Bình Thành lần này cũng cứng rắn, một khi lên TV thì căn bản không có cách nào rửa sạch nữa, chuyện đưa tin sai sự thật này, Văn Báo cũng không chịu gánh.

Tòa soạn cố ý sắp xếp xe, trời chưa sáng đã đưa bọn họ đến trấn Hồng Liên.

Lúc ba người Tạ Tiểu Ngọc đến, nhà bác gái Kim đang ở ăn cơm sáng, nhìn thấy mấy người bọn họ tới, tức giận nói: "Thẩm Vân Trân, lễ hỏi cô nói chừng nào thì trả cho tôi, hôm qua thím Hai cô tới đã nói là sẽ cho tôi."

Đương nhiên, còn cho bà ấy thêm ba trăm sáu, nhưng cũng là có điều kiện, muốn bà ấy nói với đài truyền hình, mấy ngày Thẩm Vân Trân ở nhà bà ấy, đã ngủ với con trai ngốc của bà ấy.

Thẩm Vân Trân âm thầm cắn răng, thím Hai muốn ép chết cô ấy.

Tạ Tiểu Ngọc vội tiến lên nói: "Bác gái Kim, chúng ta chính là tới đưa tiền cho bác."

"Phải không, vậy tiền đâu, chạy chóng đưa cho tôi."

Trấn Hồng Liên là huyện nghèo khó, cực kỳ nghèo, ba trăm sáu đồng là tiền tích góp nhiều năm của bà ấy và ba đứa con trai, con dâu.

Hiện giờ ai cho bà ấy tiền, thì bà ấy sẽ nói chuyện giúp cho người đó.

Tạ Tiểu Ngọc không nói tới tiền trước, mà cầm tờ Văn Báo mấy hôm trước ra, làm trò đọc trước mặt cả nhà một lần.

Trên bài báo, cô nhấn mạnh bác gái Kim và con dâu bà ấy đều là nữ đồng chí có giác ngộ tư tưởng cực cao, chẳng những để Vân Trân đi, mấy người con dâu còn đồng ý nuôi em trai ngốc.

"Bài báo vừa đăng lên, rất nhiều người Bình Thành đến tới tòa soạn chúng cháu hỏi thăm nhà bác gái Kim, nói nhà có giác ngộ tư tưởng cao như nhà bác hiện giờ không nhiều lắm, quả thật đáng khen ngợi."

Khóe miệng bác gái Kim giật giật, so với thanh danh, bà ấy càng muốn lấy tiền nhà mình về.

Bác gái Kim cảm động hay không thì Tạ Tiểu Ngọc không biết, nhưng ba người con dâu của bà ấy lại tự hào cảm động, cho nên mới nói, người tốt vẫn rất nhiều.

Lúc này Tạ Tiểu Ngọc mới nói: "Bác gái Kim, lúc cha mẹ Vân Trân qua đời có để lại hai danh ngạch công việc, chờ cô ấy lấy được hai công việc này về, đồng ý lấy ra một cái cho nhà bác, đến lúc đó nhà bác muốn lấy hay bán đi, đều tùy mọi người."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 142



Một công việc trong thành phố cũng mấy trăm đồng, hơn nữa một cây củ cải một cái hố, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Bác gái Kim lập tức động lòng, đồng ý đề nghị của Tạ Tiểu Ngọc.

"Cô viết giấy cho tôi, nếu không tôi không tin."

Thẩm Vân Trân cũng là người quyết đoán, lập tức viết giấy cho Kim đại nương, dù sao nếu không lật đổ được thím Hai, không lột được da mặt bà ta ra, đừng nói là công việc, ngay cả nhà ở trong xưởng thực phẩm cô ấy cũng không ở nổi.

Tạ Tiểu Ngọc nhắc nhở bà ấy: "Bác gái Kim, nếu đã nói rồi, bác cũng không thể lật lọng, thôn Tiểu Phượng đều biết tận gốc rễ, đừng để mấy đứa con trai con dâu của bác không ngóc nổi đầu trong thôn."

Bác gái Kim trợn trắng mắt liếc cô một cái: "Số muối bà đây ăn còn nhiều hơn đường cô đi, cô đứng cạnh chờ xem, lúc quay về lại viết thêm một bài báo khen ngợi đi."

"Được rồi."

Tạ Tiểu Ngọc cười hì hì: "Bác gái Kim đúng là mẹ chồng tiến bộ nhất mà cháu từng gặp, con dâu bác thật hạnh phúc."

Bác gái Kim cười đắc ý, trong lòng ba con dâu bà ấy phỉ nhổ, miệng nhỏ của cô nương này lợi hại thật, ngay cả me chông bọn họ cũng ba hoa chích choè dỗ được.

Thẩm Vân Trân đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi bác gái Kim, thím Hai cháu trả lại lễ hỏi cho bác chưa?"

"Chưa, bà ta nói hôm nay trước khi đài truyền hình phỏng vấn sẽ đưa cho tôi."

Thẩm Vân Trân cười lạnh, ra chủ ý cho bác gái Kim, kêu bà ấy cứ lấy tiền trước khi phỏng vấn, sau đó nên nói cái gì thì nói cái đó.

"Dù sao lễ hỏi kia cũng vốn là của bác, không lấy cũng uổng."...

Nghe nói có đài truyền hình muốn tới phỏng vấn, cán bộ quê nhà cũng đều tới.

Hôm qua Mặc Tú Liên đã tới trước một chuyến, nên cầm 360 đồng tiền, lặng lẽ đưa cho bác gái Kim: "Lễ hỏi trả lại cho bà, chờ lát nữa phóng viên đài truyền hình phỏng vấn, bà cần phải nói người đính hôn với nhà bà chính là Thẩm Vân Trân."

Bác gái Kim đếm tiền, kêu con dâu để vào trong phòng, khinh thường nói: "Đây vốn dĩ chính là tiền nhà tôi."

Một bên khác, Hạ Ngải Vân nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc và phóng viên Văn Báo cũng tới, châm chọc mỉa mai.

"Các cô không ngờ tới phải không, tôi có thể mời phóng viên đài truyền hình tới, xem các cô tranh đấu với Tảo Báo chúng tôi thế nào, tôi khuyên các cô đừng tự làm mất mặt xấu hổ, nhanh chóng quay về viết bài phê bình kiểm điểm đăng đi!"

Mấy người Tạ Tiểu Ngọc đều lười để ý, lui về phía sau vài bước xem kịch vui.

Lắp xong camera, bà Kim thay một bộ quần áo mới ăn Tết mới mặc, ngồi vào trước màn ảnh, khẩn trương hỏi: "Bắt đầu rồi sao, có phải hiện giờ người xem cả nước đều thấy tôi hay không."

Phóng viên đài truyền hình cười, kêu bà ấy không cần khẩn trương, hiện giờ tiết mục chiếu trên TV, đều là ghi âm, trở về còn phải cắt nối biên tập.

"Bác gái Kim, gần đây Tảo Báo và Vãn Báo Bình Thành đều đưa tin về chuyện nhà bác, vì để cho mọi người một chân tướng, đài truyền hình chúng tôi cố ý tới phỏng vấn, hy vọng bác có thể ăn ngay nói thật."

"Đương nhiên, đài truyền hình các cậu tới, tôi sao dám nói dối."

Hạ Ngải Vân đắc ý cười nhạo Tạ Tiểu Ngọc, nói chờ đài truyền hình phỏng vấn xong, lúc quay về bà ta còn phải viết một bài nữa, để Tạ Tiểu Ngọc không thể trở mình, khiến cô mất việc mới được.

Ai kêu cô và tên anh họ không hiểu nối kia đưa con gái bà ta đến đồn công an, phải đi nông trường lao động cải tạo một năm chứ, bà ta đau lòng muốn chết.

Phóng viên đài truyền hình bắt đầu hỏi vấn đề: "Bác gái Kim, xin hỏi Thẩm Vân Trân là người đính hôn từ nhỏ với con trai thứ tư của bác sao?"

Trái tìm mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng, đặc biệt là Thẩm Vân Trân, sợ bác gái Kim thay đổi, Tạ Tiểu Ngọc cũng có chút lo lắng.

Biểu cảm của bác gái Kim tức tối, nổi giận nói: "Tên xấu xa nào lại bịa đặt, người đính hôn với thằng tu nhà tôi, là con gái của nhà thím Hai Vân Trân, ngay từ đầu bọn họ là thôn dân của thôn Tiểu Phượng, ở ngay cạnh nhà tôi, sau này có cơ hội tốt, cả nhà dọn lên thành phố, nên không muốn nhận việc hôn nhân này."

"Cơ hội tốt này, nói ra thì rất dài, đài truyền hình các cậu muốn nghe sao?"

"Đương nhiên, phải làm rõ ràng ngọn nguồn, bác nói đi."

Bác gái Kim bắt đầu nhiều chuyện: "Năm con trai lớn nhà lão Thẩm lên cao trung (tương đương lớp 12), tìm được đối tượng trong thành phố, được cha vợ cho con rể công việc, sau đó vợ chồng con trai cả sinh một đứa con gái, nhưng mà đáng thương, khi con gái mới mười mấy tuổi, vợ chồng con trai cả ngoài ý muốn đều qua đời, lúc này, vợ chồng con trai thứ chạy vào trong thành phố, nói muốn chăm sóc con của anh trai chị dâu."

"Chuyện này báo chí Bình Thành các cậu cũng từng đưa tin, sau đó trong xưởng giao lại công việc của vợ chồng con trai cả cho vợ chồng con trai thứ."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 143



"Cả nhà con trai thứ thành người thành phố, còn đón cha ruột vào trong thành phố hưởng phúc, chúng tôi đều nói hai vợ chồng bọn họ hiếu thảo, phi, nào biết đều là làm cho người ta xem, cha ruột bị bệnh cũng không cho khám, khiến ông già đang sống sờ sờ chết đi... A tôi nói xa quá rồi, nói lại về Vân Trân đi."

"Mấy năm đầu, vợ chồng con trai thứ vẫn đối xử rất tốt với cháu gái, con gái mình không có quần áo mới cũng phải mua cho cháu gái, mua thịt cũng cho cháu gái mình ăn trước rồi mới đến con gái, nhưng mà, đây cũng là ra vẻ, năm Vân Trân mười lăm tuổi, bà ta để Vân Trân xuống nông thôn."

Bác gái Kim nói: "Hiện giờ chính sách tốt, thanh niên trí thức có thể trở về thành phố, là thím Hai của Vân Trân không muốn con bé quay về thành phố, kêu tôi nói với bên ngoài là người đính hôn chính là Vân Trân, còn bôi nhọ Vân Trân từng ngủ với con trai tôi, trời đất chứng giám, con trai tôi là tên ngốc, sao lại cũng bị bôi nhọ như vậy chứ"

Bác gái Kim lau nước mắt, nói: "Tôi bởi vì Vân Trân là cháu gái của thím Hai nó, cho nên vô cùng chăm sóc nó, không ngờ sau khi về thành phố lại truyền thành khó nghe như vậy, đồng chí phóng viên, đài truyền hình các cậu nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này."

"Chúng tôi nhất định sẽ đưa tin đúng sự thật, bác gái Kim, tôi còn muốn phỏng vấn mấy thôn dân xác minh một chút, dù sao đài truyền hình chúng tôi đưa tin cũng phải đảm bảo tính chân thật."

Bác gái Kim không sợ øì cả, chút chuyện này, ai ở thông Tiểu Phượng mà không biết, bà ấy lại không nói bậy chữ nào.

Tạ Tiểu Ngọc rèn sắt khi còn nóng, đẩy Vân Trân một cái, thấp giọng nói: "Vân Trân, tới lượt cô, đi lên biểu diễn đi."

Thẩm Vân Trân lập tức xông lên, bổ nhào vào trong lòng ngực bác gái Kim khóc rống: "Mẹ nuôi, mẹ nói muốn nhận con làm con gái, con mới ở nhà mẹ mấy ngày, mẹ nuôi không biết đâu, sau khi con quay về thành phố, thanh danh bị thím Hai hủy hoại, mẹ nuôi nhất định phải mắng bác ấy cho con hết giận!"

Bác gái Kim:... Bà ta nhận con gái nuôi khi nào?

Nhưng mặc kệ nó, phóng viên đều ở đây, bà ấy xông lên đi tát co Mặc Tú Liên một cái: "Lòng dạ ác độc, cho cô phá hoại thanh danh của con gái nuôi tôi này."

Mặc Tú Liên: ".. Bà già đáng chết, tôi vừa mới trả lại cho bà 360 đồng tiền, bà đã đồng ý với tôi..."

Bác gái Kim trở tay lại tát một cái: "Đúng vậy, đồ không biết xấu hổ không chịu gả con gái nhà mình tới đây, còn không biết xấu hổ nhận lễ hỏi nhà tôi, nể mặt cô trả lại lễ hỏi, tôi không so đo với cô!"

Mặc Tú Liên:.. Lần này mất mặt đến tận trên TV rồi, vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?...

Phóng viên đài truyền hình lại phỏng vấn thôn dân của thôn Tiểu Phượng, từ chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ, đến hai vợ chồng Mặc Tú Liên tiếp nhận công việc của anh trai chị dâu, rồi đưa cháu gái về trấn Hồng Liên không muốn để nó quay về, sau đó phá hủy thanh danh của cô ấy, toàn bộ tiền căn hậu quả đều biết rõ ràng.

Bao gồm cả chuyện Mặc Tú Liên âm dương quái khí ám chỉ cha chồng đừng lãng phí tiền chữa bệnh, sau khi cha chồng chết, thậm chí còn vọng tưởng lấy một số tiền của bệnh viện.

Càng có thôn dân thanh minh cho Tạ Tiểu Ngọc: "Lần trước cô gái kia tới trấn Hồng Liên chúng tôi từ thiện chữa bệnh, nhân phẩm tốt, khuyên chúng ta có bệnh thì đi khám sớm một chút, sao cô ấy có thể khuyên người không quen biết đi tìm chết chứ, cũng không tốn tiền nhà cô ấy, ngẫm lại không có khả năng, là vu oan."

Vẻ mặt Mặc Tú Liên như đưa đám hỏi Hạ Ngải Vân: "Chủ nhiệm Hạ, hiện tại làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hạ Ngải Vân xanh mét, năm ấy bài báo đưa tin Mặc Tú Liên giác ngộ tư tưởng cao, chăm sóc cô nhi nhà anh trai chị dâu, đối xử với cháu gái tốt hơn con gái mình, là do bà ta viết!

Cho nên lần này Mặc Tú Liên tìm bà ta, hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Tạ Tiểu Ngọc, còn có thù oán với bà ta, bà ta không cần nghĩ ngợi đã tin, dõng dạc hùng hồn viết bài báo phê bình sắc bén. Tạ Tiểu Ngọc bị tạm thời cách chức, ba ta còn rất sảng khoái, hiện tại, trong lòng bà ta chỉ có khổ SỞ.

"Cô vậy mà dám nói hươu nói vượn lừa gạt tôi, lần này bị cô hại chết rồi!"

Lúc quay về còn không biết phải viết mấy bản kiểm điểm đâu, Hạ Ngải Vân lạnh mặt kêu tài xế lái xe đi, đầu cũng không quay lại.

Mặc Tú Liên đi tới cùng xe của tòa soạn, vội đuổi theo hỏi: "Chủ nhiệm Hạ, là chuyện xưa nhà tôi giúp cô đạt thành tựu, cô không thể mặc kệ tôi!"

Trong lòng tài xế cũng khinh thường, may mắn, cũng là chuyện xưa nhà bà, có thể khiến chủ nhiệm Hạ đại tài không ai bì nổi té ngã, xem bà ta còn kiêu ngạo như thế nào.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 144



Bầu trời giăng đầy mây đen, phóng viên đài truyền hình đã lái xe đi rồi, tài xế Văn Báo cũng thúc giục bọn họ: "Trời mưa xuống, đường trong thôn không dễ đi, các cô nương căn thời gian lên xe, chúng ta trở vê thành phố äi."

Mặc Tú Liên mặt dày muốn đi lên: "Mấy người đưa cả tôi nữa."

Tạ Tiểu Ngọc đóng cửa xe "Bộp" một cái, Thẩm Vân Trân nói: "Bà đầm mưa đi về đi, chú ý thời gian nha, đừng chậm trễ tôi kết thúc công việc!"...

Tiết mục đài truyền hình vừa chiếu ra, xưởng thực phẩm đã đuổi hai vợ chồng Mặc Tú Liên, trả lại cương vị công tác của hai người cho Thẩm Vân Trân.

Tảo Báo Bình Thành bên kia đăng bài xin lỗi thái độ thành khẩn, còn nói đã nghiêm khắc xử lý phóng viên làm việc sơ hở, giáng chức Hạ Ngải Vân vì thất trách trong công việc.

Tạ Tiểu Ngọc cũng trả phép và quay về bệnh viện đi làm, lúc tan tầm, Vưu Tiểu Ninh lôi kéo cô nói: "Tiểu Ngọc, tôi muốn kết nghĩa chị em với cô."

Tạ Tiểu Ngọc:..."Cô làm trò gì thế."

Vưu Tiểu Ninh vô cùng sùng bái, nói: "Chị họ tôi và Vân Trần đều nói cô là ngôi sao may mắn, gặp được cô sẽ gặp dữ hóa lành, cô xem Vân Trân lấy lại được công việc, chị họ tôi cũng từ hôn thành công, đây không phải đều là chuyện tốt sao."

Tạ Tiểu Ngọc cười ha ha, ấn ấn trán cô ấy: "Nhưng mà cũng có không ít người gặp được tôi thì bị xui xẻo nha, ví dụ như thím Hai của Vân Trân, chủ nhiệm Hạ của Tảo Báo, phó chủ nhiệm Cung khu bệnh viện, bọn họ đều nói tôi là tai tinh đấy."

Vưu Tiểu Ninh "Phì phì" vài cái cho cô, nói: "Bọn họ muốn hại người, đụng tới ngôi sao may mắn như cô đương nhiên xui xẻo, dù sao tôi cũng phải làm chị em tốt với cô."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Được, tôi tuyên bố cô là chị em tốt của tôi."

Vưu Tiểu Ninh vui vẻ, kéo cánh tay cô: "Chúng ta đi tìm chị họ chơi đi."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Hôm nay không được, hôm nay đối tượng của tôi kết thúc tập huấn, tôi muốn đi tìm đối tượng của tôi."

Sáng sớm hôm nay cô đã nói với Cá Lớn, Cá Nhỏ là sau khi tan ca cô sẽ tới đại học công an, sau đó cùng về nhà với anh Nghiêm Dặc.

Tới đại học công an, Tạ Tiểu Ngọc lấy ra một túi bột nở, đây là Thẩm Vân Trân mua được từ trong xưởng thực phẩm, đưa cho Tạ Tiểu Ngọc, hương vị rất ngon.

Tạ Tiểu Ngọc đưa bánh mì qua, cười rất ngọt, hiện tại không cần báo tên, bảo vệ cửa cũng biết cô muốn tìm ai.

"Bác Triệu, cháu muốn tìm đối tượng của cháu." Bảo ve cửa khó xử muốn chết,... A a a, cô gái tới tìm đối tượng của cô, ông ấy nên thông báo cho huấn luyện viên trước hay báo cho đối tượng của cô trước đây?

Cô rốt cuộc có quan hệ như với huấn luyện viên ma quỷ kia chứ?

"Được, để bác gọi cho cháu."

Tạ Tiểu Ngọc chỉ chờ đợi năm phút ở bên trong vọng gác, nhìn thấy người đi ra không phải Nghiêm Dặc, mà là Mạnh Cảnh Niên, không hề quay đầu lại nhưng vẫn kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên.

"Anh, anh vẫn chưa về sao?"

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Nghiêm Dặc tập huấn, anh trai vẫn luôn ở Bình Thành, vẫn đang xuất hiện ở đại học Công An, vậy khẳng định là làm huấn luyện cho anh Nghiêm Dặc và những người khác rồi.

Cho nên anh Nghiêm Dặc nói trường học của bọn họ cố ý mời "huấn luyện viên ma quỷ" đến huấn luyện chính là anh hol

Cô ôm cánh tay Mạnh Cảnh Niên oán giận nói: "Anh trai, anh làm huấn luyện viên cho đám người Nghiêm Dặc à, dạo này anh chẳng đi gặp em."

Mạnh Cảnh Niên cười một tiếng trong lòng: "Em gái anh đúng thật sự rất thông minh, chẳng cần nói cái gì cũng đoán được anh trai làm huấn luyện viên ở đây."

Hơn nữa lần trước em gái bị tên họ Hạ đưa tin linh tỉnh, anh vẫn luôn chờ tin em gái gọi điện xin anh giúp đỡ, nhưng Chu Thành Phong nói Tiểu Ngọc hoàn toàn không có gọi điện cho bộ đội.

Mỗi ngày anh lại gọi gác cổng một lần, đối tượng của Nghiêm Dặc liệu có tìm đến hay không, câu trả lời là không có, khổ thân cho chú gác cổng, còn tưởng anh có thù gì với đối tượng của em gái.

Kết quả chưa được mấy ngày tiền căn hậu quả của sự việc đã lên TV, em gái đã giải quyết chuyện này.

Em gái thật giỏi nha.

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Em cũng đâu có ngốc, chuyện này thì có gì khó đoán đâu chứ."

Ừm, thông minh hơn đối tượng của em nhiều. Mạnh Cảnh Niên không hề keo kiệt mà tán dương.

Nghiêm Dặc: ".. Lần này thì hay rồi, Tiểu Ngọc nhận nhau ngay ở trước cửa trường với anh cậu, anh cậu vừa đi, anh sẽ bị các thành viên trong nhóm chơi chết.

Gác cổng: "... Là anh trai à."

Đám người Trần Niên ghé vào đầu tường: "..."

Nhìn thấy huấn luyện viên giống như ma quỷ ở trước mặt bọn họ, nhưng lại cười tươi như hoa hướng dương trước mặt em gái, kia rõ ràng chính là hai khuôn mặt mà.

Trần Niên rơi vào tram tư, huấn luyện viên Mạnh là anh trai của Tạ Tiểu Ngọc, cho nên huấn luyện viên ma quỷ lại là anh cậu của anh Dặc!

Ngày đầu tiên huấn luyện anh nói thế nào ý nhỉ, anh nói nếu để cho anh biết là ai đưa huấn luyện viên ma quỷ tới, anh sẽ...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 145



Cả đám con trai bị hành hạ nửa đau đầu ồn ào vây Nghiêm Dặc lại, vui cười đùa giỡn: "Anh Dặc, sao anh có anh lại không nói, hại chúng e nửa tháng phải ăn rau dại, anh nói đi làm sao bây giờ?"

Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng biết, thật ra bọn họ được dính chút ánh sáng của Nghiêm Dặc, nếu không thì sao có cơ hội huấn luyện với đội trưởng đại đội đặc chủng tác chiến.

À phì, sao lại là dính chút ánh sáng của Nghiêm Dặc, rõ ràng là dính chút ánh sáng của đối tượng anh ấy.

Nghiêm Dặc bị bọn họ đè trên mặt đất chỉ bất đắc dĩ cười, cũng không còn phản kháng: "Suy nghĩ mấy ngày nay các cậu ăn thịt thỏ đều do tôi mang đến, như thế này đi, tôi mời các cậu ăn sáng trong một tuần."

"Vậy không được, chúng ta muốn đến nhà anh ăn cơm."

"Không có cửa đâu, đối tượng của tôi còn lâu mới nấu cơm cho các cậu ăn."

"A ha ha, vậy anh chết chắc rồi!"

Tạ Tiểu Ngọc nghe thấy bên trong bức tường trong sân có tiếng cười đùa, có thể thấy đám bạn bè của Nghiêm Dặc biết huấn luyện viên nghiêm khắc là anh cậu của Nghiêm Dặc, khẳng định đang làm loạn với anh. Ta Tieu Ngoc di vao thi nhin thay Nghiem Dac bị cả đám mang vẻ mặt tiều tụy không buông tha làm am了

Nhìn kỹ mặt bọn họ xanh xao, khẳng định những ngày này ăn không ngon ngủ không ngon, đến cả anh Nghiêm Dặc cũng gầy đi không ít.

Tạ Tiểu Ngọc vừa đau lòng vừa buồn cười, nói với bọn họ: "Anh Nghiêm Dặc, cuối tuần đưa bạn của anh tới nhà ăn cơm đi."

"Em gái tốt lắm." Khoảng hơn mười người bạn kia đồng ý trăm miệng một lời.

Mạnh Cảnh Niên trâm mặc: "Không biết xấu hổ, đây là em gái của tôi."

Đám người Trần Niên thật sự bị huấn luyện viên Mạnh dọa sợ, lập tức giải tán, dù sao cuối tuần có thể đến nhà đối tượng của anh Dặc ăn cơm rồi, đây còn là do chính đối tượng của anh ấy mời nữa chứ.

He he he, ai không muốn đến nhà vương bát độc tử chứ.

Chỉ có Nghiêm Dặc vẫn đứng nguyên ở chỗ cú, ngày mai anh cậu phải đi rồi, tốt quá rồi.....

Mạnh Cảnh Niên nói với Tạ Tiểu Ngọc là sáng sớm ngày mai sẽ đi, Tạ Tiểu Ngọc gọi khuya anh về ăn nhà ăn cơm, Mạnh Cảnh Niên gật đầu nói được, còn bàn bạc với Tạ Tiểu Ngọc: Ăn tết đến nhà anh đi"

Tạ Tiểu Ngọc ăn tết ở đâu cũng được, hơn nữa cô cũng chưa kết hôn, vốn dĩ định ăn tết ở nhà mẹ de.

Cô nói: "Anh trai, em mà đi thì phải mang theo ba đứa nhỏ, như vậy thì Tinh Tinh không thể đoàn tụ với ba được rồi."

Mạnh Cảnh Niên nói: "Anh đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, em mang theo bọn nhỏ về nhà ăn tết, mùng hai lại mang Tinh Tinh đến Bắc Kinh đoàn tụ, nếu như nhà họ Nghiêm không đồng ý thì bảo đối tượng của em mang em gái về Bắc Kinh ăn tết, em mang em trai về nhà ăn tết."

"Được ạ, vậy để em về hỏi ý kiến của Tinh Tinh." Thật ra cũng không cần hỏi, khẳng định Tinh Tinh phải ở cùng một chỗ với cô.

Cô quay đầu hỏi Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, vậy còn anh thì sao, anh qua tết như nào?"

Mạnh Cảnh Niên hat cằm về phía Nghiêm Dặc: "Tiểu Ngọc, ông ngoại nói muốn gặp đối tượng của em một chút, anh đề nghị năm nay em cùng nhau đi, đương nhiên rồi, suy nghĩ đến nhà em cũng là cả một nhà, không tiện thì có thể tìm cơ hội sau.

Nghiêm Dặc có chút được cưng chiều mà lo sợ, như này là sắp gặp mặt người lớn sao?

Anh ở thôn Thanh Sơn bốn năm không có trở về kinh thành ăn tết, người trong nhà ở kinh thành cũng không ai quan tâm, năm nay anh cũng không định trở về nhìn vẻ mặt dối trá của đám người kia, hơn nữa lại không có Tiểu Ngọc ở bên cạnh, anh và ba thật sự không hòa hợp được với bà và cô của mình.

Cho dù là ba chắc cũng muốn đóng gói anh đưa đến nhà ông ngoại của Tiểu Ngọc kìa.

Anh không nghĩ tới anh cậu mời anh gặp người lớn, cho nên anh thật sự không có đắc tội anh cậu nhỉ

Nghiêm Dặc có chút khẩn trương trong lòng, anh nhỏ hơn anh cậu năm tuổi, cho dù suy nghĩ, thủ đoạn, hành vi logic, luôn cảm thấy năm năm này là một cây cầu không thể bước qua được.

Không biết lúc anh hai mươi lăm tuổi có thể đạt tới trình độ hiện tại của anh cậu không nữa.

Nhưng anh trưởng thành, anh cậu cũng đang trưởng thành mà, ài, trước kia anh ở thôn Thanh Sơn, đại viện Bắc Kinh, ở trường học hiện tại anh cũng xếp hạng đầu, nhưng mà so sánh với anh cậu vẫn luôn thiếu một chút.

Mạnh Cảnh Niên dường như nhìn ra Nghiêm Dặc đang xoắn xuýt cái gì, hiếm khi thấy anh cười: "Đừng xoắn xuýt, đây là vấn đề của thiên phú, người nhà chúng tôi đều thông minh, cậu còn không so sánh được với Tiểu Ngọc thì đừng nói gì đến tôi."

Nghiêm Dặc:... Bị đả kích rồi!

Mạnh Cảnh Niên còn nói: "Nhưng mà cậu cũng xem như không tệ rồi, dưới tay tôi mang theo nhiều lính như vậy, cậu có thể xếp hạng ba, cứ như vậy đi, cậu về ký túc xá đi, tôi muốn về nhà ăn cơm với em gái, còn có rất nhiều lời muốn nói, không muốn bị quấy rầy."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 146



Nghiêm Dặc:.. Xếp hạng ba mà vẫn có khác biệt rất lớn, cuối cùng thì anh ấy xếp thứ mấy?

Anh cảm thấy suy nghĩ của anh đã bị anh cậu làm cho sai lệch: "Huấn luyện kết thúc rồi, tôi cũng muốn về nhà đối tượng của tôi ăn cơm."

Mạnh Cảnh Niên cười lạnh, lá gan không nhỏ, nhưng mà người như vậy anh gặp nhiều rồi, không trị được cậu ta thì còn làm huấn luyện viên gì nữa cơ chứ.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Nói rõ là nửa tháng tập huấn, đến 12 giờ chưa, thiếu một phút cũng không được. Cậu muốn ra khỏi trường cũng được, đợi sau 12 giờ đi."

Tạ Tiểu Ngọc bận bịu kéo anh họ đi, khua tay nói với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, tối mai anh đến đi."...

Tạ Tiểu Ngọc thức dậy lúc ba giờ đêm làm mấy loại bánh ngọt, sở trường của cô là bốn loại bánh ngọt đậu đỏ, bánh xốp đường đỏ mứt táo, bánh ngọt gạo, bánh đậu xanh cho Mạnh Cảnh Niên mang về.

"Anh trai, anh mang cho ông ngoại nếm thử, thích ăn loại nào thì gọi điện thoại nói với em, lúc tết em lại làm mang cho ông ngoại."

"Được." Mạnh Cảnh Niên phát hiện sự mềm lòng trước hai mươi lăm năm cộng lại cũng không nhiều bằng nửa tháng này.

Đây chính là niềm vui khi có em gái tri kỷ, đợi khi trở lại bộ đội, anh cũng có em gái khoe khoang, quả nhiên em gái là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này.

À... thiếu chút nữa thì quên mất, anh còn có hai em trail

Mạnh Cảnh Niên nói với song bào thai: "Lúc anh họ mười tuổi mỗi sáng đều ngồi trung bình tấn nửa giờ mới được ăn sáng, hai người các em từ nhỏ chưa bao giờ luyện tập, vậy nên mỗi ngày bắt đầu từ mười phút, tư thế phải tiêu chuẩn, đợi khi sang năm mới anh sẽ kiểm tra."

"Luyện được thân thể cường tráng, tương lai mới có thể bảo vệ em gái, nghe không hiểu không sao cả, làm theo là được."

Cá lớn liên tục gật đầu, cậu vốn dĩ rất hâm mộ thể phách của anh họ và anh Nghiêm Dặc, thế nhưng thân thể của cậu quá yếu, không cường tráng bằng cá nhỏ nữa cơ.

Cậu bảo đảm nói: "Anh trai yên tâm, em sẽ không lười biếng đâu, sẽ giám sát cả cá nhỏ nữa.

Mạnh Cảnh Niên vui mừng gật đầu, rất tốt, là một đứa bé nghe lời."

Anh nhìn cá nhỏ một chút, là một tên ranh mãnh: "Còn em?"

Cá nhỏ:.. Đây là anh trai ma quỷ mà, cậu vẫn nên đi tìm anh rể thôi. Tiên anh họ đi, Tạ Tiểu Ngọc đến bệnh viện, lúc tan việc y tá trưởng thần bí đưa cho cô một cái túi nhỏ, nói: "Thứ cô muốn tôi đã lấy giúp cô rồi."

Vưu Tiểu Ninh hiếu kỳ thăm dò: "Thứ gì vậy?"

"Đồ sinh hoạt kế hoạch hóa gia đình." Tạ Tiểu Ngọc mở ra đếm một chút, hai mươi cái, đây là chị Hoa nhờ cô đưa.

Vưu Tiểu Ninh là một nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, lần trước sau khi phổ cập kiến thức khoa học ở thôn Thanh Sơn, da mặt cũng không có mỏng như vậy nữa, cô còn tưởng rằng Tạ Tiểu Ngọc muốn.

Cô cười xấu xa nói: "Tiểu Ngọc, cô với đối tượng của cô... Các người đã ở cùng một chỗ rồi, kết hôn thôi"

Tạ Tiểu Ngọc lúc đầu không cảm thấy đồ dùng kế hoạch hóa gia đình có gì phải ngại ngùng, nhưng bị Tiểu Ninh nói khiến sắc mặt đỏ lên.

Cô nhanh chóng giải thích: "Đây là mang cho hàng xóm của tôi, thể chất của cô ấy đặc thù, sau khi đặt vòng thì các chứng viên bệnh phụ khoa không hề tốt hơn, nghỉ lễ còn cực kỳ nhiều, chỉ có thể để tôi đi lấy, cô ấy ngại mua."

Vưu Tiểu Ninh cũng thở dài, phụ nữ thật sự không dễ dàng...

Mới ra bệnh viện, Nghiêm Dặc đã chờ cô ở bệnh viện, còn có Thẩm Vân Trân.

Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc cho Thẩm Vân Trân một chút: "Vân Trân, đây là đối tượng của tôi, sao hôm nay cô đến tìm tôi vậy?"

Thẩm Vân Trân cười nói: "Tôi tặng cho bác gái Kim công việc kia, bác ấy quyết định bán chia tiền cho ba đứa con trai, lần trước chúng ta cùng Thư Phương xuống nông thôn, tôi thấy Thư Phương nói mãi ân nhân giúp đỡ cô ấy không có công việc."

Thẩm Vân Trân ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Vừa rồi tôi đi tìm Thư Phương, cô ấy nhăn nhó nói không quá quen thuộc với ân nhân lắm, nói không tiện khi nói chuyện công việc nên giao cho tôi tới tìm cô."

Thấy Thư Phương như vậy, rõ ràng là rất gấp, còn để cô nhanh chóng lại đây, đừng để bác gái Kim bán công việc kia cho người khác.

Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên nói: "Công việc nhà máy thực phẩm này là công việc tốt đó, vậy mà bác gái Kim lại không cho con của mình?"

Thẩm Vân Trân giải thích nói: "Bác gái Kim là một bác gái biết suy nghĩ, bác ấy nói đều là con trai của bác, nghèo một chút cũng không sao, chỉ sợ chia không đều thôi. Nói công việc này chia cho ai thì cũng khiến ba đứa con trai xa cách, để con trai đánh nhau thì không bằng bán đi chia tiền."

Đây chính là lời nói thật, ba của Thẩm Vân Trân thi ra, công việc vẫn là do cha vợ giao cho, như vậy anh em sẽ nhỏ máu đỏ mắt.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 147



Mặc dù bán đi rất đáng tiếc, nhưng đối với bà Kim thì là cách duy trì ổn định của gia đình.

Tạ Tiểu Ngọc có từng thấy ở bên trong thế giới SOng Song, có thể kinh doanh sau hai năm, dựa theo tính cách của Hứa Xương là muốn đi biển làm ăn, nhưng hai năm nay cần một công việc để qua ngày trước đã.

Hơn nữa mua một công việc tốn mấy trăm tệ, đợi khi từ bỏ công việc kinh doanh, khả năng một tháng anh có thể kiếm được tiền vê.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Nghiêm Dặc, cơ hội việc làm này đối với nhà mẹ nuôi là chuyện tốt, anh đi tìm Hứa Xương với mẹ nuôi đi, em và Vân Trân đến nhà cô ấy với bác gái Kim nói giá cả tốt."

Nghiêm Dặc cũng có ý như vậy, không cần phải nói, một nhà ba người Hứa Xương, trước mặt chỉ có một mình thím Triệu có công việc, Hứa Xương lúc trước quét đường hộ người ta, bây giờ người ta xuất viện cũng phải trả trở về.

Anh hạ giọng nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Hứa Xương có thể chuyển, tiền mua công việc anh đoán chắc đã tích đủ rồi, nhưng không thể nói với bên ngoài. Cứ nói là chúng ta mượn đi, không phải những tên mắt đỏ kia muốn đào ngọn nguồn của anh ấy sao, không giỏi giải thích."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng gật đầu, thống nhất tất cả, cô và Thẩm Vân Trân thuộc viện nhà máy thực phẩm....

Đến cửa chính nhà, vậy mà lại nhìn thấy thím Vân Trân Nhị đang tẩy não cho bác gái Kim: "Chị Kim à, trước kia là em không tốt, em có lỗi với chị, công việc chị muốn bán thì cứ bán cho em đi, một công việc nhà máy thực phẩm có thể bán được 550 tệ, em cho chị 580 tệ thì sao!"

Tạ Tiểu Ngọc xem thường không thôi: "Thím hai à, thím còn có mặt mũi đòi ở nhà máy thực phẩm à?"

Thẩm Vân Trân cười lạnh nói: "Hiện tại công việc trong thành căng thẳng, sao gặp được người dễ bán như vậy, quen với người trong thành sao chị ấy chịu về quê chứ."

Nhưng nếu như công việc bị thím hai mua mất thì chán ghét quá.

Tạ Tiểu Ngọc biết giá thị trường, công việc nhà máy thực phẩm, trong vòng 600 tệ có thể mua được, cao hơn thì không có lợi rồi.

Cô đi vào nói với bác gái Kim: "Bác gái à, Mặc Tú Liên là kẻ thù của bác, để kẻ thù sống tốt hơn mình, không sợ sau này người ta chế nhạo bác sao, hay là bán công việc này cho mẹ nuôi nhà cháu đi, chúng cháu cũng đưa cho bác 580 tệ."

Bác gái Kim thông minh rồi, dù sao bà cũng ở trong thôn, cũng không quan tâm đến ân oán tranh chấp, tiền mới quan trọng với bà. "Như vậy đi, hai người các ngươi đấu giá, ai ra giá cả cao thì tôi bán cho người đó."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Là bác gái khôn khéo.

Không thể nói bà ấy sai, đều do nghèo mới vậy, thậm chí Tạ Tiểu Ngọc còn khen bà ấy một câu khôn khéo, nhưng hiện tại cô muốn mua công việc nha, hình thức giống như rất bất lợi.

Chẳng qua cô cũng không phải rất lo lắng, cho dù lần này không mua được thì coi như lần này mua không thành, lần sau lại tìm cơ hội là được.

Nhưng mà Mặc Tú Liên nhất định phải có được công việc này, bà ta cười ha ha, giơ một cuốn sổ tiết kiệm lên.

Sau đó khoe khoang: "Tạ Tiểu Ngọc, con tiện nhân nhà cô đừng có đòi tranh với tôi, bà đây hôm nay phải so kè bằng được, sổ tiết kiệm của bà đây có trên 5000 tệ, cô về nhà uống tro đi thôi!"

Bà còn đắc ý dào dạt nói với Thẩm Vân Trân: "Cháu gái à, cho dù lên TV thì làm sao, dù sao danh tiếng của bà ở nhà máy thực phẩm vẫn nát, bán luôn công việc cho tôi mà cầm tiền về quê đi."

Thẩm Vân Trân nói: "Danh tiếng của tôi nát thì danh tiếng cả nhà bà nát hơn, tôi không ở lại được thì bà có thể ngây mặt ở đây."

Mặc Tú Liên nghẹn ngào, rất nhanh lại nói: "Tôi cũng đã kết hôn rồi, bà còn đang tìm nhà chồng kìa, sao có thể giống nhau được."...

Tạ Tiểu Ngọc tính toán cho vợ chồng Mặc Tú Liên một khoản, bọn họ tiếp quản công việc của ba mẹ Vân Trân năm sáu năm, khi đó tiền lương mới ba mươi hai tệ. Ba năm vừa tăng tiền lương, đến năm nay một tháng cũng chẳng qua có hơn bốn mươi tỆ.

Trước khi Vân Trân về quê, nghe cô ấy nói cơm nước trong nhà rất tốt, mỗi một mùa đều có quần áo mới.

Mặc Tú Liên thường xuyên ở nhà, ở đơn vị khóc than, khóc bà ấy đối xử với cháu gái tốt cỡ nào tốt, tiền lương trừ của vợ chồng trừ đi tiền ăn uống đều tiêu Vậy bà ta muốn tiết kiệm tiền chỉ có trong năm năm Vân Trân xuống nông thôn này, năm nay giành được 5000 tệ, còn nhiều hơn tiền lương cả năm năm hai người bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không ăn không uống sao?

Hơn nữa đã có nhiều tiền như vậy, thế mà không chữa bệnh cho ba vợ, có thể thấy được trong lòng tối đen như nào.

Tạ Tiểu Ngọc giả bộ như không thể tin: "Bác gái Kim, bác đừng có tin lời bác ấy, ba vợ bác ấy ngã bệnh sắp chết, bác ấy còn không có tiền. Bác ấy làm như vậy để lừa bác đó, bác đừng để người khác đấu giá, rồi đắc tội với người ta, sau đó bác ấy không mua được nữa. Như vậy bác lại mang theo danh tiếng xấu rồi, lại muốn bán thêm lần nữa cũng chẳng có ai dám mua nha."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 148



Bác gái Kim nghe xong quả nhiên thấy có lý, may mắn có cô gái này nhắc nhở, sự thông minh cả đời của bà suýt nữa đã bị mắc lừa rồi!

Bà tát cho Mặc Tú Liên một cái bạt tai: "Con hạ tiện nhà bà, bà đây suýt chút nữa thì mắc bẫy của bà rồi".

Mặc Tú Liên:... Bà bị ăn cái tát thứ ba của bà già này rồi.

Bà giận điên lên, đợi bà mua được công việc này nhất định phải hung hăng đánh cho mặt con tiện nhân này mới được. Còn phải khiến cho thanh danh của Thẩm Vân Trân bị hủy hoại, để cho cô ta không sống được ngày nào ở nhà máy thực phẩm nữa!

Bà giơ sổ tiết kiệm kêu gào nói: "Trợn to mắt chó của các người nhìn xem số lượng phía trên này đi, năm ngàn, là năm ngàn!”

Tạ Tiểu Ngọc không phục, còn la lớn hơn bà ta, lập tức gọi hết đám bạn hàng xóm ra xem náo nhiệt: "Là giả, sổ tiết kiệm là giả, làm giả là phạm pháp."

"Giả? Ha ha ha, con tiện nhân nhà cô, cô đi đến ngân hàng với tôi, bây giờ tôi cho cô nhìn!

Tạ Tiểu Ngọc không lên tiếng nữa, cười tum tim nhìn xem bà ta.

Mặc Tú Liên đắc ý không thôi, khinh thường xì một tiếng, thâm nói: "Thật là đồ ngốc mà, sổ tiết kiệm làm sao có thể là giả cơ chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên ha ha ha cười đến mức cong eo, cười khiến tất cả mọi người thấy không hiểu.

Thẩm Vân Trân cũng không hiểu, còn tưởng rằng Tạ Tiểu Ngọc tức đến chập mạch rồi: "Tiểu Ngọc, cô đừng cười..."

Tạ Tiểu Ngọc võ về trái tim nhiều lần, ngừng cười, nói với Thẩm Vân Trân: "Vân Trân, cô đoán xem bà ấy kiếm được số tiền lớn như vậy kiểu gì?"

Thẩm Vân Trân vốn rất thông minh, bị Tạ Tiểu Ngọc nhắc một câu nên tỉnh táo lại.

Người khác không hiểu rõ, nhưng cô hiểu rõ Mặc Tú Liên nhất.

Thân thích thì nghèo khó, cũng không có phụ cấp của nhà ba mẹ, mẹ đẻ, càng không có bất động sản của tổ trạch có thể bán, vậy lai lịch của những món tiền này sẽ không sạch sẽ.

Cô đi làm ở nhà máy thực phẩm mấy ngày, cũng biết chút tin tức nội bộ, có những cái người gan lớn lấy trộm đồ vật của nhà máy thực phẩm mang ra ngoài, cầm cầu Thạch Bàn đi bán.

Nhưng sau khi tan làm nhà máy thực phẩm điều tra cực kỳ nghiêm ngặt, quần áo túi, túi xách, lúc rời khỏi nhà máy đều phải kiểm tra những thứ này, muốn thuận tiện mang những thứ này ra ngoài rất khó. Hơn nữa dựa theo tiền tiết kiệm của Mặc Tú Liên, nhất định không phải một người gây án, mà là trên dưới nhiều người, nếu như có thể dẫn cả một đám này ra.

Đầu năm nay có người còn ăn không đủ no kìa, bọn họ đang hút lấy tiền trung gian của nhà nước làm tiền riêng, nếu không phải có cơ hội cạnh tranh mua việc làm này thì đã không bị phát hiện.

Thẩm Vân Trân căm thù thím hai, hiện tại có cơ hội cho cô đuổi gia đình ra khỏi tầm mắt của mình vĩnh viễn, sao cô có thể bỏ qua.

Cô thoải mái cười ha hả: "Mặc Tú Liên, số tiền này bà lấy từ đâu tới, chờ đến nói rõ ràng với công an đi”...

Thẩm Vân Trân báo cáo với trong xưởng, nghỉ ngờ nguồn gốc số tài sản khổng lồ của thím hai không rõ nguồn gốc, người ở gia thuộc viện nhiều như vậy đều thấy được, bà ta muốn chống chế cũng không chống chế được.

Mặc Tú Liên một lúc thì nói là cha chồng cho, một lúc lại nói là nhà mẹ đẻ cho.

Nhưng nếu như lão đầu tử có tiền thì sẽ không chết vì không có tiền chữa bệnh.

Nhà bà ta không ai tin cả, nghèo đến nỗi không cưới được vợ, còn có tiền cho con gái ga đi?

Nhà máy thực phẩm báo cảnh sát, Mặc Tú Liên bị bắt đi, chú hai của Vân Trân là người hèn nhát, nghe nói số tiền lớn như vậy có thể bị phán tử hình, hoảng sợ quá nên nói hết mọi chuyện, nói ra đều là Mặc Tú Liên làm, không liên quan gì với ông ta.

Thẩm Vân Trân và Tạ Tiểu Ngọc không biết nói cái gì cho phải, hai người kia đúng thật là ghê tởm mà, thế nhưng xảy ra vấn đề, đàn ông kiên trì cũng không kiên trì được tí gì đã bán vợ sạch sẽ.

Chẳng qua bọn họ cũng là gieo gió gặt bão.

Bác gái Kim bị tình huống đột ngột xảy ra dọa cho sợ choáng váng, thì ra cô gái nhỏ này từ lúc lấy ra cuốn sổ tiết kiệm kia đã gài bẫy Mặc Tú Liên.

Mặc Tú Liên cũng ngu xuẩn, bà ta cũng không hiểu đạo lý không thể để lộ tiền tài ra.

Bác gái Kim nói: "Được rồi, công việc này bán cho cô đó."

Tạ Tiểu Ngọc cò kè mặc cả: "Đại nương, công việc này cứ dựa theo giá thị trường, năm trăm năm mươi tệ."

"Cái gì? Vừa rồi Mặc Tú Liên đưa ra 550 tệ!"

Ba mươi tệ đó, tết đến đội sản xuất giết năm heo, có thể mua bốn mươi cân thịt heo thượng hạng, đủ cho cả gia đình ăn nửa năm.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Bác gái Kim, làm người không thể quá tham lam, nếu như không có chúng ta, công việc này bà bán cho Mặc Tú Liên, mà tiền của bà ta là tiền tham ô, chờ điều tra ra, tiền này của bà cũng phải bị thu hồi lại."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 149



"Hơn nữa lễ hỏi lúc trước của ngài đã lấy từ chỗ Mặc Tú Liên về, công việc này là Vân Trân coi trọng chữ tín, bán đi là được không đó. Coi như ngài tạo một duyên thiện lành đi, đừng tham lam mà biến may mắn thành điềm xấu, đúng hay không?"

Bác gái Kim đau lòng mà đồng ý: "Là cô nói tạo một duyên thiện lành, vậy thì cô nhận tôi làm mẹ nuôi đi."

Một con nhóc thông minh như vậy, sau này giỏi lắm đây, nhiều thêm một người thân như vậy luôn là chuyện tốt, bác gái Kim rất thông minh.

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng khoát tay nói: "Tôi có mẹ nuôi."

Bác gái Kim có tài ăn nói như vậy, cô trêu chọc không nổi, có thể trốn xa hơn thì trốn xa hơn.

Lúc này, cả nhà Hứa Xương cũng vô cùng lo lắng chạy tới, sợ cơ hội này bị người khác cướp đi, công việc nhà máy thực phẩm đó, một nhà bọn họ bàn bạc một chút, dù có lên tới 600 tệ cũng có thể cắn răng tiếp nhận giá cả.

Nhưng mà Tạ Tiểu Ngọc đã bàn bạc xong hết cho bọn họ, 550 tệ.

Mấy nhà đều vừa lòng thỏa ý, bác gái Kim lại kiếm được một món tiền đương nhiên thấy vui vẻ. Thẩm Vân Trân ngoài ý muốn đưa tiễn một nhà thím hai đáng ghét đi, cực kỳ vui vẻ, đưa phần công việc này ra ngoài mà không he thương tiếc.

Dù sao công việc đổi lại được tự do nên cô cảm thấy rất đáng giá, là người phải biết giữ chữ tín, cô không hề hối hận.

Cả nhà Hứa Xương đều rất vui vẻ, nhất là Triệu Hương, công việc nhà máy thực phẩm vừa tốt vừa có thể diện, không cần tiếp tục lo lắng vấn đề công việc của con trai....

Bởi vì Thẩm Vân Trân đã giúp nhà máy thực phẩm bắt được sâu mọt, trong xưởng cũng thấy sảng khoái, hoàn toàn không hề khó xử, đồng ý để Hứa Xương tiếp quản công việc này.

Khi ba bên ký kết thỏa thuận, bác gái Kim chua xót ghen tị với Triệu Hương: "Chị cả à, chị thật có phúc khí tốt, nếu không phải nể tình mặt mũi của con gái chị tôi đã lấy công việc này giá 580 tệ rồi."

Triệu Hương trong lòng tràn đầy ánh mắt yêu thương với Tạ Tiểu Ngọc, có con gái như này thật sự là may mắn của bà mà.

"Đúng vậy à, Tiểu Ngọc à vừa thông minh vừa hiếu thuận."

"Chậc chậc, tôi muốn nhận con bé làm con nuôi con bé còn không đồng ý kìa." Bác gái Kim càng chua xót.

Tạ Tiểu Ngọc cũng không nhiều lời, dù sao công việc đã làm xong.

Cũng có hàng xóm ghen tị đỏ mắt, nhà ba người Triệu Hương, một mình bà ấy làm việc chưa được mấy tháng thì kiếm tiền ra ở đâu?

Có người hỏi: "Đồng chí Triệu, tiền mua công việc này của bà từ đâu mà tới."

Dù sao vừa mới bắt được một con sâu mọt, bọn họ đều suy nghĩ liệu đây có phải là sâu mọt không, nghe nói con trai của bà ấy thường xuyên đi cầu Thạch Bàn, chắc là bán ở chỗ đó đúng không?

Triệu Hương thầm giật mình trong lòng, nghĩ thâm may Tiểu Ngọc sớm đã nhắc nhở kịp thời.

Bà cười nói: "Nhà tôi nào có tiền mua công việc, là tôi mượn tiền của con rể."

Nghiêm Dặc vỗ bả vai Hứa Xương, nói với đám người: "Hứa Xương là anh em tốt của tôi, tôi chủ động cho anh ấy mượn tiền, các người ghen tị cũng chẳng còn cách nào đâu. Cũng đừng có nghe ngóng tiền của tôi đến từ đâu, ba tôi sau khi phục hồi thì được đến bù tiền lương đưa hết cho mẹ tôi, tiền này là sạch sẽ đó."

Đám người:.. Tức quá mà.

Công việc của Hứa Xương đã giải quyết xong, tùy thời đều có thể đăng ký đi làm, Thẩm Vân Trân còn khen Tạ Tiểu Ngọc: "Bảo sao mọi người đều nói cô là phúc tinh, cô cũng quá cơ trí rồi."

Khi tranh luận với Mặc Tú Liên, Thẩm Vân Trân hoàn toàn không nghĩ tới lai lịch của tiền.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Hiện tại thì tốt rồi, thím hai của cô không có cơ hội làm phiền cô rồi, may mắn tôi gặp được kẻ xấu không được thông minh cho lắm."

Nghiêm Dặc nói: "Em không thể buông lỏng cảnh giác, kẻ xấu thông minh đều thường ẩn nấp rất kỹ."

Tạ Tiểu Ngọc cười ha ha một tiếng: "Không sợ, em còn có anh trai giỏi hơn nữa cơ."

Nghiêm Dặtc:......

Hiện tại đã không còn sớm, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng nhau về nhà, nhìn thấy Dư Thư Phương đang ở trong sân nhà cô chơi cùng Tinh Tinh, Tạ Tiểu Ngọc đoán cô ấy muốn hỏi chuyện công việc của ân nhân.

Quả nhiên, Dư Thư Phương ngẩng đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc, lắp bắp hỏi Hứa Xương công việc thế nào.

Tạ Tiểu Ngọc cố ý ưu sầu nói: "Công việc ấy à..."

Trong lòng Dư Thư Phương nhảy dựng một cái: "Không làm tốt à, sao tôi nghe ba nói phải nghiêm khắc xử lý thị trường cầu Thạch Bàn, lần này không phải nói đùa."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Làm xong rồi, năm trăm năm mươi tệ, giá thị trường cũng không có bao nhiêu."

Dư Thư Phương đùa giỡn với Tạ Tiểu Ngọc: "Cô xấu thật, còn dọa tôi, đúng rồi, tôi tới lấy cao nha đam."

Tạ Tiểu Ngọc đã làm xong rồi, vào nhà đưa cho cô ay thuận tay cất đồ dùng kế hoạch hóa gia đình vào trong hộp bánh ngọt, dự định ăn cơm tối xong đưa cho chị Hoa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back