Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 60



Nghiêm Dặc đẩy người đàn ông vô dụng này ra, bảo vệ Tạ Tiểu Ngọc ở sau lưng, kiên định nói: "Đây là đối tượng của tôi, đừng để tôi lại nhìn thấy anh quấy rầy cô ấy nữa."

Tạ Tiểu Ngọc:.…

Kim Thủy Liên không tin.

Bà ta hét lên: "Có đối tượng rồi còn đi coi mắt, cậu coi mọi người đều là kẻ ngốc đấy à, tôi đã nghe ngóng rồi, cậu là anh trai cô ấy nhặt được, vừa rồi Tạ Tiểu Ngọc cũng nói cậu là anh trai cô ấy!"

Nghiêm Dặc nhếch môi cười khẩy: "Lần trước có người đàn ông không tin lời này, đã bị tôi đập gãy chân, đối tượng cãi nhau với tôi nên mới chạy tới

Nghiêm Dặc nói Tạ Tiểu Ngọc là đối tượng của anh.

Tạ Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt lên.

Nhưng Kim Thủy Liên vẫn không chịu từ bỏ, cảm thấy mình bị đùa bỡn, phải xả cục tức này ra mới được: "Có đối tượng rồi còn đi coi mắt, tôi muốn khiếu nại, hai người đều phải bị xử phạt!"

Tạ Tiểu Ngọc kéo Nghiêm Dặc ra phía sau, tự đối mặt với bà điên này, cô làm như có thật nói: "Anh ơi, em đã nói mệnh em không tốt rồi, khắc cha khắc mẹ, bây giờ lại khắc đối tượng hẹn hò, anh mau chia tay với em đi."

Nghiêm Dặc:...

Kim Thủy Liên: "Cô đang nói bậy bạ gì đấy, đừng tưởng làm vậy là có thể trốn không bị xử phạt."

Tạ Tiểu Ngọc bước lên trước một bước, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Kim Thủy Liên, ngập ngừng nói: "Bác Kim à, có phải nhà bác gần đây không được thuận buồm xuôi gió lắm không?"

"Sao cô biết?"

Tạ Tiểu Ngọc cười thầm trong lòng, ngày hôm đó Kim Thủy Liên oang oang nói ở trong bệnh viện, mấy y tá đều nghe thấy hết.

Gần đây nhà Kim Thủy Liên gặp khá nhiều xui xẻo, đầu tiên là con chồn cắn chết con gà mái duy nhất đẻ trứng của nhà bà ta, sau đó là cháu trai bị bệnh, con trai cũng bị phê bình ở đơn vị.

Bà ta vốn định cưới vợ về sung hỷ cho con trai, đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng việc nhà cho bà ta.

Kim Thủy Liên đề phòng nói: "Vậy cũng mắc mớ gì tới cô?"

"Cháu nghi ngờ bác Kim bị người lừa bịp."

Tạ Tiểu Ngọc giậm chân nói: "Thực ra ngày hôm đấy ở bệnh viện cháu đã nhìn ra nhà bác không được suôn sẻ, cố tình tránh xa bác, nhưng bác Kim cứ muốn tới gần, chắc chắn là có người âm thầm thúc đẩy, cháu nói không sai chứ?" Kim Thủy Liên càng nghi ngờ hơn.

Tạ Tiểu Ngọc mời Kim Thủy Liên đi tới tiệm cơm nhà nước, gọi món cật khía hoa xào, gan xào hành, thịt ba chỉ heo kho, sau đó ủy ủy khuất khuất nói với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, phiếu thịt phiếu dầu anh đưa cho em, lần nào cũng chưa tới cuối tháng đã dùng sạch, em khó nuôi như vậy, anh sẽ không chê em chứ?"

Nghiêm Dặc:.. Tiểu Ngọc là người dễ nuôi nhất, bữa hôm nay có lẽ là cô muốn lừa Kim Thủy Liên trả tiền.

Anh phối hợp nói: "Ngày nào em không ăn thịt sẽ không thể ngủ yên giấc, anh toàn phải mượn của người nhà đồng nghiệp. Haizz, ai bảo em phát bệnh sẽ đánh người cứ."

Kim Thủy Liên: "Cô có gì bệnh?"

Người có bệnh thì dù xinh đẹp hơn nữa cũng không thể bước vào cửa nhà bà tal

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cháu bị bệnh thèm ăn, phiếu thịt cả nhà đều dành hết cho một mình cháu, nếu đổi lại là nhà khác, chắc chắn sẽ nuôi không nổi. Cũng may hai đứa em trai của cháu đều rất hiểu chuyện, không cướp ăn thịt với cháu, ở nhà toàn để phần thịt cho một mình cháu ăn thôi."

Nghiêm Dặc gắp cho Tạ Tiểu Ngọc một miếng cật khía hoa xào: "Hôm nay có người mời khách, em ăn ít đi, có được không?"

Tạ Tiểu Ngọc: "Em sẽ cố gắng." Kim Thủy Liên:... Còn có loại bệnh lạ này hải

Tạ Tiểu Ngọc quét sạch một nửa bàn đồ ăn, ăn no xong mới bắt đầu ra sức biểu diễn.

Cô giả vờ kinh ngạc nói: "Ôi trời ơi, người giới thiệu cháu cho bác Kim đúng là độc ác, người đó không nói cho bác biết, sau khi cha cháu đón cháu trở về, chưa đầy một tháng sau cha cháu đã li dị với mẹ kế à. Mẹ kế của cháu đang làm Phó đoàn trưởng đoàn văn công, cũng phải về hưu non."

"Tuy chuyện dì ấy về hưu non và ly dị không liên quan gì đến cháu, nhưng bởi vì cháu quá xinh đẹp, rất dễ gây họa, lấy về nhà sẽ dễ xảy ra chuyện. Người giới thiệu cháu cho bác đúng là độc ác, bác Kim đừng để mắc lừa!"

Trong số mấy người hàng xóm của Kim Thủy Liên, vừa lúc có một người xinh đẹp đến mức hồng nhan họa thủy.

Em dâu của hàng xóm Lữ Thu Mai nhà bà ta quá xinh đẹp quyến rũ, bị lão Nhị nhà họ Tiết nhìn trúng, đối phương không từ thủ đoạn nào cướp người phụ nữ đó về. Chồng của người phụ nữ đó bị què, con cái còn nhỏ, người phụ nữ bị buộc phải bỏ chồng vứt con, ly dị rồi gả vào nhà họ Tiết.

Đáng thương cho chồng cũ của người phụ nữ đó, đã bị què còn phải chăm con, đều do kẻ họa thủy đó làm hại!

Kim Thủy Liên nhìn hai người phía đối diện bằng ánh mắt cảm thông: "Biết cô hại người như vậy, bạn trai cô còn tốt với cô?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 61



Tạ Tiểu Ngọc mở to hai mắt nhìn Kim Thủy Liên: "Bác Kim à, bác nhìn anh ấy đi, nhìn còn đẹp hơn cháu, đến bác lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cũng muốn giới thiệu anh ấy cho cháu gái bác, thì sao chống đỡ nổi mị lực của lam nhan họa thủy này. Hai chúng chúng không ai chê ai, cùng gieo họa cho nhau."

Nghiêm Dặc:...

Anh thăm dò hỏi: "Bác Kim, bác chỉ từng gặp Tiểu Ngọc có một lần, sao hôm nay đến đây coi mắt đã biết rõ về tình hình của cô ấy? Xin hỏi là ai đã nói cho bà, bảo bác tìm Tiểu Ngọc trong hội coi mắt này?"

Thấy Kim Thủy Liên còn hơi do dự, Tạ Tiểu Ngọc khích lệ nói: "Đối phương muốn hại bác, chẳng lễ bác Kim còn muốn che giấu giúp đối phương. Bác cứ nói ra đi, chúng cháu sẽ giúp bác phân tích lý do tại sao người đó muốn hại bác, cưới hồng nhan họa thủy như cháu về nhà đồng nghĩa với nhà cửa không yên, ý đồ của đối phương quá hiểm ác."

Tiêu Bảo Quốc ngồi ở phía đối diện đã cực kỳ không hài lòng về Tạ Tiểu Ngọc.

Những người phụ nữ xinh đẹp như Tạ Tiểu Ngọc chỉ thích người đàn ông đẹp trai thôi, nếu thật sự lấy cô về nhà, không biết anh ta sẽ bị đội cho bao nhiêu chiếc nón xanh đâu. Hơn nữa, xương bả vai của anh ta đang đau chết đi được, phải mau tới bệnh viện.

"Mẹ ơi, con đã nói Lữ Thu Mai không có ý tốt rồi, mẹ còn không tin, con không thích người phụ nữ tham ăn ích kỷ lại là hồng nhan họa thủy như Tạ Tiểu Ngọc đâu, mẹ đừng hỏi đến chuyện hôn sự của con nữa, con muốn tự do yêu đương!"

"Nói hay lắm!"

Tạ Tiểu Ngọc đứng lên vỗ tay khích lệ anh ta: "Nhận thức tư tưởng của đồng chí Tiêu thật sự rất cao, anh nhất định phải tìm được người cùng chí hướng mới nên tái hôn, nếu không thì đừng vội tái hôn."

Tốt hơn hết là anh cô đơn đến hết quãng đời còn lại đi, đừng gieo họa cho nữ đồng chí nào nữa!

Tiêu Bảo Quốc cũng tỏ vẻ huênh hoang: "Cô chủ động thú nhận để không làm tổn thương người khác, nhận thức tư tưởng của cô cũng rất tốt."

Nói đến đây, anh ta cũng không thèm so đo chuyện xương bả vai nữa, gật đầu rồi ưỡn ngực rời đi....

Ngay khi con trai rời đi, cơn giận của Kim Thủy Liên cũng tiêu tan.

Bà ta kể với Tạ Tiểu Ngọc, hàng xóm nhà bên cạnh bà ta Lữ Thu Mai nói trong bệnh viện của em dâu bà ta có một nữ y tá tên là Tạ Tiểu Ngọc, ngoại hình rất xinh đẹp, còn có một căn nhà lớn, là người không cha không mẹ, có hai đứa em trai tha du bình, cưới được cô về nhà sẽ vừa có người đỡ đần việc nhà, vừa có thêm một căn nhà.

Kim Thủy Liên động lòng, ngoài ra ngày hôm đó ở bệnh viện thấy Tạ Tiểu Ngọc đặc biệt kiên nhẫn với trẻ con, nghĩ để cô làm mẹ kế cho cháu trai bà ta cũng được.

Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu thở dài nói: "Hóa ra là Lữ Thu Mai..."

"Cô biết cô ta?"

"Biết chứ, còn là kẻ thù nữa!"

Tạ Tiểu Ngọc vỗ bàn nói: "Bác Kim, mẹ cháu và Lữ Thu Mai cùng lớn lên bên nhau, nhưng bà ta thấy mẹ cháu gả được vào nhà tốt, mười năm trước cử báo mẹ cháu, hại mẹ cháu phải ly dị hạ phóng đến Lương Châu."

Cô đỏ ửng hai mắt, nói thật lòng mình: "Sức khỏe mẹ cháu bị mài mòn ở Lương Châu, đã qua đời hơn một năm, nếu không vì Lữ Thu Mai, có lẽ mẹ cháu sẽ không chết, cháu và em trai cũng sẽ không trở thành trẻ mồ côi."

"Khoảng thời gian trước, con trai bà ta chạy đến căn nhà mẹ cháu để lại cho cháu, định... định giở trò đồi bại với cháu, anh cháu đánh con trai bà ta gãy chân. Bà thử nghĩ xem, bà ta giới thiệu kẻ thù của mình cho bà, có thể có ý tốt gì chứ?"

"Hơn nữa, con trai bảo bối của bà ta còn chưa từ bỏ ý định với cháu, về lý bà ta không nên giới thiệu cho bà mới đúng, hay là bà ta có âm mưu gì?" Kim Thủy Liên nghiến răng nghiến lợi mắng Lữ Thu Mai lòng dạ đen tối.

Bà ta biết rõ mấy chiêu trò của nhà họ Tiết, giống như thủ đoạn lúc lão Nhị nhà họ Tiết ép Đinh Hồng Tuệ phải gả cho mình.

Đầu tiên là để Tạ Tiểu Ngọc gả cho con trai bà ta, người phụ nữ đã kết hôn tự nhiên sẽ không còn cao ngạo được nữa, sau đó tìm người đánh gãy chân con trai bà ta, ép Tạ Tiểu Ngọc phải gả cho Tiết Diệu Mạnh.

Kim Thủy Liên vui mừng nói: "Con gái à, may mà cháu nói ra, nếu không cả gia đình bác đã bị Lữ Thu Mai hại rồi."

Tạ Tiểu Ngọc cũng làm ra vẻ như gặp phải kẻ thù chung.

"Bác Kim, cháu đã kết thù với cả gia đình Lữ Thu Mai rồi, hay là cháu nhận bác làm mẹ nuôi nhé, hai chúng ta cùng đứng ở trên một chiến tuyến, cùng chiến đấu chống lại nhà họ Tiết nhé, có Tiêu đại ca là cán bộ làm núi dựa cho cháu, cháu sẽ không sợ nhà họ Tiết nữa!"

Kim Thủy Liên:..

Chống lại cái gì, con trai bà ta chỉ là cán bộ bình thường, không thể đấu lại nhà họ Tiết được. Bà ta không thể để hồng nhan họa thủy Tạ Tiểu Ngọc dây dưa với mình được.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 62



Kim Thủy Liên tránh cô như tránh ôn thần, nói: "Con gái à, bác cảm ơn cháu đã nói thật, bác và Lữ Thu Mai chỉ có xích mích nhỏ giữa hàng xóm với nhau thôi, chống lại cái gì chứ, cháu đừng có hại bác!"

Tạ Tiểu Ngọc ra vẻ vẫn muốn thuyết phục bà ta, ôm chặt lấy cánh tay của Kim Thủy Liên, véo mạnh cánh tay bà ta.

"Bác à, cháu thấy hai chúng ta có duyên với nhau đấy, bác làm mẹ nuôi của cháu đi, lần sau bác dẫn cháu trai đến bệnh viện, cháu sẽ đích thân tiêm cho em, cháu không cần nhiều đâu, chỉ ăn mấy miếng thịt nhà bác, có khó khăn thì gọi Tiêu đại ca ra mặt giúp cháu, lúc Lữ Thu Mai bắt nạt cháu, bác đánh tới nhà bà ta giúp cháu, chỉ cần vậy thôi là bác đã có thêm cô con gái rồi, quá hời."

"Ai ôi đau quá." Kim Thủy Liên kêu lên.

Tạ Tiểu Ngọc xin lỗi nói: "Xin lỗi mẹ nuôi, lúc nào ăn không đủ thịt, con chỉ thích cấu véo người."

Kim Thủy Liên:...

Ông trời ơi, trên đời này còn có người vô lý hơn bà ta, dính chặt lấy như miếng cao da chó muốn bỏ cũng bỏ không được.

"Con gái ngoan à, bác đi coi bói nói đời này bác không thể có con gái, vậy nên bác không thể nhận cháu làm con gái nuôi được." Kim Thủy Liên dần hình thành bóng ma tâm lý với cô, đoán chắc lần sau có gặp phải cô cũng muốn đi đường vòng. Vì vậy, Tạ Tiểu Ngọc cũng không tiếp tục giả vờ nữa.

"Vậy cũng được, nhưng hôm nay cháu gọi nhiều thế này, vốn muốn mở tiệc nhận người thân, mượn phiếu mượn tiền của mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi không nhận cháu, cháu lại không có phiếu thịt phiếu lương để trả, vậy phải làm sao bây giờ? Sao muốn ăn thịt lại khó thế chứ?"

Kim Thủy Liên móc mấy tờ phiếu và tiền ra, vỗ lên trên bàn, hào sảng nói: "Bữa này bác mời, nhưng cháu phải bảo đảm, sau này không được đến gần nhà bác, không được đến gần con trai bác, cháu trai bác!”

"Được ạ." Tạ Tiểu Ngọc cười hì hì nói, nhặt phiếu và tiền Kim Thủy Liên tự nguyện cho ở trên bàn lên....

Kim Thủy Liên về đến nhà, đúng lúc Lữ Thu Mai ở nhà làm đồ ăn ngon, chuẩn bị mang cơm đến bệnh viện cho con trai, nhìn thấy dáng vẻ bực bội của Kim Thủy Liên, bà ta cười thầm trong lòng, chắc chắn là hôm nay bà già chanh chua khắc nghiệt này đã bị Tạ Tiểu Ngọc sỈ nhục.

Bà ta muốn để Tạ Tiểu Ngọc biết, người đàn ông có thể nhìn trúng cô không phải ly dị thì cũng tang vợ, tính ra con trai bà ta đã là lựa chọn tốt nhất của Tạ Tiểu Ngọc.

Bà ta tươi cười chào hỏi: "Bác Kim, hôm nay đi coi mắt có suôn sẻ không, cô gái tôi giới thiệu xinh đẹp chứ?"

Kim Thủy Liên dội một gáo nước lạnh cho bà ta: "Cô nói lung tung gì đấy, hôm nay con trai tôi không đi coi mắt, không quen cô gái xinh đẹp gì đó mà bà nói."

Lữ Thu Mai:...

"Bà bị thần kinh à mà hắt nước vào người tôi."

"Đúng vậy, tôi bị thần kinh đấy, còn nữa, con trai cô chỉ nhỏ hơn con trai tôi có mấy tuổi, cô còn không biết xấu hổ giả vờ mình trẻ lắm gọi tôi là bác, tôi nhổ vào, không về tự ngắm khuôn mặt vàng vọt của mình trong gương đi, nhìn kém xa em dâu của cô!”

Lữ Thu Mai tức giận muốn ngất xỉu....

Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc trở về, hai người đều thầm cất giấu tâm sự trong lòng.

Đến khi đi qua hợp tác xã cung tiêu, thấy vụ sơn tra đầu tiên của năm được bán, Tạ Tiểu Ngọc đứng yên, Nghiêm Dặc hỏi: "Em lại muốn làm bánh sơn tra à?"

Không phải là Tạ Tiểu Ngọc muốn làm bánh sơn tra.

Cô cúi đầu nắm vạt áo: "Anh Nghiêm Dặc, sao anh lại nhận anh là đối tượng của em ở trước mặt hai mẹ con Kim Thủy Liên, anh có ý gì?"

Điều này quá đột ngột, trên chuyến tàu đi Lương Châu lân trước, cô từng hỏi anh tại sao không thích cô, lúc đó Nghiêm Dặc không có trả lời thẳng, vậy mà hôm nay lại đột nhiên nhận cô là đối tượng.

Nếu thích cô, anh cứ nói thẳng ra đi, hôm nay cô phải hỏi cho rõ ràng mới được, nếu không sẽ khó chịu chết mất.

"Em đã đoạn tuyệt quan hệ với Tạ Đông Hải rồi, không sợ cả nhà bác cả như cao da chó ở quê nữa, em hỏi anh, anh giúp em giải vây nên mới nói như vậy, hay là có ý gì khác?"

Nói xong, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Dặc, lại thấy Nghiêm Dặc cúi đầu.

Nghiêm Dặc đã toát đầy mồ hôi tay, anh lẳng lặng lau mồ hôi tay di lấy từ trong túi ra tờ giấy mình đã bảo quản cẩn thận, hai vành tay cũng dần đỏ ửng.

Anh mở tờ giấy ra, nói: "Em nhét tờ giấy này vào túi của anh, là muốn thúc giục anh trả lời đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc...

Là Cá Nhỏ bỏ vào.

Nhưng cô không muốn giải thích: "Nhưng em không nghe câu trả lời của anh."

Nghiêm Dặc thở dài, vậy mà không coi là câu trả lời: "Anh nói em là đối tượng của anh."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 63



Tạ Tiểu Ngọc không chịu buông tha cho anh: "Anh Nghiêm Dặc, em đã nói với anh rồi, em không cần tình cảm vì báo ân, anh đừng nên miễn cưỡng, nếu vì báo ân, vậy thà em tình nguyện coi anh là anh trai em."

Còn hơn sau này trở thành oán lữ cả đời.

Cô nói: "Trừ khi anh thật sự thích em, nếu anh thích em, anh phải nói rõ cho em biết, nếu không em sẽ không thể nào biết được."

Nghiêm Dặc:...

Đúng là không có cách nào với cô.

Nghiêm Dặc đi vào hợp tác xã cung tiêu mua mười cân sơn tra tươi, một cân đường trắng, đưa Tạ Tiểu Ngọc về nhà.

Lúc sắp đi, anh lẳng lặng bỏ một phong thư vào trong túi sơn tra, anh không thể tỏ tình ngay trước mặt Tạ Tiểu Ngọc được, nên đành gửi gắm tâm tư của mình vào trong thư.

Anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, anh muốn ăn bánh sơn tra, hôm nay em làm đi, ngày mai anh tới lấy được không?"

Tạ Tiểu Ngọc "A" lên: "Tối nay em phải đi trực, chờ ngày mai đi."

Nghiêm Dặc ngập ngừng nói: "Sơn tra này là anh chọn từng quả một, em đừng đưa cho ai đấy nhé." Tạ Tiểu Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt đầy kỳ quái, sơn tra rất rẻ, nhưng đường trắng là đồ quý, phiếu đường rất hiếm.

"Sơn tra tươi cũng không phải là thứ gì quý hiếm, muốn đưa cũng phải chế biến rồi mới đưa."

Nghiêm Dặc "Ừ"" đáp lại: "Vậy ngày mai anh tới lấy?"

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ rồi nói: "Khi nào làm xong em sẽ đưa tới cho anh."

Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc trở về nhà cất đồ, khóa cửa lại rồi đi tới đơn vị làm việc, hôm nay cô làm ca tối, phải trực đêm.

"Đúng rồi, Chu Cảnh Họa nói với em, cha anh bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện, bác ấy giấu không cho anh biết chắc là vì sợ anh phân tâm, anh tự cân nhắc xem có nên gọi điện thoại về nhà hỏi không."...

Hôm nay là lần đầu tiên Tạ Tiểu Ngọc làm ca đêm, cô đi tới trường học tìm Cá Lớn Cá Nhỏ, bác bảo vệ từng gặp cô một lần, cô lấy từ trong túi ra một nắm kẹo trái cây, cười nói: "Bác Triệu ơi, chờ lát nữa tan học, phiền bác gọi em trai giúp cháu."

Không bao lâu sau chuông tan học vang lên, Cá Lớn Cá Nhỏ chạy đến tường bao bên này: "Chị ơi, sao chị tới đây?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tối nay chị làm ca đêm, trong nồi có củ cải hầm sườn, tan học các em tự thổi cơm nhé, buổi tối có mặc kệ ai gõ cửa, nếu không phải là anh chị thì không được mở cửa, các em nhớ chưa?"

Hồi còn ở Lương Châu, bác dâu cả không thèm quan tâm đến hai anh em bọn họ, bọn họ tự ăn ngủ với nhau.

Bây giờ trong nhà có tường rào cao do anh Nghiêm Dặc dựng, còn có a Sài, vừa có động tĩnh nó đã cảnh giác, Cá Nhỏ nói: "Không có chuyện gì đâu chị, em và anh trông nhà được, trong nhà còn có a Sài nữa, nó là chó sói đấy."

Tạ Tiểu Ngọc nhanh mắt nhìn trưởng khoa Đinh ở bệnh viện các cô cũng tới trường học, cô vội tránh qua một bên, trưởng khoa Đinh không có con ở nhà họ Tiết, chẳng lẽ cô ấy tới đây tìm Lữ Thu Mai?

Không bao lâu sau, một cô bé xinh đẹp mặc chiếc áo dài tay đã sờn, ống tay áo xắn tới tận cùi chỏ cũng chạy tới chỗ tường rào bên này, đứng ở bên kia lan can, oán hận trợn mắt nhìn Đinh Hồng Tuệ.

Vừa nhìn thấy con gái, Đinh Hồng Tuệ đã chăm chú nhìn con, hoàn toàn không chú ý tới còn có người đứng phía sau cây đại thụ.

Cô ấy mang theo ý lấy lòng đưa một chiếc túi giấy dầu tới: "Tiền Tiền, mẹ mua bánh bao thịt cho con này, con cầm lấy ăn đi."

Trịnh Tiểu Tiền đoạt lấy chiếc bánh bao thịt ném ra xa: "Còn lâu tôi mới ăn đồ của người phụ nữ xấu cho, bà không phải là mẹ tôi!"

Đinh Hồng Tuệ cảm thấy lòng mình đau quặn thắt lại, bà ấy phải rời xa con gái vì bảo vệ con bé, giờ cô ấy đã căm thù nhà họ Tiết đến cực điểm.

Thấy trời nóng thế này con gái cũng không có tiền mua áo ngắn tay, chỉ có thể mặc áo dài tay rồi sẵn lên, bởi vậy có thể bớt mua một bộ quần áo.

Cô ấy nhất định phải g**t ch*t nhà họ Tiết càng sớm càng tốt!

Lữ Thu Mai thấy em dâu chạy tới thăm con, lại nhìn khuôn mặt diễm lệ như hơn hai mươi tuổi của cô ấy, đến con trai đôi khi cũng nhìn cô ấy đến ngây người.

Nghĩ đến buổi trưa bị Kim Thủy Liên hắt nước vào người, Lữ Thu Mai lập tức trút giận lên trên người em dâu: "Đúng là con sói mắt trắng, chú hai tốt với cô như vậy, cô lại còn nghĩ đến con chồng trước."

Đinh Hồng Tuệ cố nhẫn nhịn không đâm chết bà ta, nói: "Hôm nay là sinh nhật của Tiền Tiền..."

"Vậy thì sao, cô mau sinh con với chú Hai đi, đến lúc đó sẽ không nghĩ đến con nhãi ranh này nữa."

Bà ta xách tai của Tiền Tiền lên, kéo cô bé trở về phòng học: "Mẹ mày là con sói mắt trắng không có lương tâm, vứt bỏ mày và cha mày, cẩn thận chiếc bánh bao thịt kia có độc đấy, ăn vào sẽ độc chết mày."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 64



Đinh Hồng Tuệ đứng chết lặng một lúc lâu, cho đến khi không nhìn thấy Trịnh Tiểu Tiền, mới ôm mặt rời đi.

Tạ Tiểu Ngọc bước từ phía sau cây đại thụ ra trầm ngâm suy nghĩ, nhìn tình hình này, có vẻ nhà họ Tiết nắm được điểm yếu của trưởng khoa Đinh, trưởng khoa Đinh phải lấy thân hầu địch.

Cá Lớn nói: "Các bạn trong trường đều nói mẹ của Trịnh Tiểu Tiền là giày rách, bọn họ không chịu chơi với cậu ấy còn đánh cậu ấy. Chị ơi, bọn em có thể chia quà vặt chị làm cho cậu ấy không?"

Cá Nhỏ nói: "Vậy phải đưa bí mật, nếu không chúng ta cũng sẽ bị cô lập. Chị ơi, chị có thể nghĩ cách đuổi người phụ nữ xấu xa Lữ Thu Mai đó đi được không, bà ta mắng Trịnh Tiểu Tiền rất tàn nhẫn."

"Chị sẽ nghĩ cách."

Tạ Tiểu Ngọc căn dặn nói: "Hai em phải cẩn thận đấy, đừng để bà ta có cơ hội bắt được sai lầm của các em."

Cá Nhỏ cười hắc hắc, Lữ Thu Mai không phải là giáo viên lớp bọn họ: "Bà ta vừa tới gần, em đã nằm ở trên đất nói bà ta đánh em, nên giờ bà ta không dám đến gần em nữa."...

Tạ Tiểu Ngọc hết ca trực đêm trở về nhà, Cá Lớn Cá Nhỏ đã đi học, cậu bé để lại tờ giấy nhắn cho cô ấy, nhìn dòng chữ nắn nót viết trên giấy, là Cá Lớn mà viết.

"Chị ơi, mọi thứ tối hôm qua đều ổn, buổi sáng em đã cho a Sài ăn rồi, em để phần bữa sáng cho chị ở trong nồi."

Tạ Tiểu Ngọc đi qua xem a Sài trước, thấy nó nằm yên trong ổ, cô vuốt lông cho a Sài thuận, rồi rửa tay đi vào trong bếp nhìn, có cháo khoai lang.

Ăn sáng xong, Tạ Tiểu Ngọc mới động đến túi sơn tra tươi, trời nóng phải làm sớm mới được.

Mở túi ra, cô nhìn thấy một phong thư lẳng lặng nằm trong đó.

Phong thư bằng giấy kraft, hai xu một chiếc, trên vòng tròn màu đỏ không có mã bưu điện, cũng không dán tem.

Ngay cả địa chỉ cũng không có.

Cô chắc chắn lúc mua sơn tra không có phong thư này, ngẫm lại hôm qua Nghiêm Dặc nói muốn ăn bánh sơn tra, cô vốn đã cảm thấy kỳ quái, anh Nghiêm Dặc không phải là người tham ăn, sao tự dưng lại thúc giục cô làm bánh sơn tra...

Đừng nói là Nghiêm Dặc viết thư đấy nhé?

Trái tim cô đập thình thịch, ném túi sơn tra qua một bên, rút tờ giấy màu trắng từ trong phong thư ra, muốn xem câu trả lời bên trong.

Chữ của Nghiêm Dặc cứng cắp có lực, anh viết: "Tiểu Ngọc, anh không muốn làm anh trai em, anh muốn làm đối tượng của em, lúc trước anh không dám nói thích, nhưng anh vẫn luôn thích."

Nghiêm Dặc thích Tạ Tiểu Ngọc!

Tạ Tiểu Ngọc chạy tới ôm a Sài: "A Sài a Sài, anh Nghiêm Dặc là đối tượng của tao, bây giờ tao có thể danh chính ngôn thuận đón Tinh Tinh tới đây, đó là một cô bé rất đáng yêu, mày và Cá Lớn Cá Nhỏ chắc chắn sẽ thích."

Cô không thấy buồn ngủ gì cả, đổ sơn tra tươi vào trong chậu gỗ lớn, đổ nước vào rửa sạch, sau đó thái lát sơn tra bỏ lõi, để ra ngoài trời nắng phơi cho sơn tra héo đi, dùng cối xay nhỏ thành bột.

Cô đổ bát nước nhỏ vào trong nồi, thêm đường trắng, hoa quế khô vào, lại đổ sơn tra đã xay, nhồi bột sơn tra như nhồi bột mỳ rồi chia thành từng cục nhỏ. Sau đó, cô dùng chày cán bột cán mỏng cục bột sơn tra, để lát sơn tra lên miệng ly, đây chính là lát bánh sơn tra mang hương thơm hoa quế.

Một nửa còn lại làm thành bánh sơn trà mềm lại ngọt, số quả còn lại cô thả vào nước đường, chờ nước đường cô đặc lại, kết thành lớp đường đẹp mắt, loại sơn tra này có lớp đường ngọt ngào phủ bên ngoài, nhìn vừa ngon lại vừa đẹp mắt.

Sau khi làm xong mấy món điểm tâm bằng sơn tra, cô giữ lại một nửa, bỏ một nửa vào trong lọ thủy tỉnh, cất ở trong túi vải chuẩn bị mang đi đưa cho Nghiêm Dac. … Đại học công an Bình thành, nơi này quản lý nghiêm ngặt hơn nhiều so với những trường học bình thường, Tạ Tiểu Ngọc cầm một phần bánh sơn tra nhỏ đưa cho chú bảo vệ ở cửa.

"Chú ơi, cháu tới tìm đối tượng, anh ấy tên là Nghiêm Dặc, chú có thể gọi anh ấy giúp cháu được không, cháu muốn đưa ít đồ cho anh ấy."

Bánh sơn tra chua chua ngọt ngọt, chú bảo vệ thấy cô bé này cũng ngọt ngào đáng yêu, trường bọn họ là nơi đám nhóc độc thân tụ tập, rất hiếm người có đối tượng, phải bảo vệ tốt.

Chú bảo vệ vội vàng chạy đi gọi người giúp cô, tránh cho cô bé xinh đẹp này bị nhiều thằng nhóc độc thân để mắt tới.

Tạ Tiểu Ngọc hơi xấu hổ: "Chú ơi, nhờ chú nói với đối tượng của cháu là cháu tới đưa bánh sơn tra, câu này rất quan trọng, cám ơn chú ạ."

Chú bảo vệ:...

Vậy rốt cuộc là đối tượng quan trọng hay là bánh sơn tra quan trọng?

Chú bảo vệ bối rối không hiểu gì, không bao lâu sau, cả tiểu đội đang huấn luyện ở ngoài sân tập đều biết, đối tượng của Nghiêm Dặc tới.

Nghiêm Dặc cảm thấy tim đập thình thịch, xác định lại với chú bảo vệ: "Nói là đến tìm đối tượng, chứ không phải đến tìm anh trai?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 65



Chú bảo vệ buồn cười, đối tượng và anh trai mà còn nghe nhầm được à? Hai từ này có cách phát âm một trời một vực.

"Ánh mặt trời ngoài kia chói lắm, cháu mau di đi, đừng để đối tượng chờ lâu."

Nghĩ đến mấy miếng bánh sơn tra chua chua ngọt ngọt kia, chú bảo vệ không khỏi nuốt nước miếng, nói: "Đúng rồi, cô ấy nói là tới đưa bánh sơn tra cho cháu, còn nói câu này rất quan trọng."

Nghiêm Dặc:...

Sau khi đọc xong bức thư này, Tiểu Ngọc đi làm ca đêm về cũng không ngủ giây nào, làm xong bánh sơn tra đã tới đưa cho anh.

Cô nói là đối tượng của anh.

Nghiêm Dặc nhấc chân lên chạy nhanh về phía cổng trường.

Anh có đối tượng rồi...

Khoảng cách từ sân tập đến cổng trường không quá dài, nhưng đây là lần đầu tiên Nghiêm Dặc không đứng vững nổi sau khi chạy nước rút một trăm mét. Anh vịn tay ở tường rào bên ngoài trường, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc mới tạm biệt hôm qua, cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, lời nói không mạch lạc.

"Tới rồi..." Tạ Tiểu Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, cô nghĩ chắc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc khác ở thế giới song song kia không trao đổi cẩn thận với nhau, nên mới sinh ra nhiều hiểu lầm đến vậy.

Cô có thể nhìn thấy quá khứ của bọn họ, hy vọng bên kia cũng có thể thấy được câu chuyện ở nơi này.

Nghiêm Dặc thật sự rất thích Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là anh không nói ra được thành lời.

Nếu vậy, để cô chủ động nói ra là xong.

Cô chủ động ôm lấy cánh tay của Nghiêm Dặc, cười hỏi: "Là đối tượng, còn có thể gọi anh là anh trai à?"

Nghiêm Dặc nắm chặt lấy bàn tay của cô, xúc cảm này quá chân thật, lần này không phải là nằm mơ.

Đây là đối tượng của anh, là đối tượng danh chính ngôn thuận. cái cảm giác tim đập thình thịch, đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng mắt vẫn không thể dời này chính là triệu chứng khi có đối tượng sao?

Cảm giác vui sướng khó có thể diễn tả thành lời.

Chẳng trách Trần Khánh suốt ngày nói muốn đi coi mắt, đám cẩu độc thân trong phòng ký túc xá cũng ồn ào theo.

Anh không khỏi cười nói: "Đều được..."

Tạ Tiểu Ngọc đưa túi bánh sơn tra trong túi xách cho anh: "Bánh sơn tra anh muốn này..." Nghiêm Dặc cười, thứ anh muốn không phải là bánh sơn tra, mà là Tiểu Ngọc...

"Em mang về cho Cá Lớn Cá Nhỏ ăn đi, giờ anh mang về là sẽ bị đám cẩu độc thân kia cướp hết."

Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được cười, đám anh em độc thân của anh đều đang ở bên kia bờ tường dỏng tai lên lắng nghe, nếu thật sự mang vê, ít thế này sẽ tỏ ra cô hẹp hòi quá rồi.

"Anh Nghiêm Dặc, anh đã gọi điện thoại cho bác Nghiêm chưa?”

"Chưa."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Sắp tới lễ quốc khánh rồi, anh gọi điện thoại cho bác Nghiêm đi, hai chúng ta qua Bắc Kinh đón Tinh Tinh về đây, bây giờ em là đối tượng của anh, người nhà anh sẽ không có lý do từ chối nữa."

"Được." Tinh Tinh đã chờ đến ngóng sao ngóng trăng rồi...

Chờ nói xong mọi chuyện, Nghiêm Dặc nói: "Em mau trở về đi, để anh mua vé xe cho."

"Ừ." Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, số tiền trợ cấp ít ỏi nhà trường cung cấp cho sinh viên cũng không đủ để Nghiêm Dặc ăn cơm, cô hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền?"

Nghiêm Dặc nói: "Cha anh đưa một phần tiền tiết kiệm cưới vợ mà mẹ anh để lại cho anh."

Tạ Tiểu Ngọc:.. anh còn có tiền tiết kiệm cưới vợ.

Cô trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hôn lên má Nghiêm Dặc rồi chạy.

Tương lai không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, lúc nào hôn được thì cứ hôn đi, dù sao đây cũng là đối tượng của cô.

Nghiêm Dặc sửng sốt, anh vừa được Tiểu Ngọc hôn, anh chợt bật cười, như vậy cũng tốt, có con dấu này, tương lai anh sẽ là người của Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc vừa rời đi, anh còn chưa kịp cầm túi tới bánh sơn tra cô mang tới vào trường học, tiểu đội cẩu độc thân đã chen chúc tràn ra khỏi cổng, mấy người chia nhau giữ tay giữ chân của Nghiêm Dặc, mấy người khác nhanh chóng chia túi quà vặt của anh ra.

Nghiêm Dặc bất đắc dĩ nói: "Đó là của đối tượng cho tôi..."

Trần Niên vừa ăn sơn tra bọc đường ngon muốn chết đi được, vừa đau lòng nói.

"Cậu đã có đối tượng rồi, trong khi tôi có hai cơ hội đi coi mắt mà đến cổng trường cũng không thể bước ra, lẽ trời ở đâu ra chứ. Cũng không biết, đối tượng lần trước bà cô tôi định giới thiệu cho tôi có xinh đẹp như đối tượng của cậu không."

Nghiêm Dặc:... Cậu có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?

Anh vỗ vỗ vào trên bả vai Trần Niên: "Được rồi đừng oán trách nữa, lần sau còn có cơ hội đi coi mắt, tôi sẽ cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng, vậy đã được chưa."

"Phí tiền như vậy làm gì, cậu cứ cho tôi mượn áo của cậu là được."

"Không được."

Nghiêm Dặc nói: "Đó là chiếc áo đối tượng tự mình làm cho tôi, không thể cho mượn được, cậu từ bỏ suy nghĩ này đi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 66



Trần Niên cảm giác lòng mình còn chua hơn cả uống dấm: "Đối tượng của cậu biết làm quần áo à, làm tôi cứ thắc mắc áo bán ngoài cửa hàng không vừa người lại đẹp như áo của cậu. Dù sao hình thể của chúng ta cũng tương tự nhau, cậu nhờ cô ấy làm giúp tôi một chiếc đi, tôi trả tiền."

Nghiêm Dặc: "Cậu chết tâm đi.. nằm mơ cậu cũng không có đâu."...

Nghiêm Dặc trở lại trường học, gọi điện thoại cho Nghiêm Bình Châu: "Cha ơi, lễ quốc khánh con sẽ dẫn đối tượng về nhà."

Cuối cùng con trai cũng kiếm được con dâu.

Nghiêm Bình Châu bật cười sang sảng, sau đó ông ấy đột nhiên ngừng cười, hỏi: "Đối tượng của con là Tiểu Ngọc hả?"

Nghiêm Dặc: "..."

"Chỉ có thể là cô ấy thôi, Tiểu Ngọc nói, lần này qua sẽ đón Tinh Tinh đi với bọn con."

"Được, đón đi cũng được."

Sau khi ông ấy cúp máy, Chu Ngôn Thanh ở cạnh đó cười hỏi: "Con trai ông sắp trở về à?"

"Nó còn định dẫn đối tượng trở về nữa."

Tinh Tinh ngủ trưa ở trong phòng vừa tỉnh giấc, cô bé dụi dụi mắt chạy ra, hào hứng hỏi: "Cha ơi, chị Tiểu Ngọc sắp tới đón con à?" "Ư!" Nghiêm Bình Châu hiếm khi vui vẻ nói.

"A, a, cuối cùng chị ấy cũng tới rồi, con muốn về nhà với Tiểu Ngọc." Tinh Tinh vui vẻ chạy vòng Vong.

Sau khi Nghiêm Bình Châu trở lại Bắc Kinh, ông ấy không để con gái ở nhà cha mẹ, mà đưa tới đơn vị tự mình chăm sóc, Chu Ngôn Thanh gọi cảnh vệ đưa Tinh Tinh đến nhà ăn ăn cơm.

Gần đây mẹ Nghiêm Bình Châu chạy đến đơn vị, tìm ông ấy khóc lóc kể lể, nói con trai trách gia đình trong mấy năm bị hạ phóng, giờ trở về cũng không để cháu gái ở nhà.

Mẹ Nghiêm Bình Châu khóc lóc kể lể: "Bình Châu mới ba mươi chín tuổi, tôi nói nhờ tổ chức giới thiệu đối tượng cho nó, nhưng nó không muốn, nói trong lòng chỉ có cái người đã chết kia, tái giá đồng nghĩa với hại người hại mình. Được rồi, tôi cũng không ép nó nữa, nhưng Tinh Tinh là cháu gái nhà tôi, con bé mới sáu tuổi, vậy mà Bình Châu thà dẫn con tới ký túc xá đơn vị cũng không để ở nhà cho chúng tôi trông."

"Làm bên ngoài lan truyền đủ lời đồn, còn nói tôi lấy đứa bé ra ép nó, cậu bảo tôi phải sống thế nào?"

Chu Ngôn Thanh từng khuyên nhủ Nghiêm Bình Châu, bảo ông ấy đừng so đo với người nhà, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy. Nhưng Nghiêm Bình Châu không nghe, khăng khăng giữ con gái. Chu Ngôn Thanh hỏi: "Ông định để con dâu tương lai của ông dẫn con gái đến Bình thành à, sao ông tin tưởng cô bé đó thế?"

Nghiêm Bình Châu nói: "Chờ tới khi ông gặp được con dâu của tôi, ông sẽ không hỏi những câu ngu xuẩn này nữa đâu, nếu đến con bé cũng không thể tin được, vậy con ruột tôi càng không đáng tin hơn."

Nghĩ đến cảnh tượng vợ chết thảm, còn cả cục đá được mài sắc cạnh mà con trai tìm được kia, lòng Nghiêm Bình Châu hận đến mức nhỏ máu.

Ông ấy nói: "Nhà người ta đều thích con trai, nhà họ Nghiêm có bốn đứa con trai, chỉ có một cô con gái, mẹ tôi lại thương con gái nhất, vì khiến anh em chúng tôi hóa giải đoạn thù hận này, bà ta định lấy Tinh Tinh ra làm tiền cược, tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp đâu."

Chu Ngôn Thanh cũng thầm cảm thán.

Ông ấy nói: "Chỗ mẹ ông cũng không dễ giải quyết, một chữ hiếu đè chết người, tôi cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của mẹ ông, con gái tố cáo con dâu, con dâu còn vì vậy bị đá đập chết, bây giờ ông trở lại, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ta muốn cởi bỏ nút thắt giữa hai anh em ông, muốn gia đình hòa thuận, ông nghĩ cô con dâu kia của ông có thể mạnh hơn mẹ ông?"

Nghiêm Bình Châu nói: "Vì lý do an toàn, tôi định chờ bọn họ đến Bắc Kinh, để bọn họ đưa Tinh Tinh đi từ đơn vị." Chu Ngôn Thanh:.…

"Ông không muốn thanh danh nữa hả, tuyệt đối không được!”"...

Cá Lớn Cá Nhỏ tan học, thấy mỗi người được hai bộ quần áo mới, nhưng đều là áo dài tay mùa thu, hiện tại thời tiết Bình thành vẫn còn nóng bức, chưa thể mặc luôn được.

Hôm nay chị có tâm tình rất tốt, lúc nấu cơm tối còn ngâm nga điệu nhạc, còn làm món cơm thịt heo kho rất ngon!

Từng miếng từng miếng bánh sơn tra và quả sơn tra ngào đường bày ở trên bàn, ăn ngon đến mức làm Cá Nhỏ muốn khóc.

Cậu ấy chỉ từng thấy chị vui vẻ như vậy vào ngày đón cậu ấy và anh trai.

"Chị ơi, nhà chúng ta có chuyện vui gì à?"

"Hai em cất đồ ăn vặt đi, dọn bát đũa lên, chị đi bê cơm thịt kho."

"Vâng ạ." Cá Nhỏ ngửi được mùi thịt kho, đã sắp chảy cả nước miếng.

Tạ Tiểu Ngọc bê bếp đất nhỏ đun than nắm lên trên bàn, Cá Lớn lót tấp chiếu trúc lên mặt bàn, ba người chia cơm xong, Tạ Tiểu Ngọc trịnh trọng tuyên bố: "Chị các em đã có đối tượng rồi."

"Ai vậy ạ?" Cá Lớn cảm thấy cực kỳ căng thẳng, nhà sắp có thêm người, người, không biết anh rể tương lai có ghét bỏ cậu bé và em trai không.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 67



Cá Nhỏ như sói đói hổ vồ, không có vẻ gì là căng thẳng cả: "Đương nhiên là anh Nghiêm Dặc hôm đó có thể bế hai chúng ta mỗi người bằng một tay rồi."

Cậu ấy chính là người nhét tờ giấy chị viết vào trong túi của anh Nghiêm Dặc.

Nghe thấy vậy, Cá Lớn yên tâm hỏi: "Chị ơi, là anh Nghiêm Dặc ạ?"

"Ừ, là anh ấy."

"Vậy sau này bọn em gọi là anh rể hay vẫn tiếp tục gọi là anh trai?"

“Tùy các em thôi."

Tạ Tiểu Ngọc nói với bọn họ, anh Nghiêm Dặc còn có một cô em gái: "Sau này cũng là em gái của các em, chờ nghỉ lễ quốc khánh bọn chị sẽ đi đón cô ấy, các em có thể sống hòa thuận với em gái không?"

"Vâng ạ vâng ạ." Cá Lớn gật đầu lia lịa, cậu ấy và em trai đều được chị đón về, tất nhiên là cũng đồng ý đón thêm em gái: "Em sẽ bảo vệ em gái."

Tạ Tiểu Ngọc hỏi Cá Nhỏ: "Còn em thì sao?"

Cá Nhỏ đã ăn xong bát cơm thịt kho, mắt nhìn chằm chằm vào nửa nồi cơm còn lại: "Vậy phải xem cô ấy đối xử thế nào với em đã, tốt thì mọi người cùng nhau tốt, xấu thì mọi người cùng nhau xấu, giờ em chưa thể trả lời chị được." Tạ Tiểu Ngọc:.. từ nhỏ cô chưa từng gặp phải đối thủ nào, Cá Nhỏ là đứa trẻ đầu tiên khiến cô á khẩu không thể phản bác lại được.

Đứa trẻ này đúng là thông minh....

Tạ Tiểu Ngọc nộp đơn xin nghỉ phép lên đơn vị, không ngờ Đinh Hồng Tuệ không làm khó cô, còn đồng ý luôn.

Sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Nghiêm Dặc cầm vé tàu hỏa đã mua từ trước, tới đón Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, nhìn rất sáng sủa.

"Anh rể." Cá Nhỏ đổi cách gọi.

"Anh." Cá Lớn vẫn thích gọi là anh hơn.

Nghiêm Dặc mang kẹo thỏ trắng cho bọn họ, đây là kẹo anh có được nhờ đổi phiếu đường với Trần Khánh, mua cho Cá Lớn Cá Nhỏ ăn trên đường.

Tạ Tiểu Ngọc bện mái tóc dài gọn gàng, môi đỏ răng trắng, nụ cười tươi như hoa, Nghiêm Dặc nhìn mà lòng nóng bừng lên.

Nghiêm Dặc mua vé giường nằm, lần trước Tạ Tiểu Ngọc đi Lương Châu đón em trai cũng chỉ dám mua vé ghế cứng.

Tất nhiên là đi vé giường nằm thoải mái hơn, người ít, ở khoang giường nằm không cần xếp hàng chờ đi nhà cầu, còn có thể nằm nghỉ ngơi, nhưng giá cả đắp gấp đôi gấp ba so với vé ghế cứng, xem ra "tiền tiết kiệm cưới vợ" của anh Nghiêm Dặc còn rất nhiều.

Chuyến này bọn họ đi đón về Tinh Tỉnh, cô và Nghiêm Dặc đã bàn bạc với nhau là ít nhất phải ở nhà thêm một đêm.

Ý của Nghiêm Dặc là, anh muốn tỏ rõ thái độ với ông nội bà nội, anh và Tiểu Ngọc đều ở Bình thành, Tinh Tinh lại được Tiểu Ngọc nuôi lớn, giờ bọn họ muốn đưa Tinh Tinh về. Hơn nữa, trong nhà còn có Cá Lớn Cá Nhỏ, ba đứa bé đều không có mẹ, vừa lúc làm bạn với nhau, sẽ không phiền toái gì.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Nghiêm Dặc, bà nội anh là lão hoa sen trắng đẳng cấp cao, nếu em dùng cách của mình chọc tức bà ta, anh sẽ không trách em chứ?"

Ở trong thế giới song song kia, Tạ Tiểu Ngọc đã chứng kiến rất nhiều sự tích của bà nội Nghiêm Dặc.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới đó đánh giá Hà Tú Phân là: "Lão hoa sen trắng đẳng cấp cao."

Nhưng Hà Tú Phân là bà nội của Nghiêm Dặc, cô cũng không dám tự ý quyết định, đối phó với bà nội của Nghiêm Dặc giống như đối phó với Tạ Đông Hải.

Cô lo Nghiêm Dặc sẽ không đồng ý.

Nghiêm Dặc đã quá thất vọng với bà nội ruột của mình, anh không thể nổi giận với hành động của bà nội mình, nhưng có thể không ngăn cản Tạ Tiểu Ngọc. Anh hỏi: "Lão hoa sen trắng là cái gì, em học được từ này ở đâu đấy?"

Tạ Tiểu Ngọc:..

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy mình ở một thế giới khác mô tả về bà nội của Nghiêm Dặc là "Lão hoa sen trắng" ở trong mộng, đây cũng không phải là từ tốt.

Cô thú nhận nói: "Em nằm mơ thấy một thế giới khác, thế giới đó cũng có mấy người chúng ta, là một người khác nói với em như vậy."

Nghiêm Dặc không khỏi bị shock, anh cũng nằm mƠ.

Một lần nằm mơ thấy Tiểu Ngọc gặp kẻ buôn người ở ga An Dương, một lần nằm mơ thấy Tiểu Ngọc bị đơn vị sắp xếp tới "hội nghị hữu ái".

Chẳng lẽ à anh ở thế giới đó thấy được thế giới này, nên mới muốn nhắc nhở anh?

Có khả năng này.

Nghiêm Dặc không tiếp tục hỏi "Lão hoa sen trắng" có ý nghĩa gì nữa.

Anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Bà nội anh có bốn con trai một con gái, bởi vì hồi sinh cô anh bệnh viện bị cháy, tiếng khóc của cô đánh thức bà nội dậy, cứu bà nội một mạng, cũng cứu người trong phòng bệnh đó, vậy nên bà nội cực kỳ yêu thương cô anh."

"Năm ấy cô anh tố cáo mẹ anh, gián tiếp hại chết mẹ ruột của anh. Vậy mà bây giờ bà nội vẫn muốn nhà anh tha thứ cho cô anh, đạp lên máu thịt của mẹ anh, diễn cảnh mẹ hiền con hiếu."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 68



Nghiêm Dặc không thể nào làm được, anh tận mắt nhìn thấy mẹ chết ở trước mặt mình, nên không thể nào tha thứ cho cô mình được.

"Tiểu Ngọc, nếu mẹ em bị người hại chết, em có để thân tình tha thứ cho kẻ đầu sỏ không?"

"Tuyệt đối không!"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng sẽ không tha thứ cho hung thủ hại chết mẹ chồng."

Trái tim Nghiêm Dặc đập rộn lên, Tiểu Ngọc đã nhận mẹ là mẹ chồng, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không còn cô độc với sự kiên trì của mình.

Vậy anh cũng phải đứng về phía Tiểu Ngọc, giống như lúc đó cha không quan tâm đến lời khuyên nhủ của gia đình, kiên định đứng ở bên mẹ.

Nghiêm Dặc nắm lấy tay cô, nói: "Em đừng để người ta cảm thấy em là người cháu dâu đại nghịch bất đạo, không hiếu thuận, điều này có thể ảnh hưởng đến công việc của em ở Bình thành, còn về những chuyện khác, em muốn làm gì thì làm."

Tạ Tiểu Ngọc hằm hè nói: "Anh yên tâm, em sẽ cân nhắc nặng nhẹ, dù sao giới hạn cuối cùng là đón Tinh Tinh về, cũng không làm ảnh hưởng đến bác Nghiêm và danh dự của chúng ta, đúng không."

"Đúng."

Nghiêm Dặc bật cười, nghe giọng điệu đầy tự tin này của Tiểu Ngọc, có vẻ lần này bà nội không thể lấy đạo hiếu ra để "Bắt cóc" cha và anh được rồi.

Mấy người bọn họ đi ra khỏi ga tàu, có cảnh vệ lái xe tới đón, Tạ Tiểu Ngọc nhận ra đối phương là cảnh vệ lần trước tới thôn Sơn Thanh đón bác Nghiêm.

Cảnh vệ cười nói: "Phó sư đoàn Nghiêm ra lệnh cho tôi tới đưa các vị đến đơn vị. "

Nghiêm Dặc cám ơn: "Triệu đại ca, bà nội có thường xuyên tới đơn vị tìm cha tôi không?”

Cảnh vệ Triệu thở dài nói: "Lúc tôi đi ra đây, bà nội cậu cũng vừa rời đi, bảo là hôm nay các cậu trở về, ở nhà sẽ làm một bàn đồ ăn cậu thích ăn, dặn cha cậu nhất định phải đưa em gái cậu về nhà ăn cơm, phải để em gái gặp anh trai."

Ý là, nếu con trai không chịu trở về nhà, bà ta sẽ không để cháu trai đi, Nghiêm Bình Châu muốn gặp con trai, chỉ có thể về nhà ăn "Bữa cơm đoàn viên", vậy nên phó sư đoàn Nghiêm ra lệnh cho anh ấy tới đây đón người....

Tạ Tiểu Ngọc gặp được Nghiêm Tinh đã chia tay gần một tháng ở ký túc xá của bác Nghiêm.

Nghiêm Tinh chạy bước nhỏ đi tới, nhào vào trong lòng cô, đâm bím tóc bị buộc lộn xộn đến trên cổ cô, ủy khuất nói: "Chị Tiểu Ngọc, chị mà không tới nữa, tóc em sẽ bị cha chải đến hói mất, mỗi lần cha em buộc tóc cho em, đều làm tóc em rụng rất nhiều, em không muốn bị hói đâu."

Tóc của Nghiêm Tinh vừa dày vừa cứng, Tạ Tiểu Ngọc tự tay pha chế tinh dầu, mỗi lần gội đầu xong đều ủ tinh dầu dưỡng tóc cho cô bé, nếu không hôm sau tóc sẽ rất khó chải.

Cô thử dùng ngón tay chải vuốt lại cho cô bé, nhưng không được, tóc đã bết lại.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Lần này chị tới đón em trở về Bình thành, chờ khi nào trở về, chị sẽ dùng tỉnh đầu dưỡng tóc cho em, dưỡng một tháng là tóc em sẽ vừa mượt vừa đẹp."

"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi." Nghiêm Tinh kéo Tạ Tiểu Ngọc muốn rời đi luôn.

Tạ Tiểu Ngọc:...

"Tinh Tinh, em không tạm biệt cha em à?”

Tinh Tinh cũng không thèm quay đầu lại: "Ngày nào em cũng tạm biệt cha em, giờ đã tạm biệt rất nhiều lần rồi. Chị Tiểu Ngọc, chúng ta đi mau đi, bị bà nội ngăn lại là chúng ta sẽ không đi được đâu."

Tạ Tiểu Ngọc bật cười, bế cô bé trở về, giới thiệu với cô bé về hai thành viên gia đình mới, Cá Lớn Cá Nhỏ.

"Đây là em trai chị, người ở khóe mắt có nốt ruồi đón lệ là anh Cá Lớn, tính cách của Cá Lớn rất tốt, em chắc chắn sẽ thích Cá Lớn, còn người có tính cách thối thối kia là anh Cá Nhỏ, nhưng nó cũng rất tốt." Nghiêm Tinh đã sớm nghe cha nhắc tới, lần này qua đó, cô bé sẽ có thêm hai người anh.

Cô bé gật đầu nói: "Hai anh trai này rất dễ phân biệt, em sẽ không bắt nạt anh đâu, giờ chúng ta đi thôi."

Tạ Tiểu Ngọc bảo cô ấy đừng có vội, bọn họ vẫn phản trở về nhà một chuyến, nếu không người bên ngoài sẽ mắng cha và anh cô bé bất hiếu.

"Chúng ta đi luôn bây giờ là không lễ phép, phải về nhà chào ông bà nội của em, có thể còn phải ở qua một đêm nữa."

Nghiêm Tinh miễn cưỡng đồng ý.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ chỉ về phía sau cô bé: "Đến bây giờ em vẫn chưa thèm liếc nhìn anh trai em đâu, hình như anh ấy đang tức giận đấy..."

Nghiêm Tinh xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thối hoắc của anh ruột, cô bé lập tức nở nụ cười còn rực rỡ hơn hoa hướng dương.

Cô bé chạy tới chỗ anh ruột: "Anh ơi, Tinh Tinh rất nhớ anh, nhớ đến mức ăn không vô."

Nghiêm Dặc:... kẻ lừa đảo này, tin bé mới là lạ.

Ý của Nghiêm Bình Châu là muốn Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc mang Nghiêm Tỉnh đi luôn bây giờ.

"Cha đã mua xong vé tàu về cho các con rồi, lát nữa sẽ để cảnh vệ đưa các con ra nhà ga."

Tạ Tiểu Ngọc:....

Nghiêm Dặc:...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 69



Nghiêm Dặc không đồng ý nói: "Cha ơi, nếu chúng con đi luôn, bà nội chắc chắn sẽ làm phiền cha đến mức cha không thể nào làm việc được, chưa chào hỏi gì đã đi rồi, cha có còn muốn đặt chân ở đơn vị nữa không?"

Nghiêm Bình Châu: "Con không cần phải quan tâm đến chuyện đó."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Bác Nghiêm, trốn tránh không phải là cách, lúc cha cháu đón cháu trở về, nếu cháu trốn tránh, cháu sẽ không thể nào biết được mẹ cháu đã để lại cho cháu một căn nhà, chẳng le bác không tin cháu có thể đưa Tinh Tinh đi?"

Nghiêm Bình Châu bất đắc dĩ nói: "Bà nội Nghiêm Dặc khác hoàn toàn với mẹ kế với bác dâu cả của cháu, không phải là người trẻ con có thể đối phó được."

Tạ Tiểu Ngọc cười cười, một cô khác ở thế giới song song kia đã giải quyết được lão hoa sen trắng.

Cô từng nhìn thấy một lần, biết lão hoa sen trắng là loại người gì, biết dùng cách gì là tốt nhất.

"Cháu có thể làm được."...

Lúc này, bàn đồ ăn ở nhà họ Nghiêm còn thịnh soạn hơn là vào dịp tết, tất cả mọi người ở đại viện này đều biết, hôm nay thằng cháu trai phản nghịch nhà họ Nghiêm sẽ trở về. Thằng cháu trai kia rất phản nghịch, bốn năm trước, anh bế em gái mới hai tuổi đi.

Ông nội anh tức giận buông lời không nhận anh là cháu, bà nội anh khóc lóc đến gần mù, nhưng ngày nào cũng nhắc tới anh, hy vọng anh sớm ngày trở lại.

Nếu đổi lại là nhà khác, lần này anh trở về, bọn họ đã sớm thủ sẵn gậy gộc, đánh thằng cháu bất hiếu này trước, rồi lại hỏi anh đã biết sai chưa, còn dám chạy nữa không.

Nhưng bà nội thương anh, mới sáng sớm ra đã đích thân đi mua đồ với mấy người con dâu, nói muốn làm đồ ăn cho cháu trai ăn.

Nói mấy năm nay cháu trai phải chịu khổ, bà ta phải bù đắp cho anh, tuyệt đối không trách anh chuyện bế em gái đi.

Còn nói sẽ tìm một công việc ở Bắc Kinh cho cháu dâu tương lai, còn chưa kết hôn đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người.

Nếu Nghiêm Dặc cứ cắn chặt chuyện lúc trước, bất hiếu không vâng lời, vậy anh sẽ thành người trời đất cũng không dung!

Mấy người hàng xóm xung quanh đấy đều đang đứng ở cửa nhìn đấy, nếu cái gai đầu Nghiêm Dặc kia dám chống đối ông bà nội mình, bọn họ đều sẽ xúm lại giảng đạo lý cho anh nghe.

Hà Tú Phân còn có ba cô con dâu, con trai thứ hai và con dâu thứ hai ở nơi khác không kịp trở về, con trai cả và con trai thứ ba để vợ mình tới, còn hai anh em chạy đơn vị tìm em tư, thà ngồi ở chỗ Nghiêm Bình Châu nói chuyện, cũng không muốn về nhà.

Kha Tú là con dâu cả, vẻ mặt như đang chờ kịch vui.

Con dâu thứ ba tên là Miêu Xảo Chân, là kẻ lắm mồm không giữ được mồm miệng: "Chị dâu, em nghe nói đối tượng của tiểu Dặc là một người rất lợi hại, mới được đón về nhà chưa đầy nửa tháng, đã đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột."

Kha Tú cười cười, không chỉ mỗi chuyện đó đâu, mẹ kế bị buộc phải về hưu non, định đuổi ôn thần Tạ Tiểu Ngọc này đi, sau đó về hưu làm phu nhân lãnh đạo, không ngờ Tạ Đông Hải lại ly dị với bà ta.

Con gái riêng của chồng trở về thì cứ chung sống hòa thuận đi, cố tình bà ta tham công việc của mẹ ruột người ta, để rồi làm mất chồng, cũng mất luôn công việc.

Mẹ chồng yêu cầu con trai cả đi nghe ngóng xem tại sao Tạ Tiểu Ngọc ầm ï với mẹ kế cha ruột đến mức đó, sau khi thăm dò xong, còn nói mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc quá ngu xuẩn.

Bà cụ Nghiêm không phải là người ngu xuẩn như mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc, bà ta tự nhiên thể làm việc chu đáo đến nước chảy không lọt, tới đấu trí so dũng khí với các vãn bối, đấu đến khi ra kết quả bà ta muốn. Kỳ thực bà cụ Nghiêm cũng không xấu, bà ta chỉ quá thương con gái, còn bắt ba con trai cũng phải thương em gái và cháu ngoại.

Cô em chồng cử báo vợ lão tứ hại chết vợ lão tứ, lão Tứ dã hận chết cô em gái này, không thể nào hòa thuận với bà ta được, nhưng bà cụ Nghiêm cứ muốn lão Tứ phải cởi bỏ vướng mắc, muốn hai anh em hòa hảo như ban đầu.

Theo suy nghĩ của Kha Tú, tội gì phải làm vậy.

Miêu Xảo Chân kéo kéo chị dâu: "Chị dâu ơi, chị xem tối nay đối tượng của tiểu Dặc và mẹ chồng gặp nhau, nếu cả hai đối đầu với nhau, ai có thể thắng?"

Kha Tú liếc nhìn em dâu, mọi người đều là phận làm dâu, tối nay không đến lượt bọn họ lên tiếng, quan tâm làm gì?

"Chị đang nấu dở canh vịt hầm thiên ma." Bà ấy lắc người đi vào phòng bếp.

Miêu Xảo Chân đi vào theo: "Thiên ma có tác dụng bổ não, chị dâu nghĩ ai là người nên bồi bổ nhất nhà chúng ta?"

Kha Tú bật cười lắc đầu: "Chị thấy em là người cần được bổ não nhất đấy, chị chỉ khuyên em một câu thôi, mặc kệ chuyện tối nay như thế nào, hai chúng ta cũng đừng nên ra mặt nói chuyện."

"Tại sao?" Miêu Xảo Chân không hiểu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back