Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 10: Chương 10



Đây là thời kỳ kinh tế kế hoạch, nhà nhà phải đi làm đồng đúng giờ mỗi ngày, làm việc tập thể.

Cuối thu không phải là mùa vụ bận rộn, mọi người trong thôn đều không bận rộn như vậy nhưng ở nông thôn không có lúc nào rảnh rỗi. Mấy ngày trước thôn mới thu hoạch khoai lang, mấy ngày nay nhiều người đều đeo gùi ra đồng nhặt những củ khoai lang nhỏ hoặc rễ khoai lang bị bỏ sót.

Bố của Chu Hoài Thần là Chu Thành An đã đến văn phòng thôn từ sáng sớm, sắp vào đông, đến lúc nông nhàn cũng không thể nhàn rỗi. Phải nạo vét bùn ao, đập nước cũng phải gia cố, sang xuân mở nước vào ao có thể chứa nước mới không ảnh hưởng đến việc cày cấy mùa xuân.

Điều kiện nhà họ Chu không tệ lại đúng lúc con trai kết hôn, Lưu Quế Phân không đi nhặt khoai lang nhỏ bị bỏ sót nhưng hôm qua đã làm tiệc nên hôm nay phải trả lại bàn ghế đã mượn của hàng xóm.

Sáng sớm bà đã bận rộn, đợi trả xong lại nghe nói nhà Trương Đại Quý trong thôn hôm nay làm đậu phụ, định đi mua một miếng về hầm canh cá.

Sáng nay Hoài Thần dậy nói con dâu Vãn Vãn gầy lắm, eo chỉ to bằng lòng bàn tay của mình.

Những chuyện trước đây bà không quản được nhưng bây giờ đã vào cửa nhà họ thì chính là con gái nhà họ, nhân lúc con trai và con dâu chưa đi, bà phải bồi bổ cho cô con gái này thật tốt.

Tránh đến biên cương, trời lạnh giá mà thân thể không chịu nổi.

Khi Từ Vãn dậy, trong nhà chỉ còn lại Chu Hoài Thần, anh đang dọn dẹp sân.

"Chào buổi sáng!" Từ Vãn chủ động chào người đàn ông.

Chu Hoài Thần nghe thấy tiếng động, buông chổi xuống bước nhanh về phía cô: "Đói chưa?"

Từ Vãn thành thật gật đầu.

Chu Hoài Thần cười một tiếng: "Em rửa mặt trước đi, anh mang đồ ăn sáng cho em." Nói xong không đợi Từ Vãn nói gì đã đi về phía bếp.

Từ Vãn chậm một bước theo anh đến chỗ rửa mặt bên cạnh để rửa mặt đánh răng.

Đợi cô sửa soạn xong, Chu Hoài Thần đã mang đồ ăn sáng đến cho cô trên bàn ở phòng khách. Số trứng còn lại của tối qua anh đã ăn, sáng nay anh đã chiên cho Từ Vãn một quả trứng.

Mấy ngày nay đúng vào mùa thu hoạch khoai lang nên anh nấu cháo khoai lang ăn kèm với món dưa muối do mẹ anh làm. Anh đã mang bánh naan từ biên cương về, sáng nay mẹ anh đã hấp qua, lúc này đang mềm mại.

Từ Vãn ngồi xuống thấy Chu Hoài Thần không ăn, ngẩng đầu hỏi: "Anh không ăn sao?"

Chu Hoài Thần nói: "Sáng nay anh đã ăn với bố mẹ rồi, đây là anh để dành cho em."

"Ồ, mọi người đều ăn rồi sao?" Lúc cô dậy còn cố ý nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ một chút.

Sớm như vậy mà mọi người đều ăn rồi sao?

Chu Hoài Thần không muốn Từ Vãn có gánh nặng: "Anh ở trong quân đội đã hình thành thói quen, năm giờ là dậy rồi, bố mẹ sợ anh đói nên dậy nấu cơm trước."

Từ Vãn gật đầu, thực ra cô biết lúc này mọi người đều dậy sớm, mùa vụ bận rộn sẽ dậy sớm hơn, cô lại không mất trí nhớ của chủ cũ.

Tất nhiên đối với lời giải thích của Chu Hoài Thần cô vẫn rất hài lòng, với tư cách là ứng cử viên chồng tương lai không gia trưởng, lại chủ động tìm cớ cho bà xã rất đáng khen.

Từ Vãn âm thầm chấm điểm cho Chu Hoài Thần trong lòng.

Nhưng lúc này cô cũng mừng vì mình sẽ theo Chu Hoài Thần đi lính, nếu không thì công việc ở nông thôn này có thể khiến cô hơi vất vả.

Từ Vãn ăn sáng xong chủ động rửa bát của mình, dù sao cũng chỉ có một cái bát, rửa xong thì Chu Hoài Thần cũng dọn dẹp sạch sẽ sân.

Anh vào bếp thấy Từ Vãn đã rửa bát xong liền hỏi một câu: "Sao em không để anh rửa."

"Chỉ có một cái bát thôi, em lại không phải không biết rửa." Từ Vãn nói câu này mà bản thân cũng không thấy giọng điệu của mình có chút kiêu ngạo.

Chu Hoài Thần liếc nhìn người có chút kiêu ngạo, hôm nay cô không trang điểm, mặt sạch sẽ, làn da trắng mịn.

Trong một gia đình như vậy, lại sinh ra một người tuyệt sắc như này, không trách được cuộc sống sẽ khó khăn hơn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 11: Chương 11



Nhưng bây giờ đã có anh, anh tuyệt đối sẽ không để vợ mình chịu một chút khổ nào. Tối qua cô nói về gia đình mình với giọng điệu không chút tình cảm, hẳn là từ nhỏ đã không cảm nhận được hơi ấm gia đình.

Anh muốn bù đắp cho cô những ấm áp mà cô chưa từng có.

"Anh biết em sẽ làm được nhưng anh là chồng em, anh muốn chăm sóc em."

Lưu Quế Phân đứng ở cửa nghe thấy lời này lập tức bật cười, nhớ đến chuyện bà vừa gửi điện cho con trai nói đã tìm được vợ cho nó. Thằng bé phản ứng rất dữ dội, còn cố ý gọi điện về bắt bà hủy bỏ.

Còn nói thời đại mới không theo kiểu hôn nhân sắp đặt này.

Nhìn xem mới bao lâu chứ, sao lại không phản đối hôn nhân sắp đặt rồi?

Còn muốn chăm sóc em, nếu không phải tự tai nghe thấy, bà không biết đứa con trai cục mịch của mình có thể nói ra những lời như vậy.

Hai người trong bếp nghe thấy tiếng cười thì cùng quay đầu lại, sắc mặt Chu Hoài Thần lập tức thay đổi vành tai đỏ bừng một cách không tự nhiên nhưng anh đã kìm chế được, giả vờ lạnh lùng như thể người vừa nói không phải anh.

Từ Vãn thì không thấy xấu hổ, chỉ hơi ngượng ngùng, có cảm giác như đang thể hiện tình cảm trước mặt người lớn tuổi. Cô không nhịn được giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Cô vốn đã xinh đẹp, nếu người khác làm như vậy thì thật khó coi nhưng cô làm ra lại rất đáng yêu, cả người đẹp hơn hẳn.

Chu Hoài Thần lại không nhịn được cong môi cười một cái, còn cố ý nói với mẹ: "Mẹ, mẹ đừng cười nữa, lát nữa Vãn Vãn xấu hổ mất."

Lưu Quế Phân nghe con trai nói thì không chút nể nang mà vạch trần: "Vãn Vãn có nói gì đâu, con bé mới không xấu hổ, là con xấu hổ chứ, mẹ thấy tai con đỏ kìa."

Từ Vãn ngẩng đầu nhìn vành tai của người đàn ông thực sự hơi đỏ, trong lòng không nhịn được cười ha ha! Mẹ chồng thật đáng yêu!

Hôm nay Chu Hoài Thần phải đưa Từ Vãn đến cửa hàng bách hóa mua đồ, bây giờ cô đã ăn sáng xong, hai người cũng chuẩn bị lên đường.

Đi bộ từ làng đến thị trấn mất nửa tiếng, đi xe đạp thì nhanh hơn, khoảng mười phút là đến nơi.

Nhưng thời điểm này nhà có xe đạp cũng không nhiều, phần lớn đều đi bộ, nếu đi xa hơn một chút thì có thể đi nhờ máy kéo của xã.

Nhà họ Chu năm ngoái mua một chiếc xe đạp, bố Chu thường rất quý trọng, ít khi đi. Mỗi lần đi về đều dùng khăn lau sạch sẽ.

Dù đã dùng hai năm nhưng trông vẫn như mới.

Lưu Quế Phân thấy con trai và con dâu sắp ra ngoài vội gọi hai người lại: "Vãn Vãn, Hoài Thần, hai đứa đợi một chút, mẹ lấy cho hai đứa ít đồ."

Nói xong bà quay người đi nhanh, một lát sau đã quay lại, tay cầm một cuốn sổ đỏ và một thứ gì đó được bọc trong khăn tay.

Đi đến nhà chính ngồi xuống, bà gọi con trai và con dâu ngồi xuống, đưa cuốn sổ cho con trai sau đó mở khăn tay ra lộ ra một cuộn tiền bên trong.

"Vãn Vãn, con xem đây là tiền mừng cưới của con và Hoài Thần mà nhà mình nhận được, tối qua muộn quá nên mẹ chưa đưa cho con. Tổng cộng là một trăm ba mươi đồng, sau này gia đình này là của con, tiền mừng cưới này con cũng cầm lấy." Nói xong, bà đẩy tiền đến trước mặt Từ Vãn.

Thời điểm này tiệc cưới mừng bằng tiền mặt không nhiều, phần lớn đều mang theo một ít đồ. Cho dù có mừng bằng tiền thì cũng không nhiều, một hai đồng cũng được coi là nhiều.

Có thể nhận được hơn một trăm đồng tiền mừng cưới quả thực không dễ dàng, có lẽ là do bạn bè đồng chí của Chu Hoài Thần mừng nhiều.

Từ Vãn nhìn cuộn tiền được xếp gọn gàng, có chút do dự.

Lưu Quế Phân nhìn ra sự do dự của con dâu, cười vỗ nhẹ vào cánh tay Từ Vãn an ủi: "Con gái cầm lấy đi, con và Hoài Thần đến biên cương còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Nhà nghèo đường xa, bố mẹ cũng không giúp được gì nhiều, chỉ mong hai đứa sống tốt là được."

Từ Vãn thực sự cảm thấy bà mẹ chồng này không tệ, lần kết hôn này nhà họ Chu đã cho năm trăm tiền sính lễ, còn mua không ít đồ, quần áo mới trên người cô đều do mẹ chồng chuẩn bị.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 12: Chương 12



Nhà mẹ đẻ thì thật sự không cho cô một xu một cắc nào.

Bây giờ đến cả tiền mừng cưới cũng đưa hết cho cô.

Từ Vãn cũng không phải là người lạnh lùng, cô hỏi: "Mẹ, mẹ đưa hết tiền cho con rồi, vậy nếu mẹ và bố ở nhà cần dùng tiền thì sao?"

Lưu Quế Phân nghe vậy không nhịn được bật cười "Phụt" một tiếng, sau đó nhìn về phía con trai: "Xem xem Vãn Vãn nhà mình chu đáo thế nào, không giống như thằng nhóc thối này. Mẹ nói cho con biết, nếu đến biên cương mà con đối xử không tốt với Vãn Vãn, mẹ sẽ đi bộ đến đó xử lý con."

Nói xong, bà lại nói với Từ Vãn: "Con gái, con yên tâm đi, mẹ và bố con vẫn còn tiền tiết kiệm, con cứ yên tâm nhận đi." Nói xong, bà ấn toàn bộ số tiền đã cuộn lại vào tay Từ Vãn.

*

Từ Vãn trở về phòng cất số tiền mặt mà mẹ chồng đưa cho vào hộp đựng bánh quy, bên dưới là sổ tiết kiệm tiền phụ cấp mà Chu Hoài Thần đưa cho. Anh đã đi bộ đội mười mấy năm rồi, những năm này bố mẹ chồng rất chu đáo, tiền phụ cấp của anh gần như đều do anh tự tiết kiệm.

Trong sổ tiết kiệm có khoảng hơn năm nghìn đồng, tiền mặt còn năm trăm đồng, cộng với tiền mừng cưới mà mẹ chồng đưa là hơn sáu trăm đồng tiền mặt. Ngoài ra còn có rất nhiều tem phiếu, trừ tem phiếu thịt, tem phiếu vải còn có cả tem phiếu công nghiệp.

Bây giờ tất cả những thứ này đều là của Từ Vãn!

Từ Vãn chưa bao giờ thiếu tiền nhưng đến đây thì tương đương với việc không một xu dính túi, sự bất an tối qua chính là xuất phát từ sự nghèo đói.

Kết quả là chỉ sau một đêm, cô đã có đủ tự tin.

Nhưng cô vẫn phải đi làm, theo cô thấy thì bất cứ lúc nào sự tự tin cũng đều xuất phát từ việc bản thân có thể tự lập. Mặc dù nhà họ Chu đối xử với cô không tệ nhưng những thứ này không thể khiến cô có cảm giác an toàn.

Hơn nữa, những kiến thức mà cô học được từ nhỏ đến lớn cũng không thể lãng phí.

Bây giờ mọi người đều biết điều kiện ở biên cương rất khó khăn nhưng cô biết rằng biên cương rộng lớn cũng có nhiều sản vật phong phú, không chỉ có tài nguyên thiên nhiên phong phú mà còn có đồng cỏ và đất đai màu mỡ.

Biết đâu khi đến đó, cô sẽ có thể làm nên chuyện lớn!

Khi Chu Hoài Thần bước vào, anh thấy Từ Vãn vẫn đang ôm hộp đựng sổ tiết kiệm ngẩn người, anh tiến lên hỏi: "Sao vậy? Tiền không đúng à?"

Từ Vãn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi tới. Lúc này mới nhớ ra rằng mặc dù hai người đã tổ chức tiệc cưới nhưng hình như vẫn chưa phải là vợ chồng thực sự, vậy mà anh lại yên tâm đưa tiền cho cô như vậy?

Nếu cô thực sự cầm tiền bỏ trốn, anh sẽ làm thế nào?

Từ Vãn không suy nghĩ gì đã trực tiếp hỏi: "Chu Hoài Thần, anh đưa hết tiền cho em, không sợ em cầm tiền bỏ trốn sao?"

Lời nói này khiến trái tim Chu Hoài Thần "Thót" một cái, không phải sợ cô cầm tiền mà là sợ cô bỏ trốn.

"Em sẽ không chứ?" Anh tưởng rằng tối qua đã nói rõ ràng rồi, cô sẽ không bỏ trốn.

Chu Hoài Thần trong nháy mắt có chút tủi thân, sự chua xót trong lòng giống như nước sôi sùng sục, nhiệt độ đủ cao thì không thể nào kìm nén được mà trào ra ngoài.

Việc cầm tiền bỏ trốn Từ Vãn không làm được, cô lắc đầu nói: "Sẽ không."

"Nhưng nếu em đi, chắc chắn sẽ không mang theo tiền của anh."

"..."

Thà rằng cô đừng nói còn hơn.

Nhưng nghe cô nói đi mà không mang theo tiền, Chu Hoài Thần lại bắt đầu lo lắng: "Nếu em không có tiền thì ở ngoài sẽ khó khăn lắm, em vẫn nên mang theo tiền."

Vậy là nhất định phải đi sao?

Từ Vãn nhận ra người đàn ông đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, cô hừ một tiếng thờ ơ: "Em lại không đi." Anh nghiêm túc như vậy làm gì?

Rõ ràng cô chẳng nói gì cả, Chu Hoài Thần trong nháy mắt lại thấy mình ổn rồi, khóe miệng cong lên: "Thu dọn xong thì chúng ta lên đường thôi."

Từ Vãn cũng không chậm trễ, cô cất chiếc hộp sắt vào sâu trong tủ quần áo, lại chỉnh sửa lại quần áo bên trên sau đó mới hài lòng đóng cửa tủ quần áo lại.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 13: Chương 13



Chu Hoài Thần phát hiện người vợ này của mình có vẻ rất coi trọng tiền, nếu vậy, nếu anh kiếm được nhiều tiền thì cô có phải sẽ không nghĩ đến chuyện bỏ đi nữa không?

Anh không nói gì, trong lòng thầm thề, nhất định phải cố gắng hơn nữa.

*

Lúc này không có chợ tự do, ngoại trừ một số quả trứng gà do chính nhà nông nuôi hoặc rau dại và lâm sản trên núi, còn có cá bắt được có thể mang ra chợ tự do mua bán.

Những thứ khác gần như đều phải đến cửa hàng cung ứng hoặc bách hóa tổng hợp cố định.

Bách hóa tổng hợp chỉ có ở huyện.

Thực ra khoảng cách từ thôn đến huyện cũng không xa, đi xe đạp chỉ mất bốn mươi đến năm mươi phút nhưng cửa hàng cung ứng ở thị trấn cũng có đầy đủ các mặt hàng. Nếu không có chuyện gì lớn thì người dân trong thôn thường mua sắm ở thị trấn.

Những thứ Từ Vãn muốn mua cũng không nhiều, ngoài đồ dùng sinh hoạt thì không còn gì khác, cô cũng lười đi lại, lười đến huyện.

Quan trọng là lúc này đi xe đạp quá xóc, Chu Hoài Thần còn buộc thêm một tấm đệm bông ở yên sau mà m.ô.n.g cô sắp bị xóc nở hoa rồi. Thật may là không nói đi huyện, ngồi xe đạp thêm một giây nữa cũng thành cực hình.

Mua xong những thứ này, Từ Vãn lại mua thêm hai hộp bánh quy rẻ nhất ở cửa hàng cung ứng.

Chu Hoài Thần nhìn thấy hộp bánh quy cô cầm vội nói với nhân viên bán hàng, trực tiếp chỉ vào hộp bánh quy sữa đắt nhất trong tủ nói: "Lấy hộp này."

Từ Vãn thấy giá đắt hơn gấp hai ba lần vội ngăn anh lại nói: "Không cần đổi, cứ lấy hộp rẻ kia đi."

Nhân viên bán hàng nhìn hai người trẻ tuổi trước quầy, cô gái thì xinh đẹp, chàng trai mặc bộ quân phục chỉnh tề. Trang phục của hai người không giống người quá nghèo, hơn nữa nhìn là biết mới cưới nhau.

Không nhịn được mở lời khuyên: "Đồng chí, chồng cô thương cô muốn mua cho cô đồ tốt, cô nghe anh ấy đi." Nói rồi định gói hai gói bánh quy đắt tiền kia.

Từ Vãn không tiện nói mình mua hộp bánh quy này để làm gì, trực tiếp trừng mắt nhìn Chu Hoài Thần đang phá đám: "Chúng ta mới cưới nhau, sau này còn nhiều lúc phải dùng tiền, anh như vậy thì sau này sống thế nào, uống gió Tây Bắc à."

Chu Hoài Thần vừa định nói mình nuôi nổi vợ thì thấy Từ Vãn chớp mắt với mình, lập tức hiểu ý vội cúi đầu nói: "Vậy anh nghe em, phiền đồng chí nhân viên bán hàng đổi lại hộp bánh quy mà vợ tôi vừa nói."

Nhân viên bán hàng còn tưởng gặp được người có tiền, không ngờ lại là người không có quyền quyết định, hơi không vui đổi bánh quy. Vừa nãy còn nghĩ hôm nay có thể bán được nhiều hơn, xem ra là không có hy vọng rồi.

Đợi ra khỏi cửa hàng cung ứng, Chu Hoài Thần mới đẩy xe đạp nói: "Vãn Vãn, tiền phụ cấp của anh không ít như em nghĩ đâu, em không cần phải tiết kiệm như vậy. Em yên tâm, sau này anh không chỉ nuôi nổi em, mà có con anh cũng nuôi nổi."

"Đây không phải em ăn."

"Vậy là để làm gì?" Chu Hoài Thần tò mò hỏi.

"Dùng để về lại mặt."

Nghe đến về lại mặt, lông mày Chu Hoài Thần khẽ động. Ban đầu anh định khi về lại mặt sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, ít nhất cũng phải tốt hơn những nhà khác trong thôn nhưng tối qua nghe vợ kể về những ngày tháng ở nhà mẹ đẻ, anh không muốn mua nữa. Thậm chí còn muốn vợ cắt đứt quan hệ với gia đình đó.

Để sau này họ không còn cớ gì bắt nạt cô nữa.

Bây giờ nghe Từ Vãn nói còn phải chuẩn bị quà về lại mặt, anh lại thấy suy nghĩ của mình chưa đủ chín chắn, dù sao thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của cô ấy...

"Em phải lấy lại năm trăm đồng tiền sính lễ, đó là đồ của chúng ta tại sao lại đưa cho họ." Đã không nói đến chuyện chủ cũ ở nhà đó không được đối xử tốt, ngay cả chuyện đi học cũng là vì nhà họ Từ nghe nói có học thức thì sính lễ cao mới cho cô ấy đi học.

Hơn nữa chủ cũ đi học cũng không ít việc phải làm, đến mùa vụ bận rộn thì không được đến trường, phải làm xong việc mới được đi.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 14: Chương 14



Còn bây giờ là Từ Vãn đến sống, cô ấy không nhận được chút ơn dưỡng dục nào của gia đình đó vì vậy cô ấy phải lấy lại tiền sính lễ.

Nhưng loại người như nhà họ Từ thì không dễ lấy lại như vậy.

Tất nhiên Từ Vãn có cách riêng của mình.

Cô lo lắng đến lúc đó Chu Hoài Thần lại phá hỏng chuyện của mình nên giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn anh nói một câu: "Đến lúc đó anh không được phá chuyện của em! Nếu không thì em sẽ xử anh!" Nói xong còn giơ nắm đ.ấ.m lên.

Chu Hoài Thần lập tức phối hợp đứng thẳng người, chỉ thiếu mỗi việc giơ tay đảm bảo với Từ Vãn: "Anh nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của vợ."

Từ Vãn lúc này mới hài lòng gật đầu.

Chu Hoài Thần nhìn người không có phản ứng gì, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên. Vừa nãy Từ Vãn nói tiền sính lễ là của hai vợ chồng họ, anh lại cố tình nói nghe lời vợ, cô ấy lại không phản bác.

Mỗi ngày đều lo vợ bỏ trốn đội trưởng Chu: Vậy là vợ anh không định bỏ trốn nữa sao?

Thôn Hướng Dương

Sáng sớm, Tôn Hiểu Nhã đã dậy và chạy đến nhà họ Từ. Vừa vào sân đã thấy Từ Thiến đang quét sân, cô ta cố tình hỏi: "Tiểu Quyên, chị hai của em đâu."

Từ Thiến là con thứ ba trong nhà, năm nay mười sáu tuổi, thành tích học tập không tốt. Thêm vào đó trong nhà còn có một em trai, học hết cấp hai nhà họ Từ đã không cho cô đi học nữa.

Mặc dù trình độ học vấn không cao bằng chị hai Từ Vãn nhưng đầu óc lại nhanh nhẹn hơn, không tin lời ai, căn bản không ưa người chị họ Tôn Hiểu Nhã này.

Biết cô ta và mình giống nhau, đều là người không nói thật.

Vì vậy khi thấy người đến, cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Cô bị mù à? Không thấy chị hai tôi đã kết hôn rồi sao."

Tôn Hiểu Nhã đương nhiên biết Từ Vãn đã kết hôn, nếu cô ấy không kết hôn thì mình cũng sẽ không đến đây.

Tối qua cô ta đi đưa cơm cho một thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức, kết quả bị ngã một cái thế mà lại ngã đến mức sống lại, cô ta mới biết người mà chị họ Từ Vãn sắp lấy lại lợi hại đến vậy.

Sau này sẽ làm đến chức quan to mà cả đời này cô ta không thể với tới.

Phải biết rằng quan to có tiền đồ hơn thanh niên trí thức đến từ thành phố, những thanh niên trí thức này sau này về thành phố cũng chỉ có một công việc, còn nếu lấy Chu Hoài Thần thì sau này sẽ là phu nhân của sĩ quan.

Hơn nữa Từ Vãn còn bỏ trốn vào đêm tân hôn, chẳng phải là ông trời đang cho cô ta cơ hội sao?

Một người con trời như Chu Hoài Thần gặp phải chuyện vợ mới cưới bỏ trốn chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn. Nếu lúc này mình xuất hiện như một đóa hoa giải ngữ an ủi anh ta, anh ta chắc chắn sẽ đối xử với mình khác đi.

Đến lúc đó nếu mình có thể lấy được Chu Hoài Thần, sau này mình sẽ là phu nhân của sĩ quan.

Tôn Hiểu Nhã càng nghĩ càng thấy vui, không nhịn được cười thành tiếng.

Còn Từ Vãn và Từ Thiến thì cứ quét sân ở quê cả đời đi.

Cô ta nghĩ vậy nên tâm trạng rất tốt, cũng không so đo thái độ không tốt của Từ Thiến với mình, cười tươi nhìn Từ Thiến nói: "Tiểu Quyên, chị hai của em không ai thèm lấy đâu, chờ đi, lát nữa nhà họ Chu sẽ đến để hủy hôn."

Từ Thiến không thích nói chuyện với Tôn Hiểu Nhã, cô không giống chị hai, người khác nói gì cũng tin. Đối với lời nói của cô và Tôn Hiểu Nhã thì cô đều không tin.

"Ai tin lời cô nói bậy?" Từ Thiến nói xong lại liếc Tôn Hiểu Nhã một cái: "Tôi thấy cô ghen tị với chị hai tôi vì chị ấy lấy được quân nhân, không giống cô ngày nào cũng đến điểm thanh niên trí thức mà không ai thèm để ý đến cô."

Tôn Hiểu Nhã khẽ hừ một tiếng, sau này cô ta sẽ không đến điểm thanh niên trí thức nữa nhưng cũng không muốn Từ Thiến đắc ý như vậy.

"Tôi nói bậy? Cô không biết sao, tối qua chị hai cô bỏ trốn. Nhà họ Chu vì tìm cô ấy mà người thì ngã bị thương, người thì bị rắn cắn. Bây giờ ở thôn Hồng Tinh ai mà không biết chị hai cô là loại đàn bà hư hỏng theo trai bỏ chồng..."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 15: Chương 15



"Ái chà."

Tôn Hiểu Nhã còn chưa nói hết câu, Từ Thiến đã quất một cái chổi vào mặt cô ta.

Hôm nay tâm trạng cô ta tốt nên cố ý mặc quần áo mới, còn dùng than vẽ chân mày...

Chỉ trong nháy mắt, trên mặt và quần áo đều dính đầy bùn đất, sân ở quê toàn là đất vàng, mỗi lần quét dọn để bụi không bay lung tung đều phải rắc một ít nước.

Bây giờ đất trộn với nước toàn bộ đều văng lên người và mặt Tôn Hiểu Nhã, hơn nữa cành chổi cũng quất vào mặt cô ta làm mặt cô ta đỏ ửng.

Tôn Hiểu Nhã vừa đau vừa tức, toàn thân run rẩy, nắm chặt hai tay trợn mắt nhìn Từ Thiến quát: "Từ Thiến, mày muốn c.h.ế.t à!"

Từ Thiến cầm chổi trong tay, tức đến mặt đỏ bừng nhưng cũng không chịu yếu thế: "Mày còn dám vu khống chị hai tao, tao đánh c.h.ế.t mày."

Tôn Hiểu Nhã nhìn Từ Thiến trợn mắt nhìn mình sợ đến mức lùi lại một bước, con nhóc Từ Thiến này đúng là giống hệt nhà họ Từ, trong người có một sức mạnh hoang dã không giống Từ Vãn chút nào.

Cô là người cứng đầu, đừng nhìn là con gái lại gầy gò yếu ớt nhưng sức lực lại rất lớn. Đánh nhau là loại không có đầu óc, giống như không sợ chết, dù toàn thân bị thương cũng không lùi bước.

Hồi nhỏ vì bị em trai mách lẻo, cô quay người suýt nữa bóp c.h.ế.t em trai mình, sau đó nó suýt đánh c.h.ế.t cô, cô cũng không chịu cầu xin tha thứ. Cuối cùng vẫn là Từ Vãn tan học cầu xin em trai và dì mới cứu được Từ Thiến.

Từ đó về sau Từ Thiến dường như càng không sợ chết, đánh nhau với rất nhiều người trong thôn, nhìn thôi cũng thấy sợ.

"Mày chờ đấy, lát nữa mày sẽ biết tao nói có đúng không." Tôn Hiểu Nhã rốt cuộc cũng sợ rồi, lúc này mình lại không có người giúp đỡ, vứt lại một câu rồi chạy mất.

Từ Thiến không tin bất kỳ ai trong nhà nhưng lại rất tin Từ Vãn. Chị hai là người học vấn cao nhất trong nhà, đầu óc cũng đơn giản nhất, không chừng cô ấy nghe lời ai đó rồi lại tin.

Trước khi kết hôn, chị hai có vẻ không muốn lắm. Cảm thấy bộ đội không hiểu phong tình, còn nói không muốn đến biên cương, nói rằng cuộc sống ở đó rất khổ.

Những lời này đều là cô cả nói với chị, cô cả luôn muốn phá hỏng mối hôn sự này để gán cho con gái mình chính là Tôn Hiểu Nhã.

Chẳng lẽ cô cả và Tôn Hiểu Nhã lại nói gì với chị hai, Từ Thiến nghĩ đến mà tức giận đứng tại chỗ dậm chân, vừa tức vừa vội.

Cuối cùng ngay cả tóc cũng không kịp chải, vứt luôn cái chổi rồi chạy ra ngoài.

———

Từ Vãn và Chu Hoài Thần mua xong đồ thì về nhà, cô chạy đi chạy lại một chuyến không chỉ đau m.ô.n.g mà còn đau cả lưng.

Gần đến đầu thôn thì bảo Chu Hoài Thần dừng xe, cô thà đi bộ về nhà chứ không muốn ngồi xe đạp này nữa.

Chu Hoài Thần chỉ muốn cùng vợ từ từ đi về nhà, như vậy anh có thể để mọi người biết đây là vợ anh.

Nhưng lại lo vợ mệt: "Vãn Vãn, hay là em ngồi lên xe, anh đẩy em đi, như vậy sẽ không bị xóc."

Từ Vãn từ chối ba lần, cô từng bị người khác coi thường, từng cô đơn nhưng chưa từng nghèo khổ.

Làm gì từng ngồi xe như thế này, có thể ngồi được xa như vậy thực sự là nể mặt anh chàng đẹp trai Chu Hoài Thần này.

Chu Hoài Thần thấy vợ từ chối cũng không miễn cưỡng. Anh đẩy xe treo hết đồ lên hai bên tay lái xe đạp, trên thanh ngang phía trước cũng treo không ít đồ.

Lúc này trong thôn người ra người vào, mọi người thấy đều không khỏi ghen tị nhưng lại thấy không đáng cho nhà họ Chu, lấy được người vợ gì thế này. Mới kết hôn đã đi khắp phố mua sắm, sau này nuôi nổi mới lạ.

Tất nhiên mọi người cũng không dám tiến lên tìm sự khó chịu, chưa nói đến việc Chu Thành An là bí thư, tính tình Chu Hoài Thần cũng không tốt. Lát nữa bị mắng vô cớ lại còn đắc tội với bí thư già, thật sự là mất nhiều hơn được.

Không nói gì khác, hai người trẻ tuổi này rất xứng đôi.

Cũng thấy xứng đôi còn có Từ Thiến vội vã chạy đến, khi cô nhìn thấy chị hai và anh rể đi tới, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được buông xuống. Cô biết Tôn Hiểu Nhã là loại người không nói được hai câu thật lòng.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 16: Chương 16



Từ Vãn từ xa đã nhìn thấy một cô gái mặc áo vải lao động có miếng vá đứng nhìn mình, cô không để ý, đến khi lại gần mới phát hiện có chút quen mắt.

"Chị hai, anh rể." Còn chưa đợi Từ Vãn mở miệng, Từ Thiến đã gọi hai người.

Chu Hoài Thần lúc này mới phát hiện người này là em vợ của mình.

"Tiểu Quyên, sao em lại đến đây?" Từ Vãn nhìn Từ Thiến, đây là em gái thứ ba của nguyên chủ, năm nay mười sáu tuổi. Trông gầy gò, tính tình cũng hung dữ nhưng ở nhà cô em gái này đối xử với nguyên chủ rất tốt.

Hai chị em cũng có mối quan hệ tốt.

Từ Thiến liếc nhìn Chu Hoài Thần, rồi nhìn Từ Vãn mới nhỏ giọng nói: "Chị hai, chị qua đây em có chuyện muốn nói với chị."

Nói xong không nói một lời đã kéo Từ Vãn đi về phía con đường nhỏ bên cạnh.

Chu Hoài Thần:???

Mặc dù tò mò không biết cô em vợ này hấp tấp muốn làm gì nhưng có thể thấy cô em vợ này đối xử với vợ mình không tệ nên cũng để hai chị em đi, còn mình thì đứng tại chỗ chờ. Có anh ở đây cũng giống như canh gác, người khác cũng không đi về phía này.

"Tiểu Quyên, em vội vã chạy đến đây là có chuyện gì sao? Không phải là ở nhà ép em lấy chồng chứ? Nếu như vậy thì chúng ta đến xã tìm chủ nhiệm phụ nữ."

Lúc này trọng nam khinh nữ rất nhiều nhưng nhà họ Từ còn nghiêm trọng hơn, thêm nữa trên đầu sinh ba đứa con gái mới sinh được con trai, bảo bối như thể nhà có hoàng vị để thừa kế vậy.

Chị cả vì đã lấy chồng từ lâu cũng không ở nhà mẹ đẻ.

Từ Vãn và Từ Thiến trở thành đối tượng bị tẩy não trong nhà, trên bàn ăn hàng năm cha mẹ nói nhiều nhất chính là 'Em trai chính là gốc rễ của nhà họ Từ chúng ta.'

'Các con là chị gái, sau này phải chăm sóc em trai nhiều hơn, cái gì cũng phải lấy em trai làm trọng.'

'Chị cả như mẹ, sau này em trai lấy vợ sinh con đều phải dựa vào các chị gái.'

Không phải Từ Vãn mới kết hôn sao, nhà họ Từ lại muốn sắp xếp cho Từ Thiến. Tất nhiên điều kiện cũng giống vậy, sính lễ cao, không kén nhà nào.

Lúc này phải làm việc để kiếm công điểm, Từ Thiến làm việc nhanh, sức khỏe cũng tốt, còn chịu được khổ. Rõ ràng gầy gò nhỏ bé nhưng những nữ đồng chí khác chỉ kiếm được tám công, cô ấy lại muốn kiếm mười công, có mấy lần còn mệt đến ngất xỉu.

Ngay cả người ghi điểm cũng thường nói cô gái này nếu lớn lên chắc chắn sẽ bằng một lao động nam.

Vì vậy nhà họ Từ yêu cầu cao hơn, bắt đầu xem mắt trước, lần trước còn xem một người què. Nghĩ rằng đến mười tám tuổi nhất định sẽ tìm được người sính lễ cao hơn, dù sao thì sau khi kết hôn có thể giúp nhà chồng làm việc kiếm công điểm.

Từ Thiến nghe chị hai quan tâm đến mình, còn biết tìm chủ nhiệm phụ nữ, không nhịn được nhìn chị hai của mình nhiều hơn sau đó lại lắc đầu: "Không có, là em nghe được một số lời đồn không hay, không yên tâm nên đến xem chị."

Cô không nói lời của Tôn Hiểu Nhã cho chị hai nghe, chị hai này đừng thấy đọc nhiều sách, cái đầu óc kia thực sự không đáng tin. Người khác nói gì cô ấy cũng tin, bản thân lại còn ngây thơ.

Nghe cô cả nói nơi anh rể ở vừa nghèo vừa khổ, cả đời không thoát ra được, cô ấy liền tin sái cổ.

Anh rể là quân nhân, thế nào cũng tốt hơn gả cho người trong thôn đã c.h.ế.t vợ.

Huống hồ cô ấy chỉ có một mình lại không có tiền, chạy ra ngoài sống thế nào, nếu bị lừa thì còn thảm hơn.

"Lời đồn gì?" Từ Vãn hỏi.

Từ Thiến không nói, lại lắc đầu: "Cũng không có gì." Tiếp đó lại nói: "Chị hai, chị đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài. Ra ngoài chị không có tiền cũng không có việc làm, chị không có sức làm việc lại còn ngây thơ như vậy, làm sao mà sống được?"

"... Chị không muốn ra ngoài nữa." Từ Vãn không ngờ mình còn có lúc bị một cô nhóc giáo huấn, nhất thời mặt đỏ bừng.

"Không có là tốt nhất, đúng rồi lúc chị về nhà đừng để ý đến cô cả và Tôn Hiểu Nhã nói gì, sau này cùng anh rể sống tốt cuộc sống của mình, cái gì cũng tốt hơn, em thấy anh rể là người tốt." Nhìn đồ mua về nhiều túi to túi nhỏ, cuộc sống tốt hơn nhiều so với ở nhà mẹ đẻ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 17: Chương 17



Huống hồ anh rể còn cao lớn đẹp trai, Từ Thiến cảm thấy tốt hơn bất kỳ người nào mà cha mẹ tìm trước đây.

Từ Vãn nhìn cô em gái gầy gò yếu ớt này, rõ ràng trên mặt còn chưa hết vẻ trẻ con lại cố ra vẻ trưởng thành, trực tiếp bật cười: "Em còn biết xem tướng à? Nhìn ra anh rể em tốt ở chỗ nào?"

"Chị hai, em mười sáu rồi không phải ngốc, chị tưởng em giống chị, xem người còn không biết sao?" Nói xong lại lén liếc Từ Vãn một cái: "Chị hai, em không nói chị ngốc, chị rất thông minh, cả nhà chỉ có chị là giỏi đọc sách nhất."

"Ừ, chị biết."

Từ Thiến luôn cảm thấy chị hai này kết hôn xong có vẻ khác trước, lại biết cô ấy không chạy, cũng không chậm trễ nhiều: "Vậy chị hai, em về nhà trước đây."

Chu Hoài Thần nghe Từ Thiến định đi, chủ động lấy thái độ anh rể ra nói: "Đã đến rồi thì cùng đến nhà ăn cơm trưa rồi về."

"Cảm ơn anh rể, em không đi đâu, em phải về nhà nấu cơm cho gia đình." Nhà đã nhận rất nhiều sính lễ của nhà họ Chu, cô không muốn để người khác nói lời ra tiếng vào cho rằng cô đến nhà anh rể để chiếm tiện nghi, chủ yếu cũng sợ sau này chị gái mình ở nhà chồng khó xử.

Nói xong cũng không để ý đến sự níu kéo của Từ Vãn và Chu Hoài Thần, quay người định đi nhưng mới đi được hai bước lại vội vàng quay lại: "Chị hai, ngày về nhà lại mặt chị cũng đừng nghe lời bố mẹ, cái gì cũng không được nghe."

Hôm qua anh rể đến đón dâu còn lái xe ô tô quân dụng đến, trong thôn có người nói thân phận anh rể không tệ, trên bàn cơm tối cha mẹ liền nói sính lễ ít quá.

Định đợi đến khi chị hai về nhà rồi tìm cớ đòi tiền hoặc nghĩ cách để anh rể đưa em trai đi làm lính, còn nói như vậy sau này nhà sẽ có một sĩ quan.

Từ Thiến lo chị hai nghe xong sẽ tin thật, đến lúc đó vì những chuyện này mà cãi nhau với anh rể ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng nên nhắc nhở chị hai đừng tin lời cha mẹ.

Từ Vãn không ngờ người nhà của nguyên chủ còn có chủ ý này, lấy tiền còn chưa đủ còn muốn làm sĩ quan, cũng không xem con trai mình có phải là người như vậy không.

Không phải Từ Vãn coi thường em trai của nguyên chủ nhưng năm nay cũng mười lăm tuổi rồi, sách không đọc được. Đeo cặp sách cũng chẳng mấy khi vào trường, ngược lại rất thân thiết với một số kẻ lưu manh ở huyện.

Ngày nào cũng lang thang quanh trường học, trộm dưa chuột của người ta, hái cà tím của người ta.

Nếu không học hành tử tế thì công an sẽ chờ cậu ta, còn muốn làm sĩ quan, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Đột nhiên Từ Vãn nghĩ ra một cách, mình không phải định lấy lại tiền sính lễ sao? Đây không phải là có sẵn cớ để lấy lại tiền sính lễ rồi sao, em trai không có đầu óc của nguyên chủ này dễ đối phó hơn nhiều so với cặp cha mẹ vô lương tâm kia.

Cô nhìn vẻ lo lắng của em gái, đưa tay vỗ vai cô, hào sảng nói: "Yên tâm đi, chị gái em làm việc em cứ yên tâm."

Từ Thiến nhìn chị hai như vậy, được rồi, càng không yên tâm!

Từ Vãn bĩu môi: Hừ! Xem thường ai chứ!

Từ Vãn biết em gái sẽ không ở lại ăn cơm, nghĩ đến đức hạnh của nhà nguyên chủ dứt khoát không muốn mang bánh quy về nhà nữa, đưa cho Từ Thiến một hộp lại đưa cho một nắm kẹo sữa nói: "Gần trưa rồi, chắc chắn em chưa ăn sáng gì, ăn trên đường, đừng để đói bụng."

"Đây là anh rể mua cho chị, em không cần." Từ Thiến nhìn hộp bánh quy to đùng, lại còn một nắm kẹo sữa, nuốt nước miếng nhưng vẫn từ chối.

Đây là thứ trước đây cô còn không được nhìn, nhà có thứ gì tốt đều cho Từ Thiên Long, bình thường thứ này lấy ra cô và chị hai chỉ có nước nhìn.

Thứ tốt như vậy mà anh rể lại mua nhiều như thế cho chị hai, xem ra anh rể đối xử với chị hai thật tốt, như vậy Từ Thiến cũng yên tâm rồi.

"Sao em lại cứng đầu như vậy, đồ của chị hai em không được ăn à?" Từ Vãn nói xong liền nhét bánh quy và kẹo sữa cho Từ Thiến.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 18: Chương 18



Từ Vãn không phải là người tốt bụng vô cớ, chủ yếu là cô em gái này đối xử với cô rất tốt, trước ngày kết hôn còn nhét cho cô năm đồng.

Năm đồng này là cô làm xong việc giúp người khác làm việc kiếm được, lúc này chưa lập gia đình, lại là con gái nhỏ rất khó có thể để dành được tiền riêng.

Nhưng cô em gái mới mười sáu tuổi này đã để dành được.

Ngay cả cha mẹ trong nhà cũng không biết cô để dành được tiền, bản thân cô không nỡ dùng một xu ngược lại lúc nào cũng nghĩ đến chị gái này, cũng thật lòng muốn chị gái mình sống tốt.

Sợ chị gái không mang theo bất kỳ của hồi môn nào sẽ bị nhà chồng coi thường, cô đã lấy hết tiền riêng của mình.

Mặc dù không nhiều nhưng đây là tất cả của em gái, cô chị gái như cô đương nhiên sẽ không bạc đãi em gái.

Từ Thiến nhìn đồ trong lòng, hốc mắt hơi cay cay nhưng cô vốn không hay khóc, ôm đồ nói: "Chị hai, chị cho em nhiều quá, em ăn không hết đâu." Ăn không hết mang về nhà cũng chỉ để Từ Thiên Long ăn, không chừng còn bị mẹ đánh nói cô ăn riêng.

"Ăn không hết thì em cất đi, thèm thì tự lấy ra ăn." Từ Vãn biết tình hình nhà họ Từ, nhà mua bánh nướng chỉ có phần của Từ Thiên Long.

"Cảm ơn chị hai." Từ Thiến gật đầu rồi lại cảm ơn Chu Hoài Thần: "Cảm ơn anh rể."

Chu Hoài Thần rất thích nghe tiếng anh rể này, đáp lại một tiếng rồi thực sự bày ra dáng vẻ anh rể nói: "Em về cẩn thận, lúc vào thôn có một bãi đá bỏ hoang, bên đó cơ bản không có người, cất đồ cũng tiện."

Từ Thiến gật đầu rồi lại cảm ơn chị hai và anh rể một lần nữa mới quay người rời đi.

———

Vì Từ Thiến xuất hiện, trên đường về nhà Từ Vãn đều khá im lặng, Chu Hoài Thần cũng không nói gì, cứ thế lặng lẽ đi cùng.

Cho đến khi về đến nhà đột nhiên lại nghe thấy vợ mình ngân nga hát, trái tim căng thẳng mới hơi khá hơn một chút.

Lúc này Lưu Quế Phân cũng về nhà rồi, trên lưng còn đeo một giỏ lê.

Tây Nam bên này cây ăn quả khá nhiều, sau núi thôn Hồng Tinh có một mảnh đất không trồng được gì nhưng cây ăn quả lại mọc tốt. Lúc khai hoang thì mảnh đất trồng lê này được giữ lại, đến mùa thu thì mỗi nhà còn được chia không ít lê.

Lúc này điều kiện không tốt, đừng nghĩ đến hoa quả đồ ăn vặt, điều kiện tốt có thể mua chút bánh nướng gì đó nếm thử cho mới lạ.

Nhưng trên núi cũng có thể hái được chút quả dại, trẻ con thích đi, người lớn thì không mấy khi đi.

Lê là loại trái cây chính thống như vậy, thực ra có thể bán được tiền nên người trong thôn chia về nhà mình ăn cũng rất ít, nhiều người sẽ mang ra chợ bán.

Vài xu một cân, chia một lần có thể bán được vài hào, đại khái cũng chỉ có thể mua được một cân thịt.

Mặc dù vậy, hầu hết người trong thôn vẫn sẽ bán lê.

Lưu Quế Phân tự chia cho mình nửa giỏ, bà lại mua thêm của người khác hơn hai mươi cân, đeo một giỏ đầy về.

Chu Hoài Thần bước nhanh lên giúp mẹ lấy giỏ xuống, nhìn thấy một giỏ lê đầy ắp hỏi một câu: "Năm nay chia nhiều thế à?"

Lưu Quế Phân lau mồ hôi trên mặt, cười ha hả nói: "Làm gì có, mỗi nhà chỉ hơn mười cân, còn lại là mẹ mua."

"Mua nhiều thế ăn hết được không?" Từ Vãn nhìn một giỏ lê đầy ắp, ăn không hết sẽ hỏng mất.

Lưu Quế Phân nhìn thấy Từ Vãn là tự động cười, bà thực sự thích Từ Vãn.

Nếu không phải vì cô thì con trai bà sắp ba mươi này thật sự chẳng ai thèm.

Lúc này hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi ở trong thôn mà chưa kết hôn sẽ bị người ta cười chê, nói đến tuổi của con trai bà thì bà mối cũng chẳng thèm giới thiệu nữa.

Bà càng nhìn càng thấy cô gái này chính là đến để cứu con trai bà, là phúc tinh của nhà họ Chu.

Vì vậy khi nói chuyện với Từ Vãn, bà đặc biệt hiền từ: "Để lại vài quả lúc các con đi thì mang theo trên xe ăn, còn lại mẹ sẽ nấu thành mứt lê cho các con mang đi. Bên biên giới khí hậu khô hanh, cổ họng dễ khô, Vãn Vãn con lần đầu đi chưa chắc đã thích nghi được. Mứt lê này là để làm dịu cổ họng, nếu không thoải mái thì con pha nước uống thường xuyên."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn
Chương 19: Chương 19



Bà vừa nói vừa nhanh nhẹn lấy cái rổ tre trên tường hành lang đặt lên bàn, định chọn vài quả to mọng nước để khi bọn trẻ đi thì mang theo ăn trên đường.

Thực ra Từ Vãn đã từng đến biên giới nhưng lần đó cô đi là để trượt tuyết, đúng là hơi khô thật, cô nghe Lưu Quế Phân nói vậy hỏi một câu: "Mẹ, mẹ đã từng đến biên giới chưa?"

Lưu Quế Phân nghe con dâu hỏi vậy thì cười lắc đầu: "Chưa từng đi, nghe Hoài Thần nói đi tàu cũng phải mất bốn năm ngày, mấy cái xương già này của chúng ta không chịu được vất vả."

Bà suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Nhưng đợi đến khi con và Hoài Thần có con thì mẹ có phải liều cái thân già này cũng đến trông cháu cho các con."

"Khụ khụ..." Chu Hoài Thần đang uống nước, nghe mẹ nói vậy thì sợ đến nỗi sặc nước, hơi thở chưa kịp ổn định lại đã vội vàng nhìn về phía Từ Vãn.

Vợ mình còn chưa dỗ dành xong, nói gì đến chuyện sinh con.

Từ Vãn sẽ không lo lắng mình cưới cô về chỉ để sinh con chứ? Anh không phải là người có suy nghĩ nông cạn như vậy.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy, con và Vãn Vãn mới cưới nhau mẹ đã giục sinh con, con cưới vợ chứ không phải tìm người sinh con."

Lưu Quế Phân thấy sắc mặt con trai không tốt, nghĩ đến việc con trai và con dâu mới cưới, nói chuyện sinh con quả thực không hay, điều này sẽ tạo áp lực cho con dâu.

Bà vội vàng giải thích với Từ Vãn: "Con gái, mẹ không giục con sinh con, mẹ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con đừng áp lực nhé."

Thực ra Từ Vãn không nghĩ nhiều như vậy, nghe mẹ chồng giải thích như vậy, cô chỉ cười lắc đầu: "Mẹ, không sao đâu."

Thực ra thời điểm này hầu hết mọi người đều giục sinh con, thậm chí ngay trong ngày cưới đã nói đủ thứ chuyện về việc sinh con.

Không nói đến thời điểm này, ngay cả ở thời hiện đại cũng có không ít gia đình như vậy.

Từ Vãn không ngờ nhà họ Chu lại khá thoáng, nghe mẹ chồng nói vậy lại nhìn Chu Hoài Thần với ánh mắt biết ơn. Thực ra mẹ chồng có thể tôn trọng suy nghĩ của mình như vậy, anh cũng đã nỗ lực rất nhiều.

Vừa nãy chỉ là một câu nói tùy ý của mẹ chồng nhưng anh đã nghiêm túc bày tỏ lập trường của mình, anh đứng về phía mình, đương nhiên người nhà chồng sẽ càng tôn trọng cô hơn.

Chu Hoài Thần không ngờ điều này lại có thể khiến vợ vui vẻ, trong lòng bỗng có cảm giác nhờ họa được phúc, lập tức đối xử với Từ Vãn càng ân cần hơn.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Lưu Quế Phân khiến bà không thể nhìn nổi nữa, trực tiếp đuổi hai người ra khỏi nhà chính: "Hoài Thần, trong thùng gỗ ở bếp mẹ nuôi một con cá, con đi g.i.ế.c cá đi, trưa nay hầm canh cá."

Chu Hoài Thần đáp một tiếng, kéo vợ mình rời khỏi nhà chính, ra ngoài gọt một quả lê cho Từ Vãn để cô ăn chơi rồi mình đi g.i.ế.c cá.

Anh biết nấu ăn, g.i.ế.c cá xong cũng không nghỉ ngơi, lật đật lấy rau trong bếp ra chuẩn bị nấu bữa trưa.

Từ Vãn ở nhà cũng chẳng có gì thú vị, thời đại không có công cụ giải trí nào nên cũng chạy theo vào bếp.

Vào bếp thấy con cá mẹ chồng mua là cá trắm, loại cá có thể làm món cá trắm kho tộ.

"Ồ, con cá này có thể làm món cá trắm kho tộ."

"Thích ăn cá trắm kho tộ sao?" Chu Hoài Thần nghe vậy, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, ôn nhu hỏi.

Từ Vãn gật đầu, trước kia cô đúng là ăn cơm trắng đến phát ngán. Nghĩ đến việc tự mình nấu ăn, nguyên liệu mua ở siêu thị cũng không được, vất vả lắm mới về được quê, cố ý định cư ở Thành Đô mà cô thích.

Kết quả là mới ở được một thời gian ngắn lại khiến cô đến những năm 70, thế này thì tốt rồi, càng ít đồ ăn hơn.

Vì vậy, hiếm khi thấy có món gì muốn ăn, mắt cô đều bắt đầu sáng lên.

Chu Hoài Thần nhìn đôi mắt trong trẻo của cô gái, nói đến đồ ăn thì nụ cười càng ngọt ngào hơn. Từ lúc Từ Thiến đến đây, anh đoán vợ mình ở nhà sợ rằng còn chưa được ăn một bữa no, chẳng trách eo lại nhỏ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay.
 
Back
Top Bottom