Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 350



Ánh nắng đầu xuân chiếu vào ngưỡng cửa, buổi chiều đường phố rất yên tĩnh, trong cửa hàng Ninh Hương Các, chỉ có âm thanh kim chỉ cọ xát vải và âm thanh nhỏ nhẹ của đầu bút rơi trên giấy hòa vào lẫn nhau khiến người ta cảm thấy an tĩnh.

Sau buổi trưa nắng, đến chiều có hai vị khách mặc quần áo bình thường đến cửa hàng.

Lâm Kiến Đông đứng dậy đón khách, không nhìn người dựa vào quần áo mà giới thiệu với họ về sản phẩm thêu của Mộc Hồ, còn có thợ thêu của Mộc Hồ. Khi cho mọi người xem các sản phẩm thêu, anh còn có thể nói một vài câu về phương pháp và kỹ năng thêu thùa.

Sau khi hai người vào cửa đều không nói lời nào, Lâm Kiến Đông liền đi theo giới thiệu bọn họ một hồi, sau đó để cho bọn họ tự mình xem. Sau khi xem tranh thêu trong cửa hàng, họ lại đến bên cạnh Ninh Hương xem cách thêu thùa.

Vừa nhìn vừa nói nhỏ: “Đúng là một tác phẩm tinh xảo, thảo nào mà nó đắt như vậy.”

Xem xong lại vào phòng thêu, trong đó có một người khách đưa tay cầm lên một tấm vải hình tròn.

Lâm Kiến Bình thấy người này có vẻ thích thú với tấm vải này, nên đúng lúc một câu: “Đây là bức tranh thêu hai mặt do các thợ thêu Mộc Hồ của chúng tôi thêu, là bức thêu tinh xảo ở cửa hàng chúng tôi.

“Nghe nói là tranh thêu hai mặt, khách cầm tấm thêu hai mặt đáp: “Ồ, là hai mặt à?”

Lâm Kiến Đông gật đầu, “Đúng vậy.”

Người khách lật tấm thêu lại, nhìn bên còn lại rồi nói: “Ồ, bên này cũng là một con mèo, tôi cứ tưởng là chó chứ. Nhưng trông thật kinh ngạc, làm sao mà thêu được vậy? Thật là khéo tay … ... “

Mà khi cô ấy nói điều này, Ninh Hương ngồi bên cạnh khung thêu sững sờ trong giây lát. Ninh Hương cầm kim thêu ngẩng đầu nhìn về phía vị khách vẫn đang nói chuyện, cầm hai mặt thêu, hồi lâu cũng không có cúi đầu thêu.

Đúng rồi! Não cô đúng là hỏng mà, sao có thể quên chuyện này được cơ chứ!

Thêu hai mặt, còn có thể thêu hai mặt màu khác nhau, hai mặt hình dáng khác nhau, thậm chí cả phương pháp thêu hai mặt cũng có thể khác nhau!

Hai vị khách này rõ ràng là vào xem cho vui, xem xong cũng không mua mà đi về luôn. Mà Ninh Hương thì lại sững sờ một lúc, đợi Lâm Kiến Đông tiễn người quay lại, cô đột nhiên nhìn Lâm Kiến Đông và nói: “Em có rồi.”

Lâm Kiến Đông bị cô nói cho sửng sốt, “Hả?”

Ninh Hương nhìn anh cười một cái, “Em có một ý tưởng.”

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi có ý tưởng, Ninh Hương mỗi tối khi về nhà không còn nhàn rỗi nữa. Cô sẽ ở trên tầng một mình, nghiên cứu thử nghiệm các bản thảo vải thêu và chỉ lụa để xem cách thêu hai mặt khác màu như thế nào.

Cô dự định sẽ nghiên cứu về hai mặt khác màu trước, sau đó là hai mặt khác hình và cuối cùng là hai mặt có phương pháp thêu khác nhau, đến khi đã tìm ra cách riêng của mình, cô có thể kết hợp ba thứ này để tạo thành bức tranh thêu hai mặt hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại, ở Viện Nghiên cứu Thêu thùa có thêu hai mặt khác màu, nhưng Ninh Hương không chỉ đại diện cho một cá nhân, cô là đại diện của cả Ninh Hương Các, cô muốn sử dụng những kỹ thuật thêu mới này để kiếm tiền, nên lấy không kỹ thuật cao cấp của người ta cũng không hay.

Có liên quan đến lợi ích kinh doanh thì nó không thuần túy như vậy nữa. Vì vậy, Ninh Hương cũng không làm phiền Châu Văn Khiết vì chuyện này, với những kỹ thuật thêu cô đang nắm giữ thì đủ để cô nghiên cứu ra bất kỳ khả năng mới nào.

Trong tương lai, cô còn phải nghiên cứu và đổi mới nhiều hơn, vậy thì cô bắt đầu với nghiên cứu về thêu hai mặt khác màu là được.

Những người khác nhau sẽ nghiên cứu ra các kỹ thuật mới khác nhau. Ngay cả khi những người khác nhau có cùng kỹ thuật, các tác phẩm được tạo ra cũng sẽ rất khác nhau. Bây giờ cô muốn làm một bức tranh thêu hai mặt khác màu độc đáo thuộc về Ninh Hương mình.

Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân thấy cô bận rộn nên cũng không làm phiền cô, nhưng vẫn sẽ nói với cô khi ăn cơm hoặc ngồi trò chuyện rằng cô phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, đừng quá tiêu hao sức khỏe.

Ninh Hương có cân nhắc trong lòng, chỉ gật đầu đồng ý.

Thời gian dần trôi qua, sau tiết Thanh minh đổ mưa, ăn bánh chưng tết Đoan Ngọ xong, mùa hè đến với tiếng ve, cũng được thay bằng mùa thu trong tiếng ve. Tết trung thu ăn bánh trung, mọi nhà đều ngắm trăng thưởng hoa đón tết.

Sau khi cửa hàng đi vào hoạt động, Lâm Kiến Đông bắt đầu đi ra ngoài như những người buôn bán đồ thêu khác để tìm hiểu hoàn cảnh thị trường của các thành phố lớn, tìm thêm các con đường tiêu thụ và chuẩn bị cho việc mở rộng cửa hàng trong tương lai.

Gần thì đi Thần Hải, xa thì đi Canton, phía bắc thì đến Bình thành, trong tỉnh thì đến Lăng thành, và cuối cùng là Cảng thành. Mỗi ngày đều chạy khắp nơi bôn ba vất vả, ăn ở cũng tùy tiện, phần lớn thời gian đều dành trên đường.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 351



Ninh Hương ở nhà trông cửa hàng, yên tâm thêu thùa. Khi Lâm Kiến Đông ra ngoài kinh doanh, Vương Lệ Trân sẽ tới cửa hàng để giúp xem cửa hàng và bán đồ, cũng có thể coi là giúp Ninh Hương và Lâm Kiến Đông chia sẻ một chút.

Một ngày cuối tháng 11, Lâm Kiến Đông vội ngoài trời mưa lạnh vã từ về nhà, khi bước vào cửa thì quần áo đã ướt gần hết. Ninh Hương vội vàng lấy khăn tắm giúp anh lau đầu cùng mặt, sau đó nhanh chóng để anh đi tắm nước nóng.

Vì vẫn luôn chạy ngoài trời suốt nửa năm, phần lớn thời gian đều ngủ trên tàu, Lâm Kiến Đông đã gầy hơn trước đây không ít. Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài trông anh vẫn có vẻ mệt mỏi, anh ngồi trên ghế sô pha và lắc lắc đầu cho tỉnh táo.

Nhưng mà trong mắt anh có ánh sáng, sau khi uống nửa cốc nước nóng, anh ta nói với Ninh Hương và Vương Lệ Chân, “Trước đây toàn là kinh doanh nhỏ, lần này chính là kinh doanh lớn, tất cả hợp đồng đều đã được ký kết.”

Kinh doanh nhỏ Hợp tác và cung cấp cho họ một số tranh thêu để trang trí, hoặc một số đồ dùng hàng ngày. Ngoài ra còn có sự hợp tác với một số đoàn kịch và câu lạc bộ sân khấu, may trang phục cho các buổi biểu diễn của họ, thường đều là những sản phẩm chất lượng cao.

Kinh doanh lớn chính là còn hơn thế này, Vương Lệ Trân tò mò hỏi trước :” Lần này là làm cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông cười một cái: “Cảng thành muốn tổ chức hội chợ triển lãm sản phẩm thủ công cao cấp Quốc tế với quy mô lớn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều doanh nhân và khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới. A Hương ở Cảng thành vốn đã nổi tiếng, họ rất có hứng thú với các sản phẩm thêu của Mộc Hồ của chúng ta. Anh đã thảo luận với người phụ trách một vài lần, đã giải quyết xong chuyện này. “

Ninh Hương sửng sốt chớp mắt,” Khi nào? “

Lâm Kiến Đông nhìn cô,” Qua tết, giữa tháng 4. “

Nghe vậy, Ninh Hương không nhịn được nhếch lên khóe miệng, trực tiếp cười lên, cô vừa vui mừng vừa kích động, nhất thời không biết nên diễn đạt như thế nào, sau đó đột nhiên đứng lên nói: “Anh… anh chờ em!”

Nói xong lập tức xoay người chạy lên lầu, khi bước trên cầu thang gỗ rồi đi xuống, trên tay cầm hai bức tranh thêu. Bước đến ghế sô pha, cô trực tiếp đặt bức tranh thêu vào tay Lâm Kiến Đông, dùng mắt và cằm của ra hiệu cho anh nhìn.

Lâm Kiến Đông thu lại biểu cảm của mình, mở bức thêu ra trước tiên. Mặt trước và mặt sau bức tranh là hai con mèo có màu sắc khác nhau. Xem xong bức tranh mắt anh tức khắc sáng lên. Sau khi xem bức thứ hai, anh ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hương, “Em đã nghiên cứu ra rồi?”

Ninh Hương gật đầu, “Một bức khác màu, một bức khác hình.” Bức khác hình một mặt là hổ, mặt còn lại là gấu trúc.

Lâm Kiến Đông lại cúi đầu nhìn bức tranh thêu trên tay, đáy mắt và khóe miệng lập tức nở nụ cười.

Xem xong bức tranh thêu hai mặt, Lâm Kiến Đông cẩn thận gấp gọn tấm vải thêu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hương nói: “Đúng lúc năm sau cầm đi tham gia hội chợ triển lãm bán hàng, loại sản phẩm thêu cao cấp như này sẽ mang lại hiệu quả vô cùng tốt.”

Dù sao trước mắt có rất ít người từng nhìn thấy tranh hai mặt có màu sắc khác nhau, tranh hai mặt có hình dạng khác nhau thì lại càng không có. Chỉ nghe nói trong sở nghiên cứu thêu thùa có một bộ tranh thêu hai mặt sử dụng màu sắc khác nhau, nhưng chưa có người nào từng thấy, mà món đồ này còn cao cấp hơn nên người đã từng nhìn thấy lại càng ít hơn.

Ninh Hương đưa những đồ thêu cao cấp này tiến vào thị trường, nhất định mọi người đều sẽ nghĩ đến việc mở mang kiến thức một chút. Tuy rằng chỉ có một số ít người mới có thể mua được, nhưng họ cũng không cần phải lo không bán được hàng, bởi vì…thứ đồ thưởng thức này không phải người nào cũng có khả năng mua được.

Vật hiếm thì thành quý, món đồ tốt thì ít có, do đó ai tranh được thì sẽ rất có thể diện.

Rất nhiều người có tiền ở Cảng Thành đều thích sưu tầm đồ thêu, trước đó đã có không ít người hỏi thăm, suy nghĩ muốn mua sản phẩm thêu của Ninh Hương. Bây giờ Ninh Hương lại làm ra sản phẩm tranh thêu hai mặt có hình dạng khác nhau, chắc chắn sẽ tạo ra một trận chấn động trong hội chợ triển lãm bán hàng lần này.

Nhưng Ninh Hương cũng không cảm thấy như vậy là ổn rồi, đã có một cơ hội hoàn hảo để bước ra bên ngoài như vậy, cô còn muốn làm tốt hơn nữa, vì thế Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Thời gian vẫn còn tới mấy tháng, em sẽ làm tiếp một bức tranh thêu ba chiều khác nhau nữa.”

Lâm Kiến Đông lại ngẩn người: “Thêu ba chiều khác nhau?”

Ninh Hương gật đầu lần thứ hai: “Trước đó em nghiên cứu tranh hai mặt hình dáng khác nhau là dựa trên cơ sở nghiên cứu màu sắc khác nhau, em suy nghĩ hơn nửa năm, đã tự sáng tạo ra một phương pháp thêu của chính mình. Thêu ba chiều thực ra cũng không khó, chủ yếu là dựa trên màu sắc và hình dáng, từ đó suy nghĩ và nỗ lực nhiều hơn một chút.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 352



Lâm Kiến Đông nghe ra được, Ninh Hương đã bỏ ra hơn nửa năm nay để hiểu rõ phương pháp thêu của màu sắc, hình dáng, và thậm chí là thêu ba chiều. Loại thêu thùa này đòi hỏi trình độ tay nghề phải cao hơn trình độ thêu hai mặt thông thường rất nhiều, nhưng nếu như hiểu rõ được phương pháp thêu này, thì làm ra sản phẩm chỉ là vấn đề về thời gian và công sức.

Vương Lệ Trân ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng mà chỉ nghe hai người bọn họ tán gẫu. Bà ấy lớn tuổi, có rất nhiều chuyện đầu óc không theo kịp, cũng sẽ không mù quáng nhúng tay vào. Chờ hai người bọn họ nói chuyện xong, bà ấy mới hỏi Lâm Kiến Đông: “Cháu ăn cơm chưa?”

Ninh Hương và Vương Lệ Trân đã ăn tối xong, Lâm Kiến Đông xem thời gian cũng đoán ra được bọn họ đã ăn rồi, vì thế anh nhìn về phía Vương Lệ Trân trả lời bà ấy: “Bà không cần phải để ý tới cháu, tý nữa cháu tùy tiện làm cái gì đó ăn sau.”

Vương Lệ Trân chống vào tay vịn ghế sô pha, bà ấy vừa đứng dậy đã muốn đi về phía nhà bếp, trong miệng còn nói: “Cháu mệt thành như vậy rồi, cứ ngồi đó là được.”

Lâm Kiến Đông ngồi trên ghế sô pha vừa muốn đứng dậy kéo Vương Lệ Trân lại, nhưng Ninh Hương đã đưa tay giữ bà ấy lại trước. Cô kéo bà ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha, nói: “Bà cũng nghỉ ngơi đi, để cháu đi nấu cho anh ấy bát mì.”

Nói xong cô lại quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông: “Anh mang đồ thêu của em lên trên lầu đi.”

Lâm Kiến Đông nhìn cô cười một tiếng, đứng dậy cẩn thận cầm lấy hai bức tranh thêu hai mặt, mang lên trên lầu.

Lúc anh cất đồ thêu xong đi từ trên tầng xuống, Ninh Hương đang rửa rau cải xanh trong phòng bếp. Lâm Kiến Đông tiến vào nhà bếp, anh đứng bên cạnh Ninh Hương vén tay áo lên muốn tiếp nhận, trong miệng nói: “Đừng để tay bị tổn thương, để anh tự làm.”

Ninh Hương rửa rau cải xanh sạch sẽ xong bèn thả trong bát, trực tiếp tránh né không cho anh chạm vào: “Mấy ngày anh không ngủ rồi, vành mắt cũng sắp đen thành mắt gấu trúc rồi, anh ra trò chuyện với bà nghỉ ngơi một lát, em làm cho anh một bát mì đơn giản, khi nào làm xong em sẽ gọi anh.”

Lâm Kiến Đông nhìn cô như vậy thì không muốn tự mình làm nữa, nhưng anh cũng không đi ra ngoài với Vương Lệ Trân. Anh tránh ra một chút đứng sang bên cạnh, cách một khoảng cách nhỏ, Lâm Kiến Đông cứ như vậy nhìn Ninh Hương bận rộn trong phòng bếp, mí mắt anh mệt lử, nhưng trong đáy mắt lại xuất hiện ý cười.

Vương Lệ Trân ngồi trên ghế sô pha đan áo len, cũng không tới phòng bếp tham gia náo nhiệt với bọn họ.

Ninh Hương nấu cho Lâm Kiến Đông một bát mì lớn, bên trong ngoại trừ cải xanh còn có thịt vụn.

Lâm Kiến Đông tự đi lấy đũa rồi đến bên bàn ăn ngồi xuống cùng Ninh Hương.

Anh cầm đũa ăn mì, Ninh Hương ngồi đối diện nói chuyện với anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi tham gia bán hàng gì đó, vậy chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều việc, đúng không?”

Lâm Kiến Đông ăn xong mấy miếng, trả lời cô: “Đúng vậy, chúng ta cần phải đi dựng gian hàng trước. Bởi vì là đây là hội chợ triển lãm bán hàng mỹ nghệ cao cấp nên quy định và đầu vào đều cao, vì vậy chúng ta không thể làm gian hàng quá khó coi. Còn phải chuẩn bị sản phẩm thêu và vận chuyển chúng qua trước thời hạn.”

Ninh Hương lại dựa theo lời nói của anh suy nghĩ một chút: “Vậy thời gian này sẽ phải chạy bận rộn đây.”

Lâm Kiến Đông cười một tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Những chuyện này em không cần phải lo lắng, an tâm làm tốt việc thêu thùa là được rồi. Thêu ba chiều em muốn làm về cái gì? Có cần anh vẽ tranh phác thảo ra cho em không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương hơi mím môi lại, cô chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Thêu rồng Trung Quốc thì thế nào? Một con rồng cưỡi mây đạp gió tiên khí hiên ngang, một mặt làm Kim Long, một mặt làm Ngân Long, Kim Long dùng sợi vàng để thêu, còn Ngân Long dùng sợi bạc thêu.”

Lâm Kiến Đông tưởng tượng một lúc, gật đầu nói: “Anh cảm thấy rất tốt.”

Một bức tác phẩm làm được như vậy, cũng có thể nói là cực phẩm trong giới đồ thêu rồi. Đầu tiên là vật liệu dùng rất quý, sợi vàng và sợi bạc đều là vật liệu quý giá, lại có thêm kỹ thuật ba chiều, cộng với tay nghề của Ninh Hương, mọi phương diện đều có trình độ cao nhất.

Vừa ăn vừa tán gẫu về nội dung của bức tranh thêu ba chiều, Lâm Kiến Đông ăn cơm nước xong đã lập tức cầm giấy bút muốn vẽ ra tranh phác thảo, nhưng lại bị Ninh Hương ngăn cản. Cô đẩy anh trở về phòng, để anh ngủ bù đủ giấc rồi lại nói sau.

Sau khi đuổi Lâm Kiến Đông đi ngủ, Ninh Hương lại ngồi nói chuyện phiếm với Vương Lệ Trân đang ngồi trên ghế sô pha một lát. Ninh Hương nói với Vương Lệ Trân, cô dự định tìm người mua một tấm phiếu tivi, sau đó sẽ bớt chút thời gian đi tới cửa hàng mua một cái tivi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 353



Còn có hơn hai tháng nữa là ăn tết, cô nhớ tới giao thừa năm tám ba sẽ có đêm dạ hội liên hoan mừng năm mới đầu tiên. Mua một cái tivi đặt trong nhà, bình thường cũng có nhiều cách thức giải trí hơn, lúc Vương Lệ Trân ở nhà một mình cũng có thể xem chơi.

Cho tới khi thời gian không sai biệt lắm, hai người cũng tạm biệt nhau rồi quay trở về phòng đi ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau đến cửa hàng, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều cùng nhau suy nghĩ về tranh phác thảo của bức thêu ba chiều. Rồng tất nhiên phải là rồng của Trung Quốc, hình ảnh phải hiên ngang nhưng cũng phải có mới mẻ, cứ như vậy sửa tới sửa lui mấy ngày mới tạm định hình được.

Tranh phác thảo chế tác thành bản thảo xong, toàn bộ thời gian hàng ngày của Ninh Hương đều dùng để thêu bức tranh ba chiều này. Việc hội chợ triển lãm bán hàng không cần cô phải lo lắng bận tâm, tất cả đều đã có Lâm Kiến Đông xử lý, cô chỉ cần phụ trách thêu bức tranh này.

Mà tham gia hội chợ triển lãm bán hàng lần này, không phải lấy danh nghĩa cá nhân của cô, mà là dùng danh nghĩa của Ninh Hương Các để tham gia, vậy nên cô còn phải bớt thời gian đi chọn tác phẩm của các thợ thêu khác, chọn lựa xong đồng thời vận chuyển qua đó.

Cứ bận rộn như vậy, thời gian bốn, năm tháng đã bắt đầu cảm thấy không đủ, ngày tháng trôi qua cũng rất nhanh. Bận rộn suốt mấy tháng đến tận cuối năm, hai người mới dám thả lỏng thần kinh một chút, nghỉ ngơi một hơi ngắn ngủi.

Hai ngày trước giao thừa Lâm Kiến Đông từ nơi khác chạy về, anh ở lại Tô Thành một đêm với Ninh Hương và Vương Lệ Trân, nói về tình hình tiến triển của công việc. Sau đó trước giao thừa một ngày, anh lại ngồi xe về Mộc Hồ trải qua năm mới cùng người nhà.

Bởi vì quá bận nên một năm nay số lần Lâm Kiến Đông về nhà vô cùng ít ỏi, cũng là từ Trung thu lúc bé con của Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ được đầy tháng, trong nhà bày tiệc rượu, Lâm Kiến Đông mang theo tiền lì xì về nhà thăm cháu gái nhỏ, thành viên mới trong gia đình.

Bây giờ trở lại nhà, cháu gái nhỏ nay đã lớn thêm một vòng rồi, con bé đã có thể ngồi dậy. Lúc nhìn thấy anh còn vẫy vẫy rất vui vẻ không hề nhút nhát, Lâm Kiến Đông bèn ôm lấy cháu bé trêu đùa một chút. Trong lồng n.g.ự.c vô cùng mềm mại, mà trong lòng lại anh càng mềm hơn.

Lâm Kiến Bình nhìn anh ôm đứa nhỏ như vậy, nói anh: “Em đã trì hoãn một năm nay rồi, vẫn còn dự định độc thân à?”

Lâm Kiến Đông đối với việc này vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, anh vừa chơi đùa với cháu gái nhỏ vừa trả lời: “Mỗi ngày em đều bận rộn muốn c.h.ế.t rồi, còn bao nhiêu việc cần phải suy nghĩ, làm gì có lòng dạ nào nghĩ tới những chuyện này, chờ Ninh Hương Các hoàn thiện rồi nói sau đi.”

Lâm Kiến Bình nhìn anh nói: “Những chuyện như vậy đều không có điểm dừng, em muốn làm đến bao giờ thì làm đến khi đó, cứ tiếp tục làm thì đó sẽ là chuyện nghề nghiệp cả đời. Nhưng nếu em cứ trì hoãn như vậy, đã sắp ba mươi rồi, em thấy nhà ai ba mươi tuổi rồi còn độc thân không?”

Lâm Kiến Đông vẫn bày ra dáng vẻ không quan trọng, chỉ nói: “Em không vội.”

Lâm Kiến Bình cũng không quản nhiều: “Người vội cũng không phải là anh.”

Lâm Kiến Bình đúng là không vội thật, nhưng trong lòng cha Lâm và Trần Xuân hoa đều rất sốt ruột. Qua năm nay A Tam nhà bọn họ đã tròn hai mươi chín tuổi, tuổi mụ cũng đã là ba mươi, họ chỉ sợ đời này anh không cưới được vợ, làm sao có thể không vội được?

Nhưng sốt ruột thì có ích lợi gì, chuyện này phải cần cả hai người đều nôn nóng thì mới có tác dụng. Trước đây bọn họ không biết Lâm Kiến Đông dành tâm tư cho Ninh Hương thì còn có thể sắp xếp tìm đối tượng cho anh, nhưng bây giờ dù có thu xếp tìm đối tượng cho anh cũng không được rồi.

Cứ kéo dài như vậy, còn không biết phải kéo dài tới khi nào. Đúng là đáng lo mà.

Có điều cho dù có lo lắng như thế nào đi nữa, cha Lâm và Trần Xuân Hoa cũng không tiếp tục lải nhải về chuyện này nữa. Cả năm hiếm khi con cái mới tranh thủ thời gian trở về, người một nhà cùng nhau vui vẻ ăn tết vẫn là quan trọng nhất, không nên phá vỡ bầu không khí.

Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đêm giao thừa, lại chọn chuyện vui để tán gẫu, chẳng hạn như chuyện làm ăn một năm qua của anh cả, anh hai và lão tứ đã làm được như thế nào, ba anh em cũng có kế hoạch, năm nay dự định sẽ vào trong thành mua mấy gian nhà ngoài, vào trong thành phố làm ăn.

Chuyện này cũng là do Lâm Kiến Đông chỉ đường giúp bọn họ, anh nói thời đại trước mắt thay đổi quá nhanh, nửa năm một năm đã là một dáng vẻ mới, tiền kiếm lời đặt ở trong tay chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng mở rộng chuyện làm ăn lớn hơn nhất định sẽ không sai.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 354



Bọn họ mua gian nhà ngoài, cho dù đến thời điểm bọn họ không cần nữa thì bất kể cho thuê hay là bán đi cũng sẽ không bị lỗ vốn. Chỉ có đặt tiền c.h.ế.t ở trong tay mới có thể lỗ vốn, tiền không phải dựa vào tích góp mà ra, mà phải lấy ra để tiền tiếp tục sinh tiền.

Còn phía Lâm Kiến Đông bên này, nếu như năm sau hội chợ triển lãm bán hàng ở Cảng Thành thuận lợi, tiếp đó anh muốn mở rộng cửa hàng ra những nơi khác. Còn có Mộc Hồ bên này, cũng phải để ý trạm thêu đồng thời chuẩn bị xây dựng lớp đào tạo thêu thùa.

Loại đào tạo thêu thùa cho thợ thêu Mộc Hồ này sẽ làm miễn phí, mục đính chính là để truyền thụ cho các cô ấy nhiều phương pháp hơn, khiến cho các cô ấy có thể làm ra những tác phẩm hay hơn. Thêu thùa phát triển phồn thịnh không thể dựa vào bất cứ người nào, mà phải dựa sự nỗ lực của cả tập thể.

Hiện tại người nhà họ Lâm đã không còn nghi ngờ gì về việc Lâm Kiến Đông làm cuối cùng có triển vọng, có ý nghĩa gì hay không. Đầu năm lúc cửa hàng khai trương bọn họ đã được mở mang kiến thức, một năm qua Ninh Hương Các buôn bán rất tốt, có rất nhiều thợ thêu đi theo cũng kiếm được không ít tiền lời, bọn họ ở trong thôn cũng được người khác tôn trọng.

Năm ngoái khi Lâm Kiến Đông không đi làm việc ở nơi được phân công công tác, ngày thường bọn họ đến cửa cũng không dám ra ngoài, sợ bị người khác nói huyên thuyên. Nhưng việc này căn bản không che giấu nổi, khi đó Lâm Kiến Đông thường xuyên chạy qua chạy lại giữa Tô Thành và Mộc Hồ, mọi người cũng đã biết chuyện này từ lâu rồi.

Tuy biết chuyện nhưng cũng không ai tự đi cắn vào lưỡi mình, dù sao có rất nhiều người đều đi theo họ kiếm tiền. Hơn nữa chuyện làm ăn của Ninh Hương Các thật sự rất tốt, trong mắt những thợ thêu ở Mộc Hồ, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đều là những người lãnh đạo của bọn họ.

Tuy rằng không ăn cơm nhà nước, nhưng Lâm Kiến Đông đúng là đang làm việc vì dân chúng, dẫn mọi người cùng nhau làm giàu.

Người nhà họ Lâm bởi vì Ninh Hương Các nên nhận được sự đãi ngộ đặc biệt ở trong thôn, mà người nhà họ Ninh thì vẫn không có được đãi ngộ đó. Thỉnh thoảng có mấy người nói chuyện không kiêng dè gì, tán gẫu việc của Ninh Hương Các trước mặt bọn họ, chuyện này đâu khác gì đưa tay tát vào mặt người nhà họ Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây lúc Ninh Hương vẫn còn là một sinh viên thêu thùa, không có ai làm chỗ dựa cũng không ai chống đỡ cho cô, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên còn dám giở trò xấu trên người cô. Nhưng bây giờ Ninh Hương đi đến mức độ này, bọn họ đã hoàn toàn không dám lại đi tìm cô giở trò nữa rồi.

Có điều lúc trong lòng tức giận quá, một nhà bốn người lại bắt đầu ngồi trong nhà mắng Ninh Hương cho xả giận.

Ninh Hương hận bọn họ, bọn họ cũng hận Ninh Hương, đôi bên đều cứ như vậy mà hận nhau.

Mà Ninh Hương bởi vì đã rời khỏi thôn Điềm Thuỷ từ lâu, trải qua cuộc sống hoàn toàn mới, quanh năm không nghe được một chút tin tức gì từ nhà họ Ninh, cũng không thường nhớ tới bọn họ. Cô và Vương Lệ Trân cùng nhau trải qua năm mới, không hề cô quạnh.

Ăn xong bữa tối đêm giao thừa, hai người cùng nhau nằm xem đêm hội liên hoan mừng năm mới, xem đến tiết mục thú vị hai người đều cười đến ngả nghiêng. Lúc nhìn thấy một số tiết mục múa hát, bọn họ cũng sẽ tranh thủ uống một chút nước nóng và nói chuyện phiếm.

Lại một năm nữa trôi qua, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn, có lúc thư giãn rảnh rỗi không có việc gì, cũng muốn tìm cách để trải qua cuộc sống thoải mái và có hương vị hơn. Sau đó trong bầu không khí tạm biệt năm cũ đón chào năm mới đến, Ninh Hương chợt nhớ tới một chuyện.

Cô nhớ tới khi Vương Lệ Trân biết bà ấy có thể tháo bỏ chuyện năm phần tử xấu xuống, lúc đó bà ấy còn mong chờ mà hỏi cô, chồng của bà ấy liệu có thể trở về hay không. Khi đó Ninh Hương vì muốn giữ lại cho bà ấy chuyện để nhớ nhung, bèn trả lời bà ấy là có thể.

Nhưng đã mấy năm trôi qua, chồng của Vương Lệ Trân vẫn không hề xuất hiện. Hai năm qua Vương Lệ Trân cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Ninh Hương không biết bây giờ trong lòng bà ấy đang nghĩ gì, thực ra cô vẫn còn có chút tò m

ò.

Uống nước nóng xong, do dự một lúc, Ninh Hương vẫn hỏi Vương Lệ Trân một câu: “Bà, bà vẫn còn đang chờ ông ấy sao?”

Nghe câu hỏi không đầu không đuôi của cô, Vương Lệ Trân theo bản năng sửng sốt một lúc. Đến khi bà ấy hiểu ra Ninh Hương đang hỏi về người đàn ông c.h.ế.t giẫm kia của mình, bà ấy bèn thả lỏng khuôn mặt “À” lên một tiếng, rất bình tĩnh nói: “Đã không còn chờ từ lâu rồi.”

Ninh Hương nhìn bà ấy: “Vậy nếu như ông ấy trở về tìm bà thì sao?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 355



Vương Lệ Trân cười cười, bà khẽ nhíu mày nhìn về phía Ninh Hương: “Có trở về thì bà cũng sẽ không cần ông ta nữa, bây giờ cuộc sống của bà rất tốt, bà cần ông ta quay về làm cái gì chứ? Bà cũng đã vượt qua nửa đời người rồi, bây giờ ông ta trở về thì còn có ý nghĩa gì?”

Trước đây khi cuộc sống thật sự khó khăn, bà ấy vẫn xem chuyện này như là một lý do để sống, thậm chí có phần giống như chấp niệm của bản thân. Sau đó bà ấy gặp Ninh Hương, dần dần bà ấy đã có thêm nhiều động lực để sống tiếp hơn, thì lý do này cũng đã không còn quan trọng nữa.

Cũng là do hai năm qua sống một cuộc sống thoải mái, trong lòng bà ấy đã suy nghĩ rõ ràng, đồ quỷ kia tốt nhất là c.h.ế.t rồi đi, nếu như ông ta còn sống, đời này tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mặt bà ấy. Không có bất kỳ lý do gì có thể khiến cho ông ta bặt vô âm tín suốt mấy thập niên.

Ninh Hương đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Vương Lệ Trân, cô không nói về chủ đề này nữa, hai người lại cùng nhau xem TV.

***

Tết xuân qua đi, sau mấy ngày an nhàn ngắn ngủi đó, Lâm Kiến Đông lại đi tới Cảng Thành. Ninh Hương cũng tiếp tục làm bức thêu ba chiều của cô. Thỉnh thoảng cô sẽ bớt chút thời gian đi tới trạm thêu, chọn một số sản phẩm mang tới hội chợ triển lãm bán hàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một tuần trước khi bắt đầu hội chợ triển lãm bán hàng, tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành. Trước lúc đó Lâm Kiến Đông có trở về một chuyến, sau đó dẫn Ninh Hương cùng đi tới Cảng Thành tham gia hội triển nghị lãm bán hàng.

Bởi vì hai người đi làm công tác, hơn nữa cửa hàng cũng cần người trông coi giúp trong một khoảng thời gian ngắn, vì vậy nên Vương Lệ Trân không đến đó. Bà ấy ở nhà giúp bọn họ trông coi cửa hàng bán đồ vật, để Ninh Hương và Lâm Kiến Đông yên tâm đi ra ngoài làm ăn.

Thời gian diễn ra hội chợ triển lãm là ba ngày, mỗi một ngày đều sẽ có rất nhiều người tới đi dạo xem triển lãm. Tiếng anh của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông còn tàm tạm, nhưng để không làm lỡ công việc, hai người vẫn tìm một phiên dịch viên về chuyên ngành.

Sau khi hội chợ triển lãm bán hàng chính thức khai mạc, giống như Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã dự liệu từ trước, bức tranh thêu ba chiều do Ninh Hương làm đã thu hút sự chú ý của vô số thương nhân và khách tham quan. Rất nhiều người biết thêu đều đã từng thấy tranh thêu hai mặt thông thường, nhưng chưa ai từng thấy loại tranh này.

Có thể nói bức tranh thêu ba chiều này xuất hiện, trực tiếp trở thành một điểm nóng của hội triển lãm bán hàng lần này, tạo ra hiệu quả chấn động mà ban tổ chức chương trình cũng chưa từng nghĩ tới. Rất nhiều người nghe nói về bức tranh thêu ba chiều thần kỳ này, còn đặc biệt yêu thích đến xem.

Tất cả mọi người sau khi xem xong thì hoàn toàn khiếp sợ khen ngợi sự tinh xảo của tranh thêu Trung Quốc.

Tranh thêu hai mặt màu sắc khác nhau đã khiến người ta cảm thấy rất kỳ diệu, rõ ràng chỉ là một tấm vải thêu, nhưng hai mặt là hai con mèo màu sắc hoàn toàn khác nhau. Tấm thứ hai một mặt thêu con hổ, một mặt thêu gấu mèo, càng làm cho người ta cảm thấy như ảo thuật thần kỳ.

Nhưng bức tranh khiến cho mọi người thán phục nhất thì phải kể tới tấm thứ ba, hai mặt thêu rồng lượn cưỡi mây bay, Kim Long và Ngân Long có dáng vẻ khác nhau, đang lượn lờ trong mây như vật thể sống, lập thể chân thực, dường như muốn xông ra khỏi tấm vải thêu bay ra ngoài.

Vảy rồng sáng lấp lánh ánh vàng ánh bạc, râu rồng sinh động tựa như đang lay động.

Ninh Hương đứng trong gian hàng, nhìn những thương nhân và du khách bày ra vẻ mặt kinh ngạc và ngưỡng mộ, bộ dạng xem đi xem lại vẫn cảm thấy kỳ diệu kia, nhất thời trong lòng cô tràn đầy cảm giác thành công.

Tiếp đó giống như Ninh Hương và Lâm Kiến Đông dự đoán, sau hiệu quả chấn động mà bức tranh thêu ba chiều của Ninh Hương đem lại, những tác phẩm thêu thùa của Ninh Hương các bọn họ căn bản cũng không phải lo không bán được nữa. Có mấy người mua không nổi thứ đắt tiền, bèn mua những thứ rẻ hơn một chút về thưởng thức.

Toàn bộ hội chợ triển lãm bán hàng cũng chỉ có một cửa hàng thêu là Ninh Hương Các, căn bản không có người nào cạnh tranh với bọn họ.

Suốt ba ngày, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông liên tục chào hỏi khách khứa, liên tục giới thiệu cho khách tới tham quan xem tranh thêu và thợ thêu của Mộc Hồ bọn họ, đồng thời bán đồ thu tiền, cười đến mức khóe miệng và quai hàm đều căng cứng.

Mà bức tranh ba chiều Ninh Hương tốn bao nhiêu công sức thêu, cũng đã được người trả giá cực kỳ cao mua đi.

Còn chưa tới thời gian hội chợ triển lãm bán hàng kết thúc nhưng nhiệm vụ chuyến tham gia hội triển lãm của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã hoàn thành tốt đẹp trước thời hạn. Những sản phẩm thêu bọn họ chở từ Mộc Hồ tới đây đã bán hết sạch, doanh số càng ngày càng đạt mức cao mới, ngỡ như một thần thoại.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 356



Sau khi hội chợ triển lãm bán hàng hoàn toàn kết thúc, sự phấn khích trong lòng Ninh Hương vẫn chưa hề nguôi ngoai.

Bình thường chuyện buôn bán trong cửa hàng thật ra cũng khá tốt, nhưng không thể nào so sánh với ba ngày nay được. Trước đó cô còn cảm thấy đồ thêu ở Ninh Hương Các đều là hàng tinh xảo, giá tiền cao nên không dễ gì bán được nhiều, nhưng ba ngày nay bọn họ bán hàng như bán củ cải trắng vậy.

Ngày cuối cùng ở Cảng Thành, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông hoàn thành tất cả các công việc ở hội chợ triển lãm bán hàng, bao gồm cả việc giao lưu với nhiều người khác nhau trong thời gian hội chợ. Lần này bọn họ tới hội chợ triển lãm bán hàng không chỉ để bán đồ vật, mà còn để tạo danh tiếng, làm quen với nhiều người hơn.

Tóm lại hành trình đi tới hội chợ triển lãm bán hàng lần này đã đạt được tất cả những gì mà bọn họ mong muốn, danh thiếp trao đổi được một đống lớn. Hai người không chỉ làm quen với một số thương nhân kinh doanh đồ thêu trong và ngoài nước, mà còn biết tới một số người có tiếng tăm trong giới sưu tầm, thậm chí còn có một số người nổi tiếng.

Ninh Hương cảm thấy, chuyến đi tới Cảng Thành lần này, lại mở ra một cánh cửa lớn trong thế giới của cô.

Buổi tối ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Cảng Thành, kết thúc toàn bộ công việc và xã giao, nhưng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng không rảnh rỗi ở trong khách sạn. Hai người đi ra ngoài tìm một tiệm cơm Tây, gọi rượu vang đỏ và một bàn thức ăn, nâng chén rượu lên chúc mừng lần này thành công lớn.

Có lẽ vì quá vui, hoặc vì không có người ngoài, đêm nay Ninh Hương không hề kiềm chế bản thân, ăn uống rất vui vẻ. Sau khi rời khỏi phòng ăn, đi trên đường gió xuân thổi trong đêm, cả người cô đều có chút lâng lâng.

Lâm Kiến Đông đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng anh lại đưa tay ra, chuẩn bị dìu cô bất cứ lúc nào.

Rượu từ từ ngấm hơn, về sau Ninh Hương càng cảm thấy bay bổng, thậm chí còn không đi được, Lâm Kiến Đông bèn xốc cô lên, cõng Ninh Hương đi về. Anh cõng Ninh Hương chậm rãi đi, lúc nghe cô nói chuyện thì chỉ cười, bên tai có cơn gió nhẹ thổi qua.

Ninh Hương tựa đầu lên trên vai anh nói chuyện với anh, cô hỏi: “Lần này tham gia hội chợ triển lãm bán hàng thành công như thế, lại còn kiếm được nhiều tiền lời. Sau khi chúng ta trở lại, có thể chuẩn bị một chút, sau đó mở rộng cửa hàng tới các thành phố lớn được không?”

Lâm Kiến Đông vẫn đi rất chậm, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng nói: “Trước tiên mở ở Thân Hải, Bình Thành, còn có cả Lăng Thành nữa, mỗi nơi đều mở một cửa hàng, Thân Hải sẽ mở ở đường Nam Kinh, Bình Thành mở ở Vương Phủ Tỉnh, Lăng Thành mở ở miếu Phu Tử, thế nào?”

Đầu Ninh Hương vẫn không nhúc nhích, giọng nói mềm mại: “Em đều chưa từng đi tới đó, em không biết. . . . . .”

Lâm Kiến Đông cười: “Chờ anh chọn xong vị trí cửa hàng rồi dẫn em đi xem.”

Ninh Hương “Vâng” một tiếng: “Còn phải tuyển nhân viên cửa hàng, còn phải đào tạo, có rất nhiều rất nhiều chuyện. . . . . .”

Quy mô mở rộng ra càng lớn thì càng có nhiều việc cần phải suy nghĩ và xử lý, cũng cần phải có rất nhiều nhân viên khác nhau. Cô và Lâm Kiến Đông chỉ có hai đôi bàn tay, sau này, rất nhiều chuyện cũng phải thuê người tới làm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có điều những chuyện này đều được Lâm Kiến Đông thu xếp xử lý, Ninh Hương đúng là không có gì phải lo lắng. Lâm Kiến Đông nghe cô nói như vậy, cũng nói: “Cứ từ từ đi từng bước một, đừng lo lắng, mọi chuyện đều sẽ sắp xếp xong.”

Ninh Hương nghe anh nói chuyện như ông lão, ra vẻ người lớn nói chuyện, trong tiềm thức cô cảm thấy rất an tâm, lại bất giác nở nụ cười.

Cười xong, cô nói với Lâm Kiến Đông: “Em vẫn cảm thấy anh ngoài mặt thì mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong lòng đã sáu mươi tuổi rồi.”

Lâm Kiến Đông cười nói tiếp: “Không tốt sao?”

Ninh Hương cũng cười nói: “Tốt ạ.”

Nói xong, không biết cô lại nghĩ tới chuyện gì, mắt hơi lim dim cảm nhận gió đêm trong thành phố, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Lâm Kiến Đông, anh biết không, em sống rất nhiều rất nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương.”

Trong đầu Lâm Kiến Đông không nghĩ nhiều tới những chuyện khác, cô nói cái gì thì anh đáp lại cái đó, Lâm Kiến Đông “Ừ” một tiếng nói tiếp: “Anh cũng vậy, đã sống thành sáu mươi tuổi nội tâm rồi, nhưng cũng chưa một lần trải qua chuyện yêu đương của người trẻ tuổi.”

Ninh Hương vốn dĩ còn cảm thấy rất đau lòng, nhưng nghe anh nói vậy cô lại không nhịn được cười lên. Cười một lúc, cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Kiến Đông trực tiếp hỏi: “Anh hãy nói thật đi, anh thích em phải không?”

Nghe cô nói vậy, Lâm Kiến Đông trầm ngâm một lát, sau đó anh nhẹ nhàng bình ổn lại hơi thở, nhìn về con đường nơi phương xa lên tiếng trả lời cô: “Ừ.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 357



Ninh Hương cúi đầu xuống, hỏi lại anh: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”

Lâm Kiến Đông cố gắng tìm kiếm một khoảng thời gian cụ thể trong hồi ức, nhưng anh phát hiện mình không tìm ra được. Có một lần khắc sâu nhất, là khi anh đưa một quyển tập thơ cho Ninh Hương, nhìn thấy Ninh Hương và Hồ Tú Liên cãi nhau bên bờ sông, nói hết tất cả những oan ức mà cô phải chịu đựng suốt từ lúc nhỏ đến lớn.

Ngày hôm đó buổi tối sau khi trở về anh làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu tràn ngập những lời nói của Ninh Hương lúc ấy, sau đó anh lại trở về bên bờ sông, trong bóng đêm tối, anh bảo vệ chiếc thuyền nhỏ rách nát của Ninh Hương, yên lặng không tiếng động mà trông giữ suốt một đêm.

Lâm Kiến Đông không phải người nhiệt tình lãng mạn, điều kiện trong nhà cũng không cho phép anh có lãng mạn và ảo tưởng gì đó. Yêu thích một người, cách bày tỏ rõ ràng nhất có lẽ cũng chính là —— yên lặng giúp đỡ cô, bảo vệ cô, hy vọng có thể che chắn một chút mưa gió cho cô.

Lâm Kiến Đông còn chưa nói gì, Ninh Hương lại gọi tên anh: “Lâm Kiến Đông.”

Lâm Kiến Đông đáp lời cô: “Hả?”

Giọng Ninh Hương nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”

Lâm Kiến Đông bất ngờ ngây người, trong nháy mắt anh ngừng chân bước. Anh hơi quay đầu về phía sau, chỉ nhìn thấy một chút trán của Ninh Hương, không tự giác bình ổn lại hơi thở đang rối loạn, một lúc sau mới lên tiếng hỏi một câu: “Em vừa mới nói cái gì?”

Ninh Hương quay đầu lại nhìn anh, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”

Nói xong cô lại bổ sung thêm một câu: “Nói chuyện yêu đương của người trẻ tuổi ấy.”

Lâm Kiến Đông lại ngẩn người một lúc lâu, chỉ cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng không tìm thấy được hô hấp. Anh cố gắng tìm lại giọng nói của mình, nửa ngày sau mới mở miệng trả lời cô: “Được. . . . . .được. . . . . .”

Trăng sáng gió nhẹ, Lâm Kiến Đông cõng Ninh Hương chậm rãi bước đi trên đường phố, tựa như tất cả mọi thứ xung quanh đều chậm lại, bên tai chỉ còn tiếng nói xen lẫn tiếng gió thổi, cùng với con đường dài đằng phía trước mà họ đang đi. . . . . .

Uống một chút rượu cảm giác ngủ ngon hơn, khi trở lại khách sạn, Ninh Hương rửa mặt xong cũng lên trên giường ngủ thiếp đi. Cô cảm thấy giấc ngủ đêm nay rất ngon, một đêm yên giấc không mộng mị. Sáng ngày hôm sau, Ninh Hương tỉnh dậy bởi tiếng gõ cửa phòng.

Cô ôm đầu tỉnh táo hơn một chút, xuống giường xỏ dép lê vào đi ra mở cửa, phát hiện người ở bên ngoài là Lâm Kiến Đông. Trong tay anh cầm theo bữa sáng vừa mới mua từ bên ngoài về, anh nhấc lên nhìn cô ra hiệu, nói : “Ăn xong thì về nhà.”

Ninh Hương vừa mới tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, cô mở cửa để anh vào trong phòng, còn mình thì xoay người đi rửa mặt. Rửa mặt chải đầu xong đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ cùng ăn sáng với Lâm Kiến Đông.

Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Lâm Kiến Đông lại đưa mắt nhìn Ninh Hương, ánh mắt anh và Ninh Hương giao nhau mấy lần, trong mắt cô hiện lên vài phần thắc mắc, bèn nhìn anh hỏi một câu: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Lâm Kiến Đông ăn một thìa cháo, anh hắng giọng, nhìn Ninh Hương hỏi: “Em còn nhớ tối hôm qua em đã nói gì không?”

Tối hôm qua Ninh Hương uống rượu, sau khi trở lại cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon, nhưng cả đêm qua Lâm Kiến Đông hoàn toàn không ngủ. Ngược lại anh cũng không cảm thấy vô cùng phấn chấn, thế nhưng người nằm trên giường tựa vào đầu giường, chớp mắt, làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Hình ảnh đó cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh, Ninh Hương tựa cằm trên vai anh, trong hơi thở nhuốm mùi rượu nhẹ nhàng, cô nghiêm túc nhìn anh nói: “Chúng ta nói chuyện yêu đương đi, nói chuyện yêu đương của người trẻ tuổi ấy.”

Tuy rằng tất cả mọi thứ diễn ra vô cùng chân thực, thậm chí anh còn nhớ rõ lúc Ninh Hương nói chuyện, lông mi của cô khẽ rung nhẹ, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn có cảm giác hoảng hốt không thể gọi tên, giống như người uống rượu kia không phải Ninh Hương, mà là anh.

Anh biết lúc Ninh Hương nói ra những lời đó vẫn còn mang theo rượu, có những lời nói trong lúc say chưa chắc đã có thể coi là thật, rất có thể chỉ là một loại cảm xúc hưng phấn kỳ lạ nào đó trong lúc nhất thời.

Nếu như cô không nhớ rõ, vậy anh cũng coi như mình chưa từng nghe thấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cầm đũa chớp chớp mắt nhìn anh mấy lần: “Tối hôm qua hình như em nói rất nhiều, anh muốn nói tới câu nào?”

Lâm Kiến Đông nhìn cô, khóe miệng anh xuất hiện ý cười: “Em nói xem?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 358



Tối hôm qua Ninh Hương uống đến mức hơi lâng lâng, thế nhưng cô cũng không say, mà ở trong trạng thái thoải mái nhất, đầu óc cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Toàn bộ những lời nói sau khi họ đi ra khỏi phòng ăn, tất nhiên cô đều nhớ hết.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông nhìn nhau một lúc, đều không kìm được mà nở nụ cười. Sau đó cô cũng hắng giọng, ánh mắt hạ xuống nhìn bánh sủi cảo tôm, cô dùng đũa kẹp lấy miếng sủi cảo, trong miệng nói: “Đều nhớ ạ.”

Lâm Kiến Đông lại hỏi cô: “Vậy có còn tính không?”

Ninh Hương gắp miếng sủi cảo tôm đưa đến miệng mình cắn một miếng, từ từ nhai, đồng thời nhìn biểu cảm trên khuôn mặt và trong ánh mắt của Lâm Kiến Đông. Chờ nuốt xong miếng sủi cảo tôm, cô “ừ” một tiếng nói: “Đương nhiên là tính rồi.”

Sau đó hai người nhìn nhau mấy giây, chợt ăn ý cùng cười lên, trong đáy mắt mỗi người đều có chút ngọt ngào.

***

Sau khi ăn sáng và thu dọn hành lý trong khách sạn xong, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông nhanh chóng quay về Tô Thành.

Thời đại này các phương tiện giao thông không được thuận lợi, đi xa nhà tất nhiên phải lãng phí rất nhiều thời gian ở trên đường. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mang theo đủ loại hành lý chờ xe rồi chuyển xe, lúc trở lại Tô Thành đã là buổi tối ngày hôm sau.

Mấy ngày nay bọn họ bận đi ra ngoài tham gia hội chợ triển lãm bán hàng, cửa hàng vẫn luôn được Vương Lệ Trân trông coi. Bà ấy cũng lượng sức mà làm, buổi sáng ăn sáng xong thì tới đó, trông coi cửa hàng hơn nửa ngày, đến lúc chạng vạng lại khóa cửa quay về.

Hai ngày đầu chuyện buôn bán có chút vắng vẻ, song hai ngày nay việc buôn bán cũng không tệ lắm, đặc biệt là xế chiều hôm nay, liên tiếp bán được hai tác phẩm. Chân trước bà ấy vừa mới bán được một chiếc khăn tơ lụa, chân sau đã có một người đi vào vừa ý một món đồ trang trí.

Vương Lệ Trân đóng gói món đồ trang trí được khách hàng kia nhìn trúng lại, đưa đến tay người ta rồi thu tiền. Bán hàng xong còn khách sáo tiễn người ta ra tới cửa, nhìn người đi xa, bà ấy mới quay về ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ rót chén nước ra uống.

Bà ấy vừa mới uống hai ngụm cho nhuận giọng thì bà Lý, người hàng xóm cùng quê bước qua cửa tiến vào cửa hàng. Bà ấy cười chào hỏi Vương Lệ Trân một tiếng, chỉ nói: “Chuyện làm ăn trong cửa hàng này đúng là không tệ, người nào lại tới mua những thứ đồ này nhỉ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân cười cười: “Người có tiền đó.”

Vương Lệ Trân nói xong thì kêu bà Lý ngồi xuống, vừa rót một chén nước cho bà ấy, vừa hỏi thăm: “Bà ra ngoài đi dạo sao?”

Bà Lý cũng không khách sáo với Vương Lệ Trân, bà ấy uống xong ngụm nước cho thấm giọng, nói: “Đi ra mua một ít bánh ngọt ăn, lại nhớ ra dạo này bà trông nom cửa hàng ở đây, bèn ghé qua thăm bà một chút chứ sao? Sợ bà ở đây một mình lại buồn chán.”

Vương Lệ Trân cười cười nói chuyện: “Vẫn còn tốt, thỉnh thoảng thì có khách tới cửa, tôi sẽ giới thiệu những sản phẩm thêu này cho các cô ấy, miệng nói còn không ngừng được nữa. Bây giờ vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi uống được chén trà thì bà đã tới rồi.”

Hiện tại không có khách tới cửa nên không cần phải bắt chuyện, bà Lý tự nhiên cũng không rời đi ngay. Bà ấy đi dạo phố cũng hơi mệt mỏi, đúng lúc nhìn thấy tấm biển hiệu Ninh Hương Các, nhớ tới mấy ngày nay Vương Lệ Trân đều ở đây, nên muốn đi vào nghỉ chân trò chuyện một lát.

Hai người nói chuyện phiếm tất nhiên sẽ thoải mái hơn phải chào hỏi khách khứa nhiều, Vương Lệ Trân cũng vui vẻ.

Bọn họ uống trà tán gẫu, chuyện gì cũng nói tới vài câu. Mắt thấy cũng sắp tới chạng vạng, gần tới giờ đóng cửa hàng, bà Lý dự định ngồi nghỉ chờ đến lúc Vương Lệ Trân đóng cửa về nhà thì hai người cùng nhau quay về, trên đường có thêm một người bầu bạn cũng tốt hơn.

Bọn họ tán gẫu nói qua nói lại, vẻ mặt bà Lý bỗng căng thẳng, nhìn Vương Lệ Trân nói: “Đúng rồi, gần đây khu Duyên An bên kia đã xảy ra một vụ án mạng g.i.ế.c người, bà có biết không? Tôi nghe người ta nói rất đáng sợ đó.”

Vương Lệ Trân tò mò: “Tình huống như thế nào?”

Vẻ mặt bà Lý căng thẳng nói: “Tôi nghe nói còn là hai vợ chồng đấy, cách đây mấy năm trước tiền đồ của người đàn ông này vô cùng sáng lạn, nhưng sau đó mất việc làm nên tinh thần sa sút, vợ của anh ta bèn lén lút chạy trốn. Bỏ đi khoảng ba, bốn năm, giờ lại trở về tìm cậu ta nói muốn làm thủ tục ly hôn.”

Nghe bà ấy kể một hồi như thế, Vương Lệ Trân sắp xếp lại thông tin, trong đầu bà theo bản năng đã xuất hiện hai cái tên, một là Giang Kiến Hải, một là Lưu Doanh. Nhưng bà ấy không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn bà Lý.

Bà Lý uống một ngụm nước rồi nói: “Trong lúc này cụ thể xảy ra chuyện gì không ai biết, chỉ nghe nói người đàn ông này ban đầu đã đồng ý đi làm thủ tục ly hôn rồi, nhưng sau đó không biết làm sao lại đột nhiên nổi điên, lấy đao đ.â.m c.h.ế.t vợ mình, còn anh ta cũng không sống sót, tự sát.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 359



Vương Lệ Trân hơi trợn mắt: “Hai người đều c.h.ế.t hết?”

Bà Lý gật đầu: “Đúng vậy đó, bà nói xem có thấy đáng sợ không? Lúc ấy tôi nghe người ta nói mà cảm thấy thật đúng là hù dọa người khác mà, nghe nói người đàn ông kia xuống tay rất độc ác, chắc hẳn là hận vợ mình muốn c.h.ế.t rồi. Bản thân cũng không bỏ chạy, hai người c.h.ế.t chung luôn.”

Vương Lệ Trân nhìn bà Lý, lông mày bà khẽ nhíu lại, im lặng một lúc không nói gì. Một hồi lâu sau mới kịp phản ứng, bà ấy đảo mắt hỏi bà Lý: “Người đàn ông kia, anh ta liệu có phải họ Giang không nhỉ?”

Bà Lý trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Hình như đúng là như vậy thật…”

Bà ấy nói xong lại kể thêm: “Nghe nói anh ta không phải người thành phố, chỉ tới đây bày sạp bán hàng thôi, người ta đều cho rằng anh ta là lưu manh không con không cái, ai biết đâu người này lại còn có một người vợ đã từng bỏ trốn. Sau đó tôi còn nghe người ta nói anh ta còn có ba đứa con nhỏ nữa.”

Nói xong, bà ấy nhìn về phía Vương Lệ Trân thắc mắc: “Bà biết người này à? Có phải là người quê bà không?”

Nghe bà ấy nói thế, Vương Lệ Trân cũng không muốn lôi chuyện giữa Giang Kiến Hải và Ninh Hương ra tán gẫu, dù sao anh ta và Ninh Hương đã không còn liên quan gì tới nhau từ lâu rồi, vì vậy Vương Lệ Trân vội vã lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi còn không biết, làm sao lại quen người kia được? Chẳng qua tôi thuận miệng nên mới hỏi một chút thôi.”

Có điều theo lời bà Lý nói, rất nhiều thông tin đều trùng khớp, vậy người này gần như đúng là Giang Kiến Hải rồi. Lúc trước Lưu Doanh lén lút chạy không làm giấy ly hôn, nếu như bây giờ cô ta lại muốn kết hôn thì nhất định phải ly hôn cùng Giang Kiến Hải trước mới được.

Nhưng nếu như đúng là Giang Kiến Hải và Lưu Doanh, Vương Lệ Trân lại cảm thấy không phải chuyện gì bất ngờ.

Ở trong lòng Giang Kiến Hải, anh ta rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, phần lớn là do tác động của Lưu Doanh. Lúc trước anh ta không có việc làm quay lại nông thôn, Lưu Doanh ầm ĩ đòi ly hôn với anh ta không được thì lại bỏ trốn, làm cho cuộc sống bi thảm của anh ta càng trở nên hoạ vô đơn chí(*).(*)Hoạ vô đơn chí: Tai hoạ không chỉ đến một lần mà thường xảy ra liên tiếp, dồn dập.

Nếu như lúc trước Lưu Doanh không lén lút chạy trốn, để anh ta phải chịu đựng nhiều thêm, thì có lẽ anh ta vẫn còn có thể ổn định lại tinh thần dựa vào hàng quán nhỏ làm nên một vài chuyện. Nhưng mọi thứ như một vòng tuần hoàn không ngừng ập xuống, chuyện gì cũng không thuận, sau đó anh ta đã hoàn toàn thất bại, hoàn toàn vô dụng.

Những người có tính cách cực đoan giống như Giang Kiến Hải, mấy năm trước khi Lưu Doanh ầm ĩ đòi ly hôn với anh ta, rất có khả năng anh ta cũng đã không kìm chế được rồi. Nhưng có lẽ năm đó trong lòng anh ta vẫn còn một ít hy vọng đối với cuộc sống, vì thế nên không mới đi đến mức cực đoan.

Mà Lưu Doanh lại cũng không cho anh ta được giữ lại một tia hy vọng cuối cùng này, cô ta đạp Giang Kiến Hải xuống vực sâu còn bản thân cô ta thì bỏ trốn.

Lúc anh ta giàu có nở mày nở mặt thì cô ta hút máu, ngoại trừ dằn vặt và ngáng chân Giang Kiến Hải, cô ta không hề đem lại bất kỳ ích lợi nào vào trong cuộc sống của anh ta. Nếu như không phải anh ta luôn bị Lưu Doanh làm liên luỵ, anh ta cũng sẽ không uể oải đến mức không thể toàn tâm toàn ý lo cho công việc, rồi để xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.

Đương nhiên, thật ra có rất nhiều lúc xảy ra chuyện bất ngờ nằm ngoài phạm vi khống chế của con người.

Nhưng ở trong lòng Giang Kiến Hải, anh ta sa sút chẳng còn lại gì cả, Lưu Doanh phải chịu phần lớn trách nhiệm. Mà sau khi anh ta mất tất cả thì Lưu Doanh lại ầm ĩ đòi ly hôn với anh ta, ly hôn không thành thì cô ta lại lén lút chạy mất, dẫn tới một loạt những chuyện sau đó, dường như đã hoàn toàn đẩy anh ta vào bước đường cùng.

Qua mấy năm, có lẽ Lưu Doanh đã tìm được đối tượng mới, chuẩn bị bước vào cung điện hôn nhân hưởng thụ hạnh phúc mới một lần nữa, cô ta cho rằng chuyện lúc trước vật đổi sao dời đều đã qua, vì thế mới xinh đẹp hào nhoáng quay trở về tìm Giang Kiến Hải làm thủ tục ly hôn.

Nhưng có lẽ cô ta không biết mấy năm qua Giang Kiến Hải đã sa đọa chán chường, bị người khác xem thường như thế nào, không biết mấy năm qua anh ta đã phải chịu đựng ra sao, cô ta cũng không nghĩ tới lúc trước Giang Kiến Hải không đối xử với cô ta như vậy, kết quả sau mấy năm, ngày hôm nay anh ta lại bỗng nhiên nổi cơn điên, cùng đồng quy vô tận với cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân cứ mất tập trung nhìn bà Lý nói chuyện, chợt nghe thấy một giọng nói: “Bà ơi, chúng cháu đã trở về rồi.”
 
Back
Top Bottom