Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 330



Ở cùng với Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân suốt cả ngày trời, buổi tối còn ôm đống quần áo mới mua quay về nhà, Ninh Hương mới có một chút cảm giác chân thật, sau đó cô chỉnh lý tâm lý lại làm tốt công tác chuẩn bị và chào đón ngày mai đến.

Tối hôm đó cô ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau thức dậy liền rửa ráy cột tóc thật kỹ, mặc lên người bộ trang phục do Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân giúp cô lựa chọn xuất hiện ở trường hợp chính thức, cô giữ chặt lồng n.g.ự.c ổn định lại nhịp tim, ăn sáng xong liền xuất phát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm đó có lẽ là một ngày như mơ như ảo nhất cuộc đời trùng sinh của Ninh Hương, cho dù những chi tiết nhỏ nhặt nhất cô cũng ghi nhớ rất rõ ràng, cô phải mãi mãi nhớ đến ngày hôm nay và dùng cả một đời để trân trọng ngày hôm nay.

Khi bước ra khỏi hội trường, ánh mặt trời bên ngoài chói chang lóa mắt. Ninh Hương cứ thế đứng dưới ánh mặt trời, mở ra bàn tay trắng như tuyết cảm nhận sự ấm áp của mặt trời ngày mùa đông, cũng nghiêm túc ghi nhớ vào trong não của mình.

Cô nâng bước chân lên đi về phía trước, đi dưới ánh mặt trời, đi về phía trước có tương lai ngày càng xán lạn hơn.

Kết thúc cuộc tiếp kiến, trước hết cô đón xe đi gặp hai vị sư phụ Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, lần này khi Ninh Hương lại đến trước mặt Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân đã không còn đứng ngồi không yên như ngày hôm qua nữa.

Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân kéo cô ngồi xuống và hỏi cô: “Nói với con cái gì thế?”

Trong ánh mắt và khóe môi Ninh Hương nhếch lên, đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng và vô cùng kiên định, dường như có sức mạnh vô tận thúc giục cô đi l*n đ*nh cao của thế giới.

Cô nhìn Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, sau đó nghiêm túc nói: “Kiến nghị em lấy sản phẩm thêu thùa ra.”

“Phát triển sự nghiệp làm giàu.”

Đi ra khỏi nhà Lý Tố Phân và ngồi xe buýt quay về trường học, Ninh Hương đã hoàn toàn bình tâm trở lại, không còn cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày này giống như nằm mơ vậy, mọi thứ đều là sự thật, ánh nắng mặt trời là thật, gió thổi cũng là thật.

Quay trở về trường học cũng không lập tức quay về lớp học của mình mà đến hệ kiến trúc trước. Vừa đi đến lớp học dưới lầu của hệ kiến trúc, cô dõi mắt nhìn thấy Lâm Kiến Đông đang đi lên lầu liền lập tức gọi một câu: “Lâm Kiến Đông!”

Tiếng gọi này không chỉ gọi Lâm Kiến Đông, còn gọi cả những người đồng thời đang đi lên lầu, toàn bộ đều quay đầu qua nhìn Ninh Hương một cái.

Lâm Kiến Đông nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước chân lại quay đầu nhìn qua đó, khi thấy Ninh Hương đứng dưới ánh mắt chói chang, cả người hòa vào trong ánh nắng, khóe môi nở nụ cười hết sức rạng rỡ và đang nhìn anh nở nụ cười.

Anh nhìn Ninh Hương ngơ ngác mất một lúc lâu, sau đó vội vàng quay người lại chạy đến trước mặt cô: “Sao thế?”

Ninh Hương khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt anh, ánh mắt và giọng điệu đều hết sức nghiêm túc: “Em muốn dẫn đầu tám ngàn thợ thêu của Mộc Hồ tụi em cùng nhau làm giàu lên, cùng nhau sống cuộc sống tốt đẹp.”

“Anh giúp em chứ?”

Ninh Hương kéo Lâm Kiến Đông qua một bên, tìm một nơi không người ra vào, kể cho anh nghe những gì đã xảy ra trong hai ba ngày này. Cả quá trình nói liền một mạch không ngừng, nói đến nỗi làm cho Lâm Kiến Đông không ngừng trợn trừng mắt.

Lâm Kiến Đông sau khi nghe xong nhất thời chưa phản ứng lại được, chỉ không ngừng chớp mắt nhìn Ninh Hương.

Ninh Hương chờ anh tiêu hóa xong, kết quả hồi lâu anh cũng không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác, vì vậy cô hỏi lại: “Chẳng lẽ ... ... anh cũng không tin những gì em nói, cảm thấy là em đang bịa đặt ăn nói linh tinh?”

Lâm Kiến Đông lại chớp mắt, một lúc sau bình tĩnh lại, vội vàng lắc đầu nói:” Không có, không có. “

Chỉ là chuyện này quá kinh người, anh chỉ nghe Ninh Hương đơn giản trần thuật lại như vậy đã nhiệt huyết sôi trào. Anh quả thực không thể tưởng tượng được, Ninh Hương đã phấn khích như nào khi trực tiếp gặp được người, và còn được trò chuyện.

Tất nhiên, anh chỉ vui mừng và ngạc nhiên trước sự việc chứ không phải vì anh không tin tưởng Ninh Hương sẽ được gặp mặt.

Ninh Hương từng bước đi đến ngày hôm nay, đã đạt được rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực thêu thùa, hiện tại cô là nhân vật hàng đầu trong ngành này, có tầm ảnh hưởng không nhỏ, việc nhận được lời gặp mặt là chuyện rất bình thường.

Ninh Hương nhìn anh chằm chằm, “Vậy anh như vậy là có ý gì?” Nửa ngày mà không có chút phản ứng nào.

Lâm Kiến Đông hít sâu một hơi, “Em để anh tiêu hóa thêm một lát.”

Ninh Hương không khỏi cười nhẹ một cái, sau đó mới cho anh thời gian tiêu hóa. Sau khi anh đã hoàn toàn tiêu hóa chuyện này rồi, có thể nói chuyện bình thường, cô lại hỏi: “Muốn giúp em sao?”

Lâm Kiến Đông nín thở, “Em định làm như nào?”

Ninh Hương nghĩ nghĩ, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Ý tưởng ban đầu của em là tự mình kinh doanh, tự làm doanh nhân.”

Mặc dù có vẻ như cô bận rộn cả ngày, nhưng thực ra thời gian gặp mặt của Ninh Hương không dài, chỉ nói một số điều quan trọng chung chung mà thôi. Nhiều hơn là một loại khẳng định và khuyến khích, không có trò chuyện và tán gẫu chuyên sâu nào khác.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 331



Cuộc gặp mặt này đối với Ninh Hương mà nói là một lời ngợi khen, là một phần thưởng, một điểm nhấn trong cuộc đời cô, là vinh dự mà cô có được sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, và là sự công nhận cho những nỗ lực và công việc của cô trong suốt nhiều năm.

Và những lời khẳng định, động viên như thế này cũng đủ để cô xông về phía trước và xông lên cả đời rồi.

Bây giờ, cô đã có thêm mục tiêu mới - “Lấy nghề thêu ra, làm giàu.”

Không phải lấy ra riêng cho nhà cô dùng , không phải để làm giàu cho riêng cô.

Lâm Kiến Đông nghe lời Ninh Tương, thầm nghĩ: “Vậy chính là tự mình kinh doanh buôn bán đồ thêu?”

Ninh Hương gật đầu, “Bởi vì hai năm qua nhờ danh tiếng của em, tập thể các thợ thêu Mộc Hồ cũng đã có danh tiếng nhất định ở bên ngoài. Năm ngoái khi em về ăn tết, bọn Hồng Đào đã nói, tiền kiếm được nhiều hơn trước nhiều. Thay vì bán hàng thêu thùa cho mấy người buôn bán rồi bị họ áp bức thì thà tự mình làm buôn bán, tự mình bán. “

Vì vậy, bây giờ cô nhờ Lâm Kiến Đông giúp đỡ không đơn giản như yêu cầu anh vẽ một bức vẽ. Lâm Kiến Đông đã kinh doanh được hai năm, tuy không làm lớn, chỉ điều hành xưởng thu mua hàng hóa và mở quầy hàng ven đường, nhưng coi như đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm liên quan, dù sao để ba người anh em của mình làm được kinh doanh lớn hơn, anh cùng Lâm Kiến Bình cũng đã chạy khắp phương nam.

Ngay cả khi cô trọng sinh một lần, sống thêm một đời, bản thân Ninh Hương vẫn chỉ là một người bình thường, cô không phải chuyện nào cũng thành thạo, đời này cô có thể đưa hạng mục kỹ thuật thêu thùa làm đến hoàn mỹ thì đã vô cùng hài lòng với bản thân mình rồi.

Thời gian của cô có hạn, sức lực của cũng có hạn, không có nhiều thời gian và sức lực để tập trung vào việc khác, tất nhiên cô cũng không thạo kinh doanh, càng không thể bỏ lại công việc chính của mình,thay đổi hoàn toàn nghề nghiệp của mình để chuyển sang công việc kinh doanh.

Tất cả những gì cô ấy cần làm là luôn hoàn thành tốt tác phẩm. Chỉ có không ngừng tạo ra những tác phẩm tốt, dẫn dắt những người thợ thêu khác tạo ra những tác phẩm tốt thì mới có tất cả của sau này, nếu không thì mọi thứ chỉ là lời nói suông.

Vì vậy, chuyện này phải có người giúp cô, cùng cô làm, cô chịu trách nhiệm chính về công việc và đào tạo, tương tự như các mặt hàng trong kinh doanh, mà người hợp tác phải chịu trách nhiệm về tất cả các khía cạnh như tiếp thị và bán hàng.

Lâm Kiến Đông ghe xong gật đầu, vừa nói vừa nghĩ: “Đúng là tự mình bán đi quả thực sẽ lãi hơn mấy người buôn thêu kia. Em bây giờ nổi tiếng như vậy, còn nhận lời mời gặp mặt, nếu em sẵn lòng để tất cả thợ thêu Mộc Hồ của chúng ta hưởng chút ánh sáng, quả thực có thể nhanh chóng đưa hàng thêu Mộc Hồ ra thị trường, để mọi người kiếm được nhiều tiền hơn. “

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa được nhận gặp mặt không bao lâu, thực ra Ninh Hương không có bất kỳ kế hoạch hay ý tưởng cụ thể nào, cô trực tiếp chạy đến tìm Lâm Kiến Đông hoàn toàn là vì ngọn lửa nhiệt tình không thể dập tắt trong lồng n.g.ự.c cùng trong đầu cô.

Dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải làm!

Cô nhất định phải đưa tám nghìn thợ thêu của Mộc Hồ cùng nhau giàu lên!

Bây giờ cùng Lâm Kiến Đông trò chuyện chi tiết, tự nhiên cũng suy nghĩ xa hơn, coi như suy nghĩ của hai người va vào nhau. Cô đương nhiên sẵn lòng lấy danh tiếng của mình ra để dẫn dắt thợ thêu Mộc Hồ, đây hoàn toàn không phải là vấn đề.

Cô không chỉ muốn những người thợ thêu đó dựa vào danh tiếng của mình để kiếm tiền mà còn dạy họ thêu thùa, để nhiều thợ thêu có thể tạo ra những tác phẩm tốt hơn, trên con đường này có thể vững vàng kiên định như cô, có thể coi nghề thêu là sự nghiệp của chính mình chứ không chỉ là công cụ phụ giúp cho cuộc sống gia đình.

Phụ nữ cũng nên có một sự nghiệp để vì nó mà nỗ lực cả đời, không phải sao?

Cô nhíu mày suy tư một lúc, trong đầu Ninh Hương chợt lóe lên một tia sáng, cô đột nhiên quay lại nhìn Lâm Kiến Đông, nói với anh: “Với danh tiếng hiện tại của em, mở thị trường và nguồn tiêu thụ chắc không khó, hay là trực tiếp dựa vào danh tiếng làm thương hiệu, dùng danh tiếng của em để mang các tác phẩm của thợ thêu Mộc Hồ, mở thị trường trước rồi nói sau. “

Có một số từ Lâm Kiến Đông nghe không hiểu, nhìn Ninh Hương,”

Thương hiệu? “

“Ừ. “ Ninh Hương gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn sắc trời hoàng hôn suy nghĩ một chút rồi nhìn Lâm Kiến Đông, “Cũng không cần nghĩ mấy cái tên hoa mỹ gì nữa, cứ gọi là Ninh Hương Các, vừa nghe đã biết ngay khi em. Tất nhiên, tác phẩm được bán dưới thương hiệu này không chỉ là của mỗi em, mà là tác phẩm tốt của tất cả những thợ thêu ở Mộc Hồ. Dùng danh tiếng của em để dẫn dắt thương hiệu Ninh Hương Các, sử dụng thương hiệu Ninh Hương Các dẫn dắt bảng hiệu thợ thêu Mộc Hồ, anh nghĩ thế nào? “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 332



Lâm Kiến Đông nhìn cô, suy nghĩ kỹ ý nghĩa trong lời nói của cô, cuối cùng nói:” Mở cửa hàng? “

Anh dùng suy nghĩ của mình để chuyển nhãn hiệu giả mà Ninh Hương nói thành thứ thực tế, gian hàng thì không cần thương hiệu Ninh Hương Các này, vậy chỉ có thể mở cửa hàng. Giống như con phố thương mại trước đây đã thấy, có rất nhiều cửa hàng lâu đời.

Ninh Hương nghe được lời anh nói, cô vỗ mạnh tay một cái, “Đúng vậy! Chính là mở cửa hàng!”

Lâm Kiến Đông tiếp tục nghĩ, “Bắt đầu từ cái nhỏ, trước tiên có thể mở một cửa hàng ở Tô thành và Thần Hải gần đó, sau đó dần dần tích lũy vốn làm lớn hơn, rồi đến Bình Thành Cảng Thành gì đó. Tác phẩm và tên tuổi của em đã nổi tiếng ở các thành phố lớn này, đặc biệt là trong giới sưu tập, mở thị trường chắc là không thành vấn đề.”

Nói đến đây, trái tim Ninh Hương bắt đầu đập nhanh “bùm bùm”. Sau đó cô mím môi cười, nhìn Lâm Kiến Đông nói, “Ý tưởng này rất hay, nhưng không biết kết quả như thế nào, anh bằng lòng giúp em chứ?”

Cho đến nay, vẫn chưa có bất kỳ thương hiệu thêu nào trên thị trường. Hầu hết các thợ thêu chỉ quan tâm thêu thùa, như Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, họ đều là người trong biên chế có địa vị cao, chủ yếu là dạy kỹ thuật và làm việc cho nhà nước.

Chưa bao giờ có thợ thêu thùa tự mình đưa nghề thêu ra ngoài xã hội và thị trường.

Những người buôn bán đồ thêu chẳng qua chỉ đang kiếm lợi từ giữa, chỉ để kiếm thêm một ít tiền cho mình, cũng không khác mấy so với những người bán hàng nhỏ lẻ khác. Họ không quan tâm đến tương lai và sự phát triển của nghề thêu, họ chỉ quan tâm đến tiền bạc.

Lâm Kiến Đông cũng nhìn Ninh Tương cười, sau đó gật đầu với cô, “Bằng lòng.”

Trong lòng Ninh Hương nhẹ nhõm, ngụm khí kéo căng cũng thả lỏng, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn, coi như là cười ra hoàn toàn. Sau đó, cô thu nụ cười lại hắng giọng, đưa tay về phía Lâm Kiến Đông, “Hợp tác vui vẻ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông cũng mỉm cười đưa tay ra, cùng cô bắt tay giao ước.

Vậy mà vừa mới bắt tay xong, bụng Ninh Tương đột nhiên réo lên.

Lâm Kiến Đông liếc cô một cái, “Còn chưa ăn cơm?”

Ninh Hương nhướng mày, thờ ơ nói: “Em phấn khích quá, quên mất, lát nữa về nhà rồi ăn.”

Lâm Kiến Đông nhìn xung quanh, sắc trời lúc này đã tối hẳn, đồ ăn trong nhà ăn cũng đã thu dọn từ sớm, vì vậy anh quay đầu ra hiệu với Ninh Hương, “Đừng về nhà ăn nữa, ra ngoài ăn cơm đi, anh chúc mừng em.”

Ninh Hương nghĩ nghĩ thấy cũng được, vừa hay có thể tiếp tục nói về chuyện làm ăn, cô vậy nên cô bèn gật đầu đồng ý, cùng Lâm Kiến Đông ra khỏi trường tìm một chỗ ăn cơm.

Lâm Kiến Đông thực ra đã ăn cơm, khi Ninh Hương ở dưới lầu gọi anh lại, anh vừa ăn tối xong từ nhà ăn trở về để chuẩn bị tự học. Nhưng để đi cùng Ninh Tương, anh ăn thêm một bữa nữa.

Quen biết với nhau lâu như vậy, quả thực đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ninh Hương kích động như thế, là loại kích động hoàn toàn không thể kiềm chế được. Cô dùng vẻ mặt và giọng điệu như vậy trò chuyện với anh không ngừng suốt buổi tối.

Đương nhiên, nếu loại chuyện được mời gặp mặt này xảy ra với anh , có lẽ anh còn phấn khích hơn.

Anh không có cái phúc này, nhưng anh khi ở bên cạnh Ninh Hương hưởng một ít phúc khí cũng cảm thấy đủ hạnh phúc và phấn khích rồi.

Sau bữa tối, anh tiễn Ninh Hương về nhà, cùng cô chậm rãi đi dạo trên đường, lại cùng cô trò chuyện suốt đoạn đường, ban ngày có nắng, nhưng hiện tại trên đầu mây đen dày đặc, ban đêm gió lạnh thổi qua trên má, nhưng lại không cảm thấy lạnh chút nào.

Khi đi được nửa đường, trời lại đột ngột đổ tuyết.

Ninh Hương cũng không chê lạnh, vươn tay từ trong áo len ra đón tuyết, bông tuyết khi gặp phải làn da lập tức biến thành nước, cô cười một cái nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Năm sau nhất định sẽ là một năm vô cùng tốt lành.”

Lâm Kiến Đông đứng trước mặt nhìn cô, “ Sau này mỗi năm đều là một năm tốt lành. “

* * *Đón tuyết trở về nhà, Ninh Hương mở cửa vội vàng dẫn Lâm Kiến Đông đi vào. Tuyết rơi trên người không cần phủi đã hóa thành nước, cô vội vàng đem khăn khô qua để Lâm Kiến đông lau một chút, sau đó đi rót nước nóng.

Vương Lệ Trân đi theo sau không kịp tiết tấu của cô, vì vậy chỉ hỏi cô, “Có gặp được đồng chí không vậy?”

Ninh Hương vừa bận bịu vừa mỉm cười nói với Vương Lệ Trân, “Gặp được rồi ạ.”

Vương Lệ Trân đi theo cô tiếp tục hỏi, “Thế đã bắt tay chưa?”

Ninh Hương đặt nước nóng vào tay Lâm Kiến Đông, quay sang nói với Vương Lệ Trân, “Không chỉ bắt tay mà còn nói chuyện nữa. Nói với cháu là, lấy ra nghề thêu thùa của mình, làm giàu. “

Vương Lệ Trân vui vẻ cười, gương mặt đầy nếp nhăn, “ Đã giàu có rồi còn gì. “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 333



Ninh Hương đi tới cầm cốc lên cho ấm tay uống nước nóng, “Vậy thì dẫn dắt mọi người cùng nhau làm giàu, nghề thủ công của chúng ta cần được kế thừa và phát huy, cần được cả xã hội công nhận, cháu muốn làm cho thợ thêu ở Mộc Hồ của chúng ta đều giàu có. “

Vương Lệ Thâm nhìn vẻ mặt của Ninh Hương, giơ tay gạt đi sợi tóc ướt bị tuyết làm ướt trên trán cô, ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn cô, sau đó nghiêm túc nhìn cô rồi nói, “Nha đầu, cố lên.”

Ninh Hương nghiêm túc gật đầu, lại quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông, nói với anh: “Cùng nhau cố gắng.”

Lâm Kiến Đông đặt cốc trong tay xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông sau khi uống nước nóng làm ấm tay và cơ thể, ngồi nói chuyện với Ninh Hương và Vương Lệ Trân một lúc rồi mới quay lại trường.

Ninh Hương mang ô cho anh, tiễn Lâm Kiến Đông đi rồi đóng cửa lại, cô ngồi trên ghế sô pha ôm lấy cánh tay Vương Lệ Trân, tựa đầu vào vai bà ấy, chậm rãi kể cho bà ấy nghe tất cả mọi chuyện hôm nay cùng với toàn bộ tâm tình của cô.

Vương Lệ Trân vừa nghe vừa mỉm cười trấn an, lòng bàn tay thô ráp đặt lên mu bàn tay Ninh Hương, đem theo nhiệt độ ấm áp nhẹ nhàng vỗ về.

Vì còn vài ngày nữa sẽ là kỳ thi cuối kỳ, nên dù trong lòng có kích động có phấn khích thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chỉnh lý lại. Ninh Hương quay trở lại trường nhanh chóng tiến vào trạng thái tiếp tục ôn tập, tất nhiên sẽ không có chuyện gặp ai cũng nói mình nhận được lời mời gặp mặt.

Lòng dạ mọi người đều tập trung vào ôn tập thi cử, cũng không có mấy người còn tâm tư để ý đến chuyện của người khác. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, sẽ đón kỳ nghỉ đông cuối cùng ở trường đại học, mọi người vẫn thu dọn đồ đạc về quê đón tết như thường.

Kỳ nghỉ lần này Lâm Kiến Đông không về nhà ngay mà xin ở lại trường học thêm vài ngày, dùng kinh nghiệm hai năm buôn bán nhỏ của mình, cùng thảo luận với Ninh Hương ý tưởng gặp nhau, đồng thời lên một kế hoạch tổng thể và có hệ thống.

Trong đó bao gồm đăng ký nhãn hiệu của Ninh Hương Các, bao gồm lựa chọn địa điểm và trang trí cửa hàng, bao gồm ngân sách và nguồn quỹ ước tính, bao gồm hợp tác với Mộc Hồ và phân phối lợi nhuận. Tiếp theo là những vấn đề liên quan như đào tạo thợ thêu.

Có rất nhiều việc phức tạp liên quan, không phải việc đập trán một cái là có thể hoàn thành.

Tuân theo tôn chỉ bắt đầu từ những việc nhỏ chậm rãi vững chắc từng bước một, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông dự định năm sau sẽ mở một cửa hàng ở Tô thành trước rồi nói sau. Về mặt tài chính, họ cũng bớt căng thẳng hơn.

Hai năm qua bản thân Ninh Hương kiếm được không ít tiền, mua nhà xong vẫn còn không ít tiền tiết kiệm. Lâm Kiến Đông cũng lấy ra số tiền mình kiếm được trong hai năm qua, tất cả đều góp vào, hai người chính thức được coi là quan hệ đối tác trên mặt ý nghĩa.

Sau khi hoàn thành mọi kế hoạch lớn nhỏ, cũng gần đến ngày anh tư Lâm Kiến Bình lập gia đình. Em trai kết hôn, tất nhiên Lâm Kiến Đông phải về nhà, vì vậy Ninh Hương bèn với anh ngồi xe trở lại thị trấn.

Vương Lệ Trân không đi cùng để bị dày vò, nhưng bà ấy đã gói trước một phong bì đỏ, đưa vào tay Ninh Hương. Ninh Hương cũng tự tay gói một chiếc phong bì đỏ, dự định sẽ đưa nó trở lại Lâm Kiến Đông để anh mang về, chúc mừng đám cưới của Lâm Kiến Bình.

Ninh Hương trở về thị trấn chủ yếu là đến trạm đặt thêu để lấy vật liệu, cái gì cũng có thể ngừng nhưng chế tác không được dừng, cô còn định đưa kế hoạch mà cô và Lâm Kiến Đông cho trạm trưởng Trần xem, xem xem anh ta nói như thế nào, có khả thi hay không.

Vì vậy, hai ngày trước đám cưới của Lâm Kiến Bình, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đã đến nhà ga mua vé, bắt xe buýt khoảng một tiếng rưỡi trở lại thị trấn Mộc Hồ. So với việc đi thuyền về nhà trước đây, việc này tiết kiệm không ít thời gian.

Đến thị trấn xuống xe, Lâm Kiến Đông không có về nhà ngay lập tức, mà là cùng Ninh Hương đến trạm đặt thêu.

Ninh Hương lần này trở về Mộc Hồ, lúc bước vào trạm thêu quen thuộc này, mọi người khi nhìn thấy cô đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt khi họ chào hỏi giống như đang nhìn thấy người nào đó vô cùng phi thườn

g.

Gặp được trạm trưởng Trần, trạm trưởng Trần càng là giống vậy.

Khi trạm trưởng Trần nhìn thấy Ninh Hương, mở miệng chính là: “Quay lại sao không nói trước với tôi một tiếng?”

Ninh Hương cười nói: “Làm gì? Định trải thảm đỏ cho tôi à?”

Trạm trưởng Trần trả lời dứt khoát: “Quy cách này cũng chưa đủ!”

Nói xong, anh ta lấy một tờ báo từ trong ngăn kéo ra đặt ngay trước mặt Ninh Hương, “Tin tức về cuộc gặp mặt của cô từ lâu đã lan truyền rồi, giờ thì không một ai là không biết cái tên Ninh Hương cô đây, trưởng Trấn cũng nói rằng đợi cô quay về thì muốn gặp cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 334



Tờ báo này Ninh Hương đã đọc, là số đầu tiên của tờ báo địa phương sau kỳ nghỉ học. Có một câu chuyện về cô trên báo, bên trên còn có hình ảnh cô bắt tay với vĩ nhân.

Toàn bộ bài báo chỉ tập trung vào một vài từ khóa ------- người đứng đầu ngành thêu thùa, Ninh Hương, Mộc Hồ, thợ thêu.

Ngay sau khi bài báo này ra mắt, nó được coi như mạ một ánh vàng lên sự nổi tiếng của cô.

Cô nhìn lướt qua tờ báo, không có vẻ gì là tự mãn, bình tĩnh cười đáp: “Lần sau trở lại gặp trưởng Trấn vậy, bên chúng tôi có một số đề xuất muốn cho anh xem trước.”

Nghe được hai chữ “chúng tôi”, trạm trưởng Trần nhận ra rằng anh ta đã quá vui mừng khi nhìn thấy Ninh Hương, vậy mà anh ta thực sự bỏ quên bên cạnh Ninh Hương còn có một người khác. Anh ta cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng xin lỗi hỏi Ninh Hương, “Đây là ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông, giới thiệu anh với trạm trưởng Trần, “Đối tác tương lai của tôi, Lâm Kiến Đông.”

Nói xong lại giới thiệu Trạm trưởng Trần với Lâm Kiến Đông, “Đây là trạm trưởng trạm thêu của chúng ta.”

Vậy là, Lâm Kiến Đông và Trạm trưởng Trần vội vàng bắt tay và chào hỏi nhau, đầu tiên chào hỏi lịch sự nhau trước. Sau khi trò chuyện kết thúc, Ninh Hương cũng không nói chuyện phiếm với trưởng trạm Trần mà trực tiếp đưa ra kế hoạch của họ.

Cô đưa bản kế hoạch cho Trạm trưởng Trần, nói với anh ta, “Đây là bản kế hoạch mà chúng tôi đã làm, bên trong là tất cả ý tưởng của chúng tôi, anh xem xem như nào. Ý tưởng của chúng tôi là sử dụng danh tiếng của tôi để đưa tác phẩm thêu của Mộc Hồ ra bên ngoài.” Trạm trưởng Trần gật đầu, nghiêm túc xem xét bản kế hoạch trước.

Càng nhìn, sắc mặt anh ta càng trở nên nghiêm túc, cuối cùng chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân cũng bắt đầu sôi trào.

Loại ý tưởng táo bạo này nếu đặt lên người khác, anh ta có thể cho là viển vông, dù sao mọi người cũng là thợ thêu nhỏ vô danh ở nông thôn, sao có thể có năng lực lớn như vậy. Nhưng khi vấn đề này đặt lên người Ninh Hương, ngay lập tức liền cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

Anh ta thở một hơi dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Hương, nghiêm túc hỏi: “Hai người tự nghĩ ra sao?”

Vẻ mặt Ninh Hương cũng nghiêm túc, “Sau khi nhận lời gặp mặt, tôi mới có phương hướng cùng quyết tâm.”

Trạm trưởng Trần lại hít một hơi thật sâu, nhìn Ninh Hương nói: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, những chuyện này cô vốn không cần mạo hiểm lo lắng, cô chỉ cần dựa vào thêu thùa đã không lo cơm áo rồi. Nếu cô đã quan tâm đến các thợ thêu thùa ở Mộc Hồ, vậy tôi thay mặt họ cảm ơn cô trước. Sau này nếu bất cứ khi nào cần đến tôi chỉ cần lên tiếng, mọi người trong thị trấn của chúng tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với công việc của cô.”

Cái cô nhận được đó là mệnh lệnh cao nhất, mục đích là làm việc chăm chỉ vì phúc lợi của những thợ thêu khác, thậm chí vì phúc lợi của toàn bộ thị trấn của họ. Vấn đề này không nên để cô chiến đấu một mình, mà là vấn đề mọi người cần phải đồng lòng.

Ninh Hương thấy trạm trưởng Trần công nhận ý tưởng của cô và bày tỏ sự ủng hộ hết mình nên cô đương nhiên cũng yên tâm. Chỉ cần trạm đặt thêu phối hợp tốt với cô, cô liền có tự tin có thể đưa bảng hiệu của tú nương Mộc Hồ ra bên ngoài.

Sau khi nói xong những chuyện này với Trạm trưởng Trần, cũng đã gần đến giờ ăn trưa. Trạm trưởng Trần không để Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi, mà đưa họ đến nhà ăn quốc doanh của thị trấn để ăn trưa, gọi một bàn toàn đồ ăn.

Sau khi nói chuyện với Ninh Hương về tình hình ở trạm thêu, trong bữa tối, trạm trưởng Trần và Lâm Kiến Đông nói về việc mở sản phẩm thêu ra thị trường bên ngoài như nào, cách bán hàng thêu Mộc Hồ ra ngoài như nào.

Trò chuyện ăn tối xong, ba người họ cảm thấy thoải mái về cả thể chất lẫn tinh thần, cảm thấy tương lai vô cùng sáng lạn.

Sau khi ra khỏi nhà ăn quốc doanh, Ninh Hương không tới trạm đặt thêu nữa, cô định lo liệu hết mọi việc bên ngoài, chẳng hạn như mặt tiền cửa hàng nhãn hiệu, sau đó sẽ quay lại tiếp tục liên hệ tình hình bên Mộc Hồ.

Chỉ cần trưởng trạm Trần ở đó, Mộc Hồ bên này về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Tất cả những việc cần làm đã xong xuôi, Ninh Hương lấy vật liệu chuẩn bị ngồi xe trở về. Cô không cần trạm trưởng Trần tiễn xa, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn tiễn cô đến chỗ lên xe.

Trước khi Ninh Hương lên xe, cô lấy từ trong ví ra hai chiếc phong bì màu đỏ, cười nhét vào tay Lâm Kiến Đông, “Lì xì cưới cho A Tứ, em cùng bà Lệ Trân mỗi người một cái, chúng ta sẽ không đi nữa, mong cậu ấy thông cảm.”

Lâm Kiến Đông biết cô không thực sự muốn quay trở lại đại đội Điềm Thủy, tất nhiên anh không yêu cầu cô đi. Loại phong bì đỏ này anh đương nhiên không từ chối, cầm trong tay nhìn Ninh Hương nói: “Đi đường cẩn thận, qua Tết anh sẽ quay về.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 335



Ninh Hương gật đầu với anh, “Năm sau gặp.”

Lâm Kiến Đông nhìn cô lên xe, đứng chỗ cũ nhìn xe buýt khởi động vẫy tay với Ninh Hương ngồi bên cửa sổ xe. Đợi cho đến khi không còn nhìn thấy xe nữa, anh mới thu lại nụ cười trên mặt quay người đi về đại đội Điềm Thủy.

Về đến nhà, chỉ thấy trong nhà náo nhiệt toàn là người. Kết quả anh nhìn hai chữ song hỷ trên cửa lớn bước vào nhà, còn chưa kịp cảm nhận được bầu không khí sôi động mà đám cưới nên có thì bỗng nhiên bị những người khác vây quanh.

Nhưng người khác còn chưa kịp nói gì, Trần Xuân Hoa đã dẫn đầu hỏi: “A Tam con về rồi à, những chuyện trên báo nói, chuyện về A Hương, là thật hay giả vậy? Con không biết thôi, những ngày này trong thôn đều đồn ầm lên! “

Lâm Kiến Đông bị hỏi đến sững sờ, lòng nghĩ không ra nhân vật chính của gia đình hai ngày này không phải nên là chú rể lão Tứ sao? Anh chỉ vừa xách hành lý bước vào, không ai nói chuyện lão Tứ lấy vợ, lòng dạ ai ai cũng nghĩ về Ninh Hương vậy.

Sau một lúc, Lâm Kiến Đông thanh thanh giọng mở miệng nói: “Ngay cả ảnh cũng có, đương nhiên là thật.”

Những người khác nghe được lời này, lập tức kinh ngạc, trong khi Trần Xuân Hoa nắm chặt ống tay áo của Lâm Kiến Đông “Mau mau mau, mau kể cho chúng ta, A Hương sao lợi hại vậy! Mẹ của tôi ơi! Chuyện mà nằm mơ cũng không dám! “

Lâm Kiến Đông bị kéo đến hết cách, đành phải bảo mọi người an tĩnh chút. Sau đó anh vào nhà để hành lý xuống uống một ngụm nước rồi đi ra tìm một chỗ ngồi xuống, bộ dáng đó giống như trước đây khi anh làm đội trưởng đội sản xuất đi họp vậy.

Sau khi tất cả đều ngồi xuống, trong tay anh còn cầm một cái cồng, gõ một cái nói, “Nào, câu chuyện bắt đầu!”

Tiếp đó anh vừa kể, những người khác trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ như sợ nghe sót nửa câu từ trong miệng anh vậy. Sau đó, một số người nghe nghe xong thậm chí còn bắt đầu khóc, ở bên cạnh cầm khăn tay lau nước mắt.

Trần Xuân Hoa cũng đang khóc, chú rể Lâm Kiến Bình ở bên cạnh bà ấy hỏi, “Sao lại khóc vậy?” Trần Xuân Hoa trực tiếp xí cậu một câu, “Mày hiểu cái rắm!”

Thực ra bản thân bọn họ cũng không nói rõ được, chính là nghe Lâm Kiến Đông kể đến đoạn Ninh Hương gặp người đó liền nhịn không được hốc mắt ẩm ướt nữa. Lại nghe đến việc nói muốn làm giàu, muốn để các thợ thêu có cuộc sống tốt đẹp liền nhịn không được khóc ra.

Việc tổ chức kết hôn của Lâm Kiến Bình náo nhiệt hai ngày, mà khách khứa lui tới cùng nói chuyện phiếm, tất cả đều nói chuyện Ninh Hương lên báo. Với tư cách người cùng quê cùng thôn mà nói, trên mặt mỗi người đều cảm thấy vô cùng vinh dự!

Ra ngoài mặc kệ là đi đến đâu, một khi nói đến việc cô gái kia là thôn người thôn mình, là mình nhìn cô trưởng thành, từ nhỏ đã thông minh giỏi giang, sau khi lớn lên có kiến thức có thể gánh vác mọi việc, thì trong lòng trong mắt trên mặt đều tràn đầy tự hào và kiêu ngạo!

Sau khi hôn lễ của Lâm Kiến Bình kết thúc, không đến mấy ngày liền đến giao thừa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tư tưởng đã giải phóng hai ba năm, mùa xuân năm nay càng thoải mái náo nhiệt hơn hai năm trước. Dĩ nhiên là mười mấy người nhà họ Lâm vẫn cùng nhau ăn tết, niềm vui tân hôn của Lâm Kiến Bình cộng thêm ăn mừng ngày tết, vui vẻ gấp đôi.

Năm nay Ninh Hương và Vương Lệ Trân không về quê, hai người trực tiếp đón giao thừa trong thành, cùng nhau trang trí đồ tết, giao thừa thì dán chữ Phúc lên cửa, cạnh cửa thì dán câu đối, còn treo cả hai cái đèn lồng đỏ lớn dưới mái ngói.

Mùng một đầu năm có rất nhiều hàng xóm dẫn con tới cửa chúc tết, vô cùng náo nhiệt chúc mừng năm mới, đều xem Ninh Hương thành nhân vật lớn. Bọn họ đọc báo rồi, hiện tại Ninh Hương trong mắt bọn không phải là người bình thường.

Trong nhà Lâm Kiến Đông vô cùng náo nhiệt ăn tết đến mùng bảy tháng giêng, sau đó ngồi xe trở về trường học.

Vào buổi tối một ngày trước khi đi, anh rửa mặt xong thu dọn đồ đạc trong phòng, anh cả anh Lâm Kiến Quốc cùng anh hai Lâm Kiến Quân và em tư Lâm Kiến Bình bỗng nhiên cùng nhau đến tìm anh, xem sắc mặt liền biết là có chuyện gì đó nghiêm túc.

Lâm Kiến Đông nhìn lấy bọn họ vào đến nhà, trực tiếp nói một câu: “Xem ra là có chuyện.”

Mà ba anh em vào phòng không nói một câu thừa nào, trực tiếp nhét một túi đeo vai đầy tiền vào tay Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến Đông tò mò, mở khóa kéo ra nhìn thấy bên trong đều là tiền, vô thức liền ngẩn người.

Anh cả Lâm Kiến Quốc không để anh nói chuyện, tự mình mở miệng nói trước: “Bọn anh đều thương lượng cùng chị dâu cả, chị dâu hai của em và em dâu mới rồi, số tiền này là ba nhà bọn anh cùng nhau gom, đều là tiền dư để dành, em cầm mà dùng. Hai năm nay tiền trong tay bọn anh kiếm được đều là em dẫn dắt mà có. Hiện tại em muốn cùng A Hương làm chuyện lớn, bọn anh khẳng định phải giúp một tay.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 336



Nghe xong, Lâm Kiến Đông kéo khoá kéo lên: “Không cần đâu, tính số tiền trên người em và A Hương cũng gần đủ mở một cửa hàng nhỏ. Từ nhỏ mà làm lên, từ từ thôi, ăn một miếng không trở nên mập được.”

Anh hai Lâm Kiến Quân lại nói: “Gần đủ chính là có thể sẽ sẽ không đủ, loại chuyện này dựa vào tính toán sao có thể tính cho chuẩn, nói không chừng trong quá trình này chợt có gì bất ngờ cần dùng tiền gấp rồi sao? Tìm ngân hàng vay tiền cũng phiền phức, em mau cầm lấy đi.”

Lâm Kiến Đông không mở miệng tiếp, Lâm Kiến Bình lại nói: “Coi như bọn anh cho em mượn, sau này các em làm lớn rồi thì trả lại cho bọn anh là được. Hiện tại đừng khách sáo nữa, ngoại trừ mấy anh em chúng ta, nhà khác cũng mượn không ra số tiền này.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là lời nói thật, trước mắt không nhiều người giàu có, người có thể cho mượn tiền đã ít lại càng ít. Lâm Kiến Đông nín thở suy nghĩ một lát, ngẫm lại tiền bạc dư dả một chút quả thật sẽ tiện hơn, vì thế không từ chối nữa, liền nhận lấy tiền.

Cầm tiền, anh còn nói: “Các anh có giữ lại tiền vốn cho mình rồi chứ? Việc buôn bán của các anh vẫn phải tiếp tục làm đó nha? Không có việc gì thì thường xuyên liên lạc với em để em góp ý cho mọi người, em cũng làm ăn lớn hơn.”

Ba anh em cùng trả lời: “Yên tâm đi, giữ lại rồi.”

Hiện tại căn cơ bọn họ đã ổn định, cũng có thể nói đã sớm làm ra chút thành tựu. Coi như không thể đại phú đại quý, nhưng cuộc sống sau này tuyệt đối sẽ không tệ đi. Nếu như có thể làm lớn như Lâm Kiến Đông nói, vậy đương nhiên là càng tốt.

Bốn anh em bàn xong việc này, ngồi cùng nhau trò chuyện một hồi, lúc không còn sớm nữa thì chia nhau về. Lâm Kiến Quốc và Lâm Kiến Quân trở về nhà mình, còn Lâm Kiến Bình thì mở cửa trở về phòng mình.

Vợ cậu Dương Tuệ đang ngồi xoa tay ở đầu giường, trên thân đắp kín chăn màu đỏ, nhỏ giọng hỏi cậu: “Anh ba nhận rồi sao?”

Lâm Kiến Bình đi đến bên cạnh cô ấy, vén chăn lên ngồi xuống: “Nhận rồi, dám không nhận thì nện c.h.ế.t anh ấy.”

Dương Tuệ bị Lâm Kiến Bình chọc cho cười lên, xoa tay xong nắm tay thu vào trong chăn sưởi ấm, lại cười hỏi: “Thật sự có thể mang theo thợ thêu Mộc Hồ chúng ta đều giàu lên sao? Có thể mang sản phẩm thêu của Mộc Hồ chúng ta ra ngoài sao?”

Kiến Bình nghĩ nghĩ: “Hẳn là có thể mà, bây giờ chị A Hương cũng không phải bình thường người. Nếu như chị ấy mà cũng làm không được, vậy những người khác càng không thể, mắt nhìn của đại lãnh đạo như vậy có thể sai sao?”

Nhắc đến Ninh Hương, nhắc đến đại lãnh đạo kia, trong mắt Dương Tuệ đều là tia sáng, nhìn chằm chằm Lâm Kiến Bình nói: “Bây giờ chị Ninh Hương là đệ nhất thần tượng trong lòng em, chị ấy chính là tấm gương của đời em, thật là quá lợi hại!”

Dương Tuệ cũng là người của trấn Mộc Hồ, nhưng không phải người của thôn Điềm Thủy. Cô ấy cũng là thợ thêu, bình thường ở nhà đều dựa vào làm thêu sản phẩm để phụ giúp gia đình, đã từng làm một vài tác phẩm nghệ thuật cao cấp tinh tế nhưng cũng không có danh tiếng gì, chỉ là một thợ thêu nhỏ.

Từ sau khi Ninh Hương được gặp mặt nhân vật vĩ đại, cô đã trở thành thần tượng và tấm gương trong lòng của toàn bộ thợ thêu thôn Mộc Hồ. Lúc đầu bọn họ cũng không cảm thấy làm thợ thêu có gì tài giỏi, chỉ là làm việc vụn vặt kiếm chút tiền phụ giúp gia đình mà thôi.

Nhưng Ninh Hương dùng hành động thực tế nói cho bọn họ, thêu thùa tốt thật sự có thể vô cùng xuất sắc.

Trước kia bọn họ chỉ biết những đại sư như Lý Tố Phân và Châu Văn Khiết, hai người họ đều là thầy thêu nổi danh ở Tô Thành, luôn cảm thấy có khoảng cách với họ. Nhưng Ninh Hương không như thế, trước kia Ninh Hương cũng chỉ là một thợ thêu nông thôn bình thường.

Bọn họ thấy được hi vọng trên người Ninh Hương, một loại hi vọng chỉ cần cố gắng là có thể thay đổi cuộc đời.

Lâm Kiến Bình cầm tay Dương Tuệ lên xoa bóp, cười nói: “Em cũng cố lên, anh ủng hộ em.”

Nếu Ninh Hương thật sự có thể mang đồ thêu Mộc Hồ ra ngoài, vậy khẳng định những thợ thêu sẽ có càng nhiều cơ hội và không gian phát triển, chỉ cần có thể làm ra tác phẩm tốt, vậy hẳn là có thể có được tương lai không tồi.

Dương Tuệ gật đầu với Lâm Kiến Bình, mạnh mẽ đáp: “Ừm!”

***

Lâm Kiến Đông nhận tiền của ba anh em xong, ngày hôm sau liền xách hành lý đi về trường. Lúc tới trường học, trước tiên phơi chăn đệm thu dọn một phen, thu dọn giường chiếu xong, buổi tối dành thời gian rảnh xách túi đi ra ngoài tìm Ninh Hương và Vương Lệ Trân.

Ăn tết chính là phải nhàn hạ, mấy ngày tết Ninh Hương và Vương Lệ Trân đều không làm gì, chỉ ăn uống chơi đùa vui vẻ. Sau khi mở chợ phiên thì đến chợ phiên để dạo, còn đến lâm viên đi dạo hai ngày.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 337



Hôm nay hai người đều muốn ăn sủi cảo, thế là chạng vạng tối ở nhà băm nhân bánh và bột. Sau đó vừa ngồi xuống cán lớp vỏ sủi cảo thì Lâm Kiến Đông đến. Đối với Lâm Kiến Đông cũng không cần chào hỏi quá mức, Ninh Hương chỉ cười nói một câu: “Trở về rồi?”

Lâm Kiến Đông thỉnh thoảng sẽ đến nơi này của Ninh Hương, đến đây cũng không xem mình như người ngoài, tìm chỗ đặt túi xuống, đến phòng bếp rửa tay rồi đến cùng giúp làm sủi cảo. Ninh Hương nhớ anh cán vỏ sủi cảo rất giỏi nên trực tiếp nhét chày cán bột vào trong tay anh để anh cán.

Ba người vừa ngồi bên bàn cán bột làm sủi cảo, vừa nói chút chuyện náo nhiệt vui vẻ. Vì Lâm Kiến Đông vừa trở về nhà một chuyến nên nói chuyện tương đối nhiều một chút, đều là nói người trong thôn bây giờ đang khen Ninh Hương thế nào.

Nói bây giờ Ninh Hương đã trở thành nhân vật xuất sắc trong lòng người trong thôn, có thể đem kể cho người mấy thế hệ trong thôn, thái độ đều là kính trọng, căn bản không dám có nửa phần không kính trọng, ngoại trừ khen còn lại vẫn là khen.

Ninh Hương nghe cũng không cảm giác lâng lâng gì, cũng không bởi vì được người khác kính trọng mà quên mình là ai, chỉ cười nói: “May mà em không trở về, nếu không sẽ bị kéo đến bộ đại đội, kể cho người trong thôn cả một ngày.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông nghe được cười lên: “Một ngày có thể không được, sợ là không biết phải kể bao nhiêu ngày, lúc anh trở về có rất nhiều người ở nhà anh giúp xử lý hôn lễ của A Tứ, anh vừa vào cửa liền bị bọn họ vây quanh, gõ chiêng đồng nói đến trời tối mới để cho anh nghỉ xả hơi.”

Ninh Hương và Vương Lệ Trân nghe được đều cười lên, Vương Lệ Trân nói: “Đều là người lớn lên ở nông thôn, ai từng thấy việc đời như này chứ, có thể không kích động sao? Dù nói người trong thành này cũng chưa thấy từng thấy việc này, mấy hàng xóm bên cạnh cũng như vậy, gặp mặt là muốn giữ lấy A Hương nói cả nửa ngày, đều muốn mở rộng kiến thức này, hưởng chút niềm vui này.

Ba người nói chuyện náo nhiệt một hồi, Ninh Hương đều xem như chuyện nói chuyện phiếm, cũng không thật sự cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người. Với tư cách người từng sống một đời, duy trì đầu óc thanh tỉnh cũng không khó, danh lợi vinh quang gì cũng không thể làm cho cô mê muội đầu óc.

Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một thợ thêu mà thôi.

Ba người nói chuyện gói xong sủi cảo, sủi cảo đun sôi thì bưng lên bàn ăn, rót một chút dấm, cầm đũa lên, vẫn là vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Cứ náo nhiệt như vậy mà nói hết một đêm, có hồi ức về quá khứ, cũng có tưởng tượng về tương lai.

Ăn cơm xong thì bắt tay vào rửa nồi chén, quét nhà, Lâm Kiến Đông mang túi mình đem từ trường học đến ra đưa cho Ninh Hương. Lúc Ninh Hương nhìn thấy trong túi đều tiền thì ngẩn người, một lát sau ngẩng đầu hỏi anh: “Ở đâu ra vậy?”

Lâm Kiến Đông đáp: “Anh cả, anh hai và em tư chủ động cho mượn, biết chúng ta có nhiều chỗ cần tiêu tiền, đưa cho chúng ta làm tiền vốn khởi động. Em cũng cầm đi cất đi, như đã nói trước đó, anh cần dùng tiền thì lấy từ chỗ em, chỉ làm chuyện công.”

Vì để sau này tiện làm việc, năm trước Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã mở tài khoản ngân hàng mới, họ đem phần tiền của mỗi người đều gửi vào tài khoản này. Tiền do Ninh Hương quản lý, Lâm Kiến Đông cần thì lấy từ chỗ cô.

Ninh Hương cũng biết tiền trong tay họ không tính là dư dả, nếu đã mượn rồi, đương nhiên cô sẽ nhận. Bình thường Ninh Hương tính các khoản rất chi tiết, khoản tiền mượn cũng ghi vào cẩn thận hoặc là các loại chi tiêu khác, cô đều nhớ rất rõ.

Chờ sau này khi sự nghiệp đi vào quỹ đạo, có lợi nhuận, có tiền thì trả lại là được.

Không nói thêm gì nữa, Ninh Hương nhận số tiền này, cẩn thận đếm hai lần trước mặt Lâm Kiến Đông, xác nhận số tiền cụ thể rồi trước tiên cất vào ngăn tủ khóa cẩn thận, sau đó ghi thêm một khoản tiền mượn vào sổ sách của mình.

Sau khi giao số tiền cho Ninh Hương, Lâm Kiến Đông cũng không vội rời đi, không nói về chuyện số tiền kia nữa mà chỉ lại ngồi nói chuyện thường ngày với Ninh Hương Vương Lệ Trân một hồi, lúc gần mười giờ thì đứng dậy về trường học.

Ninh Hương đi ra ngoài tiễn anh một đoạn, giẫm lên con đường lát đá mà đưa anh ra đến đầu ngõ.

Giao đêm tháng giêng vẫn lạnh giá như cũ, làm vén lên phần tóc bên tai, quét qua hai bên má làm hiện lên chút ửng hồng.

Đến đầu ngõ cùng nhau dừng bước chân, Lâm Kiến Đông xoay người lại nhìn Ninh Hương, vẫn chưa nói tạm biệt, chợt anh đưa tay lên lấy cái mũ trên áo bông của cô đội lên đầu cô, nhìn cô nói: “Rất lạnh đó, mau quay về đi.”

Ninh Hương hơi sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn lên cái mũ trên đầu mình rồi lại đưa mắt xuống nhìn về phía Lâm Kiến Đông. Kết quả Lâm Kiến Đông đã quay người rời đi, lúc này lại quay người lại, mỉm cười vẫy vẫy tay về phía cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 338



Ninh Hương đứng ở đầu ngõ không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Lâm Kiến Đông đi xa, chờ khi bóng lưng anh biến mất trong màn đêm, chính mình mới quay người về đi về nhà.

Trong ngõ có gió, gió lạnh quét qua trên đầu cô, tay cũng nhét vào trong túi áo bông.

Tay ấm lòng cũng ấm.

***

Năm 1981 bắt đầu, Ninh Hương bắt đầu khoảng thời gian một năm cuối cùng của mình ở trường đại học.

Mà khai giảng năm nay, cô vừa mới vào trường liền phát hiện vì chuyện mình lên mà trở thành người nổi tiếng trong trường.

Tiêu đề bài báo kia được trường học đăng lên bảng thông báo một cách nổi bật, vô cùng vô cùng.

Trong nháy mắt, cái tên Ninh Hương này trở thành cái tên không ai không biết của đại học Đông Vu, khoa lịch sử càng hoàn toàn nổi tiếng, tất cả mọi người đều chạy tới khoa lịch sử nhìn cô, đi trên đường thậm chí đều có kẻ không quen biết mỉm cười gọi cô là đàn chị.

Trong ký túc xá Sở Chính Vũ càng sôi nổi, bạn cùng phòng cậu ấy kéo cậu ấy cột đến cột thông báo nhìn bản tin kia, chỉ nói cậu ấy: “Mắt nhìn của tiểu tử cậu kén thật nha, khó trách người ta không để mắt đến cậu, người ta đây là người làm chuyện lớn à!”

Lòng Sở Chính Vũ vừa chua xót vừa vui mừng —— Cậu nói xem mắt nhìn tốt như vậy để làm gì?!

Mà bạn học trong ký túc xá và trong lớp Ninh Hương càng là bùng nổ, đều sắp tần bốc cô đến tận trời. Nhất là trong tuần đầu khai giảng đầu tiên, hầu như mỗi ngày đều có người quấn bên cạnh cô, hỏi cô các loại chi tiết của chuyện này.

Ninh Hương nói đến mức mệt mỏi, sau đó lúc Trương Phương các cô bổ nhào tới, cô lập tức che miệng của bọn họ.

Ngoại trừ chuyện này, cuộc sống trong trường vẫn không có khác biệt gì quá lớn. Hơi có khác biệt chính là, một năm này áp lực việc học trở nên nhỏ hơn rất nhiều, bình thường Ninh Hương không chỉ học tập và thêu thùa mà còn tìm thời gian rảnh ra để lo liệu rất nhiều việc vặt vãnh về chuyện mở tiệm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên việc vặt vãnh này, đại bộ phận đều là Lâm Kiến Đông bận rộn chạy tới chạy lui. Thời gian sau khi học của một năm nay, ngoại trừ tiếp tục vẽ bản thảo cho Ninh Hương thì còn lại đều là đặt vào việc chuẩn bị mở tiệm làm ăn.

Anh chuẩn bị kỹ càng tất cả tài liệu liên quan cần thiết, đến cục thương xin đăng kí thương hiệu “Ninh Hương các”, sau khi hiểu rõ nhiều vấn đề cũng đều xin đăng ký các loại danh xưng khác, vi dụ như “Ninh Hương đường”, “Ninh Hương viện”, “Ninh Hương”, “Ninh A Hương”, “Ninh Hương Hương”, “Ninh Nhất Hương” vâng vâng.

Đăng kí thương hiệu cần thời gian xét duyệt, trong khoảng thời gian cục thương hiệu xét duyệt, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương không dừng tiến độ bận rộn này. Trước tiên Lâm Kiến Đông đi tìm cửa hàng, anh thấy vừa ý thì đưa Ninh Hương đi xem, sau khi Ninh Hương hài lòng, chuyện còn lại đều do anh đi thương lượng thảo luận, sau cùng giải quyết tất cả vấn đề và thủ tục xong xuôi thì thuê cửa hàng.

Sau khi thuê cửa hàng xong là trang trí, phương diện này cũng là Ninh Hương và Lâm Kiến Đông tự mình tìm công nhân làm.

Hai người đều không quá có kinh nghiệm ở phương diện này, có đi thỉnh giáo người khác, cũng có tự mình suy nghĩ và tìm tòi. Vì thế từng chuyện lớn chuyện nhỏ cứ như vậy mà làm, đợi đến khi hoàn toàn trang trí cửa hàng xong đã đến sáu tháng cuối năm.

Đăng kí thương hiệu thành công cũng vừa tốn khoảng thời gian hơn nửa năm, cứ như vậy dùng thời gian rảnh rỗi để tìm tòi chuẩn bị tất cả công việc ổn thoả, cách lúc bọn họ kết thúc năm 4 chỉ còn thoảng hơn một tháng gần hai tháng.

Còn lại gần hai tháng này, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông không bận rộn chuyệ khác mà là đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện học tập, dự định trước tiên phải nghiêm túc hoàn thành việc học. Dù sao sắp phải tốt nghiệp rồi, việc học cũng quan trọng như thế. Mà thời gian hơn một tháng còn lại này trôi qua rất nhanh, cũng chỉ thời gian một cái chớp mắt liền đến ngày đường hoàng tốt nghiệp. Rất nhiều bạn học trong trường đều được phân công việc, mà Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều nhường cơ hội cho người khác.

Chụp ảnh tốt nghiệp xong, ăn xong bữa cơm chia tay, tất cả sinh viên năm 77 thu dọn đồ rời khỏi trường, trong lòng ôm một bụng nhiệt tình nhắm đến nơi mà mình cần đến công tác. Có sự không nỡ khi ly biệt, cũng có sự hưng phấn khi cuối cùng cũng có thể thể thể hiện sức mình.

Vùi đầu khổ học trong trường bốn năm, tích lũy nhiều tri thức như vậy đều không phải là vì ngày hôm nay sao —— Đi đến xã hội, đi đến cương vị công tác, dùng kiến thức mình học được để hồi báo xã hội, đền đáp đất nước.

Sinh viên mấy khoá bọn họ cái đều là nhà nước dùng tiền bồi dưỡng, từ học phí đến tiền sinh hoạt, phần lớn là nhà nước xuất tiền, sau khi học xong cũng được phân công việc, thậm chí được phân nhà ở, cho nên xem như đền đáp quốc gia, đền đáp

xã hội một cách đúng nghĩa.

Ngày chính thức rời khỏi trường, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông sóng vai đứng cạnh nhau ngoài cổng trường, nhìn bốn chữ đen lớn “đại học Đông Vu” trên cổng, trong mắt tràn đầy lưu luyến không nỡ.

Nhớ tới đầu mùa xuân bốn năm trước, bọn họ xách hành lý từ nông thôn ngồi thuyền chạy tới, trên người đều mặc quần áo mới vừa may vào năm mới, mang theo một thân mộc mạc chất phác, trong lòng ôm ấp hi vọng vô hạn về tương lai, bước vào cánh cổng này.

Khi đó hưng phấn và kích động, bốn năm sau, vào giờ này khắc này vẫn còn nhớ rõ ràng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 339



Vương Lệ Trân giặt hai đôi giày ở bãi sông sau nhà, giặt xong đặt xuống phơi rồi mới trở về nhà ngồi xuống, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông xách theo mấy túi hành lý về đến nhà. Bà ấy đứng lên khỏi ghế, hỏi: “Đều lấy xong rồi?”

Lâm Kiến Đông xách mấy túi hành lý xuống phòng ở dưới lầu, Ninh Hương trực tiếp đi rót nước nóng bưng tới ngồi xuống bên bàn trà, đáp lời Vương Lệ Trân: “Đúng vậy, sau này cũng không cần phải đến trường nữa.”

Sau này bọn họ đã không còn là sinh viên, không cần mỗi ngày phải đi học.

Bởi vì Lâm Kiến Đông từ bỏ công việc do trường phân công, sau khi tốt nghiệp cũng không còn chỗ được sắp xếp nào khác, chỉ có thể tự thu xếp cuộc sống của mình, Ninh Hương bèn trực tiếp để anh đến ở nhà của mình.

Một năm trước là cô tìm Lâm Kiến Đông đến giúp, lôi kéo Lâm Kiến Đông cùng nhau nhập bọn thêu thùa làm ăn, bây giờ Lâm Kiến Đông từ bỏ công việc do trường học phân công, loại vấn đề về cuộc sống sau khi tốt nghiệp này, cô dĩ nhiên muốn chủ động hỗ trợ giải quyết.

Mà ở cùng nhau như thế này, thứ nhất có thể dễ dàng thảo luận và triển khai công việc tiếp theo hơn, thứ hai dĩ nhiên là có thể tiết kiệm được một số tiền. Bọn họ đã bỏ tiền ra một năm, chuyện làm ăn còn chưa chính thức bắt đầu, tiết kiệm tiền là chuyện tất nhiên.

Vào lúc sắp nghỉ, Vương Lệ Trân đã dọn dẹp phòng dưới lầu xong để cho Lâm Kiến Đông tới ở. Mà Lâm Kiến Đông rảnh rỗi liền mang chút hàng lý tới đây, hành lý ngày hôm nay cầm đến chính là hành lý cuối cùng.

Vương Lệ Trân vịn chân ngồi xuống cạnh Ninh Hương, giọng điệu cảm khái nói: “Thời gian trôi qua thật là nhanh, nhớ lúc cháu và Lâm Kiến Đông thi đậu đại học ấy, cứ ngỡ như mới chỉ hôm qua, tiếng loa vừa phát ra, cả thôn đều sôi nổi.”

Ninh Hương đương nhiên cũng nhớ, khi đó Hứa Diệu Sơn kéo mọi người đến bộ đại đội để họp, còn khen thưởng cô và Lâm Kiến Đông mỗi người một bộ tuyển tập da đỏ của chủ tịch, bảo cô và Lâm Kiến Đông phát biểu trước mặt mọi người.

Bốn năm thật sự trôi qua khá nhanh, bởi vì bốn năm này sống thoải mái hơn so với hai năm rưỡi trước, môi trường ở trường học thoải mái, người bên cạnh cũng thoải mái, học tập và thêu thùa đều khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.

Giọng điệu cô nhẹ nhàng tiếp lời: “Nghĩ như vậy, cũng rất nhanh.”

Lâm Kiến Đông thu dọn hành lý xong từ phòng đi ra, đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, uống một ngụm nước ấm nghe Ninh Hương và Vương Lệ Trân lại cảm khái vài câu thời gian trôi nhanh. Nghe lời này, anh cũng hồi tưởng một chút chính mình mấy năm này.

Năm đầu tiên của thập kỷ tám mươi trôi qua, cuộc sống bốn năm đại học của đến đây viết lên một dấu chấm. Mà sau dấu chấm này sẽ là một khởi đầu mới, vào lúc khởi đầu của thời đại mới này, bọn họ sẽ có thêm cuộc sống mới mẻ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã thương lượng xong, đầu xuân năm tới sẽ thành lập cửa hàng, nhưng trong khoảng thời gian còn lại của năm trước, hai người bọn họ cũng không rảnh rỗi. Kết thúc cuộc sống ở trường học lại lập tức bắt đầu bận rộn triển khai việc làm ăn.

Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn đi về giữa Tô Thành và Mộc Hồ. Đã gặp trưởng trấn, cùng trưởng trấn trao đổi đàm phán chuyện làm ăn về vấn đề thêu thùa, hi vọng trên trấn có thể toàn lực phối hợp với bọn họ, mọi người đồng lòng đưa sản phẩm thêu của Mộc Hồ đi ra xa.

Hiện tại lực ảnh hưởng của Ninh Hương không phải bình thường, đối với chuyện như thế này cơ bản đều không gặp phải trở ngại gì, dù là bây giờ còn có người phản đối chủ nghĩa tư bản làm ăn, nhưng đối với chuyện cô làm thì không dám có bất kỳ ý kiến nào.

Dù sao cô giỏi như vậy, đó chính là sự khích lệ tốt nhất.

Sau khi tất cả quan hệ đều đàm phán ổn thoả, người trực tiếp kết nối với Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn là trạm trưởng Trần. Anh ta là trạm trưởng, người đứng đầu trạm thêu, cuối cùng trạm thêu phát triển và phối hợp thế nào đều là do anh ta quyết định.

Trong khoảng thời gian một năm trước, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngựa không dừng vó, đi lại vô số lần, giải quyết hết các vấn đề giữa đó, cuối cùng chọn trước một phần tác phẩm thêu thùa có chất lượng tốt để trang trí cửa hàng, chuẩn bị năm sau khai trương.

Mà những vấn đề khác có liên quan đến việc mở cửa hàng, ví dụ giấy phép kinh doanh hay giấy phép gì đó, Lâm Kiến Đông đều đã làm xong.

Có thể nói, tất cả công tác chuẩn bị đều đã vào chỗ, chỉ chờ một tràng pháo mở cửa làm ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chạy xong một chuyến cuối cùng của năm trước, Ninh Hương đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bình thường lúc cô thêu thùa không cảm thấy mệt mỏi là bao, lúc mệt mỏi sẽ thư giãn gân cốt, mát xa mắt này kia. Nhưng chạy đi làm những việc vặt vãnh này thật là cảm thấy mệt mỏi.
 
Back
Top Bottom