Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 360



Bà ấy quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã trở lại. Hai người đều có dáng vẻ phong sương mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là đi ra ngoài bôn ba vất vả nhiều ngày trời, chắc đã mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Bà ấy nhìn thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông, tâm tình nói chuyện phiếm với bà Lý vốn đã mất lại lại lập tức được kéo trở về. Vương Lệ Trân vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ rồi ân cần hỏi han một phen.

Đương nhiên bà Lý cũng không nói gì nữa, mà đứng lên đi lại gần cười nói: “Bà nghe nói các cháu đến Cảng Thành tham gia hội chợ bán hàng gì đó, còn là triển lãm quốc tế nữa, nghe lợi hại thật đấy.”

Ninh Hương quả thật ngồi xe ngồi đến mệt c.h.ế.t rồi, nét mặt cô có chút mệt mỏi nhìn bà Lý cười nói: “Cũng giống như hội chùa ở chỗ chúng ta thôi, mọi người cùng đi bày quầy hàng bán đồ vậy, không có gì khác biệt đâu ạ.”

Bà Lý lại nói: “Ai da, chắc chắn là có chỗ khác nhau rồi. Những người đi tới đi lui kia nhất định đều là mấy người cấp cao, đồ vật bày bán cũng đều đắt đỏ hết. Không nói đến cái khác, chỉ nói những sản phẩm thêu thùa mà các cháu bán cũng đã không rẻ rồi”

Vương Lệ Trân đau lòng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông phải bôn ba mệt mỏi thành như vậy, bà ấy cũng không để bà Lý tiếp tục nói chuyện phiếm với hai người họ nữa, mà vội vàng kéo bọn họ đến ngồi xuống bên bàn nghỉ ngơi rồi rót cho mỗi người một ly trà.

Bà Lý thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã quay trở lại, bản thân bà ấy cũng không có gì để trò chuyện với mấy người trẻ tuổi như bọn họ, hơn nữa nếu bà ấy tiếp tục ở lại đây thì cũng có chút dư thừa, nên bà ấy cầm lấy đồ vật của mình, chào hỏi một tiếng rồi đi về.

Vương Lệ Trân giữ bà ấy lại ngồi chơi một lát, nhưng bà ấy vẫn không ở lại. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đành phải cùng nhau đưa bà ấy ra ngoài. Sau khi đi đưa bà ấy ra ngoài rồi quay lại ngồi xuống, Ninh Hương vừa xoa bóp bả vai của mình vừa nói: “Mệt c.h.ế.t đi được.”

Vương Lệ Trân cũng lại gần ngồi xuống, rót thêm trà cho cô và nói: “Đi ra ngoài bôn ba sao có thể không mệt được? Cháu nhìn lại năm ngoái Kiến Đông bôn ba bên ngoài hơn nửa năm xem gầy đến mức nào. Mấy ngày kế tiếp không có việc gì bận, cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương gật đầu lia lịa với Vương Lệ Trân như bị trật khớp vậy: “Cháu có thể ngủ một mạch ba ngày ba đêm.”

Vương Lệ Trân không nhịn được mà bật cười: “Cháu không ngủ được bà cũng đè cháu trên giường.”

Nghe hai người họ nói chuyện, Lâm Kiến Đông chỉ ở bên cạnh vừa cười vừa bưng ly trà lên uống.

Tiếp theo không có vị khách nào ghé qua, ba người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với nhau. Nghỉ ngơi được một chút thì cũng đến giờ đóng cửa, bọn họ đi đóng cửa lại rồi cùng nhau quay về nhà. Hai người về đến nhà bỏ hành lý xuống, đi rửa mặt chải đầu một chút rồi lại cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chiều.

Sau khi đến quán ăn ngồi xuống và gọi đồ ăn xong, Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông hỏi: “Lần này tham gia hội nghị bán hàng kết quả thế nào? Đã bán hết đồ chưa?”

Lâm Kiến Đông cười một tiếng rồi trả lời bà ấy: “Hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, hội chợ bán hàng còn chưa kết thúc mà tất cả sản phẩm thêu thùa của chúng ta đều đã bán hết rồi. Cháu nghĩ chắc hiệu quả sẽ không quá kém, nhưng không ngờ nó lại tốt như vậy.”

Vương Lệ Trân nghe xong cũng rất vui vẻ, trong ánh mắt bà ấy xán lạn, lại hỏi: “Ai da, vậy hai bức thêu hai mặt kia của A Hương cũng bán được rồi hả?” Trong tất cả sản phẩm thêu thùa cũng chỉ ba bức đó là đắt nhất.

Ninh Hương đáp lời: “Ba bức kia là không lo nhất, rất nhiều người đều nhắm vào ba bức đó mà đến, bởi vì bọn họ đều chưa từng thấy qua sản phẩm thêu thùa kiểu này. Có một ít người không mua được ba bức kia nên mua tạm mấy thứ khác.”

Vương Lệ Trân vẫn rất ngạc nhiên: “Trời ạ! Đúng là có quá nhiều người có tiền mà.”

Ninh Hương bật cười thành tiếng: “Bây giờ chúng ta cũng là người có tiền.”

Trong lòng Vương Lệ Trân vẫn rất bình tĩnh, bà ấy lại hỏi: “Nếu đã thành người có tiền rồi, vậy có phải sau này các cháu có thể nghỉ ngơi rồi không? Kiếm nhiều tiền như vậy, bà thấy cả đời này cũng không ăn không uống hết, tiêu cũng không xong đâu.”

Ninh Hương cười quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến Đông lại nói: “Nghỉ ngơi mấy ngày thì được, nhưng sau đó mới thật sự bận rộn ạ. Chúng cháu dự định nhận người làm thành một đội ngũ, sau đó mở rộng cửa hàng ra bên ngoài.”

Trải qua hội chợ bán hàng lần này, danh tiếng của cửa hàng Ninh Hương cũng xem như được xây dựng lên rồi, bọn họ cũng có đủ tài chính. Giờ đưa cửa hàng đến thành phố lớn mới có lợi cho sự phát triển của Ninh Hương Các trong tương lai.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 361



Vương Lệ Trân không làm được những việc này, nghĩ thôi đã thấy thật khó làm rồi. Đương nhiên người trẻ tuổi sẽ có tính toán và kế hoạch của người trẻ tuổi, bà ấy cũng không nhúng tay quá nhiều làm gì, chỉ nói: “Làm việc mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.”

Ba người cứ thế cùng nhau nói về việc này và một số việc nhà xuyên suốt bữa cơm. Mãi cho đến khi ra khỏi quán cơm, về đến nhà rửa mặt xong rồi lên giường, Vương Lệ Trân vẫn không nói với Ninh Hương và Lâm Kiến Đông về chuyện Giang Kiến Hải.

Theo bà ấy thấy thì Giang Kiến Hải đã sớm không còn liên quan gì tới cuộc đời của Ninh Hương nữa. Cho dù giữa anh ta và Lưu Doanh có thế nào, có tra tấn trả thù nhau thế nào thì cũng không liên quan gì đến Ninh Hương. Những chuyện tệ hại này hãy để cho nó lặng lẽ rời đi đi.

Tóm lại là về sau đừng bao giờ nhìn thấy mặt nhau nữa.

Sau khi nghe được chuyện của Giang Kiến Hải, thậm chí bà ấy còn cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước anh ta không ưa Ninh Hương, rất sảng khoái mà ly hôn với Ninh Hương. May mắn là Ninh Hương chạy trốn đủ nhanh, không đắp cả đời lên người anh ta.

Nghĩ đến những việc này, Vương Lệ Trân nhắm mắt lại rồi cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ở bên ngoài bôn ba thật sự rất mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong thì từng người lập tức đi về phòng ngủ bù.

Ninh Hương ngủ một giấc thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, lúc đi xuống lầu vẫn có bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn như cũ. Vương Lệ Trân thấy cô vừa ngáp vừa đi xuống lầu thì đứng lên bưng bữa sáng đến đặt lên bàn cơm, sau đó bảo cô nhanh chóng đi rửa mặt đi.

Ninh Hương rửa mặt xong lại đây ngồi xuống, rồi đánh một cái ngáp thật dài, giọng nói mang theo chút giọng mũi hỏi: “Lâm Kiến Đông đâu rồi ạ?”

Vương Lệ Trân đã ăn sáng rồi, bà ấy ngồi xuống bên bàn ăn bầu bạn với cô: “Nó đi ra tiệm trông cửa hàng rồi, nó bảo mấy ngày nay cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng để mệt, còn bảo bà ở nhà trông cháu nữa.”

Ninh Hương khẽ cười: “Cháu nào có yếu ớt như vậy chứ.”

Vương Lệ Trân nhìn cô: “Dù sao cũng có người chăm sóc, cháu yếu ớt một chút cũng không được hay sao? Cháu đừng luôn căng thẳng như vậy, thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng một chút, để bản thân được lười biếng một chút, hưởng thụ cuộc sống này đi, cháu nói xem có đúng hay không?”

Ninh Hương không nhịn được bật cười thành tiếng: “Bà đừng nói nữa, từ sau khi Lâm Kiến Đông vào đây ở thì hơn một năm nay cháu cũng thật sự lười biếng hơn rất nhiều rồi. Trước kia cháu nào có thường xuyên ngủ nướng như vậy, hiện tại có đôi khi còn không muốn thức dậy nữa là.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã hơn một năm nay, rốt cuộc Lâm Kiên Đông là người như thế nào, Vương Lệ Trân cũng đều nhìn thấy. Làm một người từng trải, có thứ hư ảo giả dối nào mà chưa thấy qua, bà ấy chỉ cần liếc mắt một cái là biết Lâm Kiến Đông thật sự biết yêu thương người khác, cũng rất biết sinh sống.

Hơn nữa trong lòng bà ấy không hồ đồ, mắt cũng có không mù, bà ấy nhìn ra được Lâm Kiến Đông là có lòng với Ninh Hương. Tấm lòng của anh đối với Ninh Hương cũng không phải mấy thứ hư ảo giả dối kia, mà chỉ là đối tốt với cô, chúng đều thể hiện ở những chi tiết rất nhỏ trong đời sống hằng ngày.

Mà bà ấy nhìn ra, những việc càng nhỏ càng có thể nhìn thấy tình cảm thật lòng của người đó. Mấy năm mấy tháng cũng như một ngày mà đối tốt với người khác từ những việc rất nhỏ nhặt, việc này không thể giả vờ được, không có ai có thể giả vờ làm việc này được lâu như vậy.

Nhưng bà ấy không thích nhúng tay vào việc này quá nhiều, bởi vì sợ Ninh Hương không có ý này với Lâm Kiến Đông, nếu bà ấy cứ thế nhúng tay vào mà hai người không thành đôi thì khi hai người gặp nhau sẽ rất xấu hổ. Như vậy ngày thường làm việc cũng sẽ mang đến ảnh hưởng.

Bà ấy cảm thấy Lâm Kiến Đông rất tốt, nhưng chưa chắc Ninh Hương cũng cảm thấy như vậy. Nói đến cùng loại chuyện này vẫn phải nhìn bọn họ. Thế nên hiện tại bà ấy vẫn không nói gì thêm, chỉ cười nói: “Không muốn thức dậy thì đi ngủ thêm một chút đi.”

Đối với loại chuyện này, Ninh Hương cũng không có dự định giấu giếm Vương Lệ Trân. Tối hôm qua là do quá mệt mỏi, nên cô không có cơ hội nói chuyện này với Vương Lệ Trân. Hiện tại cô ăn sáng xong và buông đũa xuống, nhìn Vương Lệ Trân rồi hắng giọng.Ở chung với nhau một thời gian lâu như vậy, Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương như vậy thì biết là cô có chuyện muốn nói với mình. Bà ấy cũng không biết Ninh Hương đột nhiên như vậy là muốn nói chuyện gì, thế nên bà ấy thử thăm dò hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Ninh Hương xếp tay đặt lên mép bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô nhìn Vương Lệ Trân rồi hỏi một câu: “Bà ơi, bà cảm thấy anh ba Lâm thế nào ạ?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 362



Trong lòng cô đang nghĩ gì mà sao lại hỏi cái này? Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Vương Lệ Trân suy tư trong lòng, nhưng vẫn bà ấy vẫn kìm nén lại cảm xúc rồi mới hỏi một câu: “Sao vậy? Cháu xem lâu như vậy rồi bà có nói nó có chỗ nào không tốt đâu?”

Ninh Hương cười rộ lên, nhìn bà ấy rồi hỏi tiếp: “Vậy nếu cho anh ấy làm cháu rể của bà thì bà cảm thấy thế nào?”

Vương Lệ Trân nghe được lời này thì hơi ngẩn người, bà ấy nhìn chằm chằm Ninh Hương một hồi lâu, sau đó chớp mắt chậm rãi nói: “Lời này của cháu là có ý gì vậy? Cháu và Kiến Đông, hai người các cháu…”

Ninh Hương nhếch môi tươi cười, chân mày khẽ nhướng lên nhìn về phía Vương Lệ Trân: “Bọn cháu ở bên nhau.”

Nghe được lời này, cả người Vương Lệ Trân ngẩn ngơ. Bà ấy thấy Ninh Hương chỉ chớp mắt, phải hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại. Bà ấy chợt vỗ đùi mình một cái rồi cười rộ lên nói: “Ôi, chao ôi! Cuối cùng bà cũng chờ được đến ngày hôm nay rồi!”

Ninh Hương cũng hơi trợn tròn mắt: “Bà ơi, bà vậy mà lại đang chờ đợi loại chuyện này?”

Hiện tại Vương Lệ Trân không cần giấu giếm nữa: “Thằng bé Kiến Đông tốt như vậy, sau bà có thể không tưởng tượng một chút chứ? Nhưng nếu cháu không thích nó thì bà cũng không nói ra làm gì. Hai người các cháu ở bên nhau thì bà cũng yên tâm rồi. Những người khác nói cái gì mà thích cháu, muốn chăm sóc cháu, bà đều không tin tưởng. Có rất nhiều người ba hoa nói toàn lời ngon tiếng ngọt, nhưng bà chỉ tin tưởng một mình Kiến Đông thôi. Cho dù sau này bà không còn nữa thì nó cũng sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”

Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân, nghe bà ấy nói như vậy, lòng cô chỉ cảm thấy sự ấm áp. Cô mím môi mỉm cười, trong đáy mắt là một mảnh ấm áp và mềm mại, cứ thế mà nhìn Vương Lệ Trân rồi nghẹn ngào nói một câu: “Bà ơi cảm ơn bà.”

Cảm ơn bà ấy đã cho cô được cảm nhận sự ấm áp của người thân, có được sự yêu thương và quan tâm của người lớn trong nhà. Nhưng bà ấy lại không xen vào bất cứ chuyện gì, vô cùng thuần túy mà hy vọng cô sống một đời sống thật tốt đẹp.

***Lâm Kiến Đông bảo Ninh Hương ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng cô không ở nhà nghỉ ngơi. Ninh Hương vẫn đi ra quán trông coi cửa hàng cùng với Lâm Kiến Đông. Nhưng cô không lại thêu thùa, mà vẫn để bản thân được nhàn rỗi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người thay phiên nhau tiếp đón khách hàng, lúc không có khách ghé quán thì cùng nhau ngồi ở quầy hoặc ngồi xuống bàn nhỏ và tâm sự với nhau. Hoặc cùng nhau cầm bút viết viết vẽ vẽ, lập kế hoạch phát triển của Ninh Hương Các trong tương lai.

Lâm Kiến Đông dự định nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi đăng ký công ty, sau đó thuê người lập thành tổ đội, bắt đầu vung tay làm lớn lên. Công ty cũng không dự định lấy tên khác, mà trực tiếp dùng ‘Ninh Hương Các’.

Ngoại trừ mở rộng thị trường ra thì còn phải xử lý bên ban huấn luyện Mộc Hồ bên kia nữa. Nếu huấn luyện thuận lợi thì còn phải nhận thêm một ít thợ thêu chuyên phụ trách thêu thùa vào Ninh Hương Các. Lần này phải đảm bảo chất lượng và số lương cơ sở các sản phẩm thêu thùa của Ninh Hương Các.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương trò chuyện với nhau hơn nửa ngày, anh nói rõ ràng tỉ mỉ kế hoạch và ý tưởng của mình cho Ninh Hương nghe một lần. Ninh Hương nghiêm túc lắng nghe, sau đó còn đưa ra một số ý kiến, cuối cùng gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Lâm Kiến Đông viết lại tất cả quy trình và ý tưởng vào sổ ghi chép, sau đó thu bút lại nhìn Ninh Hương và nói: “Chuyện công việc đã nói xong rồi, có phải chúng ta nên nói một chút về chuyện yêu đương không?”

Chuyện yêu đương gì?”

Ninh Hương nhìn anh với vẻ có chút tò mò.

Nhưng anh không nói gì, chỉ trực tiếp vươn tay ra với Ninh Hương.

Ninh Hương có chút ngầm hiểu, vươn tay qua đặt vào lòng bàn tay của anh.

Lâm Kiên Đông nắm lấy tay của Ninh Hương rồi lần lại, làm lòng bàn tay của cô hướng lên trên, một tay khác của mình thì s* s**ng trong túi một hồi, sau đó vô cùng thần bí đặt một thứ gì đó vào trong lòng bàn tay của Ninh Hương.

Chờ đến khi anh cười cười lấy tay ra, Ninh Hương nhìn thấy thứ nằm trong lòng bàn tay mình là hai tờ giấy nhỏ.

Cô vẫn rất tò mò nhìn qua Lâm Kiên Đông, sau đó thu tay lại cầm tờ giấy nhỏ kia lên và cẩn thận nhìn xem. Cô chợt phát hiện thì ra đó là hai tấm vé xem phim, phía trên có viết tên bộ phim đó -《 Thanh xuân muôn năm 》.

Kiếp trước cô chưa từng đến rạp chiếu phim xem phim, đời này cũng chưa đi lần nào. Cô nhìn hai tấm vé xem phim giữa hai ngón tay mà im lặng một hồi lâu, sau đó cô lại nhìn về phía Lâm Kiến Đông, khẽ khịt mũi và cười nói: “Thật là có phong cách tây.”

Lâm Kiến Đông lại cầm tay cô xoa nhẹ ở trong lòng bàn tay, giọng điệu vô cùng nghiêm túc và hiền hòa: “Em còn muốn làm gì nữa, sau này anh sẽ làm cùng em.”

Ninh Hương đè nén sự rung động trong lòng mình, cười gật đầu với Lâm Kiến Đông: “Được.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 363



Lúc giữa trưa về nhà nấu cơm, Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân nói buổi tới muốn đi ra ngoài xem phim điện ảnh cùng với Ninh Hương. Vốn dĩ anh định mua nhiều thêm một vé để đưa Vương Lệ Trân đi cùng, nhưng Vương Lệ Trân cảm thấy không nên làm như vậy, cho nên đã không đi.

Hai người trẻ tuổi khó khăn lắm mới có chút thời gian để làm những việc người trẻ nên làm, cùng nhau hẹn hò và bồi đắp tình cảm, một bà già như bà ấy đi theo làm gì chứ? Hơn nữa ai chưa xem phim điện ảnh thì trước kia ở nông thôn mỗi tháng chiếu một lần.

Vì thế sau khi đóng cửa hàng vào buổi tối, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cũng không quay về nhà. Lâm Kiến Đông đạp xe chở Ninh Hương đi tìm tiệm cơm để ăn cơm chiều trước, sau đó đợi phim điện ảnh mở đầu được một phần mười thời gian mới đi đến rạp chiếu phim ngồi xuống xem.

Trước khi bắt đầu phim điện ảnh, Ninh Hương quay đầu nhìn lướt qua bốn xung quanh, phát hiện những người đến xem phim điện ảnh đều là những người yêu nhau. Những năm 1990, những người trẻ tuổi thường có mốt hẹn hò vào buổi tối, đại khái cũng chỉ là mua hai vé xem phim đi xem phim điện ảnh.

Lúc thu lại ánh mắt lướt qua Lâm Kiến Đông, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh. Nghĩ đến bản thân cũng đang đi hẹn hò, Ninh Hương không biết dây thần kinh của mình va vào đâu, nhìn thấy Lâm Kiến Đông không nhịn được cười.

Lâm Kiến Đông thấy cô cười, mở miệng hỏi cô: “Sao vậy?”

Ninh Hương thu lại nụ cười trên mặt lại, đè nén cảm giác vui vẻ trong lòng xuống nói: “Rất thú vị.”

Sống hai đời, cả đời lần đầu tiên mới được trải nghiệm qua cảm giác bản thân giống một cô nữ sinh nhỏ, có người nắm tay đi cùng, hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện rườm rà, vặt vãnh của cuộc sống, có thể thoải mái, bình yên, vui vẻ ngồi ở đây xem phim điện ảnh lãng mạn.

Phim điện ảnh còn chưa bắt đầu mà đã rất vui vẻ, trong lòng như nở hoa. Đợi đến khi đèn ở phòng chiếu phim tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình phim, ở trong bóng tối cảm giác vui vẻ trong lòng lại càng rõ ràng hơn.

Lúc phim bắt đầu được mười phút Ninh Hương quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Kiến Đông, đúng lúc Lâm Kiến Đông cũng đang nhìn cô. Anh đối mặt với Ninh Hương hai giây, ở trong bóng tối lặng lẽ giơ bàn tay đến trước mặt Ninh Hương.

Ninh Hương nhìn thấy tay anh thì hiểu ý, lại quay đầu nhìn trái nhìn phải, sau đó lặng lẽ nắm bàn tay đang giơ của Lâm Kiến Đông. Giống như kẻ trộm sợ người khác bắt gặp, cho nên theo bản năng tim đập nhanh hơn.

Sau đó hai người giống như ăn trộm, nắm tay nhau cùng xem phim, khóe miệng trong bóng tối khẽ nhếch lên.

Tim vẫn đập rất là nhanh, không biết là do độ ấm của bàn tay, hay bởi vì do ngượng ngùng.

Người trẻ ở thời đại này nói chuyện yêu đương vẫn rất là bảo thủ, một cái nắm tay nhỏ bé cũng phải vụng trộm.

Cứ như vậy hai người xem hoàn chỉnh một bộ phim điện ảnh, cũng có lúc lực chú ý bị đứt quãng. Thời điểm đi ra khỏi rạp chiếu phim, phát hiện ở bên ngoài đã nổi gió, gió thổi vào người còn mang theo một chút lạnh.

Lâm Kiến Đông lấy áo khoác của mình cho Ninh Hương mặc, lại đạp xe đưa Ninh Hương về nhà.

Ninh Hương ngồi ở đằng sau xe ôm eo Lâm Kiến Đông, tán gẫu nội dung phim với anh. Mặc dù có vài đoạn ngắn bị mất tập trung, nhưng cơ bản vẫn biết nội dung phim nói cái gì, chỉ là kể về chuyện trưởng thành của những nữ học sinh.

Mỗi người đều nói về thời thanh xuân của mình, nhưng Ninh Hương cảm thấy mình không có, bởi vì cô không đi học cấp một và cấp hai, chỉ ở nhà làm việc. Vì thế cô hơi duỗi người ngước cổ, hỏi Lâm Kiến Đông cuộc sống của cấp một và cấp hai có trải nghiệm như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông lập tức kể cho cô nghe, mỗi ngày đi học chỉ học nửa ngày ở trường, đa số thời gian là giảng về chính trị giảng về tư tưởng, nửa ngày còn lại thì đi lao động, mỗi lớp đều đi theo ủy viên lao động để làm việc, mỗi lớp đều có đất của mình.

Bình thường cũng có một vài hoạt động giải trí, các học sinh sẽ đánh bóng chuyền, bóng rổ. Anh nói mình chơi bóng rổ cũng không tệ lắm, mỗi lần ở trên sân bóng chơi bóng là chơi nổi nhất.

Ninh Hương từ lời anh nói tưởng tượng đến những cảnh tượng ở trường học, tưởng tượng một đám học sinh hoạt bát chơi bóng chạy băng băng ở trên sân bóng như thế nào, miệng nói: “Tiếc thật, không thể cùng các anh đi đến trường.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 364



Lâm Kiến Đông quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Nếu có cơ hội quay về, sẽ dẫn em đi dạo một vòng trường học.”

Ninh Hương gật gật đầu nói: “Được.”

Hai người mải nói chuyện về trường học nên đi chậm như rùa, sau đó một trận gió lạnh thổi đến, bất ngờ không kịp đề phòng thì những hạt mưa nháy mắt rơi xuống. Lâm Kiến Đông đạp xe nhìn trái nhìn phải một chút, vội chở Ninh Hương trốn vào dưới một mái hiên.

Mưa đến bất ngờ thế này nên hai người cũng không mang theo ô che, dầm mưa chưa được mấy bước người đã ướt đẫm. Đúng lúc bên cạnh bờ tường có một chỗ lõm xuống có thể trú mưa, vì thế hai người dừng xe đạp lại, tạm thời trú ở dưới mái hiên.

Sau khi trốn vào Ninh Hương cất giọng nói nói: “Còn chưa đến tháng sáu, hôm nay trở trời nhanh quá.”

Lâm Kiến Đông lấy khăn tay từ trong túi tiền ra, cẩn thận lau những giọt mưa bám lên trán và tóc của Ninh Hương. Lúc anh lau, Ninh Hương ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt lập tức trở nên lấp lánh.

Lâm Kiến Đông vừa giúp cô vừa quan sát cô, nhìn cô nói: “Sao lại nhìn anh như vậy làm gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt của Ninh Hương vẫn không thay đổi, vẫn giữ tư thế ngửa đầu như vậy, mấp máy môi nói: “Anh đoán xem.”

Lâm Kiến Đông giúp cô lau nước trên trán và tóc xong, bản thân lại tùy tiện lau hai cái, cất khăn lau tay đi nói: “Nếu để anh đoán thì, anh đoán chắc là do ngoại hình đẹp trai của anh.”

Ninh Hương bị lời nói của anh làm cho phì cười, thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn mưa ở bên ngoài.

Ngoại hình của Lâm Kiến Đông rất đẹp, theo thẩm mỹ của người Trung Quốc thì cái này gọi là khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng tràn đầy hơi thở nam tính, dáng người cũng cao to chứ không phải loại nam sinh non nớt. Chỉ là cô nhìn anh như vậy, chẳng là là vì trái tim đang sôi sục lên.

Mỗi lần anh ân cần chu đáo với cô, trong lòng cô không kiềm chế được mà sôi sục lên, không cảm thấy phiền phức, cũng không cảm thấy có gánh nặng gì, mà đều cảm thấy cực kỳ ấm áp, trong lòng giống như một hộp nước xà phòng bị đổ.

Ninh Hương cũng không không biết từ khi nào bản thân mình lại có cái suy nghĩ này với Lâm Kiến Đông, nhưng cô biết, từ khi sống lại rồi sau khi bắt đầu tiếp xúc chung, cô đối với anh rất là tin tưởng, thật lòng coi anh như một người bạn.

Bởi vì cô có rất nhiều chuyện muốn làm cho hoàn thành, cho nên vẫn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm. Nhưng sai một thời gian dài ở cạnh nhau, càng ngày cô càng tin tưởng anh hơn, vị trí của anh trong lòng từ từ lên cao hơn.

Sau này chỉ cần gặp chuyện gì, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh, tìm anh giúp đỡ, cùng chia sẻ vui sướng với anh.

Trong cuộc sống của cô dù là việc nhỏ nhặt, anh đều tham gia. Anh không cố ý tồn tại trong cuộc sống của cô, cũng không có cố ý thể hiện để cô chú ý và đáp lại, nhưng trong cuộc sống của cô nơi nơi đều có bóng dáng của anh.

Ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, anh đã cho cô vô số ấm áp và cảm giác an toàn, làm cho cô vào đêm ba mươi Tết đã phá vỡ lớp băng lạnh giá trong lòng, khiến cho cô hiểu có người quan tâm, lo lắng và yêu thương có mùi vị như thế nào.

Đúng, cô không phải một kẻ ngốc, nhưng lại không nhìn ra được tâm ý của Lâm Kiến Đông đối với cô. Vương Lệ Trân là một người ngoài cũng đều nhìn ra được chuyện này, cô tự mình cảm nhận, sau này tất nhiên cũng đã nhận ra.

Anh không cho cô làm việc nhà, hay ra sức buôn bán làm ăn, những việc nhỏ trong cuộc sống, chỉ cần anh có thể làm thì sẽ làm tất cả, thậm chí nhớ kỹ cả một câu mà cô thuận miệng nói ra, dành nửa ngày trời để làm cho cô một bữa bánh bao xanh lòng đỏ trứng và ruốc thịt.

Những việc nhỏ ở khắp nơi trong cuộc sống này làm cho cô một lần nữa cảm nhận được vị ngọt của cuộc sống, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Một lần nữa sưởi ấm trái tim cô, khiến trái tim u ám của cô đập trở lại, càng ngày càng tươi sáng.

Trong tình yêu cô không cần nhiệt liệt giống như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, từ lâu cô đã không còn là người con gái mười tám, hai mươi tuổi, cô cũng không có nhiều tinh thần và thời gian đi thiêu đốt, lại càng không vì tình yêu mà choáng váng đầu óc.

Cô chỉ cần những tỉ mỉ ngọt nào trong cuộc sống, khóe miệng khéo lên là được rồi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 365



Nếu ở cùng một chỗ với một người mà khóe miệng lúc nào cũng mang nụ cười, trong lòng thường ăn mật ngọt, cảm thấy cuộc sống tràn đầy ấm áp, tinh tế và cuồng nhiệt, nếu đây không gọi là thích, thì cái gì mới gọi là thích chứ?

Cô thường xuyên thích ở cạnh Lâm Kiến Đông, thoải mái, tự do, vô lo vô nghĩ, muốn nói cái gì thì nói, không cần phải đắn đo suy nghĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà nói mới nhớ sau khi ở cùng một chỗ, Lâm Kiến Đông ở phương diện khác đối xử với cô không thay đổi nhiều, chỉ là càng ngày càng đối tốt với cô hơn. Trước kia còn kiềm hãm một chút, bây giờ thì thiên vị và chăm sóc rất rõ ràng.

Từng có lúc, Ninh Hương thậm chí ảo tưởng rằng mình vẫn còn là một cô gái nhỏ.

Nói đến có chút khác người.

Tốt đến thế nào lại bị ảo tưởng.

Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ là một cô gái nhỏ cả.

...

Mắt thấy mưa có xu hướng càng lúc càng lớn, hai người định chờ đến khi mưa bé lại một chút, lập tức trú ở dưới mái hiên. Lâm Kiến Đông sợ Ninh Hương bị mưa hắt đến, lại giúp cô cởi áo khoác ra trùm lên đầu cô.

Bởi vì mái hiên không được rộng, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mặt đối mặt đứng chung một chỗ. Dù sao với thời tiết này thì cũng không thể sốt ruột được, đương nhiên cũng chỉ biết nói chuyện phiếm để qua thời gian, nói đến những chuyện ở đâu đâu, cũng không cần phải suy nghĩ xem cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Hai người đứng nói chuyện linh tinh một lúc, tự nhiên lại nói về nội dung phim điện ảnh, nhớ lại trước đây bọn họ xem phim ở quê, đều là do công xã xuống dưới quê để chiếu phim, một tháng xuống như vậy một lần.

Mỗi lần nhân viên chiếu phim đến đại đội chiếu phim, cả đại đội vui giống như ăn Tết, rất nhiều người đi sớm giành vị trí trước sân khấu ngồi chờ, thậm chí có người còn chưa kịp ăn cơm tối.

Khi nói về những chuyện trước đây, khó mà không nói đến người thân. Ninh Hương cũng không lảng tránh chủ đề này, cô đã sớm mở lòng với Lâm Kiến Đông, không còn tâm lý đề phòng nữa, bởi vì cô biết mình nói gì anh cũng đều có thể hiểu.

Không cần phải vất vả giữ khoảng cách, cũng không cần phải lo lắng nên nói cái gì không nên nói cái gì, nói như thế nào để không gây ra xích mích và va chạm không đáng có, lại càng không cần lo lắng sau khi anh nghe thấy những lời của cô, anh có ấn tượng xấu với cô hay không?

Suy cho cùng cô như thế nào, anh đều biết hết.

Có lẽ là vì đứng nên có chút mệt mỏi, Ninh Hương cũng không khách khí, trực tiếp tựa lên trên n.g.ự.c Lâm Kiến Đông, đặt cả trọng lượng cơ thể đè lên trên người anh, chậm rãi mở miệng nói: “Khi còn bé quả thật em rất hâm mộ người khác, hâm mộ người khác có kẹo ăn, hâm mộ người khác có thể đến trường đi học, hâm mộ người khác có cha mẹ yêu thương. Điều kiện trong nhà không được tốt, không còn cách nào khác nên em chỉ có thể nghỉ học để giúp đỡ cha mẹ nuôi sống gia đình. Em biết bọn họ cũng không dễ dàng, cho nên rất thương bọn họ, muốn bọn họ có thể thoải mái một chút. Em cũng biết không thể đến trường là buồn như thế nào, cho nên liều mạng học thêu kiếm nhiều tiền, cầu xin bọn họ cho Ninh Lan đi học.”

“Có thể làm được đã đều làm, có thể cho được cũng đã cho tất cả, kết quả là không một người nào nhớ đến lòng tốt của em. Em đau lòng cho bọn họ, bởi vì bọn họ là cha mẹ, là em trai em gái của em, nhưng bọn họ lại từ chối không cần em phải đau lòng cho bọn họ. Quả thật đến bây giờ em vẫn không hiểu, vì sao chứ,em cũng là người mà, em cũng đâu phải sắt đá...”

Nếu là Ninh Hương trước đây cô sẽ không chủ động mở lời nói chuyện về chuyện này, lại càng không nói ra tâm sự của cô. Lâm Kiến Đông biết, không phải cô không cần, không phải trong lòng không có tâm sự, chẳng qua là vẫn nghẹn ở trong lòng, chưa tìm được người phù hợp để nói.

Nếu không phải thật sự yên tâm, có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ nói ra những lời này.

Quả thật Lâm Kiến Đông vẫn muốn nghe cô nói ra hết tất cả những chuyện không vui trong quá khứ, những khổ sở và oan ức, nói hết tất cả ra, bộc lộ ra ngoài, trong lòng có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mới có thể từ từ tan biến.

Tiếng mưa bên tai cũng trở nên bé lại, Lâm Kiến Đông nâng tay xoa xoa lưng Ninh Hương, trấn an cô một chút, im lặng nghe cô từ từ nói. Đợi cô nói ra hết tất cả, anh mới cất giọng nói một câu: “Bọn họ không hiểu, không biết quý trọng, là bọn họ bị thiệt, A Hương của chúng ta tốt như vậy, đáng được cả thế giới yêu thương.”

Ninh Hương cảm thấy mời này có chút khoa trương, nhưng vẫn cảm thấy ấm lòng, khóe miệng không nhịn được khẽ nâng lên. Cô nhẹ nhàng hít mũi một chút, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Em cũng sẽ quý trọng anh thật tốt.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 366



Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đứng trú mưa dưới mái hiên khoảng mười phút, chờ mưa nhỏ lại, Lâm Kiến Đông trùm áo khoác của mình lên người Ninh Hương, còn anh thì để đầu trần chạy nhanh về nhà.

Về đến nhà, cả người Lâm Kiến Đông ướt nhẹp, vì Ninh Hương trùm áo khoác, còn có Lâm Kiến Đông đi đằng trước chắn mưa cho mình nên cô vẫn bình thường. Sau khi vào nhà, cô để cho Lâm Kiến Đông đi tắm trước, còn mình thì đi rót ly nước nóng uống.

Hai người về nhà đã trễ, Vương Lệ Trân nghe tiếng mưa ngoài trời đã chìm vào giấc ngủ say từ sớm. Sau khi đi vào nhà, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông không dám gây ra tiếng động lớn, cũng không nói chuyện lớn tiếng nên không đánh thức bà ấy.

Ninh Hương uống nước nóng đợi Lâm Kiến Đông tắm xong mới đi tắm gội. Vì tóc bị dính một chút nước nên cô tắm khá lâu. Nhưng khi cô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, Lâm Kiến Đông vẫn ngồi trên ghế sa lon chưa đi ngủ.

Không biết có phải anh ngủ quên trên ghế rồi hay không, Ninh Hương có hơi ngạc nhiên, cô đi tới nhỏ giọng hỏi anh: “Vẫn chưa ngủ à?”

Lâm Kiến Đông đang tựa người nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng nói của Ninh Hương thì anh mau chóng mở mắt ngồi thẳng người dậy, nhìn Ninh Hương nói: “Đợi em đi ngủ cùng.”

Ninh Hương cười kéo anh đứng dậy: “Đi thôi.”

Kéo anh đến trước cửa phòng thì cô dừng lại ngoài cửa nhìn anh nói: “Ngủ ngon nhé.”

Nói xong còn chưa kịp xoay người thì Lâm Kiến Đông đã đưa tay giữ cánh tay cô lại.

Ninh Hương đứng im không nhúc nhích nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Kiến Đông nắm chặt cánh tay cô không buông, vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: “Anh nghĩ là nên dọn bàn vẽ và giá vẽ của anh lên lầu, sau này em ở nhà làm đồ thêu thì có anh ngồi vẽ bên cạnh em, cùng làm việc với em, được không?”

Ninh Hương nhìn anh hai giây rồi gật đầu với anh.

Không còn chuyện gì khác nữa, Lâm Kiến Đông kéo tay Ninh Hương, cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi nói với cô: “Ngủ ngon.”

Ninh Hương nhìn anh chớp mắt mấy cái, cô cũng không nói gì nữa mà xoay người bước lên lầu.

Lên lầu, vào phòng, nằm xuống giường, tắt đèn nhắm mắt lại, cô đưa tay lên sờ trán mình. Sau đó cô thả tay xuống, nằm lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, ngửi mùi thơm bồ kết thoang thoảng trong chăn, chốc lát sau cô đã chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau đúng giờ cô bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy giữa một đống vải thêu là một một cái giá vẽ và bàn vẽ, còn có mấy tiwf giấy và bút chì, cùng với mấy tài liệu vẽ khác.

Ninh Hương bước đến cầm bút lên vẽ hai trái tim lên khoáng trống trên bản vẽ. Vẽ xong lại cảm thấy mình thật ấu trĩ, không nhịn được đứng đó cười một hồi nhưng không tẩy đi.

Cô đưa tay mở cửa sổ ra, gió sông ngoài cửa thổi vào làm góc giấy bay bay, hai trái tim hồng hồng đỏ đỏ.

***

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Lâm Kiến Đông lại bắt dầu cuộc sống bận rộn, dựa theo kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, đăng kí công ty tuyển dụng nhân viên, chính thức bắt đầu mở rộng quy mô kinh doanh của lầu Ninh Hương.

Tất cả những chuyện vụn vặt đều cần thời gian và tâm sức để giải quyết, còn phải chọn được người tài và các phương diện năng lực khác của người tài về quản lý, sau khi tổ chức đoàn thể xong thì vẫn còn một khoảng một tháng để cọ xát.

Sau khi xử lý tốt mọi chuyện trên phương diện này, cửa hàng đầu tiên ở Tô Thành cũng đã có cửa hàng trưởng và nhân viên mới, Ninh Hương và Vương Lệ Trân đều không cần phải đến cửa hàng giám sát nữa.

Vì thế Ninh Hương có nhiều thời gian hơn để tập trung cho sản phẩm thêu của mình, vẫn là chăm chút từ nội dung đến đề tài, không ngừng tạo ra sản phẩm mới, không ngừng nghiên cứu thêm nhiều phương pháp mới, làm cho tác phẩm của mình ngày càng độc đáo hơn.

Sáu tháng cuối năm, cửa hàng thứ hai của Lầu Ninh Hương ở Thân Hải chính thức khai trương. Cùng lúc đó, Lâm Kiến Đông ở Mộc Hồ bên kia cũng hành động, từ vốn cơ sở của trạm thêu phát triển thành nhà xưởng quy mô lớn hơn, đồng thời tổ chức lớp đào tạo nghề thêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thầy thêu đứng lớp đào tạo nghề thêu là do Ninh Hương tìm được ở Tô Thành, dự định sang năm sẽ tuyển một nhóm thợ thêu có tay nghề tốt đưa vào lớp đào tạo nghề thêu đầu tiên. Lớp đào tạo này hoàn toàn miễn phí, thợ thêu không cần trả tiền.

Sau khi đào tạo xong, nếu họ đồng ý đến Lầu Ninh Hương làm thợ thêu chính thức thì sẽ cùng nhau nghiên cứu cùng nhau làm việc tạo ra sản phẩm, trở thành người của Lầu Ninh Hương. Nếu như không muốn làm thợ thêu chính thức thì vẫn giống như trước, nhận nguyên liệu rồi làm những mảnh rời.

Trong việc đào tạo này, Ninh Hương cũng tính đến học thêm kỹ năng. Cô muốn truyền thụ lại những thứ mình đã được học trong nhiều năm nay và cả những phương pháp mới đã nghiên cứu được cho mọi người.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 367



Nếu ai có khả năng tạo nên những tác phẩm xuất sắc hơn cô thì cô nhất định sẽ dùng hết sức mình để nâng đỡ họ. Thợ thêu Mộc Hồ càng có danh tiếng thì tiếng tăm của thợ thêu Mộc Hồ càng bay xa, từ đó nghề thêu mới được truyền bá rộng rãi hơn, thì mọi người cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Đến cuối năm, cửa hàng ở Thân Hải bên kia buôn bán tốt hơn cửa hàng ở Tô Thành bên này một chút, trong khi đó tất cả các công việc ở Mộc Hồ đều đã được chuẩn bị chu đáo.

Sau khi mở rộng quy mô nhà xưởng và tuyển dụng thêm nhiều công nhân thì sản xuất tơ lụa nhuộm màu.

Mà chuyên mở rộng quy mô nhà xưởng cũng đã giải quyết vấn đề việc làm của không ít người dân ở Mộc Hồ.

Khi tất cả mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi thì cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi thư giãn một chút. Lâm Kiến Đông và Ninh Hương có cùng thời gian rảnh rỗi nên vào một ngày nắng ấm áp, họ cùng nhau đi vào thị trấn dạo mấy vòng.

Khi còn học trung họ, ở trấn của bọn họ vẫn chưa xây dựng trường cấp ba nên hai năm đó Lâm Kiến Đông học cấp ba ở trên thị trấn. Anh ôm quả bóng rổ dắt Ninh Hương đến sân bóng của trường, hai người chơi bóng rổ với nhau.

Ngoài việc chơi bóng rổ trên sân bóng, Lâm Kiến Đông còn dắt Ninh Hương đến thăm phòng học của bọn anh hồi xưa, đến một chỗ anh lại kể cho cô nghe chút chuyện thú vị khi anh còn học ở đây, thế là anh đã dắt Ninh Hương đi một vòng cảm nhận cuộc sống thời học sinh cấp ba của mình.

Đi dạo hết một vòng sân trường, Lâm Kiến Đông còn dắt Ninh Hương đến thư viện trong thị trấn. Trước đây anh thường đến đây mượn sách, khi đó Ninh Hương ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông nhìn thấy rất nhiều sách đều là sách anh mượn ở thư viện về.

Hai người còn đang tìm kiếm những quyển sách mà bọn họ đã từng đọc chung trước đây, trên quyển sách vẫn còn những ký hiệu mà bọn họ để lại, cứ như lưu giữ lại khoảng thời gian trước kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Càng đi dạo càng phát hiện ra kí ức chung của hai người cũng không phải là ít.

Khi trời sẩm tối, họ đón chuyến xe cuối cùng đi trở về Tô Thành. Lúc về Ninh Hương ngồi trên xe chợp mắt nghỉ ngơi, cô tựa đầu trên vai Lâm Kiến Đông, tìm một tư thế thoải mái im lặng ngủ.

Giống như những lần trước đi Mộc Hồ, sau khi xuống xe Lâm Kiến Đông đạp xe chở Ninh Hương về. Song lần này xe còn chưa đạp đi bao xa, còn chưa được nửa đường đã bị Vương Lệ Trân mới đi ra từ nhà bà Lý gọi lại.

Nghe thấy tiếng gọi của bà ấy, chân Lâm Kiến Đông chống xuống đất đỡ chiếc xe đạp, quay lại nhìn Vương Lệ Trân.

Ninh Hương cũng hơi nghi ngờ, trời đã tối rồi sao Vương Lệ Trân không ở nhà mà lại ở nhà bà Lý. Hơn nữa, có vẻ bà ấy còn đang cố ý đợi bọn họ về, và cũng cố ý gọi bọn họ dừng lại.

Vừa thấy Vương Lệ Trân như vậy là biết có chuyện, Ninh Hương vôi vàng bước xuống yên sau, xoay người đi tới trước mặt Vương Lệ Trân, cô chào bà Lý một tiếng rồi nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Sao vậy ạ?”

Vương Lệ Trân vẫn chưa nói gì thì bà Lý đã nói trước: “A Hương à, có hai người đàn ông cao lớn đứng trước cửa nhà cháu đấy, họ đứng đó cả nửa ngày nay, đến bây giờ vẫn chưa đi nữa. Không biết họ tới để làm gì nữa, nhưng nhìn là biết không dễ chọc rồi.”

Nghe bà Lý nói vậy, tinh thần Ninh Hương càng căng thẳng hơn.

Cô suy nghĩ lại thì hình như cô chẳng đắc tội người nào như vậy cả, nếu có ân oán giang hồ thì chắc là với nhà cô. Nhưng nếu là người nhà thì bọn họ cũng không thể biết cô đang ở đâu trong nội thành được, cứ cho là biết đi thì chắc chắn Vương Lệ Trân cũng sẽ nhận ra.

Thế là cô nhìn về phía Vương Lệ Trân hỏi: “Bà cũng không biết bọn họ sao ạ?”

Vương Lệ Trân lắc đầu: “Bà chưa gặp họ bao giờ, cả hai người đều chưa gặp. Khi bà đi mua đồ ăn về thì gặp bọn họ, bà sợ quá nên không dám về, ở đây cả nửa ngày nay, tính chờ bọn cháu về.”

Lâm Kiến Đông đã dắt xe đạp quay lại, nghe Vương Lệ Trân nói thế, anh dựng xe đạp sang một bên, nhìn Ninh Hương và Vương Lệ Trân nói: “Hai người ở đây chờ chút, anh lên xem thử xem sao.”

Nhìn Lâm Kiến Đông đi vào trong ngõ, Vương Lệ Trân nặng nề gọi anh một tiếng: “Kiến Đông, cháu cẩn thận chút nhé.”

Ninh Hương cũng không yên tâm lắm, cô quyết định chạy đến đuổi kịp Lâm Kiến Đông, cô muốn đi cùng anh.

Lâm Kiến Đông cũng lo lắng là ai đến gây phiền phức, chỉ sợ là nhắm đến Ninh Hương, nên anh kéo Ninh Hương ra: “Em tránh xa ra, anh xác nhận không có vấn đề gì thì em hãy đến. Nếu có vấn đề gì thì em mau đi báo công an.”

Ninh Hương cũng không muốn gây ra chuyện lớn nên gật đầu đồng ý với anh. Vì vậy cô đi phía sau Lâm Kiến Đông một đoạn đường. Đến gần nhà cô, cô tìm một chỗ tránh đi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 368



Từ chỗ này nhìn sang phía trước nhà cô, đúng là có hai người đàn ông đang đi qua đi lại trước cửa. Giống y như lời bà Lý nói, bầu không khí toát ra từ hai người họ dùng mắt thường là biết không dễ chọc.

Cô hơi lo lắng cho Lâm Kiến Đông, bàn tay cô vô thức nắm chặt lại. Nếu thật sự có gì đó không đúng, cô sẽ lập tức đạp xe đến đồn công an. Năm nay tình hình trị an vẫn rất nghiêm, ai dám gây chuyện thì chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng cô lại thấy Lâm Kiến Đông đi đến trước mặt hai người đàn ông đó, ba người đứng đó nói mấy câu, cũng không có bất kì hành động nào khác. Một lát sau, Lâm Kiến Đông xoay người chạy đến trước mặt cô.

Ninh Hương tò mò hỏi trước: “Ai vậy?”

Lâm Kiến Đông nghiêm túc nói: “Là cảnh sát.”

Ninh Hương mơ màng: “Cảnh sát?”

Cảnh sát đến đi qua đi lại trước cửa nhà cô gần nửa ngày làm gì vậy? Hình như cô đâu có làm gì phạm pháp đâu?

Lâm Kiến Đông hắng giọng: “Ừm, anh đã xem phù hiệu của họ rồi, họ tới tìm em, đi thôi.”

Ninh Hương vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Tìm em làm gì vậy?”

Lâm Kiến Đông: “Họ không nói rõ, đi đến trước đã.”

Ninh Hương không do dự nữa, cô cùng đi đến đó với Lâm Kiến Đông. Nhưng trong lòng cô vẫn đang lẩm bẩm, cô thật sự không biết cảnh sát có thể có chuyện gì đến tìm cô, nhưng cô là một công dân tốt, còn chưa bao giờ phá tài sản công nữa.

Song khi đến trước mặt hai vị cảnh sát, cô vẫn khách sáo chào họ một tiếng, mở cửa bật đèn mời họ vào phòng, rót cho hai người ly trà, rồi ngồi xuống sô pha đối diện họ với Lâm Kiến Đông.

Hai vị cảnh sát nhấp ngụm trà, khi uống trà còn quay sang nhìn căn nhà của Ninh Hương. Nhưng lại không nói gì cả, họ đặt chén trà xuống rồi nói chuyện chính: “Chúng tôi tới đây không phải để làm phiền, chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ một chuyện.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương ngồi ngay ngắn hỏi: “Hiểu rõ chuyện gì?”

Hai vị cảnh sát này không mặc đồng phục, người mặc áo bông màu đen có lẽ là cấp trên, còn người mặc áo bông màu xám kia lấy biên bản và giấy ra, người mặc áo bông màu đen hỏi trước: “Ninh Lan là em gái cô phải không?”

Ninh Lan?

Lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này.

Ninh Hương hơi sững sờ một chút, một lát sau cô mới phản ứng lại, cô vọi vàng nhìn người cảnh sát mặc áo đen: “Đúng vậy, xét theo quan hệ huyết thống thì đúng là tôi có một người em gái tên là Ninh Lan.”

Người cảm sát mặc áo xám cầm bút lên ghi lại, cảnh sát mặc áo đen lại hỏi tiếp: “Gần đây cô ta có về đây tìm cô không? Chúng tôi đã đến nhà cô, họ nói là không quay về đại đội Điềm Thủy.”

Trở về tìm cô làm gì?

Ninh Hương lắc đầu: “Không có, năm sáu năm rồi chưa gặp.”

Vị cảnh sát mặc áo màu xám cầm bản ghi chép và bút lên, hỏi tiếp một câu: “Chưa từng quay về tìm cô?”

Ninh Hương vẫn lắc đầu: “Hai người cũng đã ghé qua đại đội Điềm Thủy rồi thì cũng biết là quan hệ của tôi và người nhà không được tốt, quan hệ của tôi với cô em gái này cũng không tốt. Nó trộm tiền trốn ra ngoài xong cũng chưa bao giờ quay lại.”

Kết quả bọn họ điều tra được ở đại đội Điềm Thủy cũng giống như vậy, tất cả mọi người trong thôn đều nói họ chưa từng gặp Ninh lan, nói mùa hè bảy tám năm trước cô ta trộm tiền trong nhà rồi chạy mất, không quay về nữa.

Đến đại đội Điềm Thủy điều tra không có kết quả, ở đây còn có chị ruột của cô ta nên họ đương nhiên phải đến đây một chuyến. Lỡ như Ninh Lan không về nhà tìm cha mẹ nhưng lại vào nội thành tìm người chị ruột này của cô ta thì sao?

Nhưng nghe Ninh Hương nói vậy thì hai vị cảnh sát chỉ có thể mím môi thở dài, đôi mày cau chặt lại.

Ninh Hương biết là vì bọn họ không hỏi ra được đáp án mong muốn nhưng cô vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thế là cô cất tiếng hỏi một câu: “Tôi có thể hỏi xem vì sao hai người lại đi tìm nó không?”

Hai vị cảnh sát cũng không có giấu giếm gì, người mặc áo đen nhìn Ninh Hương nói: “Cô ta có liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người cướp của mà chúng tôi đang điều tra, nếu cô ta quay về đây tìm cô thì hãy nói cho chúng tôi biết.”

Vị cảnh sát mặc áo đen nói xong thì vị cảnh sát mặc áo xám xét một mảnh giấy từ biên bản xuống đặt lên bàn trà, phía trên là số điện thoại và địa chỉ.

Dù vị cảnh sát mặc áo đen nói rất bình thường nhưng Ninh Hương vẫn đang ngẩn người, cô vô thức nói: “Giết người cướp của.”

Vị cảnh sát mặc áo đen gật đầu: “Nơi xảy ra vụ án là ở Quảng Việt, hiện tại đã bắt được hai gã đồng bọn của cô ta, còn cô ta thì vẫn không biết đang trốn ở đâu.”

Ninh Hương nghe mà ngớ người, sau đó khi cô còn chưa lấy lại tinh thần thì hai vị cảnh sát đã đứng dậy chuẩn bị đi. Khi Lâm Kiến Đông đứng dậy tiễn họ, cô mới tỉnh táo lại đi theo ra ngoài cửa.

Tiễn họ đi xong, Ninh Hương quay sang nhìn Lâm Kiến Đông, hai người đứng đối diện nhau trong chốc lát, chẳng ai nói gì cả.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 369



Đắm chìm trong suy nghĩ về chuyện của Ninh Lan, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông quay về nhà ngồi xuống và nhất thời cạn lời. Một lúc sau Vương Lệ Trân đẩy chiếc xe đạp quay trở về nhà thì hai người mới định thần lại và nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài đón lấy rau và xe trong tay Vương Lệ Trân.

Bởi vì chuyện của Ninh Lan nên họ đều quên mất Vương Lệ Trân vẫn còn đang ờ nhà bà Lý chưa trở về, cũng không đến đón bà.

Vương Lệ Trân giao chiếc xe đạp cho Ninh Hương, rau củ trong tay đưa cho Lâm Kiến Đông, bà ấy vừa bước vào cửa đã nói: “Rốt cuộc hai người là người gì thế? Bà thấy họ đi rồi bà mới trở về đấy, ở đây đợi hơn nửa ngày trời, rốt cuộc họ đến để làm gì chứ?”

Lâm Kiến Đông xách rau mang vào trong nhà bếp, Ninh Hương đẩy chiếc xe đạp mang đi dẹp, cuối cùng ba người họ chân trước chân sau đều đi vào nhà bếp, Ninh Hương không có gì giúp được, chỉ đứng bên cạnh nhìn Vương Lệ Trân với thần sắc có chút nghiêm trọng và trả lời một câu: “Là cảnh sát.”

Vương Lệ Trân nghe xong câu này cũng ngơ ngác: “Cảnh sát sao?”

Biểu cảm của Ninh Hương hơi đanh lại và nhìn Vương Lệ Trân gật đầu.

Vương Lệ Trân cũng nghĩ không thông: “Cảnh sát...cảnh sát đến đây làm cái gì chứ?

Lâm Kiến Đông đứng bên cạnh bếp lò nấu cơm không nói câu nào cả, Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân hơi suy nghĩ do dự một lúc rồi dùng giọng điệu vô cùng bình thường bình thản mở miệng nói cho cho Vương Lệ Trân nghe về chuyện của Ninh Lan mà cảnh sát vừa nói lúc nãy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù giọng điệu của Ninh Hương có bình thản hơn nữa, có nói ra như thể đây là một chuyện hết sức bình thường thì khoảnh khắc khi Vương Lệ Trân nghe xong cũng mở to đôi mắt, khuôn mặt bày tỏ sự kinh ngạc và cảm thấy khó tin, nghe xong trong miệng cũng chỉ lặp lại bốn chữ kia: “Cướp của g.i.ế.c người?”

Ninh Hương hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm trọng rồi lại quay qua gật đầu với bà ấy một cái.

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương chớp chớp mắt, ríu lưỡi vô cùng kinh ngạc, nửa ngày trời cũng không nói ra lời nào.

Trong ký ức của bà ấy, Ninh Lan vẫn là một con nha đầu ốm yếu, tính cách là kiểu khá nội tâm rụt rè, cho dù bà ấy có nghĩ thế nào cũng không cách nào dùng bốn chữ ‘cướp của g.i.ế.c người' và Ninh Lan trong ký ức có liên quan gì với nhau.

Vừa nãy khi Ninh Hương nghe hai người cảnh sát kia nói cái này cũng rất kinh ngạc, nhưng mà bây giờ thuật lại cho Vương Lệ Trân nghe thì cô đã bình phục lại rất nhiều rồi, không còn khó tin giống như lúc ban đầu khi vừa nghe thấy nữa.

Đúng là tính toán lại thì Ninh Lan cũng đã bỏ đi khoảng năm năm rưỡi rồi, một người ở bên ngoài lưu lạc tha phương năm năm rưỡi, không chốn dung thân cũng không quen biết ai, những khó khăn và nỗi khổ phải trải qua chắc chắn phải nhiều hơn ở nhà rất nhiều.

Cho dù ở thời đại nào thì không nhà để về và lưu lạc tha phương cũng là chuyện không hề dễ dàng gì.

Những năm tháng này ở bên ngoài kiếm sống càng là chuyện không dễ dàng chút nào, trên cơ bản là không tìm thấy công việc nuôi thân, đặc biệt là cái năm cô ta vừa bỏ đi, dòng người lưu chuyển vẫn còn bị hạn chế, đi đến đâu cũng cần có thư giới thiệu, còn phải lẩn tránh người của đội giám sát khắp nơi.

Ở bên ngoài lưu lạc không giống như ở nhà, nếu như không muốn ăn bờ ở bụi thì ăn uống ở thứ gì cũng cần dùng đến tiền, hai ba trăm đồng ở thời đại này đúng là khá nhiều đấy nhưng chỉ dựa vào hai ba trăm đồng này để sinh sống thì không trụ nổi bao lâu đâu.

Khi không có tiền lại không tìm được cách nuôi sống bản thân thì mỗi người sẽ có một cách của riêng mình, không có gan lại không có cách nào thì giống như Ninh Ba trước kia khi đến thành phố vậy, cầm cái chén nát ăn xin khắp nơi.

Ninh Lan không phải kiểu người giống Ninh Ba, cô ta luôn rất có gan và ‘biện pháp.

Nhớ lại những thứ liên quan đến Ninh Lan ở đời này, khi cô ta tốt nghiệp trung học không có tiền ăn cơm ngoài, không có tiền mua quà tốt nghiệp và chụp ảnh, biện pháp của cô ta chính là trộm trứng gà trong nhà mang đến cung tiêu xã đổi tiền.

Khi Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tìm cho cô ta đối tượng mình không ưng thì phương pháp giải quyết của cô ta chính là không nói không rằng trộm hết toàn bộ tiền trong nhà trực tiếp bỏ trốn, bỏ lại một đống hỗn độn để người có liên quan không liên quan phải gánh chịu.

Phương pháp giải quyết khi đối diện với khó khăn của cô ta hình như đó giờ luôn là như thế.

Bỏ nhà ra đi tới bên ngoài gặp phải khó khăn nếu như trộm không được thì có lẽ chính là đi cướp thôi.

Tất nhiên một thân con gái như cô ta không làm nổi những chuyện này nên cô ta kết bạn với những người tương tự và cấu kết cùng nhau gây án.

Bao nhiêu năm qua chẳng lẽ chỉ làm mỗi một chuyện xấu này thôi sao?

E rằng chỉ có chuyện này mang tính chất man rợ nhất thôi.
 
Back
Top Bottom