Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 340



Nhất là loại chuyện như trao đổi, thương lượng đàm phán với người khác, còn có liên quan đến xử lý các loại thủ tục, đi các loại quá trình, kia thật là cần lượng lớn sức lực và kiên nhẫn. Cũng may Lâm Kiến Đông rất am hiểu xử lý những chuyện này, giúp cô gánh phần chính.

Ngồi trên ô tô trở về, cuối cùng Ninh Hương cũng xem như thở dài một hơi.

Sau khi thần kinh hoàn toàn thả lỏng, tựa vào ghế, hai mắt nhắm một hồi liền rơi vào giấc ngủ.

Lâm Kiến Đông cũng rất mệt mỏi nhưng anh không ngủ. Anh ngồi bên cạnh Ninh Hương, nhìn một bên mặt khi ngủ say của Ninh Hương từ cáu bóng trên cửa sổ xe. Mỗi khi những lúc thế này, anh đều muốn gánh vác giúp cô nhiều một chút, lại gánh vác nhiều thêm chút nữa.

Nếu như có một ngày anh có thể ôm đồm hết những chuyện vụn vặt về mặt làm ăn, để cô chỉ cần yên tĩnh mà thêu thùa, dạy kỹ nghệ cho thợ thêu khác, mệt mỏi thì đi ra ngoài vui chơi cho thả lỏng, hẳn là sẽ không mệt đến như thế này nữa.

Anh nhìn cái bóng trong cửa sổ, nghĩ —— Cố gắng thêm thôi.

***

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông chạy xong chuyến cuối cùng này, thời gian cũng gần đến giao thừa. Lâm Kiến Đông trở lại trong thành chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền thu dọn chuẩn bị về quê, về nhà đón tết.

Lúc Ninh Hương thấy anh thu dọn đồ đạc mới hậu tri hậu giác, phản ứng kịp mà nhìn anh nói: “Vậy đêm qua anh còn cùng trở về làm gì? Anh nên từ trấn về thẳng nhà chứ, gần đây anh cũng bận rộn đến choáng váng rồi sao?”

Lâm Kiến Đông cười cười: “Đúng là có chút choáng.”

Kỳ thật chẳng qua là thấy thời gian hơi trễ, không yên tâm để cô một mình ngồi xe về cho nên cùng về theo. Đối với anh mà nói, ngồi xe tới lui hai chuyến không tính là gì, hôm nay lại trở về là được.

Gần đây Ninh Hương bận rộn đến choáng váng đầu, cũng không nói gì thêm nữa, tiễn Lâm Kiến Đông từ cửa ra đến đầu ngõ. Đứng ở đầu ngõ nói tạm biệt, Lâm Kiến Đông bỗng đưa tay kéo cái mũ trên áo bông của cô, đội mũ lên đầu cô, sau đó cười nói: “Về đi, ăn tết xong anh sẽ đến sớm một chút.”

Ninh Hương nâng mắt nhìn mũ mình một cái rồi lại nhìn anh, gật đầu đáp: “Được.”

***

Sau khi đường quốc lộc thông xe, về nhà cũng thuận tiện, Lâm Kiến Đông vẫn ngồi xe đến trấn trước, sau đó lại từ trấn trở về nhà. Một đường chậm rãi mà đi, cũng sẽ để ý nhìn những thay đổi trong trấn.

Khoảng thời gian hơn mười năm qua kia, xã hội phát triển trì trệ không tiến lên, vì thế hai năm nay phàm là có chút phát triển, trông đều cảm thấy vô cùng rõ ràng. Không chỉ trong thành thay đổi nhanh, nông thôn cũng có thay đổi theo sau, đặc biệt là sau khi thông xe.

Từ sau khi nông thôn thực hiện cải cách, hai năm nay ngành nông và trồng trọt trong tỉnh đều phát triển được vô cùng nhanh chóng. Sản lượng lương thực được nâng cao một cách đáng kể, loại thịt cung ứng cũng trở nên phong phú, trước đó trong tỉnh đã hủy bỏ việc sử dụng phiếu thịt.

Mà cùng với việc hủy bỏ phiếu thịt, còn có việc sử dụng phiếu vải, diex nhiên là bởi vì gần hai năm nay, xí nghiệp trong các thành phố và thị trấn phát triển nhanh chóng, trong đó ngành dệt phát triển đặc biệt mạnh mẽ, việc cung cấp vải cũng không còn là vấn đề gì lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà những phát triển lớn này mang đến những thay đổi nhỏ, toàn bộ đều trên gương mặt và tinh khí thần của người đi đường.

Nhìn thấy tất cả người chung quanh đều sống có tinh thần, có cái để phấn đấu, Lâm Kiến Đông cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng. Trước kia lúc anh làm đội trưởng đội sản xuất, trong lòng vẫn luôn có một mơ ước như thế, hi vọng người dân đều có thể sống tốt.

Mà giấc mộng này, theo tiếng sấm mùa xuân của cải cách mở cửa, đang từ từ trở thành sự thật.

Trở về đến đại đội Điềm Thủy, nhìn thấy cũng có mấy nhà bắt đầu xây nền, cất nhà mới, loại cảm giác đầy chân thật trong nội tâm càng thêm rõ ràng. Cái thôn nhỏ này của bọn họ, trong bất tri bất giác đã bắt đầu thay đổi diện mạo mới.

Về đến nhà, Lâm Kiến Đông liền kể những điều mắt thấy tai nghe trên đoạn đường này cho cha Lâm và Trần Xuân Hoa. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa nghe đề tài này của anh, lại nói với anh chuyện mấy hộ khác trong thôn làm giàu.

Có người làm trồng trọt, có người dựa vào nuôi tằm bán kén tằm, tận mấy nhà đều làm giàu rồi.

Lâm Kiến Đông nghe thấy thật sự vui vẻ, chỉ nói: “Sẽ càng ngày càng tốt.”

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa bị anh nói về chuyện làm giàu không làm giàu trong lúc nhất thời cũng quên chuyện khác. Mãi cho đến lúc buổi tối ngồi xuống ăn cơm, Trần Xuân Hoa mới chợt nhớ tới nhất chuyện muốn hỏi nhất.

Bà ấy bưng bát cơm nhìn về phía Lâm Kiến Đông, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Đúng rồi, A Tam, trở về nhắc đông nhắc tây cũng quên hỏi con, con được phân công việc gì vậy? Có phải là phân trong thành?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 341



Lâm Kiến Đông bị hỏi đến sững sờ, nhìn Trần Xuân Hoa rồi lại nhìn cha Lâm.

Mà bốn người cha Lâm, Trần Xuân Hoa và Lâm Kiến Bình, Dương Tuệ cũng đều im lặng nhìn anh.

Lâm Kiến Đông nuốt đồ ăn trong miệng xuống, một lát sau nhìn Trần Xuân Hoa nói: “Năm ngoái lúc về ăn tết không phải đã nói rồi sao, muốn giúp A Hương cùng nhau làm ăn về vấn đề thêu thùa.”

Trần Xuân Hoa không hiểu: “Việc làm ăn thêu thùa này và công việc nhà nước phân cho, có quan hệ gì?”

Lâm Kiến Đông không nghĩ tới bọn họ nghi ngờ với chuyện này, anh im lặng ăn cơm một lát mới hắng giọng lại mở miệng nói: “Con không cần công việc nhà nước phân, nhường cho bạn học khác muốn rồi, sau này chỉ chuyên tâm làm ăn thêu thùa.”

Nghe nói như thế, cặp mắt của hai người Trần Xuân Hoa và cha Lâm ý trừng một cái: “Cái gì??”

Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ ở bên cạnh im lặng không nói, không tham gia vào chuyện mà bọn họ không hiểu này.

Sau đó Lâm Kiến Đông còn chưa lên tiếng tiếp, cha Lâm “cạch” một cái vỗ đũa lên bàn, nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Kiến Đông, nặng giọng nói: “Chuyện lớn như vậy, con cũng không thương lượng với trong nhà một chút, nói nhường liền nhường sao?”

Động tác của Lâm Kiến Đông chậm lại, nhìn cha Lâm: “Năm ngoái không phải con nói rồi sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nói láo!” Cha Lâm trực tiếp cơm cũng không ăn, trầm mặt nhìn chằm chằm anh: “Năm ngoái con nói giúp A Hương làm ăn thêu thùa, có nói chuyện không muốn công việc nhà nước phân hồi nào? Bát sắt phân cho thỉ con bỏ không cần, bốn năm đại học không phải là phí công sao?”

Bọn họ không có tư duy khoáng đạt gì, nghĩ đến con trai học đằng đẵng bốn năm đại học, tốt nghiệp chính là muốn ăn cơm nhà nước. Bưng bát sắt của nhà nước, đây mới thực sự là có tiền đồ, mới có thể xem như nhân tài, mới có thể khiến cho người khác xem trọng.

Nào có cực khổ thi lên đại học, học bốn năm đàng hoàng, cuối cùng không muốn công việc?

Trần Xuân Hoa cũng nhíu mày nhìn Lâm Kiến Đông nói tiếp: “Con giúp A Hương làm ăn thêu thùa thì giúp là được rồi, liên quan gì tới việc phân công việc chứ? Năm nay không phải cũng giúp được một năm rồi sao, cũng đi học như bình thường mà?”

Lâm Kiến Đông nhanh chóng ăn cơm xong, buông bát đũa xuống: “Năm nay vẫn luôn chuẩn bị trong việc ở giai đoạn trước, sang năm khai trương mới xem như chính thức bắt đầu. Một mình sao có thể làm hai phần công việc, căn bản bận không chịu nổi.”

Trong lòng cha Lâm nghẹn lên một hơi, trầm mặt nhìn chằm chằm Lâm Kiến Đông, hít sâu hồi lâu không hề nói tiếp.

Trần Xuân Hoa cũng ăn không ngon, trực tiếp buông bát đũa trong tay cuống, nhìn Lâm Kiến Đông một lát lại lên tiếng nói: “A Tam, con là người có tiền đồ nhất nhà chúng ta, sao con có thể làm chuyện hồ đồ như vậy chứ?!”

Lâm Kiến Đông ngồi im không động: “Cha, mẹ, con nghĩ rất rõ ràng, chuyện làm ăn này nhất định có thể làm được.”

Cha Lâm nói tiếp chính là: “Lỡ như không được thì sao?”

Trần Xuân Hoa: “Con và A Hương không giống nhau, con hiểu không? A Hương không cần công việc nhà nước, con bé cũng không c.h.ế.t đói, hiện tại con bé có sức ảnh hưởng, tùy tiện làm một bức thêu liền đủ ăn uống mấy năm không lo. Nhưng con thì sao, cái gì con cũng không có, lỡ như việc này không làm được, con có từng nghĩ phải làm sao hay chưa? Có từng nghĩ chưa hả? Cứ như vậy giống anh cả, anh hai và A Tứ, về nhà bày hàng cả đời sao?”

Giọng điệu nói chuyện bắt đầu có chút gấp: “Không nói là không cho con giúp, anh cả, anh hai con, con có A Tứ nữa, có phải là cho con mượn tiền? Mượn cũng không ít đi? Vậy thì không có giúp đỡ thế nha, con uổng công học đại học rồi, biết không hả!”

Lâm Kiến Đông kiên nhẫn giải thích với bọn họ: “Người học tri thức trong bốn năm học là con, người mở rộng kiến thức, rèn luyện ra được năng lực cũng là con, sao có thể là phí công đi học chứ? Coi như việc này cuối cùng thật sự không thành, con cũng sẽ không c.h.ế.t đói.”

Cha Lâm nhìn anh chằm chằm: “Cái tiền đồ này của con không c.h.ế.t đói phải không? Con học bốn năm đại học, đến cả công việc cũng không có, con còn nói không phải uổng công? Con đi ra ngoài hỏi người ta xem, xem ai sẽ nói bốn năm đại học này của con không uổng công.”

Lâm Kiến Đông nghe hiểu, trong nhận thức của cha Lâm và Trần Xuân Hoa, học đại học chính là ăn cơm nhà nước, làm việc cho nhà nước. Không được phân công việc, vậy việc học đại học này chính là uổng công. Bọn họ chỉ nhìn thật, không nhìn hư.

Đạo lý này có tranh luận cũng không hiểu, không cần thiết tiếp tục tranh luận, lại nói thì sẽ cãi nhau.

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa thấy Lâm Kiến Đông không nói gì thêm, hai người nén cơn giận, sau đó lại bưng bát lên ăn cơm. Nhưng nhìn ăn, kỳ thật kia là giống như phát tiết, ra sức nhét cơm vào trong miệng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 342



Nếu đã không nói nữa, Lâm Kiến Đông cũng không ngồi lại để làm bọn họ mất hứng, anh đứng dậy đi về mình phòng.

Lâm Kiến Bình và Dương Tuệ ngồi trên bàn từ đầu đến cuối không hề lên tiếng nói chuyện, chờ Lâm Kiến Đông đi, Dương Tuệ gắp một miếng thịt đặt vào bát Trần Xuân Hoa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, anh ba là người có chủ kiến, mẹ bớt giận đi.”

Trần Xuân Hoa đem miếng thịt cô ấy gắp cho bỏ vào miệng, nhai lấy một ngụm cơm lớn, ậm ờ nói: “Không phải sao, từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có nó có chủ kiến nhất! Cha nó và ba anh em cộng lại cũng không có chủ kiến như nó!”

Thấy cơn giận này của cha Lâm và Trần Xuân Hoa nhất thời sẽ không nguôi ngay được, Dương Tuệ cũng không nói tiếp.

Sau khi Lâm Kiến Đông trở về phòng cũng không hề có trở ra, đến buổi tối lúc sắp đi ngủ, anh ra rửa mặt một chút. Sau đó anh cũng không trực tiếp trở lại phòng mà là gõ cửa vào phòng của cha Lâm và Trần Xuân Hoa.

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, thấy anh tới liền ngồi dậy, mặt hai người đều sầm lại, Trần Xuân Hoa thấy anh cứ kéo dài, cuối cùng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Đông ngồi xuống giường bọn họ, lên tiếng nói: “Cha, mẹ, xin lỗi, hai người đừng giận nữa.”

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa nhìn một bên mặt của anh, hồi lâu cũng không nói gì. Sau đó vẫn là Trần Xuân Hoa mở miệng trước, nhìn Lâm Kiến Đông mềm giọng hỏi một câu: “Nói thật đi, có phải con thích A Hương không?”

Lâm Kiến Đông nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía cha Lâm và Trần Xuân Hoa.

Lâm Kiến Đông không nói chuyện, Trần Xuân Hoa lại nói: “Vậy hôm nay chúng ta nói cho con rõ, bây giờ con chỉ đơn thuần túy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Hiện tại A Hương có địa vị gì thân phận gì, con bé có thể xem trọng con sao?”

Lâm Kiến Đông thu hồi ánh mắt, thấp mày.

Trần Xuân Hoa nhìn anh nói tiếp: “Lúc trước chúng ta còn có thể ảo tưởng, mẹ cũng từng nghĩ hỏi A Hương làm vợ con, nhưng con cũng thấy đó, dù là lúc ấy A Hương không học thức, trong nhà cũng nghèo muốn chết, người ta cũng căn bản chướng mắt nhà ta. Bởi vì chuyện này, mẹ và Hồ Tú Liên - mẹ con bé đến bây giờ cũng chưa hề nói chuyện đàng hoàng.”

Lâm Kiến Đông thấp mày, vẫn không nói lời nào, Trần Xuân Hoa thì nói tiếp: “Sau đó con bé ly hôn, có phải là con về nhà nói hay không, nói đến nhà giàu có lại ít người như nhà họ Giang mà con bé đều không muốn sống cùng, sao lại nghĩ muốn sống ở nhà như nhà chúng ta? Con cũng biết con bé không để mắt đến nhà chúng ta, vậy bây giờ con đang làm gì hả?”

Lúc nói trong giọng có ưu tư: “Lâm A Tam, con bị ma quỷ ám cho váng đầu rồi! Sớm biết con sẽ u mê như vậy, lúc trước không nên để con và con bé gần gũi như vậy! Mẹ tưởng là con xem con bé như em gái vậy nên mẹ cũng xem con bé như con gái!”

Lâm Kiến Đông ngồi bất động, trên mặt cũng không có thay đổi cảm xúc nào, vẫn rất bình tĩnh.

Trần Xuân Hoa nói thì bắt đầu khịt mũi: “Con bốc đồng không suy nghĩ như vậy, xem chuyện lớn như công việc thành trò đùa, làm không tốt ngược lại là con xui xẻo con có hiểu không? Đến lúc đó nếu việc làm ăn thêu thùa sinh này làm không làm được, chính là con muốn gì thì cũng không có, lớn tuổi như vậy rồi, đến cả vợ cũng không cưới được, con cứ độc thân cả đời như vậy sao!”

Để Trần Xuân Hoa nói xong, Lâm Kiến Đông không im lặng nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Hoa đáp: “Mẹ, con không có bốc đồng, cũng không có váng đầu, con vẫn luôn tỉnh táo, tất cả mọi chuyện con đều nghĩ vô cùng rõ ràng. Công việc trường học phân cho con là đến cục xây dựng làm cán sự, dựa vào bối cảnh gia đình chúng ta như vậy, con chịu đựng ở đó cả đợi, có thể có tiền đồ lớn bao nhiêu chứ? Có thể vì nhà nước, vì nhân dân làm được bao nhiêu việc chứ? Cả một đời liếc mắt một cái liền thấy kết cục.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Xuân Hoa lại khịt khịt mũi: “Cục xây dựng trên trấn còn chưa tốt?”

Lâm Kiến Đông nhẹ nhàng hít một hơi, nghiêm túc đáp: “Là con cảm thấy không quá hứng thú, muốn làm chút chuyện mang tính thử thách hơn nữa lại có ý nghĩa.

Con người bất quá chỉ sống một đời, nhất định phải có công việc ổn định, vợ con ngồi bên giường đặt lò sưởi sao?”

Trần Xuân Hoa vẫn là nói: “Không phải như vậy sao?”

Người sống một đời, cũng không phải là vì chút chuyện này sao?

Lâm Kiến Đông thấp mày cười một cái, lại quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Hoa, chân thành nói: “Nhưng con cảm thấy không phải.”

Nếu như không có cơ hội như vậy, anh không có lựa chọn như vậy, vậy có khả năng anh liền liền trở lại trấn, thành thật làm ở cục xây dựng cả đời, cưới vợ sinh con, đơn giản sống nửa đời còn lại.

Hiện tại đã có cơ hội như vậy, anh không muốn trải qua cuộc đời nhìn một cái là tới phần cuối như vậy.

Có một chuyện để cho người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy, sao lại không làm?

Về chuyện tình cảm, trước mắt anh không nghĩ nhiều, bởi vì đây không phải chuyện nghĩ liền có thể hiểu rõ, nghĩ liền có thể nghĩ ra kết quả.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 343



Cha Lâm và Trần Xuân Hoa không hiểu Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông hiểu cha Lâm và Trần Xuân Hoa, cho nên cũng biết không có cách nào dựa vào mấy câu để thay đổi suy nghĩ và tư tưởng của bọn họ. Chỉ cần có một ngày, kết quả bày ở trước mắt mới có thể biết ai đúng ai sai.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, cha Lâm và Trần Xuân Hoa cũng không tranh luận lại chuyện này. Chỉ xem như không có chuyện này, cả nhà cùng nhau náo nhiệt đón giao thừa, qua tết xuân.

Mà ván đã đóng thuyền, Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quân và Lâm Kiến Bình càng không quan tâm nhiều đến chuyện này. Trong lòng ba anh em họ, Lâm Kiến Đông là người cách nhìn, có kiến thức, có chủ kiến nhất, chuyện anh quyết định, bình thường mà nói sẽ không có lỗi.

Lâm Kiến Đông ở nhà đón hết tết, dựa theo thời gian đã tính mà về thành, trở về phải chuẩn bị chuyện cửa hàng thứ nhất khai trương. Nhìn giống như chỉ là mở một doanh nghiệp, nhưng phía sau có rất nhiều chuyện phải làm.

Không biết trước mắt cha Lâm và Trần Xuân Hoa có thái độ như thế nào, trước khi chuẩn bị về thành, Lâm Kiến Đông vẫn là đi tìm bọn họ. Cho dù bọn họ vẫn không ủng hộ anh, anh cũng muốn để trong lòng bọn họ dễ chịu một chút.

Nhưng đến trước mặt cha Lâm và Trần Xuân Hoa, còn chưa thốt ra được hai câu, Trần Xuân Hoa đưa một phong thư ra, trực tiếp nhét vào tay Lâm Kiến Đông, nói: “Hai năm nay mẹ và cha con trồng trọt tích lũy được chút tiền, con cầm lấy mà xài.”

Lâm Kiến Đông vội đưa trở lại: “Con không cần tiền.”

Trần Xuân Hoa cứng rắn nói: “Sao lại không cần? Đừng cho là chúng ta cái gì cũng không hiểu, các con làm chuyện này, vẫn đang bỏ tiền vào đấy, làm gì cũng cần tiền. Con bây giờ không có công việc, một phân tiền không kiếm được, làm sao sinh sống?”

Lâm Kiến Đông trực tiếp nhét phong thư vào túi Trần Xuân Hoa: “Tiền sinh hoạt vẫn có, hai năm nay chính con vẫn luôn bày quầy bán hàng ở trường, sao có thể một chút tiền cũng không mang theo người?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Xuân Hoa vẫn nhét tiền cho anh: “Con cũng đừng tỏ vẻ với chúng ta.”

Lâm Kiến Đông đưa tay nắm cổ tay của anh, không cho bà ấy động đậy: “Thật sự không tỏ vẻ, trong thành có chỗ ở cũng có chỗ ăn cơm, cha mẹ thật sự không cần lo lắng. Chỉ cần hai người không tức giận, con cũng không có vấn đề gì.”

Trần Xuân Hoa nhìn mắt anh, lại hỏi một lần: “Thật sự có tiền sao?”

Lâm Kiến Đông gật đầu: “Tuyệt đối không đói chết.”

Một lát sau, Trần Xuân Hoa thả lỏng sức lực trên cổ tay, không nhét tiền vào tay anh nữa.

Bà ấy đứng trước mặt Lâm Kiến Đông hít sâu một hơi, nhìn Lâm Kiến Đông lại nói: “Kiến thức của chúng ta hạn hẹp, chúng ta thật sự không hiểu nhưng vẫn ủng hộ con. Chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, làm cho tốt, nói được thì phải làm được, để thợ thêu Mộc Hồ chúng ta đều trở nên giàu.”

Nghe xong lời này, Lâm Kiến Đông thấp mày nhìn Trần Xuân Hoa, đáy mắt bỗng sáng lên. Anh bất giác nở nụ cười, sau đó đưa tay ôm Trần Xuân Hoa vào trong ngực, hít sâu một hơi, nói với bà ấy: “Cảm ơn mẹ.”

Ôm xong anh lại muốn đi ôm cha Lâm, kết quả cha Lâm đẩy anh ra, vô cùng ghét bỏ nói: “Sến súa quá.”

Lâm Kiến Đông nhịn không được cười ra tiếng, bèn không ôm lấy cha Lâm.

Cha Lâm đứng ở bên cạnh một mực không nói gì, lúc này mới mở miệng hỏi một câu: “Cái cửa hàng này của các con khi nào khai trương? Đến lúc đó một nhà chúng ta cùng đi, nhiều người thêm náo nhiệt cho các con.”

Lâm Kiến Đông nghĩ một hồi đáp: “Mười lăm tháng giêng, vừa vặn còn mười ngày.”

Cha Lâm lại hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”

Lâm Kiến Đông vội vàng xoay người tìm giấy và bút, viết kỹ càng ra làm sao ngồi xe đến Tô Thành, đến Tô Thành rồi ngồi xe buýt nào đến cửa hàng, viết xong nói với cha Lâm và Trần Xuân Hoa: “Để anh cả, anh hai dẫn hai người.”

Cha Lâm nhìn địa chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng: “Biết rồi, tự cha cũng có thể tìm tới.”

Bầu không khí dần thoải mái, lúc này Trần Xuân Hoa lại muốn nói chuyện khác, liền nhìn Lâm Kiến Đông lại nói một câu: “Trưởng thành rồi, cánh trở nên cứng, chuyện khác không quản được, chuyện con và A Hương, tám phần là chúng ta càng không quản được, vậy thì tặng con bốn chữ —— Tự giải quyết cho tốt.”

Lâm Kiến Đông lại bật cười: “Đây là năm chữ.”

Trần Xuân Hoa liền đưa tay đ.ấ.m anh: “Với mẹ con mà cũng tỉa tót câu chữ!”

Lâm Kiến Đông bị Trần Xuân Hoa đ.ấ.m mà cười, sau khi Trần Xuân Hoa vừa lòng, vẫn là mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Vậy trước hết con đi làm việc chuẩn bị chuyện khai trương hai người ở nhà tự chăm sóc mình thật tốt, chờ sau này con có tiền đồ sẽ để hai người hưởng phúc.”

Trần Xuân Hoa lại lườm anh một cái: “Có tiền đồ trước rồi nói sau!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 344



Tháng Giêng chẳng có việc đồng áng gì phải bận rộn cả, mọi người đều nhàn rỗi ngồi ở nhà cắn hạt dưa tám chuyện. Gần đây Trần Xuân Hoa không hay ra ngoài nữa, bởi vì vừa đi ra ngoài sẽ bị người ta đuổi theo hỏi, A Tam nhà bà ấy được phân đến đơn vị nào làm việc.

Người ở quê thường thích hỏi thăm chuyện nhà cửa nhà người ta, so sánh với quá khư, con nhà ai có tương lai, con nhà ai lấy được chồng tốt, vợ tốt, hay đã làm chuyện gì lớn.

Bây giờ Lâm Kiến Đông đã tốt nghiệp nhưng chưa có việc làm, Trần Xuân Hoa ra ngoài cũng chẳng biết nói làm sao. Người ta có hỏi thì bà ấy cũng không thể không nói, nói rồi lại sợ người ta nói xấu sau lưng mình, vậy thì cứ tránh mặt người ta đi.

Đương nhiên họ cũng không có gì tức giận hay bất bình nào, khi đã nói muốn giúp đỡ con em mình, thì phải giúp đỡ từ tâm lý đến hành động, chứ không phải nói ra miệng rồi thôi. Chuyện đáp trả mấy lời đàm tiếu ấy đều không thành vấn đề.

Bây giờ trong lòng họ chỉ muốn, với danh tiếng và sức ảnh hưởng lớn của Ninh Hương, từ đó cũng rộng đường cho cô đi. Bắt tay với mấy vị lãnh đạo lớn ở tòa soạn thì việc này sao có thể không thành được.

Ngẫm lại thì là do A Tam nhà họ tốt số, được Ninh Hương coi trọng dắt đi cùng, hơn nữa còn có thể nhặt được một món hời lớn. Sau này nếu làm lớn được thì có thể phát triển Hương trấn, đây là thành tựu lớn, có thể so sánh với nhân viên văn phòng ở cục Kiến Thiết của trấn trên sao?

Làm chuyện lớn sao có thể gấp được, cũng không thể thiếu kiên nhẫn được, phải cho tụi nhỏ thời gian chứ.

***

Cứ vậy trôi qua mười ngày đến ngày khai trương cửa hàng đầu tiên của lầu Ninh Hương.

Chuyện Lâm Kiến Đông người nhà họ Lâm không nói gì nhiều, nên theo lẽ tự nhiên chuyện khai trương cửa hàng người nhà họ Lâm cũng không nói cho ai biết.

Bởi vì trừ nhà bọn họ, những người khác trong thôn cũng biết chuyện Ninh Hương khai trương cửa hàng.

Không biết thì dĩ nhiên sẽ tốt hơn, miễn cho người nhà họ Ninh biết, lại bực bội không để yên.

Cả nhà họ Ninh toàn những người chẳng có tương lai sáng sủa gì mà còn chẳng nói lí lẽ, có đôi khi thậm chí còn mặc kệ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đã chuẩn bị cho chuyện này một năm rồi, tất cả số tiền họ có trong tay đều đập hết vào nơi này, còn mượn thêm anh cả anh hai và em tư không ít tiền. Ở thời khắc mấu chốt này nhất định không được để mấy người nhà họ Ninh nhảy ra cản trở được.

Không thể trông cậy vào việc bọn họ có thể giúp đỡ mấy đứa nhỏ làm việc được, nhưng nhất định không được để cho bọn họ phá hỏng.

Có điều với mấy người nhà họ mà nói nghĩ đến chuyện quậy phá trong nội thành thì sợ là làm gì có bản lĩnh đấy, A Tam nhà họ phất tay một cái là giải quyết xong xuôi. Nhưng chung quy lại nhiều một chuyện thì vẫn không bằng bớt một chuyện, tránh được cái phiền phức của bọn họ là tốt nhất.

Đến sáng sớm ngày Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, cả nhà họ Lâm đều dậy từ sớm, anh cả anh hai và thằng tư đều nghỉ làm một ngày, cả nhà họ đi xe vào Tô Thành, đến lầu Ninh Hương góp sức.

Trước khi đi còn hỏi thăm mua thêm một ít lẵng hoa và quà cáp, vì để không làm mất mặt con trai nhà mình nên họ cũng mua thứ gì đó quý giá một chút. Khi cả nhà đến nơi, không khí náo nhiệt hẳn lên.

Ngày khai trương của lầu Ninh Hương cũng thật là phô trương. Từ thị trưởng, đến trưởng trấn, đến cả trạm trưởng Trần của trạm đặt thuê đều đến đây cả, Châu Văn Khiết của sở nghiên cứu thêu và đại sư Lý Tô Phân cũng tới, còn có những người khác nữa, đều là những người tai to mặt lớn.

Đây cũng là lần đầu tiên người nhà họ Lâm gặp được nhiều người có chức vị lớn như vậy, cuối cùng họ cũng biết được tầm quan trọng của mở rộng mối quan hệ, coi như là tận mắt chứng kiến được sức ảnh hưởng của Ninh Hương lớn đến bao nhiêu. Trước đây chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, còn giờ thì tất cả đã bày ra trước mắt.

Sau ngày hôm nay, thế giới quan của họ đều sẽ đổi mới hoàn toàn.

Người nhà họ Lâm vốn dĩ muốn về sớm một chút, nhưng Ninh Hương lại không để bọn họ đi, dứt khoát giữ họ lại ăn cơm tối. Cơm tối được đặt ở khách sạn Tô Hương, khách sạn lớn nhất ở Tô Thành, quản lý chỗ đó cũng biết Ninh Hương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ ăn cơm ở một đại sảnh tương đối lớn, có mấy vị lãnh đạo cũng đến đây ăn cơm, ngồi khác bàn với bọn họ. Dù không ngồi chung một bàn nhưng người nhà họ Lâm vẫn rất căng thẳng, đến cầm đũa lên cũng không dám cầm.

Mà quay sang nhìn A Tam nhà họ và Ninh Hương, hai người họ thật sự trông rất hào phóng thoải mái.

Trần Xuân Hoa liếc mắt nhìn một hồi rồi nhỏ giọng nói với cha Lâm ngồi bên cạnh: “Bây giờ em tin rồi, nếu vụ làm ăn này mà không làm được nữa thì cũng chẳng làm được vụ nào khác đâu. A Tam của chúng ta gặp may rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 345



Hơn nữa, trong một phần vạn, vụ làm ăn này thất bạo thì trong khoảng thời gian này quen biết không biết bao nhiêu người, mở rộng mối quan hệ, thật sự có làm nhân viên ở trấn trên cả đời cũng không gặp được, quen được những người này đâu.

Cha Lâm hắng giọng rồi cũng nhỏ giọng nói: “Có tương lai hơn làm nhân viên văn phòng ở trấn trên...”

Hơn nữa làm nhân viên văn phòng ở trấn trên cũng không thể làm cho bọn họ mở mang kiến thức như ngày hôm nay được. Làm nông cả đời thật sự là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có thể ăn chung một sảnh với nhiều nhân vật như vậy ở nơi như thế này.

Hơn nữa ăn cơm xong còn phải ở lại thêm chút nữa.

Đây chính là khách sạn lớn nhất của Tô Thành, ngay cả những người dân bình thường cũng không hề có dư tiền để đến nơi này. Căn phòng này rất tốt, nhìn y như cung điện trong sách vở, giường đệm êm ái.

Trần Xuân Hoa ngồi trên giường nhẹ nhàng sờ vài cái, nháy mắt mấy cái nhìn cha Lâm nói: “Trên đời này lại có thể có loại giường này sao, hôm nay em như đang mơ vậy, có phải nó được nhồi bằng bông không?”

Cha Lâm cũng ngồi xuống sờ sờ mấy cái, ông ấy cảm nhận một lát rồi nói: “Anh cảm thấy giống lò xo.”

Trần Xuân Hoa nhìn ông ấy: “Lò xo? Vậy có bao nhiêu lò xo thế?”

Vì vậy hai vợ chồng họ ngồi nghiên cứu cái giường này cả buổi tối.

Những người nhà họ Lâm khác đều ở trong những căn phòng khác nhau, nhà nào có trẻ con thì ở phòng tiêu chuẩn, nhà nào không có con thì ở phòng có giường lớn, họ cũng ở trong phòng nghiên cứu cả đêm, thật sự là thấy cái gì cũng đều rất mới lạ, nên chẳng thể nào ngủ được.

Hiện tại Dương Tuệ đang mang thai nên khi lên giường nằm có thói quen ôm bụng, cô ấy quay qua nói chuyện với chồng mình là Lâm Kiến Bình rằng: “Bản lĩnh của chị Ninh Hương lớn thật, em như được mở mang tầm mắt vậy.”

Lâm Kiến Bình thở dài một cách cường điệu hóa: “Sao anh không tốt số như vậy nhỉ, lẽ nào anh không đẹp trai bằng anh ba sao?”

Dương Tuệ biết anh đang đùa, cô ấy cười liếc mắt nhìn anh, đưa chân lên đạp cậu một cái cười nói: “Đó là vì anh ba là người có tài, nếu không sao chị Ninh Hương chỉ dắt một mình anh ấy đi làm được?”

Lâm Kiến Bình gật đầu: “Đúng là anh ba của anh cũng là người có tài.”

Nói rồi cậu bắt đầu kể cho Dương Tuệ nghe, năm đó Lâm Kiến Đông làm đội trưởng ở nông thôn, năm nào đội lương thực của bọn họ cũng đều nhiều hơn những đội khác, dẫn đến sự việc là các đội xã viên khác đều đỏ mắt mong chờ, ai cũng muốn để Lâm Kiến Đông làm đội trưởng.

Sau lại thi lên đại học, học tập thêm bao nhiêu kiến thức ở trường rồi về nhà dắt ba anh em họ đi làm ăn buôn bán, gần như là trong một đêm đã giúp gia đình họ thoát khỏi cảnh nghèo túng. Những khía cạnh khác thì cậu không rõ nhưng việc Lâm Kiến Đông là người biết dẫn dắt người khác làm việc thì cậu rất rõ ràng.

Mà khả năng giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ một cách bình tĩnh, khả năng đối phó với mọi loại người trong mọi loại tình huống thật sự rất đỉnh. Năng lực giải quyết vấn đề, lãnh đạo người khác như thế này thì không phải ai cũng có được.

Tổng kết lại là: thận trọng, chu đáo và thông minh.

Khoe khoang anh ba của mình hết một lượt xong Lâm Kiến Bình vừa cười vừa nói: “Vì vậy chị Ninh Hương được gọi là người có đôi mắt tinh tường là vì chị ấy thấy được ưu điểm lớn nhất của anh ba, còn để anh ấy sử dụng nó nữa.”

Dù gì Dương Tuệ cũng rất sùng bái Ninh Hương, cô ấy nói: “Vẫn là vì chị Ninh Hương có tài.”

Nhắc đến điều này lại nhớ đến thứ khác, cô ấy hỏi Lâm Kiến Bình: “Anh nói xem chị Ninh Hương có thích anh ba không?”

Lâm Kiến Bình suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng khó nói, theo anh thấy, bây giờ họ cùng nhau phát triển cái hàng thêu này, nguyên nhân lớn hơn nữa là họ cần nhau. Chị Ninh Hương cần một người giúp chị ấy quản lý công việc, giao việc này cho anh ba thì hoàn toàn đã sử dụng được tài năng của anh ấy. Anh cảm thấy trong lòng anh ba có chị Ninh Hương, nhưng chị Ninh Hương có ý gì với anh ấy không thì anh không biết.”

Dương Tuệ ôm bụng thở dài: “Trước đây chị Ninh Hương từng trải qua sự đau khổ của hôn nhân, dù sau này chị ấy muốn sống với ai thì mong là người đó thật lòng thật dạ đối tốt với chị ấy.”

Lâm Kiến Bình đặt tay mình lên bàn tay Dương Tuệ: “Chắc chắn là vậy.”

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người xong, Ninh Hương và Vương Lệ Trân cũng đi nghỉ ngơi.

Các hoạt động khai trương của lầu Ninh Hương hôm nay diễn ra rất thành công, trên cả con đường chỉ có mình cửa hàng của cô ấy, hơn nữa sau đó còn bán ra được không ít sản phẩm thêu, nên cô vô cùng hài lòng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 346



Đương nhiên khách hàng mục tiêu của cửa hàng của cô vẫn là những khách hàng tầm trung và cao cấp, dù cũng có bán những vật dụng hàng ngày với giá cả vừa phải nhưng lại không nhiều, nên cửa hàng của cô không thể mở ở nơi nhỏ hơn được, chỉ có thể từ từ phát triển rồi mở thêm các cửa hàng ở thành phố, hình thành nhãn hiệu.

Đã là những sản phẩm liên quan đến thủ công mỹ nghệ thì đều không hề rẻ. Nếu có thể phát triển cái nhãn hiệu này đến cùng và nó thật sự hấp dẫn thì vẫn có thể thu hút được những người yêu thích thêu thùa chịu chi một số tiền như vậy.

Thứ đáng sợ nhất là cổ phục sườn xám hoặc là khăn tơ tằm, đều sử dụng loại vải tơ tằm, hơn nữa với tay nghề thêu hoa văn của thợ thêu thì tất cả đều có giá không thấp.

Đương nhiên giả cả các mặt hàng thêu của lầu Ninh Hương cũng dựa trên giá cả thị trường hiện nay.

Từ lúc Ninh Hương còn buôn bán nhỏ lẻ đã tính toán cả rồi, muốn hình thành thương hiệu thì phải có sản phẩm chủ lực.

Không thể vì kiếm tiền mà hy sinh chất lượng lấy số lượng tiêu thụ của sản phẩm thêu được.

Nếu làm như vậy thì sẽ làm hỏng danh tiếng của cô và thợ thêu của trấn Mộc Hồ, tất cả đều sẽ bể nát, thậm chí có thể hủy hoại luôn nghề thêu mà tổ tiên đã truyền lại, vậy thì cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Dù sau này sản phẩm thêu được biết đến nhiều trong xã hội và thị trường thì cô cũng phải có trách nhiệm cho người khác biết rằng, nghề thêu của Trung Quốc rất cao cấp, là một ngón nghề thủ công mỹ nghệ mà người Trung Quốc tự hào.

Bời vì có uống chút rượu nên gương mặt Ninh Hương hồng hồng, cô tựa vào đầu giường suy nghĩ về tương lai, cô nói hết lại cho Vương Lệ Trân nghe, rồi hỏi bà ấy: “Bà ơi, bà nghĩ con có thành công được không?”

Vương Lệ Trân cười nói không chút suy nghĩ: “Chắc chắn sẽ thành công.”

Ninh Hương cũng cười, nói chuyện khi đã ngà ngà say có hơi trẻ con: “Bà chờ con nhé, cuộc đời này, con muốn đưa bà bay ra nước ngoài, chúng ta đi ngắm nhìn thế giới ngoài kia. Mang theo cả sản phẩm thêu của chúng ta ra nước ngoài, ra toàn thế giới!”

Vương Lệ Trân bị cô chọc cười, cười tới mức không dừng lại được.

Ninh Hương quay lại nhìn bà ấy, hình như cô hơi choáng váng: “Có phải con co ba hoa quá không ạ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân nhịn cười nói: “Đâu có, một chút cũng không, ngay cả lãnh đạo có quyền phát biểu trước quốc gia cũng thấy được thì còn có chuyện gì là không thể nghĩ tới? Phải dám nghĩ dám làm chứ, gan con người càng lớn thì càng đạt được nhiều thành công!”

Ninh Hương bật cười: “Con có cảm giác là mình uống hơi say rồi.”

Cảm giác bay lên không tệ chút nào, giống như nằm trên mây, khắp nơi đều là hương thơm mềm mại. Nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cảnh trong giấc mơ cũng như thế, bay lượn giữa trời xanh mây trắng, tự do tự tại không trói buộc.

Ngày hôm sau, những người khác đều dậy từ rất sớm, người có việc thì đi làm, người không có thì về nhà. Ninh Hương ngủ đến khi mặt trời lên cao ba thước, thức dậy cầm đồng hồ lên nhìn thì đã đã hơn mười giờ.

Cô vội vàng đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì Vương Lệ Trân đúng lúc từ bên ngoài mở cửa bước vào. Ninh Hương ngó đầu nhìn thấy bà ấy vào phòng liền hỏi: “Bà ơi, sao bà không gọi cho cháu? Còn những người khác đâu rồi?”

Vương Lệ Trân chậm rãi bước vào, cười đáp: “Đừng lo lắng, những người khác đều đã bị Kiến Đông đuổi đi rồi. Huyện Trưởng, Quận trưởng, còn có gia đình Kiến Đông đều đã rời đi từ sáng sớm.”

Nghe được lời này Ninh Hương thở phào một hơi, đưa tay lên vuốt tóc ra sau. Tối hôm qua cô uống không ít rượu, bây giờ tỉnh lại vẫn còn hơi choáng váng, phút chốc tỉnh táo lại nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Lâm Kiến Đông đâu?”

Vương Lệ Trân đi tới ngồi xuống bên bàn nhỏ, “Cậu ấy sáng sớm đã ra cửa hàng rồi. “

Mọi chuyện đều ổn, thực sự không có gì phải lo lắng, vẻ mặt có chút căng thẳng của Ninh Hương vì ngủ đến mơ màng phút chốc thả lỏng, cô ngồi xuống bên giường nói, “Lâu rồi không ngủ như c.h.ế.t như thế này rồi.”

Vương Lệ Trân vẫn cười, “Ngày nào cũng bận rộn không ngừng, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon thấy cháu ngủ say quá nên bà không kêu cháu dậy. Mau rửa mặt rồi qua ăn sáng đi, ta đây là sáng sớm bà đi nhà ăn ăn cơm, cố ý mang theo một về cho cháu. Vừa rồi bà ra ngoài đi dạo một vòng, nhà hàng này rất là đẹp đấy … ... “

Ninh Hương nghe Vương Lệ Trân nói về cảnh đẹp trong nhà hàng, còn cô thì đứng dậy đi rửa mặt. Sau khi tắm rửa, thay quần áo, buộc tóc lại, cô ngồi xuống bàn vừa ăn vừa trò chuyện với Vương Lệ Trân về nhà hàng này.

Nhà hàng không phải nhà, ăn sáng xong đương nhiên cũng không ở lại nữa, Ninh Hương dẫn Vương Lệ Trân ngồi xe về nha. Về đến nhà cũng đã gần trưa, hai người vo gạo rửa rau rồi bắt đầu tán gẫu chuẩn bị bữa trưa.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 347



Bởi vì Ninh Hương mới ăn sáng không lâu cho nên bữa trưa cô chỉ ăn vài miếng. Sau khi nấu cơm xong, cô cầm một hộp cơm, đựng đầy cơm và rau, để Vương Lệ Trân ở nhà nghỉ ngơi, tự mình đi đến cửa hàng.

Bởi vì vừa mới khai trương, Lâm Kiến Đông từ sớm đã đến mở cửa làm ăn. Khi có khách vào, anh bận rộn chào hỏi khách hàng, giới thiệu về sản phẩm thêu trong cửa hàng của họ, khi không có ai thì anh đọc báo, nghiên cứu tạp chí hoặc xuất bản bản vẽ.

Hoàn cảnh xã hội ngày nay luôn thay đổi, muốn theo kịp sự thay đổi từng bước của thời đại, chỉ có thể không ngừng tự nghiên cứu. Từ hành vi của các nhà lãnh đạo quốc gia khác nhau, cũng như các chính sách to nhỏ mới, để dự đoán hướng đi trong tương lai.

Khi Ninh Hương cầm hộp cơm trưa bước vào cửa hàng, Lâm Kiến Đông vừa mới cắt một mẩu tin tức mới từ tờ báo, đang nghiêm túc dán nó vào một tạp chí đã được dán rất nhiều mẩu báo lên trên. Nhìn thấy Ninh Hương đi tới, anh tiện tay đóng tạp chí lại.

Từ sau quầy đứng lên, nhìn Ninh Hương hỏi: “Tỉnh rượu rồi sao?”

Ninh Hương đặt túi đựng hộp cơm xuống trước mặt anh, đi đến bên cạnh khung thêu ngồi xuống, “Tỉnh rồi, em với bà Lệ Trân ăn ở nhà rồi, đưa cơm đến cho anh đây, anh mau ăn đi. “

Vốn dĩ Lâm Kiến Đông định cầm hộp cơm đi đến quán cơm nhỏ gần đấy mua gì đó ăn, miễn sao ăn no là được. Hiện tại họ đang ở trong giai đoạn khởi đầu, sau này sẽ còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền, vì vậy họ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.

Bây giờ Ninh Hương đã mang cơm đến cho anh, vậy anh không cần phải ra ngoài mua nữa.

Lâm Kiến Đông ngồi ở quầy lấy hộp cơm và đũa ra ăn cơm, còn Ninh Hương thì cố định vải thêu trên khung bắt đầu tách sợi thêu thùa. Khi thiết kế cửa hàng, cô đã đặt khung thêu và vật liệu vào cửa hàng, dự định rảnh sẽ qua đây làm việc.

Nếu cô thêu thùa trong cửa hàng như vậy cũng là một cách để thu hút khách hàng, cũng coi như là biểu diễn kỹ năng thêu trước công chúng. Vốn dĩ cô đã là một bảng hiệu sống, cửa hàng này chính là dựa vào sức ảnh hưởng của cô để mở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi cửa hàng chính thức mở cửa, cuộc sống hàng ngày từ từ bước sang một khuôn mẫu khác, thần kinh căng thẳng ban đầu cũng hoàn toàn được thả lỏng. Không cần phải lên lớp đi học, hầu hết công việc hàng ngày của Ninh Hương là thêu thùa.

Vẫn giống như trước, trước tiên cùng Lâm Kiến Đông tìm cảm hứng để vẽ phác thảo, hoặc chọn trực tiếp từ những bức tranh mà Lâm Kiến Đông thường vẽ. Sau khi Lâm Kiến Đông hoàn thiện bản phác thảo, Ninh Hương lại lấy nó để làm bản phác thảo và thêu thành tranh.

Công việc hàng ngày của Lâm Kiến Đông chính là đọc báo và tạp chí, tiếp đón khách và bán đồ, thỉnh thoảng tiếp xúc với một số thương gia ngoài tỉnh, bắt chuyện cũng người khác nói rất nhiều chuyện trên thành phố, đặc biệt là về mặt sản phẩm thủ công.

Anh bình tĩnh, nhẫn nại lên kế hoạch ổn định hoạt động của cửa hàng rồi mới ra ngoài kinh doanh. Bởi vì đã làm việc với Ninh Hương về tranh thêu sáng tạo trong vài năm, anh biết tất cả mọi thứ về thêu, không cần phải học thêm nữa.

Những ngày khai trương cửa hàng trôi qua êm đềm, thời tiết ấm dần lên, gió tháng ba nhè nhẹ phả vào mặt làm say lòng người.

Vương Lệ Trân hàng ngày cũng sống rất đầy đủ, hoặc với mấy bà hàng xóm, hoặc ra ngoài mở sạp hàng khi rảnh rỗi, hoặc là đến cửa hàng để xem và học hỏi, nghĩ rằng nếu có chỗ nào cần thì bản thân cũng có thể giúp một tay.

Khi không có việc gì khác, Vương Lệ Trân ở nhà nấu ăn. Lại đến ngày ăn tết Thanh minh tháng ba làm bánh Ngải, bà ấy cùng mấy người bạn già trong xóm đi tìm rơm lúa mì, lấy về xay gạo nếp luộc đậu đỏ, ngâm nga hấp bánh Ngải.

Buổi tối, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đóng cửa hàng trở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của bánh Ngải. Ninh Hương nhìn thấy trên bàn ăn có nhiều bánh Ngải như vậy, không khách khí “wow” một tiếng, trước tiên ăn hai viên trước.

Ba người ngồi nói chuyện phiếm trong khi ăn bánh Ngải, nói trong bánh Ngải có nhận gì nhiều. Giống như bọn họ tự ở nhà làm bánh Ngải, thường là làm hạt mè hoặc đậu đỏ, những thứ khác như bánh trung thu quá phức tạp nên không làm.

Ninh Hương cười nói: “Nhân thịt xé lòng đỏ trứng khá ngon.”

Nghe vậy, Vương Lệ Trân trực tiếp trừng lớn mắt, “Nhân thịt xé lòng đỏ trứng? Đây là loại nhân gì?”

Ninh Hương cắn bánh Ngải nhân đậu đỏ gương mặt tươi cười, “Cháu cũng tình cờ ăn qua một lần.”

Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông chưa bao giờ ăn bánh Ngải kỳ quái như vậy, bọn họ chỉ coi như nghe chuyện mới lạ. Sau khi ăn bánh Ngải ăn tối xong, ba người hoặc là bận chuyện riêng, hoặc là vẫn sẽ cùng nhau tán gẫu.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 348



Bây giờ không còn phải vắt kiệt thời gian như trước nữa, Ninh Hương ban ngày dành thời gian thêu thùa ở cửa hàng, buổi tối trở về sẽ thư giãn nghỉ ngơi một lúc, không còn thúc ép bản thân gắt gao như vậy nữa.

Bởi vì không có cửa hàng thương hiệu thêu nào khác trên thị trường, hơn nữa danh tiếng của Ninh Hương cũng không thấp, cho nên việc kinh doanh của Ninh Hương Các từ khi mở cửa đến hôm này vẫn rất tốt. Nhất là Thần Hải ở gần, sẽ có người ở bên đó rủ nhau qua mua đồ thêu.

Trong thời đại ngày nay, dù bạn kinh doanh gì, chỉ cần bạn dám nghĩ dám làm, đi trước người khác thì về cơ bản là bạn có thể làm được, vì thị trường chưa phát triển nên có thể nói ai làm bánh thì hơn nửa của chiếc bánh sẽ thuộc về người đó.

Nói tóm lại, mọi thứ đều tốt như Ninh Hương và Lâm Kiến Đông mong đợi, nên bây giờ Ninh Hương không có áp lực tinh thần quá lớn. Chỉ muốn kinh doanh một thời gian, đợi khi có đủ nền tảng và kinh phí sẽ mở cửa hàng đi các nơi khác.

Tối nay ba người cùng nhau nói chuyện rất sôi nổi, sinh động, khi Vương Lệ Trân bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bảo bà ấy về phòng ngủ, cả hai cũng tự về phòng của mình chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vương Lệ Trân sống vì lưng không khỏe không muốn leo cầu thang nên tầng dưới. Sau khi Lâm Kiến Đông chuyển đến, anh cũng sống ở tầng dưới, mỗi đêm nếu Vương Lệ Trân cần gì, anh còn có thể dậy giúp đỡ.

Ninh Hương sống một mình trên lầu, trên lầu ngoài giường, nệm, bàn, tủ và bàn viết, phần còn lại hầu như toàn là vật liệu thêu, bản phác thảo khung thêu còn có một số thành phẩm bán thành phẩm do cô làm, giống như một không gian làm việc riêng.

Sau khi tắt đèn nằm trên giường, Ninh Hương không có chút buồn ngủ nào, trong đêm tối chớp chớp mắt suy nghĩ.

Hoạt động của cửa hàng và sự phát triển trong tương lai của thương hiệu đều do kế hoạch của Lâm Kiến Đông kiểm soát, những vấn đề kinh doanh này cô ngược lại không cần lo lắng, hơn nữa cô cũng lo không nổi, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nghĩ đến chuyện thêu thùa.

Cô vốn có sở trường về phương diện này nên vẫn tập trung tính lực cho những chuyện trên phương diện này. Kỹ năng thêu thùa của cô hiện tại cũng đã được coi là đỉnh cao, chỉ cần làm ra một tác phẩm, thì giá của nó không phải là mức bình thường.

Nhưng cô không hài lòng với điều này, cô vẫn muốn mày mò thêm một số khả năng mới.

Loại khả năng mới này đương nhiên không phải là chỉ nội dung, cô cùng Lâm Kiến Đông luôn đã và đang đổi mới nội dung, điều cô suy xét còn có những khả năng nào về mặt hình thức, còn có những đồ vật nào làm cho người ta vừa nhìn đã sáng mắt.

Đương nhiên, loại việc này không phải chỉ cần nghĩ đến là có thể nghĩ ra được, ngay cả khi đã có ý tưởng thì cũng phải dành thời gian và tâm sức để nghiên cứu thực hiện nó. Tóm lại không phải là một chuyện đơn giản dễ dàng, cũng không cần phải lo lắng.

Cái gì cũng không nghĩ ra, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, Ninh Hương cũng liền kéo chăn ngủ thiếp đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn như trước đứng dậy thay quần áo buộc tóc, thu dọn đồ đạc, xuống nhà rửa mặt rồi ngồi ăn sáng. Mà mỗi sáng khi cô xuống nhà thì bữa sáng đã sẵn sàng.

Vương Lệ Trân có tuổi rồi nên dậy sớm, Lâm Kiến Đông tinh thần tốt cũng dậy sớm, hai người họ sẽ cùng nhau làm bữa sáng. Ninh Hương ban đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, ăn xong liền chủ động đi rửa bát, nhưng Lâm Kiến Đông sẽ không để cho cô làm.

Khi anh kéo cô đi trong miệng còn nói: “Tay của thợ thêu không phải dùng để rửa bát.”

Lâm Kiến Đồng không chịu để cô rửa, sau này cô cũng không chủ động rửa nữa. Đến bây giờ, cô hầu như không làm việc nhà nào cả, cầm chổi quét nhà, Lâm Kiến Đông cũng sẽ đến cầm lấy nói: “Tay của thợ thêu không phải là để quét nhà.”

Mỗi khi Lâm Kiến Đông cướp việc trong tay cô như vậy, cô đều nhịn không được mím môi đè đè khóe miệng.

Trên thế giới này, cô sẽ nghi ngờ ý tốt của bất kỳ ai dành cho cô, ngoại trừ Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân. Tất cả ấm áp mà cô nhận được từ những người khác trong hai đời của mình cũng không nhiều bằng những gì cô nhận được từ họ trong những năm gần đây.

Cô sinh ra đã là chị cả, là người được cha mẹ giao cho trọng trách chăm sóc gia đình, cô chưa từng nhận được tình yêu thương của cha mẹ, cũng như tình yêu thương của bất kỳ người lớn tuổi nào khác. Dù là chồng, anh chị em, con riêng, không ai trong số họ từng yêu thương với cô.

Đời trước cho đến cuối đời, đáy lòng cô đều là cô đơn lẻ loi, thậm chí còn có oán hận cùng một chút thù hận. Nhưng khi trọng sinh quay lại, trong lòng cô vẫn còn mơ tưởng, nghĩ rằng cha mẹ có thể sẽ thương yêu cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 349



Suy cho cùng, trước khi ly hôn, giữa cô và cha mẹ cô hầu như không có mâu thuẫn gì. Đời trước khi cả gia đình suôn sẻ, giữa cô và cha mẹ cũng không có mâu thuẫn gì.

Vì vậy, cô ôm lấy ảo tưởng này, nghĩ rằng cô về nhà nói muốn ly hôn với họ, bọn họ kinh ngạc và không thể hiểu, thậm chí sau khi cãi vã ầm ĩ, cuối cũng có thể sẽ tôn trọng cô, ủng hộ quyết định của cô.

Tất nhiên, ảnh tưởng này cũng đã hoàn toàn tan vỡ. Cô hoàn toàn hiểu rằng trong mắt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, cô không là gì cả, chỉ là một công cụ không biết đau, không mệt mỏi hay buồn phiền, cho nên trong lòng chỉ còn lại hận.

Đời này cô không còn mong đợi và kỳ vọng gì vào tình cảm nữa, và cũng không muốn nỗ lực vì điều đó nữa. Nhưng nếu ông trời quan tâm cô, để cô thực sự gặp được, cô sẽ không từ chối tình cảm cách xa ngàn dặm.

Vương Lệ Trân đối với cô ấy là như vậy, Lâm Kiến Đông cũng vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ở cùng họ rất thoải mái, có một sự ăn ý tự nhiên, sẽ không cảm thấy phiền phức nhọc lòng, cũng không cần phải có bất kỳ sự quan tâm đề phòng nào, cô có thể sống cùng họ bằng sự chân thành và thoải mái nhất, trong lòng chỉ có sự an tâm.

Đôi khi cô cảm thấy Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông là người được ông trời gửi đến để thương yêu cô.

***

Sau bữa sáng, cô cùng Lâm Kiến Đông đến cửa hàng, đến cửa hàng rồi ngồi xuống, Lâm Kiến Đông dọn dẹp, Ninh Hương ngồi xuống tiếp tục công việc thêu thùa của cô. Nếu có khách đến cửa, tự nhiên cũng là Lâm Kiến Đông tiếp đón.

Nếu khách có hứng thú, họ sẽ đi đến bên Ninh Hương xem cô thêu.

Buổi trưa có rất ít khách, để không làm phiền Vương Lệ Trân, Lâm Kiến Đông tranh thủ đạp xe về, giúp Vương Lệ Trân nấu cơm, gói hộp cơm quay lại cửa hàng ăn trưa với Ninh Hương.

Lâm Kiến Đông hôm nay về sớm hơn một chút, Ninh Hương cũng không chú ý. Cô một mình ở trong tiệm thêu thùa trông coi tiệm, khi mệt thì đứng dậy vận động gấn cốt, ra cửa nhìn xa để thư giãn mắt.

Thời gian thư giãn hôm nay lâu hơn một chút, thấy Lâm Kiến Đông sẽ không quay lại ngay được, Ninh Hương bèn đi tới sau quầy ngồi nghỉ ngơi. Không có chuyện làm, khi mở ngăn thì kéo nhìn thấy một cuốn tạp chí, cô liền lấy ra xem.

Tạp chí là của Lâm Kiến Đông, khi mở ra xem thì đầy rẫy những bản tin được cắt ghép, ở lề bên cạnh có dòng chữ mà Lâm Kiến Đông viết hai ba câu về những suy nghĩ và phân tích của mình.

Ninh Hương cảm thấy thú vị, vì vậy cô cẩn thận lật từng trang một. Sau khi lật qua khoảng mười trang, cô nhìn lướt qua từng mẩu tin và những dòng chữ Lâm Kiến Đông viết, sau đó thì Lâm Kiến Đông xách hộp cơm trưa từ bên ngoài quay lại.

Sau khi vào cửa, anh đi tới chiếc bàn tròn nhỏ đặt hộp cơm xuống mở ra, gọi Ninh Hương: “Nhanh đến ăn cơm đi.”

Ninh Hương mỉm cười, đóng tạp chí lại cất vào ngăn kéo, đứng dậy ra phía sau rửa tay, đi đến bên chiếc bàn tròn nhỏ ngồi xuống. Cầm đũa lên vừa nhìn, Lâm Kiến Đông không chỉ lấy cơm và rau, còn mang theo một ít bánh Ngải đến.

Khi Lâm Kiến Đông rửa tay xong quay lại ngồi, Ninh Hương cầm một cái Ngải xanh lá lên nói: “Cuốn tạp chí đó trong ngăn kéo là anh làm phải không? Trong đó có toàn là tin tức về thời sự, chính sách do nhà nước và các địa phương ban hành.”

Lâm Kiến Đông gật đầu,” Làm ăn phải theo kịp các sự kiện hiện tại. “

Ninh Hương cầm bánh Ngải trong miệng cắn một miếng, cắn xong nhai hai cái, cô bỗng sững lại. Nhìn xuống cái bánh Ngải trên tay, cô phát nó vậy mà là nhân lòng đỏ trứng ruốc thịt!

Cô sững sờ nhìn vào bánh Ngải nhân lòng đỏ trứng ruốc thịt trong tay một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn Lâm Kiến Đông. Cho nên hôm nay anh chạy về nhà sớm hơn, quay lại muộn hơn một chút, là về nhà làm cái này à?

Nhìn vẻ mặt của cô, Lâm Kiến Đông cười nói: “Anh cùng bà Lệ Trân đều đã nếm thử rồi, rất ngon.”

Ninh Hương nhìn anh rồi từ từ nhai bánh Ngải trong miệng, không kìm

được cúi mày cười một cái.

***

Nói chuyện ăn cơm trưa xong, Lâm Kiến Đông đem hộp cơm đi rửa sạch rồi bọc lại. Ninh Hương không có thói quen ngủ trưa, tự nhiên ở bên cạnh khung thêu tiếp tục công việc thêu thùa của mình. Mà Lâm Kiến Đông cũng không nhàn rỗi, anh sẽ vẽ bên cạnh vẽ.

Kể từ khi anh và Ninh Hương đồng ý hợp tác làm ăn, Lâm Kiến Đông đã nghiên cứu thêm về hội họa một cách có hệ thống và chuyên sâu hơn, bây giờ tranh của anh đã được xem là rất thuần thục, cho dù là bố cục hay màu sắc đều rất có phong cách cá nhân.

Tất nhiên, trong phong cách của anh có thể nhìn thấy bóng dáng tranh thêu của Ninh Hương, mà tranh thêu của Ninh Hương cũng có thể nhìn ra một chút phong cách hội họa của anh. Chẳng qua là những gì anh đang làm thuộc loại công việc sau màn, là loại không ai biết đến đó.
 
Back
Top Bottom