Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 290



Nghe vậy, Ninh Tương cũng không kinh ngạc chút nào. Cô đã từng tiếp xúc một thời gian ngắn với Lưu Doanh, cô đã sớm biết người phụ nữ đó kết hôn với Giang Kiến Hải với mục đích gì. Một là muốn cái danh vợ Xưởng trưởng, hai là tính toán ba đứa nhỏ có triển vọng trong tương lai.

Đến cuối năm ngoái, tất cả những thứ cô ta mưu toan đều đã bị phá hủy, với tính cách như cô ta, sao có thể tiếp tục ở nông thôn chịu đựng gian khổ với Giang Kiến Hải. Giang Kiến Hải không ly hôn thì cô ta cũng sẽ không thể vì một tờ giấy ly hôn mà bị ràng buộc ở đây.

Mặc dù nói Lưu Doanh đã làm mất lòng cha mẹ cô ta để kết hôn với Giang Kiến Hải, nhưng cha mẹ cô ta là những người cha mẹ bình thường, yêu thương Lưu Doanh, vì vậy chỉ cần Lưu Doanh nhận ra sai lầm của mình quay đầu lại, cha mẹ cô ta gần như sẽ tha thứ cho cô ta.

Không phải tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều giống như Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, coi con gái của mình như công cụ, làm mất mặt thì không nhận nữa. Đa số là những bậc làm cha làm mẹ rất thương con gái, sợ con gái đi lấy chồng tủi thân, sợ đủ thứ.

Nếu cha mẹ của Lưu Doanh cũng giống như Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, ban đầu sao họ có thể trực tiếp tranh cãi với Lưu Doanh. Họ chỉ ước gì Lưu Doanh không kết hôn với Giang Kiến Hải, tàn nhẫn đập sính lễ lên người đàn ông đã qua ba lần vợ là Giang Kiến Hải này.

Ninh Hương không có nửa điểm ngạc nhiên hay tò mò về việc Lưu Doanh bỏ trốn, Giang Kiến Hải không đồng ý ly hôn với cô ta, có lẽ là vì đánh cuộc một lần. Lúc anh ta giàu có Lưu Doanh đi theo hưởng phúc, bây giờ anh ta không còn gì nữa trở về nông thôn, Lưu Dĩnh quay đầu liền định đá anh ta, là người thì không ai có thể chấp nhận được.

Tóm lại, đã rơi vào tình cảnh này rồi, anh ta sống không tốt đẹp thì cũng sẽ không để cho Lưu Dĩnh có cuộc sống tốt, tự nhiên sẽ không đồng ý ly hôn.

Ninh Hương không quan tâm đến việc Giang Kiến Hải và Lưu Doanh ly hôn như thế nào, có động tay hay làm gì hay không cô đều không có hứng thú. Cô bắt được một tin tức khác trong lời nói của Vương Lệ Trân, chỉ nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Giang Kiến Hải đến Huyện bày hàng?”

Vương Lệ Trân gật đầu, “Nghe nói đã quen làm lãnh đạo hưởng phúc quen rồi, nên không bằng lòng ra đồng làm việc kiếm công điểm, kiếm điểm quá mệt. Nhưng cậu ta dẫn theo vợ và ba đứa con cũng phải ăn cơm mà, không biết kiếm hàng ở đâu ra, đến thị trấn bày hàng rồi. “

Ninh Hương cười như đang nghe kể chuyện,”

Nghĩ cách như vậy, chắc là làm được rất tốt?”

Vương Lệ Trân cong môi,” Tốt hay không thì không biết, sau khi cô vợ ở thành phố bỏ chạy, nghe nói trong lúc mở quán bán đánh nhau người ta một trận, hai bên đều bị đánh vỡ đầu, đến bệnh viện khâu mấy mũi. Hình như là do bán đồ không nhiệt tình với người ta, người ta thấy cậu ta không vừa mắt, nhổ nước bọt mắng chửi cậu ta bày hàng rách nát, cậu ta nổi khùng lên, đánh nhau với người ta ngay tại chỗ. “

“Anh ta làm lãnh đạo quen rồi bà biết đấy, trước đây anh ta luôn được người khác nắm nịnh nọt, tính nết bị dưỡng lớn mà , làm sao lại có thể chịu đựng được uất ức tức giận như vậy. Ở trong thôn không đi làm ruộng mà còn bày quán, mọi người rất coi thường anh ta, nói ra nói vào. Sau đó vợ lại chạy mất, chuyện nào cũng làm anh ta mất mặt. Trong thôn luôn bị người ta chỉ trỏ, trong lòng anh ta khẳng định từ lâu đã không thoải mái.





Nghe nói người bị cậu ta đánh là người khó chọc nhất trong Huyện, sau đó chỉ cần cậu ta đến mở quán trong Huyện, người đó sẽ mang người tới đập phá đồ của cậu ta. Báo cảnh sát bọ họ cũng không sợ, bọn đó đều là khách hàng quen trong cục cả, vào cục ảnh sát cũng giống như về nhà. Ngồi đấy vài ngày lại được thả ra, không có chuyện gì lại tiếp tục gây rắc rối với cậu ta, không để cậu ta sống yên. Sau đó cậu ta chuyển sang mở quán ở chợ nhỏ của Công xã, nhưng vẫn bị người ta qua làm loạn mấy lần. Lỡ chọc phải đám lưu manh thì cũng không còn cách nào, gần đây nghe nói cậu ta hình như không còn mở quán nữa.



Ninh Hương cúi mặt, khóe miệng vẫn hơi câu lên, trong lòng thầm nghĩ - Giang Kiến Hải lúc đó trọng sinh quay lại, khi trong lòng ôm nỗi niềm Lưu Doanh ly hôn với anh ta, chắc là có c.h.ế.t cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi đến bước đường ngày hôm nay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đời trước anh ta đắc chí cả đời, sống cuộc phải gọi là người trên người. Đời này trọng sinh quay về thì cũng đã là Xưởng trưởng, là lãnh đạo được ngưỡng mộ nhất trong thời đại này, đi đến đâu cũng được người nịnh nọt, tính khí quả thực từ sớm đã bị nâng cao đến không hạ xuống được.

Một phát từ trên mây rơi xuống, thái độ của mọi người đối với anh ta thay đổi 180 độ, từ khen ngợi trước đây biến thành khinh thường như bây giờ, người bình thường sẽ không thích ứng nổi sự chênh lệch tâm lý như vậy.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 291



Nhiều người sẽ bởi vì không thích ứng nổi sự chênh lệch, sẽ trở nên sa đọa, suy sụp, thậm chí có người tự tử. Điều này đòi hỏi một tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng mới có thể chịu đựng được khoảng cách này, mới có thể chịu đựng gánh nặng tủi nhục để làm nên chuyện.

Vì anh ta biết được bước ngoặt cùng thay đổi của thời đại, sau khi bị tước quyền đảng viên và công việc chính phủ trở về quê hương, có lẽ lúc đầu anh ta vẫn miễn cưỡng ổn định được tâm lý, cũng muốn chịu đựng tủi nhục và gánh nặng để làm lại, nếu không thì cũng sẽ không mất hết mặt mũi cũng muốn đi ra ngoài mở quán.

Nhưng vì Lưu Doanh không muốn sống cuộc sống vất vả mà ly hôn với anh ta, không ly hôn được thì lại trực tiếp bỏ chạy, trong thôn càng có nhiều lời đồn đại hơn về anh ta, mọi người nhìn thấy anh đều dùng ánh mắt láo liên, xì xầm bàn tán chỉ trỏ, nên tâm trí của anh ta mới dần không còn giữ vững được nữa.

Tâm trí suy sụp thì còn có thể làm được chuyện gì, dù làm việc gì cũng sẽ không thành.

Ninh Hương không nói chuyện, Vương Lệ Trân nói tiếp: “Nghĩ lại cũng thật thổn thức, trước đây gia đình cậu ta phong quang biết bao, là gia đình xếp vào hàng giàu trong Công xã chúng ta, ai gặp cậu ta mà không khách khí gọi cậu ta một tiếng Xưởng trưởng Giang. Bây giờ thì tốt rồi, lưu lạc đến bước đường này, ai ai cũng có thể giẫm lên. Bà thấy cả đời này, e rằng sẽ không tìm được vợ nữa. “

Đối với mấy chuyện khác Ninh Hương không có gì để nói, không cảm thông anh ta cũng không có ý định cười nhạo anh ta, đều là anh ta tự lựa chọn. Nhưng nói đến cưới vợ, cô nhướng mày nhìn Vương Lệ Trân, mở miệng nói một câu: “Anh ta không xứng có được vợ, tất cả đều là báo ứng.”

Vương Lệ Trân biết Ninh Hương ở nhà họ Giang phải chịu quá nhiều uất ức, nếu không phải chịu đựng những uất ức như vậy, cô cũng sẽ không ly hôn, lại càng không xảy ra đủ thứ chuyện như hiện tại rồi. Ninh Hương nói Giang Kiến Hải không xứng có một người vợ, vậy thì nhất định là không xứng.

Vương Lệ Trân còn nói: “Cậu ta rơi xuống bước đường này thì thôi, nhưng ba đứa trẻ nhà cậu ta cũng không khiến người ta bớt lo. Đầu năm nay đứa lớn tốt nghiệp cấp hai thi vào cấp ba nhưng không thi đỗ, xem tình huống này chắc là sẽ không đi học lại nữa đâu. Hai đứa sau cũng không ổn, nghe nói chúng căn bản cũng không nghe lời Giang Kiến Hải, không coi cậu ta thành kẻ thù là tốt lắm rồi, tóm lại là không quản được, nói chung tất cả đều giày vò vô dụng.”

Ninh Hương ăn cơm xong đặt đũa trong tay xuống, nói: “Cho dù Giang Kiến Hải suy nghĩ muốn quản chúng, thì lúc trước làm xưởng trưởng nhà máy chỉ sợ cũng không có thời gian, bây giờ thì chậm rồi. Không có ai kiên trì chỉ dẫn bọn chúng, để chúng biến thành ngày hôm nay cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Anh ta cho rằng trẻ nhỏ dễ dàng nuôi lớn, dễ dàng chăm sóc, không cần nhọc lòng mất công sức của mình mà vẫn có thể thành tài. Đối với một số đứa nhỏ trời sinh hiểu chuyện thì có thể, nhưng Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân lại không phải là những đứa trẻ như vậy. Giang Kiến Hải không có thời gian dạy dỗ, Lưu Oánh lại càng không quan tâm, giày vò đi qua đi lại giữa nông thôn và trong thành phố, không thành vô dụng mới là kỳ lạ.”

Ba đứa nhỏ nhà họ Giang kia từ nhỏ đã không phải là những đứa nhỏ hiểu chuyện khiến người khác bớt lo, bởi vì được Lý Quế Mai chăm sóc lâu dài, từ nhỏ tính tình đều đã bị dạy dỗ đến có phần xiên lệch. Vừa to lớn lại vừa xấu tính, kiêu căng đến mức bạo gan, không có việc gì làm thì đi trộm chó bắt gà, bắt nạt người khác.

Nếu như kiếp trước không phải Ninh Hương tự thiêu chính mình để đổi lấy cuộc đời của bọn chúng, nếu như Ninh Hương cũng chẳng quan tâm, không dạy dỗ chúng, thậm chí giống như Lưu Oánh khiến cho bọn chúng phải chịu uất ức thì có lẽ kết cục của bọn chúng cũng sẽ không khác đời này là mấy, căn bản lớn lên cũng sẽ không thể làm người có tài được.

Vương Lệ Trân nói xong chuyện nhà họ Giang, bà cảm khái thổn thức một lúc rồi cũng thôi, dù sao cũng không phải chuyện liên quan tới mình. Bà ấy cũng giống như những người khác, đi xem mấy chuyện náo nhiệt sau đó tán gẫu sau lưng với Ninh Hương mà thôi.

Mà bà ấy bùi ngùi thổn thức, chỉ vì thế sự vô thường. Trước kia nhà họ Giang rạng rỡ có tiền như vậy, ấy thế mà nói đổ là đổ ngay, không ngờ lại còn có thể lụn bại đến mức độ này, trước đây bọn họ thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Công việc của Giang Kiến Hải không còn, vợ thì bỏ chạy, nuôi ba đứa nhóc vô dụng làm khổ mình, tương lai anh ta còn có hy vọng gì?

Bản thân anh ta không còn nhiều hy vọng, đến đời kế tiếp cũng mất hy vọng.

Vương Lệ Trân bùi ngùi chuyện của người khác nhưng cũng chỉ trong một lúc rồi thôi, bà ấy nói xong lại chuyển sang tán gẫu những chuyện khác, đem chuyện nhà họ Giang quẳng hết ra sau đầu. Còn không nói đến chuyện đồng tình chứ đừng nói tới chuyện quan tâm.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 292



Bởi vì nói đến chuyện Giang Kiến Hải bày sạp bán hàng, Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương cũng không quan tâm tới chuyện vợ Giang Kiến Hải bỏ chạy, mà trái lại cô rất có hứng thú đối với chuyện bày sạp bán hàng, bà ấy bèn nhìn cô rồi nói: “Đúng rồi, nói đến chuyện bày sạp, trong thôn chúng ta cũng có người đi ra ngoài bày sạp bán hàng đấy.”

Ninh Hương khoanh tay đặt lên mép bàn, cười một tiếng nói tiếp: “Nhà họ Lâm đúng không ạ?”

Vương Lệ Trân hơi bất ngờ: “Ồ? Cháu cũng biết chuyện này?”

Ninh Hương cười cười: “Trước lúc nghỉ hè Lâm Kiến Đông mời cháu ăn cơm, anh ấy có nói với cháu chuyện này. Học kỳ trước anh ấy đã tranh thủ thời gian bày sạp kiếm tiền ở trong thành phố lúc sau giờ học, còn nói là muốn quay về dẫn theo anh cả, anh hai và cậu em thứ tư nữa, cháu đoán chỉ có nhà anh ấy thôi.”

Trên mặt Vương Lệ Trân lộ ra vẻ bừng tỉnh, bà ấy thay đổi giọng điệu, lại hỏi Ninh Hương: “Vậy có phải là kiếm được rất nhiều tiền không?”

Ninh Hương không hề giấu diếm gì Vương Lệ Trân, cô gật đầu: “Kiếm được rất nhiều tiền, bà ngẫm lại mà xem, qua mười mấy năm nữa, chẳng lẽ chúng ta sẽ chỉ có thể đi mua đồ ở xã mua bán và cửa hàng quốc doanh thôi sao? Kế hoạch phân phối, số lượng có hạn, cung không đủ cầu, có rất nhiều thứ xếp hàng cũng không mua được, còn phải nhìn sắc mặt của người bán hàng nữa. Bây giờ bên ngoài Hạc Dương có đủ các loại quán nhỏ, giá tiền lại rẻ hơn xã mua bán và cửa hàng quốc doanh nữa, nếu bà đi mua đồ, bà sẽ chọn đi mua ở đâu?”

Vương Lệ Trân không hề nghĩ ngợi nói: “Vậy nhất định bà sẽ đi mua ở quán nhỏ kia.”

Ninh Hương vẫn cười: “Những người khác cũng nghĩ giống như bà, họ đều sẽ vui vẻ tới sạp hàng mua ít đồ gì đó. Hiện tại suy nghĩ của nhiều người vẫn còn dừng lại ở tư tưởng cũ chưa thoát ra được, chỉ tôn trọng sinh viên đại học hoặc là nhân viên chính phủ ăn cơm nhà nước, xem thường các hàng quán vỉa hè ở bên ngoài, cảm thấy bán hàng quán trên vỉa hè rất mất thể diện. Họ cảm thấy đây không phải là công việc đàng hoàng, chỉ có đám lưu manh mới làm như vậy. Người bán hàng quán vỉa hè ít như vậy, mà người mua đồ lại nhiều như thế, bà nói xem liệu có thể không kiếm được tiền sao? Tuy rằng họ đều chỉ bán những món đồ vật nhỏ, những thứ có lợi nhuận rất thấp, nhưng tích tiểu thành đại mà.



Vương Lệ Trân nghe hiểu, bà gật đầu lắng nghe, nghe xong suy nghĩ một lúc còn nói: “Nếu thật sự có thể kiếm tiền, vậy bà có thể đi tìm Kiến Đông hay không, nhờ cậu ấy nói cho bà biết cậu ấy lấy những thứ đồ đó từ đâu, bà cũng sẽ nhập vào một ít hàng đi ra ngoài bày sạp bán đồ.”

Ninh Hương nhìn bà ấy: “Bà đã nhiều tuổi như vậy rồi thì nên ở nhà nghỉ ngơi thôi. Cháu thêu mấy sản phẩm kia cũng kiếm được không ít tiền lời, trước mắt trong tay cháu không thiếu tiền, một mình cháu xài cũng không hết, cháu cho bà tiền chi tiêu là được rồi.”

Vương Lệ Trân mở miệng nói một câu: “Không phải cháu vẫn nói muốn tích góp tiền mua nhà hay sao?”

Chuyện này cũng đúng, Ninh Hương bật cười, đưa tay sờ sờ vành tai mình.

Vương Lệ Trân còn nói: “Bà cũng vừa mới sáu mươi, đi lại cũng không có gì bất tiện, chuyện nhỏ này bà vẫn có thể làm được. Mà bà ở nhà cũng buồn chán, không bằng để bà tìm vài việc rồi làm. Hơn nữa bà không đi thị trấn mà chỉ đi ra công xã bày chơi một chút thôi, cũng có thể kiếm chút ít tiền lời mà.”

Ninh Hương nói tiếp: “Bà không sợ bị người khác xem thường sao?”

Vương Lệ Trân “ôi” một tiếng, nói: “Bà sống hơn nửa đời người, đã có lúc nào được người khác coi trọng đâu? Một bà già thì còn sợ gì cái này? Kiến Đông còn không sợ, cậu ấy dẫn theo anh cả, anh hai, em út nhà mình đi ra ngoài bày sạp, cháu không biết thôi họ cũng bị người khác chê cười c.h.ế.t đi được.”

Ninh Hương biết Lâm Kiến Đông làm việc này nhất định cũng sẽ giống như Giang Kiến Hải, sẽ bị người khác chỉ chỏ giảng giải tam đạo tứ, hiện giờ tình huống như này rất phổ biến, những ai làm ra chuyện gì khác người lúc nào cũng phải chịu đựng một số áp lực, nhưng cô vẫn hỏi tiếp một câu: “Cười chuyện gì ạ?”

Vương Lệ Trân nói: “Nói mấy người con trai nhà bọn họ đều không làm việc đàng hoàng, đầu óc chập mạch. Bốn thanh niên trai tráng khoẻ mạnh đều không xuống ruộng làm việc, dù sao thì Lâm A Tam cũng là một sinh viên đại học, không biết lại học ở đâu ra cái dáng vẻ của bọn lưu manh, chơi bời lêu lổng dẫn anh em chạy lên thị trấn bày quán vỉa hè nữa. Nói bọn họ giống Giang Kiến Hải, ý nói mấy anh em nhà bọn họ không muốn làm việc kiếm sống, đi ra ngoài bày quán vỉa hè tránh lúc nhàn rỗi. Kiến Đông là sinh viên đại học, sau này tốt nghiệp còn có thể có công ăn việc làm ổn định , còn ba người anh em kia đúng là vừa lười vừa không có tiền đồ.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 293



Ninh Hương nhịn không được bật cười, cười một lúc cô lại nói: “Vậy bà cứ chờ mà xem, bây giờ bọn họ chỉ trỏ cười nhạo bốn anh em nhà họ Lâm như vậy, một ngày nào đó muốn cười không cũng không cười nổi đâu. Không những không cười nổi, cháu sợ là họ còn muốn đi nịnh bợ người nhà họ Lâm đấy.”

Vương Lệ Trân không nghĩ nhiều, thuận miệng bèn hỏi: “Nịnh bợ cái gì?”

Ninh Hương vô cùng chắc chắn nói: “Còn phải nhờ người nhà họ Lâm dẫn dắt bọn họ đó, dẫn bọn họ đi vào trong nhà máy nhập ít hàng hoá, để cho bọn họ cũng được chia một chén canh, đi theo uống ngụm canh kiếm ít tiền. Có điều tới lúc đó, chuyện nhanh chóng phát tài làm giàu là không có khả năng.”

Bởi vì một chén canh phải chia cho nhiều người mà, vậy nên dựa vào nghề này sẽ rất khó để giàu lên được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân nghe xong chậm rãi gật đầu mấy lần, sau đó tràn đầy mong đợi nói: “Vậy bà sẽ chờ để xem trận náo nhiệt này.”

Ninh Hương cười đáp lại: “Vâng, hẳn là sẽ rất thú vị.”

***

Mà trong số những người xem thường và chê cười bốn anh em nhà họ Lâm, cũng có mấy người nhà họ Ninh. Tuy rằng hiện tại nhà bọn họ trở thành gia đình nghèo nhất thôn Điềm Thuỷ, không dám trêu chọc gây sự trước mặt người khác, nhưng ở sau lưng lại không ít lần khua môi múa mép nói huyên thuyên.

Đặc biệt là Hồ Tú Liên và Trần Xuân Hoa vẫn không hợp nhau, bây giờ nhìn bốn người con trai nhà bọn họ không làm việc nghiêm chỉnh, bà ở sau lưng tự nhiên là muốn nói vài câu, lại phán xét ba, năm câu. Trong thôn có chuyện cười để xem, vậy thì bà cũng phải cùng mọi người nhìn xem một chút.

Lại nói một năm này nhà họ Ninh tích góp được một ít tài sản, chẳng hạn như một cái bàn nhỏ, mua thêm hai bộ bát đũa. Họ ở cái lều nhỏ bên cạnh nhà lúc trước, lại dựng một cái lều đơn sơ khác để che mưa. Bếp, nồi, và bàn đều để ở trong lều đó. Đêm nay một nhà bốn người ngồi xuống xung quanh chiếc bàn nhỏ ăn cơm, lại nói vài câu liên quan tới chuyện nhà họ Lâm, đều nói bốn anh em nhà họ Lâm đều là đồ con cái bất hiếu, để cho cha mẹ bọn họ phải ra đồng làm việc, còn mình thì đi ra ngoài lang thang ăn chơi lêu lổng làm việc nhàn hạ, tất cả đều ăn không ngồi rồi.

Nói xong hai người còn dạy dỗ Ninh Ba Ninh Dương, để bọn chúng không thể học theo bốn anh em nhà họ Lâm kia không chịu làm việc đàng hoàng, để Ninh Ba thành thật làm việc kiếm công điểm, Ninh Dương chăm chỉ học tập, thi lên đại học kiếm được công ăn việc làm mới là điều quan trọng nhất.

Mà Ninh Ba theo Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên xuống ruộng làm việc kiếm sống hơn một năm, thằng bé đã khó chịu từ lâu. Mỗi ngày thằng bé nhìn Ninh Dương đeo cặp sách đi học, không bị gió thổi, không phải phơi nắng, lại còn có thể có cơ hội thi đại học mở mày mở mặt, trong lòng thằng bé càng buồn hơn.

Nghe Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên “dạy dỗ” xong, thằng bé cũng không lên tiếng trả lời ngay, một lúc sau Ninh Ba ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, bất ngờ nói một câu: “Con cũng không muốn xuống ruộng làm việc, con muốn đi ra ngoài tìm việc làm.”

Nghe thằng bé nói như thế, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều ăn ý ngẩn người nhìn Ninh Ba.

Sau đó vẫn là Ninh Kim Sinh mở miệng trước, hỏi: “Mày đi đâu tìm việc làm?”

Chuyện này Ninh Ba đã nghĩ từ lâu rồi. Thằng bé không muốn lại ở nhà trồng trọt, mỗi ngày cắm mặt cho đất cắm lưng cho trời, nhọc nhằn khổ sở làm việc kiếm công điểm, kết quả quanh năm đến một đồng tiền cũng không nhìn thấy đâu, vì thế thằng bé nói: “Đi vào thành phố.”

Hồ Tú Liên hỏi: “Bây giờ trong thành phố có công việc gì làm?”

Ninh Ba nói không ra cảm xúc: “Không biết, phải đi xem mới có thể biết được.”

Năm nay chính sách được nới lỏng, không còn cản trở những người nhà quê đi vào thành phố nữa, Ninh Ba đã nghĩ tới việc đi ra ngoài, không muốn ở lại trong nhà. Thằng bé thà rằng đi ra ngoài ngủ ngoài gầm cầu, ngủ trên đường cái, cũng còn hơn phải ở nhà ngủ trong cái lều rách này, càng không muốn làm việc.

Thằng bé không muốn nhìn thấy Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Dương, suốt một năm qua thằng bé vẫn luôn phải cắn răng nhẫn nhịn. Bởi vì không có chỗ nào có thể đi, Ninh Ba mới phải chịu đựng ở lại. Nhưng nửa năm gần đây thằng bé lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, bây giờ thằng bé đã muốn đi ra ngoài.

Song Hồ Tú Liên nói cũng không sai, hiện tại trong thành phố cũng không có mấy công việc cần người nhà quê làm. Thành thị vẫn còn chưa bắt đầu kiến thiết và phát triển, công ăn việc làm cho người dân thành phố vẫn còn rất hạn chế. Người nhà quê có thể vào thành phố, nhưng rất khó sống sót.

Không biết Ninh Ba muốn làm gì, Ninh Kim Sinh nín thở, trầm giọng nói: “Không cho phép đi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 294



Ninh Ba vào thành phố trước hết phải mang tiền đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài cũng chưa chắc đã có thể tìm được việc làm, kiếm tiền lại càng khó khả thi. Đi ra ngoài xem xét một vòng vừa lãng phí tiền, lại còn chưa nói tới việc làm lỡ thời gian, công điểm trong nhà cũng sẽ bị giảm sút, tất cả những thứ này tính ra đều là tổn thất.

Trước mắt cuộc sống của gia đình bọn họ vẫn còn rất nhiều khó khăn, nhà họ nợ đội sản xuất không ít lương thực và công điểm, lại còn nợ mấy nhà họ hàng thân và bí thư thôn trưởng kia một khoản tiền. Phải chờ đến cuối năm nay bán lợn hơi, e rằng mới có thể lấp kín được một chút lỗ thủng.

Mà thật ra Ninh Ba cũng không có lý tưởng gì rộng lớn, cũng không phải vì muốn nhìn thế giới bên ngoài, chủ yếu nhất vẫn là trong lòng thằng bé cảm thấy không công bằng, không muốn tiếp tục ở lại trong nhà cái này nữa. Mỗi ngày trôi qua thằng bé đều cảm thấy vô cùng uất ức và dày vò, thà rằng tự mình đi ra ngoài chịu vất vả.

Nói thẳng ra theo trình tự, thằng bé chỉ lớn hơn Ninh Dương hai mươi mấy phút, dựa vào đâu mà hiện tại thằng bé phải trải qua loại cuộc sống này? Dựa vào đâu mà mỗi ngày thằng bé đều phải đi sớm về tối làm việc, kiếm tiền mà một đồng cũng không nhìn thấy, còn Ninh Dương chuyện gì cũng không phải làm, nhưng lại có thể được đi học?

Ninh Ba uất ức và khó chịu trong lòng, tính tình thằng bé đã sắp không kiềm chế được nữa, vì vậy thằng bé nói: “Con nhất định phải đi.”

Nhìn dáng vẻ này của thằng bé, Ninh Kim Sinh tức giận đến mức cầm đũa vỗ một phát lên trên bàn: “Vừa mới nói không muốn chúng mày học theo mấy đứa anh em cà lơ phất phơ nhà họ Lâm kia xong, mày nghe không hiểu phải không? Hay mày chê chị cả và chị hai mày còn chưa đủ tác oai tác quái, mày nhất định phải giày vò cái nhà này tan rã có đúng không?”

Ninh Ba không nhịn được tính tình, ánh mắt hung ác nhìn Ninh Kim Sinh gào lên: “Nhà chúng ta là do chị hai giày vò thành như vậy, mắc mớ gì đến con?! Nếu các người có bản lĩnh để chị cả quay về, thì bây giờ con đầu cần phải trải qua cuộc sống như thế này?! Con cũng muốn đọc sách thi đại học!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhắc tới Ninh Hương và Ninh Lan, trong nháy mắt sắc mặt Ninh Kim Sinh càng trở nên khó coi hơn, Hồ Tú Liên cũng giống Ninh Kim Sinh tức giận đến nỗi lồng n.g.ự.c bắt đầu phập phồng dữ dội, bà trợn mắt nhìn chằm chằm Ninh Ba, giống như muốn ăn luôn thằng bé vậy.

Có điều Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên quả thật mắc nợ Ninh Ba, không thể tiếp tục tạo điều kiện cho thằng bé đi học. Vì vậy đôi bên trừng mắt giằng co một lúc, Ninh Kim Sinh đè cơn giận xuống. Ông cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, không có cảm xúc nói một câu: “Trong nhà không có tiền cho mày cầm đi.”

Gương mặt Ninh Ba vô cùng hung dữ, thằng bé giương mắt nhìn bàn không nói lời nào.

Ninh Dương ở bên cạnh ê a nói một câu: “Nếu không thì, anh đi học đi. . . . . .”

Ninh Ba nghe được Ninh Dương nói lời này thì trực tiếp nổi giận, trừng mắt nhìn Ninh Dương quát: “Không có chỗ cho mày nói chuyện. Mày có thể câm miệng được không?!”

Ninh Dương bị thằng bé quát thì bĩu môi, xiết chặt đôi đũa nhưng không tiếp tục lên tiếng nữa.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bởi vì cảm thấy mắc nợ thằng bé, nên mặc dù có tâm trạng, nhưng cũng không nói gì thêm với Ninh Ba nữa.

Một lát sau, gương mặt và giọng nói của Hồ Tú Liên tràn ngập oán hận, bà hít mũi, mở miệng thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đời trước Hồ Tú Liên tôi nhất định là g.i.ế.c người tạo nghiệp nên đời này mới sinh ra hai đứa con gái như vậy . . . . .”

Nếu như lòng dạ Ninh Lan không xấu xa, không đem toàn bộ tiền trong nhà cuỗm đi, nếu như Ninh Hương vẫn còn có chút lương tâm đưa tay ra hỗ trợ người trong nhà một chút, cả nhà bọn họ cũng sẽ không đi tới bước đường này. Ninh Ba sẽ không phải thôi học, mà cuộc sống trong nhà cũng sẽ không phải khổ sở như thế này.

Bây giờ Ninh Kim Ninh cũng không muốn nghe những lời nói này, vô cùng nóng nảy nói: “Bà cũng câm miệng đi!”

Ngày qua ngày đều không có bản lĩnh, chỉ biết chửi bới trên miệng, ngoại trừ nói dông nói dài khiến cho người khác bực bội thì còn có tác dụng gì khác không? Có nói nhiều hơn nữa thì Ninh Hương Ninh Lan cũng không nghe thấy, số tiền bị Ninh Lan trộm đi cũng sẽ không trở về, Ninh Hương cũng sẽ không mềm lòng với bọn họ.

Nếu có bản lĩnh thì đến trước cửa trường học của Ninh A Hương mà mắng đi, làm cho cô ở trong trường học không ngóc đầu lên được!

Đương nhiên Hồ Tú Liên không có bản lĩnh như vậy, cũng sẽ không cầm tiền đi lãng phí. Cuộc sống một năm này bọn họ đều phải gắng gượng trôi qua, lấy không c.h.ế.t đói làm tiêu chuẩn, đâu còn thừa bao nhiêu tiền để tiêu vào trên đường đi, chỉ vì muốn đến trong thành phố mắng Ninh Hương xả giận?

Còn tại sao phải dùng tiền đi mắng Ninh Hương cho hả giận, mà không phải dùng tiền đi vào trong thành phố hỏi Ninh Hương đòi tiền?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 295



Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực từ lâu, đó là mặc kệ bọn họ ầm ĩ hay lăn qua lăn lại gây chuyện, Ninh Hương cũng sẽ không rút cho bọn họ một đồng tiền. Cái đứa con gái này, từ lúc bắt đầu ầm ĩ ly hôn bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, cũng đã lộ ra lòng dạ ác độc và nhẫn tâm.

Năm ngoái Hồ Tú Liên lén lút chạy vào trong thành phố bị tổ duy trì trật tự bắt được, sau khi chuyện đó qua đi, hai vợ chồng lại tán gẫu việc này, họ đều cảm thấy việc này nhất định là do Ninh Hương âm thầm báo cáo. Bằng không sao vận may của họ có thể kém như vậy, bà vừa tới cổng trường đại học chờ một lúc, tổ duy trì trật tự đã tìm đến rồi.

Suốt mấy năm qua, bọn họ nghĩ tới bao nhiêu biện pháp, đi tìm Ninh Hương bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đều va phải trắc trở. Những chuyện này bày ra trước mặt hai vợ chồng bọn họ, nếu hai người vẫn còn ôm ấp hi vọng vào chuyện này, thì cũng coi như hai người quá kiên trì rồi.

Có thể có ý chí kiên cường vào một chuyện như vậy, không nản chí không bỏ cuộc, càng đánh càng hăng, chuyện này người bình thường sao có thể làm được. Nếu như có thể có dạng tinh thần kiên trì bền bỉ bất khuất như vậy, thì trong cuộc sống còn vấn đề gì mà không thể giải quyết được, còn chuyện gì có thể cản trở chiến thắng nữa, có chuyện gì không thể thực hiện được sao? Vậy thì bọn họ cũng không cần phải dựa vào người khác, càng không cần phải bóc lột hút m.á.u con gái mình để sống sót rồi.

Nhưng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều là người bình thường, hơn nữa họ chỉ là những người bình thường cấp thấp, thậm chí không thể sống tốt bằng chính khả năng của mình. Trước giờ bọn họ chưa bao giờ có ý chí nỗ lực như vậy, gặp phải chuyện gì cản trở thì từ bỏ, vì thế nên từ lâu hai người đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì với Ninh Hương nữa rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn tác phẩm thêu của Ninh Hương trở nên nổi tiếng, giá thành được nâng lên, trong lòng bọn họ không nhịn được càng thêm uất ức?

Vẫn phải nuốt giận kiềm chế bực bội!

Bây giờ bọn họ nhẫn nhịn một hơi, chờ tới khi Ninh Dương thi lên đại học.

***Ninh Hương và Vương Lệ Trân cơm nước xong thì rửa sạch sẽ bát đũa, sau khi rửa mặt xong cả người cô đều nhẹ nhàng thoải mái. Cô vừa mới ngồi xuống cạnh mép giường thì chợt hắt hơi hai cái liên tục. Sau khi hắt hơi một xong một lúc lâu sau đó, cô mới ngẩng đầu lên đưa tay ra với lấy cặp sách của mình.

Bên trong cặp sách có chiếc ví đựng tiền công mà chiều nay cô vừa đi lĩnh từ trạm thêu về, không nhiều lắm, nhưng cũng được hơn một trăm đồng rồi. Trước kia Ninh Hương dựa vào việc thêu hai mặt kiếm được hơn một ngàn đồng, cô đều gửi vào trong ngân hàng, còn hơn một trăm đồng này, cô tính cầm về trong thành phố sau đó vẫn sẽ đi gửi tiết kiệm.

Cầm nhiều tiền trên người như vậy dù sao trong lòng cũng sẽ không yên tâm, vừa sợ rơi mất vừa sợ bị trộm cắp, cho dù đi đâu tay cũng phải đặt ở trên túi xách.

Ninh Hương cúi đầu lấy ví tiền từ trong cặp xách, lại khe khẽ kéo ví tiền ra, cô đếm rồi lấy ra năm tờ đại đoàn kết, duỗi tay đưa đến trước mặt Vương Lệ Trân, dùng ánh mắt ra hiệu bà ấy nhận lấy số tiền này đi.

Vương Lệ Trân nhìn thấy Ninh Hương bỗng nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy, hai mắt lập tức trợn tròn, bà ấy vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: “Chuyện này không thể được đâu, sao bà có thể lấy của cháu nhiều như vậy được chứ?” Năm đồng tiền đã là nhiều lắm rồi, chứ đừng nói tới hẳn năm mươi đồng!

Ninh Hương không nói hai lời trực tiếp cầm tiền nhét vào trong tay Vương Lệ Trân rồi khoá ví lại, cất vào trong cặp sách. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Lệ Trân nói: “Bà đừng khách sáo với cháu như vậy, hai bà cháu ta không phải là người thân sao? Hơn nữa không phải bà muốn làm chuyện làm ăn ư, bà cứ cầm lấy trước rồi làm thử xem.”

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương do dự một lát, sau đó bà ấy thở ra một hơi nhìn cô gật đầu: “Vậy thì bà nhận.”

Ninh Hương cười cười, cô cầm cặp sách vứt vào trong góc trên đầu giường, còn mình thì bò lên tựa đầu vào giường, lại nói: “Chỉ cần Lâm Kiến Đông dẫn bà theo thì sẽ không bị lỗ vốn, từ trước đến giờ anh ấy làm việc rất đáng tin. Bà cứ tìm việc làm, kiếm một ít tiền vui vẻ là được rồi, đừng để bản thân mệt mỏi nhé.”

Vương Lệ Trân cất năm mươi đồng tiền vào bên trong khăn mùi soa, nhét vào thật sâu bên trong hòm gỗ long não, lại còn cẩn thận dùng quần áo phủ lên. Bà ấy đậy nắp hòm lại rồi mới quay đầu nói với Ninh Hương: “Bà biết, một bà lão như bà sống còn hi vọng phát tài cái gì nữa chứ?”

Ninh Hương nhìn bà ấy cười:

“Nói không chừng không cẩn thận lại phát tài thật đó.”

Vương Lệ Trân bị cô nói tới nỗi bật cười, từng nếp nhăn trên khuôn mặt bà ấy đều ấm áp: “Vậy bà sẽ tích góp tiền cho A Hương nhà chúng ta mua nhà ở trong thành phố.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 296



Ninh Hương và Vương Lệ Trân nằm trò chuyện đợi cơn buồn ngủ ập đến trong bầu không khí đầm ấm.

Quạt đi quạt lại đợi đến sau khi cơn buồn ngủ ập đến thì cây quạt trong tay cũng buông xuống, mái tóc đen và mái tóc bạc phơ chạm vào nhau cùng chìm vào trong giấc mộng.

Trong lúc đó ở cùng một đội sản xuất thì nhà họ Ninh ở cách đó không xa, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nằm dưới cái lán tồi tàn mới dựng mà lâu lắm cũng chưa chìm vào giấc ngủ được. Trong lòng có lẽ vẫn rất hoảng loạn, Hồ Tú Liên suýt chút nữa đã quạt gãy cái quạt cũ nát trong tay rồi.

Thật sự ngủ không được, cuối cùng Hồ Tú Liên vẫn mở lời trước và nhỏ nhẹ nói với Ninh Kim Sinh: “Hay là cứ để thằng Ba đi đi.”

Trong lòng Ninh Kim Sinh rất buồn bực, lúc ăn cơm Ninh Ba đã nói phải đi ra ngoài bắt đầu, cục tức này luôn đè nén trong lòng chưa thể giải tỏa được. Nghe Hồ Tú Liên nói thế ông lại im lặng hồi lâu rồi nói: “Trong thành phố bây giờ có công việc gì có thể cho nó làm chứ? Bà coi nó mới mấy tuổi chứ, mới mười ba tuổi thôi, lớn như thế cũng chưa từng đi xa gia đình bao giờ, bà yên tâm để một mình nó đi ra ngoài sao?”

Nghe Ninh Kim Sinh nói như thế, tất nhiên Hồ Tú Liên cũng cảm thấy không yên tâm, bà chỉ là nhớ lại khuôn mặt vừa nãy của Ninh Ba trên bàn ăn mà trong lòng cảm thấy có lỗi và khó chịu vô cùng, nếu như không phải trong nhà thật sự không lấy ra tiền cũng thật sự không thể mượn tiền thì sao lại không để cho thằng bé đi học cơ chứ?

Cả năm qua trong lòng thằng bé có oán khí, trong lòng người làm cha làm mẹ như họ lại vui vẻ sao?

Mỗi khi Hồ Tú Liên cảm thấy đau lòng buồn bã thì trên miệng trong lòng lại mắng Ninh Hương Ninh Lan một ngàn một vạn lần, vừa nãy khi ăn cơm nếu không phải Ninh Kim Sinh lên tiếng nhắc nhở thì bà vẫn còn lẩm bẩm càu nhàu mắng suốt cả đêm.

Không biết nói cái gì rồi, Hồ Tú Liên ngập ngừng một lúc lại lên tiếng hỏi: “Thế ông nói phải làm sao đây?”

Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu: “Tôi có thể có cách gì chứ?”

Cuộc sống trong nhà khó khăn như thế, ông cũng muốn để Ninh Ba đi học nhưng thật sự không thể lấy ra số tiền này.

Heo nuôi trong nhà đến cuối năm mới có thể đổi được tiền, số trứng mấy con gà mái đẻ thường ngày cũng là số tiền nhỏ thôi, lại cộng thêm bình thường bán được một ít rau củ, số tiền khó khăn lắm mới tích cóp lại suốt nửa năm trời cũng được sáu bảy đồng, cũng đủ để Ninh Dương đóng tiền học phí của kỳ học sau.

Lúc này Ninh Ba cứ la oai oái đòi ra ngoài, cho dù họ đồng ý để thằng bé đi cũng không có tiền cho nó mang theo bên người, đi ra ngoài làm việc mà trên người không có tiền thì làm sao được chứ, chẳng lẽ đi ra ngoài ngủ ngoài đường ngủ dưới chân cầu sao? Thay vì đi ra ngoài chịu khổ cực như thế, ở lại trong nhà có gì mà không tốt chứ? Một hồi lâu Ninh Kim Sinh lại nói: “Bà đi hỏi thằng bé xem, nếu như nó làm việc quá mệt mỏi thì hãy bảo nó nghỉ ngơi đi, không có gì thì đến xã mua bán tốn hai hào mua cho nó chút đồ ăn ngon để dỗ dành nó, Ninh Dương đừng ăn nữa, toàn bộ cho Ninh Ba ăn là được rồi.”

Trong lòng Hồ Tú Liên vô cùng khó chịu, bà buồn bã ‘ừ’ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Nói rồi bà lại bắt đầu rất muốn mắng Ninh Lan và Ninh Hường nhưng bởi vì lúc nãy ăn cơm đã bị Ninh Kim Sinh nhắc nhở rồi nên bà mới cố nén cái suy nghĩ này xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó cũng không nói thêm cái gì nữa nhưng vẫn cứ buồn bực không ngủ được, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại dưới thảm cỏ.

Miễn cưỡng ngủ được vài tiếng đồng hồ, sáng sớm hôm sau thức dậy, trong lúc Ninh Ba đang múc nước rửa mặt thì Hồ Tú Liên đến nói với thằng bé: “Có phải dạo gần đây làm việc quá mệt mỏi không, cha con nói rồi, mấy ngày nay con không cần đi làm, bảo con hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ông còn bảo mẹ mua đồ ăn ngon cho con nữa, chẳng phải con thích nhất món bánh hành chiên sao, hôm nay mẹ sẽ tranh thủ thời gian đến công xã mua cho con, một mình con ăn thôi.”

Nghe đến đây, Ninh Ba hơi ngạc nhiên, sau đó thằng bé nhổ nước súc miệng đi và nói: “Thế con tự đi mua vậy, chẳng phải mẹ còn phải đi làm cùng với cha sao, làm gì có thời gian. Hôm nay con không đi làm đâu, con tự đến công xã mua.”

Hồ Tú Liên thấy thằng bé đã dịu cơn giận rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng được, ăn cơm xong mẹ đưa tiền cho con.”

Sau đó đợi ăn cơm sáng xong, trước khi Hồ Kim Liên và Ninh Kim Sinh Ninh Dương đi làm thì bà nhét vào tay Ninh Ba hai hào. Hai hào đối với nhà họ Ninh mà nói là số tiền rất lớn, đổi một cân trứng gà cũng chẳng qua chỉ cần một đến hai hào thôi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 297



Bình thường Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng tiết kiệm muốn chết, đúng là tiết kiệm từ trong kẽ răng đấy, không tiết kiệm không có tiền học phí, càng không thể trả nổi những món nợ ở ngoài kia. Gần đây đã có họ hàng đến tìm họ đòi tiền rồi, làm sao người ta có thể để mặc họ thiếu nợ từ năm này sang năm khác chứ.

Người ta không có chuyện gì gấp còn đỡ, một khi gặp phải chuyện gì gấp cần dùng tiền thì tất nhiên phải đến đòi họ rồi.

Hồ Tú Liên đưa hai hào cho Ninh Ba, sau đó cùng với Ninh Kim Sinh và Ninh Dương đến đội sản xuất làm việc.

Đúng vậy, trong nhà thật sự rất khó khăn, bây giờ Ninh Dương đang nghỉ hè cũng phải đi làm kiếm tiền, nhưng mà đợi đến khai giảng thì thằng bé phải đi học, không thể tiếp tục đi theo để làm việc nữa, xem ra cũng chỉ là đỡ đần phần nào khi nghỉ hè thôi, rất dễ bị trực tiếp phớt lờ đi.

Làm việc ở công trường dưới cái nắng gay gắt của tháng tám, chiếc áo trên người sau nửa ngày trời đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi, tất nhiên mỗi người sẽ có mức lương khác nhau, làm công việc nặng nhọc khác nhau sẽ có mức lương khác nhau. Hồ Tú Liên thân là phụ nữ nên tất nhiên tiền lương cũng ít hơn so với những thanh niên có sức lao động như Ninh Kim Sinh, còn những đứa nhóc mới lớn mười mấy tuổi giống như Ninh Dương thì công việc càng nhẹ hơn một chút, tiền lương nhận được cũng càng ít hơn.

Cũng giống như Ninh Lan vậy, số tiền lương ít ỏi mỗi ngày kiếm được, phụ cấp cho người khác không bao nhiêu cả, kiếm đủ để nuôi sống bản thân là tốt lắm rồi.

Buổi trưa tan làm quay về nhà, Hồ Tú Liên dùng nước mát rửa mặt cho khỏe và bắt đầu đong gạo nấu cơm. Ninh Kim Sinh mệt hơn bà, thường sẽ tìm nơi thoáng mát ngồi nghỉ ngơi một lát cho lại sức rồi mới về nhà trực tiếp ăn cơm.

Ninh Dương đi theo Hồ Tú Liên cùng về nhà nhưng sau khi đến nhà cũng không phải đụng tay vào việc gì cả, Hồ Tú Liên đứng sau bếp thổi lửa nấu cơm, bà dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán và nói với Ninh Dương: “Đi tìm anh của con đi.”

Ninh Dương rửa mặt sạch sẽ lấy lại sức liền trực tiếp đi ra ngoài tìm Ninh Ba nhưng thằng bé tìm hết cả một vòng lớn, gọi rất lâu cũng không tìm thấy Ninh Ba. Khi trở về Ninh Kim Sinh cũng về đến nhà rồi, thằng bé hơi th* d*c đi đến trước mặt Hồ Tú Liên nói: “Không có tìm thấy.”

Hồ Tú Liên lẩm bẩm một câu: “Đã tới thời gian ăn trưa rồi mà còn chạy đi đâu thế…”

Sau đó lời nói này của bà vừa thốt ra giống như đột nhiên chạm phải sợi dây thần kinh nào đó của Ninh Kim Sinh vậy, sắc mặt Ninh Kim Sinh đột nhiên thay đổi và nhanh chóng quay người đi đến nơi cất tiền trong nhà, tìm ra cái khăn tay mình cất giữ rồi vội vàng mở ra xem, khi phát hiện tiền không thiếu lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hồ Tú Liên thấy ông như thế liền nhanh chóng hiểu rõ ý của ông. Từng trải qua chuyện của Ninh Lan nên ông tưởng Ninh Ba lại trộm tiền trong nhà bỏ trốn! Nhưng mà bây giờ nhìn thấy sáu đồng vẫn còn nên bà cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Bà nói: “Thằng Ba không làm những chuyện như vậy đâu.”

Kết quả bà vừa nói xong lại nghe tiếng Ninh Dương gọi với một tiếng ‘cha mẹ’ ở bên ngoài, Ninh Kim Sinh gói tiền lại, sau đó lại đổi một chỗ cất giữ tiền kín đáo hơn, sau đó cùng với Hồ Tú Liên đi ra ngoài và hỏi Ninh Dương một câu: “Sao thế?”

Trong tay Ninh Dương cầm một tờ giấy và đưa đến trước mặt Ninh Kim Sinh: “Ninh Ba đi rồi.”

Đôi mày Ninh Kim Sinh bỗng chốc chau lại và đưa tay ra giật tờ giấy trong tay Ninh Dương. Ông cúi đầu nhìn đống chữ trên lá thư, còn chưa đọc hết thì sắc mặt ông đã khó coi đến đỉnh điểm, giữa hai trán có thể bóp nát một quả hạch đào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Ba cầm lấy hai hào của Hồ Tú Liên đưa và đi mất.

Ninh Hương ở chỗ của Vương Lệ Trân suốt một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng hết đã thức dậy, cô lấy vật dụng bỏ vào trong ba lô, không có đánh thức Vương Lệ Trân vẫn đang ngủ say. Trong ánh sáng le lói của buổi sáng sớm đã len lén rời khỏI đại đội Điềm Thủy và ngồi thuyền trở về Tô Thành.

Sau khi trở về Tô Thành, việc đầu tiên cô đến ngân hàng đem gửi tiền trong ba lô, tất nhiên là không gửi hết toàn bộ, dù sao cô cũng còn phải bỏ tiền mua quà cho Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân.

Cô có thể có danh tiếng như hôm nay, có thể một lúc kiếm được nhiều tiền như thế, ngoại trừ phải cảm ơn Vương Lệ Trân thì người còn lại phải cảm ơn chính là Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân. Nếu như không phải có sự chỉ dạy tận tình của Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân thì cô cũng không được chút thành tựu ít ỏi như ngày hôm nay.

Sau khi gửi tiền xong, Ninh Hương liền đến chợ thương mại mua một ít sản phẩm bồI bổ, lựa chọn một lúc chọn được hai sợi khăn tơ màu trơn. Sau khi mua xong quay về, cô liền cầm kim chỉ lên thêu hai bức tranh khác nhau lên tấm khăn lụa, toàn bộ đều là tâm ý của mình.

Cho dù là đồ tặng cho người khác, không nhận được một đồng nào nhưng cũng không thể qua loa được, cô nghiêm túc thêu hai bức tranh nho nhỏ mất bảy tám ngày, mỗi một mũi kim đều không tùy tiện, thêu xong liền đến thời gian khai giảng.

Bởi vì khai giảng phải chuyển ký túc xá bận này bận kia, vì thế Ninh Hương cũng chưa vội đi tặng quà cho Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, cô cẩn thận cất hai cái khăn đi và muốn đợi đến học kỳ mới bước vào quỹ đạo, đến lúc cuối tuần mới mang tặng cũng không muộn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 298



Học kỳ mới nhanh chóng đi vào quỹ đạo, không cần tốn nhiều thời gian để thích ứng, đây là nơi cô đã sinh sống hơn một năm rưỡi, đối với hoàn cảnh trong trường học và các bạn học xung quanh cũng rất quen thuộc, khi chính thức khai giảng đi học liền bước vào trong trạng thái ngay.

Lần đầu tiên khai giảng, trong trường học lại có một lớp sinh viên đại học khóa mới, không còn giống như các học sinh khóa bảy tám có độ tuổi chênh lệch lớn, đa phần đều là sinh viên tốt nghiệp trung học khóa rồi, độ tuổi tầm mười bảy mười tám, trên khuôn mặt người nào người nấy đều tràn đầy ngọn gió của tuổi thanh xuân.

Có sự xuất hiện của những thanh niên nhiệt huyết này mang lại cho trường học một màu sắc và sức sống mới mẻ, cũng khiến những đàn chị đi trước như Ninh Hương bọn họ thấy được càng nhiều cảm xúc khác nhau hơn, nhìn thấy sự hy vọng trong tương lai nhiều hơn.

Mọi người đều nỗ lực học hành vì một mục tiêu chung, trên miệng vẫn thốt lên hai câu khẩu hiệu vanh vách...tri thức thay đổi số mệnh, thanh xuân cống hiến nước nhà!

Vì sự phát triển của Trung Hoa mà học tập!

Ngày cuối tuần đầu tiên sau khai giang, Ninh Hương vẫn giống như ngày xưa, khi có thời gian rảnh rỗi sẽ đi mua đồ ăn, mang theo cả hai cái khăn lụa vừa thêu xong đến tìm Châu Văn Kiết và Lý Tố Phân, lần này qua đó tìm họ, chủ yếu nhất chính là mang quà tặng và bảy tỏ lòng cảm kích.

Chuyện tiệm cơm Tô Hương dùng một ngàn đồng để mua bức tranh thêu hai mặt của Ninh Hương là một chuyện lớn động trời trong làng thêu thùa, dù sao cho tới bây giờ vẫn chưa các tác phẩm thêu thùa của ai bán được cái mức giá này, vì vậy cả Châu Văn Kiết và Lý Tố Phân đều có nghe nói đến.

Khi nhìn thấy Ninh Hương đến thăm họ, họ liền kéo Ninh Hương ngồi xuống trò chuyện hồi lâu về việc này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Văn Kiết còn tỏ ra đắc ý vô cùng, bà ấy còn ‘ra vẻ' kiêu ngạo nói với Lý Tố Phân: “Thế nào? Mắt nhìn người của tôi không tệ chứ? Năm xưa đấy, tôi nhìn thấy cái thắt lưng hòa phục cô ấy thêu liền cảm thấy người thợ thêu này nhất định sẽ có thành tựu lớn, bây giờ nhìn xem, thành tựu của cô ấy quá nổi bật rồi.”

Ninh Hương nở nụ cười: “Chút thành tựu ít ỏi này vẫn chưa thể so sánh với hai vị sư phụ được.”

Mặc dù tác phẩm của họ không bán được giá cao gì nhưng thành tựu nghệ thuật của họ càng cao hơn, địa vị cũng cao. Hai người họ dùng thời gian cả đời người để nghiên cứu thêu thùa, vì ngành nghề thêu thùa bỏ ra rất nhiều, chất lượng của tác phẩm không cần nói cũng là xuất sắc nhất.

Cô có ngày hôm nay cũng bởi vì nhận được chân truyền của hai vị đại sư.

Ba người ngồi đó khen ngợi lẫn nhau một lúc, ai cũng không chịu nhường ai, bởi vì thân thiết nên những lời nói ra đều không phải lời nịnh bợ khách sáo, nói đến cuối cùng tự mình chọc mình cười, cả ba người anh vỗ tay tôi tôi vỗ ai anh và cười òa lên.

Ninh Hương và Châu Văn Khiết Lý Tố Phân trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, cô lấy ra chiếc khăn lụa mình thêu tặng họ và đưa cho mỗi người một chiếc, khi tặng khăn lụa vào tay họ, Ninh Hương nói: “Tranh này do em thêu đấy, hy vọng hai cô sẽ thích nó.” Tất nhiên là Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân thích rồi, bởi vì hai họa tiết tranh này là Ninh Hương dựa vào sở thích của họ cố tình thêu đấy, có chút mang theo ý đo ni đóng giày. Thấy Ninh Hương có lòng như thế, hai người họ cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lấy món quà này.

Tặng khăn lụa xong, Ninh Hương lại ngồi xuống trò chuyện với họ khoảng nửa tiếng nữa, nội dung cuộc trò chuyện tất nhiên cũng là chuyện thêu thùa.

Châu Văn Khiết nghiêm túc nói với Ninh Hương: “Thành tựu bây giờ của con đúng là không nhỏ nữa, dựa vào sản phẩm thêu thùa cũng có thể sống không lo cái ăn cái mặc, nhưng mà sư phụ vẫn phải nói với con này, nhất định phải khiêm tốn, không nên bởi vì có chút thành tựu liền tự cao tự đại, em vẫn còn trẻ, con đường phải đi còn dài lắm.”

Ninh Hương biết Châu Văn Khiết là sợ cô trẻ tuổi lòng kiên định kém, tâm thế không ổn định kìm không nổi, có chút thành tựu nhỏ liền tự cao tự cho là tài giỏi. Chỉ cần lúc bắt đầu tự cao tự đại thì khả năng lớn là sau đó sẽ bị tuộc dốc không phanh, muốn đạt thành tựu cao hơn là điều rất khó khăn, Ninh Hương không phải người thật sự ở cái độ tuổi này nên trên người cô không xuất hiện bốn chữ “tuổi trẻ bồng bột”, cô sẽ không bởi vì đột nhiên đạt được chút thành tựu và kiếm được một chút tiền thì cảm thấy mình rất tài giỏi và trở nên tự cao.

Cho dù bất cứ ngành nghề nào, danh tiếng có lớn cỡ nào cũng chỉ một thời thôi, thứ có thể mãi mãi giữ lại chỉ có tác phẩm tốt. Nếu như có một chút danh tiếng liền bắt đầu chìm đắm trong danh lợi, quên mất tấm lòng ban đầu quên mất mục tiêu vốn có của mình thì chắc chắn là phế bỏ rồi.

Ninh Hương gật gật đầu với Châu Văn Khiết: “Hai vị sư phụ yên tâm, em sẽ không tự mãn đâu.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 299



Lý Tố Phân nở nụ cười nhìn Ninh Hương một lúc, ở bên cạnh chầm chậm mở miệng nói: “A Hương là thanh niên trầm ổn nhất tôi từng gặp, đó giờ đều từng bước đi lên không vội vàng không kiêu ngạo, tôi tin cô ấy sẽ không như thế đâu, cả đời vẫn còn dài lắm đấy, kiếm được chút tiền này đã là cái gì chứ.”

Ninh Hương lại gật đầu: “Dạ!”

Cùng Châu Văn Khiết Lý Tố Phân nói chuyện suốt ngày trời, gần tới chập tối Ninh Hương mới quay trở về trường, lúc ngồi vẫn là chiếc xe buýt đó, cô không cố ý ghi nhớ nhưng đi ngang qua cái gì thì trong đầu đã sớm nhớ rất rõ ràng.

Mỗi lần đến tìm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân học thêu thùa đều là lúc cô vui vẻ nhất trong cả một tuần. Đặc biệt khi quay về nhà ngồi trên xe thổi gió từ cửa sổ, trong lòng sẽ có cảm giác bình yên và sự mãn nguyện rất lớn. Cảm giác mãn nguyện hôm nay mạnh mẽ hơn ngày thường, Ninh Hương ngồi trên xe đọc sách, chỉ cảm thấy ngọn gió thổi vào trong cửa sổ xe đều mang theo hương thơm của hoa quế, quanh quẩn bên đầu mũi của cô và bay lượn xung quanh chân lông kẽ tóc.

Khi cảm giác mùi hương hoa quế càng ngày càng nồng nàn nức mũi thì đột nhiên có người đưa tay ra búng cuốn sách trên tay cô một cái, Ninh Hương kinh ngạc nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt cười tươi như hoa, quanh năm không thấy một chút nét u sầu của Sở Chính Vũ.

Sờ vào rất nhẹ nhàng nở nụ cười với cô: “Đi thăm họ hàng sao?”

Ninh Hương định thần lại và nhanh chóng nở nụ cười trả lời: “Đúng vậy, anh là đi thăm nhà xong quay về trường sao?”

Sở Chính Vũ vẫn cười cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Kể từ sau khi Sở Chính Vũ tỏ tình với Ninh Hương và bị cô từ chối thì số lần hai người gặp nhau cũng không nhiều, hai người không học chung một khoa một chuyên môn, nếu như không tìm kiếm nhau thì cơ hội có thể chạm mặt nhau ở trường học không lớn lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thỉnh thoảng chính là giống như hôm nay vậy, ở thời gian này của ngày cuối tuần thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau trên xe buýt, Sở Chính Vũ cũng suy nghĩ rồi, có nên không từ bỏ

tiếp tục theo đuổi Ninh Hương hay không. Chẳng qua cũng chỉ là tỏ tình bị từ chối thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn lao, một chút trắc trở này có là cái gì cơ chứ. Chỉ cần cậu ấy không từ bỏ thì có một ngày cũng có thể khiến Ninh Hương động lòng. Tất nhiên cậu ấy cũng không manh động làm càn, sau khi ôm lấy cái suy nghĩ này quan sát Ninh Hương một khoảng thời gian thì cuối cùng cậu ấy cũng đã từ bỏ cái suy nghĩ này, bởi vì cậu ấy phát hiện bình thường Ninh Hương thật sự rất bận rộn, quả thực hoàn toan không có thời gian để hẹn hò.

Hoặc là nói cô cũng hoàn toàn không có suy nghĩ hẹn hò, so với việc hẹn hò tình tứ say đắm thì cô càng nghĩ đến càng nhiều thứ thực tế hơn nữa, cô phải kiếm tiền duy trì cuộc sống của mình, cô phải cố gắng học tập không thể tốn thời gian bốn năm đại học.

Cậu ấy cũng ý thức được, nếu như cậu ấy cứ bám theo Ninh Hương không chịu buông bỏ thì cũng không thể mang lại cho Ninh Hương sự ngọt ngào và vui vẻ, cơ hội lớn là chỉ mang lại cho cô sự phiền phức và trói buộc vô tận mà thôi, vì vậy cuối cùng cậu ấy vẫn không cố tình bám theo Ninh Hương nữa.

Cố kìm nén khát vọng và sự nóng nảy trong đáy lòng không đến đem lại phiền phức cho Ninh Hương, bình thường giống như hôm nay thỉnh thoảng chạm mặt nhau cậu ấy cũng không có một chút ngại ngùng, hình như chuyện tỏ tình hoàn toàn không phải là việc gì cả, thấy Ninh Hương vẫn rất tự nhiên chào hỏi, tự nhiên nói năng trò chuyện với cô.

Hai người cứ thế hàn huyên với nhau vài câu, xe buýt đi đến trạm tiếp theo, người dì ngồi bên trong kế bên Ninh Hương đứng dậy bước xuống xe, Ninh Hương liền ngồi xích vào bên trong để trống một chỗ ngồi. Sở Chính Vũ liền ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi rồi.” Bởi vì chỗ đứng của cậu ấy, lúc cuối tuần lại có rất nhiều người nên mỗi lần lên xe đều rất có tìm được chỗ ngồi, có vận may tốt thì người ta sẽ xuống xe trước mặt cậu ấy thì cậu ấy có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Sau khi ngồi xuống cậu ấy vẫn tiếp tục trò chuyện với Ninh Hương và quay đầu qua cười tít mắt nhìn Ninh Hương. Ninh Hương ngồi bên cạnh cửa sổ, ngọn gió thổi qua cửa sổ hất mái tóc trên trán của cô, ánh sáng chiều hoàng hôn bao trùm người cô khiến người ta nhìn vào có một cảm giác thoát tục siêu phàm.

Mỗi lần nhìn thấy cô thì trái tim vẫn sẽ khẽ đập nhanh thình thịch, muốn ở bên cạnh cô được lúc nào hay lúc đấy.

Nhìn thấy cổ họng có chút khô khan, Sở Chính Vũ nhanh chóng hắng giọng định thần lại cảm xúc đang bay xa, sau đó nhìn Ninh Hương lại nói: “Tối nay có bận không, bây giờ bên ngoài vẫn còn khá náo nhiệt đấy, mọi người đều đi ra ngoài chơi, cô có muốn cùng nhau đi dạo không?”
 
Back
Top Bottom