Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 280



Lâm Kiến Đông rất thẳng thắn: “Anh thấy em ở phố Quan Tiền.”

Ninh Hương cười cười: “Bạn cùng phòng em sợ anh xấu hổ, vì vậy nên mọi người mới không đi tới chào hỏi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông cảm thấy không quan trọng, anh dựa vào hai tay mình kiếm tiền thì có gì mà mất mặt, anh không cần mấy thứ mặt mũi hư danh đó. Lâm Kiến Đông đưa một hộp bánh ngọt trong tay mình đến trước mặt Ninh Hương, nói với cô:

“Mang từ phố Quan Tiền tới cho em, trước giờ vẫn luôn là em mời anh ăn cơm, dẫn anh tới những nơi mà cả đời này anh chưa từng đi tới. Chờ anh kiếm thêm được nhiều tiền hơn, anh sẽ mời em đi ra ngoài ăn món gì đó thật ngon.”

Ninh Hương nhìn hộp bánh ngọt anh cầm trong tay một lúc, cô đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn về phía anh nói: “Được.”

Giữa hai người bọn họ không cần phải khách sáo, hơn nữa từ lâu đã không phải là loại quan hệ cần phải khách sáo với đối phương. Nhất là lúc bình thường cùng nhau va chạm ý tưởng vẽ ra tranh phác thảo, ăn uống gì đó cũng đều sẽ không tính toán lẫn nhau. Lúc nhận được tiền công từ việc làm đồ thêu, Ninh Hương cũng đều sẽ chia tiền công cho Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông đưa bánh ngọt cho Ninh Hương xong cũng không còn chuyện gì khác, anh nói Ninh Hương mau quay về, còn mình lại nhìn cô tiến vào trong ký túc xá, sau đó mới xoay người đi về ký túc xá của mình. Cả ngày nay anh ở bên ngoài bán hàng mệt muốn c.h.ế.t rồi, phải quay về tắm rửa nghỉ ngơi.

Ninh Hương trở lại ký túc xá lấy bánh ngọt ra chia cho mỗi người một phần, còn dư lại cô cất vào trong ngăn kéo của mình. Sau đó N inh Hươngcầm lấy chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng đi rửa mặt, sau khi quay về lại đọc sách rồi cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Bây giờ là mùa hè, buổi tối ngủ vô cùng nóng, thời đại này trong ký túc xá không quạt không điều hòa, chỉ có thể từ mình cầm quạt phe phẩy. Ngày hôm nay lúc ra ngoài đi dạo phố, mỗi người trong ký túc xá đều mua cho mình một cái quạt xinh đẹp.

Phía dưới giường trải chiếu, trên bụng đắp một tấm chăn mỏng, quạt quạt miễn cưỡng ngủ. Nếu thực sự không chịu được thì hất đầy nước lạnh nên trên sàn nhà ký túc xá, hơi nước bốc hơi lên hấp thụ nhiệt cũng có thể mát mẻ hơn một chút.

Có vài bạn học thực sự không chịu được, bèn kết bạn kéo chiếu đi lên trên nóc tòa nhà ngủ.

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, có lẽ mọi người cũng đã dần quen, còn cảm thấy một học kỳ trôi qua quá nhanh. Nhập học vẫn còn chưa có cảm giác gì nổi bật, thế mà một tuần rồi một tuần, bỗng nhiên lại sắp phải nghỉ.

Gần tới cuối kỳ, tất cả mọi người đều kiềm chế chuẩn bị thi học kỳ. Trước một tuần thi, Ninh Hương cũng đã ngừng việc thêu thùa lại, cô tập trung tinh thần ôn tập chuẩn bị thi học kỳ.

Hôm đó cô đang đọc sách ở trong phòng học, bởi vì nóng quá, đọc được một lúc lại phải cầm sách giáo khoa quạt như quạt phiến một lúc. Mùa hạ oi bức cũng bám sát vào trên mặt khiến người ta không có nơi nào để trốn thoát, chỉ muốn ngâm mình trong làn nước đá.

Ninh Hương thẳng lưng ngồi ngay ngắn, cô cầm bút viết viết vẽ vẽ lên trên sách bài tập, cảm giác trán mình đang đổ mồ hôi, cô đưa tay cầm lấy quạt vừa mới quạt được hai cái, bỗng trước cửa phòng học có người gọi cô, nói thầy Vương hướng dẫn gọi cô tới phòng làm việc.

Ninh Hương là ủy viên học tập trong lớp, bị giáo viên hướng dẫn tìm là chuyện bình thường, vì vậy cô cũng không hỏi nhiều thêm, tay cầm quạt quạt thêm mấy phiến gió nữa, sau đó bèn đứng dậy đi về phía văn phòng làm việc của thầy giáo hướng dẫn.

Đến nơi Ninh Hương gõ cửa phòng bước vào, phát hiện không phải chỉ có mình thầy giáo hướng dẫn, mà còn có một người đàn ông trung niên xa lạ đang ngồi ở bên cạnh bàn làm việc. Nhìn thấy cô vào phòng, thầy giáo hướng dẫn đứng lên bắt chuyện với cô trước, sau đó người đàn ông kia cũng đứng lên.

Xem ra lần này tìm Ninh Hương tới, hình như không phải vì công việc gì của lớp. Trong lòng Ninh Hương hơi thắc mắc, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Cô không quen người đàn ông kia, vì thế bèn lên tiếng chào hỏi thầy giáo:

“Thầy tìm em có chuyện gì vậy ạ?”

Thầy giáo hướng dẫn nói chuyện ôn hòa, trên mặt chứa ý cười:

“Nghe nói em thêu thùa rất tốt đúng không?”

Đây cũng không phải là bí mật gì, bình thường Ninh Hương đều quang minh chính đại làm đồ thêu trong túc xá, trong trường học cũng không nói là cấm mang những thứ này tới trường học làm. Người thân thiết với cô đều biết, cô dựa vào thêu thùa để kiếm tiền sinh hoạt.

Vì thế nên Ninh Hương nhìn thầy giáo hướng dẫn gật đầu: “Gia đình em không đủ điều kiện để đi học, bình thường em đều dựa vào làm chút đồ thêu để kiếm tiền sinh hoạt phí.”

Thầy giáo hướng dẫn bèn đem đề tài kéo tới trên người người đàn ông kia, nói với Ninh Hương: “Đây là lãnh đạo bộ phận quà tặng của khách sạn Tô Hương lớn nhất thành phố chúng ta, bọn họ muốn mua đồ thêu làm quà tặng nên trường học sắp xếp gặp mặt.”

Ninh Hương nghe thầy giáo hướng dẫn nói xong, bỗng nhiên hoàn hồn lại, cô vội vàng lên tiếng nhiệt tình chào hỏi: “Chào lãnh đạo ạ.”

Người đàn ông cười cười nói: “Đừng gọi lãnh đạo gì cả, gọi đồng chí là được rồi, tôi họ Hàn.” Hàn Học Minh.

Thầy giáo cũng giới thiệu với Hàn Học Minh: “Đây chính là học trò Ninh Hương mà các anh muốn tìm.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 281



Gương mặt Hàn Học Minh vẫn mỉm cười như cũ, ông ấy ra hiệu thầy giáo hướng dẫn và Ninh Hương đều ngồi xuống. Chờ hai người đều đã ngồi xuống băng ghế, ông ấy lại nhìn Ninh Hương nói: “Học trò Ninh Hương, bây giờ đồ thêu của cháu thật khó mà mua được, có rất nhiều thương nhân đặc biệt chạy tới Mộc Hồ chỉ để mua đồ thêu của cháu đó, cướp không cướp được nên lúc trước chúng tôi cũng không thể mua được. Nghe nói cháu học đại học ở nơi này, chúng tôi không còn cách gì khác hơn đành phải tìm đã tới đây.”

Khách sạn lớn của bọn họ ở bản địa xử lý rất dễ dàng, bọn họ và trường học lên tiếng chào hỏi và sắp xếp một lúc là có thể tìm được người, còn những thương nhân kinh doanh đồ thêu tới từ các thành phố lớn kia, căn bản là không có cách nào tùy tiện đến trường học để tìm người gặp mặt, chỉ có thể đi đến Mộc Hồ.

Khuôn mặt Ninh Hương tràn đầy bất ngờ, cô kiên trì làm công việc thêu thùa hơn ba năm, làm tác phẩm nghệ thuật xa hoa hai năm, trước đó cô quả thực có biết tác phẩm của mình tạo ra danh tiếng ở Tô Thành, để người ta biết ở Mộc Hồ có thợ thêu Ninh Hương.

Thế nhưng sau khi đi học, mỗi ngày cô đều ở trong trường học, sẽ không để ý tới phương diện này. Ninh Hương ngoại trừ tiếp xúc với Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân ra, cô cũng không tiếp xúc qua lại với những người có liên quan tới thêu thùa khác. Mà Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân đều không quan tâm tới chuyện buôn bán, bọn họ chỉ để ý việc truyền dạy tay nghề và làm ra những tác phẩm tốt.

Ninh Hương thật sự không biết, hiện tại những tác phẩm của cô vừa tung ra bên ngoài đã hết hàng bán. Còn có thương nhân từ nơi khác tự tìm tới Mộc Hồ để mua tác phẩm của cô, thậm chí ngay cả khách sạn Tô Hương lúc trước cũng không mua được.

Hàn Học Minh nhìn cô ngây người không nói lời nào, ông ấy chỉ cười còn nói: “Thi xong thi cuối kỳ thì sẽ nghỉ hè, hiện tại tôi tìm cháu làm đồ thêu, sẽ không làm lỡ việc học tập của cháu chứ? Hoặc là, nghỉ hè cháu có bận chuyện gì khác không?”

Ninh Hương hoàn hồn, cô vội vàng xua tay với ông ấy: “Nếu không có chuyện gì khác, bình thường ngoại trừ học tập thì cháu cũng chỉ làm thêu thùa, nghỉ hè đúng là dùng để làm công việc. Có điều bên chú muốn thêu sản phẩm kiểu dáng như thế nào, là cháu tự thêu hay còn có yêu cầu gì khác ạ?”

Hàn Học Minh cười một tiếng, ông ấy duỗi tay cầm cái túi trên bàn làm việc của thầy giáo hướng dẫn lại đây, lại đưa tới tay Ninh Hương, ra hiệu cô tự xem trước một chút, sau đó nhìn đồ vật nói tỉ mỉ.

Ninh Hương cúi đầu nhìn đồ trong túi, cô phát hiện vật liệu đã được chuẩn bị tốt. Không chỉ có vải thêu, chỉ hoa, mà bản thảo không lớn lắm cũng được chế tác rất tốt, đường kính khoảng tầm hai mươi centimet, bên trong còn có cả hoa văn hình tròn, và hình vẽ là gấu mèo, gấu trúc và hoa đào.

Trong lúc Ninh Hương đang xem xét, Hàn Học Minh nói với cô: “Bức tranh này cần phải thêu hai mặt, chúng tôi đều đã nhìn qua tác phẩm của cháu và rất tin tưởng tay nghề của cháu. Nếu hài lòng, sau này chúng ta có thể sẽ hợp tác lâu dài với nhau, sản phẩm thêu của bộ phận quà tặng chỉ sử dụng của cháu, và do cháu cung cấp. .”

Những khách sạn lớn như này tặng quà gì đó đều là hàng cao cấp. Ninh Hương xem xong vật liệu cũng nghe xong yêu cầu, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Học Minh, tuy hơi do dự nhưng vẫn hỏi một câu: “Nhân tiện…cháu hỏi một chút giá tiền thì tính sao ạ?”

Hàn Học Minh bật cười, ông ấy cũng không vì Ninh Hương hỏi chuyện tiền bạc mà mất hứng. Trước khi ông ấy đến tìm Ninh Hương, bộ phận quà tặng của khách sạn cũng đã bàn bạc chuyện về này, vì vậy ông ấy giơ một ngón tay lên, thoải mái nói: “Một nghìn.”

Ông ấy thẳng thắn bình thản nói, nhưng Ninh Hương nghe được giá báo, cô mở to mắt trong phút chốc: “Một nghìn?”

Mức giá cả này đúng là đáng kinh ngạc, bây giờ thế nhưng mới là năm 1979 mà. Hơn nữa theo Ninh Hương biết, hiện nay dựa vào tranh thêu trên thị trường mà nói, vẫn chưa có tác phẩm thêu thùa nào bán được giá quá cao như vậy cả, cho nên trong nháy mắt Ninh Hương đã bối rối.

Hàn Học Minh nhìn dáng vẻ này của Ninh Hương vẫn chỉ mỉm cười, trêu đùa cô: “Làm sao vậy? Cháu đây là cảm thấy mình không đáng sao? Sớm biết vậy tôi đã báo giá thấp hơn một chút rồi. Tôi thấy cháu thật sự không biết bây giờ tác phẩm của cháu ở bên ngoài có tiếng tăm lớn như thế nào đâu đúng không, hiện tại bên ngoài muốn mua cũng không mua được đâu! Hơn nữa hình như cháu chưa bao giờ thêu hai mặt phải không, trước đó chúng tôi đã từng hỏi qua thầy thêu Chu Văn Khiết, bà ấy nói cháu làm tranh thêu hai mặt hoàn toàn không thành vấn đề, vì thế nên chúng tôi mới đưa ra mức giá này.”

Những thứ hiếm có thì sẽ đắt, giá cả của các tác phẩm nghệ thuật vĩnh viễn không bao giờ ổn định ở một con số. Chẳng hạn như tác phẩm của người hoạ sĩ trước khi nổi tiếng cho dù có đẹp tới mấy cũng không đáng giá một đồng, đến sau khi nổi tiếng, dùng bút lông tiện tay nhỏ mấy cái chấm cũng đều là tiền.

Nghe xong những câu nói này, Ninh Hương vội vàng thu hồi vẻ mặt vừa nhìn đã biết không có tiền đồ của mình lại, cô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cháu chưa từng làm tác phẩm thêu hai mặt bao giờ, bất kể là ở Tô Thành bên này hay là trạm thêu ở Mộc Hồ, hiện nay cũng vẫn còn chưa có để mua.”

Hàn Học Minh hiểu rõ: “Vì vậy nên chúng tôi muốn mua bức tranh thêu hai mặt đầu tiên của cháu. Cháu có đồng ý hay không?”

Chương 282

Ninh Hương không cần suy nghĩ gì cả, “Đương nhiên phải nhận, phải nhận chứ.”

Ai lại ngu ngốc đến nỗi ngại tiền chứ, còn là số tiền lớn như thế! Hơn nữa, vừa rồi cô đã xem qua bản thảo, áng chừng đường kính d.a.o động trong khoảng hai mươi xăng-ti mét. Mặt thêu nhỏ như vậy, với tốc độ thêu của cô, làm tỉ mỉ lắm cũng chỉ mất nửa tháng là thêu xong.

Hơn nửa tháng mà kiếm được những một nghìn đồng tiền là chuyện mà cô chẳng dám nghĩ đến trong ba, năm năm trước đây. Đương nhiên, trong nửa năm gần đây nhất, cô cũng hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện này, chỉ thầm nghĩ nếu mình bán tranh thêu cho nhà buôn hàng thêu thì có lẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút.

Nhưng kiếm nhiều hơn một chút cũng chỉ thật sự có một chút mà thôi, sao dân buôn có thể để người ta kiếm lãi nhiều được? Vậy nên trước giờ cô đều không dám nghĩ: có một ngày, một thêu phẩm do cô làm có thể bán với giá giá một nghìn đồng, có thể lập kỷ lục giá thêu phẩm mới vào thời đại này.

Nào ngờ, cuối cùng cô còn chưa chuẩn bị nói với trạm trưởng Trần chuyện bán riêng, những nhà buôn hàng thêu đó đã đến Mộc Hồ tìm cô trước, càng gia tăng độ nổi tiếng cho cô. Nếu không vì cô ở lại trong kí túc xá đại học, bất tiện, chỉ e những dân buôn này đã tìm đến gặp cô từ lâu rồi.

Hơn nữa với tay nghề thêu hai mặt của cô, làm ra thêu phẩm thêu hai mặt hoàn toàn không là vấn đề. Từ năm đó, khi gặp được Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân đã dạy kĩ xảo thêu hai mặt cho cô. Lúc ấy, cũng vì kĩ thuật thêu này, cô nhận Châu Văn Khiết làm thầy.

Cứ thế, hai ba năm trôi qua, tuy cô chưa thêu tranh thêu hai mặt cho trạm đặt thêu, nhưng ngón nghề thêu hai mặt của cô vẫn chưa từng bị mai một hoặc thụt lùi, muốn thêu tranh tinh tế và cao cấp hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng nói ra thì cô vẫn cảm thấy hơi không chân thực, trái tim đập thình thịch thình thịch rất nhanh. Dường như có một cái bánh thịt siêu to khổng lồ từ trên trời rơi xuống, cô lại không để ý, đi tới đi lui một chút, thế là bị cái bánh đập vào người, hôn mê.

Khi Ninh Hương và Hàn Học Minh tán gẫu về quá trình thêu, giáo viên hướng dẫn – thầy giáo Vương vẫn luôn không lên tiếng nói chuyện. Thấy bọn họ tán gẫu xong rồi, lúc này ông ấy mới nói xen vào một câu: “Hai khóa sinh viên này của trường chúng tôi thật đúng là ngọa hổ tàng long mà.”

Hàn Học Minh cười nói phụ họa lời của ông ấy, “Đương nhiên rồi thầy, đều là người làm trong các ngành nghề, các đơn vị thi đỗ vào trường, ai không có chút tài lẻ chứ? Người có thể thi đỗ đại học đều không đơn giản, làm gì cũng không kém quá được.”

Giáo viên hướng dẫn - thầy giáo Vương và Hàn Học Minh lại hàn huyên hai câu về sinh viên đại học rồi mới kéo đề tài quay về chuyện của Ninh Hương.

Hàn Học Minh lấy từ trên người ra một tấm danh thiếp, bên trên in tên, chức vụ của anh ta và số điện thoại, địa chỉ của khách sạn Tô Hương. Anh ta đưa danh thiếp vào tay Ninh Hương, nói với cô: “Làm xong, cô có thể gọi điện thoại đến phòng làm việc của tôi, tôi có thể đi đến lấy. Nếu cô muốn đến khách sạn chúng tôi tham quan dạo chơi một chuyến, cũng có thể mang đến cho tôi nhé.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cười gật gật đầu, “Ừ.”

Dù việc này đã được quyết định như vậy, nhưng Ninh Hương vẫn nhận lấy danh thiếp của Hàn Học Minh và nguyên vật liệu anh ta mang tới.

Hàn Học Minh cũng không hiểu biết quá sâu về mặt thêu thùa, thứ mà anh ta mua chinh là tay nghề của Ninh Hương. Vậy nên sau khi đưa bản thảo, đưa ra yêu cầu thêu hai mặt, anh ta cũng không còn yêu cầu gì nữa, tất cả đều để bản thân Ninh Hương phát huy.

Ninh Hương tiến lên phía trước, lại khách sáo hàn huyên vài câu với Hàn Học Minh. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, tim của cô vẫn đập thình thịch thình thịch với tốc độ rất nhanh. Bước chân cũng lâng lâng, cảm giác như đang đi trên mây vậy.

Trước kia, Châu Văn Khiết và trạm trưởng Trần nói với cô rằng cô đã nổi tiếng ở Tô Thành, bản thân cô không có cảm giác đặc biệt gì với việc này, bởi vì khi đó, nổi tiếng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô như thế này.

Mà vào giờ này khắc này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được thế nào là nổi tiếng. Hơn nữa, hiện giờ, độ nổi tiếng của cô không chỉ có tại Tô Thành, mà còn lan đến Thượng Hải, Bình Thành và Hồng Kông. Những dân buôn này đều đến từ các thành phố lớn, tranh nhau mua thêu phẩm của cô.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 282



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 283



Rời khỏi phòng làm việc, đi đến nơi không có ai, cuối cùng Ninh Hương không nhịn nữa, cô siết chặt tay, nhắm mắt lại rồi để nỗi niềm kích động tuôn trào một lát. Cô kích động lấy tay đặt lên vị trí trái tim, cố gắng mím môi, để trái tim đập chậm lại.

Trở lại phòng học, ngồi xuống, lại mở sách vở ôn tập, tâm trạng hoàn toàn khác với trước khi đi đến văn phòng. Dù trên trán ra mồ hôi vì nóng, cô cũng không hề cảm thấy buồn phiền, chỉ cảm thấy làm gì cũng vui.

Trương Phương ngồi bên cạnh phẩy quạt vì nóng. Lúc quạt, cô ấy phát hiện Ninh Hương khác thường, bèn thò đầu qua, tò mò hỏi Ninh Hương một câu: “Thầy Vương tìm cậu làm gì mà trông cậu có vẻ vui thế?”

Nghe nói như thế, Ninh Hương ngẩng đầu, nhìn Trương Phương nhỏ giọng hỏi: “Rõ ràng thế cơ à?”

Trương Phương cười một chút, “Miệng cậu sắp toét tới mang tai rồi kia kìa, cậu nói xem rõ hay không rõ nào?”

Ninh Hương không nhịn được, thế là cũng cười một chút, sau đó nhếch miệng nói: “Có người tới tìm tớ để đặt hàng thêu, tớ nhận đơn rồi, bên đó ra giá cao lắm. Đợi làm xong, nhận được tiền, tớ mời các cậu ra ngoài ăn ngon nha.”

Mắt Trương Phương sáng lên, “Thật không đấy?”

Ninh Hương gật đầu, “Thật.”

Trương Phương dùng sức đập cánh tay cô một cái, “Cố lên nhé!”

Ninh Hương lại gật đầu, “Ừ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, hai người cùng cười rộ lên.

***

Tuy rằng phải cố lên, nhưng trước khi thi cuối kì xong, Ninh Hương vẫn chưa bắt đầu bắt tay vào làm thêu phẩm này. Cô vẫn dành hết thời gian cho việc ôn tập, sau đó bớt chút thời gian đến chỗ giáo viên hướng dẫn hỏi mẫu đơn xin ở lại trường trong kì nghỉ hè.

Trong học kỳ này, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều không đến trường học làm phiền cô. Nghỉ hè, cô không định quay về làm người hào hiệp cao thượng nữa, xin ở lại trường thêu thùa tốt hơn nhiều. Làm xong, cô mang thẳng đến chỗ Hàn Học Minh, đỡ phải chạy tới chạy lui. Đợi thu được khoản tiền của khách sạn Tô Hương vào tay, cô sẽ làm nốt việc thêu nhận từ trạm đặt thêu rồi trở về cũng không muộn. Trở về giao thêu phẩm, lại thăm Vương Lệ Trân một lúc. Cô sẽ không ở lại đại đội Điềm Thủy, thăm Vương Lệ Trân xong, cô sẽ quay lại.

Thủ tục xin ở lại trường rất đơn giản, giao đơn xin rồi chờ khoa phê duyệt là được. Sau đó, vài ngày diễn ra kỳ thi cuối kì trôi qua rất nhanh. Thi xong, Ninh Hương và mọi người đều thở phào một hơi, học kì một của năm hai kết thúc rồi.

Chiều ngày thi xong, hầu hết mọi người trong kí túc xá đều thu dọn hành lí, định ngày mai sẽ mua vé ngồi xe về nhà. Sáu người khác trong ký túc xá của Ninh Hương đều không xin ở lại trường, nghỉ hè vẫn về nhà.

Cũng vì việc này, không phải sinh viên nào ở trong ký túc xá cũng đều ở lại trường. Để tiện quản lý và tiết kiệm điện nước, nhà trường bèn tập trung các sinh viên ở lại trường trong mấy căn kí túc xá. Vậy nên, chờ đến khi nhóm Trương Phương rời đi hết, Ninh Hương chuyển ký túc xá.

Thu dọn hành lý xong, người cô nóng đến nỗi người toàn mồ hôi. Ninh Hương đi vào phòng rửa mặt một lúc. Rửa mặt xong, quay về kí túc xá, cô vừa mới ngồi xuống thì Hứa Lệ San và Cố Tư Tư mua kem que về, vào cửa rồi nói với cô: “Ninh Hương, bạn thân từ nhỏ ở dưới tầng, đang gọi cậu đấy.”

Chắc Lâm Kiến Đông tìm cô để hỏi xem cô có trở về đại đội Điềm Thủy hay không đây mà, Ninh Hương đáp một tiếng rồi lập tức đi xuống. Chạy chậm đi đến trước mặt Lâm Kiến Đông, quả nhiên, anh vừa mở miệng, câu đầu tiên đã là: “Ngày mai em có về không?”

Đơn xin ở lại trường đã được phê duyệt, Ninh Hương lắc đầu với anh, “Lần này được nghỉ phép em không về đâu.”

Dứt lời, cô lại nói với Lâm Kiến Đông chuyện mình nhận một đơn hàng riêng. Đương nhiên, Lâm Kiến Đông cũng thấy vui thay cô, bảo cô cứ an tâm ở lại trường học làm thêu phẩm là được, anh về sẽ đi thăm Vương Lệ Trân nhiều lần, dặn cô cứ yên tâm.

Hai người nói chuyện về nhà xong, Ninh Hương thật sự rất yên tâm, sau đó Lâm Kiến Đông lại cười nói: “Đi thôi, gần đây anh kiếm được nhiều tiền lắm, đêm nay mời em đi ra ngoài ăn ngon, coi như là bữa tối chia tay trước ngày nghỉ hè vậy.”

Ninh Hương nhìn anh với ánh mắt tò mò, “Buôn bán lãi bao nhiêu thế?”

Lâm Kiến Đông không nói cụ thể đã kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ nói: “Tóm lại là lãi nhiều ra phết.”

Ninh Hương nhịn không được mà cười một chút, cũng không tiếp tục khách sáo với anh nữa, sảng khoái nói: “Vậy thì đi thôi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 284



Hai người bèn sóng vai bước ra sân trường, đi ra ngoài tìm một nhà hàng thoạt trông không tệ lắm, cách khá gần trường học.

Ninh Hương là không muốn tiêu nhiều tiền của Lâm Kiến Đông. Cô và Lâm Kiến Đông đều có xuất thân là người nghèo, là người biết rõ nhất chuyện cả hai kiếm tiền không dễ. Thế nhưng Lâm Kiến Đông lại giống như cô lúc trước. Sau khi vào nhà hàng, anh chi tiêu rất phung phí, mời cô ăn những món ngon nhất.

Đoán rằng có thể Lâm Kiến Đông thật sự lãi được một khoản tiền nhỏ, Ninh Hương cũng không khách sáo với anh nữa, coi như chia sẻ niềm vui khi kiếm được tiền với anh thôi. Đồng thời cô cũng vô cùng hiếu kì, vì thế, trong lúc chờ đồ ăn lên bàn, bèn hỏi một câu: “Sao anh có thể nghĩ đến chuyện bày hàng bán thế?”

Ninh Hương chưa từng nói đến chuyện này với Lâm Kiến Đông. Dù sao cô cũng không thể việc nào cũng nhúng tay vào cuộc đời của người khác được. Giờ đây, Lâm Kiến Đông vừa phải đến trường học tập, vừa là lớp trưởng trong lớp bọn họ. Bình thường anh đã bộn bề nhiều việc, nếu cô đột nhiên đề nghị anh đi ra ngoài làm chuyện mà rất nhiều người thời này đều coi thường thì quá lạ lùng. Suy cho cùng, mới là sinh viên thôi, lấy học tập làm chủ chưa bao giờ sai cả.

Nhưng bản thân Lâm Kiến Đông lại đi làm chuyện này. Vậy nên ngày đó, khi nhìn thấy anh bày hàng trên đường, Ninh Hương mới hơi sửng sốt.

Nghe Ninh Hương hỏi như vậy, Lâm Kiến Đông nhìn cô, mở miệng nói: “Sau khi khai giảng, anh và bạn cùng phòng đi ra ngoài dạo vài lần. Thế là anh thấy đã có người bày hàng bán đồ rồi. Anh chú ý quan sát một chút, tiền bọn họ kiếm được cũng nhiều phết. Trước kia, mọi người chỉ có thể đi cung tiêu xã hoặc cửa hàng quốc doanh mùa đồ, giờ đã có hàng quán, hàng ở đây còn rẻ hơn ở cửa hàng. Vậy nên tất cả mọi người đều thích mua ở quầy hàng. Tuy rằng đều là hàng nhỏ vụn vặt, nhưng là tích tiểu thành đại, nguồn thu nhập rất khả quan. Anh vẫn giữ tiền thù lao anh trả, vừa hay lấy ra làm tiền vốn luôn.”

Đương nhiên Ninh Hương biết trong nhóm người đầu tiên dám ra bày hàng trong một năm đầu tiên này, hầu hết đều nhanh chóng trở nên giàu có. Đợi đến khi khái niệm “hộ vạn tệ” này xuất hiện, mọi người đỏ mắt nhìn phong trào biến thành trào lưu, quán nhỏ buôn bán bắt đầu nhiều dần, người người đều đến xâu xé một góc thị trường, muốn giàu lên nhờ bày hàng cũng không còn dễ dàng như trước nữa.

Ninh Hương nhìn anh, cười một tiếng, “Không ngờ anh cũng nhanh nhạy thế cơ đấy.”

Lâm Kiến Đông cũng cười cười, “Không có cách nào, nhà nghèo mà, dù thế nào cũng phải nghĩ cách giảm bớt gánh nặng trong nhà chứ. Nhà có mười miếng cái miệng ăn, cả nhà dựa vào việc kiếm công điểm sống qua ngày, cuộc sống vốn đã khó khăn rồi còn phải gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho anh nữa. Giờ đã có cách có thể kiếm một khoản tiền, mặt mũi sĩ diện nỗi gì, cũng không trông nom hết được, mặc kệ cái nhìn của người khác thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương gật đầu, ủng hộ anh, “Em cảm thấy rất tốt đó.”

Thấy Nin Hương ủng hộ mình như thế, không nói anh làm việc không đàng hoàng, học theo đám du côn ra ngoài bày quán, Lâm Kiến Đông thả lỏng, lại nói tiếp: “Ban đầu anh cũng định nghỉ hè ở lại trong trường, thế là ngày ngày đi ra ngoài bày hàng, có thể kiếm không ít tiền. Nhưng anh vừa nghĩ kĩ lại, anh phải quay về dẫn anh cả, anh hai và em tư nhà anh lên kiếm lãi ít tiền, bọn họ ở quê nên chắc chắn không biết mấy chuyện này. Nếu không thi đỗ đại học, vào thành phố, chưa chắc anh đã thấy cơ hội này. Ngày ngày đều vùi đầu xuống đất làm việc kiếm công điểm, thật sự quá ít ỏi.”

Nếu người lao động khỏe mạnh, không nghỉ, siêng năm làm trong vòng một tháng thì công điểm kiếm được đổi thành tiền cũng chỉ xấp xỉ năm đồng tiền mà thôi.

Ninh Hương vẫn nhìn Lâm Kiến Đông, gật đầu, “Được đấy, quay về làm chăm chỉ nhé.”

Nếu đúng như lời anh nói, chỉ cần mấy người anh em của Lâm Kiến Đông là người đáng tin cậy thì chắc chắn nhà họ Lâm bọn họ sẽ trở thành hộ thoát nghèo đầu tiên trong thôn. Vì ngay lúc này, thứ mà tất cả người làm ăn buôn bán không thiếu nhất chính là thị trường, bởi vì họ không có người cạnh tranh.

Chỉ cần có năng lực có thể tìm được nhà máy nhập hàng thì họ không cần sợ không bán được hàng, gần như có bao nhiêu là có thể bán bấy nhiêu. Nếu bọn họ lại có tư duy nhạy bén, làm việc khéo, thì cũng không phải không có khả năng nhà bọn họ sẽ trở thành “hộ vạn nguyên” đầu tiên trong đại đội Điềm Thủy.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 285



Thấy Ninh Hương ủng hộ suy nghĩ của mình như thế, Lâm Kiến Đông tức khắc càng tin tưởng tràn trề. Vì thế sau đó, hai người vừa ăn cơm vừa thảo luận sâu hơn về sự phát triển của thời đại, tình trạng xã hội hiện nay và cả phương hướng có thể phát triển.

Nếu Lâm Kiến Đông đã chủ động nhắc đến những điều này, Ninh Hương cũng không giấu diếm. Cô dùng ngữ điệu suy đoán về triển vọng tương lai, dùng tình hình hình thực tế chứng thực chính sách phát triển sau này, kể Lâm Kiến Đông nghe xem trong tương lai, xã hội sẽ phát triển theo phương hướng như thế nào.

Thật ra, những điều mà cô nói đều là một vài cải cách xã hội lớn mà cô đã trải qua trong kiếp trước.

Khi Ninh Hương nói ra những lời ấy bằng giọng thảo luận nghiên cứu, Lâm Kiến Đông vô cùng nghiêm túc lắng nghe, sâu sắc cảm thấy tất cả lời mà Ninh Hương nói ra đều có lí lẽ, có chứng cứ cả chứ không phải tự dưng mà nghĩ ra được. Vì thế, theo bản năng, anh nhớ kĩ từng lời nói của Ninh Hương vào đầu.

Sau khi trò chuyện xong, anh phát hiện Ninh Hương có kiến thức hơn hẳn mình. Việc mình nhắm chuẩn cơ hội, bày sạp kiếm ít tiền cũng chẳng phải học sâu hiểu rộng gì. Ninh Hương nhìn xa hơn anh, tầm mắt cũng rộng mở, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy cô như một ngọn hải đăng dẫn đường vậy.

“Nghe em nói chuyện còn hơn đọc sách mười năm đấy.”

***

Thời gian một học kì lặng lẽ trôi qua. Giữa hè nắng chói chang, kì nghỉ đã đến. Rất nhiều sinh viên đều thu dọn hành lý về nhà, Lâm Kiến Đông cũng nằm trong nhóm người này. Ninh Hương thì cầm hành lý, đệm chăn cùng với một ít dụng cụ rửa mặt thường dùng, dọn sang kí túc xá mới.

Trong kí túc xá mới vẫn tám nữ sinh chung phòng. Có người cô quen, có người cô không quen, có người học khoa Lịch sử các cô, cũng có người theo học khoa Tiếng Trung và khoa Triết học. Ba khoa này được đánh giá là chuyên ngành khoa học xã hội nhân văn thu hút nhất trong kì thi đại học mấy năm nay, điểm trúng tuyển đều tương đối cao.

Ninh Hương không có yêu cầu gì với bạn cùng phòng, cũng không thể đòi hỏi, có thể được xếp ở cùng nhau chính là duyên phận. Nếu hợp tính thì qua lại kết bạn nhiều hơn, nếu không thật sự có thể chung sống với nhau, vậy thì khách sáo một chút, đối xử bình thường, không gây xích mích là được.

Hơn nữa, cô quyết định nghỉ hè ở lại trường không phải vì kết bạn. Hầu hết thời gian thường ngày của cô phải dành cho việc thêu thùa. Thêu mệt thì có thể hoạt động xương cổ, thả lỏng mắt nghỉ ngơi một chút.

Bức tranh thêu nhận từ trạm đặt thêu vẫn chưa hoàn thiện, Ninh Hương tạm thời gác lại tất cả, không tiếp tục thêu nữa. Cô dành hết thời gian cho đơn hàng thêu hai mặt theo yêu cầu của khách sạn Tô Hương, ngày ngày quyết tâm thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ.

Ban ngày, lúc kí túc xá nóng đến nỗi không ngồi được, cô mang các công cụ như chỉ màu thêu và kéo, khung thêu,... đi ra ngoài. Khổ vải của bức tranh thêu này rất nhỏ, không cần dùng đến giá may áo to, chỉ cần một khung thêu dáng hình tròn trong tay là có thể thêu được luôn.

Sau khi đi ra ngoài, cô tìm ra vườn nghỉ mát, hưởng thụ một chút thanh tịnh sau giờ ngọ. Thêu mệt, cô sẽ ngẩng đầu ngắm phong cảnh, cô đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Mới hơn nửa tháng, Ninh Hương đã thêu xong hai mặt hoa đào và gấu trúc cho bức tranh thêu này. Sau hai ngày thêu xong, cô không gọi điện thoại báo với phòng làm việc của Hàn Học Minh, mà tự ngồi xe đến, đích thân đưa tranh thêu của mình lên cửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe nói cô đến đây, Hàn Học Minh đích thân đi ra chào đón cô. Dẫn cô đến văn phòng của mình, ngồi xuống ngắm nghía tranh thêu hai mặt do cô xong, anh ta vẫn luôn gật đầu khen ngợi, nói rằng anh ta không thông thạo việc thêu thùa lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra tranh thêu của Ninh Hương tốt hơn người khác.

Anh ta không nghi ngờ gì về tay nghề của Ninh Hương, hơn nữa còn vô cùng hài lòng về bức tranh thêu này. Sau khi nhận tranh, Hàn Học Minh đương nhiên vô cùng sung sướng thanh toán cho Ninh Hương một nghìn đồng tiền như đã trao đổi trước đó.

Lúc Ninh Hương vươn tay nhận lấy một nghìn đồng tiền này, theo bản năng, hô hấp của cô trở nên nhanh lạ thường. Giá hàng trong thời đại này rất rẻ, một nghìn đồng có thể coi như một khoản tiền sung túc, cô cũng muốn thờ ơ, muốn không khẩn trương chút nào, nhưng cô hoàn toàn không làm được.

Lúc cất tiền nhận được vào trong balo, Ninh Hương còn banh mắt và hô hấp. Đương nhiên, Hàn Học Minh cũng phát hiện cô khẩn trương, đoán rằng cô chỉ là một cô gái thôn quê, có lẽ chưa từng thấy nhiều tiền như thế, nên bỗng chốc không thể đối xử như bình thường.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 286



Nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ cười một chút rồi nói: “Hôm nay còn có thời gian rảnh mà, hay là dẫn cô đi tham quan khách sạn chúng tôi nhé. Chúng tôi đây chính là khách sạn lớn nhất Tô Thành, từng có không ít tai to mặt lớn từng ở lại đấy.”

Ninh Hương biết khách sạn nhà bọn họ siêu lớn siêu đỉnh, nếu không sao có thể chi một nghìn đồng mua tranh thêu của cô làm bộ quà tặng cơ chứ. Đây là khách sạn dùng để tiếp đãi một vài khách mời đặc biệt đến từ nước ngoài, không phải khách sạn được mở ra để người dân bình thường dừng chân ăn bữa cơm.

Quà tặng của bộ phận quà tặng cũng bắt buộc phải là quà vô cùng cao cấp, đáng giá mới được.

Ninh Hương rất sẵn lòng biết thêm nhiều kiến thức, đương nhiên không từ chối, cô vội vàng gật đầu đồng ý. Sau đó, cô bèn đi theo Hàn Học Minh đi dạo trong khách sạn, phương tiện bên trong toàn là thiết bị những nơi khác không thể so được, điều kiện ở trọ cũng rất tốt.

Ngoại trừ phòng nghỉ kiểu dáng khác nhau cộng với phòng họp và đủ các loại thiết bị đủ bộ, rõ ràng không phải nơi cho người bình thường ở.

Mặt cỏ nhung rộng lớn, núi giả, hồ nước, tường quét vôi trắng, ngói đen... Đâu đâu cũng ẩn chứa phong cách cổ xưa.

Vào lúc sắp đến giữa trưa, Hàn Học Minh nhiệt tình hiếu khách còn giữ Ninh Hương ở lại ăn một bữa cơm trưa. Ninh Hương không từ chối, bèn ở lại ăn cơm trong khách sạn rộng lớn này. Các món ăn hầu hết đều là món ăn của Liên Xô, nấu ngon ra phết, rất hợp khẩu vị của cô.

Cơm nước xong, tới khi nói cảm ơn Hàn Học Minh, rời khỏi khách sạn, Hàn Học Minh còn cười nói với Ninh Hương một câu: “Hợp tác vui vẻ, sau này nếu bộ phận quà tặng chúng tôi còn có nhu cầu, tôi lại đi tìm cô nhé.”

Ninh Hương gật gật đầu với anh ta, “Được thôi.”

***

Ngồi xe đi từ khách sạn Tô Hương về trường học, Ninh Hương nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Từng cơn gió thổi qua cửa sổ xe, tuy không phải gió mát, nhưng tâm trạng của cô cũng vui sướng tột cùng. Nắm tay cô vẫn luôn ấn trên ba lô, cẩn thận cảm nhận tiếng tim đập “thình thịch thình thịch”.

Ban đầu, cô định về thẳng trường, nhưng khi đi qua phố kinh doanh, cô lại tạm thời quyết định: Xuống xe ở hai trạm phía trước, đi phố kinh doanh dạo một vòng, mua cho mình hai cái váy đầm đang là mốt, lưu hành một thời, đồng thời mua hai bộ quần áo phù hợp với Vương Lệ Trân,

Vân Mộng Hạ Vũ

Mua quần áo xong, lại thưởng một hộp kem cho mình, ăn kem về trường, rồi sau đó tìm một nơi mát mẻ để đọc sách một khoảng thời gian, một ngày vui vẻ cũng sắp kết thúc rồi.

Buổi tối, Ninh Hương nằm trên giường ngủ mà lòng vẫn nhảy nhót tung tăng. Cô và bạn cùng phòng không thân, đương nhiên cũng không chia sẻ niềm vui buôn bán lãi một nghìn đồng với các cô được. Sau một đêm mộng đẹp, cô ngồi dậy viết thư, nói đến việc này với Vương Lệ Trân trong thư.

Sau khi gửi thư ra ngoài, Ninh Hương lại ngây người trong trường học hơn một tháng, thêu xong toàn bộ những bức tranh còn tồn đọng trong tay. Sau đó, cô cầm những bức tranh thêu đó, một mình quay về Mộc Hồ, đi thẳng đến trạm đặt thêu công xã.

Phen này, trạm trưởng Trần lại nhìn thấy cô đến giao tranh thêu, đối xử với cô càng hết sức nhiệt tình, cứ như thể cô là người có quyền lực nào vậy, hết dẫn cô vào phòng làm việc lại bưng trà rồi thì rót nước, thao thao bất tuyệt kể chuyện xảy ra trong nửa năm nay.

Quả nhiên, y như lời Hàn Học Minh đã nói. Sau khi thị trường được nới lỏng, không ít người làm kinh doanh đồ thêu đều đến Mộc Hồ mua tác phẩm của cô. Thì ra, các tác phẩm mà cô đã làm trong hai năm trước bán đến Thượng Hải, Bình Thành và Hồng Kông, đều có tiếng vang không nhỏ.

Đặc biệt là tại Hồng Kông, không ít người nơi đây đều mua tác phẩm của cô về sưu tầm. Với sự nổi tiếng này, chỉ cần người làm kinh doanh đồ thêu muốn tăng giá, thì giá hàng sẽ được đẩy lên cao trong từng giây từng phút. Giá bán được càng cao, lợi nhuận người làm buôn bán thu được càng nhiều.

Mà loại tác phẩm nghệ thuật như hàng thêu hàng dệt này là thứ không thể ăn, không thể uống cũng không thể mặc, giá trị lớn nhất chỉ để ngắm nghía và sưu tầm. Những người tiêu tiền mua những món hàng này đều chỉ vì thích, vì trong tay có tiền nên rảnh rỗi mới có thể thưởng thức mặt hàng nghệ thuật.

Vì vậy, vào thời đại này, người có thể chi nhiều tiền mua tranh thêu không nhiều lắm, dù sao hầu hết mọi người còn đang phải bôn ba vì kế sinh nhai, nhu cầu vật chất vẫn chưa được thỏa mãn, vì vậy tạm thời chưa chú ý tới nhu cầu tinh thần.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 287



Rất ít người trong nước chi nhiều tiền để mua những thứ này, chỉ có các khách sạn lớn khá cao cấp, các cửa hàng và sự kiện khá long trọng hoặc một vài cơ quan ngoại giao mới cần hàng tranh thêu cao cấp này.

Chẳng hạn như khách sạn Tô Hương cũng nằm trong số đó.

Ninh Hương nghe trạm trưởng Trần tỉ mỉ nói đến chuyện người làm kinh doanh đến Mộc Hồ mua hàng thêu, cô không lại cảm thấy như đang nằm mơ, mà thật sự cảm nhận được thành quả sau ba năm ngày ngày đêm đêm vất vả lao động của bản thân.

Cô vẫn luôn hoàn thiện tác phẩm với suy nghĩ rèn tâm tính trong lòng. Cô luôn luôn tin rằng: Tất cả nỗ lực và kết quả sẽ không uổng phí. Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, hoặc sớm một ngày hoặc muộn một ngày, chắc chắn đều sẽ đến.

Bởi vì giá cả tranh thêu của Ninh Hương được nâng lên trên thị trưởng, nên lần này, khi phát tiền công cho Ninh Hương, trạm trưởng Trần không trả tiền công của cô giống ngày trước, mà dựa theo giá trị tranh thêu của bản thân cô, phát cho cô một khoản thù lao không kém giá thị trường là mấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc cầm tiền, Ninh Hương vẫn không dừng cười, cô vui ơi là vui, nghĩ cuối cùng bây giờ mình cũng không phải lo đến việc ăn uống, cũng chẳng cần sầu lo chuyện tiền nong nữa.

Tự tin hơn chút mà nói thì tính ra, cô cũng có một chút của cải rồi.

Trạm trưởng Trần cũng thấy vui thay cô, cảm thấy nỗ lực miệt mài mấy năm nay của cô không bị uổng phí. Anh ta vẫn luôn nhận thấy tranh thêu của cô đạt chất lượng cao, ngay cả thầy thêu Châu Văn Khiết cũng vô cùng thích, khen ngợi hết lời.

Nếu cô không có tài năng, làm ra tranh thêu chất lượng tốt, sao năm đó thầy thêu Châu Văn Khiết có thể đích thân tìm đến cô, còn dạy kĩ xảo thêu thùa cho cô cơ chứ? Mọi thứ hiện giờ là bằng chứng chắc chắn nhất để chứng minh con mắt của thầy thêu Châu Văn Khiết quả là tinh tường.

Ninh Hương được trạm trưởng Trần khen, không nhịn được mà cười. Cô cảm thấy đời này sống không uổng, thế nhưng, đương nhiên cô vẫn chưa thỏa mãn với hiện trạng. Cô còn phải tiếp tục phấn đấu, tiếp tục tạo nên càng nhiều tác phẩm xuất sắc.

Trạm trưởng Trần cũng thích tính nết không kiêu ngạo không vội vàng, không dễ bay theo chiều gió này của cô. Bất kể trong tình huống nào, cô cũng có thể nhận rõ bản thân, đều có thể bình tĩnh lại. Bởi vì thứ mà cô vẫn luôn theo đuổi là tài nghệ và nghệ thuật, chứ không phải sự nổi tiếng nhất thời.

Ninh Hương ngồi trong phòng làm việc, nói chuyện với trạm trưởng Trần rất lâu, nói đến nỗi khô miệng, uống cạn vài chén trà lạnh. Nói xong lời cuối cùng, trạm trưởng Trần cũng nhắc đến việc phát triển và hợp tác trong tương lai.

Từ trước đến nay, anh ta không phải người thích cưỡng ép ai. Lúc trước, vì thị trường chưa được nới lỏng, bất kể Ninh Hương thêu cho trạm đặt thêu nào cũng không có gì khác biệt. Trạm trưởng Trần giữ cô lại trạm đặt thêu Mộc Hồ để tăng thể diện cho thợ thêu Mộc hồ mà thôi.

Bây giờ, hoàn cảnh thị trường bắt đầu thay đổi, nếu anh ta vẫn trói buộc Ninh Hương ở trạm đặt thêu Mộc Hồ, bảo cô nhận nguyên liệu làm tranh thêu, mình lại phát tiền cho cô, chính anh ta cũng cảm thấy băn khoăn về điều này, cũng sợ Ninh Hương sẽ có ý kiến.

Vậy nên anh ta nói với Ninh Hương: “Bây giờ cô đang rất nổi tiếng như thế, nếu cô trực tiếp hợp tác với các nhà buôn hàng thêu thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn so với làm việc cho trạm đặt thêu chúng tôi, vậy nên tôi không thể trói buộc cô. Sau này chính cô làm ra tác phẩm tốt, nếu có cách, cô muốn bán cứ bán, đừng băn khoăn đến bên tôi. Nếu nguyên vật liệu không dễ mua thì cô cứ đến thẳng trạm đặt thêu chúng tôi mà lấy, cùng lắm thì tôi thu ít phí nguyên liệu. Nếu cô còn nhớ đến trạm đặt thêu Mộc Hồ chúng tôi, thì lúc nào rảnh rỗi làm hai món cho chúng tôi, dẫn dắt tiếng tăm của Mộc Hồ chúng tôi là trạm trưởng tôi vui lắm rồi.”

Ninh Hương không ngờ trạm trưởng Trần sẽ chủ động nói những lời này với cô. Trước đó, đúng là cô có nghĩ đến chuyện này, nhưng vì trước giờ trạm trưởng Trần đối xử với cô rất tốt, nên cô đã bỏ suy nghĩ đó đi.

Giờ đây, bản thân trạm trưởng Trần lại nói thẳng ra như thế. Sau khi nghe xong những lời này, trong lòng Ninh Hương phần nhiều là cảm động và ấm áp. Trạm trưởng Trần đã lo nghĩ cho cô đến thế, đương nhiên cô cũng không thể làm người vắt chanh bỏ vỏ.

Cô là thợ thêu do trạm đặt thêu Mộc Hồ bồi dưỡng, sẽ không làm ra chuyện vừa có tên tuổi đã bay đi biến. Lúc trước không làm, bây giờ cũng không làm, vậy nên cô gật đầu với trạm trưởng Trần: “Trạm trưởng, anh cứ yên tâm đi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 288



Trạm trưởng Trần nở nụ cười, “Không hổ là người mà tôi vẫn luôn dốc sức bồi dưỡng, có lương tâm.”

Ninh Hương cũng cười, “Trạm trưởng cũng là một người trạm trưởng tốt mà.”

Tất cả lòng tốt giữa người với người, không phải đều là có qua có lại ư?

Tán gẫu với trạm trưởng Trần xong, đã đến lúc phải rời đi, lần này Ninh Hương lại lấy nhiều nguyên vật liệu hơn. Nhưng lúc này đây, cô đã trả đủ chi phí toàn bộ nguyên vật liệu. Đợi đến khi cầm về trường, thêu ra thành phẩm, cô sẽ xem xét, lấy hai món mang về.

Giá của tranh thêu cầm về sẽ do trạm trưởng Trần trả, cô sẽ không so đo quá mức.

***

Lấy đồ xong, bước ra khỏi trạm đặt thêu, lòng Ninh Hương càng thoải mái. Cô cảm giác cuộc đời của mình như lại mở ra một áng văn mới. Từ nay về sau, cô sẽ cất bước trên hành trình mới, đi đến nơi còn cao xa hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên ngoài, trời đã tối. Ninh Hương nương bóng đêm chạy về đại đội Điềm Thủy. Cô vẫn né tránh mọi người, lặng lẽ vào trong nhà Vương Lệ Trân. Cô định bụng ở với Vương Lệ Trân một đêm, sáng mai sẽ chạy về trường học.

Cô lại lặng lẽ lẻn vào đại đội Điềm Thủy y như đặc công. Đương nhiên, Vương Lệ Trân cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ trước hành động đó. Thấy cô quay về, Vương Lệ Trân kéo cô vào nhà, rồi vội vàng đóng cửa lại, cười không khép miệng nói: “Lại lén la lén lút rồi.”

Ninh Hương cũng cười: “Không lén lút thì sợ một số người nhìn thấy cháu lại đỏ mắt mất bà ạ.”

Đương nhiên Vương Lệ Trân biết cô đang nói tới ai. Lúc này, mọi người trong thôn xóm đã bàn tán từ lâu, nghe nói tranh thêu của Ninh Hương rất nổi tiếng trong mấy thành phố lớn, vô số dân kinh doanh chạy tới trấn trên mua, giá cả cũng cao hơn trước kia nhiều.

Nghe thấy tin đó, đương nhiên, người khó chịu nhất vẫn là người nhà họ Ninh. Chắc chắn trong lòng đang hối hận lắm, hối hận vì lúc trước, khi Ninh Hương và nhà họ Giang ầm ĩ vì vụ ly hôn, bọn họ đã đuổi Ninh Hương ra, đánh mất một gốc cây đại thụ rụng tiền như thế.

Đương nhiên, vì giờ trên cây rụng tiền này treo đầy vàng mà bọn họ lại chẳng chạm vào được, thế nên trong lòng cũng căm hận lắm. Hận Ninh Hương lòng dạ hung ác, không có lương tâm, bọn họ có thể mắng cô ra rả một ngày, nói cô là kẻ m.á.u lạnh.

Vào lúc vui vẻ thế này, Ninh Hương không nghĩ nói thêm về nhà họ Ninh, vì thế, cô không để Vương Lệ Trân nói tiếp nữa. Cô trực tiếp lấy quần áo mà mua cho bà ấy ở phố buôn bán Tô Thành ra, bảo Vương Lệ Trân mặc thử xem bà ấy có thích không.

Vương Lệ Trân thấy cô hết mua quần áo lại mua đồ ăn, chỉ cảm thấy không hưởng thụ nổi, phê bình cô: “Cháu tốn nhiều tiền mua đồ cho bà thế làm gì? Sau này đừng tiêu tiền lung tung mua đồ cho bà nữa, bà chỉ là một bà già khụ thôi, không cần đâu.”

Ninh Hương trực tiếp trùm quần áo lên người bà ấy, đáp lời: “Bà nghĩ mọi thứ mà cháu và bà có được hôm nay là từ đâu ra? Vì gặp được bà mới có đấy chứ. Nếu không có bà dạy cháu kỹ xảo, cháu vẫn là một thợ thêu nhỏ làm vật dụng hàng ngày thôi.”

Vương Lệ Trân vẫn nói: “Đó là nhờ cháu có nhận thức tốt chứ.”

Ninh Hương cười, không nghe lời bà ấy: “Chính là nhờ bà dạy hay mà!”

Vương Lệ Trân cãi cô một trận, không nói được cô, bà ấy đành phải nói: “Rồi rồi rồi, đều nhờ bà dạy hay.”

Ninh Hương cười thành tiếng, còn nói: “Bà cố chịu thêm hai năm nữa, đợi đến lúc cháu góp đủ tiền, cháu sẽ xem xét mua một căn nhà nhỏ trong thành phố, rồi cháu đón bà đến đó. Sau này, hai chúng ta sẽ sống trong thành phố, không quay về đây nữa.”

Dù sao ở đây, hai bà cháu cũng chẳng bận lòng ai, rời đi cũng chẳng có gì luyến tiếc. Nếu không vì Vương Lệ Trân vẫn còn ở đây, Ninh Hương hoàn toàn không nhân lúc đêm tối, lén lút quay về đây mỗi lần nghỉ phép ấy chứ.

Vương Lệ Trân cũng không biết mình gặp vận to lớn gì mới gặp được một cô gái tốt như Ninh Hương, đến lúc già rồi mà còn có thể được cảm nhận sự quan tâm ấm áp của người khác, c.h.ế.t cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi.

Trước kia, bà ấy từng nghĩ mình sẽ một mình c.h.ế.t trong căn nhà cỏ hai gian này của mình, c.h.ế.t rồi cũng chẳng có ai phát hiện. Có lẽ chỉ có Lâm Kiến Đông đi đến thăm bà ấy, mới phát hiện ra bà ấy đã tắt thở, mai táng bà ấy mà thôi.

Nào ngờ, cuối cùng bà ấy lại gặp được Ninh Hương.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 289



Sau khi Vương Lệ Trân mặc thử quần áo xong, đôi mắt của bà ấy đã ướt đầy nước mắt. Bộ quần áo rất vừa vặn với thân hình và khí chất của bà ấy, bà ấy rất thích. Sau đó bà ấy cũng không nói thêm lời sến sẩm nào nữa, khịt mũi rồi ngồi xuống ăn tối với Ninh Hương.

Cơm nhai trong miệng, đầu lưỡi toàn là hương lúa ngào ngạt.

Cả hai thưởng thức bữa ăn vui mừng một lúc, tất nhiên họ rất vui vì nỗ lực mấy năm nay của Ninh Hương không hề vô ích, cuối cùng cũng đã bắt đầu được đền đáp.

Lần nữa nói đến chuyện làm người ta vừa kích động vừa hạnh phúc này xong, sau đó tất nhiên vẫn là nói mấy chuyện trong nhà sau khi gặp lại. Thật ra, cuộc sống ở trường rất đơn giản, cũng không có nhiều chuyện để nói Vương Lệ Trân như vậy, Ninh Hương chỉ chọn vài chuyện vui vẻ, nói xong vài câu liền hết.

Tiếp tục cuộc trò chuyện, chủ yếu là Ninh Hương nghe Vương Lệ Trân kể về một số chuyện xảy ra ở nông thôn. Nông thôn là nơi hai người sống, cũng xem như là đề tài chung của hai người, chỉ cần nói đến đấy là sẽ nói rất nhiều, có khi nói cả đêm cũng nói không hết.

Giống như Vương Lệ Trân đã được loại bỏ khỏi năm phần tử xấu, giờ đây đã có thể đứng thẳng lưng với trong thôn, không còn cảm thấy tự ti nữa. Tất nhiên, vì bà ấy là một góa phụ cô độc nên vẫn có nhiều người không coi trọng bà ấy.

Bà ấy cũng đã sống như vậy hơn mười năm, những người khác vẫn luôn không qua lại với bà ấy, ngay cả khi đã không còn bị phân biệt đối xử vì vấn đề giai cấp, nhưng cũng không có ai chủ động qua lại thân thiết với bà ấy. Dù sao bà ấy cũng không có gì để nịnh nọt, họ hàng của bà ấy cũng không khôi phục qua lại với bà ấy.

Kể từ khi Ninh Hương tránh đi vì phiền phức mà Ninh Lan gây ra, một năm qua cũng không ai thấy Ninh Hương quay lại thăm Vương Lệ Trân nên cũng không còn kéo bà ấy và Ninh Hương chung với nhau nữa. Nếu không, e rằng nhà họ Ninh sẽ còn tìm bà ấy gây rắc rối.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không dám gây rắc rối cho nhà họ Lâm, bởi vì anh em nhà họ Lâm không dễ chọc, chẳng lẽ còn không dám tìm một quả phụ không ai quan tâm như bà ấy sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi nói chuyện xóa bỏ giai cấp xong, Vương Lệ Trân cũng nói về tình hình hiện tại của nhà họ Ninh, để Ninh Hương có cân nhắc.

Thực ra, nhà họ Ninh bây giờ không có chuyện gì để nói, nửa năm qua vẫn vậy, hầu như không có thay đổi gì.

Sau lần nhà họ Triệu đến cướp lương thực sau vụ mùa thu năm ngoái, hơn nửa năm còn lại cũng không đến gây chuyện nữa.

Ninh Ba mỗi ngày theo Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh đi làm công, trước đây trắng trắng mềm mềm, bây giờ bị phơi đen giống như khỉ.

Ninh Dương không thay đổi nhiều, hàng ngày đi học, trên mặt thỉnh thoảng có chút vết thương, chắc là đánh nhau với người ta bị người ta đó đánh.

Bây giờ gia đình họ đều cụp đuôi làm người, bị người ta ức h.i.ế.p nên sợ rồi, hễ gặp người đi đường là họ cúi gằm mặt, không dám gây sự. Sợ rằng sẽ gặp rắc rối lớn, ngay cả cái lán nhỏ cùng miếng cơm cũng không giữ được, bị người ta cướp luôn.

Ninh Hương không có ý kiến gì về tình hình bây giờ của nhà họ Ninh, chỉ cần bọn họ không đến trường gây phiền phức cho cô, đừng nghĩ hết cách đòi tiền cô nữa, thì gia đình này sẽ không còn liên quan gì đến cô. Tốt hay xấu, cô không quan tâm.

Đến bây giờ đã một năm trôi qua, Ninh Lan -người đã khiến nhà họ Ninh trở nên rối ren như vậy cũng không biết đã chạy đi đâu, cũng không ai biết cô ta có còn sống hay không. Nếu nửa năm sau của năm 78 này cô ta không trở lại, sau này e rằng cô ta sẽ không quay lại nữa.

Sau khi xã hội dần phát triển, việc xây dựng đô thị được đưa vào lịch trình, rất nhiều nơi trong thành phố cần lao động, nhiều người dân nông thôn sẽ lên thành phố làm việc. Ninh Lan không thiếu tay chân, dù sao cũng có thể tìm được công việc nuôi sống bản thân.

Cục diện rối rắm này của gia đình Ninh sau này sẽ luôn đè lên đầu Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Ba. Hy vọng duy nhất còn sót lại của bọn họ chính Ninh Dương, chỉ khi Ninh Dương trúng tuyển đại học thì đời này bọn họ mới có thể mở mày mở mặt ngẩng cao đầu lần nữa.

Nhưng đời này, không có sự giúp đỡ của Giang Kiến Hải đưa Ninh Dương đến trường học tốt ở trên huyện để học cấp 2, trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện rối rắm như vậy, ngày tháng ở trường của thằng bé nhất định không dễ sống, không biết có thể tĩnh tâm học tập thi đỗ đại học hay không.

Tất nhiên, đến cuối cùng có thi đỗ hay không thì cũng không liên quan gì đến Ninh Hương.

Vương Lệ Trân nói vài câu về tình hình hiện tại của nhà họ Ninh xong cũng không nói thêm nữa, sau đó bà ấy đột nhiên nhớ tới Giang Kiến Hải bèn nhìn Ninh Hương nói: “Đúng rồi, hơn hai tháng trước, cô vợ ở thành phố của Giang Kiến Hải chạy rồi. Nghe nói náo loạn chuyện ly hôn với Giang Kiến Hải, ầm ĩ một thời gian rất lâu, Giang Kiến Hải sống c.h.ế.t không đồng ý ly hôn với cô ta nên cô ta nhân lúc Giang Kiến Hải lên huyện bày hàng bỏ chạy, ngay cả thủ tục ly hôn cũng không làm. “
 
Back
Top Bottom