Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 190



Nụ cười trên mặt Hồ Tú Liên cuối cùng cũng có chút không giữ được nữa, gương mặt gắng chống đỡ cả nửa ngày rốt cuộc vẫn sụp đổ, sau đó bà ta kìm nén cảm xúc vấn đáp lương tâm Ninh Hương: “Ta và cha con chết, con cũng không trở về sao?”

Chết sao? Ninh Hương cười một tiếng: “Vậy thì đương nhiên phải trở về.”

Cô nói xong thì thay đổi ngữ điệu: “Trở về để mặc tang...cho hai người...”

Nghe cô nói lời này, mặt Hồ Tú Liên phút chốc đen lại – Đây không phải là trù bọn họ c.h.ế.t thì còn là gì nữa? Trong đáy lòng cô chỉ mong sao cho bọn họ c.h.ế.t đi! Thuận miệng nói ra lời như vậy, lương tâm thật là xấu xa!

Hồ Tú Liên nín thở, bà thực sự hận c.h.ế.t cái thứ dầu muối không ăn trước mặt này.

Nếu không phải cô thi đậu đại học!

Ninh Hương nhìn thấy bà không nói chuyện, nhưng vẫn đứng đó không đi, bèn nói một câu: “Không có chuyện gì khác thì tôi không tiễn.”

Hồ Tú Liên hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không tranh cãi với Ninh Hương, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong bụng.

Sau đó bà cũng không tiếp tục lấy lòng Ninh Hương nữa, giữ lại chút thể diện cho bản thân, cũng cho Ninh Hương giữ lại một chút hòa nhã, kiềm chế hết tất cả những cảm xúc và biểu hiện, tất cả đều giữ ở trong bụng, xách giỏ xoay người rời đi.

Vẻ mặt Ninh Hương vô cùng lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không cô đều không có chút cảm xúc gì. Nhìn thấy Hồ Tú Liên thức thời rời đi, cô cất bước đi đến bến tàu lên thuyền, mở cửa đi vào phòng, làm chút đồ ăn trước, sau đó chuyên tâm nghiên cứu bức tranh khu vườn.

Đây là lần đầu tiên cô bắt đầu làm từ bức tranh, vì vậy cần phải làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị, tìm hiểu kĩ lưỡng tất cả các chi tiết cần phải suy xét, chỉ có vậy lúc bắt đầu thêu mới có thể đảm bảo đạt được kết quả cao nhất.

Còn Hồ Tú Liên xách giỏ đi về nhà, bỏ chiếc giỏ nặng nề lên bàn, Ninh Kim Sinh chỉ nhìn thấy sắt mặt ngột ngạt của bà thì biết ngay bà lại chịu cảnh bế môn canh(1) nữa rồi, cả người lẫn đồ đạc đều bị Ninh Hương đuổi về.(1) Bế môn canh: không cho khách vào nhà.

Ninh Hương không biết Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có tiếp tục đến quấy rầy cô hay không, vì để tránh bị quấy rầy, bắt đầu từ ngày thứ hai, sáng sớm cô đã đi đến nhà Vương Lệ Trân đến tận tối khuya mới quay trở về.

Bây giờ đánh giá thành phần vẫn chưa được hủy bỏ, trên người Vương Lệ Trân vẫn còn bị dán mác thuộc dạng năm phần tử xấu, mặc dù về mặt thái độ tư tưởng của bà ấy không có vấn đề gì, bình thường tất cả các biểu hiện đều rất tốt, nhưng vẫn có không ít người xem thường bà ấy, bao gồm cả nhà họ Ninh.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cảm thấy bà ấy thật xui xẻo, có lẽ cũng không muốn bị người như bà ấy nhìn thấy trò cười nên trước đêm giao thừa đều không đến nhà bà ấy để tìm Ninh Hương. Đến giao thừa và tết xuân, vẫn mặt dày đến tìm, nhưng bị Ninh Hương xem nhẹ trở về.

Ninh Hương vẫn luôn rất điềm tĩnh, nếu tránh được thì tránh, tránh không được thì đối phó, tóm lại là binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.

Mỗi lần người nhà họ Ninh bị Ninh Hương không chút lưu tình đuổi về, đều phải ôm cục tức vào bụng, lại không thể phát giận. Phỏng chừng trong bụng đầy bực bội và hối hận, ngay cả bầu không khí hân hoan năm mới bọn bọ cũng không cảm nhận được, tất cả đều tự chuốc bực vào thân.

Sau Tết, vào khoảng thời gian trước khi nhập học, bọn họ lại yên ổn trở lại, không đến nhà Vương Lệ Trân tìm Ninh Hương nữa, Ninh Hương cũng không làm chuyện gì khác, ngoài việc ăn và ngủ, toàn bộ thời gian còn lại cô đều dành cho việc thêu thùa.

Cô không những phải suy nghĩ kỹ bức tranh khu vườn đó, mà vẫn còn có hai bức tranh khác cần phải thêu.

Còn gần năm sáu ngày nữa là đến khai giảng, Ninh Hương càng phải tăng thêm thời gian làm việc để nhanh chóng thêu xong hai bức tranh đó. Trước hôm khai giảng tới trường học báo danh một ngày, cô giao hai bức tranh thêu cho trạm thêu để nhận tiền công, đồng thời cũng nhận nguyên liệu cho một bức tranh khá lớn, dự định sẽ đem tới trường học để làm.

Sau khi đến trạm thêu giao tác phẩm thêu xong, Ninh Hương còn đi chợ phiên mua rất nhiều đồ ăn mang về, bình thường cô không ăn cá, không ăn thịt nhưng đều mua hết về, sau khi trở về kiên nhẫn rửa, cắt, nấu, chiên, dọn một bàn đầy đủ các món ăn.

Lúc ngồi xuống bàn ăn cơm, cô gắp hết thức ăn cho Vương Lệ Trân, nói với Vương Lệ Trân: “Bà ơi, ngày mai sau khi cháu đi, nếu như bốn năm tháng không về, thì bà ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy. Đợi đến nghỉ hè, cháu sẽ về thăm bà.”

Vương Lệ Trân thích ăn những món ăn mà Ninh Hương nấu, vừa ăn vừa hài lòng mà gật đầu: “Bà không sao, một mình sớm đã quen rồi, cháu đến trường yên tâm học hành đi, không được để bản thân bị đói. Nếu như có tâm sự muốn nói với bà, thì viết thư cho bà, đơn giản một chút thì bà có thể đọc hiểu được.”

Ninh Hương mỉm cười trả lời: “Vâng ạ, vậy cháu một tháng sẽ viết thư cho bà một lần.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 191



Cả tối nay Ninh Hương không về thuyền, sáng sớm cô đã thu dọn hết hành lý cần thiết chuyển sang nhà Vương Lệ Trân. Cùng Vương Lệ Trân ăn cơm xong thì tắm rửa, vệ sinh cá nhân, sau đó ngủ cùng bà.

Bởi vì ngày mai Ninh Hương phải đi xa để nhập học rồi, cả hai người đều không buồn ngủ, chỉ nằm cạnh nhau nói chuyện. Hai người họ quen biết nhau lâu như vậy, lần đầu tiên Vương Lệ Trân mở lòng mình kể cho Ninh Hương nghe về người đàn ông của bà mà không chút dè dặt.

Bà chầm chậm kể lại chuyện trước khi kiến quốc, kể lại khoảng thời gian bình đạm yên ổn khi chồng bà vẫn còn chưa đi đầu quân. Lại kể đến khi chồng bà mất tích, bà phải chịu đựng biết bao khổ sở.

Mười năm trước có quá nhiều người phải chịu khổ, có rất nhiều người đến bây giờ vẫn phải ăn cơm độn cám, ngủ trong chuồng bò. Ninh Hương nghe giọng bà bình thản chầm chậm, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.

Bàn tay của người thợ thêu ít nhiều cũng phải được chăm sóc cẩn thận, nhưng tay bà bây giờ đã trở nên thô ráp, lòng bàn tay mu bàn tay đều là vết tích do thời gian để lại, dày đặc đường này đè nét kia.

Ninh Hương cứ như thế nói chuyện với bà, cũng kể về chuyện của bản thân. Rằng cô ngay từ khi còn nhỏ đã mong ước được đi học, khi học đến lớp hai phải nghỉ học kiếm tiền nuôi gia đình, đi học đã trở thành niềm tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô.

Cô kể cho Vương Lệ Trân nghe về những chuyện đau lòng và thất vọng mà cô phải chịu khi ở nhà, chuyện này nối tiếp chuyện khác, khiến cô càng thêm kiên định quyết tâm không bao giờ quay lại ngôi nhà ấy nữa. Tất cả mọi người trong ngôi nhà đó, không một ai đáng để cô hi sinh thêm chút gì nữa.

Khi Vương Lệ Trân nghe cô nói những lời này, cũng khẽ vuốt tay cô an ủi. Bà là người phụ nữ bị cả thế giới vứt bỏ và xem thường, trong tất cả mọi người xung quanh, có lẽ người đồng cảm được với Ninh Hương nhất chỉ có bà thôi.

Hai người cứ như vậy nói chuyện đến đêm khuya, nói đến khi mí mắt không mở được nữa mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng Ninh Hương không ngủ được bao lâu đã thức dậy, khi cô thức dậy động tác thật nhẹ nhàng, không hề đánh thức Vương Lệ Trân. Mặc xong quần áo đi đánh răng rửa mặt, sau đó xách hàng lý mà cô đã chuẩn bị từ trước và khung thêu, âm thầm bước ra khỏi cửa đi đến bờ sông.

Khi đến bến nước đã hẹn nhau từ trước, Lâm Kiến Đông sớm đã đứng trên thuyền và đặt hành lý gọn gàng rồi. Đợi đến khi Ninh Hương đi đến nơi, anh đưa tay đỡ lấy hành lý và khung thêu của Ninh Hương để cô lên thuyền trước.

Thuyền là do Hứa Diệu Sơn sắp xếp, còn cử một chàng trai trong thôn đưa bọn họ đi. Đây là chiếc thuyền chạy bằng động cơ dầu diesel duy nhất của đại đội họ, tiết kiệm nhân lực, chạy trên sông phát ra tiếng kêu như máy cày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương, Lâm Kiến Đông và chàng trai điều khiển thuyền nói nói cười cười trong tiếng động cơ kêu, toàn là xoay quanh những câu chuyện náo nhiệt trong thôn, sau đó đi vòng vèo trên sông nửa ngày trời, cập bến bên kia Tô Thành.

Khi xách hành lý xuống thuyền, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cảm ơn chàng trai, sau đó tranh thủ thời gian đi đến trường.

Hành lý của Ninh Hương cũng không nhiều, nhưng vì đến trường vẫn có thể thêu thùa, thế nên cô mang thêm khung thêu. Lâm Kiến Đông đeo hành lý lên vai, giúp Ninh Hương cầm khung thêu.

Hai người đến cổng lớn của trường học, trước mắt là đoàn người đến điểm danh nhập học. Độ tuổi của những người này không đồng nhất, có người trông có vẻ như đứa trẻ 14, 15 tuổi, cũng có những người trông có vẻ đã gần 30, bên cạnh vẫn còn có vợ con đi cùng.

Ngày đầu tiên đến trường đại học điểm danh, đa số sinh viên đề mặc quần áo đẹp nhất. Đương nhiên đẹp nhất cũng chỉ là quân phục, đồng phục xanh và bộ đồ Mao – những kiểu trang phục thịnh hành ở thời đại bấy giờ, màu sắc cũng đa số là màu xám, lục, lam.

Lâm Kiến Đông hôm nay cũng ăn mặc vô cùng tươm tất, quần áo vừa nhìn đã biết là năm mới mẹ may cho, đồng phục vải kaki màu xanh lam. Trước đây cũng chưa từng thấy anh mặc quần áo mới, bây giờ đột nhiên thay đổi, khí chất và tướng mạo cũng tăng thêm một bậc.

Ninh Hương cũng mặc quần áo mới, sau khi vào đông, Vương Lệ Trân nhàn rỗi không có gì làm liền đan cho cô một chiếc áo cardigan, cổ áo còn đan kiểu cánh sen, mặc với chiếc áo cao cổ màu trắng bên trong lại càng tôn thêm khí chất của Ninh Hương.

Nhìn thấy cánh cửa đại học và biển in bốn chữ: “Đại Học Đông Vu”, hai người lập tức không giấu nổi ánh mắt sáng bừng và niềm vui sướng trong lòng. Mím môi cười rồi hít sâu một hơi, bước chân tiến vào cổng trường đại học.

Khu điểm danh tân sinh viên ở ngay sau cánh cửa lớn, mỗi chuyên ngành đều xếp mấy chiếc bàn, ngồi đấy là các giáo viên cố vấn của từng chuyên ngành. Mỗi một sinh viên lầm trong tay tài liệu cần thiết đi đến trước mặt giáo viên cố vấn của chuyên ngành của bản thân để điểm danh.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 192



Lâm Kiến Đông và Ninh Hương không thi cùng chuyên ngành, anh giúp Ninh Hương xách khung thêu, tạm biệt Ninh Hương để đi điểm danh, dự định điểm danh xong thì đưa Ninh Hương về kí túc xá.

Lâm Kiến Đông thi vào chuyên ngành kiến trúc, Ninh Hương lại thi vào chuyên ngành lịch sử học.

Ninh Hương đăng kí lịch sử học thứ nhất là bởi vì hứng thú cá nhân, thứ hai là muốn thông qua học lịch sử để hiểu biết và nghiên cứu sâu sắc hơn về nền văn hóa Trung Quốc, để con đường thêu thùa của bản thân tích lũy được nền móng văn hóa sâu rộng hơn.

Năm nay học viện nghệ thuật của Tô Thành vẫn chưa tuyển sinh lại, thế nên cô và Lâm Kiến Đông đều không đăng ký vào các chuyên ngành của học viện nghệ thuật. Đương nhiên Lâm Kiến Đông, từ trước đến nay vẫn chưa từng nghĩ đến việc học nghệ thuật chính quy, là con của một gia đình nghèo, anh không dám học nghệ thuật.

Hai người chia nhau ra đến đứng xếp hàng trước mặt giáo viên cố vấn chờ điểm danh, điểm danh xong Lâm Kiến Đông xách khung thêu của Ninh Hương, đưa cô đến kí túc xá nữ trước. Đợi cô đem tất cả hành lý và khung thêu vào trong kí túc xá rồi, anh mới xách hành lý đi tìm kí túc xá của mình.

Khi Ninh Hương vào ký túc xá nhận giường của mình, những bạn cùng phòng, cùng lớp, cùng khoa cũng gần như đến hết rồi. Trong kí túc xá dùng giường tầng khung gỗ, tầng trên tầng dưới tổng cộng có tám giường.

Không gian ký túc cũng khá rộng, điều kiện cũng rất tốt, mỗi người đều có tủ riêng, có bàn học và giá sách chung, còn có cả giá đựng đồ dùng cá nhân và bàn ăn cơm.

Ninh Hương tìm đến giường của mình, đặt khung thêu trước giường, sau đó thuần thục rải chăn nệm, sau đó gấp gọn quần áo tất vớ vào tủ, rồi đem đồ dùng vệ sinh cá nhân xếp lên giá.

Trước khi bước vào căn phòng ký túc xá này, tám người con gái đối với đối phương đều là người xa lạ. Đến nay người đất Bắc kẻ miền Nam tụ họp tại nơi đây, âu cũng được coi là duyên phận trời ban. Mọi người thu dọn xong xuôi thì ngồi xuống nói chuyện, bắt đầu tiến hành giới thiệu bản thân.

Ninh Hương nhớ, tám người trong phòng bọn họ, duy nhất của có cô từ nông thôn đến. Bảy cô gái khác đều là người trên thành phố, có hai người là thanh niên tri thức xuống công tác ở nông thôn, một người là con của gia đình có người là tri thức, nhưng thành phần cũng không mấy tốt đẹp.

Năm người còn lại, hai người là công nhân nhà máy, một người là y tá, một người là nhân viên cơ quan và một người là lính nghệ thuật đã tốt nghiệp quay lại chờ sắp xếp việc làm, vẫn chưa tìm được việc đã vội đi thi đại học.

Mọi người đều là lần đầu gặp mặt, thế nên khi nói chuyện vô cùng thân thiện khách sáo, cũng không có ai dựa vào xuất thân đánh giá người khác. Nói chuyện được một lát, cả một phòng ký túc xá cùng nhau đến căng tin ăn cơm, sau đó lại cùng nhau đi dạo.

Khi điểm danh giáo viên cố vấn nhắc ba giờ chiều nay xuống lớp học tập hợp, thế là bọn họ lại cùng nhau xuống lớp học ngồi xuống. Đợi 24 sinh viên của cả lớp đều đến đông đủ rồi, giáo viên cố vấn cũng bắt đầu buổi họp lớp đầu tiên cho tân sinh viên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Theo trình tự thông thường, các sinh viên ngồi lại với nhau, việc đầu tiên là giới thiệu bản thân.

Cả lớp có hơn 20 sinh viên, cho dù là có nghiêm túc ghi nhớ cũng không thể nào nhớ hết mặt mũi và tên tuổi từng người, nhưng quy trình này vẫn phải thực hiện. Việc giới thiệu bản thân đã bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa các sinh viên với sau, tiếp đến sẽ có bốn năm thời gian để tiếp xúc với nhau.

Sau khi từng người một đã giới thiệu bản thân xong, giáo viên có vấn lấy tờ nháp viết một bài diễn giảng, lại một lần nữa làm khuấy động tâm trạng hừng hực của tất cả sinh viên mới nhập học, tiếp đến lại là phân đoạn bầu chọn ban cán bộ lớp.

Bầu ban cán bộ theo cách tự ứng cử, nêu ngắn gọn cảm nghĩ của bản thân để tiến hành kéo phiếu bầu, sau đó sinh viên tiến hành bầu chọn dân chủ để quyết định. Đương nhiên bầu chọn xong phải báo cáo lên khoa, được khoa phê chuẩn mới được tính.

Mang theo tâm trạng phấn khích và vui sướng, Ninh Hương rất nghiêm túc tham gia từng phân đoạn của buổi họp lớp, nghiêm túc nghe từng bạn học tự giới thiệu, đồng thời cố gắng nhớ tên và điểm đặc trưng của từng người.

Không vì cái gì khác, cô chỉ muốn nghiêm túc hòa nhập vào tập thể, để dùng bốn năm đại học bù đắp những thiếu sót đời học sinh của hai kiếp. Cố gắng học tập, hưởng thụ trọn một cuộc sống của sinh viên đại học vẹn từng li từng tí.

Thế nên ở phần chọn cán bộ lớp, Ninh Hương cũng không hoàn toàn chỉ là người quan sát. Cô cố gắng đè nén lại nhịp đập và hơi thở của bản thân, khi chọn đến ủy viên học tập thì giơ tay một cách dứt khoát, tích cực nắm lấy cơ hội tranh cử chức vụ ủy viên học tập này.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 193



Sau khi giơ tay cô đứng dậy trước những con mắt của mọi người, nhịp tim vẫn cứ không thể khống chế nổi mà đập càng lúc càng nhanh, còn căng thẳng hơn cả lúc ban nãy tự giới thiệu. Một lát sau mới nén lại được, cô mở miệng nói: “Mình là A Hương, ban nãy đã giới thiệu một lần rồi, xuất thân từ gia đình nông thôn. Lúc nhỏ bởi vì nhà nghèo nên khi mới lên lớp hai đã bị ép bỏ học rồi. Việc lúc nhỏ không được đi học vẫn luôn là nuối tiếc trong lòng mình, không ngờ được rằng kỳ thi đại học này lại có thể bù đắp lại nuối tiếc của đời mình. Mình lớn đến ngần này, điều mình khát vọng nhất chính là học tập, mình rất thích học, cũng hi vọng rằng 4 năm tới có thể cùng với mọi người học được thêm nhiều kiến thức hơn. Chúng ta hãy cùng nhau học tập vì sự phát triển của Trung Hoa!



Khi cô phát biểu, giáo viên cố vấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, cảm nhận được cô đang rất cố gắng điều hòa sự căng thẳng của bản thân. Hai bàn tay cô nắm lấy nhau không ngừng run, nhưng giọng nói ngược lại rất ổn định không hề run rẩy, lời phát biểu cũng rất xúc động, rất có tính cảm hóa.

Sau khi Ninh Hương phát biểu xong, giáo viên cố vấn và các bạn trong lớp đều vỗ tay cổ vũ cô, đợi đến khi tiếng vỗ tay dừng hẳn, thầy giáo mỉm cười giúp Ninh Hương nói thêm: “Bạn Ninh Hương lớp chúng ta có điểm thi đại học cao nhất cả lớp đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, những người khác đồng thời nhìn về phía Ninh Hương, ăn ý thốt lên một tiếng cảm thán, sau đó lại là một tràng pháo tay nổ lên.

Ninh Hương không có kinh nghiệm sống tập thể, vẫn cần phải thích ứng với hoàn cảnh trường học, thế nên trong lòng cô vẫn luôn rất hồi hộp. Nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người dành cho mình, nhịp tim của cô vẫn đập bình bịch.

Tuy rằng có hồi hộp, cô cũng phải thực hiện những việc mình muốn làm, nói ra hết những lời mà mình muốn nói. Kết quả có ra sao cô cũng không để tâm nữa.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, cô khẽ hít một hơi điều chỉnh lại hô hấp và nhịp tim, rồi lại nghiêm túc nghe người khác phát biểu. Người nào cô cũng đều thấy rất tốt, rất tự tin, ai cũng toát ra niềm khao khát vô hạn và sự nhiệt tình đối với khuôn viên trường học.

Hai khóa đại học lớp 77 và 78 là hai khóa đặc biệt nhất sau khi kỳ thi đại học được tổ chức trở lại. Bởi vì bị chậm trễ quá nhiều năm, ở độ tuổi nào, thuộc tầng lớp nào cũng có, bọn học cũng có khát vọng mãnh liệt nhất đối với việc học tập.

Có người dùng lời nói hình tượng để miêu tả, thì chính là kẻ đói ở trước bàn ăn.

Thật ra thời gian mà Ninh Hương bị bỏ lỡ lại càng dài hơn, cô không phải chậm trễ 10 năm 5 năm, mà là cả một đời người. Cô càng có thể cảm nhận được niềm khát khao và nhiệt tình của mọi người, cô càng thêm biết ơn đồng chí Tiểu Bình.

Nhưng thời gian càng trôi đi, chuyện cần cảm ơn không chỉ có chuyện kỳ thi đại học được tổ chức lại, còn có chuyện thực thi cải cách mở cửa cuối năm nay, còn cả giải phóng tư tưởng xã hội, còn có cả rất nhiều dự án xóa đói giảm nghèo.

Sau này sẽ càng có nhiều người giàu Trung Quốc, mãi mãi ghi nhớ và cam cảm ơn ông.

***

Kết quả tranh cử ủy viên học tập, Ninh Hương với số phiếu cao hơn người đứng thứ hai 2 phiếu, giành được số phiếu cao nhất. Điều này quyết định cô trở thành ủy viên học tập, nhưng phải đợi khoa phê chuẩn mới được tính.

Tranh cử ban cán bộ khác cũng vậy, thầy cố vấn ghi lại những ứng viên có số phiếu cao nhất lại, chuẩn bị gửi lên khoa. Bầu xong ban cán bộ, thầy giáo lại nói một chút về cuộc cuộc sống học tập tập sau này.

Lúc này, bầu không khí trong lớp hoàn toàn trở nên thư giãn sôi động, giữa các sinh viên cũng cũng coi như đã có lần đầu tiên tiếp xúc và hiểu biết lẫn nhau, có ấn tượng đầu tiên với từng người, không còn xa lạ như lúc mới tự giới thiệu bản thân nữa.

Nói đến khi cuộc họp lớp kết thúc, thầy cố vấn tặng mọi người một câu nói tràn đầy cảm xúc mãnh liệt: “Kiến thức thay đổi số phận, thanh xuân cống hiến cho tổ quốc!”

Đây là khẩu hiệu mà khóa 77 và 78 hô to nhất, cũng là lý tưởng mà bọn họ luôn theo đuổi. Hai khóa đại học này là tương lai của Trung Quốc, bọn họ vách sứ mệnh trên vai, bọn họ khao khát được học thêm càng nhiều kiến thức, háo hức muốn trưởng thành để có thể trở thành người tài kiến quốc.

Mà Ninh Hương bây giờ cũng là một thành viên trong số họ, có niềm khát khao mãnh liệt và sứ mệnh giống như họ.

***

Sau khi buổi họp lớp kết thúc, mọi người lại bận đi nhận sách vở, bận xong cũng đã đến thời gian ăn tối. Ăn cơm xong quay về kí túc xá, vẫn là bảy tám người ấy tiếp tục thông qua nói chuyện để hiểu thêm về đối phương.

Vì là ngày đầu tiên đến trường, rất cần tốn thời gian vào việc làm quen và hòa nhập vào tập thể, thế nên Ninh Hương cũng không làm những việc khác, giống như người người bạn cùng phòng khác, lấy việc làm quen với hoàn cảnh mới và càng thêm thân thiết với bạn bè làm chủ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 194



Nói chuyện tắm rửa dọn dẹp đồ đạc, đợi đến thời gian tắt điện thì lần lượt lên giường, nằm vậy nói chuyện một lúc lâu. Bởi vì đông người, mỗi người một câu đã tốn thời gian rồi.

Ninh Hương ngủ giường trên, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhớ lại từng cảnh tượng từng khoảnh khắc khi bước vào cổng trường đại học, khi nhớ lại trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ.

Cô thế mà thật sự có thể ở kiếp này thi đỗ đại học, thuận lợi bước vào trường học, với nhiều người cùng chung chí hướng như thế cùng nhau học tập, đây vẫn luôn là cảnh tượng mà chỉ ở trong mơ mới xuất hiện, bây giờ trở thành sự thật rồi.

Ninh Hương cứ như vậy mang theo tâm trạng này chìm vào giấc ngủ, ngay cả giấc mơ cũng ngọt ngào.

Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn không có chuyện gì khác, chỉ có học.

***

Mà trong đầu Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lúc này chỉ toàn là cô.

Hai vợ chồng họ nằm trên giường, không ai thấy buồn ngủ, biểu cảm như khúc củi khô, dường như bị người ta hút hết linh hồn. Con gái cả thi đỗ đại học cũng không được hưởng lợi gì, tốn bao nhiêu công sức bao nhiêu thời gian cũng không khiến cô về nhà được.

Bây giờ cô đến Tô Thành đi học rồi, đến trước khi đi vẫn luôn mang thái độ không hề muốn nhận bọn họ. Nếu bây giờ muốn gặp mặt một lần thì đã khó lại càng thêm khó, lẽ nào đứa con gái này thật sự là nuôi phí công sao?

Ninh Kim Sinh hít thở sâu, đột nhiên mở miệng nói: “Nuôi một tổ chim sẻ lại ra con phượng hoàng, thế mà để nó bay mất. Khi nó đòi ly hôn với Giang Kiến Hải ai mà liệu được nó có ngày hôm nay chứ…”

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hối hận năm xưa vì chuyện ly hôn mà ép Ninh Hương bỏ nhà đi. Vốn dĩ tưởng là đuổi bớt được con chuột trong nhà, kết quả ai mà ngờ được, bị đuổi đi lại là con phượng hoàng.

Trứng phượng hoàng nở thành con, mà phượng hoàng lại ghi thù, không thèm nhận bọn họ.

Cứ nhắc đến câu này lại ấm ức, Hồ Tú Liên hít sâu một hơi, “Điều gì nên làm có thể làm chúng ta cũng làm rồi, cái đứa này vẫn cứng mềm không chịu, mở miệng toàn là lời khó nghe, chúng ta còn có thể làm gì? Đủ lông đủ cánh rồi, hết cách rồi.”

Khuôn mặt Ninh Kim Sinh xuất hiện một chút cảm xúc: “Không có chúng ta thì có thể có nó chắc? Nó thành tài rồi, đoạn tuyệt mọi quan hệ với gia đình tự mình bay đi rồi, bỏ lại nhà chúng ta tiếp tục trải qua cuộc sống bần hèn này, cũng không sợ bị người ta mắng chết. Năm lần bảy lượt mời nó về không

không chịu về, lần nào cũng nói lời khó nghe, tức giận cỡ nào, dỗ như thế này mà vẫn không hết. Đừng có nói là tức giận thù oán, do nó không có lương tâm, coi chúng ta là gánh nặng, sợ liên lụy nó!”

Câu nói này khiến Hồ Tú Liên càng tức giận, bà lại hít sâu một hơi, rất lâu sau mới tiếp tục nói: “Tôi nói hay là thôi đi, chúng ta không nhất thiết phải hạ mình xuống để dỗ dành nó như thế, cái đứa không nhận người nhà như nó, nếu có thành tài thật thì cũng làm được gì? Chúng ta còn có Ninh Ba Ninh Dương mà, đến lúc đó cho Ninh Ba Ninh Dương thi vào Bình Thành, học trường đại học tốt nhất cả nước.”

Nghe được những lời này, lại tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, Ninh Kim Dinh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bây giờ thời thế thay đổi rồi, giai cấp tri thức cũng bắt đầu được coi trọng, tri thức có thể thay đổi số phận, nếu Ninh Hương có thể, Ninh Ba Ninh Dương cũng có thể.

Ông khẽ thở một hơi, nói: “Cho Ninh Ba Ninh Dương học hành đàng hoàng, thế nào cũng phải giỏi hơn Ninh Hương.”

Hồ Tú Liên đáp lại lời của ông, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, bèn đứng dậy bước ra khỏi phòng đi vệ sinh. Đi vệ sinh xong quay về, bà cũng không vội bước vào phòng ngủ, vô tình liếc thấy ánh sáng le lói chiếu ra từ khe cửa phòng Ninh Lan.

Bà tò mò bước đến trước cửa phòng Ninh Lan, đẩy cửa nhìn vào thấy Ninh Lan thắp đèn dầu, ngọn lửa đèn chỉ bằng kích thước của hạt đậu, còn cô ta thì đang cúi đầu đọc sách, vừa đọc vừa vò đầu, tựa như muốn vò trọc cả đầu đi vậy.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn Hồ Tú Liên.

Hồ Tú Liên bày ra vẻ mặt khó chịu, nói: “Đọc không hiểu thì đừng tốn sức nữa, ai cho mày bật đèn đọc sách đấy? Dầu đốt không cần tiền à? Một ngày mày kiếm được bao nhiêu tiền mà còn dám đốt đèn, tắt đèn đi nhanh lên!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Lan tức giận trong lòng, nhìn Hồ Tú Liên không nói một lời.

Giọng điệu của Hồ Tú Liên lại càng trở nên gắt gao hơn, “Làm sao? Mày còn không hài lòng đấy à? Nhìn cái thành tích tệ hại của mày, có thể thi đỗ đại học mới là lạ! Bốn năm học trung học coi như bỏ, mấy năm qua mày đến trường để chơi đấy à? Bây giờ mới bắt đầu cố gắng, t nói mày nghe, cố mấy cũng chỉ phí công sức phí tiền bạc thôi, bí thư Hứa nói rồi, kiến thức cơ bản không có thì chỉ dựa vào ôn tập không thể thi đỗ được đâu!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 195



Ninh Lan mím chặt môi không nói lời nào, Hồ Tú Liên lại nói: “Nhanh mà tìm nhà nào để lấy chồng sinh con, hơn 20 tuổi rồi, không biết còn muốn ở nhà ăn bám đến khi nào nữa, tao với cha mày không thể nuôi mày mãi được đâu!”

Ninh Lan nghe bà nói đến đau cả đầu, lập tức tắt đèn đi, quay người nằm lên giường đi ngủ.

Kết quả Hồ Tú Liên vẫn như cũ đứng ở trước cửa chưa rời đi, giống như mọi sự tức giận trong lòng không có chỗ trút, vừa hay lại bắt gặp Ninh Lan, thế là lại lèm bèm mắng cô ta nửa ngày trời, nhớ đến cái gì thì mắng cái đấy, cốt là để trút giận.

Cơn tức này đương nhiên là bắt nguồn từ Ninh Hương.

Ninh Lan không nhịn nổi nữa, nằm trên giường nhỏ giọng đáp trả: “Bảo sao Ninh A Hương không cần các người.”

Thứ cha mẹ rác rưởi, nuôi con gái như nuôi lợn, ngày nào cũng tính xem có bị lỗi không, liệu có lời được không.

Khi không còn tác dụng thì coi con gái như phân lợn, lúc còn tác dụng thì coi như cục cưng, tình nguyện moi cả tim ra.

Đáng tiếc thay, bây giờ có moi cả tim ra thì người ta cũng không cần!

Tiếng Ninh Lan tuy nhỏ, nhưng Hồ Tú Liên vẫn nghe thấy được. Khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, bà trừng mắt, trong bóng đêm nhìn Ninh Lan quát lớn: “Ninh A Lan mày nói cái gì? Mày nói lại xem nào!”

Ninh Lan không muốn cãi nhau với Hồ Tú Liên, chỉ coi như cô ta xui xẻo. Cô xoay người về phía tường, chỉ xem như vừa nãy cô chưa từng nói gì, cũng không thèm để ý đến Hồ Tú Liên.

Hồ Tú Liên đứng trước cửa nhìn về phía giường cô ta đang nằm, tức giận nhưng không làm được gì liền nói một câu:”

Mày cút ra khỏi nhà tao nhanh!”

Ninh Lan vẫn nằm đấy không hé một lời, trong lòng lại thầm nói: “Nếu như có ngày có thể cút đi thật, mẹ có giữ thế nào con cũng không thèm ở lại.”

***Lần đầu tiên ngủ trong ký túc xá sinh viên, Ninh Hương tuy rằng rất hưng phấn nhưng không hề mất ngủ, ngược lại còn ngủ rất ngon, mơ một giấc mơ đẹp, ngày tiếp theo tỉnh giấc lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng trong lòng.

Cô cùng bạn bè thức dậy đánh răng rửa mặt, đeo cặp sách rồi tiến thẳng tới nhà ăn ăn sáng.

Ninh Hương gọi hai chiếc bánh gạo và một bát cháo bí đỏ, bạn cùng phòng cô không biết gọi thêm gì, bèn gọi món giống như cô. Đến khi ngồi xuống bàn ăn, hỏi cô: “Đây là cái gì?”

Miếng bánh gạo hình hộp chữ nhật này nhìn có vẻ giống như miếng gạch được chiên vàng vậy.

Ninh Hương nói với bọn họ: “Đây là bánh gạo, có nơi gọi là bánh dày chiên, làm từ gạo tẻ đấy.”

Bạn cùng phòng nằm ở giường số bốn- Tống Tử Trúc gắp một miếng bánh gạo nếm thử, đôi mắt trong phút chốc sáng rực lên: “Ừ, rất ngon, vị mặn, tớ còn cứ tưởng lại là đồ ngọt cơ, không phải nói ngoa đâu, đến cả khoai tây sợi xào cũng bỏ thêm đường.”

Ninh Hương cười cười, cúi đầu ăn một miếng cháo bí đỏ ngọt.

Những người bạn cùng phòng của cô đều là từ nơi khác đến học, khẩu vị có lẽ phải cần thời gian để thích ứng. Bạn nằm giường số bốn Trương Phương cũng bởi vì ăn không quen thức ăn nơi này đã bắt đầu đau bụng rồi.

Nhưng bọn họ hình như cũng khá thích món bánh gạo này thì phải, ai cũng ăn hết sạch sành sanh.

Ăn xong đặt bát đũa xuống, Hứa Lệ San ở giường số năm lại hỏi: “Các cậu một ngày ba bữa cơm, không ăn mì à?”

Ninh Hương nhìn về phía cô ấy,

“ Ăn chứ, ở bên ngoài có rất nhiều quán mì, nổi tiếng nhất là mì ý, nhưng ít nhiều vẫn có vị ngọt, có rất nhiều món có thể tự chọn thỏa thích, thích gì thì ăn nấy.”

Mấy người họ vừa nghe cô nói vừa đứng dậy tiến đến lớp học, trải qua cả ngày hôm qua nói chuyện với nhau, lại công thêm sáng nay cùng nhau ăn sáng, bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến lớp học ngồi xuống, không cần ai nhắc nhở đôn đốc, tất cả mọi người đều tự giác giở sách ra nghiêm túc đọc bài, cho dù chỉ là một phút một giây cũng không lãng phí.

Mà bắt đầu từ ngày đầu tiên, cuộc sống đại học của Ninh Hương cũng bắt đầu bước vào nề nếp, mỗi ngày trừ việc lên lớp tham gia hoạt động, thời gian còn lại đều phải làm đề và bổ sung kiến thức bên ngoài.

Phần lớn sinh viên đều chỉ nghĩ đến học tập, nắm bắt thời gian để tự học hoặc đến thư viện tìm sách đọc. Ai cũng đều cố gắng liều mạng bù đắp lại 10 năm 5 năm của quá khứ, nói là cố gắng nhồi nhét cũng không ngoa.

Ninh Hương vốn dĩ nghĩ rằng mình phải tiêu tốn một khoảng thời gian để thích nghi với cuộc sống sinh viên, nhưng không quá ba bốn ngày cô đã có thể thích ứng và hoà nhập vào môi trường chung này rồi. Cô cũng không tính là người đặc biệt, bởi vì mỗi sinh viên ở khoá này đều rất đặc biệt.

Sau khi thích nghi được rồi, Ninh Hương trừ việc lên lớp tự học như những người khác, mỗi ngày còn dành ra thời gian để thêu thùa. Bất kể là vì kiếm tiền duy trì cuộc sống hay là rèn luyện tay nghề đều không thể gián đoạn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 196



Mỗi tối cô đều rút ra thời gian, khi những người khác còn đang ở trên lớp tự học, cô sẽ về ký túc xá sớm hơn một tiếng. Một mình yên lặng ngồi xuống trong ký túc xá, lấy khung thêu ra, căng lại vải bắt đầu thêu thùa.

Phòng học tự học của trường quy định mười giờ tối sẽ tắt đèn, còn thời gian tắt đèn của kí túc xá là mười giờ ba mươi.

Ninh Hương sẽ ở kí túc xá gấp rút thêu trong một tiếng, khi những người bạn cùng phòng khác chuẩn bị thu dọn sách vở trở về phòng, cô sẽ thu đồ thêu lại, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt trước.

Những người khác sau khi trở về cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân, bởi vì chỉ có nửa giờ, nên cố gắng đi ngủ trước khi đèn trong ký túc xá tắt.

Ninh Hương đã sớm vệ sinh cá nhân xong, nên trong vòng nửa tiếng đó, cô sẽ đến bên bàn học đọc sách một lát.

Khai giảng đã được nửa tháng, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều vội vàng như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người ngược lại không cảm thấy vất vả, hơn nữa còn đều có ý kiến về thời gian tắt đèn, cảm thấy buổi tối tắt đèn quá sớm. Rõ ràng còn chưa buồn ngủ, nhiều sinh viên cũng muốn học thêm một chút , nhưng thời gian không cho phép.

Tối nay sau khi tắt đèn, mọi người lên giường nằm xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Hồ Nguyệt ở giường số một nói: “Tớ sắp đọc xong cuốn sách đó rồi mà lại đến giờ tắt đèn, lại đành phải đi ngủ. Mỗi ngày chỉ có ít thời gian đấy, sáng hôm sau sáu giờ dậy cũng không đủ thời gian, buổi tối lại ngủ quá sớm. “

Những người khác cũng cảm thấy như vậy, Triệu Cúc ở giường số ba xoay người lại và nói: “Ninh Hương, cậu không phải là ủy viên học tập sao? Bây giờ mọi người đều nói rằng giờ tắt đèn quá sớm. Chi bằng cậu thay mặt lớp chúng ta, tìm giáo viên cố vấn ý kiến lại xem sao.”

Bản thân Ninh Hương cũng cảm thấy thời gian tắt đèn quá sớm, hơn nữa cô ngoài việc học tập còn cần thêu thùa, đòi hỏi nhiều thời gian hơn những người khác. Trước đây khi chưa đến trường đi học, cô ấy sẽ thắp đèn để học hoặc thêu thùa đến tận khuya.

Nếu như vấn đề này có thể được trao đổi và giải quyết, tự nhiên cũng là một chuyện tốt. Cô nếu như đã được bầu làm ủy viên học tập, cống hiến cho lớp cũng là chuyện nên làm, thế nên cô cũng đồng ý:

“Được chứ, ngày mai tớ sẽ nói với giáo viên cố vấn.”

Bạn cùng phòng thỉnh thoảng vẫn sẽ bật cười khi nghe cô nói chuyện, sau đó học theo cách cô nói một câu: “Được chứ.”

Nhại giọng cô xong còn có người nói thêm một câu: “Cậu nói chuyện đáng yêu quá đi mất.”

Sau khi nói chuyện xong chuyện giờ tắt đèn, tám người họ lại thì thầm về chuyện học hành, sau đó nhắm mắt đi ngủ. Nếu đã không thể kéo dài thời gian học tập nên đương nhiên không thể lãng phí thời gian này, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.

Nghỉ ngơi sớm thì sáng mai có thể dậy sớm hơn, như vậy có thể có thêm thời gian đọc sách làm đề.

***

Vì đã đồng ý yêu cầu của bạn cùng phòng, trong giờ giải lao của ngày hôm sau, Ninh Hương đã đi tìm giáo viên cố vấn. Kết quả khi đến phòng làm việc của giáo viên cố vấn, lớp trưởng lớp họ là Châu Tùng Minh cũng ở đó, và anh ấy vừa hay cũng đang nói về chuyện đó.

Nhưng chuyện này giáo viên cố vấn thật sự không thể quản được, dù sao thời gian tắt đèn là do nhà trường quy định, hơn nữa còn do toàn trường thống nhất quản lý. Chuyện này liên quan đến sinh viên của toàn trường, không phải là chuyện chỉ liên quan đến một lớp hay một khoa nào.

Giáo viên cố vấn suy nghĩ một hồi, sau đó đưa ra ý kiến cho Ninh Hương và Châu Tùng Minh, bảo bọn họ đi đến khác khoa khác hỏi một lượt, để xem có phải là hầu hết học sinh đều nghĩ rằng trường học cho tắt đèn quá sớm hay không, nếu như có thì cử đại diện nói chuyện với phía nhà trường.

Nhận được kiến nghị của giáo viên cố vấn, Ninh Hương và Châu Tùng Minh chia nhau ra tìm các sinh viên khoa khác hỏi một lượt. Hỏi được một vài khoa, quả nhiên đa số sinh viên các khoa khác cũng giống như khoa lịch sử của bọn họ, đều cảm thấy giờ tắt đèn của nhà trường quá sớm.

Khi Ninh Hương hỏi đến Khoa Kiến trúc, người ta giúp cô gọi Lâm Kiến Đông từ trong lớp r

a.

Trong hoàn cảnh như vậy đột nhiên gặp nhau, hai người đều bất giác bật cười, Ninh Hương mỉm cười nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Không tồi nhỉ, ở nhà là đội trưởng đội sản xuất ở, đến trường học lại là lớp trưởng.”

Vì hai người không học cùng khoa, hai tuần học đầu tiên lại có rất nhiều việc phải làm, vừa phải thích nghi với môi trường mới, vừa phải giúp đỡ giáo viên thực hiện các nhiệm vụ và các hoạt động dạy học khác nhau nên sau khi khai giảng hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Lâm Kiến Đông cũng thu lại nụ cười trên môi, đáp lại lời của Ninh Hương,

“Vì anh là đội trưởng đội sản xuất mấy năm nay, bọn họ cứ muốn anh làm lớp trưởng, anh đành phải miễn cưỡng đảm nhiệm chức vụ này vậy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 197



Đảm đương tốt chức vụ đội trưởng đội sản xuất như vậy, chăm lo cho các xã viên trong đội, đốc thúc mọi người chăm chỉ làm việc để mùa màng bội thu, việc làm lớp trưởng đối với anh mà nói cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Ninh Hương không nói với anh nhiều về chuyện cán bộ lớp, cũng không nói chuyện gì khác mà trực tiếp hỏi thẳng anh: “Em đến đây để hỏi xem các sinh viên trong khoa của anh liệu có cho rằng thời gian tắt đèn của trường là quá sớm rồi không.”

Đây đúng thật là sự tiếng nói chung của cả trường, Lâm Kiến Đông lập tức gật đầu: “Mọi người đều đang rất phiền lòng về việc này.”

Nếu như đều đang lo lắng chuyện này, Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nói, “Nếu như người đều có ý kiến, vậy thì hay là chúng ta bầu ra vài người đại diện đi đàm phán với phía trường học, cố gắng xin nhà trường lùi thời gian tắt đèn lại. “

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông cảm thấy có thể thử xem sao, lập tức gật đầu , “Anh nghĩ được đấy.” Hai người cứ như vậy bàn xong chuyện quan trọng này, Lâm Kiến Đông nhân cơ hội gặp mặt này hỏi Ninh Hương một câu:

“Nửa tháng này em thấy thế nào? Có chỗ nào thấy khó chịu hay không thích nghi được không?” Ninh Hương lắc đầu,

“Tất cả đều rất tốt, bầu không khí học tập rất tốt, các bạn học cũng rất thân thiện.”

Cảm giác của cô cũng là cảm giác của Lâm Kiến Đông, nhìn trạng thái của Ninh Hương cũng biết hai tuần qua cô sống rất tốt, vì vậy Lâm Kiến Đông lại nói một câu: “Đây là lớp học của bọn anh, nếu sau này có chuyện gì, em cứ đến tìm anh.” Ninh Hương không khách sáo với anh, lập tức gật đầu:

“Được.” Nói xong lời này, Ninh Hương cũng không đứng đó thêm nữa, lại đến khoa tiếp theo hỏi thăm.

***Sau một ngày liên lạc theo cách này, về cơ bản từng khoa đều đạt được sự thống nhất - đều muốn nhà trường lùi thời gian tắt đèn muộn một chút. Năng lực hành động của mọi

người cũng rất mạnh mẽ, ngày hôm sau lập tức cử một vài sinh viên có năng lực dẫn đầu để đàm phán với trường học.

Sau hai ngày cố gắng, kết quả đã được công bố vào buổi tối ngay sau khi đàm phán.

Ban lãnh đạo nhà trường rất thấu hiểu sự hào hứng muốn học hỏi thêm kiến thức của mọi người khi mới quay lại trường, tuy rằng còn có chút do dự có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của mọi người, buổi tối kéo dài thời gian tự học của sinh viên đến 12 giờ đêm.

Sau khi thời gian tắt đèn của phòng tự học lùi đến 12 giờ, thời gian tắt đèn của ký túc xá cũng được điều chỉnh lùi lại nửa giờ, từ mười giờ rưỡi tắt đèn trước đó thành mười một giờ.

Nghe thấy thông báo truyền ra từ loa của trường, không ít sinh viên đã đứng dậy hò reo. Triệu Cúc thậm chí còn lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa, đặt lên bàn học của Ninh Hương, mỉm cười nói:

“Vất vả cho cậu rồi.”

Ninh Hương thực sự rất thích loại cảm giác được người khác công nhận, giơ tay ra nhận lấy viên kẹo, mỉm cười nhét vào túi.

Mà thời gian tự học kéo dài đến 12 giờ đêm, thời gian riêng của Ninh Hương tự nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Bây giờ cô đã sắp xếp một thời gian biểu mới cho thời gian sau bữa tối, sau khi ăn tối cô sẽ ở trong ký túc xá hai tiếng đồ hồ để thêu. Sau khi tắm rửa lại cầm sách đến lớp tự học, học đến 12 giờ thì về phòng đi ngủ.

Bây giờ Ninh Hương thêu đến phần rộng 20cm của bức tranh lâm viên, cô dự tính sẽ thêu nhiều hơn một chút, đến khi có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn thì đem đi cho thầy thêu Châu Văn Khiết xem.

Sau khi ăn xong bữa tối, Ninh Hương quay trở lại ký túc xá nghỉ ngơi trong vài phút, đợi đến khi những người khác đều nghỉ ngơi xong đến lớp tự học rồi, cô liền đem đồ thêu ra cặm cụi thêu thùa.

Trong lúc cô đang nghiêm túc tập trung thêu, cửa ký túc xá đột nhiên bị mở ra, Triệu Cúc ở giường số ba và Trương Phương ở giường số bốn không biết tại sao lại quay về rồi. Triệu Cúc và Trương Phương bước vào phòng nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trước khung thêu thêu thùa, trong phút chốc sững người. Họ vốn dĩ là quay lại để lấy sách, lúc này cũng quên béng mất, họ chào Ninh Hương rồi lập tức bước đến bên cạnh cô.

Trương Phương hiếu kì cúi đầu nhìn một lát, tò mò hỏi Ninh Hương:”

Cậu đang làm gì vậy?”

Ninh Hương cũng không hề cảm thấy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi cười, “Đang thêu.”

Ninh Hương gật đầu, “Điều kiện gia đình không tốt, trợ cấp của trường phải dùng rất tiết kiệm mới đủ tiền ăn trong một tháng, nhưng vẫn còn những chỗ khác cần tiêu tiền. Tớ chỉ có thể làm việc này để kiếm tiền, nếu không thì không thể đi học được rồi.”

Triệu Cúc nhìn ngón tay cầm kim của cô di chuyển nhanh thoăn thoắt, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mắt, chớp chớp mắt: “Trước đây cậu cứ luôn về kí túc xá sớm hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ lại tự học muộn hơn hai tiếng, có phải là để thêu cái này không?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 198



Trương Phương nhìn một hồi lại không nhịn được mà khen ngợi: “Giỏi thật đấy.”

Cô ấy lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người ta thêu, cứ như vậy lặng lẽ ngồi trước khung thêu, ngón tay thon dài, trắng nõn cầm lấy kim thêu, từng đường kim mũi chỉ thêu lên từng dải màu trên mặt vải, có một loại cảm giác tựa như đang xuyên qua lịch sử. Sau khi cuộc sống trong trường học dần theo quy luật, dù là có bận học hay không, mỗi ngày Ninh Hương đều không thay đổi mà dành ra hai giờ để thêu thùa, nếu như còn nhiều thời gian, cô sẽ làm thêm nửa giờ hoặc một giờ nữa.

Tuy nói hiện tại học tập là nội dung chủ yếu trong cuộc sống của cô, nhưng cô vĩnh viễn ghi nhớ, thêu thùa mới là nội dung chủ yếu của cả đời cô.

Mà sau khi bạn cùng phòng phát hiện cô đang thêu thùa, có đôi khi hai ba người sẽ cùng chen bên cạnh để nhìn cô thêu, giống như đang nhìn chuyện gì hiếm lạ và lợi hại vậy. Mỗi lần xem đều xem một hồi rồi lại tán thưởng, cảm thấy đây là một nghề thủ công thần kỳ.

Chỉ một cây kim và vài sợi chỉ thế mà có thể thêu ra cảnh tượng đẹp đẽ sinh động như vậy.

Cố Tư Tư ở giường số bảy sau khi xem mấy lần thì có một ý nghĩ kỳ lạ, nắm b.í.m tóc của mình, hỏi Ninh Hương: “Ninh Hương, cậu thêu thùa lợi hại như vậy, nếu như tớ đưa cho cậu một tấm hình, cậu có thể thêu được hay không?”

Thêu chân dung nhân vật là khó nhất trong tất cả các đề tài thêu thùa, trước đó Ninh Hương đi theo thầy thêu Châu Văn Khiết học tập tay nghề vài tháng cũng có học một chút phương pháp và kỹ xảo thêu chân dung nhân vật, nhưng cô vẫn chưa thật sự thêu sản phẩm nào.

Một năm trước, sản phẩm thêu lấy nguyên liệu từ phường thêu mà làm ra cũng đều là mấy bức vẽ hoa chim phong cảnh là đa số, chưa từng bắt tay thêu chân dung nhân vật. Đây nếu như muốn làm sản phẩm chân chính thì cô cần tốn thời gian luyện tập mới được, luyện ổn mới có thể nói mình có thể thêu.

Cho nên cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tư Tư nói: “Tạm thời vẫn chưa thêu được tốt như vậy.”

Trước kia Cố Tư Tư là làm văn nghệ binh trong bộ đội đương, bây giờ đảm nhiệm chức ủy văn nghệ trong lớp. Khuôn mặt cô ấy xinh xắn, tư thái khí chất đều rất tốt, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nói với Ninh Hương: “Vậy thì đợi đến lúc cậu có thể thêu là được.”

Ninh Hương cũng cười, gật đầu với cô ấy: “Được.”

Chuyên ngành của họ năm ngoái khôi phục tuyển sinh, tổng cộng cũng chỉ tuyển được hai mươi bốn người, nữ sinh thi đậu tương đối nhiều hơn chút, những nữ sinh khác ở ký túc xá kế bên nhưng bình thường ở chung quen thuộc nhất đương nhiên vẫn là người của ký túc này.

Cho tới bây giờ, tám nữ sinh của ký túc ở chung cũng xem như vui vẻ. Nhiều người như vậy mỗi ngày ở cùng nhau khó tránh khỏi có xung đột nhưng đều có thể dựa vào giao tiếp để hóa giải, mâu thuẫn lớn thì đến bây giờ còn chưa có, đại thể rất hài hoà.

Trương Phương nhìn một hồi lại không nhịn được mà khen ngợi: “Giỏi thật đấy.”

Cô ấy lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người ta thêu, cứ như vậy lặng lẽ ngồi trước khung thêu, ngón tay thon dài, trắng nõn cầm lấy kim thêu, từng đường kim mũi chỉ thêu lên từng dải màu trên mặt vải, có một loại cảm giác tựa như đang xuyên qua lịch sử. Sau khi cuộc sống trong trường học dần theo quy luật, dù là có bận học hay không, mỗi ngày Ninh Hương đều không thay đổi mà dành ra hai giờ để thêu thùa, nếu như còn nhiều thời gian, cô sẽ làm thêm nửa giờ hoặc một giờ nữa.

Tuy nói hiện tại học tập là nội dung chủ yếu trong cuộc sống của cô, nhưng cô vĩnh viễn ghi nhớ, thêu thùa mới là nội dung chủ yếu của cả đời cô.

Mà sau khi bạn cùng phòng phát hiện cô đang thêu thùa, có đôi khi hai ba người sẽ cùng chen bên cạnh để nhìn cô thêu, giống như đang nhìn chuyện gì hiếm lạ và lợi hại vậy. Mỗi lần xem đều xem một hồi rồi lại tán thưởng, cảm thấy đây là một nghề thủ công thần kỳ.

Chỉ một cây kim và vài sợi chỉ thế mà có thể thêu ra cảnh tượng đẹp đẽ sinh động như vậy.

Cố Tư Tư ở giường số bảy sau khi xem mấy lần thì có một ý nghĩ kỳ lạ, nắm b.í.m tóc của mình, hỏi Ninh Hương: “Ninh Hương, cậu thêu thùa lợi hại như vậy, nếu như tớ đưa cho cậu một tấm hình, cậu có thể thêu được hay không?”

Thêu chân dung nhân vật là khó nhất trong tất cả các đề tài thêu thùa, trước đó Ninh Hương đi theo thầy thêu Châu Văn Khiết học tập tay nghề vài tháng cũng có học một chút phương pháp và kỹ xảo thêu chân dung nhân vật, nhưng cô vẫn chưa thật sự thêu sản phẩm nào.

Một năm trước, sản phẩm thêu lấy nguyên liệu từ phường thêu mà làm ra cũng đều là mấy bức vẽ hoa chim phong cảnh là đa số, chưa từng bắt tay thêu chân dung nhân vật. Đây nếu như muốn làm sản phẩm chân chính thì cô cần tốn thời gian luyện tập mới được, luyện ổn mới có thể nói mình có thể thêu.

Cho nên cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tư Tư nói: “Tạm thời vẫn chưa thêu được tốt như vậy.”

Trước kia Cố Tư Tư là làm văn nghệ binh trong bộ đội đương, bây giờ đảm nhiệm chức ủy văn nghệ trong lớp. Khuôn mặt cô ấy xinh xắn, tư thái khí chất đều rất tốt, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nói với Ninh Hương: “Vậy thì đợi đến lúc cậu có thể thêu là được.”

Ninh Hương cũng cười, gật đầu với cô ấy: “Được.”

Chuyên ngành của họ năm ngoái khôi phục tuyển sinh, tổng cộng cũng chỉ tuyển được hai mươi bốn người, nữ sinh thi đậu tương đối nhiều hơn chút, những nữ sinh khác ở ký túc xá kế bên nhưng bình thường ở chung quen thuộc nhất đương nhiên vẫn là người của ký túc này.

Cho tới bây giờ, tám nữ sinh của ký túc ở chung cũng xem như vui vẻ. Nhiều người như vậy mỗi ngày ở cùng nhau khó tránh khỏi có xung đột nhưng đều có thể dựa vào giao tiếp để hóa giải, mâu thuẫn lớn thì đến bây giờ còn chưa có, đại thể rất hài hoà.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 199



Kỳ thật chủ yếu cũng là mọi người đều một lòng đặt vào chuyện học, không có tâm tư nghĩ chuyện khác. Mỗi ngày không phải ở phòng học lên lớp thì chính là tự học trong phòng tự học, thời gian ở ký túc xá cũng không phải là nhiều, đương nhiên mâu thuẫn cũng ít.

Mặc dù tổng thể bầu không khí ở chung tương đối vui vẻ nhưng cũng không phải là làm gì cũng là tám người làm cùng nhau, vẫn là có phân chia thân hay không thân.

Trước khi Hồ Nguyệt giường số một và Tống Tử Trúc giường số hai thi đậu đại học thì là thanh niên trí thức, kinh nghiệm chung nhiều, bình thường cùng nhau tương đối nhiều một chút, Triệu Cúc giường số ba và Trương Phương giường số bốn trước đó đều đi làm ở công xưởng, bọn họ thường xuyên kết bạn.

Còn lại Hứa Lệ San từng làm y tá ở bệnh viện, Kim Văn Đan từ đơn vị cơ quan thi đến đây, còn có Cố Tư Tư đã từng đi lính chuyển nghề về, ba người họ thì thường kết bạn với nhau.

Bởi vì mỗi ngày Ninh Hương đều phải dành thời gian để thêu thùa, tất cả thời gian rảnh rỗi đều tận dụng, cho nên tương đối không gần gũi với ai, đều như nhau cả. Người khác biết cô muốn kiếm tiền duy trì cuộc sống, bình thường cũng sẽ không quấy rầy cô nhiều.

Đương nhiên, không quấy rầy nhiều không có nghĩa là lạnh nhạt, nếu trong túc xá có một vài hoạt động tập thể, vẫn như cũ đều là tám người cùng nhau. Ví như hiện tại khai giảng cũng tầm một tháng rồi, Kim Văn Đan đề nghị cuối tuần cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.

Ý nghĩ này nói ra, những người khác quả quyết giơ tay đồng ý, Ninh Hương hiển nhiên cũng không có ý kiến.

Bất quá cuối tuần này cô còn có một chuyện phải làm, đó chính là thêu ra một phần bức vẽ của lâm viên, cầm đến cho thầy thêu Châu Văn Khiết xem xét. Tước đó cô đã lưu lại địa chỉ nhà Châu Văn Khiết, nghĩ cuối tuần bà ấy hẳn là ở nhà.

Tháng tư, thời tiết Tô Thành đã nóng lên chút ít.

Tối thứ bảy, Ninh Hương ngồi bên bàn đọc sách cầm bút máy viết thư cho Vương Lệ Trân. Trước đây cô đã đồng ý với Vương Lệ Trân một tháng sẽ viết cho bà ấy một lá thư, dùng từ đơn giản, kể một ít chuyện nhỏ về cuộc sống trong trường học của cô.

Viết xong gấp giấy viết thư lại nhét vào phong bì, dùng nhựa cao su dán lại rồi điền địa chỉ lên.

Trương Phương rửa mặt xong trở về đi đến bên cạnh Ninh Hương, thấy cô đang nghiêm túc điền địa chỉ liền chào hỏi một câu: “Viết thư về nhà hả?”

Ninh Hương ngẩng đầu cười cười: “Ừm.”

Mặc dù cô nói với bạn cùng phòng là mình đến từ nông thôn, nhưng cũng không nói kỹ về tình huống cụ thể trong nhà, cũng không nói chuyện mình từng ly hôn. Bị hỏi đến vấn đề này, cô mập mờ một câu liền cho qua chứ không nói nhiều.

Cô đến trường đi học mặc dù không thể không xã giao, nhưng xã giao chung quy là thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là học tập. Có thể duy trì quan hệ tốt đẹp và hòa thuận với bạn học là được rồi, không cần thiết chuyện gì cũng nói cho người ta biết.

Kim Văn Đan đã lên giường nghe được đối thoại của Ninh Hương và Trương Phương bỗng ngồi dậy, đưa đầu nhìn Ninh Hương hỏi một câu: “Ninh Hương, vậy ngày mai cậu phải đến bưu điện đúng không?”

Ninh Hương lại nhìn về phía cô ấy gật gật đầu: “Ngày mai phải đi ra ngoài tìm sư phụ tớ, thuận tiện đi gửi thư luôn.”

Kim Văn Đan nghe nói như thế bèn vội xuống giường, lấy một lá thư từ bàn đọc sách của mình ra đưa đến trước mặt Ninh Hương, cười nói: “Vậy phiền cậu giúp tớ gửi luôn, cảm ơn nha.”

Chuyện nhỏ giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn học, Ninh Hương cười đưa tay nhận: “Được.”

Ninh Hương cất thư Kim Văn Đan đưa cho cô, đặt hai lá thư cùng một chỗ, không lâu nữa là đến giờ tắt đèn. Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc còn ở phòng tự học chưa trở về, những người khác lần mò trong bóng tối mà lần lượt lên giường.

Ninh Hương lên giường nằm xuống, hít một hơi thật dài, giảm bớt mệt mỏi của cả ngày, sau đó liền nhắm mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau mặc dù là chủ nhật, cô vẫn như cũ mà dậy rất sớm, cùng Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc đi nhà ăn ăn sáng, lại đến phòng tự học đọc sách học tập. Tự học nửa ngày, đến trưa ăn cơm trưa xong cô liền đeo cặp màu vàng đi ra cửa.

Đón lấy cảm giác nóng hổi của ánh mặt trời trên đầu, cô đến bưu điện mua tem rồi gửi thư đi, sau đó mua chút bánh ngọt rồi ngồi xe buýt đến nhà thầy thêu Châu Văn Khiết. Lúc này cũng không có điện thoại để hẹn trước, chỉ có thể thử vận may.

Ninh Hương cầm lấy địa chỉ mà Châu Văn Khiết để lại cho cô, ngồi xe buýt đến gần đó, sau đó lại hỏi người khác mới tìm được nhà Châu Văn Khiết. Nhà bà ấy ở chỗ nhà ngói có bức tường trắng ngói đen trong tòa nhà nhỏ hai tầng ven sông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi tìm tới, cô đến gõ cửa thì nghe được tiếng thầy thêu Châu Văn Khiết vừa đáp lời vừa ra mở cửa. Sau khi mở cửa, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt thầy thêu Châu Văn Khiết bỗng dưng sáng lên, cười nói: “Là A Hương à.”
 
Back
Top