Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 580: Chương 580



Nhà họ Ngô và người nhà họ Tiêu đều bị bắt đi, cảnh sát và cảnh vệ cũng rời đi, căn phòng đột nhiên trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, còn mang theo cảm giác im lặng, hoang vắng sau cuộc tranh cãi ầm ĩ.

Nhưng dường như trong tại vẫn còn âm thanh “ù ù”.

Tiêu Lan ngồi bên cạnh chiếc ghế sofa và nhìn ra cánh cửa đang đóng kín nhưng không biết bản thân mình đang suy nghĩ chuyện gì.

Lương Ngộ Nông nhìn Trình Ninh, nói: “Những gì mà con vừa mới nói, con biết được từ khi nào, làm sao con lại biết được?”

Trình Ninh nhún vai, cô đưa mắt liếc nhìn Tiêu Lan, nói: “Chỉ là vừa rồi, con nghe mẹ kể lại những chuyện trước kia giữa bà cụ Tiêu và bà Phương, cảm thấy kỳ lạ, lại nghĩ đến nhiều chuyện xảy ra trong nhà họ Tiêu, con vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mà vừa rồi con lại chợt cảm thấy dì cả Phương và bà Phương trông giống nhau quá, nên mới thử ăn nói lung tung một lần, nhưng con không ngờ phản ứng của bọn họ lại dữ dội đến thế, vậy nên có cứ lần theo manh mối và kết nối mọi chuyện lại với nhau... Đương nhiên, thực chất con chỉ nói những lời vớ vẩn mà thôi, đặc biệt là cậu cả Tiêu, ai biết anh ta là thật hay giả.”

Thậm chí cô còn không thèm gọi “dì cả Tiêu”, mà cứ thế gọi thẳng “dì cả Phương”.

Mọi người: “...”

Lương Ngô Nông và Tiêu Lan không biết phải nói gì.

Hàn Đông Nguyên vẫn một mặt như thế mà nói: “Ai da, thật là, Ninh Ninh nhà chúng ta thông minh quá đi mất, con cảm thấy rất tự hào, rất thích.”

Trình Ninh cảm thấy hơi buồn khi nhìn thấy Tiêu Lan thế này.

Cô cũng cảm thấy hành động của mình hung hãn như hổ đói, đối với Tiêu Lan có hơi quá mãnh liệt.

Trước kia cô không hề quan tâm đ ến Tiêu Lan, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đ ến tâm trạng của bà ấy như thế nào, thế nhưng bây giờ lại đang tiết lộ một màn kinh tởm như vậy của nhà họ Tiêu, Trình Ninh lại nhìn Tiêu Lan, cảm thấy có hơi đau lòng, một người đã mất đi sự che chở của cha mẹ từ khi còn nhỏ và rơi vào trong tay của sài lang hổ báo.

Từ khi con nhỏ, bà ấy đã rơi vào trong tay của những kẻ trăm phương ngàn kế muốn làm hại bà ấy như bà cụ Tiêu và bà Phương, có thể tưởng tượng được hai người đó sẽ dạy dỗ bà ấy như thế nào, bà ấy có thể lớn lên tốt như thế này, trưởng thành như hiện tại, thật sự là một điều không hề dễ dàng gì.

Cô suy nghĩ một lúc thì quyết định an ủi bà ấy, nói: “Không sao đâu mẹ à, con chỉ là thấy bọn họ không tài nào bình tĩnh được, nên cảm thấy đưa bọn họ đến đồn cảnh sát sẽ dễ dàng khiến bọn họ bình tĩnh hơn, nếu như thật sự có chuyện gì thì cũng nên điều tra, chỉ như vậy thì bọn họ mới có thể biết được sự thật một cách rõ ràng, sống theo cách mình muốn, không nên quá tham lam, lúc nào cũng nghĩ tới những thứ không thuộc về mình, chỉ như vậy thì bọn họ mới có thể sống như người bình thường”

Mặc dù những lời an ủi này chỉ có hạn, nhưng Tiêu Lan vẫn nhận ra Trình Ninh đang an ủi mình.

Đây chính là niềm an ủi lớn nhất đối với Tiêu Lan.

Hơn nữa có lẽ Trình Ninh đã hiểu lầm bà ấy.

Bà ấy lấy lại tinh thần, cười nói: “Mẹ không lo lắng cho bọn họ, nếu không thì mẹ đã không làm vậy, sẽ không gọi cuộc điện thoại đó. Mẹ chỉ đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra ở nhà khi mình còn nhỏ mà thôi, ông nội và bà nội của mẹ vẫn còn, còn cả bác cả trai nữa.

Sau tất cả những chuyện ồn ào, ầm ĩ này, bà ấy không muốn gọi bà cụ Tiêu và ông cụ Tiêu là bố mẹ nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy nhớ tới rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc nhỏ, cảm thấy thật sự rất xứng đáng.

“Phản ứng của mẹ không nhanh nhẹn như con...”

Tiêu Lan chậm rãi nói tiếp, “Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại những chuyện xảy ra khi mẹ còn nhỏ, mẹ cảm thấy có rất nhiều điều kỳ lạ, rất có khả năng suy đoán của con là sự thật, từ khi mẹ bắt đầu có ký ức, tình cảm giữa bác cả trai và bác cả gái cũng chỉ bình thường mà thôi, bác cả trai cũng không thích anh cả và cả Tiêu Truyền Thu và Tiêu Đan, sau này bác cả trai còn có một người vợ lẽ, người vợ bé đó của ông ta cũng sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta rất yêu thương đứa con trai đó, còn đứa con trai đó thì lại rất ghét Tiêu Truyền Thu, bây giờ nghĩ lại mới thấy, rất có khả năng bác cả trai cũng biết đứa bé đó không phải là con ruột của mình, cho dù lúc đầu không biết thì sau này ông ta cũng biết.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 581: Chương 581



Còn về lý do tại sao việc đó không bị lộ ra ngoài, có lẽ lúc đó chưa có người vợ bé, Tiêu Truyền Thụ vẫn là đứa con trai duy nhất của ông ta, đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tiêu, mà lúc đó ông nội lại yêu thương cha ruột của Tiêu Lan, Tiêu Trung Đình hơn, vậy nên bác cả Tiêu mới mắt nhắm mắt mở mà nhận đứa con trai này, nhưng càng về sau ông ta lại càng bị ám ảnh bởi việc phải đi người vợ bé để sinh thêm cho ông ta một đứa con trai.

“Vậy người vợ bé và đứa con trai đó thì sao?” Trình Ninh hỏi.

“Chạy rồi”

Tiêu Lan nói, “Trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, người vợ bé đó đã lấy một số tiền rồi dẫn theo đứa con trai bỏ trốn”

Trình Ninh: ….

Nhà họ Tiêu thật sự là một vũng bùn lầy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Lan đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Ninh Ninh, con đợi một chút.”

Bà ấy lại đi vào trong phòng, đến khi bước ra trên tay bà ấy còn cầm theo một mặt dây chuyền có khóa hình hoa sen được làm bằng bạc cỡ nửa lòng bàn tay, bà ấy đưa nó cho Trình Ninh, rồi nói: “Cái này là do ông nội của mẹ, cũng là ông cố của con để lại cho mẹ.”

Lúc đó nhà họ Tiêu vẫn còn rất giàu có, mặt dây chuyền có khóa làm bằng bạc như vậy đã mang tặng cho huyết mạch duy nhất của Nhị phòng, thật ra cũng không phải là chuyện dễ thấy gì, chẳng qua chỉ là món quà lưu niệm mà thôi.

Trình Ninh đưa tay ra và nhận lấy, cầm nó trên tay rồi lật qua lật lại trong ngờ vực, không biết rốt cuộc Tiêu Lan có ý gì.

Bà ấy muốn tặng cái này lại cho cô sao?

“Mở nó ra xem thử đi” Tiêu Lan nói.

Hả?

Trình Ninh đưa tay chạm vào mặt dây chuyền, tìm một điểm khảm thích hợp, rồi cạy mở nó ra.

Có một chiếc lược nhỏ ở bên trong, một cái bàn tính nhỏ, còn có một chiếc chìa khóa, sau đó Tiêu Lan đưa tay cầm chiếc lược nhỏ kia lên, lấy nó cạy tìm trong hộp đựng mặt dây chuyền, thật ra mặt dây chuyền còn một lớp khác nữa, Tiêu Lan rút ra một mảnh lụa nhỏ mỏng như cánh ve sầu, Trình Ninh nhìn thấy trên tấm vải lụa mỏng đó có vẽ một số hoa văn.

Cô nhìn những hoa văn trên tấm lụa mỏng đó rồi lại nhìn Tiêu Lan.

Tiêu Lan bèn nói: “Đó là của ông cố và bà cố của con, ngoài ra còn có một số di vật cha mẹ ruột của mẹ để lại, thực ra chúng cũng không phải là đồ có giá trị gì, chỉ là một vài bức thư cũ, ông ấy đã đặt chúng ở một số nơi, rồi giao lại cho mẹ. Chủ yếu là, con cũng biết rồi đấy, mẹ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ông cố của con biết nếu như ông ấy trực tiếp đưa chúng cho mẹ, thì cho dù những thứ đó chỉ là những món đồ không có giá trị, chúng vẫn có thể không nằm trong tay mẹ...”

Bà ấy vừa nói vừa miễn cưỡng cười gượng, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói, “Chẳng qua là vì những năm nay quá bất tiện, đợi đến khi lấy lại được ngôi nhà, chúng ta cùng nhau đi xem chúng chung với nhau.”

Nhà họ Tiêu có nhiều chuyện chuyển ngoặt như vậy, Trình Ninh thật sự rất tò mò không biết ông cố để lại cho Tiêu Lan những gì, cô cũng biết tâm trạng hiện tại của Tiêu Lan, nên gật đầu đồng ý.

Sau đó Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên rời khỏi nhà họ Lương.

Vào chiều hôm đó Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông lại làm một việc khác.

Bọn họ đến nhà họ Tiêu, muốn lục soát phòng của bà Phương, bà cụ Tiêu, bà Phương và Tiêu Truyền Thu. Mấy người họ đều bị đưa đến đồn cảnh sát, làm sao họ có thể ngăn cản Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông?

Hai người họ tìm thấy rất nhiều dược liệu, hương liệu, từ căn phòng nơi bà Phương và bà cụ Tiêu ở, và chúng là thuốc bà cụ Tiêu uống hàng ngày vào mỗi tuần.

Có một số thứ còn rất quen thuộc với Tiêu Lan, thậm chí có một số loại Tiêu Lan còn chưa từng nhìn thấy chúng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 582: Chương 582



Lương Ngộ Nông trực tiếp mang những loại thuốc đó đến phòng thí nghiệm của bệnh viện quân đội, ở đó có cả thuốc Trung y và thuốc Tây y, nên ông ta không cần phải lo lắng về việc có thể kiểm tra ra được hay không, Kết quả sẽ được đưa ra vào sáng sớm ngày hôm sau.

Một số loại hương liệu và dược liệu có thành phần gây ảo giác ở mức độ khác nhau, có một số loại thuốc nếu sử dụng trong thời gian ngắn có tác dụng an thần và giúp ngủ ngon hơn, nhưng nếu sử dụng lâu dài có thể khiến con người dần dần trở nên lệ thuộc vào thuốc, có một số loại còn có thể trực tiếp gây tác động đến thần kinh, làm rối loạn tâm trí.

Tiêu Lan nhìn những thứ đó một lúc lâu, rồi yêu cầu cảnh vệ chuyển những thứ đó đến trại tạm giam.

Nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô tranh cãi ầm ĩ, gây rối làm loạn ở nhà họ Lương, còn uy h.i.ế.p vợ của Đại Đội trưởng Lương, ở đồn công an lấy lời khai, lại giam giữ bọn họ thêm hai ngày, sau khi bọn họ thừa nhận sai lầm của mình, đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện ở gần nhà họ Lương hay thậm chí là đến gần Tiêu Lan và Trình Ninh, ngoài trừ bà cụ Tiêu và bà Phương thì tất cả những người còn lại đều được thả ra.

Bà cụ Tiêu và bà Phương liên quan đến tội danh lén lút đánh tráo con cái, sử dụng hương liệu trong thời gian dài để âm mưu sát hại ông cụ Tiêu, Tiêu Lan và cả Trình Ninh, âm mưu chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tiêu, bọn họ đã bị đưa đến trại giam và bị giam giữ ở đó.

Bọn họ sử dụng hương liệu do cảnh vệ gửi đến, không đến hai ngày, bà cụ Tiêu và bà Phương đã thú nhận tất cả mọi chuyện.

Quả nhiên mọi chuyện đúng như những gì Trình Ninh đã đoán.

Chỉ ngoại trừ một số chi tiết.

Tiêu Truyền Thụ và Tiêu Đan đều không phải là con của bà cụ Tiêu.

Năm đó gia đình bà Phương đã đưa bà cụ Tiêu và cậu bé Tiêu Truyền Thụ chỉ mới hai tuổi về vùng nông thôn để tránh loạn lạc, cả bà cụ Tiêu và bà Phương đều đang mang thai, còn cùng mang theo hai đứa trẻ, hành trình đó rất khó khăn, đầu tiên họ gặp phải một trận dịch bệnh trên đường đi, hai đứa trẻ đều bị sốt cao, sau đó chồng của bà Phương ra ngoài mua thuốc thì gặp phải bọn cướp, ông ta bị bắt đi và không bao giờ quay trở lại nữa, sau đó nữa hai đứa trẻ cũng không thể cứu được và bị lạc mất, cuối cùng chỉ còn lại bà cụ Tiêu và bà Phương hai người họ nương tựa vào nhau mà cùng trở về quê.

Con của bà Phương chào đời trước, cả đời bà cụ Tiêu được chiều chuộng, vô tư, bà ấy đã gây ra quá nhiều tội lỗi, con của bà ấy vì sinh non mà chết, nên bà Phương đã trực tiếp thay thế Tiêu Đan bằng đứa con ruột của mình.

Lúc đó bà cụ Tiêu sinh non, thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cơ thể yếu ớt, tinh thần không ổn định, bà Phương ngày đêm chăm sóc cho đứa trẻ, bà ấy không thể quản nhiều chuyện đến như vậy, vậy nên căn bản là bà ấy không biết đứa trẻ đã bị hoán đổi.

Một năm rưỡi sau, khi nghe tin thành phố đã thái bình, bà cụ Tiêu và bà Phương ôm “Tiêu Đan” trở về thành phố.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong khi đó, bà cụ Tiêu lại đang cảm thấy bồn chồn, khó chịu khi không có con trai, bà Phương đã nảy ra ý tưởng tìm một đứa trẻ có vẻ ngoài khi thoạt nhìn qua sẽ không tiết lộ bí mật của bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và đưa đứa trẻ đó trở về nhà họ Tiêu.

Nhưng không lâu sau đó, chồng của bà ấy, Tiêu Bá Thượng đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này.

Đương nhiên bà cụ Tiêu sẽ không chịu thừa nhận, bà ấy chỉ khẳng định đứa trẻ đó là của Tiêu Bá Thượng.

Mặc dù Tiêu Bá Thương có chút nghi ngờ, nhưng lúc đó cha ông ta mới là người quyết định trong gia đình, cha ông ta cũng luôn yêu thương, ưu ái cho em trai ông ta, tức là cha ruột của Tiêu Lan, Tiêu Trung Đình, đây mới là đứa con trai duy nhất của ông ấy, cha ông ta vẫn luôn rất coi trọng ông ấy, nên ông ta lại càng phải mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận chuyện này.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 583: Chương 583



Nhưng cuối cùng ông ta vẫn cảm thấy khó chịu, không thoải mái trong lòng, nên sau này đã cưới thêm một người vợ bé và sinh thêm một đứa con trai khác.

Mà vào thời điểm này, thậm chí bà cụ Tiêu còn ôm chặt “Tiêu Truyền Thụ” không chịu buông.

Đương nhiên rồi, bà cụ Tiêu vốn cho rằng Tiêu Đan là đứa con ruột duy nhất của bà ấy, vậy nên tự nhiên bà ấy cũng yêu thương Tiêu Đan nhất, cho dù ngày thường bà Phương có tìm kiếm lợi ích cho Tiêu Đan như thế nào đi chăng nữa, bà ấy vẫn luôn tích cực hết mình.

Điều này cũng bao gồm cả việc bà ta “cầu xin” nhưng thực chất là ép buộc Tiêu Lan phải nuôi đứa con của Tiểu Đan như con đẻ của mình.

Vì muốn lại cho Lương Niệm một tương lai tốt đẹp.

Nhưng bản thân bọn họ lại không muốn giấu giếm Lương Niệm, họ muốn Lương Niệm nhớ kỹ mẹ ruột của cô ấy là ai, không được quên mẹ ruột và bà ngoại của mình.

Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đi theo Tiêu Lan và những người khác đến thăm bà Phương và bà cụ Tiêu.

Bà Phương bị điên điên khùng khùng, cũng chẳng có gì đáng để xem cả, bà ta đã phạm phải quá nhiều tội ác, vốn dĩ họ định tống bà ta vào trong tù, nhưng với trạng thái tinh thần của bà ta không bình thường nên bà ta được đưa vào bệnh viện tâm thần.

Ngoài bà Phương ra, bà cụ Tiêu cũng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Khi sự thật được phơi ra ngoài ánh sáng, không chỉ có hai gia đình Tiêu Truyền Thụ và dì cả Phương bị ảnh hưởng, mà cả bà cụ Tiêu cũng bị.

Bà ấy cứ cho rằng con gái của bà Phương chính là đứa con gái ruột duy nhất của mình, nhưng bà ấy lại không ngờ được người thân thiết và đáng tin cậy nhất của mình vẫn luôn ở bên cạnh khống chế bà ấy.

Bà ấy nhận một đòn này có đau hay không?

Hai người họ sống cùng nhau suốt cả cuộc đời, cuối cùng bọn họ lại phải vào bệnh viện tâm thần để ở cùng nhau.

Trình Ninh và những người khác đã đến trại tạm giam để gặp bà cụ Tiêu một ngày trước khi bà ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Khi có một vài người bước ra, Trình Ninh bước xuống bậc thang, nhìn ánh nắng ngoài kia, cô quay đầu hỏi Tiêu Lan, nói: “Mẹ, mẹ định làm gì với căn nhà số hai mươi sáu Ngân Than?”

Đó là giấy tờ nhà đất của nhà họ Tiêu.

Mặc dù Trình Ninh đã mua nó về, nhưng đó là vì âm mưu chống lại người nhà họ Tiêu, mà hiện tại thì không cần thiết nữa rồi.

Tiêu Lan dịu dàng cười nói: “Không phải con đã mua nó từ lâu rồi sao? Nó là việc của con, con muốn làm gì thì cứ làm thế ấy”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Tiêu, cho dù hiện tại cô trực tiếp sống ở đó thì người nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô cũng sẽ không dám làm gì, nhưng Trình Ninh cũng không thích ngôi nhà đó.

Cô vẫn thích ngôi nhà số mười hai Ngân Than hơn.

Nếu như Lương Hằng Châu đã thích ngôi nhà đó, vậy thì cô sẽ bán cho Lương Hằng Châu.

Nhưng nếu bán căn nhà của nhà họ Tiêu cho người vợ trước của Lương Ngộ Nông, cô nghĩ tốt hơn là nên nói với Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông trước một tiếng.

Cô nói: “Lần trước anh Hằng Châu đã đến gặp con và nói rằng, anh ấy muốn căn nhà đó, con có thể bán cho anh ấy được không?”

Tiêu Lan có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó bà ấy liền bật cười, nói: “Mẹ đã nói căn nhà đó là do con tự mua, nên đương nhiên con có thể bán cho bất kỳ người nào con muốn.”

Nhưng nói đến đây bà ấy dừng lại một chút, khẽ liếc nhìn chồng mình một cái, rồi nói với Trình Ninh, “Hằng Châu cũng là một đứa trẻ biết tính toán, thằng bé luôn tự biết bản thân mình đang làm gì, con không cần phải suy nghĩ quá nhiều, con cứ xem như đó là một giao dịch bình thường thôi, con không cần phải cho thằng bé cái giá ưu đãi rồi lại khiến bản thân chịu thiệt, nên bán với giá bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu”

Trình Ninh: “…”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 584: Chương 584



Có Hàn Đông Nguyên ở đây, anh sẽ để cô chịu thiệt, cho Lương Hằng Châu một cái giá hời hay sao? Chắc chắn là không có chuyện đó.

Chủ sở hữu ban đầu của ngôi nhà số mười hai Ngân Than là một ông lão giáo sư của Học viên Mỹ thuật Quảng Thành, một ông lão họa sĩ.

Không cần Lương Hằng Châu giúp đỡ, bản thân cô vẫn biết được điều đó.

Khi cô đến gặp vị giáo sư già để bày tỏ mong muốn mua nhà, vị giáo sư già đã rất ngạc nhiên.

Bởi vì thậm chí ông ấy còn không nhận được thông báo nói rằng ông ấy có thể thu lại ngôi nhà.

Chẳng qua là ông ấy đã cải tạo lại ngôi nhà cách đây vài năm trước, ông ấy đã tích góp tiền lương của mình trong nhiều năm, tranh của ông ấy cũng được rất nhiều người yêu cầu, không thiếu tiền, cũng thật sự không có hứng thú với việc bán nhà.

Ông ấy không có hứng thú đối với việc phải trải qua nhiều thủ tục rườm rà.

Cuối cùng, Hàn Đông Nguyên đã tốn rất nhiều công sức để tìm lại cho ông ấy một số bộ sưu tập tranh và sách cổ đã bị thất lạc trong nhiều năm, ông ấy nhìn những bức tranh và những cuốn sách đó, thở dài, nói: “Thực ra giá trị của những bức tranh này không hề thấp hơn giá trị của ngôi nhà, Trình Ninh, chính bản thân cháu cũng là người học hội họa, từ trong thâm tâm mình ông biết cháu rất thích ngôi nhà này, vậy nên ông sẽ bán ngôi nhà cho cháu.”

Ông ấy nhận một vạn hai từ Trình Ninh.

Đương nhiên, tất cả các thủ tục tiếp theo đều sẽ được thực hiện, bao gồm cả các thủ tục trả lại nhà đất, đều được Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên thực hiện.

Trình Ninh thở dài, nói: “Em tưởng ông ấy nói giá trị của những bức tranh này không hề thấp hơn giá trị của ngôi nhà, nên cứ quên chuyện tiền mua nhà đi”

Một vạn hai nghìn đồng, cũng không ít.

Hàn Đông Nguyên buồn cười mà đưa tay đánh lên đầu cô một cái.

Mua một ngôi nhà với cái giá một vạn hai, mặc dù người bán nhà không thực sự yêu cầu.

Còn Lương Hằng Châu mua nhà cũ của nhà họ Tiêu với giá hai vạn năm.

Trình Ninh nhìn căn nhà lớn của nhà họ Tiêu, nói với Lương Hằng Châu: “Anh thật sự kiếm được lời rồi, đây thực sự là một món hời”

Cứ thử nghĩ xem tương lai sau này, cái ngôi nhà này ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn.

Toàn bộ nhà họ Lương và bản thân Lương Hằng Châu đều bị cướp, còn nợ Trình Ninh năm nghìn đồng, Lương Hằng Châu muốn trả tiền nợ theo hàng tháng.

Cô cứ tự mình chuyển nhà như thế, không chỉ mua được một căn nhà, mà còn kiếm thêm được một vạn ba nghìn đồng.

Thế nên ttâm trạng rất tốt.

Cô nói với Hàn Đông Nguyên: “Được rồi, để tiền sau này anh sẽ có vốn mở nhà máy, em sẽ có vốn mở phòng làm việc, nên anh không cần lo lắng về chuyện tiền bạc nữa đâu.”

Hàn Đông Nguyên vốn từ đầu chưa bao giờ lo lắng về chuyện tiền bạc, anh vẫn luôn cho rằng vợ mình thích tiền, nên Hàn Đông Nguyên muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa về cho cô.

Sau khi hoàn thành hết tất cả các thủ thủ tục thì có thể đến nhận nhà, đợi đến ngôi nhà trang trí xong có thể dọn vào ở, cũng đã là tháng 3 năm 1981.

Đó là thời điểm khi cảnh mùa xuân thật tươi đẹp.

Những bông hoa nhài mùa đông phủ kín các bức tường trong sân với ánh vàng rực rỡ, trông vô cùng đẹp mắt.

Trình Ninh tiễn Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan về sau khi hai người đã ghé thăm bọn họ và ngắm nhìn ngôi nhà mới, nhìn cửa sân đã đóng kín, Trình Ninh vuốt phần bụng dưới của mình, cô quay người lại đột nhiên hỏi Hàn Đông Nguyên một câu.

Cô hỏi anh: “Anh ba, nếu anh bị mất một cánh tay, vẫn còn ở quê, chưa kịp trở về thành phố, nếu lúc đó có người nói với anh rằng, anh không thể lo được cho em, anh cũng không thể mang lại hạnh phúc cho em, sẽ có người khác có thể chăm sóc cho em tốt hơn, anh sẽ rời bỏ em đúng không?”

Đây là câu hỏi vẫn luôn lởn vởn trong lòng cô.

Đã từ rất lâu rồi cô không muốn chạm vào nó, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi tim cô cũng đã đau đến quặn thắt lại, sau đó, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm và không bao giờ hỏi anh nữa.

“Mất một cánh tay bị mất?” Hàn Đông Nguyên cau mày lại.

Một kiếp sống khác của cô trong giấc mơ, có phải anh bị thương trong trận lũ và bị mất một cánh tay?

Cô ấy luôn chỉ nói rằng anh ấy bị thương nặng, nhưng chưa bao giờ nói rõ vết thương của anh là gì.

Cô sẽ không tùy tiện nói ra những điều như vậy.

Có phải trong giấc mơ của cô, anh đã bỏ rơi cô hay không?

Rồi cô bị bà cụ Tiêu và bà Phương bày mưu, hãm hại, đổ bệnh rồi chết?

Tại sao anh lại rời bỏ cô? Làm sao anh có thể rời xa cô được?

“Có phải anh vừa bị mất một cánh tay, vừa bị mất não luôn không?”

Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, nắm chặt đến mức phát đau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh nhếch mép cười, nói: “Anh chỉ bị thiếu mất một cánh tay mà thôi, cũng không phải là không có não, thậm chí còn chưa chết, tại sao anh phải đẩy em cho người khác?”

“Ninh Ninh, chỉ cần anh vẫn còn mạng để sống tiếp, anh nhất định sẽ không đẩy em cho người khác. Anh bị thiếu mất một cánh tay... em yên tâm, anh vẫn có thể cho em bất cứ thứ gì mà em xứng đáng nên có”

Thực ra Trình Ninh đã có sẵn câu trả lời trong lòng.

Nhưng lúc này nghe được lời nói của anh, trái tim và đôi mắt của cô vẫn cảm thấy đau rát không thể giải thích được.

Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra.

Đã lâu rồi cô ấy không nhạy cảm như vậy, trên TV nói rằng sự thay đổi nội tiết tố khi mang thai sẽ khiến tâm trạng con người thay đổi thất thường, có vẻ đó là sự thật rồi.

Cô đưa tay nắm lấy tay anh rồi đặt lên bụng dưới của mình, nhẹ nhàng nói một tiếng “ừm” bằng giọng mũi, rồi nói: “Không quan trọng là khi nào, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải ở bên nhau, từ nay về sau, bất kể là ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo nàn hay giàu có, thuận lợi hay không được như ý nguyện, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được chứ?”

Cùng với cả con cái của họ nữa.

Anh chắc chắn sẽ là một người cha tốt.

Cô cũng muốn trở thành một người mẹ tốt.

Để cho con cái của họ không còn giống như anh, giống cô, hay giống mẹ cô nữa, phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, tổn thương, phải chịu cảnh lang bạt, sống đầu đường xó chợ.

Nước mắt cô lại trào ra, cô sụt sịt mũi, cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch, ngớ ngẩn.

Cô thì thầm: “Anh ba, đối với em mà nói, người quan trọng nhất chính là anh, thứ em thích, thứ em yêu, chính là anh, không phải thứ gì khác, vậy nên bất kể lúc nào, tất cả những gì anh phải làm chỉ là trao bản thân cho em, đó là điều em muốn và cũng là điều quan trọng nhất đối với em”

Làm sao Hàn Đông Nguyên có thể chịu đựng được những lời như vậy?

Anh chưa bao giờ có thể chịu đựng được dù chỉ một chút tình yêu của cô dành cho anh, làm sao anh có thể chịu đựng được những lời như vậy?

Toàn thân anh như bị một luồng điện cực lớn đánh vào, anh cúi đầu nhìn cô, sau đó đồng tử đột nhiên giãn ra, ánh mắt anh di chuyển từ khuôn mặt cô đến vùng bụng dưới nơi đang được hai tay anh giữ chặt lại với nhau, rồi quay lại khuôn mặt của cô.

“Ninh Ninh?” Anh gọi cô.

Trình Ninh bật cười lớn, không nói gì, chỉ cười, trong đôi mắt cô vẫn còn ngấn lệ, lấp lánh những vì sao nhỏ, giống như vô số tia nắng chiếu lên đóa hoa, xóa tan mọi sương mù u ám trong lòng người.

Anh kéo cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt, nhưng bàn tay vòng qua ôm eo cô lại thận trọng và ân cần hơn bao giờ hết.

Cằm anh tựa l*n đ*nh đầu cô, cúi đầu hôn lên tóc cô.

Cô không biết rằng, bản thân mình vẫn luôn là ngôi sao trong trái tim anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 585: Chương 585



Tháng 3 năm 1981.

Trình Ninh vừa mới mang thai được một tháng rưỡi.

Đương nhiên lúc đầu cô không biết đến chuyện mang thai, nhưng cơ thể cô có rất nhiều phản ứng, cái gì mà cảm thấy buồn nôn, muốn ngủ cả ngày, cảm xúc lại càng nhạy cảm hơn, cô xem thấy trên TV có rất nhiều, nên cô cũng biết khá nhiều về khía cạnh này, cộng với việc kỳ kinh nguyệt bị chậm, trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng cô chỉ mới nghi ngờ nên không có can đảm nói thẳng với Hàn Đông Nguyên, nên đã lén lút chạy đến bệnh viện để kiểm tra trước, sau đó cô mới dám chắc chắn.

Hai người đã kết hôn được năm năm.

Cô đã nói với anh ngay từ đầu rằng cô sẽ không có con trong thời gian ngắn, hơn nữa vì hai người vẫn chưa tốt nghiệp, nên họ vẫn luôn áp dụng các biện pháp phòng tránh thai.

Ai biết chuyện này sẽ xảy ra đột ngột như vậy.

Tính toán qua thử một lần, cuối năm nay cô và Hàn Đông Nguyên sẽ tốt nghiệp, ngày dự sinh của đứa bé là vào khoảng cuối tháng 11, vậy chẳng phải sau khi sinh con cô và Hàn Đông Nguyên sẽ tốt nghiệp sao?

Cái này...

Điều đáng mừng là khi tốt nghiệp và có con, đó chính là có thể làm bất cứ điều gì bản thân cần làm.

Điều bất lợi là, điều gì sẽ xảy ra nếu đứa bé được sinh ra trong một kỳ thi hoặc trong khoảng thời gian bảo vệ luận văn tốt nghiệp?

Thôi không nghĩ nhiều nữa, chuyện đó cứ để sau này rồi hẵng nói.

Dù sao thì đây cũng là một chuyện vui vẻ.

Khi Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên kết hôn, họ không muốn có con sớm như vậy, nhưng bây giờ đã là năm năm sau rồi, cuộc sống của họ cũng đã ổn định, cả hai đều có một căn nhà nhỏ đổi một căn nhà lớn, tiền cũng có, cũng không có gì họ không thể có nữa rồi.

Nghĩ đến việc sinh ra một đứa bé con to bằng một chú mèo con, mũm mĩm, đứa bé ấy sẽ giống cô hay giống Hàn Đông Nguyên, có vẻ như bé con cũng khá dễ thương.

Trình Ninh nghĩ đến điều đó thì cảm thấy rất dễ chịu, trong lòng cũng tràn ngập niềm vui và sự mong đợi.

Cô nói với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên có chút bối rối.

Lời bày tỏ vừa rồi của cô khiến đầu óc vận hành của anh rơi vào trạng thái tinh thần hưng phấn, háo hức.

Rồi lại đột nhiên nhìn cô ấy, vui mừng nghĩ họ đã có một đứa con. Đứa con của hai người họ.

Đơn giản chỉ là do anh không biết cách thể hiện sự phấn khích, háo hức của mình như thế nào.

Anh ôm cô trong sân một lúc, rồi sau đó mới hỏi cô: “Em có thấy khó chịu không?”

Trình Ninh lắc đầu, sau đó lại nói thêm: “Em có hơi muốn nằm xuống”

Anh vẫn ôm cô, hỏi: “Anh bế em vào trong nằm một lát nhé?”

Trình Ninh đẩy anh ra nói: “Em có thể tự mình đi được.

Cô ấy cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng chân cô không bị thương, thì sao phải để anh bế?

Hàn Đông Nguyên vẫn nhìn cô, nhưng không hề buông vòng tay đang ôm cô ra.

Trình Ninh: “…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lại đẩy anh ra, giận dữ nói, “Hàn Đông Nguyên, em vẫn sẽ mang thai đứa trẻ này trong hơn tám tháng nữa, anh bình thường một chút đi, em nghe nói vận động nhiều sẽ có thể làm giảm phản ứng thai nghén khi mang thai. Ngoài ra, việc sinh con cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Nói xong thì cô đẩy anh ra, nắm tay anh kéo anh vào trong nhà.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà.

Trình Ninh không quay lại phòng ngủ, mà ngồi xuống ghế sofa.

Hàn Đông Nguyên cứ quanh quẩn ở đó hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”

Rồi lại hỏi cô, “Em có muốn ăn gì không?”

Tư thế cứng ngắc, vẻ mặt khẩn trương, có chút không bình thường.

Trình Ninh nhìn anh.

Có lẽ cũng nên cho anh việc gì đó để làm.

Cô khẽ gật đầu, nói: “Nước sôi để nguội là được rồi.”

Đợi đến khi anh bưng nước đến rồi ngồi bên cạnh để đút cho cô uống, Trình Ninh đưa tay nhận lấy cốc, nói: “Anh ba, tay của em cũng không bị gì đâu”

Hàn Đông Nguyên im lặng đưa ly nước cho cô.

Trình Ninh nhấp một ngụm nước rồi đặt cốc xuống lại nhìn hắn, Hàn Đông Nguyên thở dài, gãi tóc, Trình Ninh vươn tay nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh ba, sao vậy? Anh không vui sao?”

Cô có thể thấy khi vừa mới biết tin cô mang thai anh rất vui, phấn khích, nhưng bây giờ anh lại có vẻ rất cứng nhắc.

“Không có...”

Anh nắm tay cô, thở nhẹ một hơi, rồi nói, “Anh có chút khó chịu, anh đang suy nghĩ xem bản thân mình nên làm gì.”

Nói xong anh lại cau mày, nói, “Chắc chắn là không thể sống trong khuôn viên trường được nữa, ở đây lại quá xa, tốt hơn hết là chúng ta nên sống ở ngôi nhà cạnh dãy nhà của khuôn viên trường, may mắn thay, bây giờ anh đã là học sinh năm cuối đại học, hơn nữa mỗi tuần anh cũng chỉ học mấy tiết môn chuyên ngành, từ giờ trở đi em sẽ sống ở nhà, chúng ta sẽ thuê người chăm sóc em...”

Thật ra anh không hề muốn có thêm bất kỳ một người nào trong nhà của mình, nhưng anh phải đến lớp, còn phải dành nhiều thời gian ở bên ngoài, anh lo lắng khi để cô ở nhà một mình, cũng như bọn họ nên chú ý những điều gì khi mang thai, nên ăn gì uống gì họ đều không biết, vậy nên thuê một người tận tâm chăm sóc cho cô sẽ tốt hơn.

“Anh ba...”

Trình Ninh gọi anh, nói, “Anh ba, anh bình tĩnh một chút, đừng căng thẳng như vậy. Chỉ là mang thai mà, cần phải chú ý cái gì thì chúng ta chú ý cái đó, lên kế hoạch thật tốt, nhưng cũng không khoa trương như anh nói đâu, anh nhớ chị Đông Mai, Thẩm Thanh và những người khác không, khi họ mang thai, không có ai xung quanh, họ vẫn đến nhà máy làm việc hàng ngày, điều kiện ở nông thôn bây giờ còn tệ hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng không phải tất cả đều không sao đó à.”

Cô không nói điều này cũng không sao, nhưng khi cô nhắc đến điều này thì Hàn Đông Nguyên lại càng cau mày hơn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 586: Chương 586



Hồi đó khi Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh ở cùng viện với anh, một người là vào lúc nửa đêm, một người là vào buổi chiều, anh vẫn còn nhớ rõ đứa bé ra đời đột ngột thế nào.

Lúc đó do viện nhà họ có rất nhiều người, mà vào ban đêm trạm y tế lại vắng tanh, không có ai, thế là họ trực tiếp đến gõ cửa nhà bác sĩ sản khoa duy nhất của công xã, rồi đưa người tới, sau đó mọi người nấu nước sôi, có người nấu thì nấu món gì đó, người giúp bác sĩ thì giúp bác sĩ, cứ thế là mọi người làm cả đêm.

Còn có cô của Trình Ninh thì đột ngột bị sẩy thai vào nửa đêm, sau đó không bao giờ có thai được nữa.

Còn có mẹ ruột của anh, nghe nói năm đó vì bị khó sinh, mà từ đó về sau sức khỏe của bà càng lúc càng kém đi, nằm liệt giường mấy năm thì qua đời.

Sau đó Trình Ninh tiếp tục nói: “Người ta nói ngày xưa khi sinh con phụ nữ gặp nhiều khó khăn hơn, nhưng bây giờ thì ít hơn nhiều, trước hết, tất nhiên là do trình độ y tế hiện nay rất tốt, hơn nữa còn thường đến bệnh viện kiểm tra, biết được tình trạng của cơ thể. Thứ hai, bây giờ mang thai cũng không phải lo lắng như trước, đi lại nhiều hơn, cũng tốt cho cơ thể”

“Không được...”

Hàn Đông Nguyên ngắt lời cô, nói, “Bình thường em muốn đi lại nhiều hơn, mỗi ngày em đều có thể đi dạo, nhưng em vẫn phải ở nhà, có phải em vẫn muốn ở trong ký túc xá đúng không? Em quên là em đang sống ở giường trên à?”

Trình Ninh: “…”

Thực ra nếu không thể ở giường tầng trên thì việc tìm một người bạn cùng lớp để đổi sang giường tầng dưới cũng không khó phải không?

Nhưng trông Hàn Đông Nguyên thực sự rất lo lắng, căng thẳng, cô sợ nếu cô tiếp tục ở ký túc xá, anh sẽ trở thành kẻ tâm thần, thường xuyên đi lại bên ngoài vào ban đêm, vì vậy nên sau khi suy nghĩ kỹ, cô đồng ý sống ở ngôi nhà cạnh tòa nhà của gia đình.

Lúc đầu, vì cái thai còn quá nhỏ, nên không thể trực tiếp nói với các bạn cùng lớp ở ký túc xá, chỉ nói một cách mơ hồ rằng ở nhà cô có việc mà thôi, nên tạm thời cô sẽ sống ở bên ngoài.

Nhưng Trình Ninh có quan hệ tốt với các bạn cùng lớp trong ký túc xá, nên chỉ sau ba tháng cô ấy đã trực tiếp nói với mọi người.

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên, sau sự ngạc nhiên đó, các bạn cùng phòng đều vui vẻ chúc mừng Trình Ninh, phân nửa trong số sáu người bạn cùng phòng của cô đều đã có con rồi, họ đều dặn dò Trình Ninh những điều cần phải chú ý, cẩn thận và ân cần như Quản Lan, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp những mục, những điều cần phải chú ý, viết ra từng thứ một rồi đưa cho Trình Ninh.

Nhưng đây là bạn cùng phòng của Trình Ninh, quan hệ của bọn họ rất tốt, nên khi nghe tin họ lập tức bày tỏ sự lo lắng và vui vẻ chúc phúc cho cô, còn những người khác thì chưa chắc.

Hầu hết tất cả mọi người trong trường đều biết đến Trình Ninh.

Bởi vì điểm tuyển sinh đầu vào của cô là học sinh đứng đầu các tỉnh phía Bắc, sau khi vào học hàng năm đều đứng nhất toàn khoa trong các kỳ thi, nền tảng chuyên môn thuộc hàng tốt nhất trong toàn trường thiết kế, đã thế lúc trước còn thật sự có bằng đại học về chuyên ngành mỹ thuật của trường mỹ thuật hàng đầu cả nước, đã xuất bản được một số cuốn sách tranh.

Hơn nữa cô cũng đặc biệt xinh đẹp, là kiểu người cho dù đi đến đâu cũng đều sẽ tỏa sáng, khiến người ta nhìn một lần rồi thì lại muốn ngắm nhìn thêm vài lần nữa, không muốn rời mắt.

Sau đó mọi người cũng nhanh chóng biết cô đã kết hôn.

Còn biết được chồng của cô là sinh viên đỗ vào Khoa Cơ khí của Đại học Quảng Thành cùng khóa với cô, mọi người lập tức ghen tị và ngưỡng mộ.

Đúng là một cặp đôi truyền cảm hứng cho người khác.

Đợi đến khi nhìn thấy Hàn Đông Nguyên, lại càng cảm thấy họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, thời gian trôi qua, rất nhiều người cảm thấy tiếc cho Trình Ninh, trên thực tế là, giống như những người cuối cùng cũng vào được đại học, họ trân trọng cơ hội học tập khó có được này, cố gắng nắm bắt mọi cơ hội, so với những người bạn cùng lớp luôn dành thời gian để học tập chăm chỉ, Hàn Đông Nguyên thực sự là một kẻ dị thường trong trường.

Điểm thi của anh ấy rất cao.

Nhưng mỗi lần anh đạt điểm cao, anh lại càng bị ghét nhiều hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì anh chưa bao giờ học tập chăm chỉ, khi người khác nóng lòng muốn dành thời gian trong phòng học của thư viện hai mươi bốn tiếng một ngày, chỉ ngoại trừ thời gian trên lớp, nhưng thời gian của anh lại dành toàn bộ cho Trình Ninh, hiếm khi có thể nhìn thấy anh ở trường vào ngày thường.

Thỉnh thoảng lại nghe nói anh đang học đại học nhưng phần lớn thời gian của anh lại đi bán đồ nội thất cho xưởng sản xuất đồ nội thất của mình ở vùng nông thôn cách xa hàng ngàn dặm, anh chỉ tập trung vào việc chiêu đãi khách hàng của xưởng nội thất, bạn nói rằng bạn là sinh viên đứng đầu của Khoa Công trình Xây dựng nhưng lại không chăm chỉ học tập suốt ngày, mà tập trung vào việc bán đồ nội thất? Ai mà không ghen tị.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 587: Chương 587



Đương nhiên có người sẽ cảm thấy người như Hàn Đông Nguyên không xứng với Trình Ninh.

Nếu như không phải anh có thân hình cao lớn, khí chất cùng khí thế đó khiến người ta cảm thấy là người không dễ chọc vào, e rằng sẽ có rất nhiều người tìm đến Trình Ninh bày tỏ tình cảm với cô, cảm thấy mình thích hợp với cô hơn, xứng đáng với cô ấy hơn.

Tất nhiên đó đều là người ngoài. Còn các bạn cùng lớp trong ký túc xá của Trình Ninh đều cho rằng Hàn Đông Nguyên giỏi, chỉ tiếc anh không thích học, nhưng anh không thích học mà vẫn có thể cùng Trình Ninh thi đậu vào trường Đại học Quảng Thành, thế này còn chưa đủ ghen tị chưa sao?

Lần này khi tin tức Trình Ninh mang thai được lan truyền, nhiều người khi nghe tin này đều đã rất sốc, bàng hoàng và tiếc nuối.

Vì điểm số, thành tích và năng lực của Trình Ninh, ban đầu cô là ứng cử viên có nhiều khả năng nhất giành được giải thưởng sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của trường từ trường thiết kế của họ.

Mỗi năm giải thưởng này chỉ được trao cho ba sinh viên, có giá trị cao, được tất cả các đơn vị tiếp nhận công nhận, được nhận giải thưởng này cũng là một vinh dự đối với một sinh viên Trường Đại học Quảng Thành.

Nhưng lúc này Trình Ninh lại đang mang thai, rất có thể cô sẽ sinh con trong kỳ thi cuối kỳ và trước buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, nếu tốt nghiệp thành công và giành được giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất trường thì thật tuyệt phải không?

Ngoài ra, cô còn mang thai vào năm học cuối cùng, sinh con khi tốt nghiệp, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc phân bổ tốt nghiệp của cô.

Đây là vấn đề tương lai của cả một đời người.

Nhưng tất nhiên sẽ không có ai nói cho Trình Ninh biết chuyện này.

Chỉ là có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt thương hại, cảm thấy cô không biết phấn đấu, căn bản là Trình Ninh không quan tâm đ ến chuyện này, chẳng phải chỉ đáng tiếc là cô phải có một đứa con thôi sao, muốn trì hoãn việc học của cô à? Bất cứ việc gì cần phải làm cô đều sẽ làm tất.

Nhưng có người đã nói chuyện này với Hàn Đông Nguyên.

Bạn cùng phòng Tiền Mục nói với anh: “Anh Nguyên, tại sao anh lại làm chị dâu mang thai vào lúc này? Chưa kể giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất, nếu điều này ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp hoặc tốt nghiệp của chị dâu thì phải làm sao, hoặc là phân bổ tốt nghiệp, có đáng để mất như thế không? Đúng vậy, nếu anh đợi một thời gian nữa sẽ tốt hơn”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nhìn cậu ta.

Cái người này nói chuyện kiểu gì thế này? Đây là cậu ta cố ý đúng không?

Được một mà mất mười, có phải là đang nói con trai hoặc là con gái của anh là thứ vô dụng, không có giá trị hay không?

Hàn Đông Nguyên nhìn về phía Tiền Mục.

Anh thật sự đã kiềm chế tính tình của mình, nếu như là trước kia, thì đã sớm một cước đá qua.

Nhưng anh lại không đá, mà chỉ nhìn Tiền Mục, Tiền Mục cũng bị anh ta nhìn đến phát hoảng.

Những người khác trong trường tự cho mình là đúng họ cảm thấy Hàn Đông Nguyên khó khăn lắm mới có cơ hội đến Đại học Quảng Thành học tập nhưng không biết trân trọng cơ hội, cả ngày chạy ra ngoài bán đồ dùng trong nhà máy không có tiền đồ, không xứng với Trình Ninh, nhưng các bạn cùng phòng của anh lại không ai dám đánh giá như vậy ở trước mặt anh.

"Nguyên, Nguyên ca.” Tiền Mục lắp bắp nói: "Đương nhiên, chị dâu có thai tất nhiên là chuyện mừng, chỉ là thời gian đó, thời gian có chút không hợp mà thôi”

Lúc này, Hàn Đông Nguyên rốt cục cũng không được nhịn được nữa, vươn tay đẩy đầu anh ta sang một bên, xách ba lô đi ra ngoài.

Đầu Tiền Mục bị ẩn mạnh vào ván giường, mặc dù biết Hàn Đông Nguyên đang kiềm chế sức lực của mình nhưng vẫn rất đau.

Anh ta xoa xoa đầu tức giận, nhưng chỉ có thể đợi đến khi Hàn Đông Nguyên rời đi mới tức giận nói: "Tính khí thật tồi tệ, tôi làm chuyện này vì ai? Có lòng tốt mà lại bị coi thành kẻ xấu!”

Một người bạn cùng phòng khác Triệu Quân vẫn luôn nằm ở giường trên thò đầu ra, cười nói: "Còn không đáng đời cậu, tôi thấy Nguyên ca không trực tiếp đ.ấ.m cậu một cái đã là không tệ rồi, còn thời gian không thích hợp, chị dâu cũng đã có rồi, cậu còn nói thời gian không hợp? Mẹ cậu có chê thời gian cậu tới không khéo rồi lại đem cậu nhét vào không? Còn mất nhiều hơn được là cái gì, mất cái gì? Cậu nói chuyện có thể dùng não suy nghĩ trước đi được không?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 588: Chương 588



Hàn Đông Nguyên hiện sống ở bên ngoài với Trình Ninh.

Nhưng giống như Trình Ninh, hầu như ngày nào anh cũng phải về ký túc xá.

Tuy rằng thỉnh thoảng bạn cùng phòng nào đó đầu óc thiếu não, nhưng anh cũng không so đo với bọn họ.

Kẻ ngốc mà anh đã phải đối mặt từ khi còn nhỏ không thiếu.

Nhưng hôm nay Tiền Mục vẫn động trúng vào tâm sự của anh.

Tất nhiên có con là điều tốt. Nhưng có rất nhiều điều phải lo lắng.

Buổi tối lúc đi ngủ anh không ngừng sờ bụng Trình Ninh.

Trình Ninh có chút buồn ngủ.

Cô mấy ngày nay buồn ngủ, nhưng nhìn anh thực sự phiền muộn, cô cố chịu đựng cơn buồn ngủ hỏi anh: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao ai cũng có thể nuôi, chúng ta còn không thể nuôi nữa sao? Anh ba, anh yên tâm đi, em nghe nói cảm xúc của bố mẹ khi mang thai có thể ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của đứa trẻ, nếu anh suốt ngày căng thẳng như vậy, con mình cũng giật mình như vậy thì phải làm sao?

Hàn Đông Nguyên:"..”

Đây là đạo lý gì vậy?

Nhưng sau khi được luyện tập bởi tính khí thất thường của Trình Ninh trong tháng đầu mang thai, Hàn Đông Nguyên đã biết được rằng những gì cô nói chính là sự thật, anh sẽ không bao giờ nói thêm một lời nào để cô giận nữa.

Thế là đành chịu đựng. Hỏi cô: “Bây giờ thì không sao, nhưng khi học kỳ sau em tốt nghiệp, sẽ nặng nề, em có thể lo bài tập về nhà và đồ án tốt nghiệp được không?”

Hóa ra là vẫn còn lo lắng về những điều này.

Ngoài ra, ngoài việc lo sợ những gì có thể xảy ra với cô, anh luôn là một người không sợ bất cứ điều gì khác.

Cô nhắm mắt đưa tay vỗ nhẹ anh rồi nói: “Học kỳ tiếp theo chỉ có hai môn, chủ yếu là đồ án tốt nghiệp và bảo vệ, em đã xác nhận với bác sĩ về thời gian dự sinh là đầu tháng 10, việc bảo vệ tốt nghiệp của hai khóa học của chúng ta sẽ được hoàn thành vào giữa tháng 1 năm sau. Lúc đó em cũng đã sinh con được ba tháng, có thể làm lỡ việc gì? Đừng lo lắng năm sau chỉ có hai môn học lại còn là môn chuyên ngành, sách giáo khoa em đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, đồ án tốt nghiệp cũng là sở trường của em nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”

Hàn Đông Nguyên nhắm mắt nhìn cô, hàng mi dài khế run lên, khuôn mặt trắng sứ dưới ánh sáng mờ ảo, bộ lông tơ mảnh khảnh nhẹ nhàng đung đưa theo hơi thở, khiến người ta vừa yêu vừa đáng thương.

Anh luôn cảm thấy cô giống như một đứa trẻ, một người cần tình yêu của anh, và anh cảm thấy thật tệ khi nghĩ đến việc để cô mang thai và sinh ra một đứa trẻ lúc này.

Dù anh cũng thích việc họ có một đứa con nhưng sẽ tốt hơn nếu cô không phải có gánh nặng và gặp nguy hiểm.

Nếu không thì anh ấy sẽ luôn cảm thấy khó chịu.

Anh nói: "Còn giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất của trường thì sao? Nếu không có nó thì em có buồn không?”

Nói cứ như thể thứ đó thuộc về cô vậy.

Trình Ninh cuối cùng cũng mở mắt ra, lại nhìn anh một cái, lẩm bẩm nói:"Nếu em có thể lấy được, thì dù giữa trừng sinh một đứa bé cũng có thể lấy được, nếu không lấy được, sinh hay không sinh con cũng không lấy được, được rồi, anh đừng khẩn trương như vậy, nếu anh thật sự lo lắng cùng lắm thì đến lúc đó anh giúp em ôn tập, em sẽ mỗi ngày ngủ ăn uống, anh sẽ đọc sách cho em nghe, đọc đề cho em, luận văn tốt nghiệp em làm, anh giúp em làm mẫu, như vậy là được rồi chứ gì?”

Trước kia lúc thi đại học Trình Ninh đã ép Hàn Đông Nguyên giảng giải đề mục cho cô. Để nâng cao tính tích cực và hiệu quả ôn tập của anh mà thôi.

Nhưng cũng không phải là không có cái giá phải trả, ép anh đọc cho mình nghe cũng phải cho anh một ít ngon ngọt.

"Được.” Anh vui vẻ nói, sau đó thở dài, cúi đầu hôn lên mặt cô rồi nói: "Anh vẫn lo lắng về chuyện này. Em không thích mấy bảo mẫu đó à?”

Anh nhờ người tìm vài người nói sẽ chăm sóc phụ nữ mang thai và trẻ em, nhưng khi nhìn thấy họ cô đều không thích.

Kỳ thực, đừng nói là cô không thích, ngay cả anh cũng cho là không được.

Trình Ninh lắc đầu nói: "Hiện tại thật sự không cần thiết, trong căng tin cái gì cũng đều có thể mua được, những gì đặc biệt húng ta có thể tự mình làm, hiện tại thật sự không quen có một dì hay một bác ở trong nhà.”

Anh lại càng không quen.

Nhưng anh không lo lắng khi để cô một mình sao?

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta gọi điện về nhà xem có thể mời dì Chung qua đây một thời gian được không”

Dì Chung là người nhà của khu nhà máy cơ khí, chồng của bà đã qua đời cách đây vài năm, bà chỉ có một cô con gái, không tiện đi theo con gái đến thông gia, vẫn sống một mình, mấy năm nay Hàn gia phàm là có nhu cầu gì, như là chị dâu cả, còn có Hàn Nhất Mai ở cữ, bà Hàn sinh bệnh, người trong nhà phải đi làm không thể trông cả ngày, đều là dì Chung hỗ trợ chăm sóc.

Trình Ninh cũng quen với dì Chung nên sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Trình Ninh cảm thấy nếu cứ tranh cãi về chuyện này cũng không tốt, anh ấy nhất quyết muốn tìm người, mà dì Chung quen thuộc cô cũng dễ chấp nhận hơn.

Nhưng đến khi gọi điện về nhà thì cả hai lại có chút không biết nói sao.

Thực ra đứa bé đã ở trong bụng ba tháng rưỡi rồi, họ vẫn chưa gọi điện về nhà, không biết giải thích thế nào nên cứ kéo dài mãi.

Ngày hôm sau, Hàn Đông Nguyên đi cùng Trình Ninh tới phòng liên lạc của trường, gọi điện về nhà.

Bà Hàn nhấc máy lên.

Bà Hàn lảm nhảm vài câu rồi hỏi bọn trẻ khi nào nghỉ hè và khi nào về.

Sợ là không thể quay về vào mùa hè này.

Trình Ninh nói: “Bà ơi, chúng cháu có chuyện muốn nói với bà.”

"Ối, có chuyện gì vậy? Nói nhanh nói cho ta biết. Con không muốn về nghỉ hè sao? Bà đã bảo con đừng đăng ký vào Tr**ng X* như vậy mà, bây giờ, nếu bà muốn gặp con, cũng gần giống như hồi bố con khi ông ấy tham gia nhập ngũ rồi, mất một thời gian đấy”

"Bà ơi, cháu nghĩ cháu có con rồi”

Bà nội Hàn có chút không hiểu nói: "Cháu? Không phải cháu vừa mới về vào dịp Tết Nguyên đán sao? Đứa bé từ đâu tới?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lập tức mới phản ứng lại, khí lực rất đủ "Ôi" một tiếng, tiếp theo chính là hỏi liên tiếp các vấn đề.

Sau đó đến Trình Tố Nhã, cú điện thoại này ước chừng tốn bảy tám đồng.

Nhưng dù sao cũng đã nói ra những gì cần nói.

Sau đó chính là một bên bận rộn một bên chờ, đợi hai tuần, Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh tính toán thời gian xe lửa đến nhà ga đón người, kết quả không chỉ thấy được dì Chung, còn thấy được bà Hàn cùng Trình Tố Nhã.

Trình Tố Nhã đỡ bà Hàn, dì Chung thì xách theo bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ.

Hàn Đông Nguyên vội vàng bước tới nhặt đồ mà dì Chung đang mang lên.

Trình Ninh đỡ Hàn bà nội nói: "Bà nội, đường xa như vậy, sao bà lại một mình tới đây? vất vả quá”

Bà nội Hàn tuy sức khỏe cường tráng nhưng bà cũng đã tám mươi tuổi, việc đi lại vất vả quá.

Bà nội Hàn vỗ tay cô, cười nói: "Bà thân thể rất tốt, ngồi xe lửa một chút, đoạn đường này đều là ngủ tới, có cái gì mà vất vả? Ôi, bà không tới, cháu mang thai mười tháng, sinh con ở cữ, đứa nhỏ không tiện bôn ba đường dài, lần này chính là mấy năm, cháu để bà ngồi ở nhà, mấy năm cũng không nhìn thấy đứa nhỏ này, cháu nói xem bà có ngồi yên được không?”

Buổi nói chuyện khiến mắt Trình Ninh đỏ bừng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 589: Chương 589



Trình Tố Nhã, bà Hàn và dì Chung đều tới, Trình Ninh vẫn rất vui.

Nhưng rồi một vấn đề xuất hiện.

Viện Gia Chúc chỉ có 60 mét vuông, có hai phòng và một phòng khách nhỏ.

Khi có nhiều người đến như vậy, ngôi nhà bỗng trở nên đông đúc.

Ngôi nhà trên đường Ngân Than lớn hơn nhưng lại quá xa trường học.

Bà nội Hàn vỗ nhẹ tay Trình Ninh, cười nói: “Cháu cứ ở nơi gần trường này thôi, thuận tiện cho cháu đi học là quan trọng nhất. Hơn nữa, cô của cháu chỉ đến đây để thăm thôi, bà ấy còn phải đi làm, ở nửa tháng là phải rời đi, nên Đông Nguyên con sẽ về trường ở trong nửa tháng này, Ninh Ninh, cháu và cô ở chung một phòng, bà và Thục Phân ở chung một phòng”

Thục Phân chính là tên của dì Chung.

Hàn Đông Nguyên: "…”

Nửa tháng...

Trong vài năm qua, ngay cả khi sống ở trường, họ cũng sẽ sống ở nhà riêng của mình ít nhất vài ngày một tuần.

Ngày thường đã quen thịt cá, cho dù bây giờ cô có thai, không thể làm gì, nhưng mỗi ngày cũng ôm ngủ, muốn hôn thì hôn, lần này nửa tháng, dưới sự giám sát của bà nội và cô cô, thật sự là nửa tháng này ngay cả một cái chạm tay cũng bị người ta nhìn chằm chằm, thật sự là một khi trở lại trước giải phóng.

Trình Ninh nhìn Hàn Đông Hàn như vậy làm sao không biết trong lòng anh nghĩ cái gì.

Buổi tối ra ngoài tiễn anh, bà Hàn còn dặn dò một tiếng ở phía sau: "Đưa ra ngoài là được, cũng đừng xuống lầu”

Trình Ninh đáp ứng, nhìn Hàn Đông Nguyên vẻ mặt uất ức, đóng cửa lại liền túm lấy anh kiễng chân hôn anh, nói: "Anh ba, em nghe nói hiện tại cải cách mở cửa, đã mở xe tư nhân buôn bán, sau này chúng ta tìm xem, chờ kiếm được tiền liền mua một chiếc xe tốt, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều dù xa thế nào cũng không sao”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt.

Anh đã muốn mua một chiếc ô tô từ lâu.

Nhưng thay vì mua ô tô riêng, anh muốn mua xe tải, như vậy việc giao hàng và kiểm tra hàng hóa qua lại sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, không phải lần nào cũng phải sang bên kia gọi xe.

"Nhưng nó quá đắt.”

Trình Ninh thở dài nói: "Chúng ta vẫn là làm từng bước một đi”

Hàn Đông Nguyên trong đầu có mấy ý nghĩ, khi cô nói đắt quá, anh liền đưa tay nhéo vào mặt cô nói: "Mua đi, như vậy chỉ có anh mới có đủ khả năng nuôi em”

Trình Ninh tựa vào trong n.g.ự.c anh mỉm cười.

Vì vậy, nhìn có vẻ như anh không bận tâm đ ến việc những người trong trường nói rằng anh không đủ tốt với cô, nhưng thực ra anh rất bận tâm về điều đó.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy nụ cười duyên dáng của cô, chiếc cổ trắng nõn thon dài lay động tầm mắt của cô, anh không khỏi có chút mất tập trung, cúi đầu định hôn cô thì “loảng xoảng" một tiếng cửa lớn phòng bên cạnh vang lên, có người đi ra "Ôi" một tiếng, hướng về phía bọn họ liền kinh ngạc nói: "Tiểu Hàn, Tiểu Trình, hai người vừa mới trở về à, ở cửa làm cái gì?”

Ôi, tuổi trẻ thật sự là quá không chú ý.

Cũng chính là nghe nói đã kết hôn, nếu không như mấy năm trước, sẽ bị ủy ban nhân dân bắt đi dạo phố.

Nhưng hai người này cũng thật kỳ lạ, không ở nhà thân mật mà ôm nhau ở cửa làm gì?

Trình Ninh vội vàng đẩy Hàn Đông Nguyên ra, sau đó hào phóng kéo Hàn Đông Nguyên, nhường chỗ cho dì hàng xóm ra ngoài đổ rác, nói: “Ừ, tối nay chồng tôi muốn về trường học cho nên tôi tiễn anh ấy.”

Dì hàng xóm cười nói: “Hai người quan hệ tốt thật đấy”

Sau khi Trình Ninh giao lưu với dì hàng xóm xong, liền đẩy Hàn Đông Nguyên nhỏ giọng nói: “Anh về đi”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Trình Ninh thấy anh đứng yên, chỉ nhìn cô, nhưng anh cũng không trực tiếp mở cửa quay về.

Khi tiếng bước chân của dì dưới lầu đã xa, cô tiến tới hôn anh lần nữa, hôn xong cô định rút ra nhưng lại bị anh giữ lại, cánh tay bị giữ chặt, anh cúi đầu hôn cô.

Đó không phải là kiểu hôn có ý nghĩa gì đó, mà là tìm kiếm mật hoa, lúc đầu cô có chút lo lắng, nhưng về sau lại trở nên tình cảm và dịu dàng, Trình Ninh mềm mại trong vòng tay anh, thực ra cô là vậy luôn giận anh, nhưng thực tế, thời gian trôi qua, cô cũng rất thích sự thân mật của anh với cô.

Một lúc sau, cô đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đi thôi. Anh biết em mà, nếu cứ làm thế này một thời gian nữa, bà và dì nhất định sẽ thấy, đừng vậy nữa.”

Làn da của cô vốn trắng như sứ, nhưng mỗi lần hai người thân mật lại nhuốm những lớp hồng, giống như hoa lê điểm thêm màu thu hải đường sau cơn mưa, khóe mắt và lông mày đều dịu dàng và dịu dàng. mềm mại và tinh tế.

Tất nhiên là anh biết rất rõ điều đó.

Anh cũng không muốn người khác nhìn thấy cô như vậy.

Anh chạm vào cô rồi thả cô ra, nhưng cũng không rời đi, anh nhìn cô chỉnh lại quần áo và làm tóc rồi nói: “Vậy chúng ta nói chuyện một lát nhé.”

Trình Ninh "Ừm" nói: "Anh ơi, việc mua đất ở thành phố Thâm Quyến thế nào rồi?”

Tháng 8 năm ngoái, thành phố Thâm Quyến đã thành lập đặc khu, vì đây là đặc khu đầu tiên được cả nước thành lập nên chính sách thành lập nhà máy thoải mái hơn so với các thành phố khác, kể cả Quảng Thành, nơi đi đầu trong cải cách. Nhà máy thuê công nhân không hạn chế nên Hàn Đông Nguyên đã quan sát một thời gian và dự định trực tiếp mua đất để thành lập nhà máy ở đó.

"Ừm, chúng ta đang chuẩn bị." Anh nói.

Trình Ninh biết do việc mang thai của cô chắc chắn đã chậm lại một chút.

Vì nếu muốn mua đất để mở nhà máy thì chắc chắn anh sẽ phải thường xuyên chạy đến đó, nhưng vì từ khi biết cô có thai nên gần đây anh không rời đi.

Cô nói: “Dạo này bà nội và cô cô đều ở đây, anh muốn làm gì thì làm”.

Anh luôn có ý tưởng, biết chính xác nên mở loại nhà máy nào, kinh doanh loại hình gì. Cô không nói nhiều mà chỉ nói: “Nếu anh cần em giúp thì cứ nói với em, giống như nhà máy sản xuất sản phẩm tre và gỗ của chúng ta trước đây. Em thấy trước đây không phải là anh rất thích sai khiến em sao, còn có chờ nhà máy làm xong, nhóm thiết kế đầu tiên nhất định phải do em làm, em mang thai cũng không cản trở em vẽ.”

"Rõ”

Anh lắng nghe cô như thể cô đang đứng cạnh mình, chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi cũng đã là điều tuyệt vời đối với anh.

Có phải lúc đầu anh thích sai khiến cô không?

Chắc là phải.

Lúc đó anh không biết mình thích cô.

Hoặc không muốn thừa nhận nó.

Nhưng theo bản năng, luôn làm những điều khiến bản thân cảm thấy dễ chịu.

Tay anh cử động, nhưng thôi quên những chuyện hồi đó đi.

Anh nói: "Em vào đi”

Anh sợ không nhịn được thì mình sẽ làm gì đó.

Trình Ninh nhìn vào mắt anh liền biết.

Cô khẽ mỉm cười, cố nén ý nghĩ hôn anh lần nữa, đưa tay gõ cửa, sau đó quay lại nhìn anh nói: “Ngày mai là thứ sáu, buổi chiều không có lớp, hay chúng ta đưa bà nội và mọi người qua bên nhà bên Ngân Than kia bố trí một chút phòng ở đi, cuối tuần thì ở bên kia.”

Quả nhiên, đôi mắt đen của anh đột nhiên sáng lên, trên môi nở nụ cười, nói: "Em thật sự nhớ anh đến vậy sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: …..

Người gì vậy không biết.
 
Back
Top Bottom