Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 390: Chương 390



Bà nội Hàn nghe thấy thế thì rất vui vẻ, song bà vẫn khiêm tốn đáp lời: "Nếu có thể làm được chút việc thực tế cho bà con thì chắc chắn phải làm chứ, có điều các cậu cũng đừng khen thằng bé quá, con đường này còn dài mà, vẫn cứ phải làm việc cho tốt từng bước một cái đã."

Hai người nói chuyện rất rôm rả, Trình Ninh muốn giải thích chuyện "cháu dâu" kia nhưng mấy lần thử mở miệng đều không xen vào nổi.

Sau cùng vẫn phải thẳng thừng từ bỏ, chăm chú nghe chú lái máy cày khen Hàn Đông Nguyên.

Xem ra chuyện anh ba được điều đến công xã khiến mọi người đều rất hưng phấn nhỉ?

Cô liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên một cái, lập tức trông thấy Hàn Đông Nguyên cũng đang như có như không nhìn cô, vẻ mặt có vẻ thản nhiên, nhưng không hiểu sao Trình Ninh lại cảm thấy ánh mắt ấy vô cùng nóng bỏng, vội vàng tránh mặt đi.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện một hồi thì đã tới bên máy cày rồi, Hàn Đông Nguyên đỡ bà lên máy cày, để bà ngồi ở trong cùng rồi tự lên ngồi phía ngoài, Trình Ninh ngồi bên cạnh bà nội Hàn, còn Hàn Đông Chí thì dẫn Tiểu Vũ đang phấn khởi ngồi phía đối diện.

Bà nội Hàn nhìn Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều cẩn thận hộ tống mình như thế, Trình Ninh còn hỏi bà ngồi như vậy có được hay không, đệm lót có mỏng quá không, bà nội Hàn bèn vỗ vỗ lên tay cô, cười nói: "Con bé ngốc này, cẩn thận như vậy để làm gì nào? Trước kia bà nội là người ở trên rừng núi đấy, vô cùng cứng cáp khoẻ khoắn, hồi trước ấy, lúc đi chợ, có khi ngay cả xe trâu cũng không có, phải đi bộ tới năm, sáu tiếng đồng hồ."

Trình Ninh lập tức mỉm cười, nói: "Bà nội, người bà đúng là cứng cáp khoẻ khoắn lắm, nhưng có thể ngồi thoải mái được thì vẫn tốt hơn chứ ạ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cái này cũng đúng"

Bà nội Hàn rất tán đồng, quay đầu nói với Hàn Đông Nguyên: "Từ nhỏ tới lớn Ninh Ninh chưa từng phải nếm qua khổ sở, cuộc sống trên núi như vậy quả thật cực kỳ không dễ dàng, có chuyện gì thì cháu cũng phải nghĩ cho Ninh Ninh nhiều hơn một chút, con bé muốn cái gì, có thể làm được thì hãy nghĩ cách giúp con bé."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Ninh đỏ ửng lên, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện ngày đó Hàn Đông Nguyên ôm cô ở trên giường, vừa hôn cô vừa nói với cô "Ninh Ninh, em muốn thứ gì, anh đều sẽ cho em", cô nhìn trộm Hàn Đông Nguyên, cũng thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt đen nhánh còn xen lẫn chút ý cười, tim Trình Ninh tức khắc loạn mất mấy nhịp.

Cô vội vàng quay mặt đi, không nhìn anh nữa, mà thấp giọng nói khẽ với bà nội Hàn: "Bà nội ơi, chú tài xế hiểu lầm rồi, chú ấy cũng không biết cháu với anh ba là anh em..."

Máy cày đã khởi động rồi, kêu lên "xình xịch", nhưng cả bà nội Hàn lẫn Hàn Đông Nguyên đều nghe thấy lời nói này của cô.

Hàn Đông Nguyên "hừ" một tiếng, duỗi chân ra, chân dài đá qua, suýt chút nữa đã chạm trúng Trình Ninh.

Trình Ninh trừng mắt nhìn anh một cái.

Bà nội Hàn cũng vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Biết rồi biết rồi, không có vấn đề gì, máy cày này ồn ào quá, để bà nội ngắm nhìn phong cảnh chút đã, về nhà rồi chúng ta nói sau."

Cô ngồi chuyển giường nằm tới đây, cũng không đến mức mệt mỏi lắm.

Nhưng đi từ trạm xe lửa đến công xã máy cày phải mất hơn một tiếng đồng hồ, dù không mệt thì cũng đã buồn ngủ đến bơ phờ, giữa chừng cô ngủ thϊếp đi một lúc.

Chú tài xế chở bọn họ thẳng đến tiểu viện của Hàn Đông Nguyên.

"Ôi chao.."

Bà nội Hàn vừa xuống máy cày, đi vào sân thì đã khôi phục tinh thần, cười nói: "Đông Nguyên, đây là viện mà công xã phân cho cháu à? Đừng thấy bố cháu tức giận với cháu cả ngày đến mức trên đầu nhả khói, hồi nó bằng tuổi cháu cũng chưa thể vừa mở nhà xưởng vừa làm chủ nhiệm đâu, còn tự kiếm được cho mình một cái viện của công xã nữa"

Hàn Đông Nguyên: “…”

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Ninh đến viện này.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 391: Chương 391



Lúc viện này mới được phân cho Hàn Đông Nguyên thì vẫn còn có chút tiêu điều cũ kỹ, thậm chí là rách nát. Nhưng hơn hai tuần nay, Hàn Đông Nguyên đã kêu người tới dọn dẹp, cũng đã thay mới lại một loạt, trong viện còn trồng mấy cây hoa hồng, bấy giờ đang nở rộ, mùi thơm ngào ngạt tràn vào khoang mũi, cũng không biết anh kiếm được chúng từ đâu ra.

Trình Ninh vô cùng vui mừng, thẳng tay hái hai bông, đưa một bông cho bà nội Hàn, bông còn lại thì cho Tiểu Vũ.

Không phải chỉ có mình Hàn Đông Nguyên ở trong viện.

Sau này, Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh cũng đều sẽ chuyển tới đây, nhưng tạm thời hiện giờ chẳng phải vẫn chưa chuyển đến sao, Hàn Đông Nguyên bèn dọn dẹp các phòng, để bà nội Hàn, Hàn Đông Chí và với Tiểu Vũ ở tạm một khoảng thời gian.

Dưới tầng, Hàn Đông Đường một phòng, Trình Ninh một phòng, bà nội Hàn một phòng riêng, Hàn Đông Chí và Tiểu Vũ được sắp xếp ở trên tầng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh bèn nói: "Bà nội tới đây ở vài ngày, vậy ở cùng với cháu đi, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau cho đỡ buồn chán"

Dĩ nhiên, bà nội Hàn rất bằng lòng vui vẻ ở cùng với cháu gái.

Tiểu Vũ cũng nhanh nhảu: "Cháu cũng muốn ở với cô nhỏ và bà nội nữa"

Mọi ngày Tiểu Vũ vẫn hay được mẹ cậu nhóc và bà nội Hàn chăm nom, Hàn Đông Chí rất ít khi trông con trai, cho nên Tiểu Vũ vẫn thân thiết với bà nội Hàn hơn một chút.

Về phần Trình Ninh, Trình Ninh cũng chưa từng gần gũi với cậu nhóc, nhưng ai mà chẳng thích những người hay những vật xinh xắn, bạn nhỏ này cũng không phải ngoại lệ. Cho dù Trình Ninh rất ít khi trực tiếp chăm sóc Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vẫn rất mến Trình Ninh.

Đôi mắt Trình Ninh mở lớn.

Trẻ con á hả? Cô cũng thích, nhưng trêu chọc một chút còn được, chứ chăm sóc trẻ con thì cô đâu dám.

Hơn nữa, cô còn có rất nhiều chuyện muốn nói với bà nội Hàn, để một cây củ cải đỏ chen vào làm gì?

Hàn Đông Chí kéo con trai mình qua, nói: "Thằng nhóc này, còn ầm ĩ nữa thì bố sẽ ném con lên núi cho chó sói tha đi"

Trình Ninh: "..."

Tiểu Vũ vừa nghe thấy bố cậu nói thế thì lập tức dịu bớt lại, ngoan ngoãn đứng sang một bên, sau đó hỏi Trình Ninh: "Cô ơi, đúng là có sói trên núi sao?"

"Có..."

Trình Ninh thật sự không hù dọa cậu nhóc, nói: "Cho nên khi trở lại, nếu chúng ta đi lên núi, cháu hãy nhớ rõ là dù thế nào cũng không được chạy linh tinh một mình, nơi này đâu đâu cũng đều là núi, nếu chạy lạc thì không tìm được đâu, thật đó."

Trình Ninh đang nói nghiêm túc, nhưng vì sao đứa nhỏ này chẳng những không bị dọa mà ánh mắt lại còn hơi sáng lên vậy nhỉ?

Trình Ninh đã sống mười mấy năm, c.h.ế.t mất mấy chục năm, mấy chục năm đó không tiếp xúc với người ngoài, thật sự không có kinh nghiệm gì trong việc chăm sóc trẻ con.

Trong phòng Trình Ninh chỉ có một cái giường đơn, không tiện cho hai người ở, cuối cùng bà Nội Hàn vẫn được xếp vào phòng đã chuẩn bị sẵn. Dù sao họ vẫn ở cách vách, để bà nội Hàn ngủ một mình, có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút, Trình Ninh cũng không cố ép nữa.

Ở công xã thuận tiện hơn nhiều so với trên núi, Hàn Đông Nguyên đưa mọi người về rồi, bèn bảo bọn họ tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi một lát, sau đó quay người đến nhà ăn của công xã mua bữa sáng thịnh soạn về.

Chờ đến khi ăn sáng xong xuôi, Hàn Đông Chí dắt Tiểu Vũ đi dạo, Trình Ninh đưa bà Nội Hàn về phòng ngủ, mới giải thích với bà những chuyện mình vẫn canh cánh ở trong lòng từ khi trở về, nói: "Bà nội ơi, bà cũng biết mà, trước kia anh ba vẫn không thích cháu, cũng không muốn nói với người khác việc cháu là em gái anh ấy, còn cả mối quan hệ quanh co phức tạp giữa cháu với anh ấy nữa. Cho nên lúc đó cháu đột nhiên lại về nông thôn, không muốn chọc giận anh ba, để người khác bàn tán ra vào những chuyện này, vì vậy cũng không nói với người khác quan hệ thật sự giữa cháu và anh ấy"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 392: Chương 392



"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn cháu cũng là anh trai em gái, bà biết rồi đó ạ, tuy tính tình anh ba hay tức giận nhưng lại là người tốt bụng nhất, khi cháu tới đây, anh ấy không thể không quan tâm để ý cháu được. Hơn nữa bình thường anh ấy cũng chưa bao giờ chăm sóc người khác, mà chỉ giúp đỡ một mình cháu, thế nên người bên ngoài mới truyền tai nhau mấy lời như người yêu gì đó..."

“Sau đó ở công xã, rất nhiều người cứ thích giới thiệu đối tượng cho cháu, bà biết mấy bà dì ấy nhiệt tình cỡ nào không, thật sự là chưa tìm được đối tượng cho cháu thì cũng chẳng chịu bỏ qua, thậm chí người yêu của thư ký ở công xã chúng cháu cũng như vậy. Cháu thấy như vậy rất phiền phức, cho nên sau này người khác nói gì về cháu với anh ba, cháu cũng đành chấp nhận... Bà nội à...”

Không phải Trình Ninh không biết nói dối.

Nếu đó là một người xa lạ không quen không biết, cái miệng nhỏ nhắn của cô sẽ luôn nói năng rất trơn tru trôi chảy.

Nhưng bây giờ đối phương lại là bà nội lúc nào cũng yêu thương cô, bà nội của Hàn Đông Nguyên, thành thực mà nói, cô thậm chí còn do dự không biết có nên nói thật hay không.

Cô không muốn nói dối bà.

Hơn nữa, nếu bây giờ nói dối thì tương lai phải thẳng thắn thế nào đây? Xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Bà nội Hàn vẫn luôn mỉm cười đầy thương yêu lắng nghe, thấy giọng Trình Ninh càng nói càng khẽ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ ửng lên, mới kéo tay cô, hỏi cô: "Ninh Ninh, trong thời gian này, anh ba có đối xử tốt với cháu không?"

Trình Ninh giương mắt nhìn bà nội Hàn một cái, có phần không được tự nhiên nói: "Tốt, tốt lắm, thật ra anh ba chỉ hơi hung dữ một chút thôi, anh ấy vẫn tốt lắm ạ."

"Vậy cháu có thích anh ba của cháu không?"

Bà nội Hàn hỏi cô tựa như chỉ đang tán gẫu bình thường, giọng điệu ôn hòa lại đầy thương yêu.

Trình Ninh lại liếc mắt nhìn bà nội Hàn một lần nữa, khế cụp mắt, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Có thích ạ."

Lúc này, cô thật sự không muốn dối lòng nói không thích.

"Vậy là được rồi..."

Bà Hàn vỗ vỗ lên tay cô, nói: "Đứa nhỏ ngốc này, cháu đang lo lắng gì vậy chứ, mọi người nói thế chẳng qua cũng chỉ vì xuất phát từ lòng tốt thôi. Chỉ cần anh ba của cháu đối xử tốt đẹp thật lòng với cháu, nếu mà được như vậy, cháu không biết bà nội mừng biết bao nhiêu đâu. Tính tình anh ba của cháu đã như vậy rồi, cháu chịu thích thằng bé, quả đúng là may mắn thằng bé tu luyện từ kiếp trước mới đạt được"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cháu đó, cũng đừng lo sợ quá nhiều, cháu đâu làm sai chuyện gì, chỉ cần đừng quá vượt quá giới hạn... Ôi chao, bà còn muốn hai cháu mau kết hôn nữa là, có điều cô của cháu cũng không dễ dàng gì, cho nên các cháu cứ từ từ chút đã, đừng chọc cho cô cháu tức giận, đừng để chuyện tốt lại khiến gà bay chó sủa"

Bà nội Hàn là người thuộc thế hệ trước, tuy Trình Tố Nhã thấy Trình Ninh vẫn còn nhỏ mà bản thân Trình Ninh cũng cảm thấy mình còn trẻ quá, nhưng bà nội Hàn lại chẳng thấy những chuyện này có liên quan gì tới nhau cả.

Con gái đến tuổi đó rồi, gặp được người thích hợp, bàn chuyện hôn nhân là điều rất bình thường.

Dĩ nhiên, vốn dĩ đây cũng không phải việc gấp gáp gì, nhưng ở chốn núi rừng này, cháu dâu với cháu trai ở cùng một chỗ cả ngày, nếu thích nhau thì chỉ cần con dâu đồng ý, xác định mọi chuyện sớm một chút cũng tốt, dễ khiến người ta yên tâm trong lòng hơn, tránh sau này lại gặp phải những việc ngoài ý muốn.

Đương nhiên, cái chính là với bà nội Hàn, đây vẫn là chuyện vui mừng ngoài ý muốn, ôi chao, vậy sao còn không mau chóng quyết định danh phận, đề phòng tương lai xảy ra chuyện gì bất trắc nữa chứ?

Trình Ninh: "…"

Cô có hơi khϊếp sợ nhìn bà nội, kết hôn, kết hôn á?

Có phải bước nhảy này cao quá rồi không?

Cô không thể theo kịp tiến độ như vậy được.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 393: Chương 393



Bà nội Hàn nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của Trình Ninh thì cũng hơi ngại ngùng.

Bà nghĩ ngợi một lát, có phải vừa rồi mình nói hơi quá không?

Ôi chao, có khi hai đứa trẻ vẫn chưa tới mức độ kia, là cháu trai của bà cắm đầu lao vào trước, còn cháu gái thì vẫn còn đang lờ mờ không rõ, có cảm giác thích, nhưng vẫn chưa đến mức độ nọ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nghĩ đến đây thì bèn vội vàng an ủi Trình Ninh, nói: "Không sao đâu, không sao đâu, Ninh Ninh à, không việc gì hết, chỉ cần anh ba của cháu đối xử với cháu thật lòng, không làm ra chuyện gì xấu xa thì dù cháu thích, bà nội cũng sẽ ủng hộ cháu. Về phía cô của cháu thì chúng ta cứ từ từ xử lý, chờ đến thời điểm thích hợp rồi ổn định mọi việc cho tử tế. Nếu hiện tại cháu cảm thấy vẫn chưa phải lúc, còn phải thay đổi tính tình của anh ba cháu, vậy thì cứ tiếp tục mài dũa thằng bé cho tốt, không gấp đâu. Có điều cũng đừng đặt gánh nặng tâm lý quá, sống cho tốt là được, cuộc sống này ra sao cũng là tự bản thân quyết định."

"Không phải là bà nội nói các cháu kiểu gì cũng phải đến với nhau, bà rất thích cháu, không nỡ gả cháu cho người khác, thế nhưng nếu anh ba của cháu đối xử với cháu không đủ tốt, hoặc là cháu không thích anh ba của cháu thì chắc chắn bà nội sẽ không có suy nghĩ như thế. Cũng vì bà nhìn thấy sau khi về nông thôn, bây giờ thằng bé đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia, toàn tâm toàn ý với cháu, mà cháu cũng nói thích thằng bé, cho nên bà mới nói như vậy. Còn nếu cháu vẫn cảm thấy không ổn thì cứ từ từ thôi, nhân thời gian tới đây cũng để bà nội nhìn kỹ xem, có phải là thằng nhóc ngốc này đã thật sự tốt lên hay không"

Có hai nguyên nhân khiến lần này bà nội Hàn khăng khăng nhất định phải trở về vùng nông thôn.

Thứ nhất là bởi vì vốn dĩ người già đều luôn muốn về thăm quê một chút, ngắm nhìn cảnh vật đất xưa người cũ, thứ hai thật ra cũng là vì chuyện của cháu trai và cháu gái, nếu nói dựa trên tình cảm riêng của bà, đương nhiên bà hết sức hy vọng Trình Ninh sẽ gả cho Hàn Đông Nguyên, song cũng chính vì tình cảm riêng này mà bà muốn trực tiếp tận mắt nhìn thử, cẩn thận tìm hiểu xem tình hình hiện tại của hai người rốt cuộc là như thế nào.

Cũng vì muốn Trình Ninh gả cho cháu trai mình nên bà mới hết lòng ủng hộ việc này, nhỡ đâu trong tương lai, hai người sống chung với nhau không tốt, chưa nói đến chuyện con dâu có khi sẽ bất hoà với bà, ngay cả không khí hoà thuận trong nhà cũng mất sạch, nếu vậy thì trong lòng bà cũng sẽ rất áy náy, không thể tha thứ cho chính mình. Lúc ấy mọi chuyện thật sự hỏng bét rồi.

Cho nên bà phải đến xem thử, nhìn thấy tận mắt rồi thì trong lòng mới có thể yên tâm hơn.

Trình Ninh nghe bà nội Hàn nói vậy, gương mặt lại đỏ ửng lên.

Đúng là hiện giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện kết hôn hay gì đó, cảm giác những việc đó là viễn cảnh ở tương lai xa xôi, ít nhất hẳn là chuyện của vài năm sau.

Nhưng cô cũng không muốn người khác nói Hàn Đông Nguyên không tốt, cho dù người nói vậy là bà nội Hàn thì cô cũng không vui vẻ gì.

Cô đáp lời: "Bà nội à, anh ba tốt lắm, anh ấy..."

Sau đó cô lại trông thấy ánh mắt dịu dàng của bà nội đang nhìn mình, tức thì lời nói chẳng thể cất lên được nữa, đành mím môi, thay đổi lời nói: "Bà nội, bà đã đi đường hai ngày, cũng mệt mỏi rồi, chi bằng cứ ngủ trước đi. Như bà nói đấy, việc này cũng không phải là chuyện gấp gáp, chờ bà dậy rồi ăn chút gì đó, chúng ta sẽ nói sau ạ."

"Được rồi, được rồi..."

Bà nội Hàn vỗ vỗ tay cô, cười nói tiếp: "Bà nội đi đường hai ngày trời, chẳng lẽ cháu cũng không phải ngồi xe những hai ngày sao?

Được rồi, để bà nghỉ ngơi rồi thì cháu cũng về phòng nghỉ chút đi thôi, lúc nào cháu cũng bận rộn chỗ này chỗ kia, vẫn chưa kịp đi xem phòng mình chút nào đúng chứ? Đi xem chút đi, nghỉ ngơi một lúc rồi buổi tối chúng ta sẽ làm một bữa thật ngon nhé"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 394: Chương 394



Trình Ninh nhanh chóng đồng ý với bà nội Hàn, còn nhắc bà nếu có chuyện gì thì phải gọi mình ngay rồi mới đi ra ngoài.

Cô vừa mở cửa chuẩn bị quay về phòng mình thì đã nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đang đứng tựa vào cửa, ánh mắt xa xôi nhìn cô.

Trình Ninh hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc đó bừng lên, lúc này bà nội Hàn ở bên trong vẫn còn chưa ngủ, cô cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với anh, bèn cẩn thận đóng cửa lại rồi mới kéo anh đến phòng mình ở cách vách, trách móc nói: "Anh thật là, sao lại trốn ở cửa nghe lén người ta nói chuyện chứ?"

Nghĩ đến việc những lời mình nói với bà nội Hàn lúc nãy đều đã bị anh nghe được hết, quả thực là...

"Không phải nghe lén.."

Hàn Đông Nguyên ra vẻ tốt tính mỉm cười, nói: "Anh đứng ở cửa, mà hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy, còn cần phải nghe lén sao?"

Trình Ninh: "..."

Hàn Đông Nguyên trông thấy dáng vẻ tức giận của cô, đưa tay sờ lên mặt cô, hỏi: "Khoảng thời gian vừa rồi có nhớ anh không?"

Xoa xoa trên mặt vẫn còn chưa đủ, lại kéo cô vào lòng ôm chặt lấy, dùng mỗi cọ cọ lên cổ cô.

Trình Ninh không lên tiếng, anh lại áp sau tai cô, nói: "Chẳng có lương tâm gì cả, mỗi ngày anh đều nhớ em đến mức không ngủ được, ngủ thϊếp đi cũng lại mơ thấy em."

Mặt Trình Ninh lập tức nóng bừng.

Cô có nhớ anh không ấy hả?

Khoảng thời gian này, cô ở Bắc Thành rất ung dung nhàn nhã.

Nói thật thì buổi tối đúng là rất nhớ anh.

Vừa nhớ kiếp trước cô còn trông thấy dáng vẻ anh luôn lạnh lùng khép kín như tu đạo khổ hạnh sau khi ra khỏi tù, lại nghĩ đến đời này anh thích hôn cô ôm cô đến thế, khi nói thích cô trong ánh mắt cũng có ngọn lửa rực cháy.

Cô nghĩ rằng, cô thực sự thích anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô càng thích anh thì lại càng đau lòng cho kiếp trước của anh, mà càng đau lòng cho kiếp trước của anh, cô càng thêm lo lắng cho anh ở hiện tai.

Điều này giống như một vòng tròn vô tận, làm trái tim cô càng lúc càng siết chặt, cuối cùng thắt lại trên người anh.

Cho nên, lúc này anh đang ôm cô, để cô cảm nhận được hơi thở của anh, nghe anh nói "mỗi ngày đều nhớ đến em đến không ngủ được", sự thẹn thùng và quở trách vừa rồi đã bay biến đi đâu hết, chỉ xoay người ôm lấy cổ anh chủ động hôn anh, nói: "Có nhớ."

Hàn Đông Nguyên: “…”

Những lần Trình Ninh đột nhiên chủ động như vậy luôn khiến anh vừa mừng vừa sợ, đầu óc choáng váng.

Chờ đến lúc hai người tỉnh táo lại một chút thì đã nằm ở trên giường, Hàn Đông Nguyên lại phải bất đắc dĩ ép mình kiềm chế.

Anh v**t v* cánh môi xinh đẹp ướt át của cô, nói: "Ninh Ninh, bà nội bảo chúng ta kết hôn sớm một chút, vậy chúng ta kết hôn sớm đi, về phía dì Trình, để anh đi xin dì ấy."

Cả đời này anh chưa từng cầu xin người nào khác, nhưng vì cô, chẳng có gì anh không chịu được.

Trình Ninh bị doạ cho giật mình.

Thích anh là một chuyện, nhưng việc kết hôn này lại là chuyện khác.

Mặc dù tuổi kết hôn hợp pháp lúc bấy giờ là mười tám tuổi, các cô gái kết hôn ở độ tuổi như cô cũng không ít, nhưng cô vẫn chưa muốn kết hôn chút nào.

“Em vẫn còn rất trẻ mà ...”

Trình Ninh từ chối anh không chút do dự, tuy ôm ấp hôn hít thì có thể được, dù sao cô cũng đã c.h.ế.t mấy chục năm, dĩ nhiên suy nghĩ của mọi người vào thời này không thể ràng buộc được cô, nhưng chuyện kết hôn chắc chắn là chưa thể.

Cô nói: "Anh đã đồng ý với em là chờ hai năm nữa rồi mới nói sau mà, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu đó, sẽ phá hỏng sự tin tưởng của em với anh."

Hàn Đông Nguyên: “…”

Cô đã nói nghiêm túc đến thế, bây giờ anh còn có thể làm sao đây?

Thậm chí anh còn tự kiểm điểm một chút, cảm thấy mình quá đáng.

Tại sao anh lại muốn kết hôn?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 395: Chương 395



Bởi vì muốn giữ cô cho riêng mình, hoàn toàn có được cô, cũng bởi vì những dục niệm trong bóng tối không thể đem ra ngoài sáng kia.

Anh khao khát cô thật nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh thở dài, xoay người nằm xuống, sau đó lại nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vang lên: "Như bây giờ không phải là rất tốt à? Sao anh lại muốn kết hôn sớm vậy chứ? Em nghe nói khi thật sự sắp kết hôn, người ta sẽ rất nhanh cảm thấy chán, ngẫm lại cũng không hề có niềm vui của sự tự do tự tại như lúc này đâu"

Nhưng cô cũng ý thức được tình cảm của mình, cô thích anh thật lòng, lại còn là một người bạn gái rất săn sóc, cho nên khi nghĩ tới việc anh để ý cô đến thế, có lẽ lúc nghe cô nói "tự do tự tại" sẽ không vui, vì vậy bèn quay sang dỗ dành anh, nói: "Anh ba à, anh yên tâm, dù là có kết hôn hay không thì em cũng chỉ thích mình anh thôi, sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào khác, kết hôn chỉ là chuyện hình thức, hiện tại chẳng phải chúng ta vẫn đang rất hạnh phúc đó sao?"

Khi Trình Ninh vừa mới sống lại, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc nói chuyện yêu đương như thế.

Sau đó khi lên núi, nghe mọi người nói về đề tài này lại khiến cô suy nghĩ, nhớ đến tình yêu trên TV của đời sau, cảm thấy rằng sau này có thêm vài người bạn trai cũng không sao.

Nhưng chờ tới khi đã thật sự đến với Hàn Đông Nguyên rồi, nhất là khi quan hệ giữa hai người trở nên ngày càng thân mật, hiện giờ cô đã biết, chắc chắn mình không thể đến với bất kỳ người đàn ông nào khác.

Hàn Đông Nguyên nghe được cô nói như vậy thì vô cùng chua xót.

Cô nói cô chỉ thích anh, dĩ nhiên anh vui mừng.

Nhưng giữa kết hôn và cuộc sống như hiện tại, có một khoảng cách rất xa xôi.

“Đồ ngốc...”

Anh không nhìn cô, chỉ dùng bàn tay vừa để cô gối lên ôm đầu cô, sờ sờ trên mặt cô, một hồi lâu sau mới nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Khi kết hôn, ngày nào chúng ta cũng đều có thể ngủ chung giường, hiện giờ có thể sao? Hôn một cái, em đã có gánh nặng tâm lý rồi."

Trình Ninh: "..."

Phản ứng của Trình Ninh là chủ động đẩy anh ra, tỏ vẻ mệt mỏi chỉ muốn ngủ, đuổi anh rời khỏi phòng.

Hàn Đông Nguyên quay về phía cửa phòng đã đóng chặt, sờ sờ cánh mũi.

Khi anh xoay người lại thì vừa hay nhìn thấy anh cả Hàn Đông Chí từ trên cầu thang đi xuống.

Ban nãy Hàn Đông Chí mới dẫn Tiểu Vũ ra ngoài chơi, đứa nhỏ rất phấn khích, nhưng thật ra sau hai ngày đi đường, dù tinh thần vui vẻ đến mấy thì thân thể cũng đã rất mệt mỏi, đi ra ngoài chơi một lúc đã ngủ thϊếp đi mất, Hàn Đông Chí đành ôm cậu bé về, vừa mới đặt cậu nhóc lên giường xong.

Sau đó đúng lúc xuống lầu lại nhìn thấy em trai mình bị Trình Ninh đẩy ra khỏi phòng, đóng cửa lại "rầm" một tiếng.

Hàn Đông Chí: “…”

Tròng mắt Hàn Đông Chí suýt nữa rơi ra ngoài, đây thật sự là em trai mình sao?

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy anh cả giật mình thì cũng chẳng buồn để ý nhiều, đi đến trước bàn rót hai ly nước, lại đẩy một ly cho Hàn Đông Chí, tự mình cầm ly còn lại lên uống một ngụm.

Sau đó chợt nghe Hàn Đông Chí nói: "Đông Nguyên, em với Ninh Ninh, hai người thật sự đang ở bên nhau à?"

Anh ấy nói được hết câu cũng hơi khó khăn một chút.

Thật sự chuyện này có phần làm cho người ta khó mà tin nổi.

"Vâng..."

Đã đến nước này rồi thì không còn gì để giấu diếm, Hàn Đông Nguyên cầm ly nước, nói: "Đúng là như vậy "

"Chuyện từ khi nào?"

Hàn Đông Chí nhíu nhíu mày, nói: "Có phải lúc trước Ninh Ninh nhất quyết quay về quê là vì em không?"

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn anh ấy một cái rồi nói: "Anh đang nghĩ đi đâu rồi vậy? Em ấy về quê là vì em ấy không muốn nợ em, chuyện chúng em mới gần đây thôi"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 396: Chương 396



Hàn Đông Chí nhìn em trai mình một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Em không gây khó dễ với em ấy đấy chứ? Đông Nguyên, em đừng đi quá xa. Trước kia mặc dù em có làm chuyện gì, mọi người vẫn sẽ luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng giờ nếu em làm ra chuyện gì với Ninh Ninh, chỉ sợ là bố cũng muốn lột da em đó... Còn cả dì Trình.."

Anh ấy nói, lông mày cũng nhíu chặt hơn một chút.

Anh ấy nghĩ rằng đây thật sự không phải là điều gì tốt lành.

Năm đó khi Trình Tố Nhã vừa gả cho bố anh ấy, đúng là anh ấy vừa phản đối vừa đề phòng bà.

Nhưng mấy năm nay, dù chưa nói ra ngoài miệng bao giờ, song trong lòng cũng đã tiếp nhận người mẹ kế này từ lâu, cảm nhận được rằng bố mình và Trình Tố Nhã ở bên nhau rất tốt, không mong muốn trong nhà đang yên đang lành lại xảy ra biến cố gì.

Nếu em trai mình làm gì đó, dù chỉ là không hay một chút với Trình Ninh thôi, thì đó đều là đòn đánh mạnh bạo vào gia đình này.

Anh ấy biết mẹ kế quan tâm đến Trình Ninh rất nhiều.

Mà với tính tình của em trai... Anh ấy có thể tin tưởng vào tính cách và năng lực của em trai mình, song cũng thật sự không thể đảm bảo được điều gì về tính nết của thằng bé.

Từ nhỏ đến lớn, anh ấy cũng đã quá đỗi rõ ràng, dù tính nết của em trai mình có tệ hại đến đâu, tính khí có khó chịu hơn thế này đi chăng nữa thì con gái si mê Hàn Đông Nguyên cũng không hề ít.

Chưa cần nói tới ai khác, ngay cả em họ bên nhà vợ anh ấy cũng mê đắm Hàn Đông Nguyên vô cùng, đến mức mợ của vợ anh ấy không thể lay chuyển được con gái nhà mình, còn phải nhờ vợ anh ấy qua thăm dò thử.

Chuyện tiếp theo cũng chẳng cần phải nói nữa, đương nhiên là em trai anh ấy đã từ chối thẳng thừng.

Dù sao bề ngoài của của em trai anh ấy như vậy, cũng có rất nhiều nợ đào hoa.

Nhưng Hàn Đông Nguyên gây họa cho ai cũng được, riêng Trình Ninh thì lại không thể.

Anh ấy nói: "Em trêu chọc người khác thì anh cũng mặc kệ, không quản lý được em, nhưng Ninh Ninh, em ấy là em gái của em, Hàn Đông Nguyên..."

Mặt Hàn Đông Nguyên tối sầm đi.

Anh trực tiếp đặt ly nước lên bàn, nói: "Em gái gì chứ?

"Em thích em ấy, vậy thì sao hả?"

Hàn Đông Chí: "... Em nổi điên lên làm gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên cười khẩy một tiếng, nói: "Anh quan tâm em nổi điên làm gì? Đây là chuyện của em, anh quan tâm ít thôi, nhưng em nói cho anh biết, anh mà dám phá hỏng quan hệ của em với em ấy thì đừng trách em không nhận người thân"

Hàn Đông Chí:…..

Hàn Đông Chí đã thật sự tức giận đến lịm cả người.

Vấn đề đó, chuyện như thế này, nếu là lúc bình thường thì anh ấy có thể không tán thành được sao?

"Em quá ngang ngược", Hàn Đông Chí tức giận nói: "Em muốn ngang ngược như vậy thì cứ dùng cái thái độ này đi thưa chuyện với dì Trình xem, xem thử dì ấy có đồng ý hay không! Hay em cảm thấy nơi này xa xôi hẻo lánh không ai với tới, cho rằng dù chuyện có thế nào thì người trong nhà cũng không xen vào được? Hàn Đông Nguyên, đó là em gái em, em đã luôn luôn dõi theo quá trình trưởng thành của em ấy, vậy mà em lại làm ra chuyện như vậy sao!"

Hàn Đông Nguyên:……. Việc này quả thực đã chọc trúng vảy ngược của anh, anh mặc kệ Hàn Đông Chí, xoay người ra khỏi cửa, càng khiến Hàn Đông Chí cực kỳ tức giận.

Hôm nay là ngày đi làm, từ sáng sớm Hàn Đông Nguyên đã đón bà nội Hàn và Trình Ninh từ trạm xe lửa đến công xã, thu xếp ổn thoả cho bọn họ, sau đó cùng ăn sáng và ở bên Trình Ninh nửa ngày thì cũng sắp đến giờ ăn trưa.

Anh đi ra cửa, dự định trước tiên sẽ đến văn phòng công xã một chuyến rồi mới tới cửa hàng mua một ít đồ ăn về, chờ đến khi bà nội và Trình Ninh dậy thì nấu chút mì cho hai người ăn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 397: Chương 397



Lúc anh đến công xã, thư ký Từ lập tức gọi anh lại, nói: "Tối nay bảo bà nội và anh cả cậu cùng đến nhà tôi ăn cơm đi, ăn bữa cơm tẩy trần, ở nhà ăn cũng chỉ có mấy thứ như vậy, mùi vị lại chẳng thơm ngon gì mấy. Cậu cũng không thể để bọn họ đi từ xa tới đây còn phải tự nấu cơm được, đến nhà tôi lại làm không khí náo nhiệt ồn ào hơn một chút, cậu cũng biết đấy, nhà chúng tôi rất vắng vẻ."

Thư ký Từ không phải người địa phương, cho nên con cái ông ấy đều không ở bên này, chỉ có ông ấy và vợ mình thôi.

“Được, để khi nào về tôi sẽ hỏi thử.” Hàn Đông Nguyên nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Con của thư ký Từ không sống cùng bọn họ, đoán chừng vợ của ông ấy cũng đã nhàn rỗi đến phát sợ, cả ngày thích làm mai làm mối cho người ta, chỉ cần nhìn thấy Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên là ánh mắt quả thật đã phát sáng.

Cho dù thư ký Từ đã nói với bà ấy là chắc hẳn Hàn Đông Nguyên đã có ý với em gái kế của anh, nhưng bà ấy lại đổ cho thư ký Từ suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không ngăn được sự nhiệt tình của bà, thỉnh thoảng vẫn muốn giới thiệu đối tượng cho hai người.

Lúc này Hàn Đông Nguyên đã biết thái độ của bà nội mình, trong lòng cũng yên tâm hơn, không ngại để bà nội mình dẫn Trình Ninh cùng đến nhà họ Từ ăn một bữa cơm.

Đồng thời cũng mang theo mục đích tạo dựng mối quan hệ cho hai người ở trong công xã.

Nhất là sau khi anh vừa mới trải qua cuộc nói chuyện kia với anh trai mình.

Anh biết anh trai mình có ý tứ gì.

Bảo anh có gây tai vạ với ai cũng được, nhưng đừng đi gieo hoạ cho Trình Ninh.

Dù vậy nếu vẫn chưa có chuyện gì xảy ra thì không sao, song hiện tại, anh lại không thể nào buông tay, dù anh nào phải loại người tốt đẹp, nhưng anh không thể nhường cô cho bất kì ai khác.

Không ai có thể đối xử tốt với cô hơn anh.

Thư ký Từ mời họ sang ăn cơm, tất nhiên bà nội Hàn rất vui vẻ.

Bà đang nghĩ cách để tìm hiểu toàn diện về cháu trai mình sao cho thật tốt.

Đến nhà họ Từ, vợ của thư ký Từ và thư ký Từ dĩ nhiên đều vô cùng nhiệt tình.

Vợ của thư ký Từ giới thiệu bản thân với bà nội Hàn, nói: "Thím à, bên nhà mẹ đẻ tôi họ Hứa, tôi tên Tuệ Trân, thím cứ gọi tôi một tiếng Tuệ Trân là được rồi"

Tuy đã nói như vậy, nhưng bà nội Hàn vẫn gọi bà ấy là chủ nhiệm Hứa, gợi cảm giác khách khí xa lạ nhưng cũng không mất đi phần thân thiện.

Bởi vì vợ của thư ký Từ cũng đồng thời cũng là chủ nhiệm của tổ chức phụ nữ do công xã tự thành lập.

Sau khi mời người một nhà họ Hàn vào ngồi chơi, vợ của thư ký Từ bảo bà nội Hàn nghỉ ngơi trước để bà ấy đi vào phòng bếp làm thêm một chút, Trình Ninh ngỏ lời muốn cùng đi trợ giúp một tay, vợ thư ký Từ lại nói:

"Không cần, không cần, chỉ cần bưng đồ ăn lên thôi, mọi người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút là được, để tôi đi cho"

Vợ của thư ký Từ đã chuẩn bị xong các món ăn từ buổi chiều, chỉ cần nấu thêm một chút sủi cảo rồi bày thức ăn ra, cho lên bát.

Sau đó Hàn Đông Nguyên bảo Trình Ninh ngồi xuống, tự mình vào phòng bếp hỗ trợ.

Sủi cảo đã được gói từ buổi chiều với thịt heo nấm hương, ngoài ra còn xào thêm mấy món ăn nhà làm trên vùng núi, đậu phụ kho tàu, nấm xào măng tươi, rau dại xào, còn có cả một đĩa tôm luộc đỏ hồng, từng đĩa một đặt lên mặt bàn đều nóng hổi, màu sắc mùi vị đầy đủ, vừa nhìn đã khiến người ta thèm đến nhỏ dãi, đôi mắt đen láy của Tiểu Vũ nhìn chằm chằm món sủi cảo với nấm, đây chính là món tủ của cậu nhóc.

Thư ký Từ xoa xoa đầu Tiểu Vũ, mời mọi người bắt đầu ăn cơm.

Vừa ăn uống lại vừa nói chuyện.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 398: Chương 398



Vợ của thư ký Từ hết nhìn Hàn Đông Chí rồi lại nhìn sang Hàn Đông Nguyên, cười nói: "Thím à, nhà thím đúng là biết nuôi con quá đi, lúc trước tôi chỉ cảm thấy Đông Nguyên rất có năng lực, vô cùng xuất sắc, bây giờ lại nhìn thấy con cả nhà các thím, cũng là một anh chàng chín chắn trông rất đứng đắn đúng mực"

Bà ấy lại nhớ, trước đây từng nghe nói qua, năm đó bà nội Hàn là một quả phụ nuôi nấng Hàn Kỳ Sơn, nuôi dạy ông ấy khôn lớn, đưa ông ấy gia nhập quân đội, sau đó trở thành xưởng trưởng một nhà xưởng máy móc lớn số một Bắc Thành như thế.

Thêm nữa, khi Hàn Kỳ Sơn ở trong quân đội, không rõ sống chết, bà còn cùng con dâu nuôi nấng hai đứa nhỏ, lại có thể nuôi dạy trẻ con tài giỏi như thế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế trong lúc nói chuyện cũng xen lẫn sự tôn kính thật lòng, nói: "Thím đúng là rất biết nuôi dạy trẻ con"

Bà nội Hàn lắc đầu, nói: "Tôi mà biết dạy bảo gì chứ, chỉ là dạy từng chút từng chút một, do cô không biết đó thôi"

Nói xong, vợ của thư ký Từ lại nhìn Trình Ninh đang ngồi bên cạnh bà nội Hàn, thấy thỉnh thoảng cô lại để ý chăm sóc Tiểu Vũ một chút, nói: "Thanh niên trí thức Trình cũng rất xuất sắc, chắc thím không biết, từ khi thanh niên trí thức Trình đến công xã chúng tôi, có không biết bao nhiêu người đã nhờ tôi làm bà mối cho cô ấy, vậy mà thanh niên trí thức Trình đây lại nói tuổi còn nhỏ, trong nhà chưa cho nhắc đến chuyện yêu đương, bây giờ thím đang ở đây, thím thử nói xem có phải đúng như vậy không?"

Vợ của thư ký Từ nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho Trình Ninh như vậy, cho dù thư ký Từ đã nhắc nhở rằng giữa Hàn Đông Nguyên với Trình Ninh có hơi đặc biệt, lúc này bà ấy vẫn đề cập tới chuyện cũ, thứ nhất là bởi bà ấy cảm thấy sự thật chưa chắc đã là thế, thứ hai là bởi ngày thường thật sự có rất nhiều người đến tìm bà ấy, mấy nhà trai cũng có điều kiện không tệ lắm.

Hơn nữa bà ấy từng nghe thư ký Từ nói, ông ấy vô cùng tán dương tài năng của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, đáng tiếc hai người này đều một lòng chuyên tâm trở về thành phố, không có ý định ở lại này, bà ấy càng nghĩ, nếu giới thiệu được cho họ một đối tượng thích hợp, thì chẳng phải có thể họ sẽ nảy ra ý định đó sao?

Cho nên lúc này trông thấy bà nội Hàn, lại không nhịn được mà lên tiếng muốn thăm dò ý kiến của bà nội Hàn.

Bà ấy biết Trình Ninh là cháu gái của mẹ kế Hàn Đông Nguyên dẫn theo vào nhà họ Hàn.

Từ xưa đến nay cũng không có nhiều cặp mẹ chồng nàng dâu kiểu này hòa thuận được, mà cho dù có hòa thuận, thì tình cảm yêu thương gì đó giữa mẹ chồng với cháu gái được con dâu kế mang vào nhà họ nuôi dưỡng, e rằng cũng chỉ có hạn thôi.

Hơn nữa bà ấy cảm thấy hai đứa cháu ruột của bà nội Hàn như Hàn Đông Chí với Hàn Đông Nguyên, đều là kiểu người nghiêm túc lãnh đạm không thích nói chuyện.

Mà nhìn bà nội Hàn cũng không nuông chiều Tiểu Vũ, dù Tiểu Vũ ăn gì thì bà cũng không buồn để ý tới cậu nhóc, bà ấy tự nhủ rằng chắc hẳn vị này tuy tươi cười ngoài mặt, song thực tế tính tình cũng rất nghiêm khắc, lại có chút thủ đoạn.

Nhìn Trình Ninh, cô gái này đúng là rất tốt, cười tủm tỉm cực kỳ đáng yêu, chính là, nói như thế nào nhỉ, vô cùng mềm dịu yêu kiều.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi tay bé nhỏ kia, bưng chén thức ăn còn sợ bị bỏng làm rơi chén, nghe nói cô nhóc này từ dưới quê lên vẫn chưa từng làm việc đồng áng, vừa nghe đến công việc thiết kế nội thất cho xưởng nội thất thì đã chủ động đi tới công xã xin nghỉ ba tuần để về Bắc Thành, nói như thế nào đây, nếu hỏi có năng lực hay không thì hẳn là có thật, nhưng được chiều chuộng hay không thì ắt là được cưng chiều quá rồi.

Thật sự không biết mẹ kế Hàn Đông Nguyên đã nuôi dưỡng đứa cháu gái này thế nào.

Bà ấy cảm thấy người như vậy nhất định không hợp với phong cách của bà Hàn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 399: Chương 399



Cho nên càng cảm thấy giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên không có khả năng kia.

Bà ấy vừa dứt lời, sắc mặt cả Hàn Đông Chí lẫn Hàn Đông Nguyên đều có chút khác thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có bà nội Hàn là không hề thay đổi nét mặt, còn cười tum tim.

Bà nói: "Ôi chao, chủ nhiệm Hứa à, làm cô phí công nhọc lòng rồi, có điều Ninh Ninh nhà chúng tôi thật ra đã có hôn ước từ sớm, không cần phải giới thiệu đối tượng cho con bé nữa."

Vợ của thư ký Từ: "???"

Không chỉ một mình vợ của thư ký Từ, cả bàn ăn ngoại trừ Tiểu Vũ đang vùi đầu ăn tôm ra, tất cả mọi người đều hoặc mờ mịt hoặc khϊếp sợ nhìn về phía bà nội Hàn.

Sau đó Hàn Đông Nguyên phản ứng lại trước, khóe miệng lập tức nhếch lên.

Trình Ninh: ""

"Có, có hôn ước sao?" Vợ của thư ký Từ nói chuyện hơi lắp bắp: "Việc này, chưa từng nghe thanh niên trí thức Trình nói qua đâu đó."

"Thật ra đây là chuyện người lớn chúng tôi nói trước với nhau, trẻ con còn nhỏ, định chờ chúng lớn hơn một chút, xem ý chúng thế nào rồi mới nhắc tới sau." Bà nội Hàn cười nói: "Còn bọn nhỏ, đúng là chúng không hay biết gì"

"Trẻ nhỏ do chính mình nuôi dạy lúc nào cũng là quý báu nhất, người một nhà chúng tôi ấy mà, cũng đều cảm thấy gia đình chúng tôi là tốt nhất. Hơn nữa cả nhà chúng tôi đều coi đứa trẻ này như báu vật mà cưng chiều, từ khi còn nhỏ đã không nỡ để cho con bé chịu khổ cực vất vả, cũng chưa từng phải làm qua chút việc nhà nào, cứ như vậy thì sao có thể gả cho người khác được? Cho nên ấy mà, chúng tôi nào nỡ gả con bé đến nhà người ta? Chỉ muốn gả cho chính đứa nhóc trong nhà mình mới là tốt nhất."

“Có điều, chỉ là Đông Nguyên nhà chúng tôi mãi vẫn chẳng nên thân, khiến cho người ta rất phiền lòng. Vậy nên chỉ có thể chờ đợi xem xét đến khi thằng bé có thể tự đứng vững bằng đôi chân mình, có khả năng thành gia lập nghiệp, nếu Ninh Ninh và cô của con bé đều hài lòng, chuyện này sẽ được sắp xếp ổn thoả, còn nếu vẫn chưa được, thì lại mài dũa thêm một chút.”

Vợ của thư ký Từ: “…”

Hàn Đông Nguyên nhà các thím mà còn không nên thân, khiến cho người ta phiền lòng?

Bà nội Hàn à, thím có biết khiêm tốn quá mức lại chính là đang mỉa mai người khác không?

"Có điều chủ nhiệm Hứa này", bà nội Hàn còn chưa dừng lời, tiếp tục nhìn vợ của thư ký Từ, cười cười nói tiếp: "Nhà chúng tôi vẫn còn chưa hoàn toàn quyết định chuyện này, nếu ở chỗ cô có người nào không tệ, tốt hơn Đông Nguyên của chúng tôi, có triển vọng mạnh mẽ hơn thằng bé, người trong nhà cũng có thể cưng chiều đối đãi Ninh Ninh tốt hơn nhà chúng tôi, vậy thì cứ việc giới thiệu, tốt nhất là nên thừa dịp tôi đang ở đây để mở to mắt chiêm ngưỡng, được như vậy thì cũng cũng rất yên tâm."

Vợ thư ký Từ: “…”

Biểu cảm trên mặt phải gọi là một lời khó nói hết.

Ở công xã này, còn ai, còn kẻ nào cơ to đến vậy, có thể nói tới chuyện qua mặt được Hàn Đông Nguyên?

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Trình Ninh, liệu còn ai dám nói có thể nuôi cô tốt hơn nhà họ Hàn?

Hơn nữa, nếu cô thật sự đã có hôn ước với Hàn Đông Nguyên, ai có thể mù dở đến mức dám tranh giành với Hàn Đông Nguyên?

Còn chưa nhìn thấy kết cục của phó chủ nhiệm Vương đó sao?

Thư ký Từ bèn bật cười "ha ha", nói: "Thím à, thím cũng đừng đùa giỡn nữa, cả công xã chúng tôi đều hiểu rõ năng lực của Đông Nguyên tốt đến mức nào, còn người trẻ tuổi nào có thể bì được với triển vọng của cậu ấy chứ? Dù là xưởng trưởng hay chủ nhiệm văn phòng xã ở độ tuổi này, đây đúng là có một không hai"

Lại quay sang nói với vợ mình: "Đã bảo em đừng có làm mấy việc linh tinh nữa rồi, lúc trước thanh niên trí thức Trình về quê, vừa trông thấy khí chất của cô ấy là tôi đã cảm thấy ngay, công xã của chúng ta, ngoại trừ Đông Nguyên ra thì chẳng có ai thích hợp để đứng chung với cô ấy cả, thì ra hai người đã có hôn ước từ lâu."
 
Back
Top Bottom