Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 380: Chương 380



Hàn Đông Nguyên không để bụng lắm nói: "Nếu em đã nói như vậy thì hay là chúng ta về phòng của anh nói chuyện."

Hai ngày này Hàn Đông Nguyên đã nhẫn nhịn đến độ sắp muốn bệnh luôn rồi.

Trình Ninh: “…"

“Chỉ còn một ngày cuối cùng thôi."

Hàn Đông Nguyên vừa ôm Trình Ninh vừa nhéo mặt cô nói: "Chờ tới khi bọn họ trở về đến cả một cái liếc mắt nhìn em anh cũng không được nhìn, lúc này không có ai sao có thể không ôm em nhiều thêm một chút chứ? Ngay cả khi em cười với cái tên họ Lương kia anh cũng phải nhẫn nhịn"

Trình Ninh: “ "

Mạch não của người này cô hoàn toàn không hiểu nổi.

Có điều hơi thở của Hàn Đông Nguyên gần trong gang tấc, nhiệt độ và mùi hương quen thuộc làm cho cả người cô nháy mắt đã nóng rực lên.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy trên gương mặt của Trình Ninh từ từ nhiễm lấy từng vệt đỏ ửng thì trực tiếp bế cô lên một cái, anh lại làm cho Trình Ninh bị dọa sợ đến giật mình, một tay cô nắm chặt lấy sổ ghi chú, còn một tay thì vịn lên lớp quần áo trên vai của Hàn Đông Nguyên, cô khẽ mắng anh: “Hàn Đông Nguyên anh điên rồi à?"

Hàn Đông Nguyên: “Cái này chẳng phải anh đã cho em một bậc thang leo xuống sao? Anh kêu em đi thì bản thân em lại thẹn thùng"

Trình Ninh: “..."

Trình Ninh vô cùng tức giận nhưng mà có đánh anh thì anh cũng không đau, cô không thở được bèn cúi đầu cắn lên cổ Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên bị đau thì bàn tay lại ôm chặt thêm chút nữa.

Lúc đầu Trình Ninh còn cảm thấy tức giận cắn thật nhưng cô cảm giác được cơ thể Hàn Đông Nguyên trong nháy mắt cứng đờ thì hơi nhả ra nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng cô dâng lên một loại cảm giác kỳ dị rồi lại cúi đầu cắn Hàn Đông Nguyên một cái, nhưng lần này không có dùng lực mà chỉ cắn anh một cái, sau đó còn thè lưỡi ra l.i.ế.m l**m Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên: “Trình Ninh, em tìm đường c.h.ế.t à?"

Vừa mới nãy thật ra Hàn Đông Nguyên không tính làm gì Trình Ninh cả.

Anh chỉ muốn thân mật với cô một chút, ôm Trình Ninh vào trong n.g.ự.c rồi thảo luận cái điều lệ kia nhưng mà do Trình Ninh cắn một cái như vậy, anh còn tâm tư mà để thảo luận với cô cái điều lệ gì đó mới là lạ.

Hàn Đông Nguyên vừa mới đá cửa vào phòng đã cúi đầu hôn Trình Ninh.

Tuy rằng anh gấp gáp, trong lòng lại có một ngọn lửa cháy hừng hực nhưng anh biết Trình Ninh không thích tính bá đạo của anh nên dù hôn có phần dồn dập nhưng lại rất dịu dàng.

Trình Ninh cũng không từ chối Hàn Đông Nguyên, sổ ghi chú rớt trên mặt đất, bàn tay cô túm lấy quần áo của Hàn Đông Nguyên khéo léo đáp lại anh, chuyện này càng cổ cũ Hàn Đông Nguyên hơn.

Dần dần sắc mặt Trình Ninh đỏ bừng, đôi mắt cô mê ly, bàn tay túm lấy quần áo không để ý tới anh.

Hàn Đông Nguyên lại không chịu bỏ qua, ngón tay anh xoa xoa chiếc cổ của Trình Ninh hỏi cô: “Có phải em cũng rất muốn anh phải không? Muốn anh ôm lấy em rồi đôi ta cùng thân mật?"

Trình Ninh nhéo Hàn Đông Nguyên giận dỗi nói: “Không biết xấu hổ."

Có liêm sỉ để làm gì đấy?

Có liêm sỉ thì có được vợ yêu hay sao?

Hàn Đông Nguyên xoa xoa Trình Ninh nói: “Có liêm sỉ à? Nếu anh có liêm sỉ thì bây giờ em có đang ở trong n.g.ự.c của anh hay không?"

Trình Ninh: “…"

“Em mau nói gì đi, để ngày mai anh đi rồi cũng có thể yên lòng một chút."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên bảo: "Em tưởng anh không nhìn thấy cô của em dùng cái tên họ Lương kia ra chọc tức anh sao? Anh nói với em này, cái tên họ Lương kia ra vẻ đàng hoàng thôi chứ chắc chắn anh ta không người loại người tốt lành gì đâu, em muốn gặp anh ta thì cùng cũng được nhưng phải ở chỗ có người khác, em đừng có đi gặp anh ta một mình."

“Trong đầu của anh toàn là thứ gì không ấy"

Trình Ninh giận dỗi anh nói: "Anh cho rằng người nào người nấy đều giống như anh hay sao đấy"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 381: Chương 381



Lời nói của Trình Ninh làm Hàn Đông Nguyên khó chịu, anh nói: “Em đừng có lấy anh ta ra so sánh với anh, một sợi tóc của anh ta còn so sánh được với anh hay sao?"

Trình Ninh nghe Hàn Đông Nguyên nói vậy thì có hơi buồn cười nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi mềm lòng một chút, cô duỗi tay sờ sờ gương mặt của anh rồi thăm dò hôn hôn Hàn Đông Nguyên, cô nói: “Đúng vậy, anh ấy kém hơn anh, ai cũng kém hơn anh cả đấy, ai mà có tính tình kém được như anh cơ chứ? Nhưng mà em lại thích anh nhất"

Vân Mộng Hạ Vũ

Một câu buột miệng nói thích khiến Trình Ninh cũng sửng sốt theo.

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân cô không thích Hàn Đông Nguyên.

Cái thích ấy không phải loại thích như thế này.

Mối quan hệ giữa hai người thành ra như bây giờ đều hoàn toàn bởi vì Hàn Đông Nguyên quá mặt dày mày dạn, còn Trình Ninh thì vĩnh viễn không thể mở lòng ra với anh bởi vì ký ức kiếp trước của mình.

Thế mà cô lại nói, cô thích Hàn Đông Nguyên nhất.

Nhịp tim của Trình Ninh chậm rãi đập nhanh lên, cô thích Hàn Đông Nguyên nhất sao?

Hàn Đông Nguyên cũng sửng sốt.

Trình Ninh nói cô thích anh nhất.

Hàn Đông Nguyên đối diện với ánh mắt ngớ người của Trình Ninh thì đưa tay ra xoa xoa cô, anh dịu dàng nói: “Ninh Ninh, em vừa nói gì đấy, lặp lại lần nữa có được không?"

Trình Ninh hơi hé chiếc miệng ra rồi lại nhanh chóng ngậm lại, trên mặt cô giống như có lửa đốt, Trình Ninh nghiêng đầu né tránh ánh mắt Hàn Đông Nguyên nhìn Cô.

Ánh mắt kia quá mãnh liệt, nhiệt độ của nó rất cao như muốn thiêu cháy cô vậy.

Sự kinh ngạc vui vẻ từ nơi đó làm trái tim cô đập như sấm chớp.

Trình Ninh không chịu nói thì Hàn Đông Nguyên cũng sẽ không cưỡng ép cô, anh cũng không có lòng nào hỏi lại à cúi đầu xuống hôn cô một chút, trong lòng anh tràn ngập sự vui mừng mà tinh yêu say đắm.

Cô gái nhỏ của anh nói cô thích anh nhất, trong lòng hay trong mắt đều chỉ toàn là anh thôi, đây là lời nói ấm áp nhất mà anh từng được nghe trong đời này.

Nụ hôn của Hàn Đông Nguyên cháy bỏng nóng rực, rõ ràng anh rất gấp gáp nhưng lại cố kiềm chế hết sức để có thể dây dưa với một sức lực dịu dàng.

Thậm chí Trình Ninh còn cảm nhận được sự run rẩy của đôi môi đó.

Hàn Đông Nguyên muốn Trình Ninh nhiều vô cùng.

Trước kia kia Hàn Đông Nguyên còn chưa biết tấm lòng của Trình Ninh thì anh với cô rất giống nhau, họ luôn cho rằng Trình Ninh chịu ở bên cạnh anh là do Hàn Đông Nguyên cưỡng ép cô.

Dù là Trình Ninh ở trong lồng n.g.ự.c anh, nằm ở dưới thân anh để anh thân mật với cô nhưng chung quy vẫn cảm thấy không được trọn vẹn, bởi vì Hàn Đông Nguyên không biết khi nào những thứ ấy sẽ giống như một giấc mơ của anh, khi anh tỉnh dậy rồi sẽ không có bất cứ thứ gì cả.

Trình Ninh sẽ nhìn anh với anh mắt vừa xa cách lại phòng bị và cô sẽ tránh xa anh như rắn rết.

Nhưng mà bây giờ Trình Ninh đã nói với Hàn Đông Nguyên rằng cô thích anh.

Hàn Đông Nguyên cứ hôn đi hôn lại Trình Ninh, anh chỉ hận không thể c.h.ặ.t t.a.y chân cô rồi nuốt vào trong bụng nhưng anh lại sợ làm tổn thương cô dù chỉ một chút, Hàn Đông Nguyên hôn hơi nặng nề một chút nên đến khi anh phản ứng lại thì ép buộc bản thân mình phải tách ra hỏi Trình Ninh: “Em có thích không?"

Trình Ninh nhìn khóe mắt đã đỏ hoe của anh, nhìn cơ bắp rắn chắc của anh, lắng nghe nhịp tim đập dồn dập của anh, đưa tay sờ mặt anh, Hàn Đông Nguyên này là người cô chưa từng thấy trong mấy chục năm ở kiếp trước, anh vui vẻ như vậy, anh của kiếp trước, cô chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy.

Cô biết rằng trong cả cuộc đời anh, cho dù anh sở hữu nhiều của cải và sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, anh muốn gì thì có nấy, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh vui vẻ như vậy, mất kiểm soát đến như vậy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 382: Chương 382



Nước mắt cô giàn giụa trên mi, cô khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Em thích anh, anh ba, em thích anh."

Sau đó ngẩng đầu chủ động hôn anh một cái, nói: "Em cũng thích anh hôn em"

Nụ hôn đáp lại cô càng nồng nhiệt hơn, lần này cho dù cô có đè nén thế nào cũng không thể kìm nén được.

Phía sau hai người còn có thể làm việc khác.

Hàn Đông Nguyên hôn môi cô nhưng anh không thể làm gì hơn và anh cũng không muốn làm gì hơn nữa.

Trước khi mất kiểm soát, anh cởϊ qυầи áo đắp cho Trình Ninh rồi nằm xuống ôm cô vào lòng, thở đều đều một lúc rồi nắm tay cô s* s**ng khắp cơ thể mình.

Hàn Đông Nguyên có dáng người đẹp, thân hình nóng bỏng và cường tráng với cơ bắp săn chắc không một chút mỡ thừa.

Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Em có thích không?"

Trình Ninh xấu hổ đến mức mặt cô đỏ bừng lên, cô dừng lại nhưng bị Hàn Đông Nguyên nắm lại, anh cười nói: “Không phải em nói thích đàn ông cường tráng sao?"

Trình Ninh: “..."

Đó là Chu Hiểu Mỹ nói, không phải cô nói.

Hàn Đông Nguyên quay đầu hôn cô lần nữa, anh nói với Trình Ninh: "Ninh Ninh, em muốn gì anh cũng cho “

Đồ ngốc!

Ban đầu Trình Ninh rất nhút nhát, vừa nhát vừa xấu hổ lại thêm việc thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng nghe Hàn Đông Nguyên nói, mắt cô lại nóng lên.

Trình Ninh biết đây không phải là những lời yêu thương mà anh nói trên giường.

Cô biết anh là như vậy, cô muốn gì, Hàn Đông Nguyên luôn làm mọi cách để thỏa mãn cô. Dù Hàn Đông Nguyên có bảo không đồng ý, cho rằng cô là đồ ngốc khi đòi làm vậy nhưng anh vẫn luôn giúp cô làm cho bằng được, chẳng hạn như thành lập nhà máy, hay như muốn thuê kỹ sư xây dựng.

Cô nói muốn mở nhà máy, muốn xây dựng nhà xưởng rồi trường tiểu học cho đến muốn xây nhà, cô nói câu chuyện về lũ, Hàn Đông Nguyên vốn dĩ không tin những gì Trình Ninh nói nhưng anh vẫn luôn như vậy, có điều gì quan trọng, nếu cô muốn làm thì anh sẽ làm cho cô.

Điều này làm cho Trình Ninh như sống lại lần nữa, trái tim từng bất an vì những chuyện kiếp trước cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bình yên.

Vì vậy khi Hàn Đông Nguyên hôn môi cô và làm những điều mà Trình Ninh không bao giờ nghĩ đến, mặc dù cô xấu hổ đến mức ngón chân đều đỏ bừng.

Nhưng dù như vậy, cô cũng không từ chối anh, cũng không cảm thấy Hàn Đông Nguyên là một tên lưu manh và sẽ có ấn tượng xấu với anh, bởi vì cô biết quá rõ, mấy chục năm qua anh chưa từng có qua một người phụ nữ nào, hơn nữa anh vẫn luôn là một người biết kiềm chế, khoan dung và tiết chế như vậy.

Anh đối xử với cô như vậy bởi vì anh thực sự thích cô, đó là tất cả những gì Hàn Đông Nguyên làm cho cô.

Trình Ninh nhéo Hàn Đông Nguyên một cái nói: "Sao anh lại như vậy? Cũng thật may mắn là anh thích em, vậy nếu là người xấu anh sẽ làm thế nào đây?"

Hàn Đông Nguyên chỉ cười rồi ôm cô vào lòng áp sát vào thân thể nóng bỏng của mình, anh hít một hơi thật sâu, kiềm chế nói: "Đồ ngốc."

Làm sao anh có thể thích người khác được. Tất nhiên là vì Trình Ninh nên anh mới thích cô.

Cả hai triền miên từng chút từng chút nhưng cũng không để nó đi quá xa.

Anh chưa sẵn sàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nắm tay Trình Ninh định chạm vào cơ thể mình nhưng lại không nỡ xé quần áo của cô, sợ mình mất khống chế mà làm ra chuyện ngu ngốc.

Anh không biết đã qua bao lâu, dưới lầu truyền đến âm thanh của tiếng đóng mở cửa, bà nội Hàn đang nói chuyện với Tiểu Vũ.

Trình Ninh giật mình, cô đẩy anh ra rồi đứng dậy, Hàn Đông Nguyên cũng đứng dậy giúp cô thu dọn quần áo, Trình Ninh đỏ mặt quay đi, Hàn Đông Nguyên giúp cô thu dọn áo khoác rồi cẩn thận nhìn cô, Trình Ninh không thoải mái mà đẩy mặt anh ra nói: “Gương đâu anh?"

Hàn Đông Nguyên đưa tay với lấy chiếc gương trên bàn cho cô, Trình Ninh vừa nhìn bỗng thấy trong lòng run rẩy, cô lập tức đặt chiếc gương lên bàn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 383: Chương 383



Sắc mặt Trình Ninh trong gương giống như hoa đào mới nở, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước, chỉ nhìn lướt qua cũng đủ khiến người ta xấu hổ.

Với dáng vẻ này, làm sao có thể xuống lầu được.

Cô liếc nhìn Hàn Đông Nguyên trách móc, càng đỏ mặt hơn.

“Không sao."

Hàn Đông Nguyên nói: “Thời gian còn sớm em nghỉ ngơi một lát đi, bà nội sẽ không lên đâu."

Hàn Đông Nguyên trắng trợn như vậy, tất nhiên là vì anh hiểu rõ điều này.

Anh đi tới bên bàn rót cho Trình Ninh một cốc nước, miệng Trình Ninh quả thật có hơi khô, thế là cô đưa tay nhấp hai hớp rồi Hàn Đông Nguyên lại đưa tay đón lấy, vì vết môi vừa rồi của cô mà anh uống nốt chỗ nước còn lại.

Trình Ninh đỏ mặt và muốn nói với anh, nhưng vừa rồi hai người họ... dường như nếu nói ra thì có hơi đạo đức giả chút đấy.

Cô nhìn đi chỗ khác, đi đến chiếc bàn nhỏ và ngồi xuống, Trình Ninh nhặt cuốn sổ bị rơi trên sàn và nói: “chúng ta hãy nói chuyện đi".

Hai người bàn bạc từng điều lệ do cô viết, điều nào có thể làm được, điều nào quan trọng nhưng khó thực hiện, thay đổi cách xưng hô như thế nào để phù hợp hơn.

Trình Ninh là một người nghiêm túc, một khi bắt đầu làm việc thì sự quyến rũ cũng dần tan biến.

Thảo luận xong đã hơn mười một giờ, Trình Ninh nói: “Em đi xuống đây."

Hàn Đông Nguyên nhìn cô nói :“Ừm”.

Mặt Trình Ninh lại nóng lên, vừa vui vừa có chút không thoải mái, cô cúi đầu thu dọn sổ ghi chép nói: “Mọi người ở đây đừng nhìn em như vậy."

Người trong nhà cũng rất thông minh, Hàn Đông Nguyên nhìn cô như vậy lẽ nào mọi người lại không nhìn ra sao?

Hàn Đông Nguyên thở dài.

Anh muốn nói, em nghĩ bọn họ không nhìn ra sao?

Nhưng anh không muốn trêu chọc cô nên nói "Ừm"

Cô ấy thích như vậy thì cứ như vậy thôi.

Ngày hôm sau, Hàn Đông Nguyên trở về nhà.

Anh đã lớn như vậy, đây không phải là lần đầu tiên anh về quê, đương nhiên không ai đặc biệt xin nghỉ phép để tiễn anh.

Chỉ còn lại Trình Ninh và bà nội Hàn ở nhà. Bà nội Hàn đã già, cũng không thể đưa anh đến ga xe lửa, khi anh còn nhỏ dù đi đâu bà cũng không quan tâm, trẻ em mới mấy tuổi ở vùng núi đã luôn phải thức dậy dò dẫm trong đêm để đến trường, lớn tuổi như vậy rồi còn muốn có người tiễn sao?

Bà không chỉ không đi tiễn mà cũng không muốn để Trình Ninh tiễn, bà nói: "Có gì để tiễn? Sau khi tiễn xa như vậy, sao bà có thể tự mình quay lại được? Nhà ga xe lửa là nơi đông đúc nhất, lỡ như gặp phải bọn buôn người hay gì đó thì sao?"

Nói xong bà lại dạy dỗ Hàn Đông Nguyên rằng: “Ninh Ninh tốt như vậy, về nhà cháu cũng phải chăm sóc cho con bé đấy, mười dặm trong ngôi làng mặc dù hầu hết dân làng đều trung thành nhưng cũng không thể biết được trong số đó có chuyện gì sẽ xảy ra hay không”.

Hàn Đông Nguyên nhíu mày.

Vốn dĩ Trình Ninh muốn đưa Hàn Đông Nguyên đến nhà ga nhưng đương nhiên anh kiên quyết không cho phép, anh bảo nếu Trình Ninh trở lại trên núi, nếu anh cả không cùng cô về núi thì anh sẽ gọi điện thoại cho công xã đến đón cô.

Bà nội Hàn cười cười, nói: "Được rồi, Ninh Ninh đi thôi, con tiễn nó ra cổng lớn là được"

Trình Ninh tiễn anh ra cửa.

Hàn Đông Nguyên kêu cô trở về.

Trình Ninh bỗng sinh ra cảm xúc lưu luyến không rời, Hàn Đông Nguyên đưa tay ấn vào trán cô, nói: "Nhớ anh thì về sớm một chút"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Anh đừng đụng tay đụng chân, người khác ở ban công cũng có thể nhìn thấy”.

Hàn Đông Nguyên cười hì hì, nói: "Nếu không trở về thì hiện tại anh đã có thể hôn em"

Trịnh Ninh: “…"

Cô đẩy anh ra khỏi sân và đóng sầm cổng lại.

Nhưng một lúc sau, Trình Ninh không nhịn được mở cửa ra lần nữa lại lập tức nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đứng ở cửa viện.

Bắt gặp ánh mắt của anh bây giờ, không phải anh muốn hôn cô mà là Trình Ninh có một sự thôi thúc không thể giải thích được muốn hôn anh.

Hàn Đông Nguyên mỉm cười nói anh đi đây.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 384: Chương 384



Hàn Đông Nguyên đến xã thì trực tiếp đến xã ủy. Anh đang có tâm trạng tốt, khi nhìn thấy phó chủ nhiệm Vương thì anh lịch sự chào hỏi.

Phó chủ nhiệm Vương giật nảy mình khi thấy anh mặc bộ quần áo công nhân ấy vậy mà có phong thái đẳng cấp như vậy, thậm chí gật đầu chào mình mà vẫn kiêu ngạo.

Ông ta "Hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Hàn Đông Nguyên ngạc nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng ông ta, anh quay đầu hỏi chủ nhiệm Tiết: "Tính tình hung dữ như vậy sao? Tôi cũng không tức giận với ông ta mà ông ta tức giận với tôi cái gì chứ?"

Trước kia người này tuy rằng đáng ghét, ánh mắt đầy gian xảo nhìn Hàn Đông Nguyên như hận không thể mang anh ra giải quyết nhưng cả ngày cứ ra vẻ cười híp mắt, hơn một tuần không gặp sao mà ông ta lại lật mặt như thế?

Chủ nhiệm Tiết vui tươi hớn hở nói: “Không liên quan đến cậu, không liên quan đến cậu, bây giờ ông ta đã thăng chức và được điều đến lâm trường Tây Mục huyện chúng ta làm đại đội trưởng nên tính tình lớn hơn một chút ấy mà ha ha”.

Cũng may là lúc này phó chủ nhiệm Vương ra ngoài, nếu nghe thấy lời này của chủ nhiệm Tiết thì không phải là ông ta sẽ tức giận đến râu ria vểnh lên đó.

Hàn Đông Nguyên "Ồ" một tiếng.

Không nghĩ tới hành động của thư ký Từ đúng là nhanh thật.

Hàn Đông Nguyên nghĩ, có lẽ cũng phải dùng tới một hai tháng thời gian nhưng không ngờ tới lúc này mới có mười ngày mà phó chủ nhiệm Vương dã được thư kí Từ điều đi.

Anh đến văn phòng thư ký Từ.

Thư ký Từ nhìn thấy Hàn Đông Nguyên thì vẫn là sự nhiệt tình y hệt như trước nay, ông ấy hỏi anh ở bên phía Bắc Thành kia có thuận lợi hay không rồi cùng hàn huyện vài câu, sau đã vội đem một xấp tư liệu của nhà máy đồ gia dụng đẩy lên bàn Hàn Đông Nguyên nói: "Cậu đã sẵn sàng tiếp quản chứ?"

Thư ký Từ mặc dù là thư ký công xã nhưng chuyện công xã mở nhà máy không phải cái gì cũng do ông ấy quyết định.

Phó chủ nhiệm Vương là cựu bí thư công xã và hiện tại là phó chủ tịch huyện Hợp, người ta tự đề cử thì ông ta muốn lên thôi, lúc trước ông ấy để cho Hàn Đông Nguyên làm phó giám đốc nhưng cũng chỉ có thể là phó giám đốc quản lý sản xuất, phó chủ nhiệm Vương cũng là phó giám đốc nhưng là phó giám đốc quản lý nhân sự, thư ký Từ biết, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Hàn Đông Nguyên không thích quản lý nhà máy bởi vì nhân sự phức tạp như này, nhưng khi đó thư ký Từ cũng không có cách nào khác.

Hàn Đông Nguyên không được vui.

Thư ký Từ chỉ đơn giản giao hết quầy hàng cho phó chủ nhiệm Vương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cuối cùng cũng nhận được một bản báo cáo tổng kết công xã không thích hợp để mở một xưởng nội thất, cũng không phải không thích hợp mà là công xã không thỏa mãn được nguồn lực đầu vào cần thiết để mở xưởng nội thất.

Thư kí Từ nhận được bản báo cáo này rất tức giận đập bàn mắng phó chủ nhiệm Vương, một là phải tiếp tục làm xưởng nội thất này, nếu không thì điều đến trang trại rừng Tây Mục, phó chủ nhiệm Vương muốn lựa chọn cái nào đây?

Phó chủ nhiệm Vương thẳng thắn trực tiếp nhận lệnh đi trang trại rừng Tây Mục.

Hàn Đông Nguyên lật xem bản báo cáo kia rồi anh đẩy về phía trước nói: "Ông gấp gáp làm cái gì đâu, thư kí Từ, không phải ông bảo để cho tôi làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức hay sao?"

Thư kí Từ xua tay, nói: "Được được được. Tôi đã nói cậu thẳng thắn như vậy, sao lại có nhiều người bảo là tâm địa gian xảo chứ."

Hàn Đông Nguyên lắc đầu nói: "Nếu anh chịu, tôi rất vui khi ở công xã anh đã giúp tôi"

Tuy nhiên, thoả thuận của hai người họ chỉ là anh sẽ làm cho Phó giám đốc Vương rời đi và Hàn Đông Nguyên sẽ xây dựng một nhà máy cho thư ký Từ trong một hoặc hai năm và ông ấy sẽ cho anh cùng Trình Ninh hai cái danh ngạch trở về thành phố.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 385: Chương 385



Danh ngạch đại học cũng tốt, chủ nhiệm văn phòng nghiệp vụ Bắc Thành cũng được, dù sao trong vòng một hai năm này nhà máy thuận lợi thì Hàn Đông Nguyên sẽ lập tục mang quyền quản lý nhà máy cho công xã nhưng trong một hai năm này Hàn Đông Nguyên ở đây không thể khoa tay múa chân.

Điều này làm cho thư ký Từ thấy rất khó chịu.

Nói là lòng yêu người tài cũng được hay là thật sự có thể giúp được Hàn Đông Nguyên cũng được, ông ấy quả thật hy vọng Hàn Đông Nguyên vẫn mãi ở lại chỗ này. Nhưng tiếc là trái tim của người ta không có ở đây nên ông ấy cũng không còn cách nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên trở về đại đội, anh cầm theo giấy giới thiệu của đại đội và túi tài liệu của mình rồi đến công xã làm thủ tục nhậm chức chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức.

Công xã nghèo nhưng ký túc xá chính phủ cũng không tính là quý hiếm gì, tốt xấu gì cũng là một chủ nhiệm, tương lai còn là người phụ trách xưởng nội thất, cho nên dưới yêu cầu của Hàn Đông Nguyên, họ đã phân cho anh một cái căn nhà nhỏ độc lập, cũng chẳng có gì không thể ăn nói với bên trong hay bên ngoài cả bởi vì căn nhà nhỏ kia lầu trên lầu dưới cũng tổng cộng có năm gian phòng, không chỉ là phân riêng cho Hàn Đông Nguyên mà là phân cho ban lãnh đạo tương lai của xưởng gia cụ, nghiêm túc mà nói thì Hàn Đông Nguyên chỉ được phân đến một gian ở trong đó mà thôi.

Phó chủ nhiệm Vương vừa điều đi không bao lâu, Hàn Đông Nguyên đã nghĩ xong cho thư ký Từ một nhóm lãnh đạo xưởng nội thất tạm thời.

Hơn một nửa thanh niên trí thức của đại đội Thượng Hàn đều sẽ điều tới đây.

Từ Kiến Quốc sẽ tạm thời ở lại nhà xưởng sản xuất đồ tre gỗ làm xưởng trưởng đại lý, Thẩm Thanh Tôn Kiện cũng sẽ ở lại còn Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh đều sẽ được điều tới đây.

Đương nhiên phần danh sách này tạm thời sẽ được giữ bí mật, nhưng Hứa Đông Mai lại không tới công xã mà cô ấy đã mang phần công tác nhà xưởng sản xuất đồ tre gỗ chuyển giao cho Thẩm Thanh cùng Chu Hiểu Mỹ, họ bắt đầu bàn bạc với viên chức Tiểu Lộ của công xã rồi bắt đầu cho xưởng nội thất đi vào hoạt động, đợi đến giữa tháng sáu sẽ trực tiếp chuyển thẳng đến công xã.

Hàn Đông Nguyên dành ra một nửa thời gian ở trên núi và một nửa thời gian ở công xã, anh cũng nghiêm túc bắt đầu làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức.

Đầu tiên là Hàn Đông Nguyên điều tra toàn bộ hồ sơ của thanh niên trí thức trong công xã.

Nhìn một xấp dày vô cùng, Hàn Đông Nguyên cảm thấy vẫn là làm việc ở nhà xưởng tốt hơn, việc vặt tốn thời gian thì giao cho người phía dưới đi làm là được.

Viên chức Tiểu Lộ là một người thông minh và hầu hết công việc trong xưởng nội thất đều được giao cho Hứa Đông Mai, vì nên anh ấy lập tức thành trợ lý cho Hàn Đông Nguyên mới nổi tiếng gần đây và cuối cùng Hàn Đông Nguyên đã giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực.

Hàn Đông Nguyên đem xấp hồ sơ kia giao cho viên chức Tiểu Lộ sửa sang lại.

Bởi vì vị trí chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức này thường xuyên trống người nên hầu hết số hồ sơ kia vẫn là dáng vẻ lúc thanh niên trí thức xuống thôn thông không có bất kỳ sự thay đổi nào, Hàn Đông Nguyên lại để cho cán sự Tiểu Lộ nghĩ ra một thông báo đến các đại đội và để cho các đại đội cập nhật tư liệu của thanh niên trí thức, hàng năm lại chọn lựa người mới, còn thuận tiện để cho thanh niên trí thức tự mình viết một cái phiếu tự tiến cử, am hiểu cái gì hay có tài năng gì.

Thanh niên trí thức của các đại đội khi nhận được thông báo này phải gọi là kích động.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 386: Chương 386



Bởi vì xưởng sản xuất đồ tre gỗ do đại đội Thượng Hàn mở ở ngay nơi đó, lúc trước bọn họ nghe được xưởng sản xuất đồ tre gỗ vốn dĩ không có dự định tuyển người từ đại đội khác thì không biết có bao nhiêu là thất vọng, lúc này họ lại nghe nói Hàn Đông Nguyên được điều đi công xã làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức, còn muốn bọn họ cập nhật tư liệu và viết thư tiến cử, cái đó gọi là kích động, thư tiến cử nào cũng hận không thể viết cho thật là hoa mỹ?

Sau đó Hàn Đông Nguyên lại đem điều lệ phòng chống thiên tai mùa mưa kia ra cùng thảo luận với thư ký Từ, anh hy vọng có thể phát đến các đại đội để cho các thành viên công xã tuân thủ.

Thư kí Từ cũng có kiến thức.

Là thư kí của công xã, đương nhiên ông ấy biết mỗi năm trong mùa mưa to trên núi có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra: "Điều lệ phòng chống thiên tai mùa mưa" này đơn giản rõ ràng, tuy rằng rất nhiều điều khoản bên trong điều lệ đó đều rất bình thường, ví dụ như khi mưa to trường tiểu học phải cho nghỉ học, các công việc lao động ngoài trời phải ngừng làm việc nhưng có thể cho phép sản xuất trong nhà, nghiêm cấm sản xuất ở các sườn núi hay vùng trũng, trước mùa mưa thì dọn sạch đường sông, dọn sạch khe núi tự nhiên trên sườn núi, khi cần thiết thì đào kênh dẫn nước, các đại đội kiểm tra địa điểm sạt lở dễ xảy ra rồi chặn đường cảnh báo vào mùa mưa, lúc mưa to nghiêm cấm đi tới bờ sông giặt quần áo rửa rau, trẻ con không thể đi vào trong suối nghịch nước bơi lội, những thứ này đều là những kiến thức cơ bản, mọi người cũng biết nguy hiểm nhưng cho dù nguy hiểm, chuyện nên làm vẫn sẽ tiếp tục làm, họ luôn cảm thấy chuyện ngoài ý muốn sẽ không phát sinh ở trên người mình...

Thư ký Từ luôn rất thích những việc làm thẳng thắn như thế này, ông ấy cầm cuốn điều lệ kia cười nói: "Thằng nhóc này, cậu đúng thật là, nhìn không ra đó nha... Nhìn cậu suốt ngày cái này cũng không muốn làm cái kia cũng không muốn quản nhưng lấy ra những chuyện cậu làm ấy hả, từng việc từng việc đều là vì thôn dân vì thành viên công xã mà suy nghĩ, coi như là yêu dân như con đấy"

Thư ký Từ càng ngày càng phát hiện thằng nhóc này nếu chịu ở lại bên cạnh mình, thật sự rất hữu dụng.

Đầu óc tốt lại có thể làm việc, ý kiến riêng lại nhiều, không cần người như vậy ấy cũng đáng tiếc dữ lắm!

Hàn Đông Nguyên bị ông ấy nói đến nổi da gà, khóe miệng anh co rút nói: “Được, nhưng chính tôi cũng không có cách nào cả, làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức cho ông thì tốt xấu gì cũng nhận một phần tiền lương”.

Loại chuyện bao đồng này Hàn Đông Nguyên vốn đúng là không thích xen vào.

Anh biết thư ký Từ hiểu lầm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Được rồi, anh là loại người sẽ làm chuyện như vậy sao?

Có điều Hàn Đông Nguyên lại không vui lòng khi để thư kí Từ chú ý quá mức đối với Trình Ninh cho nên hiểu lầm cũng chỉ có thể để cho ông ấy hiểu lầm, nếu không thư ký Từ cũng mang ý muốn để Trình Ninh ở lại công xã, người yêu kia của ông ấy lại liều mạng giới thiệu đối tượng cho Trình Ninh thì coi như là chuyện không thành nhưng mà rất làm phiền người khác có được hay không?

Thư kí Từ cười tủm tỉm nói: "Vậy cậu cứ lãnh tiền đi"

Hai năm lận kia mà, hiện tại tên nhóc này không chịu nhưng tương lai chưa chắc cũng không chịu, từ từ rồi tính vậy.

Hàn Đông Nguyên mặc kệ tâm trí thư kí Từ đang thay đổi. Anh còn đang bận.

Ngoại trừ chuyện đám thanh niên tri thức của công xã và xưởng nội thất, Hàn Đông Nguyên còn phải giao nhà xưởng sản xuất đồ tre gỗ cho Từ Kiến Quốc và Hàn Hữu Phúc với Chu Phác Hòe, thời gian còn lại còn phải thu dọn căn nhà nhỏ được chia cho mình.

Cho nên ba tuần này Trình Ninh không có ở đây, Hàn Đông Nguyên bận rộn đến độ một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 387: Chương 387



Ngược lại Trình Ninh ở Bắc Thành mỗi ngày nếu không phải là đi dạo cửa hàng bách hóa thì sẽ ở nhà vẽ bản thiết kế, ngược lại cô khó có khi được rảnh rỗi thanh thản như vậy, người trong đại viện đều thỉnh thoảng có người tới cửa biểu đạt một chút hâm mộ, bạn nói người khác xuống nông thôn đều khổ không chịu được, sao Trình Ninh xuống nông thôn mà có thể thông thả như vậy chứ?

Vốn chuyện Trình Ninh xuống nông thôn ở trong đại viện không biết có bao nhiêu người âm thầm nói nhỏ, da mịn thịt non của cô mềm mại như đóa hoa, đi rừng sâu núi thẳm kia phải sống như thế nào đây?

Sợ là mấy tháng trôi qua, cả người sẽ không biết trở thành dáng vẻ gì đây.

Kết quả thì sao... Nhìn người ngợm cô bây giờ với trước kia sao còn ướt át hơn vậy?

Nhà họ Hàn không thèm để ý người khác nói thầm như thế nào.

Lúc này trong nhà đều đang chuẩn bị chuyện bà nội Hàn xuống nông thôn.

Hàn Đông Chí đã xin nghỉ với phân xưởng, dự định mang theo Tiểu Vũ cùng bà nội Hàn lên núi ở hai tuần.

Trình Ninh tính toán thời gian, hai tuần lễ, giữa tháng sáu đi lên trên núi rồi cuối tháng này lại trở về, cách thời gian lũ quét bộc phát của kiếp trước còn có một tháng, nhất định sẽ an toàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa Trình Ninh gọi điện thoại đến công xã cho Hàn Đông Nguyên, công xã đã phân nhà cho anh, trước tiên bọn họ ở trên núi vài ngày rồi sau đó trực tiếp ở công xã, cô không cần lo lắng.

Trình Tố Nhã giúp bà nội Hàn và Trình Ninh chuẩn bị hành lý.

Thật ra bà cũng muốn đi.

Nhưng vị trí của Trình Tố Nhã ở nhà máy máy móc không thể cho phép bà bỗng dưng xin nghỉ mười ngày nửa tháng, còn là vì cùng cháu gái xuống nông thôn nữa.

Bà nội Hàn vỗ tay Trình Tố Nhã nói: "Tố Nhã, mẹ biết con không yên tâm, để mẹ đi xem giúp con, thằng nhóc kia có làm gì không đúng hoặc là chỗ nào không tốt với Trình Ninh, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con bé."

Trình Tố Nhã cười khổ nói: "Nhìn dáng vẻ của Ninh Ninh, con cũng không có gì lo lắng"

Chỉ là trong lòng không thoải mái.

Bà tốn nhiều tâm trí như vậy để đứa nhỏ được nuôi lớn nhưng kết quả con bé lại muốn ở cùng một chỗ với Hàn Đông Nguyên.

Tuy rằng cháu gái bây giờ vẫn tỏ vẻ cô không thích Hàn Đông Nguyên, nhưng hai người ở nông thôn mỗi ngày ở chung một chỗ, lấy Hàn Đông Nguyên tâm tư thì chuyện hai người ở bên nhau sợ là chuyện sớm muộn.

Nhưng bà có thể trực tiếp mang người trở về hay sao?

Không phải là không có cách nào nhưng Trình Tố Nhã cũng không có điên như vậy, ít nhất là sự việc còn chưa tới cái mức độ cực đoan kia.

Bà nội Hàn nhìn Trình Tố Nhã thở dài thì bảo: "Ngày tháng sau này còn dài, con không nỡ để Ninh Ninh cho tên nhóc ngốc thì cứ để cho nó chờ, chờ năm năm tám năm, nếu Ninh Ninh có người thích hợp khác vậy thì để Ninh Ninh cùng với người thích hợp khác, nếu không có thì khi đó tên nhóc khốn kia con nhìn cũng được rồi hãy quyết định, đừng để bây giờ con phải phiền lòng, yên tâm đi, thằng nhóc kia cho dù có ngốc nhưng đụng phải Ninh Ninh là nó cũng không dám càn rỡ, con cứ để tâm trạng vào trong bụng đi."

Trình Tố Nhã nghe bà nội Hàn nói như vậy tâm trạng mới nhẹ nhõm một chút, bà lắc đầu cười khổ nói: "Mẹ, mẹ đừng để ý, con không phải là người không có mắt, những chuyện Đông Nguyên vì Ninh Ninh mà làm mắt con thấy được, chỉ là có thể những ấn tượng tích lũy mấy năm nay đã khắc sâu, trong lòng con luôn hơi bất an một chút."

Bà nội Hàn vỗ vỗ Trình Tố Nhã nói: "Đây là bình thường, ai bảo thằng nhóc kia từ nhỏ tính tình bướng bỉnh như vậy, đây cũng không phải chuyện một ngày hai, không cần gấp, con chậm rãi quan sát là được. Cháu gái nhà mình có thể không lo lắng được sao? Giống như Nhất Mai, cứ hay nói nó luôn rất lợi hại nên cũng không cần quá lo lắng, kết quả nó lại lựa chọn nhà họ Lưu thế kia, con thấy đó, cũng may là Ninh Ninh trở về."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 388: Chương 388



“Đoán là gia đình kia nghĩ Ninh Ninh ở nhà chúng ta không được yêu thương cho nên lập tức lộ ra bộ mặt thật, nếu không Hàn Nhất Mai gả cho người như vậy, con nói xem cho dù con bé có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cuộc sống sau này sao có thể dễ chịu? Chớ nói chi là Ninh Ninh, tính tình ngoan ngoãn như vậy, ngẫm lại nếu con bé bị ai khi dễ, trái tim mẹ cũng đau nhói, con không yên tâm cũng là bình thường, chúng ta cứ từ từ quan sát, nhất định sẽ cho con bé tìm được người tốt, con gấp cái gì chứ."

Trình Tố Nhã là ai chứ.

Thật ra dù cho là mẹ chồng mình hay là ông chồng của bà, bọn họ luôn miệng nói Hàn Đông Nguyên thế kia rồi bảo để cho cháu gái chậm rãi chọn nhưng trong lời ngoài lời lại đều là ý bảo cháu gái gả cho người khác còn không bằng gả cho Hàn Đông Nguyên, tính tình có thể chậm rãi mài giũa, nhưng cách anh đối xử với cháu gái thế nào cũng rõ như ban ngày, hơn nữa, gả đến nhà nào sao có thể yên tâm so với gả cho người bên cạnh đâu chứ?

Nhưng Trình Tố Nhã vẫn là người lý trí.

Bà nghe xong những lời này trong đầu suy nghĩ đôi chút, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không thể không thừa nhận đúng là như vậy.

Giống như Kỷ Thành Quân, lúc trước chẳng phải Trình Tố Nhã từng có ý định gả cháu gái cho anh ta hay sao? Bây giờ ngẫm lại, mặc kệ là nhân phẩm của bản thân hay là gia đình của anh ta thì Ninh Ninh gả cho Kỷ Thành Quân đúng là có thể sống tốt hơn so với ở cùng một chỗ với Hàn Đông Nguyên có được hay không? Ngẫm lại đều là không thể nào.

Nếu cháu gái thật sự kết hôn với Kỷ Thành Quân, Trình Tố Nhã sẽ hối tiếc đứt ruột.

Kỷ Thành Quân kia coi như là người Trình Tố Nhã nhìn anh ta lớn lên, mẹ của Kỷ Thành Quân còn là bạn bè mấy chục năm của cô.

Loại người này thiếu chút nữa đã lọt vào mắt bà thì khỏi nói chi là những người khác giữa chừng bỗng dưng xuất hiện.

Còn Hàn Đông Nguyên thì sao?

Tính tình của anh thật sự không có vấn đề à?

Thật là khiến bà sầu quá.

Trình Ninh lại xuống nông thôn trong nỗi buồn rầu của cô mình.

Chuyện lần này rất náo nhiệt, còn dẫn theo bà nội Hàn, anh cả Hàn, Hàn Đông Chí và nhóc củ cải nhỏ Tiểu Vũ.

Sáng sớm tinh mơ, Hàn Đông Nguyên gọi máy kéo của công xã đến nhà ga đón bọn họ.

Hàn Đông Nguyên không thích nói chuyện phiếm nhưng tốt xấu gì cũng để cho chú máy kéo biết người anh muốn đón là người nhà của anh, bà nội và anh trai anh.

Bà nội Hàn vốn là người của thôn Thượng Hàn, chú máy cày cũng biết đến bà nên khi nghe nói là bà nội Hàn trở về thì con vô cùng vui vẻ.

Thế nên đến nhà ga, chú máy cày nhìn thấy bà nội Hàn thì rất nhiệt tình gọi thím Hàn.

Bà nội Hàn nhìn thấy người đầu tiên ở quê nên cũng rất vui vẻ, bà cẩn thận suy ngẫm người này, ông chú máy cày cũng không làm khó bà nên lập tức tự giới thiệu: "Thím, cháu là người của đại đội Trương, thím hai của cháu chính là người lên thôn Hàn, tên gọi là Hạnh Hoa..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Không quan tâm còn nhớ rõ hay không, hàn huyên một hồi như vậy cũng đã là đồng hương rất thân thiết rồi.

Chú lái máy cày chỉ biết Trình Ninh là người trong lòng Hàn Đông Nguyên, là đối tượng theo đuổi xuống nông thôn của Hàn Đông Nguyên.

Lần trước đưa hai người bọn họ về Bắc Thành, Hàn Đông Nguyên còn tự mình thừa nhận.

Cho nên khi nhìn thấy Trình Ninh thân thiết dìu bà nội Hàn, ông chú nhìn thoáng qua rồi lập tức cười nói với bà Hàn: "Thím à, chắc thím thích thanh niên trí thức Trình lắm có phải hay không? Ha ha nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cháu trai thím tìm cho thím một cô cháu dâu rất khá đấy ạ, lớn lên vừa xinh đẹp y như một tiên nữ lại có thể làm việc, mấy người trẻ tuổi ở nơi này của chúng cháu cũng có không ít người yêu quý và hâm mộ cô ấy đâu"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 389: Chương 389



“Nhưng mà ở trong lòng của thanh niên trí thức Trình lại chỉ có Đông Nguyên nhà thím thôi à, vậy nên ấy, có thể thím có tuổi rồi nên không biết chứ khắp làng trên xóm dưới của chúng cháu có biết bao người vì hâm mộ Đông Nguyên nhà thím mà rơi nước mắt khóc dữ dội luôn đấy"

Trình Ninh: ". ."

Cứu với!

Chú lái máy cày cười rất nhiệt tình, còn nói chuyện vô cùng thật lòng thật dạ.

Đồng tử của Hàn Đông Chí chấn động dữ dội, anh ấy há to miệng, khϊếp sợ nhìn chú lái máy cày rồi nhìn sang Trình Ninh, một chốc lại nhìn về phía em trai Hàn Đông Nguyên của mình.

Nhìn Trình Ninh, dĩ nhiên vẻ mặt Trình Ninh cũng đang vô cùng khϊếp sợ, ngây ngẩn trừng mắt nhìn chú lái máy cày, rõ ràng là đã bị giật mình bởi lời nói của chú lái máy cày rồi.

Em gái kế này bình thường vẫn luôn điềm đạm ít nói lại ngoan ngoãn khôn khéo, đây hình như là lần đầu tiên Hàn Đông Chí trông thấy biểu cảm vừa khϊếp sợ, vừa mờ mịt, vừa luống cuống như vậy trên mặt cô, nói thật, thế mà còn có chút đáng yêu.

Anh ấy lại nhìn sang em trai mình lần nữa.

Chắc hẳn Hàn Đông Nguyên cũng đôi chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là vì chưa ngờ tới mà thôi, khi Hàn Đông Chí nhìn qua còn thấy anh đã lại có vẻ cà lơ phất phơ, khóe môi khẽ nhếch nhẹ lên, thoạt nhìn còn có chút mừng vui?

Hàn Đông Chí là anh cả nhà họ Hàn, xem như là người khác biệt nhất trong các anh chị em nhà họ Hàn, vừa chững chạc kiên định, có ý thức trách nhiệm cao, vừa có phần thành thật, năm đó Trình Tố Nhã gả cho Hàn Kỳ Sơn, hai người Hàn Nhất Mai và Hàn Đông Nguyên, một người thì giống nhím xù lông, người kia lại tựa như sói, chỉ có người này khó đối phó hơn người kia thôi chứ chẳng có kém.

Còn lại một mình Hàn Đông Chí, anh ấy lớn tuổi nhất, tuy cũng tràn đầy sự đề phòng với người mẹ kế mới cưới của bố mình, song lại là người vô hại và không có cảm giác tồn tại nhất.

Về phần Trình Ninh, khi cô vừa bước vào nhà họ Hàn thì mới hai, ba tuổi, mà anh ấy cũng đã mười bốn, mười lăm tuổi, mặc dù hai người không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng anh sao có thể khi dễ một đứa em gái nhỏ mềm mại đáng yêu chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau một thời gian dài, dù ngoài miệng không nói ra nhưng trên thực tế anh ấy cũng đã coi cô gần bằng một nửa em gái của mình rồi.

Anh ấy cũng từng nhăn nhó mặt mày khi nghe đến chuyện Hàn Đông Nguyên về quê thay cho Trình Ninh, nhưng bây giờ còn có thể làm gì nữa đây? Chẳng lẽ lại để Trình Ninh về vùng quê này ư?

Cho nên, nếu hỏi ai là người mờ mịt nhất về tình cảm và cảm xúc của Hàn Đông Nguyên trong cả gia đình, thì đó chắc chắn là Hàn Đông Chí.

Vì thế Hàn Đông Chí đã hoàn toàn bị sốc, nhìn hết người này đến người kia rồi lại cau mày.

Ngược lại, bà nội Hàn vẫn giữ vững tác phong ung dung, khoảng một, hai giây đầu dường như cũng hơi giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục dáng vẻ cười ha hả như lúc trước, còn đưa tay vỗ vỗ Trình Ninh đang thấp thỏm, rồi quay qua phía chú lái máy cày, cười nói: "Không phải chứ, đứa nhỏ ở ngay bên cạnh mình, do mình tự tay nuôi lớn từ nhỏ, sao có thể không thích được?"

Sau đó lại đổi chủ đề khác, tiếp tục trò chuyện với chú lái máy cày, chú lái máy cày còn khen ngợi Hàn Đông Nguyên ra trò một hồi, nói anh có triển vọng thế này thế nọ, bốn phương tám hướng quanh làng quanh xã có biết bao nhiêu người hâm mộ đại đội Thượng Hàn. Có Hàn Đông Nguyên ở đây, dựng một nhà xưởng, giúp cho dân làng thoắt cái đều đã trở thành công nhân cả rồi, nhà nào nhà nấy đều không phải chịu đói nữa, có thể cầm tiền lương.

Còn nhắc cả chuyện hiện giờ anh được điều đến công xã, bảo: "Người người nhà nhà đều trông thấy rồi đấy, nói không chừng toàn công xã chúng ta cũng sẽ tiến bộ lên thôi..."
 
Back
Top Bottom