Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 300: Chương 300



Bọn họ vừa xây dựng xong nhà máy, vừa nhờ Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên giúp đỡ công việc, lại vừa rình mò góc tường của người ta, người ngoài đánh giá công xã của họ như thế nào?

Và trong nhà máy đó, có mấy người được xem là linh hồn của nhà máy? Cách đây vài tháng, đó cũng chỉ là những người dân bình thường có chút nghề mộc để sống hoặc những thanh niên trí thức mà thôi!

Linh hồn của nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ là Hàn Đông Nguyên, là Trình Ninh chứ không phải những công nhân vừa được đào tạo.

Ông ấy xua tay với phó chủ nhiệm Vương, xin lỗi Hàn Đông Nguyên: “Đông Nguyên, phó chủ nhiệm Vương luôn thích nói đùa, đừng tranh cãi với ông ta làm gì, công nhân của nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ, chúng tôi đã nói không động tới là sẽ không động tới, hoặc là cậu cảm thấy bọn họ sẽ có những cảm xúc không tốt, tôi sẽ cho cậu năm vị trí, cậu có thể chọn lựa rồi đưa đến nhà máy của chúng ta làm thợ chính, và hãy nói với bọn họ, miễn là làm tốt thì năm nào cũng có cơ hội đến bên nhà máy công xã này, cậu cảm thấy như thế nào?"

Bố trí như vậy không chỉ có thể để những thợ giỏi về công xã mà còn tạo động lực cho công nhân trong nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ, giảm bớt sự bất mãn của họ khi không được tham gia tuyển dụng công khai.

"Thành giao."

Hàn Đông Nguyên nói: “Tôi trở về mở cuộc họp với mọi người, nghe ý muốn của họ như thế nào, muốn tham gia thì đều tham gia, không thích thì thôi, ai sẵn lòng thì tham gia, đến lúc đó tôi chọn ra mấy người, còn lại tùy thư ký Từ quyết định"

Sau đó, anh nói với phó chủ nhiệm Vương: "Ông dự định tuyển người như thế nào? Có thông báo tuyển dụng không? Nếu có thì tôi sẽ lấy về và thông báo cho nhà máy để mọi người đăng ký"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có có có."

Phó chủ nhiệm Vương rất vui mừng khi thấy tên ngốc Hàn Đông Nguyên thật sự không ngại nhường công nhân cho bọn họ, ông ta nhanh chóng rút ra một tờ thông báo viết tay từ đống tài liệu trên bàn và nói: “Đây, chính là cái này, thanh niên trí thức Hàn, cậu lấy về xem đi."

Vấn đề này cuối cùng đã được giải quyết.

Sau đó, thư ký Từ nói với Trình Ninh về việc đi Bắc Thành.

Ban đầu, phó chủ nhiệm Vương đề nghị với ông ấy để sư phụ Hùng cùng với Trình Ninh đi Bắc Thành, tuy nhiên, trước sau gì nhà thiết kế Trình Ninh này không thuộc quyền quản lý của nhà máy, chỉ là tạm thời, cuối cùng, sư phụ Hùng đành phải chấp nhận, cho nên để sư phụ Hùng cùng đi xem các phong cách nội thất ở Bắc Thành, cũng nhờ sư phụ Hùng liên hệ với xưởng sản xuất đồ nội thất phía trên kia.

Ban đầu Thư ký Từ cũng cho rằng ý tưởng này rất hay, nhưng sau khi trải qua cuộc họp vừa rồi, ông ấy cảm thấy đó là một ý tưởng tồi tệ.

Bây giờ ông ấy đã hiểu tại sao Hàn Đông Nguyên không chịu đến công xã.

Để cậu làm phó trưởng xưởng, ở trên lại có trưởng xưởng là chủ nhiệm Tiết, phó trưởng xưởng là phó chủ nhiệm Vương, mỗi ngày không phải là sản xuất mà là đấu pháp.

Cuộc sống ở đại đội Thượng Hàn đang rất tốt, vì cái gì phải tới nơi đây để gây lục đục với mấy người làm gì?

Ông ấy thở dài trong lòng.

Dù có cố gắng đến đâu, ông cũng không thể chịu được người khác kéo chân sau.

Ông ấy hỏi Trình Ninh: “Thanh niên trí thức Trình, bây giờ đi Bắc Thành sẽ mất mấy chục tiếng đồng hồ, trên tàu nhiều người phức tạp, cô đi một mình sợ không an toàn, tôi nghĩ nên để Tiểu Lộ đi cùng đi, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, cô cũng có thể hướng dẫn cậu ấy một số thiết kế nhà xưởng, có việc nặng gì có thể cho cậu ấy làm cũng được"

Tiểu Lộ mà ông ấy nói đến là nhân viên văn phòng công xã tham dự cuộc họp hôm nay, anh ta chủ yếu làm việc ở xưởng sản xuất đồ nội thất, trẻ trung năng động, rất thông minh, có năng lực và khá đẹp trai.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 301: Chương 301



Trình Ninh nghe thư ký Từ nói vậy, vô thức nhìn về phía Tiểu Lộ.

Khi Tiểu Lộ nghe chuyện ngoài ý muốn này thì vô cùng ngạc nhiên, hơi thụ sủng nhược kinh, nở một nụ cười chất phát, chân thành nói: “Thư ký Từ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho thanh niên trí thức Trình, cũng sẽ học tập thật tốt những gì cô ấy chỉ bảo trên đường đi"

Hàn Đông Nguyên ngồi cạnh Trình Ninh: "???"

“Vậy khi nào xuất phát?"

Hàn Đông Nguyên không chút biểu cảm nào hỏi.

Thư ký Từ liếc nhìn Hàn Đông Nguyên, lại nhìn Trình Ninh, cười nói: “Tôi cảm thấy việc này nên làm sớm không nên chậm trễ, thanh niên trí thức Trình, mấy ngày này cô có thể làm được hay không? Nếu thuận lợi, tốt nhất có thể mau chóng bắt đầu, bởi vì chưa làm ra phương hướng thiết kế sản phẩm này, trong lòng chúng tôi cũng chưa có kế hoạch gì. Ngày tháng cụ thể do cô quyết định, hôm nay liền đưa giấy xin phép nghỉ, không là đưa giấy phê duyệt chứng nhận công tác, quyết định ra ngày khởi hành, thông báo với Tiểu Lộ cùng nhau đi đến Bắc Thành"

Những lời này đã xác nhận chuyện trợ lý Tiểu Lộ sẽ đi cùng với Trình Ninh tới Bắc Thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên vừa nghe chợt chen ngang, Trình Ninh cũng chưa kịp đưa ra thắc mắc, lúc này nghe thư ký Từ nói như vậy, liền nói: “Thư ký Từ, có trợ lý Tiểu Lộ đi cùng tôi, chuyện này đối với tôi cũng như công xưởng mà nói dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng đi Bắc Thành một chuyến, tốn rất nhiều tiền, vé xe lửa đi lại, tiền cơm mỗi ngày còn có tiền thuê khách sạn, Thành Bắc tốn khá nhiều tiền, ít nhất cũng phải mất trăm đồng, thư ký Từ, anh tính để Tiểu Lộ đi qua đó bao nhiêu ngày?"

Thư ký Từ vừa nghe mất trăm đồng thì thấy hơi đau lòng.

Cái này, này cũng hơi nhiều rồi.

Phải biết rằng tiểu công xã của bọn họ, đến tiền lương một tháng của trợ lý Tiểu Lộ cũng mới mười đồng đấy.

Vốn dĩ phó xưởng trưởng Vương ở bên cạnh muốn để cho thầy Hùng già đi theo Trình Ninh đến Bắc Thành, nhất thời bị thư ký Từ đổi thành Tiểu Lộ, trong lòng có chút không thoải mái.

Đúng là Tiểu Lộ có thể làm được, nhưng dù sao cũng quá trẻ tuổi, thanh niên trí thức Trình kia lớn lên xinh đẹp như tiên nữ, Tiểu Lộ có thể bị cô dụ dỗ hay không?

Hơn nữa thầy Hùng già không bị Trình Ninh thuyết phục, phó xưởng trưởng Vương cũng không thích cô cho lắm.

Người khác không biết, chẳng qua phó xưởng trưởng Vương vẫn biết, thư ký Từ đã hứa Trình Ninh bắt đầu thiết kế cho xưởng nội thất, chỉ cần đưa ra bản vẽ thiết kế, hàng tháng sẽ theo dõi yêu cầu của đơn vị thu mua, đổi mới thiết kế của công xưởng, mặt khác hướng dẫn công nhân, chỉ cần cô hoàn thành việc thiết kế và sản xuất, thì cô sẽ được trả tiền lương 25 đồng một tháng.

Tiền lương 25 đồng!

Phải biết rằng Vương Thiên Sơn ông ta cũng chỉ lấy tiền lương phó chủ nhiệm văn phòng công xã, đồng thời còn là phó xưởng trưởng của xưởng nội thất, mỗi ngày đều vất vả, làm cái này làm cái kia, cũng chưa từng tăng thêm một đồng lương nào.

Đến cả thầy Hùng già luôn đi theo làm lụng, vẽ nhiều bản thiết kế như vậy, nhưng tiền lương hiện tại của bọn họ cũng chỉ có mười lăm đồng một tháng, còn thanh niên trí thức Trình chủ yếu làm việc ở xưởng sản xuất đồ tre gỗ đại đội Thượng Hàn, sửa lại bản thiết kế của thầy Hùng già, dựa vào cái gì một tháng lại được 25 đồng chứ?

Thầy Hùng già không biết việc này, nếu để thầy Hùng già biết, còn không phải muốn nhảy dựng lên.

Bị các loại cảm xúc đè nén, ông ta mơ hồ nói: “Thanh niên trí thức Trình là người Bắc Thành à, cô có kiến nghị gì hay không? Tôi nghe nói điều kiện trong nhà thanh niên trí thức Trình cũng không tệ lắm, toàn bộ xưởng sản xuất đồ tre gỗ đại đội Thượng Hàn có mấy chục người, còn có giai đoạn trước mua máy móc mua công cụ, tất cả chi phí tiêu dùng đều là một mình thanh niên trí thức Trình chi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 302: Chương 302



“Không biết trong nhà thanh niên trí thức Trình còn dư phòng để Tiểu Lộ ở hay không, như vậy cũng có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí cho công xã đúng không? Thanh niên trí thức Trình có thể tự mình bỏ ra khoản tiền lớn hơn một ngàn để hỗ trợ xây dựng xưởng Thượng Hàn, có thể thấy được là thanh niên trí thức có tư tưởng giác ngộ cao, có tinh thần cống hiến hết mình cho tập thể, vậy thì chút việc nhỏ như chỗ ở của Tiểu Lộ nhất định cũng có thể hỗ trợ giải quyết.”

Đều đến nhà cô ở, chẳng lẽ cô còn thu tiền cơm chắc?

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lập tức trầm xuống.

Trình Ninh vươn tay nắm lấy tay của Hàn Đông Nguyên, ngăn cản anh nói chuyện.

Cô luôn mỉm cười, dịu dàng kiên nhẫn đối với người khác, nhưng lúc này ánh mắt cô nhìn phó xưởng trưởng Vương lại lạnh lùng hơn bao giờ hết.

“Phó xưởng trưởng Vương có ý gì thế?"

Cô đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn phó chủ nhiệm Vương, lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi cầm tiền của mình mang xuống nông thôn, để trả chi phí ban đầu cho việc thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ và đại đội Thượng Hàn, lo việc ăn uống của mấy chục người trong xưởng, cho nên phó xưởng trưởng Vương cảm thấy điều kiện nhà tôi không tồi, cảm thấy tôi mang theo Tiểu Lộ đi Bắc Thành, nên cung cấp chỗ ăn và chỗ ở cho anh ta? Nếu không thì tôi không có tư tưởng giác ngộ cao, không có tinh thần dâng hiến hết mình vì tập thể?"

“Vậy phó xưởng trưởng Vương, ông có biết tất cả chi tiêu mà tôi đã trả cho công xưởng ở giai đoạn trước, đó là tiền trợ cấp mà người cha liệt sĩ của tôi đã c.h.ế.t trận ngoài biên cương quốc gia để lại cho cô nhi như tôi hay không? Cha tôi c.h.ế.t trận, ông bà cũng không còn, trong trí nhớ của tôi không có người mẹ này, ở nhà họ Trình của tôi, ngoại trừ tiền trợ cấp cha tôi để lại, cũng lại không để lại những thứ khác cho tôi, cho nên từ nhỏ tôi chỉ có thể sống nhờ nhà họ hàng thân thích, đây là gia đình điều kiện không tồi trong miệng phó xưởng trưởng Vương hay sao? Tôi đã xài hết tiền trợ cấp rồi, phó xưởng trưởng Vương còn muốn nâng tôi lên, nướng tôi trên lửa, nhìn xem có thể bóc lột thêm một chút tác dụng nào hay không, nếu không chính là tư tưởng giác ngộ không cao, không có tinh thần dâng hiến?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Phó xưởng trưởng Vương, tôi thấy ông cũng đừng quá khinh người!"

Trình Ninh tức giận.

Bởi vì bọn họ tham gia cái hội nghị này, từ đầu tới cuối cô đều nhìn thấy những người này tính kế Hàn Đông Nguyên.

Bắt nạt bọn họ chỉ là thanh niên trí thức không có căn cơ gì, cảm thấy lấy đi bất kỳ đồ vật thuộc về bọn họ là chuyện vô cùng hiển nhiên, giống như có thể điều bọn họ từ thâm sơn cùng cốc hẻo lánh kia ra, điều đến công xã đã là ban ân lớn nhất đối với bọn họ, bọn họ nên vô cùng vui mừng, vô cùng cảm kích mới phải.

Nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ không tức giận như vậy.

Nhưng nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến kiếp trước Hàn Đông Nguyên bị bỏ tù, những người này ở đây có khả năng sắm vai nhân vật trung gian, cuối cùng Hàn Đông Nguyên một tay xây dựng nhà xưởng lọt vào trong tay những người này, trong lòng Trình Ninh liền không có biện pháp không tức giận, không khó chịu.

Xem bọn họ nói như thế nào, nghe nói điều kiện gia đình cô không tồi, cung cấp ăn uống cho mấy chục người trong xưởng, còn có mua máy móc mua công cụ cho nhà máy giai đoạn trước, đều là một mình cô chi ra...... Cho nên Hàn Đông Nguyên bị người hãm hại lỡ tay g.i.ế.c người, công xưởng anh gây dựng, tất cả những cống hiến vì đại đội đều bị bỏ qua, ngược lại bị người khác dùng mọi cách lôi chuyện cũ thanh toán, nói tiền xây dựng nhà máy là đầu cơ trục lợi mà kiếm được, nếu không anh lấy đâu ra tiền chứ? Các sổ sách của công xưởng cũng không rõ ràng, có dấu hiệu của chủ nghĩa tư bản, ngay cả đại đội trưởng và thư ký đại đội đều không tiện ra mặt bảo vệ anh, bào chữa cho anh thì sẽ bị chụp mũ lớn xuống đầu.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 303: Chương 303



Chẳng sợ anh đã cố gắng khiêm tốn, cố tình giảm cảm giác tồn tại của công xưởng.

Cái gì mà xây dựng nhà xưởng thiết kế bao bì, đều là cô làm ra, ban đầu cô còn nghĩ, kiếp trước sau khi anh ra tù đã làm ăn lớn như vậy, không nghĩ tới lúc này xây dựng công xưởng lại cẩu thả như vậy.

Hiện tại càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người, biết được càng nhiều, mới hiểu được, ở đây anh nắm vững sự cân bằng trung gian.

Nhưng cho dù như vậy, cuối cùng vẫn sẽ xảy ra chuyện, vừa xảy ra chuyện thì khắp nơi nhảy vào cắn xé.

Tưởng tượng đến điều này, lửa giận trong lòng cô liền không có biện pháp nhịn được.

Cô vừa nói, vừa kéo lấy Hàn Đông Nguyên, ngăn cản anh nói chuyện.

Ở trong mắt thư ký Từ và chủ nhiệm Tiết, Trình Ninh luôn cười tủm tỉm dễ nói chuyện, vừa chân thành lại nhiệt tình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này thấy cô tức giận, có thể thấy được rằng phó chủ nhiệm Vương đã chọc tới nỗi đau của cô rồi.

Bọn họ cảm thấy việc này còn chưa xét đến ông ta có tính kế hay không, có chiếm tiện nghi hay không, chỉ nhìn cô gái nhỏ người ta cố gắng chi tiền cho đại đội của xưởng sản xuất đồ tre gỗ, ngày thường bọn họ hỏi cô cái gì cô cũng đều trả lời không giấu giếm chút nào, lúc tìm hỗ trợ thì cô lập tức đồng ý, cho thấy cô không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, ông ta nói cái gì không nói, nhất quyết phải tóm được vào cô nhi nhà liệt sĩ không cha không mẹ, chỉ có thể sống nhờ ở nhà người thân, nói cô có tiền, nói điều kiện gia đình cô tốt, tiền cô lấy ra chính là số tiền mà cha cô để lại, suốt mười mấy năm dù có khó khăn đến đâu cũng không nỡ xài mới lấy tiền trợ cấp ra.

Thư ký Từ và chủ nhiệm Tiết đều toát mồ hôi hột.

Giờ phút này Thư ký Từ trực tiếp mắng phó chủ nhiệm Vương, vẻ mặt ông ta trở nên ngượng ngùng: “Ông Vương, ông đang nói bậy gì thế? Dù là nói đùa cũng cần có chừng mực, không biết xấu hổ mà thèm muốn tiền trợ cấp của cô nhi nhà liệt sĩ người ta, tôi thấy ông quá hồ đồ rồi!"

Thư ký Từ không hề cho mặt mũi, trực tiếp mắng ông ta.

Ông ấy quá hiểu rõ Hàn Đông Nguyên, đó là người có tính tình nóng nảy, đến cả Trình Ninh, thấy cô có thể nói ra những lời nói đó, lại xem cô hỗ trợ xử lý công xưởng đến gọn gàng ngăn nắp, nói chuyện làm việc đều nói có sách mách có chứng, ngày thường vẫn luôn ôn hòa đó là do cô tốt tính, nhưng tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt, nếu ông ấy muốn bảo vệ tên họ Vương này, e rằng về sau đều đừng nghĩ tìm người ta xin giúp đỡ nữa, hơn nữa việc này nói thế nào đi chăng nữa, tên họ Vương này cũng tìm ra được lý do.

Hơn nữa vì sao ông ấy phải bảo vệ tên họ Vương chứ?

Cái này gọi là gì nhỉ?

Ông ta gây khó dễ cho những thanh niên trí thức khác chưa tính, còn muốn bắt nạt thanh niên trí thức Trình, rốt cuộc dựa vào cái gì?

Thư ký Từ mắng phó chủ nhiệm Vương xong lại đến dỗ dành Trình Ninh, nói: “Thanh niên trí thức Trình, cô đừng nóng giận, tôi thấy gần đây ông Vương bận làm việc trong công xưởng nên đầu óc lú lẫn, người cũng trở nên hồ đồ, quay về chúng tôi nhất định nghiêm túc dạy bảo ông ta, cô đừng nóng giận, không nên vì người khác hồ đồ mà nảy sinh tức giận làm hỏng thân thể mình"

Trình Ninh lạnh mặt, nói: “Hy vọng thư ký Từ có thể nghiêm túc xử lý, ban đầu tôi không biết người phụ trách chính của xưởng nội thất lại là người có tư tưởng như thế này, nếu biết, tôi thật sự không dám dính dáng chút nào đến xưởng nội thất này. Dù cho tôi một lòng suy nghĩ vì công xã, vì thư ký Từ ngài, vì xã viên công xã, tôi đã làm hết sức mình vì xưởng nội thất này, cũng thật sự không dám lấy tiền lương của xưởng nội thất.”

“Thư ký Từ, phần tiền lương kia của tôi xem như bỏ đi, tôi từ bỏ, về sau tôi giúp đỡ xưởng nội thất làm việc, cũng coi như nể mặt mũi thư ký Từ, công xã chúng ta, cùng với công nhân xưởng nội thất, coi như giúp đỡ mọi người một tay vậy"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 304: Chương 304



Lời này của cô tuyệt đối không phải bởi vì tức giận, mà là nói thật.

Một tháng 25 đồng, ở kiếp trước cũng không đủ tiền một bữa cơm, hơn nữa cô cũng không tính toán ở bên này lâu dài, cũng cũng chỉ có thể lấy mấy tháng, không cần thiết nhảy vào vũng nước đục này mà lấy được một phần tiền lương.

Ngược lại Thư ký Từ rối rít khen ngợi muốn cô nhận lấy.

Trình Ninh liền nói: “Nếu đã như vậy, tôi muốn trực tiếp quyên góp số tiền lương này cho tiểu học công xã, thêm một phần trợ giúp đối với bọn nhỏ, cũng sẽ nhiều một phần giá trị của xưởng nội thất.”

Trình Ninh đã nói đến thế rồi, thư ký Từ chỉ đành đồng ý.

Hơn nữa cô nói như vậy, đồng nghĩa với việc sẵn lòng tiếp tục giúp đỡ. Trong lòng Thư ký Từ bây giờ hận thấu cái tính tình tự cho là đúng kia của phó xưởng trưởng Vương.

“Về chuyện trợ lý Tiểu Lộ, thanh niên trí thức Trình, nếu cô cảm thấy không ổn thỏa, vẫn nên bỏ đi thôi."

Thư ký Từ nói: “Chỉ là chúng ta từ huyện Hợp đi Bắc Thành, lộ trình một đường mất mấy chục tiếng đồng hồ, ở huyện Hợp lại chỉ có trạm dừng chân nhỏ, phiếu ngồi cũng không có, càng đừng nói đến phiếu giường nằm, để thanh niên trí thức Trình trở về một mình, chúng tôi thật sự không quá yên tâm......"

Nếu chỉ là người bình thường cũng không sao, nhưng ngoại hình của Trình Ninh thật sự quá xuất chúng.

Một đường xe lửa này, rất khó để không hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Ngay lúc thư ký Từ đang cân nhắc, muốn nói nếu không để cho Tiểu Lộ đưa cô đi Bắc Thành, ở đó hai ngày rồi trở về, Hàn Đông Nguyên đã lên tiếng trước.

Vẻ mặt Hàn Đông Nguyên vẫn rất khó coi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh lạnh lùng nói: “Tôi đưa em ấy trở về."

Thư ký Từ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không cảm thấy tiếc vì trợ lý Tiểu Lộ không thể cùng đi qua học chút gì đó, hoặc là có liên hệ với xưởng nội thất bên kia Bắc Thành, chỉ cần Trình Ninh vẫn sẵn lòng giúp đỡ, Hàn Đông Nguyên cũng không so đo với bọn họ là được.

Ông ấy nói: “Cũng được, đã làm phiền Đông Nguyên, phí đi đường gì đó để chúng ta chi trả là được, lát nữa tan họp Tiểu Lộ đi giúp xưởng trưởng Hàn và thanh niên trí thức Trình làm thư giới thiệu, lại tìm tôi đóng dấu"

Tuy rằng Tiểu Lộ rất muốn cùng đi Bắc Thành, nhưng vừa mới bị cuộc tranh cãi khi nãy dọa sợ, thấy vẻ mặt các lãnh đạo đều khó coi, chỉ hận không thể lập tức đi ra ngoài, đâu còn muốn đi Bắc Thành gì nữa, nghe thư ký Từ nói thì vội vàng đồng ý.

Mọi chuyện nên nói đều nói xong, Tiểu Lộ liền dẫn theo Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đi ra ngoài làm thư giới thiệu.

Bên trong hội nghị vẫn chưa giải tán.

Mấy người Tiểu Lộ, Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh vừa rời khỏi, thư ký Từ liền đập mạnh cái ly xuống bàn “Choang” một tiếng.

Vốn dĩ phó chủ nhiệm Vương không mấy vui mừng vì Trình Ninh có tí “việc nhỏ mà ầm ĩ làm lớn chuyện”, bị thư ký Từ ném như vậy thì hoảng sợ, chỗ nào còn dám không vui mừng, ngập ngừng nói với thư ký Từ: “Thư, thư ký.”

Thư ký Từ lạnh lùng nói: “Tôi thấy ông bị mỡ heo che mờ mắt rồi, cô gái nhỏ nhà người ta, lấy tiền trợ cấp của cha mình ra để duy trì đại đội xây dựng công xưởng, làm các đội viên sản xuất có thể ăn cơm no, có quần áo mặc, làm trẻ con trong đại đội có thể được học hành, ông thì khen ngược, trong cuộc họp lại trắng trợn táo bạo bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta, dù ông muốn chiếm tiện nghi của người ta, cũng nên lựa chọn thời điểm chút, mặt mũi của công xã chúng ta đều bị ông làm mất hết, còn nữa tôi nói cho ông biết, việc này mà truyền ra ngoài, ông phải bị người khác đ.â.m chọc sau lưng!"

Sắc mặt Phó chủ nhiệm Vương trở nên khó nói.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 305: Chương 305



Ông ta lẩm bẩm, nói: “Thư, thư ký, việc này, làm sao tôi biết đó là tiền trợ cấp chứ, tôi chỉ nghe nói lúc trước Hàn Đông Nguyên thu gom không ít thổ sản vùng núi, sợ là kiếm không ít tiền lời, còn có thông qua chợ đen mua rất nhiều radio...... Những khoản tiền xây dựng công xưởng thật ra đều là Hàn Đông Nguyên đầu cơ trục lợi kiếm được.”

Khuôn mặt Thư ký Từ thay đổi.

Không chỉ có vẻ mặt thư ký Từ thay đổi, đến vẻ mặt chủ nhiệm Tiết cũng thay đổi, ánh mắt những người khác đều nhìn ông ta.

“Loại lời nói này, ông nghe ai nói thế?"

Ông ấy nhìn phó chủ nhiệm Vương, lạnh giọng hỏi ông ta nói.

Biểu cảm phó chủ nhiệm Vương liên tục thay đổi.

Đột nhiên Thư ký Từ nghĩ đến cái gì, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Cố Cạnh Văn, thanh niên trí thức Cố kia? Cố Cạnh Văn đã bị điều tới đại đội Diệp Loan rồi, nếu tôi nhớ không lầm, nhà mẹ đẻ của vợ ông ở đại đội Diệp Loan, anh ta liên lạc với ông, chạy đến trước mặt ông nói?"

Quả thực Cố Cạnh Văn đã nói với phó chủ nhiệm Vương.

Mấy ngày trước vợ ông ta mang đồ trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, Cố Cạnh Văn tặng cho vợ ông ta vài món đồ, nói muốn nói với ông ta chuyện về công xưởng.

Ông ta đương nhiên biết Cố Cạnh Văn là ai, vì sao anh ta từ đại đội Thượng Hàn bị điều đến đại đội Diệp Loan, ông ta cũng biết được một ít.

Cho nên ngay từ đầu ông ta còn tưởng rằng người này tìm chính mình vì muốn vào xưởng nội thất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta mang theo chút lòng coi khinh, nhưng lúc đó ông ta cần người, cũng xác thực muốn biết càng nhiều chuyện bên trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ của đại đội Thượng Hàn, nên đi gặp Cố Cạnh Văn.

Không nghĩ tới thật sự nghe thấy rất nhiều chuyện ẩn giấu bên trong khó mà tưởng tượng được.

Phó chủ nhiệm Vương cũng không che giấu cho Cố Cạnh Văn, nói: “Đúng, là thanh niên trí thức Cố nói, nhưng anh ta nói hẳn cũng là tình hình thực tế, những việc này đi đại đội Thượng Hàn hỏi thăm đôi chút, hẳn có thể hỏi được thêm nhiều thông tin hơn"

Sắc mặt Thư ký Từ tối sầm lại.

Ông ấy nói: “Không cần hỏi thăm, tôi đều biết chuyện này. Anh ta thu mua thổ sản vùng núi ở đại đội, cũng thật sự bán cho Bắc Thành, nhưng không phải anh ta tự mình thu mua mà là đại đội thu mua, bán hộ đại đội, đều có biên lai, đến nỗi chuyện bán radio, tôi cũng biết, anh ta lắp ráp hai đài radio cũ, cũng không có bán, mà muốn thôn dân cầm một ít thổ sản vùng núi trao đổi với anh ta, những thổ sản vùng núi mà anh ta gửi về Bắc Thành đều cho nhà mình dùng, chuyện trao đổi đồ vật ở công xã chúng ta là chuyện thường thấy”.

“Cố Cạnh Văn là ai chứ? Người này không chăm chỉ làm việc, cả ngày chỉ muốn đi đường ngang ngõ tắt! Ông lãnh đạo một công xưởng, không suy xét làm cách nào vận hành công xưởng tốt hơn, tiếp xúc với loại người thích đi đường ngang ngõ tắt, lại nghe theo những lời nói xấu xúi giục sau lưng bọn họ, tôi thấy ông thật sự, thật sự là, đầu óc bị heo gặm rồi?!"

Thư ký Từ vô cùng tức giận.

Ban đầu ông ấy muốn chủ nhiệm Tiết nhận chức xưởng trưởng, Hàn Đông Nguyên nhận chức phó xưởng trưởng.

Nhưng Hàn Đông Nguyên là người có chủ kiến, chức xưởng trưởng này của chủ nhiệm Tiết chỉ có thể ở trên danh nghĩa, cuối cùng đành phải chọn phó chủ nhiệm Vương, người này là người địa phương ở công xã, từ phía dưới thăng chức lên, vô cùng hiểu rõ tình huống của các đại đội toàn bộ công xã, cũng biết cách làm việc, nhưng không ngờ tới sau khi bổ nhiệm ông ta làm phó xưởng trưởng chưa được bao lâu thì xảy ra vấn đề.

Sau khi tan họp, thư ký Từ day day trán, rồi gọi chủ nhiệm Tiết lại hỏi ông ấy thấy việc này như thế nào.

Chủ nhiệm Tiết cũng đổ mồ hôi đầy trán.

Bản thân ông ấy suýt nữa bị phó chủ nhiệm Vương kéo xuống cống, suýt chút nữa bị ông ta coi như đạo sử dụng đấy.

“Trước kia ông ta không như thế."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 306: Chương 306



Chủ nhiệm Tiết suy nghĩ nửa ngày nói: “Tôi thấy vấn đề của chuyện này do Cố Cạnh Văn xúi giục, trước đây anh ta còn muốn chạy theo con đường của tôi, tôi từng tiếp xúc qua, là người biết ăn nói, biết xúi giục người khác.”

Thư ký Từ gật đầu, nói: “Vậy ông quay về lại nói chuyện với ông ta, bảo ông ta về sau đừng tiếp xúc với tên họ Cố kia nữa"

Lúc này, dù cho thư ký Từ muốn cách chức người ta, nhưng giờ đã chuẩn bị được nửa đường, còn có thể đổi người khác nữa hay sao?

Thư ký Từ đau đầu, không nghĩ ra biện pháp giải quyết nào tốt, ném bút, đóng notebook lại, mới vừa đứng dậy chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa trước rồi bàn tiếp, liền nghe được tiếng đập cửa.

“Tiến vào"

Ông ấy nghĩ Tiểu Lộ đến tìm mình đóng dấu, nên ngồi lại trên ghế.

Mới vừa ngẩng đầu lên không ngờ được người bước vào là Hàn Đông Nguyên.

“Ồ, Đông Nguyên”. Vẻ mặt ông ấy dần thả lỏng, tiếp đón Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Tiểu Trình đâu? Ở bên ngoài à?"

“Ừ, không có vào, tôi bảo em ấy ở bên ngoài đợi tôi.”

Hàn Đông Nguyên kéo ra ghế ngồi xuống, nói: “Thư ký Từ, tôi muốn hỏi một chút vị phó chủ nhiệm Vương này, rốt cuộc là tình huống như thế nào, hai ngày nữa tôi phải đưa thanh niên trí thức Trình về Bắc Thành, cho nên cũng không tìm người khác hỏi thăm, trực tiếp đến hỏi thư ký ngài"

Hàn Đông Nguyên nói có việc tìm thư ký Từ, làm bác hai Khánh cùng đi với Trình Ninh đến nhà ăn công xã ăn chút gì đó, anh sẽ sớm đến.

Lúc trước bác hai Khánh đã ăn qua cơm trưa ở nhà ăn, thời gian đi xe bò lâu như thế, Trình Ninh nghĩ nên trở về sớm một chút, dứt khoát mua bánh bột ngô và bánh quẩy ở nhà ăn, dự định quay về sẽ ăn ở trên xe bò.

Hai người mua đồ xong thì bước ra nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy Hàn Đông Nguyên chạy qua, ba người cùng nhau lên xe bò.

Ban đầu bởi vì cuộc họp kia khiến tâm trạng Trình Ninh không vui.

Nhưng Hàn Đông Nguyên có thể đưa cô về Bắc Thành thì cô lại cảm thấy hết sức vui mừng.

Hai người dựa vào xe vừa cắn bánh bột ngô vừa nói chuyện.

Ánh mặt trời ban trưa tháng 5 chiếu xuống chói chang, cũng may Trình Ninh đã dự đoán trước, cô thấy bản thân thường xuyên phải ngồi xe bò đi công xã, nên đặc biệt dùng vải và sọt tre làm một cái trần nhà sau xe bò, cho nên lúc này ngồi ở dưới áo choàng, có gió thổi, cũng không tệ lắm.

Hàn Đông Nguyên hơi im lặng, yên lặng cắn bánh bột ngô, biểu cảm có chút nặng nề.

Bộ dạng này không giống với những lúc anh lười nói chuyện trước kia, Trình Ninh biết anh vẫn còn tức giận bởi chuyện cuộc họp hồi nãy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng khó trách anh tức giận như vậy.

Trình Ninh biết 2 năm sau sẽ khôi phục thi đại học, thanh niên trí thức tham gia thi đại học hay không đều sẽ lục tục trở về thành, vốn dĩ cái xưởng sản xuất đồ tre gỗ này hay ngay cả đại đội, kỳ thật không quan trọng như thế.

Nhưng Hàn Đông Nguyên không biết.

Hơn nữa với tính cách của anh hiện giờ, Trình Ninh cảm thấy anh không trực tiếp ném ly vào phó chủ nhiệm Vương đã xem như anh rất tốt bụng rồi.

Cô cũng không hỏi anh tìm thư ký Từ làm cái gì, liền đưa cho anh ấm nước màu xanh quân đội, nói: “Anh nói xem, hai ngày nữa chúng ta về Bắc Thành thế nào? Anh có thể dành ra chút thời gian hay sao?"

Rốt cuộc anh đảm nhiệm chức xưởng trưởng không giống với cô hiện tại là nhà thiết kế cũng không cần thiết kế nữa.

Lại hỏi anh: “Anh trở về ở mấy ngày?"

Hàn Đông Nguyên nhận lấy ấm nước uống lên hai hớp, mới nói: “Không có gì mà không dành ra được thời gian, ngày mai anh thu xếp một chút, ngày kia có thể đi”. Nhìn về phía cô, nói tiếp: “Em thì sao, tính toán trở về ở bao lâu?"

“Có lẽ sau hai ba tuần sẽ trở về"

Cô mỉm cười với anh, nói: “Em vẫn không yên tâm bên này, tuy rằng cách cuối tháng 7 còn có một khoảng thời gian rất dài.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 307: Chương 307



Hàn Đông Nguyên thấy cô cười, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu liền nới lỏng, vươn tay chạm vào gương mặt của cô, Trình Ninh lại lập tức nắm lấy tay anh, quay đầu đi, ghét bỏ nói: “Anh vừa cầm bánh bột ngô đấy"

Tuy rằng bánh nướng lớn kia cũng không có dầu mỡ, nhưng tóm lại vẫn có cảm giác khó chịu.

Hàn Đông Nguyên thu tay lại, hơi mỉm cười, nhưng nụ cười kia chỉ thoáng qua.

Anh hỏi cô: “Anh điều đi công xã thì thế nào?"

Trình Ninh sửng sốt.

Cô nhớ rất rõ ràng kiếp trước anh không bị điều đi công xã.

Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở đại đội kiếp trước, đây hẳn là một chuyện tốt?

Chẳng qua công xã và đại đội tuyển công nhân, nếu phần lớn công nhân xưởng sản xuất đồ tre gỗ đi mất, xưởng sản xuất đồ tre gỗ sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Nếu anh lại đi công xã, rất khó tưởng tượng về sau xưởng sản xuất đồ tre gỗ còn có thể tiếp tục vận hành tiếp được hay không.

Tuy nhiên Trình Ninh cũng không quá để ý điều này, bởi vì bọn họ sớm muộn gì cũng phải rời đi, thật ra nếu tương lai bọn họ đi hết, xưởng sản xuất đồ tre gỗ không có người lãnh đạo thích hợp, lại ở sâu bên trong vùng núi hẻo lánh như vậy, đại khái cũng rất khó độc lập vận hành tiếp, nhân lúc bọn họ còn ở đây mấy năm này, để bản thân đại đội tiếp nhận vận hành, chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Cô lắc lắc đầu, những chuyện này để sau rồi từ từ suy nghĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng điều đến công xã, nghĩ đến phó xưởng trưởng Vương nọ, cô cảm thấy cái đề xuất này không tốt chút nào.

“Chỉ có điều phải gây dựng công xưởng với phó xưởng trưởng Vương kia, cảm giác cũng quá nát rồi"

Cô nhăn mũi lại, nói: “Em không muốn thiết kế giúp bọn họ, dù sao em cũng không nhận tiền, nhân cơ hội lần này về Bắc Thành một chuyến, giúp bọn họ sưu tầm một số kiểu dáng đồ nội thất thường ngày ở Bắc Thành là xong việc."

Chủ yếu do bản thân cô cảm thấy hứng thú.

Nên lười phản ứng những người đó.

“Ai nói anh muốn đi xen vào xưởng nội thất chứ?"

Hàn Đông Nguyên lười biếng nói: “Anh không xen vào, công nhân của xưởng sản xuất đồ tre gỗ chúng ta, bọn họ cũng đừng mơ cướp được một người.”

Chọc vào anh, bọn họ cũng đừng nghĩ chiếm một chút tiện nghi từ trên người anh.

Thật sự nghĩ anh tốt tính lắm ấy.

"Hả?"

Trình Ninh nhìn anh với ánh mắt tò mò: “Vậy anh điều đến công xã làm gì?"

Hàn Đông Nguyên liếc nhìn cô một cái, lại nắm một khối bánh bột ngô, chậm rãi nói: “Làm chủ nhiệm thanh niên trí thức, tạm thời thay thế."

Trình Ninh: “???"

Đây là từ chỗ nào nhảy ra?

Đang êm đẹp sao lại chạy tới làm chủ nhiệm thanh niên trí thức chứ?

Đón nhận ánh mắt Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên không hề nóng nảy chút nào, cũng không nhìn cô, chậm rãi ăn bánh bột ngô.

Trình Ninh không nói nên lời.

Tính cách của người này thật đáng ghét, nếu không làm sao đi đến chỗ nào cũng đều bị người ghét quỷ hờn chứ.

“Này, vì sao đang yên lành lại đi làm chủ nhiệm thanh niên trí thức thế? Chuyện này có nguyên nhân hậu quả gì không?"

Cuối cùng cô không nhịn được, vươn ngón tay thon dài chọc chọc cánh tay anh, anh không chút phản ứng, chọc anh cánh tay tựa như chọc bức tường, cô đành véo mạnh.

“Chuyện này có nguyên nhân hậu quả gì, tự mình động não một chút là ra.

Anh uống một ngụm thủy, nói: “Lúc trước em không phải nói ở công xã sẽ tiện hơn sao? Vậy nên có thể làm sao bây giờ, cứ như thế thôi"

Cô nói: “Hồi trước cũng chưa từng nghe nói công xã có văn phòng thanh niên trí thức gì, hơn nữa làm chủ nhiệm thanh niên trí thức này, nói làm là có thể làm sao? Chúng ta không phải thanh niên trí thức hay sao?"

“Lúc đầu thì có."

Anh uống xong nước, xoa xoa tay, cuối cùng cũng có thời gian giải đáp thắc mắc của cô, nói: “Trước khi em đến, thật ra công xã chúng ta có một thanh niên trí thức làm chủ nhiệm, về sau bị điều đi trong huyện, nên bỏ trống vị trí đó, bởi vì không có nhiều chuyện cần làm lắm, thư ký Từ để cho chủ nhiệm Tiết tạm thời quản lý. Nhưng gần đây mọi việc dần nhiều lên, chủ nhiệm Tiết còn phải nhọc lòng xử lý chuyện công xưởng, nên anh kiến nghị thư ký Từ, có thể tạm thời giúp ông ấy quản lý việc này, chuyên môn xử lý các loại chuyện về thanh niên trí thức, tiếp nhận, phân phối, kiểm tra, quản lý, tuyển công nhân, còn có trở về thành."

“Muốn tới công xã, không có vị trí nào tốt bằng vị trí này, nên anh đàm phán với thư ký Từ, muốn vị trí này, bởi vì tạm thời thay thế, thư ký Từ tự mình làm chủ là được. Đương nhiên, nếu anh chỉ là thanh niên trí thức bình thường, nhất định không dễ kịp thời báo cáo bên trên, nhưng anh đã lấy thân phận xưởng trưởng ở công xưởng của chúng ta ra để được điều đi.”

“Bởi vì bản thân anh là thanh niên trí thức, đối với những công việc của thanh niên trí thức khá quen thuộc, lại dẫn dắt thôn dân và thanh niên trí thức cùng nhau gây dựng công xưởng, bán sản phẩm tới Bắc Thành, chuyện này đã đủ để thư ký Từ quyết định cho anh tạm thay vị trí này, sau đó chậm rãi làm bản báo cáo kịp thời nộp lên trên, từ tạm thay chuyển thành chính thức.”

Trình Ninh: “......"

Cô cứ cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Anh muốn, thư ký Từ liền đồng ý cho anh sao? có phải anh đã đồng ý với ông ấy cái gì rồi hay không? Chuyện xưởng nội thất, anh đồng ý giúp ông ấy chuyện gì?"

“Em không thích phó chủ nhiệm Vương, người nọ luôn có ý xấu, không có lòng cảm ơn, muốn từ chỗ anh lấy được chỗ tốt, còn luôn muốn dẫm anh một cái, người như vậy có thể cách càng xa thì càng tốt. Lần này em cũng không rõ, bởi vì thư ký Từ quá nhiệt tình, tuy rằng ông ấy có chút tính toán, nhưng rốt cuộc đều vì công xã, cách đối xử với mọi người đúng đắn, lại đúng lúc em cảm thấy hứng thú đối với việc này, nên nhân dịp này trở về Bắc Thành ở một đoạn thời gian, mới đồng ý, sớm biết rằng phải tiếp xúc với người như phó chủ nhiệm Vương, thì em đã lập tức từ chối rồi."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 308: Chương 308



Tuy rằng cô sống lâu, không, đã c.h.ế.t qua mấy chục năm rồi, thấy được rất nhiều chuyện thay đổi xung quanh nhà họ Hàn và anh, cô cũng học được rất nhiều điều từ trên người anh.

Nhưng suy cho cùng cô bị mắc kẹt ở một chỗ mấy chục năm, nên cô cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm ở chung với người và nửa phần khôn khéo nào.

Thậm chí bởi vì mấy chục năm kia không giao tiếp với người, càng ngây thơ trong sáng hơn so người bình thường một chút.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Nhưng còn chưa lên tiếng, Trình Ninh đã lẩm bẩm nói: “Lúc trước anh không muốn đi công xã, không muốn liên quan quá nhiều đến bọn họ, bây giờ lại đột nhiên thay đổi quyết định, vì sao thế, bởi vì em sao?"

Cô hỏi anh, đôi mắt mở to chứa hơi nước nhìn anh, mang theo chút hoang mang và bối rối, trước mắt đều là anh.

Ai có thể chịu được chuyện này chứ?

Hàn Đông Nguyên duỗi tay đầu đặt cô gối lên đùi chính mình, nói: “Đúng, nhưng cũng không đầy đủ lắm."

Anh vẫn luôn lười xen vào chuyện của bọn họ.

Có lẽ không chịu nổi cô gái nhỏ nhìn thẳng anh, lửa sắp đốt đến trên người, còn muốn né tránh, đó không phải tính cách của anh.

Hơn nữa, anh càng không thể để người khác dám ức h.i.ế.p cô.

“Yên tâm, anh không xen vào chuyện của bọn họ."

Ít nhất, trước lúc tên họ Vương kia cút đi sẽ không.

Trình Ninh gối lên đùi anh, cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Ngay từ đầu anh nói anh thích cô, cô thực sự không tin, bởi vì anh đối cô thật sự quá xấu rồi, làm sao có một người thích một người còn đối xử với cô tệ như vậy?

Nhưng hiện giờ ngồi bên cạnh anh, nghĩ lại những chuyện trước kia, kỳ thật dường như cũng không tệ đến thế.

Mà mỗi một chuyện anh làm vì cô đều thật sự tồn tại.

Cô đột nhiên thấp giọng hỏi anh: “Anh ba, khi đó, khi đó anh không bỏ được để em xuống nông thôn, mới đưa công tác cho em, thay em xuống nông thôn à?"

Hàn Đông Nguyên sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này.

Anh ấn đầu cô xuống, lúc này không nhìn thấy đôi mắt cô nên không quen, lại kéo cô lên, nhìn cô, nhìn trong chốc lát, chỉ cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô, một hồi lâu mới nói: “Ừ, cảm động sao? Cảm động thì hôn anh một chút."

Trình Ninh: “...”

Trình Ninh nhìn anh, duỗi tay vốn dĩ muốn đánh anh, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của, đôi mắt đột nhiên đau xót, tay rũ xuống tới, túm chặt quần áo trước n.g.ự.c anh, sau đó cúi đầu, nước mắt liền không chịu khống chế mà rơi xuống.

Anh nhìn thấy cô khóc bị dọa nhảy dựng, vội duỗi tay ôm lấy cô dỗ dành, nói: “Được rồi, anh chỉ nói vậy thôi, em không cho hôn thì không hôn, anh chỉ đang nói đùa với em. Thực xin lỗi, nếu em tức giận thì đánh anh đi, đừng khóc nữa.”

Trình Ninh nằm trong lòng n.g.ự.c anh, nước mắt lại càng thêm không chịu khống chế mà chảy xuống.

Hàn Đông Nguyên không biết vì sao cô khóc.

Tựa như lúc trước anh không biết vì sao cô lại xuống nông thôn, vì sao lại làm những chuyện đó.

Chẳng lẽ liền bởi vì nằm mơ, mơ thấy anh bị thương, sau đó bởi vì anh thay cô xuống nông thôn, cô mới khóc thành như vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nghĩ trong này nhất định có một số chuyện anh không biết.

Khiến cô rõ ràng không thích anh lại luôn mềm lòng đối với anh.

Mà anh lại cậy vào sự mềm lòng và tin tưởng của cô, muốn giữ cô ở bên cạnh mình.

Anh cảm thấy bản thân rất đê tiện.

Nhưng không có biện pháp nào khác, trước nay anh đều không phải người tốt, cô đã đụng vào anh, chẳng lẽ còn muốn lại đẩy anh ra hay sao?

Hai người đều im lặng.

Qua hồi lâu, cuối cùng cảm xúc của Trình Ninh cũng dần bình tĩnh, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Được thôi, vậy chúng ta đi công xã. Ngay cả phó chủ nhiệm Vương kia, cũng không cần để ý tới bọn họ, anh không làm ở công xưởng, bọn họ muốn tính kế cũng không đến trên người của anh, khiến cho bọn họ tranh tới tranh lui mới tốt, dù sao không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ phải rời khỏi nơi này, bên phía đại đội, nhân lúc chúng ta còn ở đây có thể giúp bọn họ làm được chút nào hay chút ấy, cứ coi như báo đáp thôn dân nơi này vẫn luôn nhiệt tình và tin tưởng chúng ta.”

Rốt cuộc mọi chuyện ở kiếp trước như thế nào, cô cũng rất khó vạch trần.

Nhưng cách quỹ đạo kiếp trước càng ngày càng xa, đây là một chuyện tốt.

Cô cũng sợ ở lại đại đội, mặc kệ cô có cẩn thận như thế nào, mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra.

Còn không bằng trực tiếp rời xa.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Bởi vì vừa mới khóc, đôi mắt cô đỏ ửng, lông mi còn hơi ướt, một đám dính vào với nhau, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu khó tả.

Anh vươn tay cẩn thận sờ lông mi của cô, dường như muốn giúp cô lau khô nước mắt trên lông mi, một lúc sau mới nói: “Chúng ta? Em nói chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này?"

Cơ hồ không có một thanh niên trí thức nào xuống nông thôn mà không muốn trở về nội thành.

Nhưng cũng có rất ít giống cô chắc chắn không bao lâu nhất định có thể trở về nội thành.

Trình Ninh cắn môi, biết bản thân lại nói lỡ miệng, suy nghĩ trong chốc lát cũng không biết nên chắp vá như thế nào, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.

Hàn Đông Nguyên thấy dáng vẻ này của cô, lòng ngừa vô cùng, cố gắng kiềm chế, nghĩ trêu chọc cô một chút để cô đánh chính mình cũng được, nên nói: “Bây giờ mới lo lắng vấn đề anh trở về nội thành, luyến tiếc anh sao? Trước kia anh nhớ rõ em chỉ nhớ trở về nội thành một mình"

Trình Ninh: “…"

Anh thật biết làm cách nào chọc tức Trình Ninh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 309: Chương 309



Trình Ninh cũng xác thực bị anh chọc tức, giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Nhưng cô vừa mới khóc, cảm xúc kia bị trêu chọc dấy lên không hề tức giận, trừng mắt nhìn anh rồi quay đi.

Ngược lại sinh ra loại cảm xúc khác.

Kỳ thật hai ngày nay có rất nhiều lúc, cô cũng từng do dự, nên đối xử với anh như thế nào, hay là vẫn giống như trước kia? Hoặc ít nhất trong khoảng thời gian này nên bảo trì khoảng cách một chút, anh có chuyện gì đó không ổn, hoặc anh hiểu lầm cô.

Cô không ngốc, thật ra đã biết trước.

Có lẽ anh hiểu lầm cô, hiểu lầm cô vì anh nên mới xuống nông thôn, cô thật sự vì anh nên xuống nông thôn, nhưng lại không phải như anh nghĩ, sau đó bởi vì chuyện này, thế mà anh lục lọi những hành động cô ngẫu nhiên đối xử tốt với anh khi còn nhỏ ra, cho rằng khi đó cô quan tâm anh, hiểu lầm cô làm rất nhiều việc đến giờ đều bởi vì quan tâm anh, còn có giấc mơ mà cô nhắc đến kia...... Những chuyện này đều khiến anh hiểu lầm.

Có lẽ do từ trước đến nay chưa từng có người nào vì anh mà làm những chuyện đó.

Từ nhỏ đến lớn anh trưởng thành như thế nào, cô đều hiểu rõ.

Người bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy, khắp người toàn gai nhọn.

Nhưng bọn họ ở chung lâu như thế, luôn có một vài lần, sau khi anh bị thương bị cô nhìn thấy một chút mềm yếu, bị cô vô tình tới gần.

Cho nên anh mới có thể thích cô?

Chỉ có điều tình hình thực tế cũng không phải như vậy.

Nếu anh biết mọi chuyện, biết cô cũng không phải quan tâm anh, để ý anh như anh đã nghĩ mới tới gần anh, tất cả những chuyện cô làm đều có mục đích, dựa theo tính cách của anh, nói không chừng sẽ còn chán ghét cô hơn cả trước kia.

Bởi vì cô đã lừa gạt anh.

Cho nên cô cũng không muốn quan hệ của hai người phát triển theo hướng kia ngay lúc này.

Đặc biệt bây giờ anh rõ ràng đang xúc động.

Nhưng đối với anh ở hiện tại, cô vẫn luôn mềm lòng, vốn dĩ không từ chối anh được.

“Anh ba."

Ánh mắt cô rời khỏi người anh, nhìn ngọn núi phía xa, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn đừng đối xử tốt với em như vậy nữa, chúng ta cũng không nên quá gần gũi được không, em sợ về sau anh sẽ hận em."

Một câu này không thể nghi ngờ tựa như một cây đao c*m v** n.g.ự.c Hàn Đông Nguyên.

Vì sao anh phải hận cô chứ?

Trừ phi cô rời khỏi anh, cô không muốn anh nữa, còn có chuyện gì đáng để anh phải hận cô nữa?

Ở phía sau nơi cô nhìn không thấy, khuôn mặt anh tái nhợt trong giây lát.

Chẳng qua anh nhanh chóng che giấu vẻ mặt của mình, vươn tay nắm tay cô, giống như không quan tâm chút nào cười nói: “Sẽ không, không phải anh từng nói với em rồi sao, cho dù khoảng thời gian này, đợi đến lúc em trở về nội thành, nếu em vẫn không thích anh, thì cả đời này chúng ta không qua lại với nhau là được, hoặc vẫn giống như lúc trước, giả vờ như chưa từng gặp nhau.”

Trình Ninh quay đầu lại nhìn anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô quá hiểu rõ những thay đổi trên vẻ mặt của anh.

Chẳng sợ anh đang cười, dùng vẻ mặt không để ý mọi việc như ngày thường, nhưng cô lại nhạy bén cảm nhận được sự cô đơn ẩn dấu trong mắt anh.

Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt lạnh nhạt vờ như không quan tâm lại cô đơn này, quen thuộc đến mức vừa thấy lòng cô liền chua xót.

Tay cô chuyển động trong bàn tay anh, sau đó cầm một ngón tay của anh, nhẹ giọng nói: “Đến nỗi cả đời không qua lại với nhau sao? Chúng ta có thâm thù đại hận gì chứ? Dù có oán trách, cũng bởi khi còn nhỏ anh luôn bắt nạt em, em cũng không có ghi thù, dựa vào cái gì anh nói với em cả đời không qua lại với nhau chứ?"

Nói xong có hơi tức giận: “Là anh muốn như bây giờ, sau đó nói nếu về sau chúng ta không ở cùng nhau, liền cả đời không qua lại với nhau, vậy vì sao chúng ta không thể vẫn luôn giống như lúc trước, chung sống thật tốt chứ? Anh thật sự không nói lý lẽ.”

Hàn Đông Nguyên: “Giống như lúc trước là như thế nào?"

“Đó là khoảng thời gian này em xuống nông thôn ấy, chúng ta không phải sống chung khá tốt hay sao?" Cô nói.

Anh “Xùy” một tiếng.

Sống chung khá tốt?

Cô đều bò đến trên đầu anh, anh không thích cô, còn có thể để cô bò lên đầu anh sao?

“Đó là anh thích em, nên mới luôn chịu đựng em, em nhìn xem có khi nào anh từng nhường nhịn người khác hay sao?" Anh nói.

Nói xong thì nhìn cô trừng mắt nhìn mình, như thể biết rõ cô đang nghĩ gì, lại là “Xùy” một tiếng, mang theo chút trào phúng nói: “Đừng nói em là em gái của anh, em là em gái gì chứ. Hơn nữa, đến cả Hàn Nhất Mai anh cũng chưa từng nhường nhịn chút nào"

Trình Ninh: “......"

Được thôi.

Đối với chuyện này, thế mà cô không nói được một câu phản bác nào.

Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, khóe miệng nhếch lên, vươn tay sờ mặt cô, nói: “Có phải thích anh đối xử với em như vậy hay không? Giống như đối với em bây giờ à?"

Trình Ninh: “???"

Cô không thích anh đối xử tốt với cô một chút, chẳng lẽ lại thích mỗi ngày anh đều hung dữ với cô hay sao?

Anh nhịn không được giơ tay ôm cô, cô hơi không muốn, anh nói: “Em nhắm mắt lại, anh nói chuyện với em, cũng chỉ có hai ngày này, đợi em trở về Bắc Thành, anh còn có thể ôm em sao? Chờ lũ bất ngờ qua đi, cũng không biết em đã chạy khỏi anh từ khi nào."

Trình Ninh nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng ê ẩm mềm mại, nghĩ đến tương lai không thể biết trước, cuối cùng vẫn nghe lời anh.

Anh ôm vào trong lòng n.g.ự.c cô, hôn cổ của cô.

Anh thật sự quá thích cô, trắng trắng mềm mềm thơm tho dịu dàng ở bên cạnh anh, thời điểm không có người khác, anh hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm cô.

Anh cũng muốn nhẫn nhịn, nhịn thêm một chút, lại nhịn một chút, nhưng cô luôn trêu chọc anh, vừa trêu vừa cào, nhào nặn trái tim anh, khiến lòng anh không yên.

Anh nói: “Em thích anh đối xử với em như vậy, về sau phải thành thật đi theo anh, anh nói cho em biết, nếu em không muốn ở bên anh, còn muốn anh luôn nghe theo những lời em nói, thời thời khắc khắc ở cùng em là không được?."

“Cái gì thế."

Trình Ninh hơi véo anh một chút.

Anh cũng không hề tránh né, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lại chậm rãi thay đổi, vào lúc Trình Ninh nhận thấy chuyện không ổn muốn chạy, anh đã cúi đầu, lập tức hôn lên miệng cô.

Nụ hôn của anh mãnh liệt giống như con người anh, tính xâm lược rất mạnh.
 
Back
Top Bottom