Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 310: Chương 310



Đối với Trình Ninh mà nói, đây không phải lần đầu tiên, nhưng bởi vì lần đầu tiên quá mức khiếp sợ giống như sấm rền gió cuốn, còn chưa thật sự trải nghiệm được tư vị gì liền qua loa kết thúc, ngoại trừ khiếp sợ với hoảng loạn, lúc nhớ lại cũng không có cái gì khác.

Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, quan hệ giữa hai người khác biệt, bởi vì thỉnh thoảng anh hay trêu chọc, tuy cô còn hoảng loạn, nhưng lại không phải không có tâm lý chuẩn bị.

Theo bản năng cô muốn trốn tránh, nhưng không giống lần đầu tiên, lần đầu tiên đối với Hàn Đông Nguyên mà nói là bị dụ hoặc ngoài ý muốn.

Cho nên lúc đó cô giãy giụa anh liền buông tay ra.

Nhưng lần này lại không giống nhau.

Anh dường như bị dụ hoặc, nhưng đồng thời mang theo rất nhiều cảm xúc, anh thật sự muốn hôn cô, hung hăng mà hôn cô, in dấu vết của chính mình lên người cô, nhiễm lên hơi thở của anh, không cần vừa ở bên cạnh anh, không ngừng trêu chọc anh, dụ hoặc anh, còn thời thời khắc khắc nghĩ muốn rời khỏi anh.

Cho nên cô muốn tránh ra, nhưng anh không muốn, sao có thể để cô thoát được chứ?

Môi anh khô nóng, hơi thô ráp, còn có hơi thở của anh, tất cả đều mãnh liệt mà xâm nhập cô, cô chỉ cảm thấy có dòng điện truyền từ trên mỗi đến toàn thân, làm người run rẩy.

Cô nhanh chóng quên mất giãy giụa, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác xâm nhập ngày càng rõ ràng......

Cũng không biết qua bao lâu hai người mới tách ra.

Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cô.

Giờ phút này cô không biết, làn da trắng nõn trên mặt cô ban đầu sớm đã ửng hồng, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp như ngâm trong làn nước mùa xuân, có chút mơ màng, lại xinh đẹp lạ thường, môi đỏ vừa mới bị yêu thương qua, càng kiều diễm hơn, quả nhiên vừa thuần khiết lại vừa diễm lệ động lòng người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu cô còn hơi ngờ nghệch, đến khi đôi mắt ngắm nhìn trên mặt anh, cô lập tức thẹn thùng mà quay mặt qua chỗ khác, hành động của cô cơ hồ khiến lòng anh hóa thành nước, anh ôm cô, cúi đầu hôn khóe mắt và gò má của cô, lại ôm cô vào trong lòng, định vỗ về mà xoa lưng cô.

Mọi lo lắng và bất an trong lòng cô đều đã được xoa dịu.

Anh nhìn cô lớn lên, làm sao không hiểu tính cách của cô.

Cô nằm trong lòng n.g.ự.c anh để mặc anh hôn môi như vậy, làm sao sẽ không thích anh, không muốn ở bên anh được chứ?

Chỉ là phản ứng chậm một chút, lại đối với việc quan hệ hai người thay đổi nên không quen, còn cảm thấy hơi lo lắng, cho nên mới có chút phản kháng.

Không sao cả, anh có rất nhiều thời gian.

Chỉ cần trong lòng cô có anh, chẳng sợ chỉ có một chút xíu, anh đều không quan tâm những chuyện khác.

Chờ đợi hồi lâu, cảm xúc của hai người đều ổn định, Trình Ninh nghĩ đến lời anh nói: “Đợi anh trở về Bắc Thành, em còn có thể ôm anh được không?”, liền túm túm quần áo anh, thấp giọng nói: “Vậy anh nhớ rõ, sau khi chúng ta về Bắc Thành, anh không cần lại giống như bây giờ, chúng ta vẫn nên giống như lúc trước, tránh cho cô và bà nhìn ra chuyện gì, thì thật phiền toái."

Đương nhiên Hàn Đông Nguyên biết lúc này nhất định không thể để cho người trong nhà biết, đặc biệt là cô của cô, người mẹ kế kia của anh, nghĩ đến đây anh cũng có chút đau đầu.

Bề ngoài anh và người mẹ kế kia của anh còn bình thường, nhưng anh biết bên trong bà không biết đã ghét bỏ anh đến chừng nào.

Tất nhiên với tính cách và cá tính của anh, bà ghét bỏ anh cũng là điều bình thường.

Trước kia anh không thèm để ý, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi đau đầu.

Chẳng qua cô nói như vậy khiến anh thấy hơi không vui, nói: “Sớm muộn gì bọn họ cũng phải biết"

Mặt Trình Ninh nóng lên, mím môi, véo anh, nói: “Vậy cũng không phải thời điểm hiện tại, nếu để cô của em biết, nhất định sẽ cố gắng nghĩ mọi cách để không cho em quay về, em nói cho anh biết, chuyện này tuyệt đối không được, em nhất định phải trở về nông thôn."

Hàn Đông Nguyên nghe cô nói cô nhất định phải trở về, vô cùng vui mừng trong lòng, nắm lấy tay nhỏ của cô, nói: “Được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức"

Lại nói: “Em thích véo anh như vậy, về sau ở bên nhau, có phải mỗi ngày đều véo anh hay không?"

Anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng nói xong mới kịp thời nhận ra bản thân đang nói cái gì, tưởng tượng đến cảnh tượng kia, cơ thể anh tràn đầy hưng phấn.

Anh thở dài, nhắm hai mắt lại.

Anh thật là đồ vô lại.

Ngay từ đầu anh đã không phải có ý tốt gì với cô rồi.

Từ lần đầu tiên mơ thấy cô thời niên thiếu đã không phải rồi.

Cô đi Bắc Thành một khoảng thời gian cũng tốt, anh còn có thể nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được mỗi ngày cô lảng vảng trước mặt anh, vừa ngoan vừa mềm như vậy, còn thường xuyên tìm đường c.h.ế.t trêu chọc anh, anh thật sự sợ bản thân sẽ làm ra chuyện khốn nạn gì đó.

Lần đầu tiên là khi nào nhỉ.

Khi đó anh mới vừa trung học tốt nghiệp tham gia công tác, anh em bên cạnh đã có đối tượng hẹn hò.

Cũng có người giới thiệu cho anh.

Đương nhiên từ nhỏ đến lớn cũng có không ít người muốn hẹn hò với anh, chỉ là anh không có hứng thú.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 311: Chương 311



Anh ở tập đoàn công trình kiến trúc, mỗi ngày đều phải chạy đến công trường xem hiện trường, hằng ngày toàn giao tiếp với các công nhân kiến trúc và thợ lắp đặt.

Bọn họ tương đối thô bạo, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hoặc lúc ăn cơm đều sẽ nói chút chuyện nam nữa.

Anh lười lên tiếng, một thợ cả vỗ bờ vai của anh, nói: “Tiểu Hàn à, có phải anh còn chưa từng hẹn hò với người yêu hay không?"

“Đã từng"

Anh lười nhác nói.

Cũng không nghĩ chỉ bởi vì chút chuyện linh tinh này mà mất đi sự chín chắn.

Sau đó lại nghe bọn họ nói rất nhiều chuyện lung tung rối loạn.

Anh cảm thấy việc này không có ảnh hưởng gì đối với anh, anh sớm quen rồi.

Chỉ là ngày ấy anh về nhà, nhìn thấy cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng, dáng người thướt tha yểu điệu lượt qua trước mắt anh, anh liền có chút thẫn thờ.

Anh nhìn chằm chằm cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa nhìn thấy anh, cô liền nhăn cái mũi xinh đẹp lại, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay anh, đợi đến khi anh trở về phòng mình, cô liền trộm cầm nước thuốc khử trùng và băng gạc đặt lên trên bàn anh, hỏi anh: “Anh lại đánh nhau à?"

Giống như từ rất lâu về trước, lúc bọn họ còn rất nhỏ, giữa bọn họ đã có chút ăn ý.

Rõ ràng ngày thường chẳng thèm nhìn nhau chút nào, nhưng mỗi lần anh đánh nhau trở về, cô đều sẽ trộm lấy nước thuốc khử trùng và băng gạc cho anh, có lẽ do sợ anh như vậy quá dọa người, mỗi lần anh trở về như thế, sau khi bị cha anh biết được nhất định sẽ một hồi đại chiến, có thể lúc trước cô bị dọa sợ, hoặc là sợ bà nội của cô, cũng có thể do sợ cô của cô bị ảnh hưởng, tóm lại có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai.

Mà chính anh vẫn luôn khinh thường với khử trùng gì đó, nhưng mỗi lần lấy quần áo lại bôi qua loa một ít, lại cầm đi rửa, dù sao khi còn nhỏ anh trải qua cuộc sống lung tung rối loạn như thế.

Chẳng qua lúc này anh không giống với trước kia, không quan tâm cô tiến vào cũng không quan tâm cô rời đi, ngược lại vào khoảnh khắc cô chuẩn bị rời đi gọi cô lại, vươn tay về phía cô, nói: “Bôi thuốc cho anh.

Anh còn nhớ rõ biểu cảm của cô lúc ấy.

Không tiến lên, cũng không rời đi, chỉ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên lẫn hơi chút phòng bị.

Anh không hề để ý đến cô, cầm nước thuốc đổ vào tay, lại lấy băng gạc dán lung tung, cuối cùng cô cũng không đứng nhìn được nữa, tiến lên lại đây lấy băng gạc một lần nữa cẩn thận xoa cho anh, lại vô cùng cẩn thận mà băng bó.

Cô hỏi lại anh: “Anh lại đánh nhau?"

“Không có"

Anh nhìn cô lộ cần cổ trắng nõn tinh tế, thoáng thẫn thờ trong chốc lát, ánh mắt dừng ở cổ tay tinh tế trắng nõn của cô, mới nói: “Lúc nhấc các giá, cái giá rơi xuống nên bị trầy da.

Cô “À” một tiếng, giúp anh băng bó xong liền đi mất.

Đêm đó, anh liền mơ cả đêm.

Tuy rằng vẫn luôn không nhìn thấy mặt người trong mơ, nhưng trong lòng anh lại biết, đó là ai.

Sau khi anh tỉnh lại vô cùng bực bội.

Lúc sau càng thêm tránh xa cô, thái độ đối với cô cũng càng thêm lạnh nhạt cùng lạnh lùng.

Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản giấc mộng ngày càng hoang đường của anh cùng với hình dáng và khuôn mặt của người trong mơ càng ngày càng rõ ràng.

Khi đó anh cảm thấy chính anh không chỉ là đồ vô lại.

Hẳn là hư hỏng đến tận xương tủy.

Hai người trở về công xã, tối đó Hàn Đông Nguyên gọi Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh và Từ Đông Mai đến bàn bạc.

Họ đặt thông báo lên bàn để mọi người thay phiên nhau đọc.

Sau khi đọc xong, sắc mặt mọi người đều khác nhau.

Nếu họ nhìn thấy thông báo tuyển dụng này vài tháng trước, họ sẽ rất vui vẻ phấn khích.

Bởi vì thành thật mà nói, không ai trong số họ thích sống trong khe núi cũ này.

Nhưng bây giờ, họ vừa thành lập một xưởng sản xuất đồ tre gỗ, công xưởng cuối cùng đã đi đúng hướng.

"Có xã viên có nghề mộc cơ bản không?"

Từ Kiến Quốc nhãn mặt.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 312: Chương 312



Anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề này, nói: "Xưởng trưởng, toàn bộ công xã chúng ta, người biết nghề mộc, có lẽ tập trung nhiều nhất trong công xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng ta, thông báo này được đăng lên, sợ là sẽ có không ít người muốn đi"

Có thanh niên trí thức nào không muốn quay lại thành phố, kể cả khi không được quay lại thành phố, có thể đến công xã cũng tốt.

Nếu không sao lúc đầu Tưởng San San lại kết hôn với Lý Thắng?

Còn có dân làng, họ luôn tự hào về chuyện có thể ra khỏi ngọn núi này, làm việc bên ngoài.

"Ừm"

Hàn Đông Nguyên không thèm nhìn, nói: "Sáng mai anh sẽ dán thông báo này trong công xưởng thử, sau đó thu thập nguyện vọng của mọi người, xem mọi người nghĩ thế nào. Nhưng ngày mốt Trình Ninh phải đến Bắc Thành một thời gian, anh phải đưa cô ấy đi, có thể phải mấy ngày nữa mới về, phương án này cậu giúp anh xem qua chút."

Từ Kiến Quốc muốn nói lại thôi.

Lúc này Hàn Đông Nguyên xuống núi, sợ là người trong công xưởng càng thêm d.a.o động.

Nhưng anh ấy cũng biết Trình Ninh quan trọng thế nào đối với Hàn Đông Nguyên, anh ấy cũng không thể cản Hàn Đông Nguyên đưa Trình Ninh về Bắc Thành.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy sắc mặt của Từ Kiến Quốc, cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo anh ấy về ký túc xá.

Buổi tối khi Từ Kiến Quốc về, đến phòng của Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh.

Hàn Đông Nguyên nói với mọi người anh dự định sẽ đến công xã.

Không chỉ Từ Kiến Quốc sửng sốt, ngay cả Liêu Thịnh cũng trợn tròn mắt nhìn Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nói với Từ Kiến Quốc: "Chuyện này tạm thời đừng nói ra, chờ anh đi Bắc Thành về sẽ sắp xếp cụ thể, cho nên cậu giúp anh xem thử ý của mọi người, anh về xem tình hình rồi sắp xếp."

Từ Kiến Quốc gật đầu.

Đương nhiên anh ấy biết chuyện Hàn Đông Nguyên không có ở đây tốt nhất không nên truyền ra.

Lúc này, Liêu Thịnh xen vào, hỏi Hàn Đông Nguyên: "Anh, thật ra nghĩ xem, chỉ là chỗ chúng ta giao thông không thuận tiện lắm, mọi thứ khác đều rất tốt, công xưởng cũng đã đi đúng hướng, sao anh còn muốn đến công xã làm gì?" "

Hàn Đông Nguyên mỉm cười, cầm thông báo tuyển dụng trên mặt bàn lên, nói: "Cậu đã quên rồi sao, chúng ta là thanh niên trí thức của công xã, chúng ta được phân công đến đại đội nào, thực ra đều được quyết định bởi công xã, nếu không thì Cố Cạnh Văn và họ Triệu kia làm sao được điều đến đại đội Diệp Loan? Ngoài ra, nếu cậu muốn tuyển công nhân, người đã nhập ngũ, về thành phố, yêu cầu đi học đại học, bất kể thế nào, cũng đều là công xã quyết định, cậu thực sự muốn ở lại đây đến hết đời không?"

Thực ra như Trình Ninh nói, cho dù là xưởng sản xuất đồ tre gỗ của đại đội Thượng Hàn, hay xưởng nội thất của công xã, họ cũng không thể hoạt động lâu dài.

Lúc anh ở đây, xưởng sản xuất đồ tre gỗ trải qua sóng gió để hoạt động độc lập, mới có thể phát triển lâu dài.

Liêu Thịnh gãi gãi đầu, mỉm cười nói: "Ngược lại cũng đúng, anh vẫn là người suy nghĩ thấu đáo, vậy chúng ta vẫn phải đến công xã, dù sao khi thời cơ đến anh vẫn phải đi, dù sao lợi ích của chúng ta cũng không thể thiếu, hừ, chúng ta đã đóng góp rất nhiều cho công xã, vốn dĩ lấy được danh ngạch cũng là điều đương nhiên"

Hàn Đông Nguyên: "...”

Anh cũng lười nói nhảm với anh ấy, quay đầu hỏi Từ Kiến Quốc: "Cậu thì sao, cậu nghĩ sao?"

Liêu Thịnh gần như không cần hỏi, anh ấy vừa mới nói: "Chúng ta vẫn phải đến công xã thôi”, chính là muốn đi cùng anh.

Từ Kiến Quốc im lặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy là một người điềm tĩnh và thực tế.

Nhưng dù bình tĩnh đến đâu, cũng như những thanh niên trí thức khác, anh ấy vẫn đau khổ, hoang mang vì mắc kẹt ở miền núi này.

Đến xã quả thật rất hấp dẫn anh ấy, nhưng trong khoảng thời gian cùng Hàn Đông Nguyên bận xuôi bận ngược trong công xưởng sản xuất đồ tre gỗ, nhìn nó từ lúc chưa có gì, thành lập từng chút một, từ từ đi đúng hướng, cũng có cảm giác thành tựu chưa bao giờ có.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 313: Chương 313



Nếu Hàn Đông Nguyên không rời đi, anh ấy nhất định cũng không rời đi.

Nhưng nếu Hàn Đông Nguyên cũng đến công xã thì sao?

Anh ấy im lặng một lúc, nói: "Bên phía công xã, anh sẽ có vị trí gì? Anh đi qua đó, vậy anh sắp xếp ở đây thế nào?"

"Tạm thời đến văn phòng công xã làm chủ nhiệm Văn phòng Thanh niên Trí thức"

Hàn Đông Nguyên dựa lưng vào ghế, nói: "Còn sau đó, nói sau đi."

Khi Từ Kiến Quốc và Liêu Thịnh nghe tin Hàn Đông Nguyên sắp đến công xã làm chủ nhiệm Văn phòng Thanh niên Trí thức, vừa mới không dễ gì bỏ đi được vẻ mặt ngạc nhiên, bây giờ đều ngước lên nhìn anh một lần nữa, với vẻ kinh ngạc và bối rối.

Hôm nay làm thanh niên trí thức, ngày mai làm chủ nhiệm Văn phòng Thanh niên Trí Thức? Anh Nguyên, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?

Bởi vì anh ấy cho rằng Hàn Đông Nguyên sẽ đến xưởng nội thất của công xã, bọn họ cùng tiếp tục làm việc trong công xưởng, rốt cuộc anh lại làm chủ nhiệm Văn phòng Thanh niên Trí thức, vậy anh ấy đi theo làm gì? Đi làm cán sự của Văn phòng Thanh niên Trí thức? Nhưng đó là văn phòng chính phủ, cũng đâu thể nói đi là đi được?

Liêu Thịnh c.h.ế.t lặng một lát.

Anh ấy là người rất thẳng thắn, cũng không cần khách sáo với Hàn Đông Nguyên, trực tiếp nói: "Anh, vậy em đi với anh làm gì? Không phải, em tự mình đến xưởng nội thất của họ làm gì? Còn Ninh Ninh thì sao?"

Lúc này anh ấy vẫn không quên Trình Ninh.

Dù sao bọn họ đi rồi, cũng không thể để Trình Ninh ở lại đây.

"Cậu cứ từ từ."

Hàn Đông Nguyên nói: "Tạm thời ở lại đại đội trước, anh sẽ không đi sớm như vậy, đợi anh từ Bắc Thành về, anh vẫn làm chủ nhiệm Văn phòng Thanh niên Tri thức này một nửa thời gian, một nửa thời gian sẽ ở xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng ta để xử lý việc bàn giao."

Anh nhìn Từ Kiến Quốc, tiếp tục nói: "Anh đã nói với thư ký Từ rồi, anh muốn chuyển đến làm chủ nhiệm Văn phòng Thanh niên Trí thức, nhưng công xưởng của đại đội chúng ta là do một tay anh gầy dựng, anh muốn rời đi, nhất định không thể bỏ tất cả mà đi ngay được, vì vậy một nửa thời gian anh sẽ giải quyết công việc của Văn phòng Thanh niên Trí thức của công xã, và nửa còn lại sẽ xử lý việc bàn giao."

"Còn nữa, anh đi rồi, công xưởng nhất định phải có người tiếp quản, đại đội chúng ta chưa từng tham gia hoạt động của công xưởng, việc sản xuất công xưởng luôn là cậu nắm giữ, quen thuộc nhất, cho nên cậu tiếp quản vị trí của anh, là phù hợp nhất, nếu có ai đến nói gì cậu, chỉ cần dùng lý do này để đuổi đi, cậu không thể bỏ mặc công xưởng của đại đội Thượng Hàn được."

"Trong khoảng thời gian này, trước tiên cậu hãy trấn an công nhân của chúng ta, nói với họ, đến công xã nửa năm đầu đều không có lương, sau đó nội thất dù có kế hoạch trở lại, cũng không có nhiều doanh thu, nhưng về phía chúng ta, tiền lương tháng này là năm tệ, tháng sau lương có thể điều chỉnh thành tám tệ tám, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để theo kịp các công xưởng khác trong huyện, công xã cũng tính là tốt, nhưng cũng chưa có khả năng đưa tiền đến tay mọi người"

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ Kiến Quốc dần dần hiểu ra.

Hàn Đông Nguyên không muốn giúp đỡ xưởng nội thất của công xã, cho nên mới ra mặt như vậy.

Anh ấy nói: "Còn thầy Diêu thì sao?"

Hàn Đông Nguyên cười, nhẹ nhàng nói: "Lương của thầy Diêu là ba mươi lăm một tháng, bao ở, nếu đủ khả năng thì mời ông ấy đi, nhưng nghề mộc, dạy cái gì, dạy như thế nào, sẽ có rất nhiều điều"

Điều này không chỉ là không muốn giúp đỡ xưởng nội thất của công xã, mà còn không muốn cho họ một con đường sống.

Xem ra không biết bên kia đã khiêu khích anh, làm anh nổi giận rồi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 314: Chương 314



Thời gian này, Từ Kiến Quốc còn muốn đến xưởng nội thất đó?

Anh ấy nói: "Được, em nghe lời anh, anh nói sao thì làm vậy đi."

Hàn Đông Nguyên gật đầu.

Ngày thứ hai Hàn Đông Nguyên lại đến gặp đại đội trưởng và thư ký đại đội, anh cũng nói với họ về việc công xã tuyển công nhân và anh có thể sẽ đến công xã làm chuyện này.

Đại đội trưởng và thư ký đại đội đều bị sốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thư ký đại đội Chu Phác Hoè nói: "Đông Nguyên, trước đây không phải cậu nói sẽ không đi, sao lại đổi ý rồi?"

Hàn Đông Nguyên mỉm cười, nói: "Công xưởng của chúng ta đi đúng hướng rồi, cho dù tôi có đến công xã, thì vẫn có thể tồn tại, hơn nữa tôi cũng không vội đi, đợi tôi từ Bắc Thành về, trong một thời gian dài, một nửa thời gian sẽ làm việc ở công xã, một nửa thời gian sẽ làm việc ở đại đội, thời gian này Kiến Quốc sẽ cùng các anh tiếp quản công xưởng, sẽ không có chuyện gì đâu"

Trình Ninh nói đúng, sớm muộn gì họ cũng phải rời đi, công xưởng sớm muộn gì cũng phải bàn giao cho đại đội.

Trong lúc họ còn có lợi thế, tiếp quản hoạt động sớm chút là chuyện tốt.

Chu Phác Hoè thở dài, nói: "Đúng vậy, Đông Nguyên, cậu là người làm chuyện lớn, cũng không nên mắc kẹt lại ở nơi núi sâu rừng già này."

Hàn Đông Nguyên không nói gì.

Anh thật sự dự định ở lại nơi núi sâu rừng già này hai năm.

Nhưng những người khác không muốn để anh sống tốt.

Lũ quét đến cũng không nói gì về sự sắp xếp của dân làng, chuyện này cũng không vội, đợi anh về rồi nói cũng không muộn.

Chuyện của ngày mai là sắp xếp chuyện của công xưởng.

Đó là một ngày bận rộn.

Trình Ninh cũng bận.

Còn bận hơn Hàn Đông Nguyên, bởi vì Hàn Đông Nguyên chỉ đưa cô đến Bắc Thành, mấy ngày rồi về, còn cô có thể phải đi hai ba tuần.

Sắp xếp việc vặt trong công xưởng, giải thích cho Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai.

Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai cũng lo lắng.

Dù sao đi nữa, rời khỏi cùng núi này, với họ mà nói, đã từng là một điều không thể nghĩ đến.

Ngay cả khi không thể về thành phố, có thể đến công xã, cũng tốt rồi.

Hơn nữa Trình Ninh cũng đang giúp xưởng nội thất công xã.

Trình Ninh cảm nhận được tâm trạng của hai người họ khi giải thích vấn đề cho hai người.

Cô hỏi hai người họ: "Hai người có chuyện gì muốn hỏi tôi không?"

Hứa Đông Mai kiên định kiềm chế, còn Thẩm Thanh thì thẳng thắn.

Thẩm Thanh hỏi trước: "Ninh Ninh, cô giúp xưởng nội thất của công xã lên kế hoạch, sau này có đến công xã không?"

"Ừm, sau này có thể có, nhưng giống như xưởng nội thất xã bây giờ."

Cô cười nói: "Tôi biết cô muốn hỏi tôi chuyện xưởng nội thất tuyển công nhân, việc này các cô đừng gấp, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội lớn hơn."

Trong khi nói cô có nhắc đến phó chủ nhiệm Vương của công xã, cũng là phó Xưởng trưởng Vương sẽ quản lý xưởng nội thất của công xã trong tương lai, đã tạm ứng tiền cho cô để mở một công xưởng cho làng chúng ta, nói rằng vì gia đình cô khá giả, cũng nên đóng góp cho xưởng nội thất.

Cô nói: "Vị phó trưởng xương Vương này rất bắt nạt người khác, cho nên chỉ cần ông ta ở đó, tôi không thể giúp quá nhiều việc cho xưởng nội thất, lần này đến Bắc Thành, cũng vì trước đó đã hứa với thư ký Từ, sẽ giúp ông ấy khảo sát phong cách nội thất ở Bắc Thành thôi, làm việc này hoàn toàn không có thù lao. Sau chuyện này, sẽ không còn liên quan gì đến xưởng đồ nội thất của họ nữa. "

Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai nghe xong tràn đầy phẫn nộ, mắng: "Có loại lãnh đạo này sao, làm sao công xưởng này có thể thành công được vậy?"

Cây đào này còn chưa trồng, đã bắt đầu gặm hạt rồi, chuyện đùa gì vậy.

Hai người họ cũng vậy, bọn họ hoàn toàn không có tâm tư đến công xã nữa.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 315: Chương 315



Sau khi Trình Ninh giải thích với Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai xong, buổi chiều cô lại đến nhà của những người thân trong làng, nói với mọi người về việc chuẩn bị về Bắc Thành, tự nhiên cũng thể hiện một ít sự bất hoà với vị phó Xưởng trưởng nào đó, sau đó nhất định sẽ không giúp chuyện xưởng nội thất của công xã.

Cô ăn tối ở nhà thím ba Chu. Thím ba Chu nghe vậy thì tự nhiên mắng phó Xưởng trưởng họ Vương, nói: "Nghĩ mình là ai chứ? Công xã trước đây chưa được điều hành, nhìn xem, bức tường đất do công xưởng lò gạch đốt vẫn còn đó, nhìn vào đức hạnh và diện mạo của ông ta, liệu công xưởng của ông ta có thể mở được không."

Quay đầu lại tiện nói với con trai Chu Thanh Tùng của mình: "Con nghe thấy chưa, đừng đến xưởng nội thất đó, cứ để ông ấy đi mời người thân của ông ấy đi đi, xem sau này ông ta còn cười nổi không!"

Trái tim Trình Ninh run lên khi nghe thấy điều này, vội vàng hỏi thím ba Chu rất nhiều điều.

Hai người từ khi về công xã liên tục bận rộn nhiều việc khác nhau.

Trình Ninh chỉ ăn trưa và ăn tối đơn giản tại nhà của dân làng, vì vậy mặc dù hai người sống trong cùng một viện, nhưng gần như mấy ngày rồi chưa nói với nhau câu nào.

Trình Ninh vẫn ổn.

Thậm chí cô còn cố ý tránh mặt Hàn Đông Nguyên một chút.

Nhưng Hàn Đông Nguyên đang trong giai đoạn nồng nhiệt, chỉ hận không thể ở bên cô mỗi phút mỗi giây.

Nhưng ban ngày bận rộn, không nhìn thấy người cũng hết cách.

Đến đêm khi nằm xuống, nghĩ đến hai ngày sau phải đưa cô về Bắc Thành, sau đó hai người phải giả vờ không liên quan đến nhau, sau đó lại nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, vẫn không sao ngủ được?

Anh ngồi dậy.

Liêu Thịnh hỏi Hàn Đông Nguyên: "Anh, sao anh không để em đưa Ninh Ninh về, em rảnh rỗi hơn, quay về thuận tiện đi xem xét tình hình, khắc phục các vấn đề bán hàng trong tháng này.”

Nó vốn là công việc của anh ấy.

Tháng này trở lại vùng núi, thông tin bị phong tỏa, anh vận chuyển hàng theo đơn đặt hàng đường thủy từ một tháng trước, cũng có chút lo lắng tình hình ở Bắc Thành.

“Anh phải đi. Anh sẽ làm việc này."

Hàn Đông Nguyên nói xong đứng dậy, đi ra ngoài.

"Vậy đi."

Liêu Thịnh nghe thấy Hàn Đông Nguyên sẽ tự mình đi, xoay người lại, cũng không bối rối, liền nói: "Vậy em gom lại rồi đưa cho anh cuốn sổ nhỏ của em, ghi lại có bao nhiêu hàng hóa đã được gửi đi, anh xem qua đi."

Anh ấy nói xong rồi ngủ tiếp.

Lúc Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài, anh ấy cũng không để ý, chỉ nghĩ anh đi vệ sinh hoặc tìm thầy Diêu hay Kỷ Dương nói chuyện.

Họ không phải là mẹ chồng nàng dâu, ai đi đâu làm gì cũng không để ý nhiều.

Đương nhiên Hàn Đông Nguyên không phải đi vệ sinh, hay là đêm khuya đi tìm thầy Diêu hoặc Kỷ Dương. Mà anh đến nhà Trình Ninh.

Đến cửa nhà, nhất thời chần chừ một lúc, nhưng anh không có tính do dự, sau khi chần chừ, anh trực tiếp gõ cửa.

Đêm đã khuya, sáng sớm hôm sau đã phải dậy, Trình Ninh đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa thì chạy tới cửa.

Mở cửa ra nhìn thấy Hàn Đông Nguyên, sững sờ một lát nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, có chút ngại ngùng: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh vào nói chuyện một chút."

Hàn Đông Nguyên nói.

Đứng ở cửa nói chuyện bị người khác nhìn thấy còn kỳ lạ hơn.

Trong viện này không phải chỉ có hai người họ.

Cô để anh vào trong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh tiện tay đóng cửa lại.

Trình Ninh càng khó chịu hơn.

Bây giờ là nửa đêm rồi, không phải đang ở trên xe bò, ban ngày ban mặt, có đầy hoa, côn trùng, chim chóc trên núi.

Lúc này đêm đã khuya, trong nhà chỉ một ngọn đèn dầu mờ ảo, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình.

Cô cố gắng biểu lộ làm cho mình tự nhiên hơn, hỏi lại anh: "Có chuyện gì vậy, ở đây có chuyện gì cần xử lý, hay là chuyện mai trở về Bắc Thành?"

"Không phải”. Anh nói: "Anh đến nhìn em một chút"

"Anh ba"

Anh thẳng thừng như vậy khiến cô càng buồn bực.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 316: Chương 316



Hàn Đông Nguyên nói: "Không phải đã nói với em rồi, ban đêm nghe thấy tiếng gõ cửa, trước tiên phải hỏi là ai rồi mới mở cửa?"

Trình Ninh: "….” Anh nói cũng đúng.

Nhưng sau một thời gian dài ở đây, tất cả những người đến đây đều là những người dân làng giản dị đáng tin cậy và nhiệt tình, Trình Ninh ít cảnh giác hơn.

Cô ấn tay lên cửa, dùng ngón tay cào cào vào cánh cửa, nói: "Vậy em nghe được đó là anh, có thể không mở cửa không?"

Hàn Đông Nguyên cười hờn dỗi, một lúc sau mới nói: "Có thể, nếu em muốn chúng ta nói chuyện qua cánh cửa"

Trình Ninh nhìn nụ cười của anh, không thoải mái quay mặt đi, đi vào phòng, đi đến bàn rót một ly nước, hỏi anh: "Có chuyện gì không?"

Nói thật, hai người cũng ôm nhau rồi, cũng hôn nhau rồi, nhưng cô vẫn không thể thích nghi được với Hàn Đông Nguyên, luôn cảm thấy anh không bình thường.

"Không có gì"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô đi rót nước, lại cười thầm một tiếng, sau đó đi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn sưởi nói: "Không ngủ được, cho nên anh muốn đến nhìn em một chút."

Nói xong anh lại nói thêm một, như thể khá bực bội: "Sau khi trở về Bắc Thành, sợ là muốn gặp em như vậy cũng không được"

Trình Ninh: "..."

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu rồi mới nói: "Vậy được rồi, anh nhìn xong rồi, có thể về rồi!"

Hàn Đông Nguyên tiện tay cầm cuốn sách cô đặt trên bàn sưởi lên, đó là sách giáo khoa ngữ văn cấp ba, anh biết cô vẫn luôn có thói quen đọc sách, mặc dù anh không nhìn ra cuốn sách này rốt cuộc hay ở đâu, liền đưa sách cô, nói: "Em không phải lại đọc sách cả ngày chứ? Anh không thích đọc, nếu được em đọc cho anh nghe một lần đi, em đọc một câu, nói không chừng anh có thể nghe được, như vậy em cũng đọc rồi, anh cũng nghe được rồi, đôi bên đều có lợi"

Trình Ninh: "…."

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao cũng không có chuyện gì, đáng xấu hổ, hoặc những gì anh nói lại khiến cô không thoải mái.

Coi như là giúp anh ôn lại bài tập đi.

Cô cầm lấy sách giáo khoa lật xem, đó là "Ánh trăng trên ao sen", cô cầm lên bắt đầu đọc: "... Những chiếc lá nhô cao trên mặt nước, giống như váy của một cô gái nhảy múa. Giữa các lớp lá, có những bông hoa trắng rải rác, một vài bông nở duyên dáng, một vài bông hoa e ấp ngại ngùng, giống như một viên minh châu, lại như ngôi sao trên bầu trời, và giống như một mỹ nhân vừa bước ra khỏi bồn tắm. Gió nhẹ lướt qua, đưa hương thơm bay xa, giống như tiếng hát yếu ớt phát ra từ một tòa nhà cao tầng ở phía xa. Lúc này lá và hoa cũng hơi run rẩy, như tia chớp, đột nhiên lướt qua bên kia ao sen. Những chiếc lá ban đầu nằm sát nhau, dường như có một làn sóng màu xanh ngưng tụ. Dưới lá cây là những đường vân nước chảy, bị che khuất, không thể nhìn thấy là màu gì ..."

Ban đầu cô hơi lúng túng, nhưng sau khi đọc kỹ, đặt bản thân mình vào đó, có thể tập trung vào đó. Cô đột nhiên bị ôm một cái. Cô giật mình, quay đầu lại phát hiện anh đã ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào.

"Hàn Đông Nguyên"

Cô kêu lên một tiếng.

Anh thở dài, vòng tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Em đang đọc gì vậy?"

Cái gì mà "mỹ nhân ra khỏi bồn tắm", “nở hoa", “hoa chơi ngượng ngùng", “lá và hoa tung bay cùng nhau", cộng với người đọc dưới ánh nến, thật động lòng.

"Ánh trăng trên ao sen” của Chu Từ Thanh, anh chưa đọc sao?" Cô khịt mũi.

"Quên rồi." Anh nói.

Anh cúi đầu xuống hôn lên cổ cô.

Đôi môi nóng bỏng dán lên người cô, Trình Ninh cảm thấy mình như bị thiêu đốt.

Trình Ninh đơn thuần, chưa có kinh nghiệm gì.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không hiểu gì.

Cô đã xem qua trên truyền hình.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, khẽ gọi: "Anh ba" "

Tim đập “thình thịch", run rẩy nói: "Anh ba, đừng làm vậy."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 317: Chương 317



Hàn Đông Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cô, rồi nhìn cô một lúc lâu, sau đó vươn tay lấy chiếc chăn bông trên bàn sưởi quấn cô vào, đẩy cô sang một bên, tự mình nằm xuống, nhắm mắt lại, nói: "Anh nằm một lát, chỉ nói chuyện một lúc, không chạm vào em, nếu em có gì muốn nói thì cứ nói đi, nếu không có tác dụng thì để anh nằm đây là được rồi, đừng đọc sách nữa, nghe bực bội"

Trình Ninh nghe xong vừa giận vừa buồn, nhưng cô lại mềm lòng khi thấy anh thực sự chỉ nằm đó như vậy.

Cô nhìn anh một lúc, duỗi chân đá vào bắp chân anh, nói: "Anh ba, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ gì là nghĩ cái gì?" Anh mở mắt ra nhìn cô.

Lúc cô bắt gặp ánh mắt của anh không biết nên hỏi gì, một lúc lâu sau, mới thở dài, cô lấy một chiếc chăn bông khác ném vào người anh, sau đó tự mình đi ngủ, nằm xuống, đắp mền che mặt, nói: "Vậy được, khi nào anh muốn đi thì tự đi." "

Hàn Đông Nguyên: Cô thực sự cảm thấy yên tâm về anh.

"Anh ba."

Không biết qua bao lâu, trong sự im lặng, anh nghe thấy cô nói: "Nếu anh muốn em đi cùng anh, em nhất định sẽ đi cùng anh."

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như thì thầm.

Nhưng trong sự im lặng của màn đêm, vẫn đủ để anh nghe được.

Những ngày đêm dài đằng đẳng đó, trong căn biệt thự rộng lớn của anh, cũng là anh đi cùng cô.

Mặc dù anh chưa bao giờ biết cô ở đó.

Anh sững sờ.

Sau đó, anh quay sang nhìn cô, trong ánh sáng lờ mờ, cô đang nhắm mắt lại, nhưng lông mi động đậy đã phản bội cô, cho anh biết, cô vẫn chưa ngủ, những gì anh vừa nghe không phải là ảo giác, mà thực sự là những gì cô nói.

Anh nhìn một lúc, cúi xuống, anh nghĩ, nếu cô từ chối anh, anh chắc chắn sẽ rời đi, nhưng cô đã không.

Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh cảm thấy cô hơi run rẩy, hơi thở chậm lại trong giây lát, nhưng vẫn không đẩy anh ra, anh cắn nhẹ vào môi cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài gần mười phút, anh kiềm chế bản thân, giống như đối xử với bảo bối quý giá nhất của mình, đây quả thực là bảo bối quý nhất của anh, trong màn đêm yên tĩnh, cẩn thận nhẹ nhàng hôn người dưới thân mình, lúc đầu cô vẫn còn hơi cứng đờ, dưới sự dịu dàng của anh, đã sớm mềm lòng, thậm chí còn vươn tay vòng qua vai anh.

Khoảnh khắc bàn tay cô quàng qua vai anh, nụ hôn của anh khựng lại trong giây lát, tùy ý v**t v* cô, nụ hôn càng trở nên dịu dàng triền miên.

Ban đầu cô là người thụ động, nhưng cô dần dần đáp lại anh từng chút một, và những hồi đáp đó, dù chỉ là những cố gắng vụng về, nhẹ nhàng, nhưng với anh mà nói, lại là liều thuốc quý giá nhất khiến anh say mê, khiến anh nghiện, cũng khiến trái tim anh mềm mại vô hạn.

Cô yêu anh.

Cô quan tâm đến anh.

Cô đặt anh vào tim mình.

Những suy nghĩ này len lỏi vào tâm trí anh, lặp đi lặp lại trong từng centimet trên người anh, khiến anh kích động không ngừng.

Rất lâu sau đó anh mới dừng lại, xoay người nằm xuống, nhìn lên trần nhà, vòng tay ôm lấy cô, để cô dựa sát vào người anh, ổn định lại hơi thở, một lúc sau mới v**t v* má cô, nói: "Anh ở bên em ngủ một lúc rồi về, em ngủ đi."

Giọng anh khàn khàn, nhưng anh không nhìn cô.

Anh muốn ôm cô, hít lấy mùi hương trên người cô, cảm nhận sự mềm mại và hương thơm của cô, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô dù chỉ một chút.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Trình Ninh vùi đầu vào bên người anh, có chút xấu hổ vì những gì hai người vừa làm.

Cô tự nhủ, anh ở đây, làm sao cô có thể ngủ được?

Hơi thở của anh rất mãnh liệt, tiếng nhịp tim và mạch đập rất lớn, thân nhiệt anh cao như vậy, làm sao cô có thể ngủ được?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 318: Chương 318



Cô muốn nói gì đó, nhưng cô không biết phải nói gì.

Cô biết vừa rồi cô đã nói sai nên anh mới hôn cô.

Cô nói muốn ở bên anh không phải ý này.

Cô dường như thực sự có thể giải thích anh nói không ngủ được, vì vậy trong lòng muốn nhìn cô một chút, trong đêm như thế này, để nhắc nhở cô về vô số đêm vắng lặng mà trước đây anh đã trải qua một mình, cô cũng không nhịn được nói ra câu đó.

Cô sẵn lòng đi cùng anh.

Nếu có thể làm anh bớt cô đơn, có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn.

Cho nên bây giờ cô vùi đầu vào bên người anh, không dám nói thêm gì nữa.

Cô biết anh, nếu cô không nói bất cứ điều gì, không làm bất cứ điều gì, anh nhất định sẽ không làm bất cứ điều gì với mình.

Luôn có một sự tin tưởng không thể giải thích được.

Hai người kiên nhẫn im lặng.

Trình Ninh tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng thực tế không biết đã ngủ bao lâu, có lẽ cũng không quá lâu, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Hàn Đông Nguyên nghe thấy tiếng thở dài và đều đặn của cô, cuối cùng quay người lại nhìn cô, bởi vì xoay người, động đậy cánh tay cô đang dựa vào, cô cũng hơi cau mày, lẩm bẩm gì đó, nhưng lại điều chỉnh tư thế, tiếp tục ngủ.

Anh lặng lẽ nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười thầm một cái, sau đó dùng ngón tay cái ra vuốt má cô, cuối cùng trượt đến môi cô, nhẹ nhàng v**t v* đôi môi cô, nhớ lại nụ hôn trước đó, thở dài, đưa tay giúp cô kéo chăn bông đắp lại, nằm nghiêng bên cạnh cô một lúc, rồi mới đứng dậy nhìn thoáng qua ngọn đèn dầu, vươn tay ấn tâm đèn, nhưng khi chuẩn bị chạm vào ngọn đèn, anh lại nhìn Trình Ninh, sợ nửa đêm cô thức dậy sẽ tối, nếu không nhìn thấy anh sẽ sợ, do dự một lát, lại thu tay về, không tắt đèn mà rời đi.

Nhưng Trình Ninh không thức dậy vào nửa đêm, ngày hôm sau còn chưa dậy, đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Cô tỉnh dậy trong cơn choáng váng, đột nhiên nhìn sang bên cạnh, không có ai cả.

Đèn dầu trên bàn vẫn sáng, trời bên ngoài vẫn tối, chưa sáng.

"Ninh Ninh."

Cô nghe thấy bên ngoài có người gọi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là giọng của Hàn Đông Nguyên.

Cô cau mày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ bốn mươi lăm phút.

Đúng rồi, hôm qua họ đã nói, bốn giờ năm mươi sẽ bắt một chiếc xe bò đến công xã, và sau đó đi máy kéo từ công xã đến trạm xe lửa Huyện Hợp.

Chỉ còn năm phút nữa, vội vàng nhảy lên, cũng không nghĩ gì nhiều, lấy bàn chải đánh răng rồi bóp kem đánh răng, sau đó lấy cốc sứ và khăn mặt, bỏ vào chậu rửa mặt, mở cửa chuẩn bị vào bếp đánh răng rửa mặt, lúc mở cửa thì thấy Hàn Đông Nguyên đang đứng bên cửa.

Cô liếc nhìn anh rồi đi thẳng vào bếp, nhưng mới đi được hai bước cô lại quay đầu lại nhìn.

Bầu trời có vệt sáng màu trắng bạc, nhưng rất gần, đủ để cô nhìn rõ anh.

Anh trông hơi khác.

Nó vẫn là khuôn mặt đó và kiểu tóc ngắn đó, nhưng trông rất tràn đầy năng lượng.

Cô nhìn xuống, thấy anh đang mặc một bộ đồ đi làm mới.

Lại nhìn lên xa, thấy anh ấy đang mỉm cười nhìn vào mắt mình.

Trình Ninh lúng túng, quay đầu đi vào bếp.

Sau đó vừa mới đánh răng được một nửa, ngoài sân vang lên giọng nói của Bác hai Khánh, gọi bọn họ: “Hàn Trí Thức, đã dậy chưa?"

Hàn Đông Nguyên đáp lại một tiếng, đi vào nhà lấy đồ đạc của Trình Ninh, đứng ngoài hành lang hỏi Trình Ninh đang đánh răng: “Phải những thứ này không?"

Trình Ninh đang tăng tốc đánh răng, nghe anh hỏi liếc nhìn một cái, là chiếc ba lô lớn của mình, gật gật đầu.

Hàn Đông Nguyên đem đồ đạc của cô ra ngoài, đặt lên xe bò.

Trình Ninh rửa mặt xong thay quần áo, thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại lần nữa, đã là năm giờ.

Cô cảm thấy có lỗi.

Cô nhớ rằng anh rất nghiêm khắc, mở cuộc họp không cho ai trễ nửa phút.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 319: Chương 319



Nói đến điểm này, không ai dám thở mạnh trước mặt anh.

Cô nói: "Lần sau anh có thể gọi em sớm hơn chút"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không sao”. Anh đưa tay vuốt tóc cô, nói: "Đợi một chút cũng không sao."

Trình Ninh: "..."

Cô đưa mắt nhìn Bác hai Khánh đang đứng ngoài cửa, cúi đầu nói: "Trước mặt mọi người anh đừng như vậy”.

Hàn Đông Nguyên cười, thuận miệng nói với cô: "Được".

Trong lòng nghĩ thầm, ở đây, ai mà không biết cô là người trong lòng của anh?

Ai ai đều không quan trọng không, nhưng ai cũng biết anh có một bảo bối mà không ai được chạm vào.

Hai người lên xe bò, Trình Ninh lấy chiếc bánh làm tối hôm trước đưa cho Bác hai Khánh, cảm ơn ông ấy: "Bác vất vả rồi, Bác hai Khánh."

Bác hai Khánh cười hì hì nói: "Không vất vả gì cả, người nông dân, dậy sớm quen rồi."

Bởi vì không muốn lãng phí dầu đốt đèn, người dân trong làng bình minh đã dậy làm việc, hoàng hôn đã nghỉ ngơi, đi ngủ sớm, dậy cũng sớm, nên khi dậy lúc bốn hay năm giờ sáng, cũng không cảm thấy vất vả.

Bác hai Khánh vừa nói vừa ngồi lên xe bò, nói với Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ngồi phía sau: “Ngồi chắc vào!” quất roi vào đầu con bò vàng, con bò vàng kêu lên hai tiếng, sải bước đi trên đường.

Ở phía sau, Trình Ninh ngồi bên trong xe bò, Hàn Đông Nguyên ngồi ở bên ngoài dựa vào cô.

Trình Ninh luôn không nhìn anh, Hàn Đông Nguyên cũng không để ý, chờ cô ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tay Trình Ninh giật giật, không dám động mạnh, thì nghe thấy anh nói với cô: "Vẫn còn sớm, ngủ một lát nữa đi"

Trình Ninh không nói gì, nhưng một lúc sau thấy anh không có động tĩnh gì, thì yên tâm dựa vào người anh ngủ thiếp đi.

Thực sự đêm qua không ngủ được nhiều.

Người lái máy kéo đến ga xe lửa Huyện Hợp là người lần nào cũng đón họ.

Bác tài rất hiểu biết, ông ta đã biết Trình Ninh trở về Bắc Thành sớm như vậy làm gì, ông ta vui vẻ nói: "Trong nhiều năm qua tôi đã chở rất nhiều thanh niên trí thức, cũng không ai có năng lực như những thanh niên trí thức ở Đại đội Thượng Hàn, các cô cậu làm ra những chén nhỏ rất đẹp, mua về rất dễ sử dụng. Đồ nội thất của các cậu, nếu có thể bán cho Bắc Thành, sau này, người của công xã có thể tự hào, người dân Bắc Thành sẽ dùng đồ nội thất do công xã chúng ta làm."

Lời khen của dân làng luôn đơn giản và thực tế.

Trình Ninh mỉm cười.

Bác tài nói với Hàn Đông Nguyên: "Cho nên Hàn Trí Thức, cậu phải đối xử tốt với người ta, một cô gái đẹp có năng lực như vậy, nếu đến công xã chúng tôi, sợ là ai cũng sẽ muốn nhanh cưới về nhà, cô ấy đặc biệt về đây vì cậu, cậu không thể đối đãi không tốt với người ta được."

Trình Ninh: "???"

Trình Ninh vốn đang mỉm cười nhưng cũng không cười được nữa.

Cô ngại ngùng nói với bác bác tài: "Bác, bác nói gì? Bác đã nghe tin đồn ở đâu?"

Bác bác tài vẫn vui vẻ, cười nói: "Mười dặm tám trấn này, Trình Trí Thức, cháu đừng thấy chúng ta ở đây giao thông không thuận tiện, nhưng mỗi khi trong đại đội có chuyện gì đó, tin tức, sớm muộn gì cũng truyền đến, hơn nữa bây giờ các cháu đều là người nổi tiếng trong công xã chúng tôi."

Trình Ninh: “…”

Trình Ninh quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nhưng Hàn Đông Nguyên không nhìn thấy cô, chỉ đặt đồ của hai người lên xe, tùy tiện nói với bác bác tài: "Bác xem, cho nên cô ấy đi đâu cháu đều phải đưa cô ấy đi, không còn cách nào cả."

Bác bác tài cười to.

Trên thực tế, ông ấy chỉ nghe tin đồn từ người khác, nhưng phải là sự thật không, không ai biết.

Ngay cả phiên bản khác ông ấy cũng nghe đến mấy cái, không ai biết phiên bản nào là thật, phiên bản nào là giả.

Lần này nhận được tin tức trực tiếp, bản thân mình nói mới là sự thật!

Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên như không có da mặt vậy, không biết có nên tức giận với anh không.

Phiền thật.
 
Back
Top Bottom