Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 270: Chương 270



Cô nói xong, trái tim lại bắt đầu đập “Thình thịch” và hoang mang, nói tiếp: “Anh ba, chắc chắn là đêm khuya như thế, anh bị mê hoặc bởi sắc đẹp, trong phút chốc hỗn loạn.”

Hàn Đông Nguyên: “..."

Bị mê hoặc bởi sắc đẹp?

Đầu óc của cô...

Nhưng mà, cũng không phải không có lý.

Không đợi Hàn Đông Nguyên nghĩ thêm từ ngữ gì để thuyết phục cô, Trình Ninh đã “Bù lu bù loa” nói: “Đúng, anh chính là bỗng chốc bị mê hoặc bởi sắc đẹp, nếu là người khác thì cũng thôi đi, rối loạn bèn rối loạn, nhưng chúng ta làm sao có thể thành chứ..."

“Sao chúng ta không thể thành?"

Anh nói với thái độ không tốt.

“Em là Trình Ninh, anh là anh ba của em"

Trình Ninh nói đến điều này bèn trở nên có lý chẳng sợ, tức giận nói: “Tuy trước giờ anh không thích em, nhưng chúng ta cũng không thua kém anh em ruột thịt bao nhiêu!"

Đây này làm sao có thể hẹn hò?

Hẹn hò gì đó, chính là đời sau gọi là quen bạn trai đó mà, trước kia cô xem ti vi cũng từng suy nghĩ, nếu cô là người, con trai như thế nào thích hợp làm bạn trai đây, đương nhiên là kiểu vừa đẹp trai vừa tươi cười có thể tỏa ra ánh mặt trời.

Chắc chắn không thể là anh!

Cô chê cuộc sống quá dễ chịu mới tìm anh!

"Ha". Hàn Đông Nguyên lạnh lùng cười một tiếng.

Lúc này anh thật sự muốn trực tiếp kéo cô vào trong lòng hôn nhẹ trên dưới một cách thật tốt, để cô biết đây gọi là anh em ruột thịt gì?

Từ khi anh ở trên giường mơ thấy cô, thì biết đây chắc chắn không thể coi cô là em gái nữa.

Đương nhiên, tất nhiên điều này là không được đâu.

Ít nhất hiện giờ không được.

Anh chỉ đành tính khí tốt nói: “Ai là anh em với em hả? Nhưng em làm đối tượng của tôi, tôi sẽ đối xử với cô tốt hơn em gái gấp một ngàn lần.”

Trình Ninh: “...”

Thoáng chốc Trình Ninh không vui vẻ.

“Anh cũng biết anh rất tệ với em?"

Cô buột miệng nói ra.

Hàn Đông Nguyên: …….“Sau này sẽ tốt với em"

Anh nói, lại chạy nhanh tới trước mặt cô nói: “Em cũng không cần lo chuyện trong nhà, tôi sẽ xử lý.

Điều này không liên quan đến gia đình.

“Không phải đối tượng của anh thì không thể đối tốt với người ta ư?"

Cô không vui nói.

Hơn nữa với người như anh, có thể đối tốt với người khác đến cỡ nào?

Không bị anh chọc cho tức c.h.ế.t đã là không tồi rồi.

Hàn Đông Nguyên rũ mắt nhìn cô, thấy dáng vẻ không vui của cô, trong lòng anh mềm nhũn.

Đây đúng là một cảm giác kỳ diệu.

"Ừm."

Dường như anh là suy nghĩ một hồi, nói: “Về sau đều đối tốt với em, nhưng nếu không phải đối tượng thì không tiện như thế kia, danh bất chính ngôn bất thuận”.

Trình Ninh: “....” Không biết tại sao khuôn mặt cô hơi nóng, có lẽ là do lời nói và ánh mắt của anh, cũng có thể là trong phòng quá nóng.

Còn có bàn tay đặt trên vai cô của anh...

“Vô duyên vô cớ."

Cô hơi bối rối kéo tay anh, muốn đẩy anh ra khỏi cửa, nói: “Anh ba, em cảm thấy bây giờ đầu óc anh có vấn đề, anh vẫn là mau đi ra ngoài, ngày mai chúng ta hãy nói"

Xét theo vài chục năm “Sống chung” ở kiếp trước, cô hiểu rất rõ về anh, ngược lại không có coi anh là đ* h** s*c, cũng không có nảy sinh bất kỳ nghi ngờ nào với phẩm chất con người của anh, chỉ cảm thấy giờ đây anh chắc chắn là vì tình hình đặc thù nên đầu óc xảy ra vấn đề.

Hàn Đông Nguyên không muốn cứ như vậy rời khỏi.

Đều đã như vậy rồi, không xác định lại mối quan hệ thì đêm nay anh còn có thể ngủ được?

Bằng không chờ ngày mai cô hoàn toàn bình tĩnh lại, kiên quyết không đồng ý thì sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô kéo tay của anh, anh thuận thế cứ để cô kéo ra, nhưng xoay người lại nắm lấy tay cô, nói: “Đầu óc tôi là có tí vấn đề, nhưng không phải bây giờ, Trình Ninh"

Anh quyết lòng, ném một mồi lớn ra: “Mấy ngày nay mỗi đêm tôi đều nằm mơ thấy em"

Thật ra không chỉ là vài ngày này.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 271: Chương 271



Nhưng anh không thể nào nói cho cô biết mấy thứ đó.

Tuy nhiên, chỉ như vậy cũng đủ khiến Trình Ninh kinh ngạc.

Cô nhìn anh với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng, đều đã quên mất không đẩy anh nữa.

Anh tức khắc khẽ giọng nói với cô: “Em đang yên đang lành không ở trong thành, nhất định phải chạy đến nơi này theo tôi, còn mỗi ngày xuất hiện trước mặt tôi, em không biết bản thân thu hút người khác cỡ nào đúng không? Hiện giờ tình trạng này,em nói, nếu không làm đối tượng thì phải làm sao đây?"

Anh khẽ giọng nói chuyện, giọng điệu dịu dàng một cách xưa chưa từng có, thậm chí là tội nghiệp.

Có bao giờ anh từng như vậy?

Hai kiếp cô cũng chưa từng thấy anh như thế.

“Cuộc sống sau này của tôi cũng không có cách nào sống nổi nữa" Anh nói.

Lời này anh nói cũng không giả.

Trước kia cái lỗ hổng kia chưa mở ra thì thôi đi, anh còn có thể nhịn lại, giả vờ, hung dữ với cô hơn. Nhưng hiện giờ đã hôn người ta, còn có thể nhịn như thế nào, giả bộ ra sao? Chớ nói chi là hung dữ.

Trình Ninh: “..."

Trình Ninh trợn mắt há hốc mồm.

Anh nói, nếu như không làm đối tượng, cuộc sống sau này của anh sẽ không cách nào sống nổi?

Anh đúng là, ném từng quả b.o.m ra nổ tung cô.

Sao cuộc sống lại không cách nào sống nổi chứ?

Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều hình ảnh ở kiếp trước.

Ngày tháng không bờ bến, bóng dáng một mình anh ở trong căn nhà to trống vắng kia..

Kiếp trước, anh chưa bao giờ có một đối tượng.

Cô đang ngẩn người thì bị kéo vào một lồng ngực, không đợi cô phản ứng bèn nghe thấy anh nói: “Em tin tôi, đời này tôi chưa từng đối xử tốt với người khác, ngày sau tôi tốt với em."

Anh là một tên khốn.

Anh từng hết sức buồn phiền vì những ý nghĩ không thể tả đó của mình.

Nhưng trong giây phút này, sau khi anh được như ý nguyện, đúng, được như ý nguyện hôn cô, ôm lấy cô, đột nhiên khá nhiều cảm xúc của anh đã bình phục lại.

Trình Ninh bị anh ôm vào lòng, trong cơn hoảng hốt thì nghe thấy câu nói kia của anh.

Cô nghĩ cô nên đẩy anh ra, nhưng cô nghe thấy câu nói đó của anh, anh nói “Đời này tôi chưa từng đối xử tốt với người khác, ngày sau tôi tốt với em”, lời này đã mê hoặc cô, vì thật ra kiếp trước anh cũng không hề có tốt với ai, anh vẫn luôn lạnh như băng lẻ loi một mình.

Cô cảm nhận được lúc anh ôm cô toát lên vẻ cẩn thận từng li từng tí hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, thậm chí cảm nhận được cơ thể của anh hơi run rẩy, còn có tiếng thở hơi dồn dập lại kìm nén một cách rõ ràng.

“Anh ba"

Cô gọi một tiếng.

Bèn nghe thấy anh lại nói: “Ninh Ninh, em đồng ý với tôi chứ?”

Một hồi lâu sau, cũng có lẽ không phải thời gian rất dài, sau khi Trình Ninh hỗn loạn vẫn là đẩy anh ra.

Lần này cô không đuổi anh đi nữa, cô tự mình bò lên giường lò, kéo tấm chăn bọc mình lại, không hề đưa mắt nhìn anh, cúi đầu xuống y chang con đà điểu,, một hồi lâu mới nói: “Anh đừng tới đây, anh hãy để em bình tĩnh lại"

Hàn Đông Nguyên ngồi ngay bên cạnh giường lò nhìn cô.

Anh nói: “Được."

Trình Ninh muốn yên tĩnh một lát, nhưng vẫn bị anh nhìn đến nỗi có áp lực cực lớn, trái tim cũng tê dại, dứt khoát nhắm mắt lại.

Trong yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ truyền đến một loạt tiếng ếch kêu: “Ộp ộp ộp”, tháng năm rồi, ngay cả con ếch cũng đã ra đây.

Còn có tiếng chim sẻ hót trong núi rừng phía sau.

Trình Ninh nghe những âm thanh truyền đến từ vùng núi hoang này, trái tim của cô mới từ từ yên lặng hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh ba"

Cô hít sâu một hơi thở, mở mắt ra, ngồi dậy, khẽ gọi một tiếng.

“Ừm"

Anh vẫn ngồi tại chỗ cũ, nhưng hai tay chống đỡ giường lò, ánh mắt vẫn luôn tập trung trên người cô.

Trình Ninh gọi anh một tiếng, lại phát hiện cũng không biết nói gì cho phải.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 272: Chương 272



Đến bây giờ cô đều có phần mù mờ, sao đột nhiên anh lại hôn cô chứ, anh nói thích cô, còn nói muốn làm đối tượng với cô, sau đó còn không chịu rời đi, cứ ở lại chỗ này nhất định phải cô đồng ý mới được.

Đây là chuyện của lúc nào?

Anh thích cô, là chuyện từ khi nào?

Ồ, anh nói là vì cô đuổi theo anh về dưới quê, mỗi ngày xuất hiện trước mặt anh, cô quá thu hút người khác...

“Anh ba, anh là nghiêm túc đấy sao?"

Cô nói xong lại cảm thấy mình đang nói nhảm.

Hàn Đông Nguyên là ai chứ?

Mặc cho là kiếp trước hay kiếp này, bạn có thể chửi anh tính khí xấu, chửi anh khốn khϊếp, chửi anh bị bệnh tâm thần, nhưng tuyệt đối không phải một người tùy tiện đối đãi với chuyện nam nữ này.

Từ nhỏ thì anh đã không phải.

Thật rak khi còn nhỏ có khá nhiều cô gái thích anh, nhưng anh vẫn luôn đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, chưa bao giờ để ý tới cô gái nhà ai.

Quả nhiên cô nghe thấy anh nói: “Em cảm thấy tôi không nghiêm túc ư? Đời này chưa từng nghiêm túc như vậy đâu"

Cả đời này anh cũng chưa từng ăn nói khép nép với ai như thế.

Trình Ninh: “….” Trình Ninh im lặng.

Một hồi lâu cô mới thở dài, nói: “Thôi, sau đó hãy nói việc này đi. Bằng không, anh vẫn là đi trở về trước đi, bình tĩnh lại trước hãy nói, không chừng anh ngủ một giấc thức dậy lại thay đổi chủ ý..."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không thể nào”. Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.

Anh nói: “Tôi sẽ không thay đổi, em cũng đừng thay đổi.”

Trình Ninh: “….” Trong đêm tối, ánh đèn rọi vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, quét ra từng mảng bóng tối.

Trình Ninh muốn nói, cô căn bản không có đồng ý với anh gì cả, thay đổi gì chứ?

Nhưng anh chăm chú nhìn cô như vậy, cô nói gì cũng có vẻ như không có ý nghĩa gì.

Trong im lặng, Hàn Đông Nguyên vươn tay ra kéo cô, lại muốn ôm cô vào lòng, Trình Ninh lại không muốn có thêm bất cứ tiếp xúc cơ thể nào vào lúc này, đẩy anh thì nghe thấy anh nói: “Không phải em muốn tôi đi sao? Ôm một cái, tôi nói hai câu với em thì tôi sẽ đi ra ngoài."

Anh nói xong rũ mắt nhìn cô, nói: “Tôi không phải nói rằng tôi thường xuyên mơ thấy em sao? Không hề giả đâu, có đôi khi tôi còn mơ thấy em, rõ ràng ở nơi đó, nhưng khăng khăng đụng cũng không đụng được, sờ cũng không sờ được, cả đêm cảm thấy thật sự ngủ lộn xộn... Cô để tôi ôm một cái, bằng không đêm nay tôi đại khái cũng không cách nào ngủ được."

Mặt dày mày dạn như vậy.

Trình Ninh nên tức giận. Nhưng lời nói kia lại chạm đến một điểm nào ẩn sâu nào đó của cô, cô lập tức cứng đờ, bàn tay đẩy anh bèn mềm nhũn.

Đúng vậy, bọn họ từng cách nhau gần như thế kia, nhưng lại xa như vậy, mấy chục năm đó, cô cứ nhìn anh như thế, từng thấy vô số khuôn mặt khác nhau của anh.

Thật ra một mình cô vô cùng cô đơn, rất muốn có một người để nói chuyện, muốn trò chuyện với anh lắm, cô cũng biết anh rất cô đơn, lúc anh còn trẻ náo nhiệt biết bao, bên cạnh luôn luôn có một đám bạn bè, sống một cách phô trương lại mặc sức, nhưng ở trong căn nhà đó lại là bóng dáng cô độc mấy chục năm như một ngày, cô thấy anh ăn cơm một mình, uống thuốc một mình, một mình ngắm mặt trời lặn trên biển qua khung cửa sổ sát đất, một mình uống rượu trong đêm khuya, cô không biết anh đang suy nghĩ gì, có đôi khi cũng muốn nói chuyện với anh, an ủi anh, hỏi han anh, nhưng anh ngay cả nhìn cũng không thể nhìn thấy cô, càng đừng nói chi nói chuyện.

Cô ở trong lòng anh, cũng từ từ trở nên mềm nhũn.

Khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống, nhỏ vào trong lòng anh, biến mất không dấu vết.

Sống, có thể ôm nhau, đối với một người đã từng chết, là một chuyện xa xỉ cỡ nào.

Đó là một cái ôm dịu dàng kéo dài.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 273: Chương 273



Đối với anh, là ngạc nhiên vui mừng và triền miên mong muốn của ý nghĩ bí ẩn nào đó được như ý muốn trong bao nhiêu năm qua.

Đối với cô, là ngập tràn thẫn thờ, là đờ đẫn và an ủi với anh kể cả mình của quá khứ.

Cô không lên tiếng, anh cũng thật sự chỉ cẩn thận ôm lấy cô, chứ không làm nhiều hơn nữa.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, anh cúi đầu, cọ xát vùng cằm lên mái tóc cô, cô mới như là đột nhiên tỉnh lại, hít nhẹ một hơi thở, vội vàng đẩy anh ra.

Anh nở nụ cười, không làm gì nữa, chỉ đưa tay giúp cô đứng vững, hỏi cô: “Muốn tôi ở bên em thêm một lát không?"

Trình Ninh mím môi: “Không cần, anh đi mau"

Hàn Đông Nguyên nghe cô nói như vậy cũng không có sốt ruột và tức giận.

Anh còn không hiểu cô sao?

Từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người thích cô, cô có từng để người khác chạm vào một sợi tóc tơ của cô không?

Đương nhiên, anh cũng không cho phép người khác đụng vào.

Còn nữa, nếu gương mặt của cô không có hồng hào như thế kia, ánh mắt không có né tránh, lông mi không rung động như vậy, có lẽ anh còn sẽ nóng vội.

Nhưng lúc này anh lại hoàn toàn xem cô là thẹn thùng rồi.

Dù sao anh vẫn phải cho cô một ít thời gian hoãn lại.

Anh nắm tay cô, nói: “Thế em nghỉ ngơi cho tốt, tôi về trước đây, chờ tôi đi ra ngoài, em khóa trái cửa lại."

Anh nắm tay cô vốn chỉ là muốn vỗ về cô, nhưng tay cô vừa mềm vừa nõn nà, nhỏ bé, mềm như không xương, nắm trong lòng bàn tay, chỉ có một tí như thế kia, giống như đang nắm đỉnh quả tim...

Chợt Trình Ninh rút tay ra, nhảy xuống giường lò, lôi kéo anh đẩy anh ra khỏi cửa, sau đó “Bịch” một tiếng đóng cửa lại.

Cô đóng lại xong, cũng không biết tại sao tay vẫn còn hơi run rẩy, xúc cảm thô ráp nóng bỏng trên tay vẫn còn, ngứa đến tận xương tủy.

Tim cũng “Thình thịch” như là muốn nhảy ra ngoài.

Cô cắn môi, mắng một câu “Tên khốn”, bèn vọt trở về giường lò, kéo tấm chăn bọc mình lại.

“Tên khốn” “Tên khốn” “Tên khốn”, cô mắng hết vài câu vẫn chưa thể nguôi giận, cũng không thể làm chậm nhịp tim, chỉ tức giận tới nỗi suýt nữa gõ giường lò hai phát.

Hàn Đông Nguyên bị mắng là “Tên khốn” bị đẩy ra ngoài cửa, cũng không hề tức giận.

Anh im lặng cười một lúc lâu với cánh cửa đóng chặt mới xoay người trở về ký túc xá của mình.

Liêu Thịnh thấy anh về, hỏi anh: “Ê, anh, Tương San San tìm em gái Ninh Ninh làm gì hả, không có bắt nạt em ấy chứ?"

Hàn Đông Nguyên lườm anh ấy, tự mình nằm lên giường lò, làm biếng để ý đến anh ấy.

Em gái Ninh Ninh, em gái Ninh Ninh là anh ấy có thể gọi sao?

Nhưng con người Liêu Thịnh này, có đôi khi hết sức khôn khéo, có lúc lại vô cùng mắt mù, anh ấy không thấy lúc này anh Nguyên của anh ấy còn đang trong cảm xúc phấn khởi của mình, căn bản không có lòng dạ quan tâm anh ấy, còn phải đuổi theo anh nói chuyện, nói: “Anh, anh nói Tương San San cũng đúng là, cũng sắp kết hôn rồi, không thể còn nhớ mãi không quên anh chứ. Em thì thấy quái lạ đây, với tính khí thối tha của anh, sao còn có cô gái thích anh nhỉ, chậc chậc, đây chính là bị mắc lừa bởi vẻ ngoài của anh mà, cũng chỉ những cô gái bị lừa gạt bởi vẻ ngoài của anh mới mắt mù, ví dụ như em gái Ninh Ninh, em ấy có thể xuyên thấu qua vẻ ngoài nhìn bản chất, biết bản chất tà ác của con người anh..."

“Bốp” một tiếng, anh ấy vẫn chưa nói xong thì đã bị một quyển sách đập vào đầu “Bốp” cắt đứt.

Lần này đập khá là mạnh, Liêu Thịnh chỉ cảm thấy đầu đau nhức.

Anh ấy giận dữ, nói: “Anh, anh bị bệnh tâm thần sao?”

“Đêm hôm khuya khoắt lấy sách đập em? Em đã chọc anh sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Với mấy lời nói vớ vẩn đó của cậu còn gọi là không có chọc anh? Anh không trực tiếp ném chiếc vớ kia lên trán cậu đã là tính khí anh tốt rồi đấy.”

Cứ như anh ấy chưa từng làm chuyện này vậy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 274: Chương 274



Tâm trạng Hàn Đông Nguyên tốt, không muốn so đo với anh ấy, nói: “Bảo cậu câm miệng"

“Bảo em câm miệng?"

Liêu Thịnh giận dữ hơn, mắng chửi: “Thế anh không có miệng hả! Em nói không một câu nào sai, em nói cho anh biết, với tính khí này của anh, cho dù có cô gái thích anh, ba ngày, trong vòng ba ngày tuyệt đối bị anh chọc giận đến mức c.h.ế.t già không qua lại với nhau! Xem đi, em gái Ninh Ninh..."

Anh ấy còn chưa nói xong lời này thì đã bị một tấm chăn trùm kín đầu, trực tiếp ném lên giường lò.

Sau đó Hàn Đông Nguyên nhảy lên, đi ra khỏi ký túc xá, định đi ra ngoài chạy mười vòng tám vòng.

Liêu Thịnh nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, mắng một câu: “Đồ tâm thần!"

Tuyệt đối là không biết đã chịu thiệt gì ở chỗ em gái Ninh Ninh!

Đáng đời!

Lại nói về bên Tương San San.

Tương San San nhận được đáp án từ Trình Ninh bèn đã rời khỏi.

Lý Thắng hỏi cô ta: “Điều tra ra chưa?"

“Triệu Chi.”

Thật ra trước khi điều tra thì trong lòng cô ta cũng đã thấp thoáng có đáp án, đi tới tìm Trình Ninh chẳng qua là xác nhận lại mà thôi.

Bỗng chốc Lý Thắng hơi cạn lời.

Triệu Chi này, đúng là...

Tuy anh ta ở bên công xã, nhưng vẫn biết rất rõ ràng mấy chuyện lớn xảy ra ở đại đội.

Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được đầu óc của thanh niên trí thức họ Triệu này.

Người đều đã rời đi, còn nhất định phải đắc tội hết từng người một, đây là tật xấu gì hả?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng cô ta sửa lại bút tích, nói là Lưu Lệ Na viết thì người ta tin ư?

Không lẽ trên đời này chỉ có một mình cô ta là người thông minh?

Anh ta nói: “Đừng để trong lòng, bố mẹ em có thể đến đây cũng tốt, dù sao tốt hay xấu cũng là một kiểu viên mãn với hôn lễ của chúng ta.”

Tương San San nở nụ cười.

Gì mà viên mãn, là cô ngăn chặn lời của bọn họ trước, bằng không còn không biết sẽ gây tới mức nào đây.

Nhưng cho dù là chặn lại, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.

Cô ta nói: “Chờ anh quay về, nếu bọn họ tìm anh, muốn gì, anh tùy tiện qua loa với bọn họ, chỉ cần đừng đồng ý là được, sau đó nói cho em biết, em sẽ đuổi bọn họ."

Lý Thắng ngẩn người, lập tức nói: “San San, mặc cho là như thế nào, bọn họ đều là bố mẹ em, nếu yêu cầu của bọn họ không quá đáng..."

“Không!"

Tương San San nghe xong lời của anh ta lại đỏ hoe hai mắt: “Em sẽ không để bọn họ lấy được thứ gì từ trong tay em nữa, món đồ một xu cũng không được! Còn nữa, em nói cho anh biết đức tính của bọn họ, chỉ cần lần này bọn họ đạt được mục đích thì về sau sẽ mãi không có điểm dừng"

Thứ cô ta bận tâm không phải những thứ đó.

Cho dù cô vứt bỏ mấy thứ kia cũng không muốn cho bọn họ.

Cô ta không giống những cô gái khác, được nuôi lớn từ nhỏ, từ nhỏ bị truyền bá phải lấy anh em làm trọng, một mặt bị bóc lột khổ sở, một mặt còn ỷ lại vào gia đình kia.

Cô ta cũng là được ông bà nội cưng chiều lớn lên, trước đó gửi đồ cho bọn họ chẳng qua là muốn công việc mà mẹ cô ta đã từng hứa, bọn họ đều đã ăn hϊếp cô ta đến mức độ này, cô ta còn nể mặt cho bọn họ làm gì?

Lý Thắng há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nắm tay cô ta, dịu giọng nói với cô ta: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai anh tới đón em."

Tương San San im lặng nhìn anh ta rời đi, lần đầu tiên đáy lòng dâng lên một sự bình lặng, giống như trái tim cuối cùng cũng đáp xuống, sau này cứ sống như vậy.

Lúc Lý Thắng về đến nhà đã hơn chín giờ tối, người trong nhà nghỉ ngơi sớm, nghỉ ngơi từ sớm rồi, anh ta về một chuyến cũng chỉ là nhìn sơ, nếu bố mẹ Tương San San chưa ngủ, chào hỏi một tiếng với bọn họ bèn đi ra ngoài.

Anh ta có nói với đám người Từ Kiến Quốc, đêm nay chen chúc một đêm ở ký túc xá của bọn họ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 275: Chương 275



Bố Tương, mẹ Tương và em Tương đều vẫn chưa ngủ.

Mẹ Tương thấy Lý Thắng trở về chào hỏi bọn họ, bèn gọi anh ta vào phòng.

Mẹ Tương nói: “A Thắng, lần này chúng tôi đến đây, công xưởng và người trong đại sát viện của chúng tôi đều biết con gái chúng tôi sắp gả vào trong núi, đều chê cười chúng tôi, tôi nói với bọn họ rằng thời buổi này, quốc gia đều ủng hộ lên núi xuống quê, cắm rễ nông thôn, bọn họ chê cười con gái của chúng tôi, chính là tư tưởng giác ngộ chưa theo kịp. Lại nói với bọn họ, tuy trong núi hơi xa xôi, cũng tuyệt đối không phải nghèo khó lạc hậu như suy nghĩ của bọn họ, có lần nào con gái chúng tôi viết thư về, chẳng phải đều có gửi một đống nấm khô thịt lạp thịt thỏ? Hơn nữa con rể chúng tôi cũng không phải dân miền núi bình thường, mà là thầy giáo nghiêm chỉnh của công xã..."

Mẹ Tương nói năng miệng lưỡi trơn tru, khen vùng núi một phen, khen Lý Thắng mấy lần, cuối cùng cũng nói ra mục đích: “Con rể tốt, con có thể thu mua một số thổ sản vùng núi giúp chúng tôi không, như vậy chúng tôi mang về thành phố, bán cho những đồng nghiệp trong công xưởng và hàng xóm trong đại sát viện, cũng cho bọn họ xem thử điểm tốt trong vùng núi, một phần còn lại, thì sử dụng trong hôn lễ của em hai Tương San San.”

Cuối cùng còn mong Lý Thắng yên lòng, tất cả tiền bán hàng miền núi, bọn họ đều sẽ không bớt một đồng gửi cho Lý Thắng và Tương San San, cũng để ủng hộ cuộc sống trong núi của bọn họ.

Lý Thắng chỉ yên lặng lắng nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

May mà lúc trước Tương San San đã chuẩn bị cho anh, bằng không anh ta nghe đến đây, ngày mai chính là ngày hôn lễ của anh ta và Tương San San, cho dù là ổn định lại bố mẹ Tương, anh ta cũng phải đồng ý một ít.

Cuối cùng mẹ Tương hỏi anh ta rằng nếu ngày mốt bọn họ rời khỏi, anh ta có thể giúp thu mua được bao nhiêu thổ sản miền núi.

Lý Thắng nói: “Nếu là mọi năm muốn thu mua hàng miền núi, có lẽ còn thu mua được một ít, nhưng năm nay đặc biệt tí, năm trước bên đại đội tìm tất cả thôn dân thu mua một lô hàng miền núi, bán đến Bắc Thành, sau đó đại đội chúng tôi làm công xưởng, thôn dân không phải vào công xưởng làm sản xuất, thì là đến công xưởng công trường giúp đỡ xây nhà cửa, thôn dân căn bản không có bất kỳ thời gian nào vào trong núi hái thổ sản miền núi gì, kể cả nấm khô thịt lạp mà ngày mai chúng con sử dụng trong hôn lễ cũng là nhờ người khác thu mua từ mấy đại đội khác về đây"

Ngay khi bố mẹ Tương chuẩn bị bỏ sĩ diện hỏi anh ta, vậy còn có thể thu nhận từ đại đội khác thay bọn họ hay không thì nghe thấy Lý Thắng lại nói: “Nếu bố mẹ vợ thật sự cần, thời gian lại gấp như vậy, thế thì con thử một tiếng với bố mẹ con, rút nấm khô thịt lạp rau dại sử dụng trong tiệc rượu hôn lễ của ngày mai lại, chia một phần cho bố mẹ vợ mang về."

Bố mẹ Tương: “…"

Mẹ Tương nói: “việc này, việc này làm sao được?"

“Chẳng có gì không được."

Lý Thắng nở nụ cười, nói: “Con nghĩ, các bà con sẽ thông cảm mà."

Bố mẹ Tương muốn nói vậy thì thôi, nhưng nghĩ đến việc lấy được một nửa thổ sản trong hôn lễ, Lý Thắng nói “Một phần”, cũng không biết có phải đã nghe nhầm hay không, bọn họ tự động thay “Một nửa” vào, bọn họ suy nghĩ những thứ kia, cảm thấy rốt cuộc sĩ diện không thực tế bằng đồ vật, cuối cùng nuốt chữ “Thôi” kia trở về.

Lại nói về Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.

Bởi sự việc của Hàn Đông Nguyên, Trình Ninh nửa đêm cũng không ngủ được.

Ban đầu là xấu hổ bất an lại là tức giận không được tự nhiên, nhưng người đi rồi, từ từ bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ suy xét chuyện này.

Cô càng suy nghĩ, càng không biết sao sự việc lại đi đến bước này.

Cô cũng không cảm thấy trước đây Hàn Đông Nguyên có gì khác thường, hết sức hung dữ với cô, có lẽ là tốt hơn ngày trước kia một ít?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 276: Chương 276



Đó cũng là nguyên nhân cô dốc lòng dốc sức làm việc giúp anh.

Cô lại cố gắng nhớ lại kiếp trước, kiếp trước sau khi Hàn Đông Nguyên ra tù.

Cô và Hàn Đông Nguyên sớm chiều ở chung mấy chục năm, nói thật, thật sự nhớ lại thì còn quen thuộc hơn Hàn Đông Nguyên hiện tại nhiều.

Cô nhớ kiếp trước, muốn tìm kiếm từ trên người Hàn Đông Nguyên sau đó ở kiếp trước, tại sao đột nhiên anh lại nói, thích mình, muốn hẹn hò với mình.

Cô nghĩ đến mấy từ này, vẫn không được tự nhiên đến mức cả người khó chịu.

Nhưng nghĩ như thế nào đi nữa cũng không có đáp án.

Bởi kiếp trước cô đi theo Hàn Đông Nguyên lâu như vậy, bên cạnh anh không có một người phụ nữ nào.

Anh chưa từng thích ai, cũng chẳng muốn kết hôn với ai.

Sau đó trong căn nhà kia của anh, không hề có vướng mắc với bất cứ người phụ nữ nào.

Chỉ có lúc ban đầu ở trong căn nhà của nhà họ Hàn, cô còn từng gặp rất nhiều người muốn giới thiệu cô gái gì đó cho anh.

Ban đầu là sau khi ra tù, vì anh bị mất đi một cánh tay, còn từng vào tù, bọn họ đúng là kiểu người gì đều giới thiệu cho anh...

Dù sao mặc cho là Hàn Đông Nguyên ở thời điểm nào, đều không phải Hàn Đông Nguyên đột ngột biến động của tối nay.

Quá mức không bình thường rồi.

Trình Ninh nghĩ tới đây lại trực tiếp lấy tấm chăn trùm đâu.

Thôi, thôi, nghĩ gì đều vô dụng, vẫn là mau chóng ngủ đi.

Để mai nói.

Tuy cô nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc vẫn là rối rắm hết nửa đêm, sau đó buổi tối lại bắt đầu nằm mơ lung tung, vô cùng nhiều ký ức của kiếp trước và kiếp này đều quấn quýt trong mơ, cuối cùng anh gọi cô “Ninh Ninh”, anh hôn cô, lúc anh hôn cô lại bất thình lình nước lũ kéo đến, anh bị cuốn đi, cô ở trong giấc mơ giật mình thức tỉnh, lập tức ngồi dậy, chỉ cảm thấy tim đập nhanh không thôi.

Một đêm lăn qua lăn lại như vậy, cô nào có thể ngủ ngon?

Rạng sáng cô mới loáng thoáng ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau tự nhiên không dậy sớm được.

Cũng may bây giờ cô là chủ nhiệm văn phòng công xưởng, không cần đến kho để gỗ làm việc, dậy sớm hay không hoặc có tới công xưởng không cũng chẳng sao cả.

Cô ngủ cho đến khi ánh nắng mặt trời ngăn cách rèm cửa sổ chiếu thẳng vào cũng chưa tỉnh, vẫn là bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô muốn mặc kệ, trùm chăn lại tiếp tục ngủ.

Tiếng gõ cửa dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong chốc lát, lại vang lên, cô thở dài, dụi mắt giãy dụa bò dậy, hỏi: “Ai vậy?"

Bên ngoài không có tiếng, một hồi lâu mới có một giọng nói trầm thấp trả lời: “Là tôi"

Trình Ninh vừa nghe thấy tiếng này bèn giật mình, thoáng chốc tỉnh táo.

Ký ức của ngày hôm qua nhanh chóng thức tỉnh.

Cô thở dài một hơi, con người đã tỉnh táo, lại càng không muốn rời giường, nằm lên giường, kéo chăn đắp lên đầu.

Sau đó cách một lúc tiếng gõ cửa ngoài kia lại vang lên.

Thôi. Dù sao cũng phải đối mặt.

Hơn nữa, người phát điên không bình thường là Hàn Đông Nguyên, cô làm gì chột dạ trốn tránh chứ?

Người có lý chẳng sợ nên là cô!

Người chột dạ nên là Hàn Đông Nguyên mới đúng!

Trình Ninh nghĩ như vậy, lập tức “Bịch bịch bịch” rời giường.

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn coi như chỉnh tề, quay đầu lại nhìn vào gương vuốt tóc lại bèn mở cửa, nhưng chỉ mở một khe hở ra, cô nghiêm mặt, tỏ ra một vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: “Sớm như vậy, anh tìm em làm gì?"

Hàn Đông Nguyên: “..."

Anh nghĩ đến rất nhiều phản ứng có thể của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẹn thùng, tức giận, không muốn để ý tới anh... Vừa rồi cô không chịu mở cửa, anh suy nghĩ có phải vì xấu hổ nên không chịu gặp anh hay không.

Cho nên, trên thực tế là vẫn chưa dậy sao?

Anh cố nén xúc động giơ cổ tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ rách nát của mình, hỏi cô: “Nấu bữa sáng rồi, nghĩ có lẽ em còn chưa ăn sáng, nên mang tới cho em."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 277: Chương 277



Cả buổi sáng anh đều chú ý tình hình bên cô, đương nhiên biết cô ngay cả cửa cũng chưa từng mở ra.

Trước đó khi anh ăn sáng cũng muốn gõ cửa nhà cô, nhưng đã nhịn lại.

Tuy nhiên, đến lúc này thấy cô còn chưa mở cửa, sợ có chuyện gì, rốt cuộc vẫn cố tìn nấu một bữa sáng, lại gõ cửa.

Lúc này Trình Ninh mới chú ý trên tay anh còn đang bưng một khay thức ăn, cháo, đậu chua, một quả trứng gà luộc, một cái bánh rán hành, còn có một đĩa nhỏ, bánh quẩy ư?

Cô tức khắc bị thu hút bởi bánh quẩy, hỏi anh: “Bánh quẩy ở đâu ra vậy?"

“Hôm qua bảo người ta mang từ công xã về đây, mới trực tiếp cho vào nồi hâm nóng lại, không giòn lắm, nhưng em thích chấm cháo ăn, hẳn là không sao". Anh nói.

Sân của bọn họ cũng có dựng bếp lò, còn có lò than tổ ong, người lại ít, ngược lại nấu cơm gì gì đó thuận tiện hơn viện thanh niên trí thức rất nhiều.

Thức ăn sáng đang bốc hơi nóng, Trình Ninh tỉnh táo hơn tí, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Dù sao cũng phải tiếp tục tiến về phía trước, anh cũng có thể tự nhiên như vậy, chẳng lẽ còn phải cô ngượng ngùng chứ?

Dứt khoát vứt chuyện ngày hôm qua sang một bên.

Cô nghiêm mặt, nói: “Được, vậy anh để trên bàn của em, em đi rửa mặt xong quay lại, cám ơn.”

Cô trở về phòng tự mình lấy bàn chải đánh răng, vắt kem đánh răng, lại lấy ly đánh răng và khăn mặt chậu rửa mặt đi ra ngoài.

Bọn họ đều rửa mặt và đánh răng bên cạnh nhà bếp.

Lúc Trình Ninh quay về phòng, Hàn Đông Nguyên vẫn còn ở đó, bữa sáng ở trên bàn đất, anh đang ngồi bên cạnh bàn đất lật xem một quyển sách.

Trình Ninh bôi kem hoa tuyết lên mặt mới đi tới đó.

Cô uống ngụm nước trước, trứng gà luộc đã lột vỏ, lộ ra lòng trắng nõn mềm mại, còn đang lan tỏa mùi thơm ngát của trứng gà luộc.

Đãi ngộ này...

Trình Ninh cũng không thể không nói, đãi ngộ này ở chỗ Hàn Đông Nguyên, vẫn hơi khiến người ta được cưng chiều mà lo sợ.

Cô không khỏi nghĩ đến hôm qua anh có nói: “Sẽ đối tốt với em, tốt hơn em gái gấp một ngàn lần”.

Trong lòng cô không khỏi lại có phần tức giận. Còn có tí chua xót. Hừ.

Cô ăn một ngụm cháo, cắn một miếng trứng gà, lại gắp bánh quẩy cho vào cháo ngâm, ăn tiếp một miếng, quả thực là cảm giác cuộc sống hạnh phúc giòn tan.

Cảm xúc lại tốt hơn tí.

Cô cảm khái nói: “Cuối cùng bây giờ ngày tháng cũng xem như bắt đầu tốt đẹp."

Sau khi chuyển đến viện mới, mỗi ngày có thể nấu một ít thức ăn, tiêu chuẩn cuộc sống đúng là tăng vọt lên theo đường thẳng.

Tuy cách công xã xa, mua đồ không tiện lắm, nhưng mía không ngọt hết hai đầu, kế hoạch tốt, yêu cầu đừng quá cao, cũng còn được.

Hàn Đông Nguyên đại khái là sợ cô không được tự nhiên, từ lúc cô bước vào cửa cho đến khi ngồi xuống dùng bữa, cũng chỉ lúc vừa vào cửa có ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó vẫn luôn đọc sách.

Anh nghe cô nói như vậy lại ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng chỉ cảm thấy dịu dàng, nói: “Sẽ tốt hơn.”

Ban đầu khi anh đến nơi này cũng buồn bực.

Còn phải xuống ruộng làm ruộng.

Lúc anh vừa tới còn đang trong thời điểm thu hoạch vụ thu, mỗi ngày trời còn chưa sáng thì đã đi làm việc trên đồng, mãi cho đến khi ánh nắng gắt rọi khắp mặt đất, đến nỗi con người giống như cá khô nướng trên mặt sông khô nứt, ăn cơm trưa xong tiếp tục nướng cá khô, ngày tháng đó đúng là.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bằng không anh cân nhắc làm công xưởng chi chứ?

Đương nhiên anh cũng chẳng có bao nhiêu nhiệt tình.

Chỉ là đồ chơi gϊếŧ thời gian vô tận.

Mãi cho tới khi đột nhiên cô xông vào, giống như yêu tinh bất thình lình xuất hiện trong đất tuyết, nở nụ cười ngọt ngào với anh, gọi anh “Anh ba”...

Bỗng chốc anh cảm thấy hơi khô miệng.

Trình Ninh nghe anh nói “Sẽ tốt hơn”, trong lòng cô cũng nảy sinh vài phần dịu dàng.

Cô nở nụ cười với anh, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 278: Chương 278



Lại không biết nụ cười này quả thực khiến trái tim của Hàn Đông Nguyên co lại.

Giây phút đó, anh lại nảy sinh xúc động, muốn kéo cô đè vào trong lòng n.g.ự.c xoa nhẹ, sau đó hôn lên thật tốt.

Đúng, từ sau khi tối qua ôm hôn, cho dù chỉ là một chốc lát, ngay cả mùi vị cũng chưa nếm hết, cũng đủ khiến d*c v*ng canh phòng nghiêm ngặt trước giờ sụp đổ, tối qua cả đêm đều là đủ loại giấc mơ phấp phới, hiện tại anh chỉ là lẳng lặng liếc nhìn cô, cũng sẽ muốn ôm hôn, hết cách, anh là một người đàn ông, một người đàn ông hết sức bình thường kiềm chế hết hai mươi mấy năm vỡ đê trong một ngày.

Nhưng tất nhiên hiện thực không thể.

Anh cũng chỉ nhìn cô thêm vài lần bèn uống một ngụm nước tiếp tục đọc sách.

Trình Ninh lại không chịu.

“Này, đó là ly của em, anh khát nước không biết tự rót ly nước sao?"

Trình Ninh không vui nói.

Hàn Đông Nguyên: “... Ừm, quên mất."

Trình Ninh nghi ngờ nhìn anh, sau đó tiếp tục không vui nói: “Sao anh lại không chú trọng như vậy, anh ở ký túc xá lấy ly của người khác uống nước sao?"

Hàn Đông Nguyên kiếp trước cũng không như vậy.

Đồ đạc của anh là người khác đụng cũng không được đụng.

Hàn Đông Nguyên: “..."

Ai lại lấy mấy chiếc ly chó c.h.ế.t đó uống nước chứ?

Anh nghiêm mặt, nói: “Làm sao có thể? Của em và bọn họ làm sao có thể như nhau?"

Trình Ninh: “...”

Lần này đổi lại là cô mất tự nhiên.

Câu nói này thành công nhắc nhở ký ức đêm qua của cô.

Cô cúi đầu ăn sáng, không muốn nói chuyện nữa.

Cô ăn hết thu dọn xong chuẩn bị bưng ra ngoài rửa, Hàn Đông Nguyên lại bỏ sách xuống, nói: “Để đó, lát nữa tôi mang ra ngoài rửa"

Anh lại nói: “Chúng ta hãy nói chuyện.”

Trình Ninh: “..."

Hoang đường, Trình Ninh lại nảy sinh ra oán thầm Hàn Đông Nguyên anh cũng có ngày hôm nay.

Bởi trước kia có lần nào không phải người khác bảo anh hãy nói chuyện đàng hoàng!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mỗi lần anh đều không làm người!

Nhưng có vừa có oán thầm này, lập tức bị chính mình đè xuống.

Cô nói: “Chuyện gì? Nói gì?"

Cô giả vờ không có chuyện gì xảy ra, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Cô lại không làm sai, người nên chột dạ gượng gạo không phải cô!

Hàn Đông Nguyên lại muốn trực tiếp ôm lấy cô, nhưng anh có thể sao? Đương nhiên không thể, chỉ sẽ hỏng chuyện.

Anh ho một tiếng, nói: “Ngày hôm qua, chuyện của ngày hôm qua, em suy nghĩ như thế nào?"

Suy nghĩ? Suy nghĩ như thế nào?

Suy nghĩ chuyện gì như thế nào?

Trình Ninh cảnh giác nhìn anh, sau đó lập tức nói: “Chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, em tha thứ cho anh, sau này chúng ta coi như chưa từng xảy ra việc đó, vẫn giống như trước đây, nhưng lần sau anh không được tái phạm nữa.”

“Em tha thứ cho anh"

“Về sau chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện kia.”

Hàn Đông Nguyên: “???"

Anh nhìn Trình Ninh, nhìn cô ngay từ đầu còn làm bộ làm tịch, nhưng ở dưới ánh mắt của anh bộ dáng rõ ràng bắt đầu chột dạ thiếu chút nữa tức cười.

Đây là có ý tứ gì? Trở mặt không nhận người?

Nên ngày hôm qua định ra danh phận, không phải bị một cái ôm mê hoặc, cảm thấy cô không từ chối anh, lại tiếp nhận anh ôm cô, đó chính là đồng ý ý tứ của anh.

Hàn Đông Nguyên cứ như vậy nhìn Trình Ninh bực mình một hồi lâu.

Ánh mắt kia nói như thế nào đây, không dữ, nhưng phối với lông mày sắc bén của anh nhìn cũng thật sự dữ.

Trình Ninh cứng rắn chống lại anh ánh mắt cố gắng trấn định.

Tôi cứ như vậy, anh thật đúng là có thể ăn tôi sao?

Hàn Đông Nguyên nhìn cô như vậy thiếu chút nữa bị tức cười.

Nhưng tính tình Hàn Đông Nguyên có táo bạo, nhưng lại trước nay đều không phải kẻ ngu dốt gì.

Tâm tư anh sâu đến ở dưới ánh mắt như đèn pha của Trình Tố Nhã đều có thể che dấu chính mình đến tích thủy bất lậu, tự nhiên sẽ không thật sự không khống chế được tính tình của mình.

Anh biết, tức giận với cô cũng vô dụng, phát giận cũng vô dụng, mạnh bạo cũng vô dụng.

Chỉ có thể dỗ, dỗ đến cô đồng ý mới được.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 279: Chương 279



Huống chi, loại chuyện này cũng không phải có thể cứng rắn.

Anh cũng vẫn không muốn ép cô.

Bằng không lúc trước anh cũng không thể tránh được nên tránh với cô.

Chỉ là hôn đều đã hôn, đã đến một bước này.

Hiện tại muốn cho anh lui, vậy cũng là không có khả năng.

Cho nên anh bực mình trong chốc lát, vẫn quyết định không biết xấu hổ, nói: “Ninh Ninh, anh không thể xem chuyện gì cũng đều chưa xảy ra, cũng không có khả năng"

“Em như vậy còn không bằng lúc trước đừng tới, em đã đến rồi, còn ăn vạ bên người anh, hôn cũng hôn rồi, lòng anh đều là em, em còn muốn anh coi như cái gì cũng chưa xảy ra sao? Không phải em nói em vẫn luôn mơ thấy lũ bất ngờ, ở Bắc Thành căn bản ngủ không được, cần phải tới nơi này sao? Dù sao em cũng tính toán phải đi, vậy nếu không trong khoảng thời gian này chúng ta thử xem, em làm người yêu của anh, chúng ta thử xem, nếu đến lúc đó em vẫn cảm thấy không được, không muốn ở bên anh, em trở về đi, thời gian cũng có thể qua, cả đời chúng ta không qua lại với nhau.”

Trình Ninh: Đây không phải là chơi xấu sao?

Trình Ninh lườm Hàn Đông Nguyên, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Cô chỉ biết tính tình anh lớn, anh hung, anh lạnh nhạt, nhưng cô thật sự không biết, anh còn sẽ chơi xấu.

Ác bá giống ác bá.

Lúc này đổi thành cô nhìn anh nói không ra lời.

Hàn Đông Nguyên tiếp tục nói. Trước đó nói lời cứng rắn, phía sau chính là lời nói mềm, dỗ cô nói:

“Chỉ một đoạn thời gian này, vẫn là giống như trước, trước kia em đối xử với anh như thế nào thì vẫn em làm như thế, muốn đánh anh thì đánh, muốn mắng anh thì mắng, nên thế nào thì thế đó, em yên tâm, anh sẽ không làm gì với em... Em xem đi, cho dù em không thử với anh một lần, về sau cũng phải tìm đối tượng, em có thể tìm người yêu tốt hơn anh sao? Em thử một lần mới biết được, về sau dựa theo tiêu chuẩn của anh tìm, không thể tốt với em như anh cũng đừng muốn, dù sao người khác cũng đều cho rằng em là đối tượng của anh, cũng không có gì khác biệt."

“Không phải em muốn làm rất nhiều chuyện sao? Anh giúp em, em muốn làm cái gì anh đều giúp em, dù sao em ở đây một đoạn thời gian, chúng ta thử ở bên nhau xem, em sai anh như thế nào đều được, chờ thêm trong khoảng thời gian này, em không thích tôi thì em đi, anh đồng ý với em, nhất định thả em đi, em xem tôi đi qua mười mấy năm này cũng không làm gì em đúng không? Em đồng ý anh một thời gian này, thử ở bên anh xem, để anh trôi qua tốt một ít, đời này anh đều không cầu cái khác."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nghe lúc trước anh nói còn tức giận, còn cảm thấy anh chơi xấu, chỉ là nghe được phía sau lại dần ngơ ngẩn.

Anh nói: “Anh đồng ý với em, nhất định thả em đi”; “Em xem tôi trôi qua mười mấy năm này cũng không làm gì em đúng không”; “Em đồng ý anh một thời gian này, để anh trôi qua tốt một ít, đời này tôi đều không cầu cái khác”, đặc biệt là câu kia: “Đời này anh đều không cầu cái khác”, quả thật như là một mũi tên nhọn trực tiếp đậm trúng tim cô, khiến cô giật mình, sau đó từng cơn đau truyền đến, ngay từ đầu còn chỉ là một chút, cuối cùng lại càng phóng càng lớn.

Trong lòng cô lờ mờ sinh ra một ý niệm.

Không, cô thầm nghĩ, không có khả năng, không có khả năng, chuyện này không có khả năng, rõ ràng anh xấu với cô như vậy!

Thời thời khắc khắc đều ghét bỏ cô, không kiên nhẫn với cô!

Cô muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng dừng lại, cuối cùng cô ngơ ngẩn nhìn anh.

Anh nhìn ra cô do dự.

Anh là người nhạy bén cỡ nào, sao không nhận thấy được cô thường xuyên sẽ đột nhiên lâm vào một loại cảm xúc kỳ quái với anh, sau đó mềm lòng với anh, ban đầu tức giận với anh như thế nào, cũng luôn sẽ mềm xuống, sau đó tha thứ cho anh, cái này làm cho trong lòng anh cũng bủn rủn không thôi, cô rất để ý anh, chẳng sợ không phải tình yêu nam nữ.
 
Back
Top Bottom