Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 250: Chương 250



Cô nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn giận cũng không được, cười cũng không được, buồn bực hòa hảo cười rất nhiều, đáy lòng rồi lại có chút chua xót từ từ dâng lên, cho đến khi đôi mắt cái mũi đều có chút nồng nồng cay cay.

Anh thật sự rất ác nha.

Chính là lại cố tình làm người ta hận cũng không được, chán ghét cũng không xong.

“Em đá anh làm gì?"

Trình Ninh dỗi nói.

Một bên giận, một bên lại giơ tay xoa xoa trán, nơi mà anh đã gõ vào, tức giận nói: “Nếu em giận anh, đã sớm bị anh chọc cho tức c.h.ế.t rồi,để em xem sau này có gì uy hϊếp anh không, chờ em nắm được cáng anh,không thể không chọc anh tức chết."

Hàn Đông Nguyên sửng sốt, sau đó cúi đầu xuống bậc cười.

Lúc này Trình Ninh thật sự đá anh một cái, tức giận nói: “Cười, có gì buồn cười đâu chứ."

Hàn Đông Nguyên không tránh, chỉ là hơi xoay người một chút, đúng thật là tùy ý để cô đá, chỉ là cười lớn hơn nữa.

Loại người da dày như vậy sẽ biết đau à?

Trình Ninh nhớ đến anh nói lúc còn nhỏ đã dẫm chân cô, liền nhịn không được, hung hăng dẫm dẫm chân anh, chưa hết giận, còn dẫm lên đè mạnh.

Chuyện giáo viên của đại đội tiểu học, từ xin, đến ra đề chấm bài thi đều là một tay Trình Ninh xử lý, nhưng đến phần thông báo lúc sau Trinh Ninh liền khăng khăng giao cho đại đội.

Cô đem bài thi đều đem ra, kêu đại đội trưởng cùng thư ký đại đội chọn ra một vài người.

Đại đội trưởng đại đội thư ký đương nhiên đều không có ý kiến.

Lý kế toán nghe thấy lại có chút bất ngờ.

Rốt cuộc con dâu tương lai của mình là học sinh tốt nghiệp cấp ba, Chu Tiên Khai người kia chỉ mới có bằng trung học cơ sở.

Hơn nữa vì cuộc thi này, con trai của ông ta còn dạy thêm cho con dâu tương lai của ông vài hôm nữa chứ.

Con của ông ta chính là giáo viên tiểu học có kinh nghiệm phong phú, dạy con dâu một học sinh tốt nghiệp cấp ba dạy cho những đứa bé tiểu học rất khó?

Ông ta thở dài.

Thầm nghĩ, sợ là con dâu dù sao cũng đã đắc tội Trình Ninh, người ta chính là không muốn cho cô ta đậu.

Quá không biết làm người rồi, trách được ai, từ từ tới đi.

Chu Phác Hòe thấy bộ mặt đưa đam của Lý kế toán liền biết trong lòng ông ta nghĩ gì, khuyên ông ta nói: “Ông Lý, ông đừng có hiểu lầm Trình thanh niên trí thức, tại sao chọn ba người này, không có con dâu của nhà ông, Trình thanh niên trí thức đều cùng ta nói rõ ràng rồi, không phải như ông nghĩ đâu, cuộc thi này, không có đáp án tiêu chuẩn"

Ông nói liền cầm bài thi của Chu Tiên Khải đưa cho Lý kế toán xem, nói: “Ông nhìn xem, đáp án này đi, nhìn không giống những người đọc sách có đạo lý gì to tát, nhưng bọn nhỏ thích nghe a. Tôi không nói cái khác, nếu như ông là học sinh, ông là muốn giáo viên như Chu Tiên Khải hay là giáo viên như con dâu của ông?"

Này......

Mặt già của Lý kế toán tối sầm lại.

Thật đúng là đừng nói, đừng nói ông ta là học sinh, là người bình thường, ai có thể thích con dâu ông ta chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có con trai của ông ta mê mẩn không thôi.

Chu Phác Hòe vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Đừng nóng vội, ông Lý, thật ra thì tiểu học này mới vừa xin xong,chuyện rắc rối lúc trước, Trình thanh niên trí thức vừa nói, tôi cũng cảm thấy con dâu của ông không thích hợp, phải là loại không biết ngại như Chu thanh niên trí thức, ai cũng có thể nói vài lời, có thể chơi cùng bọn nhỏ, chờ đến lúc xong xuôi, con dâu của ông cũng sửa đổi tính tình, lại cho cô ấy thi lại."

“Thật ra theo tôi, nhà máy của chúng ta phát triển tốt như vậy, không nhất định phải làm giáo viên, ông nhìn xem Hiểu Mỹ với Lương Sơn nhà tôi, tôi không phải cũng không cho chúng nó thi à?"

Nói còn “Ha ha” cười hai tiếng.

Tràn ngập đắc ý.

Lý kế toán: “…"

Ông đắc ý cái gì, rốt cuộc ông đắc ý cái gì?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 251: Chương 251



Ngay cả hai đứa con đó của ông, mặc dù là tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng trong bụng có bao nhiêu đen tối ông ta là kế toán sao lại không biết được.

Bọn họ tham gia thi, bọn họ có thể thi đậu sao?

Tình huống này có thể giống nhau sao?

Nhìn bộ dạng cười to của Chu Phác Hòe trong bụng tức giận lại càng không nhịn nổi.

Nhà xưởng, khu nhà tập thể của công nhân còn có viện đại đội tiểu học sau bao ngày mong đợi cuối cùng cũng hoàn thành.

Trình Ninh nhìn những dãy phòng ở, chẳng sợ chỉ còn lại tường gỗ, cỏ tranh, nhưng cô nhìn những dãy phòng ở kia, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cũng buông xuống không ít.

Ngày khánh thành, đem bó củi bên phía trại mộc, sản phẩm, công cụ, các loại tài liệu, đều đồng loạt dọn vào nhà xưởng mới.

Phía bên khu nhà tập thể mới cũng treo lên đồ gia dụng, muốn dọn đến lúc nào cũng được.

Nhà máy không làm nghi thức cắt băng khánh thành, Trình Ninh cùng Hàn Đông Nguyên cùng với đại đội bàn bạc một chút, liền chọn ra một ngày, mời thư ký công xã cùng chủ nhiệm văn phòng Tiết đến tham gia nghi thức cắt băng của nhà máy bọn họ.

Bọn họ cố ý đặt một tấm biển, mặt trên viết “Xưởng chế tạo sản phẩm gỗ Thượng Hàn”.

Treo tấm biển lên, từ Hàn Đông Nguyên, thư ký công xã, thư ký đại đội, đại đội trưởng bốn người cùng nhau cắt băng.

Thư ký Từ mời Trình Ninh cắt cùng nhau, Trình Ninh cười tủm tỉm mà xua tay, nói: “Cắt băng là chuyện của nhóm lãnh đạo, tôi vẫn không nên xen vào, tôi chụp ảnh cho mọi người là được.

Sau đó cầm máy ảnh Hải Âu cũ xưa của công xã, chụp cho bọn họ vài bức ảnh.

Thư ký Từ cười nói: “Một ngày khó có được như vậy, có lẽ nên mời phóng viên trong thành đến đây tuyên truyền một chút."

Hàn Đông Nguyên nói: “Chỉ là thư ký đại đội cùng đại đội trưởng của chúng ta cả ngày sầu muốn sợ mọi người không cơm ăn, mùa đông cũng không sống nổi, liền tìm vài người chúng ta, cùng nhau làm chút việc thủ công, muốn để người trong đại đội căn được một bữa cơm no, cũng không nghĩ sau này sẽ như thế nào,nên mới không muốn làm lớn mời phóng viên đến. Vẫn là chờ công xã của thư ký Từ làm nhà máy, đó là chuyện tạo phúc cho toàn bộ công xã của chúng ta, đến lúc đó nhất định giúp ông mời mấy phóng viên đến tuyên truyền cho tốt.”

Thư ký Từ cười mắng: “Cái thằng nhóc này!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật là nhìn vô thanh vô tức, thực tế lại rất thông minh.

Thư ký Từ đúng là muốn làm nhà máy.

Nhìn trên sườn núi từng dãy viện mới tinh, trong lòng thư ký Từ cảm khái.

Ai có thể nghĩ đến đại đội Thượng Hàn công xã là một đại đội hẻo lánh cũng nghèo khó lại có thể trở mình như vậy chứ?

Mắt thấy thôn dân một tháng liền đều có thể lấy được tiền lương.

Đây là chuyện mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Làm, nhất định phải làm!

Cắt xong băng Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh cùng nhau trò chuyện với thư ký Từ và Tiết chủ nhiệm ở trong văn phòng của nhà máy mới xây dựng.

Thư ký Từ nói: “Công xã của chúng ta mấy ngày này mở vài lần hội nghị, đã tính toán liền mở một xưởng gia dụng nho nhỏ, rốt cuộc tại nơi núi sâu, gỗ nhiều, lúc đầu xây dựng cũng không cần phải tốn quá nhiều vốn. Nhưng đúng thật là có rất nhiều khó khăn đang chờ đợi, một là chúng ta không có nhiều thợ mộc giỏi, muốn mở nhà máy, vậy cần phải huấn luyện ra một đám thợ mộc tay nghề giỏi, thứ hai là đồ gia dụng muốn bán đi, bán chạy, khẳng định phải biết kiểu dáng yêu thích của những người bên ngoài, đây là những điều mà nhà máy gia dụng phải có, chúng ta thiếu một người giống Trình thanh niên trí thức có thể làm một hệ thống thiết kế sản phẩm, cuối cùng đó chính là con đường tiêu thụ, nếu có thể giống như xưởng mộc của mọi người, có được đơn lớn như xưởng gia dụng ở Bắc Thành, xưởng gia dụng của chúng tôi liền không sợ không làm nổi"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 252: Chương 252



Ba điều thực rõ ràng, từ việc thuê công nhân, đến sản xuất sản phẩm, lại đến cuối cùng tiêu thụ, mỗi một cái đều không dễ dàng.

Nhưng xưởng mộc của Hàn Đông Nguyên bọn họ mỗi một cái đều giải quyết một cách hoàn mỹ.

Cho nên thư ký Từ lại không muốn đem xưởng gia dụng giao cho người khác, chính là công xã mở ra từng bước từng bước một, cuối cùng vẫn là tìm tới Hàn Đông Nguyên.

Ông nói: “Chỉ cần hai người các người đồng ý, chúng tôi chừa lại vài vị trí cho hai người, phó xưởng trưởng xưởng gia dụng, nhà thiết kế tổng sản phẩm xưởng gia dụng, còn có phó chủ nhiệm văn phòng công xã, ba vị trí này, tùy hai người lựa chọn, trước kia nói còn giữ lời, nếu các người đến công xã, muốn mang bao nhiêu người từ bên này qua, đều do các người quyết định"

Trình Ninh cười, nói: “Thư ký Từ, ông làm như vậy thật không tốt, nếu như thư ký đại đội cùng với đại đội trưởng của chúng tôi nghe được lời ông nói, còn không bị chọc cho tức chết"

Điều Hàn Đông Nguyên và cô đi, còn muốn bọn họ mang đi một nhóm người, xưởng chế tạo này của bọn họ còn không phải sẽ dần dần đi xuống hay sao?

Thư ký Từ “Ha ha” cười to, nói: “Xưởng chế tạo của các người đã đi vào quỹ đạo, trong khoảng thời gian này tôi quan sát, nơi này của các người, chính là nhân tài đông đúc, tùy tiện vơ một cái, đều là nhân tài một mặt, cũng do Đông Nguyên cùng Trình thanh niên trí thức hai người biết dạy người, cho nên các người mang không mang theo người đi chúng tôi không quan tâm, chủ yếu là hai người các người có thể đi. Chỉ cần hai người các người đi, tôi còn lo hai người không dạy dỗ được một đám người mới hay sao?"

Trình Ninh vội xua tay, nói: “Thư ký Từ ông thật đúng là quá xem trọng chúng tôi rồi"

Thư ký Từ liền cười.

Ông nói: “Các người đều là người thông minh, có trách nhiệm với người trẻ tuổi, cũng có thể sinh sống lâu dài ở nông thôn, cống hiến xây dựng cho nông thôn của chúng tôi, hơn nữa với năng lực của các người hoàn toàn có thể tạo ra càng nhiều cống hiến, công xã của chúng tôi chính là yêu cầu thanh niên trí thức giống như hai người vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hầu như thanh niên trí thức nghe được lời này điều nhiệt huyết sôi trào.

Bất quá Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh đều không phải người bình thường.

Một người là trời sinh bình tĩnh, một người đã làm quỷ vài chục năm.

Hàn Đông Nguyên dựa vào trên ghế, nói: “Xưởng chế tác bên này mới mở, đơn đặt hàng hơi ít một chút, nhưng cơ bản còn chưa ổn định, làm việc phải có thủy có chung, thư ký Từ định vội vã làm xưởng gia dụng, cũng nên cho chúng tôi một ít thời gian đi."

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề"

Thư ký Từ xua tay, cười nói: “Việc này cũng không phải một chút là có thể giải quyết, hai người có thể chậm rãi suy xét một chút."

Tuy nhiên ông thấy Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh thật ra thần sắc hoàn toàn không d.a.o động, trong lòng thở dài, kỳ quái, hầu như thanh niên trí thức vừa nghe nói có thể từ núi sâu điều đến công xã, mấy người đó chọn cũng không dám chọn vị trí tùy ý cho bọn họ tuyển, ai lại không mừng rỡ như điên?

Nói tên nhóc Hàn Đông Nguyên tâm tư sâu, người nhà anh cũng không phải người bình thường, đối với đề nghị của ông không d.a.o động cũng tạm chấp nhận.

Không nghĩ tới Trình Ninh cô gái nhỏ này vậy mà cũng có thể sống ở trong núi đến có tư có vị, đối với việc đi công xã ăn lương nhà nước không có nửa điểm hứng thú.

Bất quá cũng là, nghe nói này nhà máy có thể ăn nên làm ra, khả năng hoa hồng hơn một ngàn đồng tiền, cô gái này từng cầm tiền an ủi nhà nước trao tặng vì ba c.h.ế.t trận ở biên cương ngày trước mà không rơi một giọt nước mắt, này có thể giống với những cô gái khác hay sao?

Ai, tinh thần cảnh giới của bản thân thế nhưng còn không bằng một cô gái sao?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 253: Chương 253



Ông ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Còn có một việc, tôi cũng nghĩ thay hai người, chính là tôi biết nhà các người đều ở Bắc Thành, người thân cũng đều ở Bắc Thành, chỉ cần các người có thể giúp chúng tôi xử lý tốt xưởng gia dụng, hiệu quả và lợi ích tăng lên, tôi liền đáp ứng các người, một năm sau, chỉ cần có trở về thành hoặc là đề cử vào đại học, khẳng định ưu tiên cho hai người các người. Thật ra cũng không cần tôi đáp ứng các ngươi, các người cống hiến cho công xã lớn như vậy, lúc đề cử vào đại học trong thành, vốn dĩ nên là các người"

Lúc ông nói chuyện vẫn luôn nhìn sắc mặt của hai người phía đối diện.

Lúc này nhưng cuối cùng nhìn thấy biểu tình trên mặt của hai người có chút buông lỏng.

Tuy rằng còn không đến mức kích động, nhưng ít ra buông lỏng.

Như vậy là đủ rồi.

“Được, chúng tôi suy xét một chút, như thế nào có thể giúp được công xã, lại không chậm trễ nhà máy bên này.

Hàn Đông Nguyên nói: “Dù sao đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai"

“Đúng vậy, đúng vậy"

Thư ký Từ “Ha ha” cười to.

Đây là ý buông lỏng.

“Tuy nhiên trước mắt chúng tôi cũng có một việc muốn nhờ thư ký Từ hỗ trợ."

Trình Ninh cười nói.

“Chuyện gì, cô nói, chỉ cần công xã có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ giúp."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thư ký Từ hào sảng nói.

Chuyến này cơ bản đã đạt tới mục đích, ông không tiếc thứ gì.

Đương nhiên lời này nói hào sảng, nhưng nửa điểm gánh nặng cũng không có.

Bởi vì nếu chuyện mà Trình Ninh đưa ra “Công xã không thể giúp”, ông cũng không có cách nào không phải sao?

Trình Ninh cười, nói: “Công xã nhất định có thể giúp được"

“Thư ký Từ, là như vầy, ông biết chúng tôi làm nhà máy, ngẫu nhiên cũng sẽ có công nhân chịu chút tai nạn lao động gì đó, nhưng nơi này của chúng tôi quá hẻo lánh, lỡ như có người bị thương, ngồi xe bò đưa đi công xã nhanh nhất cũng cần ba bốn giờ, khi đó, thật là rau kim châm cũng lạnh, cho nên tôi liền nghĩ, đại đội bên này của chúng tôi, có thể hay không tìm công xã xin một vị bác sĩ, chỉ cần là bác sĩ liền được, cái gì thuốc trị thương linh tinh tự nhà máy chúng tôi sẽ mua."

Thư ký Từ cùng Tiết chủ nhiệm trừng mắt Trình Ninh.

Cái đứa nhỏ này, mở nhà máy, hiện tại liền bác sĩ cũng muốn?

Đây là muốn đem đại đội xây dựng thành cái gì?

Trình Ninh thấy biểu tình của thư ký Từ, cười nói: “Không có nghiêm trọng như vậy thư ký Từ, tôi chỉ là nghĩ, chúng tôi thấy huyện tây mục lâm trường bên kia, không phải có rất nhiều người trí thức cao cấp về hưu hay sao? Tôi nghĩ, nói không chừng nơi đó sẽ có bác sĩ gì đó, thư ký Từ ông ở trong huyện quen biết nhiều người, tây mục lâm trường bên kia nói không chừng cũng quen biết người nào, có thể giúp chúng tôi mời một người tới hay không... Dù sao cũng là làm cho bọn họ cải tạo, điều kiện của Thượng Hàn đại đội của chúng tôi so với tây mục lâm trường không kém bao nhiêu?”

Thư ký Từ và Tiết chủ nhiệm: “….” Tin cô mới lạ.

Nhìn xem kỹ sư kia của các người, ông nhớ rõ không sai, cũng đều là xuống nông thôn cải tạo đi?

Thư ký Từ sờ sờ cằm, cười nói: “Không chắc nữa, tôi thật đúng có quen bác sĩ lâm trường bên kia, được, tôi đáp ứng cô giúp cô đi hỏi một chút. Bất quá Tiểu Trình, nếu tôi giúp cô làm việc này, việc thiết kế giúp chúng tôi, đến lúc đó cô cũng không thể không làm"

Này thật đúng là, thư ký Từ không hổ là thư ký Từ a.

Bất quá Trình Ninh cũng không để bụng cái này, thực sảng khoái nói: “Được, các người xây dựng nhà máy, liền tính tạm thời tôi không đi công xã, chuyện thiết kế gia dụng, tôi cũng làm giúp các người. Bất quá thư ký Từ, tôi cùng ông nói, trước kia tôi thật không phải làm cái này, phía trước nhà máy chúng tôi thiết kế bộ đồ ăn đồ làm bếp, đều rất đơn giản.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 254: Chương 254



“Ngày thường sinh hoạt thường dùng, sau đó xưởng trưởng của chúng tôi trước đó sớm đã sưu tập một đống lớn tư liệu, cơ hồ đem Bắc Thành các cửa hàng bách hoá quốc doanh lớn cửa hàng bộ đồ ăn đồ làm bếp kiểu dáng ảnh chụp đã sưu tập lại đây cho tôi, nhưng xưởng trưởng của các người hiện tại cái gì cũng không có, đến lúc đó để tôi thiết kế, ông phải cho tôi thời gian và kỳ nghỉ, ít nhất cho tôi trở về Bắc Thành đi các cửa hàng bách hoá, hoặc là đơn vị ký túc xá xem xét, sưu tập tư liệu, nhìn xem trong thành lúc này đang thịnh hành kiểu dáng đồ gia dụng nào."

Thư ký Từ “Ha ha” cười to, một ngụm đồng ý, nói: “Được, liền nói như vậy định rồi, muốn kỳ nghỉ nhiều ít đều duyệt cho cô"

Thư ký Từ cùng Tiết chủ nhiệm cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Hai người rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Hàn Đông Nguyên cùng Trình Ninh.

Hàn Đông Nguyên nhìn Trình Ninh.

Trình Ninh bị anh nhìn đến không được tự nhiên, nói: “Làm sao vậy? Anh sẽ không trách em tự ý đáp ứng thư ký Từ chứ? Em đáp ứng ông ta giúp xưởng gia dụng của bọn họ làm thiết kế kỳ thật là bởi vì em phát hiện em rất thích làm việc này, dù sao chỉ là giúp bọn họ làm thiết kế, không đi làm việc đúng giờ đi làm, cũng không phải tốn nhiều công sức.”

Lúc mới vừa trọng sinh trở về, cô liền muốn xuống nông thôn tìm anh, giúp anh hóa giải những việc ngoài ý muốn trước, đến nỗi tương lai, cô thật vất vả trở về, nhất định sẽ hưởng thụ thật tốt sinh mệnh, sống thật tốt, ăn món mà mình thích ăn, xem phong cảnh muốn xem, làm việc mình muốn làm, còn có ở bên người mình muốn ở bên.

Đến nỗi sự nghiệp, kỳ thật khi đó cô không nghĩ tới nhiều như vậy.

Chỉ là nghĩ, kiếm tiền khẳng định là muốn kiếm tiền, kiếm lời mới có thể sống cuộc sống mà mình muốn.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian này làm nhiều chuyện như vậy, cô liền phát hiện, cô còn rất thích làm thiết kế quy hoạch.

Chờ sau khi cải cách mở ra có thể khai một cái phòng làm việc, liền chuyên tâm làm nhà thiết kế, phòng làm việc của chính mình, muốn làm thì làm, muốn thiết kế như thế nào thì thiết kế, mà không cần phải bị vây ở trong một cái nhà máy.

Đương nhiên, hiện tại điều đó không thể nói với Hàn Đông Nguyên.

“Lại còn có có thể mượn cơ hội này tìm công xã phê duyệt nghỉ một tháng về Bắc Thành, thật tốt.” Cô cười nói.

Bên này phòng ở đã xây xong, tạm thời công tác cũng đã xong một nửa, đến cuối tháng 7 lũ lụt bất ngờ chỉ còn hơn hai tháng nữa, cô trở về Bắc Thành sống một tháng lại trở về cũng được.

Hàn Đông Nguyên vừa nghe nói cô nói muốn về Bắc Thành sắc mặt liền có chút khó coi, nói: “Em muốn trở về sống một đoạn thời gian, đại đội cũng có thể duyệt cho em."

“Kia có thể giống nhau sao?"

Trình Ninh liếc anh một cái, nghiêm túc nói: “Giúp nhà máy công xã làm thiết kế, công xã phê kỳ nghỉ, đó là trở về công tác, nhưng nếu là vô duyên vô cớ tìm đại đội về Bắc Thành, đó chính là đi cửa sau lười biếng, vậy sao được? Ở trong mắt anh, em là loại người này sao?"

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh nói không nên lời.

Còn có chút ảo não.

Anh ngồi dựa vào tay vịn ghế, duỗi tay xoa xoa hai mắt của mình, một hồi lâu mới nói: “Anh không phải có ý này, em giúp bọn họ làm thiết kế cũng chả sao cả, em thích là được. Chỉ là, em muốn mời bác sĩ lại đây làm cái gì?"

Nói cái gì tai nạn lao động, thật sự có điểm thái quá.

Cưa cái đầu gỗ, bào cái tấm ván gỗ, có bị thương dễ dàng như vậy sao? Còn phải là bác sĩ có chuyên môn?

Trình Ninh nghe anh hỏi cái này lập tức có chút chột dạ.

Bác sĩ là việc cô mới cân nhắc gần đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi xây phòng ở cô một mặt nghĩ đến lúc đó tận lực tránh đến nhà xưởng và tiểu học như thế nào, một bên lại ở cân nhắc còn phải làm cái gì, chuẩn bị cái gì.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 255: Chương 255



Có thể trữ chút lương thực, trữ chút dược vật, chăn gì đó, điều tra một chút hộ thôn dân dễ dàng gặp tai hoạ, tổ chức chương trình, lúc mưa to để cho bọn họ tránh đến nhà xưởng cùng trường tiểu học, chuẩn bị chút quần áo...

Sau đó cô lại nhớ đến Hàn Đông Nguyên lúc ấy bị thương, chắc là lúc cứu người cánh tay bị lũ bất ngờ va vào tảng đá, miệng vết thương ngâm trong nước thời gian quá dài, sau lại không thể chữa trị kịp thời, miệng vết thương nhiễn trùng chuyển biến xấu, cuối cùng mới bất đắc dĩ bỏ đi toàn bộ cánh tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu có thể được trị liệu kịp thời, không đến mức sẽ chuyển biến xấu đến mức đó.

Trình Ninh hy vọng lúc này đây chuyện bị thương sẽ không xảy ra.

Nhưng nếu thật sự đã xảy ra, nếu có bác sĩ hỗ trợ cứu trị, cũng sẽ tránh cho chuyện kiếp trước lần nữa xảy ra, không phải sao?

Hơn nữa nếu có thể có bác sĩ, có thể có cũng đủ dược vật, khẳng định cũng có thể giúp được những người bị thương khác.

Cô còn đang suy nghĩ đến lúc đó từ nơi nào mời bác sĩ lại đây, sau đó thư ký Từ chạy tới nói chuyện, cô đột nhiên liền nghĩ tới tây mục lâm trường.

Bên kia có rất nhiều phần tử trí thức cao cấp đã nghỉ hưu, chuyên gia, nói không chừng là có thể có bác sĩ.

Cô ngồi ở trên ghế, thở dài, nói: “Kỳ thật không chỉ có là bác sĩ, các chuyên gia khác, muốn tới đây cũng được, nhưng mà nhìn một chút, dù sao chúng ta muốn là bác sĩ, cũng không có gì xấu không phải sao?"

Hàn Đông Nguyên không tin lời nói của cô.

Anh nhìn cô, đột nhiên nói: “Trình Ninh, lúc trước tại sao em nhất định phải ở lại đây?"

Từ khi cô xuống nông thôn, ngay từ đầu giống như giáng xuống đông một cây búa tây một cây búa, chả hướng về địa phương nào.

Anh như là bắt được, rồi lại như bắt không được.

Này càng ngày càng làm anh có một loại cảm giác bực bội.

“Nếu em muốn về Bắc Thành, lúc trước lại vì cái gì một hai phải chạy tới? Hai năm, còn vẫn luôn nhấn mạnh nói hai năm."

Nếu cô đến đây, vẫn luôn ở trước mặt anh.

Tại sao lại nói với anh, cũng chỉ ở hai năm.

Một khắc kia Trình Ninh cơ hồ cảm thấy chính mình giống như bị anh nhìn thấu.

Anh vẫn luôn có loại bản lĩnh này.

Cô không được tự nhiên dời mắt, từ cửa sổ văn phòng nhìn về phía bên ngoài.

Kiếp này cô thích cái loại cửa kính sát đất siêu lớn này, phòng khách của anh chính là mặt tường cửa kính sát đất, đối diện lưng chừng núi, cô bị nhốt ở trong phòng vài chục năm, cũng cũng chỉ có thể thông qua cửa sổ nhìn xem phong cảnh bên ngoài.

Cho nên xây lại viện, cho dù là gạch mộc, cô cũng cùng Kỷ Dương bàn bạc, đem văn phòng với cửa sổ phòng cô, làm lớn hết mức có thể, còn cố ý từ trong huyện mua pha lê trở về dán lên, làm cho các thôn dân đều vây quanh nhà máy, hiếm lạ không thôi, bởi vì cửa sổ trong thôn vẫn đều là giấy.

Vị trí sườn núi rất đẹp, phía bên ngoài cửa sổ đối diện với sườn dốc mà thấy toàn bộ thôn trang, sau đó xuyên qua thôn trang nhìn thấy suối Đông Sơn, chính là đối diện một đỉnh núi một đỉnh núi mênh m.ô.n.g vô bờ núi rừng.

Cô tưởng tượng một chút tình cảnh lũ bất ngờ.

Nếu khi đó cô đứng ở chỗ này, có phải hay không sẽ gói gọn toàn bộ cảnh tượng đại hồng thuỷ tàn sát bừa bãi kia ở trong đáy mắt.

Tưởng tượng đến đó, trước mắt giống như thật sự trồi lên từng màn lũ bất ngờ tàn sát bừa bãi, mãnh liệt, cuốn đi núi đá, cây cối, phòng ốc, còn có người...

“Không phải bởi vì anh sao?"

Ký ức cùng hiện thực, còn có cảnh tượng đột nhiên hiện lên giao nhau, làm cô trong nháy mắt hỗn loạn.

Cô thu hồi ánh mắt, khuỷu tay chống xuống bàn, rũ đầu xuống.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 256: Chương 256



Bởi vì trong đầu hiện lên tình cảnh lũ bất ngờ bùng nổ, làm đầu óc của cô có chút đau đớn.

Cô nói: “Anh ba, nếu không chúng ta liền cùng nhau về Bắc Thành đi"

Kỳ thật chuẩn bị càng nhiều, cô cũng càng ngày càng ý thức được, mặc kệ cô chuẩn bị nhiều hay ít, ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn.

Lũ bất ngờ nhất định trở về.

Cô như thế nào bảo đảm đến lúc đó anh sẽ không bị thương?

Nếu đến lúc đó bọn họ đứng ở chỗ này, ngoài cửa sổ lũ bất ngờ tàn sát bừa bãi, bọn họ nhìn thấy thôn dân quen thuộc giãy giụa ở trong hồng thủy, bọn họ sao có thể thờ ơ Chỉ cần anh ra cửa, cô liền không thể bảo đảm việc ngoài ý muốn sẽ không phát sinh.

Rời đi nơi này, về Bắc Thành, mới là cách tốt nhất.

“Anh ba, chúng ta cùng nhau về Bắc Thành đi"

Hàn Đông Nguyên nghe được những lời cô nói.

Chỉ cảm thấy tim “thình thịch”, như là một chữ một chữ nện vào trong lòng anh.

Sao cô lại nói tự nhiên như vậy?

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Nhìn cằm cô để trên cánh tay, toái phát tán lạc, hàng mi dài rũ xuống, tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng anh lại có thể đoán được biểu tình lúc này của cô, chiếc mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi xinh đẹp, còn có hàng mi dài che khuất đôi mắt giống một tấm rèm, che đi đôi mắt như lưu ly của cô.

Sao cô lại có thể nói những lời này tự nhiên như vậy?

Em là vì anh tới.

Bởi vì không yên tâm về anh.

Anh không phải nói không đi công xã sao? Em cũng không đi.

Nếu không chúng ta cùng nhau về Bắc Thành đi?

Mắt to xinh đẹp, dùng một bộ đương nhiên, thuần túy đến không thể thuần túy hơn thần sắc cùng ngữ khí, lơ đãng k*ch th*ch người khác.

Chính mình lại hoàn toàn không để trong lòng.

Không phải như anh nghĩ.

Hàn Đông Nguyên rất rõ ràng lời nói của cô không phải như anh nghĩ.

Chỉ là lại rõ ràng, anh sẽ tâm phiền ý loạn.

“Không trở về."

Anh dựa vào ghế, đưa tay đùa nghịch chiếc bút máy trên bàn, rũ mắt, nói: “Em ở lại nơi này với tôi"

Giọng điệu có chút ác bá, ác bá đến tự nhiên.

Ban đầu Trình Ninh nghĩ đến những việc đó, trong lòng còn có chút bất ổn khó chịu, nghe anh đột nhiên nói một câu như vậy, lại nhìn bộ dạng kia của anh, tưởng khí thế nhưng không, trong lòng lại nổi lên từng đợt bủn rủn không thôi.

Cô trừng anh một hồi, sau đó duỗi tay cầm lấy cây bút máy trên bàn cô, mở nắp bút máy châm về phía anh, Hàn Đông Nguyên đưa tay ra, tay cô đã bị anh bắt trong tay.

Đầu tháng năm, khánh thành phòng ở, mọi người lục đục dọn vào nhà mới.

Viện thanh niên trí thức bên này phòng ở đầu tiên là không ra tới, nhưng rất nhiều ngày hôm sau lại chen đây.

Trừ gian phòng khu nhà tập thể của bọn người Lưu Lệ Na và Tưởng San San.

Gian phòng kia chia cho Tưởng San San và Lý Thắng làm hôn phòng.

Sau khi Lưu Lê Na và Thẩm Thanh dọn đi, Tưởng San San liền dọn dẹp phòng một chút, chờ Lý Thắng nghỉ trở về, lại đem bên trong tủ cái bàn lau dọn lần nữa đặt lên đồ gia dụng mà bọn họ kết hôn đặt mua riêng, lại trải lên nệm khăn trải giường vỏ chăn gối đầu bức màn mới, toàn bộ phòng không có một chút giấu vết gì của khu nhà tập thể ban đầu.

Thu thập một lúc sau phòng chỉ còn lại có hai người, Lý Thắng không cầm lòng nắm lấy tay Tưởng San San.

Tưởng San San giật mình, lúc này đây, không rút ra, mà là có chút thẹn thùng thấp đầu.

Một tuần nữa, chính là hôn lễ của bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôn lễ định vào thứ bảy.

Trước một ngày chạng vạng Tưởng San San thu thập đồ vật, chuẩn bị đi Lý gia ăn cơm.

Mới vừa vừa mở cửa ra, lại không nghĩ rằng nhìn thấy mấy người không thể lường trước.

Cha cô ta, mẹ cô ta còn có em trai của cô ta Bên cạnh là Lý Thắng.

Là Lý Thắng dẫn bọn họ lại đây.

Mặt cô lập tức trầm xuống.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 257: Chương 257



“San San, con sắp kết hôn, sao lại không nói với người trong nhà? Ba mẹ là nhận được thư của Lệ Na, nói con sắp kết hôn, lúc mới nhận được tin tức này, thiếu chút nữa đã không đuổi kịp.”

Mẹ của Tưởng San San nhìn thấy Tưởng San San, ghé đầu nói với cô: “Còn ngây người ra đó làm cái gì, còn không mau cho chúng ta đi vào ngồi xuống uống miếng nước trước, một đường tới đây mấy chục tiếng đồng hồ, chỉ vì đuổi kịp hôn lễ của con"

Tưởng San San sắc mặt biến mấy lần, m.á.u trên người giống như qua lại xoát mấy lần, cuối cùng vẫn là nghiêng người cho bọn họ đi vào, chính mình lại đứng tại cửa, quay đầu nhìn về phía Lý Thắng.

Lý Thắng một mặt sợ hãi.

Anh ta luôn luôn là một người tính tình bình thản trầm ổn tính, trên mặt lúc này cũng có chút bất an.

Anh ta là một người cẩn thận như vậy, muốn kết hôn với Tưởng San San, vậy mà lại không hỏi tình huồng nhà của Cô.

Cô ta đã từng nói với anh ta, nhà bọn họ là gia đình công nhân bình thường, cô ta sinh non, lúc sinh không dễ nuôi, sau khi sinh cô ta không bao lâu mẹ cô lại có thai em trai, liền đưa cô ta đến nhà ông bà nội, sau đó mẹ cô ta lại mang thai em trai thứ ba, cô ta vẫn luôn ở nhà của ông bà nôi.

Sau khi cô ta tốt nghiệp cấp ba, vốn dĩ cô ta cũng là không cần xuống nông thôn, bà nội của cô đúng lúc muốn về hưu, mới chuẩn bị đem công việc của bà cho cô ta, kết quả ba mẹ của ta tìm bà nội của cô ta, nói đem công việc của bà nội giao cho em trai thứ hai trước, để cô ta xuống nông thôn hai năm trước, qua hai năm, chờ em trai nhỏ cũng công việc, trong nhà đều ổn định xong, mẹ cô ta sẽ đem công việc cho cô ta, rước cô ta trở về thành.

Bằng không nếu là hiện tại mẹ của cô ta và bà nội của cô ta đem công việc chia cho cô ta và em trai thứ hia của cô ta, chờ đến lúc em tra nhỏ tốt nghiệp trung học, một nhà ba chị em bọn họ đều ở trong thành, khẳng định không thể nào nói nổi, đến lúc đó em trai nhỏ chắc chắn muốn xuống nông thôn, liền không về được.

Mẹ cô ta lưỡi xán hoa sen, trong lòng cô ta lại không muốn, nhưng bà nội của cô ta bị thuyết phục, cô ta còn có cách nào?

Một năm trước, ông bà nội của cô ta lần lượt qua đời, một chút đồ vật cũng không để lại cho cô ta.

Cô ta cũng không tin, bởi vì lúc bà nội của cô ta còn sống đã nói qua, có chút đồ vật là cho cô ta.

Chính là ba mẹ cô ta không đưa cho cô ta, một mình cô ta, còn có thể cướp về sao?

Mấy năm nay, mẹ của cô ta chính là không ngừng gởi thư nói đủ lời hay, tìm cô ta đòi đặc sản vùng núi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc cô ta học năm nhất không biết, cho dù nhịn đói cũng sẽ gửi đồ cho bọn họ.

Mãi cho đến khi bà nội qua đời, cô ta trơ mắt nhìn đồ vật mà bà nội đểlaij cho cô ta bị mẹ của cô ta lấy đi nhét dưới đáy hộp, trong lòng mới giác ngộ một chút.

Nhưng cô ta còn phải dựa vào công việc của mẹ đưa cho cô ta, đưa cô ta trở về thành.

Cho nên cô ta cũng không dám cùng bọn họ trở mặt.

Chỉ là để lại tâm nhãn, thu chút.

Cô ta viết thư cho bọn họ nói nơi này điều kiện gian khổ như thế nào, nói với mẹ của cô ta có thể đem công việc đưa cho cô ta hay không, hiện tại chính sách đã có chút buông lỏng, chỉ cần trong thành có đơn vị thu nhân, bên này có con dấu duy trì của công xã cùng đại đội, là cô ta có thể đi trở về.

Thậm chí cô ta nói, chỉ cần mẹ của cô ta đem công việc cho cô ta, để cô ta trở về thành trước, cô ta có thể đưa một nửa tiền lương cho mẹ của cô ta.

Chỉ là cô ta đợi được cái gì?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 258: Chương 258



Chờ tới mẹ cô ta gửi thư cho cô ta, một bên nói em trai nhỏ của cô ta đã tốt nghiệp trung học, cũng muốn xuống nông thôn, không có biện pháp chỉ có thể đem công việc cho em trai nhỏ của cô ta trước, đến nỗi chuyện cô ta muốn trở về thành, bọn họ chậm rãi giúp cô ta lại xem, một bên thế nhưng còn có mặt mũi cùng cô ta nói, em trai thứ hai của cô ta sắp kết hôn, kêu cô ta mua nhiều một chút đặc sản của vùng núi cho em trai thứ hai của cô ta chuẩn bị kết hôn dùng.

Cô ta cũng là từ lúc nhận được lá thư kia bắt đầu c.h.ế.t tâm, một lần nữa nhìn mênh m.ô.n.g núi lớn bên này, quyết định nhận lời Lý Thắng.

Cô ta nói với Lý Thắng, là mẹ cô ta lừa cô ta, đem công việc mà sớm đã hứa với cô ta giao cho em trai nhỏ, trong lòng cô ta đã cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.

Cho nên cô ta kết hôn, cô ta sẽ không nói cho bọn họ.

Đương nhiên Lý Thắng sẽ không cùng người nhà của chính mình nói như vậy, Lý Thắng cùng người nhà của mình nói, nhà bọn họ cách khá xa, lại bận công việc, cho nên không đuổi kịp.

Không ngờ sáng hôm nay anh ta còn tự đưa học sinh đi học, trở lại liền có đồng nghiệp ở bên ngoài gọi anh ta, nói cả nhà ba mẹ vợ trong thành của anh ta tới.

Hẳn là cố ý đến tham gia hôn lễ của anh ta.

Lý Thắng: “…..”

Anh ta có thể trực tiếp đuổi họ đi à?

Không thể a.

Anh ta chỉ có thể mang theo bọn họ ăn một bữa cơm, sau đó một đường mang theo bọn họ ngồi xe bò trở về.

Cả một đường, cả nhà ba mẹ vợ thiếu chút nữa đã đem tổ tông tám đời của anh ta hỏi ra.

Chứ đừng nói đến tiền lương của anh ta, tiền lương của người nhà anh ta, mỗi năm kiếm nhiều ít, dành dụm nhiều ít, trong nhà dành dụm nhiều ít những đề tài này, quả thực là từng bước từng bước thay nhau hỏi.

Lý Thắng cũng thực bất đắc dĩ.

Nhưng anh ta cũng không thể trực tiếp đem bọn họ ném xuống xe bò? Chỉ có thể dùng suốt đời khéo đưa đẩy tới cùng bọn họ chu toàn.

Nhưng không chịu nổi người đng, còn mặt dày, này một đường làm anh ta mệt mỏi.

Lúc này ngày mai liền phải cưới vị hôn thê nhìn chính mình, Lý Thắng đầy đầu đầy cổ bất đắc dĩ, nói: “Bọn họ nói là do một thanh niên trí thức kêu Lưu Lệ Na viết thư nói cho bọn họ, liền một đường đi tìm tới, đi trường học tìm anh trước, kêu anh mang theo bọn họ vào núi"

Tưởng San San mím môi.

Cô ta cảm thấy không đúng.

Cô ta tuy rằng xúc động, nhưng lại không phải đứa ngốc.

Triệu Chi có thể k*ch th*ch cô ta đối với Trình Ninh cùng Hàn Đông Nguyên bất mãn, thật ra là bởi vì nàng vốn dĩ đã bất mãn với bọn họ, hoặc là nói sự ghen ghét và hâm mộ ẩn sâu tận trong đáy lòng.

Lưu Lệ Na kỳ thật là hàng xóm của nhà ông nội của cô ta.

Rất rõ tình huống của cô ta, biết cô ta có bao nhiêu hận cha mẹ cô ta, sao có thể sẽ không cùng cô ta nói, lén viết thư cho cha mẹ của cô ta?

Còn lén đem nơi làm việc của Lý Thắng nói cho bọn họ?

Này nơi nào là bạn bè, đây rõ ràng chính là đang âm thầm cắm đao, muốn cho cha mẹ của cô ta lại đây phá hoại hôn lễ của cô ta làm cô ta ngột ngạt.

“Việc này quay đầu lại rồi nói sau"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta cười lạnh một chút, nói: “Trước xử lý bên này sự lại nói."

Cô ta nhìn người một nhà của mình bên trong.

Mẹ Tưởng nhing nhà ở tối om, nghĩ này một đường vào núi gian nan, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Lại không phải dưỡng tại bên người, cũng là con gái của mình.

“San San, con kết hôn, sao lại có thể không cùng trong nhà nói?"

Bà ta nói: “Việc này có phải hay không có vấn đề gì?Con có phải đã chịu ủy khuất gì hay không?"

“Không có gì ủy khuất”. Tưởng San San rũ mắt một chút, mở mắt ra lần nữa đã không thấy thứ gì dị thường.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 259: Chương 259



Cô ta nói: “Phía trước có gửi quá tin, bất quá vẫn luôn không nhận được hồi âm của các người, còn tưởng rằng là các người biết con phải gả cho người trong núi, tức giận, nên mới cố ý không trả lời."

“Con có gửi thư cho ba mẹ?"

Mẹ cô ta nghi hoặc nhìn cô ta Thật sự là, trên lá thư của Lưu Lệ Na nói, bởi vì San San ghi hận bọn họ đem công việc cho em trai nhỏ, chặn đi còn đường trở về thành của cô ấy, cho nên mới cố ý đến chuyện kết hôn cũng không nói cho bọn họ biết.

“Có"

Tưởng San San nếu vô kỳ thật, lại không tiếp tục liền cái này nói cái gì, quay đầu nhìn về phía ba của cô ta, nói: “Đúng rồi, lúc nãy các người không phải nói là Lưu Lệ Na cho các người viết thư sao? Thư có mang đến không? Cho con xem.”

Mặt trên có địa chỉ cùng các loại tin tức, bọn họ muốn tìm người, nhất định sẽ đem lá thư kia tùy thân mang theo.

Ba của cô ta không nghi ngờ có nó, nói: “Mang theo, con xem cái này làm cái gì?"

Tưởng San San đưa tay tiếp nhận thư, nhìn nhìn phong thư, không phải bút tích của Lưu Lệ Na, trong lòng thả lỏng, sau đó đem tin bỏ vào trong túi của mình, nói: “Nhìn xem ngày, nào phong trước gửi, quay đầu lại con đi công xã bên kia hỏi một chút, sao phong thư gửi đi ra ngoài, còn phong thư kia của con lại không gửi được."

Cô ta nói như vậy, ba của cô ta thấy cô giữ lá thư kia cũng không nói gì.

Như vậy a, Đường xá xa xôi, tại như vậy cái nghèo vùng núi hẻo lánh, gửi lạc thư đó là chuyện hết sức bình thường, ba Tưởng mẹ Tưởng cũng tin cô ta: “Được, cũng còn may, chạy tới, San San ngày mai con liền phải kết hôn, đưa chúng ta tới nhà chồng con xem đi"

“Không vội”. Tưởng San San nói: “Nếu các người tới, chúng ta đem chuyện trong nhà xử lý xong rồi qua”.

Ba Tưởng mẹ Tưởng em trai thứ hai cùng nhau nhìn về phía cô ta, hiển nhiên không biết cô ta nói chính là chuyện gì.

“Chuyện gì?" Mẹ Tưởng hỏi.

“Lúc trước bà nội nói để lại của hồi môn cho con đâu?”

Tưởng San San cười nhìn về phía bọn họ, nói:“ Của hồi môn mà bà nội để lại cho con, lúc bà nội còn sống không phải nói, cái vòng cổ dưới đáy hộp của bà, một cặp vòng tay bạc còn có một ít đồng bạc, đều là để lại cho con làm của hồi môn, còn có bà cùng ông nội cả đời dành dụm, 600 đồng tiền, nói là cho ba chị em của bọn con, chờ lúc bọn con kết hôn một người cho hai trăm khối. Mặt khác còn có truyền thống nhà của chúng ta bên kia, con gái gả đi ra ngoài đều là muốn ít nhất hai trăm đồng tiền của hồi môn, ba mẹ có đem lại đây sao?"

“Kỳ thật phía trước con lá thư kia, gửi đi ra ngoài không nhận được hồi âm của các người trong lòng còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì con biết trong nhà em trai thứ hai sắp kết hôn, nghĩ các người bất quá tới liền tính, con gả đến trong núi, đã không giúp đỡ nhà mẹ đẻ, không đến còn muốn các người ra một bút của hồi môn, lại không nghĩ rằng các người vừa được đến tin tức liền vội vàng chạy tới."

Ba Tưởng mẹ Tưởng em trai thứ hai Tưởng: “…"

Tưởng San San thấy ba mẹ cùng em trai thứ hai trơn mắt há mồm, trong lòng dâng lên một cỗ khoái ý.

Trước kia đối với bọn họ, thật đúng là nghẹn khuất lâu lắm.

Cô ta tưởng, bọn họ tới liền tới rồi đi, vậy dùng một lần đều chấm dứt.

Cô ta lại cười một chút, nói: “Không mang lại đây sao? Không mang lại đây cũng không quan trọng, con đã sớm đoán được sẽ là cái dạng này, người trong thôn hỏi của hồi môn, con đã kêu A Thắng mượn cho con một ít tiền, đặt mua một ít đồ vật, giả mạo là trong nhà gửi của hồi môn cho con. Đi thôi, các người thu dọn một chút, chúng ta cùng đi đến nhà A Thắng ăn cơm.”

Nói xong quay đầu hỏi Lý Thắng, nói: “Chúng ta tới nhiều người như vậy, trong nhà đủ cơm sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Thắng: “…"
 
Back
Top Bottom