Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 80: Chương 80



Cô ấy là một người có tính cách khá đơn thuần, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt.

Tương San San ở bên cạnh nghe thấy bèn “cười giễu cợt” một tiếng, thấp giọng nói: “Nhà máy? Bát tự còn chưa quăng nữa, nhìn xem những món đồ mà nhóm người dân làm đi, có thể vừa mắt sao? Còn trông cậy vào những thứ đó để kiếm tiền? Cho dù là mời thầy dạy nghề mộc cũng đâu phải học được trong một thời gian ngắn, trước khi kiếm tiền còn không biết phải lấp bao nhiêu món nợ trong đó, chỉ dựa vào nhà máy giải quyết vấn đề nhà ở, thật sự xem đây là Bắc Thành à"

Trầm Thanh lập tức lạnh mặt.

Lưu Lệ Na giữ Trầm Thanh, sau đó quay đầu không đồng ý liếc mắt nhìn Tương San San một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta vẫn còn đang ở trên xe bò, muốn cãi nhau sao?"

Tương San San bèn ngậm miệng, quay mặt sang chỗ khác không lên tiếng.

Đến công xã xe bò dừng lại ở trạm dành cho xe bò, mấy người nhìn thấy Lý Thắng đợi ở chỗ kia từ xa xa, chất phác cười với Tương San San ở trên xe bò.

Gương mặt Lý Thắng tròn tròn, bề ngoài thật ra vẫn được, đeo một cái mắt kính. Bởi vì làm giáo viên ở công xã nên trên người có hơi thở nhã nhặn, mộc mạc.

Dáng người không cao, đứng một chỗ cùng với Tương San San có dáng người cao gầy thì dường như Tương San San vẫn còn cao hơn một chút.

Tương San San không có gì muốn mua bèn hẹn với Lưu Lệ Na và Trầm Thanh buổi trưa ăn cơm ở đâu, rồi cùng Lý Thắng rời đi.

Đợi Tương San San đi rồi, Lưu Lệ Na mới thở dài nói với Trầm Thanh: “Trong lòng cô ấy khó chịu, cô đừng so đo với cô ấy, thực ra cô ấy hâm mộ cô đó."

Trầm Thanh cười lạnh một cái, nói: “Tôi so đo với cô ta, nếu tôi so đo với cô ta còn không phải bị cô ta làm cho tức c.h.ế.t sao? Nhưng mà cô ta không quen nhìn cái này không quen nhìn cái kia cũng thôi đi, thanh niên trí thức Hàn hao tâm tổn trí, tốn công bỏ tiền vào làm nhà máy cũng là vì mọi người, nhưng cô ta thì câu nào câu nấy cay nghiệt nói móc làm gì? Ai mắc nợ cô ta hay sao? Cô quen cô ta như vậy vẫn nên khuyên nhủ cô ta thu bớt tính tình đó lại một chút đi. Chẳng có ai là mẹ cô ta cả, à, không đúng, mẹ cô ta cũng không quen cô ta."

Nói tới đây dừng một chút.

Vạch trần người không vạch khuyết điểm, Trầm Thanh không phải người có tính tốt nhưng cũng không phải người cay nghiệt. Cô ấy nói xong câu này cảm thấy hơi quá, cũng hết giận bèn nói: “Bỏ đi, đi thôi"

Bên kia Mã Đình Đình và Liêu Thịnh đi một xe bò.

Mã Đình Đình phải hỏi thăm chuyện của Trương Văn Thuận với bạn học cấp ba của mình giúp Chu Hiểu Mỹ.

Liêu Thịnh cũng được Hàn Đông Nguyên dặn dò nghe ngóng chuyện này.

Hai người đến công xã cũng không vội đi tìm người.

Định đi mua đồ muốn mua trước, bình thường đến thời gian ăn trưa, tất cả thanh niên trí thức đến công xã đi dạo phố đều sẽ đến nhà ăn công xã.

Đến lúc đó đến thẳng nhà ăn tìm người cũng được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà thật đúng là trùng hợp, còn chưa đến thời gian buổi trưa, lúc hai người đến hợp tác xã mua bán đã gặp Phương Xảo Như, bạn cấp 3 của Mã Đình Đình.

“Xảo Như."

Mã Đình Đình nhìn thấy bên trong bèn hô một tiếng.

Phương Xảo Như quay đầu lại nhìn thấy Mã Đình Đình thì ngạc nhiên nói: “Đình Đình! Tôi còn định buổi trưa đến nhà ăn tìm cậu đấy, không ngờ đã gặp được cậu trước rồi."

Bọn cô là bạn học cấp 3. Lúc học chung mối quan hệ không đặc biệt thân thiết lắm, nhưng khi xuống nông thôn thì tầng quan hệ này tự nhiên mang lại cho bọn họ cảm giác thân thiết hơn. Thỉnh thoảng còn có thể lẻn ra khỏi cửa, hẹn nhau ăn một bữa cơm.

Mã Đình Đình cười nói: “Tìm tôi có chuyện sao?"

Nói xong ánh mắt nhìn xuống mảnh satin đỏ trên tay cô ta, nghĩ đến lời nói của Chu Hiểu Mỹ, trong lòng đập thịch một cái, cái này, không, không thể phải không?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 81: Chương 81



Phương Xảo Như đã để mảnh satin trên tay xuống đưa cho cô gái bên cạnh rồi đi qua kéo cánh tay Mã Đình Đình, cười nói: “Đúng, có chuyện tìm cô hỏi thăm, cô có muốn mua cái gì không? Tôi đi mua cùng với cô trước, lát nữa tôi mời cô ăn bánh bò"

Mã Đình Đình nhìn Liêu Thịnh theo bản năng.

Liêu Thịnh nói: “Vậy thanh niên trí thức Mã đi dạo cùng với bạn học cô đi, tôi và Kiến Quốc đi mua chút đồ, buổi chiều đến thời gian đợi ở chỗ xe bò là được.

Anh ấy và Từ Kiến Quốc cầm danh sách mua một số đồ mà nhà máy cần dùng.

Mặc dù có tiếc nuối nhưng Mã Đình Đình vẫn gật đâu.

Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc rời đi.

Phương Xảo Như cười nói: “Sao thế, cậu thật đúng là thích đỏ mặt giống như hồi trước.

Cũng không nhiều lời, chào hỏi một tiếng với người bạn lúc ban đầu một tiếng rồi cùng Mã Đình Đình ra ngoài đi dạo.

Phương Xảo Như tìm Mã Đình Đình là muốn hỏi chuyện mở nhà máy của đại đội bọn họ.

“Các cậu đã nhận được tin tức nhanh như vậy rồi sao?" Mã Đình Đình hỏi.

Cái biển này mới lập chưa được mấy ngày mà.

Phương Xảo Như cười nói: “Hai đại đội cách nhau khá gần, trong thôn cũng nhiều quan hệ thông gia nên chuyện lớn như này sao có thể không truyền ra ngoài được chứ? Trong thôn chỗ chúng tôi có rất nhiều người muốn vào nhà máy đó... Huống chi bây giờ bên đại đội chúng tôi cũng sắp đói rồi, mỗi ngày lên núi săn thú đốn củi cũng không kiếm được mấy công điểm."

Nói đến đây cô ta thở dài, nói: “Mùa đông này các cậu có thể mỗi ngày ở trong phòng làm việc có thể lấy đầy công điểm, ăn no bụng. Bên chúng tôi hâm mộ khủng khϊếp, truyền ra từ lâu rồi."

Phương Xảo Như là muốn hỏi rốt cuộc nhà mày xảy ra chuyện gì, nếu tuyển công nhân thì những thanh niên trí thức ở đại đội khác như bọn họ có cơ hội vào không, tiền lương, đãi ngộ như thế nào.

“Nhà máy mới xây dựng, thầy dạy tay nghề cho mọi người vẫn còn chưa đến nữa"

Mã Đình Đình nói: “Những cái đó bọn tôi cũng không rõ, nhưng mà cậu yên tâm, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu trước, lát nữa tôi cũng hỏi giúp cậu một chút."

Phương Xảo Như vui vẻ cảm ơn cô ấy, mua bánh bò muốn mời Mã Đình Đình ăn.

Mã Đình Đình cũng không từ chối mà nhận lấy, nhưng quay đầu mua một cái bánh vừng cho cô ta, nói: “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu"

“Gần đây cậu không có chuyện vui gì chứ?"

Cô ấy thăm dò trước.

Mặc dù cô ấy thấy cảm xúc của Phương Xảo Như bình thường, còn không ngừng nghe ngóng chuyện nhà máy với cô ấy. Thấy dáng vẻ không giống như sắp kết hôn cùng với con trai kế toán đại đội bọn họ, nhưng vẫn cẩn thận một chút.

“Chuyện vui gì?"

Phương Xảo Như mờ mịt.

“Ví dụ như chuẩn bị kết hôn gì đó?"

Mã Đình Đình tiếp tục.

“Kết hôn gì cơ? Kết hôn với ai?"

Phương Xảo Như hừ nhẹ, nhưng cô ta nghĩ đến cái gì đó đột nhiên cười nói: “Nếu không thì cậu giới thiệu một nam thanh niên trí thức bên chỗ các cậu cho tôi đi. Ôi, Hàn Đông Nguyên có người yêu chưa? Nếu không thì cậu giới thiệu anh ta cho tôi đi"

Mã Đình Đình: “Nếu anh ấy muốn người khác giới thiệu đối tượng cho thì còn có thể đến phiên cậu sao?"

Phương Xảo Như “haha” cười ra tiếng, nói: “Chẳng phải tôi đang nói giỡn với cậu sao? Đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy anh ta chứ, bề ngoài đẹp thì đẹp, lợi hại cũng rất lợi hại nhưng mà lợi hại quá, tôi không chịu nổi, cậu vẫn nên giới thiệu một người bình thường cho tôi thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, Phương Xảo Như mới nhớ ra trước đó hình như Mã Đình Đình có nói cô ấy cũng có chuyện muốn hỏi cô ta, hỏi: “Đúng rồi, không phải ban nãy cậu nói có chuyện muốn hỏi tôi sao? Chắc không phải là hỏi tôi dạo này có chuyện vui hay không chứ? Khó hiểu như vậy hả?"

“Không phải"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 82: Chương 82



Rốt cuộc Mã Đình Đình cũng quay về chủ đề chính, nói: “Tôi muốn hỏi thăm một chuyện với cậu. Là con trai kế toán đại đội các cậu hình như tên Trương Văn Thuận gì đó, nghe nói đang rất tốt với một nữ thanh niên trí thức đại đội các cậu, có chuyện này sao?"

“À, cậu hỏi chuyện này à"

Phương Xảo Như nhìn Mã Đình Đình, cười mỉm nói: “Hồi trước cậu đâu phải người nhiều chuyện, nói đi, có phải có người tìm cậu hỏi thăm chuyện này phải không?"

Mã Đình Đình cũng không giấu cô ta.

Dù sao bên phía Liêu Thịnh cũng sẽ tìm người hỏi, cũng không lo Phương Xảo Như có lòng riêng cố ý giấu cô ấy cái gì.

Cô ấy nói: “Ừm, Trương Văn Thuận đó, không phải anh ta đính hôn với con gái bí thư đại đội chúng tôi sao? Cô gái đó tìm tôi hỏi thăm giúp, Trương Văn Thuận đột nhiên tìm cô ấy từ hôn, cô ấy không thể tìm người hỏi thăm có chuyện gì đó sao?"

Chẳng hề nói thẳng cho cô ta biết lý do thoái thác mà Trương Văn Thuận nói kia.

“Chao ôi, chuyện này à."

Phương Xảo Như thở dài nói: “Không phải trước đó cậu nhìn thấy tôi và một cô gái đi chung với nhau sao?"

" Là cô ấy. Cô ấy xuống nông thôn sớm hơn chúng ta, mấy năm rồi. Thực ra mấy năm trước Trương Văn Thuận đã thích cô ấy, nhưng mà lúc đó vẫn còn đang có người yêu ở trong thành phố nên không đồng ý với Trương Văn Thuận. Mấy ngày trước cô ấy đột nhiên nhận được thư của người yêu trong thành phố kia, nói là không đợi cô ấy được nữa, muốn kết hôn cùng với một cô gái khác. Tính cô ấy yếu đuối không chịu nổi đả kích này, khoảng thời gian đấy đều dựa vào sự chăm sóc của Trương Văn Thuận mới chống đỡ được. Dưới sự cảm động nên cô ấy đã đồng ý với anh ta rồi thành người yêu với anh ta"

Cô ta nói xong nhìn về phía Mã Đình Đình, không chú ý đến sắc mặt của cô ấy đã thay đổi mà nói tiếp: “Đình Đình, tính tình của con gái bí thư bọn cậu là như nào vậy? Nghe Trương Văn Thuận nói anh ta và con gái của bí thư bọn cậu hoàn toàn là do bố mẹ ra lệnh ép cưới, đàn ông chưa kết hôn mà có điều kiện ở trong núi khá ít. Cho dù là con gái bí thư, nếu tìm được một người dân bình thường cũng sẽ sống cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời như những người dân khác. Cho nên bí thư các cậu dùng tình bạn bố ông ấy quyết định cuộc hôn nhân này. Nhưng anh ta và Hồng Mạn, chính là bạn cùng ký túc xá của tôi, tên là Lý Hồng Mạn. Anh ta và Hồng Mạn nói con gái bí thư các cậu trái lại cũng chẳng phải người không nói lý, anh ta sẽ nói chuyện với cô ấy thật tốt, để cô ấy chủ động từ hôn."

Khóe miệng Mã Đình Đình co rút.

Nói chuyện với cô ấy cho tốt? Nói anh ta thay quần áo giúp con gái nhà người ta, sau đó nhìn sạch người ta muốn chịu trách nhiệm?

Buổi chiều quay về xe bò Mã Đình Đình lại đối chiếu với thông tin mà mình nghe ngóng được với Liêu Thịnh, trên cơ bản xác nhận độ tin cậy của thông tin.

Ngoài ra Liêu Thịnh còn hỏi một số chuyện liên quan đến người yêu cũ của Lý Hồng Mạn kia, nhưng mà đây cũng không có ý nghĩa gì quá lớn là được.

Hôm nay Trình Ninh đều ở ký túc xá sắp xếp lại tài liệu, chọn lựa sản phẩm mộc phù hợp cho nhà máy sản xuất.

Sắp xếp danh sách xong lại vẽ bản phác thảo.

Cô định hôm nay làm xong những chuyện này rồi buổi tối sẽ đi tìm Hàn Đông Nguyên thảo luận, như vậy có thể sửa bản thảo sớm một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc gần tối Chu Hiểu Mỹ qua đây, còn đặc biệt mang mấy bánh bột ngô rau dại cho cô.

Hai người vừa ăn bánh bột ngô rau dại vừa thảo luận sản phẩm phù hợp sản xuất. Chu Hiểu Mỹ sinh ra và lớn lên ở trong núi lớn, cuộc sống, kinh nghiệm và kiến thức đúng lúc bổ sung cho Trình Ninh nên hai người thảo luận có thể gặp được chút tia lửa.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 83: Chương 83



Trình Ninh cười nói: “Hiểu Mỹ, vậy bây giờ cô cũng không vội kết hôn, không bằng cũng vào nhà máy làm đi? Làm một số chuyện xử lý giai đoạn sau, cô khéo tay, chắc chắn có thể làm tốt. Kết hôn không bằng dựng sự nghiệp, đợi cô có sự nghiệp có tiền có sắc, đàn ông còn do cô chọn đấy. Với lại bố cô là bí thư đại đội, nếu chúng ta có thể có một danh ngạch tiến cử đi học hoặc là tham gia quân ngũ, cô trực tiếp đi học hoặc tham gia quân ngũ đi, rất tốt!"

Lúc làm linh hồn lang thang đã xem rất nhiều phim truyền hình với người nhà họ Hàn, suy nghĩ của Trình Ninh đã khác một trời một vực với lúc làm người trước kia từ lâu, nên lúc nói chuyện không tự giác mà bộc lộ ra.

Dù sao cô cảm thấy còn sống đã vô cùng tốt, nhưng có rất nhiều chuyện phải làm, vì cái gì phải lãng phí thời gian tốt đẹp và sinh mạng cũng đều không đáng.

“Được!"

Chu Hiểu Mỹ cảm thấy bức tranh bánh bột ngô này của Trình Ninh khá tốt.

Nghe đến mức cả người nhiệt huyết sôi trào.

Cái đó có ý nghĩa hơn nhiều so với lấy chồng.

“Nhưng mà…."

Trình Ninh duỗi tay gõ gõ sổ vẽ, nói: “Mặc dù bố cô là bí thư nhưng chỗ chúng ta còn có rất nhiều thanh niên trí thức nữa, ai ai cũng đều muốn tri thức có tri thức, muốn văn hoá có văn hoá còn có các loại tài nghệ. Bố cô và đội trưởng đại đội chúng ta đều là người công bằng chính trực, chắc chắn không thể thiên vị. Nếu cô muốn có danh ngạch giới thiệu đi học gì đó hoặc là tham gia quân ngũ, nhất định phải giỏi hơn những thanh niên trí thức kia mới được"

“Trước kia tất cả mọi người đều làm ruộng, cô nói cô giỏi hơn bọn họ, người khác cũng không tin. Có thể sau này chúng ta mở nhà máy rồi về sau còn mở trường tiểu học, vậy thì không giống nhau. Sẽ có rất nhiều cơ hội biểu hiện, còn có cơ hội kiểm tra, ví dụ như chọn ai làm giáo viên cũng đều phải thi. Chỉ cần cô làm đồ tốt hơn người khác, thi cũng tốt hơn người khác thì xem như những người tự xưng là thanh niên trí thức thanh cao không phục không được. Cho nên tôi thấy, bắt đầu từ hôm nay cô phải đọc sách nhiều hơn"

Chu Hiểu Mỹ bị Trình Ninh làm cho choáng váng.

“Đọc sách?"

Từ khi cô ấy tốt nghiệp cấp 2 đến giờ đã không đọc sách nữa rồi.

Bây giờ lại chạy đi đọc sách? Đọc sách cấp 3 sao?

Cái này có hơi đùa phải không?

“Đúng"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh xoay người rút hai quyển sách trên giá hành lý của mình ra: “Này là sách giáo khoa cấp 3 của tôi, mấy hôm nay tôi bận không dùng có thể cho cô mượn đọc trước, đọc xong nói với tôi tôi lấy cuốn mới cho cô"

Trình Ninh đã c.h.ế.t mười mấy năm, cấp 3 cụ thể học cái gì cô đã quên sạch.

Nhưng cô muốn đợi hiểu rõ chuyện bên này, nhân cơ hội khôi phục kỳ thi Đại học rồi tham gia thi Đại học quay về thành phố, nên lúc thu dọn hành lý đã để mấy cuốn sách giáo khoa cấp 3 này vào trong hành lý gửi qua đây.

Nhưng khôi phục kỳ thi Đại học còn mấy năm nữa, cô cũng không vội, cái này cho Chu Hiểu Mỹ trước rất tốt.

Trước đó cô lừa Chu Hiểu Mỹ nhiều như vậy, nói cái gì mà giới thiệu đi học hoặc là danh ngạch tham gia quân ngũ đều là giả. Thực tế là muốn khuyên cô ấy đọc sách rồi đến lúc đó tham gia thi Đại học. Cho dù thi không vào được trường đại học tốt, nói không chừng có thể thi vào một trường cao đẳng, vậy còn cần giới thiệu cái gì nữa.

Chu Hiểu Mỹ nhận lấy cuốn sách giáo khoa kia, duỗi tay lật lật, khoé mắt giật giật, rắc rối đau đầu quá, đang nói chuyện ngon lành tại sao cuối cùng kết thúc là cô ấy phải đọc những cuốn sách giáo khoa cấp 3 này vậy?

Nói thật hồi cấp 2 cô ấy cũng không học cho tốt, những kiến thức đó cô ấy đã quên hết từ lâu.

Cũng may lúc này cửa phòng ký túc xá mở, Hứa Đông Mai, Vương Hiểu Quyên, Mẫn Nhiên còn có Mã Đình Đình bọn họ đi công xã mua đồ đã về, đúng lúc giải cứu cô ấy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 84: Chương 84



Mấy người họ mua rất nhiều bánh ngọt về, thấy Trình Ninh và Chu Hiểu Mỹ đều ở đây bèn lấy ra gọi mọi người cùng ăn.

Mọi người vui vẻ phấn khởi, chỉ có sắc mặt Mã Đình Đình có hơi khác thường, cô ấy nhìn Chu Hiểu Mỹ muốn nói lại thôi.

Vốn dĩ Chu Hiểu Mỹ đã chú ý cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy đương nhiên cảm thấy có vấn đề.

Cô ấy hỏi: “Thanh niên trí thức Mã, hôm nay cô có gặp bạn học kia của cô không? Có nghe được cái gì không?"

Mã Đình Đình cắn môi.

“Ôi trời, cô ngại ngùng cái gì chứ."

Chu Hiểu Mỹ vỗ bàn nói: “Nói đi, cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm. Dù sao cuộc hôn nhân này tôi chắc chắn sẽ không cưới, chỉ là muốn biết rốt cuộc là tình huống gì mà thôi."

“Vậy, chúng ta ra ngoài nói nhé?"

Mã Đình Đình nói.

Dù sao cũng là chuyện riêng của Chu Hiểu Mỹ, ký túc xá nhiều người như vậy.

“Không cần đâu"

Chu Hiểu Mỹ xua tay, nói xong nhìn nhìn mấy người khác rồi “chậc” một tiếng, nói: “Tất cả mọi người ở đây cũng không sao, nói đi. Chẳng lẽ tôi đi rồi, lát nữa cô không nói với bọn họ hay sao? Tôi không tin, nói thẳng ra là được rồi, bớt việc cho cô."

Mọi người: “…"

Cô ấy vẫn rất thông suốt đấy!

Mã Đình Đình bèn nói những lời mà bạn học Phương Xảo Như của cô ấy ra cho mọi người nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Hiểu Mỹ nghe xong bèn đập tay lên bàn sưởi, giận dữ nói: “Ở trong núi đàn ông chưa kết hôn có điều kiện tốt khá ít? Cho dù là con gái của bí thư, nếu tìm người dân bình thường thì cuộc sống cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời như những người dân khác? Cho nên bố tôi mới dùng tình bạn bố ông ấy quyết định cuộc hôn nhân này? Tôi nhổ vào, mẹ nó là ai mặt dày mày dạn cầu xin, nói đủ thứ tốt trong nhà tôi mới đồng ý? Anh ta là thứ đầu trọc chết, răng hô c.h.ế.t giả văn nhã, điều kiện tốt mẹ nó chứ tốt!"

Tất cả mọi người bị cơn giận dữ và một tràng mắng to của Chu Hiểu Mỹ làm cho giật mình.

Nhóm thanh niên trí thức tương đối mà nói vẫn nhẹ nhàng một chút, cho dù là cãi nhau thì nhiều nhất cũng giống như lần trước Trình Ninh và Tương San San cãi nhau thôi, cũng không nói thẳng đập bàn giẫm ghế chửi ầm lên.

Trình Ninh khụ một tiếng, nói: “Bình tĩnh"

Chu Hiểu Mỹ nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nếu anh ta nói thẳng với tôi, nói vừa ý với một nữ thanh niên trí thức rồi, muốn từ hôn với tôi thì tôi xem như đá anh ta một cước cũng không hẳn sẽ không như ý anh ta. Nhưng anh ta vậy mà dám lừa tôi, vậy tôi băm vằm anh ta, xem sau này cái đuôi của anh ta làm sao vểnh lên được! Ồ, không phải anh ta nói anh ta vì cứu người, thay quần áo giúp người ta nhìn người ta sạch sẽ nên phải chịu trách nhiệm với người ta sao? Vậy tôi bảo người lột anh ta ra ném vào trong đống các bà các thím, xem các bà các thím có chịu trách nhiệm với anh ta hay không!"

Mọi người: ???

Cái này, cô ấy nghiêm túc hả?!

“Hiểu Mỹ?"

Mã Đình Đình ngập ngừng gọi cô ấy một tiếng, nói: “Cô, cô đừng kích động. Đấy cũng có thể là những lời phiến diện của bạn học tôi, không làm chuẩn được. Với lại đàn ông như vậy, chúng ta chắc chắn may mắn. May mà bây giờ bạn trai cũ của Lý Hồng Mạn kia đã tìm người khác kết hôn rồi, chứ nếu đợi sau khi cô kết hôn rồi xảy ra chuyện này, Trương Văn Thuận kia vẫn còn không rõ ràng với cô ta, há chẳng phải cô buồn nôn đến c.h.ế.t sao?"

Lời này thật ra chủ yếu là an ủi.

Bình thường mà nói nếu kết hôn rồi, cho dù Trương Văn Thuận vẫn còn có lòng gian trá, phỏng chừng cũng không có gan đó, hoặc thật sự có gan gian trá đó, nữ thanh niên trí thức nhà người ta chắc chắn cũng sẽ không chú ý đến anh ta.

Nhưng ngẫm lại lấy người như vậy, cũng đủ ghê tom?

Chu Hiểu Mỹ nghe lời này xong trái lại cũng cảm thấy đúng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 85: Chương 85



Quả thực may mà đã xảy ra chuyện như vậy, lấy loại người này, nghĩ thôi cũng đã thấy ghê tởm vô cùng.

Cô ấy tức giận một lúc rồi cũng từ từ bĩnh tĩnh lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà cô ấy là người nóng tính, chuyện này để trong lòng nên cũng không muốn ở ký túc xá Trình Ninh nói chuyện phiếm với bọn cô nữa bèn chào tạm biệt với Mã Đình Đình và mọi người: “Xong rồi thanh niên trí thức Mã, chuyện này cảm ơn cô, lát nữa tôi bảo anh hai tôi đến sau núi bắt con thỏ nướng mời mấy cô ăn. Bây giờ đã đến giờ ăn cơm rồi, tôi đi về trước."

Nói xong xoay người định đi.

Trình Ninh giữ cô ấy lại, đưa hai cuốn sách giáo khoa cấp 3 trên bàn sưởi vào tay cô ấy, nói: “Cái này đừng quên, mỗi ngày đọc một chút. Nếu như cô muốn tìm người giúp cô giám sát tiến độ thì cũng có thể tìm tôi."

Chu Hiểu Mỹ: “..."

Thái dương của cô ấy lại giật giật nữa.

Cơn tức nghẹn ở trong lòng trước đó lại giảm được mấy phần.

Cô ấy nhìn nhìn sách giáo khoa, lại nhìn nhìn Trình Ninh sau đó nặng nề cầm sách giáo khoa kia, nói: “Được thôi, tôi đọc!"

Lần này thật sự rời đi.

Những người khác có hơi chẳng hiểu ra sao cả.

Vương Hiểu Quyên hỏi Trình Ninh: “Cô cho cô ấy sách gì vậy?"

“Sách giáo khoa cấp 3."

Trình Ninh nghiêm túc nói với các cô ấy: “Tôi nói với cô ấy, lấy chồng không bằng dựng sự nghiệp, bảo cô ấy mỗi ngày đọc sách.

“Không phải lần trước cô ấy nói sao, nói bố cô ấy là bí thư đại đội, sau này chúng ta mở tiểu học đại đội, cô ấy cũng làm cô giáo tiểu học sao? Tôi nói với cô ấy, bí thư chúng ta là người công bằng chính trực, nếu cô ấy muốn dựa vào cô ấy là con gái bí thư thì trực tiếp làm giáo viên tiểu học, vậy phỏng chừng là không được. Nhưng cô ấy có thể thi mà, đọc sách cho tốt, đợi sau này xây dựng trường tiểu học, chúng ta mở cuộc thi tuyển chọn để cô ấy cũng tham gia thi, đến lúc đó chỉ cần cô ấy thi tốt hơn mấy thanh niên trí thức, vậy cô ấy làm một cô giáo tiểu học, ai cũng không thể không phục phải không?"

Mọi người: “..."

Trình Ninh thấy vẻ mặt mọi người vừa ngớ ra lại vừa nghẹn thì cười mỉm, nói: “Các cô đừng xem thường Hiểu Mỹ, trên người cô ấy có tính kiên trì đấy. Nếu cô ấy thật sự hạ quyết tâm đọc sách, đến lúc đó thật sự mở trường tiểu học, mở cuộc thi tuyển chọn giáo viên tiểu học, chúng ta xem như là tốt nghiệp cấp 3 cũng chưa chắc có có thể thi lại cô ấy. Cho nên tôi thấy chúng ta có thời gian cũng có thể đọc nhiều sách một chút, nếu không thì đến lúc đó một đám thanh niên trí thức chúng ta đều không thi lại cô ấy, trên mặt mọi người đều hổ thẹn"

Trình Ninh là người có tính cẩn thận, cô sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện liên quan đến tương lai.

Đương nhiên cũng sẽ không nói cho mấy cô ấy biết mấy năm sau kỳ thi Đại học sẽ được khôi phục, nhưng mà cô sống chung với bọn họ rất tốt, có thể cảm nhận được trong lòng bọn họ đều nhớ mong muốn về thành phố, rời khỏi núi lớn này. Cô nghĩ vậy thì dùng cách khác cố gắng hết sức để bọn họ chuẩn bị một chút cho tương lai.

Nhưng mọi người cũng không biết cô khổ cực suy nghĩ rất nhiều.

Các cô ấy bỗng chốc có hơi không nói nên lời.

Cảm thấy Trình Ninh được đấy, trên người thật sự có sự bướng bỉnh, đáng yêu nhưng lại khiến người ta hâm mộ.

Vương Hiểu Quyên nằm lên giường sưởi, nói: “Đừng kéo tôi vào, Hiểu Mỹ tốt nghiệp cấp 2, tôi cũng tốt nghiệp cấp 2, cô ấy thi hơn tôi cũng rất bình thường"

Cô ấy tuyệt đối không muốn đọc sách được không?

Nói xong lại đột nhiên xoay người, đôi mắt lấp lánh nói: “Ban nãy Hiểu Mỹ nói cô ấy muốn băm vằm cái tên Trương Văn Thuận kia, tôi thấy điệu bộ cô ấy rời đi kia, cô ấy chắc chắn sẽ không hiền, cô nói xem cô ấy sẽ làm gì? Này, mấy cô nói xem, cô ấy sẽ không thật sự l*t s*ch quần áo của Trương Văn Thuận ra rồi ném vào trong đống người đó chứ?"

Rất anh dũng!
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 86: Chương 86



Mẫn Nhiên: “Cái này, nếu như thật thì tôi thật sự vẫn có hơi muốn xem Tất cả mọi người bỗng chốc quay đầu lại nhìn cô ấy.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Mẫn Nhiên bỗng chốc có hơi nói lắp, nói: “Cô, các cô, không muốn xem sao?"

Lập tức nhận ra được cái gì, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng xua tay nói: “Tôi, không phải tôi muốn nhìn Trương Văn Thuận, tôi nói là cảnh tượng kia, a, cái này..."

Quả thực càng giải thích càng xấu hổ.

Trình Ninh “xì” cười, nói: “Thật ra tôi cũng muốn xem Trước kia cô không phải người thích góp vui, nhưng mà sau khi bị vây khốn mười mấy năm, cảm thấy sôi nổi vẫn tốt.

Về phần Trương Văn Thuận có mặc quần áo hay không, còn một đống người nhìn thấy thì làm sao?

Trình Ninh thản nhiên như vậy, Vương Hiểu Quyên cười “haha” rồi lại nằm lên giường sưởi, cười nói: “Muốn, làm sao không muốn?"

“Khụ khụ."

Hứa Đông Mai khu hai tiếng, nói: “Đánh con chuột sợ đau bình ngọc, loại chuyện này mà ầm ĩ to ra thì không tốt cho cô gái nhà người ta, các cô đừng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Còn nữa, nhìn Trương Văn Thuận kia bịa nhiều lý do quang minh chính đại đã biết người đó là người thông minh. Nếu như ầm ĩ to ra, ai biết sau này anh ta sẽ làm ra chuyện gì?"

“Đúng vậy"

Mã Đình Đình cũng thở dài.

“Hiểu Mỹ cũng không buồn, các cô buồn cái gì?"

Trình Ninh cười nói: “Yên tâm đi, Hiểu Mỹ đâu phải có một mình. Phía sau cô ấy còn có thư ký đại đội chúng ta, còn có cả gia đình bọn họ nữa, các cô còn sợ cô ấy chịu thiệt? Các cô nhìn bí thư chúng ta xem, Trương Văn Thuận còn dám làm chuyện quá giới hạn cỡ nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không thì cũng sẽ không lén lút tìm Chu Hiểu Mỹ, muốn để tự Chu Hiểu Mỹ nói với người trong nhà.

Mọi người nghe xong lập tức cảm thấy cũng phải.

Sau đó Trình Ninh nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đọc nhiều sách hơn, Hiểu Mỹ cũng vậy, để cô ấy xả ra cơn tức thì đọc sách cho tốt, rất tốt."

Mọi người: “......"

Làm ơn, một chút hứng thú cũng không có.

Trình Ninh nói lợi ích của việc đọc sách, hôm đó ba bốn giờ sáng mọi người đã ra ngoài đi dạo công xã cả ngày rồi lại ngồi xe bò mất mấy tiếng, hứng gió lạnh đầy đầu đầy mặt. Lúc này chỉ muốn thả lỏng ăn đồ ngọt, ngủ trên giường sưởi nóng nằm một lúc cho thoải mái.

Ngày mai còn phải đến xưởng gỗ làm việc nữa.

Trình Ninh thấy tất cả mọi người đều mệt nên cũng không nói nữa, bỏ đi, còn nhiều thời gian.

Nhưng mà mấy người khác ngủ còn cô nằm tổ trên giường sưởi vẽ đồ cả ngày, hoàn toàn không buồn ngủ bèn dứt khoát thu dọn tài liệu trên bàn sưởi, cầm bản vẽ phác thảo sản phẩm làm được đi tìm Hàn Đông Nguyên.

Bây giờ có lẽ cô còn sốt ruột tiến độ của nhà máy hơn Hàn Đông Nguyên.

Chỉ có nhà máy nhanh chóng đi vào quỹ đạo, kế hoạch tiếp theo của cô mới thực hiện tốt.

Cô nói một tiếng với người ở ký túc xá rồi ôm đồ đi gõ cửa ký túc xá của Hàn Đông Nguyên.

Lúc này mọi người ở ký túc xá Hàn Đông Nguyên vẫn còn sôi nổi.

Trên bàn để một đống đồ ăn.

Nhưng không giống như trên bàn ký túc xá nữ thanh niên trí thức đều là bánh bò, bánh dày đường đỏ các món đồ ngọt, trên bàn bọn họ chủ yếu là bánh kẹp hành chiên, tương ớt, lòng heo còn có một ít hạt dưa, đậu phộng.

Chu Tiên Khai mở cửa, nhìn thấy là Trình Ninh thì rất nhiệt tình, nói:“Thanh niên trí thức Trình, cô qua đây, chúng tôi mua một ít đồ ăn, qua đây ăn đi"

Trình Ninh vừa mới ăn rất no ở ký túc xá, làm sao còn có khẩu vị ăn món gì nữa cho nên cười xua xua tay, cảm ơn nói: “Lát nữa lại ăn, tôi qua đây là có chuyện chính tìm anh Đông Nguyên.

Chu Tiên Khai “à” một tiếng.

Anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên một cái.

Lúc này Hàn Đông Nguyên đang ngồi bên cạnh bàn cầm một miếng bánh kẹp hành chiên từ từ nhai.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 87: Chương 87



Ăn bánh kẹp hành chiên như vậy lại còn ăn ra được điệu bộ một mình.

Khoé mắt Chu Tiên Khai giật giật.

Anh ta thật sự nhìn không quen!

“Anh Nguyên."

Anh ta gọi: “Thanh niên trí thức Trình tìm anh này!"

Lúc này Hàn Đông Nguyên mới buông miếng bánh xuống, cái mặt mắc nợ kia nhìn về phía Trình Ninh, ánh mắt lướt từ trên mặt cô xuống tài liệu mà cô đang ôm, nói: “Có chuyện gì sao?"

Trình Ninh chỉ làm như không thấy dáng vẻ và thái độ đang ghét kia của anh, nói: “Không có chuyện gì cả. Không phải trước đó anh bảo em sắp xếp những tài liệu sản phẩm này sao? Em đã sắp xếp xong rồi, muốn cầm qua đây cho anh xem một chút, nếu không thì anh xem một chút trước? Hay là chúng ta đến nhà chính thảo luận một chút?"

“Chúng ta ra ngoài đi."

Có lẽ là vì có người yêu sớm nên Tôn Kiện là một đồng chí tốt vô cùng săn sóc.

Anh ấy nói: “Nhà chính lạnh, thanh niên trí thức Trình cô ở lại đây nói chuyện với anh Nguyên đi, chúng tôi đến nhà chính"

“Không cần"

Hàn Đông Nguyên gọi anh ấy lại, nói: “Là chuyện nhà máy, ở lại cũng có thể cùng nhau nghe một chút"

Lại quay đầu nói về phía Liêu Thịnh: “Cậu gọi Từ Kiến Quốc qua đây, lát nữa chúng ta họp"

Liêu Thịnh đồng ý rồi đi ra ngoài, lúc này anh mới lại bảo Trình Ninh, nói: “Qua đây ngồi đi."

Sau đó đứng dậy nhường chỗ của mình, ý bảo Trình Ninh ngồi lên giường sưởi của anh.

Trình Ninh đi qua nhưng không ngồi xuống mà để tài liệu và bản thảo trên tay xuống bàn sưởi của anh, sau đó rút bản thảo của mình ra đưa cho anh, đứng nói với anh: “Đây là danh sách sản phẩm có thể làm được, cái này là bản thảo thiết kế sản phẩm khả thi nhất đã được lựa chọn. Chỉ là bản phác thảo, anh xem trước đi. Nếu như được thì đưa ra ý kiến một chút, em sửa lại. Cố gắng hết sức sửa bản thảo trước khi thầy dạy tới trong hai hôm nay, có thể cho thầy dạy xem một chút để thầy ấy có phương hướng đào tạo mọi người."

Nhưng Hàn Đông Nguyên đến đối diện ngồi xuống giường sưởi bên phía Liêu Thịnh, vừa duỗi tay nhận lấy bản thảo cô đưa qua vừa ra hiệu cô ngồi xuống. Sau đó bắt đầu lật bản vẽ của cô, lại cầm bút sửa chữa thêm chú thích lên từng tờ một.

Trình Ninh không đứng nữa, cũng chào một tiếng với những người khác rồi thuận theo ý anh ngồi xuống đối diện anh đợi anh sửa.

Nhìn anh lúc lật bản thảo không nhịn được lại nhớ đến kiếp trước.

Dáng vẻ của anh sau này.

Bởi vì lúc cô nhìn nhiều nhất, có lẽ là dáng vẻ lúc anh làm việc.

Dáng vẻ anh lật bản thảo sửa chữa như bây giờ rất khác kiếp sau.

Kiếp sau lúc anh làm việc nghiêm túc đến mức khiến người ta nơm nớp lo sợ trong vòng mấy mét.

Mà lúc này anh ngồi ở trên giường sưởi, một chân tuỳ ý đá cái ghế đằng trước, trên mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại có chút uể oải. Là Hàn Đông Nguyên tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, có chút gai góc.

Trình Ninh thở dài trong lòng, chống một tay lên bàn sưởi, ló đầu qua, tay còn lại thỉnh thoảng chỉ lên bản phác thảo giải thích một hai câu cho anh.

Hình ảnh vậy mà lại hài hoà hiếm có.

Tôn Kiện cực kỳ có mắt nhìn.

Mặc dù Hàn Đông Nguyên nói để bọn họ ở lại nhưng anh ấy vẫn một tay kéo lấy Chu Tiên Khai, truyền ánh mắt cho Dương Hồng Binh rồi mấy người cùng nhau ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thấy bọn họ rời đi còn đặc biệt đóng cửa lại.

Cô quay đầu lại nhìn Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại rũ mắt xuống, vẫn không có biểu cảm gì, nhưng cũng không biết có phải Trình Ninh bị ảo giác hay không mà cảm thấy lỗ tai anh dường như có hơi đỏ.

Tiếc là bây giờ anh rất đen, không nhìn ra được.

Xuống nông thôn hơn nửa năm mà anh đã đen giống như cục than, cũng may mà anh làn da anh đẹp, xương cũng khoẻ nên dù ngăm đen như vậy vẫn duy trì được vẻ ngoài sắc bén.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 88: Chương 88



“Cái móc câu này là dùng làm gì?"

Hàn Đông Nguyên gõ gõ lên sổ vẽ, có thể là nhắc nhở cô đừng nhìn anh nữa.

Cô nhóc này cũng không biết có tật xấu gì mà lần này sau khi xuống nông thôn lúc nào cũng nhân lúc anh không chú ý là nhìn anh.

Còn dùng ánh mắt khiến người ta không được tự nhiên, cũng không biết là uống phải thuốc gì.

Anh nhớ kỹ lại.

Hồi trước cô cũng không có tật xấu này.

Nhiều nhất là anh làm chuyện gì khiến cô không vui mới lén chọc chọc trừng anh, cái mặt bực bội và giận nhưng không dám nói gì.

Trình Ninh lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt nhìn về phía cuốn sổ vẽ, nói: “À, cái đó à, anh không cảm thấy cái móc ở đằng sau cán thìa khá đẹp sao? Có thể treo lên khi không dùng"

“Gia tăng độ khó kỹ thuật"

Anh nói: “Cô chia giai đoạn một và giai đoạn hai. Giai đoạn một đơn giản hoá độ khó sản xuất cho tất cả các sản phẩm, giai đoạn hai đợi kỹ thuật thành thạo rồi sản xuất tiếp."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh đồng ý, vội vàng ghi lại vào cuốn vở.

Hai người nói chuyện gần nửa tiếng, đợi thảo luận tất cả bản phác thảo, thậm chí là danh sách sản phẩm xong rồi nhưng bọn Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc vẫn chưa quay lại.

Tôn Kiện kéo Chu Tiên Khai rời đi, lại dùng ánh mắt gọi Dương Hồng Binh đi.

Lúc sắp đi Chu Tiên Khai cuốn lấy hộp bánh ngọt và hạt dưa ở trên bàn đi.

Mấy người bọn họ đến nhà chính.

Nhà chính không có giường sưởi cũng không có bếp lò, hơi lạnh chui thẳng vào trong người.

Chu Tiên Khai giậm giậm chân, thở dài, nói: “Cậu nói xem anh Nguyên yêu đương, anh ta ấm áp tại sao chúng ta phải chịu lạnh chịu rét chứ?"

Bọn họ đáng thương lắm đấy, vì đi công xã mà ba giờ sáng đã dậy, hứng gió lạnh cả ngày, dễ dàng sao?

Dương Hồng Binh có hơi ngớ người.

Anh ấy hỏi: “Rốt cuộc thanh niên trí thức Trình có phải là người yêu của anh Nguyên không vậy?"

Những người khác đã từ bỏ việc đuổi theo nghiên cứu chân tướng này từ lâu, nhưng anh ấy vẫn còn đang rối rắm vấn đề này.

“Bây giờ không phải, sớm muộn gì cũng phải"

Chu Tiên Khai vừa giậm chân sưởi ấm vừa duỗi tay cầm miếng bánh ngọt trong giỏ nhét vào miệng.

Khoé mắt nhìn thấy dáng vẻ Dương Hồng Binh có hơi ngốc nghếch thì đột nhiên nổi lên ý xấu, nói ra ý kiến tồi: “Nếu không thì cậu thử xem, nếu tôi nói thanh niên trí thức Trình rất tốt, vẻ ngoài giống như tiên nữ, tính tình lại tốt, còn có thể làm việc. Dù sao bây giờ anh Nguyên không thừa nhận cô ấy là người yêu, cậu đi theo đuổi xem. Nói không chừng ông trời đổ cơn mưa đỏ, cô ấy nhìn trúng cậu".

Dương Hồng Binh run cầm cập.

Tôn Kiện tát một cái vào đầu Chu Tiên Khai, nói: “Sao cậu không tự mình đi thử đi?"

Nói xong quay đầu lại nhìn Dương Hồng Binh, nói: “Cậu đừng để ý cậu ta, cái người này bụng đầy ý nghĩ xấu"

Dương Hồng Binh gãi gãi đầu, rất thật thà nói: “Thực ra anh ấy nói đều là lời thật, nhưng mà chuyện yêu đương này lại không phải đẹp là được. Cho dù thanh niên trí thức Trình có đẹp hơn, cô ấy cũng không phải kiểu tôi thích. Cho nên anh Chu này, sau này anh đừng nói lời này nữa. Nếu không thì người khác hiểu lầm, ảnh hưởng đến sau này tôi yêu đương thì sao?"

Chu Tiên Khai và Tôn Kiện:…….

Lúc này Trình Ninh vẫn còn đang thảo luận chuyện trong ký túc xá Hàn Đông Nguyên.

Hai người nói chuyện bản thảo và danh sách sản phẩm có thể sản xuất xong, Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc vẫn còn chưa quay lại. Trình Ninh thu dọn bản thảo, nói: “Em về sửa sang lại một chút, hai hôm nay sẽ nhanh chóng đưa cho anh."

“Được."

Hàn Đông Nguyên nói: “Ban ngày sửa, nếu trong phòng tối thì thắp đèn dầu lên, lát nữa bảo Liêu Thịnh lấy một thùng cho cô."

Trình Ninh đồng ý.

Bây giờ dầu hoả cũng rất quý giá, hiện tại cô vẫn luôn dùng với bạn cùng phòng, dùng lâu dài đương nhiên không được.

Cô đây cũng xem như vì công tiêu xài.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 89: Chương 89



Cô đứng lên, nói: “Vậy em về trước nhé?"

“Không vội"

Nhưng Hàn Đông Nguyên lại nói: “Ngồi trước đi, đợi Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc qua đây cùng nhau họp. Đúng rồi, môn Toán cô ổn chứ?"

Môn Toán?

Cô vừa mới lấy sách giáo khoa môn Toán cấp 3 cho Chu Hiểu Mỹ rồi.

“Vẫn, vẫn được."

Cô có hơi chột dạ nói.

Cô nhớ lúc cô đi học thành tích vẫn rất tốt, nhưng dù sao đã c.h.ế.t mười mấy năm, nên quên đã quên hết rồi.

“Cô thử giúp nhà máy làm chút dự toán xem". Hàn Đông Nguyên nói: “Tiền là cô mang tới, cô tính một chút xem. Trước khi chúng ta có thể kiếm tiền, giai đoạn trước của nhà máy đại khái phải bỏ vốn bao nhiêu, có chỗ không hiểu thì hỏi tôi."

“Chia mấy phần, công điểm công nhân, phí nguyên vật liệu, chi phí mua công cụ, còn có cái khác nữa, như là chi phí mời thầy dạy, phí đi lại chúng ta có thể phải đi Bắc Thành công tác, tính thử xem. À, cô liệt kê những dụng cụ cần thiết ra. Mấy hôm nay cô cũng làm việc ở xưởng gỗ mấy ngày rồi, chắc có lẽ biết những dụng cụ cần thiết gì rồi phải không. Trước tiên không cần quan tâm đơn giá, những cái này tôi đã liên hệ với xưởng nội thất rồi, bọn họ sẽ gửi một lô công cụ khấu hao qua đây cho tôi."

Trước khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn thì có đi làm trong Tập đoàn Công trình Xây dựng Bắc Thành, công việc là điều phối lắp đặt đồ nội thất với xưởng nội thất dưới trướng cho nên rất quen thuộc với phía bên xưởng nội thất. Thầy Diêu – thầy dạy thợ mộc nghỉ hưu ấy – cũng là quen biết như vậy.

Đợi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn giao công việc cho Trình Ninh, đơn vị cảm thấy Trình Ninh không làm được công việc mà anh đã làm trước đó. Đúng lúc xưởng nội thất có một vị trí bèn sắp xếp Trình Ninh qua đó.

Cho nên thực ra Trình Ninh còn hiểu rõ tình hình xưởng nội thất hơn.

Đây cũng là nguyên nhân trước đó rõ ràng Hàn Đông Nguyên có thể kiếm tiền bằng việc thu thập lâm sản, nhưng cuối cùng lại quyết định thành lập nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ.

Làm lâm sản phải tìm người dân nhận hàng, phải kiểm hàng, phải qua công xã bán, trung gian còn phải đề phòng bị người khác tố cáo, một loạt việc đều phiền phức.

Không giống như nhà máy, sau khi bắt đầu làm giao việc cho cấp dưới thì bớt được nhiều chuyện.

Thời gian của anh cũng tự do.

Nói là giai đoạn đầu bỏ vốn do anh ứng ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực ra chủ yếu cũng là công điểm công nhân.

So với thành phố lương mười mấy hai chục một tháng, công nhân thành thạo hơn mười mấy thì chỗ này quả thực quá nghèo.

Một ngày của người dân và thanh niên trí thức đầy công điểm cũng chỉ là một cân lương thực phụ, bột gạo hoặc là khoai lang. Một tháng ba mươi cân lương thực phụ, tính ra cũng chỉ hai ba đồng. Ba mươi công nhân, một tháng cũng chưa đến sáu bảy mươi đồng. Cho dù thêm chút lương thực tinh luyện, một tháng cũng không đến một trăm đồng.

Phí nguyên vật liệu là gỗ trong núi đều là miễn phí.

Sau đó là chi phí mua dụng cụ một lần, những cái này anh dùng giá gia công để mua những dụng cụ cũ do xưởng nội thất loại bỏ ném vào trong kho, giá cả vô cùng rẻ, giao hàng cũng không xa.

Cho nên cho dù không có Trình Ninh đưa tiền bán việc qua, chịu đựng mấy tháng với anh mà nói cũng không phải vấn đề rất lớn.

Huống chi mấy tháng trước đó cũng không phải hoàn toàn không kiếm được tiền.

Trong hai tháng qua anh nhờ người dân vót bản gỗ, làm thớt gỗ đơn giản nhất, ghế nhỏ, tạo hình bình thường nhưng thắng ở chất lượng khá tốt. Một cái bán cho xưởng nội thất cũng có hai ba xu, bảy tám xu, bán ra một lô hàng đã lấy được hơn một trăm đồng.

Cho nên mở nhà máy đối với Hàn Đông Nguyên mà nói chẳng hề đến mức khó khăn như người khác tưởng.

Nhưng ngay cả đối với Hàn Đông Nguyên hay những người thì đều không nghĩ nó khó khăn như vậy. Khó khăn như vậy thì ngay cả về mặt đối ngoại lại càng khó nói hơn.

Ví dụ như Liêu Thịnh ở ký túc xá của Từ Kiến Quốc.
 
Back
Top Bottom