Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 60: Chương 60



Hàn Đông Nguyên ghét nhất là loại chuyện thế này.

Thật ra trước đây, tính Trình Ninh thường yên lặng, chậm nhiệt.

Yên lặng đến mức không có nói chuyện với ai trong mấy chục năm. Hiện tại, cô cực kỳ thích không khí mọi người ở bên cạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, để phòng ngừa tai họa, cô chắc chắn muốn quan hệ hài hòa với người trong đại đội.

Cô nói: “Em có xen vào đâu, chỉ là hỏi thăm chút. Hơn nữa, em đến đây, Hiểu Mỹ cũng giúp em nhiều. Anh xem, trứng gà quý, mẹ cô ấy đưa cho, bản thân cô ấy còn tiếc không ăn lại mang cho em. Người đối với em như thế bị chồng chưa cưới lừa gạt, trước thềm kết hôn lại muốn kết hôn với người khác, gạt cô ấy ra. Cô ấy muốn biết sự thật, cũng không phải cái gì khó khăn, sao có thể không giúp một tay chứ?"

Hàn Đông Nguyên: “Ồ? Giống như là tình hữu nghị trứng gà.

Trình Ninh:“..."

Nói chuyện bình thường thì anh c.h.ế.t à?

“Anh nói đi, có thể giúp đỡ không?" Cô tức giận nói.

Hàn Đông Nguyên nhếch môi nói: “Đã lấy đồ của người khác thì phải cho lại. Cô đã ăn trứng gà của người ta rồi sao có thể không giúp chứ?"

Trình Ninh: “..."

Cô chỉ lấy ra so sánh sao anh cứ nói chuyện trứng gà chứ?

Trình Ninh tự nhận mình da mặt dày qua mấy chục năm nhưng bị anh nói, nét mặt già cũng nóng lên.

Cô thầm nghĩ, khó trách năm đó cô và anh đối lập nhau. Tính cách như thế, người bình thường sao chịu nổi?

Người nào chịu được chứ?

May là hiện tại cô không phải là người bình thường.

Cô chỉ nghe kết quả.

Tóm lại là anh đồng ý giúp đỡ.

Cô giận dỗi gật đầu nói: “Em đi đây. Anh mà điều tra ra cái gì thì nói ngay cho em đấy"

Lại liếc nhìn hộp đựng bút nói: “Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với em"

Hàn Đông Nguyên từ chối cho ý kiến, Trình Ninh xoay người rời đi.

Đến cả giỏ bằng cành liễu cũng không lấy.

Không biết có phải là tức giận nên quên không?

Trình Ninh đi rồi, ánh mắt Hàn Đông Nguyên dừng lại chiếc giỏ nhỏ bằng cành liễu mấy giây rồi rời đi. Nhìn bóng dáng cô đóng cửa “Cạch!” một tiếng, bỗng nhiên anh nở nụ cười.

Lúc này, bề ngoài giống như không so đo với anh nhưng thực tế thì thấy được dáng vẻ tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Điều đó là bình thường.

Đôi chân dài của anh bước xuống đất, xuống khỏi bàn sưởi, đi tới cửa, hơi cà lơ phất phơ đứng ở cửa nhìn theo cô đi qua hành lang trong cơn gió lạnh trở về ký túc xá. Sau mới quay lại ký túc xá, ánh mắt liếc thấy mấy người Liêu Thịnh đã từ nhà chính trở về, ngay cả cửa cũng không đóng.

Trình Ninh trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng ký túc xá nhìn cô đầy kỳ lạ.

Vương Hiểu Quyên lảng tránh hỏi cô: “Trình Ninh, chẳng lẽ cô đúng là vì thành niên trí thức Hàn nên tới đây?"

Nói xong giơ tay lên: “Chúng tôi chỉ tò mò thôi. Cô yên tâm, nếu đúng là cô vì thanh niên trí thức Hàn mới tới đây, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô trăm phần trăm, có gì đâu. Hơn nữa, rõ ràng không phải chỉ mình cô có dấu hiệu, thanh niên trí thức Hàn cũng lo lắng cho cô, chỉ là vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng thôi. Tôi nói, cô nên mài giũa anh ấy, đừng quá nuông chiều anh ấy."

Có Tương San San đi đầu, Trình Ninh nghe Vương Hiểu Quyên nói cũng không sợ hãi, chỉ là nghĩ lại mình còn chưa trả lời mà cô ấy đã nói liên tục một đoạn dài, rõ ràng là không cần đáp án, tự cô ấy có suy đoán của riêng mình.

Hơn nữa, có phải cô đúng là vì Hàn Đông Nguyên mới tới đây?

Tất nhiên là vì anh nên mới tới đây.

Lời này cũng không có sai.

Vì thế cô mặc kệ Vương Hiểu Quyên nói, cũng lười giải thích.

Dù sao việc này cũng không có gì, một thời gian rồi mọi người cũng sẽ nhận ra.

Hơn nữa, bản thân cô có chuyện gấp cần phải làm.

Chờ làm xong chuyện cũng chỉ còn hơn một năm là thi vào đại học, đến lúc đó, mọi người cũng phân chia việc.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 61: Chương 61



Cùng mọi người trong thôn sống hòa hợp với nhau, gặp và nói chuyện với Hàn Đông Nguyên, Trình Ninh giống như thấy mình ổn hơn mấy phần.

Cô thay đổi chủ đề hỏi: “Chị Đông Mai, Hiểu Quyên và Đình Đình, mấy người có quen biết thanh niên trí thức nào bên đại đội họ Trương kia không?"

“Có!"

Mã Đình Đình nói: “Tôi có một người bạn học cùng cấp ba ở đó. Chủ Nhật này tôi sẽ đi công xã, nếu như gặp cô ấy, tôi sẽ hỏi giúp cho."

Trình Ninh cảm ơn cô ấy.

Mã Đình Đình hơi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn gì chứ, tôi cũng thích tính cách của Hiểu Mỹ, nếu như người đàn ông kia thực sự lừa gạt cô ấy thì quyết không để cho anh ta thoải mái được."

Mấy người trò chuyện đến thời gian đi ngủ.

Trình Ninh nằm trên giường nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, rồi bắt đầu nghĩ đến chuyện lũ lụt sau này.

Lũ lụt xảy ra vào cuối tháng Bảy.

Mấy ngày nay cô vẫn quan sát địa hình của nơi này. Thôn họ Hàn nằm ở sườn thung lũng, dọc theo một con suối nhỏ.

Trong thôn, nhà đều là tường gạch đất nung lợp mái tranh. Có lẽ do mùa đông quá dài nên mỗi nhà làm lò sưởi, tuy là xây nhà ở sườn núi nhưng rất ít nhà gỗ.

Bây giờ tuyết rơi trắng xóa, cả thôn bao trùm bởi tuyết dày, núi hòa vào làm một, rất đẹp. Nhưng nghĩ tới lúc gió thổi mạnh, lũ bất ngờ đổ xuống thì đúng là chuyện kinh khủng.

Cô hỏi bạn cùng ký túc xá: “Chị Mai, chị Hiểu Quyên, nhà của chúng ta đều là nhà tranh, lúc mùa hè có gió lớn, mái nhà có bị lật tung không?"

Hứa Đông Mai cười nói: “Không đến mức bị lật tung nhưng dột thì có. Thế nên, ở đây mỗi khi mưa to đều phải sửa sang lại mái nhà, cứ vài năm lại đổi mới hoàn toàn."

Nói xong có lẽ là nhớ tới cơn mưa gió thổi mạnh mùa hè khiến phòng bỗng nhiên bị dột nên thở dài, nụ cười cũng nhạt đi.

Cuộc sống ở đây, hai chữ vất vả không thể hình dung hết.

“Thế lũ từ trên núi xuống thì sao?"

Trình Ninh tiếp tục hỏi: “Chúng ta ở khe núi, mưa rất to, năm trước từng xuất hiện lũ từ trên núi không?"

Hứa Đông Mai nhìn Trình Ninh nói: “Này không có, thôn chúng ta không phải ở chân núi. Nơi này mưa to không nhiều, lũ từ trên núi thường sẽ theo dòng suối chảy đi, ảnh hưởng không lớn"

Dừng lại chút rồi nói tiếp: “Đặc biệt là ký túc xá của thanh niên trí thức chúng ta ở nơi cao, mặt sau cũng bằng phẳng nên không cần lo lắng"

Cô ấy nói tiếp: “Lúc mới tới đây, bọn tôi chỉ cảm thấy điều kiện kém, làm việc vất vả, mỗi ngày đều thấy đau tay, đau chân, đau cả toàn thân. Cô là người đầu tiên tôi thấy suy nghĩ nhiều vậy đó."

“Tại trước kia làm việc ở đơn vị xây dựng nên đi tới đây lại không nhịn được nghĩ mấy chuyện này". Trình Ninh giải thích nói.

Trên giường ấm áp, mọi người nói chuyện một lúc thì buồn ngủ, dần dần không còn âm thanh.

Chỉ có Trình Ninh nằm trên giường càng lúc càng tỉnh táo.

Bây giờ đã sắp tới tháng Hai.

Thời gian trôi nhanh, cô phải nhanh chóng lập kế hoạch.

Kiếp trước, Hàn Đông Nguyên mất một cánh tay, sau khi ra viện vẫn trở về nơi này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô giấu mọi người, lén tới nhìn anh một lần.

Cô vẫn nhớ sau khi lũ rút còn để lại dấu vết, cô nói chuyện với một người miền núi, nghe người già kia nói tình huống lũ từ trên núi đổ xuống, nhớ rõ ông ấy chỉ vào chỗ đất trên sườn núi nói: “Thôn của chúng tôi bị cuốn trôi, không còn mấy nhà. Chỉ có chỗ kia không bị ngập, không bị lũ cuốn đi nên từng người trong thôn lại ở đó trông giữ. Mưa to, đồ đạc đều bị cuốn đi, không còn gì, vừa lạnh vừa đói, ngay cả lửa cũng không bật được để sưởi ấm. Ở đây chờ quân giải phóng tới đã mấy ngày, nhiều người không qua khỏi"

Cô biết cuộc sống của người dân bao thế hệ ở thôn luôn canh giữ ở nơi núi rừng này. Nơi đây hơn mười năm không xảy ra lũ bất ngờ cuốn trôi mấy trăm mạng người.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 62: Chương 62



Cô là một thanh niên trí thức, là người ngoài sẽ rất khó khuyên cả đại đội, kéo dài mấy thôn, trước tiên dọn khỏi nơi này đã.

Hơn nữa sau khi rời khỏi thì sao?

Vì thế, cô không ngừng nhớ lại chi tiếp kiếp trước, quyết định sẽ đi con đường khác.

Cô nhớ rõ ông già đó chỉ chỗ đất sườn núi, ngay phía trên kho để gỗ.

Cô đang nghĩ có thể xây một dãy nhà kiên cố ở chỗ sườn núi đó không.

Cuối tháng Bảy, khi trời mưa to, thuyết phục người dân tới đấy chắc chắn sẽ dễ dàng hơn so với khuyên người dân cùng nhau rời quê hương của bọn họ.

Nhưng xây nhà cần phải có tiền.

Còn có rất nhiều phương pháp cứu sống khác nhưng đều cần tiền.

Làm thế nào để trong một thời gian ngắn có thể cố gắng làm không để lại dấu vết?

Ban đầu cô cũng nghĩ được nhiều biện pháp.

Nghĩ có thể mang người dân kiếm thêm tiền. Nhưng cô vừa mới tới, không thân quen với người dân, đừng nói tới tiền, vấn đề chính là không có sự tín nhiệm lẫn nhau, trong một thời gian ngắn thuyết phục đại đội xây một dãy nhà mới, có đùa không?

Nhưng nghĩ đến kiếp trước Hàn Đông Nguyên đã làm được. Chỉ là một dãy nhà, nếu như cô có thể thuyết phục anh giúp cô thì không phải chuyện sẽ dễ hơn nhiều sao?

Lại nói tới Tôn Kiện và Liêu Thịnh ở nhà chính.

Hai người đang giậm chân trong nhà chính.

Một lúc sau, hai người bạn cùng ký túc xá khác là Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh cũng trở về, đi ngang qua nhà chính bị Liêu Thịnh kéo vào.

Chu Tiên Khai ồn ào nói: “Gì vậy?"

“Đi ngủ đi, cậu quan tâm làm gì?" Liêu Thịnh nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ một lát thấy Trình Ninh đi qua cửa, Liêu Thịnh mới nói: “Xong rồi, đi về thôi."

Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh khó hiểu nhìn bóng dáng Trình Ninh ở hành lang, lại nhìn về phía Liêu Thịnh và Tôn Kiện nhưng hai người này cũng không giải thích cho bọn họ, đã đi trước từ lâu.

Trở về ký túc xá, Tôn Kiện nhìn đồ vật trên bàn sưởi của Hàn Đông Nguyên, đi tới, vươn tay lấy ít thịt cho vào miệng, hỏi câu giống nữ thanh niên trí thức Vương Hiểu Quyên hỏi Trình Ninh: “Anh Nguyên, thanh niên trí thức Trình thật sự vì anh mà xuống nông thôn sao?"

Hàn Đông Nguyên nằm trên bàn sưởi, nhìn thư trên tay, lười phản ứng anh ấy.

Lúc này, Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh nhìn thấy trên bàn sưởi của Hàn Đông Nguyên đầy đồ, lại nghe Tôn Kiện nói thì tất nhiên hiểu được cái gì xảy ra.

Hóa ra là ban nãy Trình Ninh tới tìm Hàn Đông nguyên nên Liêu Thịnh và Tôn Kiện mới bị anh đuổi ra ngoài.

Dương Hồng Binh là người mới nên vẫn còn xấu hổ còn Chu Tiên Khai đã đi tới bắt đầu xé miếng thịt bò bỏ vào miệng: “Ôi!” một tiếng nói: “Cái này ngon quá đi!"

Đúng là khiến cho người khác muốn khóc!

“Anh Nguyên, hóa ra thanh niên trí thức Trình là người yêu của anh?"

Anh ấy cảm thán: “Trời ơi, người này khiến người khác giận thật, vốn em đã không đẹp trai bằng anh, tại sao tới cả người yêu cũng không đẹp bằng người yêu của anh chứ."

Mọi người: “..."

Khóe miệng Tôn Kiện giật giật: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi có thể tìm được người yêu hấp dẫn hơn thanh niên trí thức Trình sao?"

Chu Tiên Khai nhanh chóng vui vẻ: “Thật sao? Tôn Kiên, cậu cảm thấy như vậy sao?"

Tôn Kiện: “..."

Ban đầu mặt Dương Hồng Binh ngây ra, nghe tới đó thì thiếu chút nữa phụt cười.

“Đùa cái gì chứ?"

Chu Tiên Khai vừa nói, tau vừa lấy đẩy tương thịt ra, thấy rõ túi kẹo bơ cứng thỏ trắng, ngẫn người một lúc, vươn tay lấy một viên ăn, nói: “Anh Nguyên, em nhớ anh không ăn đồ ngọt mà. Ôi, người yêu cậu cũng thật ngọt ngào. Ai, ông trời sao lại bất công như vậy? Người như anh lại có thể có người yêu vừa xinh đẹp lại săn sóc, vừa hiền lành lại si tình, vì anh mà nghìn dặm xa xối xuống nông thôn. Anh có đức gì chứ..."

Anh ấy còn chưa nói xong đã bị đánh “Ba!” một tiếng vào tay.

Hàn Đông Nguyên tức giận mà nhét kẹo bơ cứng vào trong giỏ, mắng: “Ăn thì ăn đi, thịt bò cũng không chặn được miệng của cậu"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 63: Chương 63



Nói xong thì đứng dậy, tay cầm lấy thư, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Chu Tiên Khai: “..."

Anh ấy rụt rè nhìn về phía Liêu Thịnh.

Hàn Đông Nguyên không thích nói chuyện nhưng cũng không phải là người hay đùa. Bình thường bọn họ nói đùa, anh không quan tâm lắm, cho dù có nói quá thì anh cũng chỉ để lại cho bọn họ cái ót, chưa bao giờ thấy anh thật sự tức giận.

Liêu Thịnh đã cười đến mức suýt đau bụng.

“Sao thế?"

Chu Tiên Khai bất mãn nói: “Tôi nói có câu nào không đúng sao? Buồn cười thế sao?"

Tay Liêu Thịnh chống vào bàn sưởi vất vả nhịn cười, nhấp một ngụm nước, với tay lấy tương thịt bò của bà nội Hàn. Thịt bò so với của mẹ anh ấy ngon hơn nhiều, nhai một lúc thì phất tay nói: “Cậu nói, anh Nguyên, cậu ta thì có đức gì, ha ha ha... Sau này đừng có nói lung tung, thanh niên trí thức Trình không phải người yêu của Đông Nguyên. Dù sao sau này đừng có nói lung tung nữa. Nhưng tôi cảnh cáo các cậu đừng có trêu chọc thanh niên trí thức Trình, cũng đừng chú ý tới cô ấy nếu không kết quả của Chu Hùng ban sáng sẽ là kết quả của mấy cậu. Dù sao bất cứ ai chọc cô ấy thì anh ấy sẽ không thiên vị, chỉ đánh một trận thôi"

Mọi người: “?"

Đó là tình yêu thù hận gì vậy?

Chu Tiên Khai tò mò muốn chết.

Anh ấy hỏi: “Anh Thịnh, tại sao lại như vậy? Có phải là trước kia anh Nguyên và thanh niên trí thức Trình là người yêu, sau đó, thanh niên trí thức Trình phản bội, bỏ anh Nguyên của chúng ta để đến với người khác tốt hơn. Sau đó phát hiện anh Nguyên của chúng ta mới yêu thật lòng nên theo đuổi tới đây không? Cho dù trong lòng anh Nguyên của chúng ta có cô ấy, không buông xuống được nhưng không thể tha thứ cho cô ấy phải không? Ôi trời ơi, đây là loại tình cảm ngược luyến tình thâm gì vậy?"

Liêu Thịnh đang ăn tương thịt bò, cố gắng không để bản thân nghẹn chết.

Anh ấy húng hắng mấy cái, lấy cốc nước uống vài ngụm mới phát ra tiếng ho khan long trời lở đất, Chu Tiên Khai vỗ anh ấy mấy cái, anh ấy đánh anh ta một phát, mắng: “Tổ tông, cậu muốn c.h.ế.t phải không?"

Kho để gỗ.

Cố Cạnh Văn cưa một mảnh gỗ, cánh tay truyền đến một trận đau đớn.

Anh ta dừng lại, quay đầu nhìn về chỗ trống cách đó không xa.

“Sao vậy?"

Từ Kiến Quốc thấy anh ta dừng lại thì nói: “Đừng vội vàng, làm quen trước, đợi thân thể thích ứng được rồi thì sẽ ổn. Chúng tôi đều thế."

Cố Cạnh Văn hơi run rẩy, anh ta nghiến răng, lại nhìn vào vị trí trống kia hỏi: “Đội trưởng, bình thường Hàn Đông Nguyên không đi làm cùng chúng ta sao?"

Đến đây mấy ngày, anh ta chỉ gặp anh mấy lần ở vị trí đó.

Tay Từ Kiến Quốc vẫn làm việc không ngừng, cũng hướng mắt nhìn vị trí kia rồi tùy ý nói: “Có nhưng anh ấy có chuyện khác phải làm, thỉnh thoảng sẽ tới."

“Chuyện khác sao? Anh ấy đang giúp đại đội làm việc khác sao?" Cố Cạnh Văn hỏi.

Cuối cùng, Từ Kiến Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Cố Cạnh Văn nói: “Đúng vậy!

“Trước kia, vào mùa đông, chúng ta không được ở trong này để chặt gỗ, cưa mảnh gỗ đâu, đều phải đi ra ngoài kiếm củi, săn thú. Cho dù c.h.ế.t cóng vì lạnh, còn gặp phải chuyện không may thì làm cả một ngày không đủ công điểm, cũng không đủ ăn. ”

"Làm nghề mộc đơn giản này là do Hàn Đông Nguyên bàn bạc với đại đội. Anh ấy đã liên hệ xưởng, trực tiếp giúp đại đội bán, như thế mùa đông chúng ta có thể lấy công điểm.

Nhưng mấy cái đơn giản như ghế nhỏ và ghế dài không bán được nhiều tiền. "

Vân Mộng Hạ Vũ

“Gần đây, anh ấy đang hỗ trợ liên hệ thầy dạy mộc, chuẩn bị thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ nhỏ. Hiện tại có lẽ đang chuẩn bị. Cậu cứ chờ xem, qua hai ngày sẽ tuyên bố với mọi người.”

“Không dễ lập xưởng đúng không?"

Cố Văn Cạnh nghe được thì ngẩn người.

Anh ta nói: “Người dân ở chỗ này của chúng ta, tôi thấy có thể miễn cưỡng làm một số đồ gỗ cơ bản nhưng cũng vừa chậm vừa thô. Giống như anh nói, không được bao nhiêu tiền. Thành lập xưởng có thể nuôi sống mọi người sao?"

“Mọi sự bắt đầu đều khó khăn"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 64: Chương 64



Từ Kiến Quốc cười nói: “Nhưng vào mùa đông, so với việc chặt cây đốn củi thì vẫn tốt hơn không phải Sao?"

“Tiền vốn giai đoạn đầu là đại đội hay là công xã chi vậy?"

“Không!"

Từ Kiến Quốc giẫm lên miếng gỗ, dựng thẳng cưa, nói: “Đại đội và công xã đều nghèo, có gì để làm gì chứ?"

Nói xong thì tiếp tục cưa gỗ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai ngày này, Hàn Đông Nguyên đúng là rất bận rộn.

Hai ngày sau, anh đi tìm đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc.

Hàn Hữu Phúc đã gọi bí thư Chu Phác Hòe và kế toán Lý Viễn Cường, mấy người cùng nhau mở cuộc họp.

Trên bàn có rất nhiều đồ, tất cả đều làm bằng gỗ.

Ba hộp đựng bút, có hai cái cùng là hình chữ nhật, một cái vẽ hình đơn giản, một cái vẽ phong cảnh thiên nhiên, còn có một cái là khối gỗ thô. Có một số sản phẩm gỗ cơ bản khác như thìa, đũa, xẻng, chén bằng gỗ.

Hàn Hữu Phúc, Chu Phác Hòe và Lý Viễn Cường cầm từng đồ trên bàn lên xem.

“Bây giờ làm mấy thứ này không khó"

Hàn Hữu Phúc chạm vào hộp đựng bút nói: “Nhưng thật khó để có thể làm nó đẹp như vậy, lại còn có vẽ tranh nữa, chúng tôi không có cách nào làm được."

Không phải ai cũng có thể là thợ mộc.

Bọn họ ở núi rừng này nhưng cho tới nay, đồ dùng đều phải tìm tới thợ mộc ở thôn bên cạnh.

Bình thường chỉ bổ gỗ để mang đi đốt thôi.

Hiện tại, những đồ đơn giản mọi người làm được ở kho để gỗ đều là do Hàn Đông Nguyên dạy.

Hàn Đông Nguyên nói: “Hai ngày trước tôi vào trong huyện, gọi điện thoại nhờ người ta liên hệ tới một thầy dạy mộc ở đơn vị trước của tôi đã nghỉ hưu, mời ông ấy tới đấy giúp đỡ dạy mọi người. Chờ mấy ngày nữa tuyết trên núi tan thì ông ấy có thể tới đây. Mấy ngày nay tôi quan sát mọi người làm, liệt kê được danh sách sơ bộ, tuyển ra năm người dân học làm đồ tinh xảo với thầy dạy mộc. Những người khác tiếp tục làm giai đoạn đầu, cưa mảnh gỗ."

Chỉ cần biết thì mời thầy cũng không khó.

Hiện tại, mọi người không giàu nên sẽ nguyện ý làm việc để hỗ trợ thêm điểm cho trong nhà khi về hưu.

Hàn Đông Nguyên quen thuộc với thầy dạy mộc kia, tin tưởng được. Tuy phải đi đường xa nhưng ông ấy cũng bằng lòng.

Mấy người Hàn Hữu Phúc với Chu Phác Hòe nghe xong thì vui vẻ.

Phải biết rằng nghề này cho tới nay không dễ học.

Giống như thôn bên cạnh, ngoại trừ con trai và con dâu của mình thì thầy dạy mộc già kia không chịu dạy ai.

Người ngoài muốn đến học nghề là không có khả năng. Đến cháu của ông ta theo ông ta học ba năm cũng mới chỉ có thể làm vài đồ đơn giản.

Nếu như Hàn Đông Nguyên thật sự mời được thầy về dạy thì đừng nói tới thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ có thể giúp đại hội kiếm được bao nhiêu tiền mà là mọi người có thể học được kỹ thuật này, có thể truyền cho thế hệ sau, là chuyện tốt.

“Chỉ là, Đông Nguyên... người cậu mời tới giá bao nhiêu vậy? Cậu cũng biết tình hình của đại đội chúng ta..."

Mặt Hàn Hữu Phúc xấu hổ đỏ lên.

Bọn họ không hỏi nhưng là thầy dạy mộc về hưu, cấp bậc hơi cao, tiền lương một tháng cũng ít nhất năm đến sáu mươi đồng.

Cả đại đội bọn họ thu gom đồ dùng mây tre đan suốt một mùa thu, nhờ Hàn Đông Nguyên bán cho Bắc Thành, bán hai trăm đồng, được mấy trăm phiếu lương thực.

Tiền này là tiền cứu mạng cho người dân vào đông.

Hàn Đông Nguyên thản nhiên nói: “Không sao, vẫn giống như trước đây tôi nói, giai đoạn đầu này, tiền vốn do tôi ứng trước.

Thực tế, công điểm mấy ngày nay của người dân ở kho để gỗ có hơn nửa là do anh ứng trước.

Anh đã ký hiệp định với đại đội. Anh ứng trước tiền thành lập xưởng sản xuất đồ tre gỗ. Các chuyện trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ như sắp xếp nhân viên, sổ sách phải độc lập với đại đội, đại đội không thể nhúng tay, toàn bộ đều do anh sắp xếp.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 65: Chương 65



Mùa thu và đông năm ngoái, anh đã âm thầm dùng radio và phiếu lương thực thu mua một số hàng mây tre đan, để cùng đồ mây tre đan của dại đội, mang ra ngoài bán lời được một khoản tiền.

Nhưng để chi trả tiền cho giai đoạn đầu thành lập xưởng sản xuất tre gỗ thì vẫn cần tính toán tỉ mỉ. May mắn, bỗng nhiên Trình Ninh mang tới một khoản tiền nên lập tức giải quyết được tiền vốn đầu tư.

“Cũng không thể toàn bộ đều là cậu ứng được.

Hàn Hữu Phúc và Chu Phác Hòe liếc nhìn nhau, nghiến răng nói: “Đại đội nên chi, vẫn là cần phải chi"

“Tiền vốn không cần đâu.

Hàn Đông Nguyên xua tay nói: “Tình huống của đại đội tôi cũng rõ nhưng các anh có thể tin tưởng tôi đã là trợ giúp lớn nhất. Nhưng chuyện sau này của nhà máy đều do tôi quyết."

Anh nói xong, mắt nhìn về phía bí thư đại đội.

“Tất nhiên!"

Bí thư đại đội Chu Phác Hòe xoa tay, cười nói.

Vừa nãy ông ấy nhìn danh sách, bên trong có con trai ông ấy, Chu Lương Sơn. Con trai út làm không được việc khiến ông ấy lo lắng. Có thể học nghề mộc thật khiến ông ấy phấn khởi.

Ông ấy cố gắng thu nụ cười lại nói: “Nhà xưởng này làm gì đều do cậu quyết, muốn bán đi nơi nào chỉ cậu có cách, chúng tôi chắc chắn không nhúng tay vào."

Hàn Đông Nguyên gật đầu nói: “Phương diện vẽ tranh và khắc chữ không cần lo, tôi sẽ lựa trong nhóm thanh niên trí thức. Hơn nữa, đã thống nhất tiền kiếm được từ nhà xưởng trong tương lai, khấu trừ cho công nhân thì tiền còn lại, tôi có quyền dùng để mua thiết bị phát triển nhà máy, thưởng cho công nhân, dư lại để phát triển dự án như mở trường tiểu học trong thôn, cái khác như nhà xưởng nào đó. Phần còn lại cuối cùng có thể giao lại cho đại đội"

Cái này tất nhiên đại đội trưởng và bí thư không có ý kiến.

Đại đội quanh năm đều thiếu tiền, có tiền thu vào là tốt rồi. Hơn nữa, Hàn Đông Nguyên nói đều là suy nghĩ cho thôn.

Vì để trẻ em trong thôn có thể tới trường, bọn họ đã suy nghĩ xây trường tiểu học không phải ngày một ngày hai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi chuyện được quyết định, Hàn Đông Nguyên cũng không nói cụ thể cho đại đội trưởng và bí thư đại đội biết.

Vốn anh không định để bọn họ tham gia nhiều.

Trở về kho để gỗ, anh kêu Liêu Thịnh và Kiến Quốc cùng nhau mở cuộc họp nhỏ, cụ thể bàn về sắp xếp xưởng sản xuất đồ tre gỗ. Giữa trưa, ngay tại bên ngoài kho để gỗ treo lên tấm bảng bằng gỗ “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn”, trước mặt người dân và thanh niên trí thức tuyên bố thành lập nhà xưởng và sắp xếp học cùng thầy dạy mộc.

“Đây chỉ là treo tạm trước, sau khi chúng ta chọn được ngày đẹp sẽ chính thức cắt băng khánh thành. Treo lên trước sẽ tiện cho sắp xếp công việc sau này"

Anh chậm rãi nói: “Nhà xưởng sản xuất tre gỗ của chúng tôi sẽ sản xuất nhiều sản phẩm khác nhau, sẽ có nhiều quy trình. Tôi chọn ra năm người, mấy ngày nay tôi đã quan sát, bọn họ thích hợp để học quy trình. Ngoài ra còn có cưa gỗ, mài, lắp ráp cùng cần nhiều người. Chỉ cần mọi người chắc chắn muốn làm thì xưởng sản xuất đồ tre gỗ chúng tôi luôn chào đón. Hơn nữa, không phải làm mãi một bộ phận không thay đổi, nếu mọi người muốn xin chuyển làm quy trình khác, chỉ cần kỹ thuật qua kiểm tra, làm tốt và nhanh, thái độ nghiêm túc thì có thể chuyển"

Biển hiệu thông báo được treo lên vào buổi chiều, giống như một viên đá nguội ném vào một nồi nước sôi.

Người dân vui vẻ.

Nhóm thanh niên trí thức vừa kích động vừa nhiều suy nghĩ.

Bọn họ đều biết, một nhà xưởng không chỉ có công nhân cụ thể mà còn có vị trí khác.

Ví dụ như quản lý, kiểm tra chất lượng, kế toán còn có vị trị truyền thông hàng hóa nữa.

Vì thế trong lòng đều ngứa ngáy.

Hơi quen biết với Hàn Đông Nguyên không dám hỏi thẳng Hàn Đông Nguyên thì chạy tới gỏi Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc.

Cả buổi chiều ở kho để gỗ, mọi người không có tâm trạng làm việc.

Cả kho để gỗ nhộn nhịp.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 66: Chương 66



Chỉ là mấy người Vương Hiểu Quyên, Hứa Đông Mai, Mã Đình Đình và Mẫn Nhiên đều vây quanh Trình Ninh, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.

Hỏi cô có biết xưởng sản xuất đồ tre gỗ sắp xếp cho thanh niên trí thức như thế nào không.

Tất nhiên Trình Ninh không biết.

Đến cả “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” cũng là lần đầu cô nghe thấy.

Kiếp trước, ngoại trừ bà nội ngẫu nhiên nhắc tới thì không có người nào nói với cô về chuyện của Hàn Đông Nguyên.

Rất nhiều chuyện của anh lúc về quê đều là cô nghe người khác ở nhà họ Hàn nói. Hay là nhiều năm sau, dựa vào những cuộc điện thoại của anh, nói mấy lời.

Nhà xưởng này...

Cô đăm chiêu nhìn tấm biển lớn “Xưởng sản xuất đồ tre gỗ Thượng Hàn” treo lên trên cây cột gỗ lớn ở cửa kho để gỗ. Nghe thấy Vương Hiểu Quyên hỏi mới phục hồi tinh thần, lắc đầu nói:“Thanh niên trí thức Hàn chưa từng nhắc với tôi. Tôi mới vừa biết như mấy người thôi."

Triệu Chi vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của Trình Ninh.

Nghe được cô nói như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên Hàn Đông Nguyên cũng không chú ý tới “hàng xóm” đi ra cùng một đại viện với anh và đuổi theo anh tới đây.

Cũng không quan tâm tới “hàng xóm” đuổi theo anh. Buổi chiều, Hàn Đông Nguyên nhận được ba bao tải rất to.

Khi ấy anh còn ở kho để gỗ.

Kế toán đại đội Lý Viễn Cường chạy tới thông báo, cười nói: “Đông Nguyên, trong nhà cậu có người gửi tới đây ba bao tải rất to, mỗi cái đều nặng như đá. Nên tôi giúp đỡ nâng lên xe bò về đại đội chúng ta. Bên trong sợ là có nhiều đồ ăn, cách một lớp bao da mà tôi vẫn ngửi được mùi"

Ký túc xá của anh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai nghe được thì ngoái đầu lại, ánh mắt phát sáng.

Gần đây, vì Trình Ninh tới, cô đưa cho Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên nhiều đồ ăn khiến ký túc xá của bọn họ tạm biệt mỗi ngày chỉ ăn cháo ngô hoặc khoai hay bánh mỳ đen. Nhiều đồ cũng không thể đủ cho mấy người bọn họ ăn mỗi ngày.

Tương thịt bò, tương cá đã sắp hết rồi. Vừa nghe nói là người nhà gửi ba bao tải lớn cho Hàn Đông Nguyên, không phải hai mắt phát sáng sao?

Mí mắt Hàn Đông Nguyên chưa thèm nâng, nói với Lý Viễn Cường: “Được, cảm ơn kế toán Lý, xong việc tôi tới lấy.

“Anh Nguyên, chúng em cùng giúp anh"

Chu Tiên Khai dẫn đầu nịnh nọt.

Hàn Đông Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay ra vỗ bả vai anh ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xong việc, mấy người đi tới chuồng bò, mượn một con bò, kéo xe bò chở ba bao tải lớn kia về viện của thanh niên trí thức.

Nhưng khi xe bò dừng lại, Hàn Đông Nguyên không xuống xe, nhìn ba người Liêu Thịnh, Tôn Kiện và Chu Tiên Khai mang bao tải to xuống thì nói: “Tôn Kiện, Tiên Khai, Thịnh Tử, mấy cậu giúp mang đồ này tới thẳng ký túc xá của thanh niên trí thức Trình, về sẽ cho mỗi người một hũ mắm khô"

Nói xong thì hơi túm lấy dây cương của con bò già rồi vội vàng rời khỏi viện.

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “"

“Nhanh lên!"

Liêu Thịnh không hề ngạc nhiên nói: “Còn cho mấy người ít đồ ăn à? Đi, không biết chừng em gái Ninh Ninh còn hào phóng hơn.

Ít nhất sẽ cho bọn họ kẹo bơ cứng thỏ trắng.

Lại chỉ huy Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: “Cẩn thận chút, đừng để va đập, cũng đừng có mà kéo. Đồ của nữ đồng chí quý giá nên đừng làm vỡ."

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai: Muốn chết!

Mấy người cố gắng mang bao tải to tới ký túc xá của Trình Ninh, mùa đông nhưng mệt đến đầy mồ hôi.

Vương Hiểu Quyên hỏi: “Đây là cái gì?"

“Anh Nguyên đưa cho thanh niên trí thức Trình"

Chu Tiên Khai tùy tiện nói: “Nói là người nhà anh Nguyên gửi tới, nhưng ai mà biết, cũng có thể là anh Nguyên đặc biệt mua ở thị trấn cho thanh niên trí thức Trình"

Mọi người...

Trình Ninh nhìn nhìn chữ “Hàn Đông Nguyên” bằng bút lông đen vô cùng lớn ở phía trên bao tải to, lại nhìn nhìn tờ đơn không dễ thấy chút nào buộc ở miệng túi, thở dài.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 67: Chương 67



Chắc là vì để thuận tiện trong quá trình vận chuyển nên nhân viên công tác viết nhỉ.

Cô vừa chỉ huy mấy người để đồ đừng vướng mọi người đi đường ở một góc ký túc xá, vừa xé tờ đơn ở miệng túi ra, chỉ vào cái chữ to quả thực giống như con kiến, làm rõ với Chu Tiên Khai:

“Nói bậy bạ gì đó? Đây là nhà tôi gửi cho tôi, còn là tự tôi đóng gói, trước khi tôi xuống nông thôn đã gửi rồi. Chẳng phải lo lắng người còn chưa qua thì đồ đã qua trước rồi sao? Cho nên viết tên đồ của anh Nguyên".

Chu Tiên Khai liếc mắt nhìn Trình Ninh một cái: “chậc” một tiếng nói: “Thanh niên trí thức Trình à, Hàn Đông Nguyên có gì tốt? Cái vẻ mặt hung dữ giống như tội phạm đang bị cải tạo kia. Cô nhìn... cô nhìn Thịnh Tử một chút đi, cũng không tệ nhỉ. Hài hước thú vị nhân phẩm tốt, dáng người cũng không kém, nếu không thì cô cân nhắc Thịnh Tử một chút. Mặc dù kém hơn tôi một chút nhưng chắc chắn tốt gấp trăm lần cái tên Hàn Đông Nguyên kia."

Ít nhất tính tình không tệ như vậy.

Anh ta vốn định nói “cô nhìn tôi một chút” nhưng anh ta đã quen suốt ngày toe toét nói đùa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp đến phát sáng của Trình Ninh lại nghĩ đến Hàn Đông Nguyên doạ người kia vẫn dừng lại câu nói đó.

Liêu Thịnh liếc mắt xem thường.

Nhưng anh ấy đang cẩn thận di chuyển cái bao tải to kia cho Trình Ninh nên cũng không quan tâm để ý đến Chu Tiên Khai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh không phải người nhỏ mọn.

Bình thường cô vốn không quan tâm người ta nói đùa gì với cô.

Nhưng cố tình câu nói “cái vẻ mặt hung dữ giống như tội phạm đang bị cải tạo của anh ta kia” của Chu Tiên Khai đã đυ.ng đến điều cấm kỵ của Trình Ninh.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nghiêm túc rồi nói với Chu Tiên Khai: “Thanh niên trí thức Chu, anh nói đùa cái gì cũng được, nhưng nói anh Đông Nguyên cái gì mà vẻ mặt hung dữ, cái gì mà giống phạm tội, những lời này sau này xin đừng nói lung tung! Mặc dù bề ngoài anh Đông Nguyên hơi dữ một chút, tính tình hơi tệ nhưng anh ấy nhiệt tình, ngay thẳng, lòng dạ lương thiện, ngay cả động vật nhỏ cũng đều sẽ đối xử dịu dàng, tuyệt đối sẽ không làm... chuyện không tốt. Các anh là bạn cùng phòng với anh ấy, chẳng lẽ không rõ những cái này sao?"

Cái gì, cô ấy đang nói cái thứ gì vậy?

Đối nhân xử thế nhiệt tình, ngay thẳng, lòng dạ lương thiện, ngay cả động vật nhỏ cũng sẽ đối xử dịu dàng?

Cô ấy đang nói là sinh vật gì vậy, là Hàn Đông Nguyên sao?

Xin lỗi, những người bạn cùng phòng bọn họ đây thật sự không rõ lắm với những điều đấy.

Nhưng nhìn gương mặt của Trình Ninh, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn, câu nói “không rõ” kia thật sự không thể nói ra.

Đương nhiên trong mắt, trong lòng cô gái nhỏ, cái thứ chó tính tình cáu kỉnh Hàn Đông Nguyên kia rõ ràng là hình tượng đó.

Là không cho phép chửi bới.

Chu Tiên Khai cũng ngớ người.

Tôn Kiện tát Chu Tiên Khai một cái, nói với Trình Ninh: “Thanh niên trí thức Trình, Tiên Khai cái người này không biết giữ miệng, suốt ngày toe toét. Cô đừng so đo với cậu ta, lát nữa anh Nguyên về, có hừ cậu ta cũng không dám hừ một tiếng"

Trình Ninh biết bản thân mình rất nhạy cảm, thấy Chu Tiên Khai rụt rè sắc mặt sám hối thì không nhịn được cười, nhưng lập tức lạnh mặt nghiêm túc nói với Chu Tiên Khai: “Thanh niên trí thức Chu, không phải tôi trách móc anh, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng*, đừng có chuyện gì cũng có thể nói đùa được. Nhưng cái gì mà vẻ mặt hung dữ, cái gì mà giống phạm tội, sau này cũng không được nói nữa, anh Đông Nguyên không phải người như vậy"

(*Chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.)

Xây dựng hình tượng rất quan trọng. Như vậy mới không có ai nói anh đánh c.h.ế.t người, mà nếu có nói thì mọi người cũng sẽ không tin.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 68: Chương 68



Cô cũng không hy vọng sau này cho dù Hàn Đông Nguyên có bao nhiêu thành tựu, làm được bao nhiêu chuyện thì tồn tại trong miệng mọi người mãi mãi là loại thủ đoạn tàn nhẫn, mưu mô thâm trầm, qua lại thiện ác.

Rõ ràng, anh chẳng hề là người như vậy.

Chu Tiên Khai có thể nói cái gì được nữa đây.

Chỉ hận không thể giơ tay lên thề, một mực đồng ý.

Trình Ninh lại bật cười.

Cô quay đầu nhìn nhìn lên bàn, đáng tiếc trong phòng không có lấy một ly nước dư, mấy người hỗ trợ nâng đồ nặng như vậy, đóng gói lại đây ngay cả miếng nước cũng không thể mời người ta uống, Trình Ninh cảm thấy xấu hổ.

Cô vội mở cái gói hàng ra.

Cái gói hàng này là tự cô sắp xếp, đồ nào ở đâu cô đều biết nên cô lấy ra ngay một túi thịt muối đưa cho mấy người, để buổi tối bọn họ làm bữa ăn khuya.

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai từ chối nhưng nước miếng cũng đã sắp chảy ra.

Trình Ninh cười đưa cho Liêu Thịnh, bảo anh ấy cầm đi phân phát cho mọi người ăn.

Mấy người từ ký túc xá Trình Ninh trở về, Chu Tiên Khai cảm thán: “Trời ơi, có tình yêu bộ lọc thật sự dày, anh Nguyên anh ta có phúc cái gì chứ!"

Lại thở dài nói: “Haizz, Thịnh Tử, cậu nói xem, anh Nguyên anh ta có thanh niên trí thứ Trình như vậy, tình sâu thắm thiết với anh ta như vậy, anh ta còn ‘làm giá, thậm chí đích thân đưa cái gói hàng qua cũng không chịu, cậu nói xem có phải đầu óc anh ta có bệnh nặng gì phải không? Nhưng mà cố tình có bệnh nặng như thế còn có thanh niên trí thức Trình như này, một lòng một dạ bảo vệ anh ta."

Liêu Thịnh: “......"

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy phải giải thích thế nào, Trình Ninh cô thật sự không phải có tình sâu thắm thiết với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên lại càng không phải cái gì mà “làm giá”, trong đầu hiện lên hình ảnh này quả thực có thể khiến người ta lạnh cóng...

Liêu Thịnh suy nghĩ.

Cái này còn chưa xong, Chu Tiên Khai vẫn còn đang lải nhải: “Thanh niên trí thức Trình nói cái túi kia là trong nhà cô ấy gửi cho cô ấy, sợ cô ấy chưa đến nên gửi thẳng cho anh Nguyên, nhà cô ấy cũng thật sự tin tưởng anh Nguyên nhỉ. Thịnh Tử à, có phải hai nhà bọn họ đã thoả thuận ngầm chuyện này không, anh Nguyên vẫn còn cự nự?"

Liêu Thịnh: “…."

Tại sao đã xuống nông thôn rồi, thế giới cũng thay đổi?

Cả nhà đều ngầm thừa nhận Đông Nguyên và em gái Ninh Ninh là một đôi? Đông Nguyên vẫn còn cự nự?

Là đầu óc anh ấy có vấn đề sao?

Anh ấy gắng sức nhớ lại người nhà họ Hàn và trong đại viện một chút, người có liên quan đến Trình Ninh, chuyện có liên quan đến Đông Nguyên.

Đúng, đầu óc có vấn đề nhưng không phải anh ấy.

Mà là Chu Tiên Khai.

Chủ đề nói chuyện ở ký túc xá thanh niên trí thức chỗ Hàn Đông Nguyên xoay quanh hai cái bao tải lớn của Trình Ninh.

Mà chỗ Thanh niên trí thức ở ký túc xá khác đang thảo luận về nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ.

Lúc này nhóm thanh niên trí thức đã chuyển từ bên dựng nước nhận được thông tin bảo bọn họ đợi một chút, đợi nhà máy chuẩn bị xong bắt đầu sản xuất. Bên phía bọn họ nhất định sẽ dựa theo bọn họ để sắp xếp ổn thoả theo xưởng trưởng và hiệu quả công việc vào ngày thường.

Tất cả mọi người rất vui vẻ. Chỉ có Tương San San sắc mặt nhạt nhẽo.

Lưu Lệ Na nhìn cô ta, nghĩ đến cái gì đó bèn hỏi cô ta: “San San, nếu chúng ta thành lập nhà máy, tất cả mọi người có thể vào nhà máy làm việc. Nếu hiệu quả và lợi ích tốt, sau này nói không chừng còn có thể có cơ hội. Chuyện kết hôn của cô và Lý Thắng, có cần suy nghĩ thêm nữa hay không?"

Sắc mặt Tương San San lập tức đỏ lên.

Cô ta há miệng dường như muốn buột miệng nói ra cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng ngậm miệng khác thường, im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi và Lý Thắng đã quyết định ngày làm lễ cưới rồi, mùng ba tháng ba âm lịch, cuối tuần này. Nếu các cô có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé."

Mọi người bị doạ cho giật mình.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 69: Chương 69



Mùng ba tháng ba âm lịch, vậy chỉ còn chưa đến một tháng.

Nhưng mà hai hôm trước bọn cô mới nghe Tương San San nói muốn kết hôn với Lý Thắng, cái này cũng gấp quá.

“San San, chuyện này gấp quá"

Lưu Lệ Na có hơi lo lắng hỏi cô ta: “Cô đã nói chuyện này với người nhà chưa?"

Trên mặt Tương San San nổi lên sự tàn ác, cô ta cười khẩy một tiếng nói: “Nói cái gì? Ồ, tôi vừa mới nhận được thư của mẹ tôi, nói với tôi con trai bà ta chuẩn bị cuối năm kết hôn, bảo năm nay tôi để ý trong núi nhiều một chút, nhận nhiều lâm sản một chút. Thứ nhất có thể đổi tiền, đổi phiếu tốt còn trợ cấp cho con trai bà ta làm lễ cưới, thứ hai là có thể đổi ân tình trong dịp Tết. Tôi nói với bà ta tôi muốn lấy chồng ở đây, là dân bản địa, điều kiện ở địa phương cũng không tệ lắm sao? Đợi bà ta đến róc một lớp da à?"

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Lưu Lệ Na nhớ tới hồi trước cô ta ở Bắc Thành và lúc vừa mới xuống nông thôn, trong lòng khó chịu nói: “San San, kết hôn là chuyện lớn cả đời. Không phải tôi nói Lý Thắng không tốt, con người anh ta không tệ, điều kiện càng không tệ, nhưng mà nếu cô bởi vì chuyện trong nhà mà giận dỗi nhất thời mới quyết định, vậy tôi cảm thấy có thể từ từ một chút. Đợi nhà máy thành lập, cuộc sống của chúng ta có thể sẽ bắt đầu khá giả, đến lúc đó cô quyết định lần nữa cũng không muộn"

“Khá giả? Có thể khá giả hơn. Rời khỏi chỗ núi sâu rừng già này sao? Hay là có thể có người tốt hơn?"

Tương San San nói xong tự giễu cười một tiếng, liếc mắt nhìn Trầm Thanh một cái, nói: “Cũng không có ai có thể khiến tôi chịu được chỗ này".

Nếu không phải hồi đó cô ta nhất thời kích động bày tỏ với Hàn Đông Nguyên ở cái ý kia, kết quả bị Hàn Đông Nguyên từ chối thì cô ta cũng sẽ cùng với mọi người đợi nhà máy thành lập, đợi cuộc sống sau này.

Nhưng cô ta rất kiêu ngạo.

Nhà máy thành lập càng tốt, trong lòng cô ta lại càng buồn phiền đến hoảng.

"San San..."

Lưu Lệ Na không muốn nhìn cái dáng vẻ này của cô ta.

Lúc này, cô ấy trái lại thà rằng cô ta vẫn là Tương San San kiêu ngạo, khắp người đầy gai nhọn, nói chuyện cay nghiệt kia.

Cô ấy đè nén cảm xúc trong lòng, vốn dĩ còn nghĩ nếu đã như vậy vậy thì khuyên cô ta nếu đã quyết định rồi, sau này sống cùng với Lý Thắng cho tốt.

Ở đây, điều kiện của Lý Thắng quả thực là tốt nhất.

Nhưng mà Tương San San cũng không muốn nói thêm gì nhiều, không đợi cô ấy mở miệng, cô ta đã bưng chậu rửa mặt xoay người đi ra ngoài.

Cuối tuần là ngày nghỉ của nhóm thanh niên trí thức.

Thời tiết tuần này khó khăn lắm mới trời trong được mấy ngày, tuyết đọng trên đường núi cũng tan gần hết.

Nhóm thanh niên trí thức hẹn nhau cùng đi công xã, mua chút đồ rồi về. Mấy tuần trước đó thời tiết đều không tốt, lương thực tồn của bọn họ đã hết từ lâu, hoàn toàn sống bằng cháo khoai lang và bánh ngô trong nhà ăn của đại đội, cũng sắp ăn đến mức biến bản thân trở thành bánh ngô luôn rồi.

Mới đến mấy thanh niên trí thức càng muốn đi công xã để mua chút nhu yếu phẩm hàng ngày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tối hôm trước, Chu Hiểu Mỹ đặc biệt chạy tới tìm Trình Ninh và Mẫn Nhiên, nói: “Ngày mai chú họ hai tôi chạy xe bò đi công xã, hai người muốn đi cùng không? Chở hai người đi luôn.

Dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Xe bò của chú họ hai tôi có mái che, nhưng mà ngày mai tôi không đi."

Trước khi điều tra rõ ràng chuyện của Trương Văn Thuận và nữ thanh niên trí thức kia, cô ấy tạm thời không có tâm trạng nào đi mua đồ.

Bây giờ bò là tài sản của đại đội, mượn bò phải tìm đại đội phê chuẩn. Trong đại đội cũng có xe nhưng mà đều không có mái che. Hồi trước nhà chú họ hai của Chu Hiểu Mỹ có chiếc xe bò bằng gỗ do tổ tiên kéo hàng trong núi truyền lại, bây giờ bò đã mất từ lâu nhưng xe vẫn còn.

Mẫn Nhiên vui vẻ đồng ý.
 
Back
Top Bottom