Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 70: Chương 70



Cái này còn tốt hơn là chen chúc trong một chiếc xe bò không có mái che với bảy, tám người.

Đến lúc ngồi vào xe bò không có mái che chạy đường núi năm sáu tiếng, gió lạnh thổi vào mặt chui vào trong cổ khắc sâu ký ức.

Nhưng Trình Ninh lắc đầu.

Cô cảm ơn Chu Hiểu Mỹ, cười nói: “Hôm qua tôi nhận được đồ người nhà gửi cho tôi rồi, tạm thời cũng không thiếu gì nữa. Trời lạnh đừng ra ngoài hóng gió lạnh, vẫn nên làm tổ trên giường sưởi cho thoải mái."

Trên thực tế, là cô có chuyện muốn tìm Hàn Đông Nguyên thương lượng.

Hôm qua lúc mấy người bọn Liêu Thịnh chuyển gói hàng cho cô cô cũng đã hỏi, Liêu Thịnh nói hôm nay Hàn Đông Nguyên cũng sẽ ở lại ký túc xá, không ra ngoài.

Nghĩ đến bây giờ trong lòng Chu Hiểu Mỹ vẫn còn chưa buông được chuyện chồng sắp cưới cũ trước kia của cô ấy nên cô lại nói với cô ấy: “Chuyện của Trương Văn Thuận ấy, cô yên tâm. Tôi đã nói với thanh niên trí thức Hàn rồi, anh ấy đã đồng ý nghe ngóng giúp. Ngoài ra còn có Đình Đình nói, bạn học cấp 3 của cô ấy cũng ở trong đại đội, ngày mai cô ấy đi công xã nếu gặp được người bạn đó cũng sẽ hỏi thăm cô ấy"

Chu Hiểu Mỹ chớp mắt nhìn về phía Mã Đình Đình: “Vậy lúc cô hỏi thăm cần phải lanh lợi một chút, trước tiên xác nhận nữ thanh niên trí thức kia có phải là bạn học của cô hay không"

Mã Đình Đình: “ Cô ấy vốn định nói không thể nào, bạn học của cô ấy không phải loại người đó.

Nhưng cái loại người đó là loại người nào?

Thứ nhất rốt cuộc chuyện vẫn chưa rõ ràng ra sao, thứ hai sau khi xuống nông thôn, hoàn cảnh khó khăn, lao động chân tay nặng nề, không nhìn thấy được kết thúc và hy vọng, ai có thể đảm bảo ai sẽ không thay đổi chứ?

Chu Hiểu Mỹ nhìn Mã Đình Đình nghẹn lời thì cười nói: “Tôi chỉ bảo cô lanh lợi một chút, phòng ngừa lỡ như, cảm ơn nhé. Đợi cô về, tôi bảo anh hai tôi lên núi bắt con thỏ mời cô ăn thỏ nướng"

Nói cứ như thỏ trên núi giống thỏ nuôi trong vườn sau nhà cô ấy vậy.

Lại nói tiếp: “Ngày mai cô và Mẫn Nhiên cùng ngồi xe bò nhà chú hai tôi đi"

Mã Đình Đình nghe thấy cô ấy mời thì có hơi ngại, cảm ơn cô ấy nói: “Cái đó thì không cần đâu, tôi đã hẹn xong với thanh niên trí thức khác rồi"

Chu Hiểu Mỹ nhìn dáng vẻ cười mỉm của cô ấy nói: “Thực ra cô có thể nói thanh niên trí thức Liêu qua ngồi chung, mùa đông rồi, có một mái che vẫn ấm áp hơn nhiều"

“Không, không cần đâu"

Mặt Mã Đình Đình lập tức đỏ lên.

“Được, vậy tôi sẽ không cố ép cô nữa.

Chu Hiểu Mỹ cảm khái: “Thanh niên trí thức trong thành phố bọn cô thật sự thích đỏ mặt, da trắng, đỏ lên cũng đẹp. Lẽ nào là vì vậy nên tên họ Trương kia mới vừa ý nữ thanh niên trí thức kia?"

Mọi người: “....."

Muốn nói cô cũng nói xằng bậy đấy nhưng mà suy nghĩ lại cảm thấy nói ẩu nhưng cũng có lý.

“Bọn họ không ngồi, cô tạm thời để chúng tôi ngồi di."

Vương Hiểu Quyên vội vàng nói sang chuyện khác, trơ mặt nói chen vào: “Ninh Ninh không đi, Đình Đình không ngồi vậy có thể đưa tôi và chị Đông Mai đi cùng không?"

Thật sự sức hấp dẫn của xe bò có mái che quá lớn.

“Được"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Hiểu Mỹ sảng khoái nói: “Hai cô thì không thành vấn đề, chen chúc một chút còn có thể ấm áp một chút. Buổi tối tôi sẽ nói với chú hai tôi, sáng sớm mai hai người phải đến trước cửa nhà chú hai tôi để lên xe."

Hẹn thời gian xong Chu Hiểu Mỹ lại ở chỗ Trình Ninh chơi thêm một lát.

Trình Ninh vừa nhận được ba bao tải hành lý to bên trong không thiếu đồ vật tinh xảo. Cô lấy một hộp vòng cổ và kẹp tóc, đều là đồ trước kia cô tự làm. Cô bảo Chu Hiểu Mỹ chọn, cô ấy cũng không khách sáo, vô cùng vui vẻ chọn mấy cái cột tóc rồi rời đi.

Nhưng mà cô ấy cũng không phải người ham của hời cái gì, mỗi lần Trình Ninh tặng cô ấy thứ gì, hôm khác cô ấy nhất định sẽ tặng lại cho Trình Ninh cái gì đó.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 71: Chương 71



Đợi cô ấy rời đi, Mã Đình Đình cảm khái: “Cô ấy thật sự là người tâm lớn, nhưng mà tôi vẫn rất thích cô ấy."

Cô ấy là thanh niên trí thức đến cùng với nhóm Liêu Thịnh.

Đến được hơn nửa năm, trước kia ngoài lúc bắt đầu làm việc ra thì lúc riêng rất ít tiếp xúc với người dân trong thôn.

Gần đây bởi vì do Trình Ninh tiếp xúc với thím ba Chu của Chu Hiểu Mỹ nhiều hơn nên mới phát hiện những người dân trong thôn chẳng hề bài ngoại, cố chấp th* t*c như lúc đầu nghĩ. Mỗi người đều có sự đáng yêu của riêng mình, nhưng không có ngoại lệ. Chỉ cần bọn họ tiếp nhận bạn, đối xử với mọi người thật sự không có gì để nói.

Hồi trước cô ấy thật sự là ếch ngồi đáy giếng.

Hứa Đông Mai cười nói: “Đúng vậy, chúng ta tự xưng là thanh cao, có thể tính cách còn không bằng cô ấy"

Nhóm thanh niên trí thức đều đang bàn bạc chuyện đi công xã.

Lúc ăn cơm tối Cố Cạnh Văn cũng nói chuyện này với Triệu Chi.

Bọn họ không giống Trình Ninh, đầu tiên là đổi không ít đồ ở chỗ Chu Hiểu Mỹ, sau đó trong nhà lại gửi đến mấy gói hàng lớn.

Bọn họ chỉ đổi một chút đồ ở chỗ Chu Hùng, chăn cũng không đủ dùng.

Bọn họ cần mua rất nhiều đồ.

Triệu Chi do dự một chút, vẫn từ chối anh ta, nói: “Mấy hôm nay mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Mấy thứ kia, thực ra nghĩ kỹ thì cũng không có gì nhất định phải mua cả."

Cố Cạnh Văn nhìn kỹ cô ta.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ anh ta đã chăm sóc cô ta nên vô cùng hiểu rõ cô ta.

Cô ta muốn đi công xã nhưng không chịu đi, chắc là còn có nguyên nhân khác.

Nhưng mà nghĩ đến đi một chuyến mất bốn năm tiếng, qua lại cũng tám chín tiếng hứng gió lạnh, đối với cô ta mà nói thì quả thực quá khó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt anh ta trở lại bình thường, dịu dàng nói: “Vậy cậu muốn mua cái gì thì liệt kê ra, tôi mua cho cậu."

Triệu Chi mấp máy môi muốn từ chối nhưng cuối cùng lại gật gật đầu: “ừm” một tiếng nói: “Vậy làm phiền cậu."

Cô ta quả thật cần một ít đồ.

Buổi tối lúc ngủ trong ký túc xá lại bắt đầu nói chuyện ngày mai đi công xã.

Lưu Lệ Na hỏi Triệu Chi: “Triệu Chi, ngày mai chị đi công xã cùng bọn em hay là đi cùng với thanh niên trí thức Cố?"

“Người chị không thoải mái nên không đi đâu." Triệu Chi nhỏ giọng nói.

Nói xong cô ta đưa một miếng vải hoa nhí polyester cho Tương San San, nói: “Chị San San, ngày mai em không đi công xã nên không thể ăn cơm chung với mọi người được rồi. Mảnh vải hoa nhí polyester này xem như là em tặng quà đính hôn cho hai người nhé, vẫn xin chị đừng ghét bỏ."

Tương San San đỏ mặt, từ chối nói: “Chỉ là mời mọi người ăn một bữa cơm, không phải đính hôn gì cả, không cần quà.

Nói cái gì Triệu Chi cũng muốn cho cô ta, Tương San San bèn nói: “Vậy đợi đến lúc bọn chị kết hôn, em lại đưa cho chị đi Lúc này Triệu Chi mới thôi.

Lưu Lệ Na tưởng Triệu Chi không đi công xã là bởi vì cô ta đến kỳ sinh lý.

Sáng sớm hôm sau trước khi ra ngoài còn đặc biệt bỏ thêm một thìa đường đỏ trong ngăn kéo mình cho cô ta, bảo cô ta nghỉ ngơi cho tốt rồi mới rời đi.

Triệu Chi nằm trên giường sưởi, đợi nhóm bạn ký túc xá đi hết rồi mới ngồi dậy từ từ uống hết ly nước đường đỏ kia.

Nghe thấy bên ngoài không có tiếng động một lúc lâu mới bò dậy, thu dọn một túi mì sợi, một lọ rau ngâm ở trong ký túc xá. Rau ngâm là mang từ nhà qua đây, mì sợi là tối qua mua từ chỗ nhà ăn đại đội.

Cô ta cầm đồ đến phòng bếp làm đồ ăn sáng.

Ký túc xá của Hàn Đông Nguyên bọn họ là phòng bên cạnh nhà bếp ở phía đông.

Lúc cô ta đi ngang qua mỗi ký túc xá đều nhìn nhìn bên trong. Cửa sổ ở ký túc xá đều đóng chặt nên không nhìn ra được cái gì, nhưng đoán ngoài Hàn Đông Nguyên ra, những người khác chắc đều ra ngoài hết rồi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 72: Chương 72



Cô ta đứng ở trong phòng bếp một hồi lâu.

Trong nhà cô ta chỉ dùng bếp than tổ ong, nhìn thấy cái nồi và bếp này thì có hơi rầu rĩ.

Ngay lúc cô ta đang buồn phiền thì ký túc xá bên cạnh mở cửa, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đi ra từ trong ký túc xá.

Trong lòng cô ta vui vẻ, nói về phía Hàn Đông Nguyên: “Thanh niên trí thức Hàn, tôi muốn nấu một bữa sáng nhưng không biết nhóm lửa bằng bếp này, anh có thể nhóm lửa giúp tôi một chút được không?"

“Không thể."

Hàn Đông Nguyên nói dứt khoát.

Nói xong xoay người về ký túc xá: “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Triệu Chi: ???

Cái câu “tôi làm chúng ta cùng ăn” của cô ta nghẹn lại trong cổ họng.

Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia trong sự không dám tin.

Cô ta hoàn toàn không ngờ tính cách của Hàn Đông Nguyên sẽ tồi tệ như này.

Cô ta đã nghe không ít tin đồn nhưng cho dù tính tình anh tệ thế nào, những cô gái xinh đẹp được đổi xử tốt hơn sẽ vô thức cho rằng bản thân mình đặc biệt.

Cô ta đứng yên ở đó một lúc lâu, cũng không có tâm trạng làm bữa sáng gì nữa mà cúi đầu xách mì sợi và rau ngâm quay về ký túc xá.

Lúc quay về ký túc xá nhét mấy miếng bánh mì đã cứng ngắc mua từ tối qua vào miệng, thật sự càng nhét tim càng tắc nghẽn.

Nhưng mà lúc này tầm mắt nhìn xuống tay rõ ràng sưng đỏ thô ráp hơn một tuần, cảm xúc lại từ từ bình tĩnh trở lại.

Cô ta lấy khăn lau lau tay, lấy kem dưỡng da chậm rãi thoa rồi lại cầm cái gương nhỏ soi kỹ, thoa son dưỡng, chỉnh lại mái tóc rồi để gương xuống thở dài. Lúc này mới mở ngăn kéo ra cầm một xấp đồ đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra ngoài.

Cô ta lại đi đến ký túc xá ở góc phía đông kia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hít một hơi thật sâu, nói với bản thân “mình là vì để công việc càng tốt hơn, vì để giúp nhà máy phát triển”, làm vẻ mặt tốt xong rồi gõ gõ cửa.

“Vào đi"

Bên trong vang lên tiếng nói.

Mặc dù thờ ơ nhưng Triệu Chi vậy mà nghe ra được một chút nhẹ nhàng trong đó.

Hoàn toàn khác xa với cái câu “không thể” lúc ở phòng bếp trước đó.

Cô ta không kịp nghĩ kỹ mà đẩy cửa đi vào, người ngồi trên giường sưởi bên trong cũng ngẩng đầu lên.

Trong mắt Hàn Đông Nguyên hiện lên chút kinh ngạc.

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên rõ ràng lạnh đi.

“Đi ra ngoài." Anh nói.

“Thanh niên trí thức Hàn?"

Cho dù đã xây dựng tâm lý tốt rồi nhưng Triệu Chi vẫn bị hai chữ nằm ngoài dự đoán này của anh làm cho hoảng sợ, gương mặt lập tức “vọt” lên đỏ ửng.

Anh ấy có ý gì?

Chẳng lẽ tưởng bản thân đến tìm anh ấy bắt chuyện bò lên giường... gì đó sao?

Cô ta vừa định mở miệng biện luận hai câu nhưng Hàn Đông Nguyên đã nhảy xuống khỏi giường sưởi, lập tức đi thẳng đến cửa kéo cửa ra, cũng không quan tâm bên ngoài gió lạnh dội vào mà đi thẳng ra bên ngoài.

Anh đứng ở hành lang, nói về phía bên trong: “Xin mời ra ngoài nói chuyện."

Giọng điệu lạnh nhạt, chưa nói tới nghiêm khắc cỡ nào.

Triệu Chi lại nhớ đến câu nói “không thể” lạnh như băng kia của anh vào buổi sáng.

Cô ta thầm nghĩ, cuối cùng cũng biết tại sao cái người này bề ngoài đẹp rành rành như vậy nhưng truyền ra lại là hung thần ác sát, danh tiếng người hận quỷ ghét.

Tính tình kiêu ngạo như vậy ai mà chịu nổi?

Ai chịu nổi... cô ta lập tức nhớ đến người ta cũng không thèm để ý đến cô ta, nhưng cái người Trình Ninh xuống nông thôn đấy lại vẫn theo đuổi ...

Trình Ninh làm sao chịu được, chạy theo một người không coi trọng bản thân mình như vậy?

Cô ta cắn cắn môi nói: “Thanh niên trí thức Hàn, có lẽ anh hiểu lầm cái gì rồi. Tôi chỉ là tới tìm anh nói chuyện công việc, bên ngoài gió lớn cũng không tiện nói chuyện.

Hàn Đông Nguyên lạnh nhạt nói: “Đây là ký túc xá của nam thanh niên trí thức, có chuyện công việc muốn nói thì đến nhà chính nói"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 73: Chương 73



Bây giờ trai gái thanh niên độc thân nói chuyện ở trong phòng, bịa ra một số tin đồn hoặc làm chút mưu mô cũng có thể khiến bạn tức sôi máu.

Anh không sợ phiền phức, nhưng mà cũng không có hứng thú dính đến loại phiền toái này.

Anh đang nói, vừa quay đầu nhìn thấy cửa sân mở ra, có một bóng người sải bước từ ngoài đi vào, là cô nhóc kia, trên tay lại đang cầm giỏ rau. Nhìn từ phía xa xa, giỏ rau kia lại còn đang bốc hơi nóng.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy Trình Ninh, Trình Ninh cũng nhìn thấy Hàn Đông Nguyên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhìn thấy anh, mới vừa nặn ra nụ cười chuẩn bị cười chào hỏi anh, sau đó nhìn thấy một cô gái đi ra khỏi ký túc xá phía sau anh...

Là Triệu Chi.

Trình Ninh lập tức trợn tròn mắt.

Ban đầu Hàn Đông Nguyên còn có hơi ảo não, nhìn thấy cô đột nhiên trợn tròn mắt, không hiểu sao lại có hơi buồn cười, khóe miệng cong cong khó thấy, quay đầu lập tức đi về phía nhà chính.

Sân quá nhỏ.

Trình Ninh đứng thẳng ở cửa sân, Triệu Chi vừa mới ra khỏi cửa ký túc xá cảm thấy có gì đó, vừa quay đầu lại đương nhiên cũng nhìn thấy cô.

Trong lòng Triệu Chi căng thẳng, trong nháy mắt có hơi chột dạ không yên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, cô ta chột dạ cái gì?

Cô ta chân chính tìm Hàn Đông Nguyên nói chuyện công việc, Trình Ninh cũng chẳng phải là cái gì của Hàn Đông Nguyên, cô ta có cái gì mà phải chột dạ?

Nghĩ vậy cô ta thẳng lưng, còn gật gật đầu về phía Trình Ninh rồi theo Hàn Đông Nguyên đi vào nhà chính.

Trình Ninh: ......

Không nói đến Trình Ninh đứng ở trước cổng hứng gió lạnh có phản ứng gì, Hàn Đông Nguyên và Triệu Chi đã lần lượt vào nhà chính.

Triệu Chi nghênh đón ánh mắt của Trình Ninh, lúc đi qua hành lang đi về phía nhà chính, trong người vậy mà hiện lên sự sảng khoái kỳ lạ.

Cái sự sảng khoái này khiến lưng cô ta càng ngày càng thẳng, bước chân cũng càng ngày càng nhẹ.

Chẳng qua cái sự sảng khoái này đã lập tức biến mất gần như không còn khi cô ta vừa đi vào nhà chính, nhìn thấy trên tay Hàn Đông Nguyên vẫn còn cầm d.a.o khắc chơi ngồi ở chỗ đó.

Cô ta chịu đựng cảm xúc hỗn loạn, vẻ mặt đứng đắn nói: “Thanh niên trí thức Hàn, tôi qua đây là muốn hỏi anh thành lập nhà máy còn chỗ nào cần tôi giúp không. Trước kia thành tích môn Ngữ văn của tôi vẫn luôn rất tốt, lúc đi học thường xuyên viết bản thảo, từng đăng tải rất nhiều bài văn trên báo chí". Nói xong cô ta đưa đồ trong tay cho Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên đưa mắt về phía bàn một cái, Triệu Chi chỉ có thể chịu đựng sự bực bội đặt đồ lên trên bàn, nói: “Đây là một ít bản thảo của tôi, hồi trước đã từng đăng lên báo. Còn nữa, tôi từng học thư pháp, nếu cần viết lưu niệm gì đó tôi cũng có thể làm được. Nếu anh cần viết một số thư từ qua lại, tôi cũng có thể giúp."

Hàn Đông Nguyên duỗi tay lật lật xấp đồ trên bàn.

Có hai trang chữ viết lông chép lại, một xấp cắt từ báo lại còn có một ít báo chữ lớn vạch trần người phạm tội...

Hàn Đông Nguyên có hơi một lời khó nói hết.

Anh đặt đồ về lại trên bàn, nghe thấy Triệu Chi nói: “Đại đội chúng ta thành lập nhà máy, làm sản phẩm chỉ là bước đầu tiên, muốn bán ra ngoài chắc chắn còn phải tuyên truyền. Tôi có thể viết giúp bản thảo tuyên truyền, giới thiệu sản phẩm của chúng ta, còn có... Thực ra bố mẹ tôi trước kia đều làm công việc văn hoá giáo dục, mẹ tôi còn làm ở tòa soạn báo, quen biết rất nhiều người bên Bắc Thành. Tôi có thể viết bản thảo giúp rồi đăng lên báo. Thanh niên trí thức chúng ta xuống nông thôn là làm thế nào tiếp nhận bần nông và trung nông rồi giáo dục, cùng nông dân chung tay xây dựng nông thôn. Như vậy sản phẩm của nhà máy chúng ta tất nhiên sẽ nhận được sự tuyên truyền rất tốt, chỉ cần làm ra sản phẩm thì không lo không có nguồn tiêu thụ."

Quả thực rất có ý tưởng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 74: Chương 74



Tuyên truyền một chút sợ là sẽ có rất nhiều phóng viên xông qua đây.

Tiếc là Hàn Đông Nguyên lại không có hứng thú gì với chuyện này.

Anh ghét mỗi ngày làm ruộng phiền phức, nhìn nhóm thôn làng coi giữ đồ lớn nhưng cơm cũng không ăn được, muốn làm trò kiếm tiền mà thôi.

Anh không hề có chút hứng thú nào với việc phỏng vấn bởi nhiều phóng viên trên báo, sau đó lại nói một số lời hùng hồn.

Triệu Chi nhìn Hàn Đông Nguyên lạnh nhạt, cắn răng không ngừng cố gắng nói: “Nói như vậy, đại đội thanh niên trí thức chúng ta sau này nhất định có thể được bầu thành tiên tiến, nói không chừng có thể lấy được danh ngạch giới thiệu đại học... Thanh niên trí thức Hàn, anh lợi hại như vậy, cống hiến lớn cho đại đội chúng ta như thế, con đường sau này chắc chắn sẽ vô cùng rộng lớn!"

Hàn Đông Nguyên: ….. Không có hứng thú.

Anh nâng mắt nhìn thoáng qua bên ngoài.

Trong sân trống không, đã không có một bóng người nào.

Anh nắm d.a.o khắc, rũ mắt nói: “Được, tôi biết rồi. Nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ của chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, về sau các chức vụ sẽ lần lược được sắp xếp. Thanh niên trí thức Triệu nói, tôi hiểu rõ, sẽ xem xét theo tình hình nên thanh niên trí thức Triệu hãy đợi sự sắp xếp."

Anh nói xong rồi đứng dậy rời đi.

Ra khỏi cửa lại nhìn thoáng qua ký túc xá phía tây, lúc này mới chậm rãi đi về ký túc xá.

Triệu Chi đờ người, cũng không biết anh đồng ý với mình hay là không đồng ý.

Bên kia Trình Ninh đang ở ký túc xá rầu rĩ nhìn cái bát lớn trong cái giỏ rau.

Cho dù tính tình của Hàn Đông Nguyên có tệ thế nào, nhưng không ngăn được bề ngoài đẹp trai cộng thêm vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ của anh, từ nhỏ đến lớn con gái sáp đến bên người anh cũng chưa từng ít.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nhớ mang máng kiếp trước còn sống, bản thân nhìn anh khinh thường thế nào, bình thường“hừ” một tiếng có thể tránh xa bao nhiêu là tránh xa bấy nhiêu.

Nếu như có cô gái nào không có mắt tìm cô nhờ đưa miếng kẹo quà tặng gì đó, cô đều thẳng thừng không khách sáo tặng một câu “tự đưa” rồi quay đầu đi.

Ai thích quan tâm anh, những đào hoa đó à?

Nhưng Triệu Chi này không được.

Đúng rồi, cô nhớ ra rồi.

Cô nhớ đến lúc Hàn Đông Nguyên bị kết án mười năm tù, chị hai Hàn Nhất Mai nhìn thấy Triệu Chi quả thực như là muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Bởi vì nếu không phải Triệu Chi khóc sướt mướt nói với cảnh sát tên trộm kia từng cợt nhả cô ta, hết lần này đến lần khác nói “đều là tôi sai, đều do tôi, nếu không phải do tôi thì anh Đông Nguyên cũng sẽ không vô tình gϊếŧ người” với cảnh sát. Hàn Đông Nguyên là vì bảo vệ tài sản công xã mới ra tay, tính chất hoàn toàn khác nhau.

Huống chi sau đó cô ta lại cưới Cố Cạnh Văn, sau này khi Hàn Đông Nguyên ra tù Cố Cạnh Văn còn nhằm vào anh ở khắp mọi nơi.

Hoa đào thối như vậy cũng phải ngắt đi.

Cô thở dài, nghe thấy cách vách vang lên tiếng mở cửa đóng cửa đã biết là Triệu Chi quay về ký túc xá, cam chịu đứng dậy, một tay nâng một tay xách giỏ rau ra ngoài, đến ký túc xá Hàn Đông Nguyên tìm anh.

Đến trước cửa cô gõ gõ cửa.

Bên trong vang lên tiếng hỏi: “Ai đấy?"

Trình Ninh lắc đầu để bản thân mình bình tĩnh, nói: “Là em, Trình Ninh"

Cửa được mở ra từ bên trong.

“Vào đi."

Hàn Đông Nguyên uể oải nói.

Vừa nói vừa trở lại ngồi trước bàn sưởi, quay đầu nhìn cô vẫn còn đứng trước cửa bèn ra hiệu với đối diện một cái, nói: “Tìm tôi làm gì, ngồi đi."

Trình Ninh đặt cái giỏ trên tay xuống bàn sưởi rồi lấy mì trong đó ra để lên bàn, đặt đôi đũa lên trên bát rồi lại để cái giỏ xuống đất ở bên cạnh, lúc này mới ngồi xuống đối diện với anh.

Là một bát mì sợi mảnh.

Bên trong có nấm, vài miếng thịt muối còn có một miếng trứng chiên phủ lên, hành lá thái được rắc xanh mơn mởn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 75: Chương 75



Mặc dù để một khoảng thời gian nhưng vẫn còn có hơi nóng, toả ra mùi thơm nồng khiến người ta không kháng cự được.

Hoá ra trước đó thứ cô để trong giỏ, là món này.

“Ở đâu có?"

Hàn Đông Nguyên hỏi.

“Buổi sáng đến nhà thím ba Chu mượn bếp của nhà thím ấy nấu"

Trình Ninh nói: “Em chưa từng dùng kiểu bếp này, ngại nhóm lửa phiền phức nên đến nhà thím ba Chu nấu, dù sao cũng chỉ nấu một bát mì"

“Ăn đi, tiếc là có hơi nguội chút, nếu không thì vẫn còn có thể ngon hơn chút nữa". Nhưng câu nói này lại hơi có chút cảm xúc trong đó.

Hàn Đông Nguyên giật giật cái tay.

Anh cảm thấy chắc anh nên bảo cô cách xa mình ra một chút.

Nhưng mì này có hơi ngon quá phải không?

Đã bao lâu rồi anh chưa ăn bát mì phong phú như này?

Hôm nay trời lạnh, sáng sớm mà có thể ăn bát mì như này, sức hấp dẫn quả thực quá lớn.

Với lại, anh ở đây sống khổ cực là do ai ban tặng?

Không phải chỉ ăn bát mì thôi sao?

Cuối cùng anh đầu hàng, duỗi tay cầm đôi đũa rồi kéo cái bát lại gần một chút, cúi đầu bắt đầu ăn.

“Anh ăn chậm một chút."

Cô dịu dàng nói.

Đối với anh, chỉ cần anh không lên tiếng nói chuyện, nhìn anh cúi đầu yên lặng ăn cơm một mình như vậy... tựa như đã trôi qua mười mấy năm.

Đây sẽ luôn là điều khiến cô cảm thấy vô cùng chua xót, sau đó cô sẽ mềm lòng.

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước thu của cô giống như bị cái gì nhéo mạnh một cái.

Anh lập tức siết chặt cái tay cầm đũa, ánh mắt bỗng nhiên rũ xuống.

Mẹ.

Anh thấp giọng mắng một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Như này ai có thể chịu được?

Không có chuyện gì lớn lên gây tai hoạ cho người ta như này sao?

Cho dù không đợi thấy cô, nhưng Hàn Đông Nguyên cũng không phủ nhận cô nhóc này có gương mặt gây tai hoạ.

Đúng, từ nhỏ đến lớn đã gây bao nhiêu chuyện cho anh?!

Quả thực phiền c.h.ế.t anh!

Trong lòng anh tức giận, tốc độ ăn mì cũng chậm lại, cuối cùng cũng ăn xong. Người đối diện đưa tay qua như muốn thu dọn bát đũa nhưng anh đẩy tay cô ra, uể oải nói: “Trời lạnh, để lát tôi đi rửa"

Trình Ninh: ...

Vốn dĩ cô cũng không định đi rửa hộ được không.

Hôm nay trời lạnh, cô định đối xử với anh tốt một chút nhưng cũng không định đối xử tốt với anh như vậy đâu: “Em đâu nói rửa giúp anh, em để sang bên cạnh, lát nữa em tìm anh nói chuyện, ở đây vướng víu.”

Đỡ phải để lên bàn sưởi một đống bừa bộn vướng víu.

Cô nói xong lại duỗi tay lấy bát đũa anh ăn còn dư đi đến cái bàn dựa ở sau cửa.

Lần này anh không ngăn cản cô nữa, chậm rãi nhìn cô để xong lại quay lại ngồi xuống trước bàn sưởi, hỏi: “Cô tìm tôi còn có chuyện khác?"

Không có chuyện khác thì em đặc biệt đưa mì đến cho anh ăn?

Trình Ninh cảm thấy cô nhìn người đối diện này mười mấy năm, nhưng rất nhiều lúc vẫn không thể nào hiểu được mạch suy nghĩ của anh.

Mạch não nói chuyện.

Giống như mỗi câu đều khiến cho người ta sặc vậy.

Cô nói: “Ừm, em qua đây muốn hỏi anh bên phía nhà máy sản xuất có gì cần giúp đỡ không"

Hôm nay trái lại rất sôi nổi, ai ai cũng đều muốn tới giúp.

Anh nhìn cô, chế giễu nói: “Làm sao, không chịu nổi cuộc sống trong đại đội? Không phải sống c.h.ế.t nhất quyết muốn xuống nông thôn sao? Cái này cũng không chịu nổi?"

Anh đã nhận được thư của bà và bố anh, nói cô vì áy náy với anh nên mới kiên trì muốn xuống nông thôn.

Đều là vì anh, cho nên xin anh nhất định phải chăm sóc cô cho tốt.

Trình Ninh trừng anh, là ai vì không chịu nổi cuộc sống trong đại đội mới qua tìm anh hả?

Tính cách chó như vậy, thảo nào kiếp trước độc thân một mình Quả thực có thêm tiền cũng không bù lại được, thiếu hụt tính cách!

Trình Ninh trừng mắt với anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 76: Chương 76



Dưới cái nhìn của cô, Hàn Đông Nguyên có lẽ cuối cùng cũng có chút lương tâm, dù sao vừa mới ăn mì của người ta nên khẽ họ một tiếng, nói: “Muốn giúp cái gì sao? Cô nói trước xem.

Trong lòng Trình Ninh thầm nói cô đang sống, không, c.h.ế.t mười mấy năm rồi nên không so đo với anh - người thiếu hụt tính cách nghiêm trọng – cô phồng gương mặt nhỏ nhắn nói:

“Em thấy thành lập một nhà máy không phải đơn giản xoắn xuýt giúp người ta làm là được, tốt nhất có thể hệ thống kế hoạch việc cần làm cho tốt, như vậy mới không bị hỗn loạn trong bận rộn. Vấn đề khó khăn cho nên mới tới tìm anh! Em giúp anh làm cái này, ban ngày vẫn bắt đầu làm việc!"

Anh nhìn dáng vẻ cô tức giận lại cố gắng kiềm chế cảm xúc nói đạo lý với mình, không hiểu sao lại nhớ đến dáng vẻ gương mặt nhỏ nhắn còn mập mập của cô hồi nhỏ.

Hồi nhỏ anh rất tồi tệ, không quen nhìn cô ngốc ngốc rõ ràng, dáng vẻ còn cực kỳ đoan trang. Thấy cô làm cái gì cũng không nhịn được mà đá đi, cuộn len và tấm tiệp nhỏ gì đó đều bay tứ tung. Sau đó không quan tâm cô tức giận đến mức rơi nước mắt còn kìm nén dáng vẻ ngốc nghếch của mình mà nghênh ngang rời đi...

Khụ... Những chuyện đấy anh cũng không nghĩ nhiều, cuối cùng cũng có lương tâm một chút. Anh duỗi dài chân, một chân giẫm lên cái ghế đằng trước, hỏi cô: “Ồ, vậy cô nói xem phải lên kế hoạch hệ thống như thế nào cho tốt?"

Bây giờ nói cái này cũng không thể nói tốt được, Hàn Đông Nguyên của bây giờ hoàn toàn thật sự không thể so với Hàn Đông Nguyên chín chắn nội liễm của mười mấy năm sau.

Trình Ninh chỉ làm như không nhìn thấy cái dáng vẻ khó chịu kia của anh, nghiêm túc nói:

"Đầu tiên, nhà máy muốn làm sản phẩm gì, thiết kế cụ thể của sản phẩm, cấu trúc của nhà máy, mỗi người phụ trách bộ phận nào, phải quản lý thế nào, còn có sổ sách nữa. Em biết, những cái này trong lòng anh nhất định đã có dự định nhưng mà có dự định thôi thì không được, những cái đấy đều nên phải viết ra giấy trắng mực đen. Đặc biệt là sản phẩm, quy cách thiết kế kích thước cụ thể đều phải quy định nghiêm ngặt, như vậy sẽ không dễ xảy ra vấn đề do người khác làm ra Hàn Đông Nguyên nghe cô nói rõ ràng mạch lạc như vậy, trái lại thu lại thái độ uể oải ban đầu.

“Rất có lý."

Anh gật gật đầu, thu chân lại, xoay người lấy một xấp đồ đã chuẩn bị xong từ lâu ở phía sau rồi đẩy lên bàn sưởi, từ từ nói:

“Đây là mục lục giới thiệu sản phẩm của các nhà máy sản xuất tre gỗ ở Bắc Thành, còn có một số là tôi tìm người chụp ảnh giúp ở trong cửa hàng doanh nghiệp nhà nước, đúng lúc thiếu một người sắp xếp. Nếu cô đã xung phong nhận việc qua đây, vậy sắp xếp một chút, làm mục lục sản phẩm phù hợp với nhà máy của chúng ta, vẽ ra một kế hoạch."

Nói xong nhìn về phía cô, nói: “Cô cũng đến được mấy ngày rồi, cô nói một chút xem sản phẩm như thế nào phù hợp cho nhà máy chúng ta sản xuất hơn?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh thấy anh bằng lòng nghe mình, lập tức xốc lại tinh thần.

Vấn đề này trước khi đến cô đã từng nghĩ rồi.

Cô nói: “Vấn đề lớn nhất ở chỗ chúng ta là vấn đề vận chuyển, đồ đạc lớn không phù hợp với chúng ta, cũng sẽ tốn gỗ nghiêm trọng. Cho nên đồ gia dụng nhỏ tiện hơn, tiện vận chuyển, tiện tồn kho. Giống như ống đựng bút trước kia anh làm, còn có những thớt gỗ, bát, chậu, muôi gỗ, đũa gỗ dùng trong nhà bếp thường ngày rất tốt, kỹ thuật tương đối đơn giản, lại không chiếm chỗ. Đúng, em cảm thấy đồ dùng nhà bếp cũng rất tốt. Thực ra trước khi em xuống nông thôn cũng đã chuẩn bị một chút"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 77: Chương 77



Cô liếc mắt nhìn xung quanh ký túc xá của anh một cái, thấy trên bàn anh hai ngày trước có đặt đồ trong giỏ đan bằng liễu gai bèn đi qua lấy, nói với anh:

“Em không biết làm nghề mộc, nhưng trước khi đến đặc biệt hỏi thăm tình hình ở chỗ bà nội, biết người dân ở đây thường tự đan sọt vặn dây thừng, đặc biệt học với người khác cách đan loại giỏ nhỏ này, còn tìm một số sách về chủ đề này. Mặc dù không thành thạo nhưng thắng ở chỗ làm khéo. Vốn dĩ em muốn nói kỹ thuật đan sọt, vặn dây thừng của em chắc chắn không bằng người dân, nhưng có thể tận dụng những cái khéo léo đấy làm ra đồ đẹp tinh xảo, như vậy có thể bán trên núi. Những cái đấy em cũng sắp xếp ra nhé. Chúng ta tập trung vào nghề mộc trước, đợi nghề mộc đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng mời một thầy dạy đến dạy người dân đan giỏ đẹp hơn, thế nào?"

Những lời này thật ra là cô được kiếp sau gợi ý.

Nhà bếp của Hàn Đông Nguyên ở kiếp sau còn có cả một bộ đồ dùng nhà bếp bằng gỗ rất đẹp.

Lúc đó người ta chẳng hề thích những đồ dùng nhựa mà mọi người cho là thời thượng bây giờ, mà tôn sùng đồ tự nhiên bảo vệ môi trường.

Lúc cô nói, đồng tử vô cùng sáng ngời, ánh sáng chiếu vào mặt quả thực chói mắt.

Hàn Đông Nguyên trái lại không ngờ hoá ra cô xuống nông thôn chẳng hề là vì kích động.

Vậy mà thật sự đã chuẩn bị rất nhiều.

Nhưng mà cũng phải, anh nhớ hồi nhỏ cô là như vậy. Đồ lúc nào cũng được cô sắp xếp đến mức ngay ngắn, gọn gàng ngăn nắp.

Rõ ràng quần áo, giày giống với người khác nhưng mặc lên người cô lúc nào cũng tinh xảo đẹp hơn những người khác.

Hồi đó anh chê chướng mắt, không nhịn được mà đi làm cho hỏng...

Hàn Đông Nguyên quay mặt, đẩy tài liệu trên bàn đến trước mặt cô, nói: “Được, vậy cô cầm đi sắp xếp đi, làm theo ý tưởng của cô. Nhanh chóng, hai ngày nữa thầy dạy thợ mộc qua đây, để ông ấy có định hướng dạy những cái đó."

Trình Ninh trái lại không ngờ chuyện sẽ dễ dàng như vậy.

Cô nào biết trước khi cô đến, Hàn Đông Nguyên đã chuẩn bị những tài liệu này xong xuôi hết, vốn dĩ là định nhét cho cô làm.

Cô vô cùng vui vẻ, đồng ý rồi sắp xếp tài liệu trên bàn ôm vào trong lòng.

Hàn Đông Nguyên thấy cô bận rộn, im lặng một lúc lại nói: “Đúng rồi, chuyện này khá gấp. Mấy hôm nay cô không cần đi làm, làm cái này thôi, tôi sẽ nói một tiếng với bên đại đội trưởng"

Dừng một chút lại nói: “Sau này cũng không cần đi làm với mọi người ở xưởng gỗ, chỉ cần làm công việc nhà máy, công điểm tôi sẽ tính cho cô"

Trình Ninh không ngờ tiến triển thần tốc như vậy.

Đột nhiên cô nghĩ đến Triệu Chi đi ra khỏi ký túc xá của anh trước đó.

Triệu Chi tìm anh làm cái gì?

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ Triệu Chi còn đang cùng Cố Cạnh Văn yêu nhau nữa đấy, lúc này không thể tìm anh nói chuyện tình cảm được, vậy là vì chuyện công việc rồi nhỉ?

Bình thường mà nói, có thể giúp đỡ chuyện nhà máy thì ai mà vui vẻ làm việc nhà nông chứ?

Cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy còn Triệu Chi? Cũng giống em, sau này làm việc cùng anh hả?"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, có lẽ là không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc tới Triệu Chi.

Cô quan tâm cái này để làm gì?

Còn nữa, anh làm gì bảo Triệu Chi làm việc cùng anh?

Có bệnh à?

Nhưng mà lời nói ra khỏi miệng là: “Cô quan tâm cô ta làm gì?"

Trình Ninh mím môi.

Cô cũng không muốn quan tâm hoa đào của anh.

Loại chuyện này ai thèm quan tâm?

Cô cũng đâu phải bà tám.

Nhưng mà cô không thể không quan tâm anh.

Không thể không chịu trách nhiệm cho cánh tay kia còn có thời gian vào tù sau này của anh.

Cô thở dài, có hơi bất đắc dĩ, làm ra vẻ thành khẩn hỏi anh: “Anh bảo cậu ấy làm cái gì?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 78: Chương 78



Hàn Đông Nguyên không định bảo Triệu Chi làm cái gì. Nhưng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ, phức tạp khó nói nên lời của cô thì ý xấu nổi lên, từ từ nói:

“Cô ta nói cô ta sẽ viết bản thảo tuyên truyền, đã đăng rất nhiều bản thảo lên báo, định tuyên truyền một làn sóng cho nhà máy chúng ta. Nói không chừng tuyên truyền như vậy, nhà máy chúng ta sẽ nổi tiếng, chúng ta cũng có thể được bầu tiên tiến. Đúng rồi, nói không chừng còn có thể kiếm được danh ngạch giới thiệu đại học, thế nào, cô có muốn hay không? Ồ, cô ta còn nói sau này nhà máy chúng ta nếu có thư từ qua lại gì, cô ta đều có thể làm.”

Trình Ninh: ...

“Không được!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoá ra kiếp trước hai người này là bởi vì về sau có liên quan đến công việc nên mới xảy ra chuyện sao?

Muốn danh ngạch giới thiệu đại học cái gì?

Thứ đó không có, trái lại có thể đưa người ta vào tù, còn kèm theo Cố Cạnh Văn giống như bệnh thần kinh.

Hàn Đông Nguyên: “Tại sao không được?"

Trình Ninh nghẹn lời, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Cậu ấy và Cố Cạnh Văn là mối quan hệ người yêu. Anh để cậu ấy làm việc ở bên cạnh anh thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.

Hàn Đông Nguyên: Cái quỷ gì vậy??

Trình Ninh khẽ cắn môi, mặt dày nói: “Thực ra những chuyện này em cũng có thể làm được, không phải là viết bản thảo tuyên truyền gì đó sao? Em cũng có thể làm được!"

Đúng, em có thể làm!

“Ồ, được thôi, vậy cô làm đi".

Trình Ninh: ???

Cứ, cứ vậy thôi hả?

Cô nhìn lén anh, hỏi: “Vậy, vậy Triệu Chi?"

“Tôi quan tâm cô ta làm cái gì?"

Hàn Đông Nguyên “xì” một tiếng, nói: “Cô ta là cái gì của tôi mà tôi quan tâm cô ta? Cô quan tâm bản thân mình cho tốt là được rồi, đừng có suốt ngày mẹ nó nghĩ lung tung, mau mau về làm việc đi"

Mặc dù anh nói chuyện vẫn khó nghe như vậy, tính tình còn khiến người ta chán ghét như thế nhưng lần này Trình Ninh thoáng cái nhẹ nhõm ngay, nhếch môi cười, trả lời một tiếng “xì”, rất vui vẻ chào anh một tiếng sau đó ôm tài liệu quay về.

Hàn Đông Nguyên nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của cô thì nói thầm một câu: “Ngớ ngẩn". Nhưng khóe miệng lại cong cong lên.

Lại nói đến nhóm thanh niên trí thức lúc này đang vội vàng đi công xã.

Ngoại trừ ba người Mẫn Nhiên, Hứa Đông Mai, Vương Hiểu Quyên đi xe ngựa nhà chú hai họ của Chu Hiểu Mỹ ra, mấy thanh niên trí thức khác ngồi xe bò trong đại đội, chia thành hai xe đi công xã.

Từ Kiến Quốc, Cố Cạnh Văn sáu người ký túc xá cộng thêm ba người Lưu Lệ Na, Tương San San, Trầm Thanh còn nhảy thêm một Tôn Kiện, tổng cộng mười người một xe. Ba người khác ở ký túc xá Liêu Thịnh và Mã Đình Đình còn có một ít người dân một xe.

Cố Cạnh Văn và Từ Kiến Quốc ngồi chung với nhau.

Dọc đường anh ta hỏi Từ Kiến Quốc: “Nhà máy đại đội bắt đầu mở rồi, thanh niên trí thức chúng ta đều vào nhà máy làm việc sao?"

“Muốn làm đều có thể xin." Từ Kiến Quốc nói.

Chuyện này Hàn Đông Nguyên đã trao đổi với mấy người bọn họ.

Sản xuất chủ yếu chia thành ba quy trình. Giai đoạn đầu là xử lý gỗ, chủ yếu là những việc đốn cây, cắt bản. Giai đoạn giữa là sản xuất chính, lấy bản gỗ đã được xử lý ở giai đoạn đầu sản xuất ra sản phẩm. Cuối cùng chính là giai đoạn cuối, xử lý sản phẩm, bao gồm đánh bóng, khử nước, quét dầu quét sơn, thậm chí chạm khắc chữ.

Giai đoạn đầu thì thôi, giai đoạn giữa sản xuất và giai đoạn cuối xử lý chắc chắn đều cần phải mời thầy chuyên môn đào tạo.

Anh ấy nói: “Hai hôm nay đợi thanh niên trí thức Hàn bận xong sẽ tìm mọi người họp, nói với mọi người cụ thể về phân chia công việc thế nào, đăng ký thế nào."

“Phần trước có gì cần mọi người giúp đỡ không?"

Cố Cạnh Văn nói: “Làm nhà máy không phải chuyện đơn giản, nhà mày cũng là nhà máy của mọi người. Nếu thanh niên trí thức Hàn cần giúp vẫn nên nói ra, chúng ta cùng nhau làm, hiệu suất có thể càng cao hơn"

Từ Kiến Quốc liếc mắt nhìn anh ta một cái.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 79: Chương 79



Ở trước mặt người khác anh ấy lúc nào cũng thật thà quan tâm mọi người, nhưng có thể làm đến đội trưởng thanh niên trí thức, còn có thể làm đến mấy năm thì không thể chỉ mỗi dựa vào việc thật thà quan tâm mọi người.

Anh ấy cười nói: “Phần sau chắc chắn cần mọi người cùng nhau cố gắng, nhưng quá nhiều người tham gia vào giai đoạn trước sẽ lộn xộn. Trước tiên phải rõ trình tự quản lý, cậu xuất thân gia đình cán bộ có thể không biết quy trình thành lập nhà máy. Nhưng cậu suy nghĩ xem, muốn mở một nhà máy mới chắc chắn ban lãnh đạo sẽ ra quyết định, định hướng cho nhà máy trước rồi lại tìm chuyên gia bàn bạc hạng mục cụ thể. Đợi chuyện đều chuẩn bị xong xuôi hết mới bắt đầu thành lập nhà máy, mới có thể tuyển thợ đào tạo công nhân làm việc. Đều phải từ trên xuống dưới, tuyệt đối sẽ không nói mở một nhà máy là do mở từ dưới lên trên."

Cố Cạnh Văn: ..

Có thanh niên trí thức bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, trước kia còn bị Cố Cạnh Văn khıêυ khích đến mức hơi có chút suy nghĩ. Bây giờ nghe Từ Kiến Quốc nói như vậy lập tức trong sáng trở lại.

Đúng là như vậy à?

Cố Cạnh Văn bị Từ Kiến Quốc chặn một chút cũng không thay đổi sắc mặt.

Giống như những lời anh ấy vừa mới nói chẳng qua là thuận miệng nói một câu mà thôi.

Anh ta xoay chuyển nói: “Vậy giai đoạn sau tiêu thụ thì sao? Về phương diện này có phải thanh niên trí thức Hàn đã tìm ra được đường đi rồi phải không, có cần giúp không?"

“Có liên quan đến cậu sao?"

Từ Kiến Quốc hỏi anh ta.

Phương diện này đều là do Hàn Đông Nguyên đang làm, bản thân anh ấy chỉ phụ trách giúp Hàn Đông Nguyên quản lý phần sản xuất.

Đương nhiên, con đường tiêu thụ lúc nào cũng càng nhiều càng tốt.

“Ừm, có quen một số người."

Anh ta nói: “Nếu như cần thì tôi có thể liên hệ một chút, nhưng tốt nhất là có thể lấy được hàng mẫu quay về Bắc Thành một chuyến, như vậy ổn thoả hơn một chút."

Cố Cạnh Văn chẳng hề có quan hệ sẵn. Nhưng anh ta không thoả mãn khi chỉ làm một công nhân, anh ta cần phải tìm một điểm đột phá.

Quay về Bắc Thành, anh ta có thể tìm một ít quan hệ hỏi một chút.

Từ Kiến Quốc gật gật đầu, nói: “Được, vậy quay về tôi hỏi Đông Nguyên một chút giúp cậu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên kia hai người Trầm Thanh và Tôn Kiện cũng thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện.

Cuối năm ngoái hai người bọn họ đã đặc biệt xin nghỉ gặp phụ huynh. Hai nhà đã cùng nhau ăn bữa cơm Minh Đường, đợi bên này sắp xếp xong là có thể lĩnh chứng.

Cho nên hai người chẳng hề kiêng dè gì nữa.

Lưu Lệ Na hỏi Trầm Thanh: “Chuyện nhà ở trong đại đội nói thế nào rồi?"

Hai người kết hôn chướng ngại lớn nhất chính là vấn đề nhà ở.

Không có nhà ở, kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau?

“Trong đội để tự chúng tôi nghĩ cách giải quyết, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ."

Nhà ở có sẵn chắc chắn là không có.

Trong thôn không biết có bao nhiêu gia đình, mỗi nhà có rất nhiều người sống chen chúc nhau trong mấy túp lều tranh nữa.

Nhưng bọn họ có thể xin phê một miếng đất hoang để bản thân xây nhà.

Nhưng xây nhà đâu phải là nói dễ dàng như vậy.

Còn có một điểm, trong lòng bọn họ vẫn luôn nghĩ, khi nào mới có thể quay về thành phố đây.

Không thể thật sự ở trong núi sâu rừng già này cả đời được.

Bởi vì trong lòng còn giữ một chút suy nghĩ muốn về thành phố, hoặc là ít nhất có thể ra núi lớn này, không muốn tốn quá nhiều tâm tư và tiền tích góp để đi xây một căn nhà.

Trên thực tế, bọn họ xuống nông thôn nhiều năm như vậy, mỗi ngày kiếm công điểm cũng không đủ ăn cơm no, có thể tích góp được cái gì?

“Không sao."

Trầm Thanh thấy dáng vẻ Lưu Lệ Na nhíu mày vì bản thân mình bèn cười một cái, nói:“Chuyện này cũng không có gì gấp, nói không chừng đợi sau này bắt đầu xây dựng nhà máy, chuyện sẽ được giải quyết."
 
Back
Top Bottom