Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 30: 30: Đổi Chăn 4



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trời vẫn sớm nên mọi người trong nhà bí thư còn chưa ra ngoài mà đang ở nhà ăn sáng.
"Thanh niên trí thức Liêu, sao cậu lại tới đây?"
Nói xong còn nhìn sau lưng anh ấy: "Còn dẫn cả thanh niên trí thức mới đến nữa à?"
Hình như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt anh ấy trầm xuống.
Không phải đến tìm anh ấy bàn chuyện mở cửa sau hay gì đó chứ?
Trong đại đội bọn họ không thịnh hành cái trò này đâu.
"Bí thư Chu, thím Hàn."
Liêu Thịnh chào hỏi rồi cười nói: "Không phải tới tìm chú thím mà là tìm Hiểu Mỹ ạ.

Đây là hai cô thanh niên trí thức mới tới, không mang đủ chăn, hôm nay tuyết rơi nhiều nên cháu không thể đến cung tiêu xã của công xã bên kia mua được.

Chợt nghĩ đến tháng sau Hiểu Mỹ kết hôn kiểu gì cũng có chăn mới nên mới dẫn bọn họ đến xem có thể đổi thứ khác lấy chăn của Hiểu Mỹ không."
Bí thư Chu nghe thấy là vì chuyện này mới bỏ qua.
Chu Hiểu Mỹ thích trao đổi đồ vật với các thanh niên trí thức.
Chu Hiếu Mỹ dẫn ba người vào phòng cô ấy, vừa đi còn vừa hiếu kỳ nhìn Trình Ninh và Mẫn Nhiên, còn hỏi Liêu Thịnh: "Anh muốn đổi cái gì với tôi?"
"Radio."
Liêu Thịnh lấy đồ từ trong túi xách ra, nói: "Một cái radio đổi một cái đệm giường, hai cái chăn mới cộng thêm mười cân bột mỳ, ba mươi cân bắp và mười cân nấm rừng."
Chu Hiểu Mỹ nhìn thấy radio đang sáng cả mắt nhưng sau khi nghe anh ấy nói một chuỗi đà thì nhảy dựng lên hét to: "Anh ăn cướp à?"
"Cướp bóc gì chứ!"
Liêu Thịnh gõ gõ đồ vật trên tay, cười nói: "Đây chính mà radio đấy, bên ngoài người ta bán phải đến tám mươi đồng, còn phải có vé phát thanh mới mua được.

Mà cho dù chỉ là cái phiếu phát thanh thôi cũng chưa chắc đã mua được ở chợ đen với gia một trăm đồng đâu.

Cái radio này mang đến công xã đổi những thứ này chắc chắn có người cướp ngay lập tức!"
Chu Hiểu Mỹ bĩu môi, nhưng cô ấy cũng biết Liêu Thịnh nói thật.
Chu Hiểu Mỹ lại liếc nhìn cái radio cái nữa, cô ấy thật sự rất thích nó.
Nghe nói kết hôn ở trong thành phố phải có "ba chuyển một vang", "ba chuyển" là xe đạp, máy may và đồng hồ đeo tay, còn "một vang" chính là radio.
Cô ấy là con gái bí thư, gả cho con trai của kế toán đại đội sản xuất bên cạnh, nhà trai mua cho cô ấy xe đạp và máy may.
Nếu như có thể mua một cái radio làm của hồi môn thì quá nở mày nở mặt rồi.
Chu Hiểu Mỹ cắn răng, trong đầu nhanh chóng tính toán xem giao dịch này có lời không.
Chăn mới cũng chẳng có gì hiếm lạ, đợi thời tiết tốt hơn ra đi cung tiêu xã của công xã hoặc cửa hàng bách hoa trong huyện mua cũng được.
Liêu Thinh nỗ lực thương lượng: "Tôi nói thật với cô này, chiếc radio này là của Đông Nguyên, cái này là cái cuối cùng nên cậu ấy để lại tự dùng.

Chẳng qua cậu ấy không có ở đây nên tôi mới cầm tới, nếu không cô có muốn cũng chẳng đổi được đâu."
"Hàn Đông Nguyên?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 31: 31: Đổi Chăn 5



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Hiểu Mỹ giật mình: "Anh cầm đồ của anh ấy đi đổi á? Vậy đến lúc anh ấy quay về không đồng ý thì làm thế nào?"
"Tất nhiên tôi khác tự có cách, cô không phải lo.

Giờ cô chỉ cần nói một câu có đổi hay không thôi?"
Đổi xong rồi chẳng lẽ còn muốn đánh chết anh ấy hay gì?
Bởi vì đều vì em gái của anh thôi!
"Đổi!"
Chu Hiểu Mỹ cắn răng nói: "Bây giờ tôi không đủ đồ để đổi, tôi sẽ ghi giấy nợ cho anh, hôm nào sẽ mang đến đủ.

"
Liêu Thịnh cười nói: "Không vội, bao giờ chuẩn bị xong thì báo với tôi một tiếng, lần sau trước khi đi công xã với Đông Nguyên sẽ đến đây lấy.

"
Hàn Đông Nguyên đã dẫn anh ấy lén lút giao dịch với dân làng rất nhiều lần.

Hai người nhanh chóng quyết định chuyện này.

Chu Hiểu Mỹ là người dứt khoát, cô ấy lập tức mở tủ lấy chăn ra.

Cái chăn bông hoa mẫu đơn đỏ vừa dày vừa nặng, chỉ nhìn bên ngoài cũng biết chắc chắn rất ấm áp.

Trình Niên biết cái chăn mẫu đơn đỏ này để chuẩn bị cho hôn lễ, mà cô cũng có mang chăn đến đây nên không cần cái này, thế là quay sang nói với Chu Hiểu Mỹ: "Tôi có chăn rồi nên không cần, cô có thể tháo ra giữ lại, đổi cho tôi hai cái chậu, một chậu rửa mặt với một chậu rửa chân.

"
Vừa nãy Chu Hiểu Mỹ ôm chăn lên cô đã nhìn thấy dưới ngăn tủ có để khá nhiều đồ dùng hàng ngày, còn có rất nhiều chậu lớn chậu nhỏ xếp chồng lên nhau.

Giao dịch này tất nhiên có lợi hơn cho Chu Hiểu Mỹ.

Một cái chăn đỏ lớn phải mấy mấy đồng, còn phải có vé vải, một cái chậu rửa mặt và chậu rửa chân chỉ đáng một đồng thôi.

Cô ấy đồng ý ngay.

Mẫn Nhiên thấy vậy cũng muốn đổi, tiếc là chỉ có một cái chậu rửa mặt và rửa chân thôi, nhưng cũng có thể thay bằng xô chậu khác cũng được! Sau đó, Liêu Thịnh khoanh tay nhìn các cô gái
thì thầm chọn hết cái này đến cái kia.

Cuối cùng, cả ba cô gái đều tươi cười vui vẻ.

Trình Ninh muốn tạo mối quan hệ tốt với mọi người trong đại đội, cô cũng thích tính cách thẳng thắn, hào sảng của Chu Hiểu Mỹ.

Giao dịch xong, cô còn đưa cho cô ấy một lọ kem dưỡng da mang từ nhà đến, Chu Hiểu Mỹ vui vẻ nhận lấy.

Sau đó còn đi quanh phòng một vòng tìm khá nhiều bát, đũa, xà phòng và vài loại đồ dùng sinh hoạt nhỏ nhỏ hằng ngày đưa cho cô.

Liêu Thịnh: !
Quá nhiều đồ nên cuối cùng không chỉ Liêu Thịnh thành người khuân vác mà Chu Hiểu Mỹ còn gọi anh trai cô ấy Chu Lương Sơn cùng mang đồ về ký túc xá cho các cô.

Nhóm người hăng hái quay về ký túc xá, vừa về đến cổng thì gặp Triệu Chi, Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh.

Ánh mắt ba người lập tức bị đống đồ bọn họ ôm, cõng, khiêng thu hút.

Triệu Chi muốn nói lại thôi.

Dương Hồng Binh lại hỏi thăng Trình Ninh và Mẫn Nhiên: "Đây là những đồ nhận về à? Nhận ở đâu về đấy?"
Mẫn Nhiên cười nói: "Nghĩ hay lắm, không phải nhận, sao đại đội có thể phát những thứ này chứ? Chỗ này chúng tôi đổi từ nhà đồng hương đấy.

"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 32: 32: Đổi Chăn 6



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lúc nói chuyện, Liêu Thinh và Trình Ninh đã dẫn Chu Hiểu Mỹ và Chu Lương Sơn vào trong nhà, cũng chẳng thèm liếc nhìn Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.

Mẫn Nhiên vội vàng nói một tiếng với Dương Hồng Binh rồi đi theo vào.

Cố Cạnh Vãn cau mày.

Triệu Chi cắn môi.

Cô ấy thật sự không biết đã đắc tội với Trinh Ninh lúc nào mà cô lại xa lánh cô ta như vậy.

Dương Hồng Binh lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: "Chúng ta đi hỏi thử Từ Kiến Quốc xem có đổi được gì không.

"
Hành lý mọi người mang theo chỉ có đồ dùng cần thiết, không có nồi niêu xoong chảo hay chăn lớn, chỉ có cái chăn mỏng nhẹ.

Lúc đầu chỉ nghĩ sau khi đến đây thì ra cung tiêu xã mua những nhu yếu phẩm, cứ tạm dùng trước rồi đợi hành lý lớn gửi đến sau là được.

Ai biết chỗ này xa xôi hẻo lánh như vậy, tuyết rơi dày đặc, có tiền có phiếu cũng không có chỗ nào mà mua.

Cả ba người cùng nhau đi tìm Từ Kiến Quốc.

Từ Kiến Quốc là đội trưởng của đội thanh niên trí thức nên không nhàn rỗi, lúc này anh ấy đang dẫn dắt nhóm thanh niên trí thức xẻ gỗ và làm mộc trong đại đội.

Mùa đông nhà nông không có việc gì, nếu nhàn rỗi thì chỉ đành chịu đói.

Thế nên đị đội tổ chức cho mọi người lên núi đốn củi, săn bán hoặc làm mộc theo tổ đội, phụ nữ thì có thể đan chiếu, đan sọt, đợi bao giờ trời đẹp thì mang lên xã bán lấy tiền.

Từ Kiến Quốc đang cau mày nghe có người hỏi chuyện đổi bát đũa thau chậu với đồng hương, trước giờ người dân chỉ biết đan sọt đan giỏ, đổi mấy thứ đó với người ta còn được chứ bảo đối bát đũa thau chậu thì hơi khó.

Một ông chú bên cạnh nghe thấy mới ngẩng đầu lên cười nói: "Đến nhà bí thư đi, tháng sau Hiểu Mỹ nhà bọn họ lấy chồng nên đã chuẩn bị khá nhiều đồ cưới tốt, chăn màn thau chậu bát đũa đều có cả.

Các cô cậu cầm đồ đến đổi với nhà họ chắc chắn sẽ được.

"
Chuyện này chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

Mấy năm nay thanh niên trí thức đến đâu đều ngại đi lên huyện quá xa nên thỉnh thoảng lại đến tìm bọn họ trao đổi đồ vật.

Dương Hồng Binh vội vàng hỏi ông chú nhà bí thư ở đâu rồi cùng nhau rời đi.

Sau đó bọn họ mới phát hiện "Hiểu Mỹ nhà bí thư" chính là cô gái giúp Trình Ninh và Mẫn Nhiên khuân đồ đến ký túc xá.

Đáng tiếc, ba người họ vất vả đi giữa trời tuyết rơi dày đặc đến nơi, vừa hỏi xong thì thấy Chu Hiểu Mỹ chớp chớp đôi mắt to tròn, cười nói: "Không có chăn bông đâu, chậu rửa mặt, rửa chân, giặt quần áo cũng chẳng còn, đũa thì còn mấy đôi, lấy không?"
Ba người: !
Nụ cười trên mặt Triệu Chi và Cố Cạnh Văn thoáng chốc cứng đờ, gương mặt gần như biến dạng.

Chu Hiểu Mỹ nhìn sắc mặt bọn họ, cười nói: "Mới không còn nhưng cũ thì vẫn còn một ít, lấy không?"
Qua thôn không còn tiệm này nữa đâu, nên tranh thủ đổi chút đồ cũ lấy vài thứ tốt thì hơn.

Nói xong, cô ấy lập tức xoay người đi sang phòng bà nội ôm một cái chăn đi ra.

Chẳng những vá chằng vá đụp mà còn có mùi lâu năm.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 33: 33: Tương Phản 1



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cái này là chăn cũ của bà nội Chu lâu không dùng không nỡ vứt đi, vốn định đi sang thôn bên cạnh tìm cây bông về đan lại nhưng giờ có thanh niên trí thức đến muốn đổi chăn thì Chu Hiểu Mỹ ôm ra thôi.

Triệu Chi và Cố Cạnh Văn nhìn chằm chằm cái chăn kia, vừa ngửi mùi hương cũ kĩ của nó thì vội vàng lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Bọn họ đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt, nào từng phải dùng những thứ thế này bao giờ?
Dương Hồng Binh gãi gãi đầu, nhìn tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn thì nhe răng nói: "Đổi đi, nhưng mà đồ cũ nát như vậy không tốn bao nhiêu đâu, tôi sẽ cho cô hai đồng và hai tờ bố phiếu.

"
Chu Hiểu Mỹ nhe răng cười tươi rói.

Những thanh niên trí thức mới tới toàn là cá dưới nước cả!
Cô ấy nói: "Thêm một cân bột mì trắng nữa đi, cái chăn này của bà nội tôi, răng bà không tốt, tôi muốn đổi ít mì về cho bà ăn.

"
"Được.

"
Dương Hồng Binh nghe nói là bà lão còn cảm thấy hơi ngại, sau khi ôm chăn và đưa bố phiếu cho Chu Hiểu Mỹ còn cố ý đưa thêm một bao đường đỏ, nói là cho bà nội Chu uống.

Chu Hiểu Mỹ thấy anh ấy hiền lành như vậy cũng không muốn lợi dụng người ta quá, thế là lại lục lọi trong phòng một lúc rồi đưa cho anh ấy mấy đôi đũa, bát tráng men, vại và lọ kẹo.

Chớ có xem thường những thứ này, không nó chúng bình thường sinh hoạt cũng bất tiện lắm đấy.

Cuối cùng, trong mấy người chỉ có Dương Hồng Binh có thu hoạch quay về.

***
Sau khi thu dọn đồ đạc, làm quen môi trường xong, nghỉ ngơi suốt một buổi sáng, chiều hôm đó bọn họ bắt đầu đi làm việc ở kho để gỗ của đại đội cùng nhóm thanh niên trí thức.

Nữ thanh niên trí thức theo các bác các thím đi đan sọt, chiếu bằng tre.

Nam thanh niên trí thức thì đi theo cánh đàn ông xẻ gỗ, bào ván làm mộc hoặc chẻ nan tre.

Sau khi dẫn những người mới đi đến kho để gỗ, Từ Kiến Quốc cẩn thận dặn dò bọn họ: "Như mọi người nhìn thấy, đại đội chúng ta ở sâu trong núi lớn vô cùng hẻo lánh và nghèo nàn, dân làng thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đại đa số các thanh niên trí thức mới đến chưa quen công việc nhưng lại không thể không ăn cơm.

Đối với dân làng mà nói chúng ta chẳng khác gì đến chia miếng cơm với bọn họ cả, thế nên lúc mới đầu ít nhiều họ sẽ hơi bài xích chúng ta.

Nhưng thật ra bọn họ rất chất phác lương thiện, chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc, làm được việc, lâu dần mọi người sẽ nhận ra bọn họ rất dễ gần.

Tóm lại, mọi người chỉ mới tới đây, nếu người dân đối xử nghiêm khắc hoặc nói chuyện không êm tai với mọi người thì đừng chấp nhất làm gì, chăm chỉ làm việc là được.

"
Nhớ lại thái độ và phản ứng của đại đội trưởng khi biết bọn họ được phân đến đây thì mấy người Trình Ninh đều hiểu ra ngay.

Dương Hồng Binh làm nóng người rồi nói: "Đội trưởng cứ yên tâm.

"
Đốn củi, xẻ gỗ anh ấy đều làm được!
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 34: 34: Tương Phản 2



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có thanh niên trí thức cũ liếc nhìn anh ấy, trong lòng thầm mắng ngu xuẩn.
Mọi người đã chuẩn bị xong tâm lý bị gây khó dễ rồi.
Thật ra kết quả không tệ lắm.
Mấy người Trình Ninh đến chỗ các bác các thím ngồi xuống, người cùng phòng thì ngồi cùng nhau.
Các bác các thím nhìn thấy bọn họ thì tò mò quan sát một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nói bằng giọng địa phương: "Các cô đến đúng lúc lắm, ngồi xuống đây bện chiếu đi, nếu đến vào mùa thu thì phải bóc lõi ngô phơi nắng đấy.

Các cô da mỏng thịt mềm có lẽ không chịu được đâu, lúc trước mấy người thanh niên trí thức Lưu đều kiệt sức hết đấy."
Các cô liếc nhìn nan tre dưới đất, chẳng biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
Cũng may, thế này còn tốt hơn phải làm đồng dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Đại đội đã sắp xếp người dạy các cô.
Đan chiếu không khó, chỉ cần dúm các nan tre lại theo chiều ngang lần lượt từ trên xuống dưới, không được đặt theo chiều dọc, thoạt nhìn rất đơn giản nhưng cái khó nó nằm ở việc nan tre khá sắc.

Da tay các cô quá non, dù là Mân Nhiên bình thường hay giúp người nhà làm việc nhà vừa bện được một lúc đã sưng đỏ hết mười ngón tay chớ nói chi là Trình Ninh và Triệu Chi rất ít khi làm việc nhà.
Cũng may tính tình Trình Ninh điềm đạm ổn định, dưới sự dạy bảo của thím Tư, cô kiên nhẫn tìm được góc độ tốt rồi khéo léo gài nan tre vào, thím Tư cong môi lẩm bẩm: "Cái cô này đúng là, đan chiếu cũng giống như tiểu thư địa chủ thêu hoa vậy, mà nhìn cô xem, cả ngày chắc cũng chỉ đan được khoảng nửa thước thôi, cô đan dây buộc tóc à?”
Mọi người nghe vậy đều bật cười nhìn sang đây.
Trình Ninh không nói gì, dây buộc tóc? Có thể dùng cái chiếu này làm dây buộc tóc à?
Tất nhiên cô không ngu ngốc đến mức bắt bẻ thím Tư, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến cô, cô vẫn tiếp tục đan một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Trình Ninh chẳng tự ái, cô bình thản nói: "Thím, cháu mới học cái này tất nhiên phải chậm rồi, đến lúc thông thạo quen tay rồi thì tự nhiên sẽ nhanh thôi.

Nếu lúc này cháu tham nhanh, hấp tấp để tay bị thương thì sau này mới là chẳng làm được cái gì cả."

Thím Tư lại nhếch miệng, lười biếng chính là lười biếng, cái miệng nhỏ cứ "xoen xoét xoen xoét", vừa nhìn đã biết không phải người thành thật rồi.
Trình Ninh vốn muốn nói: Về vấn đề công điểm, hai ngày nay xem như là học đồ nên thiếu ít công điểm cũng được.

Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến những người khác nên lại thôi.
"A!"
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng kêu thì thấy tay trái Triệu Chi đang ôm tay phải, hai mắt đỏ hoe.
Ngón tay phải bị nắm chặt đang chảy máu.
"Ôi chao!"
Người dạy Triệu Chi là thím La vợ đại đội trưởng, thấy Triệu Chi bị thương bà ấy vội vàng bỏ đồ trên tay xuống rồi kiểm tra ngón tay cô ấy.

Nhìn ngón tay trắng mịn đang chảy máu liên tục, bà ấy thở dài nói: "Thanh niên trí thức Triệu à, những việc thế này đều cần có kỹ thuật, cô phải cẩn thận một chút chứ, lúc mới đầu thì cứ từ từ thôi.

Bây giờ cô làm đứt tay rồi thì sau này còn làm thế nào nữa?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 35: 35: Tương Phản 3



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Câu này đúng là câu Trình Ninh vừa nói xong, Triệu Chi vừa đau vừa khó chịu giờ nghe vậy thì không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má.

Thím La thấy cô ấy khóc thì cũng thông không nói nữa.

Ngay như con gái út của bà ấy, năm mười tuổi lần đầu lội xuống ruộng gặt lúa mạch không cẩn thận bị liềm cắt vào tay chảy máu dọa bà ấy hồn vía lên mây vội vàng chạy đến kiểm tra xem có cắt mấy đầu ngón tay không.

Lúc đó cô con gái ngốc kia còn cười hì hì, chẳng rót giọt nước mắt nào.

Còn cô thì sao, con gái lớn hai mươi mấy tuổi đầu rồi chỉ không cẩn thận bị thanh tre quệt vào tay chảy máu, người khác cũng có nói gì cô đâu mà đã khóc thế này rồi?
Thế còn chưa tính.

Nhóm nam thanh niên trí thức bên kia nghe thấy động tĩnh bên này, nghe nói là một nữ thanh niên trí thức mới tới bị cắt vào tay, Cố Cạnh Văn và Liêu Thịnh lập tức bỏ dở công việc trên tay lần lượt chạy tới.

Cố Cạnh Văn vô cùng đau lòng quay đầu hỏi thím La: "Thím ơi, tay thanh niên trí thức Triệu bị thương, có thể để cô ấy nghỉ một lát không, tí nữa lại làm tiếp?"
Thím La: !
Nhưng thím La cũng là người hiền hậu.

Bà ấy thở dài nói: "Được được, đừng khóc nữa, nghỉ ngơi một lát đi.

"
Bà ấy thấy cô ấy có làm cả ngày cũng chẳng làm được gì ra hồn.

Liếc nhìn cái Triệu Chi đang đan dở, mảnh chiếu thưa thớt không đều! Thôi bỏ đi, bà ấy lắc lắc đầu.

Liêu Thịnh đứng một bên quan sát một lúc, hết nhìn Triệu Chi lại nhìn Trình Ninh, anh ấy cảm thấy hơi lo lắng.

Cuối cùng đành cam chịu quay đầu lại nói một tiếng với đại đội trưởng rồi đi về ký túc xá.

Đại đội trưởng rống to: "Mau quay về, nếu không sẽ bị trừ công điểm đấy!" Câu này là mắng Liêu Thịnh nhưng cũng đồng thời mắng Cố Cạnh Văn đang ở bên nhóm nữ thanh niên trí thức.

Cố Cạnh Văn cau mày quay trở lại.

Liêu Thịnh nhanh chóng quay lại.

Anh ấy ném cho Trình Ninh một đôi găng tay hở ngón, nói: "Đông Nguyên.

"

Mọi người: ???
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì.

Anh dỗ con gái người ta sao phải dùng Đông Nguyên?
Người trong ký túc xá của Trình Ninh: ! Tê liệt.

Lúc đầu Mã Đình Đình thấy Liêu Thịnh cầm một đôi găng tay đến đây thì cảm thấy hơi khó chịu, sau khi nghe thấy là của Hàn Đông Nguyên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Thanh niên trí thức Liêu, cô gái này là đối tượng của cậu à?"
Một thím thích hóng hớt ngồi bên vên híp mắt hỏi.

"Không dám!"
Liêu Thịnh khựng lại, nói: "Là Đông Nguyên! "
Anh ấy định nói làm "em gái của Đông Nguyên" nhưng còn chưa nói ra đã nhớ đến Đông Nguyên rất ghét người khác nhắc đến chuyện này nên đột nhiên dừng lại.

Sau đó cảm thấy mắc mớ gì đến anh ấy chứ, việc này để Trình Ninh hoặc chính Đông Nguyên quay về tự nói với bọn họ là được.

Thế nên anh ấy không nói nữa, ngẩng cao đầu kiêu ngạo quay lại chỗ nam thanh niên trí thức bên kia.

Mọi người: ???
Mọi người lại quay sang nhìn Trình Ninh.

Còn nhìn cả đôi gang tay trong tay cô.

Trình Ninh: "! "
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 36: 36: Tương Phản 4



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô siết chặt đôi găng tay trong tay, đón nhận ánh mắt tò mò của mọi người, bình tĩnh mỉm nói: "Cháu ở cùng một đại viện với thanh niên trí thức Hàn và thanh niên trí thức Liêu.

"
Mọi người lại nhìn đôi găng tay trong tay cô.

"À.

"
Thím Tiền cười nói: "Là đối tượng của thanh niên trí thức Hàn à? Thế liệu có được tính là con dâu của thôn Thượng Hàn chúng ta không?"
Dù lúc trước Trình Ninh đã từng bị bạn cùng phòng hiểu lầm rồi nhưng lúc này nghe thấy câu "con dâu thôn Thượng Hàn chúng ta" vẫn suýt bị sặc.

Cô ho khan hai tiếng, xua xua tay nói: "Không không không, cháu chỉ là họ hàng xa với thanh niên trí thức Hàn thôi, tính ra cháu còn là em họ của anh ấy ý.

"
Bởi vì Hàn Đông Nguyên chán ghét tầng quan hệ này, càng ghét người ta bàn tán về gia đình anh nên cô không muốn nói nhiều, chỉ bổ sung: "Còn nữa, chúng cháu cùng sống trong một đại viên, bà Hàn là anh em của bà nội cháu ạ.

"
Nghe Trình Ninh nói vậy, các bác các thím đều rất tò mò.

Họ hàng xa của thanh niên trí thức Hàn?
Tổ tông tám đời của thanh niên trí thức Hàn đều ở thôn Thượng Hàn bọn họ, mẹ ruột thanh niên trí thức Hàn còn là người làng họ La bên cạnh, vậy mà cô lại là họ hàng xa với thanh niên trí thức Hàn?
"Họ hàng xa thế nào vậy?"
Thím Tiền hỏi.

Trình Ninh cắn răng, cười giả lả đáp: "Chuyện này cháu cũng không biết, hình như bố cháu và bố thanh niên trí thức Hàn là đồng đội.

Trước khi cháu ra đời bố cháu đã hi sinh, thế nên bố và bà nội thanh niên trí thức Hàn đều rất thương cháu, từ nhỏ đã đối xử với cháu rất tốt.

"
Đây hoàn toàn là sự thật.

Hàn Kỳ Sơn là đồng đội với bố cô, năm đó ông nội cô là một thợ sửa chữa trong xưởng máy móc.

Có người nói năm đó sau khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ lựa chọn làm việc ở xưởng máy móc cũng vì để chăm sóc ông bà nội cô.

Chuyện này quả nhiên rời đi sự chú ý của mọi người.

Thì ra là con mồ côi của liệt sĩ!
Hàn Kỳ Sơn, bố của Hàn Đông Nguyên là người thôn Thượng Hàn bọn họ, bọn họ đều gọi bà nội anh là thím, giờ Trình Ninh nói bà ấy đối xử với cô như cháu gái ruột thì cảm giác cũng thân thiết với cô hơn vài phần.

Ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không giống lúc trước nữa.

Ngay cả thím Tư nghiêm khác cũng thân thiết hơn, bà ấy nắm chặt tay cô, nói: "Bảo sao nhìn cô bé này cứ thấy không giống người khác, hóa ra là con nhà anh hùng liệt sĩ.

Nào cô bé, lạ đây nghỉ ngơi một lát đi, nhìn ngón tay sắp sưng hết lên rồi này, đừng bên nữa, để thím bện cho.

"
Nhóm thanh niên trí thức: ??? Thế cũng được hả?
Trình Ninh nào ngờ chỉ muốn dời sự chú ý thôi mà lại hiệu quả như vậy, cô vội từ chối: "Tôi thím, không cần đâu ạ, không phải dừng lại làm gì, cháu làm được mà.

"
Nói xong lại giơ tay lên: "Đeo gang tay vào là được ạ.

"
Ô ô, chỉ có thể càng cố gắng hơn thôi.

Cô không muốn được người khác đối xử đặc biệt đâu.

các bác các thím lại càng yêu thích cô.

Mẫn Nhiên và Triệu Chi: ! Chua xót quá!
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 37: 37: Tương Phản 5



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Chi vô thức siết chặt nan tre trong tay, một trận đau đớn lập tức truyền từ tay đến khiến cô ấy chợt nhớ tay mình đang bị thương, khẽ "A" lên một tiếng, nước mắt lại chảy ra.
Tối về ký túc xá, mọi người nhìn Trình Ninh muốn nói lại thôi.
Trình Ninh vô cùng thản nhiên.
Cô cũng đã chuyển thế làm người rồi, cái thân thế kia cô đã chẳng thèm quan tâm từ lâu.
"Trình Ninh, cô thực sự là con liệt sĩ à?"
"Ừ."
"Thế bây giờ cô đang sống cùng mẹ à? Cô có anh chị em không?"
"Không, mẹ tôi mất rồi, tôi đang sống với cô."
Trình Ninh không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, cô không muốn người khác đồng tình hoặc nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Lấy một hộp mỡ nhỏ màu đen trong ngăn tủ rồi lấy ra một ít đưa cho Mẫn Nhiên, nói: "Thử xem, mua ở hiệu thuốc gần nhà tôi đấy, hiệu quả giảm sưng đau rất tốt."
Cái này cô đã chuẩn bị cho Trình Ninh trước khi xuống nông thôn làm nông, còn có đủ loại thuốc mỡ khác nữa.
Mọi người thấy Trình Ninh không muốn nói nhiều về chuyện này, lại thấy cô lấy thuốc mỡ ra thì nhanh chóng đổi chủ đề.
Trình Ninh tranh thủ cơ hội hỏi thêm vài câu, không khí trong ký túc xá gần gũi hơn nhiều.
Không ai vì chuyện dân làng đối xử nhiệt tình với Trình Ninh mag không vui.
Ngược lại, các cô cùng sống trong một phòng ký túc, tính tình Trình Ninh lại tốt bụng dễ gần.

Kể ra thì Trình Ninh thân cận với dân làng chỉ tốt với họ hơn chứ chẳng có gì không được.
***
Bên này, sau khi quay về ký túc xá, Triệu Chi nằm phịch xuống giường, lòng bàn tay nóng rát khiến vết thương trong lòng càng thêm khó chịu.
Vừa oan ức vừa khó chịu.
Mấy hôm trước ở trên đường cô ta nhiều lần lấy lòng Trình Ninh nhưng cô vẫn nhằm vào cô ta khắp nơi.

Cô ta còn nghĩ người này đúng là một kẻ lập dị.
Giờ nghĩ lại mới thấy, cô nào phải kẻ lập dị gì, chẳng qua là một người rất tâm cơ thôi.
Vừa nghĩ đến gương mặt tươi cười như hoa của Trình Ninh cùng các bác các thím trong kho để gỗ đã không chịu nổi rồi.
Thế nhưng nhóm các bác các thím kia lại rất thích dáng vẻ đó của cô.
"Triệu Chi, cô xoa dầu sò này lên tay đi, hiệu quả hơn cả kem dưỡng da nữa đấy."
Triệu Chi mím môi.
Cô ta không thích dầu con sò, bôi lên tay vừa nhờn vừa rít, cảm giác da dẻ không có chỗ mà thở nữa.
Nhưng cô ta không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho Lưu Lệ Na nên vẫn ngồi dậy giơ tay nhận lấy rồi cảm ơn người ta.

Cầm lọ dầu sò, cô ta ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ít thịt khô nhà làm đưa cho cô ấy.

Sau khi cảm ơn người ta đã chăm sóc mình mới mở nắp lọ dầu sò ra, dùng ngón tay khẽ gảy một ít rồi chậm rãi thoa lên tay.

Vừa thoa vừa hỏi han Lưu Lệ Na đã đến đây bao lâu rồi, lúc đầu làm thế nào để thích ứng với cuộc sống ở đây.
"Thích ứng thế nào sao? Ở lâu thì quen thôi."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 38: 38: Tương Phản 6



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Lệ Na cầm túi thịt khô, cười khổ nói: "Thật ra thím La không lừa cô đâu, thời điểm các cô tới thật sự rất tốt, tuy mùa đông khắc nghiệt chút nhưng dù gì cũng có giường ấm, làm việc cũng chỉ ở trong nhà, mưa không đến mặt gió không đến người.

Chúng tôi đến đúng vào mùa thu, hồi đó trời nắng gay gắt mà ngày nào cũng phải ra đồng gặt lúa, bào khoai lang, vỏ khoai bị nắng thiêu nóng như lửa, hôm nào đi về đều nằm trên giường than thở không muốn động đậy...!Cô nhìn chúng tôi bây giờ thì biết."
Vừa nói cô ấy vừa giơ tay ra nhìn tới nhìn lui, sau đó cười khổ nói: "Cô nhìn chúng tôi đi, người nào người nấy đã đen còn thô, lúc mới đến đây có ai không trắng trẻo mềm mại đâu?"
Triệu Chi hơi há miệng nhìn Lưu Lệ Na, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt khủng hoảng đang dâng trào trong lòng.
Cô ấy lẩm bẩm: "Chẳng lẽ...!chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Bí thư công xã nói tuyển công nhân còn được đề cử lên đại học..."

Lưu Lệ Na nhìn cô ta, muốn nói cô có muốn ăn cái *** không? Vừa tới đã nghĩ đến tuyển công nhân có thể đề cử lên đại học?
Đừng nói đại đội bọn họ xa tận chân trời, mấy năm rồi cũng chả thấy có chỉ tiêu nào đến tay, mà coi như có danh ngạch thì có thể đến lượt cô sao?
Có điều, cô ấy là người hiền lành nên không nói thẳng ra.
Ở cái nơi núi non trùng điệp này, ngày nào cũng phải lao động khổ sai, những thanh niên trí thức bọn họ có ai không nghĩ tới?
Lưu Lệ Na thở dài quay đầu nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, mãi sau mới nói: "Trước tiên cứ làm quen dần dần đi, chỉ khi thích ứng được và có tinh thần thì mới có thể nghĩ đến chuyện tạm biệt."
Nói xong, cô ấy hơi ngập ngừng một lát mới nhét miếng thịt khô vào miệng...!Lâu rồi không ăn thịt, mùi thịt trong miệng khiến mũi cô ấy cay cay.
Nể mặt túi thịt này, Lưu Lệ Na nói thêm vài câu: "Dân làng ở đây rất chất phác, tuy có chút bài ngoại nhưng đa phần đều lương thiện, bọn họ sẽ không làm khó chúng ta đâu, Chỉ cần cô đừng chống cự, xem thường bọn họ, không để bụng những lời đùa giỡn, chê cười của bọn họ, dần dần cô sẽ nhận ra không khó sống chung lắm đâu.

Còn nữa...!bề ngoài cô xinh đẹp, trong thôn có mấy tên lưu manh không lấy được vợ, có thể bọn họ sẽ giúp cô làm việc.

Nếu cô không muốn gả cho bọn họ hoặc gây phiền toái thì đừng h*m m**n những thứ đó, có việc gì cứ báo cáo với thanh niên trí thức và đại đội trưởng, bí thư là được.

Đừng thấy bình thường đại đội trưởng hung dữ khó gần mà lầm, thật ra ông ấy rất công chính, nhất định sẽ giải quyết giúp cô."
Lại cười nói: "Cô có thanh niên trí thức Cố rồi tất nhiên sẽ không dính phải chuyện phiền phức như vậy đâu."
Triệu Chi nghe xong những lời này chỉ cảm thấy lòng càng buồn bực, chán nản hơn.
Cô ta im lặng một lúc lâu mới nói: "Vậy còn Trình Ninh? Dung mạo của cô ấy có đáng chú ý hơn tôi không?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 39: 39: Quay Lại 1



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Lệ Na mỉm cười quan sát cô ta một lát, nói: "Cô ấy? Đừng lo, cô không nghe cô ấy nói sao? Cô ấy ở cùng một đại viện với Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh, bố cô ấy là đồng đội của bố Hàn Đông Nguyên, bà nội anh ta còn coi Trình Ninh như cháu gái ruột.

Chờ đến lúc cô gặp Hàn Đông Nguyên sẽ biết, ai dám có ý nghĩ xấu với cô ấy chứ?"
Triệu Chi sửng sốt: "Tại sao? Hàn Đông Nguyên này hung thần ác sát đến mức người ở đây cũng sợ anh ta cơ á?"
Lưu Lệ Na kinh ngạc, sau đó cười nói: "Cô nói gần đúng đấy, nhưng không phải người ở đây sợ anh ta, cô không để ý anh ta họ Hàn sao? Trình Ninh chỉ dính một ít quan hệ với Hàn Đông Nguyên mà người trong thôn đã thân thiết với cô ấy như vậy rồi, đối với chúng ta thì kém xa, đúng không? Hàn Đông Nguyên đã nói thẳng là quê anh ta ở đây, thời điểm bố anh ta ra chiến trường kháng chiến rất được người dân trong thôn tôn kính...!Đúng rồi, chẳng phải cô vừa nói tuyển công nhân còn có cơ hội được đề cử lên đại học sao? Cô nghĩ đi, nếu có cơ hội như vậy chắc chắn đại đội phải ưu tiên người mình trước, đừng nói là đề cử lên đại học, cho dù có thành lập một trường tiểu học trong đại đội thì chỉ tiêu giáo viên chắc chắn sẽ ưu tiên người mình trước."
Song, cô ấy lại lắc đầu cười nói: "Nói vậy có vẻ không công bằng lắm, chắc Hàn Đông Nguyên không để ý cái này đâu."
Anh sống ở đây cũng rất sôi nổi.
Triệu Chi không nói gì nữa.

"Thành lập trường tiểu học?"
Triệu Chi kinh ngạc.
Lưu Lệ Na cười nói: "Đã có người kiến nghị việc này...!Ở chỗ chúng ta không có trường tiểu học, trẻ con trong đại đội muốn đi học phải đi công xã hoặc sang đại đội bên cạnh.

Nhưng dạo này thời gian đi từ đại đội đến trưởng tiểu học phải mất ba bốn tiếng, cả đi cả về đã bảy tám tiếng.

Ngày thường cũng đã khó khăn rồi, chưa kể những ngày mưa gió hoặc tuyết lớn ngập núi như bây giờ, quả thật không thể nào đi được.

Bí thư và đại đội trưởng là người biết nghĩ cho dân, mà chẳng phải trong thôn đang có nhiều thanh niên trí thức sao? Chẳng qua muốn xin công xã tự thành lập trường tiểu học cũng không dễ đâu."
Nói đến đây, cô ấy chỉ lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.

Cô ta nắm ngón tay bị thương, không biết đang nghĩ gì.
***
Tuyết lớn bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Hàn Đông Nguyên đi lên thị trấn làm việc, vì tuyết lớn nên bị chặn lại ở công xã.
Bí thư Từ trong công xã nhiệt tình giữ anh ở lại hai ngày nhưng Hàn Đông Nguyên không nhiệt tình lắm.

Đợi tuyết vừa ngừng lại anh liền từ chối lời mời ở lại của người trong công xã mà một mình đi trên đường tuyết về thôn.
Đi từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về đến nơi.
Tổng cộng đi mười mấy tiếng đường núi.
Bởi vì vẫn luôn bước đi không ngừng nghỉ, mặt mũi bị gió núi thổi đến mất cảm giác nhưng trên người lại không cảm thấy lạnh.
Thậm chí còn đổ mồ hôi.
 
Back
Top Bottom