Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 20: 20: Đại Đội Thượng Hàn 3



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn năm người được phân đến đại đội của mình, mặt ông ấy tối sầm lại.

Bỏ qua Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh.

Phân cho đại đội của ông ấy ba cô gái yểu điểu làm gì?
Đã không làm được việc, sống bình thường cũng dễ xảy ra chuyện.

Trước đây, có một nữ thanh niên trí thức tinh thần gặp vấn đề bị đón đi, khiến đại đội của họ đang bình thường bỗng bị phê bình, cho nên khi nhìn thấy mấy cô gái yểu điệu này, ông ấy lập tức cảm thấy đau đầu.

Hơn nữa, đại đội đã nghèo đến mức không còn gì, giờ lại đưa thêm mấy miệng ăn tới, họ làm sao có thể nuôi nổi?
Ông ấy quát chủ nhiệm Tiết: "Lão Tiết, đây là ý gì? Bắt nạt chúng tôi đến muộn, nên giao phần còn sót lại cho bọn tôi à?”
Cái này gọi là gì?
Nhất thời ngoại trừ Trình Ninh, sắc mặt bốn người còn lại đều không được tốt.

Không phải là họ không vui, mà bị chê thế này, có ai là không xấu hổ cơ chứ?

Chủ nhiệm Tiết vỗ bả vai Hàn Hữu Phúc: “Phúc Ca, mấy thanh niên tri thức này đã được công xã chia từ lúc làm thủ tục, anh không biết à?”
Khi nói, ông ấy khẽ liếc nhìn Trình Ninh, đưa tài liệu trên tay cho Hàn Hữu Phúc, thì thầm với ông ấy vài câu gì đó.

Mấy chục năm sống trong bóng đêm đã khiến Trình Ninh rèn được thính lực rất tốt, cô nghe thấy ông ấy nói: "Ở đây, thực ra chỉ có bốn người, ừm, thấy không, cô bé đó được xưởng trưởng Hàn – Hàn Kỳ Sơn sắp xếp tới chỗ bọn anh , nghe nói là cháu gái ông ấy.

Không phải con trai ông ấy ở chỗ anh làm việc tốt lắm à? Nghe nói còn giúp các anh bán lâm sản về cho Bắc Thành.

Cháu gái người ta về nông thôn đương nhiên người ta muốn sắp xếp về gần quê nhà, để con trai tiện chăm sóc, anh nói có đúng hay không?”
Sự chú ý của Hàn Hữu Phúc thực sự đã bị thu hút.

Ông ấy nghi ngờ nhìn thoáng qua Trình Ninh, sau đó vươn tay cầm lấy tài liệu chủ nhiệm Tiết đưa qua nhìn kỹ một lượt.

Phía trên cùng là sơ yếu lý lịch của Trình Ninh.

Có giới thiệu quan hệ gia đình.

Bỏ qua bố mẹ, phía dưới viết rõ cô ruột là Trần Tố Nhã, chủ nhiệm khoa tuyên truyền của xưởng máy móc số 1 Bắc Thành, chú là Hàn Kỳ Sơn, xưởng trưởng nhà máy máy móc số 1 Bắc Thành.

Điều này! cô và chú, Hàn Hữu Phúc lập tức hiểu ra.

Hàn Hữu Phúc là anh em họ xa với nhà Hàn Kỳ Sơn, vợ anh ta và mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên là bà con cùng làng.

Việc của nhà họ, ông ấy cũng biết sơ qua.

Thôi chấp nhận.

Nếu là cháu gái của Hàn Kỳ Sơn, bảo dẫn về thì dẫn về.

Thật ra không dẫn về thì có thể làm gì?
Không thể rút lui được.

Hàn Hữu Phúc không nói gì thêm, nghiêm mặt dẫn họ ra ngoài.

Ra ngoài ngồi xe lên xe bò.

Cố Cạnh Văn đưa cho Hàn Hữu Phúc một điếu thuốc và hỏi: "Đại đội trưởng, đang là giờ ăn trưa, tại sao chúng ta không đợi sau giờ ăn trưa rồi đi?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 21: 21: Đại Đội Thượng Hàn 4



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hàn Hữu Phúc không nhận điếu thuốc, sắc mặt lạnh lùng trả lời: "Ăn cái gì mà ăn? Mọi thứ đã được sắp xếp, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, không thì đến tối cũng chưa về đến đại đội.

Khả năng tối nay có tuyết rơi, ngộ nhỡ trên đường gặp phải nguy hiểm gì thì sao, các cháu đói thì ăn luôn trên xe bò cũng được.


Mọi người: …
Đúng thật là chưa tới nơi mà đã cảm nhận được thực tế phũ phàng.

Cho dù lớp thanh niên trí thức muốn có một bữa cơm nóng hổi thế nào, họ vẫn phải chấp nhận ngồi trên xe bò không có mái che, bất chấp lên đường trong gió lạnh, nhưng họ có quyền lựa chọn ư?
Chuyến này lại kéo dài thêm bốn năm tiếng đồng hồ, cố gắng đuổi kịp trời tối mới về đến đại đội Thượng Hàn.

Phong cảnh trên đường rất đẹp.

Tuy nhiên ngoại trừ Trình Ninh, những người khác chỉ cảm thấy gió lạnh như dao cứa vào mặt, vừa lạnh vừa buồn ngủ, làm sao có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp?

Hàn Hữu Phúc biết Trình Ninh được Hàn Kỳ Sơn gửi gắm, nhưng ông ấy là một người công bằng nên đối xử với Trình Ninh không khác gì những người khác, cũng không nói với cô một câu nào trên đường đi, coi cô không khác gì các thanh niên trí thức còn lại.

Khi tới đại đội, trời quả nhiên bắt đầu có tuyết.

Hàn Hữu Phúc gào to một tiếng: “Các cháu thật sự rất may mắn.


Sau khi trở về đại đội, Hàn Hữu Phúc giao bốn người họ cho người phụ trách việc vặt của đại đội là kế toán đại đội Lý Viễn Cường.

Biết trước hôm nay sẽ có thanh niên trí thức xuống nên đại đội đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

! Đó là dẫn bọn họ đến nhà ăn của đại đội ăn một bữa hiếm hoi, có cháo ngô loãng như nước và bánh bao đen.

Đồng chí nam này đã ăn thêm hai cái bánh bao mà đôi mắt to như quả chuông đồng của kế toán Lý vẫn dán chặt vào bánh khiến người ta ăn mà không yên lòng.

Kế toán Lý gõ tẩu thuốc lên bàn, nói: “Bữa ăn hôm nay sẽ được ghi vào mục công của đại đội, từ giờ trở đi, muốn ăn cơm thì phải làm việc đổi lấy phiếu đổi lương thực rồi tự nấu, ăn xong chú sẽ dẫn các cháu tới nơi ở.


Ai cũng biết về nông thôn là khổ, nhưng biết và tự mình trải nghiệm lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Sau hành trình hai ngày một đêm này, bây giờ uống cháo ngô và ăn bánh bao đen, các đồng chí nữ suýt nữa rơi cả nước mắt vào bát.

Chỉ có Trình Ninh nhai bánh bao đen nghĩ đến chuyện khác.

Cô nghĩ, Hàn Đông Nguyên ăn bánh bao đen từ khi nào?
Hóa ra là kể từ khi xuống nông thôn anh phải sống những ngày như này.

Lòng cực kì chua xót.

Nam thanh niên trí thức và nữ thanh niên trí thức sống cùng một khu, được đại đội xây dựng sau khi đội ngũ thanh trí thức xuống nông thôn.

Đó là một khu nhị hợp viện điển hình của các hộ làm nông, tổng cộng có năm phòng, hai phòng bên trái dành cho nữ thanh niên trí thức, hai phòng bên phải dành cho nam thanh niên trí thức, ở giữa là nhà chính.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 22: 22: Đại Đội Thượng Hàn 6



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên phải khu ở của nam thanh niên trí thức có một phòng bếp nhỏ, đằng sau nhà chính là nhà vệ sinh.

Kế toán Lý dẫn mọi người vào trong sân, chỉ vào trong nhà, giới thiệu với họ đội trưởng đội thanh niên trí thức, sau đó để anh ta sắp xếp chỗ ở cho mọi người.

Đội trưởng đội thanh niên trí thứ họ Từ, tên là Từ Kiến Quốc.

Anh ấy là thành viên của nhóm thanh niên trí thức đầu tiên xuống đây.

Không tính những người mới đến, trong đại đội hiện có mười lăm thanh niên trí thức, sáu nữ chín nam.

Nữ thanh niên trí thức ba người một phòng, nam thì bốn người một phòng, ngoài ra có riêng một phòng nam năm người.

Từ Kiến Quốc xếp Dương Hồng Binh và Cố Cạnh Căn vào hai phòng dành cho nam, còn bên phía nữ, Trình Ninh và Mẫn Nhiên một phòng, Triệu Chi vào một phòng khác.

Lúc này tất cả mọi người đều đã ăn xong cơm tối, chỉ một lát sau mấy thanh niên trí thức cũ đến, Từ Kiến Quốc nhân tiện cho họ làm quen.

Trong suốt quá trình, Trình Ninh không thấy Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên đâu.

Đại đội Thượng Hàn ở một nơi xa xôi, phải mất vài ngày mới có thư đến, khả năng Hàn Đông Nguyên chưa biết chuyện cô tới đây.

Đứng ở hành lang giới thiệu sơ qua về ký túc xá, Từ Kiến Quốc nói với bọn họ: “Các em về ký túc xá thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi một đêm, có gì thì để mai nói.


"Đúng rồi, ngày mai các em không phải đi làm cùng mọi người, sáng mai ở nhà nghỉ ngơi, tìm hiểu tình hình, buổi trưa ăn cơm xong, anh sẽ dẫn các em đi bắt đầu làm việc.

"
"Anh ở dãy sau bên trái, trong phòng đó, các em cần gì thì tìm anh.

"
Anh ấy chỉ tay, sau đó cho mọi người quay trở lại ký túc xá.

Dương Hồng Binh được xếp ở phòng dãy sau bên phải.

Anh ấy kéo đồ đạc rời đi.

Chặng đường này đúng là vừa mệt vừa lạnh, cả người cực kì buồn ngủ.

Cố Cạnh Văn nói với Triệu Chi: "Chi Chi, để anh qua sắp xếp cho em.


Cảm nhận được ánh mắt của Từ Kiến Quốc, Triệu Chi lắc đầu: "Không cần đâu, em tự làm được.

"
Trước đó bị Trình Ninh nói vậy, không biết vì sao Triệu Chi lại xuất hiện tâm lý chống cự, không muốn ở gần Cố Cạnh Văn.

Cố Cạnh Văn đứng bên cau mày, thấy vậy cô ta cười nói: "Anh Cố, anh cũng mệt rồi, hôm nay anh mau về nghỉ ngơi đi.

"
Nói xong, cô ta gật đầu nhẹ với Từ Kiến Quốc và Mẫn Nhiên, kéo hành lý đi về hướng phòng mình.

"Trình Ninh, đi thôi, chúng ta cùng về ký túc xá thu dọn.

"
Mẫn Nhiên gọi Trình Ninh.

Trình Ninh đang quan sát bốn phía xung quanh.

Nghe thấy Mẫn Nhiên gọi, cô quay đầu lại, vừa cúi đầu định cầm hành lý dưới đất, ngoài cổng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vang như sấm kêu.

“Trình, Trình Ninh?”
Trình Ninh quay đầu, thấy Liêu Thịnh đang cầm hộp cơm đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cô.

Mấy chục năm xa cách, gặp lại người quen bao giờ cũng là chuyện vui.

"Anh Liêu Thịnh.

"
Cô gọi, rồi nhìn ra phía sau anh ấy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 23: 23: Chững Chạc Đàng Hoàng Nói Hươu Nói Vượn 1



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đáng tiếc không thấy Hàn Đông Nguyên.

Cô hơi thất vọng.

Cô vẫn muốn nhìn thấy anh.

Thấy Hàn Đông Nguyên vẫn còn nguyên vẹn lúc trẻ, kiêu ngạo và ngang bướng.

"Em, sao em lại ở đây?"
Dáng vẻ Liêu Thịnh như nhìn thấy ma.

Từ Kiến Quốc vẫn chưa đi, nghe thấy lời nói của Liêu Thịnh, anh ấy quay đầu nhìn Liêu Thịnh rồi lại nhìn sang Trình Ninh hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Dạ.


Liêu Thịnh không lên tiếng, Trình Ninh đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Liêu Thịnh, hỏi: "Anh Liêu Thịnh, anh ba em đâu?”
Liêu Thịnh há hốc mồm.

Anh ấy đã kịp phản ứng, bước lên phía trước, vươn tay tự nhiên nhấc hành lý của Trình Ninh trên mặt đất: "Đi huyện Lý rồi, ngày mai mới về.

"
Nói xong, anh ấy liếc nhìn ra bên ngoài, cau mày nói tiếp: "Tuyết rơi thế này, có lẽ phải hai ngày nữa mới về.

"
Sau đó hỏi Trình Ninh, "Em làm gì thế? Em đến tìm anh ba của em à?”

Không thể, mối quan hệ giữa hai người không tốt đến vậy.

Anh ấy là bạn thân từ nhỏ của Hàn Đông Nguyên nên biết rất rõ chuyện này
Với tính khí của Đông Nguyên, nếu ai gọi cô là “em gái”, chắc chắn anh sẽ khiến người đó phải bẽ mặt.

“Không phải.


Trình Ninh lắc đầu.

Đi ra ngoài rồi sao?
Trình Ninh hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nói: "Em không tìm anh ấy, em cũng xuống nông thôn.


"Xuống, xuống nông thôn?”
Liêu Thịnh sốc đến tột đỉnh.

"Em, vậy công việc của em?”
Suýt nữa thì anh ấy nói tục.

Ban đầu Đông Nguyên không suy nghĩ nhiều, quyết định xuống nông thôn thay cô, bàn giao lại hết công việc cho cô.

Sau khi xuống nông thôn, mặt anh tối sầm suốt một thời gian dài, khói nóng bốc ra, khoảng thời gian đó không ai dám chọc vào anh.

Bây giờ, tại sao cô lại một mình chạy xuống đây?
"Giao cho người khác.

"
Một nghìn đồng và một xấp phiếu lớn vẫn đang nằm trong túi cô.

Một nghìn động với các loại phiếu, không cần người nhà cho, cũng đủ để cô ăn sung mặc sướng ở nông thôn.

! Mặc dù còn phải trả lại cho Hàn Đông Nguyên.

Liêu Thịnh: "! "
Chỉ nhẹ nhàng nói một câu giao cho người khác?
Từ Kiến Quốc và Mẫn Nhiên vẫn đứng đó tò mò về mối quan hệ của Trình Ninh và Liêu Thịnh.

Họ cũng nghe thấy câu "Anh ba của em đâu?" và câu trả lời của Liêu Thịnh.

Mẫn Nhiên không biết.

Nhưng Từ Kiến Quốc lập tức nhớ đến Hàn Đông Nguyên.

Có điều cô gái này không phải họ Trình ư?
"Em gái Đông Nguyên?”
Hứa Kiến Quốc hỏi.

Các gân xanh của Liêu Thịnh nhảy dựng lên.

Đông Nguyên ghét nhất là người khác nhắc tới cô em gái này.

Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp hiếm có, không phải trong nhóm họ không có ai có ý với cô, nhưng chỉ cần họ lộ ra một chút hứng thú, Hàn Đông Nguyên sẽ lạnh mặt dọa chết người ta.

Vì vậy sau đó bọn họ đều cố gắng tránh xa, trong lòng thầm mắng anh là đồ phá hoại.

! Làm sao lại chạy tới đây?
Đương nhiên anh ấy sẽ không nghĩ là Trình Ninh đuổi theo Đông Nguyên.

Hai người này không hợp nhau.

Anh ấy ở cùng họ trong đại viện suốt vài chục năm, sao có thể không biết?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 24: 24: Chững Chạc Đàng Hoàng Nói Hươu Nói Vượn 2



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ấy mơ hồ “Ừ” một tiếng, kế đó bảo “Chắc không phải đâu.”
Trước khi Đông Nguyên trở về, anh ấy không muốn dính dáng quá nhiều tới việc này.
Nhưng cũng không thể mặc kệ Trình Ninh.
Dù sao đi nữa, Trinh Ninh cũng là em gái lớn lên cùng anh ấy.
Anh ấy bước lên xách hành lý của Trình Ninh.
Vóc người anh ấy cao lớn, xách một ít đồ như thế không thành vấn đề, thấy trước mặt có một nữ thanh niên trí thức do dự muốn nói lại thôi, anh ấy tiện tay xách giúp cô ấy một túi lớn, đi thẳng về phía kí túc xá.

Đi được vài bước mới nhớ ra, quay đầu hỏi Trình Ninh: “Phòng nào thế?”
Từ Kiến Quốc cũng phản ứng lại.
Anh ấy giúp Mẫn Nhiên xách chiếc túi còn lại trên tay, nói: “Phòng phía sau.”

Mấy người đi ngang qua phòng thứ nhất của ký túc xá dành cho nữ thanh niên trí thức, đặt đồ vật vào trong và chào hỏi mọi người trong phòng.

Triệu Chi tới đóng cửa vừa hay nhìn thấy Từ Kiến Quốc và một người thanh niên xách đồ hộ Mẫn Nhiên và Trình Ninh vào ký túc xá.

Cô ta vô thức siết chặt khung cửa, mím môi lại.
Tuy nhiên họ lại đi thẳng qua, không hề nhìn thấy Triệu Chi.
Có ba người ở kí túc xá.
Trong số đó có một người đã từng gặp qua, tên là Hứa Đông Mai.
Hai người còn lại là Vương Hiểu Quyên và Mã Đình Đình.
Giường sưởi ở kí túc xá là giường chữ U, mới đầu ba người nằm song song trên cái giường sưởi dài đối diện, hai bên thò ra, một bên để làm bàn.
Họ biết kí túc xá sẽ có thêm hai người mới nên đã tự thương lượng với nhau.
Lúc này có một vài người bước vào, sau khi Từ Kiến Quốc giới thiệu, Hứa Đông Mai bàn bạc với Trình Ninh và Mẫn Nhiên.

Cuối cùng, họ quyết định lùi bàn sưởi vào trong một chút, để hai người ngủ hai bên dịch ra ngoài, góc đó đã xong, như vậy thì cả ba người đều đã nằm cách bàn sưởi.
Không phải ba người bọn họ bài xích người mới đến, mà vì họ là những người hoàn toàn xa lạ, không biết tính cách và thói quen sinh hoạt, cách nhau một cái bàn sưởi ít nhiều cũng dịu đi.
Điều này cũng phù hợp với mong muốn của Trình Ninh và Mẫn Nhiên, vì vậy họ đã đồng ý.
Sau khi đưa ra quyết định, Từ Kiến Quốc và Liêu Thịnh giúp di chuyển giường sưởi.
Kê xong, Từ Kiến Quốc dừng tay lại, nhưng ở bên kia Liêu Thịnh đang cẩn thận lau sạch giường giúp Trình Ninh, lau đi lau lại, lau xong lại dùng tay phủi xem đã sạch hay chưa.

Từ Kiến Quốc và mấy người khác trong kí túc xá đều há hốc mồm.
Đó là Liêu Thịnh.
Bình thường xuề xòa như một tên ngốc, bây giờ đối xử với con gái lại cẩn thận từng li từng tí.
Mọi người nhìn Trinh Ninh.
Dáng dấp nữ thanh niên trí thức mới đến xinh đẹp, non tơ, dịu dàng đến mức dường như có thể bóp ra nước.
Mọi người dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Mã Đình Đình cắn môi, từ lúc Liêu Thịnh xách theo hành lý của Trình Ninh bước vào, sắc mặt cô ấy không được tốt lắm.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 25: 25: Chững Chạc Đàng Hoàng Nói Hươu Nói Vượn 3



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong khi mọi người đang suy nghĩ, họ thấy Liêu Thịnh lại hỏi Trình Ninh: "Trình Ninh, em có mang chăn và ga trải giường không?"
Nói xong, anh ấy liếc nhìn hành lý của Trình Ninh.
Trình Ninh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có ga trải giường, chăn phải đợi nhà em gửi tới, có một cái chăn, chắc là đủ dùng ạ.”
Liêu Thịnh nhíu mày.
Anh ấy mở miệng muốn nói: "Vậy cầm của anh đi, anh đưa em dùng trước", nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt hung dữ của Hàn Đông Nguyên nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại trở thành: "Vậy anh lấy của Đông Nguyên tới cho em dùng trước, dù sao tuyết rơi thế này mai cậy ấy cũng chưa về được.

Mai anh tìm người trong làng mua cho em cái mới...!Thời tiết này, biết bao giờ đồ gửi mới đến nơi.”
Trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên những người trong thôn không thể có chăn mới.
Nhưng vừa hay cuối tháng này bí thư đại đội Chu Phác Hòe tổ chức đám cưới cho con gái, nhất định ông ấy đã chuẩn bị chăn đệm làm đồ cưới.

Tới lúc đó, anh ấy mang radio mới của Đông Nguyên tới đổi với nhà họ Chu, chắc chắn họ sẽ vui đến mức cười không khép nổi miệng.
Dù sao chăn đệm đổi cũng có thể mua được khi công xã mở bán, nhưng radio không phải muốn mua là mua được, không chỉ quý mà còn có thể đổi được phiếu.
...!Còn chuyện Đông Nguyên quay lại nổi cáu với anh ấy, chuyện này, anh có thể nhìn em gái mình chết lạnh không?
Mọi người:! ! !
Lấy của Hàn Đông nguyên.
Dỗ dành người trong lòng như thế?
Lấy chăn đệm của anh em mình, để dỗ người trong lòng?
Sau đó, họ nghe thấy Trình Ninh cười tủm tỉm đáp: "Được, vậy thì mang cả chăn của anh ấy đến đi, chăn của em khá mỏng, nếu có thể đổi chăn với người trong làng thì ngày mai em sẽ đổi nhiều hơn.”
Mọi người: ? ? ?
Sắc mặt của Mã Đình Đình càng tái đi.
Vốn dĩ khi nghe Liêu Thịnh hỏi Trình Ninh có mang đủ chăn hay không, trái tim cô ấy xoay vòng tròn, nhưng khi nghe anh ấy nói đưa đồ của Hàn Đông Nguyên cho Trình Ninh, sự ngạc nhiên trong lòng đột nhiên chuyển sang một suy đoán khác.

Liêu Thịnh cảm thấy đầu mình như nổ tung.
Thật ra lời vừa nói ra anh ấy đã hối hận.
Anh ấy không ngờ Trình Ninh sẽ đồng ý, đã vậy còn đòi một cái chăn!
Lấy mạng của anh ấy đi!
Trình Ninh hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác.
Nếu là kiếp trước, Trình Ninh đương nhiên sẽ không nhận.
Nhưng làm ma suốt mấy chục năm, giữa mùa đông lạnh giá, không phải chỉ mượn chăn thôi sao, có gì mà không được?
Liêu Thịnh lắp bắp: "Hay là, lấy của anh đi.

Để anh...!đưa cho em.”
"Không cần, lấy của anh Đông Nguyên là được.”
Cô không gọi là "anh ba" nữa, cô cũng biết Hàn Đông Nguyên không thích cô, cô nhớ rất lâu trước đây, anh rất ghét cô gọi anh là "anh ba", thậm chí đã từng nói: “Ai là anh ba của mày, cút sang chỗ khác.”
Đúng là đâm lao thì phải theo lao.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 26: 26: Chững Chạc Đàng Hoàng Nói Hươu Nói Vượn 4



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cuối cùng Liêu Thịnh vẫn quyết định nhận lấy cái chết, cầm thì cầm, chỉ cần tranh thủ mai đổi cho người trong làng trước khi Đông Nguyên về là được.
Cuộc đối thoại và biểu cảm của hai người khá kì lạ.
Nếu như nói Liêu Thịnh giống một tên ngốc, thì Hàn Đông Nguyên...!Dáng vẻ Hàn Đông Nguyên chính là ma quỷ chớ tới gần.
Mặc dù anh có vẻ có mối quan hệ khá tốt với những người trong đại đội.
Hãy tưởng tượng đến cảnh một cô gái lấy chăn mà không có sự đồng ý của anh...
Đó là hình ảnh không dám nghĩ đến.
Nhưng bây giờ đã xảy ra thật.
Ánh mắt mọi người đảo quanh Liêu Thịnh và Trình Ninh, Vương Hiểu Quyên là người thẳng tính, không nhịn được tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Liêu, em Trình là người anh thích à?”
"Không không,"
Liêu Thịnh giật mình.

Anh ấy không dám.
Không ai trong số anh em của anh ấy dám.
Ai dám có ý với cô?
Mà không bị thằng nhóc Hàn Đông Nguyên kia đánh cho một trận?
"Vậy là bạn gái của thanh niên trí thức Hàn à?”
Mã Đình Đình hỏi.
Ngay cả khi đó không phải là người Liêu Thịnh thích, Mã Đình Đình vẫn rất lo lắng, và cô ấy chỉ có thể yên tâm khi bị thuyết phục bởi một phỏng đoán nào đó.
Liêu Thịnh đang trải giường cho Trình Ninh, nghe thấy lời Mã Đình Đình nói, suýt chút nữa làm rơi chăn xuống đất, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng tàn ác của Đông Nguyên, cảm giác tóc gáy như dựng ngược lên.
Anh trừng mắt nhìn Mã Đình Đình: "Em nói nhảm gì vậy! Đông Nguyên thích ai cũng sẽ không thích em ấy! Đây là em gái hàng xóm của bọn anh, người nhà em ấy dặn bọn anh quan tâm giúp đỡ, em đừng nói lung tung, kẻo đắc tội với Đông Nguyên, tí nữa em lên núi kiếm củi về đốt đi!"
Mã Đình Đình: ...!Còn gì nữa không!?
Cô ta tức giận quay đầu lại.
Trình Ninh nhìn Liêu Thịnh rồi lại nhìn Mã Đình Đình, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không bình thường.

Người bạn cùng phòng này rõ ràng đối xử với Liêu Thịnh hơi khác biệt.
Liêu Thịnh vẫn đần độn như vậy, nhưng trên thực tế anh ấy đối xử với thanh niên trí thức Mã này...
Cô không thể phá hoại mối nhân duyên của Liêu Thịnh được!
Nếu không, cô sẽ có lỗi với thím Liêu!
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích với Mã Đình Đình.
"Em, Liêu Thịnh và thanh niên trí thức Hàn trong miệng chị sống cùng một đại viện, em là họ hàng xa với anh Hàn.

Lúc em xuống nông thôn, cô em đến nhà họ dặn đi dặn lại nhờ họ giúp đỡ em.

Chị nhìn thanh niên trí thức Liêu đi, anh ấy rõ ràng không thích nhưng vẫn phải làm vài chuyện.

Chờ hai ngày em quen với cuộc sống ở đây, chắc chắn sẽ không làm phiền anh Liêu nữa, chị tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
Mã Đình Đình đỏ mặt.
Cũng không so đo mấy câu nói khó nghe của Liêu Thịnh trước đấy.
Cô ấy lúng túng nói: “Hiểu lầm gì đâu, có điều ra ngoài em phải chú ý để không bị ảnh hưởng, nếu không người chịu thiệt thòi là nữ thanh niên trí thức chúng ta.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 27: 27: Đổi Chăn 1



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Ninh nhìn cô ấy cười nói: "Em biết, chị yên tâm, không sao đâu."
Ngừng một chút, cô mỉm cười liếc nhìn Liêu Thịnh, rồi giải thích với Mã Đình Đình: "Chị xem này, anh Liêu cũng rất có chừng mực.

Nếu không sao lại nhất quyết lấy chăn đệm của anh Hàn cho em mượn? Chính vì tránh để mọi người bàn ra tán vào.”
Dường như nhìn ra nghi vấn của mọi người, Trình Ninh cười nói tiếp: "Khi thanh niên trí thức Hàn trở về, chắc chắn mặt sẽ đen như Bao Công...!Anh Liêu chỉ tranh thủ lúc anh Hàn không có ở đây thôi.

Với cả chắc chắn anh Hàn sẽ không thể yêu người nào ở đây, vì vậy mọi người đừng hiểu lầm.”
Nhân cơ hội này thanh minh cho Liêu Thịnh, và nói rõ rằng Hàn Đông Nguyên không thích bất kì ai.
...!Cô không muốn trì hoãn nhân duyên của Liêu Thịnh, nhưng sau tai nạn, không có người phụ nữ nào ở bên Hàn Đông Nguyên nữa.
Trước khi những chuyện kia được giải quyết, tốt nhất không nên gây thêm rắc rối.

Mọi người kinh ngạc nhìn Trình Ninh, ngay cả Mã Đình Đình cũng quên mất xấu hổ, tò mò nhìn cô.
Vương Hiểu Quyên tiếp tục sử dụng khả năng buôn chuyện của mình hỏi: "Tại sao, tại sao thanh niên trí thức Hàn sẽ không tìm người yêu ở đây...!cậu ấy có người yêu ở Bắc Thành à?”
"Em cũng không rõ."
Trình Ninh nghiêm túc nói: "Trước khi em đến, bà nội Hàn nói với em, thanh niên trí thức Hàn xuống nông thôn mấy năm mà có người yêu là điềm xấu, cho nên nhất định không được có người yêu ở đó?”
Mọi người:! ! !
Đúng, sai?
Ngay cả Liêu Thịnh cũng ngạc nhiên nhìn Trình Ninh.
Việc này thế mà anh ấy không biết.
Nhưng anh ấy hoàn toàn không nghi ngờ Trình Ninh.
Cô không nhất thiết phải nói dối như vậy.
Mọi người đều giật mình, quên hết những chuyện bát quái.

Sau khi thu dọn giúp Trình Ninh, Liêu Thịnh quay về ký túc xá của mình để chuyển chăn cho cô.
Thấy anh ấy quay về, lúc đầu mọi người không quan tâm lắm, nhưng khi anh ấy ôm chăm của Hàn Đông Nguyên đi ra thì ai nấy đều kinh ngạc quay đầu nhìn.
Một bạn cùng phòng tên Tôn Kiện không nhịn được hỏi: "Liêu Thịnh, cậu ôm chăn của Đông Nguyên đi đâu đấy?"
"Cho người khác mượn."
Liêu Thịnh không quay đầu lại, chỉ nói một câu rồi đi.
Mọi người: ...
Hử? Mọi người đều biết hôm nay có một thanh niên trí thức mới tới, chẳng lẽ, chẳng phải có một người được phân đến ký túc xá của bọn họ sao?
Cái chăn này tám phần là cho thanh niên trí thức mới đến mượn.
Dương Hồng Binh nhìn chằm chằm chăn và đệm giường trong tay Liễu Thịnh.
Vì để mang ít hành lý đến nhất có thể nên anh ấy không mang chăn dày và đệm đến như mọi người.
"Mọi người có biết thanh niên trí thức mới đến không?" Tôn Kiện hỏi.
"Ừm, một người đến từ đại viện."
Liêu Thịnh nói xong rồi khuất bóng sau cửa.
Mọi người đồng thanh "Ồ" một tiếng, lòng thầm nghĩ "Đm", Hàn Đông Nguyên đã là trùm rồi giờ lại có một người trong đại viện đến nữa, vừa mới đến đã chuyển chăn sang luôn rồi, kiểu này quan hệ chắc chắn rất thân đây.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 28: 28: Đổi Chăn 2



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế chẳng phải sau này đây là thiên hạ của Hàn Đông Nguyên sao? Anh thử nói xem, cuộc sống của người ta ở quê sao lại khác bọn họ lớn đến vậy chứ?
Có điều, sao bọn họ lại được phân đến ký túc xá khác?
Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến thanh niên trí thức mới đến lại là một cô gái!
Liêu Thịnh ôm chăn và đệm của Hàn Đông Nguyên đến cho Trình Ninh, sau khi đặt lên giường thì chẳng dám nhìn nhiều mà vội vàng chạy đi như bị lửa đốt mông.

Mẫn Nhiên ghen tị sắp rớt tròng mắt đến nơi.

Cô ấy véo cái chăn mỏng dính của mình, thầm nghĩ đêm nay chắc phải mặc hết quần áo lên người rồi.

Từ sau khi trọng sinh quay về, ngũ giác của Trình Ninh rất nhạy bén.

Cô nhận ra ánh mắt vừa ghen tị vừa thất vọng của Mẫn Nhiên, sau khi suy nghĩ một lát, cô đưa chăn cho cô ấy mượn: "Cậu cứ cầm lấy dùng trước đi, ngày mai chúng ta cùng đi đổi chăn nhá.

"
Tiếp xúc với nhau suốt dọc đường, cô rất thích tính cách thẳng thắn của cô ấy.

Mẫn Nhiên nghe vậy gật gật đầu nói: "Chị, sau này chị chính là chị ruột của em.

"
Trình Ninh bật cười: "Xì.

"
Cô còn nhỏ hơn cô ấy đấy.

Tối đó, Trình Ninh quấn chăn của Hàn Đông Nguyên nằm ngủ.

Cô không phải cô bé mấy chục năm trước nên không hề có gánh nặng tâm lý với chuyện nhỏ này.

Vội vã suốt hai ngày trên đường, cô không được ngủ một giấc bình yên, lúc này được nằm trong chăn ấm chỉ cảm thấy ấm áp và thư thái.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Mặc dù điều kiện ở ký túc xá vô cùng đơn sơ, đây cũng là lần đầu tiên cô sống trong một căn phòng tồi tàn và tối tăm như vậy.

Vẫn là ngủ cùng giường với mấy người nhưng đêm nay là đêm đầu tiên cô có một giấc ngủ ngon từ sau khi trọng sinh.

Sáng hôm sau cả Trình Ninh và Mẫn Nhiên đền không phải làm việc.

Mới sáng sớm Liêu Thịnh đã đến phòng, muốn dẫn Trình Ninh đi nhà bí thư đại đội đổi chăn.

Mẫn Nhiên đi theo sau, ngượng ngùng nói: "Thanh niên trí thức Liêu, tôi không mang đủ chăn đến, anh có thể dẫn tôi đi đổi một cái được không?"
Liêu Thịnh liếc nhìn cô ấy, nói: "Đó là chăn cưới của con gái bí thư đại đội, tôi đổi cái radio cho cô ấy mới được cái chăn.

Cô định đổi cái gì?"
Mẫn Nhiên: !
Cô ấy không phải người thích lợi dụng người khác, liếc nhìn hành lý của mình, Mẫn Nhiên cắn răng nói: "Tiền và bố phiếu tôi đều có, nếu không được thì tôi còn mấy bộ quần áo.

Những thứ này trong núi không mua được đâu, nếu cầm đi đổi chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.

"
Trình Ninh cũng nói giúp: "Một cái radio dù tự lắp ráp cũng phải năm, sáu mươi.

Nếu tự mua còn phải có phiếu mua đài, nếu mang đổi lấy chăn thì thiệt quá, chúng đổi vải với cô ấy đi, Tôi cũng mang ít vải mới xuống đây, cô ấy sắp kết hôn chắc sẽ thích những thứ này.

"
Cô biết vật tư ở vùng núi không đầy đủ, có mang tiền xuống cũng chẳng làm gì, nhưng nếu mang vải xuống đổi đồ với đồng hương chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý nên mới mang đến.

"Không cần.

"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 29: 29: Đổi Chăn 3



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Liêu Thịnh nhìn thoáng qua Trình Ninh, dù sao cũng là đồ Đông Nguyên tự lắp nên không đáng bao nhiêu tiền.
Anh ấy nói: "Hãy là hai cô mỗi cô đưa cho tôi mười đồng đi, tôi sẽ đi tìm Chu Hiểu Mỹ đổi ít lương thực và nấm rừng.

Nếu các cô muốn trao đổi cái gì với cô ấy nữa thì cứ đi thương lượng là được."
Bình thường Hàn Đông Nguyên lắp ráp radio rất ít khi mang đi bán lấy tiền, tránh để người khác nắm được sơ hở, chủ yếu sẽ mang đi đổi lương thực, nấm rừng với người trong thôn hoặc ngoài thôn rồi mang đi tiêu thụ trong thành Bắc.
Mẫn Nhiên nghe vậy thì mừng rỡ đồng ý ngay.
Ba người cùng nhau đi đến nhà bí thư đại hội.
Dân làng thức dậy rất sớm, dọc đường bọn họ gặp được rất nhiều người dân, Liêu Thịnh dẫn Trình Ninh và Mẫn Nhiên đi chào hỏi người dân trong thôn, sau mỗi lần chào hỏi lại giới thiệu sơ qua một lượt.
Đi được nửa đường, đột nhiên có một người đàn ông mặc một cái áo bông dày cộm cũ kĩ lao ra từ bên đường.
Anh ta chào hỏi Liêu Thịnh rồi liếc nhìn Trình Ninh và Mẫn Nhiên, cười nói: "Thanh niên trí thức Liêu, hai vị này mới tới à? Mới sáng ra đã đi đâu đấy?"

Sắc mặt Liêu Thịnh lạnh lùng hơn hẳn khi thấy người đàn ông này lao ra.
Chỉ nghe anh ấy nói: "Chẳng liên quan gì tới anh."
"Này, thanh niên trí thức Liêu, đừng thế chứ!"
Anh ta chà chà tay, cười nói: "Cũng tại thấy nay trời lạnh quá nên tôi mới ra đây hỏi thăm thôi mà, thanh niên trí thức mới tới có mang đủ chăn không? Tôi nghe nói có thanh niên trí thức sắp tới nên mấy hôm trước đã đi lên tận công xã mua một bộ chăn và ít đồ dùng sinh hoạt mới cứng đấy.

Tôi nghĩ có lẽ thanh niên trí thức mới tới sẽ cần đến."
Mẫn Nhiên nghe vậy thì sáng mắt lên.
Trình Ninh cũng tò mò nhìn người đàn ông trước mặt.
Liêu Thịnh chỉ lạnh nhạt nói: "Không cần, chúng tôi tự mua được."
Nói xong, anh ấy lập tức dẫn Trình Niên và Mẫn Nhiên rời đi.
Ba người đã đi rồi mà hai cô gái còn hiếu kỳ quay lại nhìn người đàn ông.

Người kia vẫn dõi mắt nhìn chằm chằm bọn họ từ đằng sau, thấy hai cô quay lại còn mỉm cười với bọn họ.
Trình Ninh: ...
Nhìn kiểu này cũng đoán được tại sao Liêu Thịnh không muốn tiếp xúc nhiều với người này rồi.
Thoạt nhìn có vẻ anh ta không phải người tốt lắm.
Liêu Thịnh giải thích: "Anh ta tên Chu Hùng, là người lưu manh vô lại có tiếng trong thôn, hai cô tốt nhất cứ cách xa anh ta ra.

Nhưng cũng không cần sợ đâu, người dân trong thôn đa số đều chân chất, tốt bụng, bí thư và đại đội trưởng cũng công bằng lắm.

Nếu anh ta dám trêu chọc các cô thì cứ đến tìm bí thư và đại đội trưởng là được.

Mà này, phải nhớ kỹ một điều là trời tối không được đi đâu một mình, cũng đừng tùy tiện ra đằng sau núi."
Hai người đều gật đầu đồng ý.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nhà bí thư.
 
Back
Top Bottom